• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 256: Ni tử, cho ta mượn lôi kiếp của ngươi

"Trả ư? Đây là thứ ta dựa vào thực lực đoạt được, tại sao phải trả lại!" Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

Nói đạo lý! ? Hắn không nói đạo lý. Ban đầu các ngươi trộm có nói đạo lý không?

"A! Sỉ nhục người quá đáng, ngươi thật sự cho rằng bản thánh chủ giết không được ngươi sao! " Thánh chủ Dao Trì nổi điên.

Hắn không thể ngờ rằng, một tên nhãi nhép nhỏ bé này lại có thể khó giải quyết và kỳ lạ như vậy.

Nếu đây không phải lôi kiếp chi địa, cho dù có mười mấy trăm Lâm Tiêu, hắn cũng không hề coi trọng.

Ù! !

Một đạo nhân ảnh hình người giống như thật cao nửa mét lơ lửng trên đầu của Thánh chủ Dao Trì.

Ngay lập tức, linh hồn của tất cả những người có mặt bắt đầu run rẩy và run rẩy.

Nguyên thần!

Linh hồn mà Bán Đế cảnh vừa tu luyện ra, ý niệm hoá thành thần thông, trực tiếp đánh vào linh hồn của người khác.

Những người bị trúng đòn sẽ ngay lập tức bị hồn bay phách lạc và biến thành tro bụi.

Trên nguyên thần của Thánh chủ Dao Trì có thần vặn lượn lờ, tỏa ra một lực lượng bất khả chiến bại.

Lâm Tiêu cũng cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng ngay sau đó, tuế nguyệt chi lực trong cơ thể tự động lưu chuyển toàn thân, trong nháy mắt tiêu trừ tất cả ảnh hưởng tiêu cực.

"Chết đi!!" Thánh chủ Dao Trì hừ lạnh một tiếng.

Nguyên thần hình người trên đầu hắn lập tức mở mắt ra. Một đạo thần quang hư ảo bộc phát, trải dài trăm dặm, không để ai kịp phản ứng, nó đã tấn công lên người Lâm Tiêu, bao phủ lấy hắn.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Thánh chủ Dao Trì đã thu hồi nguyên thần vào cơ thể mình.

Từ hơi thở gấp gáp của hắn cũng có thể cảm nhận được dùng sức.

Mọi người chấn động.

Đây là thực lực của siêu cấp cường giả Bán Đế cảnh sao? !

Đáng sợ! Quá đáng sợ!

Mãi cho đến khi Thánh chủ Dao Trì đưa nguyên thần vào trong cơ thể, họ mới cảm thấy cảm giác bị kìm hãm đối với linh hồn biến mất. Nếu không, đến việc cử động với bọn họ cũng rất khó khăn.

Ngay khi Thánh chủ Dao Trì chuẩn bị đi qua kiểm tra thi thể và nhân tiện thu lại đạo khí của mình thì giọng nói khiến da đầu hắn ngứa ran vang lên.

"Thánh chủ Dao Trì, không phải chứ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chỉ dựa vào loại công kích linh hồn này có thể giết ta sao???"

Tất cả mọi người, bao gồm Thánh chủ Dao Trì đều chết lặng.

Lúc này bọn họ cũng nhìn rõ bóng người đó.

Xì xì--

Tất cả đều há hốc mồm.

Là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu kia vẫn chưa chết? ! Nhìn dáng vẻ còn không có dấu hiệu của bất kỳ vết thương nào. Dưới một đòn đáng sợ như vậy mà vẫn không bị thương sao? ?

Chuyện này, cũng có thể sao?! !

“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai!” Thánh chủ Dao Trì kinh ngạc kêu lên.

"Người tiêu diệt Dao Trì Nhất Tộc ngươi!" Vẻ mặt của Lâm Tiêu bình tĩnh, ánh mắt anh lạnh lùng và dáng người mạnh mẽ dưới lôi vân.

Bịch!

Bịch bịch!

Chỉ cần ba bước, hắn đã đến bên cạnh Can Anh Túc và kéo lấy tay nàng ta. Khắp bầu trời, lôi điện bắt đầu quấn quanh hai người họ.

"Ni tử, có thể cho ta mượn lôi kiếp một chút không!" Lâm Tiêu truyền âm hỏi.

"Hì hì, cứ lấy đi!" Can Anh Túc đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Cảnh giới của nàng ta đã đột phá đến Hoa Đỉnh khi ra khỏi thiên lao, bây giờ chỉ thiếu một lôi kiếp tẩy lễ để tăng cường thể hồn.

Nhưng nếu Đại Tiêu Tiêu muốn mượn lôi kiếp của nàng ta thì cứ mượn. Thiếu một lôi kiếp tẩy lễ sau này tìm cơ hội bù đắp là được rồi.

Lâm Tiêu gật đầu.

Ngay lập tức, lôi kiếp tràn ngập trên bầu trời bắt đầu thu nhỏ lại.

Sấm sét cuồn cuộn, vô số tia chớp xẹt qua hư không của thánh địa.

Bên cạnh hai người họ mọc ra một đôi cánh một xám một đen.

Màu xám là tuế nguyệt chi lực ngưng tụ, màu đen là huỷ diệt chi lực ngưng tụ. Màu xám và đen đan xen vào nhau, một luồng lực lượng không thể giải thích được đột ngột giáng xuống.

Thánh chủ Dao Trì thực sự hoảng sợ, hắn thấy mình bị lực lượng này giam cầm, không thể động đậy.

"Chuyện này, chuyện này không thể nào!! Bản thánh chủ là cường giả Bán Đế cảnh, tại sao các ngươi lại có sức mạnh như vậy! !" Thánh chủ Dao Trì hét lớn.

Sợ hãi. Một loại sợ hãi thực sự sinh ra từ tận đáy lòng.

Bao nhiêu năm rồi, hắn đã không cảm nhận được cảm giác này trong nhiều năm.

Bùm bùm! ! !

Lúc này, Lâm Tiêu đã kéo lấy Can Anh Túc, thi triển thần thông toàn thân và giáng một quyền xuống.

Trong nháy mắt, thiên địa như sụp đổ, lôi kiếp song trùng trên bầu trời bắt đầu ập xuống một cách mất kiểm soát trút xuống như mưa giông bão táp.

Tuế nguyệt luân hồi, hủy diệt vạn vật.

Hai loại sức mạnh chứa trong đó.

Bùm!

Thánh chủ Dao Trì đang bị giam cầm là người đầu tiên gánh chịu sự tấn công của lực lượng không thể giải thích được và luồng lôi đình khủng khiếp này, hắn bị nện xuống mặt đất, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Sau đó, còn những cường giả Sinh Tử cảnh và Hoá Đỉnh khác không ai may mắn thoát khỏi, từng người một bị đánh xuống đất.

Tử vong vô số và trọng thương ở khắp mọi nơi. Mặc dù vậy, lôi kiếp song trùng bên trên vẫn chưa hoàn toàn giáng xuống.

Dưới cuộc tấn công giống như thảm họa của ngày tận thế này nếu như để lôi kiếp song trùng này hoàn toàn giáng xuống, toàn bộ thánh địa Dao Trì sẽ không còn tồn tại.

Lúc này, một bóng người già nua bay lên không trung từ ngọn núi phía sau thánh địa.

Ông ta nhìn lôi kiếp song trùng sắp giáng xuống, rồi nhìn hai người Lâm Tiêu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ôi!……”

"Đây là kiếp nạn của tộc ta sao?!" Ông lão thở dài thườn thượt nói.

Sau đó, ông ta quay đầu lại nhìn Lâm Tiêu và Can Anh Túc, sau đó nhìn cảnh tượng tan hoang xung quanh mình và nhìn toàn bộ Thương Lan Thiên Vực.

"Lão phu tuyên bố, Dao Trì Nhất Tộc ở thời đại này hoàn toàn rút lui khỏi vũ đài, không còn tranh đoạt danh lợi, không còn tham gia bất cứ cuộc tranh đấu nào!!!" Giọng nói của ông già vừa bất lực vừa đầy tang thương và sức mạnh xuyên thấu.

Câu này vang to và ngân dài, lan truyền khắp Thương Lan Thiên Vực.Nói xong, ông lão quay đầu nhìn về phía Lâm Tiêu, nói.

"Tiểu tử, ngươi rất lợi hại."

"Ta hy vọng ở thời đại sau, ngươi vẫn còn sống."

Sau khi nói xong câu nói khó hiểu này, không đợi Lâm Tiêu mở miệng nói gì, ông lão lấy từ trên người ra một cuộn tranh màu vàng.

Khoảnh khắc cuộn tranh này xuất hiện, Lâm Tiêu cảm thấy không gian và thời gian xung quanh dường như ngừng lại.

Đao khí!

Cuộn tranh màu vàng này hóa ra là một kiện đạo khí, đẳng cấp của nó chắc chắn không thấp.

Lâm Tiêu chỉ liếc nhìn nó một cái, hắn có thể cảm nhận rằng đây là một đạo khí có thể so sánh với tháp Chân Long.

"Lão tổ, ta không cam tâm, ở thời đại này, ta rõ ràng cảm nhận được —— "

"Câm miệng!!!"

Thánh chủ Dao Trì không cam tâm muốn nói điều gì đó với ông lão nhưng đã bị ông ta trực tiếp cắt ngang.

"Thời đại sau, ngươi hãy mở to mắt ra nhìn, chúng ta làm sao có thể động tới một thiếu niên trên người có thiên vận chi khí chứ?"

Ù ù!

Cuộn tranh màu vàng được nâng lên trời, tỏa sáng rực rỡ.

Cuộn tranh tiếp tục kéo dài từ trên người ông lão đến toàn bộ thánh địa Dao Trì, ánh sáng tỏa ra ngày càng chói lọi hơn.

"Đóng!" Ông lão gần như dùng hết sức lực phun ra một chữ.

Trời đất rung chuyển, thần quang chiếu tứ phía.

Toàn bộ thánh địa Dao Trì rung chuyển.

Bùm một tiếng.

Sau đó, biến mất rồi. Thánh địa Dao Trì biến mất, tất cả người dân của thần tộc Dao Trì cũng biến mất không một dấu vết, giống như trên thế giới này thánh địa Dao Trì không hề tồn tại.

"Hả!?" Lâm Tiêu sửng sốt.

Sao có thể chơi như vậy chứ?

Không thể đánh bại nên tự phong ấn một kỷ nguyên sao? !

Điều mà Lâm Tiêu không biết chính là sự hỗn loạn do thần tộc Dao Trì rút lui gây ra lớn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Ngay khi đế lộ xuất hiện, một thần tộc hùng mạnh đã rút lui.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nhưng Lâm Tiêu không quan tâm đến những điều này, hắn chậm rãi bước đến nơi cuộn tranh màu vàng biến mất.

Nhắm mắt lại, duỗi tay phải ra, soạng qua lại trong không trung sờ giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Đột nhiên, Lâm Tiêu mở mắt ra, tuế nguyệt chi lực trong cơ thể nhanh chóng tăng vọt.

"Tuế Nguyệt... Hồi Tố!" Hắn thì thầm.

Ngay sau đó.

Một cuộn tranh... một cuộn tranh màu vàng đột nhiên xuất hiện trên tay hắn.
Chương 257: Tình huống đột ngột của tiểu chu tước

Thánh địa Dao Trì của hiện tại, chỉ còn lại một vài người.

Ngoại trừ Lâm Tiêu bọn họ, có một số người không đến từ thánh địa Dao Trì, chẳng hạn như những người đang tìm kiếm thuốc.

Lúc này, Can Anh Túc nhìn cuộn tranh màu vàng trong tay Lâm Tiêu với vẻ mặt kinh ngạc. Đây chẳng phải là chân linh đạo khí trong tay ông lão vừa rồi sao?

Sao nó lại có thể xuất hiện trong tay của Đại Tiêu Tiêu? Thần tộc Dao Trì bị thu vào trong cuộn tranh đó rồi sao?

Đừng nói Can Anh Túc, ngay cả bản thân Lâm Tiêu cũng bàng hoàng.

Chuyện này……

Thực sự là lấy nó ra cho hắn sao! ?

Tuế Nguyệt Hồi Tố là một kỹ năng mà Lâm Tiêu đã học được sau khi đốn ngộ sức mạnh Tuế Nguyệt. Nó có thể làm cho thời gian xung quanh quay ngược lại một khoảng thời gian nhất định.

Nhưng cho dù hiện tại thực lực của hắn đã đột phá đến Hóa Đỉnh cảnh thì lần này Tuế Nguyệt Hồi Tố chỉ có thể quay ngược thời gian ba tức.

Ba tức thì có thể làm gì chứ. Điều gì nên xảy ra cuối cùng sẽ xảy ra cho nên Lâm Tiêu cho rằng kỹ năng này thực sự vô bổ.

Nhưng không ngờ dưới tình huống như vậy lại phát huy tác dụng thần kỳ.

Lâm Tiêu nhìn cuộn tranh màu vàng trong tay, lộ ra nụ cười khổ. Không biết nên nói thần tộc Dao Trì xui xẻo hay hắn quá may mắn.

Lâm Tiêu lặng lẽ đổi lò luyện đan đạo khí sang tay bên kia.

"Tiểu Hỏa, nhìn thứ này xem, ngươi có thể kết nối với nó không?" Lâm Tiêu thông qua truyền âm hỏi Tiểu Hỏa.

"Hả?! Lại có nữa sao? Chủ nhân, đây là vận may gì vậy? Đây là kiện đạo khí thứ mấy rồi, bây giờ đạo khí dễ dàng có được như vậy sao? Không phải chứ, cho dù là thời thượng cổ, chân linh đạo khí cũng không phải rất thường gặp. Hơn nữa trình độ của đạo khí này khá cao, chủ nhân, ngài thật sự có được bảo vật rồi..." Tiểu Hoả liên tục kêu lên.

Nó chưa từng nhìn thấy đạo khí cuộn tranh màu vàng này nhưng từ khí tức có thể cảm nhận được thứ này không nên xem thường.

“Đừng dài dòng, bắt tay vào việc đi.” Lâm Tiêu trừng mắt nhìn lò luyện đan, tiếp tục truyền âm.

"Ta biết rồi, ta biết rồi chủ nhân, ta kết nối đấy!" Nghe được giọng điệu của Lâm Tiêu, Tiểu Hỏa biết mình không nên nói nhiều nữa.

Một tức.

Hai tức.

Khi năm sáu tức đã trôi qua, giọng nói của Tiểu Hoả lại xuất hiện trong tâm trí Lâm Tiêu.

"Hả? ! Chủ nhân, đạo khí này thật kỳ lạ, dường như nó đang ở trong trạng thái ngủ say đặc biệt, cho dù gọi thế nào, gọi mấy lần cũng không thể đánh thức nó." Tiểu Hỏa kinh ngạc nói.

"Quả nhiên là như vậy!" Lâm Tiêu khẽ gật đầu.

Hắn đã đoán ra rồi. Ngay cả khi hắn đủ may mắn để có được đạo khí này thì hắn cũng sẽ không thể làm gì với nó trong một khoảng thời gian.

Có lẽ đợi khi hắn trở nên mạnh hơn một chút, sẽ có thể phá giải đạo khí này.

Lâm Tiêu tâm niệm vừa động đã mang Tiểu Hoả trở về. Còn cuộn tranh màu vàng này, trực tiếp bị hắn ném vào trong nhẫn trữ vật.

Ông già xuất hiện cuối cùng của thần tộc Dao Trì nói rằng sẽ phong ấn trong một thời đại cho nên Lâm Tiêu không hề lo lắng rằng họ sẽ đột nhiên xuất hiện trở lại.

Đừng nói một thời đại trôi qua, hắn sẽ trở thành tồn tại như vậy.

Lâm Tiêu có linh cảm, không bao lâu nữa hắn sẽ có biện pháp biến cuộn tranh màu vàng này thành của mình.

"Đại Tiêu Tiêu, cuộn trang màu vàng vừa rồi trên tay ngươi là ...???" Can Anh Túc không khỏi tò mò hỏi.

"Ha ha, may mắn, ta lấy được. Nhưng cũng không có tác dụng, thần tộc Dao Trì đã hoàn toàn phong ấn ở bên trong rồi, muốn mở ra lại phải đợi đến thời đại tiếp theo." Lâm Tiêu thành thật nói.

Dù sao thì bây giờ hắn thực sự cũng không có cách nào để mở nó ra.

Can Anh Túc gật đầu như thể mình đã hiểu.

Nghĩ cũng đúng thôi, cuộn tranh không thể mở được thì hợp lý hơn.

"Ni tử, ngươi mau xuống đi, lực lượng lôi kiếp còn lại, đủ để ngươi tôi luyện thân thể đó."

"Ta sẽ ở bên cạnh trông chừng cho ngươi." Lâm Tiêu không khỏi hét lên khi hắn nhìn vào lôi kiếp song trùng ở bên dưới.

"Ừm, được!!" Can Anh Túc không do dự khi nghe Lâm Tiêu nói vậy.

Thân hình vừa động, nàng ta lao xuống và lao vào lôi kiếp song trùng.

Lúc này những lực lượng lôi kiếp còn lại như thể nước lạnh đã được đổ vào chảo dầu, sục sôi trở lại.

Vô số sấm sét vang lên ầm ầm, tất cả lôi kiếp hoá hình đều lao về phía Can Anh Túc.

Chỉ một cái chớp mắt, cô gái này đã bị sức mạnh lôi kiếp nhấn chìm vào trong.

Lâm Tiêu đứng trên đỉnh lôi kiếp song trùng, nhìn bầu trời xung quanh.

Những đám mây đen trên bầu trời đang nhanh chóng tan đi.

Thiên địa dị tượng do hai người cùng độ kiếp tạo ra cuối cùng mọi thứ đã đến hồi kết.

Sau khi cô gái này tận dụng sức mạnh lôi kiếp để tôi luyện cơ thể, mọi thứ sẽ trở lại trạng thái ban đầu.

"Chíp! ~"

Một tiếng kêu vang lên, theo sau là một thân ảnh to lớn bay tới trước mặt Lâm Tiêu.

Sau đó, thân ảnh to lớn này biến thành một thanh niên khôi ngô tuấn tú.

Sau khi thấy thanh niên này dùng ánh mắt sợ hãi liếc nhìn lôi kiếp song trùng phía bên dưới, hắn ta cung kính nói với Lâm Tiêu.

"Tôn thượng đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Người của thần tộc Dao Trì cùng với tất cả mọi người của thánh địa khác đều biến mất không thấy tăm hơi." Hắn ta nghi ngờ hỏi

Tiểu chu tước vẫn còn có chút hoang mang,

Theo sự sắp xếp của tôn thượng, hắn ta không ngừng tấn công thánh địa Dao Trì từ bên ngoài.

Nhưng trong chớp mắt, thánh địa Dao Trì đã biến mất.

"Họ biến thành rùa rụt đầu rồi..." Dù sao bây giờ Lâm Tiêu cũng không sao, vì vậy hắn cũng nói chuyện một cách nhẹ nhàng.

Mà ở những thế lực và bộ lạc khác ở cách xa Lâm Tiêu mấy ngàn dặm, mấy chục vạn dặm, mấy trăm vạn dặm, bây giờ tất cả họ đều bối rối và không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thần tộc Dao Trì thực sự đã tuyên bố rút khỏi thời đại này, tại sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Không phải đế lộ vừa mới bắt đầu sao?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chẳng lẽ thần tộc Dao Trì đã đoán trước được điều gì nên mới dứt khoát rút lui như vậy ?

Phải biết rằng thần tộc Dao Trì là một gia tộc cực kỳ mạnh mẽ ở thời thượng cổ. Tất cả các đại năng trong tộc đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Trong cuộc chiến Vạn tộc, họ đã có thể lọt vào top 10.

Loại bộ tộc có nền tảng mạnh mẽ đến mức người khác thậm chí không thể tưởng tượng được. Nhưng bây giờ đến xuất thế còn không xuất thế lại tuyên bố rút lui.

Kỳ lạ! Quá kỳ lạ!

Hành vi bất thường này cũng khiến một số bộ tộc và thế lực sắp xuất thế bắt đầu do dự.

Tức nước vỡ bờ. Hay là quan sát thêm một chút nữa?

...

Ở một phía khác.

Ba ngày trôi qua.

Lôi vân trên đầu Lâm Tiêu đã tiêu tan, hoàn toàn kết thúc rồi.

Can Anh Túc tôi luyện lôi kiếp trong ba ngày. Trong ba ngày này, Lâm Tiêu cũng không nhàn rỗi. Tiểu chu tước đã đảm nhận vị trí canh gác.

Hắn ta ngồi bên cạnh hấp thu và luyện hóa năng lượng Tuế Nguyệt và lôi kiếp bản nguyên vào trong cơ thể.

Điều này khiến toàn thân hắn ta mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu vàng, máu và da đều sáng loáng, xương cốt khắp người cũng trong suốt như thủy tinh. Nhất là khí tức trên người hắn ta nồng đậm như màu vàng sậm, hùng vĩ như biển, truyền thừa thiên địa, không thể cảm nhận được sâu bao nhiêu.

Trong ba ngày mà tiểu chu tước hộ pháp, chấn động trong lòng hắn chưa bao giờ nguôi ngoai.

Tôn thượng chính là tôn thượng. Sự gia tăng thực lực này cũng quá khủng khiếp rồi.

Rõ ràng là vừa mới khôi phục đến Hóa Đỉnh Cảnh, nhưng nếu như toàn bộ khí tức trên người tôn thượng được giải phóng ra, e rằng cường giả Sinh Tử Cảnh cũng sẽ bị kinh động.

Tiểu chu tước lại nhìn về phía bên kia.

Nữ nhân của tôn thượng là chuyển thế gì vậy? Tại sao sức mạnh tiềm ẩn trong người nàng ta cũng khiến hắn ta phải rùng mình.

Lôi kiếp ngày thứ tư kết thúc. Cả Lâm Tiêu và Can Anh Túc đều tỉnh dậy, họ đã hoàn thành việc ổn định và tôi luyện Hoá Đỉnh cảnh sơ kỳ.

"Tiểu chu tước, ngươi vất vả rồi!" Lâm Tiêu vỗ vỗ vào đối phương nói.

“Tôn thượng chê cười rồi, đây là việc ta nên làm.” Tiểu chu tước vội vàng nói.

“Đi thôi, chúng ta trở về vương triều Đại Can ở Đông Vực một chuyến.” Lâm Tiêu nói.

Can Anh Túc đương nhiên không có ý kiến gì, nàng ta biết rằng Đại Tiêu Tiêu đang nghĩ cho mình.

Tiểu chu tước cũng không dám có ý kiến. Cơ thể lắc lư, hắn ta bay lên không trung và trở lại hình dạng chu tước ban đầu.

Nhưng khi Lâm Tiêu và Can Anh Túc đứng trên lưng chu tước, ngay sau đó, tiểu chu chu tước trợn tròn mắt, rên lên một tiếng, thân thể không ngừng run rẩy, cả người như muốn ngã xuống.

Đồng thời lúc này, Lâm Tiêu dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, hắn dùng một tay nắm lấy hồn của tiểu chu tước, sau đó nhìn về phía chân trời với vẻ mặt phức tạp.

"Hả? Đại Tiêu Tiêu, có chuyện gì vậy?" Can Anh Túc nghi ngờ nhìn cảnh tượng này và hỏi.

Lâm Tiêu thu hồi ánh mắt và nói: "Hình như là yêu tộc chí cường, tạ thế rồi."
Chương 258: Yêu tộc, miếng bánh ngon này hắn muốn

“Yêu thú mạnh nhất chết?” Can Anh Túc chớp mắt.

Tại sao Đại Tiêu Tiêu lại có thể cảm nhận được việc này, nàng đâu có cảm nhận được gì đâu? Nàng cảm thấy khó hiểu nhưng không hỏi, loại tin tức này không ảnh hưởng tới nàng.

“Đợi Tiểu Chu Tước tỉnh lại rồi hỏi.” Lâm Tiêu nói.

Bây giờ yêu thú lại xảy ra việc, thật là không đúng lúc.

Tiểu Chu Tước hôn mê cũng nhanh mà tỉnh lại cũng nhanh. Có khi chả đến một phút hắn đã hoàn toàn tỉnh lại.

“Xin lỗi tôn thượng đại nhân, ta, ta có khả năng không đưa người về Đông Vực được, ta phải quay về yêu tộc một chuyến.” Tiểu Chu Tước mặt mày khổ sở, tâm tình cũng hỗn loạn.

“Ta cũng cảm nhận được, vị đại năng nào đó mất, đúng chứ?” Lâm Tiêu hỏi.

“Đúng vậy, tôn thượng đại nhân, chính là yêu vương Tước Phượng mạnh nhất yêu tộc, đồng thời cũng là tổ tiên của tộc Chu Tước……”

Chu Tước mặt mũi nhăn nhó kể chuyện của yêu vương Tước Phượng này, và còn giới thiệu qua địa vị của yêu vương này trong tộc của hắn.

Trong thế giới này, nhân loài chiến phần lớn ở các Thiên Vực. Nhưng nếu hỏi lãnh thổ của ai lớn nhất, tài nguyên dồi dào nhất. Vậy chắc chắn không phải nhân loài mà là yêu tộc. Hơn nữa yêu tộc cũng không ít hơn nhân loài là bao.

Có thể coi là chủng tộc đông nhất trong các tộc. Và đây cũng là tộc bị kỳ thị và săn giết nhiều nhất. Thịt yêu thú có thể ăn, xương có thể chế tạo đồ, máu yêu thú có thể luyện chế, yêu đan dùng để tu luyện. Mọi thứ trên thân yêu tộc đều là đồ quý.

Yêu đan càng mạnh thì càng trân quý, trong dòng chảy lịch sử yêu tộc có lúc còn được vào trong danh sách săn bắt của các tộc khác. Mọi người đều coi yêu tộc là kẻ thù, bọn họ muốn truy giết đám yêu vật này.

Đoạn lịch sử đen tối này kéo dài mãi một đoạn thời gian, nhờ vào việc yêu tộc ngày một mạnh lên, bọn chúng mới có thể thoát ra khỏi chuyện này.

Chỉ cần mỗi một thời đại đều có cường giả chống đỡ, vậy vạn tộc khác cũng không dám làm gì. Mà cường giả ở thời đại này, hoặc có thể nói là cả thời đại trước nữa chính là yêu vương Tước Phượng.

Vị này đã đến được đỉnh cao Bán Đế, có thể nói chỉ cách Đại Đế một bước nữa thôi. Tuổi thọ của vị này cũng cao, có thể nói là sự tồn tại cường đại từ đầu kỷ nguyên trước tới nay.

Bây giờ đã là thời đại mới, nếu vị này có thể đột phá chứng Đế, vậy cả yêu tộc có thể làm thay đổi lịch sử.

Nhưng thật đáng tiếc, lúc đế lộ xuất hiện lại là lúc phải rời xa yêu tộc. Điều này cũng đồng nghĩa với việc yêu tộc mất người lãnh đạo. Hơn nữa cái chết của yêu vương Tước Phượng sẽ gây chú ý cho những tộc khác.

Bây giờ yêu tộc không còn cường giả chống đỡ nữa, thực lực của yêu tộc không hề yếu, trong tộc cũng có rất nhiều cường giả. Nhưng để đạt được tới cấp yêu tộc công đỉnh, thì chưa có yêu thú nào làm được.

Chu tước càng nói mặt càng đau khổ, cái chết của yêu vương Tước Phượng. Chính là một lỗ hổng của yêu tộc, hắn không cẩn nghĩ cũng biết bây giờ trong nội bộ yêu tộc, các vị cường giả đại yêu nhất định đang tranh giành nhau để thành yêu tộc công đỉnh.

Chuyện này có nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra được. Hơn nữa đế lộ đã mở ra trước mắt, ai chả muốn mau chóng tăng thực lực, ai chả muốn tìm được chút cơ duyên.

Công đỉnh của yêu tộc bây giờ không còn nữa, đối với bọn họ chính là một cơ hội lớn. Ai có thể nắm được cơ hội này, thì việc bước chân vào đế lộ coi như đã chắc chín phần rồi.

Haiz! Trong loạn ngoài hoạ. Phải làm thế nào mới tốt đây.

Chu Tước nói xong ánh mắt cũng mờ mịt, hắn như thể nhìn được sự suy tàn của yêu tộc, rồi đoạn lịch sử đen tối sẽ lại quay lại. Yêu tộc sẽ lại bị các tộc khác săn giết.

Lâm Tiêu nghe xong chuyện của yêu vương Tước Phượng thì không vội nói gì. Hắn trầm mặc không biết đang nghĩ gì.

Trong lòng Can Anh Túc cũng phải cảm khái một phen, tộc nào cũng có khó khăn riêng. Yêu tộc cũng vậy, nhưng nàng cũng chả thể giúp được gì.

“Ta biết rồi, tiểu nha đầu, ngươi về Đông Vực trước đi.” Lâm Tiêu mở mồm nói với Can Anh Túc.

“Hả? Còn ngươi?” Can Anh Túc nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy thì hỏi.

“Ta có việc khác cần phải làm.” Lâm Tiêu nói.

Chu Tước nghe thế vì đập mạnh vào đầu mình một cái, bây giờ hắn mới nhớ ra. Đúng vậy! tại sao lại bỏ quên tôn thượng trước mặt đây. Yêu tộc công đỉnh! người trước mắt chính là tôn thượng chuyển thế. Yêu tộc công đỉnh thời đại này, nếu như là tôn thượng đại nhân thì ai dám ý kiến gì.

Nghĩ tới đây Chu Tước lại biến về hình người.

“Bụp!!” Hắn quay người về chỗ Lâm Tiêu, hai đầu gối quỳ hẳn xuống đất.

“Xin tôn thượng đại nhân quay về yêu tộc một chuyến, chủ trì đại cục!” Chu Tước thành khẩn dập đầu xuống đất.

Can Anh Túc không hiểu, tại sao mời Đại Tiêu Tiêu về yêu tộc? chuyện của yêu tộc thì sao bọn họ can thiệp được. Tuy nhiên việc làm Can Anh Túc ngạc nhiên là Lâm Tiêu không từ chối.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ngươi cảm thấy với cảnh giới tu vi hiện tại của ta, những cường giả trong yêu tộc sẽ phục ta sao?” Lâm Tiêu lạnh nhạt hỏi.

Cứ cho là trong người hắn có khí tức và máu huyết của tôn thượng, thì cái vị trí yêu tộc công đỉnh này sợ là cũng chả lấy được đơn giản như thế.

Thật ra trong lòng Lâm Tiêu đã hạ quyết tâm. Yêu tộc là một tộc đặc biệt trong số hàng trăm hàng vạn chủng tộc. Nếu có thể nắm chắc nó trong tay sau này sẽ không lo lại gặp cảnh vắng mặt nhà bị cướp nữa.

Đến lúc đó thiên hạ này ai dám tới khiêu khích hắn nữa. Đây chắc chắn là một nước cờ quan trọng trong việc củng cố sức mạnh bản thân. Dù có mạo hiểm cũng phải thử một lần.

“Tôn thượng đại nhân, những huyết thống khác của yêu tộc thì ta không dám đảm bảo, nhưng Chu Tước ta có thể đảm bảo Chu Tước nhất mạch sẽ theo tôn thượng.” Chu Tước không chút do dự nói.

“Được, đi thôi, đi yêu tộc!” Lâm Tiêu nói.

“Đại Tiêu Tiêu, ngươi đây……vậy người đi thì ta cũng đi.” Can Anh Túc vẫn chưa hiểu gì.

Nhưng Lâm Tiêu muốn đi thì nàng ta cũng chả muốn về vương triều Đại Can.

“Tiểu Chu Tước, đi thôi.” Lâm Tiêu cũng không từ chối việc tiểu nha đầu đi theo, đằng nào nàng ta cũng không chịu ngoan ngoãn quay về.

“Vâng, cám, cám ơn tôn thượng đại nhân!” Chu Tước vui mừng tới nghẹn ngào.

Có tôn thượng đại nhân coi như cục diện của yêu tộc sẽ tốt hơn rất nhiều. Sau đó Chu Tước lại hoá thành bản thể, đưa Lâm Tiêu và Can Anh Túc bay lên trời. Hai người một thú hóa thành một vệt sáng bay về phía yêu tộc.

……

Cùng lúc đó, các Thiên Vực khác nơi vạn tộc đỉnh cấp tồn tại, cũng không khác với dự đoán của Chu Tước là mấy.

Yêu tộc công đỉnh, Tước Phượng yêu vương đã chết, chả mấy khi có một đại cơ duyên thế này, phải lập tức mở nghị sự bàn chuyện lớn!
Chương 259: Đến quốc đô yêu tộc, kế hoạch yêu tộc công đỉnh bắt đầu

“Cuối cùng ta cũng vượt qua tên Tước Phượng yêu vương kia, hahaha, bây giờ ai có thể tranh yêu tộc với ta.”

“Con chim già đó cuối cùng cũng chết rồi sao? Đúng là chuyện ngoài dự tính, ta còn tưởng nó phải bước được lên đế lộ.”

“Đi, bảo tộc nhân của chúng ta chuẩn bị đi, bây giờ nội bộ yêu tộc hỗn loạn, là cơ hội tốt cho chúng ta.”

“Mau đem theo người đi yêu tộc, yêu tộc công đỉnh không còn nữa rồi, cơ duyên lớn này phải tranh trước mới được.”

Các đại năng của vạn tộc đều cảm nhận được cái chết của yêu vương Tước Phượng, chỉ có một số ít cảm thấy bi thương và buồn bã. Còn đại đa số cảm thấy đây là miếng mồi béo bở. Theo như cách nói của bọn họ thì đúng là chuyện tốt.

Đặc biệt là những thiếu niên có tài của vạn tộc, có rất nhiều người mau chóng mò tới quốc đô yêu tộc. Tìm kiếm cơ hội chỉ là một phần, chủ yếu là kích động nội chiến. Ai mà chả muốn được chia phần trong miếng bánh này.

……

Ở một bên khác Chu Tước đưa theo Lâm Tiêu và Can Anh Túc bay tới quốc đô yêu tộc. Quốc đô yêu tộc ở sâu trong phương nam cách xa cách Thiên Vực trước, được bao quanh bởi những dãy núi yêu thú, diện tích phải to bằng các Thiên Vực khác cộng lại với nhau.

Nghĩ thôi cũng biết phạm vi lãnh thổ của yêu tộc to đến thế nào. Đó là còn chưa tính những cánh rừng giáp ranh giữa yêu tộc và các Thiên Vực khác. Nếu như tính hết lại thì diện tích to đến không tưởng.

Cho nên kể chả Chu Tước đã đến sinh tử cảnh hậu kỳ cũng phải mất năm ngày mới bay được đến quốc đô yêu tộc.

Hai người một thú trên đường đi ngoài việc tu luyện thì cũng nói chuyện phiếm.

“Tiểu Chu Tước, ngươi nói xem lão tổ của các ngươi mạnh như thế, tại sao lại chết đột ngột vậy?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.

Với một cường giả như vậy thì kể cả có chết cũng sẽ tính được trước cái chết của mình. Nếu có thể biết trước thì nội bộ yêu tộc sẽ có sự chuẩn bị, như vậy thì không có vấn đề gì nữa.

“Lão tổ ở thời đại trước là một sự tồn tại bất khả chiến bại, nếu có gặp phải cường giả đại đế cũng có thể ứng phó được. Nhưng vào lúc thời đại mới và thời đại mới giao thao, thiên địa có quy tắc, nó coi sự tồn tại của lão tổ là một mối huỷ diệt.”

“Ta không biết những đại năng khác trong vạn tộc thì thế nào, nhưng lão tổ đã hao tổn hết tinh vực và huyết mạch để thi triển một lần thần thông, như vậy mới đủ sức độ kiếp qua được thời đại mới.”

“Hơn nữa ở thời đại mới này, lão tổ đã giống như một cây đèn cạn dầu, chỉ là người ngoài không biết được, có thể kéo dài được tới giờ này, đã là ngoài dự đoán của lão tổ rồi…..”

Ngữ khí của Chu Tước nặng nề kể lại chuyện cơ mật của yêu tộc. Nếu không phải người trước mặt là tôn thượng đại nhân, thì loại chuyện như thế này bất kể lão tổ còn sống hay đã chết đều không thể kể cho người khác được.

Lâm Tiêu gật đầu, đồng tình nhìn tiểu Chu Tước thêm vài cái nữa rồi hỏi:

“Tiểu Chu Tước, loại bí mật này kể cả là đồng tộc cũng không biết đúng không. Xem ra người ở trong tộc Chu Tước địa bị khá cao!” Lâm Tiêu nói.

“Tôn thượng đại nhân quá khen, ta mặc dù trong tộc Chu Tước cũng là thiếu tộc trưởng, nhưng bình thường đều chỉ biết tu luyện và lịch luyện, không quản lý sự vụ trong tộc. Cho nên nếu nói về địa vị thì có cũng như không.” Tiểu Chu Tước dùng ngữ khí ngại ngùng nói.

Lâm Tiêu: “…….”

Hơ! Không ngờ tên tiểu Chu Tước này cũng biết ‘dùng khiêm tốn để tự khen’. Thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước.

Khá lắm! vậy mà hắn lại có một tiểu đệ là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước. Chuyện này đúng là làm Lâm Tiêu có chút kinh ngạc. Thảo nào tên Chu Tước này dám đảm bảo cả tộc Chu Tước sẽ theo hắn.

Tiểu Chu Tước hót lên một tiếng rồi lao thẳng xuống dưới. Ngay khi chuẩn bị hạ cánh thì nó dừng lại để Lâm Tiêu và Can Anh Túc bước xuống. Sau đó lại biến hình thành nhân loài.

“Tôn thượng đại nhân, chúng ta tới rồi. Đâu là lãnh thổ của tộc Chu Tước ở quốc đô yêu tộc.”

Lâm Tiêu và Can Anh Túc tò mò nhìn những kiến trúc đình viện cổ kính ở trước mắt. Trong tưởng tượng của Lâm Tiêu mấy loài yêu thú sẽ sống trong hang động nào đó, thật không ngờ cũng sống trong lầu các giống nhân loại.

Lúc này có một thiếu nữ hai mắt sáng ngời, sắc mặt hồng hào làn da trắng nõn từ trong đình cổ bước ra. Lúc nhìn thấy ba người Lâm Tiêu ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Nói đúng ra là nhìn thấy ba người tiểu Chu Tước.

“Thiếu tộc trưởng! Cuối cùng ngài cũng về rồi!”

“Tộc trưởng hai ngày trước phái người đi tìm ngài, cuối cùng cũng trở về, ngài mau đi thôi.” Thiếu nữ vội vã nói với tiểu Chu Tước.

“Được, ta biết rồi, đây là hai vị khách quý của ta, người giúp ta đối đãi tốt nhất với hai vị này.”

Tiểu Chu Tước phân phó với thiếu nữ, sau đó quay lại nói với Lâm Tiêu: “Đại nhân, ta đi gặp cha ta một chuyến, thuận tiện nói chuyện của đại nhân với cha ta.”

“Ta biết rồi, người đi đi.” Lâm Tiêu gật đầu đáp.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tiểu Chu Tước thấy Lâm Tiêu đáp ứng thì mới quay người rời đi. Chỉ để lại thiếu nữ kia đang trợn mắt há mồm nhìn. Có phải nàng đang nằm mơ hay không, sao thiếu tộc trưởng lại gọi đối phương là đại nhân?

Sao có thể chứ! Thiếu tộc trưởng là người cực kỳ kiêu ngạo. Kể cả có đối mặt với tộc trưởng thì cũng không bao giờ có thái độ tôn kính như lúc nãy. Chắc chỉ khi gặp yêu vương Tước Phượng đại nhân mới có thể như vậy.

Đây…..rốt cuộc là vị nào….

“Hả? đợi chút…..các ngươi…..nhân loài?” Thiếu nữ sững sờ.

Bây giờ nàng ta mới cảm nhận được, lông mày lập tức nhíu lại. Nhân loài và yêu tộc chưa bao giờ hoà hợp với nhau. Chứ đừng nói là phải coi trọng lễ nghi, thiếu tộc trưởng đem hai nhân loài này về yêu tộc làm gì.

“Có điều gì nghi ngờ, người cứ hỏi thiếu tộc trưởng nhà các ngươi, bây giờ thì dẫn đường đi.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.

Hắn không muốn giải thích, cái vấn đề thân phận này hắn có nói thì người khác cũng chưa chắc tin. Lúc mới gặp thiếu nữ này Lâm Tiêu có kích hoạt Thiên Cấp Long Nhãn. Thiếu nữ này cũng là tộc Chu Tước, chỉ là mới lên được Hoá đỉnh cảnh sơ kỳ mà thôi.

“Ngươi……”

“Vậy các ngươi đi theo ta.”

Thiếu nữ hít vài hơi ổn định lại tâm tình. Nếu không phải chính miệng thiếu tộc trưởng dặn dò thì nàng sẽ cưỡng ép hỏi bằng được.

Trên cả đoạn đường đi Lâm Tiêu cũng gặp thêm vài người trong tộc Chu Tước, nếu so sánh với diện tích đất to lớn thì dân số của tộc Chu Tước không nhiều.

Lâm Tiêu phát hiện người khác, đương nhiên người khác cũng cảm ứng thấy Lâm Tiêu. Chỉ là sau khi cảm nhận được khí tức nhân loài trên người hai người Lâm Tiêu bọn họ đều lộ ra vẻ thiếu thiện cảm.

“Tước Cửu, ba ngày sau là ngày thiên táng của yêu vương Tước Phượng, ngươi còn dám đem hai nhân loại vào trong tộc, ngươi muốn làm cái gì” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

Sau đó là thân ảnh một nam nhân cao to chặn trước mặt ba người Lâm Tiêu.

“Tước Sơn, đừng có nói bừa, đây là khách quý của thiếu tộc trưởng, không được vô lễ!” Thiếu nữ lập tức lên tiếng.

Mặc dù nàng cũng không thích nhân loài nhưng đây là người được thiếu tộc trưởng gọi là đại nhân, nhất định là khách quý.

“Hừ, vậy thì sao! Thiếu tộc trưởng không biết đúng sai, ngươi cũng không biết à?” Kẻ được gọi là Tước Sơn lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, hắn không thèm để ý lời thiếu nữ nói.

“Nếu không người nói với thiếu tộc trưởng đi!” Thiếu nữ trợn mắt một cái tư thế như sắp đánh nhau.

Không khí như sắp rút đao quyết chiến, đúng lúc này Lâm Tiêu đi tới giữa hai người.

“Người ta nói tộc Chu Tước có sức chiến đấu kinh thiên, lần này ta thật sự muốn xem xem rốt cuộc hậu duệ của tộc Chu Tước có như lời đồn, hay chỉ là mấy con yêu điểu tầm thường biết phun lửa.” Lâm Tiêu lạnh nhạt lên tiếng hoàn toàn phá vỡ cục diện.

Điều gì tới sẽ tới, ở trong yêu tộc nắm đấm mới là chân lý. Nói nhiều chỉ phí nước bọt, không phục thì tới đây.
Chương 260: Liên quan đến chuyện trọng đại, mời đại nhân xác minh thân phận

Ngay khi Lâm Tiêu nói ra câu này, nó đã trực tiếp khơi dậy sự tức giận của tổng cộng tám người của tộc Chu Tước có mặt.

Những điểu thú bình thường chỉ có thể thở ra lửa và nói to.Con người này căn bản là không biết sống chết lại, lại còn đến tộc Chu Tước bọn họ nói ra những lời như vậy.

Đây là một sự khiêu khích đối với tộc Chu Tước họ. Thực sự cho rằng là người được thiếu tộc trưởng đưa vào thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn? !

"Nhân loại, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho lời nói của mình! Đây không phải là địa bàn Thiên Vực của loài người ngươi, đây là đất nước của yêu tộc, vùng đất của bộ tộc Chu Tước!!" Tước Nhạc hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu và mắng.

"Vậy thì đừng nói nhảm nữa, từng người một lên hay là toàn bộ lên." Lâm Tiêu nhìn hắn ta cười nhạt nói.

"A! Tức chết mất!" Thanh niên tên Tước Nhạc vội vàng xông tới.

Toàn bộ thế lực Hoá Đỉnh cảnh viên mãn trên cơ thể hắn ta đều được giải phóng ra, áp xuống Lâm Tiêu. Tay phải ngưng thành nắm đấm, đột nhiên nổ tung.

Ầm ầm ầm.

Trong nháy mắt, hắn ta đã vọt tới trước mặt Lâm Tiêu.

Hả! ? Xảy ra chuyện gì vậy. Tại sao con người này lại đứng yên tại chỗ, không ra tay cũng không né tránh.

Đây... đây là đang làm cái gì vậy?

Trong mắt Tước Nhạc thoáng qua một sự nghi hoặc, lực lượng trong tay cũng bị rút đi 30%.

Bùm! !

Một quyền của hắn ta trực tiếp đánh vào cơ thể của Lâm Tiêu.

"Tước Nhạc!!" Thiếu nữ hét lên để ngăn cản đối phương, nhưng đã quá muộn.

Rắc rối.

Đây là khách của thiếu tộc trưởng, nếu như bị Tước Nhạc đả thương, nàng ta làm sao có thể giải thích với thiếu tộc trưởng đây.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng sau đó, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta mở to.

Bởi vì……Thân thể con người này không hề động đậy, dùng ánh mắt vô cùng bình thản nhìn Tước Nhạc.

"Ngươi không cần thu lực lại, cho dù dùng lực lượng mạnh cũng không thể làm ta bị thương." Lâm Tiêu thản nhiên nói.

Mặt Tước Nhạc đỏ bừng, lửa giận lại bùng lên.

“Vậy ngươi hãy đón lấy, phá đá nổ lửa!” Tước Nhạc hét lên.

Bùng! !

Một ngọn lửa đỏ rực bùng lên từ cơ thể Tước Nhạc, bao trùm cả hai người họ ngay lập tức.

"Tiểu tử Tước Nhạc này thực sự động thủ rồi."

"Ngọn lửa này được hấp thụ và bắt nguồn từ đáy núi lửa, uy lực khá mạnh."

"Tên loài người đó chịu thiệt rồi." Sắc mặt thiếu nữ lại thay đổi.

Lúc này, có một tiếng nổ như bị bóp nghẹt.

Một đạo nhân ảnh bay ngược ra khỏi ngọn lửa nhìn có vẻ như đã rơi vào trạng thái hôn mê.

"Hừ, Tước Nhạc công kích có chút nặng, nói thế nào thì đối phương cũng là khách của thiếu tộc trưởng, khoan đã... hả??? Người bay ra là... Tước Nhạc!!"

"Thật sự, là Tước Nhạc đã bay ra ngoài."

"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy ...?"

"Còn loài người đó thì sao? Vẫn còn trong ngọn lửa sao?" Mọi người trong tộc Chu Tước đều chết lặng.

Họ không ngờ lại có sự xoay chuyển tình thế như vậy.

Tước Nhạc là một cường giả sắp bước vào Sinh Tử cảnh, khí tức trên cơ thể loài người đó mới vừa đột phá đến Hoá Đỉnh cảnh, sao có thể như vậy!

Ngay sau đó, ngọn lửa đột nhiên tan biến, bóng của Lâm Tiêu lại xuất hiện trong tầm mắt của họ.

“Nào, người tiếp theo!” Lâm Tiêu nhàn nhạt nói.

"Trong bộ tộc Chu Tước ta, ngươi còn dám đả thương người của tộc ta, nhân loại, hôm nay ngươi không cần phải rời đi nữa." Một người khác lớn tuổi hơn từ trong tộc Chu Tước bước ra.

"Làm người bị thương? Ta đã rất hạ thủ lưu tình rồi." Lâm Tiêu nói.

"Ngươi rất điên cuồng, tiếp theo, ta sẽ là đối thủ của ngươi!"Người của tộc Chu Tước thấp giọng quát.

"Dừng tay! Tất cả các ngươi tập trung ở đây làm gì vậy?" Khi người của tộc Chu Tước đó chuẩn bị hành động, một ông lão từ xa bay tới và hét dừng lại.

"Xin chào trưởng lão!"

"Xin chào trưởng lão!"

Tất cả tộc Chu Tước có mặt đều hành lễ với ông lão đó.

"Trưởng lão, thiếu tộc trưởng mang theo hai nhân loại vào trong tộc, sau đó phát sinh một chút mâu thuẫn." Một người của tộc Chu Tước giải thích nói.

"Thiếu tộc trưởng đã trở về rồi sao? Ừm, ta biết, thiếu tộc trưởng cũng không phải người không hiểu chuyện, nếu hắn ta mang loài người về, chắc chắn là có dụng ý của mình, các ngươi đều giải tán đi, đi làm việc của mình đi!" Sau khi trưởng lão chu tước liếc nhìn hai người Lâm Tiêu, ông ta nói với những người trong tộc khác.

"Rõ! Chúng ta hiểu rồi!" Những chu tước nhất tộc còn lại lập tức đồng ý và tiếp tục công việc của họ.

Tước Nhạc cũng bị một người trong tộc mang đi.

Lâm Tiêu không khỏi cảm thán khi nghe ông lão nói vậy, hóa ra ở đây vẫn còn người hiểu chuyện.

Ban đầu hắn định tiếp tục đánh cho đến khi tiểu Chu Tước quay lại.

Sau khi những người khác giải tán, trưởng lão chu tước đi đến trước mặt hai người Lâm Tiêu.

"Hai vị, không biết các ngươi tới tộc Chu Tước để làm gì." Trưởng lão chu tước mặt không biểu cảm hỏi.

"Là bởi vì Tước Phượng yêu vương và yêu tộc công đỉnh." Lâm Tiêu thành thật nói.

Trưởng lão chu tước cau mày. Đó không phải là đáp án mà ông ta muốn nghe.

Ngay sau đó, có hai luồng ánh sáng lóe lên từ bên trong bộ tộc.

Soạt một tiếng.

Xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu và những người khác là một trung niên và một thanh niên.

"Hả? Tộc trưởng, thiếu tộc trưởng?"Trưởng lão chu tước nhận ra hai bóng người này.

Đó là tộc trưởng hiện tại của tộc Chu Tước bọn họ và thiếu tộc trưởng vừa trở về.

Khi hai người đến hiện trường, không hề quan tâm đến ông ta, thậm chí không thèm nhìn ông ta lấymột cái.

Tộc trưởng tộc Chu Tước nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu như đang cảm nhận được điều gì đó, thần sắc trong mắt cực kỳ phức tạp.

Lâm Tiêu bị ánh mắt rực lửa này nhìn đến mức có chút chột dạ.

Hắn có thể cảm giác được, tu vi của tộc trưởng tộc Chu Tước nhất định đạt tới Bán Đế cảnh.

Nếu không phải hắn đã đột phá Hoá Đỉnh cảnh nói không chừng trong nháy mắt đã bị nhìn thấu.

Nhưng bây giờ, 99% không có ảnh hưởng gì. Trừ khi tộc trưởng tộc Chu Tước có thần thông đặc biệt nào đó.

"Đại nhân, tiểu tử này đều đã nói cho ta biết cả rồi, liên quan đến chuyện trọng đại, xin mời đại nhân xác minh thân phận, làm phiền rồi!" Tộc trưởng đứng trước mặt trưởng lão chu tước, cúi người xuống, vô cùng khách khí nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK