• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 375: Gặp người trong quá khứ

Chương 375: Gặp người trong quá khứ

Bản thân đã thực sự quay trở lại thời gian và không gian trong quá khứ. Loại chuyện này cũng tồn tại sao?

Vẻ mặt của Lâm Tiêu trở nên nghiêm túc. Đây là Đại Luân Hồi Thuật sao?

Hoặc bởi vì hắn là 'người ngoài' thực sự đối với Huyền Thiên giới, Đại Luân Hồi Thuật đã đưa hắn tới đây.

Lâm Tiêu vừa suy nghĩ vừa đi đến ngoại vi của hoàng cung Đại Can.

Điều cấp bách nhất là gặp được tiểu ni tử trong thời gian và không gian này.

Nói không chừng từ trên người tiểu ni tử có thể biết cách giải cứu đại ni trong thời gian và không gian ở tương lai.

Nhưng…

Lâm Tiêu nhìn lên bức tường cung điện cao. Hiện tại tu vi thực lực của bản thân bị áp chế đến cực hạn và trong tình huống không cưỡng hành dùng ý cảnh thì miễn cưỡng thực lực cũng chỉ có thể đạt đến Luân Hải cảnh sơ kỳ.

Đối với hoàng cung Đại Can, nó không phải là nơi mà một tu sĩ Luân Hải cảnh nhỏ có thể tùy ý ra vào.

Thông qua những lời bàn luận của người qua đường, Lâm Tiêu đã biết được điều này.

Mới ngày hôm qua, tiểu ni tử Anh Túc lẻn ra khỏi cung, sau đó trực tiếp vào một thế lực nổi loạn trong lãnh thổ của Vương triều Đại Can. Khi người của hoàng thất Đại Can chạy đến hiện trường, thế lực làm loạn đã bị tiểu ni tử quét sạch, không còn sót một ai, tất cả lực lượng nổi loạn đều bị tiêu diệt. Sau đó tiểu ni tử bị người bắt về hoàng cung Đạ Can và giam giữ.

Bây giờ có lẽ đã ở những nơi cốt lõi nhất của hoàng cung Đại Can. Trong trường hợp này, cho dù Lâm Tiêu có thể bí mật lẻn vào hoàng cung, hắn cũng khó có thể tiếp cận nơi nhốt tiểu ni tử

Bản thân thật là yếu ớt, bước đầu tiên đã khó khăn rồi.

Làm thế nào đây? ! Lâm Tiêu nhanh chóng đảo mắt, suy nghĩ về cách giải quyết.

Lúc này, một bóng người không biết đã tới sau lưng Lâm Tiêu từ lúc nào.Cùng lúc đó, Lâm Tiêu cũng nghe thấy đối phương lẩm bẩm.

"Ôi! Đến cũng đã đến rồi, hay là đi gặp cô ấy? Nhỡ đâu... ừm, bỏ đi, hay là lén lút đi xem một chút thôi? Cũng không biết bây giờ cô ấy đang làm gì..."

Đôi mắt của Lâm Tiêu đột nhiên mở to. Giọng nói quen thuộc này, bóng dáng quen thuộc này...

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Mục lão?!” Lâm Tiêu vô thức hét lên một tiếng.

Đúng vậy, người đi phía sau không ai khác chính là Mục lão của Kiếm Ma tông. Chỉ có điều này, Mục lão lúc này trẻ hơn khi Lâm Tiêu quen biết, trên đầu ông ta đã có ít tóc bạc hơn.

Thời gian và không gian này là khi ni tử Anh Túc bảy tuổi, cách hiện thực gần năm mươi năm. Mục lão trẻ hơn năm mươi tuổi, thật sự rất khác.

Nghe thấy lời của Lâm Tiêu, Mục lão hơi sửng sốt, ánh mắt sắc bén nhìn sang. Nhưng khi nhìn thấy đó là một đứa trẻ bảy tuổi, lông mày ông ta lại giãn ra.

“Tiểu tử này, ngươi biết ta ư?” Vẻ mặt Mục lão khó hiểu hỏi Lâm Tiêu.

"Ừm, nửa năm trước khi ta cùng cha đến Kiếm Ma Tông, từ xa nhìn đã thấy ngài, về sau được người của Kiếm Ma Tông giới thiệu mới biết được thân phận của ngài." Lâm Tiêu mở miệng bịa đặt ra một câu chuyện vô nghĩa.

"Vậy à! Trí nhớ của ngươi tốt đó, xem ra ngươi đã bắt đầu tu hành rồi, gặp nhau là có duyên, nếu sau này có thể vào Kiếm Ma Tông, có thể đến Tàng Công Các tìm ta, ta sẽ chọn một công phu võ công phù hợp cho ngươi." Mục lão xoa đầu Lâm Tiêu cười nói.

May mắn thay, bây giờ Lâm Tiêu là một đứa trẻ và Mục lão không hề để tâm đến hắn.

Nếu không, nếu Mục lão hỏi thêm vài câu, e rằng lời nói dối của hắn sẽ bị bại lộ. Lâm Tiêu cảm nhận được ý tốt của Mục lão, trong mắt tràn đầy cảm thán và hoài niệm.

Mục lão vẫn là Mục lão đó, người cảm thấy thuận mắt thường khá dễ nói chuyện.

"Được, Mục lão, sau này ta nhất định sẽ gia nhập Kiếm Ma tông!!" Lâm Tiêu gật đầu đồng ý.

"Tự tin là chuyện tốt, Kiếm Ma tông cũng không dễ vào như vậy đây, cố gắng lên!" Nói xong, Mục lão xoay người rời đi.

Ông ta vẫn có việc của riêng mình.

"Mục lão, vì sao ngài lại muốn vội vàng vào hoàng cung Đại Can như vậy? !" Mắt Lâm Tiêu lóe sáng.

Đây không phải là trùng hợp sao!

Buồn ngủ thì gối xuất hiện. Sao có thể khiến Mục lão đi được?

Thực lực của hắn không đủ để vào hoàng cung Đại Can, nhưng với thực lực của Mục lão, hoàn toàn đủ để được coi là khách quý. Nghĩ lại những gì vừa rồi Mục lão lẩm bẩm và cả thời điểm hiện tại, mắt Lâm Tiêu khẽ động, dường như đã đoán được gì đó.

"Đó là chuyện của người lớn, tiểu tử ngươi mau về nhà đi, không thể tùy tiện đi lại ngoài cung điện Đại Can đâu, lỡ đâu bọn họ bắt được ngươi, nhất định sẽ tống ngươi vào đại lao đó!" Mục lão đe doạ nói.

Lâm Tiêu không chút sợ hãi, ngược lại tiến vài bước đến gần Mục lão, nhẹ giọng nói: "Mục lão, hay là chúng ta cược một ván đi?"

Ngay sau khi lời này nói ra, bước chân của Mục lão cố định giữa không trung.

Cá cược? !Một đứa trẻ thực sự muốn cá cược với ông ta? Đây đơn giản là một chuyện hiếm có chưa từng có. Chuyện này là thách thức giới hạn của ông ta.

Chuyện này… Bất cứ ai biết rõ về ông ta đều biết rằng Mục lão có thể bỏ mọi thứ, ngoại trừ trò cá cược này. Hơn nữa, danh hiệu thánh cược của ông ta không phải là hữu danh vô thực.

Trăm lần cược trăm thắng chưa bao giờ là nói quá. Nếu không phải ông ta kiềm chế thì đã sớm thắng cược vị trí tông chủ Kiếm Ma tông rồi.

"Ha ha ha ha, thú vị, thú vị!! Tiểu gia hỏa, ngươi thật thú vị. Nói cho ta biết, ngươi muốn cược cái gì, muốn cược như thế nào?" Mục lão cười lớn hỏi.

Khóe miệng của Lâm Tiêu hơi cong lên, quả nhiên, đúng như dự liệ.

Mắc câu rồi!

“Cược ta đoán xem bây giờ Mục lão muốn làm gì và muốn gặp ai?” Lâm Tiêu cười nói.

Mục lão nghe vậy liền chớp chớp mắt.

Cược cái này ư? ?

Ông ta muốn làm cái gì, muốn gặp ai, e rằng cả thiên hạ này chỉ có bản thân ông ta biết.

Đây là một trò mà buộc đối phương phải thua. Tiểu tử này lấy tự tin ở đây ra vậy?Một đứa trẻ bảy tuổi thì có thể nhìn ra điều gì chứ?

“Nếu ngươi thắng thì sao mà thua thì sao?” Mục lão nhìn Lâm Tiêu tò mò hỏi.

Nếu không có phần thưởng thì ông ta cũng không muốn cược. Tuy nhiên, ông ta đã nghĩ lại, một đứa trẻ có thể nghĩ ra loại phần thưởng già chứ, bản thân cũng thật là, tính toán cả với một đứa nhóc.
Chương 376: Chúng ta đập tay lập lời thề

Thấy Mục lão đã cắn câu, Lâm Tiêu đập tay một cái thật mạnh.

"Nếu ta thắng, Mục lão, hãy đưa ta vào hoàng cung Đại Can này, ta muốn gặp một người."

"Nếu ta thua cược, ta sẽ nói cho Mục lão một chút thông tin liên quan đến linh mạch."Lâm Tiêu tự nói ra phần thưởng của mình.

Những gì hắn nói đương nhiên không phải là không có căn cứ, mà quả thực là sự thật.

Trước đó khi cùng Can Anh Túc trở lại hoàng cung Đại Can làm khách, hắn đã từng nghe chuyện này.

Dưới tàn tích của một cuộc thánh chiến trong vương triều Đai Can, có chôn một linh mạch nhỏ. Mặc dù linh mạch không lớn, nhưng chất lượng linh thạch và linh tinh bên trong đều vô cùng tuyệt vời.

Vốn dĩ linh mạch này sẽ không có người phát hiện nếu không có vài tên trộm mộ mèo mù vớ được cá rán, tình cờ phát hiện ra linh mạch này.

Ban đầu, họ đào lén và buôn lậu với số lượng ít nên không bị chú ý.

Nhưng với lòng tham và việc thường xuyên mua bán linh thạch đã khiến nhiều kẻ ghen ghét. Không lâu sau, linh mạch nhỏ này bị phát hiện. Điều này gây ra rất nhiều xung đột và nội loạn. Cuối cùng, hoàng tộc Đại Can đã phái người đến lấy linh mạch này thì sự việc mới kết thúc.

Nếu suy đoán sự việc này theo dòng thời gian thì chắc không đến hơn hai mươi năm sẽ xảy ra nên linh mạch kia vẫn còn nguyên vẹn.

Hiện tại Mục lão thiếu cái gì? Ông ta tu luyện công pháp siêu thiên giai, Cửu U Trấn Ma Ấn.

Lâm Tiêu đã cảm nhận vô cùng sâu sắc về sức ăn của công pháp này, vô cùng đáng sợ. Người ta thăng một cấp cần một trăm điểm linh khí, còn Cửu U Trấn Ma Ấn này cần 10.000 điểm linh khí.

Lý do tại sao Mục lão bị mắc kẹt trong Toàn Đan cảnh viên mãn lâu như vậy là do thiếu tài nguyên. Nếu có đủ tài nguyên, với thiên phú và tư chất của Mục lão, e rằng Đông Vực cũng không thể cầm chân ông ta.

Đúng như mong đợi, khi Mục lão nghe thấy từ linh mạch, mắt ông ta đột nhiên mở to, tâm trạng trở nên kích động. Nhưng nghĩ tới đây là lời của một đứa trẻ bảy tuổi, tâm trạng của ông ta như quả bóng xì hơi.

Còn là linh mạch! Không thể nào!

"Tiểu tử, ngươi biết linh mạch là gì sao? Có được tin tức đó, đem bán cho vương triều Đại Can hoặc là các thế lực khác, cả đời ngươi cũng không cần lo lắng gì nữa."

Linh mạch quá khoa trương rồi. Thứ đó chỉ có đại thế lực mới thể bảo vệ. Cho dù là Kiếm Ma Tông của bọn hắn, nếu cùng với thế lực khác phát hiện linh mạch này, e rằng cũng không giữ được.

"Ta biết linh mạch chứ, chính là toàn bộ linh thạch và linh tinh ở dưới lòng đất, nồng độ linh khí cũng vô cùng mạnh. Cho dù là người bình thường vào trong linh mạch cũng là chuyện làm chơi ăn thật. Nơi có linh mạch, hoa cỏ cây cối đều khác biệt, đặc biệt là trong ngày mặt trời không lặn, sẽ xuất hiện chút dao động nhỏ khác thường. . . " Lâm Tiêu nói không ngừng.

Ánh mắt Mục lão càng ngày càng không thể tin nổi. Những gì cậu bé này nói đều là sự thật.

Tim ông ta đập thình thịch.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu bé này thật sự đã phát hiện ra linh mạch mà trước nay chưa có ai phát hiện ra.

Mục lão nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, không ai để ý đến góc này.

Nếu như bắt đứa bé này đi và buộc nó phải thú nhận về vị trí của linh mạch...

Phì! ! ! !

Trong lòng Mục lão phì một tiếng. Ông ta là một thánh cược, sao có thể dùng thủ đoạn đê hèn như vậy! Chẳng phải chỉ là cá cược với một thằng nhóc thôi sao! Cược thì cược!

Trong đời ông ta chưa bao giờ sợ cá cược với bất kỳ ai!

Lùi lại ngàn vạn bước, ngay cả khi ông ta thua cược thì chỉ cần dẫn cậu bé này vào hoàng cung Đại Can và tìm người thôi mà, dễ như trở bàn tay.

Ha ha! Sao ông ta có thể thua chứ!

“Được, ta nhận lời cá cược của ngươi!” Mục lão nghiêm túc nói.

“Một lời đã định?!” Lâm Tiêu đưa tay về phía Mục lão.

"Hả? Đây. . . là có ý gì?" Mục lão nhìn động tác của cậu bé, không hiểu gì.

"Đập tay lập lời thề, không được nuốt lời." Lâm Tiêu cười nói.

Mục lão chớp chớp mắt, tiểu tử này sợ ông ta thất hứa, thật sự rất cẩn trọng, không biết nó là con nhà ai mà còn nhỏ đã lanh lợi như vậy.

“Một lời đã định!” Mục lão cười rồi đưa tay ra, đập tay.

“Bộp!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tiếng đập tay vang lên, khoảng không xung quanh hai người khẽ rung lên.

Trên trán hai người xuất hiện một đốm sáng màu trắng, nhanh chóng khoan vào trong.

Mục lão sững sờ. Đây... đây là... khế ước thiên địa sao? !

Chuyện này ... cũng quá khoa trương rồi. Trước đây ông ta từng cược với những người khác cũng không xuất hiện quy tắc khế ước như vậy.

Ngay cả khi nó xuất hiện, nó chỉ có thể xảy ra nếu hai người đặt cược một chuyện rất quan trọng.

Nhưng, nhưng họ chỉ người nói người đồng ý một cách tùy tiện mà đã hình thành một khế ước thiên địa.

Sau khi Mục lão sửng sốt một hồi, ánh mắt và tâm trạng lại nóng bừng lên. Nếu khế ước thiên địa đã xuất hiện, nó cho thấy tính chân thực của chuyện còn lại. Linh mạch mà đứa nhỏ này thực sự tồn tại. Chỉ có như vậy, khế ước thiên địa mới có thể cộng hưởng.

Xì xì--

Đột nhiên, Mục lão trở nên kích động, linh mạch, linh mạch đó là linh mạch thật sự!

Nếu có thể có được linh mạch, chẳng những ông ta có thể có đột phá lớn trên con đường tu hành, mà ngay cả những thành viên khác của Kiếm Ma Tông cũng sẽ được lợi rất nhiều.

"Ha ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi thật đúng là ta phúc tinh! Sau ngày hôm nay, hay là ngươi cùng ta trở về Kiếm Ma Tông, ta có thể thu nhận ngươi làm đệ tử kí danh." Mục lão cười nói.

Ông ta làm như vậy giống như là mình đã thắng cược, nắm chắc được linh mạch trong tay.

Lâm Tiêu nhìn thấy khế ước thiên địa xuất hiện thì tâm trạng vô cùng vui vẻ. Như vậy, Mục lão không muốn giúp cũng không được.

"Mục lão khách khí rồi, không cần thu nhận ta làm đồ đệ, tau tin sau này nếu có duyên, nhất định chúng ta sẽ gặp lại." Lâm Tiêu kiên quyết từ chối.

Hắn chỉ có ba ngày, làm sao hắn có tâm trí đi theo Mục lão chứ.

"Vậy thì tùy ngươi, được rồi, không nói chuyện khác nữa, bắt đầu màn cá cược đi."

"Ta nói rõ ràng, ta sẽ không nói quá nhiều với ngươi, càng không nói cho ngươi biết bất cứ tin tức quan trọng gì, tất cả đều để ngươi phán đoán." Mục lão vừa thúc giục vừa giải thích.

"Không, loại chuyện này đối với ta rất dễ dàng." Lâm Tiêu cười nói.

Mục lão: "? ? ?"

Dễ dàng? !

Ai có thể nhìn thấu bản thân ông ta chứ? Chính ông ta cũng không tin.

"Mục lão, ngài tới hoàng cung Đại Can tìm người." Lâm Tiêu giả vờ nhắm mắt lại một hồi, sau đó nói.

"Chỉ vậy thôi sao? ! Tiểu gia hỏa, ta không vào cung tìm người thì vào đây đi dạo sao?" Mục lão liếc hắn một cái, không nói nên lời.

“Ngài đừng vội, ta còn chưa nói xong.” Lâm Tiêu bình tĩnh nhìn Mục lão rồi nói.

Loại tự tin mạnh mẽ này khiến Mục lão khẽ cau mày. Tiểu tử này, có chút lớn gan, hoàn toàn không giống một đứa trẻ.

"Ngài muốn gặp một nữ nhân, thân phận nhất định phải cao quý, nếu loại trừ một số khả năng, nữ nhân này có lẽ là người của hoàng thất, là người họ Can."

“Có họ rồi chỉ thiếu tên thôi.”

"Ta thấy hôm nay thời tiết đẹp, gió nhẹ hiu hiu, tên của nữ nhân có hai chữ lặp lại."

"Vương triều Đại Can trọng văn khinh võ, văn tùng tự thuận. Chữ "văn" ngày cũng khá hay."

"Mà chọn tên, văn trong văn tự cũng không bằng văn trong văn hoa."

"Họ Can và tên Văn Văn."

"Mục lão, ngài cảm thấy cái tên Can Văn Văn như thế nào?" Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng biên soạn xong.

Đối với những người khác, hợp lý hay không thì không biết nhưng với Mục lão thì rất tuyệt vời!

"Ngươi ngươi ngươi!...Rốt cuộc ngươi là ai!!" Sắc mặt Mục lão trở nên nghiêm trọng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK