• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146: Ở trước mặt tiền bối Lâm Tiêu, nhất định không được kích động

Một chiếc phi thuyền nhỏ từ Thái Tuế thánh địa bay ra, dùng tốc độ nhanh nhất bay về một hướng. Thánh chủ đứng ở chính giữa thuyền dùng ánh mắt bất lực nhìn tất cả mọi người đứng xung quanh.

Cứ nghĩ rằng lần này chỉ có bản thân ông ấy và hai người Lâm Tiêu, như vậy thì một đường này mới có thể thân cận với Lâm Tiêu thêm chút nữa.

Ai mà biết được, sau khi ba người lên phi thuyền. Hội trưởng Mặc và hội phó Mã cũng lẽo đẽo lên theo. Sau đó lại còn có lão Từ, rồi lại thêm vài vị trưởng lão ở luyện đan phong.

Bọn họ đều là thật lòng cảm kích đối với Lâm Tiêu, cho nên lần này đều đích thân đưa người tới chỗ đấu bảng Chân Long.

Còn một nguyên nhân khác, đó là sau khi nhìn thấy thực lực của Lâm Tiêu, bọn họ càng hy vọng đối phương có thể xuất hiện trên bảng Chân Long. Do vậy hội trưởng Mãn, lão Từ đã đi lên phi thuyền trước sự chứng kiến của nhiều người.

Chuyện chính là vậy.

Hơn một ngày sau, dưới sự điều khiển của thánh chủ, phi huyền cũng gần tới chỗ Lâm Tiêu và Can Anh Túc được chỉ định.

Ở đây đã có rất nhiều người, hơn nữa mọi người đều có khí tức của cường giả.

Bảng Chân Long.

Trong 279 thiên kiêu của khu Đông Vực, thì gần như đều là các đệ tử cao thủ của các vương triều, cho nên đều có cường giả đi theo bảo vệ.

Có nhiều người như vậy mà chả ai nhìn thấy nơi tiến hành đấu bảng Chân Long.

“Bảng Chân Long bắt đầu ở đây hả? Sao ta chả thấy gì hết?”

“Còn 1 ngày nữa, ta nghĩ sắp bắt đầu rồi.”

“Dù gì 900 năm rồi mà cũng chưa xuất hiện thiên mệnh của bảng Chân Long, từ bước chọn lựa đã không giống bình thường, chả có ai biết được bảng Chân Long lần này sẽ diễn ra theo hình thức gì.”

“Vội gì chứ, nhẫn nại một chút!”

“Thưởng bảng Chân Long lần này khẳng định không hề bình thường.”

Rất nhiều người bắt đầu thảo luận, nhưng chưa ai rút được kết luận chính xác.

Khi phi thuyền của Thái Tuế thánh địa đỗ ngay ở phía trên không trung của nơi được chỉ định, Thái Tuế thánh chủ dẫn đầu nhóm người xuất hiện. Thu hút ánh mắt của vô số người.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Hả? Kia là Thái Tuế thánh địa đúng không, nhưng mà Thái Tuế thánh địa của vương triều Đại Hạ lần này đâu có trong danh sách dự bị.”

“Chứ sao nữa, đừng nói tới Thái Tuế thánh địa, mà cả vương triều Đại Hạ cũng không có ai cả.”

“Chắc là tới góp vui thôi.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mấy người này cười cợt chế giễu cực kỳ phô trương, cho nên Thái Tuế thánh địa có thể nghe được, nhưng ông ấy chỉ cau mày cũng không định để ý.

Cuộc thi mới là quan trọng, ông ấy có thể nhịn.

Nhưng vị phó hội trưởng nào đó thì hình như không nhịn nổi.

“Ở sau lưng người khác nói nhăng nói cuội, có hiểu lễ phép là gì không? Thái Tuế thánh địa chúng ta không có mặt trong bảng dự bị, thế cũng chả thể hiện là các ngươi mạnh.” Lão Mã phẫn nộ nói.

Thánh chủ có vẻ ngạc nhiên nhìn qua lão Mã.

Hơ! Ngày thường thì im thin thít, sau hôm nay lại có gan ra mặt vậy.

Lão Mã còn nhìn lại thánh chủ như muốn nói ngài cứ yên tâm, có ta đây rồi. Sau đó ông ấy còn trợn mắt nhìn lại mấy người kia.

Sau lưng có tiền bối Lâm Tiêu, không thể kích động quá được.

“Ngươi là ai! Tu vi còn chưa lên Hoá Đỉnh cảnh, ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng?” một cường giả Hoá Đỉnh cảnh lạnh giọng.

Còn chưa đợi lão Mã nói lại, người bên cạnh ông ấy đã lên tiếng trước. Một hơi thở mang khí tức đan đạo bùng lên, lan ra toàn khu.

“Không đạt Hoá Đỉnh cảnh thì không được nói? Quy định này do ngươi tạo ra à?” Hội trưởng Mặc hỏi lại.

Chỉ một giây sau, toàn bộ mọi người có mặt ở đấy đều ngơ ngác. Không khí như là một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi sùng sục vậy.

“Khí tức này……đỉnh cấp luyện đan sư, ít nhất là cấp 8……”

“Người này quen mắt vậy, hình như là…..Hội trưởng Mặc của luyện đan công hội?”

“Mặc lão, ngài đột phá cấp 9 rồi?”

Người bên cạnh không phải là hội phó Mã sao”

“Cấp 9??? Đông Vực vậy mà có luyện đan sư cấp 9?”

“Hai vị này sao lại đi cùng với Thái Tuế thánh địa.”

“Ngươi có bị ngốc không, hội phó Mã là trưởng lão của Thái Tuế thánh địa.”

“Cái gì? May quá may quá, lúc nãy ta không nói gì.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua, có đắc tội với ai thì cũng không đắc tội với luyện đan công hội, càng không nên đắc tội với hai vị hội trưởng này.

“Mặc, Mặc lão, ta, ta không phải ý đó, ta…….” Tên cường giả Hoá Đỉnh cảnh vừa lạnh giọng nói lúc nãy bây giờ mặt đã xanh mét hối hận không kịp.

Nếu gia chủ nhà hắn biết hắn đắc tội với công hội luyện đan sư thì không biết hắn sẽ nhận hình phạt gì đây.

Hội trưởng Mặc quét mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lại nhìn những người khác, chỉ nhàn nhạt nói.

“Mặc mỗ có phước nên đột phá cấp 9, nếu vị nào có ý kiến nghi ngờ, hoặc cần đan dược, hoan nghênh tới công hội luyện đan sư ở thành Thiên Nguyên.”

“Đương nhiên, tìm tới phó hội trưởng của chúng ta cũng được, ông ấy cũng sắp đột phá cấp 9 rồi.”

Câu này vừa nói ra làm mọi người càng thêm nhốn nháo, không chỉ những thiên kiêu kia mà cả những cường giả Hoá Đỉnh cảnh cũng ngạc nhiên. Hội trưởng Mặc vậy mà đột phá luyện đan sư cấp 9 thật.

Đây đúng là một tin tức cực tốt đối với Đông Vực bọn họ. Tu vi càng lên cao đan dược càng khó tìm thấy loại phù hợp. Chỉ có lúc này mới thấy tác dụng của luyện đan sư là không thể phủ nhận.

Ngươi có đoạt được thiên địa bảo vật, cứ trực tiếp dùng cũng chả được tác dụng gì mấy. Nhưng nếu nó qua tay luyện đan sư cao cấp, chắc chắn có thể luyện chế thành đan dược quý.

Từ đó có thể thấy một luyện đan sư cao cấp chính là cường giả, là người giúp sức cực kỳ lớn. Bây giờ khi mọi người biết Mặc lão là luyện đan sư cấp 9, lão Mã bên cạnh cũng sắp đột phá, bọn họ vừa kính nể lại vừa vui mừng.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn lão Mã, lão Mặc kể cả thánh chủ cũng hoàn toàn thay đổi. Sau này không thể đắc tội với người của công hội luyện đan sư và cả Thái Tuế thánh địa được.

Các lời chúc tụng, ca ngợi bắt đầu xuất hiện.

Mấy kẻ lúc nãy buông lời giễu cợt bây giờ mặt mày khó coi. Bọn chúng đang suy nghĩ xem nên làm cách nào để cứu vãn sự ngu dốt lúc nãy của bản thân.

Lại thêm nửa ngày nữa trôi đi.

Ầm ầm.

Một tiếng động lớn vang lên, phía trên không trung cách đám đông khoảng 100m xuất hiện một tòa tháp cao tới hàng nghìn mét. Tháp cao 9 tầng, mỗi một tầng đều toát ra quang mang chói lọi, trên thân toà tháp còn có một tấm biển.

Thiên Mệnh Chân Long Tháp.

“Đây, đây được coi là chỗ bảng Chân Long bắt đầu?”

“Chắc vậy, không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây.”

“Ta cảm thấy càng mong chờ bảng Chân Long lần này.”

Khi mọi người còn đang thảo luận về tòa tháp, thì các thiên khiêu đấu bảng Chân Long lại thốt lên kinh ngạc. Chỉ nhìn thấy bọn họ bị một vầng sáng bao quanh, sau đó cả cơ thể được vầng sáng nâng lên rồi bị hút vào trong tòa tháp.

Bảng Chân Long, chính thức bắt đầu.

Trong toà tháp Thiên Mệnh Chân Long, một loạt các quy tắc xuất hiện trong thức hải của từng người.

“Bảng Chân Long, trải qua 9 tầng khảo nghiệm, lấy điểm số để xếp hạng.”

“Tầng 1, khảo nghiệm sức mạnh.”

“Quy định…….”

Phía ngoài tháp Thiên Mệnh Chân Long, một danh sách dài xuất hiện trước mặt mọi người, bên trên là tên của 279 người. Sau đó lại có một cái màn nước to đùng hiện ra trước mặt mọi người, đây cũng là nơi theo dõi bảng Chân Long lần này.
Chương 147: Tiêu Tiêu, ngươi sờ….đỉnh làm gì vậy

Tháp Chân Long Thiên Mệnh tầng thứ nhất.

Hai trăm bảy mươi chín vị tuyển thủ đều đang đứng ở giữa.

Không gian tầng này trông còn lớn hơn nhiều so với bên ngoài.

Đừng nói là ba trăm người đứng, cho dù có ba vạn người đứng vẫn thừa chỗ ấy chứ.

Xung quanh đám người là hàng vạn những cái đỉnh lớn nằm rải rác, nhiều đến nỗi đếm mãi cũng không hết.

Mỗi một cái đỉnh lớn đều có dáng vẻ giống nhau, bên trên khắc một loại hoa văn hung thú không biết tên nào đó, đồng thời tỏa ra vầng sáng màu đen u tối.

Tất cả mọi người đều đang đoán xem thứ này là gì, còn có người to gan đi lên sờ thử và quan sát.

Lúc này!

Một âm thanh phiêu đãng từ hư vô vang lên bên tai mỗi người.

(Tầng thứ nhất, thí luyện sức mạnh)

(Đỉnh Huyền Võ, mỗi đỉnh nặng vạn cân. Vận dụng linh lực, mỗi lần nâng được một đỉnh thì có thể đạt được mười điểm tích lũy Chân Long.)

(Người có điểm tích lũy đứng thứ 120 đổ lên, sẽ có tư cách tiến vào tầng tiếp theo. Người có điểm tích lũy đứng thứ hạng sau 120 sẽ trực tiếp bị loại.) Tất cả những thiên kiêu nghe thấy quy tắc này, sắc mặt đều không giống nhau.

Trong đó có một vài thiên kiêu thể tu đã bật cười thành tiếng.

Nâng đỉnh ư?

Bọn họ thường ngày tập luyện cũng đã nâng không ít rồi.

Đây chẳng khác nào thiết kế riêng cho bọn họ cả!

“Để ta tới thử trước!!” Một kẻ đô con, tu vi Toàn Đan Cảnh viên mãn, cao gần hai mét ba, cười ha ha rồi đứng ra.

“Là Si A Ngưu của Man Lực tông, có chiến tích đánh chết một con yêu thú bán Hóa Đỉnh.”

“Xí, mới chỉ đánh chết một con yêu thú bán Hóa Đỉnh mà cũng được chọn sao?

Chiến tích của ta đây còn là lấy một chọi ba, chiến thắng ba cường giả bán Hóa Đỉnh đấy.”

“Hờ hờ, Si A Ngưu người ta là tay không tấc sắt mà đấm chết một con Vượn

Khổng Lồ bán Hóa Đỉnh đó, chiến tích của ngươi đã là gì!”

“Cái gì? Tay không tấc sắt đấm chết Vượn Khổng Lồ ư, thế thì, thế thì có chút khủng bố đó.”

“Vượn Khổng Lồ trưởng thành có sức mạnh lên tới trăm vạn cự lực đó, Si A

Ngưu này…xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy.”

“Man Lực tông, chuyên tu Lực Chi Ý Cảnh, Si A Ngưu này sinh ra đã có thần lực, là thiên tài trăm năm mới gặp của Man Lực tông. Lực Chi Ý Cảnh của hắn ít nhất cũng đã đạt đến bậc thứ tám.”

Trong tiếng nghị luận của đám đông, thông tin cơ bản của Si A Ngưu, từng mục từng mục bị moi ra.

Dù gì cũng đều là yêu nghiệt thiên kiêu, tiếng tăm đã sớm truyền khắp nửa cái Đông Vực rồi.

Cho dù chưa từng gặp, sau khi nghe tới danh tính, cũng có thể dò ra chỗ ngồi.

Chỉ thấy Si A Ngưu đứng trước mặt đám đông, cánh tay tráng kiện vung lên, một dòng linh lực hùng hậu được phóng ra, hóa thành một cánh tay, quấn lên một Đỉnh Huyền Võ.

Đỉnh Huyền Võ từ từ bị nhấc lên, bình tĩnh ổn định.

“Ủa? Cái này…có chút không đúng!” Si A Ngưu lên tiếng thắc mắc.

“A Ngưu huynh, sao vậy, cái đỉnh này có vấn đề gì à?” Một người lên tiếng hỏi.

“Đỉnh Huyền Võ này quả thực là nặng vạn cân, nhưng muốn nhấc nó lên, lại không chỉ vạn cân đâu, dường như bên trong còn ẩn chứa ý cảnh chi lực nặng nề.

“Lên cho ta!!” Si A Ngưu gằn giọng hô.

Vừa rồi chỉ là thử một chút, bây giờ hắn mới phát huy sức mạnh.

Chỉ thấy cánh tay linh lực của hắn nâng lên, vô số Đỉnh Huyền Võ xung quanh đồng loạt hưởng ứng, bay vào trong lòng bàn tay.

Mười đỉnh.

Hai mươi đỉnh.

Ba mươi đỉnh.

Bốn mươi đỉnh.

Khi nâng tới Đỉnh Huyền Võ thứ bốn mươi mốt, các đại đỉnh trong bàn tay linh lực kia đã bắt đầu lung lay.

Gương mặt Si A Ngưu đã đỏ ửng, hiển nhiên là đã cố hết sức rồi. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ, bắt đầu nâng tới Đỉnh Huyền Võ thứ bốn mươi hai.

Những người khác thấy vậy đều kinh hãi không thôi.

Tu sĩ Toàn Đan Cảnh sơ kỳ thông thường, có lực khoảng năm vạn cân.

Toàn Đan Cảnh trung kỳ, tăng lên mười vạn cân lực đạo.

Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, đạt tới mười lăm vạn cân lực đạo.

Toàn Đan Cảnh viên mãn, thông thường có thể đạt tới ba mươi vạn cân lực đạo.

Si A Ngưu với tu vi oàn Đan Cảnh viên mãn, nâng được bốn mươi mốt Đỉnh Huyền Võ, điều này biểu thị hắn có ít nhất là bốn mươi mốt vạn cân lực đạo.

Điều này đã rất bất ngờ rồi.

Ngay khi Si A Ngưu nâng Đỉnh Huyền Võ thứ bốn mươi hai, vẫn duy trì được hai giây.

Sắc mặt hắn đã thay đổi, đột ngột phun ra một ngụm máu.

Si A Ngưu cũng lui về sau vài bước, sắc mặt vừa đỏ vừa tím.

Trên vách tường của tầng thứ nhất tháp Chân Long Thiên Mệnh xuất hiện một bảng danh sách.

(Hạng 1, Si A Ngưu, 420 điểm tích lũy Chân Long.)

“Chỉ vậy thôi sao, Si A Ngưu của Man Lực tông không phải được gọi là trăm vạn cự lực sao, sao chỉ nâng được mỗi bốn mươi hai đại đỉnh vậy, xem ra trong chuyện này cũng bị thổi phồng lên không ít nhỉ.” Một tên mập lùn cất giọng trào phúng.

“Tên mập chết tiệt, ngươi trào phúng cái mẹ gì vậy, có bản lĩnh thì ngươi nâng thử xem. Nếu ngươi có thể vượt qua ta, thì ta sẽ nhận ngươi làm lão đại.” Si A Ngưu trợn mắt với tên mập, lạnh giọng nói.

Hai người này vừa nhìn qua là biết hẳn là quen từ trước rồi, có vẻ bình thường cũng không hợp nhau.

“Được, tên tiểu đệ nhà ngươi, ta nhận là cái chắc!” Thanh niên mập lùn tiến lên phía trước, không nói nhiều, lập tức giơ tay ra phía trước tóm.

Hai cánh tay linh lực tóm về phía những Đỉnh Huyền Võ kia.

Xí!

Si A Ngưu người ta chỉ dùng một tay, ngươi lại dùng hai tay.

Ăn gian không ít nhỉ.

Ngay lập tức, ba mươi Đỉnh Huyền Võ bị hắn nâng lên.

Nhưng còn chưa duy trì nổi một giây, sắc mặt tên mập lùn thay đổi cực lớn, xương cốt toàn thân vang lên ken két.

Uỳnh!!

Một âm thanh cực lớn vang lên.

Ba mươi Đỉnh Huyền Võ đồng loạt rơi xuống đất.

Tên thanh niên mập lùn hét lên thảm thiết, bay ngược về phía sau, phun ra mấy ngụm máu.

“Không, không thể nào!!! Ta có tới sáu mươi vạn cân sức lực cơ mà, sao có thể như vậy được!” Hắn ta không cam tâm, hét lên.

Bảng danh sách trên bức tường lúc này lại thay đổi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

(Trần Đồng, 0 điểm tích lũy Chân Long, loại!!!)

“Hả? Không phải chứ, ta nâng được ba mươi đỉnh —-- Soạt!”

Thanh niên mập lùn còn chưa nói hết câu, cả người lóe sáng, rồi biến mất khỏi tầng thứ nhất.

Những người khác thấy vậy thì đều kinh ngạc.

Vậy là bị loại rồi sao?

Xem ra, chỉ nâng Đỉnh Huyền Võ lên thôi vẫn chưa đủ, bắt buộc phải giữ hai ba giây mới được.

Hơn nữa, giống như Si A Ngưu đã nói. Bên trên Đỉnh Huyền Võ này còn có huyền cơ khác, tên mập lùn nói bản thân hắn đã có sáu mươi vạn cân lực, vậy mà ngay cả ba mươi đại đỉnh cũng không nâng nổi.

Nghe nói Si A Ngưu có trăm vạn cân cự lực, cũng chỉ nâng được bốn mươi hai đại đỉnh mà thôi.

Xem ra, thí luyện sức mạnh ở tầng thứ nhất này không hề đơn giản rồi.

Tiếp theo, lại có không ít thiên kiêu tiến lên thử.

Bọn họ đều là bắt đầu từ ít tới nhiều, tăng số đại đỉnh lên từng chút một.

Có vết xe đổ của tên mập lùn kia ở đó, không một ai dám sơ xuất.

Các cái tên trên bảng danh sách càng ngày càng nhiều.

Nhưng cái tên đứng đầu vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn là một nguời.

Si A Ngưu, 420 điểm tích lũy Chân Long.

Những người khác cao nhất cũng mới chỉ nâng được hai mươi chín đại đỉnh, đạt được 290 điểm tích lũy Chân Long.

Cách thành tích của Si A Ngưu còn xa lắm.

Tuy rằng bọn họ đều không biết điểm tích lũy Chân Long này có tác dụng gì, nhưng chỉ cần là có thể quyết định thứ hạng cao thấp, cũng để bọn họ dốc toàn lực ra rồi.

“Tiêu Tiêu, ngươi cảm thấy bản thân có thể nâng bao nhiêu đại đỉnh vậy?” Ở một nơi khuất trong tầng một, hồng y thiếu nữ hỏi thiếu niên bên cạnh.

Nhưng thiếu niên kia căn bản không có tâm tư để ý tới nàng ta, mà sau khi sờ xong đại đỉnh bên tay trái, lại sờ sang đại đỉnh phía bên tay phải.

Dù sao thì trong tầng một có vô số đại đỉnh, căn bản không ai chú ý tới động tác của hắn.
Chương 148: Nữ tử mà khoẻ như vậy, rất tự hào sao?

Bên ngoài tháp Chân Long Thiên Mệnh.

"Ha ha ha, ai dám khinh thường Man Lực tông ta, xem ra lần này A Ngưu có thể đạt được thứ hạng tốt trong bảng Chân Long rồi." Một người đàn ông trung niên cao lớn cười lớn nói.

"Chúc mừng Man Lực tông sản sinh ra một yêu nghiệt thiên kiêu lợi hại như vậy."

"Sau này thành tựu của tiểu tử này là vô hạn!"

"Nhà ta có một đứa con trai, cũng không yếu, không biết có thể gia nhập Man Lực tông hay không? !"

Mọi người đều ngưỡng mộ và ghen tị với thành tích của Man Lực tông.

Đây là bảng Chân Long Thiên Mệnh, vì sao không phải bọn họ xếp thứ nhất. Không phải thứ nhất thì hai hay thứ ba cũng được.

Nhưng bây giờ vẫn còn rất nhiều người chưa đến nâng đỉnh.

Ngoại trừ Si A Ngưu, sợ rằng cho dù đạt được hạng thứ hai, thứ ba cũng không thể giữ nổi.

Mọi người đều kinh ngạc trước thành tích của Man Lực tông, chỉ có nhóm đến từ Thái Tuế thánh địa là nhìn chằm chằm vào cặp thiếu niên nam nữ trong thuỷ màn.

"Thánh chủ, Lâm Tiêu tiền bối đang làm gì vậy?"

"Đúng vậy, từ khi vào đến giờ cũng không biết đã sờ vào bao nhiêu tôn đỉnh rồi, chẳng lẽ là đang tìm cái gì sao?"

"Có vẻ như không giống, hình như là... đơn giản chỉ là sờ đỉnh chơi thôi."

"Lâm Tiêu tiền bối là loại người đó sao? . . . Phía sau này nhất định có ý gì khác, nói không chừng hắn đều có cảm giác quen thuộc với mỗi tôn đỉnh, chút nữa sẽ có tác dụng!"

"Tại sao ta lại cảm thấy ngươi suy nghĩ nhiều nhỉ. . ."

Bên trong tháp Chân Long Thiên Mệnh đã có hơn một trăm người đã thử luyện chi lực, nhưng vị trí đầu tiên vẫn là bốn mươi hai tôn đỉnh của Si A Ngưu.

Vị trí thứ hai là ba mươi hai tôn đỉnh, hai bên chênh lệch mười đỉnh, điểm số chênh lệch là một trăm điểm.

"Để ta!" Một thanh niên áo đen vẻ mặt lãnh đạm bước lên phía trước, vung hai ngón tay lên, một đạo đao quang bắn ra. Sau đó, từng Đỉnh Huyền Võ bị đao mang nâng lên.

Mười đỉnh.

Hai mươi đỉnh.

Ba mươi đỉnh.

Bốn mươi đỉnh!

"Ồ... tên này này là ai! Lại còn lợi hại như vậy?"

"Hình như hắn ta là người đầu tiên của vương triều Đại Nguyên, Lãnh Vô Lệ"

"Là hắn ta!! Nghe nói hắn ta đã giành được truyền thừa đao đế nào đó, thực lực cực mạnh, thành tích cuyển chọn chính là đã giết một cái cường giả Hóa Đỉnh."

"Chẳng trách, thực lực lại mạnh như vậy."

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Đỉnh thứ bốn mươi mốt.

Bốn mươi hai.

Bốn mươi ba……

Phá rồi! Hắn ta thực sự đã phá kỷ lục của Si A Ngưu! !

Mọi người đều thất kinh kêu lên, Si A Ngưu cũng quay sang nhìn Lãnh Vô Lệ chằm chằm.

Hắn chưa từng giao thủ với người này nhưng thực lực đan tu rất mạnh, e rằng không dễ đối phó.

Cuối cùng, sau khi đao mang nâng đỉnh thứ bốn mươi lăm lên, hắn ta cũng không thể kiên trì được nữa.

Rầm một tiếng, đao mang tản ra, đại đỉnh rơi xuống đất.

Trên danh sách, một kỷ lục mới đã được ghi nhận.

(Hạng nhất, Lãnh Vô Lệ, 450 điểm tích lũy chân lon)

(Hạng hai, Si A Ngưu, 420 điểm tích lũy chân long)

...Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khi những người còn lại lần lượt nâng đỉnh, bầu không khí trong tòa tháp trở nên căng thẳng hơn một chút.

Tầng đầu tiên, chỉ có top 120 mới có thể vào tầng tiếp theo. Điều này có nghĩa là phải loại bỏ 159 người, không, một người đã bị loại rồi, tức là còn 158 người.

"Này này, hai người các ngươi đang làm cái gì vậy? Đây không phải nơi để các ngươi nói chuyện yêu đương đâu, các ngươi hoặc là mau qua đây để nâng đỉnh, hoặc là trực tiếp rời đi!" Một thiên kiêu nào đó trong 120 người nhìn đôi thiếu nam thiếu nữ trong trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ và ghen tỵ!

Nữ nhân hồng y nghe hắn ta nói như vậy, quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong mắt mang theo sát ý nói: "Ngươi nói, nếu ta giết ngươi ở đây sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Hừ, một Toàn Đan cảnh tầng thứ năm mà cũng dám ăn nói lung tung, cho dù có thể xuyên cảnh giới giết địch, nhưng ở đây ai không thể chứ!" Thiên kiêu đó lạnh lùng nói.

Khóe miệng nữ nhân lộ ra một vẻ khinh thường, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Thân hình nàng ta di chuyển, chuẩn bị động thủ nhưng ngay sau đó tay của nàng ta bị người thiếu niên bên cạnh kéo lại.

"Tiểu ni tử, có phải ta nên gọi ngươi là ni tử ngốc nghếch không? Làm việc thì hãy mang theo não, lỡ như vừa ra tay mà bị loại ngay lập tức thì ngươi sẽ lỗ to!" Thiếu niên không ngoảnh đầu lại, vừa sờ đỉnh vừa nói.

"Cũng đúng, nếu như vì loại người này mà bị tiêu loại thì ta quá lỗ rồi." Nữ nhân hồng y gật đầu nói, sát ý trong mắt lập tức tan đi.

“Đi nâng đỉnh đi, ta sắp xong rồi, ngươi nâng xong thì ta sẽ nâng.” Thiếu niên lại nói.

"Được! ~~" Nữ nhân hồng y ngoan ngoãn đáp lời.

Dáng vẻ trước và sau giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Thiên kiêu vừa nói kia đã nghe nói hai người này sắp nâng đỉnh thì cười khinh bỉ và tạm thời không nói gì.

Sau khi hai người này nâng đỉnh xong, hắn ta trực tiếp lôi kéo những người khác bắt đầu chế nhạo tập thể.

Sau khi người của một vương triều nào đó nâng được 20 đỉnh, thiếu nữ hồng y bước sang một bên.

Sương khí màu máu trên người nàng ta lập tức tiêu tán, hóa thành mười đạo bóng roi máu dài.

Những bóng roi dài này lăn thẳng về phía xung quanh Đỉnh Huyền Võ.

"Hả!? Nữ nhân này có não không vậy? Lực chia làm mười, chi bằng dốc toàn lực một lực giáng mười!"

"Đúng thế! Phân chia lực ra như vậy, chẳng những không thể đi đường tắt, ngược lại còn phí công vô ích."

"Hơn nữa, cô ta mới chỉ là Toàn Đan cảnh tầng thứ năm, có thể nhấc được mười đỉnh cũng là tốt lắm rồi."

"Mười đỉnh nhất định sẽ bị loại."

Trong khi mọi người đang thảo luận, mười bóng roi máu của thiếu nữ lần lượt cuộn lên một đại đỉnh.

Mười đỉnh!

Dễ như trở bàn tay, xem ra cũng không tốn sức.

Hả! ?

Mí mắt mọi người khẽ động, nữ nhân này cũng khá khoẻ đó chứ.

Bòng roi máu lại một lần nữa cuộn lại.

Hai mươi đỉnh.

Vẫn rất ung dung thư thái.

Ba mươi đỉnh.

Bóng roi máu hơi chìm xuống, động tác chậm lại một chút, chỉ là chậm hơn một chút thôi.

Bốn mươi đỉnh.

Mọi đại đỉnh trên bóng roi máu đều rất ổn định, vô cùng chắc chắn.

Phù--

Tất cả các thiên kiêu đều chết lặng, Si A Ngưu chớp chớp mắt, Lãnh Vô Lệ cau mày.

Đây là quái thai từ đâu tới vậy?

Nữ nhân này mới chỉ là Toàn Đan cảnh tầng thứ năm nhưng đã nâng bốn mươi đại đỉnh.

Như vậy nếu như tu vi của nàng ta đạt đến Toàn Đan cảnh viên mãn, hoặc là bán bộ Hoá Đỉnh, chẳng phải sẽ tăng gấp đôi sao? ?

Nhưng nữ nhân hồng y vẫn chưa dừng lại.

Hồng quang rực rỡ trên những bóng roi dài, mười bóng roi dài lại cuộn lên một đại đỉnh nữa.

Năm mươi đỉnh! !

Mẹ kiếp! ! !

Trời ơi!

Năm mươi ư? ! Không ngờ phá vỡ năm mươi đỉnh rồi.

Loại sức mạnh kỳ lạ bẩm sinh này là gì? Điều gì khiến cho một nữ nhân mạnh mẽ như vậy!

Khí tức của nữ nhân hồng y đã trở nên gấp gáp, khuôn mặt ửng hồng trông thật sự rất xinh đẹp.

Nàng ta hừ một tiếng, bóng roi tiếp tục cuộn lại.

Sáu mươi đỉnh !

Tất cả các đại đỉnh đều được nhấc lên một cách chắc chắn.

Một giây, hai giây, ba giây.

Bùm một tiếng, tất cả các đại đỉnh rơi xuống đất.

Cùng lúc đó danh sách được cập nhật.

(Hạng nhất, Can Anh Túc, 600 điểm tích lũy chân long)

(Hạng hai, Lãnh Vô Lệ , 450 điểm tích lũy chân long)

(Hạng ba, Si A Ngưu, 420 điểm tích lũy chân long)

...

Xì--

Có tiếng thở hổn hển.

Sáu mươi đỉnh, 600 điểm tích lũy.

Nữ nhân này ... quá đáng sợ! Thành tích này đánh bại tất cả các thiên kiêu.

Đợi đã……

Can Anh Túc? ! Đó không phải là người dự tuyển thứ hai sao? !

Nàng ta hình như là yêu nữ sát sinh của vương triều Đại Can! !

Còn thiên kiêu vừa rồi chế nhạo Can Anh Túc đã chui vào một góc run rẩy.

Hóa ra là nàng ta! Hoá ra là nữ nhân điên rồ này! !

"Đại Tiêu Tiêu, sức lực của ta vẫn ổn! Đến lượt ngươi rồi, đừng để thấp hơn ta đó! ~~~" Nữ nhân hồng y vỗ vai thiếu niên bên cạnh, đắc ý nói.

Thiếu niên lườm nàng ta, rồi bước lên phía trước. Hắn thầm nghĩ, nữ nhân mà khoẻ như vậy là chuyện rất đáng khoe khoang sao? !
Chương 149: Kết quả khảo nghiệm sức mạnh của Lâm Tiêu

Sau khi nhìn thấy người thiếu niên kia vẫn đứng lên, mặt hắn bắt đầu nghệt ra.

Toàn Đan cảnh tầng 5? Sao lại là một Toàn Đan cảnh tầng 5?

Trong số những người kia, bình quân đều là tu vi Toàn Đan cảnh hậu kỳ hoặc viên mãn, còn có một số người là bán bộ Hoá Đỉnh cảnh. Nếu giống như nữ yêu nghiệt Đại Can vừa nãy là Toàn Đan cảnh trung kỳ thì cũng cực kỳ ít.

Hả? Đợi chút.

Hình như người kia là người đứng đầu bảng dự bị, người kia là kẻ biến thái dùng kiếm khí tu vi Luân Hải chém chết một Hoá Đỉnh cảnh, bọn họ từ trước tới giờ chưa từng gặp. Hắn vẫn còn nhớ người kia tên là Lâm Tiêu.

Bây giờ trong số những người này, ngoài yêu nữ Đại Can, thì tu vi thấp nhất chính là vị thiếu niên này. Hắn, có mạnh tới vậy không.

Lúc gặp người thiếu niên, rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy. Đa số bọn họ đều nghi ngờ thành tích của người đứng đầu bảng dự bị Lâm Tiêu này, nhất là trình độ sức mạnh. Dựa vào một kiếm Luân Hải cảnh để giết Hoá Đỉnh cảnh, nghe mới nực cười làm sao.

Trong mắt cường giả Hoá Đỉnh cảnh, tu sĩ Luân Hải cảnh bé nhỏ như một con kiến, có khi còn chả bằng một con kiến. Bọn họ muốn nhìn xem tên Toàn Đan cảnh tầng 5 này có thể đấu lại với bao nhiêu Hoá Đỉnh cảnh.

Đến lúc đó mới biết hắn có thực sự là Lâm Tiêu không.

Chỉ nhìn thấy người thiếu niên này đi tới một bãi đất trống ở phía sau, còn chả thèm giơ tay, chỉ mở miệng nhổ ra một hơi linh khí. Làn khí mong manh như một dải tơ mỏng, sau đó bay vòng quay cái đỉnh.

Trong chốc lát chỉ nhìn thấy cái đỉnh Huyền Vũ từ từ bay lên, ổn định vững chãi không chút lắc lư.

“?????”

Một màn này làm cho tất cả mọi người trong tầng 1 đều trợn ngược cả mắt lên. Trong đầu mỗi người đều xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng. Chuyện gì thế này?

Cái đỉnh này cũng phải 50 tấn đó? Mà do mắt bọn họ có vấn đề hay là đang nằm mơ hết cả lượt rồi?

Tất cả mọi người có mặt ở đây hầu như đã được trải nghiệm sự lợi hại của cái đỉnh này rồi. Nếu chỉ là một cái đỉnh Huyền Vũ bình thường thì không nói làm gì, nhưng bây giờ trên đỉnh còn có một tầng trọng lực cực lớn. Khi nâng đỉnh lên càng lâu thì trọng lực lại càng nặng.

Nhưng người thiếu niên này nâng đỉnh lên mà mặt chả có chút biến hoá gì cả, cứ nhẹ như không. Giống như đây không phải là đỉnh Huyền Vũ, mà là bông gòn vậy.

“Trọng lượng này, cũng vẫn ổn.” Thiếu niên nâng chiếc đỉnh Huyền Vũ lên còn thuận mồm nói một câu.

Mọi người lại càng ngạc nhiên, thật sự quá đáng! Thế này mà còn bảo là vẫn ổn?

Đừng có tưởng nâng được cái đỉnh 1 tấn Huyền Vũ này mà ghê gớm, ai mà biết ngươi có dùng thủ thuật gì để tăng sức mạnh hay không! Nếu giỏi ngươi nâng thêm vài cái đỉnh nữa xem nào.

Mấy người kia chỉ dám oán thầm trong lòng chứ chả dám nói ra, ai bảo kẻ giỏi nhất trong bọn họ cũng chả hơn được thiếu niên kia.

“Ngươi cảm thấy kẻ này còn có thể nâng được bao nhiêu cái nữa?”

“Nhiều nhất là 10 cái, có khi lại hơn cả nữ nhân yêu nghiệt kia.”

“Nhìn hắn nâng nhẹ nhàng như vậy, ít nhất cũng phải được 20 cái.”

“Mẹ kiếp! thật không ngờ vị trí thứ nhất thứ nhì bị hai kẻ này cướp mất.”

“Vội cái gì, tháp Thiên Mệnh Chân Long có 9 tầng cơ mà, đây mới là tầng 1.”

“Đúng thế, để hắn vênh váo, đợi lên tầng trên ta sẽ vượt hắn.”

Lúc bọn họ còn đang thảo luận, Lâm Tiêu đã điều chỉnh xong trạng thái, nâng cái đỉnh này trong vòng 10 phút là được đúng không.

Vậy thì bắt đầu thôi.

“Lên!” Lâm Tiêu giơ tay lên, cái đỉnh Huyền Vũ bên cạnh cũng từ từ bay lên.

Tiếp theo đó, từng cái từng cái đỉnh giống như nhận được mệnh lệnh lần lượt bay lên, khoảng cách lại còn vô cùng có thứ tự.

Năm, mười, mười năm, hai mươi……..

Ba mươi.

Bốn mươi.

Năm mươi.

Trời ơi! Sau đó lại thêm 50 cái đỉnh Huyền Vũ bay lên. Cộng lại thì đúng tròn 100 cái.

100 tấn trọng lực? tên này là quái vật à?

Tất cả mọi người đều chết sững, ánh mắt chỉ biết nhìn chằm chằm. Nhưng mà điều làm bọn họ ngạc nhiên vẫn chưa dừng lại ở đó, bởi vì Lâm Tiêu vẫn chưa dừng lại.

100 cái đỉnh này vẫn chưa thể chạm tới giới hạn của Lâm Tiêu.

“Tiếp tục!” Lâm Tiêu lại nói một câu.

Vèo vèo vèo.

Lần này 100 cái cùng bay lên một lúc.

Sau đó 200 cái.

300 cái.

Gần như cứ một nhịp thở là 100 cái đỉnh bay lên, sau ba nhịp thở Lâm Tiêu đã nhấc lên 400 cái đỉnh Huyền Vũ.

Lúc này Lâm Tiêu mới cảm thấy có chút nặng nề, 400 cái cũng bắt đầu có chút quá sức, đây mới là biểu hiện hắn tới giới hạn.

Can Anh Túc: “……”

Những thiên kiêu khác: “…….”

“Đây có phải là người không?”

“Chắc không phải ăn gian gì đó chứ, một kẻ tu vi Toàn Đan cảnh tầng 5, sao có thể mạnh tới vậy?”

“Bình thường mà níu, đột phá được Hoá Đỉnh cảnh, mới có thể nâng được 100 tấn, vậy kẻ này là như thế nào.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“400 đỉnh Huyền Vũ, ít cũng phải 400 tấn. Mỗi 100 tấn hắn phải dùng 1 giao công lực, vậy 400 tấn là hắn dùng 4 giao công lực.”

(*giao: giao long, bé hơn rồng.)

“Đợi đã, các ngươi nhìn kìa, hình như hắn vẫn chưa muốn ngừng?”

“Không thể nào! Lúc nãy ta nhìn hắn thấy hắn đã tới giới hạn rồi mà.”

“Đúng thế, hắn đã nâng 400 đỉnh rồi, sao còn thừa sức.”

Kinh ngạc, hoài nghi, không dám tin.

Nhưng ngươi đang nâng đỉnh là Lâm Tiêu đây thì lại chả có tâm tình để ý tới mấy lời bàn tán này. Cả người hắn phát ra một vòng ánh sáng vàng, hắn đánh ra một chưởng. Một luồng linh lực quét qua mấy cái đỉnh Huyền Vũ.

“Lần nữa!”

Ầm Ầm.

Tầng 1 của tháp Thiên Mệnh Chân Long từ từ rung chuyển.

Ầm! Lần này là cả 400 cái đỉnh Huyền Vũ cùng bay lên, hơn nữa những cái đỉnh này không phải bay lên không trung mà tất cả bay vòng quanh Lâm Tiêu.

“Lần cuối cùng.”

Lâm Tiêu cắn răng nói một câu.

Vèo!

Sau đó lại thêm 200 cái đỉnh Huyền Vũ nữa bay lên nhập vào vòng xoáy này, cứ vậy Lâm Tiêu tổng cộng nâng được 1 nghìn cái đỉnh Huyền Vũ.

Tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ chỉ biết trợn mắt nhìn thiếu niên này, một màn này làm cho nội tâm của bọn họ chịu sự đả kích nặng nề.

Quá kinh khủng! Mà hai từ kinh khủng này cũng không đủ để miêu tả cảnh tượng trước mắt.

Một nghìn cái đỉnh Huyền Vũ, trọng lực là bao nhiêu. Vậy thì phải dùng cả 10 giao công lực sao. Mà 10 giao công lực bằng với 1 long công lực.

(*long: rồng.)

Mà loại sức mạnh này đã là giới hạn của một Hoá Đỉnh cảnh bình thường rồi, nhưng thiếu niên này mới ở cảnh giới gì.

Toàn Đan cảnh tầng 5?

Loại quái vật này, thật là đáng sợ!

Lúc này sau khi điều khiển 1 nghìn cái đỉnh bay quanh mình, Lâm Tiêu cuối cùng cũng nặng nhọc vứt đỉnh Huyền Vũ thành một đống.

Bức tường để mọi người theo dõi phía trước có biến hoá.

(Hạng nhất, Lâm Tiêu, 10.000 Chân Long tích phân.)

(Hạng nhì, Can Anh Túc, 600 Chân Long tích phân.)

(Hạng ba, Lãnh Vô Lệ, 450 Chân Long tích phân.)

(Hạng tư, Si A Ngưu, 420 Chân Long tích phân.)

……

“Lâm Tiêu! Là hắn! đúng là người đứng đầu bảng dự bị!”

“Đúng là hắn! ta bây giờ tin rồi, kẻ biến thái này thật sự có thể ở Luân Hải cảnh chém chết Hoá Đỉnh cảnh.)

“10.000 tích phân! Gấp vị trí thứ 2 tận 9.400 tích phân.”

“Chắc cái này không ăn gian được đâu nhỉ?”

“Không tin thì ngươi cứ làm thử như thế đi!”

Trong lúc mọi người sôi nổi bàn tán thì đám người cũng từ trong luồng sáng xuất hiện. Hoá ra, Lâm Tiêu là người cuối cùng khảo nghiệm nâng đỉnh. Sau khi hắn khảo nghiệm xong tất cả mọi người sẽ theo như quy định đã được đề ra.

Những người xếp trong hạng 120 thì được vào tầng 2, 178 người còn lại bị loại trực tiếp!
Chương 150: Phù hợp với thuộc tính sát sinh, tạo ra hiệu quả kỳ diệu

Người bên trong tháp đều kinh hãi trước thành tích của Lâm Tiêu.

Người bên ngoài tháp Chân Long Thiên Mệnh lại càng kinh hãi hơn.

Sau khi bọn họ nhìn thấy thiếu niên không nổi bật cuối cùng kia nâng được một nghìn đại đỉnh, người nào người nấy đều há hốc mồm, há to đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng vịt.

Người đứng thứ hai mới chỉ nâng được sáu mươi đại đỉnh thôi, kẻ đứng đầu tiên là hắn lại nâng được hẳn một nghìn đại đỉnh.

Cách biệt này cũng quá xa rồi.

Có cần phải khoa trương vậy không.

Không ganh tị hay ghen ăn tức ở như các thế lực khác, thánh địa Thái Tuế bên này lại tràn đầy sự kinh ngạc.

“Haha, tiền bối Lâm Tiêu này cũng quá lợi hại đi, lực nâng ngàn đỉnh, nghìn năm có một đó.”

“Uổng công ta còn lo cho tiền bối Lâm Tiêu, đây rõ ràng là lo thừa mà.”

“Kéo dài khoảng cách như này, ta thấy tiền bối Lâm Tiêu lần này chính là người đứng đầu bảng Chân Long rồi.”

“Haizz, đáng tiếc tiền bối Lâm Tiêu không phải là người của thánh địa Thái Tuế chúng ta, hay là người của vương triều Đại Hạ.”

“Đúng vậy, thật quá đáng tiếc.”

“Cũng không biết tầng thứ hai của tháp Chân Long có gì nhỉ.”

“Hi vọng ưu thế lớn của tiền bối Lâm Tiêu có thể tiếp tục giữ vững.”

…….

Tầng thứ hai tháp Chân Long Thiên Mệnh.

Sau khi ánh sáng lóe lên.

Một trăm hai mươi người đã xuất hiện tại nơi này.

Tầng thứ hai rõ ràng là nhỏ hơn tầng thứ nhất nhiều.

Vượt qua một tầng đã loại mất một nửa số người. Điều này khiến những thiên kiêu may mắn ở lại, đều luôn ở trong một trạng thái tinh thần căng thẳng.

Ở tầng hai này không gian không lớn, ở ngay vị trí trung tâm, đặt một bức tượng to chừng mười mét. Thân rồng đầu báo, sau lưng có hai sừng, toàn thân có vảy dựng đứng.

Bức tượng rồng này có gương mặt hung dữ, tỏa ra sát khí.

Không ít thiên kiêu khi nhìn bức tượng này, trong nháy mắt liền đổ mồ hôi lạnh.

“Đây, đây hình như là một pho tượng rồng.”

“Có chút giống rồng, lại có chút không giống.”

“Sao trên pho tượng này lại có một cỗ sát khí cực mạnh vậy nhỉ.”

Lúc Lâm Tiêu nhìn thấy pho tượng này, đôi mắt khẽ híp lại.

Pho tượng này bất luận là hình dạng hay khí thế, nhìn thế nào cũng giống như một loại thần thú vậy.

Long Tử Nhai Tí.

Tính tình cứng rắn, khát máu, thích tranh đấu.

(Tầng thứ hai, hình dung về rồng)

(Dùng linh thức lĩnh hội pho tượng, người nào lĩnh hội được điều bí ẩn bên trong, thì sẽ được tiến vào tầng tiếp theo.)

(Điểm tích lũy nhiều hay ít, phụ thuộc vào mức độ mạnh hay yếu của điều bí ẩn bên trong.)

(Trong vòng ba ngày, người nào vẫn không lĩnh ngộ được sẽ trực tiếp bị loại.)

Thế này….

Có chút khắc nghiệt nhỉ!

Mọi người đều sững lại, lông mày đều nhíu chặt.

Nhìn vào quy tắc, tầng này ắt hẳn là khảo nghiệm ngộ tính.

Nhưng chỉ cho thời gian ba ngày, thế thì cũng quá ngắn rồi.

Bình thường, trong mỗi một thế lực, bọn họ cũng thường tham ngộ một vài bia đá hoặc đồ vật từ thời thượng cổ, nhưng nếu không tới mười ngày nửa tháng thì rất khó để lĩnh ngộ ra được thứ gì.

Hiện giờ trong này chỉ cho có ba ngày, phải tranh thủ thôi.

Còn Lâm Tiêu khi nhìn quy tắc này lại lộ ra một nụ cười. Tầng này đối với hắn mà nói, rõ ràng là cho không.

Hắn không lập tức đi lĩnh hội pho tượng, mà tìm một tiểu cô nương trong đám đông.

Nhưng trạng thái hiện giờ của đối phương có chút không đúng.

Cho dù Lâm Tiêu đi tới bên cạnh nàng ta, thì đôi mắt tiểu cô nương vẫn dán chặt vào pho tượng hình rồng ở trung tâm.

Ánh mắt chăm chú không rời.

“Thế này là….tiến vào lĩnh ngộ rồi sao.” Lâm Tiêu kinh ngạc nói.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được.

Nếu pho tượng này là Long Tử Nhai Tí, thì vừa khéo lại hợp với thuộc tính của tiểu cô nương kia.

Lại thêm nữa là cơ duyên mà tiểu cô nương đạt được trong bí cảnh Tử Vân chính là Chân Long huyết mạch.

Loại lĩnh hội này đối với nàng ta mà nói, cũng không quá dễ dàng đâu.

Lâm Tiêu đứng bên cạnh nàng ta, cũng không dám quấy rầy.

Những thiên kiêu khác cũng dần thu lại tính tò mò của mình, dùng linh thức tập trung lên pho tượng, bắt đầu lĩnh ngộ.

Không ai muốn lãng phí thời gian cả.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

Pho tượng rồng kia lại khẽ run lên, một tia kim quang từ bên trong phát ra, sau đó xuyên thẳng vào trong cơ thể thiếu nữ váy đỏ.

Ngay lúc đó, khí tức giết chóc trên người thiếu nữ váy đỏ tràn ra, sau đó ngưng tụ thành hình một con rồng quấn quanh thân.

Lúc đó, trong đôi mắt của con rồng sát sinh lạnh lẽo dị thường, khiến tất cả mọi người đều run rẩy trong lòng.

Dị tượng này duy trì mấy giây, sau đó từ từ biến mất.

Không phải chứ!

Đã lĩnh ngộ rồi sao?

Mới qua chưa bao lâu mà.

Còn chưa hết một nén hương đó.

Rất nhiều người trong số bọn họ, thậm chí chỉ vừa mới chuẩn bị lĩnh ngộ thôi.

Ta còn chưa bắt đầu, ngươi đã kết thúc rồi ư?

Chuyện này thật là…phi lý!

Trên bức tường của tầng thứ hai, bảng danh sách lần nữa xuất hiện.

(Hạng nhất, Can Anh Túc, 10600 điểm tích lũy Chân Long.)

(Hạng hai, Lâm Tiêu, 10000 điểm tích lũy Chân Long.)

(Hạng ba, Lãnh Vô Lệ, 450 điểm tích lũy Chân Long.)

……

Lâm Tiêu: “???”

Lãnh Vô Lệ: “???”

Thiên kiêu khác: “???”

Ngay cả Lâm Tiêu cũng kinh ngạc.

Cái quỷ gì vậy?

Mới vậy mà đạt được một vạn điểm tích lũy rồi sao?

Hắn ở tầng một phải dùng hết sức từ khi bú mẹ ra mới lấy được một vạn điểm tích lũy đó.

Tiểu cô nương này cũng quá là may mắn rồi.

Lâm Tiêu mà còn kinh ngạc như vậy, huống chi là những thiên kiêu khác.

“Thế này…thế này….sao mà cho nhiều điểm tích lũy quá vậy.”

“Xem ra điểm tích lũy ở tầng này khá là dễ lấy, không nói nữa, ta phải nhanh chóng lĩnh ngộ đây.”

“Quá nhanh rồi, không ngờ ngộ tính của yêu nữ này lại mạnh như vậy.”

“Không, chưa chắc đã là ngộ tính của nàng ta mạnh, rất có thể là nàng ta rất hợp với pho tượng này.”

Khi đám đông kinh ngạc, đồng thời cũng đoán ra được.

Nhưng nhận sự khích lệ từ Can Anh Túc, mỗi một thiên kiêu đều vội vàng tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

“Tiêu Tiêu à, lần này ta nhanh hơn ngươi một bước rồi đấy nhé ~ Hẹn gặp ở tầng sau, hình như ta sắp bị truyền tống đi rồi…..”

Khi Can Anh Túc vừa nói xong câu này, người người đều phát ra ánh sáng trắng, rồi biến mất ngay tại chỗ.

Lâm Tiêu nhún vai, lượn một vòng quanh tầng thứ hai.

Hắn muốn xem xem có cửa ải ẩn hay nội dung ẩn nào khác không.

Nếu như bỏ lỡ cái gì, thì chỉ e là sau khi đi lên sẽ không trở lại được.

Sau mười mấy phút, Lâm Tiêu lượn một vòng, không hề có bất cứ phát hiện gì.

Xem ra thứ đáng nghiên cứu ở tầng thứ hai này, chính là pho tượng rồng kia rồi.

Ngay khi Lâm Tiêu chuẩn bị lĩnh hội, pho tượng rồng kia lại lần nữa rung lên, một tia kim quang bắn ra, xuyên vào một người nào đó.

“Hả? Lại nữa hả, là ai vậy? Ai lại lĩnh ngộ thành công vậy?”

“Nhanh thế, quá nhanh rồi, người tham gia bảng Chân Long này, thật đúng là nhân tài lớp lớp.”

“Là Lãnh Vô Lệ, không hổ là người truyền thừa của Đao Đế.”

“Ta còn tưởng là Lâm Tiêu kia cơ, xem ra Lâm Tiêu chỉ là sức lực lớn mà thôi.”

“Không, Lâm Tiêu kia vừa mới dạo một vòng quanh tầng thứ hai này, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng không tìm được, bây giờ mới tới đây.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ôi trời!! Hắn thật đúng là thong dong mà.”

“Cho ta một vạn điểm tích lũy, ta cũng có thể thong dong như vậy.”

“Lãnh Vô Lệ vẫn là rất lợi hại, không biết có thể đạt được bao nhiêu điểm tích lũy đây.”

Sau khi kim quang xuyên vào trong cơ thể Lãnh Vô Lệ, Đao Ý phát ra từ hắn càng ngưng tụ rõ ràng hơn và sắc bén hơn.

Trước mắt mọi người sáng lên.

Xem ra, thứ mà mỗi một người lĩnh ngộ được từ trên pho tượng đều không giống nhau.

Lúc này, bảng danh sách lại xuất hiện.

Hai thứ hạng đầu không có gì thay đổi.

(Hạng ba, Lãnh Vô Lệ, 1450 điểm tích lũy Chân Long.)

“Hả? Sao lại như vậy, tại sao ta chỉ đạt được một nghìn điểm tích lũy Chân Long chứ, rõ ràng là ta….”

Xoẹt!!

Lãnh Vô Lệ không cam tâm nhưng vẫn biến mất trong màn ánh sáng.

Những thiên kiêu khác đều ngơ ngác.

Một nghìn điểm tích lũy.

Chỉ một nghìn điểm tích lũy?

Tuy là cũng không ít, nhưng so với một vạn điểm tích lũy của Lâm Tiêu và Can Anh Túc, thì một nghìn điểm tích lũy này thật là không đáng để nhắc tới.

Xem ra ngộ tính của Lãnh Vô Lệ cũng chỉ có vậy.

Lĩnh ngộ nhanh thì đã sao, ngươi không lĩnh ngộ được bí ẩn sâu xa hơn thì điểm tích lũy cũng chỉ có một chút xíu đó thôi.

Nhưng sau đó, khi mọi người chuẩn bị tiến vào trạng thái lĩnh ngộ một lần nữa, một bóng người đã thu hút sự chú ý của bọn họ.

Là Lâm Tiêu.

Không biết hắn muốn làm gì, vậy mà lại trực tiếp đi tới trước pho tượng, sau đó dùng tay chạm vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK