• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Tìm thấy cơ duyên lớn, hang động thần bí

Lâm Tiêu dẫn theo Can Anh Túc tìm cả dọc đường. Rất nhanh sau đó đã phát hiện bóng dáng Khương Lãng trong một dòng sông.

Khương Lãng lúc này đã thoi thóp chỉ còn một hơi thở, rơi vào trạng thái hôn mê. Hắn trôi lênh đênh trên mặt sông, thuận theo dòng nước, không ngừng trôi xuống.

“Lâm Tiêu, người đã tìm được rồi, sau đó thì sao?” trong lòng Can Anh Túc đầy sự thắc mắc.

Nàng ta không hiểu Lâm Tiêu cố ý tới đây tìm người này làm gì.

“Cứu người đó!” Lâm Tiêu không chút chần chừ, trực tiếp bay về phía Khương Lãng.

Hắn có thể nhìn thấy chùm khí vận màu đỏ trên người Khương Lãng, đang bắt đầu lập lòe, gấp gáp. Liệu có phải là có cơ duyên ở gần đây không?

“Cứu người???” Ánh mắt Can Anh Túc càng thêm kì lạ.

Cái tên này là người lương thiện vậy sao? Chắc chắn không phải. Nàng ta có thể cảm nhận được, Lâm Tiêu và nàng ta là cùng một loại người.

Vậy hắn có mục đích gì chứ?

“Cứu hắn làm gì? Loại đệ tử thánh địa này cứu về cũng phiền phức lắm, trực tiếp giết đi cho rảnh nợ.” Can Anh Túc phàn nàn một câu.

Lâm Tiêu không để ý nàng ta, sau khi bay đến bên người Khương Lãng, một tay lôi hắn lên bờ. Sau đó còn lấy một viên đan dược trị thương cực phẩm, cưỡng ép nhét vào trong miệng Khương Lãng, giúp hắn nuốt xuống.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, tiểu cô nương như ngươi thì hiểu cái c*t gì! Ngươi có biết cái gì gọi là con trai của khí vận không? Ngươi có biết cái gì gọi là đi nhặt của hời không?

Đan dược lập tức có hiệu quả.

Vừa với uống chưa được mấy hồi, Khương Lãng đã ho hai tiếng rồi tỉnh lại.

Can Anh Túc cũng thấy mơ hồ. Cái tên này cứu người thật à, đúng là kỳ lạ.

“Ủa??? Lâm Tiêu?? Can Anh Túc?? Sao lại là các ngươi!” Khương Lãng ngơ ngác nhìn hai người trước mặt.

“Bọn ta đi ngang qua đây, nhìn thấy Khương huynh gặp nạn, không nhịn được nên ra tay cứu giúp thôi. Sao nào? Lẽ nào trong mắt Khương huynh, Lâm mỗ ta không giống người có thể giúp đỡ người khác sao?” Lâm Tiêu bày ra vẻ mặt chính nghĩa, nói.

Can Anh Túc: “.............”

Nét mặt Khương Lãng đầy sự hoài nghi nhìn qua. Trong lòng nghĩ, thật đúng là không giống!

Sau đó hắn lại nhanh chóng nhìn nhẫn trữ vật của mình, chưa bị ai động vào. Điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Lâm Tiêu này có lòng tốt như vậy sao?

“Cảm tạ ơn cứu mạng của Lâm huynh!” Khương Lãng định đứng dậy hành lễ với Lâm Tiêu. Bất kể thế nào, Lâm Tiêu quả thực đã cứu hắn.

Khi trúng một đòn cuối cùng kia, hắn cảm nhận được bản thân đã rơi xuống dòng sông, mất đi ý thức.

Nếu không có Lâm Tiêu ra tay, rất có thể hắn đã bị chết đuối đưới đáy sông, hoặc là bị yêu thú khác tấn công cũng chưa biết chừng.

Lâm Tiêu này cứu hắn lên bờ, lại cho hắn uống đan dược trị thương, đây là sự thật.

Lúc này, ấn tượng của Khương Lãng về Lâm Tiêu đã có chút thay đổi.

Lâm Tiêu ấn Khương Lãng xuống, giả bộ hỏi thăm: “Khương huynh không phải là mới rời khỏi Kiếm Ma tông không lâu sao? Sao đột nhiên lại biến thành thế này? Những người khác của thánh địa đâu rồi?”

Khương Lãng nghe những lời này, sắc mặt liền trở nên khó coi. Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn mờ mịt về vụ tập kích lần này.

Nơi này lại đột nhiên xuất hiện yêu thú Hóa Đỉnh Cảnh, lại còn nhất quyết cho rằng hắn và tôn thượng gì đó có liên quan đến nhau, cứ như gặp quỷ vậy.

Khương Lãng trầm mặt, nhanh chóng kể hết đầu đuôi câu chuyện một lượt.

Can Anh Túc quay đầu đi chỗ khác, cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình.

Lâm Tiêu thì lại ‘nghiêm túc’ lắng nghe.

“Không ngờ nơi này lại xuất hiện yêu thú Hóa Đỉnh Cảnh, thật khiến người ta bất ngờ. Khương huynh, huynh mau chóng vận công trị thương đi. Tiểu cô nương, ngươi mau qua đây trông chừng giúp đi, ta đi thông báo tin này cho Kiếm Ma tông, đây không phải là chuyện nhỏ đâu.” Lâm Tiêu nghiêm túc nói.

Đồng thời, hắn cũng truyền âm cho Can Anh Túc một câu.

“Trông kỹ hắn đấy, đừng để hắn chạy mất, ta đi một chút rồi về.”

Can Anh Túc nhìn hắn bằng vẻ kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý.

Khương Lãng cũng không nghi ngờ hắn, sau khi nói cảm ơn lần nữa thì lập tức vận công trị liệu. Hắn cũng nhất định phải nhanh chóng báo tin này cho thánh địa.

Còn về hành vi của Lâm Tiêu và Can Anh Túc, tuy hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không tìm ra được lí do khác.

Nếu hai người này muốn hại hắn, vậy thì lúc hắn hôn mê có thể ra tay mà, hoàn toàn không cần phí công đi đường vòng như vậy.

Thân hình Lâm Tiêu khẽ động, liền lập tức rời khỏi nơi này. Nhưng hắn không về Kiếm Ma tông, mà là lượn một vòng, sau đó chui đầu vào trong dòng sông.

Nếu hắn không xuất hiện, vậy thì với trạng thái này của Khương Lãng, đoán chừng phải hôn mê một hai tiếng.

Nếu như vậy, cơ duyên của hắn, nói không chừng, chính là nằm dưới đáy sông, hoặc là thuận theo dòng chảy của sông, trôi về nơi nào đó.

Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu bắt đầu lặn xuống dưới đáy sông, tìm kiếm một đường.

Sau khi tìm kiếm chừng mười mấy dặm, bên bờ sông xuất hiện một thác nước trên vách núi cao cả ngàn trượng.

Nhìn thấy thác nước này, mắt Lâm Tiêu sáng lên. Nơi này hắn rất quen thuộc mà. Nơi chứa ‘cơ duyên của khí vận chi tử’ tiêu chuẩn.

“Phá!” Lâm Tiêu chém ra một luồng kiếm quang.

Dòng thác trên vách đá cao ngàn trượng bị chặn đứng, nước ngừng đổ xuống.

Phía sau thác nước, có một cái động bí ẩn lộ ra.

Quả nhiên!

Có thứ hay ho này!

Lâm Tiêu lộ vẻ vui mừng. Không do dự gì nữa, Lâm Tiêu bay vào trong hang động bí ẩn này.

“Hận, hận, hận! Cuộc đời ta thật cô độc, thế đạo luân hồi ghen ghét, ai có thể nối tiếp con đường của ta!”

Trên cửa đá của hang động bị kiếm chém vào, xuất hiện một hàng chữ.

Lâm Tiêu bỗng chốc nhìn đến nhập tâm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Kiếm ý!

Từ hàng chữ này, hắn cảm nhận được kiếm ý nồng đậm, cùng một luồng ý chí cô độc, không cam lòng.

Lâm Tiêu bước gần tới cửa đá, vươn tay ra sờ lên. Bỗng chốc, kiếm ý tồn tại trên cửa đá dồn dập chảy vào trong cơ thể hắn.

Ý cảnh kiếm ý của Lâm Tiêu đã tăng lên gần nửa bậc. Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc và vui mừng.

Phải biết là hiện giờ ý cảnh kiếm ý của hắn đã đạt tới tám bậc rưỡi rồi. Muốn tăng lên nữa là vô cùng khó khăn.

Mà lần này, sau khi hấp thu được phần kiếm ý này, khi trở về hắn cẩn thận cảm ngộ một phen, nói không chừng có thể đột phá lên bậc thứ chín.

Nếu như vậy, khoảng cách tới kiếm ý viên mãn chỉ còn một bước nữa thôi.

Hắn vẫn chưa từng nghe nói vị cường giả nào có kiếm ý đạt tới kiếm ý viên mãn đâu.

Hoặc có thể nói, kiếm ý viên mãn sẽ phát sinh chuyện gì, hắn rất chờ mong.

Chỉ một cánh cửa thôi đã cho Lâm Tiêu một niềm vui bất ngờ như vậy rồi. Vậy bên trong thì sao.

Lâm Tiêu không chờ nổi nữa, vội đẩy cửa bước vào trong. Cửu U Trấn Ma Ấn đã bắt đầu vận chuyển. Vầng sáng tím bao bọc lấy hắn.

Chuyện gì cũng phải cẩn trọng, đặc biệt là loại hang động chưa biết tới như này.

Với vết tích của kiếm ý trên cửa đá có thể thấy, cảnh giới tu vi của chủ nhân hang động này thâm sâu khôn lường.

Ngộ nhỡ người ta lưu lại một ít cơ quan, bẫy rập gì đó, thế thì cũng ăn cám rồi.

Nhưng sau đó, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Trong hang động không hề hào hoa như trong tưởng tượng của Lâm Tiêu. Có thể nói là tương đối đơn sơ. Chỉ có một chiếc bàn đá và một chiếc ghế đá.

Trên bàn đá đặt hai thứ, một chiếc ngọc giản, một chiếc chìa hóa hình thanh kiếm phát ra ánh sáng màu vàng.

Đây là???

Lâm Tiêu sững sờ.

Thế này cũng quá nghèo khổ rồi.

Không, bên trong chắc chắn còn có huyền cơ. Sao có thể đơn giản như vậy được.

Kiếm ý trên cửa đá kia, cho dù là Khương Lãng tới đây, Lâm Tiêu cũng không tin hắn có thể cảm ngộ ra được.

Vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng, chính là hai thứ trên chiếc bàn đá kia.

Hi vọng, bọn mi có thể đem lại niềm vui bất ngờ cho ta.

Lâm Tiêu cầm ngọc giản lên trước, dùng linh thức thăm dò.

Sau mấy phút,

Két..két!!!

Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi, kìm hãm tư tưởng muốn đập vỡ ngọc giản, tạm thời cất nó vào nhẫn trữ vật.

Trong đầu hắn xuất hiện một cái tên của một loại thực vật.
Chương 112: Chuyện vui bất ngờ, cơ duyên cỡ khủng tới tay

Hắn rốt cuộc cũng hiểu, tại sao đây lại là cơ duyên của Khương Lãng. Trong miếng giản ngọc này có lưu giữ một câu nói của động chủ, và còn có một bộ công pháp.

Lời nhắn đại khái là cảm thán về sự suy tàn của kiếm đạo, không còn được như hồi đỉnh cao. Còn giải thích nguồn gốc của chiếc chìa khóa hình thanh kiếm. Đây chính là chìa khóa truyền thừa của một vị kiếm tu vĩ đại.

Có ba cái chìa như vậy tồn tại trên thế gian, cần phải tìm đủ ba chìa mới có thể mở được truyền thừa.

Lâm Tiêu thấy vậy thì cũng cảm thấy cạn lời, định chơi ghép hình à?

Không biết cái động này đã tồn tại mấy trăm năm trước rồi. Ai mà biết được hai chiếc chìa khoá còn lại ở đâu?

Chuyện này vẫn chưa phải là thứ đáng tức giận nhất, chuyện đáng giận nhất chính là bộ công pháp động chủ để lại. Nó là một bộ công pháp thượng thiên. Cấp bậc cũng không kém với bộ Thiên Khôi Kiếm Điển mà hắn đang luyện.

Nhưng muốn tu luyện được bộ công pháp này thì nhất định phải tự phế bỏ cảnh giới đang có, sau đó tu luyện lại từ đầu. Phá xong lại xây lại.

Làm như vậy mới có thể đạt được tốc độ tu luyện thần tốc, đông sơn tái khởi sau này càng huy hoàng.

Lâm Tiêu mắt đảo vòng vòng đầu nghĩ đúng là thứ vô dụng!

Hắn khó khăn lắm mới đến được cảnh giới này, kể cả bộ công pháp này có tốt thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không vứt bỏ những thứ trước mắt.

Bộ công pháp này có thể tốt hơn Thiên Khôi Kiếm Điển một chút. Nhưng nếu có thêm Cửu U Trấn Ma Ấn, lại thêm những ý cảnh khác. Thì hiệu quả dĩ nhiên vượt xa bộ công pháp này rồi.

Chả trách được.

Khương Lãng bây giờ chính là ở trạng thái mất hết cảnh giới. Nếu có được bộ công pháp này thì chính là gặp được một cơ duyên cỡ khủng. Sau đó lại có thêm sự trợ giúp của Thái Tuế thánh địa, không quá hai năm hắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Hehehe…..Đáng tiếc đáng tiếc.

Cái thứ này thà rằng hắn cất xó ở nhẫn trữ vật, cũng không thể giao cho đứa con của số mệnh này được.

Lâm Tiêu có chút thất vọng, cứ tưởng thu được cơ duyên gì tốt của động chủ, cuối cùng lại nhặt được cái thứ bản thân không dùng được. Chiếc chìa khoá mở truyền thừa cũng rất hấp dẫn, nhưng phải cần ba cái mới mở được.

Chả biết hôm nay là tháng nào năm nào, nhìn mà xem, cơ duyên của người ta không nhất định sẽ phù hợp với bản thân.

Cảm thấy bản thân như lĩnh ngộ được năng lực mới. Trong lúc chán nản hắn định cất đồ vào trong nhẫn trữ vật.

Đột nhiên lúc hắn chạm tay vào chiếc chìa khoá, hắn cảm thấy bản thân như bước vào một thế giới khác. Vạn cổ tinh không lấp lánh đầy trời, các ngôi sao băng qua như hàng ngàn ánh kiếm.

Từng đợt chuông cổ vang lên quanh tai hắn, kiếm thông với thần thức, hòa hợp tới từng ngóc ngách trong cơ thể. Như đưa người ta vào đường đại đạo. Kiếm và tâm, bản chất dung hợp thành một……

Lâm Tiêu đứng im tại chỗ, hắn đắm chìm vào từng tiết tấu. Giống như nhận được truyền thừa từ ngàn xưa, được kiếm tâm dẫn dắt.

Lâm Tiêu cứ đứng như vậy một ngày một đêm, ngày hôm sau hắn mới từ từ tỉnh lại. Chỉ cảm thấy linh hồn được thanh tẩy không còn một chút nhơ nhuốc nào. Một luồng kiếm ý mạnh mẽ bùng lên trong mắt hắn.

Kiếm ý cảnh ý không cần lĩnh ngộ, tự động đột phá bậc 9.

“Kiếm Tâm Xuyên Minh!” Lâm Tiêu lẩm bẩm trong miệng.

Hắn không nghĩ tới bản thân đánh bừa đánh bãi vậy mà lại lĩnh ngộ được Kiếm Tâm Xuyên Minh. Đây là một cảnh giới mà kiếm tu bây giờ không thể đạt được, cảnh giới này thuộc về kiếm tu thời cổ xưa, mà bây giờ có lẽ không còn tồn tại nữa.

Có được Kiếm Tâm Xuyên Minh có thể coi hắn đã lĩnh ngộ được cấp cao nhất của kiếm ý, chỉ cần một cái liếc mắt hắn có thể nhìn thấy tất cả các bộ kiếm pháp.

Hơn nữa hắn có một loại cảm giác, khi hắn đạt được Hoá Đỉnh cảnh, thì năng lực của Kiếm Tâm Xuyên Minh sẽ có uy lực cực lớn. Lâm Tiêu thu hồi suy nghĩ từ từ bình tĩnh lại.

Thu hoạch lần này lớn hơn hắn tưởng, sau một hồi tìm kiếm quanh động xác định không còn sót gì hắn mới rời đi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lúc quay lại bên bờ sông, Khương Lãng vẫn đang phục hồi vết thương. Thấy hắn trở về Can Anh Túc nhìn hắn một cái tỏ vẻ bất mãn: “Ngươi cứ đi đi về về, đi luôn cả một ngày, làm ta ở đây buồn chết mất.”

“Có chút chuyện nên mất thời gian, hình như Khương huynh chưa hồi phục.” Lâm Tiêu nói

Hắn hoài nghi nhìn Khương Lãng, khí vận trên người đối phương đã từ từ quay về lúc đầu. Nhìn thấy vậy Lâm Tiêu nở một nụ cười nhạt.

Nếu là người khác, đã mất hết tu vi lại còn bị cướp cơ duyên thì vận khí trên người sẽ biến mất hoàn toàn. Nhưng Khương Lãng vẫn còn giữ được vận khí so với người bình thường.

Điều này chứng tỏ hắn cứu đúng người rồi. Con dê béo này vẫn có thể thịt được tiếp, chỉ là cần thời gian để vỗ béo thôi.

Trong khi Lâm Tiêu nhìn con dê béo, Khương Lãng từ trong cơn mê man tỉnh lại. Hắn nhíu chặt lông mày, không biết tại sao hắn cảm thấy bản thân hình như vừa mất đi một thứ rất quan trọng.

Là cảnh giới tu vi sao? Hình như cũng đúng, nhưng hình như cũng không phải.

Chỉ có một chuyện may mắn duy nhất, đó là hắn được hai người Lâm Tiêu kịp thời cứu giúp, được dùng đan dược kịp thời nếu không thì mạng cũng chả giữ được. Sau này vẫn còn có thể tiếp tục tu luyện.

Khương Lãng đứng lên, khom người cảm tạ Lâm Tiêu và Can Anh Túc: “Cảm tạ hai vị đã ra tay giúp đỡ, phần đại ân này Khương mỗ sẽ ghi mãi trong lòng.”

“Khương huynh khách khí rồi, loại chuyện này kể cả người khác gặp phải ta cũng sẽ ra tay giúp đỡ.” Lâm Tiêu khách khí đáp lại.

Can Anh Túc đứng cạnh bĩu môi, ai bảo thế. Nếu là một mình nàng ta gặp thì nàng ta giết quách cho nhanh.

Khương Lãng chỉ biết cười khổ.

Nếu là hắn thì có lẽ hắn sẽ cướp nhẫn trữ vật, còn về phần người khác sống chết ra sao hắn không quan tâm. Sống thì sống, mà chết thì chết. Hơn nữa hắn là thánh tử của Thái Tuế thánh địa, nói về tài phú thì đương nhiên hơn hẳn những người bình thường.

Vậy mà Lâm Tiêu không có lòng tham, đúng là một bậc quân tử!

Khương Lãng cũng thay đổi cách nhìn đối với Lâm Tiêu!

“Không biết Khương huynh bây giờ định đi đâu?” Lâm Tiêu hỏi.

“Ta phải quay về Thái Tuế thánh địa, nhưng, nhưng tu vi……này……!” Khương Lãng nói được một nửa thì do dự.

Lần này gặp đại hoạ, sống thì có sống. Nhưng tu vi mất hết, trước đây muốn quay về thánh địa chỉ mất có vài ngày. Bây giờ sợ là đi vài tháng cũng chả về nổi, hơn nữa trên đường đi còn gặp biết bao nhiêu yêu thú…….

Nghĩ tới đây, mặt Khương Lãng lại tái mét.

“Chuyện này, Lâm huynh……Khương mỗ có một chuyện muốn thỉnh cầu, xin Lâm huynh giúp thêm một lần.” Khương Lãng ái ngại mở lời.

“Ngươi nói đi!” Lâm Tiêu nhìn hắn, đại khái đoàn được hắn định nói gì.

“Sớm nghe uy danh Lâm huynh, bây giờ Khương mỗ mất hết tu vi, này……Lâm huynh có thể đưa ta về Thái Tuế thánh địa không. Đợi về tới nơi, Khương mỗ sẽ trả ân.” Khương Lãng do dự nói ra.

Với thân phận của hắn có thể đi tìm người khác nhờ giúp đỡ, nhưng với tình hình bây giờ hắn không tin bất cứ ai. Chỉ có Lâm Tiêu là hắn có thể tin tưởng.

“Đưa ngươi về Thái Tuế thánh địa?” Lâm Tiêu nhíu mày.

Lúc này Lâm Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút kì quái. Hắn nhìn về phía Khương Lãng, chỉ nhìn thấy khí vận lúc này vẫn còn lờ mờ, bây giờ lại bắt đầu nồng đậm lan to ra.

Xì, đúng là con của khí vận.

Còn chưa đợi Lâm Tiêu thu hồi tầm mắt thì đã có một luồng ánh sáng vàng lấp lánh toả ra ngay cạnh hắn. Lâm Tiêu vội vã quay đầu qua nhìn.

Đây…đây…là…

Kim sắc trong truyền thuyết?
Chương 113: Cơ duyên này không phải một người, mà là bốn thế lực đỉnh cấp

Thông qua lần cắt cơ duyên đầu tiên, Lâm Tiêu đã tổng kết một số quy tắc.

Nếu khí vận hồng đoàn trên người đối phương không nhấp nháy nghĩa là cơ duyên chưa tới.

Nếu nhấp nháy càng nhanh, vậy thì khoảng cách với cơ duyên càng gần.

Cũng giống như Khương Lãng và Can Anh Túc bây giờ, nếu như khí vận hồng đoàn trên cơ thể họ chỉ thay đổi, cũng không nhấp nháy nghĩa là cơ duyên vẫn còn sớm, hoặc khoảng cách còn rất xa.

Từ phản ứng vừa rồi có thể thấy, vị trí cơ duyên lần kế tiếp của hai người này rất có thể chính là Thái Tuế thánh địa.

"Đa tạ thì thôi đi, Lâm mỗ giúp người khác sẽ giúp đến cùng, đưa Khương huynh về thánh địa." Lâm Tiêu cười nói.

"Thật sao!! Vậy ta cảm ơn Lâm huynh trước, ngươi yên tâm, đến lúc đó cần cảm ơn ta sẽ cảm ơn." Khương Lãng vui mừng khôn xiết.

"Thái Tuế thánh địa ~~~ Vậy chắc chắn rất thú vị nhỉ?! ~~" Ánh mắt của Can Anh Túc sáng lên, nàng ta đồng ý với quyết định này bằng cả hai tay.

Nàng ta đã bị nhốt trong vương triều Đại Can quá lâu rồi.

Lần trước không dễ dàng gì mới trốn thoát ra mà còn bị Cốc lão đầu bắt về. Nhưng lần này, nàng ta thực sự không tin Cốc lão đấu có thể tìm thấy mình một lần nữa.

Ba người họ cứ như vậy mà lên đường, khởi hành đến Thái Tuế thánh địa.

...

Ở nơi khác, sâu trong dãy núi yêu thú.

Người đàn ông trung niên yêu thú Hoá Đỉnh bị thương đã vội vã trở về trong đêm.

“Lão tam, sao ngươi lại bị thương vậy?” Một con yêu thú khổng lồ màu tím đột nhiên xông tới trước mặt, kinh ngạc hỏi.

“Nhị ca, tạm thời đừng nói những chuyện đó, ta biết là ai mang tôn thượng của chúng ta đi rồi.” Giọng điệu người đàn ông trung niên nghiêm trọng nói.

"Hả?! Ai!" Khí thế trên người yêu thú khổng lồ thay đổi, trầm giọng nói.

"Thái Tuế thánh địa!" Người đàn ông trung niên nói ra vài chữ này.

"Hả?! Thái Tuế thánh địa?? Ngươi chắc chắn chứ??" Ánh mắt yêu thú khổng lồ trở nên nghiêm túc.

Rõ ràng, câu trả lời này có chút bất ngờ.

Người đàn ông trung niên nhanh chóng kể lại những chuyện đã xảy ra một lượt.

Yêu thú khổng lồ nặng nề gật đầu, nói: "Quả nhiên rất khả nghi, vô cùng khả nghi!"

Nó do dự một chút, tiếp tục nói: "Như vậy đi, ngươi trị thương trước, bây giờ ta sẽ đi thông báo đại ca, để đại ca bẩm báo Vương cảnh đại nhân, thế lực liên quan đến Thái Tuế thánh địa thì chúng ta cũng không thể nhúng tay vào nữa."

"Được, cứ làm theo lời nhị ca!" Người đàn ông trung niên trả lời xong, ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu khôi phục thương thế.

"Thái Tuế thánh địa, hi vọng các ngươi không muốn chết!" Sau khi lẩm bẩm, yêu thú khổng lồ biến mất.

...

Năm ngày sau, ba người Lâm Tiêu đã đến Thái Tuế thánh địa bên cạnh vương triều Đại Can.

Trong vài ngày này, hắn đã hiểu thêm một chút về Thái Tuế thánh địa này.

Chỉ riêng cường giả Hoá Đỉnh cảnh, có ít nhất năm vị. Trưởng lão chi vị thấp nhất của thánh địa cũng phải là bán bộ.

Về phần thực lực trung bình của các đệ tử thánh địa, căn bản không thể so sánh với các thế lực khác.

Vương triều Đại Hạ cũng vì có sự tồn tại của Thái Tuế thánh địa mà đứng thứ ba trong số các vương triều ở Đông Vực, có thể nói là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Dưới sự chỉ dẫn của Khương Lãng, Lâm Tiêu và Can Anh Túc không bị chặn lại mà tiến vào Thái Tuế thánh địa một cách thuận lợi.

Các đệ tử thánh địa đi ngang qua sẽ khách khí chào Khương Lãng một câu, Khương sư huynh.

Từ điểm này có thể thấy, Khương Lãng ở Thái Tuế thánh địa vẫn có danh tiếng nhất định.

"Lâm Tiêu, Thái Tuế thánh địa này lớn quá! ~ Còn lớn hơn hoàng cung Đại Can của chúng ta gấp mấy lần." Can Anh Túc mỉm cười như một thiếu nữ ngây thơ, tò mò về mọi thứ.

Hôm qua, sau khi nàng ta nắm tay Lâm Tiêu, khí tức sát sinh trên người không thể kiểm soát được đã bị hấp thụ cho nên hôm nay tinh thần khá tốt.

"Chà, thánh địa thực sự có dáng vẻ của thánh địa."Lâm Tiêu cũng cảm thán.

Chỉ có điều, Lâm Tiêu quan tâm đến một thứ khác hơn là quy mô của Thái Tuế thánh địa- khí vận hồng đoàn.

Khí vận hồng đoàn của Khương Lãng và Can Anh Túc đều lớn hơn trước đó hai vòng, nhưng chúng vẫn chưa bắt đầu nhấp nháy. Điều này có nghĩa là cơ duyên vẫn chưa đến.

Nhưng điều khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên là dọc đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều khí vận hồng đoàn của đệ tử thánh địa cũng không nhỏ, hơn nữa còn có dấu hiệu lập lòe mờ mờ.

Nếu chỉ có một hoặc hai thì có thể là một hiện tượng đặc biệt nhưng bây giờ xuất hiện nhiều như vậy thì chỉ có duy nhất một đáp án...

"Ay yo, đây không phải Khương Lãng sao? Tu vi của ngươi sao vậy, Sao lại bị phế rồi!" Một âm thanh tràn đầy sự mỉa mai và hả hê đột nhiên vang lên.

Khương Lãng quay đầu nhìn sang, mặt biến sắc, nói: "Hàn Thiên Ngạo? !"

"Ha ha ha, thoải mái, thoải mái, bộ dạng bây giờ của ngươi, làm sao có thể tranh đoạt vị trí thánh tử với ta chứ?" Hàn Thiên Ngạo cười rồi cùng vài người bên cạnh rời đi.

"Khương huynh, người này là...?" Lâm Tiêu hỏi.

"Lâm huynh cười chê rồi, người này chính là người cạnh tranh với ta vị trí thánh tử kì tiếp theo của Thái Tuế thánh địa, nếu như tu vi của ta không bị phế, vị trí thánh tử kì tiếp theo sẽ chọn một trong hai chúng ta. Nhưng bây giờ, than ôi. . . ." Khương Lãng thở dài thật sâu, tràn đầy bất lực.

Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Thiên Ngạo, đăm chiêu suy nghĩ.

Khí vận hồng đoàn trên người Hàn Thiên Ngạo có màu tím và lớn hơn khí vận hồng đoàn trên người Khương Lãng trước đó.

Điều này không phải có nghĩa là những cơ duyên người này sẽ gặp cũng vô cùng phi thường sao? !

"Khương huynh, có phải gần đây Thái Tuế thánh địa có hoạt động gì sao?" Lâm Tiêu thăm dò hỏi.

Khương Lãng kinh ngạc liếc nhìn Lâm Tiêu và nói: "Hả? Sao Lâm huynh lại biết? Đúng vậy, hai ngày nữa Tử Vân bí cảnh sẽ mở."

Lâm Tiêu nghe xong khẽ gật đầu.

Quả như dự đoán, đó là bí cảnh sắp được mở nên trên người của rất nhiều đệ tử Thái Tuế thánh địa đều lộ ra ánh sáng cơ duyên.

"Vậy vào Tử Vân bí cảnh này có yêu cầu gì không?" Lâm Tiêu hỏi.

"Một giáp tử Tử Vân bí cảnh mở một lần, vẫn luôn do Thái Tuế thánh địa ta cùng mấy tông phái của vương triều Đại Hạ cùng nhau thủ hộ, bình thường người của các vương triều khác đều không được vào, nhưng nếu Lâm huynh muốn có hai danh ngạch, ta có thể lấy cho ngươi." Khương Lãng nghiêm túc nói.

Lâm huynh đã có ơn cứu mạng hắn, còn đưa hắn trở về thánh địa, ân tình này thực sự không hề nhẹ.

Chỉ có hai danh ngạch vào bí thôi mà, không có gì đáng kể.

"Vậy thì làm phiền Khương huynh rồi, Lâm mỗ quả thực rất có hứng thú đối với bí cảnh này." Lâm Tiêu nói.

Một giáp tử, vậy tương đương với việc sáu mươi năm mở một lần. Khoảng thời gian càng dài, đôi khi càng khiến người ta có cảm giác mong chờ

"Hì hì hì hì, bí cảnh, cái này có thể! ~~~" Can Anh Túc cũng có chút hứng thú.

"Được, tôi đi sắp xếp chỗ ở cho hai người trước."

Sau khi Khương Lãng sắp xếp một chỗ trong khách viện cho Lâm Tiêu và Can Anh Túc xong liền vội vàng rời đi.

Hắn phải nhanh chóng tìm sư phụ của mình để giải quyết vấn đề tu vi của mình.

Không nói những chuyện khác nhưng lần này vào Tử Vân bí cảnh hắn nhất định phải tìm cách tham gia.

Có thể đứng lên hay không đều phụ thuộc vào Tử Vân bí cảnh lần này.

Lâm Tiêu và Can Anh Túc lặng lẽ ở trong tiểu viện hai ngày. Hai ngày qua cho phép hắn củng cố cảnh giới tiếp theo của mình.

Đến ngày thứ ba.

“Tùng~~~”

“Tùng~~~”

Ở Thái Tuế thánh địa có một hồi chuông vang lên.

Sau đó, một đệ tử thánh địa gõ cửa tiểu viện của họ, đưa hai lệnh miếng bài tới và thông báo rằng thánh địa sắp xuất phát đến Tử Vân bí cảnh rồi.

Lệnh bài này không chỉ là giấy thông hành bí cảnh vương quốc bí mật mà còn là phiếu thuyền để xuống thuyền của thánh địa.
Chương 114: Thánh địa Thái Tuế, lần này ta phải thất lễ rồi

Lâm Tiêu và Can Anh Túc cũng không do dự.

Dựa vào sự chỉ đường của đệ tử thánh địa, đuổi kịp tới một quảng trường lớn của thánh địa Thái Tuế.

Lúc này, trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều người. Một chiếc tàu to cỡ mẫu hạm hàng không đang lơ lửng trên bầu trời của thánh địa.

Trên quảng trường có không ít người giống như Lâm Tiêu và Can Anh Túc, đều không phải người của thánh địa.

Trông có vẻ như là người của các tông phái gần đây, tới đi nhờ một chuyến.

Ánh mắt Lâm Tiêu tập trung quét qua đám người này. Ánh sáng của cơ duyên từ khắp các nơi phát ra. Chí ít cũng phải hơn một trăm luồng ánh sáng.

Còn có ánh sáng vàng kim từ người bên cạnh phát ra, cũng bắt đầu từ từ tỏa sáng.

Tất cả ánh sáng cơ duyên đều chỉ về một nơi.

Bí cảnh Tử Vân.

Lâm Tiêu hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự kích động trong lòng. Thầm nghĩ trong lòng: vương triều Đại Hạ, thánh địa Thái Tuế, lần này hắn đành phải thất lễ rồi!!!!

“Bí cảnh lần này tuy là có vô số cơ duyên, cũng có rất nhiều hiểm nguy, các vị đừng chủ quan.”

“Tất cả các vị có lệnh bài đặc biệt vào bí cảnh, có thể lên phi thuyền rồi!”

Một giọng nói uy nghiêm truyền khắp quảng trường.

Tiếp đó, các trưởng lão của thánh địa Thái Tuế lên phi thuyền đầu tiên, sau đó là các đệ tử cốt cán, các đệ tử nội môn có lệnh bài.

Đợi sau khi người của thánh địa Thái Tuế đã hoàn toàn lên hết, rồi mới tới người của các thế lực khác xuất lệnh bài lên phi thuyền.

Lâm Tiêu quan sát đại khái một hồi. Về cơ bản, những người tham ra bí cảnh Tử Vân đều là cấp Toàn Đan Cảnh trở lên, cũng có một vài cường giả bán Hóa Đỉnh.

Còn về cường giả Hóa Đỉnh cảnh, thì không có cách nào tiến vào bí cảnh Tử Vân.

hắn và Can Anh Túc đều là tu vi Toàn Đan Cảnh kỳ đầu, đặt vào trong đám người này thì thuộc nhóm người có cảnh giới khá yếu ớt, lại không bắt mắt chút nào.

“Cuối cùng cũng đợi được tới ngày này, có thể triệt để quật khởi hay không còn phải phụ thuộc vào lần này rồi.”

“Ta còn nhớ lần trước, kiếm sĩ thiên tài của Huyền Kiếm môn kia, gặt hái được một cơ duyên kinh thiên đấy, trực tiếp cảm ngộ kiếm ý tới bậc thứ tám, ra khỏi bí cảnh Tử Vân là độ kiếp Hóa Đỉnh thành công luôn.”

“Thế thì quá ghê gớm rồi, ta không cầu nhiều đến vậy, cho ta tìm được một ít thiên tài địa bảo để nâng cao ngộ tính là được.”

“Cầu ông bà tổ tiên phù hộ, ta chỉ muốn có được một bộ công pháp Thiên giai thượng phẩm phù hợp với mình thôi!”

Lâm Tiêu vừa nghe cuộc thảo luận của mấy người này, vừa đánh giá chiếc phi thuyền này, thứ này đúng là ngon nghẻ. Nếu có thể làm cho Kiếm Ma tông hai cái như này thì thật là tốt.

Sau khi tất cả mọi người đã lên phi thuyền, chỉ nghe thấy một trận vù vù truyền tới tai.

Toàn bộ phi thuyền hóa thành một luồng ánh sáng, phá vỡ hư không, lao vút đi.

Trong vô thức, phi thuyền dừng lại. Xem ra là đã tới địa điểm cần đến rồi.

“Này, thánh địa Thái Tuế các người sao lần nào cũng tới sau cùng vậy, nhanh lên đi, bọn ta đang đợi để mở bí cảnh Tử Vân đấy!” Bên ngoài truyền tới một âm thanh châm chọc lớn tiếng.

Lúc này, một ông lão của thánh địa Thái Tuế từ trên phi thuyền bay xuống, từ khí tức trên người thì thấy, đây tuyệt đối là một cường giả Hóa Đỉnh cảnh.

Lâm Tiêu nhìn người kia qua cửa sổ, ánh mắt khẽ nheo lại. Thì ra thánh địa Thái Tuế còn có một vị cường giả Hóa Đỉnh cảnh đi kèm, vừa rồi hắn không chú ý tới.

Cái khác không nhắc tới, chỉ riêng khí thế trên người ông lão này thôi, Lâm Tiêu liền biết, Ngụy Vương mà trước đó hắn giết, kém người trước mặt này không biết bao nhiêu lần.

“Thánh địa Thái Tuế của chúng ta lần nào cũng vô cùng đúng giờ, là các người tới sớm thôi.” Ông lão khẽ cười đáp.

“Haha, lần nào khởi động cũng cãi nhau, các người có thể bớt vô vị đi được không?”

Một trưởng lão của thánh địa Thái Sơn bay xuống sau, lại có ba người bước ra. Từ khí tức phát ra trên người có thể thấy, hóa ra đều là cường giả Hóa Đỉnh cảnh. Ở đây đã có tới bốn cường giả Hóa Đỉnh cảnh rồi.

Lâm Tiêu thấy vậy không khỏi cảm thán một câu trong lòng.

Kiếm Ma tông bọn họ ngay cả một vị Hóa Đỉnh cảnh cũng không có.

Chưa nói tới Kiếm Ma tông, bây giờ, ngay cả vương triều Đại Ngụy cũng đề không có nổi một vị Hóa Đỉnh cảnh nào rồi.

Bản thân phải cố lên thôi.

Nhưng lại nghĩ tới năm loại ý cảnh của mình thì.....

Sắc mặt Lâm Tiêu ủ rũ. Kiếm Ý, Hoang Chi Ý Cảnh, Sát Sinh Ý Cảnh của hắn đều không có gì đáng lo ngại.

Nhưng Trọng Lực Ý Cảnh và Đan Chi Ý Cảnh đã rất lâu rồi không có động tĩnh gì.

Xem ra, sau chuyến đi bí cảnh lần này, phải nhanh chóng nghĩ cách thôi.

Tuyệt đối, tuyệt đối, đừng để hắn lĩnh ngộ thêm một loại ý cảnh nào nữa. Nếu không thì thật sự là không còn hy vọng gì đối với Hóa Đỉnh đâu.

“Được rồi, được rồi, mau chóng mở bí cảnh đi thôi, đệ tử tông phái bọn ta đã không đợi nổi nữa rồi, cơ duyên lần này vẫn là Huyền Kiếm môn bọn ta độc chiếm mà thôi.”

“Ta nhổ vào! Thời thế luân chuyển, lần này phải tới lượt bọn ta rồi.”

“Ngươi cứ ở đó mà mơ, thật sự cho là thánh địa Thái Tuế bọn ta ăn chay sao?”

Mấy vị đại lão Hóa Đỉnh này lại tranh cãi mấy câu, rồi mỗi người mới lấy ra một miếng ngọc bội.

Tiếp đó, bốn người đồng thời khởi động ngọc bội, bốn miếng ngọc bội hợp lại thành một, dung hợp lại với nhau.

Bỗng chốc, bên dưới hư không chấn động kịch liệt, một vòng xoáy màu xanh đậm chậm rãi hiện ra.

Một cơn chấn động mãnh liệt từ bên trong truyền đến

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Được rồi, mau xuống thôi!”

“Các ngươi cũng vậy, bí cảnh Tử Vân lần này, nhất định phải giành được thành tựu cho Huyền Kiếm môn ta đấy!”

“Đi đi, đi đi, sống sót trở lại mới là quan trọng nhất.”

Dưới sự quan sát của mấy vị Hóa Đỉnh cảnh, đệ tử của các tông phái đều nắm trong tay lệnh bài thông hành, biến mất trong vòng xoáy màu xanh lam.

“Vào đó rồi, tự mình phải cẩn thận đấy!” Lâm Tiêu nói với Can Anh Túc ở bên cạnh.

Sau khi tiến vào bí cảnh Tử Vân, tất cả mọi người đều sẽ bị truyền tống tới một nơi bất kỳ.

Không ai biết được mình sẽ xuất hiện ở nơi nào.

“Hì hì hì, ngươi đang quan tâm ta à? Yên tâm đi, ta lợi hại lắm đó, chỉ dựa vào mấy người này hả....” Can Anh Túc cười toe toét đáp.

“Được, vậy chúng ta tiến vào thôi.”

“Ừm!”

Lâm Tiêu và Can Anh Túc cũng cùng nhau tiến vào bí cảnh Tử Vân.

Sau khi tất cả những người có lệnh bài thông hành tiến vào trong bí cảnh, bên ngoài còn lại không ít các đệ tử của các tông các phái.

Danh ngạch có hạn, bọn họ không có cách nào tiến vào bí cảnh.

Nhưng cảnh tượng xuất hiện sau đó, lại khiến mọi người bất ngờ.

“Thiên lăng thủy mạc, khởi!”

Đại lão Hóa Đỉnh của thánh địa Thái Tuế hai tay đánh ra vô số pháp quyết, sau đó, trên không trung chợt xuất hiện những gợn sóng rung động như mặt nước, tạo thành hình dạng một mặt kính.

Tiếp đó, từng bóng người xuất hiện trên mặt kính này.

Nhìn kỹ, kia không phải là những người vừa tiến vào bí cảnh Tử Vân hay sao?

Dường như mỗi người đều đã xuất hiện rồi.

Nếu Lâm Tiêu ở đây, hắn nhất định sẽ bất ngờ thốt lên: ‘Đây, đây không phải là camera giám sát hay sao?’

Hơn nữa, Thiên lăng thủy mặc này còn thần kỳ hơn.

Khi ánh mắt của những người này tập trung vào đám người bên dưới, người nào càng được chú ý, thì hình ảnh của người đó càng được phóng to hơn.

Cũng giống như bây giờ, những thiên tài đỉnh cấp trong các thế lực, hình ảnh của họ lớn hơn hẳn so với những người khác

Mà người không được chú ý như Lâm Tiêu và Can Anh Túc, không ai quan tâm, hình ảnh đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.

“Wow!!! Lại còn có thể như này được nữa hả!”

“Tuy là không thể vào trong bí cảnh Tử Vân, nhưng như này, mọi chuyện xảy ra bên trong đều gần ngay trước mắt rồi.”

“Ta có dự cảm, bí cảnh lần này nhất định xuất hiện không ít cơ duyên đỉnh cấp đâu!”

“Vậy thì ta cũng có dự cảm, cơ duyên lần này thuộc về thánh địa Thái Tuế ta rồi!”

“Hề hề, ngươi cho rằng thánh địa Thái Tuế nhà ngươi cơ to nghiệp lớn thì cơ duyên nhất định phải thuộc về nhà ngươi sao? Cơ duyên biết nhìn người cả đấy nhé.”
Chương 115: Đoạt cơ duyên là chuyện nhỏ, vui là chính

Người đứng ngoài bí cảnh của tông môn đều cảm thán về một màn kì diệu trước mắt, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm mấy đệ tử thiên tài của các tông môn. Có lẽ phải là những người ưu tú như vậy mới có thể gặp được cơ duyên tốt.

Bên trong bí cảnh .

Một đệ tử Toàn Đan cảnh hậu kỳ của Huyền Kiếm Môn, hình như đang tìm kiếm thứ gì theo như trên bản đồ hướng dẫn.

“Nếu bản đồ này không sai, đã qua 60 năm, đồ thiên tài địa bảo kia chắc chắn đã trưởng thành rồi.” Hắn thì thầm.

Để mua tình báo của tấm Tử Vân bí cảnh này hắn đã phải trả một cái giá rất cao. Người vẽ tấm bản đồ này cũng là một người tham gia thám hiểm bí cảnh, sau đó phát hiện ra bảo vật này, cho nên mới ghi chép lại thành tấm bản đồ.

Còn về chuyện thật giả thế nào hắn cũng không biết được. Nếu là thật vậy thì sẽ kiếm được một món hời.

Cuối cùng khi đến được chỗ đánh dấu trên bản đồ, sau khi vị đệ tử Huyền Kiếm Môn tìm kiếm một lượt, hắn ở một khe núi phát hiện ra chỗ đánh dấu.

“Hahaha, không uổng phí linh thạch của ta.” Vị đệ tử này từ xa đã nhìn thấy bảo vật, lòng vui mừng khôn xiết.

Người bên ngoài bí cảnh trong thấy cảnh này.

“Hahaha, hoá ra là một cây Cứu Linh Thảo! đây là một bảo vật của trời đất, nếu dùng trực tiếp có tăng linh thức, Tử Vân bí cảnh vậy mà lại có loại bảo vật này?” một cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn cười lớn.

Những đệ tử đứng xung quanh nghe thấy lời này đều hết sức kinh ngạc, Cửu Linh Thảo, đây là loại linh quả trân quý vô cùng hiếm gặp. Nếu mà được đấu giá bán thì một cây Cửu Linh Thảo ít nhất cũng phải hơn vài tỷ. Hơn nữa những loại đồ thế này đâu phải muốn mua là có để mua.

Sau khi dùng Cửu Linh Thảo có thể tăng linh thức nhưng tăng được bao nhiêu thì còn tùy vào từng người. Đại khái ít nhất sẽ được 50 lần.

Ba vị cường giả Hoá Đỉnh cảnh khác không nói gì, chỉ nhìn mấy tên đệ tử Huyền Kiếm Môn, trong lòng thở dài một cái.

Xì, chả phải chỉ là một cây Cửu Linh Thảo thôi sao? Đệ tử của bọn họ sẽ tìm được thứ tốt hơn.

Bên trong bí cảnh đệ tử Toàn Đan cảnh của Huyền Kiếm Tông đã bay qua chỗ đó, hắn chuẩn bị hái cây Cửu Linh Thảo đã trưởng thành kia. Nhưng khi đến gần cây Cửu Linh Thảo, mắt thấy sắp lấy được bảo vật.

Đột nhiên lòng hắn lại thấy bất an, động tác lập tức dừng lại, cả cơ thể giật lùi về sau vài mét.

Một tấm mạng nhện khổng lồ màu đen chụp xuống ngay chỗ hắn vừa đứng, những chỗ bị mạng nhện chạm vào đều xèo xèo tan chảy, mặt đất bị ăn mòn thành một cái hố.

Nhìn cảnh này làm cho tên đệ tử tê hết cả da đầu.

Để ăn mòn mặt đất thành thế này thì sợ rằng sức mạnh của con nhện này cũng vô cùng khủng kiếp.

Lúc này hắn cũng nhìn thấy con đầu sỏ tạo ra tấm mạng nhện kia. Đó là……một con yêu nhện to lớn, khuôn mặt dữ tợn, thân cao 2 mét, chân dài tới 15 mét. Toàn bộ cơ thể là màu đen hoà với màu lá cây xung quanh.

Nhìn là đã biết không dễ đối phó.

“Cút ngay!” Đệ tử Huyền Kiếm Môn chém ra một đạo kiếm quang.

Nhưng con nhện khổng lồ thậm chí còn không thèm tránh đi, nó cứ đứng yên đợi kiếm quang chém tới.

Keng! m thanh như tiếng kim loại chạm vào nhau.

Đạo kiếm quang chạm vào thân con nhện thì vỡ tan tành, còn con nhện không chút tổn thương nào.

“Hả? con yêu nhện này có phòng ngự, mạnh vậy à!” đệ tử Huyền Kiếm Môn mặt hơi biến sắc.

Xoạt!

Hắn còn chưa kịp phản ứng đã thấy một sợi tơ nhện bắn tới quấn vào chân hắn.

Xèo xèo xèo

Linh lực bảo vệ thân thể hắn trong chốc lát bị ăn mòn, chỉ một giây sau hắn đã thét lên đau đớn.

Hoá ra sợi tơ nhện màu đen kia đã ăn mòn hết linh lực phòng thân và cả quần áo của hắn, sau đó ăn vào da thịt hắn.

“A!!!!” tiếng thét thất thanh vẫn vang lên.

Hắn muốn chạy nhưng chạy không được, muốn chém mà chém không xong.

Uy lực của sợi tơ này mạnh hơn hắn tưởng tượng.

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Thấy đòn tấn công có tác dụng con nhện lại tiếp tục phun ra mấy sợi tơ nữa, nó muốn hoà tan rồi hấp thụ kẻ trước mắt.

Mặt đệ tử Huyền Kiếm Môn bây giờ tái xanh.

Vào đúng lúc này một đạo kiếm ý xé trời lao tới.

Xoạt!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Kiếm quang lóe lên, con nhện khổng lồ lúc nãy còn đứng sừng sững bây giờ bị chém làm hai. Mấy cái chân không ngừng co giật, sự sống từ từ tan biến.

Sau đó một thiếu niên đứng cạnh con nhện, hắn lấy yêu đan của con nhện.

“Cám, cám ơn huynh ra tay cứu giúp!” Đệ tử Huyền Kiếm Môn mau chóng nói cám ơn.

Hắn cảm thấy bản thân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không có kiếm ý của người này thì hắn đã chết trong mớ tơ nhện kia rồi. Bản thân hắn đã quá bất cẩn.

Đây là Tử Vân bí cảnh, đầy rẫy nguy hiểm, hắn đã vui mừng quá sớm.

Vị đệ tử Huyền Kiếm Môn bây giờ mới phát hiện người cứu mạng mình chỉ là một thiếu niên. Tu vi mới là Toàn Đan cảnh sơ kỳ, hình như còn mới đột phá.

Đây, đây……đây là chuyện gì vậy?

Mà con yêu nhện kia cũng phải là Toàn Đan cảnh hậu kỳ. Vậy mà thiếu niên này chỉ một kiếm là chém chết, vậy hắn lợi hại tới mức nào.

“Vị huynh đài này không biết…..hả? người đâu rồi?” Đệ tử Huyền Kiếm Môn đang muốn hỏi thì đã chả thấy người đâu.

Mà hắn vừa quay đầu thì thấy cây Cửu Linh Thảo kia cũng bị thiếu niên lấy đi rồi.

“Hả? huynh đài, đây là bảo vật ta phát hiện ra mà!” Đệ tử Huyền Kiếm Môn gào lên.

“Cái này là đồ báo ơn cứu mạng ngươi!” giọng của người thiếu niên truyền lại.

Đệ tử Huyền Kiếm Môn cười khổ, cũng chả dám đuổi theo. Chỉ nhìn một kích chém chết con yêu nhện kia, hắn đã biết bản thân không phải là đối thủ của người này.

Nếu có đuổi kịp thì cũng chỉ là tự hiến mạng cho người ta, ngoài ra còn làm được gì nữa.

Ngoài bí cảnh.

“Đó, đó là ai! Dám cướp cơ duyên của đệ tử nhà ta, một cây Cửu Linh Thảo trân quý cứ vậy không cánh mà bay?” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn không vui.

“Không phải người của ta.”

“Cũng không phải người tông ta.”

“Không phải người của thánh địa.”

Ba vị Hoá Đỉnh cảnh khác đều xua tay, tất cả đều phủ nhận.

Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn trợn cả mắt, không phải người của các người thì chắc là người của ta?

“Bẩm trưởng lão, người kia không phải người của thánh địa chúng ta, nhưng hắn ngồi tọa kỵ của chúng ta tới đây.” Một đệ tử của Thái Tuế thánh địa bẩm báo.

“Hừ, hay đấy! vậy đợi tên tiểu tử này ra khỏi bí cảnh cấm ngươi bảo vệ hắn.” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn cười lạnh.

“Ồ, yên tâm.” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Thái Tuế thánh địa vui vẻ đáp ứng, đây cũng đâu phải người của thánh địa bọn họ, muốn làm gì thì làm.

Bởi vì nghe thấy mấy lời này mà các đệ tử đứng xem xung quanh cũng tập trung chú ý vào người thiếu niên này hơn. Khuôn mặt của người này được phóng to gấp đôi.

Tuy nhiên hành động tiếp theo của người thiếu niên này mới làm cho những người đứng xem vừa thấy tò mò mà vừa khó tin.

Bởi vì chỉ thấy hắn đang tìm một nơi vắng vẻ, sau đó lấy một cái lò luyện đan ở trong nhẫn trữ vật ra.

Bốn vị cường giả Hoá Đỉnh cảnh: “???”

Những người khác: “???”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK