• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Đây là...khí tức của Tước Phượng lão tổ

Hành động của tộc trưởng chu tước trực tiếp khiến trưởng lão và thiếu nữ Tước Cửu bên cạnh sững sờ.

Tộc trưởng nhà mình lại ở trước mặt bọn họ cúi người khách khí như vậy với một con người, thậm chí còn gọi đối phương là đại nhân.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy!

Tộc trưởng là một trong thập đại yêu tộc, không, bây giờ ông ta còn là một trong chín cường giả Bán Đế cảnh.

Ngoại trừ Tước Phượng lão tổ, họ không thể nghĩ ra ai khác có thể khiến tộc trưởng gọi là đại nhân.

Vậy con người này có khả năng gì? Thân phận của hắn là gì? Chẳng lẽ là truyền nhân của một đại thế lực siêu cường nào đó? Nhưng cho dù có, cũng không xứng để tộc trưởng của họ đối xử với thái độ như vậy.

Trưởng lão chu tước và thiếu nữ vô cùng bối rối, không hiểu gì cả.

Can Anh Túc ở bên cạnh, mặc dù không quá sững sờ, nhưng vẫn đầy ngạc nhiên.

Đây là sào huyệt của yêu tộc, lẽ nào Đại Tiêu Tiêu có quan hệ gì ở đây?

Ở đây chỉ có thiếu tộc trưởng biết tất cả mọi thứ. Hắn ta cảm thấy rằng hành động của cha mình là quá thận trọng.

Đổi lại là hắn ta nếu biết tin tức này, hắn ta nhất định sẽ quỳ xuống tại chỗ dập đầu mấy chục lần.

Chúng ta nhất định phải thể hiện đầy đủ sự chân thành!

Đại nhân này không dễ mời về như vậy đâu.

"Có thể, ở chỗ này sao?"Lâm Tiêu hỏi ngược lại.

Hắn cảm thấy rằng yêu cầu xác minh thân phận của tộc trưởng tộc Chu Tước vô cùng hợp lý.

Dù sao đối phương cũng là một cường giả siêu cấp Bán Đế cảnh, có thể lễ tiết và khách khí với mình như vậy đã là rất hiếm rồi.

“Vậy thì làm phiền đại nhân rồi.” Thái độ tộc trưởng chu tước trở nên cung kính hơn một chút.

Nếu như vừa rồi còn có chút nghi ngờ, hiện tại đối phương đã đồng ý, sự nghi ngờ lại giảm đi một nửa.

Sau đó, hắn dùng hai tay tạo những đạo thần lạc văn lộ hướng lên trời.

Trong nháy mắt, nó tạm thời khoá chặt không gian cách tộc Chu Tước trong bán kính hàng trăm dặm. Bằng cách này, khi tức của đại nhân sẽ không truyền ra ngoài.

Thấy vậy, Lâm Tiêu âm thầm gật đầu.

Bán Đế cảnh làm việc, quả thực rất đáng tin cậy.

Sau đó ... bắt đầu lắc lư! Tiếp theo, ông ta giải phóng một luồng lực lượng từ trên cơ thể của mình.

Xoạt!

Một ngọn lửa màu vàng từ trong cơ thể ông ta bùng phát ra, không ngừng lan ra bao trùm bên ngoài, cả không gian dường như đang bốc cháy. Thế lửa và nhiệt độ khủng khiếp của ngọn lửa buộc trưởng lão chu tước và thiếu nữ đang ở gần phải lùi ra xa hàng trăm mét.

Toàn bộ tộc Chu Tước cảm nhận được uy thế của ngọn lửa, tất cả đều bắt đầu sôi sục.

"Trời ơi! Đây, đây là ngọn lửa cấp độ gì vậy?"

"Ta dám khẳng định đây là ngọn lửa lợi hại nhất mà ta từng thấy."

"Đây so với bản mệnh yêu hoả tộc trưởng và thiếu tộc trưởng còn đáng sợ hơn, sao có thể có ngọn lửa như vậy chứ?"

"Nếu như ta có thể có loại ngọn lửa này cùng tu luyện, như vậy ta nhất định có thể đánh vỡ bình chướng Sinh Tử, đột phá đến Bán Đế cảnh!"

"Đi thôi, chúng ta qua đó xem một chút, nói không chừng vị nhân tộc đó có thể giành được cơ duyên gì đó." Người của tộc Chu Tước vô cùng kinh ngạc lao về phía Lâm Tiêu.

Ngọn lửa có cấp độ như vậy đầy cám dỗ và hấp dẫn đối với tộc Chu Tước.

Mà bên cạnh Lâm Tiêu, tộc trưởng chu tước như chết lắng.

"Lửa Hoàng Hồng Dương!! Thiên địa dị hoạ cấp 2 trong thiên hạ, có thể khống chế như vậy ngọn lửa, ngoại trừ vị đại nhân kia,e là không còn ai có thể nữa." Tộc trưởng chu tước lẩm bẩm nói

Lâm Tiêu đang bị lửa Hoàng Hồng Dương bao vây, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đây chỉ là bước đầu tiên để chứng minh thân phận. Tiếp theo là mới quan trọng nhất.

Lâm Tiêu tâm niệm vừa động, Hoang Chi Ý Cảnh đã vận chuyển toàn diện. Lúc này, luồng lực lượng huyết mạch ẩn sâu trong cơ thể dường như thức tỉnh.

Toàn bộ hư không bắt đầu rung chuyển, vô số thần vận vây quanh Lâm Tiêu.

Bùm!

Một cỗ khí cơ đáng sợ từ trên người Lâm Tiêu bốc lên, chậm rãi kéo hắn lên không trung. Lúc này, tất cả những người của tộc Chu Tước đều nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của thiếu niên này.

Cùng với thần hoả, huyền vận bao quanh, phong thái tuyệt thế giống như một vị thần đế trẻ tuổi.

Điều khiến họ kinh ngạc hơn chính là...

Tất cả mọi người đều cảm nhận được một cảm giác uy áp và chấn động linh hồn từ người thiếu niên này. Đó là từ sự trấn áp đến từ huyết mạch bản thân.

Huyết mạch chứa trong người thiếu niên này cao quý và mạnh mẽ hơn huyết mạch của tộc Chu Tước bọn họ.

Vị này là ai ?

Khi nào tộc Chu Tước bọn họ có một đại nhân vật như vậy đến thăm? !

Ở đằng xa, Tước Nhạc- một thành viên của tộc Chu Tước, vừa bị một quyền của Lâm Tiêu làm cho choáng váng, đôi mắt đờ đẫn và tê liệt.

Chính hắn!

Hóa ra là con người này!

Không, khí tức này hoàn toàn không phải của con người.

Chẳng trách lúc này thiếu tộc trưởng lại mời đối phương về bộ tộc, đây là ai chứ?

Ở nơi khác.

"Quỳ xuống!!"

Tộc trưởng chu tước không còn vẻ mặt thản nhiên như vừa rồi nữa, ông ta quỳ xuống trước mặt Lâm Tiêu với vẻ mặt đầy cảm kích

“Tộc trưởng tộc Chu Tước Tước Phi xin chào tôn thượng đại nhân!” Tộc trưởng chu tước chân thành kêu lên.

Tôn thượng? ? ?

Tôn thượng đại! ! !

Những người trong tộc bên cạnh ông ta chết lặng khi nghe thấy cái tên mà tộc trưởng nhà minh gọi thiếu niên này.

Đế vương yêu tộc thượng cổ trong truyền thuyết xuất thế rồi sao? !

Đúng vậy!

Tồn tại có thể khiến huyết mạch của bọn họ chấn động trước nay chỉ có vài người.

Quỳ xuống! Quỳ xuống! !

Tộc Chu Tước lần lượt quỳ xuống trước Lâm Tiêu đang ở giữa không trung.

Bất kể suy đoán trong lòng họ có phải là sự thật hay không, chỉ cần dựa vào thần hỏa và lực lượng huyết mạch mà đối phương phát ra đã khiến trong lòng họ quy phục rồi.

"Xin chào đại nhân!!"

"Xin chào đại nhân!!"

Nhất thời, tất cả mọi người tại hiện trường đều quỳ xuống, cung kính hành lễ và hét lên. Chỉ có một người vẫn đứng đó, bóng dáng xinh đẹp đó không biết nên làm thế nào. Đó là Cam Anh Túc.

Lúc này, lòng bàn tay của nàng ta đổ rất nhiều mồ hôi. Mặc dù nàng ta đã giết vô số người, nhưng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như vậy.

Đại Tiêu Tiêu quá to gan rồi đến mức lừa vào tận sào huyệt của tộc Chu Tước rồi.

Trước mặt tộc trưởng là cường giả Bán Đế cảnh, phía sau còn có rất nhiều cường giả Sinh Tử cảnh có khí tức mạnh mẽ xông tới. Nếu chuyện này bại lộ, hai người có lẽ sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.

Khi ở thánh địa Dao Trì, họ có lôi kiếp song trùng làm hậu thuẫn, họ liều lĩnh một chút nhưng họ không gặp nguy hiểm. Nhưng lần này, cho dù hai người đều đã đột phá đến Hoá Đỉnh Cảnh, tình hình cũng không mấy khả quan.

Trong lòng Can Anh Túc cảm thấy sợ hãi và đã bắt đầu lên kế hoạch rút lui.

Hóa ra, nàng ta cho rằng đây chỉ là kỹ thuật biến hoá của Lâm Tiêu mà thôi. Dù sao khi hắn đến thiên lao để cứu nàng ta, nàng ta cũng đã nhìn thấy nó.

Dựa vào khả năng quan sát của mình, nàng ta hoàn toàn không thể nhìn thấu lớp ngụy trang của Lâm Tiêu. Nhưng trước mắt là một cường giả siêu cấp Bán Đế cảnh, Đại Tiêu Tiêu điên rồi sao!

Ngay khi Can Anh Túc chuẩn bị truyền âm với Lâm Tiêu, giục hắn một câu nói cũng tạm ổn rồi đó, khi nên dừng lại thì hãy dừng lại.

Ù ù !

Đột nhiên.

Một đạo ánh sáng màu đỏ khổng lồ mang theo khí thế cuồn cuộn và từ chủ điện của tộc Chu Tước lao lên bầu trời. Sau đó, ánh sáng màu đỏ kỳ lạ nhanh chóng chuyển hướng và lao về phía đám đông.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, ánh sáng đỏ đã bao bọc lấy Lâm Tiêu vào trong đó.

"Đây là. . . khí tức của lão tổ Tước Phượng! !"
Chương 262: Biểu đạt thành ý, ta tặng ngươi một cơ duyên

Tất cả thành viên tộc Chu Tước đang vây xem đều đồng loạt sững sờ. Bọn họ đã quá quen thuộc với uy năng và cả khí tức được ẩn chứa trong luồng ánh sáng đỏ này. Hơn nữa nơi vị trí ánh sáng đỏ phát ra lại chính là linh đường.

Linh đường là nơi đặt di thể của lão tổ Tước Phượng. Cũng vào lúc này một cường giả sinh tử cảnh từ linh đường bay ra.

Đầu tiên hắn bị khí tức trên người Lâm Tiêu làm chấn kinh, sau đó quỳ xuống báo cáo với tộc trưởng: “Tộc trưởng, cỗ sức mạnh ở trên người kẻ này là từ trong di thể của lão tổ Tước Phượng bay ra.”

“Ta biết rồi, ngươi cứ sang kia quỳ đi.” Tộc trưởng Chu Tước gật đầu rồi ra lệnh.

“Vâng! Tộc trưởng!” Vị tộc nhân sinh tử cảnh này tìm một bãi đất trống rồi quỳ xuống hướng về chỗ Lâm Tiêu.

Lúc này tộc trưởng Chu Tước mới đưa mắt nhìn Lâm Tiêu ở trên không. Sau khi cảm nhận được khí tức quen thuộc xung quanh người đối phương, mắt ông ấy bỗng đỏ lên.

Xem ra lão tổ nhà mình, có chết cũng không yên tâm về các tộc nhân.

Can Anh Túc đứng bên cạnh lại không nghĩ như thế. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là, không phải chuẩn bị bạo phát đấy chứ

……

Ở một bên khác.

Bởi vì đạo ánh sáng đỏ này xuất hiện quá bất ngờ làm cho Lâm Tiêu không có chút phòng bị. Khi hắn kịp phản ứng thì bản thân đã ở trong một vùng không gian trắng xoá. Xung quanh không có gì, cũng không nhìn thấy điểm cuối ở nơi đây.

Chỉ có điều Lâm Tiêu lại nhận ra địa điểm quen thuộc này, đây chính là thế giới linh hồn của hắn. Tính đến thời điểm này thì hắn đã tới đây ba lần.

Lần đầu là bị một con yêu thú mộng yểm kéo vào, lần hai là lúc chém chết Ngụy vương, được lão gia gia trong nhẫn đưa vào. Lần này không biết là chuyện gì nữa.

Một giây sau có một hình bóng hư ảo xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, nhìn thì giống một lão nhân gia với mái tóc đỏ rực, ánh mắt có chút bi thương và hoài niệm.

“Tiểu gia hoả, người không phải là tôn thượng đúng không.” Lão nhân gia bình tĩnh nói.

Chỉ một câu đã làm người khác kinh ngạc, lão nhân gia vừa mở miệng nói đã làm toàn thân Lâm Tiêu run lên một cái, hắn nhất thời nâng cao cảnh giác. Trong lòng cũng vô cùng chấn kinh.

Đây là lần đầu hắn bị người khác nhìn thấu thân phận tôn thượng này. Mặc dù chỉ là một câu nghi ngờ của lão nhân gia, nhưng ánh mắt của ông ấy giống như là đã nhìn thấy mọi chuyện.

Lâm Tiêu vẫn đang nghĩ làm thế nào để thi triển được thần uy giết chết đối phương ở trong thế giới linh hồn của bản thân hắn. Những nơi khác hắn không dám nói, nhưng ở đây hắn cảm thấy cái gì cũng có thể, bất kỳ kẻ nào xâm phạm vào thế giới của hắn sẽ không thể sống sót đi ra ngoài.

“Tiểu gia hoả, ngươi không cần lo lắng, ta chỉ là một tia tàn tồn, căn bản không thể gây tổn hại gì có ngươi. Hơn nữa ta muốn cảm ơn ngươi, bởi vì trên người ngươi mang khí tức của tôn thượng. Như vậy tàn hồn của ta mới có thể tụ lại được.”

“Thời gian của ta không còn nhiều nữa, chỉ có thể dùng cách này đến chào hỏi ngươi, chỉ muốn cầu ngươi một chuyện.”

Nói xong lão nhân gia tóc đỏ đưa mắt nhìn Lâm Tiêu. Chỉ thấy trong ánh mắt của ông ta đã có thêm sự vội vã.

“Ngươi cứ nói đi.” Lâm Tiêu đáp.

Hắn vẫn chưa có lòng tin với vị khách không mời này. Chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động nào, hắn sẽ lập tức huỷ diệt đối phương.

“Ta cũng không biết tôn thượng đại nhân đã xảy ra chuyện gì? Cũng không biết tại sao tôn thượng lại chọn một nhân loại? Nhưng ở thời đại này, đế lộ đột nhiên xuất hiện, nguy cơ tứ phía, yêu ma quỷ quái cùng vạn tộc khác cũng đã xuất thế, không thể đứng ngoài cơn sóng này.”

“Trong người ngươi có huyết mạch của tôn thượng đại nhân, vậy là ngươi cũng đã dính dáng tới nhân quả của yêu tộc. Ta chỉ muốn xin ngươi một chuyện, xin ngươi chăm sóc cho yêu tộc, xin đừng để yêu tộc bị cuốn vào dòng chảy đen tối của lịch sử.”

Ông lão tóc đỏ từ từ nói ra thỉnh cầu của bản thân. Trong mỗi cuộc chiến của vạn tộc, đã có vô số chủng tộc bị tiêu diệt, mãi mãi biến mất trên thế gian này. Ông ta không cầu xin yêu tộc có thể mạnh hơn, chỉ hy vọng yêu tộc có thể tồn tại.

Lâm Tiêu thở ra một hơi. Cứ tưởng yêu cầu gì kinh khủng, hoá ra chỉ có như vậy.

“Ta biết rồi, ta đồng ý với thỉnh cầu này.” Lâm Tiêu bình tĩnh đáp.

“Khụ…..tiểu hữu, ngươi có thể bảo đảm một lần nữa không, làm phiền rồi.” Ông lão tóc đỏ nói.

Lâm Tiêu nhìn ông lão một cái, yêu cầu gì mà lắm thế.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lâm Tiêu ta xin đảm bảo, chỉ cần ta còn, yêu tộc sẽ không bao giờ diệt vong.” Lâm Tiêu nói.

Vừa dứt lời thì một đạo ánh sáng loé lên trên trán hắn rồi chui thẳng vào trong đầu.

“Hả?” Lâm Tiêu cau mày.

Đó là cái gì vậy? Bản thân hắn vừa bị tính kế à.

“Tiểu hữu yên tâm, đó chỉ là quy tắc của thiên địa thôi, nếu không thất hứa thì chả có gì nguy hại cả.” Ông lão tóc đỏ bộ dạng yên tâm gật đầu nói.

Lâm Tiêu: “……”

Cuối cùng vẫn là tự mình chui vào bẫy, nhưng mà cũng chả tổn thất gì. Chỉ là hứa không để yêu tộc diệt vong, chuyện này không khó.

“Tiểu hữu, để biểu đạt thành ý, xin tiểu hữu đừng phản kháng, đây là chút sức lực cuối cùng của ta. Xin tặng tiểu hữu cơ duyên này.”

Nói xong câu này ông lão tóc đỏ còn chưa đợi Lâm Tiêu đáp ứng, thân hình đã từ từ tan biến. Tan biến hoàn toàn.

Lâm Tiêu cảm nhận được lão nhân gia không còn ở trong thế giới linh hồn của hắn nữa.

Cơ duyên? Một lời hứa đổi được một cơ duyên, hình như cũng không lỗ lắm.

Chỉ là không biết cơ duyên mà lão nhân gia nói là cái gì.

Chính vào lúc này.

Ầm ầm, ánh sáng đỏ từ người Lâm Tiêu phóng thẳng lên trời phá vỡ cả kết giới của tộc trưởng Chu Tước. Sau đó toàn tộc Chu Tước bắt đầu rung chuyển.

Cạch! Một âm thanh giòn tan vang lên.

Ánh sáng đỏ lao thẳng lên trời mở ra một khe hở lớn, sau đó một đoá hoa sen to hơn 100 mét, xung quanh được quang mang cửu sắc bao quanh từ từ bay xuống. Bao quanh đoá hoa sen còn có một màn sương huyền ảo.

Đoá hoa sen này như được tạo nên từ vô số hoả ấn, cùng với sự xuất hiện của hoa sen. Quốc đô yêu tộc cũng xảy ra biến hoá kinh thiên động địa.

Vô số yêu thú đột nhiên quỳ rạp xuống đất, màn sương mù huyền bí quanh hoa sen cũng từ từ bay vào trong cơ thể những yêu thú này, làm cho linh khí trong người bọn chúng tăng lên nhanh chóng.

Ngay cả hoa cỏ cây cối xung quanh cũng nhận được sức mạnh từ màn sương này. Hoa cỏ cây cối như được tiếp thêm linh khí, sinh sôi nảy nở thành các bảo vật khó kiếm. Còn những vật vốn dĩ đã là thiên tài địa bảo trước đó, lại càng thêm trân quý.

Xung quanh đã biến đổi tới vậy thì không cần nói tới cả tộc Chu Tước. Mỗi một tộc nhân trong tộc Chu Tước đền cảm nhận được sự biến hoá của bản thân, còn đoá hoa này thì từ từ nhập vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Việc này làm cho nút thắt đột phá linh hồn của Lâm Tiêu bị phá vỡ, sự biến hoá gần như xảy ra lập tức.

Nâng cấp linh hồn.
Chương 263: Đế đạo thanh liên! Luyện nguyên thần

Lâm Tiêu đang định đi ra khỏi thế giới linh hồn của mình thì đột nhiên nhìn thấy một đóa hoa sen cửu sắc, không biết xuất hiện từ lúc nào.

Đây là cái gì vậy? là cơ duyên mà lão nhân gia nói sao?

Hoa sen cửu sắc từ từ bay về phía hắn, lơ lửng ở ngay trước mắt hắn. Khí tức kỳ lạ tràn ra từ đoá hoa sen làm cho Lâm Tiêu cảm thấy thần thanh khí sảng, cả cơ thế nhẹ bẫng. Đồ tốt! Trực giác của hắn bảo đây chắc chắn là đồ tốt.

Sau một lúc do dự Lâm Tiêu đưa tay ra. Khoảnh khắc chạm vào đoá hoa cả thế giới linh hồn của hắn bắt đầu điên đảo. Nguồn lôi điện còn dư lại một nửa lập tức biến thành một con Lôi Long, Lôi Long bò dọc theo cơ thể Lâm Tiêu.

Những ngọn núi trùng điệp được hình thành từ sức mạnh Thái Tuế cũng bắt đầu rung chuyển rồi biến thành một con đại bàng xám to lớn. Đại bàng bay theo đằng sau Lôi Long.

Một rồng một chim cứ thế bay lượn theo từng đường kinh mạch và lục phủ ngũ tạng trong người Lâm Tiêu. Hai con vật điên cuồng bay lượn khiến cả lỗ chân lông trên người Lâm Tiêu cũng phát ra những tia quang mang chói mắt.

Tộc nhân Chu Tước nhìn thấy thế thì tư thế quỳ càng nghiêm chỉnh hơn, thần thái biến hoá từ kinh ngạc sang cung kính.

Còn Lâm Tiêu ở bên trong, sau khi rồng và chim bay lượn khắp cơ thể hắn thì lại quay về thế giới linh hồn. Lúc này thế giới linh hồn mới hoàn toàn biến đổi, lúc trước chỉ nhìn thấy một mảnh không gian vô tận thì bây giờ không gian này từ từ thu nhỏ lại.

Cùng lúc đó một hình nhân nhỏ màu vàng nhạt từ chính giữa hoa sen xuất hiện. Tiếp đó chỉ thấy Lôi Long và đại bàng bay quanh bóng người màu vàng này.

Hình nhân màu vàng vẫn nhắm chặt hai mắt, khi cảm nhận được hai luồng năng lượng đang xoáy quanh mình thì khuôn miệng nhỏ của bóng người này mới hít vào một hơi. Năng lượng ẩn chứa trong Lôi Long và đại bàng lập tức bị hít vào trong hình nhân màu vàng này.

Lâm Tiêu đứng ở một bên nhìn hình nhân nhỏ bé này, tâm tình vừa thấy kỳ quái vừa nghi hoặc. Bởi vì hình nhân màu vàng này giống y hệt hắn, hơn nữa còn có một loại cảm giác như cả hai được liên kết với nhau.

Bản thân hắn chính là hình nhân này, mà hình nhân này cũng chính là hắn. Hoặc có thể nói hai người bọn họ chính là một.

Lòng Lâm Tiêu động một cái, hình nhân màu vàng lập tức giơ tay phải lên sau đó lại hạ xuống. Sau đó nó lại giơ tay trái lên rồi hạ xuống. Đây chính là một loại tâm tư tương thông, cảm giác tâm đầu ý hợp.

Lâm Tiêu lại thử thêm vài lần nữa, ngoài việc hình nhân này chưa thể mở được mắt ra thì những thứ khác không có vấn đề gì.

Từ việc không ngừng nhận được năng lượng từ hoa sen cửu sắc, nguồn lôi kiếp và sức mạnh Thái Tuế. Ánh sáng vàng kim trên người hình nhân này ngày càng rực rỡ hơn.

Phía bên ngoài thế giới linh hồn.

Cả quốc đô yêu tộc đều chấn động, vô số tia sáng từ trên trời giáng xuống. Đế đạo xuất hiện trải ra khắp thiên hạ. Trên người Lâm Tiêu cũng xuất hiện hoa văn kim sắc, mỗi một đường đều chứa đựng sự kỳ bí vô hạn, như là dung hợp với thiên địa.

Hoả, kiếm, lực, phật, đạo, sát, đan, hoang, vô danh. Chín loại ý cảnh hoá thành những đường hoa văn có quy tắc trật tự.

Ong!!! Một âm thanh phát ra từ trong người hắn,

Cảnh giới của Lâm Tiêu rõ ràng không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng khí tức lại bộc phát giống như muốn phá vỡ giới hạn để tăng lên một cảnh giới khác. Sau đó một luồng thánh đạo khí toả ra từ người hắn.

Cùng với hơi thở của hắn các dị tượng thiên địa bắt đầu hình thành, nguồn năng lượng vô hạn cũng xông thẳng vào cơ thể hắn.

Nhìn thấy vậy thì tộc nhân Chu Tước và cả Can Anh Túc cũng sững sờ tại chỗ. Đoá hoa sen cửu sắc này là cái gì? Tại sao khí tức của lão tổ Tước Phượng lại xuất hiện? Rốt cuộc thân thể vị đại nhân này đã xảy ra chuyện gì?

“Tộc trưởng, hình như là……vị đại nhân này.” Trưởng lão Chu Tước đứng bên cạnh lên tiếng.

“Không sai! Đế đạo thanh liên, chỉ có người được đế lộ công nhận mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của kỳ hoa. Không ngờ tôn thượng đại nhân không chỉ cảm nhận được, hơn nữa lại còn tiếp nhận được thứ này. Chuyện này, chuyện này không thể dùng một từ khủng khiếp để miêu tả nữa rồi…”

“Mỗi một thời đại, chỉ có một đoá đế đạo thanh liên thôi, có thể nói thứ duy nhất của thiên địa.”

“Ngài cũng cảm nhận được, nguyên thần của tôn thượng đại nhân thức tỉnh rồi.”

Trưởng lão Chu Tước vừa kinh ngạc vừa cung kính nhìn Lâm Tiêu, có thể nói ánh mắt nhìn Lâm Tiêu đã hoàn toàn thay đổi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đế đạo thanh liên! Thức tỉnh nguyên thần!

Đó chính là mơ ước của tất cả người tu luyện, ước mơ cả một đời theo đuổi. Nguyên thần là thứ chỉ có cường giả Bán Đế mới có thể ngưng tụ là tu luyện. Chỉ với một ý niệm cũng có thể công kích trực tiếp vào linh hồn kẻ địch.

Đế đạo thanh liên thì không cần phải nói, là thứ độc nhất của thiên địa, có thể gặp được đã là đại cơ duyên cả đời mong ước.

Lúc được khí tức đế đạo thanh liên quét qua người, trưởng lão Chu Tước liền cảm nhận được trọng thương ông ta bị từ lúc trẻ đã hoàn toàn hồi phục. Đây đúng là chuyện có lời cho việc tu luyện sau này.

“Chuyện này vẫn không nên bàn tán, tôn thượng đại nhân mặc dù thức tỉnh được nguyên thần, nhưng cảnh giới và thực lực vẫn chưa hồi phục. Không cần biết yêu tộc lần này có kết quả ra sao. Không được để tôn thượng đại nhân gặp chuyện……hả?”

Tộc trưởng Chu Tước đang nói dở thì lông mày nhíu lại hướng mắt nhìn xung quanh. Sau đó chỉ thấy ông ta lập tức bay lên trời phất hai tay đánh ra vô số đạo thần thông tạm thời che phủ kín tộc Chu Tước.

Sau đó tộc trưởng Chu Tước cũng đứng lơ lửng giữa không trung, giống như đang đợi ai đó.

Rất nhanh sau đó những thân ảnh từ bốn phương tám hướng bay tới, lúc bọn họ cảm nhận được khí tức của tộc trưởng Chu Tước thì tất cả lập tức dừng lại. Những thân ảnh này không giống nhau, tổng cộng có tất cả năm vị.

Có một con tinh tinh thân cao vài mét cả người một màu tím, có một con thân trâu đầu người mang theo một cây trượng. Cũng có vị tuổi đã trung niên đầu hổ thân người cường tráng……

“Ồ, tộc trưởng Tử Viên, tộc trưởng Sơn Man, tộc trưởng Minh Hổ, tộc trưởng Nguyệt Lang, tộc trưởng Huyền Tích, lâu rồi không gặp.”

“Năm vị tộc trưởng, không biết các vị tới tộc Chu Tước có việc gì.” Tộc trưởng Chu Tước sau khi chào hỏi năm người thì nhẹ giọng hỏi.

Từ khí tức cũng có thể cảm nhận được năm vị tộc trưởng kia và tộc trưởng Chu Tước đều là cường giả Bán Đế. Cả yêu tộc có tổng cộng 9 vị cường giả Bán Đế, bây giờ đã có năm vị xuất hiện.

Năm vị tộc trưởng này nhìn tộc trưởng Chu Tước rồi lại nhìn xuống địa bàn tộc Chu Tước đang được che lại. Đây là cái ý gì?

“Tước Phượng đại nhân tạ thế, lòng ta cũng bi thương, cho nên đặc biệt tới tộc Chu Tước muốn bái lạy Tước Phượng đại nhân!” tộc trưởng Nguyệt Lang lên tiếng.

Tộc trưởng Chu Tước nhìn hắn một cái nhưng không có ý nhượng bộ.

“Thật ngại quá, ta đã thông báo cho các tộc ba ngày sau sẽ là lễ thiên táng của Tước Phượng đại nhân, ngươi đợi tới lúc đó lại đến.”

“Bây giờ ta có sự vụ bận rộn, không tiện tiếp đãi các vị cho nên mời các vị tộc trưởng quay về.” Tộc trưởng Chu Tước mặt không biểu cảm, thần thái bình tĩnh ra lệnh tiễn khách.

Nói đùa gì đấy, tôn thượng đại nhân còn đang nghiên cứu huyền cơ, các người dám tới làm phiền sao.

“Tộc trưởng Chu Tước, lão Ngưu ta xin hỏi thẳng, dị tượng thiên địa vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì?”

“Yêu thú chúng ta sắp đối mặt mới một cơn bão lớn, có đồ tốt đừng có giấu giếm, phải chia sẽ để cả nhà cùng hưởng chứ!”

Tộc trưởng Đại Man đầu trâu thân người không chút khách sáo nói.

“Ồ, vậy ngươi bỏ đồ đằng bia của các ngươi ra đây trước đi, để mọi người cùng nhìn thế nào hả?” Tộc trưởng Chu Tước trợn mắt nói lại.
Chương 264: Tộc trưởng các tộc, lắm mưu nhiều kế

Khi tộc trưởng Đầu Trâu nghe thấy điều này, ông ta hét lên như thể bị giẫm phải đuôi vậy.

"Không thể nào! Không thể nào lấy ra đồ đằng bia được, trên đó ghi lại các loại thần thông của bộ lạc Man Ngưu chúng ta, còn có các loại bí mật và kinh nghiệm do tổ tiên tộc ta để lại, làm sao có thể cho các bộ tộc khác được? !” Đầu Trâu bất mãn nói.

Tộc trưởng Chu Tước cười tủm tỉm, ông ta biết sẽ là phản ứng này.

"Cho nên, ý của ta cũng là như vậy, không phải ta không muốn chia sẻ, mà là không tiện!" Tộc trưởng Chu Tước nói.

Tộc trưởng Đầu Trâu á khẩu không nói nên lời.

Những tộc trưởng khác cũng không nói gì, bọn họ đều nhìn ra sự kiên quyết của tộc trưởng Chu Tước.

"Được rồi, chư vị ba ngày nữa sẽ cử hành nghi thức thiên táng của Tước Phượng đại nhân, xin chư vị khi đó hãy tới." Nói xong, tộc trưởng Chu Tước bước vào tộc mình đến đầu cũng không ngoảnh lại.

Chỉ còn lại năm vị tộc trưởng yêu tộc nhìn nhau.

"Tử Viên tộc trưởng, không phải ngươi đã tu luyện thiên mục thần thông sao? Có phát hiện được tộc Chu Tước có cơ duyên gì không?" Đầu Trâu không bỏ cuộc hỏi con vượn màu tím ở bên cạnh.

Tộc trưởng Tử Viên bất lực lắc đầu, nói: "Lúc đầu ta đã sử dụng rồi, không thể, thực lực của tộc trưởng Chu Tước cao hơn ta rất nhiều, ta căn bản nhìn không thấu."

"Thật sự là kỳ lạ, rốt cuộc là cái gì có thể khiến cho toàn bộ quốc gia yêu thú chấn động." Tộc trưởng Đầu Trâu tò mò nói.

Lúc này tộc trưởng Minh Hổ vẫn luôn trầm mặc bên cạnh lên tiếng.

"Ta quả thật cũng chú ý tới một chuyện, không biết có nên nói hay không..."

"Hổ huynh hãy nói đi."

Những tộc trưởng khác tò mò nhìn sang.

“Ngay khi chúng ta đến đây, ta đã cảm nhận được khí tức của Tước Phượng xuất hiện trong tộc Chu Tước và một luồng khí tức không hề kém ta. ” Tộc trưởng Minh Hổ thì thào nói.

"Cái gì!!"

Những lời này trực tiếp làm cho những tộc trưởng yêu thú khác choáng váng.

Cảm nhận được khí tức của Tước Phượng đại nhân? Còn có khí tức của cường giả không thua gì Tộc trưởng Minh Hổ ư?

Đùa sao? !

Tước Phượng đại nhân đã tạ thế rồi không chỉ khiến mỗi yêu tộc bọn họ cảm nhận được sự buồn sâu sắc, mà những cường giả đỉnh cấp của vạn tộc khác cũng như vậy.

Không thể nào!

Về phần tộc trưởng Minh Hổ có thể cảm nhận được có những cường giả Bán Đế cảnh khác trong tộc chu tước là có thể.

Mặc dù các mạch các tộc bọn họ có xung đột nhưng cũng có những bộ bộ có quan hệ tốt.

Bây giờ cả năm tộc trưởng bọn họ đều ở đây, điều đó có nghĩa là trong ba tộc trưởng Bán Đế cảnh còn lại có một vị đã liên thủ với tộc Chu Tước.

Nghĩ tới đây, năm tộc trưởng trầm tư, trong lòng mỗi người dường như có tám trăm mưu kế, như đang chuẩn bị gì đó.

Họ không có ý định rời đi. Dù sao, chỉ có ba ngày để đến dự nghi thức thiên táng của Tước Phượng đại nhân.

Chỉ cần đợi ở đây là được rồi.

Lúc này, lại có hai bóng người từ xa chạy tới.

“Là tộc trưởng Bạo Hùng và tộc trưởng Phi Xà!” Tộc trưởng Minh Hổ liếc mắt nhìn hai người này.

"Hả? Các ngươi tới đây nhanh thật, có phải là bởi vì thiên địa dị tượng hôm đó không!"

"Có vẻ như đó là thiên địa dị tượng do tộc Chu Tước tạo ra, đã hỏi được nó là gì chưa?" Hai tộc trưởng yêu thú vừa tới tò mò hỏi.

"Hỏi cái gì mà hỏi? tộc trưởng chu tước vừa mới bỏ lại chúng ta đây, thậm chí còn không cho vào, ông ta bảo chúng ta chờ ba ngày sau cử hành nghi thức thiên táng rồi hãy qua." Tộc trưởng Đầu Trâu nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Hả?! Vậy sao!"

"Xem ra tộc Chu Tước đã có được không ít cơ duyên!" Cả hai đều cảm nhận ra.

Nếu là cơ duyên bình thường, cường giả Bán Đế cảnh như bọn họ sẽ không thèm che giấu. Chỉ có loại cơ duyên vô cùng tốt và đủ để ảnh hưởng đến toàn cục diện thì mới thận trọng như vậy.

“Hơn nữa, còn có một tộc trưởng tộc khác đã nương nhờ chu tước nhất mạch.” Đầu Trâu hừ lạnh nói.

"Nếu như vậy thì có đáp án rồi."

"Tính cả hai vị tộc trưởng các ngươi, ở đây chúng ta có bảy vị tộc trưởng Bán Đế cảnh rồi, mà cường giả Bán Đế cảnh trong tộc Chu Tước đó chắc chắn là tộc trưởng Ảnh Điêu rồi."

"Những người của tộc Ảnh Điêu thường rất ba phải, trốn đây trốn đó, nhưng không ngờ có thể nương nhờ tộc Chu Tước."

"Nếu tộc Chu Tước và tộc Ảnh Điêu hợp lực lại, tình hình sẽ có chút xấu đi!"

Các tộc trưởng nghĩ tới đây, sắc mặt đều có chút thay đổi.

Không còn yêu tộc công đỉnh nữa.

Tộc Chu Tước từng là tộc thống trị, giờ đây chắc hẳn thực lực đã bị suy giảm rất nhiều. Đã đến lúc đổi mới và tranh đấu cho yêu tộc công đỉnh đời tiếp theo rồi.

Nếu một bộ tộc lớn như tộc Ảnh Điêu gia nhập tộc Chu Tước, điều đó sẽ rất bất lợi cho các yêu tộc khác. Ai mà không muốn bộ tộc của mình mạnh mẽ và hưng thịnh chứ.

Nhưng, lúc này, âm ảnh bên cạnh bảy người đột nhiên vặn vẹo. Sau đó, một yêu thú trắng như tuyết có kích thước nửa mét lao ra.

"Mẹ kiếp! Có phải Đầu Trâu ngươi quá ghen ăn tức ở rồi không? Ta gia nhập chu tước nhất mạch khi nào!" Yêu thú trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện mở miệng chửi mắng.

Thấy vậy, những tộc trưởng khác đều ngây người. Người đến hóa ra là tộc trưởng Ảnh Điêu, năng lực tàng hình của ông ta đúng là thần không biết quỷ không hay, cũng không biết ông ta đến đây khi nào.

"E hèm... hóa ra tộc trưởng Ảnh Điêu không ở trong tộc Chu Tước à, ta hiểu lầm, ta hiểu lầm, ta xin lỗi! Haha." Tộc trưởng Đầu Trâu đỏ mặt và xin lỗi với một nụ cười ngượng nghịu.

Tộc Khai Sơn Man Ngưu của họ giỏi về sức mạnh, còn tộc Ảnh Điêu này giỏi về tốc độ và khả năng che giấu, vừa hay thiên khắc bản thân cho nên ông ta không muốn đắc tội với tộc trưởng Ảnh Điêu.

"Hả?!?! Không đúng! Nếu tộc trưởng Ảnh Điêu ngươi ở đây thì cường giả Bán Đế cảnh trong tộc Chu Tước là ai?"Lúc này tộc trưởng Đầu Trâu mới nhận ra vấn đề.

"Hừm!! Nếu không chừng Minh Hổ tộc trưởng đã sai rồi." Tộc trưởng Ảnh Điêu phân tích.

Lúc ông ta tới đây cũng là lúc tộc trưởng chu tước quay về, khi năm tộc trưởng bắt đầu thảo luận cho nên ông ta đã hiểu tình hình cơ bản rồi.

"Không, cảm nhận của ta tuyệt đối không sai, chắc chắn có một cường giả Bán Đế cảnh đang ẩn nấp trong tộc Chu Tước!" Tộc trưởng Minh Hổ dứt khoát nói.

“Chuyện này… Chẳng lẽ tộc Chu Tước lại có người đột phá đến Bán Đế cấp?” Nghĩ đến đây, trong lòng Đầu Trâu càng cảm thấy khó chịu hơn.

Đối với bọn họ đây không phải là tin tốt.

"Các ngươi! Đã là lúc nào rồi? Tranh đấu nội bộ cũng phải phân rõ tình hình, bây giờ Tước Phượng đại nhân đã qua đời, vạn tộc đều sẽ coi chúng ta là cơ duyên, tài nguyên, không phải trước tiên chúng ta nên nghĩ tới nếu như đối mặt với sự thèm muốn của vạn tộc thì nên làm thế nào sao? !" Tộc trưởng Huyền Tích, người đã im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Lão Tích, vạn tộc có ý đồ, e rằng cũng không có can đảm, nếu bọn họ dám tới, lão Ngưu ta sẽ một gậy đuổi về!" Tộc trưởng Đầu Trâu nói.

"Đúng vậy, yêu tộc chúng ta có tới 9 vị cường giả Bán Đế cảnh, trong vạn chủng tộc ai dám xông tới trước ta sẽ chém kẻ đó trước!" Tộc trưởng Minh Hổ đồng tình với tộc trưởng Đầu Trâu.

Thấy bầu không khí có gì đó không ổn, tộc trưởng Tử Viên nhanh chóng ra mặt hòa giải nói: "Các tộc trưởng đừng nói nữa, chúng ta hãy đợi ba ngày nữa đến nghi thức thiên táng của Tước Phượng đại nhân. Khi ta n vào bên trong tộc Chu Tước rồi ta sẽ lợi dụng thiên mục thần thông để nhìn xem!"

"Chuyện này. . . Được rồi, vậy thì theo lời tộc trưởng Tử Viên nói, đợi tới nghi thức thiên táng ba ngày sau đi."

"Được, ta cũng sẽ triệu vài người trong tộc tới tham gia nghi thức thiên táng ba ngày sau."

"Có ba ngày thôi mà, lão Ngưu ngồi ở đây đợi!"
Chương 265: Yêu tộc xảy ra sự cố bất ngờ

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.

Tại cổng vào của bộ tộc Chu Tước đã có vô số yêu thú, cường giả yêu thú trong số đó cũng vô cùng vô tận.

Dường như tất cả những bộ lạc yêu thú, bất luận là ở xa hay gần đều phái không ít tộc nhân tới để tham gia nghi thức thiên táng.

Đây là nghi thức thiên táng của Tước Phượng đại nhân đấy, không một ai dám từ chối không đến.

Bằng không, sẽ gặp phải ánh nhìn đầy địch ý của toàn bộ yêu tộc.

“Ủa? Đã tới ngày tiến hành thiên táng rồi, sao tộc Chu Tước vẫn chưa mở cổng đón khách vậy.”

“Đúng vậy đó! Tộc Chu Tước hơi làm cao rồi đó nha.”

“Đã đóng cổng ba ngày rồi, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Không biết nữa, kể từ lúc xảy ra dị tượng thiên địa ba ngày trước, tộc Chu Tước liền tạm thời đóng cổng.”

“Vội gì chứ, chỉ vừa mới tới giờ thôi mà, chờ thêm chút nữa là được.”

“Tới rồi, tới rồi, kết giới của tộc Chu Tước bắt đầu giải trừ rồi.”

Trong tiếng nghị luận của đám yêu thú, năng lượng màn chắn che phủ lấy tộc Chu Tước cuối cùng cũng dần dần mở ra.

Một giọng nói sang sảng, tràn đầy uy lực, truyền khắp trăm dặm xung quanh.

“Cảm tạ các vị đã tới tham gia nghi thức thiên táng của Tước Phượng đại nhân, xin mời các bộ tộc yêu thú vào vị trí ngồi của mình.” Là giọng của tộc trưởng Chu Tước.

Các bộ tộc yêu thú nghe vậy, mới mang vẻ mặt nghiêm túc, từng người một tiến vào trong bộ tộc Chu Tước.

Ánh mắt của tất cả yêu thú đều hàm chứa cảm xúc bi thương, có yêu thú khóc lóc, có yêu thú đau buồn, cũng có yêu thú mang vẻ mặt nặng nề.

Nhưng trong lòng bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì thì chỉ có bản thân bọn họ biết được.

Người của tộc Chu Tước trong ba ngày nay đã sớm hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi tiến hành nghi thức.

Trên quảng trường lớn có thể tiếp đón hàng vạn người kia, có một thứ cao gần trăm mét, dùng linh mộc cực phẩm tạo thành một cái tháp gỗ.

Toàn bộ tháp gỗ tỏa ra linh khí và linh tính nồng đậm.

Di thể của Tước Phượng đại nhân được đặt ở trong một quan tài gỗ đặc chế ở nơi cao nhất trong tòa tháp gỗ.

Đợi khi nghi thức thiên táng bắt đầu, cũng là lúc đạt tới cao trào.

Tộc trưởng của tộc Chu Tước sẽ dùng yêu hỏa bản mệnh của bản thân để châm lửa đốt tòa linh mộc tháp này.

Tước Phượng đại nhân cũng được kết thúc một cách hoàn mỹ.

“Tộc trưởng Tử Viên, ngài có thể dùng Thiên Mục thần thông kiểm tra không? Trong bộ tộc Chu Tước này đã xảy ra chuyện gì bất thường vậy?”

Khi các bộ tộc bắt đầu ngồi vào chỗ, một tộc trưởng yêu thú trong đó đã truyền âm cho tộc trưởng Tử Viên.

Tộc trưởng Tử Viên khẽ lắc đầu, trực tiếp tập hợp linh thức của sáu đại tộc trưởng lại, trò chuyện nhóm.

“Lúc lá chắn được mở ra, ta đã rà soát toàn bộ tộc Chu Tước ba lần rồi. Bên trong tộc Chu Tước không hề có gì bất thường, ta cũng không nhìn thấy vị cường giả bán Đế Cảnh khác ở đây.” Tộc trưởng Tử Viên nói.

“Không thể nào! Ta không thể nào cảm nhận sai được.” Tộc trưởng Minh Hổ ngạc nhiên nói.

“Ta cũng dùng linh thức quét hai lần rồi, không có bất cứ điều gì bất thường, Minh Hổ huynh, xem ra lần này thực sự là chúng ta nghĩ nhiều rồi!”

“Không sao, không sao! Đợi sau khi tiễn Tước Phượng đại nhân đi, vừa khéo là các bộ tộc chúng ta đều ở đây, chắc chắn sẽ có một buổi thảo luận về vị trí đứng đầu yêu tộc.”

“Đúng vậy! Vấn đề này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, mà càng giải quyết nhanh thì càng tốt!”

Các tộc trưởng khác đều không để bụng, khi tiến vào bộ tộc Chu Tước, bọn họ cũng đã kiểm tra qua rồi.

Không hề phát hiện ra điểm nào có vấn đề.

Có lẽ tộc trưởng Minh Hổ đã cảm nhận sai rồi.

Lùi một bước mà nói, bất kể là tộc trưởng Minh Hổ cảm nhận đúng hay sai, thì cũng đều không còn quan trọng nữa.

Trong ba ngày này, mấy vị tộc trưởng bọn họ đã đi đến một quyết định.

Cho nên thêm hay bớt một vị cường giả bán Đế Cảnh cũng chẳng ảnh hưởng mấy tới bọn họ.

Sau khi tất cả các yêu tộc tới tham gia nghi thức thiên táng ngồi vào vị trí, quảng trường rộng rãi cũng đã chật như nêm.

Đây còn là mỗi một bộ tộc yêu thú chỉ cử đến một vài tinh anh và đại biểu thôi đấy.

Nếu mỗi một bộ tộc cử nhiều thêm vài người, chỉ e là có xây thêm một quảng trường lớn cũng chẳng đủ chỗ mà đứng ấy chứ.

Nghi thức thiên táng chính thức bắt đầu.

Tộc Chu Tước phái người ra thuật lại những sự kiện mà Tước Phượng đại nhân trải qua trong một đời, tương lai và tầm ảnh hưởng đối với yêu tộc, còn có những cống hiến đối với các yêu tộc khác....

Người của các yêu tộc đều lắng nghe hết sức tập trung.

Không thể không nói, chính nhờ có Tước Phượng đại nhân tại thời đại trước và thời đại này đứng ra, cho nên yêu tộc bọn họ mới có những ngày tháng yên bình ở hiện tại.

Cống hiến của Tước Phượng đại nhân đối với yêu tộc là không thể đong đếm.

Tất cả yêu tộc đều xúc động, thậm chí có vài người đã bật khóc tại chỗ.

Bầu không khí bi thương tại hiện trường được đẩy lên cao.

Vốn dĩ có một vài yêu tộc còn ôm chút ý đồ nho nhỏ, giờ cũng chẳng thèm nghĩ nữa.

Tước Phượng đại nhân cả một đời đều dành trọn cho việc phát triển yêu tộc và thắt chặt tình đoàn kết trong yêu tộc, sao bọn họ lại có thể tranh giành phân cao thấp với nhau sau khi Tước Phượng đại nhân ra đi cơ chứ.

Chẳng ai muốn chiến tranh.

Yêu thú cũng vậy.

“Ta không tin Tước Phượng đại nhân lại thật sự ra đi, nói không chừng Tước Phượng đại nhân đã tới thú giới trong truyền thuyết, cầu thiên đạo ban phúc cho Tước Phượng đại nhân!” Tộc trưởng Chu Tước lúc này đã bay tới phía trước tháp gỗ ở trung tâm quảng trường, cất cao giọng nói.

“Cầu thiên đạo ban phúc cho Tước Phượng đại nhân!”

“Cầu thiên đạo ban phúc cho Tước Phượng đại nhân!”

“Cầu thiên đạo ban phúc cho Tước Phượng đại nhân!”

Tất cả yêu thú đều cúi đầu đồng thanh hô, ít nhất thì câu nói này, là bọn họ thành tâm thành ý, không có chút ý đồ nào khác.

Tộc trưởng Chu Tước phất tay phải lên, một ngọn lửa xanh đậm xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Lão tổ, xin người hãy yên tâm lên đường!” Mắt của tộc trưởng Chu Tước đẫm lệ.

Từng giọt từng giọt rơi vào trong tim.

Lúc ông vừa trào đời, lão tổ Tước Phượng đã là tộc trưởng của tộc Chu Tước rồi.

Ông còn nhớ rõ lão tổ Tước Phượng đã dạy cho ông rất nhiều, rất nhiều đạo lý, truyền thụ không ít thần thông, ....

Chớp mắt một cái, lão tổ Tước Phượng đã rời khỏi thế giới này.

Vừa nghĩ tới đấy, trong lòng tộc trưởng Chu Tước lại tràn ngập đau thương.

“Lão tổ, người yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ tộc Chu Tước thật tốt, đồng thời trợ giúp tôn thượng đại nhân dẫn dắt toàn bộ yêu tộc, đi tới thời kỳ thịnh vượng.” Trong lòng tộc trưởng Chu Tước thầm đảm bảo.

Nhưng mà.

Ngay vào lúc tộc trưởng Chu Tước đang chuẩn bị châm lửa.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh quan tài gỗ trên đỉnh tháp.

“Hì hì hì, thi thể có chứa căn cơ Đế Đạo mà đốt đi thì thật là phí, chi bằng giao cho ta xử lý giúp các ngươi nhé!”

Một tiếng cười kỳ quái vang lên, sau đó vươn tay về phía quan tài gỗ.

“Là nhân loại! Lại dám nhân cơ hội này mà có ý đồ với Tước Phượng đại nhân, thật đáng chết!!”

“Chán sống rồi ư, ngươi có mạng để lấy thì sẽ không có mạng để đi đâu!”

“Ta biết ngay là cái đám nhân loại này không thể nào yên tĩnh như vậy mà. Nhiều ngày im hơi lặng tiếng như vậy ắt là có biến.”

“Dám bất kính với Tước Phượng đại nhân của bọn ta như vậy, ngươi chết chắc rồi!”

Người của yêu tộc trong nháy mắt liền tức đến bốc hỏa.

Mấy yêu tộc bán Đế Cảnh từ trong bộ tộc bay ra, ngay lập tức bao vây tháp gỗ và người kia lại.

“Dám nhắm vào Tước Phượng đại nhân của bọn ta, vậy thì để mạng lại trước đã!” Tộc trưởng Ngưu Đầu lấy ra một cây gậy gỗ kỳ lạ đập tới.

Những tộc trưởng khác cũng không nhàn rỗi, đồng loạt đứng dậy chặn hết mọi đường lui của nhân loại này.

Chỉ có tộc trưởng Chu Tước là lộ ánh mắt hoài nghi.

Nhân loại này chỉ là một cường giả Sinh Tử Cảnh hậu kỳ sao?

Chỉ với chút thực lực tu vi này mà dám tới làm loạn nghi lễ thiên táng sao?

Chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái.

Giống như là....cố ý tới, cố ý xuất hiện.

“Thiên Man tộc trưởng! Giữ lại cho hắn một cái mạng!” Tộc trưởng Chu Tước hô lên.

“Hả?” Tộc trưởng Ngưu Đầu vừa mới vung ra cây gậy lớn, lúc này lại sững lại, lực cũng thu lại một nửa, tỏ vẻ khó hiểu.

Nhân loại này đáng chết như vậy, sao lại giữ mạng lại cho hắn!

Nhưng ngay sau đó!

Một cảnh tượng khiến toàn bộ yêu thú kinh hãi đã xuất hiện!

Trong ánh mắt nhân loại này không có sợ hãi, mà lại là vui mừng.

Soạt!

Bàn chân hắn khẽ động, lại gỡ bỏ phòng ngự, trực tiếp bay về phía cây gỗ kỳ lạ kia.

Bang!! Một âm thanh vang lên.

Nhân loại đã bị tộc trưởng người đầu trâu đánh cho nổ tung thành một làn sương máu.

Máu tươi đổ như mưa, tán loạn trong không trung.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ủa?? Chết rồi hả? Sao mà dễ chết vậy.”

“Chỉ là một nhân loại Sinh Tử Cảnh nhỏ bé, sao có thể là đối thủ của tộc trưởng chúng ta!”

“Tộc trưởng uy vũ!!!”

“Lá gan của nhân loại này thật quá lớn, lại muốn cướp đi di thể của Tước Phượng đại nhân.”

Chúng yêu tộc lúc đầu có hơi sững sờ, nhưng sau đó thì cười lạnh.

Một nhân loại không sợ chết như vậy, bọn họ mới gặp lần đầu đấy.

“Đợi chút, không đúng, lượng máu bay đầy trời này không thể nào là thứ mà một nhân loại bình thường có thể có được!”

Lúc này, tộc trưởng Chu Tước lập tức ý thức được điểm bất thường.

“Hahaha, cuối cùng cũng có người phát hiện ra rồi, đáng tiếc....muộn rồi!!!”

“Thi quỷ tứ tượng phong ấn!!!”

Bỗng nhiên, trong không trung xuất hiện bốn vị cường giả bán Đế Cảnh nhân loại.

Trong tay mỗi người bọn họ đều nắm một tượng ấn.

Từng chùm ánh sáng phong ấn từ bốn phía chiếu lên.

Làn mưa máu vừa mới đổ xuống ban nãy, lúc này lại biến thành từng trận văn.

Còn những giọt máu tản ra khắp nơi kia thì hóa thành trận cơ.

Một ảo ảnh thi quỷ tóc trắng cao gần nghìn trượng, lại xuất hiện ở giữa đại trận phong ấn.

Thi quỷ kia chém ra một đao, liền thu chín vị cường giả bán Đế Cảnh yêu tộc vào một không gian kỳ lạ.

Bỗng chốc.

Bất luận chín vị cường giả bán Đế Cảnh yêu tộc có đấu tranh thế nào, thì giọng nói, khí tức, thần thông cũng đều không thể nào xuyên qua được.

Chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn mọi chuyện xảy ra ở hiện trường thiên táng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK