• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Cơ duyên lớn của bí cảnh? Tiên phẩm

Kẻ chạy tới nơi có dị tượng sớm nhất, là ba thanh niên Toàn Đan Cảnh trung hậu kỳ.

Ánh sáng dị tượng này là bắt nguồn từ phía trước một ngọn núi cao, chiếu thẳng tới chân trời.

Lúc bọn họ nhìn thấy vật có cơ duyên ở hiện trường, trong ánh mắt lóe lên sự vui mừng và lo sợ.

Một bụi linh thảo kỳ quái với chiều cao nửa mét, có màu đỏ như máu. Nhìn không có gì đặc biệt, cũng không phát ra bất cứ khí tức gì.

Nhưng ba người chỉ cần nhìn một cái là nhận ra bụi linh thảo này, trong lòng bọn họ lập tức nảy ra một suy nghĩ.

Bụi linh thảo này, bất luận thế nào cũng phải lấy cho bằng được.

Xoẹt xoẹt!!

Một người trong số đó không chờ nổi nữa, liền chém một nhát về phía hai người bên cạnh. Còn bản thân mình thì nhanh chóng xông về phía bụi linh thảo.

“Cái thằng bỉ ổi, ta biết ngay là ngươi chẳng có lòng dạ tử tế mà.”

“Ta còn lâu mới để cho ngươi toại nguyện.”

Hai người dường như đoán ra được đối phương muốn làm gì, sau khi tức giận né khỏi nhát đao kia, hai người cấp tốc đuổi theo.

Ba người chiến đấu túi bụi, ai cũng không muốn nhường một bước.

Bên ngoài bí cảnh,

Không ai chú ý ba người đang xảy ra mâu thuẫn nội bộ này, mà đang dồn toàn lực chú ý lên bụi linh thảo.

Bốn cường giả Hóa Đỉnh phản ứng nhanh nhất.

Lúc nhìn thấy bụi linh thảo kia, sắc mặt bốn người đồng thời thay đổi 180 độ, sau đó đứng dậy xông về phía trước Thiên Lăng Thủy Mạc.

Dường như làm vậy thì bọn họ có thể quan sát bụi linh thảo kia gần hơn một chút.

“Đây là..... hồng sâm Chân Xích Huyết thật???”

“Không sai, linh thảo tiên phẩm, thật sự gặp ma rồi, trong bí cảnh Tử Vân lần này lại xuất hiện bảo vật như vậy!”

“Chẳng trách mà trời giáng dị tượng, đây chính là hồng sâm Chân Xích Huyết thật đó!!!”

Trong mắt tứ đại cường giả Hóa Đỉnh tràn đầy sự kinh ngạc và...hâm mộ.

Tại sao bí cảnh Tử Vân lại không thể cho cường giả Hóa Đỉnh Cảnh vào cơ chứ. Nếu không thì bọn họ lúc này đã xông vào rồi.

“Sư huynh, hồng sâm Chân Xích Huyết mà các đại lão nói là linh thảo gì vậy? Ta chưa nghe nói bao giờ.” Một vị đệ tử hỏi sư huynh bên cạnh.

“Đây là một loại linh thảo tiên phẩm, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nghe nói người uống hồng sâm Chân Xích Huyết, trong cơ thể sẽ dung hợp với chân long huyết mạch. Đồng thời, ngộ tính sẽ trực tiếp tăng lên gấp bội, tư chất cơ thể cũng tăng lên gấp bội, còn có thể thức tỉnh Chân Long Thần Thông nữa.”

“Quan trọng nhất là, cho dù là cường giả Hóa Đỉnh Cảnh uống vào, hiệu quả cũng không suy yếu.”

“Nếu không phải thứ này xuất hiện trong bí cảnh, chỉ e là đã dẫn tới sự tranh đoạt của các cường giả Hóa Đỉnh Cảnh rồi.”

Vị huynh đệ bên cạnh giải thích với vẻ mặt thận trọng, nghiêm túc khiến cho tất cả những đệ tử xung quanh không hiểu chuyện gì phải đồng loạt lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Chân long huyết mạch?

Ngộ tính tăng gấp bội?

Tư chất tăng gấp bội?

Chân Long Thần Thông?

Mấy đặc tính này, tùy ý chọn ra một cái cũng có thể khiến người ta kinh hãi, chứ đừng nói là bốn cái gộp một.

Vậy thì hồng sâm Chân Xích Huyết này hiển nhiên là một cơ duyên siêu lớn rồi.

Khiếp sợ!

Cơ duyên lớn nhất trong bí cảnh Tử Vân lần này chắc là cái này rồi nhỉ.

“Hừ! Ba tên ngu xuẩn, đánh cái gì mà đánh, nhìn vào dị tượng đất trời và màu sắc của linh thảo này, chí ít cũng phải mất một ngày mới có thể hái. Tranh đấu nội bộ vào lúc này thật đúng là ngu xuẩn cực độ!

Một vị cường giả Hóa Đỉnh lộ ra vẻ mặt tiếc hận và bực bội. Bởi vì ba tên kia chính là người của tông phái ông ta.

Nhưng ngẫm nghĩ thì thấy, có thể hiểu được. Gặp được loại linh thảo cấp tiên phẩm như này, bất cứ người nào cũng sẽ mất đi lý trí thôi.

Trong bí cảnh,

Ba người này tranh đấu nội bộ chưa được mấy hồi, đã có ba người khác chạy tới.

Những người nhận ra tiên thảo đều kích động không thôi. Người không nhận ra tiên thảo cũng kinh ngạc và vui mừng.

Có thể sinh ra dị tượng đất trời như kia thì chứng tỏ thứ này tuyệt đối là món đồ tốt, cực kỳ tốt.

“Không hay rồi, là Triệu đại đệ tử của Huyền Kiếm môn, còn có mấy đệ tử cốt cán khác nữa.”

“Thiếu tông chủ của Quy Nguyên tông cũng đã đuổi tới rồi.”

“Toang rồi, mấy đại lão này đều tới rồi, chúng ta đứng lại gần tiên thảo hơn một chút đi.”

“Thứ này không phải người thường nào cũng có thể chiếm được, cho dù lấy được thì cầm trên tay cũng là củ khoai nóng.”

Từng đợt người lần lượt chạy tới hiện trường, mọi người đều cảm thấy trận chiến lớn sắp bắt đầu rồi.

Tiên thảo này có thể rơi vào tay ai, cũng không ai đoán được.

Lúc này bọn họ cũng phát hiện, từ giờ tới lúc tiên thảo hoàn toàn trưởng thành vẫn còn một chút ít thời gian nữa.

Thế thì khó rồi.

“Chư vị, bụi hồng sâm Chân Xích Huyết này, cho dù đặt ở trong các loại linh thảo tiên phẩm thì cũng là thứ không tầm thường. Cơ duyên thế này, nhất định là phải dành cho người xứng đáng, cho nên, tại hạ có một kiến nghị!”

Một thanh niên tay cầm thanh kiếm to bản, đi tới phía trước đám người, từ tốn nói.

Lời này vừa nói ra, những người không biết tới tiên thảo kia đều há hốc mồm kinh ngạc.

Ánh mắt bọn họ càng thêm nóng rực.

Đám đông cũng đã nhận ra người đang nói chuyện rồi, đại đệ tử đứng đầu của Huyền Kiếm môn, Triệu Kiếm Hải, gần đây, tu vi đã đột phá Toàn Đan Cảnh viên mãn.

Là người xuất sắc nhất trong đám thanh niên.

“Thì ra là Triệu huynh à, vậy thì bọn ta đương nhiên là nghe theo rồi.” Một nhân vật có tiếng của thế lực lớn khác lên tiếng phụ họa. Hắn ta đại khái đoán được Triệu Kiếm Hải này muốn đưa ra đề nghị gì rồi.

Những người khác thấy hai người này đã lên tiếng, thì cũng đồng ý luôn.

Hai người này trong đám đông, quả thực có tư cách mở miệng nói trước.

Triệu Kiếm Hải thấy vậy thì gật đầu hài lòng, sau đó hắn từ từ giải thích.

“Từ giờ đến lúc tiên thảo trưởng thành, chắc cũng còn một hai ngày nữa. Vậy chi bằng chúng ta lập một lôi đài tại đây, ai có thể chiến đấu đến cuối cùng, thì người đó sẽ có được tiên thảo.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Phương pháp này không làm lớn chuyện, còn công bằng công chính, các vị thấy sao?”

Nghe những lời này, có người gật đầu, cảm thấy khá ổn, rất công bằng, tỉ võ luận bàn, người nào có năng lực thì người đó đạt được.

Có người lại cau mày. Ai chẳng biết, xét về năng lực chiến đấu, Huyền Kiếm môn ngươi đứng đầu trong bốn thế lực lớn.

Đây rõ ràng là đẩy kẻ khác vào thế bất lợi mà. Nhưng những người này muốn phản kích cũng không tìm ra lí do nào hợp lí.

“Ta phản đối!”

Lúc này có một giọng nói thanh thúy vang lên.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Không ai ngờ rằng, lúc này lại có người dám đứng ra phản đối, mà....mà...còn là một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Tầm mắt của đám người đều đặt lên người nữ nhân mặc váy đỏ vừa nói chuyện kia.

Triệu Kiếm Hải cau mày, liếc nhìn nữ nhân kia một cái, trầm giọng đáp: “Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách phản đối hay sao?”

Tuy đối phương trông rất xinh đẹp, nhưng trước mặt tiên thảo, nữ nhân chẳng là cái gì hết.

Hơn nữa, lại còn là một nữ nhân Toàn Đan Cảnh tiền kỳ.

Nữ nhân như vậy, đợi sau khi hắn ra ngoài, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Tư cách? ~~” Nữ nhân váy áo đỏ nghiêng đầu nhìn Triệu Kiếm Hải. Dáng vẻ này lại có chút đáng yêu.

Nhưng một giây sau.

Thân hình nữ nhân váy đỏ đột nhiên biến mất.

Đợi đến khi nàng ta xuất hiện lại lần nữa....

“Aaaaa!!” Triệu Kiếm Hải hét lên thảm thiết, thân hình bay xa mấy chục mét. Máu tươi vẽ nên một vòng cung giữa không trung.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy trên người hắn xuất hiện một vết cào rướm máu đỏ, sâu đến tận xương.

Mà nữ nhân váy đỏ kia đã đứng tại vị trí trước đó của hắn.

“Xin hỏi, như nào mới được gọi là có tư cách vậy?”

Trong mắt nữ tử váy đỏ bắt đầu lóe lên những tia sáng màu đỏ, môi mím lại, nói.
Chương 122: Khi nữ yêu gặp kẻ cướp cơ duyên

Một màn trước mắt quá bất ngờ làm cho tất cả mọi người đều sững sờ. Kia chả phải là đại sư huynh của Huyền Kiếm Môn sao, một cường giả Toàn Đan cảnh.

Vậy, vậy mà lại chết chỉ trong một chiêu? Nữ nhân này có lai lịch thế nào? Sao tốc độ lại có thể nhanh như vậy?

Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ.

Đợi đã, tốc độ cực nhanh, tu vi Toàn Đan cảnh tiền kỳ? Một lời không hợp liền giết?

“Kẻ này chắc không phải là cướp cơ duyên kia chứ.”

“Đúng đúng, mấy cái bí cảnh kiểu này hình như có mấy kẻ chuyên cướp cơ duyên thế này mà? Nữ nhân này chả khác gì mấy kẻ đó.”

“Thật đáng ghét, tông môn của ta bị cướp cơ duyên mấy lần rồi.”

“Thánh địa bọn ta cũng vậy.”

“Không, không phải nàng ta, cơ duyên của ta cũng bị cướp, nhưng là do thiếu niên kia, tu vi của hắn mới là Toàn Đan cảnh tầng 1, cho nên không phải nàng ta.”

“Đúng vậy, kẻ cướp cơ duyên và nữ nhân kia không phải một người.”

Mọi người sôi nổi bàn luận, người của Huyền Kiếm Môn lại vây quanh nữ nhân hồng y kia.

“Mau tránh ra! Nữ nhân này giao cho ta.” Triệu Kiếm Hải trầm giọng hô lên.

Hắn đã đứng dậy, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và tức giận. Bị một nữ nhân đánh bay, đây là chuyện chưa bao giờ có ở đời này của hắn. Hơn nữa lại còn bị đánh trước mặt nhiều người thế này.

Hắn nhất định phải kiếm lại chút thể diện, còn về thương tích ở trên người. Nhìn thì đáng sợ nhưng chỉ là chút thương ngoài da, không ảnh hưởng tới sức chiến đấu.

“Haha, dựa vào mình ngươi đòi làm đối thủ của ta!” nữ nhân hồng y cười phá lên.

“Hừ!” Triệu Kiếm Hải hừ một tiếng, ánh mắt càng tối lại.

Xoẹt! hắn không nói nữa mà chỉ vung kiếm lên hướng tới phía nữ nhân kia.

Kiếm khí bậc 6.

Một người vẫn còn trẻ vậy mà tu vi Toàn Đan cảnh viên mãn, lĩnh ngộ kiếm ý bậc 6. Như vậy cũng đã được coi là nhân tài tuổi trẻ rồi.

Vậy mà nữ nhân kia lại không hề lùi bước, trên người nàng sương mù đỏ như máu quấn quanh như đang tạo ra một vòng bảo vệ.

Sau đó nàng ta dùng tay phải trực tiếp tóm lấy kiếm, tay trái đâm thẳng vào ngực Triệu Kiếm Hải.

“Hả?” Triệu Kiếm Hải đực mặt ra.

Một kiếm này của hắn cho dù là linh giáp đỉnh cấp cũng sẽ bị phá vỡ, vậy mà, vậy mà nữ nhân lại không bị gãy tay???

Sao nữ nhân này không theo lẽ thường vậy. Lúc hắn định thay đổi tình thế thì mặt bỗng dưng biến sắc. Bởi vì không cần biết hắn dùng bao nhiêu sức, hắn không thể rút lại kiếm của mình.

“Chính là, phải chết đó nha~” Nữ nhân hồng y cười cười.

Nhân lúc hắn còn đang thất thần, nữ nhân hồng y túm được hắn!!

Cánh tay trái của hắn bị giật đứt.

“Tay của ta!!” Hắn thét lên, đồng thời cơ thể bay về sau hơn 100m.

Còn thanh kiếm của hắn vẫn nằm trong tay nữ nhân hồng y kia. Kiếm quan trọng nhưng mạng còn quan trọng hơn.

Triệu Kiếm Hải ánh mắt khủng hoảng, kinh hãi nhìn nữ nhân hồng y: “Ngươi ngươi là…..ta biết ngươi là ai rồi, yêu nữ vương Triều Đại Can, Can Anh Túc!!!” Hắn cuối cùng cũng nhận ra nữ nhân này.

“Can Anh Túc, là nàng ta!! Sao nàng ta lại có mặt ở bí cảnh Tử Vân này? Vương triều Đại Can cách vương triều Đại Hạ rất xa? Hơn nữa nàng ta làm gì có lệnh bài để vào bí cảnh?”

“Kỳ thực là nữ nhân nhưng lại có danh xưng vô địch, đã giết vô số người, số người nàng ta giết chắc đến không nổi, có lẽ khoảng vài vạn ngươi, giết người đối với nàng ta chả khác gì chuyện thường ngày.”

“Nàng ta lúc nào mà đột phá được Toàn Đan cảnh vậy?”

“Nếu nói Lâm Tiêu đứng thứ nhất trên bảng dự bị của bảng Chân Long, vậy nữ nhân này chính là người chém chết yêu thú Hóa Đỉnh cảnh, thực lực chắc chắn rất mạnh.”

Thảo nào mà đại sư huynh của Huyền Kiếm Môn không phải là đối thủ của nàng ta.

Một lúc sau, khi mọi người nhận ra thân phận của Can Anh Túc, tất cả đồng loạt lùi về sau. Đúng là tiếng xấu đồn xa.

“Đệ tử Huyền Kiếm Môn nghe lệnh! trận kết kiếm!!” Triệu Kiếm Hải hét lớn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hắn thật sự muốn tát cho bản thân hai cái vào mặt, sớm nhận ra nàng ta là Can Anh Túc thì hắn nhất định không khinh địch như vậy.

Những người của thế lực khác đều nhìn sang Triệu Kiếm Hải. Lúc nãy còn nói cái gì mà một đấu một cho công bằng cơ mà?

Thế mà lại vậy?

Nhưng mà, nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ chắc cũng làm vậy.

Đệ tử Huyền Kiếm Môn vội vã tập hợp lại, mau chóng tạo thành trận hình. Mấy chục người giơ kiếm như muốn đâm xuyên bầu trời.

“Công chúa điện hạ, bây giờ người bỏ cuộc, Huyền Kiếm Môn sẽ không tính toán chuyện này!” Triệu Kiếm Hải cắn răng nói.

Hắn đâu muốn nói ra câu này, nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy. Mặc dù vương triều Đại Can yếu hơn vương triều Đại Hạ. Nhưng Can Anh Túc dù gì cũng là trưởng công chúa của Đại Can.

Nếu trước mặt nhiều người như thế này hắn làm đối phương bị thương, đợi đến lúc vương triều Đại Can tới hỏi tội. Dĩ nhiên hắn không muốn như thế, cho đối phương một con đường rút lui mới là lựa chọn đúng đắn.

“Ta có thể đi, nhưng nhất quyết phải đưa theo cây hồng huyết nhân sâm kia!” Can Anh Túc mỉm cười, không có chút nào gọi là muốn thỏa hiệp.

Câu nói này là Triệu Kiếm Hải, Huyền Kiếm Môn và cả những đệ tử khác sững sờ.

“Công chúa điện hạ, ta đã đưa ra thỏa thuận tốt nhất. Vậy mà ngươi không chấp nhận, vậy thì đừng trách Huyền Kiếm Môn chúng ta.” Triệu Kiếm Hải lạnh lùng nói.

Vì có thêm trận pháp nên dù hắn có thiếu một tay cũng cảm thấy không sợ nữa.

Dù Can Anh Túc có mạnh thế nào thì sức lực cũng có hạn. Còn hắn đã có thêm sự trợ lực từ kiếm trận, chỉ cần đối thủ vẫn là tu vi Toàn Đan cảnh. Vậy hắn có thể dạy cho đối phương một bài học, chỉ là một con yêu nữ là thôi.

Hắn không tin là đối phương có thể phá được trận pháp này.

“Kiếm Trận á? Hahaha, tới đây nào, ta mong quá rồi đây” Ánh đỏ trong mắt Can Anh Túc loé lên, sương mù trên người nàng ta lại dày đặc.

Cả hai bên đều khóa chặt mục tiêu của mình. Những người đứng xung quanh sợ hãi lùi lại phía sau.

Sức mạnh của kiếm trận làm cho hắn mạnh hơn, Can Anh Túc dù có mạnh thế nào cũng chỉ vậy mà thôi. Tốt nhất cả hai nên tự biết đường rút lui khỏi cuộc chiến tranh bảo vật này.

“Woa~ đây là cái cảnh kỳ quái gì vậy? bao nhiêu kẻ bắt nạt một nữ nhân? Huyền Kiếm Môn có cần thể diện nữa không, đúng là một lũ xấu xa.”

Một giọng nói miểu mai truyền tới, tất cả mọi người đều sững sờ.

Mặt Triệu Kiếm Hải và cả các đệ tử Huyền Kiếm Môn đều đen xì, phẫn nộ không nói lên lời.

Đây là ai? Dùng từ thô lỗ vậy.

“Hả? là ngươi!!!”

“Chính là hắn! chính hắn là kẻ đi cướp cơ duyên!!”

“Tên chết tiệt nhà ngươi, cơ duyên của ta đâu? Cơ duyên của ta!!”

“Cả cơ duyên của ta nữa, đến đúng lúc lắm, mọi người mau bao vây hắn, đứng để hắn cạy.”

Mọi người vừa nhận ra người thiếu niên này, hắn chính là thiếu niên đi cướp cơ duyên.

“Này, người định thế nào?” người thiếu niên mặc kệ lời chỉ trích của những người khác, quay lại cười nói với nữ nhân hồng y kia.

“hay là, giết hết nhé?” nữ nhân hồng y cười toe toét.

“Không ổn lắm.” thiếu niên trợn mắt.

“Vậy……giết một nửa?” Nữ nhân hồng y lại nói.

“Thôi bỏ đi, đầu tiêu ngươi đưa tay cho ta đi đã.” Thiếu niên có chút bất lực nói.
Chương 123: Tuyệt đối đừng thu kiếm trận, ngươi quá yếu rồi

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh của thiếu niên này vừa động thì bên cạnh xuất hiện thiếu nữ hồng y, chủ động nắm lấy tay đối phương.

Sau đó, màn sương màu đỏ máu trên người thiếu nữ hông y giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Mọi người: "???"

Như vậy cũng được sao? Thiếu niên này là ai vậy?

Nữ nhân đó chính là yêu nữ Can Anh Túc của vương triều Đại Can, một người độc ác như vậy, bây giờ lại coi đàn ông khác như một nơi để dựa dẫm sao? ?

Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy?

Sau khi nhìn hai người nắm lấy nhau vài nhịp thở, thiếu niên mới buông tay đối phương ra.

“Ni tử, chuyện này cứ để giao cho ta, ngươi đứng bên cạnh hỗ trợ ta thấy thế nào?!” Thiếu niên đưa ra ý kiến của bản thân.

Thật sự để cho nữ nhân điên này ra tay, e rằng sẽ không biết chết bao nhiêu người.

Không phải hắn cảm thấy thương hại những người này, mà là hắn lo lắng sau khi Tử Vân bí cảnh kết thúc bọn họ có thể an toàn rời đi hay không.

Nếu không phải biết rằng có bốn cường giả Hoá Đỉnh đang toạ trấn bên ngoài.

Hắn tự tin mình có thể trốn thoát trước mặt một hoặc hai cường giả Hoá Đỉnh . Nhưng bốn người ở với nhau thực sự áp lực rất lớn và khó khăn.

"Có thể, có thể, vậy ngươi gọi ta là gì?!" Can Anh Túc đến gần một bước và nói nhỏ.

"Anh, Anh Túc, được rồi chứ." Lâm Tiêu chớp mắt và bất lực nói.

"Được rồi, ngươi cố lên. Nhưng ta đã nói rõ rằng nếu có ai vô duyên vô cớ đến khiêu khích ta thì đừng trách ta~~" Can Anh Túc hài lòng bước sang một bên.

Sau khi tiếp xúc gần gũi với Lâm Tiêu, nàng ta không còn muốn giết người nữa.

Quả nhiên, ở bên cạnh Lâm Tiêu vẫn là tốt nhất,

Hắn bĩu môi nói, chỉ cần không khiêu khích người khác là được rồi.

Bây giờ mọi người đều biết thân phận của ngươi rồi, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới muốn khiêu khích ngươi.

Sau đó, Lâm Tiêu liếc nhìn những người khác, thản nhiên nói: "Xem ra có rất nhiều người biết ta, vì vậy ta chỉ muốn nói một câu rằng, tôi muốn tiên thảo này!"

Không đợi những người khác la hét và nguyền rủa, Lâm Tiêu tiếp tục nói.

"Đương nhiên, ta là người nói quy tắc, bây giờ ta cam đoan, nếu như có người có thể đánh bại ta, ta không chỉ rút lui khỏi cuộc tranh đoạt tiên thảo, mà còn trả lại tất cả các cơ duyên trước đây."

Ngay sau khi câu này được nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.

Khẩu khí của thiếu niên này cũng thật là lớn, ngươi dựa vào đâu mà dám nói như vậy?

Chỉ dựa vào yêu nữ Đại Can bên cạnh sao?

Vả lại, sao họ lại không tin, ngươi là người không nói quy tắc thì có?



Vớ vẩn! Ngươi nói quy tắc sao, ngươi đã cướp cơ duyên của nhiều người như vậy cơ?

"Ta không tin!"

"Đúng vậy, lời nói của ngươi căn bản không có độ tin cậy, chờ ngươi bị đánh bại rồi, vậy thì công chúa Đại Can lại tiếp tục lên sao?"

"Người này nhất định là đang giở trò, ta đã cảm nhận được rồi."

"Đúng rồi, ta nghĩ tốt nhất là mọi người cùng nhau và đuổi bọn họ đi là tốt nhất."

"Sao có thể trực tiếp đuổi đi được, phải trả lại cơ duyên đã đoạt của chúng ta mới được."

Tất cả mọi người đều không tin lời Lâm Tiêu nói, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Hắn cười thầm.

"Nếu các ngươi không tin tôi, thì ta sẽ đánh cho đến khi các người tin thì thôi."

Sau đó, hắn duỗi hai ngón tay ra và chỉ vào kiếm trận của Triệu Kiếm Hải.

Hai ngón tay móc vào nhau.

"Ngươi lên trước đi, kiếm trận gia thân, tuyệt đối đừng thu lại, nếu không, ngươi quá yếu." Lâm Tiêu thản nhiên nói.

Triệu Kiến Hải sửng sốt, sắc mặt lúc đó xanh đỏ đan xen.

Kiêu ngạo!

Thật kiêu ngạo!

Tiểu tử này là người kiêu ngạo nhất mà hắn từng gặp, chưa từng có ai như vậy.

Hơn nữa, người này còn cướp đi bốn cơ duyên của Huyền Kiến Môn bọn họ, hắn nhất định phải đoạt lại.

Những người khác cũng sửng sốt, thiếu niên này thật là ngông cuồng.

Vừa bắt đầu đã muốn thử thách độ khó cao nhất.

Kiếm Trận Gia Thân của Triệu Kiến Hải, dù là bán bộ Hoá Đỉnh cũng phải lùi một bước.

"Ngươi chắc chắn chứ? !" Triệu Kiếm Hải trầm giọng nói.

Hắn đã bất cẩn một lần, nhưng hắn sẽ không bất cẩn lần thứ hai.

Có Kiếm Trận Gia Thân, hắn vô cùng tự tin.

"Nói quá nhiều điều nhảm nhí." Lâm Tiêu phàn nàn.

Triệu Kiếm Hải hừ lạnh một tiếng. Một luồng khí tức mạnh mẽ dâng lên, kiếm ý mãnh liệt dường như tăng lên một cấp độ.

Bán bộ Hoá Đỉnh? !

Mọi người ánh mắt sáng lên, vẻ mặt kinh ngạc.

Kiếm Trận Gia Thân hiện tại của Triệu Kiếm Hải, chắc chắn thực lực đã đạt đến cấp độ bán bộ Hoá Đỉnh rồi.

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, Triệu Kiếm Hải lại giận dữ hét lên, khí tức trên người hắn lại tăng lên.

"Đây, đây hình như sắp đạt tới trình độ Hóa Đỉnh cảnh rồi?"

"Rất gần rồi, nhưng tuyệt đối sẽ không đột phá Hóa Đỉnh cảnh."

"Đúng vậy, bán bộ Hóa Đỉnh và Hóa Đỉnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau."

Mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Đây là Triệu Kiến Hải đang đột phá tạm thời sao?

Nếu không, cho dù có kiếm trận gia trì, cũng sẽ không tăng nhiều như vậy.

Không chỉ có bọn họ, mà ngay cả Lâm Tiêu và Can Anh Túc cũng có chút ngạc nhiên.

Đối phương có thực lực như vậy cũng không tệ.

"Ra tay đi." Lâm Tiêu thúc giục.

"Như ngươi ước nguyện!"

"Tinh Viên" Triệu Kiếm Hải hét lên.

Khoát kiếm cấp phẩm trong tay được hắn vung lên.

Xoạt! !

Một đạo kiếm quang cao tận trời chấn động hư không bộc phát ra.

Uy lực cực đại như một tảng đá rơi xuống mặt đất. Nhưng ngay khi đạo kiếm quang này quét qua mọi thứ và đánh về phía đối thủ.

Lâm Tiêu ra tay rồi.

Một quyền!

Hắn chỉ đơn giản là đấm một quyền vào kiếm quang, thậm chí không thi triển bất kỳ linh lực nào.

"?????"

Triệu Kiến Hải ngẩn ra, những người xung quanh cũng chết lặng.

Tiểu tử này đang làm gì vậy? Hắn không cần tay nữa sao?

Ngay cả kiếm của Triệu Kiếm Hải trước đó bị Can Anh Túc chặn lại Triệu Kiếm Hải trước đó, cũng có thêm một lớp sương khí màu đỏ.

Bây giờ thiếu niên này quá điên cuồng rồi.

Bùm! Có một tiếng nổ cực lớn.

Thiếu niên lùi lại ba bước.

Nhưng Triệu Kiếm Hải đã bị một đạo lực mạnh mẽ làm cho chấn động và lùi lại hơn mười bước.

Lại nhìn tay của thiếu niên đó, không hề bị thương.

Ở hiệp đầu tiên, thiếu niên này nhỉnh hơn một chút.

"Không thể nào!" Triệu Kiến Hải kêu lên thất thanh, hắn không thể tin nổi.

Trong trạng thái này mà hắn đã bị một quyền đánh lui sao?

Điều này là không thể.

Ngay sau đó, hắn thúc động toàn bộ linh lực và ý cảnh chi lực, một lần nữa vung kiếm khoát lên và chém vào Lâm Tiêu.

"Thất Tinh Liên Trảm!" Đây là tuyệt kỹ nổi tiếng của hắn và nó là đòn mạnh nhất.

Đạo kiếm tương hỗ lẫn nhau và xếp chồng lên nhau.

Các tầng kiếm ý tiếp tục đột phá.

Bậc 6,8.

Bậc 6,9.

Bậc 7.

Bậc 7,2

Bậc 7,5

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

...

Đây là... kiếm ý bậc 8! !

Ôi trời ơi! !

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Triệu Kiếm Hải người có Kiếm Trận Gia Thân, đã nâng kiếm ý ý cảnh lên mức độ Hoá Đỉnh.

Mặc dù chỉ là một kích bộc phát, nhưng cũng quá lợi hại.

Tuy nhiên, thiếu niên phía đối diện chỉ cười nhẹ, hắn vẫn không rút lui, cũng không sử dụng bất kỳ linh lực nào.

Một quyền! Hắn lại ra một quyền nữa.

"Cùng một thủ đoạn, ngươi đang muốn chết sao!" Triệu Kiếm Hải tức giận hét lên, kiếm ý càng thêm sắc bén.

"Ồ, thật sao? Vậy thì ta sẽ đổi!" Lâm Tiêu dường như cảm thấy cũng có lý.

Sau đó, một luồng quang vận màu vàng nhạt phát ra từ cơ thể hắn.

Ù...

Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy da đầu ngứa ran như bị một con tuyệt thế hung thú nhìn chằm chằm.

Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại xuất hiện cảm giác này?

Bùm bùm bùm! !

Lúc này, sát chiêu cấp trung thiên phẩm của Triệu Kiếm Hải đã giáng một đòn mạnh mẽ vào nắm đấm của thiếu niên đó.

Khoảnh khắc cả hai chạm vào nhau.

Hào quang phóng thẳng lên bầu trời, phá tan vô số tầng mây, thậm chí pháp bảm giám sát thiên màn nào đó cũng bị nổ tung thành từng mảnh.

Mặt Triệu Kiếm Hải biến sắc, sắc mặt của các tử đệ kiếm trận phía sau hắn đều đột ngột thay đổi.

"Không ổn rồi!……!!"

"Lực đạo này. . . quá, quá mạnh, hắn còn là người sao? !"

"Hỏng rồi, không chặn nổi nữa rồi! A a a a a a..."

Răng rắc! Răng rắc!

Kiếm quang trùng trùng giống như nước biển rút đi, tan rã, bị nghiền nát thành tro.

Ầm ầm ầm...

Từng đệ tử của Huyền Kiếm Môn bị đánh bay ra ngoài.

Triệu Kiếm Hải là người bay ngược lại nhanh nhất, dữ dội nhất và thảm hại nhất.
Chương 124: Nếu ta là các ngươi, ta nhất định sẽ lập tức chạy xa ra khỏi nơi này

Bên ngoài bí cảnh.

Tất cả mọi người, bao gồm cường giả Hóa Đỉnh, toàn bộ quá trình đều trợn tròn mắt lên nhìn vào Thiên Lăng Thủy Màn.

Khi thiếu nữ mặc váy đỏ xuất hiện, đồng thời đánh Triệu Kiếm Hải bị thương, quần chúng đều hết hồn.

Cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm Môn kia cau mày lại. Ông ta nghĩ, đợi khi tên tiểu tử Kiếm Hải kia ra ngoài, nhất định phải dạy dỗ cho một trận.

Ông ta ngày nào cũng dặn, tuyệt đối không được chủ quan, không được sơ xuất, đều là đàn gảy tai trâu cả rồi phải không?

Mà khi thiếu nữ mặc váy đỏ chém đứt một cánh tay của Triệu Kiếm Hải, mọi người đều sững lại.

Sắc mặt của cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm Môn đã trở nên khó coi rồi, trong đáy mắt toàn là cơn phẫn nộ. Tầm quan trọng của một cánh tay đối với người tu kiếm, không cần phải nói nhiều thêm nữa.

Bây giờ lại bị người ta chặt mất.

Cho dù có dùng phép thần mà nối lại, thì cũng phải mất nhiều năm sau mới có thể sử dụng tự nhiên được.

Nhưng sau khi tất cả mọi người đều nhận ra thân phận của thiếu nữ mặc váy đỏ, thì cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm Môn đành câm nín.

Hoàng thất Đại Can?

Đó không phải là một thế lực mà Huyền Kiếm Môn bọn họ có thể so sánh.

Haizzz! Cái tên tiểu tử Kiếm Hải này, đành coi như số nó đen vậy.

Cuối cùng, khi Lâm Tiêu xuất hiện. Tất cả mọi người đều biến sắc.

Không phải chứ.

Cái tên này sao lại ra đây rồi? Không phải hắn đang luyện hóa cơ duyên sao?

Giờ mới qua ba ngày thôi mà. Luyện hóa cơ duyên xong rồi sao?

Phiền phức rồi đây, bị tên nhãi ranh này đánh hơi thấy mùi của tiên thảo, vụ này khó xử lý rồi.

Cũng may, trận kiếm mà Triệu Kiếm Hải kết thành, trước mắt chắc là thứ mạnh nhất rồi.

Cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm Môn vì vậy mà thở phào một hơi.

Với trạng thái này của tiểu tử Kiếm Hải, cho dù là yêu nữ Đại Can kia thì cũng không có cách nào đối phó được trong một chốc một lát.

Nhưng cũng chính sự tự tin này, ngay sau đó, khi bị thiếu niên nào đó hủy thành tro bụi.

Cái tên tiểu tử cướp cơ duyên của người khác kia, chỉ đấm một cú đã đánh lui được Triệu Kiếm Hải.

Cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm Môn ngẩn ra luôn, nụ cười trên mặt dần trở nên cứng ngắc.

Chuyện gì vậy?

Đây...không thể nào.

Rất nhanh sau đó, Triệu Kiếm Hải cũng không thể tin nổi, lập tức thi triển một nhát kiếm kinh thiên, uy lực trực tiếp đạt tới Hóa Đỉnh.

Người ở dưới Thiên Lăng Thủy Màn đều đồng loạt nín thở.

Cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm Môn cũng tập trung linh lực, dõi mắt nhìn, nhìn hết sức chăm chú.

Lần này chắc là ổn rồi nhỉ.

Cái tên tiểu tử, cướp cơ duyên của người khác kia, ngươi có bản lĩnh thì phá thêm một chiêu này cho ta xem nào!

Kiếm quang và quyền va vào nhau.

Toàn bộ Thiên Lăng Thủy Màn đều chấn động.

Phốc.....

Một âm thanh vang lên.

Toàn bộ hình ảnh trên thủy màn đều biến mất.

HÌnh ảnh xuất hiện cuối cùng là...kiếm trận của Huyền Kiếm Môn bị phá, tất cả đệ tử đều bay ra ngoài.

Yên lặng!

Tất cả đám người ngoài bí cảnh, đều im lặng mất vài giây.

“Thực lực của thiếu niên này thật không thể tưởng tượng nổi, dường như còn mạnh hơn yêu nữ Đại Can kia một chút đó!”

“Bỏ hai từ ‘dường như’ đi, hắn quả thực là mạnh hơn một chút.”

“Các người có nhìn ra được hắn lĩnh ngộ ý cảnh gì không? Hình như không phải ý cảnh của quyền đâu”

“Tuyệt đối không phải ý cảnh của quyền cước, ý cảnh của quyền cước không thể phá được một nhát kiếm kinh thiên kia của Triệu Kiếm Hải.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước kết cục của cuộc chiến này.

“Lão Từ, hình ảnh đâu!!! Đây là thời khắc quan trọng đấy, nhanh chóng điều động ra đi!!!” Một cường giả Hóa Đỉnh của đại thế lực khác thúc giục.

“Cái này....cái này, chỉ e là tạm thời không thể nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì rồi.” Cường giả Hóa Đỉnh của thánh địa Thái Tuế, người thi triển Thiên Lăng Thủy Màn nhíu chặt mày.

“Tại sao vậy chứ?” Vị đại lão Hóa Đỉnh kia hỏi.

“Cơn chấn động từ cuộc chiến của hai tên tiểu tử kia đã làm hỗn loạn quy tắc bên trong, ít nhất cũng phải một ngày sau mới khởi động lại được Thiên Lăng Thủy Màn.” Đại lão Hóa Đỉnh của thánh địa Thái Tuế bất đắc dĩ nói.

“Cái gì? Một ngày? Sau một ngày, tiên thảo bị người ta cướp mất rồi thì bọn ta còn xem cái gì nữa!” Đại lão Hóa Đỉnh kia không vui, nói.

Trong đám người này, duy chỉ có người của Huyền Kiếm Môn là yên tĩnh vô cùng. Bọn họ chẳng có gì muốn nói cả.

Cái tên tiểu tử cướp cơ duyên của người khác kia quá quỷ dị. Giống như hắn chính là khắc tinh của Huyền Kiếm Môn bọn họ.

“Tiên thảo này, không thuộc về hắn ta không được.” cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm Môn thở dài thườn thượt, giọng nói trầm thấp.

Nghe lời này, không ai mở miệng phản bác.

Ngay cả kiếm trận do Triệu Kiếm Hải kết thành cũng đều thất bại, tiểu tử cướp cơ duyên kia, trong bí cảnh đã không ai địch nổi rồi.

Càng chưa nhắc tới trên người hắn còn có yêu nữ Đại Can.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hiện tại, người bên ngoài bí cảnh chỉ kỳ vọng người của tông phái mình có thể sống sót trở ra thôi. Còn sống là tốt rồi. Đó đã là sự may mắn lớn nhất rồi.

……

Bên trong bí cảnh, Lâm Tiêu dùng một quyền đấm vỡ kiếm trận của Huyền Kiếm Môn, tất cả mọi người đều bị đánh trọng thương.

Triệu Kiếm Hải, đại sư huynh dẫn đầu Huyền Kiếm Môn còn bị thương nghiêm trọng tới mức hôn mê.

Lâm Tiêu không hạ sát chiêu. Đối với hắn mà nói, hắn không thù không oán với những người này, chỉ là tranh đoạt cơ duyên mà thôi.

Kẻ có năng lực thì ắt sẽ giành được, không nhất thiết phải giết người.

“Cảm tạ các hạ giơ cao đánh khẽ, Huyền Kiếm Môn bọn ta....xin rút khỏi cuộc tranh giành tiên thảo!” Một đệ tử của Huyền Kiếm Môn miễn cưỡng đứng dậy hành lễ với Lâm Tiêu, nói.

Hắn cũng nhìn ra được, thiếu niên này vào thời khắc cuối cùng đã thu tay. Nếu không, với trạng thái đó của đối phương, tùy ý đánh thêm một đòn nữa, thì đám người bọn họ đâu chỉ đơn giản là trọng thương như vậy.

“Các vị có thể rời khỏi nơi này rồi!” Lâm Tiêu phất tay nói.

“Vâng, thưa các hạ!” đệ tử Huyền Kiếm Môn đáp.

Không cần thiếu niên này nói, bọn họ cũng sẽ nhanh chóng rời đi.

Không bao lâu sau, đệ tử Huyền Kiếm Môn đã dìu nhau, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lâm Tiêu không nhìn bọn họ, mà chuyển ánh mắt lên người những đệ tử của những thế lực khác đang đứng xung quanh.

“Người tiếp theo, các vị ai muốn lên, hoặc là cùng lên luôn cũng được.” Lâm Tiêu mỉm cười nói.

Mọi người ngẩn ra.

Ngông cuồng.

Thật sự ngông cuồng!

Nhưng bọn họ phải thừa nhận, người ta có tư cách để ngông cuồng.

Cùng lên? Tất cả mọi người cùng lên sao?

Người của những thế lực còn lại nhìn nhau một cái. Cái khác chưa tính, đối với lời đề nghị này, bọn họ cũng có chút động lòng.

Dù gì thì kia cũng là tiên thảo đó. Nếu có thể hợp lực đuổi hai kẻ này đi, thì bọn họ sẽ có cơ hội đoạt tiên thảo rồi.

Nếu không, tiên thảo này không thể nào đến lượt bọn họ đâu.

Lâm Tiêu thấy biểu cảm của những người này, âm thầm trợn trắng mắt.

Hắn nói lời khách sáo, khách sáo đó, mấy người còn coi là thật chắc.

Nếu đám người này thực sự cùng nhau lên, vậy thì phải tốn nhiều công sức hơn rồi.

“Hì hì! ~~ Cùng lên đi, mọi người cùng lên, náo nhiệt biết bao nhiêu.” Một bóng dáng màu đỏ vui vẻ nhảy lên, bày ra vẻ mặt háo hức.

Tất cả mọi người: “.......”

Đệt!

Bọn họ suýt nữa thì quên mất sự tồn tại của yêu nữ này.

Nếu có thiếu nữ cuồng sát sinh này tham gia vào cuộc tranh giành......

Trong lòng mọi người đều cân nhắc một phen, rồi đưa ra quyết định.

“Quy Nguyên tông chúng ta xin rút lui khỏi cuộc tranh giành tiên thảo này.”

“Thánh địa Thái Tuế chúng ta xin rút lui khỏi cuộc tranh giành tiên thảo này.”

“Thiên Diễn tông chúng ta xin rút lui khỏi cuộc tranh giành tiên thảo này.”

Người của ba thế lực lớn khác sau khi cân nhắc, bàn bạc với nhau cũng đều tuyên bố rút lui khỏi cuộc tranh giành tiên thảo.

Sau khi người của bốn thế lực lớn đều rút lui, những tông phái nhỏ đi theo vào bí cảnh kia nào dám do dự, cũng đồng loạt tuyên bố rút lui, không tham dự vào cuộc tranh giành tiên thảo nữa.

Nhưng đám người này không hề rời khỏi đây, mà lui ra phía ngoài tầm hai cây số, đứng từ xa nhìn hai người Lâm Tiêu.

Không tranh đoạt, nhưng mà xem thôi thì chắc là được chứ.

Lâm Tiêu thấy vậy, mắt khẽ híp lại. Hướng về phía bọn họ, hô lên một câu kỳ lạ.

“Nếu ta là các vị, ta nhất định sẽ cách xa nơi này, càng xa càng tốt!”

Cùng với đó, ánh mắt hắn trầm xuống, nhưng không phải là nhìn đám người kia, mà là nhìn tới vị trí của tiên thảo.
Chương 125: Tiên thảo, không phải cơ duyên chính

Nghe xong lời của Lâm Tiêu mấy người đã lùi lại vài chục mét bây giờ mặt lại càng thêm tái nhợt. Bọn họ đã biểu hiện bản thân không có ý muốn tranh giành tiên thảo, vậy mà kẻ này vẫn quá đáng như vậy.

Chả nhẽ nhìn thôi cũng không được à?

Đương nhiên, lời này bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.

Lâm Tiêu đứng một bên thấy mấy kẻ này hình như không có ý muốn rời đi, cho nên cũng chả thèm nói gì nữa.

“Tiểu Tiêu Tiêu~ làm sao thế? Phát hiện ra chuyện gì hay ho à?” Can Anh Túc nhìn quá.

Lâm Tiêu: “???”

“Tiểu nha đầu, ngươi gọi ta là cái gì?” Lâm Tiêu trợn mắt nhìn đối phương.

“Ngươi cứ gọi ta là đồ này đồ kia, ta cũng lấy một cái danh xưng dễ nghe đặt cho ngươi!” Can Anh Túc cười híp cả mắt lại.

“Ta không còn nhỏ nữa, ngươi cứ gọi tên là được.” Lâm Tiêu bất lực trả lời.

Tiểu tiểu tiểu cái quỷ ấy, hắn lớn thế này cơ mà. Ngươi cứ gọi thêm vài câu nhỡ biến thành tiểu thật thì làm thế nào. Có chịu trách nhiệm không?

“Được rồi, Đại Tiêu Tiêu phát hiện ra chuyện gì rồi à?” Can Anh Túc lại cười hì hì nói.

Lâm Tiêu trợn trắng cả mắt: “Cây tiên thảo này sợ rằng sẽ là nguyên nhân thu hút một số dị tượng thiên địa.”

Can Anh Túc nghe xong thì trong mắt bỗng nhiên lóe sáng.

“Ý ngươi à……” Nàng ta có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, rất có khả năng, ở đây vẫn còn cơ duyên khác nữa.” Lâm Tiêu tiếp tục nói.

Can Anh Túc nghĩ một lát rồi đưa linh thức tìm xung quanh, sau khi quan sát vài vòng nàng ta bắt đầu nhíu mày.

Ngoài cây tiên thảo ra, nàng ta không phát hiện cái gì nữa.

“Đại Tiêu Tiêu nhìn ở đâu ra đấy? ta chả phát hiện ra chuyện gì khác thường cả.” Can Anh Túc nghi ngờ hỏi.

“Chuyện này…..trực giác đó.” Lâm Tiêu nói không rõ ràng lắm.

Thực ra lúc mới đầu hắn cũng nghĩ giống những người khác, nghĩ rằng Hồng Huyết Chân Long mới là thứ gây ra dị tượng. Lúc đuổi theo tới đây cơ thể hắn tự nhiên vô cùng kích động.

Giống như các ý cảnh bị một thế lực nào đó hút lại đây, sau khi hắn đến gần cây tiên thảo, sức mạnh ấy hình như có chút ghét bỏ, thậm chí là không muốn tới gần.

Lâm Tiêu cũng có chút sửng sốt.

Đây là linh thảo cấp Tiên phẩm đó.

Hắn đã từng nghe qua về tác dụng của cây tiên thảo này, Chân Long huyết mạch, tăng ngộ tính, tăng thiên phú. Hắn đã đạt được lĩnh ngộ viên mãn, sau khi dùng cây tiên thảo này ngộ tính cũng sẽ chả tăng được thêm là bao. Nhưng những tác dụng khác thì vẫn cực kỳ hấp dẫn.

Vậy tại sao cơ thể hắn lại có cảm giác ghét bỏ?

Cho nên Lâm Tiêu có thể đoán ra rằng, thứ thu hút hắn tới đây không phải cây tiên thảo này, nó chắc chắn là thứ khác.

Rốt cuộc là thứ gì.

Hắn cũng không biết nữa, bây giờ hắn chỉ có thể đợi, đợi sau khi cây tiên thảo kia trưởng thành, có lẽ sẽ có được đáp án.

Thời gian cứ thế trôi đi, dị tượng thiên địa vẫn chưa dừng lại, hơn nữa không biết có phải do hắn tưởng tượng không, chỉ cảm thấy uy áp xung quanh bắt đầu tăng lên.

Xung quanh yên tĩnh lạ kỳ, các yêu thú đã chạy trốn không còn chút tung tích. Các đệ tử đứng xung quanh vài chục mét cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

“Hay là, hay là chúng ta mau rút lui đi, ta cứ cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn.”

“Ta không đi, cây tiên thảo kia, sau khi trưởng thành sẽ xuất hiện một số dị tượng có lợi cho tu vi.”

“Đúng vậy, đây đâu phải vật thường, trăm năm mới có một lần.”

“Ta cũng không đi, trong nguy hiểm chắc chắn có cơ hội, nhỡ đâu cây tiên thảo kia trưởng thành xong rồi lại bay vào trong ngực ta thì sao.”

“Các ngươi không đi thì ta đi, đồ này cũng không có duyên với ta, ta phải mau chóng đi tìm cơ duyên thuộc về ta.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ta cũng vậy, cùng đi đi.”

Có một số người vẫn ở lại, một số người bắt đầu rời đi. Đại khái khoảng vài tiếng sau, cây hồng huyết chân long đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm, một đạo quang mang đỏ chói từ trong thân cây bay ra lơ lửng trên bầu trời.

Cây tiên thảo đã trưởng thành!!

Mọi người đều lấy lại tinh thần.

Bên phía Lâm Tiêu, hắn và công chúa Anh Túc đã đứng bên cây tiên thảo, đôi mắt của Can Anh Túc sáng ngời.

Nàng ta có thể cảm nhận được cây tiên thảo này rất quan trọng với nàng ta, nói không chừng có thể áp chế được khí tức Sát Sinh ý cảnh trong người nàng ta.

Nàng ta từ từ đứng bên cạnh Lâm Tiêu, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm. Cây tiên thảo này chỉ có một, đồ này vẫn cứ đưa cho Đại Tiêu Tiêu đi.

Áp chế Sát Sinh ý cảnh, nàng chỉ cần có Lâm Tiêu bên cạnh là đủ rồi. Đợi lấy được tiên thảo cho Lâm Tiêu nàng ta sẽ đưa ra một yêu cầu, không biết Lâm Tiêu có đáp ứng hay không?

“Đại Tiêu…..”

Can Anh Túc đang định nói chuyện thì bị Lâm Tiêu chặn lại.

“Nha đầu, hái nó ngay đi!” Lâm Tiêu lúc này tập trung tinh thần, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Cơ duyên lớn hơn có thể sẽ tới ngay bây giờ, hắn cần phải tập trung.

“Hả??? ngươi, ngươi có ý gì?” Can Anh Túc không hiểu.

Nàng ta không ngờ Lâm Tiêu sẽ nhường cho nàng ta hái.

“Tiên thảo không phải thức ta muốn, ngươi mau hái đi. Lúc tiên thảo trưởng thành nó sẽ ở đây trong vòng mười nhịp thở, bây giờ vẫn còn bốn nhịp, sau khi hết bốn nhịp nó sẽ lập tức bỏ chạy, đến lúc đó cả ta và ngươi không đuổi nổi đâu.” Lâm Tiêu lập tức nói.

“Đây…..được, ta hái nó!” Can Anh Túc nghe xong không do dự nữa.

Sau khi lấy hộp ra thì nàng đưa tay hái tiên thảo bỏ vào hộp ngọc. Lâm Tiêu nhìn nàng ta một cái, phát hiện kim sắc trước kia bao phủ người nàng ta, sau khi hái tiên thảo xong thì đã biến mất.

Quả nhiên cây tiên thảo này thuộc về nữ nhân này. Trong lòng Lâm Tiêu cũng không có gì đau buồn lắm, hắn cảm thấy sức mạnh thu hút hắn đang càng ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng rõ ràng.

“Nha đầu, sắp tới rồi!” Lâm Tiêu nói.

“Tới, tới đâu cơ?” Can Anh Túc đang hưng phấn nên không hiểu được Lâm Tiêu nói gì.

“Tiên thảo là cơ duyên của ngươi, còn cơ duyên của ta, bây giờ mới tới!” Lâm Tiêu trầm giọng.

Giống như hắn đang tự nói với bản thân mình. Nói xong câu này thì thấy nơi đám đông đang đứng bắt đầu rung chuyển.

Động đất càng ngày càng mạnh, linh khí cũng bắt đầu xộc lên, những người tu vi thấp bị áp xuống không cách nào đứng nổi lên.

Mà phạm vi của động đất từ chỗ cây tiên thảo ngày càng lan rộng, lan ra khắp bí cảnh thậm chí còn lan cả ra ngoài bí cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK