• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 364: Cánh cổng phong ấn

Hết rồi à??

Sao nhanh quá vậy trời.

Toàn bộ quá trình từ khi đại môn bất thường cho đến khi kết thúc, căn bản là không quá ba giây.

Mà thế lực vừa rồi có tới ba mươi tư người, bao gồm cả tông chủ xốc nổi kia, tổng cộng cũng có tới năm vị cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.

Nhưng cho dù là thế lực như vậy, trước cánh cửa quỷ dị kia cũng không chịu nổi một kích.

Vậy nếu đổi lại là bọn họ, thì tất nhiên là cũng chẳng mạnh hơn được thế lực kia là bao đâu.

“Chư vị, thật ngại quá, cánh cửa lớn này không phải do vương triều Đại Can chúng ta tạo ra, bọn ta đã nhắc nhở các vị rồi, đừng có lại gần cánh cửa này, các vị cứ không nghe, vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào khác.” Quân Vương Đại Can xua tay nói.

Các thế lực khác: “.....”

Ngươi sao có thể chờ xảy ra chuyện rồi mới nói vậy.

Thật quá giảo hoạt.

Chả trách mà vừa rồi khi thế lực kia xông lên, vương triều Đại Can bọn họ lại không chút động tĩnh.

Kiểu này hiển nhiên là đã biết trước kết quả.

Thời gian trôi qua từng chút một. Trời sắp tối tới nơi rồi, mà cánh cổng lớn trên không trung của vương triều Đại Can, lúc này lại tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Khiến cho nó càng bắt mắt hơn so với ban ngày.

Một buổi sáng đã hấp dẫn toàn bộ các thế lực lớn của Đông Vực tới đây.

Mà buổi tối, không ít người của thiên vực kế bên đều đã nghe phong thanh mà chạy tới.

Trong Đông Vực, tiếng nói của vương triều Đại Can vẫn tương đối có trọng lượng.

Nhưng cũng chỉ ở trong Đông Vực mà thôi.

Đối với các thiên vực khác, cho dù là thế lực ghê gớm nhất, đứng đầu trong Đông Vực đi chăng nữa, thì đặt trong thiên vực của bọn họ, cũng chỉ là loại tầm thường mà thôi.

Quân chủ Đại Can nhìn thấy mấy thế lực ở thiên vực khác, đều khách khí chào hỏi. Nhưng lại không nhận lại được bất cứ lời đáp nào.

Đã thế thì chẳng cần phải nói nhiều làm gì.

Tới một tên thì tiếp một tên, tới một nhóm thì tiếp một nhóm hướng lên cánh cổng lớn trên bầu trời.

Cánh cổng kỳ lạ quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, bất luận là có bao nhiêu người xông lên, tu vi ở bậc nào, nó cũng đều giải quyết hết thảy, mỗi một nhóm người chỉ cần năm giây mà thôi.

Sức mạnh khủng bố này khiến cho những thế lực khác của Đông Vực sợ đến mức đồng loạt lui về sau mấy cây số.

Không ai biết cái khẩu vị của cánh cổng này có mở rộng ra nữa hay không.

Ngộ nhỡ nó ăn không đủ no, ăn hết mấy kẻ ở gần lại ăn tới mấy kẻ ở xa thì sao, thế bọn họ chẳng phải là toi đời rồi hay sao.

Trải qua nhiều đợt thăm dò, không chỉ các thế lực lớn của Đông Vực đã hiểu rõ, mà các thế lực của thiên vực khác cũng đã hiểu rồi.

Không kẻ nào dám tới gần cánh cổng kỳ lạ này thêm một bước.

Nhưng cho dù là nhiều người như vậy tới đây, cũng không một ai có thể nhận ra lai lịch của cánh cổng lớn này.

“Đúng là có độc, bọn ta kéo tới mười mấy người, giờ chỉ còn lại mình ta.”

“Đây rốt cuộc là thứ gì vậy, cảm giác không giống cơ duyên.”

“Quả thực không giống, nhưng lúc ta lại gần nó một chút, dường như nghe được tiếng cánh cổng đó đang gọi ta.”

“Hả? Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao, ta cứ tưởng là ta bị ảo giác chứ!”

“Cái gì, không lẽ là thật đấy chứ? Ý của các người là...lẽ nào cánh cổng lớn này lại biết nói chuyện, hoặc là truyền âm?”

“Hay là chúng ta đứng xa hơn chút nữa đi, không biết tại sao, ta cảm thấy cánh cổng này sau khi giết nhiều người như vậy, lại trở nên càng thêm kỳ lạ rồi.”

Quần chúng đứng cách xa khỏi cánh cổng lớn, cùng nhau thảo luận.

Mà sau đó, ngay tại thời điểm này.

Ầm!!

Một tòa cung điện nằm bên hông của hoàng cung Đại Can có một luồng khí tức mạnh mẽ xông thẳng lên trời.

“Ủa? Khí tức này là...cường giả Sinh Tử Cảnh?”

“Mà còn là Sinh Tử Cảnh vừa mới đột phá.”

“Được đấy!!! Đông Vực lại sinh ra thêm một cường giả Sinh Tử Cảnh rồi.”

“Tuy là ở thiên vực của chúng ta, Sinh Tử Cảnh nhiều vô kể, nhưng ở Đông Vực, ngoại trừ lão bất tử ở mấy thánh địa kia thì đã lâu lắm rồi không có thêm cường giả Sinh Tử Cảnh nào xuất hiện rồi.”

“Toi rồi, lần này thì vương triều Đại Can bỏ xa chúng ta ở phía sau rồi.”

“Ta đã nói mà, vương triều Đại Can khí vận hồng thiên, giờ mới qua chưa bao lâu, đã xuất hiện một cường giả Sinh Tử Cảnh rồi, thế thì cường giả bán Đế Cảnh chỉ e là không còn xa đâu.”

Ngay khi quần chúng đang kinh ngạc hô hoán, một bóng người từ phía thiên điện bay tới.

Hả?

Là một thiếu niên sao???

Đám người lại lần nữa kinh ngạc.

Mà thiếu niên này trông tướng mạo quá là trẻ tuổi, hoàn toàn không có dáng vẻ của cường giả Sinh Tử Cảnh.

Hai mắt Can Anh Túc sáng lên, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.

Là Lâm Tiêu.

Trông có vẻ là đã thành công vượt qua kiếp Tâm Ma rồi.

Quá tốt rồi!

Nàng biết ngay mà, một kiếp Tâm Ma nho nhỏ đối với Đại Tiêu Tiêu mà nói thì quá là đơn giản đi ấy chứ.

“Đại Tiêu Tiêu, chúc mừng chúc mừng! ~ Giờ huynh đã là một cường giả Sinh Tử Cảnh rồi đó nha! ~~” Can Anh Túc cười, nói.

“Tiểu cô nương, lần sau là tới lượt nàng đấy, đợi nàng cũng vượt qua rồi vui mừng cũng không muộn.” Lâm Tiêu nhìn Can Anh Túc nói.

“Đại Tiêu Tiêu, cánh cổng lớn trên bầu trời kia, ta đã xem rồi. Vô cũng lợi hại, từ lúc nó xuất hiện tới giờ, đã có hàng trăm người bị nó nuốt vào trong rồi.” Can Anh Túc chuẩn bị giải thích đôi chút.

Nhưng Lâm Tiêu giơ tay bảo nàng ngừng lại, biểu thị ta đã hiểu.

“Tiểu cô nương, dẫn phụ thân của nàng và những người khác tránh xa nơi này một chút. Ngay bây giờ, nhanh lên!” Lâm Tiêu truyền âm dặn dò.

“Hả? Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi ư?” Can Anh Túc đầy vẻ khó hiểu.

“Cánh cổng lớn cắn nuốt hơn trăm người, bây giờ sắp phản kích rồi.” Lâm Tiêu nhẹ giọng đáp.

Phản kích?

Can Anh Túc ngẩn ra. Thật đúng là có thể phản kích à.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lâm Tiêu, Can Anh Túc cũng không chần chừ nữa, lập tức truyền âm, báo chuyện này cho phụ hoàng nhà mình.

Quân chủ Đại Can đáp lại vô cùng kiên định.

“Hiểu rồi.”

Ngay sau đó, hiện trường xảy ra một cảnh tượng kỳ lạ.

Quân chủ Đại Can dẫn theo toàn bộ người của vương triều Đại Can lùi về sau mấy chục cây số.

Bất luận là tu sĩ hay người bình thường, tuy rất nhiều người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vì quân chủ đã đích thân hạ lệnh, cho nên mỗi người đều vô cùng phối hợp.

Mà những thế lực khác thấy vậy, đều tỏ vẻ khó hiểu.

Có vài thế lực có mối quan hệ không tệ lên tiếng hỏi quân chủ Đại Can xem có chuyện gì vậy.

Đáp án nhận lại chỉ có một.

Nơi này không nên ở lại, mau chạy đi.

Chạy???

Những thế lực khác đều không hiểu được.

Tại sao phải chạy? Chúng ta không lại gần cánh cổng đó là được rồi, chẳng phải sao?

Nhưng quân chủ Đại Can không nói nhiều thêm.

Có người tin, lập tức rời đi, không góp vui nữa.

Góp vui kiểu nộp cả mạng vào thế này, có khác gì kẻ ngu đần đâu?

Cũng có kẻ không tin, trong lòng bọn họ cho rằng, bảo bối này rốt cuộc cũng sắp xuất thế rồi.

Vương triều Đại Can chỉ là vờ tỏ ra nguy hiểm thôi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Người của vương triều Đại Can sau khi lui lại một khoảng cách an toàn, Lâm Tiêu mới nhìn lên cánh cổng trên bầu trời.

Khi cánh cổng này xuất hiện, tháp Thiên Đạo đột nhiên chấn động.

Đồng thời, âm thầm truyền đạt cho hắn biết. Thứ này quả thực là bị bọn họ thu hút mà tới.

Nhưng đây không phải là bảo vật hay cơ duyên gì.

Đây là một cánh cổng phong ấn.

Cánh cổng phong ấn của Huyền Thiên Giới.

Đằng sau nó là một vị diện cao cấp và trực thuộc của Huyền Thiên Giới.

Tháp Thiên Đạo nói vị diện đó gọi là Tôn Hoàng Giới.

Hơn nữa, thực ra thì rất lâu, rất lâu về trước, Huyền Thiên Giới và Tôn Hoàng Giới là một.

Chỉ có điều, sau này vì đủ loại nguyên nhân, bị mấy vị đại năng bắt tay nhau tạo ra ba cánh cổng phong ấn, triệt để chặn lại con đường nối giữa hai thế giới.

Muốn tiến vào Tôn Hoàng Giới, thì phải đợi sau khi thực lực tu vi đạt tới đỉnh cao, trải qua các bước như độ kiếp, phá vỡ không gian, ‘Phi thăng’,...thì mới tới được Tôn Hoàng Giới.

Lâm Tiêu nhìn về cánh cổng phong ấn, đôi mắt nheo lại.

Tại sao nó lại xuất hiện vào lúc hắn đột phá Sinh Tử Cảnh chứ?

Nếu phá bỏ cánh cổng phong ấn này, thì sẽ ra sao?

Ầm!!

Lúc này, chín loại ý cảnh và Tuế Nguyệt chi lực ở trong cơ thể Lâm Tiêu hơi có dấu hiệu cộng hưởng.

“Cánh cổng phong ấn này sắp ra tay rồi!!”
Chương 365: Hành vi cường hoá điên cuồng

Cánh cổng bị phong ấn trên trời lúc này càng thêm sáng chói, những sợi xích phong ấn ở bốn góc cánh cổng cũng đung đưa như những con rắn độc, chúng như đang nhìn chằm chằm vào đám người bên dưới.

Dị tượng này làm cho những thế lực lớn chưa rời đi cảm thấy rợn tóc gáy. Cánh cổng này đã xảy ra chuyện gì.

Ầm! một giây sau luồng khí đen từ trên cổng điên cuồng bốc lên, những sợi xích phong ấn cũng men theo luồng khí đen vươn về phía mọi người.

“Không xong! Cánh cửa này chủ động công kích.”

“Chạy! cái thứ này rốt cuộc là cái quái gì vậy!”

“Ta cảm thấy kể cả có mở được cửa cũng không chắc là cơ duyên, mau chạy thôi!”

Những kẻ tham lam kia bây giờ chỉ muốn bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, tốc độ của luồng khí đen và cả những sợi xích phong ấn nhanh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều. Gần như chỉ trong một cái chớp mắt những người kia đã bị luồng khí đen và xích phong ấn bao lấy.

Không cần biết họ thi triển thần thông gì cũng không thể phản kháng nổi. Chỉ cần bị luồng khí đen kia bám lên người dù chỉ một chút cũng vô vọng chạy thoát.

Những người cách khoảng 10m thấy cảnh này thì sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt kinh hãi sắc mặt tái nhợt. Trước một màn khủng bố này, ai tiến lên người đó sẽ chết. May mà họ chậm chân hơn những kẻ kia, nếu không thì kết cục cũng sẽ giống vậy.

Uy năng của cánh cổng này không nằm trong tầm hiểu biết của bọn họ.

“Cũng không biết thiếu niên vừa đột phá sinh tử cảnh lúc nãy thế nào rồi?”

“Còn thế nào nữa, khẳng định tiêu rồi.”

“Những cường giả sinh tử cảnh từ Thiên Vực khác tới đông như vậy cũng bị cánh cổng kia cắn nuốt. Thiếu niên kia sợ rằng lành ít dữ nhiều.”

“Không quan tâm nữa, chúng ta không ở đây được nữa rồi. Ai biết được cánh cổng kia đã ăn no hay chưa, tí nữa có khi lại mở rộng phạm vi công kích cũng nên.”

“Rút, ta cũng rút.”

Mọi người đều bị nỗi sợ bao trùm, dần dần rời khỏi chỗ này. Người của vương triều Đại Can lại không động đậy dù chỉ nửa bước. Bọn họ cũng nhìn thấy màn khí đen lúc nãy, ánh mắt cũng lộ ra chút lo lắng.

Cánh cổng này còn bất ngờ công kích, tới Lâm Tiêu cũng đã bị cuốn vào trong, hy vọng hắn không có việc gì. Can Anh Túc cũng bay lên trên khoảng hơn 100m.

“Túc nhi, con muốn làm gì?” quân vương Đại Can vội hỏi.

“Phụ hoàng yên tâm, con sẽ cách xa một chút, sẽ không lao vào trong đó.” Can Anh Túc không quay đầu lại trả lời.

“Vậy…được, với thủ đoạn của Lâm Tiêu chắc sẽ không có vấn đề gì, chúng ta bình tĩnh đợi đi.” Quân vương Đại Can an ủi.

“Con biết huynh ấy không có việc gì.” Can Anh Túc nói.

Nàng nhìn lên luồng khí đen đang phiêu đãng quanh cánh cổng kia.

Ong ong!!

Luồng khí đen này vẫn không ngừng tuôn ra từ cánh cổng bị phong ấn. Nhìn từ dưới lên nó bao cánh cổng lại giống như một quả cầu màu đen nhưng lại phát sáng ở giữa, nó đang không ngừng to ra.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ở một bên khác.

Lâm Tiêu ở bên trong làn khí đen hắn đứng im tại chỗ mặc cho mọi công kích quét qua cơ thể. Những đòn công kích này ẩn chứa sát khí, oán hận được tích tụ qua nhiều năm tháng. Những xiềng xích phong ấn tấn công phá vỡ khoảng không xung quanh.

Khó trách những người đó không thể chịu nổi công kích cường đại kiểu này, đừng nói là cường giả sinh tử cảnh cho dù có là cường giả Bán Đế. Khi bước vào đây cũng phải vong mạng, trừ phi có cách để thoát ra ngoài.

Lâm Tiêu có Thiên Đạo tháp ở trên đỉnh đầu bảo hộ toàn thân mới không bị cỗ thần lực này ảnh hưởng. Sau khi quan sát tỉ mỉ vài lần Lâm Tiêu phát hiện những đòn công kích từ cánh cổng này được tạo thành bởi những nguồn năng lượng tinh khiết vô cùng, điều này rất hiếm gặp ở Huyền Thiên giới.

Sau vài phút do dự hắn thò tay trái ra khỏi vùng bảo vệ của Thiên Đạo tháp.

Rắc rắc rắc rắc!

Xương tay trái của hắn nát bét, máu thịt cũng lẫn lộn. Chỉ trong một cái chớp mắt tay trái của hắn đã không còn hình dạng gì. Lâm Tiêu nghiến răng chịu đau rút tay lại, tuy tay chưa đứt hẳn ra nhưng cũng khó mà chấp nhận được.

Chỉ một giây sau một cỗ sức mạnh quen thuộc dâng lên trong cơ thể hắn rồi bao lấy tay trái. Tốc độ phục hồi của tay trái có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vì vậy chỉ trong khoảng hai giây tay trái đã khôi phục lại như cũ.

“Sức mạnh hồi phục thể chất huyết mạch được truyền thừa từ tôn thượng thật mạnh. Hơn nữa…….” Lâm Tiêu nói tới đây chợt mắt hắn sáng lên.

Hắn dùng sức nắm thật chặt bàn tay trái vừa được hồi phục, miệng nở một nụ cười. Hình như mạnh hơn rồi, sức mạnh và sự dẻo dai của tay trái hình như đã mạnh hơn trước. Đây không phải là do trong người hắn có dòng máu của người SaiYan.

Mà là do lúc tay trái của hắn bị phá nát đã hấp thụ được năng lượng tinh khiết từ cánh cổng kia. Loại năng lượng này làm cho tay trái của hắn như được thăng cấp.

“Còn có thể như vậy sao?? Vậy thì vừa đúng lúc, vừa mới đột phá sinh tử cảnh, cơ thể cần phải rèn luyện chút.”

Lâm Tiêu cười cười, mà cái cách rèn luyện này có chút quen thuộc, chính là đau nhưng mà vui.

Lâm Tiêu ngay lập tức truyền âm cho Thiên Đạo tháp. Việc này làm cho Thiên Đạo tháp có chút sững sờ: “Chủ nhân? Người chắc chắn?”

“Chắc chắn, bắt đầu đi!” Lâm Tiêu cười nhạt.

Thiên Đạo tháp trầm mặc hai giây rồi chỉ đáp lại hai từ: “Thu hồi!”

Vừa nói xong thì Thiên Đạo tháp từ trên đỉnh đầu Lâm Tiêu rút về linh hải trong người hắn. Nó vừa biến mất làn khí đen đã lao tới bao lấy Lâm Tiêu, cảm giác như trời đất quay cuồng thế giới đảo lộn.

Rắc rắc rắc rắc……

Cơ thể Lâm Tiêu đã từng được thanh tẩy bởi sức mạnh Thái Tuế và cả năng lượng Lôi Kiếp cũng chỉ chịu được một giây đã bắt đầu gãy nát. Mỗi một tiếng rắc vang lên là lại thấy một khúc xương trắng lòi ra, máu thịt bắn tung toé.

Nếu là người khác khi chịu loại đau đớn này đã sớm mất đi thần trí hôn mê tại chỗ. Nhưng Lâm Tiêu lại có sức chịu đựng và ý chí mạnh mẽ hơn người. Tuy rằng sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể không ngừng run rẩy nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng bình tĩnh và đầy kiên định.

Hắn vừa đột phá sinh tử cảnh, muốn đột phá tu vi lần nữa chắc chắn không phải chuyện dễ dàng gì. Vậy thì mạnh ở một mặt khác cũng được, nếu muốn đối đầu với Đại Đế chân chính thì không cần biết khoảng cách còn bao xa. Nhưng nhất định phải cố gắng hết sức mạnh lên dù chỉ là một chút.

Trong cơn đau đớn kịch liệt Lâm Tiêu cảm nhận được luồng năng lượng tinh khiết từ trong làn khí đen đang không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn. Nó vừa đập nát cơ thể hắn nhưng cũng không ngừng thấm sâu vào bên trong.

Khi cơ thể Lâm Tiêu gần như biến dạng không còn hình người, khí tức sinh mệnh cũng đạt ngưỡng thấp nhất thì Thiên Đạo tháp lại xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Làn khí đen đang bao lấy Lâm Tiêu cũng biến mất.

Từng luồng sức mạnh sinh mệnh mạnh mẽ phát ra từ trong máu huyết của Lâm Tiêu khôi phục và nuôi dưỡng lại khắp cơ thể hắn. Lâm Tiêu cũng chủ động sử dụng hai bộ công pháp tu luyện thiên cấp mà hắn có được.

Chỉ một lúc sau ánh sáng đen bao quanh hắn, từng tế bào trong cơ thể đều run lên. Giống như một người đã khát nước trong ba ngày được uống nước, mỗi tế bào đều vội vã cắn nuốt nguồn năng lượng tinh khiết vừa được hấp thụ vào cơ thể.

Lâm Tiêu nhắm mắt lại.

Sảng khoái! Thoải mái! Lúc nãy đau đớn bao nhiêu thì bây giờ sảng khoái bấy nhiêu.

Sau vài phút.

“Tiểu tháp, ngươi thu vào đi, lần cường hoá tiếp theo bắt đầu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK