• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 383: Cô nương ấy chính là muội

Lâm Tiêu cảm thấy thật là căng não.

Hắn biết cô nàng sau khi trưởng thành thì rất thông minh lanh lợi, nhưng không ngờ lúc mới chỉ có bảy tuổi thôi cũng đã chẳng dễ lừa rồi.

Nếu như hắn tùy tiện thêu dệt một lời nói dối, chỉ e là sẽ nhanh chóng bị vạch trần thôi.

dù gì thì hắn trước giờ cũng là một người thành thật, không giỏi nói dối.

Khó khăn lắm mới tiến hành tới bước này, không thể để mọi thứ thành dã tràng xe cát được.

Lâm Tiêu khẽ liếc nhìn bức tường trong tĩnh thất một cái, chầm chậm lên tiếng.

“Vậy ta kể cho muội nghe một câu chuyện nhé, có một thiếu niên vào một lần thám hiểm bí cảnh đã gặp được một thiếu nữ. Lần đầu hai người gặp nhau chẳng hề vui vẻ gì, bởi vì thiếu nữ kia vừa gặp đã tấn công thiếu niên ấy mà chẳng cần phân rõ trắng đen...”

“Sau đó, khi bí cảnh kết thúc, lúc thiếu niên rời khỏi bí cảnh, gặp phải một chút nguy hiểm. Thiếu nữ đã ngay lập tức xuất hiện cứu giúp, có lẽ là vì khúc mắc lần đầu gặp mặt kia cho nên nàng ấy mới ra tay giúp thiếu niên một lần, dù sao thì từ lúc đó duyên phận của hai người đã hoàn toàn gắn với nhau rồi....”

“Rồi tiếp đó, hai người lại lần nữa gặp lại nhau trong sự sắp đặt của duyên số, bọn họ cùng nhau khiêu chiến với một quái vật cực kỳ lợi hại, đánh bại kẻ truy đuổi ghê gớm, cùng nhau tu luyện ở một nơi nào đó, thậm chí tu luyện lâu tới cả trăm năm....”

“Trong khoảng thời gian đó, thiếu niên nhiều lần giúp đỡ thiếu nữ, thiếu nữ cũng giúp đỡ thiếu niên rất nhiều lần, hai người hỗ trợ lẫn nhau, quan hệ càng ngày càng thân thiết...”

“Nhưng trong một lần thiếu niên bất ngờ đột phá, thiếu nữ vì bảo vệ hắn không bị kẻ khác quấy rầy, thà để bản thân rơi vào nguy hiểm, cũng muốn gắng sức bảo vệ thiếu niên. Cuối cùng, sau khi thiếu niên đột phá xong, thiếu nữ đã rơi vào tuyệt cảnh.”

“Đoạn sau chính là thiếu niên nghĩ mọi biện pháp để giải cứu thiếu nữ, câu chuyện của ta kể xong rồi.”

Lâm Tiêu thông qua một câu chuyện, kể lại toàn bộ quá trình quen biết và gắn bó của hai người.

Sau khi kể xong, hắn mới nhận ra, cảm xúc trong lòng hắn đã có chút khó mà kìm nén được.

Ngay cả ánh mắt nhìn Anh Túc bé con cũng dịu dàng đi một chút.

Mà cô bé trước mặt hắn, ban đầu mới nghe chuyện thì cũng không để tâm lắm.

Nhưng từ từ, cô bé bắt đầu nghe chăm chú hơn, đôi mắt không ngừng sáng lấp lánh.

Rõ ràng chỉ là một cô bé bảy tuổi, lại giống như là đã trải qua rất nhiều chuyện vậy.

Sau đó, mãi tới khi Lâm Tiêu kể xong câu chuyện, cô bé Anh Túc vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe, không hề lên tiếng ngắt lời.

Mãi tới khi câu chuyện kết thúc, cô bé cũng không nhịn được mà hỏi một câu: “Hả? Rồi sau đó thì sao! Thiếu niên kia có cứu được thiếu nữ không???”

Lâm Tiêu vươn hai ngón tay ra, nói: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi, chúng ta đã nói rõ, mỗi người hỏi một lần.”

“Ngươi....thật là giảo hoạt!”

Cô bé Anh Túc tức phồng má, nhưng trong lòng lại không kìm được lòng hiếu kỳ, chỉ đành nói.

“Vậy thì ngươi mau hỏi đi.”

Lâm Tiêu mỉm cười. Nhóc con, ta còn không trị được muội hay sao.

“Chuyện mà muội sợ nhất bây giờ là gì?” Câu hỏi của Lâm Tiêu trực tiếp đi vào chủ đề chính.

Cô bé Anh Túc chớp chớp mắt, im lặng vài giây sau đó đáp: “Ngủ.”

Lâm Tiêu nghe thấy đáp án này, vẻ mặt nghi ngờ, vội vàng nói: “Ngủ á? Tiểu muội, có phải muội đang trả lời lấy lệ, nói đại không đấy?”

Nghe Lâm Tiêu nói vậy, cô bé vươn hai ngón tay ra, lộ nụ cười gian trá: “Đây là câu hỏi thứ 2 rồi đó nha.”

Lâm Tiêu: ....

Cô bé này vẫn bắt chước nhanh như trước kia.

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, không được nói dối đâu.” Lâm Tiêu nhắc nhở một câu.

“Hehe, bổn công chúa còn lâu mới thèm nói dối!” cô bé Anh Túc ngẩng đầu nói.

Lâm Tiêu khẽ gật đầu, trông cô bé có vẻ như là không nói dối.

Xem ra chỉ có thể trông cậy vào câu hỏi tiếp theo thôi.

Đôi mắt to tròn của cô bé Anh Túc xoay chuyển, mở miệng hỏi câu thứ hai: “Câu chuyện mà ngươi vừa kể, nếu bản công chúa không đoán nhầm, thì thiếu niên kia chắc hẳn là ngươi nhỉ, vậy thiếu niên kia là ai? Nàng ấy hiện tại ở đâu?”

Lâm Tiêu lại ngẩn ra.

Hắn còn đang định tiếp tục kể câu chuyện ban nãy, không ngờ cô bé lại hỏi đúng vào trọng tâm như vậy.

“Thật ra, thiếu nữ kia chính là muội!” Lâm Tiêu thành thật đáp.

Sau một phen cân nhắc, hắn cũng không định giấu tiếp nữa.

Còn về việc liệu có xảy ra hiệu ứng cánh bướm hay không, thời gian không gian sẽ thay đổi như nào thì hắn cũng không nghĩ nhiều.

Thế giới huyền huyễn này giống như một đại dương rộng lớn. Mà vương triều Đại Ngụy, Đại Can ở Đông Vực lại chỉ như một hạt cát trên bãi biển mà thôi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bất luận là hạt cát này biến to, biến nhỏ hay là biến mất hoàn toàn, đều sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì tới đại dương.

Cô bé Anh Túc sau khi nghe vậy, hiếm hoi lộ ra vẻ mặt ngây ngốc.

Lâm Tiêu cảm thấy rất thú vị.

Cô gái nhỏ có cái hay của cô gái nhỏ, cô gái lớn có cái hay của cô gái lớn.

“Là ta ư? Sao lại có thể là bản công chúa chứ? Bản công chúa trước giờ chưa từng gặp ngươi, cũng chưa từng trải qua những chuyện đó giống ngươi mà!” Cô bé Anh Túc tỏ vẻ không tin.

Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh là thành thật của người thanh niên trước mặt, trong lòng cô bé có một âm thanh đang nói rằng: Là thật, tất cả những chuyện mà người thanh niên này nói đều là thật.

“Muội nói xem, liệu có thể có một khả năng là người thiếu niên vì cứu thiếu nữ ấy, không ngại trả giá cực đắt để trở về lúc thiếu nữ ấy còn nhỏ, tầm bảy tám tuổi không?” Lâm Tiêu tiếp tục nói.

Đôi mắt của cô bé Anh Túc chớp vội.

Cô bé không nói gì, không hỏi gì, giống như đang tiêu hóa thông tin vậy.

Trong tĩnh thất hiếm khi yên tĩnh được như giờ.

Mà Đằng lão và các vị Nho Giả khác ở bên ngoài tĩnh thất thì đều mắt tròn mắt dẹt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Bởi vì sau khi hai người kia đánh nhau trong tĩnh thất xong thì bọn họ chẳng hiểu sao tự nhiên lại không nghe thấy tiếng gì bên trong nữa.

Sau khi hai Trận Pháp Sư tiến lên kiểm tra xong, tỏ vẻ chắc là trận pháp cách âm ở trong tĩnh thất có chút vấn đề.

Muốn khôi phục thì chỉ có đi vào trong mới xử lý được.

Nhưng trông bầu không khí giữa tiểu tử Lâm Tiêu và trưởng công chúa cỏ vẻ rất tốt, giờ mà đột ngột tiến vào, chỉ e là những chuyện đã làm trước đó đều thành công cốc hết thôi.

Cho nên Đằng lão vẫn quyết định chờ tiểu tử Lâm Tiêu nói chuyện xong với trưởng công chúa rồi mới tiến vào xư lý trận pháp cách âm.

Trong tĩnh thất.

Cô bé Anh Túc suy nghĩ một hồi, vẫn khó mà tin được những lời Lâm Tiêu nói.

“Ngươi, ngươi làm sao để chứng minh những lời ngươi nói ban nãy, chỉ cần ngươi chứng minh được, bản công chúa sẽ trả lời thêm vài câu hỏi của ngươi!!” cô bé Anh Túc quật cường nói.

Trong lòng cô bé thật ra đã có chút dao động, nhưng vẫn không thể tin tưởng trăm phần trăm được.

“Chứng minh???” Lâm Tiêu lẩm bẩm một tiếng.

Sau khi suy nghĩ một hồi, liền lên tiếng.

“Khụ khụ, muội kéo áo ra, nhìn xem ở vị trí tim, có phải là...có một nốt ruồi.”

Lâm Tiêu chỉ vào vị trí tim của mình và nói.
Chương 384: Ta, sau này lớn lên xinh đẹp không?

Tiểu Can Anh Túc nghe thấy lời này thì khẽ cau đôi lông mày nhỏ lại. Vết bớt trên người nàng? Cái này đến nàng còn chả để ý.

Từ lúc nàng biết nhận thức tới giờ cô cô Văn Văn của nàng là người dạy nàng lễ nghi. Cô cô cũng từng nhắc cơ thể của nữ nhân ngoài người yêu mình sau này, không thể để bất cứ ai nhìn thấy.

Mặc dù nàng ta ngỗ nghịch, nhưng những điều này đương nhiên nàng vẫn công nhận. Nàng đưa mắt nhìn ra bức tường phía xa, tiểu Anh Túc đang chuẩn bị vén y phục lên để kiểm tra.

“Đợi chút.”

Lâm Tiêu hét lên một câu, sau đó đứng chặn trước mặt nàng ấy, rồi từ từ quay lưng lại với nàng.

“Ta giúp ngươi che, ngươi tiếp tục đi.” Hắn nói.

Tiểu Anh Túc nhìn bóng lưng trước mặt, lòng khẽ động một cái. Cách nhau gần như vậy ? hơn nữa hắn không phòng bị nàng sao. Vậy có ra tay không nhỉ, lúc nãy bị đánh thảm như vậy, chả nhẽ hoàn toàn phục hắn rồi?

Sau hai giây do dự.

Hừ!! Tiểu Anh Túc hừ lạnh một tiếng: “Biết rồi!”

Không biết tại sao nhưng cảm giác được người khác giao toàn bộ sự tin tưởng cho mình, đây cũng là lần đầu nàng cảm thấy, lần đầu gặp được cảnh này. Đúng là có chút kỳ diệu, lại có chút cảm giác vui vẻ.

Sau khi mau chóng vén y phục lên nhìn Tiểu Anh Túc trợn mắt mất một lúc. Có!! Vậy mà có thật!

Đúng y hệt tên tiểu tử trước mặt nói, trên người nàng ta đúng chỗ đó có một cái bớt, một cái bớt vô cùng nhỏ. Nhưng vị trí của vết bớt này, trừ khi phải cởi hết đồ ra nếu không không thể nhìn thấy.

Chả nhẽ sau này bản thân mình thật sự làm bạn với tên tiểu tử này? Nàng có thể có bạn bè sao?

Hơn nữa…theo như lời cô cô nói, người có thể nhìn thấy cơ thể mình, sợ rằng đối với bản thân không phải là kiểu bạn bình thường.

“Ngươi tên là Lâm Tiêu đúng không? Ta muốn biết, tại sao ngươi biết sự tồn tại của vết bớt này?” Tiểu Anh Túc tò mò hỏi.

“Khụ…lúc cùng ngươi vượt qua lôi kiếp kỳ Hoá Đỉnh, quần áo bị rách, ta không cố ý nhìn đây, thực ra cũng chỉ là vô tình, là vô tình thấy thôi.” Lâm Tiêu vội vã giải thích.

“Thật sao!” Tiểu Anh Túc bước lên vài bước, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn chằm chằm.

“Đương nhiên rồi, ta không phải là loại người tranh thủ thời cơ.” Lâm Tiêu danh chính ngôn thuận.

“Vậy……ta sau này lớn lên xinh đẹp không?” Tiểu Anh Túc lại hỏi.

Lâm Tiêu nghe thấy câu hỏi không khỏi nhìn nàng thêm hai cái rồi mới trả lời: “So với người bình thường thì đẹp hơn một chút.”

“Chỉ có một chút……thôi sao?” Tiểu Anh Túc bộ dạng thất vọng.

“Nếu không thì sao? Được rồi, ta đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi, sau đây nên đến ngươi trả lời câu hỏi của ta.” Lâm Tiêu chuyển chủ đề.

Thiếu chút nữa là bị tiểu nha đầu này dắt mũi rồi.

“Được rồi được rồi! ngươi hỏi đi, chỉ cần là thứ ta có thể trả lời, ta nhất định trả lời ngươi.” Tiểu Anh Túc chớp mắt, lúc này mới coi như không làm loạn nữa.

Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng mới kết thúc vở kịch hỏi đáp này. Lâm Tiêu hơi cúi đầu trong mắt tràn đầy hoài nghi. Thông qua câu chuyện với tiểu nha đầu này hắn vẫn chưa tìm được tâm ma của đối phương.

Tiểu nha đầu sợ ngủ, sợ cô đơn, sợ một mình. Nhưng những thứ này không thể tạo thành tâm ma, hơn nữa Lâm Tiêu cũng cảm thấy với tính cách của nha đầu này, hình như không giống trong lời đồn. Bạo ngược vô tình, giết người máu lạnh.

Ngược lại có chút chính nghĩa, chỉ là mỗi lần làm việc không suy tính. Cũng chỉ có chút tin tức này, vậy thì cũng quá ít rồi.Lúc Lâm Tiêu chuẩn bị rời đi tới chỗ khác tìm tin tức.

“Lâm Tiêu! Ngươi nói với Đằng lão thả ta ra đi, ta đảm bảo không gây chuyện. Nhốt ở trong này buồn chán lắm. Ta buồn muốn chết rồi đây.” Can Anh Túc cầu xin.

Lâm Tiêu nhìn tiểu nha đầu một cái. Ngươi nói thể thì đến bản thân ngươi có dám tin không?

“Được! để ta thử.” Cứ cho là vậy thì Lâm Tiêu vẫn đáp ứng.

Hắn cũng cảm thấy bản thân hắn ở cạnh tiểu nha đầu, hoặc để tiểu nha đầu ở cạnh hắn mới có khả năng mau chóng tìm ra tâm ma. Khi lâm Tiêu mở cửa phòng đi ra ngoài, Đằng lão đã xuất hiện ngay lập tức.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Tiểu gia hỏa Lâm Tiêu, ngươi được lắm, chúng ta lần đầu thấy trưởng công chúa có thể nói chuyện với người khác lâu như thế.” Đằng lão khen một câu.

“Hihi, Đằng lão quá khen, có thể là do cùng tuổi, chúng ta nói chuyện vui vẻ lắm.” Lâm Tiêu cười đáp.

Mặt Đằng lão cứng lại. Vui vẻ? Ngươi kích động trưởng công chúa bạo phát tới vài lần, vậy mà ngươi bảo vui vẻ?

“Khụ…đi thôi, chúng ta đi ra rồi nói chuyện sau.” Đằng lão đưa mắt nhìn trưởng công chúa yên tĩnh đứng bên cạnh.

Đúng là thần mà.

Trước đây mỗi lần tiến vào ông đều phải phòng bị trưởng công chúa bất ngờ công kích hoặc đánh lén, hoặc là sẽ bị mắng một trận. Lần này khí tức của trưởng công chúa không giao động, cứ như không nhìn thấy ông ta vậy.

Sát khí trên cơ thể cũng gần như không thấy đâu, đúng là làm cho người khác bất ngờ. Chỉ nói chuyện một lúc với tiểu tử Lâm Tiêu mà có thể thay đổi lớn như vậy. Tuy nhìn thì có trận pháp cách âm cho nên bọn họ không biết hai người nói gì.

Nhưng thấy phản ứng và sự thay đổi của trưởng công chúa thôi cũng đủ làm bọn họ kinh ngạc rồi. Đúng là yêu nghiệt có Nho đạo và Phật đạo ở cấp viên mãn.

Nếu hai ngươi có thể ở cùng nhau một khoảng thời gian, có khi lại thật sự chữa được sát sinh chi tân. Đáng tiếc, yêu nghiệt này lại là con nhà người ta.

“Đi thôi, tiểu tử Lâm Tiêu, chúng ta qua kia nói chuyện.” Đằng lão nói.

“Được.” Lâm Tiêu đáp, hắn cũng muốn nói vài câu với Đằng lão.

Lúc hai ngươi quay đi thì tiểu nha đầu Anh Túc ở đằng sau lên tiếng.

“Lâm Tiêu, chuyện kia ngươi không được quên!”

Lâm Tiêu vẫy vẫy tay rồi nói: “Biết rồi.”

Đằng lão dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người, cũng không hỏi gì thêm mà chỉ đưa Lâm Tiêu rời khỏi phòng.

Sau khi Lâm Tiêu đi ra khỏi phòng thì thấy các nho gia, đại nho dừng ánh mắt tò mò nhìn hắn.

“Trâu bò! Tiểu tử, ngươi là người ghê gớm nhất mà ta từng thấy, vô địch!”

“Ngươi lợi hại thật, tiểu tử, rốt cuộc ngươi nói gì với trưởng công chúa? Tại sao trưởng công chúa lại đỡ nhiều như vậy.”

“Cám ơn tiểu tử ngươi, đã lâu rồi bọn ta không nhìn thấy nụ cười của trưởng công chúa điện hạ.”

Đối với những lời khen ngợi này Lâm Tiêu cũng không nói gì, vì hắn cũng không biết trả lời bọn họ thế nào, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy bản thân có gì lợi hại. Hắn và tiểu nha đầu đã cùng chung sống hơn trăm năm. Với tính cách của đối phương hắn đương nhiên hiểu rất rõ, nếu đã thế mà hắn còn không giải quyết được thì hắn đúng là bị ngu.

Còn chưa đợi Đằng lão dẫn hắn rời đi, hắn đã đưa ra câu hỏi: “Đằng lão, ta muốn đưa trưởng công chúa đi chơi ba ngày ở trong vương triều Đại Can, không biết ngài có đồng ý không?”

Đằng lão nghe thấy thế thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỷ. Yêu cầu này tới thật đúng lúc, ông ấy cũng đang nghĩ xem làm cách nào để tiểu gia hỏa này ở lại thêm vài ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK