• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Mở thiên lao, ta đi vào một chuyến

“Lão nhị, ngươi, ngươi bị đập chết rồi cơ mà? Sao lại sống lại rồi?”

Lão nhị tà ma phấn khởi dắt theo hàng nghìn tên thuộc hạ sau khi được phục sinh tới bên cạnh lão đại Tà Ma.

“Lão đại, lão đại! Chủ nhân lưu lại một ấn ký Tuế Nguyệt ở trong cơ thể chúng ta, nếu chúng ta chết trận, sẽ được sức mạnh của Tuế Nguyệt kéo về, khôi phục trạng thái cũ.” Lão nhị Tà Ma nhanh chóng giải thích.

“Sức mạnh Tuế Nguyệt!!!” Trong lòng lão đại Tà Ma chấn động mạnh.

Thứ tồn tại lâu như bọn chúng, đương nhiên cũng biết một chút bí mật.

Sức mạnh của Tuế Nguyệt, đó không phải là thứ mà người của thời đại này có thể kiểm soát được.

Xem ra, chủ nhân nhất định là một Đại Đế thượng cổ nào đó chuyển thế rồi.

Sẽ là ai được nhỉ?

Không biết cái đám Tà Ma bọn chúng đã từng nghe danh hay chưa.

Nhưng chuyện này không quan trọng.

Bây giờ, đó là chủ nhân của chúng.

Tà Ma bị hạ Ngự Ma Ấn, bất luận là trong lòng hay các phương diện khác, đều phải một lòng hướng về chủ, không được phép làm trái.

“Lão nhị, sức mạnh Tuế Nguyệt quý giá vô cùng, chủ nhân cứu cái lũ các ngươi đông như thế, quá lãng phí rồi!” Lão đại Tà Ma liếc mắt nhìn đám lão nhị Tà Ma bọn chúng, bắt đầu lo lắng cho chủ nhân.

Trong mắt hắn, như này quá là lãng phí rồi.

Lão nhị: “...”

Đúng đúng đúng!

Một bên là lão đại, một bên là chủ nhân.

Mấy người nói thế nào thì là thế đó.

“Lão đại, chủ nhân nói với ta, bất luận sống lại bao nhiêu lần, tiêu hao bao nhiêu sức mạnh Tuế Nguyệt...”

“Chủ nhân chỉ có một yêu cầu...”

“Đó chính là khiến cho thánh địa Dao Trì này không được yên ổn, long trời lở đất!!!”

Lão nhị Tà Ma nhìn xuống thần tộc Dao Trì ở bên dưới, trong mắt toàn là sự hung ác.

Kẻ mà chủ nhân hận, bọn chúng sẽ hận gấp chục lần, trăm lần.

Yêu cầu của chủ nhân, bọn chúng cho dù có chết cũng phải hoàn thành.

Lão đại Tà Ma sau khi nghe được những lời này, vẻ mặt nghiêm túc.

Nếu đã như vậy, thì còn lo lắng gì nữa.

Hắn lập tức dùng thần thông của Tà Ma, đem chuyện phục sinh và khẩu dụ của chủ nhân truyền đạt tới đại quân Tà Ma.

Ngay sau đó, đại quân Tà Ma đều nhảy cẫng lên.

“Toàn bộ Tà Ma nghe lệnh, hôm nay trong số các ngươi nếu có kẻ nào không thôn phệ được tám đến mười kẻ có huyết mạch thần tộc, thì sẽ trở thành bữa tối cho những Tà Ma còn lại!!”

“Bây giờ, xuất phát! Lên!!!”

Dưới hiệu lệnh của Tà Ma Sinh Tử Cảnh, toàn bộ đại quân Tà Ma đều trở nên điên cuồng.

Bọn chúng không còn hàng ngũ chỉnh tề, bày binh bố trận rồi mới tiến lên như vừa rồi nữa.

Mà là điên cuồng như vũ bão, không hề có quy luật gì, từ bốn phương tám hướng đổ xuống.

Xông vào thánh địa Dao Trì ở phía dưới.

Trong nháy mắt, thánh địa Dao Trì vang lên những âm thanh gào thét tuyệt vọng và tiếng kêu cứu.

Đệ tử Dao Trì thông thường căn bản không chống chọi được với sự xâm lược của tộc Tà Ma, thậm chí những đòn công kích mà bọn họ thi triển còn không làm Tà Ma bị thương được

Chỉ trong mấy phút.

Thánh địa Dao Trì đã chết hơn trăm....vài trăm...gần ngàn người.

Sắc mặt thánh chủ Dao Trì trầm xuống, ông ta muốn cứu, nhưng gần như một nửa cái đám Tà Ma có thực lực mạnh nhất trong đại quân Tà Ma đều chặn trước mặt ông ta rồi.

Hai Tà Ma Sinh Tử Cảnh, Tà Ma Hóa Đỉnh Cảnh thì vô số.

Mà những Tà Ma này lại hung hãn không sợ chết.

Đánh không lại thì đã sao.

Vừa xông lên cũng chẳng nói nhiều, trực tiếp cưỡng chế dùng mạng đổi mạng, dùng mạng đổi thương thế, thậm chí liều mạng chỉ để ông ta bước chậm lại một chút, hành động chậm một bước.

Thánh chủ Dao Trì đồng thời giải quyết mấy Tà Ma thực lực mạnh mẽ, đợt Tà Ma sau lại tiếp tục xông lên.

Giải quyết được nhóm sau, thì nhóm trước đó lại tái sinh, lại lần nữa nhào tới như hổ đói.

Mãi chẳng hết, vô cùng vô tận.

Tất cả người của thần tộc Dao Trì đều triệt để đần mặt ra.

Đây...đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!!!

Bọn họ đương nhiên là đều từng nghe về Tà Ma, biết tộc Tà Ma tương đối đáng sợ.

Nhưng thật sự chưa từng nghe nói Tà Ma có thể phục sinh, còn lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác nữa.

Đúng là chưa nghe qua, cũng chưa thấy qua.

Tộc Tà Ma này cũng quá khó đối phó, khiến người ta ghê tởm.

Mấy cường giả của thần tộc Dao Trì đều đã giết cùng một con Tà Ma tới mười mấy lần rồi, nhưng giết mãi vẫn chẳng hết.

Mà đám Tà Ma đã phục sinh mấy lần kia vẫn đang chiến đấu sung sức, cuối cùng liền bộc lộ bản tính.

Ngôn từ ô uế, chửi bới khiêu khích, bao nhiêu trò xảo trá thì giở ra bấy nhiêu.

Đám người của thần tộc Dao Trì bị ép cho sụp đổ tinh thần.

Tình hình này, khiến cho thần tộc Dao Trì vốn đang chiếm ưu thế, trực tiếp rơi vào hoàn cảnh khó khăn, hoàn toàn bị động.

Bọn họ không hề phát hiện, lôi kiếp khủng bố trên bầu trời đang giảm đi nhanh chóng.

Nếu chỉ nhìn vào thánh địa Dao Trì thì rất khó phát hiện....

Lôi kiếp vốn đang bao phủ toàn bộ Thương Lan Thiên Vực, lúc này đã thu nhỏ lại chỉ còn che phủ trong phạm vi thánh địa Dao Trì.

Ầm ầm ầm.

Lôi kiếp thỉnh thoảng lại bổ xuống mấy tia sét, tập trung vào mấy người có khí vận tốt.

Cũng không biết là qua bao lâu.

Xẹt!

Một luồng sáng không mấy bắt mắt trong đám mây sét nhanh chóng bay xuống.

Bay xoẹt vào trong chủ phong của thánh địa Dao Trì.

Mọi người đều đang chiến đấu, căn bản không chú ý tới chuyện này.

Ánh sáng này lao xuống một nơi khuất tầm nhìn của chủ phong rồi hóa thành hình người.

Bên ngoài người này phát ra nhiều màu sắc đơn thuần, mỗi một tế bào trên người hắn đều nhả ra một tầng sương mỏng.

Mà mỗi một giọt sương ngưng kết lại đều chứa đựng sức mạnh khổng lồ.

Toàn bộ tế bào gộp lại cũng phải tới trăm tỉ, cùng hô hấp.

Thậm chí còn sinh ra một sức mạnh rung chuyển trời đất.

Bóng người này sau khi hít sâu vài cái, toàn bộ sức mạnh trên cơ thể đều thu lại.

Ngoại hình cũng nhanh chóng thay đổi.

Một lát sau, một bóng người già nua xuất hiện.

Sau đó, hắn bước ra khỏi góc khuất, hướng về một nhà lao bí ẩn mà đi.

“Ủa? Hàn trưởng lão, bái kiến Hàn trưởng lão!”

“Hàn trưởng lão, sao ngài lại đến đây.”

“Bái kiến Hàn trưởng lão!”

Người canh giữ ở cổng thiên lao thấy có người đến thì đều vội vàng khom người hành lễ.

Đây là một quy tắc của thánh địa Dao Trì.

Nhân vật này chỉ cần dậm chân một cái là thánh địa Dao Trì cũng rung lên mấy lần.

Nghe nói hôm nay ngay cả thánh tử đại nhân cũng bịt mắt trước mặt ông ta.

“Mở thiên lao ra, ta đi vào một chuyến!” Lão già từ tốn nói một câu, đồng thời ném một cái lệnh bài thân phận màu đen qua.

Người canh gác kia vội vàng đỡ lấy lệnh bài, chỉ liếc một cái rồi vội vàng bước tới, hai tay nâng lệnh bài đưa về.

“ Hàn lão nói đùa rồi, ngài tự mình tới, còn cần kiểm tra cái gì chứ. Mời vào, mời vào, thuộc hạ dẫn đường cho ngài!” Người canh gác khom lưng cúi đầu, cười hề hề nói.

“Được.” Lão già giữ nguyên vẻ mặt, đáp lời.

Những người canh gác khác đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, đội trưởng của mình dẫn Hàn lão vào trong thiên lao rồi.

Vận may của đội trưởng thật là quá tốt.

Lại có thể gặp được nhân vật đỉnh như Hàn lão này.

Nếu có thể dỗ Hàn lão vui vẻ, tùy ý thưởng một viên đan dược nào đó cũng là phúc lớn rồi.

Sao không phải là mình đưa Hàn lão vào nhỉ.

Haizzz, mấy người gác cổng đều thở dài, lắc đầu.

Cùng nhau ra ngoài tiếp tục quan sát thiên kiếp khủng bố trên trời.

“Ủa...? Các ngươi có cảm thấy độ mạnh của thiên kiếp kia hình như nhỏ đi một chút rồi không??”

“Có sao? Không để ý, hình như vẫn xêm xêm thế mà.”

“Cũng không biết đây là vân kiếp do đại lão hay yêu nghiệt nào đưa tới nữa.”
Chương 252: Ta sợ nhưng là sợ ông ta chạy trốn

Người canh gác dẫn đường, Lâm Tiêu đi theo phía sau.

"Hàn lão, hôm nay sao lại rảnh rỗi đích thân tới thiên lao vậy? Giống như trước đây, trực tiếp phái người nói với tiểu nhân là được rồi."

"Vậy lần này Hàn lão cần tìm bao nhiêu vật thí nghiệm? Tu vi và chủng loại, ta dẫn ngài qua đó chọn!" Sau khi hai người đi vào thiên lao, người canh gác nở nụ cười hỏi.

Khi lão già nghe vậy thì cau mày.

Vật thí nghiệm? !

Hừ! Quả nhiên lão già này rất xấu xa. Xem ra lần này trước khi dùng chính mình làm đan dẫn, không biết đã hại bao nhiêu mạng người.

Đúng vậy, không sai, Hàn lão này là do Lâm Tiêu biến thành.

Lâm Tiêu thu thập tất cả lôi kiếp bản nguyên trong kiếp vân vào linh hải sau đó hoàn toàn biến đổi và đột phá đến Hoá Đỉnh cảnh. Hắn tạm thời còn không có cảnh giới ổn định, liền trực tiếp giữ lại vài đoàn năng lượng cho cho đại quân tà ma hồi sinh.

Bản thân hắn rất nhanh đã đến gần thiên lao dưới chủ phong.

“Đưa ta xuống tầng thấp nhất.” Lâm Tiêu nói.

"A?! Chuyện này. . . Hàn lão, quyền hạn của ta không thể vào tầng cuối cùng được, chỉ có thể đưa ngài tới lối vào của tầng cuối cùng thôi." Người canh gác kinh ngạc nói.

“Được!” Lâm Tiêu đáp.

Người canh gác nhanh chóng gật đầu và dẫn đường. Trong lòng hắn ta có chút tò mò Hàn uyên lão muốn làm gì ở tầng thấp nhất. Nhưng có vẻ như hôm nay tâm trạng của Hàn lão không được tốt nên hắn ta đã khôn ngoan ngậm miệng lại.

Hai người xuyên qua tầng tầng thiên lao, mở ra từng kết giới cấm chế. Càng xuống phía dưới, kết giới trận pháp càng trở nên phức tạp và mạnh mẽ hơn.

Mặc dù Lâm Tiêu chưa đạt đến cảnh giới tông sư về hình thành trận pháp, nhưng dựa vào ngộ tính mãn cấp hắn có thể cảm nhận nó một cách chi tiết.

Ngay cả khi không thể bố trí cùng một kết giới trận pháp tương đồng thì việc phá giải nó vẫn rất đơn giản.

Đương nhiên, hiện tại đã có người mở ra cho hắn con đường mở kết giới, đương nhiên sẽ lựa chọn bớt phiền phức.

Không bao lâu, hai người họ đến một cánh cửa lớn màu đen ở tận cùng của thiên lao.

"Hàn lão, đây là cửa vào tầng thấp nhất của thiên lao ngài chỉ cần dùng linh thức thăm dò vào trong, xác minh thân phận, liền có thể mở kết giới cấm chế." Người canh gác cũng tận tình giải thích các bước mở kết giới cấm chế như thế nào.

Dù sao thì một nhân vật như Hàn lão bình thường sẽ không bao giờ đến một nơi như thiên lao. Nếu bản thân phục vụ chu đáo hơn một chút, nói không chừng Hàn lão sẽ có thể thưởng cho hắn ta vài viên đan dược tốt.

Nói xong, người canh gác cung kính đứng sang một bên.

Nhiệm vụ của hắn ta đã hoàn thành rồi, giờ chỉ chờ đợi phần thưởng thôi. Liệu lần này hắn ta có nhận được phần thưởng bất ngờ nào không?

Lâm Tiêu nhìn ra ý của đối phương, hắn từ từ bước đến gần người canh gác và nói to.

"Có một câu nói, ngươi có thể cảm nhận một chút." Lâm Tiêu nói.

"Hả?! Ừ ừ ừ, Hàn lão nói đi, ta đang nghe đây." Người canh gác gật đầu như gà mổ thóc.

“Có nhân ắt sẽ có quả, thiện ác đều có báo”

"Mọi thứ đều có mệnh, không phải do người."

"Thiên đạo luân hồi, trời sẽ không tha cho bất cứ ai." Trong mắt Lâm Tiêu toả ra một đạo kim sắc.

Sắc mặt người canh gác lập tức trở nên cứng đờ, cả người tê liệt ngồi trên mặt đất, sự sống vẫn còn, nhưng hắn ta đã là một xác sống. Một cơ thể trống rỗng, linh hồn của hắn ta đã hoàn toàn tiêu tan.

Sau khi Lâm Tiêu ném sang một bên rồi đi đến trước cánh cổng màu đen. Hắn không hủy thi diệt tích, bởi vì không cần thiết nữa.

Ý niệm vừa động, Hàn nguyên lão thực sự đã bị Lâm Tiêu kéo từ tháp Chân Long ra.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lúc này, Hàn nguyên lão đã vô cùng yếu ớt, không còn một chút uy nghiêm nào, toàn thân gần như cháy đen, không ai có thể nhận ra khuôn mặt của lão ta nữa.

"Ngươi... Lâm Tiêu, xin ngươi tha cho ta, ta sẽ đem tất cả tài sản cả đời tích góp được dâng hết cho ngươi."

Sau khi Hàn uyên lão nhìn thấy người biến thành mình, lập tức nhận ra rằng đây là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu- người rất giỏi biến hoá.

Lão ta không phản kháng, mà lập tức cầu xin tha mạng.

Phản kháng ! Lão ta thực sự không dám phản kháng.

Khoảng cách giữa hai người, dù lão ta có phản kháng thế nào cũng vô ích. Bây giờ lão ta chỉ cầu được rời đi, cầu xin được tồn tại.

“Mở cửa ra!” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

"Hả?! Đây, đây là... tầng thấp nhất của thiên lao? Sao ngươi có thể tới đây?!" Hàn nguyên lão sửng sốt.

Lão ta lập tức nhận ra đây là nơi nào cho nên sự chấn động trong lòng mới mạnh mẽ như vậy.

Tầng thấp nhất của thiên lao. Đây là vị trí trung tâm của chủ phong, nói không chừng thánh chủ đại nhân có thể đang ở chủ phong.

Nếu bản thân vùng vẫy, có thể thu hút sự chú ý của thánh chủ và từ đó sẽ được cứu?

Hay là thử xem sao?

Hán nguyên lão do dự.

Đây nói không chừng lại là một con đường sống.

"Có phải ngươi muốn nhân cơ hội phát tín hiệu cầu cứu cho thánh chủ ngươi không? Ngươi có thể thử một chút, thử đi." Lâm Tiêu nói vậy rồi thả lão ta ra, nhường đường cho lối thoát ra bên ngoài ở phía sau.

Ý nghĩa là rất đơn giản. Ngươi làm được thì ngươi có thể đi. Nếu ngươi dám, ngươi có thể lên.

Hàn nguyên lão chớp chớp mắt, trong lòng khó xử.

Vài giây sau, lão ta vẫn ngoan ngoãn đặt tay lên cánh cửa lớn màu đen trước mặt.

Linh thức vừa động.

Cạch cạch cạch.

Cánh cửa màu đen dẫn xuống tầng thấp nhất từ từ mở ra.

Không cược nổi, lão ta cảm thấy rằng đây là một cái bẫy mà đối phương đã đặt ra cho mình. Nếu lão ta thực sự dám giở trò, tên ... đê tiện này nhất định sẽ không tha cho mình.

Lão ta đã thảm hại như vậy rồi.

Lão ta thực sự không thể đánh cược nữa.

"Lâm Tiêu, ngươi xem ta đã phối hợp với ngươi như vậy rồi, ngươi có thể..." Sắc mặt Hàn nguyên lão khó coi nói.

"Tốt lắm, ta quyết định đổi cho ngươi phòng đơn lớn coi như khen thưởng." Sau khi Lâm Tiêu nói xong, hắn vung tay lên. Sức mạnh giam giữ ngay lập tức kéo Hàn nguyên lão trở lại tháp Chân Long.

Sau đó, thân hình Lâm Tiêu vừa động, hắn bước vào tầng thấp nhất của thiên lao.

Trên thực tế, với thực lực hiện tại của hắn, cho dù cưỡng ép phá vỡ cánh cửa màu đen kia, cũng sẽ không mất nhiều thời gian.

Nhưng từ khi vào thánh địa Dao Trì đến nay, hắn đã gặp nhiều cường giả của thân tộc Dao Trì. Thánh chủ Bán Đế cảnh đó, cũng gặp nhiều cường giả Sinh Tử cảnh khác.

Duy chỉ không nhìn thấy thái thượng trưởng lão gì đó, cũng là một cường giả siêu cấp Bán Đế cảnh của thánh địa Dao Trì.

Nói không chừng thực lực của người đó có thể còn cao hơn so với Thánh chủ Dao Trì, hơn nữa còn sở hữu chân linh đạo khí.

Lâm Tiêu có chút sợ hãi nhưng không phải là sợ mình không thể đánh thắng. Đúng hơn là sợ người này nhân cơ hội bỏ trốn.

Buông tha cho một cường giả Bán Đế cảnh nào cũng sẽ khiến bản thân gặp rắc rối lớn.

Vừa bước vào tầng thấp nhất của thiên lao, Lâm Tiêu khẽ nheo mắt lại.

Khí tức ở đây rất đục, hoàn toàn khác với thiên lao những ngày trước đó.

Khắp nơi tràn ngập sự lạnh lùng, sát khí, tử khí và bạo ngược.

Lâm Tiêu giải phóng linh thức, tìm kiếm bóng dáng của ni tử Anh Túc. Trong nhận thức của hắn, những cường giả bị giam cầm ở đây đều có khí tức mạnh mẽ nhưng yếu đuối.

Ngay khi linh thức của Lâm Tiêu sắp tìm kiếm toàn bộ tầng thấp nhất, hắn hơi nhíu mày.

"Có rồi! Thực sự là ở đây!"
Chương 253: Tiểu nha đầu nào đó: Này cũng làm người ta động lòng quá rồi

Lâm Tiêu dùng linh thức quét qua một lượt khắp thiên lao, cuối cùng cũng thấy khí tức của tiểu nha đầu Can Anh Túc ở trong một góc tối. Hoá ra bọn chúng nhốt người ở đây, lũ người thần tộc này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.

Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh đi vài phần, sát khí bừng bừng nổi lên.

“Hả? Đợi chút, hình như có gì đó không đúng. Sao khí tức của tiểu nha đầu này có gì đó không đúng, linh lực sao lại càng lúc càng nồng đậm. Thiên lao lúc này ngập trong sát khí. Thậm chí…… lấn át cả khí lực của cả toà chủ phong Dao Trì.”

“Đây, chả nhẽ tiểu nha đầu này là chuẩn bị …… độ kiếp Hoả Đỉnh!”

Nguy rồi, lòng Lâm Tiêu động một cái.

Trăm tránh ngàn tránh lại tránh không được lúc này. Lôi kiếp của hắn còn chưa tan bây giờ lại tới tiểu nha đầu này độ kiếp Hoá Đỉnh, vậy không phải là rắc rối càng lớn sao. Đợi thêm hai giờ nữa có phải là ổn không.

“Đợi chút.” Lâm Tiêu nghiêm giọng.

……

Tầng cuối của thiên lao Dao Trì, nơi sâu nhất.

Khoé miệng Can Anh Túc lộ ra một nụ cười đầu tiên sau mười mấy ngày bị giam giữ.

“Thần tộc Doa Trì, cô cô ngươi tới đây rồi.”

Sau khi nàng bị giam giữ và phong ấn ở đây, nàng chỉ cần một ngày để hoá giả toàn bộ phong ấn. Khẳng định đám người thần tộc không bao giờ ngờ tới, uy lực của ý cảnh huỷ diệt lớn tới mức nào.

Trước đây cho dù người bị giam giữ có mạnh tới cỡ nào, chỉ cần thêm hai lần phong ấn nữa là có thể áp chế. Mà đây chỉ là một Toàn Đan cảnh viên mãn, phong ấn như vậy đã là quá cẩn thận rồi.

Chỉ là lần này họ gặp nhầm người rồi.

Trước khi Can Anh Túc phá vỡ phong ấn, nàng cũng đã từng suy nghĩ xem nên làm gì để thoát khỏi đây. Nhưng lúc phong ấn bị phá giải thì linh lực, linh thức và cả sức mạnh đồng loạt hồi phục lại.

Nàng tự nhiên cảm nhận được sát khí và sự chết chóc được tích tụ trong thiên lao này từ vạn năm trước. Hơn nữa điều này còn làm cho ý cảnh sát sinh và cả ý cảnh huỷ diệt trong người nào nhộn nhạo hết cả lên.

Giống như muốn nói rằng đây là chuyện có lợi cho nàng. Vậy nên Can Anh Túc không chút do dự trực tiếp mở ý cảnh hấp thụ sức mạnh xung quanh.

Một lần hấp thụ này kéo dài tới mười mấy ngày, vì sao lại mất nhiều ngày tới vậy. Đơn giản vì nàng không chỉ hấp thụ năng lượng vào bên trong, mà trong lúc hấp thụ còn dùng hai loại ý cảnh của bản thân để luyện hoá những năng lượng này.

Tận đến ngày hôm nay, nàng không hiểu tại sao ý cảnh trong cơ thể lại rung lên một cái, khí tức quanh thân bắt đầu mất ổn định. Mà hình như càng lúc càng mất không chế, lúc bắt đầu nàng còn muốn áp chế nó, nhưng khi nhìn thấy điểm đột phá cảnh giới thì nàng đã hiểu.

Cơ hội độ kiếp của nàng tới rồi, độ kiếp Hoá Đỉnh.

Haha. Thật không ngờ nàng lại đột phá Hoá Đỉnh ở nơi này. Thật chả có chút lãng mạn gì cả, lúc bình thường nàng là người chú trọng tới hình thức, thân lại là nữ nhi nên càng hy vọng bản thân mình sẽ đặc biệt hơn người khác.

Đợi tới lúc nàng hoàn toàn thả lỏng cơ thể để đón nhận thời gian độ kiếp Hoá Đỉnh, thì từ đâu một thân ảnh xông vào trong thiên lao vội vã hét lên: “Đợi chút!”

Vào khoảnh khắc thân ảnh này đứng trước mặt nàng, nhìn thấy người tới là một lão già, Can Anh Túc cau mày. Rõ ràng nàng chưa bao giờ gặp đối phương nhưng lại có cảm giác quen thuộc.

“Tạm thời đừng lên Hoá Đỉnh.” Lão già vội nói.

Can Anh Túc trợn mắt đáp: “Muộn rồi!”

“Cái đồ tiểu nha đầu này……sao còn liều lĩnh hơn cả ta.”

‘Lão già’ giống như vội không đợi được, trợn mắt lên than thở một câu.

“Hả?” Vừa nghe thấy lời này Can Anh Túc cũng nghệt ra.

Nàng lập tức đứng dậy nhìn đối phương chăm chú.

“Ngươi, là ai!!” Nàng nghi ngờ hỏi.

Khí tức quen thuộc, cách nói chuyện cũng quen thuộc. Cho tới tận bây giờ ngoài người kia ra, không ai gọi nàng thế cả.

‘Lão già’ phất tay phải qua mặt một cái, thân hình cũng biến đổi theo. Chớp mắt đã biến thành một thiếu niên.

“Đại Tiêu Tiêu! Sao ngươi ở đây? Là ngươi thật sao?” Trong mắt Can Anh Túc tràn ngập sự vui vẻ.

“Nếu là giả cho đổi hàng.” Lâm Tiêu nhún vai nói.

Sau đó chỉ với một chiêu hắn đã huỷ hơn nữa thiên lao, dù có dùng trận pháp phòng ngự nào cũng không ngăn được chiêu này của hắn.

“Hả? Đại Tiêu Tiêu, ngươi lên Hoá Đỉnh rồi?” Can Anh Túc kinh ngạc.

Đoạn thời gian trước khi Can Anh Túc ở cạnh Lâm Tiêu, nàng ta biết Lâm Tiêu cùng lúc tu luyện nhiều loại ý cảnh. Đặc biệt là trước khi nàng bị bắt đi, còn ở Đại Can lĩnh ngộ được Nho đạo.

Chuyện này làm cho con đường lên Hoá Đỉnh cảnh đã khó càng thêm khó. Vậy mà hai người mới không gặp có mười mấy ngày, Đại Tiêu Tiêu đã lên được Hoá Đỉnh cảnh rồi?

“Chuyện này kể ra cũng dài, đi khỏi đây trước đã.” Lâm Tiêu nói.

Bây giờ mau chóng rời khỏi đây, trước khi lôi kiếp của tiểu nha đầu này xuất hiện, có lẽ còn kịp thoát ra khỏi phạm vi lôi kiếp của hắn.

“Đi thôi, vậy chúng ta trước tiên…..”

Can Anh Túc nói được một nửa thì hai mắt loé lên.

Xoạt! một giây tiếp theo thân ảnh của nàng ta đã ở trước Lâm Tiêu. Tay phải biến thành móng vuốt, ý cảnh sát sinh và huỷ diệt bộc phát.

Bùm! Tung ra một chiêu công kích bất ngờ.

Trước khi tay nàng kịp xuyên thủng ngực đối phương đã bị một bàn tay to dày ấm áp nắm được.

“Nha đầu này! Lại phát điên gì thế! Sao tháng nào cũng phải có một lần thế này vậy!” Lâm Tiêu túm được tay nàng ta, hắn thật sự cạn lời.

Lúc nãy cơ thể hắn theo bản năng chặn lại sát chiêu của nha đầu này.

“Hihihi, đây là vì sợ kẻ khác mạo danh Đại Tiêu Tiêu nhà ta đó! ồ! ~ bây giờ ta khẳng định, đúng là thật rồi, không sai!” Can Anh Túc làm bộ dạng đây là chuyện nên làm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ngươi đúng thật là……cảnh giác quá!!” Lâm Tiêu lườm một cái.

“Thật ra là muốn cảm ơn Đại Tiêu Tiêu đã tới cứu ta……”

Can Anh Túc nói xong thì thuận thế nghiêng người về phía bàn tay đang được Lâm Tiêu nắm. Lâm Tiêu lùi lại sau nửa bước lòng cũng cảnh giác. Lại nữa à?

Lần này mà nữa thì hắn sẽ không khách khí nữa!

Chỉ nhìn thấy Can Anh Túc lập tức nghiêng người sâu theo Lâm Tiêu.

“Mua~~~”

Lâm Tiêu cảm thấy sự ẩm ướt trên nửa khuôn mặt của mình, thân thể thì như bị điện giật. Cảm giác tê dại truyền từ tim lan ra ngoài.

Can Anh Túc hôn xong thì ngay tức thì lùi lại sau. Cả mặt hơi ửng hồng, thật không ngờ cái chuyện này còn kích động hơn cả giết người.

“Nha đầu, nước bọt của ngươi…..có chút thối.” Lâm Tiêu làm bộ ghét bỏ nói.

“Lâm Tiêu, ngươi, ngươi…….” Can Anh Túc trợn tròn mắt, nghiến răng.

Khi nàng đang định nói gì thì….Ầm ầm ầm!

Thiên lao bị một con Lôi Long từ trên trời giáng xuống một trận sấm sét kinh thiên động địa, những bức tường của thiên lao vỡ vụ, thiên lao hoàn toàn sụp đổ.
Chương 254: Đông Vực mà cũng muốn trở mình? Đừng nằm mơ nữa

“A! chuyện gì thế này! Thiên lao vỡ rồi.”

“Chắc chắn là do lũ người thần tộc làm, thật là đáng ghét!”

“Cuối cùng bọn chúng cũng định giết chúng ta rồi sao? Tới đây, lão tử sớm đã muốn chết rồi.”

“Hahaha, giải thoát cho ta đi, ta cũng nếm qua loại giày vò này rồi.”

“Hả? sao phong ấn trên người ta bị lôi kiếp hoá giả hết rồi, hahaha, lão tử đi đây.”

“Ngươi không nó ta cũng không phát hiện đâu, phong ấn trên người ta cũng được hoá giả hết rồi. Đi, chúng ta ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Thiên lao vỡ nát, hộ vệ là những kẻ chạy thoát thân đầu tiên. Những người bị giam ở trong chết vô số kể, càng ở tầng trên người chết lại càng nhiều. Còn những người bị nhốt ở tầng dưới đều là cường giả.

Dưới trận lôi kiếp vừa nãy, những người này mặc dù bị trọng thương nhưng phong ấn trên cơ thể lại được hoá giải. Giống như đòn công kích của Lôi Long còn ẩn dấu một loại sức mạnh đặc biệt nào đó.

Ngay lập tức hàng loạt thân ảnh từ trong ngục sâu lao ra ngoài. Có kẻ vừa ra ngoài đã muốn chạy khỏi thánh địa, cũng có kẻ vừa ra ngoài liền bắt đầu động thủ đánh nhau với đám người thần tộc.

Nhưng đại đa số sau khi ra được ngoài đều bị màn lôi kiếp này làm cho sững sờ đứng im tại chỗ. Đám vân kiếp vốn dĩ màu tím từ từ hợp lại thành một mảng đen xì, màu đen này như bất tận, nó hun hút vào trong như không nhìn thấy điểm kết thúc.

Ầm ầm!!

“Gầm gầm!!”

Vô số con Lôi Long đen xì từ trong vân kiếp chui ra, uy áp khổng lồ như muốn đè ép cả thiên địa.

Rắc rắc, tiếng vỡ nát bắt đầu vang lên.

Cứ mỗi một lần đám Lôi Long này quẫy đuôi hay duỗi móng vuốt, khoảng không trước mặt trúng lại bị xé toạc ra. Vân kiếp lúc đầu chỉ nằm ở phạm vi bầu trời trên thần tộc Dao Trì, bây giờ nó bắt đầu lan ra xung quanh.

Chỉ trong chốc lát cả Thiên Vực Thương Lan như bị lôi vân bao phủ, kể cả các Thiên Vực khác cũng cảm nhận được.

Chư vị cường giả: “???”

Cái gì vậy? không phải lúc nãy đã kết thúc rồi sao? Sao lại tới nữa rồi? Cái thứ lôi kiếp này còn có năng lực hồi phục sao?

Hơn nữa lần lôi kiếp này cũng hơi có chút quái dị, giống như……tràn ngập mùi của sự huỷ diệt. Rốt cuộc có ai đột kiếp đây? Độ cái gì mà lắm vậy?

Cường giả của những Thiên Vực khác không thể hiểu được, nhưng người của thánh địa Dao Trì, sau khi nhìn thấy những đám lôi vân đen xì này. Lại thêm đại quân tà ma trước mắt, mặt người nào cũng biến sắc.

Mọi người hình như nghĩ tới chuyện gì đó, tại sao cảnh trước mắt đây giống như loại lôi kiếp được liệt vào danh sách cấm trong sách thượng cổ vậy. Hình thái của đợt lôi kiếp này, giống như là ‘lôi kiếp diệt thế’

Gầm!

Gầm!

Lúc này đám Lôi Long chen lấn nhau kín cả một bầu trời, từng đợt sấm sét vang lên. Bọn chúng bắt đầu tấn công tất cả mọi thứ kể cả người của thần tộc và các kiến trúc xung quanh.

Chỉ trong một cái chớp mắt thánh địa Dao Trì đã bị tổn thất về cả người và của.

“Nghiệt súc, ngươi dám!” Thánh chủ Dao Trì phẫn nộ.

Sau khi đánh bay đám tà ma trước mặt, thánh chủ bay về phía con Lôi Long gần nhất, đạo khí đại ấn trong tay cũng lao về phía Lôi Long. Thánh chủ vốn tưởng rằng chỉ cần một chiêu ít nhất cũng phải giết được một con Lôi Long.

Nhưng lúc đại ấn đạo khí tới gần con Lôi Long, thì Lôi Long như cảm nhận được, thứ duy nhất biểu lộ cảm xúc của nó chính là đôi mắt. Mà lúc này đôi mắt của Lôi Long tràn ngập sự huỷ diệt.

“Gầm!”

Lôi Long gầm lên một tiếng, nó lấy đầu đối diện trực tiếp với công kích của thánh chủ.

“Hừ, cũng chỉ là Lôi Long mà thôi, quả nhiên không có não.” Thánh chủ thấy thế thì lại vung tay lên.

Đại ấn đạo khí mau chóng đập xuống.

“Đông!!” Một âm thanh trầm đục vang lên.

Con Lôi Long bị đánh bay ra xa hơn 100 mét, đầu nó bị đập nát một nửa, nhưng lại không tan biến. Nó lắc đầu vài cái rồi lại gầm lên, sự phẫn nộ trong mắt nó tăng lên đến tột độ. Nó vung đuôi một cái rồi lại lao về phía thánh chủ Dao Trì.

“Đây…đây là cái sức mạnh gì!!” Thánh chủ kinh ngạc thốt lên.

Với thực lực và tu vi của thánh chủ, lại thêm uy lực của đạo khí trong tay thì chắc chắn phải trấn áp được Lôi Long.

Nhưng một ấn này lại chả thể làm gì được con Lôi Long trước mắt kia. Cứ như trong cơ thể Lôi Long ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt.

“Chết tiệt!” Thánh chủ cáu gắt.

Hôm nay đúng là gặp đại nạn mà, đầu tiên là Hàn lão tính khí thay đổi, sau đó lại có tà ma xuất hiện, tà ma lại còn có năng lực hồi sinh. Bây giờ lại tới trận lôi kiếp biến dị này.

Chả nhẽ, chả nhẽ ngày tàn vong của thần tộc đã tới!

Sau khi thánh chủ vật vã đối phó với hai con Lôi Long, cuối cùng hắn cũng nhận ra một điều. Những đám lôi vân vừa mới xuất hiện và cả những dị tượng thiên địa. Rõ ràng lúc đó có người giải phóng năng lượng làm kỳ độ kiếp bắt đầu.

Hơn nữa người này đang ở trong thánh địa Dao Trì. Thật đáng chết, kẻ này là ai! Không có não à!

Không biết gọi nhiều lôi kiếp tới như vậy sẽ có chuyện gì phát sinh sao? Sợ rằng những con Lôi Long này chính là biến dị được sinh ra từ việc lôi kiếp trùng trùng điệp điệp lúc trước.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Xoẹt! đúng lúc này có hai thân ảnh từ chủ phong lao lên trời. Thánh chủ Dao Trì nhìn chằm chằm hai thân ảnh này.

Là hắn, từ bí pháp hắn có thể nhận ra được người này chính là kẻ đã thu hút lôi kiếp tới đây. Hơn nữa lần lôi kiếp này là lôi kiếp độ Hoá Cảnh.

Hắn vẫn hoài nghi, sức mạnh và uy áp của đợt lôi kiếp này không kém lôi kiếp độ sinh tử cảnh là bao. Dĩ nhiên không thể so sánh với lôi kiếp độ lên sinh tử cảnh được.

Không biết cường giả Hoá Đỉnh cảnh nào có thể gọi được màn lôi kiếp thế này. Trái tính phải tính vậy mà không ai ngờ được người gọi lôi kiếp này tới lại là một nữ nhân, hơn nữa mới ở Toàn Đan cảnh.

“Nàng ta là ai!!!” Thánh chủ nghi ngờ hỏi.

Câu này làm tất cả những trưởng lão quan trọng của thần tộc Dao Trì đều nhìn về hướng hai người kia. Chỉ một lúc đã có người nhận ra bóng dáng hai người đang lao về lôi kiếp kia là ai.

“Thánh chủ đại nhân, nữ nhân kia là kẻ mấy ngày trước chúng ta bắt được, muốn dùng làm mồi nhử tên Lâm Tiêu!”

“Là nàng ta!! Vậy mà nàng ta độ kiếp? Nàng ta không phải đang bị nhốt ở nơi sâu nhất trong thiên lao sao?”

“Đợi chút, thiếu niên kia……thiếu niên đứng bên cạnh nàng ta là Lâm Tiêu!!”

“Cái gì? Thế mà là tên Lâm Tiêu bắt thánh nữ, cướp cả thánh khí, khiến cho hai trưởng lão mất tích?”

“Đúng đúng đúng, chính là hắn!”

“Khẳng định hắn nhân lúc hỗn loạn tới cứu nữ nhân kia, mau bắt hắn lại!”

Thánh chủ Dao Trì nghe thấy mọi người nói vậy lập tức hiểu ra mọi chuyện. Hoá ra thiếu niên kia là Lâm Tiêu, hơn nữa hắn cũng cảm nhận được nữ nhân kia cũng là một người không đơn giản.

Thậm chí có thể so với Thánh Tử của thần tộc, người xếp thứ nhất và thứ hai khu Đông Vực của bảng Chân Long?

Hừ! Lũ người Đông Vực muốn trở mình sao! Vậy chúng cứ nằm mơ đi.

Dám nhân lúc loạn lạc tới cứu người, vậy hôm nay phải dập tắt mọi hy vọng của lũ người Đông Vực này.

“Đi!!”

Thánh chủ Dao Trì bộc phát thần thông, đại ấn tỏa ra ánh sáng rực rỡ lao về phía hai người. Đại ấn vừa đánh ra chứa một nguồn sức mạnh khổng lồ.

Thiếu niên đang lao lên trên màn lôi kiếp lần đầu cảm nhận được đại ấn đạo khí mang sức mạnh đánh về phía mình.

“Haha! Của cho không! Vậy ta không khách sáo nữa!”
Chương 255: Ta có thể đó, ngươi làm gì được ta?

Ban đầu Lâm Tiêu muốn nhân cơ hội này cùng ni tử Anh Túc xông vào kiếp vân.

Bởi vì trong kiếp vân do hắn hình thành, có cơ duyên như lôi kiếp bản nguyên. Vì vậy, hắn muốn xem liệu kiếp vân của cô gái này có những thứ tương tự hay không.

Không ngờ, ngay khi cả hai ra khỏi thiên lao đổ nát, họ đã bị Thánh chủ Dao Trì theo dõi.

Nhìn Đại Ấn Đạo Khí bị ném thẳng về phía trước, trong mắt Lâm Tiêu tràn đầy sự hung dữ và điên cuồng.

Nếu như Thánh chủ Dao Trì lợi dụng chân linh đạo khí thi triển thần thông tầm xa, hắn nhất định sẽ tìm cách né tránh.

Dù sao là cường giả siêu cấp Bán Đế cảnh. Nhưng đánh qua như vậy không phụ thuộc vào ai rồi.

Lâm Tiêu khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt thờ ơ.

Hắn bước lên một bước bằng chân phải rồi lao về phía Đại Ấn Đạo Khí.

Trên bề mặt cơ thể hắn phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, mỗi tế bào đều tỏa sáng, phóng thích ra từng đợt uy năng.

"Đại Tiêu Tiêu, ngươi làm gì vậy!!" Can Anh Túc lo lắng nói.

Nàng ta cũng cảm nhận được Đại Ấn Đạo Khí đang công kích, uy lực không thể coi thường.

"Ngươi đi lên trước chờ ta, ta muốn khiến thánh địa Dao Trì này đổ máu một lần!" Lâm Tiêu không quay đầu lại nói.

"Chuyện này... được rồi!" Can Anh Túc rất tin tưởng lời nói của Lâm Tiêu.

Nàng ta hiểu nhưng người khác không hiểu.

"Hả!? Lâm Tiêu Đông Vực thực sự điên rồi."

"Đó là Đại Ấn Đạo Khí bất khả chiến bại của Thánh Chủ Dao Trì, có thể trấn sát vạn vật, vậy mà hắn lại dám chính diện xông tới."

"Hoá Đỉnh rồi, khí tức trên người Lâm Tiêu có lẽ là vừa mới Hoá Đỉnh không bao lâu."

"Không phải vừa mới đột phán Hóa Đỉnh sao, có gì lợi hại chứ, ngông cuồng, kiêu ngạo, người như vậy đổi lại là ta thì ta cũng giết."

Một số Sinh Tử cảnh đại năng của Thánh địa Dao Trì lộ ra vẻ mặt khinh thường.Theo quan điểm của họ, Lâm Tiêu này chỉ là một thiên kiêu vừa đột phá đến Hoá Đỉnh mà thôi.

Đông Vực khen người này lên tận mây xanh. Nhưng Đông Vực là nơi nào chứ, là Thiên Vực lạc hậu nhất cằn cỗi trong tất cả các Thiên Vực.Nơi đó thì có thể sinh ra nhân vật gì chứ! ? Không thể nào.

Đối với hai Sinh Tử cảnh của Thần tộc Dao Trì trước đó đi tới Đông Vực theo góc nhìn của bọn họ, nhất định là bị người của Đông Vực lập mưu nhốt lại ở đó rồi.

Lúc này, Đại Ấn Đạo Khí cũng đã đánh đến trước mặt Lâm Tiêu.

“Không biết sống chết!” Thánh chủ Dao Trì hét ra mấy chữ, ấn tay phải một cái về phía hư không.

Bùm! !

Đại Ấn Đạo Khí đã mạnh mẽ áp chế Lâm Tiêu dưới ấn, thần thông bùng phát ngay lập tức, bùng ra những chùm ánh sáng đầy màu sắc.

Sau đó, ý niệm Thánh chủ Dao Trì vừa động, chuẩn bị triệu hồi Đại Ấn Đạo Khí.

Đối mặt với thần uy của một ấn này, đừng nói một người vừa mới đột phá Hoá Đỉnh. Ngay cả những cường giả vừa đột phá Sinh Tử cảnh cũng sẽ bị tiêu diệt trong khoảng không dưới ấn này.

"Hả?!" Nhưng ngay sau đó, Thánh chủ Dao Trì đã sững sờ.

Nhìn thấy Đại Ấn Đạo Khí rung lên không ngừng tại chỗ, không hề bay trở lại như thể bị vướng vào một cái gì đó.

"Thánh chủ, chính là Lâm Tiêu kia, hắn đã đỡ được một kích của Đại Ấn Đạo Khí!"

"Đây, Lâm Tiêu này đang làm gì vậy, hình như hắn đang ôm lấy Đại Ấn Đạo Khí."

"Thật không thể tin được, loại độ mạnh cơ thể này quá kinh người."

"Làm như vậy có tác dụng gì chú, hôm nay thân thể của hắn có mạnh mẽ cỡ nào, cũng không thể ra khỏi thánh địa Dao Trì chúng ta."

Mọi người đều chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng này. Không ai chú ý khi Lâm Tiêu ôm Đại Ấn Đạo Khí, một lò luyện đan cỡ nắm đấm đã xuất hiện trên vai hắn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi lò luyện đan này xuất hiện, nó nhảy lên Đại Ấn Đạo Khí chỉ bằng một cú.

So với Đại Ấn Đạo Khi có kích thước bằng một ngọn núi thì lò luyện đan có kích thước bằng nắm đấm này rất nhỏ và không dễ nhìn thấy.

"Nếu đã cho ta thì đừng lấy lại nữa." Lâm Tiêu cười lạnh nói.

Thánh chủ Dao Trì cười giận dữ khi nghe câu này.

"Tiểu tử, ngươi thật sự ngu ngốc hay là giả ngu vậy? Đây là chân linh đạo khí mà bản Thánh Chủ luyện hoá, chỉ dựa vào luồng man lực này của ngươi mà cũng muốn tùy tiện đoạt đi sao?!" Thánh chủ Dao Trì chế giễu một câu, trực tiếp dùng tay phải đánh ra pháp quyết.

"Vô Lượng Càn Khôn, chấn!!!" Hắn hét về phía Đại Ấn Đạo Khí một câu.

Nhưng nửa giây trôi qua.

Một giây trôi qua.

Thánh chủ Dao Trì trố mắt nhìn.

Xảy ra chuyện gì vậy! ? Tại sao chân linh đạo khí của hắn lại thất linh?

Thánh chủ Dao Trì thử thêm hai lần nữa, nhưng Đại Ấn Đạo Khí vẫn không có phản ứng.

Cảnh tượng có chút xấu hổ.

"Sao vậy? Đạo khí này của ngươi không dùng được nữa sao, vậy để ta thử một chút, luyện!!!" Lâm Tiêu nói xong hét lớn một tiếng.

'Phụt! ! '

Ngay sau đó, toàn thân Thánh chủ Dao Trì run rẩy, khóe miệng tràn ra một tia máu, trong lòng hắn nổi lên một cơn sóng cực lớn.

Phản tác dụng rồi, Đại Ấn Đạo Khí không chỉ phản tác dụng mà còn buộc hắn phải ngắt kết nối.

Chuyện này... chuyện này... làm sao lại chuyện như vậy có thể xảy ra được chứ.

Dưới cảm ứng của khí cơ, vào lúc này hắn thực sự cảm thấy Đại Ấn Đạo Khí của mình đang được Lâm Tiêu luyện hóa.

"A! Khốn nạn, ngươi dám!" Thánh chủ Dao Trì giận dữ.

Hắn bất ngờ đánh ra một chưởng. Khí huyết trong chưởng này sôi trào như biển lớn dao động, bao trùm lấy Lâm Tiêu.

Thấy vậy, Lâm Tiêu không sợ chút nào. Mặc dù đây là thánh địa Dao Trì nhưng bây giờ nó đang là sân nhà của hắn.

“Ta dám thì sao nào!” Lâm Tiêu cười nói.

Sau đó, hắn đánh một quyền về phía Thánh chủ Dao Trì.

Có điều khi cú đấm của hắn giáng xuống, toàn bộ khu vực thánh địa Dao Trì đột nhiên tối sầm lại, ánh sáng dường như bị nuốt chửng.

Ngay sau đó.

Bùm bùm bùm!

Tiếng sấm nổ tứ phía, hàng ngàn đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống.

Mỗi tiếng sấm sét dường như đều ẩn chứa ý định hủy diệt. Cảnh tượng đó giống như ngày tận thế.

Bùm bùm bùm! !

Một chưởng của Thánh chủ Dao Trì đánh đã mất đi uy năng sau khi chống lại hơn chục đạo sấm sét.

"Ngươi, ngươi, ngươi tại sao có thể khống chế lôi kiếp chi lực? Không thể nào! Không thể nào! !" Thánh chủ Dao Trì kêu lên thất thanh, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Hắn là như vậy rồi chứ chưa kể đến những người khác của thần tộc Dao Trì.

Chỉ là những người này đang tránh né và chống lại sấm sét mà một quyền của Lâm Tiêu giáng xuống kéo tới, căn bản không có thời gian để mở miệng.

"Ta làm được đó, ngươi có thể làm gì ta!" Sau khi Lâm Tiêu nói xong, hắn tiếp tục kết nối với lôi kiếp bản nguyên trong linh hải và lại đánh ra một quyền nữa.

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!

Một đợt sấm sét khác lại giáng xuống.

Sau khi tung một quyền này, Lâm Tiêu toàn lực để luyện hóa Đại Ấn Đạo Khí đó.

"Luyện, luyện, luyện, luyện cho ta!"

Dưới sự nỗ lực chung của hắn và Tiểu Hoả, không đến mười nhịp thở, Đại Ấn Đạo Khí đã hoàn thành luyện hoá sơ bộ, đạt tới điều kiện hiến tế.

Lâm Tiêu tâm niệm vừa động.

Đại Ấn Đạo Khí lớn bằng ngọn núi nhỏ nhanh chóng khôi phục lại kích thước bằng một nắm đấm, sau đó bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.

Vật hiến tế có tính không chắc chắn và không ổn định, thậm chí Lâm Tiêu cũng không biết sau khi hiến tế thì điều gì sẽ xảy ra cho nên tốt hơn là khi hắn ở một mình thì hãy tiến hành hiến tế đạo khí này.

"A!! Mẹ kiếp, trả lại đạo khí cho ta!!" Một tiếng hét giận dữ vang lên từ bến dưới sự công kích của sấm sét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK