• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Khiêu chiến với bảng tinh anh của nội môn

“Cảnh lão, chuyện đó.....còn có nơi nào khác có thể tu luyện không?”

Lâm Tiêu lộ ra dáng người cực tốt, ngại ngùng hỏi Cảnh lão bên cạnh.

Khóe miệng Cảnh lão giật giật.

Nhìn vào Phạm Thiên mộ kiếm nhấp nhô trập trùng.

Vô số kiếm khí rải rác trên mặt đất, trông như tàn binh bại trận.

Chẳng còn chút kiếm khí nào.

Thấy Cảnh lão không nói gì, ánh mắt Lâm Tiêu hướng ra phạm vi bên ngoài Phạm Thiên mộ kiếm nói: “Cảnh lão, hay là vãn bối tạm chấp nhận rời ra bên ngoài tiếp tục tu luyện??”

“Cút, cái tên nhóc nhà mi cút đi cho ta.”

“Nếu bị ngươi dày vò thêm chút nữa, Phạm Thiên mộ kiếm này cũng không còn nữa rồi.”

“Muốn tiếp tục tu luyện có thể đi di tích Vô Cực Thượng Cổ, nơi này chuẩn bị mở rồi, đối với ngươi mà nói thì chính là một nơi rất tốt để tu luyện.”

Cảnh lão lườm Lâm Tiêu một cái, còn đưa ra một đề nghị.

Di tích Vô Cực Thượng Cổ?

Lâm Tiêu hơi sững lại.

Đây đã là lần thứ hai hắn nghe về nơi này rồi.

Lục sư tỷ từng nói với hắn, Thử Kiếm thạch ở buổi kiểm tra ngoại môn, trước kia chính là được tông chủ tìm thấy ở trong đó.

Bây giờ Cảnh lão lại đề cử nơi này.

Nếu như vậy, hắn nhất định phải đi một chuyến.

“Cảnh lão, nếu vãn bối đi di tích Vô Cực, vậy ước định với ngài và Mục lão thì phải làm sao?” Lâm Tiêu hỏi.

“Quan tâm cái lão già đó làm gì, ngươi cứ đi việc của ngươi đi.” Cảnh lão ung dung nói.

“Vâng! Vậy bây giờ vãn bối đi chuẩn bị một chút.” Lâm Tiêu nói xong, hành lễ từ biệt, sau đó liền thi triển thân pháp, nhanh chóng rời đi.

Cảnh lão nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Tiêu, trong đáy mắt có sự kinh ngạc.

Thiên kiêu cỡ này, chỉ e là sẽ nhanh chóng vang danh khắp vương triều Đại Ngụy thôi.

Ông nhặt một thanh trường kiếm bị rơi trên mặt đất, đang định cắm nó trở về mộ kiếm.

Nhưng khi cảm nhận trạng thái bên trong của trường kiếm, ông tỏ vẻ bất đắc dĩ mà lắc đầu.

“Yêu nghiệt, quá yêu nghiệt rồi, bao nhiêu kiếm như vậy đều trống rỗng, chí ít cũng cần tới mười năm, à không, hai mươi năm mới có thể khôi phục lại toàn bộ kiếm khí đó.”

....................

Lâm Tiêu mặc trang phục của đệ tử nội môn, bay về hướng khác.

Tốc độ cực nhanh, tiếng gió gào thét bên tai, trên đường chỉ để lại tàn ảnh.

Điên cuồng tu luyện liên tục tám ngày, hắn cần giải tỏa một phen.

Lần này hắn không hề che giấu cảnh giới tu vi thật sự của bản thân, mặc cho linh lực lưu chuyển khắp cơ thể.

Uy thế tỏa ra nhàn nhạt.

Đây là...Tụ Linh cảnh viên mãn.

Thiên Khôi Kiếm Điển không hổ là công pháp thiên giai chí thượng, chỉ cần có không gian tu luyện thích hợp, thì tốc độ tu luyện phải nói là một ngày đi ngàn dặm, không có gì phải hoài nghi hết.

Tuy rằng lúc tu luyện sẽ khiến người ta cực kỳ đau đớn, nhưng kết quả cũng không hề tầm thường.

Mà Lâm Tiêu còn mơ hồ phát hiện một điểm trùng hợp.

Sau khi kết hợp Thiên Khôi Kiếm Điển và Cửu U Trấn Ma Ấn lại với nhau mà tu luyện.

Không chỉ có thể giảm bớt phần lớn cơn đau, tốc độ tu luyện còn không giảm mà ngược lại còn tăng lên nữa.

Lẽ nào đây mới là cách lí giải chính xác?

Lâm Tiêu vì vậy mà đi hỏi Cảnh lão, Cảnh lão lắc đầu tỏ vẻ không rõ.

Bởi vì vẫn chưa có người nào có thể tu luyện đồng thời hai loại công pháp này.

Chính vì phát hiện điểm trùng hợp này, sau khi Lâm Tiêu cực khổ tu luyện tám ngày, liền đem tu vi vững vàng nâng lên Tụ Linh Cảnh viên mãn.

Đến lúc này, trong cơ thể hắn vẫn còn dư lại hơn nghìn luồng kiếm khí chưa luyện hóa.

Không phải bão hòa thì không thể luyện hóa được.

Mà là cho dù luyện hóa toàn bộ, Lâm Tiêu cũng cảm thấy không thể đột phá Luân Hải Cảnh được.

Hắn vẫn cần một cơ hội, một cơ duyên. Di tích Vô Cực Thượng Cổ rất có thể chính là nơi có cơ hội và cơ duyên đó.

Sau khi bay được một khắc, Lâm Tiêu cuối cùng cũng tới được chủ phong to nhất của Kiếm Ma tông, dưới đỉnh Thiên Sơn.

Nghe nói dưới đỉnh Thiên Sơn trấn áp một dòng long mạch, là nơi tập chung khí vận của toàn bộ Kiếm Ma tông.

Vì vậy, nồng độ linh lực và hoàn cảnh tu luyện ở Thiên Sơn Phong, cho dù là tám ngọn chủ phong khác hợp lại cũng không bì được.

Cho nên, người có thể sống ở Thiên Sơn Phong chỉ có các bậc trưởng bối và đệ tử tinh anh bảng của nội môn thôi.

Chỉ cần ngươi có thể tiến vào nội môn tinh anh bảng, thì sẽ có tư cách sống ở trên Thiên Sơn Phong.

Tu luyện ở đây so với ở nơi khác, tuyệt đối không giống nhau.

Đây cũng là nguyên nhân mà chúng đệ tử nội môn đánh nhau bể đầu để giành giật.

“Vị sư huynh này có cần một bản danh sách các đệ tử trên bảng tinh anh nội môn mới nhất không? Chỉ cần một viên linh thạch mà thôi.”

Còn chưa tiến vào nội môn, một vị đệ tử ngoại môn đã gọi hắn lại.

Danh sách bảng tinh anh nội môn?

Còn có thứ này nữa cơ à?

“Cho một bản xem nào.” Lâm Tiêu ném một viên linh thạch qua, nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi đệ tử ngoại môn nhận linh thạch, liền vội vàng đưa tới một danh sách và nói: “Vị sư huynh này, có gì thắc mắc cứ hỏi ta, ta là thổ địa nơi này đấy.”

Lâm Tiêu lật mở danh sách, tùy ý hỏi: “Vậy nếu muốn đi khiêu chiến người trên bảng tinh anh thì trực tiếp tìm tới hắn là được hả?”

“Phải phải, chỉ cần sư huynh tìm tới người đó, tuyên bố khiêu chiến với hắn, sau khi khiêu chiến thành công là có thể thay thế vị trí của người đó.” Đệ tử ngoại môn này nói.

“Vậy, ngươi có biết người này ở đâu trên Thiên Sơn Phong không?” Lâm Tiêu chỉ vào một cái tên trên bảng tinh anh rồi hỏi.

Đệ tử này nhìn vào vị trí Lâm Tiêu chỉ.

“Chu sư huynh, vị trí số 80 trên bảng tinh anh, thực lực ở mức Tụ Linh Cảnh viên mãn, tu luyện Man Ngưu Kình Luyện Thể Quyết, sức mạnh kinh khủng khiếp, nghe nói chỉ một cánh tay thôi đã có lực tương đương ba nghìn cân rồi. Vị sư huynh này, huynh, chắc không phải là muốn...”

Vị đệ tử ngoại môn nhìn Lâm Tiêu với vẻ mặt kinh ngạc.

Hình như hắn đã hiểu mục đích của vị sư huynh này rồi.

Nhưng vị sư huynh này trông lạ mặt lắm,vừa nhìn là biết không phải người trên bảng tinh anh rồi.

Lần đầu khiêu chiến đã chọn Chu sư huynh xếp hạng thứ 80, vậy cũng quá không biết tự....à...quá gấp gáp rồi.

“Lẽ nào không được sao? Không phải đã nói là khiêu chiến với người cách mình trong khoảng 20 bậc là được à?” Lâm Tiêu thắc mắc.

“Sư huynh à, khiêu chiến thì khiêu chiến được đấy, thế nhưng mà mỗi một đệ tử, trong một tháng chỉ có một cơ hội khiêu chiến thôi, nếu thất bại thì chỉ đành chờ tới tháng sau.” Đệ tử ngoại môn kia giải thích.

“Ủa? Có một cơ hội thôi ấy hả???” Lâm Tiêu đăm chiêu suy nghĩ.

Nếu mà như vậy, thế chả phải là hắn không có cơ hội đi di tích Vô Cực à.

Đi di tích Vô Cực, mỗi một tông phái chỉ có cố định mấy cái danh ngạch, người không có trong danh ngạch thì căn bản là đâu có được vào.

Chẳng lẽ tới lúc đó phải đi cướp một suất à?

“Khiêu chiến thất bại thì cơ hội khiêu chiến chỉ có một lần, nhưng nếu thành công thì có thể tiếp tục khiêu chiến.” Đệ tử ngoại môn lại bổ xung thêm một câu.

Khiến Lâm Tiêu hạn hán lời, trợn mắt với đối phương một cái.

Nói chuyện có thể nói một mạch cho xong luôn không.

“Sư đệ này, có thể dẫn ta tới chỗ người này được không.” Lâm Tiêu hỏi.

“Hả? Sư huynh, đệ tử ngoại môn như bọn đệ, bị hạn chế số lần tiến vào Thiên Sơn Phong trong một tháng, huynh vẫn phải tự đi thôi.”

Đệ tử ngoại môn kia còn chưa từ chối hết câu, Lâm Tiêu đã ném một cái túi nhỏ cho hắn.

“Nặng như này, chỗ này....là một trăm viên linh thạch hạ phẩm sao???” Đệ tử ngoại môn bắt được, mở ra xem, rồi hú hồn chim én.

Hắn ta đã lâu lắm lắm lắm rồi chưa được nhìn thấy nhiều linh thạch đến thế.

Linh thạch mà tông môn cho mỗi tháng, cộng thêm mấy khoản kiếm bên ngoài, cũng chỉ được hơn hai mươi viên.

Một túi nhỏ này đã tương đương với thu nhập nửa năm của hắn rồi.

“Hôm nay sư đệ dẫn đường cho ta, cái túi linh thạch này coi như là thù lao, thấy sao?” Lâm Tiêu điềm nhiên nói.

Lần trước ở Đan Thanh Phong luyện đan dược hơn nửa tháng trời.

Tuy rằng phần lớn số đan dược đều trôi vào bụng hắn. Nhưng vẫn có một ít là hắn nhờ Kiều trưởng lão đổi thành linh thạch.

Hiện giờ trong nhẫn trữ vật của hắn, chỉ riêng linh thạch hạ phẩm thôi cũng có gần một vạn viên rồi.

Chỉ dùng vài trăm linh thạch làm phí hỗ trợ, cũng chẳng hề gì.

“Sư...sư huynh khách sáo rồi, vậy đệ xin nhé. Sư huynh, đừng nói là một ngày, cho dù một tháng huynh ngày nào cũng bảo đệ dẫn đường cũng được luôn ấy chứ.” Ngoại môn đệ tử kích động, đôi mắt long lanh phát sáng.

Ngay sau đó, hai người một trước một sau, cùng nhau vào Thiên Sơn Phong.
Chương 32: Thực lực của ngươi……đáng cười

Sau khi bước vào Thiên Sơn Phong, Lâm Tiêu cảm nhận được linh khí nồng đậm ở đây từ từ thay đổi.

“Sư huynh, đây là lần đầu huynh đến Thiên Sơn Phong à?”

Đệ tử ngoại môn nhìn biểu cảm tò mò của Lâm Tiêu liền đoán được đây là lần đầu hắn tới đây.

“Đúng vậy, ta mới thành đệ tử nội môn được vài ngày.” Lâm Tiêu nói.

Hả?

Mới thành đệ tử nội môn?? Đệ tử ngoại môn ngỡ ngàng.

Sau khi bước vào cửa thì phải khiêu chiến bảng tinh anh, vị sư huynh này đúng là chưa trải sự đời. Phải biết rằng để trở thành đệ tử nội môn thì tư chất, ngộ tính và thiên phú nhất định phải mạnh.

Đệ tử nội môn của Kiếm Ma tông nếu cộng tất cả lại cũng chỉ có gần ba mươi nghìn. Mà bảng tinh anh thì chỉ chọn một trăm người đứng đầu. Độ khó không cần nói cũng biết.

Vị sư huynh hào phóng này, vẫn là nên vội vã tu luyện đi thôi.

“Đúng rồi, không biết sư huynh tên gì?” đệ tử ngoại môn nói.

“Lâm Tiêu. Còn sư đệ tên gì?” Lâm Tiêu hỏi.

“Đệ tên Trương Ngang, chào Lâm Tiêu sư huynh, hả? Lâm Tiêu là tên của huynh, giống với người đứng đầu trong cuộc khảo nghiệm đệ tử ngoại môn mấy hôm trước.” Trương Ngang cười nói.

Hắn hình như không nghĩ hai người này có mối liên hệ với nhau, chỉ nghĩ rằng trùng họ trùng tên.

“Ồ, đệ nói người kia á, hình như là ta đó.” Lâm Tiêu thừa nhận.

“Hả? Cái gì!! Lâm Tiêu sư huynh, huynh đứng đầu cuộc khảo nghiệm đệ tử ngoại môn?” Trương Ngang hơi sững sờ.

“Chả nhẽ không.” Lâm Tiêu hỏi lại.

Trương Ngang phát ngốc, hắn hình như đã hiểu vì sao Lâm Tiêu sư huynh tự tin đến thế. Hôm diễn ra cuộc khảo nghiệm, hắn không được xem tận mắt mọi chuyện, nhưng sau này được mọi người kể lại sư huynh Lâm Tiêu đứng thứ nhất, thực lực vượt xa cả Thẩm sư huynh và Cố sư huynh.

Rất nhanh Trương Ngang dẫn người đi tới một tòa lầu ở lưng chừng núi. Ngoài cửa lầu có treo một tấm biển nhưng không phải đề tên mà là đề số - 80

Đây là đại biểu cho nơi ở của người thứ 80 trên bảng tinh anh. Mỗi một đệ tử trong bảng tinh anh sẽ được phân một tòa lầu. Bên trong có lập Tụ Linh trận, mỗi tháng sẽ có người đưa đồ tới. Thứ hạng càng cao đồ càng tốt.

“Lâm sư huynh, ta đi thông báo hộ huynh nhé.” Trương Ngang nói, sau đó chạy đi.

“Không cần.” Lâm Tiêu nói.

“Hả? không cần?” Trương Ngang khó hiểu, không thông báo thì khiêu chiến kiểu gì.

Chỉ thấy Lâm Tiêu bước lên phía trước, hít một hơi rồi hét lớn: “ Chu Chính Nghiệp, có dám lăn ra đây đánh một trận!”

Vừa dứt lời đã thu hút bao nhiêu người chú ý, có những đệ tử trên bảng tinh anh khác cũng có nhưng đệ tử bình thường đi ngang qua.

“Ai đây mà khẩu khí lớn vậy.”

“Chu sư huynh tính tình không tốt, kẻ này đúng là tự tìm rắc rối.”

“Khiêu chiến Chu Chính Nghiệp?? đi thôi, mau đi xem.”

“Có kịch hay để xem rồi, ta nghe nói Chu sư huynh có chút thành tự, sang tháng sau có thể lên Luân Hải, đến lúc đó tên trên bảng xếp hạng chắc cũng tăng cấp.”

“Lúc này mà khiêu chiến Chu Chính Nghiệp, đúng là không có não.”

Bang bang bang!

Một bóng người cao lớn bước ra khỏi tòa lầu. Trương Ngang thấy vậy thì lùi ra sau cách xa Lâm Tiêu khoảng vài mét. Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường. Nào dám nhúng tay vào cuộc chiến của hai lão đại.

“Là ngươi vừa gào lên?” Chu Chính Nghiệp nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, giọng trầm xuống hỏi.

“Ta thách đấu ngươi, ngươi dám nhận không?” Lâm Tiêu nói thẳng.

Thời gian gấp gắp, hắn không thể lãng phí phút giây nào. Tiếp theo đây còn mấy cuộc khiêu chiến nữa.

“Ha ha ha, ngươi đồ nhãi nhép, ngươi nghĩ ngươi đỡ nổi một trưởng của ta?” Chu Chính Nghiệp giơ nắm đấm lên cười khinh bỉ.

“Nói như vậy là ngươi nhận lời?” Lâm Tiêu hỏi.

“Tiểu tử, ngươi muốn tìm đường chết.” Chu Chính Nghiệp trợn mắt lên cười lạnh.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hắn cảm nhận đối phương cùng lắm chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn. Cảnh giới của hai ngươi không giống nhau, hắn có gì phải sợ thằng nhãi này.

Hắn thật sự muốn cười, đừng nói là cùng cảnh giới, kể cả đối phương có mới lên Luân Hải hắn cũng chả sợ.

“Vậy xuất chiêu đi!” Lâm Tiêu nói.

“Ngươi đúng là ngạo mạn! quỳ xuống cho ta!” Chu Chính Nghiệp quát một tiếng.

Cả người hắn lao về phía trước, tay phải vung mạnh lên. Một cái bóng đen to đùng hình con trâu xuất hiện sau lưng hắn, khí thế hung hãn làm cho những đệ tử đứng xung quanh cũng phải sợ hãi lùi lại.

“Đây là……Mãng Ngưu Quyền! tuyệt kỹ võ công của Chu sư huynh hình như là Mãng Ngưu Kinh, sức mạnh của nắm đấm này cũng phải tới 1.500kg”

“Thật hay giả vậy, nắm đấm mà mạnh vậy sao.”

“Nếu không thì sao, ngươi nghĩ vì sao mà Chu sư huynh là đứng thứ 80 trên bảng tinh anh.”

“Chỉ cần nhìn nắm đấm kia là ta cũng biết bản thân đỡ không được.”

“Cho nên mới nói ai bảo chủ động khiêu chiến Chu sư huynh.”

Đám đông vây quanh chỉ biết mỗi Chu sư huynh, dù gì Lâm Tiêu cũng là người mới trong mắt bọn họ.

Mỗi ngày ở Thiên Sơn Phong đều sẽ có kẻ tới khiêu chiến như vậy. Nhưng mà phải đến 99% trong số đó là khiêu chiến thất bại. Người có thể vào được bảng tinh anh thì sao có thể tầm thường được.

Cả người Chu Chính Nghiệp khí thế bừng bừng như trâu. Một đấm này hắn đã dồn hết sức đánh ra, không có chút lương tay. Một đấm này sẽ hoàn toàn hạ gục đối thủ không cho hắn cơ hội đứng dậy.

Hắn đứng thứ 80 trong bảng tinh anh, mỗi tháng đều có rất nhiều kẻ đến khiêu chiến.

Ầm ầm! Nắm đấm phá không lao đi.

Ở một bên khác Lâm Tiêu vẫn đứng yên bất động, giống như là bị doạ sợ. Ít nhất trong mắt mọi người, Lâm Tiêu là đang bị khí thế của Chu Chính Viễn doạ sợ chết đứng.

Bùm một tiếng nổ lớn!

Hả?

Gì vậy?

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tất cả mọi người đang vây xem đều trợn mắt há mồm cảm thán không thôi. Thứ bọn họ đang tưởng tượng trong đầu không hề diễn ra, mà hình như tình hình có vẻ ngược lại.

Vị thách đấu kia chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra vậy mà có thể chặn được nắm đấm đầy khí thế của Chu Chính Nghiệp.

Chu Chính Nghiệp bị phản lực đẩy lui về sau tới bảy tám bước.

Mọi người lại nhìn sang bên người thách đầu, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như không, cả người vẫn không dịch chuyển dù chỉ một chút.

“Sức của ngươi, yếu lắm!” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.

Nói thẳng ra người này sức thì lớn mà lực công kích chả mấy, còn chả bằng lúc hắn luyện Bảo Sơn Ấn.

“Chết tiệt! xem đây!!” ánh mắt Chu Chính Nghiệp thêm phần trầm trọng.

Nhưng lần giao thủ này cũng đủ để hắn biết đối thủ của hắn mạnh tới cỡ nào.

“Ngại quá, ta không rảnh lắm.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói một câu.

Vừa dứt lời thì chỉ thấy cách Chu Chính Nghiệp khoảng một mét Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện.

“Ngươi……” Chu Chính Nghiệp kinh ngạc.

Ầm!!

Chu Chính Nghiệp bị bắn lên không khoảng mười mấy mét, sau đó nằm bất động trên mặt đất.

Lâm Tiêu thu chân lại, quay sang nói với Trương Ngang: “Đi thôi, tới tòa lầu khác, người xếp thứ 60!”
Chương 33: Sư huynh, xin ngươi hãy tự trọng! Nhiều người đang nhìn lắm đó

Toàn bộ hiện trường yên tĩnh.

Thua rồi.

Chu Chính Nghiệp xếp thứ 80 trong bảng tinh anh thua rồi. Hơn nữa còn là kiểu một trưởng đã nằm, không đường phản kháng.

Một trưởng đã bại và một trưởng đã nằm là hai khái niệm khác nhau, điều này cũng chứng minh thực lực của ngươi khiêu chiến hơn Chu Chính Viễn nhiều.

Phi – đây là cái kiểu gì vậy.

Người này không phải chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn thôi sao? Có phải hắn che giấu tu vi không vậy?

Trong nội môn từ bao giờ lại cho người mạnh tới vậy?

Sau khi nghe đối phương tiếp tục đi khiêu chiến người xếp thứ 60 trong bảng tinh anh, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.

“Chuyện này, sư huynh, đánh bại người trong bảng tinh anh thì cần phải ghi chép lại tên, xin hỏi sư huynh tên gì?”

Một trong số những người vây xem lên tiếng gọi với theo hướng Lâm Tiêu.

“Lâm Tiêu.” Lâm Tiêu nói xong lại quay đầu đi theo Trương Ngang tới chỗ khiêu chiến.

“Lâm Tiêu.”

“Nội môn có người tên Lâm Tiêu à?”

“Hình như là Lâm Tiêu đứng thứ nhất trong cuộc khảo nghiệm đệ tử ngoại môn, chả nhẽ là người này sao.”

“Khẳng định là như thế, ta nghe nói người đứng nhất khảo nghiệm đệ tử ngoại môn mạnh lắm.”

“Ta cũng đi, ta phải đi xem xem, người này có thể mạnh tới mức nào.”

Rất nhiều người vây quanh cũng bắt đầu đi theo Lâm Tiêu. Kịch hay thế này hiếm khi có ở Thiên Sơn Phong.

Bình thường thấy nhiều nhất chính là người tới khiêu chiến bảng tinh anh từ số 80 tới 100. Còn bảng tinh anh tự khiêu chiến lẫn nhau thì một tháng chỉ có một hai lần, mỗi lần đều thu hút rất nhiều người xem.

“Lâm sư huynh, huynh thật lợi hại! một trưởng đã đánh bại Chu Chính Nghiệp, mọi người đều bị huynh làm cho kinh sợ.” Trương Ngang vừa dẫn đường vừa hưng phấn nói chuyện.

“Tại hắn yếu quá, Trương sư đệ, nói xem Ngô Tông Thừa vị trí 60 bảng tinh anh như thế nào.” Lâm Tiêu hỏi.

Chỉ là một Chu Chính Nghiệp, có gì phải bàn luận. Nếu không phải do quy định khiêu chiến thì hắn định khiêu chiến luôn mấy kẻ xếp thứ 10 trở lên.

“Ồ ồ ồ, Ngô sư huynh cũng rất thú vị, trước đây huynh ấy xếp thứ chín mấy trong bảng tinh anh, từ trước tới giờ không bao giờ qua nổi vị trí 90.”

“Không biết vì sao bắt đầu từ tháng trước, thực lực của Ngô sư huynh tăng tiến mạnh mẽ, trực tiếp bạo phát.”

“Liên tục đánh bại mấy sư huynh trong bảng tinh anh, cuối cùng xếp ở vị trí 60.”

Trương Ngang thao thao nói. Lâm Tiêu đi bên cạnh gật đầu phụ hoạ.

Kiếm tu à! vậy thì càng hay.

Mười mấy phút sau, Lâm Tiêu và rất nhiều đệ tử đến góp vui đứng trước tòa lầu của người xếp hạng 60.

Hy vọng người này có ở đây, nếu không hắn lại phải chọn lại mục tiêu.

“Ngô Tông Thừa, có dám lăn ra đây đấu một trận!” Lâm Tiêu lại hét nguyên câu cũ.

Bộ dạng kiêu căng ngạo mạn, đây cũng là thứ Lâm Tiêu cố tình làm ra.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chỉ có kích động tinh thần chiến đấu của đối thủ, như vậy mới có thể đánh nhanh thắng nhanh. Đợi sau khi khiêu chiến hết bảng tinh anh hắn còn muốn nắm bắt thời gian tu luyện. Sau đó còn phải chuẩn bị để đi tới di tích.

Di tích Vô Cực Thượng Cổ sẽ là nơi tụ tập nhiều thiên kiêu trẻ tuổi của Đại Ngụy. Đương nhiên có cả người ngoài, núi cao sẽ có núi cao hơn, Lâm Tiêu biết rõ đạo lý này. Đặc biệt là trong thế giới huyền huyễn. Đâu ai biết trước được điều gì sẽ đến.

Lâm Tiêu vừa hét lên xong thì cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.

Một lát sau, thân ảnh của vị xếp thứ 60 cũng xuất hiện, tay cầm trường kiếm bay ra ngoài.

Lâm Tiêu vừa nhìn thì không khỏi chớp mắt thêm một cái. Kẻ này là Ngô Tông Thừa? sao quen mắt vậy.

“Là người?” Lâm Tiêu nhớ ra kẻ này là ai rồi.

“Hả? sư đệ! là đệ! ôi trời! cuối cùng ta cũng tìm được đệ, sư đệ, ta tìm đệ khổ lắm đó!”

Bộ mặt phẫn nộ của Ngô Tông Thừa sau khi nhìn thấy người khiêu chiến là ai thì đột nhiên chuyển sang trạng thái mừng muốn rơi nước mắt.

Hắn chạy tới chỗ Lâm Tiêu lao vào ôm chặt lấy như một con gấu túi. Bộ dạng vừa khóc vừa cười nhìn vô cùng ngu ngốc.

“Không được đâu không được đâu, sư huynh xin hãy tự trọng, nhiều người đang nhìn lắm.” Lâm Tiêu xấu hổ vô cùng.

Không ai đánh kẻ chạy lại, sau khi hai bên nhận ra nhau, hắn biết đối phương sẽ kích động nhưng mà không nghĩ lại kích động tới mức này.

Ngô Tông Thừa này chính là kẻ lần trước đã làm giao dịch xem Liệt Hoả kiếm ở chợ. Không ngờ tới lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.

Đệ tử vây xem xung quanh: “???”

Quỷ gì vậy??

Đây là lúc nhận người thân đấy à?

Màn đấu kiếm kịch liệt đâu rồi? Bọn ta đều chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, mấy người cho chúng ta xem cái gì vậy?

Ngô Tông Thừa chả thèm để ý ánh mắt mấy kẻ vây quanh. Sau khi nói được vài câu thì hiểu được mục đích Lâm Tiêu tới đây.

“Sư đệ Lâm Tiêu. Ta nhận thua! Đi, chúng ta đi khiêu chiến kẻ tiếp theo thôi!” Ngô Tông Thừa kéo Lâm Tiêu đi về phía trước.

Lâm Tiêu: “……”

Đệ tử vây xem: “……”

Hay lắm. Nhận thua mà cũng phóng khoáng như vậy?

“Ngô sư huynh, hay ngươi đánh với ta vài chiêu đi?” Lâm Tiêu miễn cưỡng nở nụ cười.

“Không cần đâu sư đệ Lâm Tiêu, lần trước người chỉ điểm cho ta, đến bây giờ ta còn chưa lĩnh ngộ được hết, nhiều thứ còn chưa rõ ràng.” Ngô Tông Thừa vội vã trả lời.

Lâm Tiêu nghe xong thì không khỏi nhìn đối phương thêm một lát. Ngộ tính của Ngô sư huynh không được cao, huynh ấy cũng tự nhận được ra điểm yếu của mình. Hơn nữa lại nhiệt tình như vậy, thôi không nên dội một gáo nước lạnh.

Sau đó nhóm người lại hướng tới mục tiêu mới.

Người xếp thứ 40, Kha Nguyên Lượng.

Được Ngô Tông Thừa dẫn đường, Trương Ngang bèn ở lại chặn đám đệ tử thích hóng chuyện.

“Lâm Tiêu sư đệ, Kha Nguyên Lượng thực lực khá mạnh, tu vi Luân Hải tầng một, sở trường dùng kiếm pháp Lạc Vũ, tư chất tốt. Lĩnh ngộ được tầng 1 Vũ Thế, công kích trước tăng sức mạnh cho công kích sau, tốt nhất là phá vỡ cục diện, dùng Tinh Hoả Liệu Nguyên để chặn đối phương…..”

Ngô Tông Thừa vừa đi vừa cẩn thận phân tích đối thủ cho Lâm Tiêu. Lâm Tiêu cũng không có ý cắt ngang, sự thành ý này của đối phương hắn trân trọng.

Nhưng mà một đối thủ Luân Hải tầng một mà cũng cần phân tích hả? Cứ đánh luôn không phải là xong sao?

“Kha Nguyên Lượng, mau ra đây tiếp chiến, sau khi đánh bại ngươi bọn ta còn đi chỗ khác!” Ngô Tông Thừa đứng trước tòa lầu của người xếp hạng 40 hét lớn.

Hắn vừa dứt lời một người từ trong lầu liền bay ra. Sau khi thấy Ngô Tông Thừa thì mắt Kha Nguyên Lượng hiện lên một tia khinh thường. Kẻ này mà cũng có gan tới đây.

“Ngô sư đệ, não ngươi có vấn đề à, ngươi thấy ngươi đủ tư cách đánh với ta?” Kha Nguyên Lượng hừ lạnh.

“Ta có nói là ta khiêu chiến à?”

Ngô Tông Thừa nhìn lại hắn như nhìn kẻ ngu, sau đó lại quay qua nhìn Lâm Tiêu.

“Sư đệ Lâm Tiêu cố lên, ta tin ngươi trong mười chiêu, không, năm chiêu thôi là đánh bại Kha Nguyên Lượng.”

Kha Nguyên Lượng nhìn qua Lâm Tiêu, lòng tự hỏi đây là kẻ nào, trước giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy người này.

Mà sau khi Lâm Tiêu nghe thấy Ngô Tông Thừa cổ vũ liền gật đầu nói nhẹ: “Đối phó với hắn, một chiêu là đủ.”
Chương 34: Đánh bại vài tên phế vật mà đắc ý thế sao

Một hiệp?

Tên này lại dám nói chỉ cần một hiệp là đánh bại Kha sư huynh xếp hạng 40.

Chém gió ác thế.

Ngay cả đám đệ tử hóng hớt chạy từ chỗ Chu Chính Nghiệp qua cũng lắc đầu, không tin lời này.

Những cái tên trên tinh anh bảng, vị trí cách nhau một hai thứ hạng, thì thực lực có thể là chênh lệch không bao nhiêu.

Nhưng cách nhau hai mươi thứ hạng thì kém xa rồi.

Tuy Lâm Tiêu đánh bại Chu Chính Nghiệp chỉ bằng một chiêu, thế nhưng Kha sư huynh khi đấu với Chu Chính Nghiệp cũng dùng không tới hai chiêu đâu.

Tu vi Luân Hải Cảnh mạnh hơn Tụ Linh Cảnh không chỉ một điểm hay nửa điểm.

“Tiểu tử, ngươi chắc chắn ngươi có tư cách khiêu chiến ta hả?” Kha Nguyên Lượng nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu hỏi.

“Sao lại không có tư cách chứ, Lâm Tiêu sư đệ vừa rồi đã đánh thắng ta, đệ ấy hiện giờ chính là người xếp hạng 60 của bảng tinh anh.”

Không đợi Lâm Tiêu mở lời, Ngô Tông Thừa đã giải thích xong.

Người này tên là Lâm Tiêu?

Còn là sư đệ của Ngô Tông Thừa?

Lẽ nào Xích Viêm Phong lại xuất hiện nhân vật lợi hại nào nữa rồi?

Kha Nguyên Lượng thắc mắc, suy tư.

Đệ tử nội môn có thực lực như hắn, căn bản là sẽ không quan tâm cuộc kiểm tra ngoại môn gì đó, cho nên chưa từng nghe tới tên của Lâm Tiêu, chuyện này rất bình thường.

“Sao nào, dám tiếp nhận lời khiêu chiến không?” Ngô Tông Thừa tiếp tục hô lên.

Kha Nguyên Lượng quét mắt nhìn qua những đệ tử đang vây xem.

Lúc này làm gì còn lựa chọn nào khác nữa.

Hắn mà không ứng chiến, chỉ e là thanh danh sẽ bị người ta ném xuống đất mà giẫm đạp.

Huống hồ, đối phương còn mở miệng khoác lác, hắn cũng chuẩn bị dạy cho tên đó một bài học đây.

“Chiến thì chiến, ta lại muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh gì mà có thể đánh thắng ta chỉ trong một chiêu.”

Kha Nguyên Lượng rút kiếm, vận chuyển linh lực, trên người nâng lên ý chí chiến đấu.

Các đệ tử xung quanh đều lui về sau vài bước, chừa lại một khu vực cho hai người.

“Hử? Ngươi không rút kiếm ra sao?” Kha Nguyên Lượng rũ mắt xuống, giọng nói lạnh lùng.

“Không cần thiết!” Lâm Tiêu thuận miệng đáp.

“Haha, ngông cuồng, thật là ngông cuồng!”

“Trảm Quang Thời Vũ!”

Kha Nguyên Lượng hô lên một tiếng, rồi thi triển một chiêu thức trong kiếm pháp Lạc Vũ.

Trường kiếm vung lên, hóa thành trăm đạo kiếm ảnh xen lẫn kiếm khí, đánh thẳng về phía Lâm Tiêu.

“Mạnh quá!!”

Các đệ tử hóng hớt xung quanh đều kinh ngạc bởi một chiêu này của Kha Nguyên Lượng.

Nếu đổi lại là bọn họ đi đỡ một đòn này, chỉ e là đỡ được vài nhát là đầu hàng rồi.

Nhưng Lâm Tiêu lại không hề động đậy.

Những kiếm khí đó sắp chém tới người hắn.

Chu Chính Nghiệp lúc này đang vây xem, nhìn thấy cảnh này đều cho rằng Lâm Tiêu lại sắp thi triển thân pháp quỷ ảnh, di chuyển tới vị trí khác, rồi đánh ra một đòn tấn công Kha Nguyên Lượng.

Bọn họ mở to mắt nhìn, muốn xem lần này Lâm Tiêu di chuyển như thế nào.

Sau đó,

Lần này bọn họ lại thất vọng rồi.

Lâm Tiêu không hề di chuyển, mãi cho tới khi kiếm khí chém lên người vẫn không hề động đậy.

“Lâm Tiêu sư đệ!!! Mau tránh đi!!!” Ngô Tông Thừa chợt căng thẳng.

Hắn dành niềm tin tuyệt đối cho Lâm Tiêu, cũng tuyệt đối tin tưởng thủ đoạn tấn công của Lâm Tiêu.

Chỉ điểm đại một chút, đã khiến hắn đột phá cảnh giới.

Người như vậy, trình độ kiếm pháp nhất định là vượt xa hắn.

Đối phó với một đối thủ Luân Hải Cảnh tầng thứ nhất, đối với Lâm Tiêu cũng không phải là quá khó.

Nhưng kiếm pháp có mạnh cỡ nào đi nữa, thì cũng đâu thể tay không đỡ chiêu kiếm như vậy được.

“Ủa? Không tránh cơ à.” Kha Nguyên Lượng cũng kinh ngạc và nghi ngờ.

Lẽ nào là không tránh được?

Trình độ có vậy thôi hả?

Có người kinh ngạc, có người thắc mắc.

Nhưng cảnh tượng sau đó khiến bọn họ đều sững sờ.

Chỉ thấy sau khi những kiếm khí đó chém lên người Lâm Tiêu, trong nháy mắt liền biến mất, không thấy tăm hơi đâu.

Giống như chưa từng xuất hiện vậy.

“Ơ? Kiếm khí mà ta thi triển đâu rồi?? Rõ ràng là chém trúng rồi mà, sao lại....!” Kha Nguyên Lượng trợn trừng mắt không dám tin.

“Tìm gì đấy? Tiếp đi nào!” Lâm Tiêu cười.

Quả nhiên là tu vi Luân Hải Cảnh tầng thứ nhất.

Uy lực của kiếm khí quá tầm thường.

Thậm chí còn kém hơn mấy kiếm khí tầm thường trong Phạm Thiên mộ kiếm một bậc.

“Hừ!!” Kha Nguyên Lượng nghiến răng, nâng trường kiếm lên, xông tới.

Hắn không tiếp tục kích phát kiếm khí.

Nếu kiếm khí đã vô dụng, thế thì chém trực tiếp luôn.

Bang!

Âm thanh va chạm của kiếm vang lên.

Kha Nguyên Lượng chém trúng rồi.

Nhưng đồng tử của hắn co rút lại, vẻ mặt lộ ra sự kinh hãi.

Hắn chém trúng tay của đối phương.

Không! Phải nói là kiếm của hắn bị bàn tay của đối phương bắt được.

Sao có thể!!!

Chúng đệ tử vây xem cũng bàng hoàng ngơ ngác.

Lại đỡ được rồi???

Ban nãy người này lúc đấu với Chu Chính Nghiệp, cũng đỡ được một đòn cực mạnh của đối phương giống như lúc này.

Bây giờ lại dùng phương thức tương tự, đỡ một kiếm của Kha sư huynh.

Nhưng, nhưng đây là kiếm mà!

Hắn không sợ bị kiếm chém đứt tay luôn sao?

Cái thứ này là thứ có thể dùng tay mà đỡ sao?

Biểu cảm của Ngô Tông Thừa ở bên cạnh cũng y hệt như Kha Nguyên Lượng, khuôn mặt toát lên sự ngu ngơ.

Lâm Tiêu sư đệ không phải là kiếm tu sao?

Sao thể tu của hắn còn mạnh hơn cả đám thể tu chân chính vậy?

Bên kia.

Sau khi Lâm Tiêu tóm được kiếm của đối phương, mấy đoạn ký ức lại ùa vào trong đầu hắn.

Cảm ngộ kiếm pháp Lạc Vũ lại sâu thêm một bậc.

Hắn dám dùng tay đỡ như vậy, đương nhiên không phải là ý tưởng đột ngột.

Mà vì trong tám ngày tu luyện Địa Ngục ở Phạm Thiên mộ kiếm, hắn đã ‘bị động’ luyện tập qua cả trăm ngàn lần.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

May mà hắn đã tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn tới tầng thứ ba.

Cho dù hắn không chủ động thi triển Trấn Ma Ấn, thì độ cứng của da thịt đã không kém gì thể tu ở cùng cảnh giới rồi.

Chỉ dựa vào tu vi và linh kiếm bình thường này Kha Nguyên Lượng, muốn khiến hắn bị thương thì vẫn chưa đủ tư cách.

“Tiếp theo, tới lượt ta ra tay rồi.” Lâm Tiêu khẽ cười.

Hắn thực sự vươn tay ra.

Sau đó túm lấy bả vai Kha Nguyên Lượng, quay người, dốc toàn lực ném đối phương xuống đất.

Kha Nguyên Lượng lộ vẻ kinh hãi

Hắn muốn phản kháng, nhưng phát hiện không thể tránh khỏi sức lực của đối phương.

Ôi đệt!!

Tên này tuyệt đối là thể tu.

Sớm biết hắn ta là thể tu thì hắn đúng là ngu mới lựa chọn cận chiến.

Ầm!

Một âm thanh lớn vang lên.

Mặt đất khẽ rung lên.

Kha Nguyên Lượng đã trợn trắng hai mắt, nằm trên đất, bất tỉnh nhân sự.

Lâm Tiêu vỗ vỗ tay.

Vẫn là chiêu ném qua vai thô bạo này là hiệu quả nhất.

Đám người xung quanh trợn mắt, há mồm, kinh hãi.

Ngô Tông Thừa nhìn Lâm Tiêu với vẻ kinh ngạc và hoài nghi, bất giác hỏi: “Lâm Tiêu sư đệ, đệ chuyển qua thể tu rồi à???”

“Đâu có, huynh không cảm thấy như vậy trông ngầu lòi hơn à?” Lâm Tiêu cười đáp.

Ngô Tông Thừa:....

Ngầu???

Thế thì có tác dụng gì.

“Lâm Tiêu sư đệ, kiếm tu chúng ta vẫn nên một lòng hướng về kiếm, không được phép phân tâm đâu.” Ngô Tông Thừa nói nhỏ khuyên một câu.

Hắn ngay cả luyện kiếm, ngộ kiếm còn cảm thấy không đủ thời gian.

Làm gì còn thời gian mà đi luyện thể chứ.

“Đa tạ Ngô sư huynh quan tâm, kiếm tu đệ cũng không lơ là đâu. Đi thôi, tiếp theo là vị trí số 20 trên bảng tinh anh.” Lâm Tiêu nói.

Thật ra thì hắn muốn nói, khi ngộ tính của huynh đủ cao thì tự khắc huynh sẽ hiểu.

“Lâm Tiêu sư đệ, đệ dự định khiêu chiến tới hạng bao nhiêu vậy?” Ngô Tông Thừa tò mò hỏi.

“Đặt ra mục tiêu nhỏ, tạm khiêu chiến tới hạng 10 xem sao.” Lâm Tiêu đáp.

Hắn không để ý tới thứ tự trước hay sau. Chỉ là hạng 10 có thể lấy được danh ngạch đi tới di tích Vô Cực.

Tạm chốt được vụ này rồi tính tiếp.

Ta còn tưởng là Lâm Tiêu sư đệ dự định quét sạch bảng tinh anh luôn đấy.” Ngô Tông Thừa thở phào một hơi.

Trong 50 hạng đầu của bảng tinh anh, đã không có người có tu vi Tụ Linh Cảnh rồi.

Lâm Tiêu sư đệ hiện tại xếp hạng 40, đã là độc nhất vô nhị rồi.

Đặc biệt là 10 hạng đầu của bảng tinh anh, đó đều là những đệ tử thiên tài thật sự, thực lực phi phàm.

Lâm Tiêu sư đệ quả thực rất mạnh, nhưng tu vi còn thấp.

Nếu đợi Lâm Tiêu sư đệ tu luyện thêm vài năm nữa, nhất định có thể nhẹ nhàng chiến thắng bọn họ.

“Quét sạch bảng tinh anh? Thế thì chưa chắc đã không được!” Lâm Tiêu tự tin, nhẹ nhàng nói.

“Lâm Tiêu sư đệ, lời này không thể nói bừa đâu, chúng ta cứ khiêm tốn một chút thì tốt hơn.” Ngô Tông Thừa vội vàng nhắc nhở.

Đây là Thiên Sơn Phong đó, nếu là ở Xích Viêm Phong, thế thì nói bừa cái gì cũng được.

“Haha, quét sạch bảng tinh anh??? Thật sự cho rằng đánh bại mấy tên phế vật thì chính là vô địch rồi à???” Một giọng nói âm trầm từ bên cạnh vang lên.

Ngô Tông Thừa quay đầu nhìn, trên mặt lộ vẻ kiêng dè.

“Lâm Tiêu sư đệ, người này là Trần Hùng đứng thứ tư trên bảng tinh anh, tu vi đạt tới Luân Hải Cảnh tầng thứ tư, là một đệ tử tu đao, hơn nữa...đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của đao ý.” Ngô Tông Thừa vội vàng nói nhỏ.
Chương 35: Đối đầu với hạng thứ tư bảng tinh anh, đao ý thì đã sao

Đao tu?

Hạng thứ tư bảng tinh anh?

Lĩnh ngộ hình thức sơ khai của đao ý?

Cũng là một đối thủ không tồi đấy, Lâm Tiêu nhìn Trần Hùng, trên người phát ra một tầng kiếm thế.

Trần Hùng vốn dĩ coi thường Lâm Tiêu, bây giờ cảm nhận được kiếm thế, đôi mắt khẽ nheo lại.

Kiếm thế ở trình độ này, chẳng trách mà ngươi ngông cuồng như vậy, chắc ngươi đã lĩnh ngộ được hình thức sơ khai của kiếm ý nhỉ.” Trần Hùng nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.

“Thế nào, ngươi muốn thử không?” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.

“Đáng tiếc là tu vi quá thấp.” Trần Hùng tỏ vẻ chê bai.

“Nhưng cũng đủ đánh bại ngươi đấy.” Lâm Tiêu chọc lại.

“Ngươi!!!” Sắc mặt Trần Hùng trầm xuống.

Ngô Tông Thừa: “....”

Đám quần chúng hóng hớt: “....”

Bọn họ bây giờ đã không thốt nên lời nữa rồi.

Bọn họ vốn tưởng Lâm Tiêu là thể tu, không ngờ lại là thiên tài kiếm tu đã lĩnh ngộ hình dáng sơ khai của kiếm ý.

Trời ơiiiiiiiii!

Mới Tụ Linh Cảnh mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, ngộ tính này sao mà đáng sợ vậy trời!

Giờ bọn họ mới biết tại sao Lâm Tiêu lại có thể ngông cuồng đến vậy.

Mà bây giờ thấy Lâm Tiêu cùng Trần Hùng hạng 4 bảng tinh anh giằng co, quần chúng hết sức kinh ngạc.

Một người lĩnh ngộ kiếm ý, một người lĩnh ngộ đao ý.

Trong mắt bọn họ, đây đều là những nhân vật cấp bậc thiên tài.

Mà sự cách biệt cảnh giới tu vi của hai người là một cảnh giới lớn và bốn cảnh giới nhỏ.

Chắc không thể nào đánh nhau đâu nhỉ.

“Trần Hùng phải không, có dám đấu một trận không?” Lâm Tiêu trực tiếp đưa ra lời khiêu chiến.

“Lâm Tiêu sư đệ, thứ hạng của chúng ta không đủ, không khiêu chiến được với Trần Hùng đâu.” Ngô Tông Thừa ở bên cạnh nhắc nhở.

“Ta vừa khéo muốn dạy ngươi chút đạo lý, kiếm không thể quá phô trương, kiếm sắc bén quá dễ gãy. Yên tâm, ta không bắt nạt ngươi đâu, ta sẽ áp chế tu vi xuống bằng ngươi.”

“Còn về vấn đề thứ tự, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta nhất định sẽ đi tìm trưởng lão để giải quyết.”

Trần Hùng nhìn Lâm Tiêu gắt gao nói, trên người lộ ra ý chí chiến đấu.

Thấy Trần Hùng đã nói vậy rồi.

Những người khác cũng không cách nào phản đối.

Đám đông nhường ra một khoảng trống cho hai người.

“Mấy người cảm thấy ai sẽ thắng?”

Ta đứng về phía Trần Hùng sư huynh, ta từng tận mắt xem Trần Hùng sư huynh chiến đấu, quá mạnh!”

“Nếu vậy thì Lâm Tiêu mới mạnh, hắn là kiếm tu đó, nhưng các ngươi có ai từng thấy hắn rút kiếm ra chưa?”

“Nếu Lâm Tiêu thực sự thắng được, vậy thì không còn gì phải nghi ngờ nữa, hắn chính là thiên tài lợi hại nhất trong mấy năm gần đây của Kiếm Ma tông.”

Trên bãi đất trống.

Lâm Tiêu và Trần Hùng đã đứng sang hai bên.

Trần Hùng đã điều chỉnh linh lực của mình xuống Tụ Linh Cảnh viên mãn.

“Đao này của ta là vũ khí đỉnh cấp, ngươi đừng có nghĩ đến việc dùng tay không đi đỡ, nếu không, tay bị phế mất thì cũng đừng có trách ta.” Trần Hùng cười haha, nhắc nhở.

Lâm Tiêu đối diện với sự khiêu khích trắng trợn như vậy, hắn lạnh nhạt nói: “Thật ra người không cần phải áp chế tu vi xuống, ta vẫn có thể đánh bại ngươi như thường.”

“Tới đi.” Ánh mắt Trần Hùng lóe sáng, thấp giọng nói.

Lâm Tiêu này cái khác thì chưa nói, nhưng mồm mép quả thực lanh lợi.

Hắn cảm thấy bản thân hoàn toàn nói không lại đối phương.

“Tới!” Lâm Tiêu đáp lại.

Cuối cùng cũng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Thanh kiếm này của hắn chỉ là vũ khí thượng phẩm, phẩm chất kém đối phương một khoảng xa.

“Tinh hỏa liêu nguyên!” Lâm Tiêu thấp giọng nhẹ nhàng nói.

Một luồng khí tức Xích Viêm nóng rực tỏa ra, bao phủ toàn bộ không gian.

Giống như núi lửa bị đè nén trước khi phun trào, nặng nề nghiền ép.

Ngô Tông Thừa cách đó không xa, đôi mắt phát sáng.

Tới rồi, tới rồi.

Kiếm ý!!!

Lâm Tiêu thật quá lợi hại, thực sự có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.

“Đi!!” Lâm Tiêu chém ra một nhát kiếm.

Một luồng sáng từ thanh kiếm phát ra, trông giống như một luồng kiếm quang thông thường, nhưng tất cả năng lượng lại được ẩn giấu rất sâu bên trong.

“Ra chiêu hay lắm!” Linh lực trên người Trần Hùng phun trào, phía sau hắn xuất hiện một đao ảnh.

Chỉ thấy hắn đột nhiên chém xuống, một vầng sáng mờ ảo phủ lên thân đao, mạnh mẽ chém lên kiếm quang của Lâm Tiêu.

“Hả? Không đúng....đây...đây không phải là hình thức sơ khai của kiếm ý! Đây là kiếm ý chân chính!!” Trần Hùng bất ngờ hô lên.

Đùng!

Một âm thanh lớn vang lên.

Trần Hùng bị ép lui lại mười mấy bước.

Trường đao trong tay vẫn còn đang rung lên, khóe miệng chảy máu.

“Thế nào, ta đã nói rồi mà, ngươi không cần áp chế tu vi.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.

“Không ngờ ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng một chút.” Ánh mắt Trần Hùng trở nên nghiêm túc.

“Có lẽ, không phải là một chút đâu.” Lâm Tiêu thuận miệng đáp.

Trần Hùng: “....”

Hắn thực sự nói không lại tên này.

“Cũng không phải chỉ một mình ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý thực thụ.”

Trần Hùng nói xong, tiến về phía trước một bước, trường đao trong tay chém vào không khí bên phía Lâm Tiêu.

Đao ảnh sau lưng hắn hòa vào trường đao, khí tức u ám, lạnh lẽo bạo phát.

Bóng đao hình bán nguyệt cao gần ba trượng, bổ đôi không gian mà chém xuống.

“Đao ý!!! Hóa ra Trần Hùng cũng lĩnh ngộ được đao ý thực thụ.”

“Xem ra, đây là địa bàn của hắn rồi.”

“Hai người này thiên tư trác tuyệt, người bình thường cho dù là Luân Hải Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, đao ý thực thụ, bọn họ lại có thể lĩnh ngộ sớm được đến vậy.”

“Vậy thì vẫn là Lâm Tiêu mạnh, hắn mới chỉ là Tụ Linh Cảnh thôi đó.”

“Đúng vậy, Lâm Tiêu này đúng là yêu nghiệt.”

Vù vù!!

Hắc đao chém tới..

Trên mặt đất đã xuất hiện những vết nứt, lan về hai phía mà nứt vỡ.

“Đao ý thôi mà, vậy thì đã sao!”

Vẻ mặt Lâm Tiêu không có chút hoảng sợ, đồng thời cũng chém ra một nhát kiếm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lập tức, một luồng kiếm quang sắc bén trực tiếp xông thẳng lên chín tầng mây, kiếm ý cuồn cuộn như sông lớn.

Sau đó, kiếm quang của Lâm Tiêu, dùng khí thế quyết liệt, cứng rắn, chém lên hắc đao của Trần Hùng.

Rắc rắc!

Đao ý của hắc đao nứt ra trong nháy mắt, sau đó ầm ầm vỡ vụn, hóa thành linh khí tiêu tán trong không gian.

Khí thế kiếm ý của Lâm Tiêu không gì ngăn được, tiếp tục chém lên linh đao đỉnh cấp của Trần Hùng.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên.

Cánh tay Trần Hùng chấn động kịch liệt, nhất thời không giữ chắc được linh đao, linh đao tuột tay bay về phía sau.

Mà kiếm quang của Lâm Tiêu lúc này cũng đột nhiên thay đổi phương hướng, tránh khỏi đầu của Trần Hùng, bay về phía chân trời xa.

“Hóa...hóa ra lại là kiếm ý bậc hai. Ta, ta thua rồi.” Trần Hùng rũ mắt xuống, cúi đầu thốt ra một câu.

Hắn tâm phục khẩu phục.

Quân bài tẩy của hắn là đao ý bậc một.

Nhưng không ngờ đối phương đã lĩnh ngộ tới kiếm ý bậc hai.

Bậc một tới bậc hai, nghe thì thấy chỉ cách nhau một bước.

Nhưng chỉ có người cảm ngộ chân chính mới biết, bước này có thể là một năm, cũng có thể là mười năm.

Huống hồ, nếu như phút cuối đối phương không thu tay, hắn đã đầu lìa khỏi cổ, chết ngay tại chỗ rồi.

Tĩnh lặng!

Cả hiện trường tĩnh lặng!

Kết thúc rồi sao?

Mới chỉ hai chiêu đã kết thúc trận đấu?

Đây là điều mà tất cả những người ở đây đều không ai ngờ tới.

Kiếm ý bậc hai?

Điên rồi ư!

Lâm Tiêu này lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới mức này ư?

Tu vi của hắn thực sự chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn sao, hắn không ẩn giấu tu vi đấy chứ?

“Đa tạ huynh đã nhường.” Lâm Tiêu nói.

Tâm tính của Trần Hùng cũng rất cố chấp, chả trách mà có thể lĩnh ngộ đao ý ở Luân Hải Cảnh tầng thứ tư.

Bởi vì cho tới cuối cùng, đối phương cũng không khôi phục lại tu vi mà mình đã áp chế trước đó.

Nếu không, dựa vào tu vi Luân Hải Cảnh tầng thứ tư của đối phương, muốn ngăn chặn đòn tấn công kiếm ý bậc hai của hắn, cũng không phải là khó.

“Chuyện thứ hạng, ta sẽ nói với trưởng lão.”

“Ngươi tên là Lâm Tiêu phải không, ngươi đừng đắc ý, không bao lâu nữa ta sẽ tới đánh bại ngươi.”

Nói xong hai câu này, Trần Hùng liền nhanh chóng rời đi.

Lâm Tiêu lúc này cũng không chọc giận đối phương nữa.

Đợi lần sau gặp mặt, ta và ngươi chỉ e không phải là người cùng đẳng cấp nữa rồi.

Bất kể ra sao.

Hạng 4 bảng tinh anh cũng đã lấy được rồi.

Tiếp theo, phải chuẩn bị đôi chút trước khi đi di tích Vô Cực.

“Lâm Tiêu sư đệ, đệ đúng là trâu bò thật. Ta cảm thấy đệ mà tiếp tục khiêu chiến, chưa biết chừng có thể trở thành người đầu bảng đấy.” Ngô Tông Thừa kích động nói.

Hắn cảm thấy bản thân mình mà đem so với Lâm Tiêu sư đệ thì chẳng là thứ cóc khô gì cả.

“Không khiêu chiến nữa, như này là đủ rồi. Đúng rồi, Ngô sư huynh, huynh có biết đi đâu để tìm được một bộ võ công luyện thân pháp tốt không?” Lâm Tiêu hỏi.

“Võ công luyện thân pháp tốt hả? Lâm Tiêu sư đệ, bây giờ đệ đã đoạt được vị trí thứ tư trên bảng tinh anh, có thể tới tầng thứ hai của Tàng Công các, thứ tốt nhất ở tông môn chúng ta chính là thân pháp địa giai hạ phẩm .” Ngô Tông Thừa nghĩ một lúc rồi nói.

“Ồ, cái mà đệ tu luyện chính là cái này, còn cái nào tốt hơn không?” Lâm Tiêu liếc hắn một cái, nói.

Ngô Tông Thừa: “????”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK