• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Có thể thắng, ta hà tất phải dùng kiếm

Chương 16: Có thể thắng, ta hà tất phải dùng kiếm

Trên đài tỉ thí, sau khi hai người chào nhau, họ vẫn chưa ra tay.

Lâm Tiêu đang đợi đối thủ ra tay trước nhưng Cố Thạch nhìn Lâm Tiêu rồi cau mày.

“Sư đệ, ngươi còn không rút kiếm ra sao?” Mặt Cố Thạch lạnh lùng nói.

Đúng vậy, khi Lâm Tiêu đối mặt với Cố Thạch, hai tay của hắn vẫn trống trơn. Sau lưng hắn luôn mang theo một thanh kiếm. Điều này có nghĩa là hắn cũng là một kiếm tu.

Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn chưa ai nhìn thấy Lâm Tiêu sử dụng thanh kiếm đó.

"Có thể thắng, ta hà tất phải dùng kiếm!?" Lâm Tiêu hỏi ngược lại.

Ngay khi câu này được nói ra, mặt Cố Thạch càng trở nên lạnh lùng hơn.

"Ngươi còn khiến người ta cảm thấy đáng ghét hơn Thẩm Cao!"

Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

Nhiệt độ trên đài tỉ thí tăng lên.

Một làn sóng lửa như thủy triều trút xuống, cuốn Cố Thạch vào trong đó.

"Săn bắn!" Cố Thạch vung ra một kiếm.

Trong làn sóng lửa có một con rắn lửa xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh, hung hãn cắn về phía Lâm Tiêu.

Nhiệt độ quá cao khiến quỹ đạo di chuyển của con rắn lửa trong không khí dường như bị bóp méo.

Thấy vậy, Lâm Tiêu thi triển Di Hình Hoán Ảnh thân pháp, để lại một tàn ảnh tại chỗ.

Nhưng những mánh khóe vừa rồi bây giờ đã thất bại.

Con rắn lửa dường như có mắt, khoảnh khắc Lâm Tiêu dịch chuyển, nó liền quay đầu đuổi theo.

Hả? Còn có thể lần theo dấu vết ư?

Lâm Tiêu lại một lần nữa ra tay.

Tàn ảnh trên đài tỉ thí như thể xuất hiện vài Lâm Tiêu.

Một, hai, ba, khi ba tàn ảnh xuất hiện, con rắn lửa đã mất mục tiêu.

"Đuổi theo cho ta!"

Cố Thạch hừ lạnh một tiếng, lại vung ra vài kiếm, hóa thành vài con rắn lửa.

Nhưng Lâm Tiêu không hề hoảng sợ, chốc chốc tàn ảnh lại xuất hiện.

Bảy, tám, chín. Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Dù sao, các đệ tử dưới đài đã không thể phân biệt được ai là Lâm Tiêu thực sự.

Không số họ chưa ai từng tu luyện "Di Hình Hoán Ảnh", nếu họ muốn đổi lấy loại thân pháp này ở Tàng Công các thì phải cần công lao lớn mới có thể đổi được.

Nếu có cơ hội như vậy, đổi sang kiếm pháp đỉnh cấp hoặc công pháp đỉnh cấp không phải tốt hơn sao? !

Về phần thân pháp, tu luyện kém hơn một chút cũng có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Tiêu thi triển thân pháp xuất thần này, suy nghĩ trong lòng các đệ tử đã thay đổi.

Ôi trời! Mạnh quá!

Khi có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ đổi lấy thân pháp "Di Hình Hoán Ảnh" này.

Cái này gọi là người ngoài ngành xem trò vui, còn người trong ngành xem cách thức.

Trên đài, Trần trưởng lão đã không thể ngậm miệng lại được nữa.

Chín, chín tàn ảnh.

Đây đã gần đạt đến cảnh giới viên mãn của Di Hình Hoán Ảnh rồi!

Điều quan trọng nhất là ông tự tu luyện thân pháp Di Hình Hoán Ảnh đến nay đã mười năm nhưng mới chỉ chỉ luyện đến bước tám tàn ảnh.

Mà mỗi tàn ảnh không vững chắc như đối phương thi triển.

Chuyện này... chuyện này... Lâm Tiêu là yêu quái sao?

Sao hắn có thể tu luyện nhanh như vậy?

Ban đầu khi kiểm tra tư chất cho hắn, rõ ràng là không có tư chất.

Sắc mặt Trần trưởng lão trở nên khó coi, cảm thấy mười năm tu luyện của mình đều vô dụng.

Không chỉ là ông ta, ngay cả ánh mắt Mục lão ở bên cạnh cũng tỏ vô cùng kinh ngạc.

Chưa đến nửa năm, hắn đã tu luyện địa cấp thân pháp đạt đến gần viên mãn, ngộ tính của tiểu tử này thật đáng sợ.

Trên đài tỉ thí, Cố Thạch cau mày.

Hắn đã phát huy chiêu thức săn bắn đến cực hạn nhưng thậm chí còn chưa thể chạm vào vạt áo của Lâm Tiêu.

Kết thúc quá nhanh chóng.

Cảm giác như hoàn toàn vượt xa trình độ của Tụ Linh cảnh.

Có điều, Cố Thạch chỉ cảm thấy có chút phiền phức về điều này mà thôi.

Hắn vẫn còn có cách để khống chế Lâm Tiêu.

Một trong những quy tắc của cuộc tỉ thí, ai rời khỏi đài thì sẽ là người thua.

Nếu đã như vậy.

“Liệu Nguyên!” Cố Thạch hét lớn rồi vung trường kiếm trong tay lên.

Trong nháy mắt,

Một làn sóng lửa quét qua toàn bộ đài tỉ thí.

Ngươi có thể chạy ư? Tốc độ của ngươi rất nhanh sao?

Vậy thì hắn sẽ bao phủ toàn bộ đài tỉ thí để không ai có thể chạy thoát.

Quả nhiên,sau khi Lâm Tiêu thấy vậy, hắn dừng lại.

Bùm bùm!!

Làn sóng lửa nuốt chửng Lâm Tiêu vào bên trong. Con rắn lửa đã bị Cố Thạch đuổi việc và biến mất.

Hắn chỉ muốn thắng, không muốn làm hại sinh mạng.

Nhưng ngay sau đó, mặt Cố Thạch toát lên vẻ sửng sốt. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau một âm thanh như bị bóp nghẹt, toàn bộ làn sóng nuốt chửng Lâm Tiêu đều bị một luồng lực lượng dập tắt.

Nhìn về phía Lâm Tiêu, hắn đang đứng ở trong một sơn ấn màu xanh. Những làn sóng lửa đã bị sơn ấn này trấn áp.

"Đây là... Bão Sơn Ấn!!" Cố Thạch nghi hoặc nói.

Công pháp luyện thể nhân giai đỉnh cấp.

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Lâm Tiêu lại có sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy.

Đấm bừa một chưởng khi thử kiếm có thể đánh tra 2000 trị số trên đá.

Hoá ra hắn tu luyện môn công pháp này, hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp. Nhưng không phải hắn là kiếm tu sao?

Kiếm tu sao lại không tu kiếm cho tử tế mà lại phân tâm luyện thể vậy?

"Ha ha ha, tiểu tử này, thú vị! Thú vị!!" Mục lão nhìn chằm chằm Lâm Khiếu cười thành tiếng.

Đương nhiên là ông ta biết Lâm Tiêu đã chọn hai quyển công pháp võ thuật này ở Tàng Công các.

Lúc đó ông ta chẳng hề để tâm.

Độ khó của tu luyện công pháp luyện thể cao hơn nhiều so với thân pháp cùng cấp và võ thuật khác.

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy nó, ông ta thực sự ngạc nhiên.

Tiểu tử này không chỉ tu luyện thành Bão Sơn Ấn còn tu luyện đến Bão Sơn Ấn tầng thứ tư.

Mỗi tầng Bão Sơn Ấn có thể chống lại các đòn công kích cao hơn nó một tiểu cảnh giới.

Như vậy tu vi thực sự tiểu tử này là Tụ Linh cảnh tầng thứ tư, cộng thêm tác dụng phòng ngự Bão Sơn Ấn, nói cách khác. . .

Ở Tụ Linh cảnh viên mãn, không ai có thể phá vỡ sự phòng ngự của hắn.

Thiên tài! Thật sự là một thiên tài.

Thời gian nửa năm ngắn ngủi, tu vi của hắn đã đạt đến Tụ Linh cảnh tầng thứ tư, thân pháp viên mãn, luyện thể công pháp tiểu thành, kiếm ý lưỡng thành.

Trong bốn thành tựu này, bất kỳ thành tựu nào trong số đó cũng đều được gọi là thiên tài.

Còn bốn hợp lại làm một thì sao?

Miệng Mục lão không thể khép lại được nữa.

Nếu như tiểu tử này trưởng thành thì chính là hi vọng Kiếm Ma tông.

Mặc dù Kiếm Ma tông là một trong mười tồn tại hàng đầu trong vương triều Đại Ngụy.

Nhưng tình hình không hề dễ chịu. Dù sao ma giáo chính là ma giáo.

Rất nhiều quy tắc và quy định hoàn toàn trái ngược với những người được gọi là chính đạo.

Ma giáo có thể phản ánh tốt hơn sự tôn trọng của kẻ mạnh.

Sau khi nhìn thấy Bão Sơn Ấn trên người Lâm Tiêu, Cố Thạch trên đài tỉ thí lại kích hoạt một vài con rắn lửa.

Lần này, Lâm Tiêu không né tránh nữa. Hắn mặc cho con rắn lửa tấn công phần thân trên của mình.

Bùm bùm bùm.

Chỉ cần con rắn lửa đến gần sẽ bị Bão Sơn m trấn áp và dập tắt ngay lập tức, không thể phát tia lửa nào.

"Ta thua rồi!" Cố Thạch trầm giọng nói một cách không cam tâm.

Điều hắn không cam tâm nhất không phải là không thể phá thủng lớp phòng ngự của đối phương mà là hắn không thể khiến đối thủ phải rút kiếm.

“Nhượng bộ rồi.” Lâm Tiêu thu hồi Bão Sơn Ấn, bình tĩnh nói.

Nhìn thấy Cố Thạch nhận thua, các đệ tử dưới đài đều nhìn về phía Lâm Tiêu.

Hắc mã của kiểm tra ngoại môn lần này mạnh hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

Sau trận đấu của hai người, cuộc tỉ thí vẫn tiếp tục.

Sau một vài hiệp đấu, Cố Thạch lại đối mặt với Thẩm Cao.

Không có gì đáng ngạc nhiên, sau khi hai người giao chiến hơn mười hiệp, Cố Thạch đã bị đánh bại.

Nguyên nhân chính là tâm lý của hắn không ổn định, nếu không dựa vào thực lực của hắn sẽ không thua nhanh như vậy.

Tỉ thí thêm vài trận nữa, kiểm tra ngoại môn đã bước vào trận tỉ thí cuối cùng.

Đệ nhất ngoại môn -Thẩm Cao lần này phải đối mặt với hắc mã Lâm Tiêu.

Trận chiến ngoại môn giữa những người mạnh nhất đã thu hút nhiều sự chú ý.
Chương 17: Tiểu tử ngươi mau đi theo ta gặp lão già vô dụng kia

Trong sự mong đợi của mọi người, Lâm Tiêu và Thẩm Cao bước lên đài tỉ thí.

Mặt Thẩm Cao vẫn phong độ ngời ngời, trông vô cùng tự tin.

Điều này khiến các đệ tử ngoại môn ở phía dưới rất phấn khích, lớn tiếng cổ vũ cho hắn ta.

Suy cho cùng, hắn ta được công nhận là người đứng đầu ngoại môn nên bọn họ vẫn hy vọng rằng Thẩm sư huynh có thể giành vị trí cao nhất trong đợt kiểm tra này.

Lâm Tiêu nhìn đối phương với vẻ mặt chờ đợi.

Sau khi nâng cao kiếm ý, hắn cũng muốn tìm một người để thử uy lực nhưng hắn không nghĩ rằng Thẩm Cao có tư cách này.

“Lâm sư đệ, chúng ta thương lượng một chút được không?” Thẩm Cao cười nói.

"Mời sư huynh nói." Lâm Tiêu nói một cách đầy nghi ngờ.

Hắn không hiểu Thẩm Cao muốn làm gì.

“Ta biết mình không phải là đối thủ của sư đệ cho nên trận tỉ thí này ta nhận thua.” Thẩm Cao cười một cách sảng khoái nói.

"Hả??" Lâm Khiếu sửng sốt.

Các đệ tử ngoài môn khác cũng chết lặng.

"Tại sao??"

"Tại sao Thẩm sư huynh lại trực tiếp nhận thua?"

"Mặc dù Lâm Tiêu đó rất mạnh, nhưng còn chưa đánh đã nhận thua, khiến người ta cảm thấy quá khó chịu."

Cách đó không xa, Cố Thạch nhìn chằm chằm vào Thẩm Cao, khóe miệng nhếch lên nói: "Tiểu tử này thích chơi trội à!"

Thẩm Cao đã sớm đoán được phản ứng của mọi người.

Sau khi xem trận tỉ thí giữa Lâm Tiêu và Cố Thạch, hắn ta đã biết kết cục của mình.

Hắn ta cũng rất bất lực, quan trọng nhất chính là hắn ta biết rằng Lâm Tiêu đã cảm ngộ kiếm ý. Đó là bản tiêu chuẩn tượng trưng cường giả Toàn Đan cảnh.

Mặc dù hắn ta là người đứng đầu ngoại môn, nhưng vẫn còn cách cảnh giới kiếm ý này cả vạn dặm.

Hắn ta tiếp tục nói với Lâm Tiêu: "Nhưng trước khi nhận thua, có thể cho ta cảm nhận cảnh giới kiếm pháp của Lâm sư đệ một chút không!"

Khi Lâm Tiêu nghe thấy vậy, hắn đã hiểu ra. Xem ra đối phương là một người thông minh.

"Được, đúng rồi, ta muốn hỏi Thẩm sư huynh luyện kiếm pháp gì?" Lâm Khiếu hỏi.

"Hả? Ta sao? Kiếm pháp Hồng Quang." Thẩm Cao trả lời.

Vừa dứt lời, thanh trường kiếm sau lưng Lâm Tiêu tự động rút ra khỏi vỏ và đưa vào hắn.

Ngay sau đó, một luồng kiếm khí khổng lồ được phóng ra, giống như ngôi sao trên sông, ánh cầu vồng tỏa sáng.

Cảm thấy như mặt trời chói chang trên bầu trời lùi lại ba thước.

Ánh sáng thiêu đốt đó và khí tức đó ngay lập tức khiến mắt của mọi người cay xè. Rực rỡ và sắc bén.

Đợi bọn họ kịp phản ứng, Thẩm Cao đã bị đánh bay ra cách đài tỉ thí hàng chục mét.

Có vẻ như hắn ta đã bị thương nhẹ. Còn Lâm Tiêu trên đài đã thu trường kiếm vào vỏ, chậm rãi bước xuống đài.

Đây, đây…Đây là quá mạnh!

Thẩm sư huynh hoàn toàn không có chút sức lực nào để phản kích.

Các đệ tử ngoại môn không ai dám nói thêm lời nào.

Uy lực của một kiếm này, nếu đổi lại là bọn họ, đừng nói là ngăn cản mà e rằng sẽ bị trọng thương, thậm chí là chết.

Lúc này, Thẩm Cao đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ tôn trọng và kinh hãi.

Sau đó, hắn ta hành lễ với Lâm Tiêu và nói: "Đa tạ sư đệ chỉ điểm!!"

Câu nói này không có sự giả vờ nào. Đây là thật tâm thật ý.

Các đệ tử khác một lần nữa chết lặng.

Hay lắm. Có phải Thẩm sư huynh bị đánh đến ngốc rồi không?

Bị người khác đánh bại, còn cảm tạ đối phương chỉ điểm ư?

"Cố sư huynh, tại sao Thẩm sư huynh lại cảm tạ Lâm Tiêu kia vậy? ?" Một đệ tử ở bên cạnh Cố Thạch hỏi.

“Ngươi hỏi ta làm gì, muốn biết thì đi hỏi Thẩm Cao.” Mặt Cố Thạch lạnh lùng rời đi.

Tên Lâm Tiêu này quá đáng sợ, những gì hắn vừa thi triển là một trong những chiêu tinh túy nhất của kiếm pháp Hồng Quang.

Nếu chưa tu luyện đến kiếm pháp Hồng Quang đại thành thì hoàn toàn không thể thi triển nó.

Ít nhất tên Thẩm Cao này thi triển thì cũng không thể đạt tới trình độ này.

Bế quan! Bây giờ hắn ta phải lập tức bế quan tu luyện.

Hắn ta thường tự xưng là một thiên tài kiếm đạo nhưng so với Lâm Tiêu, hắn ta chẳng là gì cả.

Chính là như vậy, kiểm tra ngoại môn năm nay đã kết thúc.

Lâm Tiêu đứng đầu, Thẩm Cao đứng thứ hai và Cố Thạch đứng thứ ba.

Phần thưởng cũng đã được phát.

Lâm Tiêu cầm lấy lọ Hồi Nguyên Đan thượng phẩm mà Trần trưởng lão đưa cho mình, tâm trạng cũng khá tốt.

Trong lọ Hồi Nguyên Đan thượng phẩm này tổng cộng có 10 viên.

Giá thị trường để có một viên là 200 linh thạch hạ phẩm, một lọ là 2000 linh thạch hạ phẩm.

Đối với người sau khi mua linh kiếm chỉ còn lại hơn 300 viên linh thạch như Lâm Tiêu mà nói thì nó thực sự rất đáng giá.

Nếu dùng tiết kiệm hai viên một ngày thì cũng có thể tu luyện trong năm ngày.

"Tiểu tử, đi thôi, nhanh lên!" Mục lão râu trắng đã chờ đợi đến sốt sắng rồi.

Bây giờ kiểm tra đã kết thúc, ông ta nắm lấy vai Lâm Tiêu và cả hai biến mất ở quảng trường ngoại môn. Còn cuộc thảo luận về Lâm Tiêu vẫn còn đang tiếp tục trên quảng trường.

...

Ở phía khác, Xích Viêm Phong tại Kiếm Ma tông.

Một đệ tử nội môn đến trước một toà Chủ Các lâu với vẻ mặt mệt mỏi.

"Là Ngô sư huynh, huynh ấy là cơ hội cuối cùng rồi."

"Để trở thành đệ tử chân truyền của sư tôn quá khó."

"Lần này nếu như lại thất bại sẽ mất tư cách trở thành đệ tử nòng cốt."

"Huynh ấy quá vội vàng, nếu như huynh ấy tham gia khảo nghiệm của sư tôn muộn một năm, nhất định có thể thông qua, nhưng hiện tại đã không còn hy vọng rồi."

"Đúng vậy, thật đáng tiếc, ngay cả người đã từng đứng đầu còn không thể thông qua khảo hạch của sư tôn thì người bình thường sao có thể thông qua được."

Lắng nghe những lời bàn tán vô căn cứ của những người xung quanh, vẻ mặt của Ngô Tông Thừa vẫn không thay đổi.

Sau khi hắn ta đi tới trước toà Chủ Các, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói: "Sư phụ, đệ tử tới để tham gia khảo nghiệm."

Đệ tử của Xích Viêm Phong ở gần đó khẽ lắc đầu.

Quả nhiên, Ngô sư huynh muốn sắp sử dụng cơ hội cuối cùng.

"Tông Thừa, ngươi có chắc không? Lần khảo nghiệm này thủ tích là ngộ tính của ngươi đồng thời thử thách cả tâm tính của ngươi." Một giọng nói uy nghiêm từ trong các lâu truyền đến.

"Đệ tử chắc chắn!" Ngô Tông Thừa khẳng định.

“Vậy thì sau thời gian một que hương, ngươi có thể bắt đầu.” Giọng nói uy nghiêm có chút bất lực nói.

“Rõ!” Ngô Tông Thừa đáp lại.

Thấy vậy, các môn đệ khác đều cảm thấy rất nghi ngờ.

Rõ ràng tháng trước Ngô sư huynh không biết gì về kiếm pháp Liệt Hỏa sao có thể đột phá chỉ trong vài ngày chứ?

Không thể nào? Kiếm pháp Liệt Hoả dễ hiểu nhưng khó thành thục.

Trong toàn bộ Kiếm Ma tông người có thể cảm ngộ được nó ở cảnh giới viên mãn có lẽ không nhiều.

Tâm tính của Ngô sư huynh này vẫn chưa ổn định.

Nhiều đệ tử Xích Viêm Phong xung quanh nghe tin cũng lần lượt đến xem.

Ngô Tông Thừa nhắm mắt lại và điều chỉnh nhịp thở của mình.

Trong đầu hắn ta không ngừng xuất hiện cảnh giao dịch trong căn phòng yên tĩnh mấy ngày, cảnh tượng vị sư đệ thần bí đó thể hiện cho hắn ta thấy.

Kiếm Ma tông có chín ngọn núi chính, mỗi ngọn núi có ba nghìn đệ tử nội môn.

Chỉ cần thông qua khảo nghiệm của sư tôn thì có thể trở thành đệ tử chân truyền của sư tôn.

Đến lúc đó, nếu mỗi ngày chăm chỉ tu luyện, trong vòng vài năm nói không chừng có thể thử thách danh sách nội môn tinh anh.

Tài nguyên của mỗi môn phái đều có hạn, nó không thể chăm lo cho tất cả các đệ tử.

Trong Kiếm Ma tông, phần lớn tài nguyên chất lượng, kỳ ngộ, cơ duyên đều dành cho đệ tử của danh sách nội môn tinh anh.

Trong danh sách nội môn tinh anh chỉ có top 100 vì vậy, mỗi khi thăng một cấp, tài nguyên môn phái có thể được hưởng sẽ nhiều hơn rất nhiều.

Chỉ bằng cách cạnh tranh với nhau mới có thể loại bỏ ra ưu và nhược.

Đây không phải là tàn khốc mà là hiện thực.

Ngô Tông Thừa nắm chặt lấy chuôi kiếm. Đây là cơ hội cuối cùng rồi, hắn ta nhất định phải thông qua.

Muốn có được sự truyền thừa thật sự và sự ưu ái của sư tôn thì hắn ta phải liều một phen.

"Sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị xong." Ngô Tông Thừa mở mắt ra, trầm giọng nói
Chương 18: Tên nhóc này, ta nhất định phải thu hắn làm đồ đệ

“Bắt đầu đi!” Thanh âm trong tòa Chủ Các vang lên.

“Xoẹt ~~”

Ngô Tông Thừa rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

Kiếm quang như lửa quấn quanh thân.

Kiếm pháp Liệt Hỏa bắt đầu thể hiện.

Mỗi một chiêu thức, lão luyện, quen thuộc, kiếm khí hóa lửa, bốc lên như linh xà.

“Được đó, kiếm pháp Liệt Hỏa của Ngô sư huynh tiến bộ hơn so với mấy ngày trước rồi.”

“Nhưng nếu chỉ có như vậy thì vẫn còn kém xa.”

“Muốn đạt tới yêu cầu của sư tôn, chí ít phải là kiếm pháp đại thành gần đạt tới viên mãn mới được.”

Đám người xung quanh vừa bắt đầu nghị luận, một người trẻ tuổi bước từ tòa Chủ Các ra, trừng mắt với bọn họ, trầm giọng nói: “Trong lúc người khác đang tiến hành khảo hạch, các ngươi đừng có nói chuyện riêng!”

Nghe lời răn dạy của người này, tất cả mọi người đều gật đầu đáp lại: “Vâng, Nguyên sư huynh!”

Thấy bọn họ đã yên tĩnh lại Nguyên sư huynh cũng nhìn lên phía Ngô Tông Thừa đang thi triển kiếm pháp Liệt Hỏa.

Thực lực của đối phương, hắn nắm quá rõ rồi. Dựa vào ngộ tính của Ngô sư đệ, chí ít cũng phải cần thêm một năm nữa mới lĩnh ngộ được đi.

Hử?

Nhưng dần dần, Nguyên sư huynh đang quan sát kiếm cũng bắt đầu cau mày.

Kiếm pháp Liệt Hỏa mà Ngô sư đệ này thi triển, hình như có vài điểm khác biệt.

Ngô Tông Thừa lúc này, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới nhát kiếm kinh thiên mà vị sư đệ thần bí thi triển vào ngày đó.

Lửa mạnh mẽ, hung hãn, anh dũng vô cùng.

Nhưng đấy chỉ là cảnh giới bình thường.

Lửa cũng có thể, dùng một đốm lửa nhỏ, châm lên biển lửa vạn dặm!!

“Liệu Nguyên*!!” Ngô Tông Thừa hô to một tiếng.

(*Thiêu đốt tất cả)

Trong nháy mắt, tất cả kiếm khí ngưng tụ trước mũi kiếm.

Linh lực trong cơ thể hắn càng điên cuồng phun trào.

Một biển lửa ngưng thành thực thể, vô cùng kinh người, bộc phát ra, như thủy triều mãnh liệt, lan ra bốn phương tám hướng.

“A!!! Nóng quá, đây là uy lực gì thế này.”

“Không xong rồi, ta không tránh được.”

“Toi rồi, toi rồi, ta cảm thấy không cách nào chống đỡ được chiêu này.”

Đám đệ tử vây quanh bốc chốc biến sắc.

Nguyên sư huynh kia thấy các sư đệ khác sắp rơi vào hiểm cảnh, muốn ra tay hóa giải.

Nhưng sau khi cảm nhận được uy lực thực sự của ngọn lửa kia đang lao đến chỗ mình, sắc mặt hắn cũng thay đổi.

Một kích này rất mạnh. Hắn có thể chống đỡ được. Nhưng vậy lại không kịp đi giúp đỡ những sư đệ khác.

Chính vào lúc này.

Một chưởng linh khí cực lớn màu đỏ đánh ra từ tòa Chủ Các.

Toàn bộ biển lửa trong nháy mắt bị trấn áp, dập tắt.

Những đệ tử kia vẫn còn đang kinh hồn bạt vía.

Bọn họ thật sự không ngờ rằng, Ngô sư huynh lại có thể bạo phát ra thực lực như vậy.

“Hahaha, tốt, vi sư bây giờ tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Ngô Tông Thừa chính là đệ tử chân truyền của ta.” giọng nói đó tràn ngập hân hoan và vui mừng.

Ngô Tông Thừa ngồi trên mặt đất, mất hết sức lực, lúc này gắng sức bò dậy. Sau đó cung kính hành lễ nói: “Đa tạ sư tôn công nhận, Tông Thừa nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực!”

Hắn đã nghĩ xong rồi, đợi sau khi khôi phục sức lực, sẽ lập tức đi nghe ngóng tin tức của vị sư đệ thần bí kia, hắn nhất định phải tới trực tiếp nói lời cảm tạ đối phương.

Nếu không có sự chỉ điểm của đối phương, hắn căn bản không thể làm được.

.............

Ở một nơi khác.

Lâm Tiêu bị Mục lão túm lấy bả vai, bay trong không trung.

Quanh cảnh xung quanh lui về phía sau với tốc độ cực nhanh.

Lúc này hắn mới biết. Cường giả Toàn Đan cảnh không chỉ có thể bay, tốc độ còn nhanh khủng khiếp như vậy.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cho dù hắn luyện Di Hình Hoán Ảnh tới viên mãn, cũng còn lâu mới so kịp.

Hơn nữa, Mục lão này chắc chắn còn chưa xuất ra toàn lực.

Chỉ vài giây sau

Đã tới Phạm Thiên mộ kiếm.

Mục lão không có ý dừng lại, tay phải đánh ra một pháp quyết.

Lớp ngăn tàng hình kia liền xuất hiện, hơn nữa, tự động mở ra một lối đi.

Hai người bay vọt vào.

Phạm Thiên mộ kiếm tương đương với nơi trọng địa của Kiếm Ma tông, người bình thường không được phép đi vào.

Cho dù là có chuyện quan trọng, cũng phải thông báo trước cổng.

Nhưng nhìn cái cách Mục lão tiến vào quen thuộc vô cùng như vậy, Lâm Tiêu liền biết, đối phương chắc chắn là khách quen ở nơi này.

“Lão già chết tiệt, đừng trốn trong kiếm các nữa, ra đây tâm sự nào!”

Mục lão dẫn theo Lâm Tiêu đứng ở trong không trung, phía trên của kiếm các, hò xuống phía dưới.

Rất nhanh sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt hai người họ.

Chính là Cảnh lão.

Đối phương bất đắc dĩ nhìn Mục lão, đồng thời cũng nhìn lướt qua Lâm Tiêu, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

“Cái lão già này hôm nay lại tới đây gây chuyện gì nữa đây hả.” Cảnh lão bất đắc dĩ hỏi.

“Nói chuyện cho đàng hoàng nhá, ta gây chuyện lúc nào, với lại lần này là có chuyện nghiêm túc.” Mục lão cười đáp.

“Chuyện nghiêm túc? Ông nói ra xem?” Cảnh lão trợn mắt nhìn đối phương, nói.

“Ta muốn thu tên nhóc con này làm đồ đệ.” Mục lão thành thật nói.

“Hử?” Cảnh lão ngạc nhiên hô lên.

Hiển nhiên là không ngờ rằng đối phương sẽ nói ra lời này. Thân hình ông ta khẽ động, liền xuất hiện bên cạnh Lâm Tiêu, túm lấy một bên vai của Lâm Tiêu.

Sau đó, Cảnh lão trợn trừng mắt, lộ ra vẻ chấn kinh: “Kiếm, kiếm ý bậc hai? Sao có thể như vậy được.”

“Lần trước gặp, ngươi chỉ vừa mới ngưng tụ được kiếm ý thôi mà! Tên nhóc này, sao ngươi làm được như vậy!!”

Cảnh lão thực sự bị làm cho kinh ngạc.

Lần trước Lâm Tiêu ngưng tụ thành kiếm ý, ông ta đoán có thể là nhờ một loại cơ duyên nào đó mà đạt được, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Kiếm ý càng về sau, độ khó không ngừng tăng lên gấp bội. Bước đầu ngưng tụ kiếm ý, cho tới khi lĩnh hộ được một bậc kiếm ý.

Cho dù là thiên tài, không tốn một hai năm, căn bản không làm được.

Nhưng tên nhóc trước mặt này, lại mới chỉ qua vài tháng, không chỉ cảnh giới kiếm ý có đột phá, mà còn trực tiếp đạt tới kiếm ý bậc hai.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào.

“Bẩm Cảnh lão, lúc đệ tử tham gia kiểm tra ngoại môn, đã sờ vào Thử Kiếm thạch. Sau đó, trong lòng liền có cảm giác lạ, chờ đến khi khôi phục ý thức, cảnh giới của kiếm ý đã tăng lên rồi.” Lâm Tiêu thành thật trả lời.

Chuyện này cho dù hắn không nói, cũng chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài.

“Thử Kiếm thạch? Cái này...” Cảnh lão trầm mặc.

Thì ra là Thử Kiếm thạch. Cái thứ đó ông ta cũng đã nghiên cứu không ít thời gian, lại không hề nghiên cứu ra được manh mối gì.

Xem ra ngộ tính của tên nhóc này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ông rồi. Là một hạt giống cực tốt của kiếm tu!

Ánh mắt Cảnh lão nhìn Lâm Tiêu càng ngày càng sáng, càng ngày càng nóng rực.

Khiến ông lão tóc trắng ở bên cạnh không hài lòng chút nào.

“Lão già chết tiệt, ông muốn làm gì! Tên nhóc này là ta nhìn trúng trước đấy nhé, ông không được cướp đâu đấy.” Mục lão nhìn Cảnh lão với vẻ phòng bị, nói.

Chào hỏi cũng chào hỏi rồi, ông ta bây giờ chuẩn bị dắt tên nhóc này về bồi dưỡng thật tốt.

Cảnh lão buông Lâm Tiêu ra, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng cười nói: “Tên nhóc này ta đã sớm nhìn trúng, ông cảm thấy ông đem đi được sao??”

Sắc mặt của Mục lão lập tức thay đổi.

“Ông nói bậy, nếu ông đã sớm nhìn trúng tên nhóc này, thì đã mời nó gia nhập kiếm các rồi.” Mục lão quát lớn.

“Hừ.” Cảnh lão hừ một tiếng, hỏi Lâm Tiêu: “Nhóc con, ta có từng nói rằng, ‘sau khi kiểm tra ngoại môn kết thúc thì tới kiếm các tìm ta’ không?”

Lâm Tiêu cảm giác bầu không khí xung quanh rơi vào căng thẳng. Bây giờ nghe thấy Cảnh lão hỏi vậy, hắn vội vàng trả lời:

“Dạ đúng, Cảnh lão quả thực từng nói vậy, đệ tử vốn cũng định sau khi cuộc kiểm tra kết thúc thì trở về sẽ đi kiếm các ạ.”

“Haha, còn phải cảm tạ ông bạn già đã đưa người tới đây, vất vả rồi!” Cảnh lão an ủi Mục lão một câu bằng giọng điệu kỳ quái.

Sắc mặt Mục lão đã trở nên vô cùng khó coi.

Giỏi lắm.

Chịu thiệt thòi chỉ có mình ta.

Sớm biết thế này, lúc ở quảng trường ngoại môn ông ta nên bắt tên nhóc kia trực tiếp bái sư mới phải.

Tiền trảm hậu tấu, ai cần quan tâm lão già chết tiệt này làm gì.

Mục lão cảm thấy vô cùng hối hận. Ông ta hít sâu một hơi, lại thở dài nặng nề, mở miệng nói.

“Lão già chết tiệt, ông đưa ra điều kiện đi, phải thế nào thì ông mới nhường tên nhóc này cho ta. Không cần biết là điều kiện gì, ta đều có thể chấp nhận!”

Lúc Mục lão nói những lời này, giọng điệu trầm xuống, vô cùng nghiêm túc.
Chương 19: Hai chọn một, không, ta muốn tất

Cảnh lão ban đầu định khen tiểu tử này một chút, nhưng nhìn thấy thái độ của đối phương, trong mắt hắn chỉ có nghi ngờ.

Hai kẻ mỗi lần gặp mặt lại có khẩu chiến, cứ như thể chả ai vừa lòng ai. Thực tế quan hệ lại vô cùng tốt, hơn nữa lại vô cùng hiểu ý nhau.

Thái độ của Mục lão quỷ bây giờ, rõ ràng là có gì không đúng. Cái tiểu tử xuất sắc Lâm Tiêu này, lúc trước rõ ràng ông ta đã để mắt tới rồi. Chỉ là chưa tới nhận đồ đệ mà thôi.

Kiếm Các quá mức đặc biệt, Lâm Tiêu lúc đó còn chưa có vào vòng khảo nghiệm. Ông ta để sau khi Lâm Tiêu khảo nghiệm đệ tử ngoại môn rồi mới đi tìm hắn, vậy mà thằng nhãi này lại cho ông ta một bất ngờ.

“Cái lão già này, rốt cuộc định bày trò gì?” Cảnh lão trầm giọng.

Ông ấy rất nghi ngờ, tại sao lão già này nhất định phải nhận Lâm Tiêu làm đồ đệ.

Tên nhãi này ngộ tính bất phàm, còn lĩnh ngộ được kiếm ý 2 bậc, vậy thì càng phù hợp với Kiếm Các hơn. Mục lão trả lời ngay.

“Người để tên nhãi này kế thừa Kiếm Các, ngươi nghĩ hắn có thể sống tới bao nhiêu tuổi?” Mục lão hỏi ngược lại.

Cảnh lão không trả lời.

Ông ta thở dài một cái thấp giọng nói: “Cái này số phận quyết, không phải chuyện ông và tôi có thể nói.”

Mục lão không thèm để ý ông ta nữa, mà lại quay đầu nói với Lâm Tiêu: “Tên tiểu tử này, thi triển Bảo Sơn Ấn của ngươi ra, không cần giấu.”

Hả? Cảnh lão sững sờ.

Bảo Sơn Ấn.

Chả nhẽ tên tiểu tử này còn tới Ẩn Công Các học công pháp?

Cái này……

Lâm Tiêu cảm thấy cuộc nói chuyện của hai lão nhân gia này đều có ý tứ riêng, trong ý lại có ý. Hắn nghe không hiểu lắm, đến lúc nghe thấy Mục lão nói hắn thi triển Bảo Sơn Ấn không cần giấu. Lúc này lòng hắn mới nảy lên một cái.

Quả nhiên, Toàn Đan cảnh cường giả vẫn là Toàn Đan cảnh cường giả. Tới cả việc này cũng bị ông ấy phát hiện.

Linh lực trong cơ thể Lâm Tiêu phát động một tầng ánh sáng xanh nhạt như bao hắn vào trong.

“Bảo Sơn Ấn tầng sáu???” Cảnh lão lại lần nữa ngạc nhiên.

Mục lão cũng sững sờ, ông ta cho rằng là tầng năm, lại không nghĩ rằng là tầng sáu. Tên nhãi này vậy mà giấu nghề.

Ta nhổ vào.

Nửa năm, tầng sáu.

Ông ta phục rồi.

Không sai.

Lúc Lâm Tiêu còn ở khảo nghiệm ngoại môn, chỉ thi triển được Bảo Sơn Ấn tầng bốn. Vậy mà trong vài tháng, hắn đã luyện lên Bảo Sơn Ấn tầng sáu.

Nhảy hai tầng, là thói quen, cũng là đi đường tắt.

Mục lão và Cảnh lão đều trầm mặc, chỉ là mỗi người một tính toán riêng. Mục lão có vẻ phấn chấn, thêm chút kích động và cao hứng. Còn Cảnh lão mặt mày nhăn nhó, bộ dạng đau khổ.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao Mục lão lại nói bất kể bỏ ra giá nào cũng phải nhận Lâm Tiêu làm đồ đệ. Nếu Lâm Tiêu không thi triển được Bảo Sơn Ấn, ông ta khẳng định cũng không thèm tranh người với lão già kia.

Nhưng bây giờ……

Thế nào mới tốt đây?

Hai người đều trầm mặc làm cho Lâm Tiêu có chút bất an.

Đây là ý gì? Hai vị đừng im lặng thế chứ.

Khoảng vài phút sau, vẫn chưa thấy bọn họ nói gì Lâm Tiêu không nhịn nổi nữa đành lên tiếng: “Hai vị tiền bối, hai vị rốt cuộc là có ý gì vậy?”

Mục lão và Cảnh lão quay qua nhìn nhau, cuối cùng Cảnh lão cũng lên tiếng: “Tiểu tử, thực lực của ngươi yếu quá, có chút chuyện muốn nói, chỉ sợ trăm hại chứ không lợi gì.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Nếu có hai sự lựa chọn, một là luyện kiếm để mạnh nhất, nhưng kiếm quá bén thì phải trả giá cao, thậm chí là cả tuổi thọ.”

“Hai là luyện thương, nhưng mỗi lần đột phá cảnh giới cấp sau sẽ khó hơn trăm lần cấp trước, rất có khả năng sẽ mãi chỉ ở một cấp, cả đời không tiến bộ.”

“Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?”

Cảnh lão lòng vô cùng phức tạp, nói một lèo. Mục lão không xen vào, hơn nữa tâm tình cũng phức tạp không kém. Hai người nhìn về phía Lâm Tiêu, muốn biết Lâm Tiêu sẽ chọn cái nào. Điều này đối với họ vô cùng quan trọng.

Lâm Tiêu nghe lời Cảnh lão nói cũng bắt đầu suy tư. Hắn hình như đoán được một số thứ, dùng kiếm tốt nhất có lẽ là chỉ Cảnh lão, còn dùng thương tốt nhất lại là Mục lão. Bọn họ đang muốn trao quyền lựa chọn cho hắn.

Để bản thân lựa chọn.

Kiếm và thương mạnh nhất……

“Nếu là ta…..” Lâm Tiêu nói.

Hai lão giả sốc lại tinh thần, bước lại gần .

“Nếu là ta, khẳng định chọn cả kiếm và thương, một người dùng kiếm tốt nhất, một người dùng thương tốt nhất, hình như đâu có gì mâu thuẫn.”

Hai lão giả nghe Lâm Tiêu nói vậy thì đầu tiên là sững sờ. Cảnh lão không nhịn được lắc đầu. Mục lão lại bật cười rồi mắng một câu.

“Ngươi cái thằng nhãi này sớm đã có lòng tham rồi, sức người có hạn, căn bản không thế quá cố, lòng tham xuất hiện thì chính là thứ tầm thường.”

“Ta nói thẳng, tổ tiên Kiếm Ma tông từng ở một phế tích nào đó phát hiện hai bộ công pháp, hai bộ này không rõ phẩm cấp, nhưng nhất định phải trên Thiên cấp.”

“Hai bộ công pháp này rất khó tu luyện, người bình thường đừng có nói chuyện nhập môn, đến cả thử cũng không được.”

“Ta may mắn được luyện một trong hai bộ đó.”

“Sau khi luyện bộ công pháp này, kể cả khi gặp địch ở cùng cấp thì bản thân vẫn có lực phòng ngự lớn hơn. Ngay cả vượt cấp mà muốn làm hại ta cũng không dễ dàng gì. Nhưng nó có một khuyết điểm, mỗi một cảnh giới cao, mức độ tu luyện sẽ khó lên mấy lần, mỗi lần đột phá cấp sau phải tiêu hao linh khí gấp mười lần cấp trước. Thậm chí là nghìn lần.”

Mục lão nói thật lòng, lời nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Lâm Tiêu sửng sốt, chả trách lúc hắn luyện Bảo Sơn Ẩn, luôn cảm thấy công pháp này có chút không đúng. Rõ ràng chỉ là đỉnh Nhân cấp, lại làm cho hắn cảm thấy sâu không lường.

“Vậy, vậy kiếm mạnh nhất là gì?” Lâm Tiêu lại hỏi tiếp.

“Kiếm mạnh nhất à.”

Mục lão nhìn Cảnh lão một cái, nhìn thấy đối phương hình như không định tự mình giải thích, ông ấy đành tiếp tục nói.

“Cái này ta……lão Cảnh luyện chính là bộ còn lại kia, đó là một bộ kiếm tu công pháp.”

“Công pháp bình thường là hấp thụ linh khí để tu luyện, nhưng bộ công pháp này là cần nuốt kiếm khí vào cơ thể, phối hợp với linh khí và pháp quyết để tu luyện. Cảnh giới càng cao, số lượng kiếm khí và chất lượng lại cần cao hơn.”

“Địch chết một nghìn, ta thương tám trăm. Đúng là so với cùng cấp thì thực lực vượt xa, nhưng lại hao tổn thân thể và tuổi thọ vô cùng.”

“Nói như vậy, lúc lão Cảnh đột phá Luân Hải cảnh tầng một, là đã có thể giết chết một tu sĩ Toàn Đan.”

“Nhưng ngươi bảo ông ta đi đại sát tứ phương, ông ta dám không? Ông ta không dám, sợ là chưa giết nổi vài người, bản thân đã bị chính công pháp giết chết.”

“Nhưng không nhắc tới cái khác, bởi vì cái lão này, sau khi bước vào Toàn Đan cảnh, làm gì có ai dám tới Kiếm Ma Tông gây sự.”

“Đây chính là uy, còn làm cho người ta ngưỡng mộ.”

“Nói tới đây ngươi đã hiểu chưa, tu luyện một bộ công pháp đã khó, đừng nói là hai bộ.”

Lâm Tiêu nghe xong lời Mục lão, cúi đầu xuống bộ dạng suy tư. Nhưng không ai nhìn thấy ánh sáng nơi đáy mắt hắn.

Công pháp hấp thụ kiếm khí để tu luyện. Đây, nói trắng ra là vì hắn mà tạo ra, lại thêm ngộ tính mãn cấp của hắn. Vậy nếu hai công pháp cùng nhau tu luyện, thì sẽ thế nào.

“Cảnh lão, Mục lão, ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta muốn thử tu luyện hai bộ công pháp này cùng nhau, xin hãy thành toàn!”
Chương 20: Hai đại công pháp siêu cấp, tới tay

“Hơ!! Cái tên tiểu tử này sao lại có thể như thế chứ! Ta nói với ngươi tới nửa ngày mà cuối cùng cũng chỉ là phí lời!” Mục lão bực mình.

Cảnh lão cũng không nhịn nổi lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu tử, để luyện một bộ công pháp tới đỉnh cấp đã là hơn vạn bộ công pháp khác. Ngươi nếu thật sự có kiếm pháp mạnh nhất, kể cả cây thương nào trước mặt ngươi cũng trở nên vô dụng. Cần gì phải thế!”

“Đúng đúng đúng, lão Cảnh nói không sai, chuyên tâm vào một thứ mới là đúng nhất, ngươi đừng có vọng tưởng, có kiếm mạnh nhất……ta nhổ vào!! Lão già kia ngươi đang tự dát vàng lên mặt à, ngươi thử đọ thương với ta xem!! Khoe với chả khoang!!”

Mục lão nghe được nửa câu đầu còn đang định khen ngợi, nghe thấy nửa câu sau mới bắt đầu phẫn nộ.

“Không thì thử một chút?” Cảnh lão nhìn lại ông ta, trên người lập tức tràn ra chiến khí.

“Ta sợ ngươi chắc!!” Mục lão cũng không chút nhượng bộ.

Lâm Tiêu: “……”

Hay lắm, đúng là phiên bản huyền huyễn mâu thuẫn đối chọi.

“Khụ, hai vị tiền bối, ta cảm thấy không cần vậy đâu.” Lâm Tiêu vội vàng nói.

Hai lão nhân gia bây giờ mới chịu ngừng quay qua nhìn Lâm Tiêu.

“Hai vị đều nói công pháp cho ta, ta thử một chút. Cuối cùng xem bộ nào luyện trôi chảy mà tốc độ tu luyện nhanh hơn, ta sẽ luyện bộ công pháp đó. Thế nào?” Lâm Tiêu đưa ý kiến.

Hai lão nhân gia nghe xong thì mắt sáng lên, bọn họ cũng vừa nghĩ y hệt Lâm Tiêu. Quan trọng hơn là, hai người này còn vừa cá cược xong với nhau. Bọn họ ở trong Kiếm Ma tông đã tranh đấu với nhau hơn mười mấy năm, còn chưa bao giờ phân thắng bại. Mà lần này kết quả tu luyện cuối cùng của Lâm Tiêu, chính là để phân thắng bại giữa hai người.

Hai lão nhân gia nhìn nhau mắt đều rực sáng. Hận không thể đưa hắn đi tu luyện nay tức khắc.

Sau hai nén nhang, cả hai ngươi đều đã truyền thụ xong công pháp của bản thân. Cảnh lão luyện chính là – Thiên Khôi Kiếm Điển. Còn Mục lão luyện chính là – Cửu U Trấn Ma Ấn.

Lâm Tiêu ngồi trong một gian phòng ở Kiếm Các, nhắm mắt tự cảm ngộ. Trên mặt mang vẻ lạnh lùng trấn định, nhưng trong phòng vui đến phát điên. Hai bộ công pháp này đúng là vượt cả Thiên cấp. Mặc dù không dễ tu luyện nhưng giá trị là vô hạn.

Hơn nữa cả Kiếm Ma tông chỉ có một bộ Thiên cấp công pháp, mà chỉ truyền thụ cho tông chủ và thiếu chủ. Vậy mà bây giờ hắn có tới hai bộ vượt Thiên cấp, đây đúng là một cơ duyên tốt.

Lâm Tiêu lòng vô cùng cảm kích Mục lão và Cảnh lão.

Sau khi ghi nhớ hai bộ công pháp của hai lão nhân gia, Lâm Tiêu cũng không vội vã tu luyện ngay, mà mở hai mắt ra, đứng lên hành lễ với Mục lão và Cảnh lão.

“Cảm ơn hai vị tiền bối đã truyền thụ công pháp.” Lâm Tiêu chân thành nói.

“Trong vòng một tháng, hy vọng ngươi có thể sớm ngày nhập môn.” Cảnh lão dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Lâm Tiêu nói.

Bọn họ trước đây để tu luyện được hai bộ công pháp này, cũng đã phải dùng hơn một tháng mới có thể nhập môn. Tên tiểu tử này ngộ tính cao như vậy, nói không chừng trong vòng một tháng có thể làm được.

“Tiểu tử cố lên, ta đợi ngày ngươi tới bái ta làm sư phụ!” Mục lão cười nói.

Cảnh lão vung tay, một tấm thẻ bài có khắc hai chữ Phạm Thiên bay tới tay Lâm Tiêu.

“Có lệnh bài này, ngươi có thể tự do ra vào Phạm Thiên mộ kiếm, kể cả bên ngoài hay bên trong nơi tu luyện đều có thể tuỳ ý đi lại, lúc nào cũng có thể đến gặp ta.” Cảnh lão nói.

“Tạ ơn Cảnh lão!”

Lâm Tiêu vội vã đáp một tiếng, lòng càng vui.

Phạm Thiên mộ kiếm là nơi có vô số kiếm khí, nếu muốn luyện Thiên Khôi Kiếm Điển của Cảnh lão, thì thẻ bài này đúng là một thứ trợ giúp tốt.

Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn Lục lão.

Mặc dù không nói, nhưng nhìn thì cũng hiểu lệnh bài này để thể hiện cho điều gì.

-Cảnh lão đây là cho thứ tốt, còn ngài, nào còn đợi gì nữa??

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mục lão bị nhìn tới phát sầu. Đâu phải ông ấy không muốn cho, nhưng mà ông ấy nghèo lắm, làm gì có đồ gì đáng cho.

“Tiểu tử, đừng nhìn hắn, hắn luyện công pháp tiêu tốn linh thạch và các thứ khác, nói hắn nghèo nhất cái Kiếm Ma tông này cũng không quá đâu.” Cảnh lão nhân cơ hội châm biếm một câu.

“Ngươi, ngươi……Ai, ai nói ta không có đồ đáng giá. Tiểu tử, ngươi cầm cái này đi gặp Kiều lão của Đan Thanh Phong, có thể đổi được ba bình Đằng Nguyên đan.” Nói xong, Mục lão vứt qua một tờ giấy.

Lâm Tiêu nhận lấy xong nhìn một cái.

Giấy nợ?

Đây…… Mục lão này đúng là nghèo thật. Đường đường là một cường giả Toàn Đan cảnh mà chả lấy được ra thứ gì.

Vậy luyện Cửu U Trấn Ma Ấn rốt cuộc hao tốn bao nhiêu tài nguyên? Lâm Tiêu tự nhiên tò mò vô cùng.

“Ha ha, hiếm thấy ngươi hào phóng như vậy.” Cảnh lão nhìn đối phương nói.

“Dù gì một tháng nữa cũng là đồ đệ của ta, đối với đồ đệ hào phóng là chuyện bình thường mà.” Mục lão cười đáp.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta là đang cám ơn ngươi cho đồ đệ của ta ba bình Đằng Nguyên đan. Đấy đúng là thứ tốt.” Cảnh lão đáp trả.

Còn chưa nói được vài câu hai người lại muốn đánh nhau.

Sau khi Lâm Tiêu chào một tiếng thì vội vã xin lui.

Nhìn tờ giấy nợ trong tay, Lâm Tiêu quyết định vẫn đến Đan Thanh Phong đổi đan. Đằng Nguyên đan là đan dược dùng cho Luân Hải cảnh và Toàn Đan cảnh, mỗi viên Đằng Nguyên đan đều chứa một lượng lớn linh lực. Một viên Đằng Nguyên đan cũng giá trị tới 500 linh thạch hạ phẩm.

Người có tu vi Tụ Linh cảnh không dám dùng, cũng dùng không nổi. Nhưng Mục lão cũng đã nói, nếu hắn luyện Cửu U Trấn Ma Ấn, trước khi luyện cần dùng một viên Đằng Nguyên đan.

Hắn đi nhanh trên đường.

Chưa đi được bao lâu thì mặt Lâm Tiêu đổi sắc đến kỳ quái. Sau khi khảo nghiệm ngoại môn kết thúc, hắn được thăng lên làm thân phận đệ tử nội môn. Hoặc có thể nói, không chỉ mình hắn mà còn có Thẩm Cao và Cố Thạch cũng được thành đệ tử nội môn.

Bây giờ mấy đệ tử ngoại môn đang bàn luận về hắn, kể cả mấy đệ tử nội môn cũng đang nói chuyện về hắn.

“Ngươi nghe gì chưa? Khảo nghiệm ngoại môn phát hiện ra một thiên tài, mới là Tụ Linh cảnh tầng một là lĩnh ngộ được kiếm ý nguyên sơ, đánh bại mọi người dành vị trí số một.”

“Đây đúng là kinh khủng, kiếm ý nguyên sơ, trình độ đạt tới hậu kỳ Luân Hải cảnh.”

“Khẳng định là thu được cơ duyên nào đó, hình thành được kiếm ý nguyên sơ, vận may tốt thật.”

“Đây mà ngươi cũng tin, ta không tin người ở Tụ Linh cảnh có thể lĩnh ngộ kiếm ý nguyên sơ.”

“Nghe nói lúc khảo nghiệm ngoại môn, từ đầu tới cuối còn không rút kiếm ra.”

“Ta nghe nói, mấy đệ tử ưu tú nội môn còn không được như vậy, có khi chả phải đối thủ của hắn.”

“Nói vậy cũng hơi quá rồi, cứ như là giành được hạng một ngoại môn là kinh lắm vậy?”

“Thiển cận, những người ưu tú trong nội môn, vượt qua sức tưởng tượng của hắn.”

Lâm Tiêu: “???”

Hắn từ lúc khảo nghiệm ngoại môn xong đã bị Mục lão đưa đi, bây giờ mới đi ra ngoài. Ba kẻ họp lại đã thành cái chợ, đúng là bất lực thật.

Một lúc sau Lâm Tiêu tới Đan Thanh Phong.

Đan Thanh Phong là một toà chủ phong đặc biệt nhất trong Kiếm Ma Tông. Trưởng lão phụ trách ở đây và các đệ tử dưới trướng đều chỉ chuyên chú vào luyện đan. Đồng thời Đan Thanh Phong cũng là chủ phong giàu có nhất, cái gì cũng có.

“Này, ngươi đợi một chút, Đan Thanh Phong không có người khác ra vào tuỳ tiện. Ngươi là đệ tử tạp vụ ở đâu, đến đây có việc gì?”

Một đệ tử Đan Thanh Phong gọi Lâm Tiêu lại.

“Ta có việc cần tìm Kiều trưởng lão.” Lâm Tiêu từ tốn trả lời.

Bởi vì hắn không có thời gian thay cho nên quần áo trên người vẫn còn là quần áo của đệ tử tạp vụ.

“Tìm phong chủ của chúng ta?? Ngươi ?” Đệ tử trông cửa nhìn hắn như một tên ngốc.

Một đệ tử tạp vụ mà muốn tìm phong chủ của bọn hắn, điều này thật nực cười.

Đúng lúc này một bóng người xinh đẹp vọt tới trước mặt Lâm Tiêu, dùng đôi mắt cong cong nhìn hắn.

“Woa! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK