• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Thật trùng hợp, đan dược này vừa hay là ta có

Gục trong một nốt nhạc!!

Các đệ tử và trưởng lão của Lưu Vân tông, đồng loạt bị kinh hãi.

Bọn họ đã tưởng tượng ra khung cảnh chiến đấu của hai người, nhất định là không tầm thường.

Một người là đại sư huynh của Lưu Vân tông, một người là quái vật đã thông qua được Thiên Thê.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không ngờ tới kết quả lại như này.

Một chiêu hạ gục.

Khoảng cách này cũng quá lớn rồi.

Chỉ có hai cha con họ Lạc là vẫn bày ra bộ dạng như sớm biết trước kết quả rồi.

Lạc Hải Thành khẽ thở dài một hơi.

Ông đương nhiên cũng đã dùng linh thức để tra xét.

Lâm Tiêu trông thì có vẻ ra tay bạo lực, nhưng đã tránh đi những chỗ nguy hiểm rồi.

Tiêu Minh Triết này chỉ là bị thương nhẹ, hai ngày là có thể khỏe lại.

Sau một màn này.

Những đệ tử khác cũng không có dị nghị gì.

Dù gì thì trước khi tham chiến đã giao kèo rõ rồi.

Sau khi cuộc khiêu chiến Thiên Thê của Lưu Vân tông kết thúc, các đệ tử cũng rời đi nhanh chóng.

Tiêu Minh Triết đã được nâng trở về nghỉ ngơi.

“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu, ta nghe lão Mục nói ngươi muốn tham gia di tích Vô Cực, bây giờ cách ngày khởi động còn ba ngày, chi bằng trước mắt ngươi cứ ở lại Lưu Vân tông của ta, tới lúc đó chúng ta cùng đi, được không?” Lạc Hải Thành đưa ra lời mời.

“Vậy làm phiền Lạc tông chủ rồi." Lâm Tiêu không hề từ chối.

Hắn cũng muốn tranh thủ thời gian ba ngày, củng cố lại một chút cú đột phá lần này.

“Nha đầu, con đi tìm cho tiểu bằng hữu Lâm Tiêu căn phòng khách tốt nhất đi.”

“Hả? Con, chuyện này sao lại kêu con làm?” Lạc Vũ Thương đang chuẩn bị trở về trị thương, lần này bị thương ở Thiên Thê, tới giờ vẫn còn đau đây.

“Con không đi, thế muốn cha tự mình đi à?” Lạc Hải Thành nói với giọng không mấy vui vẻ.

Nói xong, ông xoay người rời đi.

Lạc Vũ Thương bất đắc dĩ chớp chớp mắt, hết cách, chỉ đành đưa Lâm Tiêu đi thôi.

Chỉ là, khi chỉ còn lại hai người.

Nàng không biết tại sao, tim lại đập nhanh một cách bất thường.

Không lẽ là do bị thương ở Thiên Thê nghiêm trọng quá, xảy ra chuyện gì rồi sao?

……

Một ngày bình yên cứ thế trôi qua.

Buổi sáng ngày thứ hai.

Lạc Hải Thành đột nhiên tới tìm Lâm Tiêu với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Lạc Hải Thành nói với giọng nặng nề.

“Lạc tông chủ xin cứ nói.”

Lâm Tiêu lại thấy lạ, xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Trước khi ngươi tới, ngươi có biết Kiều trưởng lão của Đan Thanh Phong, hiện giờ có trong tông môn hay không?” Lạc Hải Thành hỏi thăm dò.

Ông ta cũng không rõ đối phương có quen biết Kiều trưởng lão hay không.

Nhưng chí ít thì Lâm Tiêu cũng là đệ tử của Kiếm Ma tông, vẫn cứ phải hỏi một chút.

“Kiều trưởng lão à, có đấy, trước khi ta tới đây còn tới tìm ông ấy một lần.” Lâm Tiêu đáp.

“Thật ư! Vậy thì tốt rồi, nếu như Kiều trưởng lão có thể ra tay, nha đầu Vũ Thương sẽ không sao rồi.” Lạc Hải Thành nghe vậy, gánh nặng trong lòng cũng buông xuống được một nửa.

“Lạc tông chủ, có chuyện gì vậy, có thể nói với ta không?” Lâm Tiêu vẫn hỏi tiếp.

“Cái này...thật ra lúc tiểu nữ ở cuộc khiêu chiến Thiên Thê, đã bị thương nhẹ. Ta vốn tưởng là vết thương nhẹ thì không có gì đáng lo ngại, kết quả là....”

Lạc Hải Thành thở dài một hơi, sắc mặt nặng nề nói. “Kết quả là bị thương tới đan điền khí hải, nếu không nhanh chóng trị liệu, chỉ e là sau này sẽ không còn hi vọng đột phá lên Toàn Đan Cảnh nữa rồi.”

Lâm Tiêu nghe vậy thì sững sờ.

Nghiêm trọng thế sao?

Hắn nhìn ra được, Lạc tông chủ không lừa hắn.

Đối phương không cần thiết phải đem tương lai của con gái mình ra lừa gạt, trêu đùa hắn.

Thế này..... Lâm Tiêu rất buồn bực.

Hắn nào có ngờ, hôm đó trên Thiên Thê, hắn chẳng qua chỉ đánh với nàng vài chiêu, Lạc Vũ Thương lại phản ứng mạnh như vậy.

Cơ thể nhỏ bé ấy đúng thật là không chịu nổi dày vò mà.

“Lạc tông chủ, chuyện này phải trách ta, nếu không phải ta đánh với nàng mấy chiêu, thì đã không xảy ra chuyện này rồi.”

Lâm Tiêu cũng là người thành thực, người ta đã nói chuyện khách sáo đến thế rồi, hắn xin lỗi một câu cũng là chuyện nên làm.

“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu nghĩ nhiều rồi, cho dù không có sự can thiệp của ngươi, nha đầu kia vẫn sẽ gặp một kiếp nạn khác mà thôi.” Lạc Hải Thành ngược lại cũng không có ý trách cứ Lâm Tiêu.

Người ta đã cứu nhi nữ nhà ông một mạng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chỉ có thể nói lần này nhi nữ nhà ông đen đủi quá thôi.

“Lạc tông chủ, vậy hiện tại có biện pháp trị liệu nào không?” Lâm Tiêu hỏi.

“Cần có loại đan dược có thể giúp hồi phục đan điền khí hải, nhưng loại đan dược này cực kỳ hiếm gặp, trong tông bọn ta không có.”

“Nhưng Kiều trưởng lão trong tông của các ngươi là một trong ba luyện đan sư thất phẩm của vương triều Đại Ngụy, ông ấy nhất định có thể giải quyết vấn đề này.”

Lạc Hải Thành nói ra phương án giải quyết của mình.

Sau khi từ chỗ của Lâm Tiêu biết được Kiều trưởng lão đang ở trong Kiếm Ma tông, ông liền dự định lập tức đưa con gái mình tới Kiếm Ma tông chữa trị thương thế.

“Đan dược khôi phục đan điền khí hải?” Lâm Tiêu lẩm bẩm một câu.

Tiếp đó,

Tay phải hắn lật một cái, từ trong nhẫn trữ vật, lấy ra một bình đan dược.

“Lạc tông chủ, đan dược trên người ta có không ít. Nhưng có liên quan tới đan điền khí hải đột phá Toàn Đan Cảnh thì chỉ có một viên, ông có thể cho Lạc Vũ Thương dùng thử xem sao.” Lâm Tiêu nói.

“Hả? Trên người tiểu bằng hữu Lâm Tiêu lại mang theo loại đan dược này sao?” Lạc Hải Thành cảm thấy rất bất ngờ.

Ra ngoài mang theo đan dược bên người, chuyện này thì bình thường.

Đặc biệt là yêu nghiệt thiên kiêu như Lâm Tiêu.

Kiếm Ma tông lại có Kiều trưởng lão tọa trấn, thế thì nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo cho hắn.

Lâm Tiêu đưa đan dược qua.

Lạc Hải Thành thuận tay nhận lấy.

Chuyện này ông từ chối không nổi.

Nếu đan dược có thể chữa trị thương thế cho nhi nữ, vậy thì coi như bọn họ lại nợ tiểu bằng hữu Lâm Tiêu một phần ân tình.

Sau đó, khi ông mở bình ngọc ra, tiến hành quan sát đan dược trong bình.

“Ừm ~~”

Một mùi hương thấm vào tim gan, khiến ông không kìm được mà thốt ra âm thanh.

Đây, đây là đan dược gì vậy.

Chờ chút.

Màu sắc này, kích cỡ này, cảm giác này...

Ôi vãi!!!

Bên ngoài viên đan dược này còn tỏa ra một tầng sương đan.

Lạc Hải Thành thật sự chết lặng, chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại.

Đan dược này ông ta từng nhìn thấy khi còn trẻ, hơn nữa còn từng tham gia buổi đấu giá, chỉ là cuối cùng vì giá quá cao, nên không thể mua được.

Hơn nữa, viên đan dược được đấu giá năm đó, còn chỉ là đan dược trung phẩm.

Mà cái này...

“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu, đây, đây không phải là Huyền Minh Phá Cảnh Đan sao, lại còn là...cấp bậc nhất khí sương đan???” Lạc Hải Thành gian nan nuốt nước miếng, kinh ngạc thốt lên.

Lâm Tiêu nhìn đối phương nhiều thêm một chút, gật đầu nói: “Không hổ là tông chủ Lưu Vân tông, kiến thức rộng rãi, chính là cái mà ông nhắc tới đó.”

Shh___

Sau khi đối phương xác nhận, Lạc Hải Thành lại lần nữa hít vào một hơi.

Quả đúng là nó kìa!

Trước kia ông đấu giá, giành giật viên Huyền Minh Phá Cảnh Đan trung phẩm kia, đã ra giá cực cao rồi.

Mà viên trên tay ông ta bây giờ, còn quý giá hơn không chỉ gấp trăm lần.

Đây là cấp bậc nhất khí sương đan đó!!!

E là hàng này chỉ có trong truyền thuyết thôi ấy.

“Tiểu bằng hữu mau nhận về, nhận về đi, đan dược này quá mức quý giá rồi, ta, bọn ta thực sự dùng không nổi. Tiểu bằng hữu cũng vậy, đan dược này tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài, nếu không thì dễ dẫn tới phiền phức lớn đấy.” Lạc Hải Thành thật lòng khuyên nhủ.

Không phải nói quá đâu.

Toàn bộ linh thạch có thể dùng trong tay ông ta hiện giờ, thực sự không mua nổi một viên đan dược này.

Kiếm Ma tông giàu khiếp thật.

Lại dám để một viên đan dược quý giá đến thế này trên người một tên nhóc.

Ngộ nhỡ để người khác phát hiện, thì cho dù là đối với cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn cũng sẽ có sức hấp dẫn chí mạng.

Ai mà không có một hậu bối hoặc đồ đệ chứ.

Mà nếu như có được viên đan dược này, chính là tương đương với việc, chắc chắn có thể thăng cấp lên Toàn Đan Cảnh, mà khởi điểm còn cao hơn người bình thường nhiều.

“Viên đan dược này có thể chữa trị thương thế của Lạc Vũ Thương không?” Lâm Tiêu không nhận lại viên đan dược mà hỏi.

“Có thể thì có thể, nhưng ta thực sự không thể nhận.” Lạc Hải Thành hiện giờ thực sự nể phục Lâm Tiêu.

Có thể tặng loại đan dược này cho người khác mà không hề thay đổi sắc mặt.

Sự quả quyết này, trước giờ ông chưa từng gặp.

“Ừm, thế này đi. Tôi cần một vài thiên tài địa bảo, Lạc tông chủ xem xem quý tông có hay không.” Lâm Tiêu hỏi.
Chương 52: Ngươi không luyện nổi, là do thiên phú của ngươi chả ra gì

“Ngươi cần bao nhiêu phần thiên địa bảo vật? ngươi cứ nói xem ngươi muốn gì?” Lạc Hải Thành mặc dù cũng tò mò nhưng không hỏi thẳng đối phương muốn làm cái gì.

“Một viên Sâm Ngọc Long, mười quả Thiên Nguyên, một đoá Tử Linh Thanh Chi…..” Lâm Tiêu nhanh chóng nói ra khoảng 20 nguyên liệu và bảo vật.

Lạc Hải Thành nghe Lâm Tiêu nói xong thì vô cùng sốc. Thân là tông chủ của một tông môn, những nguyên liệu và bảo vật bình thường thì ông ta không biết quá rõ. Nhưng những món mà Lâm Tiêu vừa nói thì đều thuộc hạng trân quý đến không tưởng.

Trong đó có vài loại mà bọn họ phải đánh đổi cả sự an toàn của bản thân để chỉ có được 1 2 viên.

Nếu như dựa theo số lượng mà Lâm Tiêu vừa nói thì tông môn bọn họ chắc sau khi đưa thì sẽ chẳng còn gì nữa.

“Đạo hữu Lâm Tiêu, ta muốn hỏi ngươi muốn những thứ trân quý này để làm gì?” Lạc Hải Thành hỏi.

“Những nguyên liệu này để luyện đan Huyền Minh phá cảnh giới, ngài đưa nguyên liệu cho ta, ta sẽ luyện đan cho ngài, như vậy không sao chứ.” Lâm Tiêu nói.

“Hả? này……này cũng được hả?” Lạc Hải Thành kinh hãi.

Đây hoàn toàn không phải một cuộc giao dịch bình thường. Những nguyên liệu kia để luyện Huyền Minh đan, nhưng không có nghĩa luyện một lần là có thể thành công.

Có quỷ mới biết được để luyện được một viên Huyền Minh đan cao cấp sẽ tốn bao nhiêu nguyên liệu. Vận may tốt thì sẽ được một viên, nhưng cũng chưa chắc đã được đan cao cấp.

“Lạc tông chủ đừng nghĩ nhiều, ta sẽ luyện ra đan Huyền Minh. Ngài đưa nguyên liệu cho ta, đợi lúc nào ta có thời gian ta luyện là được.” Lâm Tiêu rất tự nhiên nói.

Còn về thân phận người luyện ra đan là ai ông ta cũng chả để ý đâu mà.

Theo như góc độ của hắn, có thực lực mới là vương đạo. Luyện đan có giỏi tới đây mà khi người khác muốn giết hại mình, chả nhẽ lại lấy đan dược ra để chiến đấu?

Tuy nhiên Lâm Tiêu vẫn chưa hiểu hết thế giới huyền huyễn, không biết rằng ở thế giới này luyện đan sư là một nghề cực kỳ quan trọng.

Lạc Hải Thành nghe thấy lời này của Lâm Tiêu nhất thời còn chưa kịp suy nghĩ gì. Ông ta cũng chưa hiểu lời này của hắn là ý gì.

“Viên Huyền Minh này là do đạo hữu luyện?” Ông ta hỏi lại.

“Có vấn đề gì sao? Nếu Lạc Vũ Thương cần dùng gấp, ta có thể luyện ngay tại đây, như vậy thì hiệu quả của đan dược cũng được nâng cao hơn.” Lâm Tiêu nói.

Lạc Hải Thành: “……”

Ông ta sốc đến cứng người rồi. Trời ạ, tên này có bị bệnh gì không vậy. Hắn nói hắn là người luyện đan Huyền Minh?

Là một trong bảy loại đan dược khó luyện ra nhất, mà lại còn luyện tại chỗ?”

Cái biểu cảm này, cái ngữ khí này, hình như hắn đang nói thật. Chả nhẽ tên tiểu tử Lâm Tiêu này không phải Thể Tu, còn là một luyện đan sư? Luyện đan sư cao cấp bậc 7?

Lạc Hải Thành thật sự không thể nhìn thấu được thân phận của người thanh niên trẻ tuổi này.

“Đạo hữu không nói đùa đấy chứ?” Lạc Hải Thành hỏi một cách nghiêm túc.

“Đương nhiên không nói đùa, đi thôi, Lạc tông chủ có thể cho ta đi thăm quan phòng luyện đan chứ.” Lâm Tiêu cười nói.

Không phải bảo là Lạc Vũ Thương vội cần dùng đan dược sao? Sao cha nàng ta chả thấy chút vội vàng gì cả.

“Đây……được, vậy chúng ta đi thôi.” Lạc Vũ Thành nhìn Lâm Tiêu nói, cũng không từ chối.

Hai người đi về phía trước, rất nhanh đã tới phòng luyện đan của Lưu Vân tông. Nói về luyện đan thì đây là một điểm yếu của Lưu Vân tông, cả tông chỉ có hai người là luyện đan sư cấp 6. Trong đó có một trưởng lão, còn lại một người là do dùng tiền mời tới.

Nói về trình độ luyện đan thì người được mời tới này còn mạnh hơn cả vị trưởng lão của tông. Hai người hợp tác với nhau đã nhiều năm, cùng nhau bồi dưỡng ra những luyện đan sư cho tông. Như vậy mới coi như là đủ cung cấp đan dược ra toàn tông.

“Vương trưởng lão, Tả Cúng Phụng, hai người đều ở đây à.” Lạc Hải Thành nhìn thấy hai vị luyện đan sư cấp 6 trong phòng.

“Tham kiến tông chủ.” Hai người đều cung kính chào lại.

“Ta muốn lấy một ít nguyên liệu quý.” Lạc Hải Thành nói thẳng vấn đề chính.

“Mời tông chủ nói, chúng ta sẽ đi chuẩn bị cho ngài.” Vương trưởng lão nói.

Lạc Vũ Thành nói ra những thứ Lâm Tiêu cần. Vương trưởng lão và Tả Cúng Phụng vừa nghe xong thì vội vã hẳn lên.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Tông chủ, cái này không được đâu, mấy nguyên liệu ngài cần này số lượng rất ít, ta và Tả Cúng Phụng cũng cần dùng ba loại trong số đó, nếu đưa ngài……thì trong tông sẽ hết sạch.” Vương trưởng lão mặt mày khổ sở.

“Vậy lúc đó ta sẽ nghĩ cách sau, bây giờ cứ lấy cho ta trước đi.” Lạc Hải Thành tiếp tục nói.

Ông ta cũng biết hai người này sẽ không dễ dàng mà đưa đồ. Dù sao cũng là hai luyện đan sư cao nhất của tông, cho nên lúc bình thường ông cũng có vài phần khách sáo với hai người này.

“Tông chủ, ngài cần những nguyên liệu trân quý này để chuẩn bị làm gì?” Vương trưởng lão do dự hỏi,

Còn chưa đợi Lạc Hải Thành nói gì, Tả Cúng Phụng đứng bên cạnh đã nói.

“Tông chủ, ngài cần những nguyên liệu này, chả nhẽ để luyện Huyền Minh đan phá cảnh giới?” Tả Cúng Phụng kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, đúng như Tả Cúng Phụng nói, tiểu nữ nhà ta có chút vấn đề, cần một viên Huyền Minh đan để chữa trị.” Lạc Hải Thành tóm tắt lại việc Lạc Vũ Thương bị nội thương.

“Đan điền bị tổn thương, dùng Huyền Minh đan đúng là một lựa chọn tốt, nhưng nếu quá đi thì cũng không có tác dụng. Vương triều Đại Ngụy của chúng ta chỉ có ba vị luyện đan sư cấp 7, nhưng cũng không chắc có thể luyện ra một viên Huyền Minh đan hoàn chỉnh.” Tả Cúng Phụng giải thích.

Trong ta bọn họ có nguyên liệu để luyện ra Huyền Minh đan, nhưng chỉ đủ luyện được một lần. Nhiều hơn thì hoàn toàn không có.

Lạc Hải Thành nghe xong lời này thì quay lại nhìn Lâm Tiêu.

“Tông chủ cứ yên tâm, tin tưởng ta.” Lâm Tiêu chắc chắn nói.

Cơ thể Lạc Vũ Thương là vì tại hắn nên mới nội thương, hắn cũng nên làm chuyện gì đó.

“Hả? tông chủ, ngài định giao nguyên liệu cho tiểu tử này để luyện đan à?” Tả Cúng Phụng nghe thấy thì ngỡ ngàng.

“Đi lấy nguyên liệu đi!” Ngữ khí của Lạc Vũ Thành vô cùng nghiêm túc.

“Tông chủ, đan này chỉ có luyện đan sư cấp 7 luyện được, sao lại dễ dàng tin một kẻ lừa đảo, hắn chắc chắn đang lừa ngài.” Tả Cúng Phụng gấp gáp nói.

Tên tiểu tử này trẻ tuổi, nói muốn luyện đan Huyền Minh phá cảnh giới, đúng là chuyện nực cười. Hắn tự cho mình là luyện đan sư cấp 7 sao?

Xoạt!

Lúc này, một lọ đan dược bay qua chỗ Tả Cúng Phụng.

“Tả Cúng Phụng đúng không, luyện đan sư chả nhẽ không được trẻ tuổi à? Ông cao tuổi như vậy mới tới được luyện đan sư cấp 6, vậy thì thiên phú và ngộ tính kém quá rồi.”

“Nếu ta không luyện ra đan nổi, vậy bình Chỉ Áp này đưa các ông.”

Lâm Tiêu đưa đồ qua, đối mặt với mấy lão già kiểu này thì cứ dùng cứng đối cứng cho nhanh.

“Lấy bình Chỉ Áp này làm gì, bình Chỉ Áp này có gì mà quý giá, tiểu tử người sợ là chưa biết nguyên liệu đan Huyền Minh quý tới mức……hả? Đây là……đây là……hả!!!!”

Tả Cúng Phụ mới nói được một nửa câu châm chọc, nửa câu sau còn chưa kịp nói đã trợn ngược cả mắt lên.

“Huyền, Huyền Minh đan phá cảnh……Nhất Khí Đan Vụ*, trời ạ!! Vậy mà ta đời này có thể nhìn thấy một cực phẩm đan dược thế này!!”

*cấp cao nhất của đan dược.
Chương 53: Luyện ra đan, tự vả mặt

“Thế nào? Bình đan này được chứ?” Lâm Tiêu lạnh giọng hỏi.

“Được, được, được, lão Vương mau đi lấy nguyên liệu lại đây” Tả Cúng Phụng không chút do dự nữa, ánh mắt cong cong nhìn bình đan dược trong tay.

Trong đầu ông ta bây giờ chỉ có đúng một suy nghĩ duy nhất. Luyện! Phải đưa nguyên liệu cho tên tiểu tử này luyện đan!

Một bình đan dược cực phẩm, đừng nói là đổi lấy một ít nguyên liệu kia, kể cả muốn đổi thêm nữa ông ta cũng sẽ liều mạng đi kiếm cho hắn, không chút hoài nghi.

Tả Cúng Phụng vừa nghĩ vậy ánh mắt lại nhìn Lâm Tiêu, lòng nghĩ: Không biết tên bại gia tử này đến từ môn phái nào, đúng là kẻ ngốc nhưng lại lắm của. Không biết môn phái của hắn mà biết hắn đổi cả một bình dược quý đi thế này thì sẽ có biểu cảm gì.

Tả Cúng Phụng đang chìm đắm trong kinh ngạc thì Vương trưởng lão đứng bên cũng kinh ngạc không kém. Ông ta nhanh chóng lấy ra những nguyên liệu quý giá độc nhất trong tông ra.

Sau khi đưa cho Lâm Tiêu thì ba người đứng bên cạnh nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ. Chỉ là biểu cảm trên mặt ba người có chút khác nhau.

Lạc Hải Thành thì cả mặt mong ngóng, Tả Cúng Phụng lại thờ ơ vô tình, lòng đang chờ xem kịch vui. Vương trưởng lão lại cả mặt đau khổ, không cần biết thế nào nhưng lãng phí đống nguyên liệu này thì thật đáng tiếc.

Lâm Tiêu đầu tiên là kiểm tra nguyên liệu và lò luyện, sau khi xác định không vấn đề gì mới chuẩn bị luyện đan.

Oanh!

Một giây sau hắn bắt đầu huy động linh kiếm thượng phẩm của mình ra. Linh kiếm này là lúc rời khỏi Kiếm Ma tông hắn dùng 11 vạn linh thạch đổi lấy.

Ba người: ????? Đây là cái gì vậy

Không phải bảo luyện đan à, rút kiếm ra làm gì vậy? Thái nguyên liệu à? Mấy cái nguyên liệu trân quý này đâu cần thái ra đâu!

“Tinh Hoả Liệu Nguyên!”

Lâm Tiêu nhẹ nhàng thốt ra một câu, kiếm trong tay chuyển động, trăm tia kiếm khí bắt đầu tràn vào trong lò luyện.

Giây phút này lửa trong lò bùng lên, cả căn phòng trở lên nóng rực. Tả Cúng Phụng và Vương trưởng lão đứng chết sững.

Đừng có nói với họ là tên này định dùng cách này để luyện đan?

Lạc Hải Thành mặc dù cũng thấy kỳ lạ nhưng lòng vẫn tin tưởng Lâm Tiêu.

Một bước ngoài dự liệu, ngàn bước chệch hướng.

Bọn họ vẫn không biết đây chỉ là bước đầu tiên, có khi còn chả được tính là bước khai màn ấy chứ.

Sau khi ngọn lửa trong lò đạt được mức độ nhất định Lâm Tiêu vung một nhát kiếm, tất cả nguyên liệu không cần biết thứ tự trước sau đều bị vứt hết vào trong lò luyện.

“Ơ ơ, dừng lại, người đang làm trò gì vậy, đây đâu phải luyện đan, người đang hoang phí nguyên liệu!” Tả Cúng Phụng không nhịn nổi nữa lên tiếng.

Mặc dù đối phương đã đưa vật làm tin cho ông ta nhưng thân là một luyện đa sư, nhìn thấy người ta hoang phí những nguyên liệu trân quý, đây đúng là cực hình với một luyện đan sư.

Nhưng lúc ông ta lên tiếng ngăn cản Lâm Tiêu, hắn chỉ đưa mắt nhìn lại ông ta một cái sau đó vẫn vung kiếm trong tay lên.

Vù!

Những cỗ kiếm ý sắc bén xuất hiện, từng tia kiếm ý cuồn cuộn như một dòng sông đổ từ trên trời xuống.

Bây giờ hắn đã làm được một nửa, Lạc Hải Thành có muốn ngăn hắn lại cũng là chuyện không thể. Hai luyện đan sư cấp 6 đứng chết trân tại chỗ.

“Kiếm ý?”

“Bốn, kiếm ý bậc bốn.”

“Điên rồi à!”

Chủ yếu là tên này mới là Tụ Linh cảnh viên mãn còn chưa bò nổi lên Luân Hải cảnh. Vậy mà hắn có năng lực lĩnh ngộ kiếm ý như vậy?

Vương trưởng lão và Tả Cúng Phụng đứng chết lặng, còn Lạc Hải Thành lại tăng thêm tin tưởng với đối phương. Cũng bởi vì ông ta đã được tận mắt nhìn thấy hắn bước lên Thiên Thê thế nào.

Lúc đó ông ta còn cảm thán Lâm Tiêu mới là Tụ Linh cảnh viên mãn, sau này chắc chắn tương lai rộng mở. Nhưng bây giờ ông mới biết rằng mình đã ngu ngốc tới mức nào.

Tên tiểu tử Lâm Tiêu này sớm đã lĩnh ngộ được một cảnh ý, hơn nữa còn tu luyện được tới bậc 4. Có là cường giả Toàn Đan cảnh cũng khó mà được như vậy.

Không dám tin!

Cũng không cách nào tin được!

Lâm Tiêu cũng chả để ý đến ba người kia.

Lửa đã đạt!

Xoạt!!

Một đạo kiếm ý nữa bay vào lò, sau đó lò luyện không ngừng rung lên giống như ai ném vào đó một thứ gây nổ vậy. Còn Lâm Tiêu ở phía ngoài dốc sức điều khiển kiếm ý.

Sau một tiếng lò luyện lại rung lên mãnh liệt.

Xì xì xì – bang!

Sau một tiếng nổ lớn, lò luyện từ từ im lặng lại, sau đó hoàn toàn đứng yên.

Khoé miệng Lâm Tiêu mang một nụ cười nhạt. Quả nhiên thực lực lại vượt lên rồi, bây giờ luyện đan đã dễ hơn rồi.

Hắn nhớ lần đầu luyện Huyền Minh đan, toàn thân lúc đó khó lòng kiểm soát. Nhưng lần này đã dễ dàng hơn nhiều.

Lâm Tiêu đưa trường kiếm lên, tất cả kiếm ý trong lò từ từ bị thu lại, lửa cũng từ từ tắt lịm. Rồi hắn thu hồi trường kiếm và nhẫn trữ vật.

Tả Cúng Phụng và Vương trưởng lão quay qua nhìn nhau, vừa mờ hồ lại vừa nghi ngờ.

Nói thật lòng, từ đầu tới cuối bọn họ chả hiểu gì cả, cũng chả hiểu cách luyện đan của tên này. Hơn nữa lần luyện đan này quá nhanh rồi.



Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đây là loại đan mà đến là luyện đan sư cấp 7 cũng khó luyện ra, muốn luyện cũng phải cần tới nửa ngày. Nhưng từ nãy tới giờ chỉ có hơn một giờ. Nếu mà có thể luyện ra đan theo kiểu này, vậy bọn họ làm luyện đan sư mười mấy năm đều chỉ đáng cho chó gặm.

“Xong rồi? Lâm Tiêu đạo hữu, sao lại có thể?” Lạc Hải Thành kích động hỏi.

“Xong rồi!” Lâm Tiêu nhàn nhạt trả lời.

Chỉ hai từ này đã thể hiện sự tự tin của bản thân hắn.

Xong rồi?

Ba người đưa mắt nhìn nhau, tất cả cũng nuốt một ngụm nước bọt. Thật hay giả vậy!

Thật sự xong rồi?

Ba người chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, da đầu tê dần. Lâm Tiêu trực tiếp bước lên trước, đưa tay mở lò luyện đan.

Lần trước hắn luyện Huyền Minh đan là gặp may, lần này coi như là đã quen đường thuận tay làm ra. Lâm Tiêu tin rằng lần sau hắn mà luyện đan này thì có nhắm mắt cũng luyện được.

Cửa lò vừa mở ra. Bang!

Một đạo ánh sáng tím chói lóa cả căn phòng, sau đó là một mùi thơm nồng tràn ra cả phòng.

Lạc tông chủ và hai luyện đan sư cấp 6 đều vội vã đi qua xem. Nếu mà thành đan thật vậy thì bọn họ đúng là gặp được kỳ tích.

Ba người đều đưa mắt nhìn vào trong lò, sau làn khói thì lờ mờ nhìn thấy hai viên đan dược long lanh như pha lê nằm ở đó.

“Trời ơi! Hai viên! Vậy mà luyện thành hai viên???”

“Ta thật sự ngốc rồi, vậy mà luyện thành đan? Sao có thể chứ! Đây không hợp lý chút nào, tại sao chứ!”

“Đây là Huyền Minh đan! Một lần được hai viên, có là luyện đan sư cấp 7 cũng khó lòng làm được như vậy.”

Ba người không dám thở mạnh, trong lòng kích động cực kỳ.

“Huyền Minh đan này là hạ phẩm, vậy tên tiểu tử này cũng quá là ghê gớm rồi. Vương triều Đại Ngụy mà biết có một luyện đan sư trẻ tuổi thế này thì đúng là tất cả sẽ phát điên.” Tả Cúng Phụng cảm thán.

Hắn bây giờ hận không thể tự tát mình một cái.

“Bốp!” một tiếng giòn tan vang lên.

Vương trưởng lão đứng lên đã tự đưa tay tát vào mặt mình.

“Lão Vương? Ngươi sao vậy?” Tả Cúng Phụng giật mình.

Lúc nãy ông cũng đâu đắc tội gì với thằng nhóc thần bí này đâu, sau lại tự tát như thế.

“Lão Tả, ngươi, ngươi nhìn kĩ chất lượng đan đi.” Lão Vương bộ dạng như vừa gặp ma, mặt bên phải đã sưng đỏ lên.

Vừa nhìn là biết cái tát lúc nãy không hề nhẹ.

“Hả?” Tả Cúng Phụng không hiểu, vội vã nhìn lại.

Vừa nhìn.

“Bốp!”

Tả Cúng Phụng đưa tay tát một cái vào mặt. Đau!

Ông ta không nằm mơ! Sau đó cả khuôn mặt trầm xuống không biết đang nghĩ gì.

Ông ta đánh chính mình không phải cảm thấy xấu hổ vì vừa nãy mình nói đối phương. Mà là vì vừa đưa mắt nhìn thì thấy tam quan của bản thân sụp đổ.

“Hai, hai viên Khí Đan Vụ Huyền Minh đan phá cảnh!!!” giọng ông ta lạc hẳn đi.
Chương 54: Cha dẫn đội, lẽ nào ảnh hưởng đến sự phát huy của con sao?

Lạc Hải Thành nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hai vị luyện đan sư nhà mình, sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ, ông ta không thể không tò mò nhìn sang đó.

Vừa nhìn sang, mắt ông ta mở to, giơ tay phải lên, chuẩn bị há hốc miệng .

Nhưng một khi ông ta nhận ra rằng mình là chủ của một tông, ông ta phải nhịn sự kinh ngạc này lại.

Dù sao thì cũng đã có 2 người kiểm chứng rồi. Ông ta thì thôi vậy.

Dù tay chưa hạ xuống, nhưng sự chấn động trong lòng ông ta không thể lớn hơn được nữa.

Sự chấn động mà tiểu tử trước mặt mang đến thực sự mỗi lúc một mạnh hơn. Ông ta hoàn toàn không thể nhìn thấu, đặc biệt là thân phận của luyện đan sư cuối cùng.

Huyền Minh Phá Cảnh Đan cấp nhị khí đan sương! Nghĩ thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Không ngờ lại có người có thể luyện chế ra loại đan dược siêu cấp phẩm như vậy.

Cái này quý giá hơn nhất khí đan sương gấp mấy lần. Sự khác biệt giữa 'một khí' là hàng ngàn dặm.

Đó là một khái niệm hoàn toàn khác.

Nếu như có thể đưa đan dược này cho khuê nữ nhà mình dùng, đừng nói là chữa khỏi vết thương, cho dù sau này đột phá đến Toàn Đan cảnh thì phẩm chất toàn đan kết thành cũng sẽ không tầm thường. Tiền đồ nhất định là không thể đoán trước.

Điều quan trọng nhất là người có thể luyện ra đan dược cấp nhị khí sương đan ít là luyện đan sư bát phẩm.

Trong toàn bộ Vương triều Đại Ngụy, không có một luyện đan sư bát phẩm nào...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lạc Hải Thành nhìn Lâm Tiêu đã hoàn toàn thay đổi.

Lạc Hải Thành như vậy, còn Tả Cúng Phụng và Vương trưởng lão là những luyện đan sư thì sự chấn động trong lòng họ gấp mười lần.

"Tiền bối, không, đại nhân, vừa rồi ta đắc tội với ngài, xin đại nhân hãy trừng phạt!!" Tả Cúng Phụng lập tức đi tới trước mặt Lâm Tiêu, cúi gằm xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Thấy vậy, Lạc Hải Thành muốn nói vài câu để xoa dịu.

Lúc này, Vương trưởng lão lặng lẽ kéo lấy tông chủ nhà mình, truyền âm nói: "Tông chủ, ngài đừng can thiệp nữa. Mối quan hệ tầng bậc giữa các luyện đan sư rất đặc biệt, khác với tu luyện giả. Tả Cúng Phụng nhận lỗi là cần thiết.”

Đồng thời, ông ta cũng mừng vì vừa rồi mình không nói lung tung.

Lâm Tiêu có chút ngạc nhiên khi nhìn Tả Cúng Phụng ở trước mặt.

Hắn vốn định giễu cợt vài câu, nhưng ai biết thái độ của đối phương lại thay đổi lớn như vậy.

Điều này khiến hắn nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Đại nhân, đây là công thức luyện đan lục phẩm ta thu thập, xin đại nhân hãy nhận lấy." Hai tay Tả Cúng Phụng cầm một tấm ngọc giản, cung kính nói.

"Quên đi, ta cũng không thường xuyên luyện đan, ngươi đình trệ ở luyện đan sư lục phẩm đã lâu, đạo không sai, là tự thân ngươi có vấn đề, ngươi nên thay đổi tâm tính đi." Lâm Tiêu xua tay nói.

Thấy đối phương như vậy, hắn không có hứng thú tiếp tục so đo.

"Cảm ơn đại nhân đã chỉ điểm, ta sẽ thay đổi, bắt đầu từ hôm nay!! Nhưng xin hãy nhận công thức luyện đan này, nếu không ta sẽ cảm thấy bất an, e rằng sau này khó có thể tiếp tục luyện đan." Tả Cúng Phụng chân thành nói.

Thấy vậy, Lâm Tiêu cũng không thoái thác nữa. Hắn đưa tay lên, cầm lấy ngọc giản.

Cầm nó trong tay, ý niệm vừa động, hắn biết đó là loại công thức luyện đan gì.

Phong Hành đan, sau khi uống trong một khoảng thời gian ngắn có thể bùng nổ với tốc độ đáng kinh ngạc và thời gian kéo dài sẽ thay đổi phẩm chất.

Lâm Tiêu hơi nhướng mày. Đan dược này có thể, có thể coi là đan dược nhất định phải dùng khi hành tẩu thiên hạ.

Ở chỗ Kiều trưởng lão của Kiếm Ma Tông cũng có một loại đan dược tăng tốc độ tương tự, có điều phẩm cấp chỉ là tam tứ phẩm.

Đan dược phụ trợ lục phẩm giống như Phong Hành đan này rất hiếm gặp.

Thấy đối phương tha thứ và nhận công thức luyện đan, Tả Cúng Phụng mới thở phào nhẹ nhõm và từ từ đứng dậy.

Có điều ánh mắt nhìn Lâm Tiêu vừa kính sợ vừa khó tin.

Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là luyện đan sư bát phẩm, vậy sư tôn dạy hắn luyện đan thì ở cấp bậc nào? !

Lẽ nào là... cửu phẩm? ?

Nhưng đây lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy luyện đan sư bát phẩm, chứ đừng nói là luyện đan sư cửu phẩm.

Thực sự chưa bao giờ nghe nói đến.

"Đại nhân, ta to gan dám hỏi một câu, sư tôn của ngài là ai?" Tả Cúng Phụng thận trọng hỏi.

"Ừm, sư tôn của ta... ông ấy không thích người khác hỏi tên của mình. Hơn nữa, gần đây sư tôn của ta có lẽ không ở vương triều Đại Ngụy, nói không chừng ông ấy đã đi vân du bốn biển rồi." Lâm Tiêu tìm bừa một lý do để nói.

Không thì sao chứ. Nói đây đều là bản thân lĩnh ngộ tạo nên sao?

Vậy thì có lẽ người khác sẽ không tin.

Vì vậy, tốt hơn hết là tạo ra một sư tôn không có thật, lừa gạt mọi người cũng được.

Quả nhiên, sau khi ba người Lạc tông chủ nghe những lời của Lâm Tiêu, họ đã tin 90% rồi. Điều này cực kỳ ăn khớp với suy đoán trong lòng họ.

Xem ra lai lịch của người này lớn hơn so với bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

Tuyệt đối không được đắc tội với đối phương. Đây là lời cảnh báo của ba người họ đối với nội tâm của mình.

"Vậy thì, đại nhân, ngài có hứng thú muốn đến công hội luyện đan sư làm khách không? Sau khi bọn họ biết thực lực của ngài, họ nhất định sẽ thể hiện thành ý cao nhất." Tả Cúng Phụng nói.

Hắn ta là người đến từ công hội luyện đan sư. Nếu như thiếu niên trước mắt có thể gia nhập công hội thì thật sự là một chuyện vô cùng tuyệt vời.

“Không có hứng thú.” Lâm Tiêu không chút nghĩ ngợi mà từ chối.

"Khụ, vậy bất cứ khi nào đại nhân có hứng thú, hoặc nếu bạn có bất kỳ nhu cầu gì, ngài có thể đến công hội luyện đan sư bất cứ lúc nào. Lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh ngài."

"Đại nhân, đây là lệnh bài thân phận của ta, lúc nào ngài đến đưa nó ra là được."

Tả Cúng Phụng đưa lệnh bài bằng cả hai tay.

Hắn ta không ngạc nhiên khi bị đối phương từ chối.

Một luyện đan sư đỉnh cấp như vậy từ chối là điều bình thường. Hắn ta chỉ cần bày tỏ thái độ của mình và của công hội luyện đan sư là được.

Lâm Tiêu nghĩ một chút rồi nhận lấy lệnh bài.

Hắn nghĩ rất đơn giản, nếu như sau này trong khi luyện đan thiếu nguyên liệu nào đó, cầm thứ này đến công hội luyện đan sư có thể sẽ rất dễ dàng tìm được.

Sau khi Lâm Tiêu nhận lấy lệnh bài, bầu không khí trong phòng luyện đan rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

Lâm Tiêu đã thu một viên thuốc Huyền Minh Phá Cảnh Đan của nhất khí đan sưng và đưa một viên cho Lạc tông chủ.

Điều này khiến cho Lạc Tông chủ vô cùng kích động.

Sau khi nhiều lần nói cảm ơn nhiều lần, ông ta nhanh chóng đưa nó cho Lạc Vũ Thương.

Lâm Tiêu nói vài câu với hai luyện đan sư, anh ấy đã tìm thấy một địa điểm trống để tu luyện "Thiên Lý Đằng Quang Quyết".

Còn hai ngày nữa là bất đầu di tích Vô Cực rồi. Hắn muốn cố gắng tu luyện thiên giai pháp quyết thành thạo hơn trong vòng hai ngày này.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt.

Hai ngày đã trôi qua.

Lưu Vân tông cũng phái một nhóm người đến gần di tích Vô Cực đó.

Trong những năm trước, những người dẫn đội đều là những trưởng lão nội môn Toàn Đan cảnh nhưng lần này thì khác.

“Cha, vì sao lần này cha lại tự mình dẫn đội?” Lạc Vũ Thương bất lực nhìn cha hỏi.

Lúc này dáng vẻ của nàng ta trông hề không yếu ớt chút nào.

Cả người tràn đầy năng lượng, đôi mắt long lanh.

Những gì nàng ta mặc đẹp như hoa trong sơn cốc, trong trẻo như đóa thủy tiên lấp lánh.

Đặc biệt là khi Lạc Vũ Thương nhìn về một hướng nào đó, trong mắt có một chút u sầu, thần sắc khó nắm bắt.

"Sao vậy? Lẽ nào cha cản trở con rồi?" Lạc Hải Thành liếc nhìn khuê nữ và nói.

"Không, không... Cha muốn tới thì tới, không liên quan gì đến con cả." Ánh mắt Lạc Vũ Thương né tránh.

Lạc Hải Thành âm thầm lắc đầu.

Trong thâm tâm ông ta tự nói rằng con gái mình không hăng hái tranh giành cho lắm.

Hôm nay là một cuộc gặp gỡ hiếm hoi, nhưng sau khi cảm ơn Lâm Tiêu thì lại cúi đầu và không thể nói lời nào.

Dáng vẻ ngang ngược bình thường hay nói chuyện với cha đâu rồi?

Có điều, Lạc Hải Thành không cố ý thúc giục. Tình cảm nam nữ thuận theo duyên số là được rồi.

Hơn nữa, một thiên kiêu như tiểu hữu Lâm Tiêu, kiếm ý lĩnh hội tứ thành, đã bắt đầu lĩnh ngộ hoang chi địa cảnh, thông quan Thiên Thê và là một luyện đan sư bát phẩm.

Về phần khuê nữ của mình, tài năng và tư chất cũng... Quên đi, nàng ta không xứng! !
Chương 55: Cái gì? Ta đã là tu sĩ tam ý cảnh

Lý do tại sao lần này Lạc Hải Thành đích thân dẫn đội đương nhiên là vì Lâm Tiêu.

Lỡ như một thiên kiêu như vậy xảy ra chuyện, chẳng phải Kiếm Ma Tông sẽ liều mạng với ông ta sao?

Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy hoang mang.

Kiếm Ma Tông chính là Kiếm Ma Tông, phong cách hành xử hoàn toàn khác với những môn phái khác.

Nếu Lâm Tiêu này là đệ tử của Lưu Vân tông bọn họ thì có lẽ ngày ngày ông ta phải ở bên cạnh trông chừng.

Khi đi xa cũng cần phải phái một hộ đạo giả Toàn đan cảnh hậu kỳ đi theo.

Mà Kiếm Ma Tông thật cẩu thả.

Lẽ nào bọn họ không biết một thiên kiêu như Lâm Tiêu, ngay cả khi lật tung toàn bộ vương triều Đại Ngụy, giữa hàng chục tỷ người này cũng không tìm được mấy người.

Nghĩ đến đây, Lạc Hải Thành không quan tâm đến khuê nữ bên cạnh mình nữa. Ông ta đi đến chỗ Lâm Tiêu đang ở giữa hàng.

"Tiểu hữu, Thiên Lý Đằng Quang Quyết tu luyện như thế nào rồi? Nhập môn rồi sao? Còn có thắc mắc gì không?" Lạc Hải Thành truyền âm hỏi.

Ông ta biết rằng hai ngày qua Lâm Tiêu đã tu luyện Thiên Lý Đằng Quang Quyết, nhưng ông ta bận chăm sóc con gái mình.

Hôm nay xuất phát mới rảnh tay và nhàn rỗi một chút.

Nếu Lâm Tiêu có bất kỳ thắc mắc nào, ông ta rất sẵn lòng giúp hắn giải quyết.

“Có lẽ là tiểu thành rồi, nhưng cũng không phải quá thành thạo.” Lâm Tiêu thấy Lạc tông chủ tới cũng có lòng thỉnh giáo một chút.

Đây là vị cường giả Toàn Đan cảnh viên mãn danh bất hư truyền. Thực lực chắc chắn sẽ không thấp hơn Cảnh lão và Mục lão.

"Tiểu thành à, không sao, còn chưa nhập môn nên cũng không vội... Chờ chút, tiểu thành?! Ngươi tu luyện Thiên Lý Đằng Quang Quyết đến tiểu thành rồi sao???" Lạc Hải Thành cảm thấy lưỡi của mình sắp xoắn lại rồi.

Ông ta nhìn tiểu hữu Lâm Tiêu với ánh mắt hoài nghi, nghĩ rằng đối phương đang nói đùa.

Ngươi luyện thể thiên phú tốt, luyện đan thiên phú cũng tốt, kiếm tu thiên phú cũng tốt. Nhưng đây là bí thuật trấn tông của Lưu Vân tông bọn họ, ngăy cả ông ta khi tu luyện Thiên Lý Đằng Quang quyết ở Luân Hải cảnh trung kỳ cũng phải mất năm ngày mới nhập môn.

Trong lòng ông ta đã nâng cao ngộ tính thiên phú của Lâm Tiêu, cho nên cần ba ngày…. để tu luyện nhập môn. Thật không ngờ, đối phương nói rằng đã đến tiểu thành rồi.

Điều này... Ông ta thật sự không tin.

Ông ta luyện đến tiểu thành hình như đã phải mất chín tháng.

"Lạc tông chủ, hay là ta thể hiện một chút, ngài giúp ta xem xem." Lâm Tiêu nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương liền nói.

"Không vấn đề gì." Lạc Hải Thành đồng ý, ông ta cũng đang có ý định như vậy.

Tâm niệm Lâm Tiêu vừa động, linh lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển.

“Thiên Lý Đằng Quang Quyết! ' Hắn thầm hét lên trong lòng.

Ngay sau đó, Lâm Tiêu trực tiếp hóa thành một đạo bạch quang, biến mất tại chỗ.

Hai mắt Lạc Hải Thành trợn to rồi cũng hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo.

Công phu đến một cái chớp mắt cũng không có.

Bóng dáng của hai người đã biến mất trước mặt các đệ tử của Lưu Vân tông.

"???"

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi, hình như có hai bạch quang lóe lên trước mặt ta."

"Là tông chủ và thiếu niên tên Lâm Tiêu đó, trong nháy mắt bọn họ đã biến mất rồi."

"Tốc độ này quá nhanh."

"Tông chủ nhanh thì chắc chắn rồi, tại sao thiếu niên kia lại nhanh như vậy? Hắn mới Tụ Linh viên mãn."

Những người đi ra lần này đều là những đệ tử nội môn tinh anh của Lưu Vân tông. Tu vi ít nhất là Luân Hải cảnh trung kỳ nhưng vừa rồi họ không thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương

Nếu đây là một trận chiến thì vốn dĩ không có cách nào để đánh trả.

Ngay sau khi mọi người vừa nhanh chóng đến nơi, vừa bàn luận, nói chuyện vài phút thì hai đạo bạch quang xuất hiện trở lại.

Đó là Lạc tông chủ và thiếu niên đó đã xuất hiện trở lại trong đội ngũ.

Trông có vẻ như không có gì xảy ra nhưng tất cả họ đều phát hiện ra hình như sắc mặt của tông chủ nhà họ có gì đó sai sai.

Có một chút đen, một chút đỏ.

Lạc Vũ Thương nhìn thấy hai người họ ở phía trước đội ngũ, trong lòng vô cùng tò mò.

Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? ? ?

Cha đưa Lâm Tiêu đi làm gì vậy? ?

Thấy hai người dường như đang giao tiếp bằng truyền âm, nàng ta cũng không tiện qua đó làm phiền.

"Lạc tông chủ, ngài dựa vào tu vi Tụ Linh cảnh mà có thể đạt tới loại tốc độ này, thực sự quá nhanh! !" Lâm Tiêu truyền âm kinh ngạc nói.

Vừa rồi bọn họ đi ra ngoài thi triển Thiên Lý Đằng Quang Quyết.

Khi bắt đầu là hắn dẫn đường, sau đó, hắn nói rằng muốn mở mang kiến thức một chút bí pháp đại thành của Thiên Lý Đằng Quang Quyết. Vì vậy Lạc tông chủ áp chế tu vi của mình cùng cấp với hắn, thi triển bí pháp để trở về.

Hắn đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp đối phương.

Điều này khiến hắn vui mừng và coi trọng Thiên Lý Đằng Quang Quyết hơn.

Ở phía khác, Lạc Hải Thành vò đầu bứt tai, tràn đầy vô vọng: "..."

Rõ ràng là được khen ngợi nhưng Lạc Hải Thành không vui chút nào, khuôn mặt già nua sắp đỏ bừng.

Ông ta muốn chết.

Rốt cuộc quái vật Lâm Tiêu này từ đâu chui ra vậy?

Khi hai người họ bắt đầu từ trong đội ngũ thi triển bí pháp. Ông ta đã sững sờ khi phát hiện ra rằng Lâm Tiêu đã thực sự tu luyện Thiên Lý Đằng Quang Quyết đến tiểu thành.

Thời gian hai ngày, tiểu thành!

Điều này khiến ông ta mở to mắt, không thể lý giải không thể đồng tình.

Nhưng đây không phải là điều khiến ông ta ngạc nhiên nhất.

Khi trở về, ông ta muốn trấn áp 'sự kiêu ngạo' của con quái vật này một chút.

Vì vậy, ông ta đã hạ thấp tu vi của mình và thi triển Thiên Lý Đằng Quang Quyết nhưng trong bóng tối, ông ta âm thầm sử dụng Tốc Chi Ý Cảnh.

Vốn tưởng rằng sẽ có thể đá bay đối phương nhưng điều khiến Lạc Hải Thành vô cùng sợ hãi là tiểu hữu Lâm Tiêu thực sự đã bị ông ta đá bay rồi, nhưng chỉ cách hai nhịp thở thì Lâm Tiêu đã đuổi kịp.

Đuổi kịp rồi ư! ?

Đuổi kịp người đã lén sử dụng Tốc Chi Ý Cảnh là mình?

Mẹ kiếp! ! Đây có thực sự là con người không?

Mặc dù ông ta đã hạ thấp tu vi của mình nhưng bí pháp đại thành và Tốc Chi Ý Cảnh, còn thành thạo bí pháp như vậy, làm sao Lâm Tiêu có thể đuổi kịp.

Hắn dựa vào cái gì để có thể đuổi kịp mình?

Vô lý!

"Lạc tông chủ, ngài cảm thấy ta thi triển Thiên Lý Đằng Quang Quyết có chỗ nào không đúng không?" Lâm Tiêu chân thành hỏi.

Lạc Hải Thành: "..."

"E hèm, nói thật, năng lực lĩnh ngộ như tiểu hữu Lâm Tiêu ta chưa từng gặp qua, khi đi vẫn còn có chút không thích hợp, nhưng khi trở về thì tốt hơn rất nhiều." Lạc Hải Thành nghiêm túc nói.

Thực ra dọc đường ông ta cũng không hề quan sát kỹ.

Mặt sắp sưng lên rồi làm gì có tâm trạng quan sát những thứ này. Nói cách khác,căn bản ông ta không cần quan sát cũng biết Lâm Tiêu cần thi triển thêm vài lần là có thể tự mình sửa sai.

Loại ngộ tính thiên phú này thật đáng sợ!

"Lạc tông chủ quá khen rồi, đúng rồi, Lạc tông chủ, ta có một thắc mắc muốn thỉnh giáo." Lâm Tiêu nghĩ tới điều gì đó liền hỏi.

"Ngươi nói đi." Lạc tông chủ nói.

"Toàn Đan cảnh chi thượng là hóa đỉnh, khi Toàn Đan cảnh viên mãn, nhất điều ý cảnh có thể lĩnh ngộ đến bát thành, có thể hóa đỉnh."

"Câu hỏi của ta là, tu luyện nhất điều ý cảnh hoá đỉnh và tu luyện lưỡng điều ý cảnh hoá đỉnh, thực lực chênh lệch lớn nhường nào?"

Lâm Tiêu nghiêm túc hỏi, hiện tại hắn đã có kiếm ý ý cảnh và một luồng ý cảnh hấp thu từ bia đá Thiên Thê.

Có thể được coi là tu sĩ song ý cảnh.

Hắn vẫn rất tò mò về vấn đề này.

Lạc Hải Thành khẽ gật đầu, Lâm Tiêu hỏi vấn đề này cũng là bình thường.

"Song ý cảnh hoá đỉnh mạnh hơn ít nhất tam thành so với thực lực của đơn ý cảnh hoá đỉnh."

"Kỳ thật ý cảnh cũng chia làm cao thấp, ví dụ như Tốc Chi Ý Cảnh mà ta tu luyện nhiều nhất là cấp trung bình ở mức bình thường, còn Kiếm Ý Ý Cảnh và Hoang Chi Ý Cảnh mà ngươi tu luyện có thể coi là cấp trung bình ở mức cao."

Lâm Tiêu đã sửng sốt khi nghe điều này.

"Hoang Chi Ý Cảnh? Đó là cái gì?" Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi, hắn đâu biết Hoang Chi Ý Cảnh là gì.

"Khi ngươi tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn đến tầng thứ năm, có phải ngươi có cảm giác trong cơ thể mình có một loại lực lượng hư ảo lúc ẩn lúc hiện, đó chính là ý cảnh vừa mới được sinh ra."

Lạc Hải Thành càng khó hiểu, rõ ràng đã là kiếm ý tứ thành tại sao hắn lại không biết đạo lý này.

Lâm Tiêu như chết lặng, hoá ra là như vậy.

Đó là ý cảnh.

Cũng không thể trách Lâm Tiêu.

Hoang Chi Ý Cảnh mới là ý nghĩa thực sự, nó có thể được coi là ý cảnh mà bản thân Lâm Tiêu đã thực sự tu luyện ra.

Kiếm ý của hắn là do ngàn vạn kiếm khí ngưng tụ tu luyện mà thành, trực tiếp vượt qua giai đoạn sinh ra nên không biết cũng là bình thường.

Hay lắm!

Cộng thêm ý cảnh hấp thu được trên tấm bia đá của Thiên Thê.

Bây giờ hắn đã là một tu sĩ tam ý cảnh rồi.

Lạc Hải Thành nhìn nụ cười mang chút hài lòng của Lâm Tiêu và nói một câu khiến sắc mặt của Lâm Tiêu đột nhiên thay đổi.

"Tiểu hữu Lâm Tiêu, ngươi cũng đừng quá vui mừng. Tu sĩ song ý cảnh, tức là ở Toàn đan cảnh kỳ nhất định phải lĩnh ngộ cả hai ý cảnh đến bát thành, mới có khả năng hóa đỉnh."

“Nếu không, nếu chỉ lĩnh ngộ nhất điều ý cảnh sẽ không thể hóa đỉnh.”

Lạc Hải Thành nghiêm túc nói.

Khi Lâm Tiêu nghe vậy, nụ cười lập tức biến mất.

Cả người như chết lặng.

Cái gì? !

Cần tu luyện ý cảnh đến Bát thành.

Vậy... tu sĩ tam ý cảnh thì sao? !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK