• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Toàn Đan, bắt đầu đột phá

Đây, hai người này đang làm gì vậy?

Giữa thanh thiên bạch nhật, long mạch sắp thành.

Hai người ở vòng loại bảng Chân Long thực sự đang nắm tay nhau?

Hai người này có mối quan hệ gì?

Mắt Mục lão sáng lên ông ta đã nghe nói khi ở trong di tích Vô Cực cô gái đó đã từng giúp đồ đệ của mình, không ngờ quan hệ giữa hai người thân thiết hơn ông ta tưởng tượng.

Nữ oa tử của vương triều Đại Can này thực lực rất xứng với đồ đệ nhưng tính tình lại quá kỳ lạ, không biết đồ nhi có chịu nổi không.

Những người khác thấy cảnh này đã rất ngạc nhiên nhưng không ai dám làm phiền cặp đôi này.

Tất cả mọi người đều từng giết cường giả Hóa Đỉnh, tuy rằng không biết số lượng có bao nhiêu, nhưng chiến tích bày ra ở đó cũng đủ để chấn động lòng người.

Hai người cứ thế nắm lấy tay nhau.

Một sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ hai người họ.

Lâm Tiêu càng hấp thụ càng kinh ngạc, năng lượng sát sinh trên người nữ nhân này nhiều hơn so với lần trước, cung không biết nàng ta đã trải qua những gì.

Sao lần nào gặp mặt cũng sát khí hừng hực như vậy.

Khoảng năm phút trôi qua.

Có một tiếng rồng gầm, Lâm Tiêu buông tay đối phương ra.

Hắn có thể cảm nhận được khoảnh khắc địa mạch hoá rồng sắp đến rồi.

Khi được buông tay ra, đôi mắt của Can Anh Túc đã trở nên trong suốt và màu đỏ của máu đã hoàn toàn biến mất.

Nàng ta nhìn bóng lưng Lâm Tiêu chằm chằm, không rời mắt.

"Gừ!!!!" Lại là một tiếng rồng gầm khác.

Đột nhiên.

Một con rồng dài gần 100 mét trồi lên từ mặt đất và lao lên bầu trời.

Con rồng vàng này không phải là một thực thể, mà vượt qua thực thể.

"Đến rồi, là Khí Vận Kim Long!"

"Đi, bay lên xem xem, nếu như thấm được chút ánh sáng, nói không chừng cơ duyên sẽ tự động tìm tới."

"Đừng sợ, Lâm Tiêu đó nói sẽ không để bị cướp, chúng ta nhìn kỹ một chút, sẽ không sao"

"Đi thôi, cùng nhau đi xem xem."

Rất nhiều người vội vàng bay lên, muốn cảm nhận Khí Vận Kim Long ở khoảng cách thật gần.

Cho dù Lâm Tiêu có lợi hại đến đâu, hắn sẽ không bao giờ có thể tấn công tất cả mọi người.

Mà hắn đứng ở dưới đất nhìn đám người vội vã này, cảm thấy buồn cười.

Hắn cũng đã sớm đoán được những người này sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Nhưng hắn cũng đã nói rằng nếu ai dám làm bừa thì sẽ phải tự gánh hậu quả.

"Lâm Tiêu ! Ngươi không ngăn họ lại sao? Họ cứ lao vào như vậy, nói không chừng Khí Vận Kim Long sẽ bị cướp đi!" Can Anh Túc đứng bên cạnh Lâm Tiêu hỏi.

"Những thứ nên là của ta, là của ta, không ai có thể đoạt đi." Lâm Tiêu thản nhiên nói.

"Nửa câu sau hình như nên là, thứ không phải của ngươi, ngươi có giữ thế nào cũng không được." Can Anh Túc cười nói.

"Đúng vậy, nhưng Khí Vận Kim Long này là của ta."

"Trận, lên!!" Sau khi Lâm Tiêu nói câu đó, hắn liền nhỏ giọng thốt ra hai từ.

Không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một trận cờ, phất vài cái, vung vài pháp quyết ra xung quanh sơn môn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngay lập tức, nơi cách sơn môn gần mười km, hư không dao động, mọi người đều cảm thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi.

"Hả!? Sao không thấy Khí Vận Kim Long đâu nữa?

"Ta, ta ở đâu đây?"

"Huyễn cảnh! Chết tiệt, chúng ta rơi vào Huyễn cảnh rồi."

"Xem ra Kiếm Ma tông đã sớm có sự chuẩn bị, huyễn cảnh cũng chuẩn bị xong cả rồi, ta cảm thấy Huyễn cảnh này cũng không đơn giản."

Sắc mặt của tất cả mọi người đều nhanh chóng thay đổi.

Họ thấy mình xuất hiện ở một nơi không biết là ở đâu, mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều biến mất.

Những người trước đó nhanh chóng bay về phía Khí Vận Kim Long, nhưng sau khi bay mấy trăm mét, họ lại phát hiện mình đã trở lại chỗ cũ.

Một số người đã tìm kiếm trận thạch và trận để cố gắng phá giải Huyễn cảnh này. Bọn họ có vài cường giả bán bộ Hóa Đỉnh, mặc dù không tinh thông trận pháp, nhưng cũng hiểu một chút.

Khương Lãng- thánh tử dự bị của Thái Tuế thánh địa, cẩn thận quan sát Huyền cảnh này.

Ngay sau đó, hắn di chuyển ngang vài bước, tiến lên vài bước, lùi lại vài bước và đến một góc. Hắn đã tìm ra điểm yếu nhất của huyễn cảnh này.

Chính là đây? Sự khinh thường hiện lên trong mắt hắn.

Nó chỉ là một huyễn cảnh thôi mà, có thể đối phó với những người bình thường. Nhưng đối với một thiên tài lớn lên ở Thánh địa như hắn mà nói thì chẳng là gì cả.

"Phá cho ta!!"

Khương Lãng vung ra một quyền mạnh mẽ, đánh trúng chỗ yếu của huyễn cảnh.

Bùm! !

Huyễn cảnh lay động mấy lần, nhưng không bị phá, coi như vẫn ổn định.

“Ha ha, xem ngươi có thể trụ được bao lâu.” Khương Lãng đánh từng quyền từng quyền vào chỗ yếu nhất của huyễn cảnh.

Huyễn cảnh bị hắn đập đến lung lay sắp đổ, dường như sắp không chịu nổi nữa.

Ngoài Huyễn cảnh, Mục lão và Cảnh lão đều sững sờ. Tiểu tử này biết trận pháp từ khi nào vậy? ?

Những đệ tử Kiếm Ma Tông khác cũng sửng sốt.

Mẹ kiếp, sư huynh Lâm Tiêu của bọn họ không chỉ biết trận pháp mà trình độ trận pháp còn lợi hại như vậy.

Một huyễn cảnh dường như đã nhốt bốn đến năm cường giả bán bộ Hoá Đỉnh.

Quá mạnh.

Sao sư huynh có thể làm được điều đó.

Lâm Tiêu liếc nhìn Can Anh Túc ở bên cạnh hắn cũng đang vô cùng ngạc nhiên.

"Này, ni tử, ngươi có rảnh không?" Lâm Tiêu hỏi.

"Gọi ta là Anh Túc, ta sẽ rảnh!" Can Anh Túc cười nói.

Lâm Tiêu liếc nàng ta một cái, quay đầu đi, nói: "Tôi vậy, ta đi tìm người khác."

"Hả? Tại sao ngươi lại như vậy!!" Can Anh Túc bĩu môi, nhảy đến trước mặt Lâm Tiêu và nói.

"Ta rảnh, ta rảnh!! Ngươi nói gì ta cũng rảnh!"

Hừ ! Niệm tình hôm nay ngươi đã giúp ta giải quyết năng lượng sát sinh, ta sẽ không tính toán với ngươi.

Lâm Tiêu trực tiếp ném một chiếc nhẫn qua đó, sau đó chỉ vào sáu vị trí trong huyễn trận và nói.

"Khi trận cơ nào tiêu hao hết năng lượng liền thì thay linh thạch, giống như thế này."

Lâm Tiêu đi tới một góc của huyễn trận, nhanh chóng lấy viên linh thạch sắp cạn kiệt linh lực ra, sau đó dùng một viên linh thạch để thay thế.

"Ngươi hiểu chưa?" Lâm Tiêu hỏi.

"Hiểu rồi nhưng nhất định phải thay bằng linh thạch cấp phẩm sao?" Can Anh Túc tò mò hỏi.

"Đúng vậy, muốn nhốt được cường giả bán bộ Hóa Đỉnh, cần phải dùng linh thạch cấp phẩm mới được." Lâm Tiêu nói ra.

"Được rồi, ta biết rồi." Sau khi Can Anh Túc trả lời, nàng ta đã sử dụng linh thức để thăm dò chiếc nhẫn trữ vật trong tay.

Vừa nhìn thấy, nàng ta đã có chút bối rối, bên trong có gần trăm viên linh thạch cấp phẩm. Cho dù nàng ta là đại công chúa của vương triều Đại Can thì cũng phải sững sờ.

Một trăm viên linh thạch cấp phẩm tương đương với một trăm triệu viên linh thạch hạ phẩm.

Bao nhiêu năm nay, nàng ta cũng chỉ tích luỹ được năm sáu mươi viên linh thạch cấp phẩm.

Mà Lâm Tiêu chỉ tùy tiện đưa một chiếc nhẫn trữ vật ra mà có đến 100 viên, có lẽ hắn còn có nhiều hơn nữa.

Không thể không cảm thán, Lâm Tiêu thật sự rất giàu có! ~~~

Trong mắt Can Anh Túc không có bất kỳ sự tham lam hay ghen tị nào cả, mà nàng ta có một chút mừng thầm.

Như vậy càng tốt, đợi lần này chơi xong quay về, còn có thể nói với phụ hoàng.

Can Anh Túc tập trung chú ý vào một số trận cơ, còn Lâm Tiêu thì bay lên bầu trời, chào đón Khí Vận Kim Long dài 100 mét đó.

Đồng thời, thanh kiếm nhỏ màu đen phía trên khí hải trong cơ thể hắn phát ra ánh sáng rực rỡ.

Mọi vật quy về một mối, vây xung quanh.

Toàn Đan, bắt đầu ngưng tụ!
Chương 107: Khí Vận Kim Long, toạ hoá Toàn Đan

Không chút do dự, Lâm Tiêu trực tiếp xông tới trước mặt Khí Vận Kim Long.

Hai tay hắn nhất niệm, Cửu U Trấn Ma Ấn điên cuồng vận chuyển. Toàn bộ Khí Vận Kim Long đã được hắn hấp thu vào cơ thể.

Kiếm Ma tông vừa tiếp nhận xong Khí Vận Chi Lực từ hoàng thất Đại Nguỵ vì vậy không nên tuỳ ý để thêm vào nữa.

Nhưng hắn không bị giới hạn, hắn có thể cảm thấy rằng còn lâu mới đạt tới giới hạn của mình.

Bên trong cơ thể Lâm Tiêu, toàn bộ khí hải nhanh chóng xoay quanh thanh kiếm nhỏ màu đen, chất lỏng dần dần trở nên sền sệt, phát triển đến trạng thái rắn chắc.

Ngay khi Khí Vận Kim Long bị hút vào, nó đã nhảy vào trong khí hải.

Mặt biển sóng lớn cuồn cuộn, Khí Vận Kim Long vùng vẫy gầm lên.

Thanh kiếm nhỏ màu đen ngưng tụ một vài luồng kiếm khí và rút lên trên.

Khí Vận Kim Long hoá thành Khí Vận Chi Lực và bắt đầu phản kháng. Hai kẻ không ai nhường ai như thể đang tranh giành địa bàn vậy.

Sau hơn một chục hiệp đấu, vẫn bất phân thắng lại.

Thanh kiếm nhỏ màu đen bị Lâm Tiêu khống chế.

Hắn biết nếu không thuần phục được Khí Vận Kim Long này, hắn sẽ không thể kế thừa toàn bộ khí vận chi lực phía trên.

"Khuất phục cho ta!"

Lâm Tiêu truyền kiếm ý ý cảnh vào trong thanh kiếm nhỏ màu đen.

Nhất thời, uy năng của bản mệnh đạo khí đã được hiện rõ.

Kiếm ý cuồn cuộn giống như sợi chỉ bạc đang nhảy múa, không thể chống đỡ mà rơi xuống.

“Gừ gừ!!” Khí Vận Kim Long gầm lên giận dữ, trong nháy mắt rơi vào thế bất lợi nhưng vẫn ngoan cố chống trả.

"Vậy thì tiếp tục!" Lâm Tiêu hừ lạnh nói.

Sát Sinh Ý Cảnh được dồn vào trong đó, ngay lập tức Khí Vận Kim Long bị áp sát xuống dưới đáy biển.

Hoang Chi Ý Cảnh được truyền vào trong đó, Khí Vận Kim Long hét lên từng đợt.

Lâm Tiêu không ngừng cười lạnh.

Hắn không có nhiều thứ khác, nhưng hắn thực sự không thiếu Ý Cảnh.

Bởi vì ở thế giới bên trong cơ thể nên Lâm Tiêu mới dám làm như vậy.

Nếu là thế giới ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không dám làm như thế.

Ít nhất không phải khi thực lực tu vi còn chưa đạt tới trình độ nhất định thì sẽ không dám.

Có trời mới biết điều gì sẽ xảy ra khi có nhiều ý cảnh được truyền vào bản mệnh đạo khí như vậy.

Bây giờ chỉ cần đưa linh lực vào trong hắn gần như bị hút khô, chứ chưa nói đến ý cảnh.

Cuối cùng, sau khi Lâm Tiêu truyền bốn loại ý cảnh chi lực vào thì Khí Vận Kim Long đã đầu hàng.

Nó ngoan ngoãn đến dưới thanh kiếm nhỏ màu đen, ý chí dư thừa tiêu tán, Khí Vận Kim Long bắt đầu ngưng tụ, hóa thành một quả cầu nhỏ màu vàng.

Toàn Đan nguyên mẫu, hoàn thành.

Sau đó, năng lượng ở thể rắn do khí hải ngưng tụ bắt đầu truyền vào trong đó.

Trong phút chốc, Lâm Tiêu cảm nhận được một luồng rung động khủng khiếp từ quả bóng truyền ra, điều này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Vẫn chưa kết thành Toàn Đan mà đã có sức mạnh như vậy, xem ra bản thân đã tạo ra một thứ gì đó không hề tầm thường.

Mới vận chuyển được vài vòng, Lâm Tiêu đã cảm thấy linh lực không đủ.

Không chút do dự, hắn trực tiếp lấy ra một chiếc nhẫn và hấp thụ linh lực từ nó.

Trong chiếc nhẫn này cũng có một trăm viên linh thạch cấp phẩm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

...

Lúc Lâm Tiêu đang ngưng đan, Mục lão và Cảnh lão đã bay đến bên trái và bên phải hắn và vực dậy toàn bộ tinh lực.

Cả hai người họ đều trừng mắt nhìn tiểu tử này với ánh mắt giận dữ.

Đột phá Toàn Đan, ai lại gióng trống khua chiêng như vậy? Đây là mắt xích quan trọng nhất trong giai đoạn đầu của quá trình tu luyện.

Tuyệt đối không được có chút sai sót nào. Tiểu tử này thì hay rồi, trời không sợ đất cũng không sợ.

May mà hắn này đã sử dụng Huyễn cảnh để khống chế những người không mời mà đến kia. Nếu không, chỉ dựa vào hai người bọn họ khó có thể đối phó với nhiều người như vậy.

Trong thời gian bảo vệ, có một số người ngoài lần theo dị tượng mà tới đây, nhưng nhìn thấy Lâm Tiêu được hai cường giả bán bộ Hóa Đỉnh bảo vệ, trong lòng bọn họ đã từ bỏ việc hành động.

Can Anh Túc đi lang thang giữa các trận cơ của huyễn trận. Gần năm sáu phút sau, cần bổ sung một viên linh thạch cấp phẩm.

Dù cao, cũng có rất nhiều cường giả bán bộ Hoá Đỉnh đã bị nhốt lại. Chỉ là, khi người khác nhìn thấy nàng ta làm như vậy, đều vừa ngưỡng mộ vừa đau lòng.

Đó là linh thạch cấp phẩm mà, một viên tương đương với một triệu viên linh thạch hạ phẩm.

Mỗi viên đối với họ mà nói đều là một khoản cực lớn!

Bên ngoài huyễn cảnh, bầu không khí vô cùng yên tĩnh và bình lặng, còn trong huyễn cảnh thì hoàn toàn ngược lại.

Khương Lãng đã cảm thấy sắp phát điên rồi. Rõ ràng, hắn đã tìm ra điểm yếu của trận pháp, rõ ràng là đấm vài quyền là có thể phá vỡ nó nhưng ngay sau đó điểm yếu đó lại hồi phục về như cũ như thể chưa từng có gì xảy ra.

Huyễn cảnh này quá lợi hại.

Ngay cả một số trận pháp đỉnh cấp ở trong thánh địa của họ cũng không uy năng như vậy.

Chẳng lẽ Lâm Tiêu kia còn là pháp sư trận sao? !

Khương Lãng nghi ngờ. Đây không phải là tin tức tốt lành gì.

"Khương huynh, huynh nghĩ cách đi, ở bên ngoài chắc chắn Lâm Tiêu kia đã hấp thu Khí Vận Kim Long rồi, nếu chúng ta không ra thì sẽ không kịp mất."

"Đáng ghét, Lâm Tiêu này mưu mô, cực kỳ xảo trá."

"Khương huynh, thân là người của thánh địa đỉnh cấp, không phải đến huyễn cảnh bình thường cũng không phá được chứ."

"Khương huynh chỉ cần chỉ huy, ta sẽ chỉ huy người phá hủy huyễn trận này."

Những người khác trong huyễn cảnh cũng đã thử nhiều cách khác nhau, nhưng không có hiệu quả.

Sau một thời gian dài, huyễn cảnh vẫn rất kiên cố.

“Được, vậy ta dẫn mọi người cùng nhau phá trận pháp!” Khương Lãng không từ chối lời mời của người khác.

Một mình hắn cũng không thể phá vỡ trận pháp này nhưng kết hợp với nhiều người như vậy, chỉ cần tìm đúng chỗ là cũng đủ mạnh để phá trận.

Khương Lãng lại tràn đầy tự tin.

Chính là như vậy.

Người trong huyễn cảnh, dưới sự chỉ đạo của Khương Lãng đã triển khai phá trận pháp một lần, hai lần, ba lần...

Cũng không biết đã mất bao lâu, đã cố gắng phá trận pháp bao nhiêu lần.

Khi tưởng chừng như huyễn trận lung lay sắp sụp đổ thì vào thời điểm quan trọng nó lại trở về như ban đầu.

Điều này khiến mọi người bên trong không nói nên lời.

Chẳng lẽ bọn họ đang bị huyễn cảnh chơi đùa sao?

Những người bên cạnh có thực sự tồn tại không?

Có thật không? Không phải là được huyễn cảnh mô phỏng ra chứ?

Khi họ cảm thấy bất lực và bó tay.

Rào rào!

Mọi người trong huyễn cảnh đều cảm thấy rằng khung cảnh trước mặt họ đã thay đổi. Họ đã trở lại cổng sơn môn của Kiếm Ma tông.

Phía sau có thêm một số khán giả mới. Chỉ là biểu cảm của những khán giả này này vô cùng kinh ngạc, như thể họ đã nhìn thấy điều gì đó không thể tin nổi.

"Đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Khí Vận Kim Long đâu?" Một người từ trong huyễn cảnh đi ra liền hỏi người bên cạnh.

Người bên cạnh nhìn bóng thiếu niên giữa không trung với ánh mắt kiêng dè, lẩm bẩm nói: "Ta không nhìn thấy Khí Vận Kim Long gì cả nhưng hình như Lâm Tiêu của Kiếm Ma tông đã Toàn Đan thành công rồi."

"Chỉ là Toàn Đan thành công thôi mà, có gì đáng kinh ngạc như vậy chứ? Thiên kiêu như Lâm Tiêu không thể kết đan mới là chuyện lạ. Đúng rồi, ngươi có nhìn thấy hắn kết Toàn Đan cấp bao nhiêu không?" Người bước ra từ Huyễn cảnh tiếp tục hỏi.

Toàn Đan được kết thành có ba, sáu và chín bậc.

Bậc một, bậc hai, bậc ba là thiên phẩm, bậc bốn, bậc năm, bậc sáu là địa phẩm, bậc bảy trở lên là nhân phẩm.

Lâm Tiêu có thể trở thành người đầu tiên trong danh danh sách sơ tuyển của bảng Chân Long thì ít nhất phải tứ phẩm trở lên.

Rất có khả năng đó là Toàn Đan thiên phẩm.

"Hắn không để lộ Toàn Đan ra, nhưng... nhưng là hắn thu hút một đạo lôi kiếp đến." Người này kinh ngạc nói.

"Cái gì?! Lôi kiếp?"

"Chỉ là đột phá Toàn Đan cảnh mà có thể dẫn ra lôi kiếp sao?"

"Không đúng, cho dù là Toàn Đan thiên phẩm,cũng không cách nào thu hút được lôi kiếp tới!"

"Không thể nào!! Ngươi nói dối, lôi kiếp đâu? Nhìn hiện trường làm gì có vết tích của lôi kiếp!"

Người và ra khỏi huyễn cảnh đã không tin khi nghe điều này, điều này hoàn toàn đi ngược với tam quan của họ.

Người đó hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Lôi kiếp thật sự giáng xuống, nhưng mà... vừa vào cơ thể hắn thì liền biến mất."

Người này vừa dứt lời, Lâm Tiêu giữa không trung đã đáp xuống sơn môn trước Kiếm Ma tông.

Trong mắt Lâm Tiêu tràn đầy ánh sáng, hắn nói:

"Xin lỗi các vị, ta có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với mọi người. Các vị muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?"
Chương 108: Năng lực mới, ta có thể nhìn thấy cơ duyên của người khác

Nghe thấy lời Lâm Tiêu nói, tất cả mọi người đều trầm mặt xuống.

Bọn họ cảm thấy lời trong miệng của cái tên này, chẳng có lời nào tốt cả.

Khương Lãng từ trong huyễn cảnh bước ra, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, vẻ mặt đầy sự nghi ngờ.

Lôi kiếp?

Thực sự là đã xuất hiện lôi kiếp sao?

Kỳ thực, có phải lôi kiếp hay không, hắn không hề để tâm. Điều khiến hắn quan tâm chính là, Khí Vận Kim Long. Chẳng lẽ lại bị hấp thụ hết rồi?

Không thể nào!

Khí Vận Chi Lực không giống với những năng lượng khác, có thể luôn lưu giữ trong cơ thể. Nếu ngươi không lập tức luyện hóa nó, Khí Vận Chi Lực sẽ từ từ tiêu tan.

Giống như Khí Vận Kim Long khổng lồ này, muốn luyện hóa toàn bộ, chí ít cũng cần một ngày một đêm chứ.

Bọn họ mới bị giam giữ có bao lâu đâu.

Nhiều nhất cũng mới hai ba tiếng.

Lâm Tiêu này chắc chắn là dùng bí pháp gì đó để áp chế Khí Vận Kim Long xuống.

Khương Lãng không rời đi, mà đứng tại chỗ, muốn xem xem Lâm Tiêu này rốt cuộc muốn giở trò gì.

Lâm Tiêu nhìn xung quanh, từ tốn nói.

“Ở quê của ta có một quy tắc, bất luận là chuyện vui lớn gì, đều sẽ bày yến tiệc chúc mừng, sau đó tất cả mọi người tới đó đều phải đưa lì xì, lễ vật.”

“Tin tốt của ta chính là, để cảm ơn các vị đã tới chúc mừng ta, các vị có thể đưa lì xì và lễ vật lên rồi.”

“Mà tin xấu là, nếu như ta không hài lòng, vậy ta sẽ phải đích thân ra tay thu lễ vật đấy nhá.”

Lời của Lâm Tiêu vừa nói ra, bốn phía liền thốt lên kinh ngạc. Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt nhìn hắn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Người này không biết xấu hổ sao?

Người không biết xấu hổ, ta gặp rồi, nhưng chưa từng gặp kẻ nào không biết xấu hổ tới mức này.

Thế này có khác gì ăn cướp đâu.

“Lâm huynh, huynh làm thế này chẳng phải là có chút quá đáng rồi sao, bọn ta chỉ là cảm nhận được thiên địa có dị tượng, bèn tới đây góp vui mà thôi.” Một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ trong đám người, sắc mặt khó coi lên tiếng.

Trong mắt hắn lộ ra sự trào phúng.

Chẳng phải chỉ vừa mới đột phá Toàn Đan Cảnh thôi hay sao? Cho dù là Toàn Đan Cảnh đã chịu qua một đợt lôi kiếp, cũng chỉ là Toàn Đan Cảnh sơ kỳ, thật sự cho rằng bọn hắn sợ hay sao??

“Thiên Lí Đằng Quang!” Thân hình Lâm Tiêu khẽ động, trong nháy mắt liền biến mất trước mắt mọi người.

“Aaa!!!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Chỉ thấy cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ vừa mới nói chuyện, đang ôm lấy bàn tay đầy máu của mình, phát ra tiếng kêu thảm.

Nhìn kỹ, thì thấy ngón trỏ ở tay phải của hắn đã không còn.

Đây....hình như là....

“Ta đã có lòng tốt khuyên bảo rồi, đã nói là các ngươi mà không tuân thủ quy tắc thì ta phải đích thân ra tay rồi mà.” Lâm Tiêu trở về vị trí cũ, từ tốn nói.

Ngay trước mặt mọi người, hắn lấy chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay bị đứt kia xuống, sau đó vứt ngón tay bị đứt sang một bên.

Toàn bộ quá trình cũng không nhìn đám người kia thêm cái nào.

Mà cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ vừa bị cắt mất ngón tay kia, trong ánh mắt ngoại trừ uất hận, thì cũng chỉ còn lại sợ hãi.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm nhận được sự uy hiếp tới từ cái chết.

Lâm Tiêu này có thể dễ dàng cắt đứt một ngón tay của hắn như thế, thì cũng có thể dễ dàng cắt cái đầu của hắn xuống.

Cho nên, hắn ngoại trừ hét lên hai tiếng, đã không còn dám tiếp tục nhìn Lâm Tiêu nữa rồi.

Tất cả mọi người đều bất ngờ không thôi, tốc độ này quá nhanh rồi. Vừa mới đạt Toàn Đan Cảnh thôi mà, sao mà nhanh như vậy được???

Đại đa số bọn họ đều hoàn toàn không nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào.

Chỉ có một số ít người có thể nhìn rõ một chút tàn ảnh.

Can Anh Túc ở phía sau Lâm Tiêu, ánh mắt lóe sáng.

Ánh mắt nhìn Lâm Tiêu càng thêm dịu dàng.

“Vậy thì bắt đầu từ ngươi đi, giao lì xì hoặc lễ vật lên đây, buổi tối Kiếm Ma tông ta nhất định sẽ chiêu đãi các vị ăn ngon uống say!” Lâm Tiêu chỉ đại vào một người, mỉm cười nói.

“Ngươi, ta...ta đưa, ta đưa!!” Người bị chỉ vào kia sắc mặt chuyển từ đen sang tím, từ tím sang trắng.

Chỉ là do dự một giây, rồi cũng phục tùng.

Hắn cũng là tu vi Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, thực lực có thể so với người vừa bị cắt ngón tay kia cao hơn một chút.

Nhưng cũng vô dụng.

Đối mặt với thiếu niên như ma đầu kia, hắn chẳng có chút tự tin nào.

“Ta, ta giao nộp linh thạch được không?” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được, mười viên linh thạch cực phẩm, đương nhiên, ngươi muốn đưa nhiều hơn thì ta cũng không ngại.” Lâm Tiêu cười nhạt đáp.

“Mười viên?? Linh thạch cực phẩm?? Sao ngươi không đi ăn cướp đi!!” Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ này buột miệng gào lên.

Mười viên linh thạch cực phẩm, chính là một nghìn vạn viên linh thạch hạ phẩm.

Đây không phải là một khoản nhỏ đâu.

“Ô! Chê nhiều à! Vậy ngươi nộp mười lăm viên linh thạch cực phẩm đi.” Lâm Tiêu chậm rãi nói.

“Hả??? Có phải là ngươi quá...Á aaaaaa!!!!” người này còn chưa nói xong, liền hét lên thảm thiết.

Bởi vì ngón tay đeo nhẫn trữ vật của hắn đã bị cắt xuống.

Lần này, vẫn không ai nhìn rõ tốc độ của Lâm Tiêu.

Hoang mang!

Phần lớn bọn họ đều hoảng sợ rồi.

Tính cách của Lâm Tiêu này thật quá là sớm nắng chiều mưa, một lời không vừa ý là động thủ.

Ngay cả cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ cũng không có chút năng lực phản kháng nào trong tay hắn.

Vậy những người có tu vi kém hơn một chút thì sao.

“Ta đưa, ta đưa!!”

“Ta cũng nộp!”

“Mười viên linh thạch cực phẩm đúng không, ta đưa.”

“Sau khi nộp lên, có phải là ta có thể đi rồi không.”

Giết gà dọa khỉ, hiệu quả thực sự rất tốt. Hơn nữa, giết hai con gà kia, không ít kẻ thấy vậy liền bắt đầu chủ động giao nộp linh thạch ra rồi.

Lâm Tiêu không động đậy, mà ném cho Can Anh Túc một ánh mắt, truyền âm nói.

“Tiểu cô nương, ngươi đi thu linh thạch giúp ta đi.”

Can Anh Túc nhướng mày, lườm hắn một cái, cũng truyền âm lại: “Dựa vào cái gì chứ?”

“Lần sau ta sẽ nắm tay ngươi lâu hơn một chút.” Lâm Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói.

“Được, đây là ngươi tự nói đấy nhé!!!” Can Anh Túc nhảy chân sáo lên phía trước, thu hết toàn bộ linh thạch mà bọn họ giao nộp vào chiếc nhẫn trữ vật trước đó.

Trong lòng nàng ta còn nghĩ, tốc độ kiếm linh thạch này đúng là nhanh quá thể. Xem ra sau này khi nàng ta trở về vương triều Đại Can cũng phải học theo như vậy mà làm mới được.

Lâm Tiêu đứng tại chỗ, dùng ánh mắt tràn đầy áp lực, quét qua từng người trong bọn họ.

Chỗ linh thạch này, hắn an tâm thảnh thơi mà thu.

Chỉ cho phép ngươi ngấp nghé cơ duyên của Kiếm Ma tông ta, ngấp nghé Khí Vận Kim Long của ta. Lại không cho ta nhắm vào linh thạch, bảo vật của các ngươi sao.

Nếu không phải hắn có năng lực bảo vệ bản thân, thì kết cục ngày hôm nay chắc chắn là Kiếm Ma tông thất bại thảm hại rồi.

Góp vui?

Loại góp vui này phải chuẩn bị cho tốt cái giá phải trả đấy.

Hơn nữa, bây giờ Lâm Tiêu không đi thu linh thạch mà đứng ở đây, không phải là đang giả vờ ngầu đâu nhé.

Mà là lần này, sau khi chính thức đột phá Toàn Đan Cảnh, hắn đã có nhiều thêm một loại năng lực.

Nhìn thấu khí vận của người khác.

Cũng không biết là do Khí Vận Kim Long, hay là vì cưỡng chế hấp thụ lôi kiếp kia. Chỉ cần hắn tập trung nhìn một người, thì có thể nhìn thấy có khoảng bao nhiêu khí vận.

Giống như Can Anh Túc ở bên cạnh đây.

Lâm Tiêu có thể nhìn thấy trên người nữ nhân này được bao bọc bởi vận may, ổn định mà không lộ rõ, yên ổn nằm bên trong. Là người có khí vận vượng nhất trong đám người đang đứng ở đây.

Mà người có khí vận đứng thứ hai chính là....

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn về phía một người.

Khương Lãng.

Thánh tử dự bị của thánh địa Thái Tuế đỉnh cấp, quả nhiên là bất phàm mà. Vận khí trên người đầy ắp, gần bằng một nửa của tiểu cô nương rồi.

Mà khí vận trên những người khác, nhiều nhất cũng không bằng một phần mười của tiểu cô nương.

Khương Lãng thấy Lâm Tiêu nhìn qua đây, sắc mặt thay đổi.

“Khương huynh, lẽ nào huynh không định biểu thị chút thành ý nào sao???” Lâm Tiêu chậm rãi nói.

“Lâm huynh, ngươi.....chắc chắn cũng muốn thu của ta sao?” Ánh mắt Khương Lãng lạnh xuống.

Cho dù hắn đánh không lại Lâm Tiêu, cũng tự tin có thể toàn thân rút lui.

“Cũng đúng nhỉ, Khương huynh đây là thánh tử của thánh địa đó, ta chắc chắn phải nể mặt mới phải.” Lâm Tiêu tỏ vẻ bất chợt hiểu ra, sau đó tiếp tục nói.

“Vậy Khương huynh lấy ra năm mươi viên linh thạch cực phẩm đi, thể diện như vậy đủ rồi chứ? Nếu chưa đủ, ta có thể thu thêm một chút.”

Khương Lãng ngẩn ra.

Ta CMN!!!!!!!

Nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Tiêu và khí tức sát ý nồng đậm phát ra từ người hắn.

Lại còn ánh mắt trêu tức của yêu nữ bên cạnh kia nữa.

Hắn không khỏi rùng mình một cái.

Lắm mồm!

Vừa rồi hắn lắm mồm vậy làm cái gì cơ chứ!

Khương Lãng hung hăng lườm lại Lâm Tiêu mấy cái, sau đó vẫn phải lấy ra năm mươi viên linh thạch cực phẩm, ném qua.

Can Anh Túc một tay thu hết chỗ linh thạch kia vào trong nhẫn trữ vật.

Khương Lãng hừ lạnh một cái rồi quay người đi.

Lâm Tiêu cũng không cản lại nữa.

Chuyện hôm nay chính là vì gây dựng thanh danh cho Kiếm Ma tông.

Khiến cho tất cả mọi người đều biết, Kiếm Ma tông không phải là nơi mà ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi.

Nhưng sau đó, khi Khương Lãng quay lưng rời đi chưa được mấy bước.

Ánh mắt Lâm Tiêu đột nhiên sáng lên. Hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì,

Ngay khoảnh khắc vừa rồi, chùm ánh sáng khí vận trên người Khương Lãng chợt tăng lên gấp mười lần.
Chương 109: Cơ duyên của Khương Lãng, kẻ ngáng đường xuất hiện

Lâm Tiêu nhìn bóng dáng đoàn người của Khương Lãng biến mất khỏi tầm mắt.

“Mục lão, phiền ngài tiếp đãi mấy vị khách kia, đột nhiên đệ tử có việc cần phải làm.” Lâm Tiêu nói.

“Được, ta biết rồi.” Mục lão cười hehe đi qua.

Nghe thấy tên tiểu tử này phải đi, những thế lực đứng xung quanh thở phào một cái.

Đi! Mau đi đi! Đợi ngươi đi rồi bọn ta mới có thể ở lại cái chỗ quái quỷ này tiếp được.

Tại sao không sớm chút rời đi, chuyện này cũng phải do đối phương có chịu thả người hay không. Ai biết được tên này có tiếp tục giày vò họ nữa hay không.

Dù gì kia đều là đệ tử của thánh địa, Lâm Tiêu chắc chắn không dám làm gì. Kiếm Ma tông cũng đã thu được rất nhiều khí vận, nhưng so với thánh địa thì đúng là chả đáng nói.

Lâm Tiêu gật đầu một cái rồi biến mất, hắn bay về hướng Kiếm Ma tông. Nhưng hắn vừa rời đi thì một thân ảnh màu đỏ cũng đi theo.

Còn chưa bay được bao xa, Lâm Tiêu đã cau mày rồi dừng lại. Hắn nhìn thân ảnh đang bám theo đằng sau: “Nữ nhân, ngươi theo ta làm cái gì??”

Can Anh Túc lộ ra vẻ mặt hưng phấn, cười hì hì nói: “Lâm Tiêu, có phải ngươi định tìm tên Khương Lãng kia đúng không, hay định giết người diệt khẩu.”

Lâm Tiêu nói: “Không phải, ta vừa mới đột phá tâm tình đang tốt, muốn đi dạo.”

Hắn trực tiếp buông ra một câu phủ định.

“Ồ……thật không? Vậy ngươi đi dạo đi! Ta đi nhìn cái tên Khương Lãng đáng ghét kia, đi nói chuyện nhân sinh với hắn.” Can Anh Túc lộ ra một tia giảo hoạt.

Lâm Tiêu: “……”

Người khác bảo đi nói chuyện thì hắn tin, chứ nàng ta mà nói thế hắn còn lâu mới tin. Đi tìm Khương Lãng nói chuyện nhân sinh, sợ là tiễn người ta đi nói chuyện với người chết thì đúng hơn.

“Rốt cuộc ngươi định làm gì!” Lâm Tiêu bất lực nói.

Hắn đúng là định đi theo Khương Lãng, nhưng mà không định gây sự với đối phương, chỉ là đột nhiên thấy cơ duyên. Khí vận tụ ở trên người Khương Lãng đột nhiên tăng lên gấp 10 lần, lại còn không ngừng tỏa sáng. Đây giống như điềm báo một cơ duyên tốt sắp tới.

Nếu như có thể đi theo tên đó, cướp lấy cơ duyên của đối phương, ài ài ài …… Càng nghĩ lại càng thấy thú vị.

Nhưng những loại chuyện kiểu này, hắn chỉ thích làm một mình. Nữ nhân này đột nhiên đi theo, định làm cái gì.

“Ta chỉ muốn đi theo ngươi, bảng Chân Long sắp bắt đầu rồi, tới lúc đó chúng ta mới gặp lại nhau, vậy thì thà cứ ở bên nhau suốt đi!” Can Anh Túc tự nhiên nói.

Lâm Tiêu sửng sốt, đây là cái đạo lý chó má gì vậy. Hắn muốn tìm một lý do để từ chối hoặc là cưỡng ép cắt đuôi nữ nhân này. Nhưng mà hắn đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn nghi hoặc nhìn nữ nhân đối diện.

Xì…..

Lâm Tiêu nhắm mắt lại miệng thì thở dài một cái, vận khí trên người nàng ta lúc nãy còn là màu đỏ, sau biến thành màu tím, hơn nữa còn ngày càng to ra. Đây là cái chuyện gì vậy?

Chả nhẽ cơ duyên của nữ nhân này cũng sắp tới rồi?

Hay rồi đây.

Một đứa là nhi tử của khí vận, một đứa là nữ tử của khí vận?

Đây vẫn chỉ là suy đoán của hắn, bởi vì sức mạnh lúc nãy thu được, hắn còn chưa hiểu rõ về nó.

“Được rồi, ngươi cứ theo ta đi, nhưng ta có một yêu cầu.” Lâm Tiêu nghiêm túc nói.

“Ngươi cứ nói đi, đừng nói là một yêu cầu, mười yêu cầu cũng được.” Can Anh Túc vui vẻ hẳn lên.

Nàng ta không biết tại sao Lâm Tiêu lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng chỉ cần cho nàng ta đi theo thì nàng ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

“Được, ngươi nói đấy, vậy mười yêu cầu.” Lâm Tiêu gật đầu.

Can Anh Túc trợn cả mắt lên, con ngươi bỗng chốc biến thành màu đỏ, răng nghiến vào với nhau.

Tên này, thật muốn cắn chết hắn!

“Theo ta thì không thể tùy ý động chân động tay. Muốn làm cái gì thì phải nói với ta trước. Những yêu cầu khác đợi ta nghĩ ra rồi nói!” Lâm Tiêu nói.

“Được rồi, ta biết rồi.” Can Anh Túc thấy đối phương cũng không đưa yêu cầu gì quá đáng thì lại hồi phục tâm trạng vui vẻ.

“Vậy thì đi thôi.”

Lâm Tiêu dẫn theo Can Anh Túc đi cách xa đoàn người của Khương Lãng.

Hắn đồng ý dẫn theo nữ nhân này, đầu tiên là vì muốn xem xem sức mạnh vừa mới nhận được là như thế nào. Thứ hai là nếu có thể lấy luôn cả cơ duyên của nữ nhân này thì có phải là vui càng thêm vui, tội gì không làm.

Cái thứ cơ duyên này hắn cũng đâu có thể gặp được nhiều đâu.

Ở một bên khác, đoàn người Thái Tuế thánh địa của Khương Lãng đã chuẩn bị quay về thánh địa. Lần này coi như là phí công vô ích.

Không, bọn họ còn tổn thất tới 50 viên linh thạch cực phẩm. Cái thứ khí vận Kim Long này đã bị Lâm Tiêu lấy đi mất rồi.

Thật đáng ghét.

Hơn nữa theo như quan sát của bọn họ, thực lực của Lâm Tiêu hình như còn mạnh hơn cả mấy vị trưởng lão. Một kích giết chết một bán bộ Hoá Đỉnh cảnh bình thường, đây cũng đã là trình độ đứng trên bảng Chân Long rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Hắn tự nhận bản thân cũng có thể làm được, nhưng không thể nhẹ nhàng như Lâm Tiêu được. Đúng là một kẻ đáng sợ.

“Khương lão sư, chúng ta quay về như vậy, liệu có bị các trưởng lão trách tội không?”

“Cũng chả có cách nào, thực lực của Lâm Tiêu Kiếm Ma tông, ngươi cũng nhìn thấy mà, các ngươi có đánh lại không?”

“Còn có hai lão già của Kiếm Ma tông, khẳng định cũng không hề đơn giản, Khương sư huynh may mà vừa rồi không kích động, không thì nhất định chúng ta là người chịu thiệt.”

“Đúng vậy, Kiếm Ma tông thật không đơn giản, còn cả huyễn cảnh nữa, nếu không phải do đối phương chủ động hoá giải, sợ là chúng ta sẽ bị nhốt trong đấy rất lâu.”

Đoàn người Thái Tuế thánh địa bắt đầu bàn luận sôi nổi. Kể cả bọn họ có xuất sắc hơn người thế nào, cũng không thể không cảm thán Kiếm Ma tông thật khó lường, chắc chắn là một đối thủ đáng sợ.

“Được rồi, là do thực lực của chúng ta chưa đủ, mặc dù chúng ta là đệ tử đỉnh cấp của thánh địa, nhưng cũng không thể khinh thường bất kỳ thế lực nào của Đông Vực.” Khương Lãng trầm giọng.

Hắn đã quyết định, lần này quay về phải bế quan tu luyện. Đợi tới lúc bảng Chân Long bắt đầu mới xuất quan.

Bọn họ bay qua khu rừng yêu thú, tới một dãy núi cao. Đột nhiên có một luồng uy áp mạnh mẽ đánh tới. Sau đó từ đâu một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt họ.

“Nói cho ta biết, tôn thượng ở đâu!!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn đoàn người.

“Yêu thú! Yêu thú Hóa Đỉnh cảnh! sao lại thế!” Khương Lãng kêu lên.

Đối với dung mạo của đối phương, và cả khí tức bạo ngược trên người hắn, Khương Lãng vừa nhìn đã biết, đây chắc chắn không phải người!

Nghe thấy Khương Lãng hô lên những người trong đoàn cũng chết sững. Yêu thú? Còn là một yêu thú Hóa Đỉnh cảnh?

Tại sao lại có yêu thú Hóa Đỉnh cảnh xuất hiện ở đây? Không thể nào, bọn họ đen đủi tới mức này sao. Nếu đúng là yêu thú thật, thì bọn họ gặp phải rắc rối lớn rồi.

“Hehe, tên nhân loại này cũng có mắt nhìn đấy. Vậy thì nói cho ta, tôn thượng của chúng ta ở đâu, tâm tình ta tốt thì sẽ thả các ngươi đi!” đối phương nói.

“Tôn thượng nào? Căn bản ta chả hiểu ngươi nói cái gì, ta đã gặp tôn thượng của ngươi bao giờ đâu.” Mặt Khương Lãng méo mó.

Những người khác cũng đồng thanh đáp theo, bọn họ đã bao giờ gặp bất kỳ tôn thượng nào đâu.

Kẻ này, không, con yêu thú này đang nói cái quái gì vậy.

“Hả! chưa gặp tôn thượng, thế tại sao trên người các ngươi có dính khí tức của tôn thượng? Không muốn nói chứ gì, được, thế thì đừng có trách ta.” Sát ý trên người hắn nổi lên tứ phía.
Chương 110: Lưỡng bại câu thương, nên thu lưới rồi

Lật tay thành mây, che tay thành mưa!

Người trung niên yêu thú Hoá Đỉnh cảnh trực tiếp đưa tay ra, trong khoảng không nó biến thành một bàn tay yêu khí khổng lồ.

Khí thế như trời sập, khiến người ta có cảm giác không thể ngăn lại.

“Nói, hay là không nói!!” Người trung niên lại lạnh giọng hỏi lại một lần nữa.

Đoàn người Khương Lãng thực sự chết lặng, bọn họ muốn khóc.

Cái gì là mà tôn thượng, tôn hạ, rốt cuộc đó là cái quái gì!

"Yêu thú tiền bối, chúng ta thật không biết tôn thượng là cái gì, chúng ta là người của Thái Tuế thánh địa, xin yêu thú tiền bối khoan hồng, tha cho chúng ta một con đường sống." Vẻ mặt Khương Lãng khổ sở nói.

Cảm nhận được sự thần thông của đối phương, hắn biết dựa vào thực lực của mình, nhiều nhất chỉ có thể chạy trốn, muốn chống cự cũng là điều không thể.

Dù sao hắn cũng chỉ có tu vi Toàn Đan cảnh viên mãn, thậm chí còn chưa đạt tới bán bộ Hoá Đỉnh.

Mà khí tức và uy thế của đối phương chắc chắn là tồn tại không tầm thường trong yêu thú Hóa Đỉnh Cảnh.

"Loài người thật là cứng miệng!!" Sát ý trong mắt người đàn ông trung niên được giải phóng ra, hắn dùng lòng bàn tay yêu khí của mình vỗ mạnh xuống.

“Chạy!!!” Khương Lãng không chút do dự, thi triển toàn bộ thân pháp bỏ chạy xuống phía dưới.

Các đồng môn bên cạnh cũng vội vàng bỏ chạy. Nhưng sức mạnh của chưởng này cực lớn và tốc độ cũng tương đối nhanh.

Những người chạy trốn chậm hơn một chút lập tức bị chưởng khổng lồ biến thành màn sương máu.

Nhắc đến điều này người trung niên đã trở nên tức giận.

Hắn chỉ có ý định để một người sống sót để ép hỏi thông tin, những người còn lại giết hết.

Sau hai lần ra chưởng, Khương Lãng là người duy nhất của Thái Tuế thánh địa còn sót lại đang điên cuồng bỏ chạy.

"Yêu thú tiền bối, ta thật sự chưa từng gặp tôn thượng gì đó, hay là ngươi nói cho ta biết, tôn thượng của ngươi trông như thế nào, để ta nhớ lại một chút?" Khương Lãng vừa bỏ chạy vừa quay đầu lại hét.

"Hừ! Ngươi hỏi ta tôn thượng trông như thế nào, nhưng ta cũng muốn hỏi nhân loại các ngươi, tôn thượng của chúng ta trông như thế nào."

Sự công kích của hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Khương Lãng: "? ? ?"

Yêu thú này rốt cuộc đang nói gì vậy?

Nếu không nói cho tôn thượng có dáng vẻ như thế nào, làm sao hắn biết được mình đã từng gặp hay không.

Yêu thú này điên thật rồi!

Cuộc rượt đuổi vẫn tiếp tục.

Trải qua hơn chục hiệp, Khương Lãng cảm giác mình đã lướt qua cái chết vài lần, chỉ cần không chú ý là có thể chết ngay tại chỗ.

Không được, thay vì bị giết thì phải liều thôi!

Sự tức giận và điên cuồng hiện lên trong mắt Khương Lãng .

"Yêu thú, ngươi thật sự muốn không chết không bỏ cuộc sao!!" Khương Lãng tức giận trừng mắt nói

"Ha ha, sao vậy, ngươi cho rằng có thể ngăn cản ta sao? ?" Người trung niên nhìn với ánh mắt khinh thường nói.

Một tên loài người Toàn Đan viên mãn nhãi nhép, hắn không tin có thể tạo ra sóng lớn đến mức nào.

"Rồi ngươi sẽ phải trả giá cho hành động của mình!" Khương Lãng giận dữ gầm lên.

Hắn lấy ra một viên đan dược màu tím đen, ngửa đầu nuốt xuống.

Ngay sau đó, một luồng khí thế đáng sợ tỏa ra từ hắn.

Tu vi cảnh giới của hắn mạnh như vũ bão, từ Toàn Đan cảnh viên mãn trực tiếp thăng lên bán bộ Hoá Đỉnh, sau đó tiếp tục tăng lên.

Chỉ sau hai nhịp thở, khí tức của hắn đã đạt đến Hoá Đỉnh cảnh.

Khương Lãng vốn có dung mạo tuấn tú thì bây giờ trên mặt, trên cánh tay, trên người đều có những đường kinh lạc hiện ra, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Người đàn ông trung niên cau mày.

Đây là. . . Đây là... loài người Hóa Đỉnh cảnh sao? !Không, nó nên được coi là một trạng thái tạm thời.

Trong yêu thú bọn họ cũng có một trạng thái cuồng bạo tương tự như vậy, có thể tạm thời tăng thực lực lên một mức cao nhất định. Nhưng về sau, thân thể sẽ bước vào một thời kỳ suy nhược, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện sau này.

Có vẻ như con người này đã sử dụng một phương pháp tương tự.

"Yêu thú, chết cho ta! !"

Khương Lãng cầm linh kiếm trong tay, vội vàng xông tới.

Hắn nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh hoặc buộc con yêu thú này lùi bước thì mới có thể sống sót.

Đương nhiên, cái giá là vô cùng đắt.

Cả đời này, có lẽ hắn sẽ không có cơ hội đạt tới Hóa Đỉnh, hơn nữa vị trí thánh tử của Thái Tuế thánh địa cũng hoàn toàn không có duyên hắn.

Chết tiệt! ! !

Cái quái gì vậy, cái quái gì đang xảy ra vậy! Trong lòng Khương Lãng gầm lên không thôi.

Bùm bùm bùm! !

Một người và một thú đánh nhau túi bụi, hầu hết các chiêu của Khương Lãng đều nguy hiểm và chí mạng.

Hai người đánh nhau hai chục hiệp, vẫn không phân thắng bại.

Mặt người trung niên đầy thận trọng, nhưng dưới đáy mắt hắn đã có chút ý muốn rút lui và không cam tâm.

Không dễ dàng gì mới tìm được manh mối của tôn thượng, bây giờ hắn thật sự không muốn từ bỏ.

Nhưng, nhưng con người này quá khó đối phó.

Sau một vài hiệp đấu nữa, mắt của người trung niên hơi sáng lên.

Hắn cảm nhận được khí thế của con người ở phía đối diện, đang dần bắt đầu giảm sút.

Ha ha ha! !

Kiên trì tiếp một lúc nữa, có lẽ không cần hắn công kích, đối phương cũng chỉ có thể để cho hắn giết chết.

Người đàn ông trung niên giảm tốc độ tấn công và bắt đầu kéo dài thời gian.

Thấy vậy, sắc mặt Khương Lãng trầm xuống, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Yêu thú xảo quyệt này! ! Bị nó phát hiện rồi.

Bây giờ hắn chỉ còn hai sự lựa chọn.

Hoặc là, lực lượng của đan dược tiêu hao hết, hắn sẽ bị đối phương giết chết. Hoặc, tập hợp toàn bộ Toàn Đan chi lực và chiến đấu để sống sót.

Chỉ có điều, nếu cố gắng hết sức thì dù chiến thắng thì hẵn cũng trở thành phế nhân.

Sau một giây do dự, Khương Lãng đã có quyết định.

Liều thôi!

Để có thể sống sót, hắn phải liều. Chỉ cần hắn còn sống, nói không chừng các trưởng lão của thánh địa có thể chữa khỏi cho hắn. Nếu chết rồi thì sẽ không còn gì cả.

Sau khi quyết định xong, khí thế trên người Khương Lãng lại tăng vọt.

Răng rắc ! m thanh răng rắc phát ra từ bên trong cơ thể hắn.

Đây là hiện tượng cho thấy sức mạnh vượt ra cơ thể quá nhiều và không thể chịu đựng được.

"Chém cho ta!!!" Hắn ngửa đầu lên trời hét lớn, dùng hết sức vung một kiếm về phía người đàn ông trung niên.

Một đạo vạn trượng u quang đột nhiên bắn ra, lấy hắn làm trung tâm, từng tấc từng tấc hư không có dấu hiệu sụp đổ, lan tràn bốn phương tám hướng.

U nhiên kiếm quang chấn động hư không, tỏa ra ánh sáng chói lọi

Giống như tiên nhân chém phàm trần chỉ bằng một kiếm, tiến về phía trước!

"Chết tiệt!!" Ánh mắt của người đàn ông trung niên đột nhiên ngưng đọng.

Hắn muốn rút lui, nhưng đòn của đối phương đã khóa chặt hắn lại. Hắn không còn đường để rút nữa.

Chết tiệt! !

Con người này thực sự có thể thi triển ra một đòn uy lực như vậy. Nếu sớm biết như vậy, có lẽ hắn đã nhanh chóng giết chết rồi.

Người đàn ông trung niên không chần chừ nữa. Một cỗ yêu khí cuồn cuộn từ trong người hắn phun ra, ngưng tụ ra hai bàn tay khổng lồ chống trời, sau đó đánh về phía đạo kiếm quang khủng khiếp đó.

Bàn tay khổng lồ xanh biếc, dài ngàn trượng, che khuất cả bầu trời và mặt trời như muốn phá tan đạo kiếm quang kia.

Bùm! ! ! Một tiếng nổ cực lớn vang lên.

Cả hai người họ hét lên một tiếng và bay ra phía sau.

Khương Lãng dùng hết chút sức lực cuối cùng, hóa thành một đạo lưu quang và lao về phía xa. Người đàn ông trung niên phun ra một ngụm máu và bị thương không nhẹ nên hắn cũng không dám đuổi theo nữa.

Thái Tuế thánh địa đúng không! !

Hắn quay về một hướng và gầm lên giận dữ.

"Thái Tuế thánh địa, hừ, tốt nhất là các người hãy bảo vệ tôn thượng của yêu thú chúng ta bình an vô sự."

"Nếu không, ta nhất định sẽ lấy máu để rửa thánh địa! !"

Bây giờ hắn có thể khẳng định rằng Thái Tuế thánh địa có liên quan rất lớn đến việc tôn thượng mất tích.

Bây giờ hắn sẽ quay về thông báo cho những tên kia. Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên không hề chậm trễ, thân ảnh vừa động liền biến mất.

Vài phút sau khi người đàn ông trung niên rời đi. Một góc hư không ở hiện trường khẽ rung lên, hai bóng người xuất hiện.

"Woa~~~ không ngờ có thể xem được một màn kịch hay như vậy, Lâm Khiếu, sao ngươi lại biết vậy?" Thiếu nữ áo đỏ kinh ngạc nhìn thiếu niên, nghi ngờ hỏi.

“Đi thôi, bây giờ không phải lúc giải thích.” Thiếu niên trực tiếp kéo lấy tay thiếu nữ áo đỏ bay về một hướng nhất định.

"Đây là hướng mà Khương Lãng chạy trốn sao? Hắn cũng thành phế nhân rồi, đuổi theo hắn làm gì chứ?" Thiếu nữ áo đỏ lẩm bẩm, không hề hứng thú.

“Im miệng, đi theo ta là được rồi.” Thiếu niên nói mà không quay đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK