• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181: Bảng thiên địa dị hoả! Ngọn lửa nhỏ nói nó chỉ là kẻ xếp thứ mười

“Chủ nhân, tuy không biết nơi này là đâu, nhưng lần này ngài đúng là mèo mù vớ cá rán rồi đấy.”

“Có thể tản ra loại khí tức như này, đồng thời khiến ngài cảm thấy áp lực, tuyệt đối là một loại hỏa diễm cấp cao có phẩm giai còn vượt qua cả Xích Viêm địa tâm sinh ra thuộc hạ.”

“Còn cụ thể là loại hỏa diễm gì thì thuộc hạ không nói rõ được, còn cần chủ nhân đi qua xác nhận mới biết được....” nguyên tố lửa hiếm khi khiêm tốn như vậy, nói.

“Hỏa diễm có cấp bậc còn cao hơn ngươi?? Thế chẳng phải là có thể đứng trong top 10 bảng dị hỏa trong thiên địa hay sao?” Lâm Tiêu kinh ngạc nói.

Trong quá trình trò chuyện với nguyên tố lửa trước kia, hắn cũng đã tìm hiểu qua rất nhiều chuyện lạ thế gian.

Giống như bản thân nguyên tố lửa, bản thể là một ngọn lửa đỏ trong lòng đất, sau khi trải qua hàng vạn năm dưỡng dục và các loại cơ duyên, mới có thể trở thành nguyên tố lửa như hiện giờ.

Mà Xích Viêm trong lòng đất chính là loại dị hỏa đứng thứ 10 trên bảng dị hoả trong thiên địa.

Xếp hạng càng cao, uy lực ngọn lửa và uy năng càng bất phàm.

“Vâng thưa chủ nhân, cũng không biết loại hỏa diễm này đã tồn tại bao lâu rồi.”

“Thật kỳ lạ, đây rốt cuộc là nơi nào vậy, thuộc hạ còn tưởng dị hỏa thiên địa chỉ còn sót lại mỗi mình mình.”

Sau khi nguyên tố lửa đáp lại, liền nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Lâm Tiêu không nghi ngờ gì, tiếp tục đi về phía trước.

Đồng thời, Hỏa Chi Ý Cảnh cũng tỏa ra toàn thân

Cảm giác nóng rực đến ngạt thở kia mới vơi bớt đi vài phần.

Nhưng chưa đi được mấy phút, Lâm Tiêu lại cảm thấy như mình đang tiến vào phòng xông hơi vậy, ngột ngạt đến khó chịu.

Bên trong hành lang không biết nhiệt độ là bao nhiêu, nhưng bốn vách tường đá xung quanh hành lang đã biến thành loại nham thạch màu đen láy rồi.

“Chủ nhân, những thứ này đều là Trú Viêm khoáng, là thứ tốt để luyện chế linh khí. Hình như cái Phệ Hồn đỉnh trước đây, thành phần chính của nó chính là từ Trú Viêm khoáng phẩm tạo thành đó.” nguyên tố lửa bổ sung một ít tri thức.

Người nói vô ý, người nghe hữu ý.

Phệ Hồn đỉnh? Trú Viêm khoáng phẩm?

Vậy thì hình như hắn đã hiểu rồi.

Nguyên nhân mà sau khi hiến tế Phệ Hồn đỉnh, lại bị truyền tống đến nơi này.

Không phải là tình cờ.

Rất có thể là vì Phệ Hồn đỉnh kia được tạo ra ở nơi này.

Ý Cảnh đặc biệt này của hắn.....còn chờ thử nghiệm tiếp.

Lâm Tiêu không nghĩ tới điều này nữa, chịu đựng bức sóng nhiệt, cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.

Cuối cùng, sau khi đi được một nén hương, hắn đi tới điểm cuối của hành lang.

Bốn bức tường hành lang trong này đều được tạo nên từ Trú Viêm khoảng phẩm, mà sự chú ý của Lâm Tiêu và nguyên tố lửa đều không đặt trên những Trú Viêm đó.

Mà ở nơi tận cùng, có một ngọn lửa màu đỏ kim to cỡ nắm đấm.

Nó yên lặng phiêu đãng giữa không trung.

Từng tia sáng thần vận đong đưa cùng nó, tỏa ra tứ phía, tạo ra vô số bức sóng nhiệt với nhiệt độ cao kinh khủng.

“Quả nhiên, quả nhiên....!! Cảm giác của thuộc hạ không sai mà, Hoàng Hồng Dương Hỏa. Vậy mà lại là Hoàng Hồng Dương Hỏa đứng thứ hai trong số những loại dị hỏa trong thiên địa, hơn nữa đã sinh ra một sợi linh thức.”

Nguyên tố lửa kinh ngạc đến ngây ra.

Nó cảm nhận được, dị hỏa này tuyệt đối bất phàm.

Nhưng không ngờ lại bất phàm tới mức độ này.

“Đứng thứ hai trên bảng dị hỏa?” Ánh mắt Lâm Tiêu sáng rực lên.

Lần trước nghe ngọn lửa nhỏ nhắc tới bảng dị hỏa thì hắn cũng chỉ cười cho qua, không hề hỏi kỹ.

Chỉ biết địa tâm Xích Viêm là đứng thứ mười.

Mà bây giờ hắn lại gặp được ngọn lửa đứng thứ hai?

“Ngọn lửa này có điểm gì đặc biệt không?” Lâm Tiêu bèn dứt khoát hỏi rõ.

“Chủ nhân, Hoàng Hồng Dương Hỏa có thể coi là ngọn lửa chí dương của thế giới. Sau khi nắm được nó, có thể thiêu rụi mọi thứ, đánh xuyên phần lớn bình cảnh của bản thân, hơn nữa, có thể áp chế tất cả các loại lửa khác.” Nguyên tố lửa kinh hãi, than.

“Thần kỳ đến vậy sao!” Lâm Tiêu hơi có chút kích động, ngọn lửa này quả là rất hợp với ngộ tính cực cao của hắn mà!

“Vậy cái đứng đầu thì sao??” Hắn lại hỏi.

Có thể trấn áp tất cả các loại lửa, vậy là bao gồm cả loại lửa đứng đầu luôn sao?

“Cái đứng đầu, cái đứng đầu.....” Giọng điệu của nguyên tố lửa có chút trầm xuống, nó tiếp tục nói.

“Loại lửa đứng đầu bảng dị hỏa, là một loại lửa cổ xưa nhất giữa trời đất, Hỗn Độn Chân Hỏa.”

“Hỗn Độn Chân Hỏa chỉ e là đã không còn tồn tại nữa rồi, từ sau khi khai thiên lập địa, đã dần dần biến mất rồi.”

Lâm Tiêu kinh ngạc.

Hỗn Độn Chân Hỏa?

Nghe cái tên có vẻ ghê gớm nhỉ.

“Nếu như có được Hỗn Độn Chân Hỏa, thì sẽ như thế nào á?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.

“Chủ nhân, Hỗn Độn Chân Hỏa sẽ không để cho người khác khống chế mình đâu, nó có thần lực sáng tạo. Người có được Hỗn Độn Chân Hỏa, sẽ có cơ hội lĩnh ngộ Hỗn Độn Chi Đạo, mà khống chế được hỗn độn, tương đương với....thiên đạo.”

“Nhưng mà nghe chủ nhân nói vậy, thuộc hạ lại nhớ tới một lời đồn.”

“Nghe nói, nếu ai có thể đem Hoàng Hồng Dương Hỏa xếp thứ hai và Huyền Minh Âm Hỏa xếp thứ ba trên bảng dị hỏa, âm dương tụ hợp triệt để, dung hòa thành một, thì có khả năng sẽ sinh ra Hỗn Độn Chân Hỏa.”

“Không ổn, chủ nhân, thuộc hạ giải tán trước đây, ngài tốt nhất là đưa thuộc hạ vào nhẫn trữ vật trước đi. Đối với loại dị hỏa trong thiên địa đã sinh ra một sợi linh thức này, nếu như phát giác được sự tồn tại của loại dị hỏa khác, thì sẽ không dễ thu phục đâu.”

“Chủ nhân, ngài mau đi thu phục nó đi, nhất định phải lấy uy để áp, lấy lợi để dụ, từ từ tiến tới, chủ nhân cố lên nha! ~”

Nguyên tố lửa nói xong những lời này thì tắt âm luôn, biến mất không thấy tăm hơi.

Chắc là đã hoàn toàn ẩn vào trong kiếm linh Xích Diễm rồi.

Lâm Tiêu thu nó vào trong nhẫn trữ vật trước, sau đó mới suy nghĩ tới những lời ngọn lửa nhỏ vừa nói.

Kiến thức của ngọn lửa nhỏ, dường như đã mở ra cho hắn một cánh cửa lớn.

Hỗn Độn Chân Hỏa, Hỗn Độn đại đạo, thiên đạo....

Hoàng Hồng Dương Hỏa xếp thứ hai, dung hợp với Huyền Minh Âm Hỏa xếp thứ ba, có thể sinh ra Hỗn Độn Chân Hỏa?

Cái...thế giới này, còn đặc sắc hơn so với tưởng tượng của hắn cả ngàn lần.

Lâm Tiêu cứ tưởng rằng, bản thân có thể chống đỡ hay là chiến thắng đại năng Sinh Tử Cảnh, là đã có chút tiếng nói ở cái thời đại này rồi.

Bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Cái thế giới huyền huyễn này đã trải qua vô số kỷ nguyên, vô số cuộc đại chiến thượng cổ, ai mà biết được đỉnh cao nhất nằm ở đâu.

Thứ mà ngươi cho là đỉnh của kim tự tháp, có khi nào chỉ là một món đồ chơi trong góc vườn nhà người ta không.

Bất luận thế nào, thu phục Hoàng Hồng Dương Hỏa trước đã rồi tính.

Ngộ nhỡ sau này có cơ hội gặp được Huyền Minh Âm Hỏa, hắn nhất định muốn thử dung hợp ra Hỗn Độn Chân Hỏa.

Lâm Tiêu nghĩ tới đây, lại tiến về phía trước vài bước, càng tiến gần lại với Hoàng Hồng Dương Hỏa hơn.

Khi hắn đang không ngừng đánh giá ngọn lửa nhỏ, Hoàng Hồng Dương Hỏa này dường như cũng đang đánh giá hắn.

Trước mắt, Lâm Tiêu không hề cảm nhận được địch ý gì từ đối phương.

Có thể là quả cầu lửa nhỏ này cũng tương đối tò mò về hắn nhỉ.

Lâm Tiêu bước tới một khoảng cách nhất định, thì tạm thời dừng bước.

Không phải hắn không muốn bước tiếp, mà là vì cảm giác oi bức đến ngạt thở kia khiến hắn không thể bước tiếp được.

Vậy thì....

Lâm Tiêu ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ Hỏa Chi Ý Cảnh.

Khoảng cách tới Hoàng Hồng Dương Hỏa cũng không còn xa.

Nếu lĩnh ngộ được Hỏa Chi Ý Cảnh được tới bậc mười, nói không chừng, thu phục nó sẽ càng dễ dàng hơn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Có lẽ bởi vì có Hoàng Hồng Dương Hỏa ở bên cạnh, Lâm Tiêu cảm thấy lần này lĩnh ngộ Hỏa Chi Ý Cảnh cũng tương đối thuận lợi.

Không hề chậm như khi lĩnh ngộ Trọng Lực Ý Cảnh.

Sau mười phút, Hỏa Chi Ý Cảnh đã lĩnh ngộ tới bậc thứ chín rưỡi.

Nửa tiếng sau, Hỏa Chi Ý Cảnh bậc mười, đạt tới viên mãn.

Bây giờ hắn có một cảm giác, nếu như thu phục Hoàng Hồng Dương Hỏa, thì Hỏa Chi Ý Cảnh nhất định có thể hóa thành Lĩnh Vực.

Như vậy, hắn sẽ có ba loại sức mạnh Lĩnh Vực rồi.

Lúc này, Lâm Tiêu có một ý nghĩ hết sức kỳ lạ.

Nếu như trước khi Hóa Đỉnh, nâng toàn bộ ý cảnh mà mình có, đạt tới mức Lĩnh Vực, thế thì sẽ ra sao nhỉ.

Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ duy trì hai giây.

Đợi tới khi toàn bộ Ý Cảnh đều đạt tiêu chuẩn thì người cũng về chầu ông bà ông vải rồi, sao hắn còn dám có suy nghĩ lạ đời, muốn toàn bộ Ý Cảnh hóa Lĩnh Vực chứ.
Chương 182: Hỏa Chi Ý Cảnh đạt tới Lĩnh Vực...điểm hóa Chu Tước

Sau khi Hỏa Chi Ý Cảnh của Lâm Tiêu đạt tới viên mãn.

Hắn liền cảm nhận được đốm Hoàng Hồng Dương Hỏa trước mặt đối với hắn hình như đã sinh ra chút hảo cảm.

Đây là một tin tức tốt.

Lâm Tiêu thử tiến về phía trước vài bước, nhưng nhiệt độ cao khủng khiếp như muốn chui qua từng lỗ chân lông trên người hắn mà tiến vào, đốt cháy tất cả.

Nếu như bây giờ cưỡng chế tiến lên thu phục, chắc là chỉ có thất bại mà thôi.

Đây là ngọn lửa đứng thứ hai trên bảng dị hỏa trong thiên địa đó, đương nhiên là không dễ dàng như vậy.

“Này nhóc con, ngươi ở trong này chắc là cảm thấy cô đơn lắm nhỉ. Ta có thể đưa ngươi ra ngoài, ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói.

Hoàng Hồng Dương Hỏa lắc lư đốm lửa, dường như đang cân nhắc điều gì đó.

Mới sinh linh trí, có thể suy nghĩ.

Điểm này Lâm Tiêu không hề nghi ngờ.

Kiên nhẫn chờ đợi là được rồi.

Nhìn đốm lửa bay sang trái, lại bay sang phải, giống như đang do dự điều gì đó.

Nửa tiếng trôi qua, Lâm Tiêu cũng không nhận được bất cứ biểu thị gì từ nó.

“Chắc ngươi có thể cảm nhận được, sự thân thiết và sức mạnh của ta đối với lửa là vô cùng mạnh mẽ. Kẻ như ta ở trong nhân loại, căn bản là không còn ai đâu.”

“Hơn nữa, ngươi đi theo ta, ta còn có thể tìm cho người vài người bạn, tới lúc đó, người sẽ không còn cô đơn nữa đâu.”

“Thế nào, chắc ngươi chưa từng cảm nhận được có bạn bè là như nào nhỉ, cho dù không trở thành bạn bè, ta còn có thể khiến những ngọn lửa khác tới làm tiểu đệ của ngươi. Tiểu đệ là gì, là tới lúc nào đó ngươi muốn bọn chúng làm gì, bọn chúng sẽ đều phải nghe lời ngươi....”

Lâm Tiêu nghĩ mọi cách dỗ dành như dỗ trẻ con.

Khỏi phải nói, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

Hoàng Hồng Dương Hỏa phừng phực, phừng phực, lúc biến to, lúc biến nhỏ.

Ầm ầm phóng ra cơn biển lửa, hết lớp này đến lớp khác, nhiệt độ ngày càng cao.

Xem chừng, là cảm giác động lòng rồi.

Nhưng Hoàng Hồng Dương Hỏa vẫn chưa bước nốt bước cuối cùng.

Khóe miệng Lâm Tiêu cong lên.

Chuyện nhỏ như con thỏ, ông đây đường đường là người sống qua hai kiếp người, còn không trị được một tên nhóc mới sinh linh trí như ngươi hay sao.

Sau đó, Lâm Tiêu giả bộ tỏ vẻ thất vọng, nhụt chí, gục đầu từ bỏ.

Hắn thở dài một hơi, sau đó tự lẩm bẩm với mình: “Thôi vậy, thôi vậy, nếu ngươi không muốn đi theo ta thì thôi. Vốn định đưa ngươi đi du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn vạn vật trên thế gian, tìm kiếm những dị hỏa trong thiên địa khác. Xem ra, chỉ đành tìm dị hỏa khác thôi!”

Nói xong, Lâm Tiêu quay đầu bước đi, không ngoảnh đầu lại.

Đồng thời, trong lòng đang thầm đếm số.

Ba

Hai

Một

Khi trong lòng đếm tới một.

Ầm!!!

Một bức tường lửa nóng rực, vô cùng khủng bố, chặn Lâm Tiêu lại.

Một ý chí ngắt quãng đứt đoạn truyền vào.

“Đừng, đừng đi...ta, ta đi với ngươi, ta muốn....ta muốn rời khỏi đây...”

Lâm Tiêu khẽ cười.

Lạt mềm buộc chặt.

Đối phó với tên nhóc nhà ngươi, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.

Đừng nói là tên nhóc con, ngay đến người lớn ở thế giới huyền huyễn này, chỉ cần gặp phải chiêu này một lần thôi cũng trúng chiêu rồi.

Vút!!

Ngay sau đó, Lâm Tiêu cảm thấy mình bị một quả cầu lửa chặn lại.

Nhưng nhiệt độ không còn giống với ban nãy, lần này Lâm Tiêu lại cảm nhận được một chút mát mẻ.

“Vậy ngươi quyết định đi cùng ta rồi à?” Lâm Tiêu khẽ hỏi.

Quả cầu lửa xuất hiện trước mặt hắn, lắc lư lên xuống.

Giống như là đang gật đầu.

“Vậy ngươi tiến vào đây đi, yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi!”

Lâm Tiêu nói xong liền tháo bỏ toàn bộ phòng ngự, cũng mở rộng toàn bộ linh thức trước mặt tên nhóc đó.

Muốn có được sự tín nhiệm của người khác, vậy thì đầu tiên phải hoàn toàn tin tưởng đối phương.

Tên nhóc này đã thể hiện rõ thái độ rồi.

Vậy thì hắn phải tự mình làm gương.

Sau khi gỡ bỏ toàn bộ phòng ngự, Lâm Tiêu lại do dự trong giây lát.

Tiếp đó, hắn liền thu hồi sức mạnh của Hỏa Chi Ý Cảnh.

Điều này có nghĩa là, nếu như Hoàng Hồng Dương Hỏa chỉ cần có một chút địch ý nào với hắn thôi, thì hắn toi đời luôn.

Không chết thì cũng trọng thương.

Cũng may, ngay khi Lâm Tiêu thu hồi toàn bộ năng lực phòng ngự và Hỏa Chi Ý Cảnh.

Hoàng Hồng Dương Hỏa cũng không chút do dự, bao phủ lấy toàn bộ Lâm Tiêu, sau đó tiến vào trong cơ thể hắn.

Thứ dị hỏa trong thiên địa này thuận theo kinh mạch của Lâm Tiêu, tiến thẳng tới linh hải.

Khi Hoàng Hồng Dương Hỏa tiến vào trong linh hải, linh hải bỗng sôi trào, có chút xao động.

Rất nhanh sau đó nó đã mở ra một không gian trên linh hải, rồi nằm vào trong đó.

Một luồng ý chí sảng khoái, hân hoan từ bên trong truyền ra.

Xem ra tên nhóc Hoàng Hồng Dương Hỏa rất hài lòng với nơi này.

Tiếp đó, sức mạnh của tên nhóc này từ từ tỏa ra, chảy vào tứ kinh bát mạch của Lâm Tiêu, thấm nhuần vào toàn bộ cơ thể.

Giờ phút này, Lâm Tiêu cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Sự hiểu biết đối với hỏa diễm cũng tăng vọt lên ngay tức khắc.

Hỏa Chi Ý Cảnh bắt đầu thay đổi từ từ.

Vô số khí tức huyền ảo màu đỏ xung quanh đều tranh nhau, chen lấn, xô đẩy mà tiến vào cơ thể, vừa nặng mà vừa nóng bỏng.

Lĩnh Vực Chi Lực của lửa đang hình thành.....

.......

Bên ngoài Kiếm Ma tông,

Mấy người Can Anh Túc, Chu Tước, Phương tông chủ đều đang nóng ruột chờ đợi bên ngoài vòng tròn truyền tống màu tím.

Một ngày,

Hai ngày,

Ba ngày,

Đã ba ngày trôi qua rồi, vẫn không hề có chút động tĩnh nào.

Điều này khiến tất cả mọi người đều sốt ruột.

Dù sao thì cũng không ai biết phía sau vòng tròn màu tím này là gì, Lâm Tiêu liệu có gặp nguy hiểm gì hay không.

Một ngày sau khi Lâm Tiêu tiến vào trong, Chu Tước đã sớm khôi phục toàn bộ linh lực.

Trong khoảng thời gian đó, hắn cũng từng thử tiến vào trong vòng tròn màu tím.

Nhưng khi tiếp xúc với vòng trong màu tím, lại bị một lực lượng vạn quân* vô cùng to lớn, hùng vĩ trấn áp xuống.

(*quân, là đơn vị trọng lượng, 1 quân =30kg)

Khiến nó bị thương không nhẹ.

Nếu không phải nó có huyết mạch bất tử, chỉ e là vừa chạm một cái đã mất nửa cái mạng rồi.

Rất khó có thể tưởng tượng được, tôn thượng đại nhân kháng cự lại sức mạnh này như thế nào, cũng không biết tôn thượng đại nhân sao rồi?

Ầm một tiếng, toàn bộ Kiếm Ma tông đều rung chuyển. Một bóng người từ trong vòng tròn màu tím xông ra.

“Là Lâm Tiêu!”

“Biết ngay là tên tiểu tử này sẽ không sao mà.”

“Với vận may của tên tiểu tử này, đừng nói là cái nơi phía sau vòng tròn này, chỉ e là trên thế gian này, không có nơi nào có thể giam giữ được hắn.

“Nhìn dáng vẻ của tên tiểu tử này, chỉ e là đã nhặt được món hời lớn từ trong đó rồi.”

Mọi người đều cảm thán vì kinh ngạc, và cảm thấy vui mừng thay Lâm Tiêu!

Gương mặt tuấn tú của Chu Tước, ngay lúc nhìn thấy Lâm Tiêu, trong thâm tâm liền run rẩy. Một cảm giác muốn quỳ lạy từ sâu trong linh hồn tràn ra.

Điều này đã không còn là đến từ thân phận của tôn thượng đại nhân nữa, mà là sự áp chế tuyệt đối về huyết mạch.

Chuyện này là sao vậy?

Khí tức của tôn thượng đại nhân rõ ràng không hề thay đổi, nhưng tại sao trông lại có vẻ càng thêm thần uy vô hạn vậy.

“Tiểu Chu Tước.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng cất giọng nói.

“Có thuộc hạ, tôn thượng đại nhân.” tiểu Chu Tước cung kính đáp.

“Mở thần thức của ngươi ra.” Lâm Tiêu nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Hả?? À, ồ, dạ vâng.”

Chu Tước kinh ngạc một giây, sau đó vội vàng mở toàn bộ thần thức ra.

Lâm Tiêu cong tay búng ra, một sợi thần hỏa màu đỏ kim, mảnh như sợi tóc, tiến vào trong cơ thể nó.

Chu Tước sững sờ, sau đó đôi mắt mở lớn, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Đây...đây là...đây là...” Chu Tước kinh hãi lắp bắp, không nói nên lời.

Lâm Tiêu vỗ lên vai nó, điềm đạm nói: “Chuyện ta đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được. Khoảng thời gian này, ngươi hãy yên tâm ở lại trong Kiếm Ma tông mà hoàn thành việc lột xác đi. Vừa hay ta có chút việc phải ra ngoài, ngươi hãy ở lại trông chừng giúp ta vài hôm.”

Bịch.

Chu Tước quỳ hai gối xuống đất, giọng nói run rẩy.

“Ơn này của tôn thượng, Chu Tước cả đời, à không, đời đời kiếp kiếp không quên!”

“Được rồi, ngươi mau đi đi.”

Lâm Tiêu thu tay, trong tay còn giữ một ngọn U Minh chân hỏa.

Chu Tước nặng nề đáp lại, thân hình khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.

Lâm Tiêu quay đầu nhìn thiếu nữ váy đỏ nào đó, mở miệng nói: “Đi thôi, tiểu cô nương, tiếp theo đây phải đi tới vương triều Đại Can của ngươi rồi.”

Mục lão ở cách đó không xa nghe thấy vậy, đôi mắt già khẽ giật, rồi quay người về phía hai lão già bên cạnh truyền âm.

“Khụ khụ khụ, tên tiểu tử này hành động nhanh thật đấy.”

“Hai lão già các ông muốn chuẩn bị sính lễ gì cho Lâm Tiêu vậy? Ta đây đã chuẩn bị xong rồi đó!”
Chương 183: Cái gì??? Cô nàng này vậy mà lại xuất thân từ nho giáo

Phương tông chủ lườm Mục lão một cái, cạn lời, nói: “Lão Mục, ông nghĩ nhiều rồi đấy, sao ta lại cảm thấy Lâm tiểu tử không có cái ý đó nhỉ.”

“Lão Phương, ông để ý lão ta làm gì, lão già này có khi trong lòng còn đang nhịn một cục tức đấy. Hôn phối của vương triều Đại Can, lão ta hiểu rõ hơn ai hết ấy chứ.” Lão Cảnh nói xa xăm.

“Cảnh lão quỷ, đừng có đặt điều, ông tưởng ai cũng như ông, thích trông coi mộ kiếm cả đời chắc!” Mục lão nhảy cẫng lên, mắng sang sảng.

Cảnh lão thấy chẳng sao cả.

Ông ấy là đang tu luyện.

Làm người một đời, nghịch thiên mà đi, không ngừng đột phá, phấn đấu đi lên đỉnh cao.

Nữ nhân ư?

Sẽ chỉ cản bước lão trở nên mạnh mẽ mà thôi.

Mục lão trừng mắt với hai người này, trong lòng nghĩ, hai cái lão già này hiểu cái đ*o gì!

Ông đây vừa nhìn đã biết, nhân duyên với nữ nhân của Lâm tiểu tử sau này nhất định không nhỏ.

Tiểu thiên kiêu luyện đan của tông môn kia dường như rất có hứng thú với Lâm tiểu tử đấy.

Giờ lại thêm công chúa Đại Can này.

Ai biết được, có khi ở bên ngoài còn có nhiều hơn đấy.

Tuổi trẻ à!

Đúng là tốt!

..............

Lâm Tiêu nói với Can Anh Túc xong, rồi cùng nhau tới trước mặt ba người Phương tông chủ.

“Phương tông chủ, Mục lão, Cảnh lão, có Chu Tước tạm thời bảo vệ Kiếm Ma tông, chắc là trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì đâu. Đệ tử cần đi vương triều Đại Can, ngắn thì vài ngày, dài thì vài tháng.” Lâm Tiêu nói.

Ba người Phương tông chủ gật đầu, không cảm thấy bất ngờ, bèn dặn dò vài câu.

Tiếp đó, Mục lão chợt kéo Lâm Tiêu qua một bên.

Sau đó đưa một phong thư.

“Lâm tiểu tử, cái này ngươi cất giữ cẩn thận, đợi khi tới hoàng thất Đại Can, nếu có thể gặp được một nữ nhân tên là Can Văn Văn, thì ngươi đưa thứ này cho người đó. Nếu không gặp được, thì ngươi tự mình tiêu hủy nó đi là được.”

Mục lão trông thì có vẻ tùy ý, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu một sự xốn xang.

Vẻ mặt Lâm Tiêu ngạc nhiên.

Không phải chứ.

Phiếu nợ của Mục lão không chỉ rải khắp vương triều Đại Ngụy, ngay cả vương triều Đại Can cũng có người bị lừa sao?

“Mục lão, người....người này nợ ngài cái gì vậy???” Lâm Tiêu thu lá thư vào trong nhẫn trữ vật rồi hiếu kỳ hỏi.

Mục lão nghe vậy, trầm mặc mấy giây, tỏng ánh mắt lóe lên tâm tình phức tạp, nặng nề.

Có áy náy, tự trách, có bất đắc dĩ, có chua xót.

Tâm trạng nổi lên rồi lại hạ xuống, ông mới chậm rãi lên tiếng.

“Ân tình vô cùng lớn.”

Lâm Tiêu không chú ý tới ánh mắt của Mục lão, chỉ là cảm thấy Mục lão hôm nay có hơi kỳ lạ.

Ân tình vô cùng lớn sao?

Trong hoàng thất của vương triều Đại Can, còn có người thiếu Mục lão một ân tình cực lớn sao?

Mục lão đúng là Mục lão, suy nghĩ thật chu đáo.

Đây là sợ hắn qua đó ở không quen, cho nên tìm một người tới chăm sóc hắn sao?

“Tạ ơn Mục lão, tiểu bối hiểu rồi!” Lâm Tiêu trong lòng cảm động nói.

Mục lão nhếch khóe miệng, cũng không nói gì thêm.

Cứ như vậy, Lâm Tiêu và Can Anh Túc cùng nhau rời khỏi Kiếm Ma tông.

Phi thuyền nhỏ được lấy ra, hóa thành một luồng ánh sáng vọt đi mất.

Khoảng bảy ngày sau.

Hai người bay tới vương triều Đại Can.

Bay tới khi đến khu vực gần bên ngoài hoàng cung Đại Can, phi thuyền mới dừng lại.

Theo như Can Anh Túc nói, bên trên hoàng cung có Cấm Không Lĩnh Vực.

Ai không được phép, mà bay phía trên hoàng cung, vậy thì chính là khiêu chiến với hoàng triều Đại Can.

Hai người bước xuống khỏi phi thuyền, Lâm Tiêu thu phi thuyền lại.

Đây là lần đầu tiên hắn tới vương triều Đại Can, phát linh thức ra cảm nhận một lượt, sao đó biểu cảm của hắn có chút kỳ lạ.

Ngoại trừ vương triều Đại Ngụy, vương triều Đại Hạ, hắn cũng từng đi qua mấy vương triều.

Nhưng vương triều Đại Can...hình như không giống với các vương triều khác cho lắm.

“Hì hì, Tiêu Tiêu có phải cảm thấy vương triều Đại Can của bọn ta có chút khác thường không.” Can Anh Túc nở nụ cười, hỏi.

Lâm Tiêu nhìn đối phương, đợi đối phương nói tiếp.

Can Anh Túc nở nụ cười giảo hoạt, nói: “Nắm tay ta đi, ta nói cho ngươi nghe!”

Lâm Tiêu liếc nhìn nàng ta một cái, không động đậy.

Nơi này là trước cổng hoàng thất Đại Can, cô nàng này lại đột nhiên đưa ra yêu cầu kỳ lạ vậy.

Chuyện bất thường thì ắt có biến.

Can Anh Túc thấy Lâm Tiêu không động đậy, hừ một tiếng, thân hình lóe lên, túm lấy tay Lâm Tiêu.

“Được rồi, vậy ta miễn cưỡng nói cho ngươi biết vậy.” Can Anh Túc nói.

Lâm Tiêu: ..............

Vậy cũng được nữa hả???

Tâm tư của cô nàng này cũng thật là nhiều đáo để.

“Vương triều Đại Can bọn ta là trọng văn khinh võ, ví như hoàng thất Đại Can bọn ta, có tổng cộng bốn vị cường giả Hóa Đỉnh.”

“Thì trong đó, có một vị ngươi gặp rồi, là Cốc lão đi theo ta lúc ở mộ kiếm Phạm Thiên. trong số các cường giả Hóa Đỉnh Cảnh của hoàng thất Đại Can, ông ấy chính là dùng võ nhập đạo, tấn thăng lên Hóa Đỉnh.”

“Mà ba vị còn lại là dùng văn nhập đạo, Nho đạo Hóa Đỉnh....”

Nghe cô nàng này giải thích, Lâm Tiêu thật sự kinh ngạc.

Dùng văn nhập đạo?

Cường giả Nho đạo?

Nho đạo không phải là một đám Nho sĩ hay sao? Người như vậy, sao có thể phân cao thấp với người luyện võ chứ.

Lại làm cách nào mà đẩy lui yêu thú và quân địch đây.

Hơn nữa, một cô nàng được mệnh danh là yêu nữ giết chóc, chả có tí dính dáng nào tới Nho đạo hết, biết không hả!

Lâm Tiêu lộ vẻ nghi hoặc và ngờ vực.

Can Anh Túc thấy ánh mắt của Lâm Tiêu, liền đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi tới một nơi, người bình thường không vào được đâu đó nha.”

Can Anh Túc nói xong liền kéo Lâm Tiêu bay về phía hoàng cung Đại Can.

“Không phải đã nói là không được bay sao?” Lâm Tiêu hỏi.

“Ờ!....Vui quá, quên mất rồi.” Can Anh Túc lè lưỡi, ngại ngùng nói.

Quả nhiên.

Ngay sau đó, một đội hộ vệ có mười mấy người, bay về phía hai người.

“To gan!!! Không có lệnh bài mà dám phi hành bên trên hoàng cung, hai ngươi đã xúc phạm tới...ủa???”

“Người, người là....Đội hộ vệ thứ ba, bái kiến trưởng công chúa điện hạ, xin trưởng công chúa điện hạ tha mạng, thuộc hạ, thuộc hạ....thuộc hạ thật sự không phải cố ý đâu....”

“Bái kiến trưởng công chúa điện hạ, xin trưởng công chúa điện hạ tha mạng!!”

“Mong trưởng công chúa điện hạ tha mạng!”

Bịch, bịch!

Đội hộ vệ mười mấy người này sau khi nhìn rõ hai người, à không, là nhìn thấy rõ Can Anh Túc, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đồng loạt quỳ xuống, cả người run rẩy xin tha mạng.

Lâm Tiêu nhìn mà hết hồn.

Hắn biết hung danh của Can Anh Túc trải rộng khắp, nhưng không ngờ lại khoa trương đến vậy.

Nhưng Can Anh Túc còn chưa nói lời nào đâu đấy.

Xem ra tiểu cô nương này đã trở thành bóng ma vô cùng kinh khủng trong lòng bọn họ rồi.

“Quay về tiếp tục tuần tra đi, là lỗi của ta.”

Can Anh Túc nhẹ nhàng nói một câu, sau đó lôi Lâm Tiêu bay xuống đất, đi bộ về phía trước.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười lanh lảnh, giới thiệu khắp nơi.

Mãi tới khi bóng dáng Lâm Tiêu và Can Anh Túc đi khuất, đội hộ vệ này vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.

Mọi người đều đang đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi thuận theo trán bọn họ, tí tách rơi xuống đất.

Nhưng không một ai dám động đậy, dù chỉ là chớp mắt một cái.

Cũng không biết là qua bao lâu.

“Đội, đội trưởng, kia, kia thật sự là trưởng công chúa điện hạ sao???” Một đội viên nói với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Chúng ta vậy mà vẫn còn sống, ta cảm giác như vừa gặp phải trưởng công chúa điện hạ giả vậy?”

“Trên người trưởng công chúa điện hạ lại không có một chút sát ý nào, đây....”

“Câm miệng!!! Còn dám nghị luận về trưởng công chúa điện hạ, sẽ bị trọng phạt!” Đội trưởng lạnh lùng cảnh cáo.

Lát sau, các đội viên đều không dám nghị luận nữa.

Bọn họ cũng là vì quá kinh ngạc nên mới mất quy tắc như vậy.

Đội trưởng tuy nói vậy, nhưng trong mắt hắn ta cũng là kinh hãi không thôi, rất lâu cũng chưa hết.

Thôi đi.

Quỳ thêm chút nữa cho bình tĩnh đã.....

...............

Ở bên kia, Can Anh Túc đã dắt Lâm Tiêu tới trước một trong những kiến trúc đồ sộ nhất của hoàng cung Đại Can.

Kiến trúc này thậm chí còn hùng vĩ hơn chủ điện của hoàng cung.

Phía trên treo một tấm biển lớn, trên tấm biển khắc mấy chữ rồng bay phượng múa.

“Thiên Địa Văn Cung!”

“Tiêu Tiêu, thế nào, nơi này có phải là rất có khí phách không! Ta quen thuộc với nơi này lắm luôn ớ.”

Ánh mắt Can Anh Túc nhìn nơi này với vẻ phức tạp.

Từ nhỏ tới lớn, nàng ta bị nhốt ở nơi này không biết bao nhiêu ngày.

“Ủa? Tiêu Tiêu, ngươi sao vậy....???”

Thấy Lâm Tiêu không trả lời, Can Anh Túc tò mò nhìn qua.

Chỉ thấy Lâm Tiêu nhìn tấm biển không chớp mắt, ánh mắt lóe sáng.
Chương 184: Chuông thánh Nho văn vang lên chín hồi, thánh nhân xuất thế

“Tiêu Tiêu, chúng ta vào thôi. Cái biển hiệu này thì có gì hay mà nhìn chứ?” Can Anh Túc nhìn Lâm Tiêu không hiểu, hỏi.

Nhưng Lâm Tiêu dường như rất nhập tâm, không có chút phản ứng nào đối với lời của Can Anh Túc.

“Ơ? Là, là trưởng công chúa điện hạ!”

“Bái kiến trưởng công chúa điện hạ.”

“Trưởng công chúa điện hạ, người tới Văn cung có việc gì sao?”

“Vị này là...??? Hình như chưa gặp bao giờ.”

“Trưởng công chúa điện hạ, thánh địa Văn cung không cho phép bất cứ người ngoài nào tiến vào, người chắc chắn hiểu rõ quy định này, cho nên đừng làm khó chúng thần mà.” Một vị đại Nho vẻ mặt khó xử, nói.

Lúc này, từ trong thánh địa Văn cung cũng xuất hiện vài vị đại Nho đi ra, vây quanh trưởng công chúa.

Trên người bọn họ phóng ra những luồng khí tức mạnh mẽ, âm thầm liên kết với nhau, hình thành thế khóa.

Nhưng mà sau đó.

Ánh mắt của Can Anh Túc sắc bén.

Một màn huyết quang nồng đậm bắn ra, bao phủ lấy tất cả mọi người vào bên trong.

“Đây là... Lĩnh Vực!!!”

“Trời ạ!!! trưởng công chúa đã đem sát ý hóa thành Lĩnh Vực, thế này, thế này....phiền phức to rồi.”

“Trưởng công chúa tuyệt đối là số một trong những thanh niên cùng thế hệ ở Đông Vực!”

“Còn chưa Hóa Đỉnh đã đạt Lĩnh Vực, thiên phú bậc này đúng là ngàn năm khó gặp!”

Tất cả Nho giả và đại Nho đều triệt để ngơ ra luôn.

“Ai dám cản ta, đừng trách ta không nể tình xưa nghĩa cũ!” Huyết sắc dưới đáy mắt Can Anh Túc nổi lên.

Sát ý mạnh mẽ kia khiến cơ thể mọi người đều không ngừng run rẩy.

Bọn họ cảm thấy, không cần trưởng công chúa ra tay, chỉ cần ý niệm của đối phương vừa động, là bọn họ đi đời nhà ma ngay tại trận rồi.

Ầm!!

Lúc này, một luồng chính khí cương trực ngút trời truyền ra từ bên trong thánh địa Văn cung.

Lĩnh Vực Chi Lực mà Can Anh Túc thi triển, trong nháy mắt bị bạch quang bao phủ.

Sát ý biến mất, thay thế bằng một loại khí tức ôn hòa.

“Trưởng công chúa, người quả nhiên là thiên tư hơn người, mới mấy hôm không gặp, sự trưởng thành của người đã khiến người ta bất ngờ đến thế.

Một vị bô lão mặc áo bào màu trắng chầm chậm bước từ trong Văn cung ra.

Ông ta hướng ánh mắt về phía Can Anh Túc tràn đầy từ ái và thiện ý.

“Đằng lão đầu, ông, sao ông lại ở trong Văn cung vậy?” Ánh mắt Can Anh Túc lóe lên sự trốn tránh, giọng điệu cũng vì vậy mà mềm đi mấy phần.

Nếu như không hiểu rõ con người của nàng ta, thì nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc.

Cái gì?

Trưởng công chúa điện hạ không sợ trời, không sợ đất, vậy mà lại rụt rè sao.

Đúng là chuyện lạ thế gian mà.

Mà người biết được thân phận của ông lão mặc áo bào trắng, lại thấy đó là chuyện hiển nhiên.

Đừng nói là trưởng công chúa điện hạ, cho dù là quân chủ bệ hạ cũng phải cung kính với ông lão mặc áo bào trắng này ấy chứ.

Ông lão mặc áo bào trắng tên là Đằng Văn Hiên, là người đứng đầu của vương triều Đại Can.

Đại năng giả Nho đạo, tu vi tương đương với Hóa Đỉnh Cảnh đỉnh cao của võ đạo.

Chỉ còn cách Sinh Tử Cảnh một bước nữa thôi.

Nho đạo không giống võ đạo.

Võ đạo chỉ cần một chút thiên phú, nỗ lực một chút là có thể nhập môn.

Dùng một ít đan dược, là có thể nâng cao tư chất, tu vi càng là có thể tăng một bước lớn.

Nhà Nho đạo.

Nhập môn có một cái ngưỡng.

Có bao nhiêu người muốn tu Nho đạo, nhưng ngay cả tư cách nhập môn cũng không có.

Nho đạo thiên về ngộ.

Ngươi có Nho duyên, có thiên phú Nho đạo, cần cù luyện tập, một lòng hướng Nho đạo.

Vậy thì tiến bộ sẽ rất nhanh.

Thậm chí nghe đồn có người có ngộ tính cao, từ một đêm trên người không có gì, liền lập địa thành thánh.

Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn.

Chưa từng có ai nhìn thấy thiên kiêu Nho đạo bậc này.

“Lão phu không trông giữ Văn cung, lẽ nào chạy khắp nơi vui chơi như người sao?” Đằng Văn Hiên chậm rãi nói.

“Ta nào có đi chơi....ta là đi tìm kiếm cơ duyên, đi lịch luyện.” Can Anh Túc bất mãn nói.

“Được rồi, quy tắc của Văn cung, người hiểu rõ hơn ai hết. Người có thể dẫn người tùy ý ra vào hoàng cung Đại Can, lão phu không quản. Nhưng muốn bước vào Văn cung, vậy thì lão phu đành ngăn lại thôi.” Thái độ của Đằng Văn Hiên kiên quyết không lùi bước.

Can Anh Túc bặm môi.

Nhìn Lâm Tiêu còn đang ngơ ngác ở bên cạnh, đối chọi với chính khí cương trực, bước về phía trước, mở miệng nói.

“Hắn, không phải người ngoài. Mà là, ý trung nhân mà ta tìm!!!” Can Anh Túc kiên định nói.

Shhh.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm ngay tại trận vì kinh ngạc.

Ngay cả ông lão mặc áo bào trắng Đằng Văn Hiên, trong mắt cũng lóe lên sự kinh ngạc.

Ý trung nhân?

Trưởng công chúa điện hạ lại nói là đã tìm được ý trung nhân?

Chính là thiếu niên dung mạo có chút tuấn tú, nhưng trông chẳng có gì đặc biệt này ư?

Không thể nào! Trưởng công chúa có thân phận như nào, mà với thực lực của trưởng công chúa, ai có thể khống chế nàng ta chứ?

Đằng Văn Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng nói: “Trưởng công chúa nói đùa rồi, hôn nhân của hoàng tộc nào có phải trò đùa, vẫn mong trưởng công chúa cân nhắc lại.”

Đám người kia vốn cho rằng Đằng lão đã nói như vậy rồi, trưởng công chúa điện hạ có thể biết khó mà lui.

Nhưng không ngờ, lần này thái độ của trưởng công chúa điện hạ lại không giống trước kia nữa.

“Ta nói rồi, hắn chính là ý trung nhân của ta, đời này nếu không phải hắn thì ta sẽ không gả. Ai cũng đừng hòng ngăn cản ta, cho dù là Đằng lão ngài cũng vậy.” Can Anh Túc nói với giọng nghiêm túc.

Trên người nàng ta tỏa ra sát ý cực kỳ mạnh mẽ, huyết ảnh màu đỏ hóa thành những cái gai sắc, chỉ về phía tất cả mọi người xung quanh.

Bầu không khí bỗng chốc đối chọi gay gắt.

Những đại Nho kia đều không chịu nổi khí tức giết chóc của Can Anh Túc, không khỏi lùi về sau vài bước.

Đằng Văn Hiên cười khổ, nhìn trưởng công chúa điện hạ, giọng nói vẫn điềm nhiên như không: “Trưởng công chúa điện hạ, người cố chấp như vậy, sẽ chỉ hại thiếu niên này mà thôi.”

Can Anh Túc cắn chặt răng.

Ánh mắt của nàng ta chỉ khi nhìn Lâm Tiêu mới toát ra vẻ dịu dàng.

“Cho dù là như vậy, ta cũng....” Can Anh Túc còn chưa nói xong.

Coong!!

Một tiếng chuông vang khắp ngàn dặm xung quanh và hoàng cung Đại Can.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tiếng chuông này truyền ra từ thánh địa Văn cung.

“Ủa? Chuông thánh Nho văn sao lại vang lên vậy!”

“Đây, đây là.... lần trước vang lên là ngày Lâm đại Nho trở thành đại năng nhỉ.”

“Đúng vậy, lần trước Lâm đại Nho đã dẫn động ba hồi chuông, trở thành đại năng! Lẽ nào, lại có đại Nho đột phá rồi?”

“Có thể lắm! Đây cũng là chuyện mừng của vương triều Đại Can ta.”

Trong tiếng nghị luận.

Coong!....coong!.....coong!

Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên không dứt.

Bốn hồi, năm hồi, sáu hồi....

Liên tiếp tới hồi chuông thứ chín.

Người bên ngoài thánh địa Văn cung đều sững sờ.

Ba hồi là đại Nho đột phá.

Vậy chín hồi là ý gì?

“Chuông thánh chín hồi, chính là khi thánh nhân chi tư của Nho đạo xuất thế, chỉ là không biết người này giờ đang ở......”

Tại hiện trường, duy chỉ có ánh mắt của Đằng Văn Hiên lộ vẻ kinh ngạc.

Nhưng không đợi ông ta nói xong.

Thánh địa Văn cung đột nhiên bắt đầu chấn động.

Chính khí cương trực vô tận hóa thành một luồng ánh sáng trắng thuần khiết xông lên trời.

Cũng vào lúc này.

Lâm Tiêu nãy giờ vẫn luôn ngơ ngác, trên người đột nhiên phát ra một tia kim quang của chính khí cương trực không hề yếu ớt, cũng đồng thời xông lên trời.

Bạch quang và kim quang quấn lấy nhau, thiên địa bắt đầu biến sắc.

Chuông thánh Nho văn lần nữa vang lên.
Chương 185: Nho đạo rất mạnh sao? Ta muốn mở mang tầm mắt một chút

“Coong…Coong…Coong…Coong!”

Chuông thánh Nho văn lại vang lên chín hồi!”

Dị tượng như vậy, trong vạn năm hình thành thánh địa Văn cung, đây vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng mà so với tiếng chuông của chuông thánh, điều khiến người ta phải trợn mắt, há hốc mồm hơn nữa, chính là thiếu niên đang tỏa ra kim quang lấp lóe kia.

Đây, đây rốt cuộc là người như thế nào?

Hắn lại có thể dẫn động chính khí cương trực của thánh địa Văn cung.

Phải biết rằng, những chính khí cương trực này được hình thành từ rất nhiều những đại năng, nho sĩ trong hàng vạn năm nay.

Trong đó còn bao gồm những vị bán thánh đại Nho đã không còn nữa.

Đó là những người còn mạnh hơn cả cường giả Sinh Tử Cảnh đấy.

Mà thiếu niên kia ngay cả thánh địa Văn cung cũng chưa đặt chân vào, vậy mà đã tạo thành cơn chấn động như vậy.

Hắn là ai???

Xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Mấy bóng người từ khắp nơi của vương triều Đại Can bay tới.

Trên người đại đa số bọn họ đều mang theo chính khí cương trực không hề yếu.

Hiển nhiên là những người được gọi là đại Nho.

Trong hoàng cung Đại Can, dường như tất cả mọi người đều phải có một loại lệnh bài nào đó mới được phép phi hành.

Mà chỉ có một loại người là ngoại lệ.

Đó chính là đại Nho của Nho đạo.

Đại Nho, tương đương với Toàn Đan Cảnh hậu kỳ của võ đạo.

Cường giả trong số các đại Nho, đều không yếu hơn Hóa Đỉnh Cảnh.

“Đằng lão, thánh địa Văn cung xảy ra chuyện gì vậy???”

“Ta ở bên ngoài, cách đây cả mười mấy dặm cũng cảm nhận được, cho nên lập tức chạy tới.”

“Người thanh niên này, là người thanh niên này, trên người hắn dường như vừa sinh ra Nho đạo Ý Cảnh!”

“Rốt cuộc là hắn ngộ ra cái gì mới khiến cho Văn cung phản ứng như vậy chứ.”

“Đừng nói với ta là, mười tám hồi chuông thánh vang lên là vì thiếu niên này đấy nhé.”

Những đại Nho này cũng chú ý tới Lâm Tiêu, biểu cảm đồng loạt kinh ngạc vô cùng.

Lúc này.

Ầm!!!

Kim sắc và bạch quang trên bầu trời triệt để hòa làm một.

Tiếp đó, bọn chúng đồng loạt rót vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu vào lúc này cũng mở bừng đôi mắt.

Ánh mắt hắn đầu tiên là mê man, sau đó ngơ ngác, tiếp đó gật đầu, cuối cùng lộ ra vẻ hoảng hốt.

Dường như luồng ánh sáng song sắc vừa rồi đã truyền đạt tin tức gì đó cho hắn vậy.

Mấy giây sau.

Lâm Tiêu mới khôi phục được trạng thái bình thường, sắc mặt lại vô cùng kỳ quái.

Hắn không ngờ, thế giới này lại tồn tại Nho đạo, Nho đạo lại là như vậy.

Lúc này, hắn cũng chú ý tới xung quanh đã lòi ra thêm một đống người.

Mà mỗi một người đều có thực lực mạnh mẽ.

Đặc biệt là một ông lão mặc áo bào trắng cách hắn không xa.

Lúc Lâm Tiêu nhìn thấy ông lão mặc áo bào trắng, đối phương cũng đang nhìn hắn.

Sau đó, ông lão mặc áo bào trắng này đi về phía hắn hỏi.

“Tiểu bằng hữu, làm phiền một chút, lão phu muốn hỏi sư phụ của ngươi là người phương nào?” Đằng lão khách sáo hỏi.

“Sao thế? Ông già, ông có chuyện gì sao?” Lâm Tiêu hỏi ngược lại.

“To gan, ngươi có biết đại nhân là ai không?”

“Lại dám vô lễ với Đằng đại Nho như vậy, thiếu niên nhà ngươi hãy cẩn thận không là bị ngàn vạn Nho giả ở đây chỉ trích đấy.”

“Dám trả lời Đằng đại Nho như vậy, ngươi thật sự cho rằng có trưởng công chúa bảo vệ thì ngươi muốn làm gì thì làm sao?”

“Trực tiếp bắt lại đi, vô lễ với đại năng đại Nho, cố ý xông vào thánh địa Văn cung. Những điều này cũng có thể định tội rồi.”

Lâm Tiêu mới tùy ý nói một câu, đã trực tiếp gây ra làn sóng phẫn nộ rồi.

Vẻ mặt mỗi người đều bất thiện.

Giống như Lâm Tiêu cướp cô vợ trẻ nhà bọn họ vậy.

Không, đám người này còn chưa chắc đã có vợ ấy chứ.

Điều này khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên.

Nho giả của hoàng thất Đại Can, lực ngưng tụ hơi mạnh đấy nhỉ!

“Tiêu Tiêu, ông lão này là cường giả đỉnh cấp của vương triều Đại Can, thực lực không thua kém gì Chu Tước đâu.”

“Mà nếu như ở gần thánh địa Văn cung, thì cho dù là Chu Tước cũng không phải là đối thủ của lão.”

Can Anh Túc lúc này vội vàng truyền âm giải thích, giọng điệu bất đắc dĩ.

Nếu như gặp phải Đằng lão đầu ở chỗ khác, nàng ta chưa chắc đã hèn nhát như vậy.

Nhưng đây là thánh địa Văn cung, nàng đã thấy đối phương thi triển thần uy không dưới trăm lần rồi.

Lần nào cũng hoàn toàn trấn áp nàng.

Cho dù bây giờ nàng đã sinh ra Lĩnh Vực, nhưng trong lòng cũng vẫn có một trực giác nói cho nàng biết. Nếu như Đằng lão xuất lực thì vẫn có thể trấn áp được nàng ta.

Chính khí cương trực vốn có thể trấn áp tất cả tà ma dị loại.

Sát Sinh Ý Cảnh của nàng ta, chính là thuộc về loại bị khắc chế.

Còn là khắc chế trời sinh.

Đây cũng là điểm khiến nàng ta bó tay.

“Ồ....ra là vậy! Vậy nếu ta đánh lão già này u đầu thì sẽ thế nào?” Lâm Tiêu truyền âm lại hỏi.

Can Anh Túc ngớ ra.

Lẽ nào Tiêu Tiêu nhìn ra được gì rồi, muốn ra mặt vì nàng ta, cho nên mới nói như vậy sao?

“Các ngươi yên lặng đi!!! Bản tính của tiểu bằng hữu này là như vậy, nói chuyện có chút tùy tiện, nhưng mà xuất phát từ trái tim. So với những kẻ a dua nịnh hót, thì lão phu vẫn thấy thân thiết với tiểu bằng hữu này hơn.”

Đằng lão giáo huấn những Nho giả, đại Nho kia trước, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt càng thêm hiền từ.

Tất cả Nho giả, đại Nho:??????

Can Anh Túc: ????????

Đằng lão này không có vấn đề gì đấy chứ.

Người ta công khai không cho lão thể diện, lão không những không giáo huấn thiếu niên kia, mà ngược lại giáo huấn bọn họ.

Thế này....thế này quá vô lý, vô lý đến mức bọn họ không biết nói gì nữa luôn.

Mà khi Đằng lão nói câu đó xong, đám người càng thêm ngơ ngác và đần mặt ra.

“Tiểu bằng hữu này, lão phu trong phương diện Nho đạo, tự xưng là có chút thành tựu và thiên phú, ngươi có bằng lòng theo lão phu học tập không?” Đằng lão dùng gương mặt ôn hòa nói.

Ngu người rồi.

Toàn bộ đám người đều ngơ luôn rồi.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Đằng lão vừa rồi lại không tức giận với thiếu niên rồi.

Hóa ra Đằng lão muốn thu người thiếu niên kia làm đệ tử, truyền đạo thụ nghiệp.

Nhưng, nhưng thiếu niên kia thì có tài đức gì chứ?

Chính vì hắn có thể dẫn tới cơn chấn động ở thánh địa Văn cung, dẫn tới mười tám hồi chương thánh Nho văn sao?

“Đằng lão xin hãy cân nhắc lại! Người này lai lịch không rõ ràng, cho dù khiến thánh chuông kêu, cũng không cần sốt ruột vậy đâu.”

“Đúng vậy đó Đằng lão, hơn nữa người này nói năng lỗ mãng, sao giống với người Nho gia chứ.”

“Tôn sư trọng đạo là lễ nghĩa cơ bản, ta thấy người này hoàn toàn không hiểu, cho dù thiên phú có cao hơn nữa thì đã sao.”

“Đằng lão, thánh địa Văn cung rất quan trọng đối với Đại Can chúng ra, ngài biết mà, sao có thể cho người như vậy gia nhập chứ.”

Có một vài đại Nho, vội vàng chen lời.

Nếu để cho tên tiểu tử đó trở thành đệ tử của Đằng lão thật, vậy sau này chẳng phải sẽ ngồi lên đầu bọn họ sao.

Đằng lão nhìn bọn họ một cái, khẽ lắc đầu, không đáp.

Cổ hủ! Ích kỷ!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Những người này không hiểu.

Mười tám tiếng chuông thánh Nho văn có ý nghĩa bất phàm.

Chưa đạt tới cảnh giới đại năng đại Nho thì căn bản là không thể hiểu được.

Tóm lại, thiếu niên này nhất định chính là hi vọng của Nho đạo thời đại này.

Hi vọng duy nhất.

Nho đạo đã vắng vẻ quá lâu, quá lâu rồi.

Bọn họ rất rất cần một người đứng ra.

Bọn họ tuy đã đạt tới cảnh giới đại năng Nho đạo, nhưng so với Võ đạo, Yêu đạo, Ma đạo của thời đại này, vẫn quá yếu ớt, yếu tới mức không đáng để nhắc tới.

Đằng lão chăm chú nhìn Lâm Tiêu hỏi: “Tiểu bằng hữu, ý ngươi thế nào?”

Mọi người thấy Đằng lão căn bản không thèm để ý bọn họ, trong lòng càng thêm ngạc nhiên.

Trong lòng Đằng lão, thiếu niên này đã đạt tới trình độ nào rồi.

“Ông lão này, Nho đạo rất mạnh sao? Ta muốn mở mang tầm mắt một chút.” Lâm Tiêu lộ ra nụ cười khiêu khích, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK