• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Những người tham gia may mắn sống sót, bắt đầu đoàn kết lại

Vút vút!

Một ngọn lửa đỏ rực từ sâu trong cơ thể Lâm Tiêu bùng lên, sau đó lan ra toàn bộ cánh tay phải.

Bùm! !

Những nhóm lửa hừng hực tấn công bốn người họ.

Quả cầu lửa đỏ thẫm cháy rực trong không trung, nhiệt độ cao tuyệt đối khiến toàn bộ nước ở xung quanh bốc hơi.

Ngọn lửa? !Lâm Tiêu thực sự có thể kiểm soát ngọn lửa?

Cả bốn người họ đều kinh ngạc không thôi.

Dù cách xa nhau mấy chục mét, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được uy hiếp mạnh mẽ từ ngọn lửa.

Nhưng bây giờ đã không kịp thu tay nữa rồi.

Vậy thì toàn lực xông lên thôi!

Một kích bốn loại ý cảnh của bốn người tấn công không chút dè dặt.

Lúc này, Lâm Tiêu nhếch miệng cười.

"Nổ!!" Hắn vừa dứt lời, những quả cầu lửa đó ngay lập tức nổ tung.

Mặt bốn người lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng họ không thể làm gì được.

Một làn sóng lửa khủng khiếp nhấn chìm tất cả bọn họ.

"Bùm bùm bùm!~~"

Ba trong số họ đã bị nấu chảy không còn cả bã.

Chỉ có một người trong tiếng la hét thảm thiết chạy thoát ra ngoài. Sau đó, hắn ta chạy như bay về một hướng, là Lục Thanh Vân!

Lúc này, Lục Thanh Vân đầu tóc rối bù, toàn thân cháy đen, quần áo gần như cháy rụi nhưng đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Cho dù trong nhẫn trữ vật có quần áo dự phòng, hắn ta cũng không dám dừng lại nửa phút để thay.

Khủng khiếp!

Sao Lâm Tiêu có thể đáng sợ như vậy.

Ngọn lửa đó chắc chắn không phải là ngọn lửa bình thường, Hoả Chi ý Cảnh mà Lâm Tiêu lĩnh ngộ nhất định đã đạt đến trình độ rất cao.

Ít nhất nó còn lĩnh ngộ sâu hơn Kiếm Chi Ý Cảnh của hắn ta.

Chết tiệt.

Hắn không phải là một thể tu, hay một tu hành giả Lực Chi Ý Cảnh chứ? !

Lúc này...

"Ôi ! Đáng tiếc, đây là tháp Chân Long Thiên Mệnh, nếu không ngày mai làm sao ngươi có thể nhìn thấy mặt trời." Một tiếng thở dài vang lên.

Lục Thanh Vân chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung.

Là Lâm Tiêu!

Bản thân đã sử dụng bí pháp để chạy trốn rồi. Chuyện này, làm sao tên này có thể đuổi kịp?

Trước khi hắn ta kịp hiểu ra.

Bùm một tiếng.

Lục Thanh Vân đã mất đi ý thức.

Mở mắt ra lần nữa, hắn ta đã xuất hiện bên ngoài tháp Chân Long Thiên Mệnh và bị loại bỏ tư cách.

"Thanh Vân huynh, ngươi cũng ra rồi!"

"Ồ, Lâm Tiêu quá mạnh rồi."

"Cũng may là ở bên trong tháp Chân Long, nếu không chúng ta đã chết rồi."

Ba đội viên ra sớm hơn một bước đều bị thực lực của Lâm Tiêu làm cho kinh hãi, trong lòng cũng còn chút dư âm.

"Đây, Lâm Tiêu này thật sự chỉ có tu vi Toàn Đan Cảnh tầng thứ năm sao? !" Sau khi Lục Thanh Vân hoàn hồn, trên mặt tràn đầy đau khổ.

Không chỉ có bốn người Lục Thanh Vân vừa mới ra khỏi tháp Chân Long cảm thấy chấn động.

Mọi người bên ngoài đều bị thực lực của Lâm Tiêu làm cho kinh ngạc.

Hoả Chi Ý Cảnh!

Kiếm Chi Ý Cảnh!

Đây... chuyện này Lâm Tiêu là một tu giả song ý cảnh! ! Mà hai ý cảnh đã được tu luyện đến mức không hề tầm thường.

Nếu có thể thành công Toàn Đan Hoá Đỉnh, chỉ đơn giản là ...

Quái vật! !

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Những người của Thái Tuế thánh địa thậm chí còn bối rối hơn.

Ba …ba……

Tam tu giả ý cảnh!

Tiền bối Lâm Tiêu thực sự là tam tu giả ý cảnh.

Chỉ có bọn họ mới biết, Lâm Tiêu tiền bối đã lĩnh ngộ Đan Chi Ý Cảnh đến viên mãn, đạt đến trình độ lĩnh vực.

Đây có còn là người không?

Họ đã từng nghe nói rằng con đường song tu ý cảnh là vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên, tam tu ý cảnh đã tu luyện từng loại ý cảnh đến trình độ như vậy, e rằng trên đời rất ít người có thể làm được.

Một quái vật yêu nghiệt như vậy sẽ như thế nào nếu có thể Hoá Đỉnh thành công?

Mọi ánh mắt đều tập trung vào một người nào đó.

Bảng danh sách bên cạnh khẽ nhấp nháy.

Có chút gì đó đã thay đổi.

(Hạng nhất, Lâm Tiêu, 100200 điểm tích luỹ chân long. )

(Hạng nhì, Can Anh Túc, 44100 điểm tích luỹ chân long.)

(Hạng ba, Si A Ngưu, 14600 điểm tích luỹ chân long.)

(Hạng bốn, Lãnh Vô Lệ 13.500 điểm tích luỹ chân long. )

(Hạng năm, u Dương Vận, 13100 điểm tích luỹ chân long. )

...

Từ bảng xếp hạng có thể thấy, tầng thứ tám còn lại... 41 người.

Điểm tích luỹ chân long của sáu người bị loại đều rơi vào tay Lâm Tiêu.

Điều này làm cho tổng số điểm của hắn vượt quá 10 vạn.

Hai người bị loại còn lại không may bị ma vật giết chết, điểm của họ đã trống không.

Ngoài ra, điều khiến các đại lão bên ngoài tòa tháp kinh ngạc nhất chính là yêu nữ Đại Can.

Yêu nữ này bất ngờ giành được 10.000 điểm bằng cách giết ma vật chỉ trong một ngày.

Về lý do tại sao nàng ta không săn lùng và giết những người tham gia bảng Chân long khác. Không phải vì nàng ta có một trái tim lương thiện.

Mà là chỉ cần những người tham gia khác nhìn thấy bóng dáng của yêu nữ này từ xa, họ sẽ lập tức bỏ chạy.

Yêu nữ này uy danh lẫy lừng, danh tiếng vang xa.

Bên trong tháp Chân Long Thiên Mệnh những người tham gia may mắn sống sót khác cũng nhận thấy sự thay đổi của danh sách.

10 vạn! !

Lâm Tiêu thực sự đã đột phá 10 vạn điểm tích luỹ, yêu nữ cũng đã đột phá đến 4 vạn điểm.

Cùng với việc loại bỏ một số người.

Điều này có thể chứng minh một chuyện Lâm Tiêu và yêu nữ đang săn lùng và giết những người tham gia bảng Chân Long khác.

Trong nháy mắt, một cảm giác nguy cơ mạnh mẽ dâng lên trong lòng mọi người.

Một ý nghĩ cùng lúc xuất hiện trong lòng họ.

“Lâm Tiêu và yêu nữ đó không chết, vậy những người chết sẽ là bọn họ.”

“Để xếp hạng trên bảng Chân Long, phương án tốt nhất bây giờ là ... Ưu tiên loại bỏ Lâm Tiêu và yêu nữ này.”

“Chỉ bằng cách loại bỏ hai người này, những người còn lại mới có thể cạnh tranh công bằng.”

Trong vài ngày tiếp theo, hầu hết những người tham gia ở tầng tám đều đang làm một việc với sự ăn ý ngầm.

Đoàn kết lại với nhau.

Vì sự uy hiếp của Lâm Tiêu và yêu nữ, khiến họ sinh ra một sự gắn kết không thể giải thích được.

Sinh tồn thử luyện còn có 6 ngày đếm ngược.

Can Anh Túc là người đầu tiên gặp phải sự phục kích của một đội mười lăm người.

Dưới khoảng cách lớn giữa kẻ thù, sau khi Can Anh Túc đã giết bảy người, bị thương và bỏ trốn. Điều này khiến tất cả mọi người trong và ngoài tòa tháp đều sững sờ.

Họ một lần nữa nhìn thấy sức mạnh chiến đấu đáng sợ của yêu nữ này.

Dưới sự phục kích và tấn công bất ngờ, mà yêu nữ này đã có thể đấu với 15 người, cuối cùng đã phản công giết được gần một nửa số người và trốn thoát.

Nếu đây là một cuộc đối đầu trực diện, chẳng phải là...

Không ai dám nghĩ tới nữa ……

Thử thách sinh tồn, năm ngày đếm ngược.

Đội đoàn kết lại tập hợp được mười bảy người, tìm kiếm tung tích hai người đó ở khắp nơi.

...

Thử thách sinh tồn, bốn ngày đếm ngược

Đội đoàn kết lại tập hợp được hai tư người.

...

Thử thách sinh tồn, ba ngày đếm ngược

Đội đoàn kết đã tập hợp được 30 người.

Cũng vào ngày này, Can Anh Túc lại bị tiểu đội đoàn kết phục kích.

Lúc này, thay vì chiến đấu, nàng ta quay đầu bỏ chạy.

Nếu đánh không thắng, chẳng lẽ nàng ta chạy cũng không thắng sao? !

Cũng chính vì sự quả quyết của nàng ta.

Sau khi bị truy sát một ngày, đến khi thử thách sinh tồn còn 2 ngày đếm ngược, cuối cùng Can Anh Túc cũng gặp được tiểu tử thối mà mình đã tìm kiếm mấy ngày nay!
Chương 157: Ý tưởng của nhóm này là do kẻ thông minh nào nghĩ ra vậy

Mấy ngày nay Lâm Tiêu cảm thấy thật kỳ quái.

Mỗi ngày hắn ngoại trừ chém giết ma vật, thì ngay cả nửa người tham gia bảng Chân Long cũng không gặp.

Chuyện này là sao vậy.

Đâu thể nào như vậy được.

Tuy tầng thứ tám rất rộng, nhưng hắn cũng đã lượn hơn nửa ngày rồi, theo lí mà nói thì cũng nên gặp phải vài người tham gia rồi mới đúng.

Thắc mắc này, vào ngày thứ hai đếm ngược của thí luyện sinh tồn, đã có lời giải đáp.

Lâm Tiêu đang chém giết ma thú, thì đột nhiên cảm thấy từ phía xa có cơn trấn động của một cuộc chiến truyền tới.

Cuối cùng, cũng tìm thấy người rồi!

Sau khi xuất ra một kích đánh chết con ma vật trước mặt, Lâm Tiêu liền nhanh chóng bay về phía cuộc chiến.

Tiếp đó, Lâm Tiêu nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ quen thuộc đang bay về phía mình.

“Hic hic! ~~~ Tiêu Tiêu, bọn họ bắt nạt ta!!!” Can Anh Túc tỏ vẻ mềm yếu, đáng thương, dang hai tay nhào tới.

Lâm Tiêu nhíu mày, hắn còn lâu mới mắc bẫy của nàng ta.

Thân hình khẽ động, né một cách hoàn hảo.

“Huhu!! Người ta bị truy sát nhiều ngày như vậy, ngươi chẳng lẽ không thương hoa tiếc ngọc, an ủi người ta một chút được hay sao? Thật là quá xấu xa!” Can Anh Túc bĩu môi, gắt gỏng nói.

Lâm Tiêu lườm đối phương một cái.

Tiểu cô nương này tinh thần hứng khởi, sát ý trong mắt tràn lan, nào có chút dáng vẻ ấm ức nào đâu.

Hơn nữa, đây là tầng thứ tám của bảng Chân Long, chết rồi cũng chỉ tổn thất điểm tích lũy, bị truyền tống ra ngoài mà thôi. Có gì mà phải an ủi chứ.

“An ủi ngươi cái gì? An ủi vì điểm tích lũy của ngươi sắp đuổi kịp ta rồi à?” Lâm Tiêu bất đắc dĩ nói.

Đúng vậy.

Mấy ngày này hắn đều không ngừng chém giết ma thú, điểm tích lũy nhờ vậy mà tăng lên khoảng mười hai vạn.

Nhưng điểm tích lũy của tiểu cô nương này, lại chỉ trong vài ngày đã tăng từ hơn bốn vạn ban đầu, lên tới mười vạn cho tới hiện tại.

Tăng thêm tròn sáu vạn điểm tích lũy.

Số điểm tích lũy này vừa khéo lại bằng với điểm tích lũy của mấy người bị loại gần đây cộng lại.

Cho nên....

Tiểu cô nương này làm cái trò gì vậy chứ.

Ở một bên khác.

Một tiểu đội gồm ba mươi người, không, hiện tại là tiểu đội hai mươi tám người.

Hôm nay có hai người trong lúc truy sát yêu nữ, xui xui nên bị giết rồi.

Lúc này tiểu đội nhìn thấy yêu nữ lại tụ hợp với Lâm Tiêu kia rồi, bọn họ nhất thời không dám manh động, ba bốn người lập thành một tổ nhỏ, bao vây hai người lại.

Mỗi người trong đám bọn họ, trong lòng đều vừa kinh sợ vừa vui mừng.

Kinh sợ vì thực lực của hai kẻ quái vật này vượt xa so với người cùng cấp.

Mừng vì, bây giờ bọn họ có hai mươi tám người, cho dù hai người này có thực lực nghịch thiên, nhưng với sự khác biệt nhân số cực lớn như vậy, hai người này không không thể có cơ hội lật ngược ván cờ.

Hơn nữa, điểm tích lũy của hai người này hợp lại, đã đạt tới mức khủng bố là hơn hai mươi hai vạn rồi.

Cho nên!

Cứ cho là bọn họ ích kỷ, thì hôm nay, hai kẻ này bắt buộc phải ở lại!

“Minh Viễn huynh, trước đây chẳng phải là huynh muốn khiêu chiến với Lâm Tiêu hay sao? Hiện tại có thể lên được rồi.”

“Đệt! Ta chỉ là nghĩ vậy thôi, thế sao ngươi không lên đi.”

“Chậm trễ ắt sinh biến cố, có phải là chúng ta có thể ra tay rồi không!”

“Các ngươi lên trước đi, ta áp trận cho các ngươi!”

“????”

“Nếu ngươi nói như vậy thì ta rút lui đấy nhá!”

Tiểu đội bắt đầu phát sinh tranh chấp nội bộ.

Lúc tấn công một mình Can Anh Túc, còn không có năng lực phản kích.

Chứ đừng nói bây giờ hai kẻ quái vật này còn tụ hợp lại với nhau.

Vậy thì nhóm đầu tiên ra tay, kết cục nhất định là rất thảm rồi.

Nói không chừng, còn chưa kịp tấn công đã bị Lâm Tiêu và yêu nữ kia tiễn đi rồi.

Cái chuyện may áo cưới cho người khác* này, bọn họ gặp nhiều rồi.

(*May áo cưới cho người khác: Ý nói bản thân dốc công dốc sức, nhưng lại để người khác ngồi không hưởng lộc.)

Đúng vào lúc này, một thanh niên có vóc dáng cao lớn bước ra.

“Lâm Tiêu, ta muốn đơn độc phân cao thấp với ngươi, ngươi dám không!!!”

Trong ánh mắt của thanh niên cao lớn này, hừng hực ý chí chiến đấu, giọng nói hào sảng cất lên.

Lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững lại.

Là Si A Ngưu!

Vậy mà hắn lại dám khiêu chiến với Lâm Tiêu.

Lẽ nào hắn chưa chứng kiến đối phương ở tầng một thi triển sức mạnh ngàn vạn cân hay sao? Còn có những cường giả như Trần Thanh Vân,.... cũng đều bị Lâm Tiêu loại đó.

Ánh mắt mọi người nhìn Si A Ngưu trở nên kì lạ.

Người này không lẽ là bị úng não rồi. Cho dù là Lâm Tiêu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn không ngờ, người này lại dũng mãnh như vậy.

Hắn còn tưởng cái đám này sẽ chơi hội đồng chứ.

Đợi nửa ngày trời, uýnh hội đồng thì không thấy. Lại thấy lòi ra một tên ngốc.

Lâm Tiêu nhìn lướt qua đối phương một cái rồi nói: “Ngươi thì thôi đi, ngươi không phải là đối thủ của ta.”

“Thế thì cũng phải đấu mới biết được chứ!” Si A Ngưu trừng mắt, gằn giọng đáp.

Hắn đương nhiên là biết thực lực của mình không bằng Lâm Tiêu.

Nhưng lần này hắn không thể không ra tay.

Lúc ở tầng một, sau khi thấy được sức lực ngàn vạn cân của Lâm Tiêu, đạo tâm của hắn đã lung lay.

Nhưng lúc đó hắn vẫn chưa phát giác ra được.

Sau đó, sau thí luyện ngộ tính và thí luyện sinh tồn, hắn phát hiện bản thân lại nảy sinh lòng kính sợ và kính ngưỡng đối với Lâm Tiêu.

Lúc này hắn mới bừng tỉnh.

Hắn bị sao vậy? Hắn là thiên tài trăm năm có một của Man Lực tông đấy. Đại đạo của lực chính là phải không kiêng kị điều gì, dốc sức phá trời.

Lâm Tiêu đúng là mạnh, nhưng nếu ngay cả dũng khí đối mặt với Lâm Tiêu mà hắn cũng không có, vậy Lực Chi Đại Đạo của hắn sau này sẽ không thể tiến bộ lên nữa.

Vì để ổn định đạo tâm, hắn bắt buộc phải đấu!

Thua thì có sao đâu! Chiến thắng nội tâm mình mới là quan trọng nhất.

Thua thì mới có thể khích lệ bản thân tu luyện thêm.

Càng quan trọng hơn là, thiên tài yêu nghiệt như Lâm Tiêu, chỉ e là bỏ lỡ lần này, sau này sẽ không còn cơ hội khiêu chiến hắn nữa.

Lâm Tiêu cảm nhận được ý chí chiến đấu trên người và sự kiên định trong ánh mắt Si A Ngưu.

Hắn khẽ cười, nói: “Vậy, ngươi ra tay đi.”

“Được, ngươi tiếp chiêu đi!” Si A Ngưu hô lên một tiếng, cả người hóa thành một vệt tàn ảnh, xông về phía Lâm Tiêu.

Trên người hắn bạo phát ra một loại khí tức hung mãnh tới mức khó mà tưởng tượng được.

Một ảo ảnh hình trâu và một ảo ảnh hình rồng xuất hiện phía sau hắn.

“Là Khai Sơn Mãng Ngưu và Long Thú của tháp Chân Long tầng thứ năm.”

“Đây chắc hẳn là võ công Si A Ngưu đạt được trong thí luyện ngộ tính.”

“Ý cảnh phát ra trên người hắn đã đạt tới bậc thứ chín rồi.”

“Một người hết sức đáng sợ, chí ít thì hắn dám khiêu chiến với Lâm Tiêu, ta thật nể phục hắn.”

Những người khác trong tiểu đội cũng kinh ngạc nói.

Không ngờ, Si A Ngưu còn giấu lá bài tẩy này.

Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi cuộc chiến của hai người bọn họ.

Chỉ cần Lâm Tiêu không đỡ được một chiêu thôi, bọn họ sẽ lập tức nhảy vào đánh hội đồng, tiễn hắn ra khỏi tháp Chân Long luôn.

Còn về có giữ quy tắc hay không, bọn hắn cũng không quản nữa.

Lúc này, Si A Ngưu đã xông tới trước mặt Lâm Tiêu.

Tất cả chiến ý và sức mạnh ý cảnh, đều ngưng tụ vào một cú đấm.

“Mãng Bá Quyền!!!”

Si A Ngưu hét lớn, dốc toàn lực đánh ra.

Rắc rắc rắc!

Không gian bị rách ra một miếng nhỏ.

Mà Lâm Tiêu vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt không chút thay đổi.

“Đây là đòn mạnh nhất rồi phải không, vậy ngươi cũng tiếp chiêu nhé!” Hắn điềm nhiên nói.

Sau đó, Lâm Tiêu xuất quyền.

Kim quang và hắc quang trên người hắn luân phiên tỏa sáng rực rỡ.

Một luồng sức mạnh giống như ngàn vạn hoang thú ồ ạt phi ra, bao phủ lấy đối phương.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Si A Ngưu trong nháy mắt liền biến sắc.

Sức mạnh, sức mạnh này....

Sao lại giống với đỉnh Huyền Võ ở tầng thứ nhất như vậy.

Nhưng mà còn mạnh hơn lúc đó trăm ngàn lần.

Hắn cảm giác như trên người đang chịu sức nặng vạn quân.

Càng đáng sợ hơn là, hắn không hề cảm nhận được một chút sức mạnh ý cảnh nào từ trên người Lâm Tiêu cả.

Cả người hắn dựng hết cả gai ốc lên, da đầu thì tê dại.

"A!!! Xông lên cho ta!” Si A Ngưu lại hét lên một tiếng.

Uỳnh!

Hai quyền va chạm vào nhau.

Rắc rắc rắc!!!

Trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người, Si A Ngưu không hề có chút sức phản kháng nào.

Ngay cả tiếng hét thảm thiết cũng không có, cứ như thể bị Lâm Tiêu đấm một cú tiêu tan một cách sạch sẽ, triệt để.

Cả bầu trời bị đánh, tạo thành gợn sóng rõ ràng ngay trước mắt, sức mạnh va vào nhau, nghiền ép và hóa thành lực xung kích, tỏa ra bốn phương tám hướng.

Khiến cho những kiến trúc của phế tích gần đó, toàn bộ đều vỡ vụn, điên đảo hết thảy.

Uy lực của một quyền, chấn nhiếp từ trong tháp ra đến ngoài tháp.

“Tiếp tục nào!!! Ai tiếp theo!”

Lâm Tiêu thu quyền, ánh mắt quét qua hai mươi bảy người còn lại, điềm nhiên hỏi.

Phàm là những kẻ bị ánh mắt của Lâm Tiêu liếc tới, hoặc là lùi về sau vài bước, hoặc là vội vàng rời ánh mắt đi chỗ khác.

Cảnh tượng vừa rồi đã đánh vỡ kế hoạch của bọn họ.

Lâm Tiêu thấy không một ai lên tiếng đáp lại, đành mở miệng nói.

“Nếu các ngươi đã không ra tay, vậy ta đây bèn chủ động một chút vậy.”

“Đúng rồi, ta chỉ muốn hỏi một chút là, cái ý tưởng tuyệt vời này là do kẻ thông minh nào nghĩ ra vậy.”

“Đây....đúng là quá hợp ý ta rồi.”

Tay phải Lâm Tiêu xuất quyền, tùy ý hô lên.

“Đại Viêm Giới!”

Oành!!

Toàn bộ thân thể của Lâm Tiêu, trong nháy mắt đã bị bao bọc trong một ngọn lửa đỏ thẫm khủng bố.

Một viên giống như ‘Liệt Nhật’ bản thu nhỏ đột nhiên xuất hiện trên tay hắn.
Chương 158: Tầng 9 đổi không gian liên tục, bảng Chân Long hạ màn

Khoảnh khắc mặt trời nhỏ này xuất hiện, độ ẩm trong không khí trong vòng hàng chục dặm bắt đầu bốc hơi, nhiệt độ tăng lên.

Mọi người lúc này chỉ cảm thấy dưới chân như đang dẫm lên chảo lửa. Đến cả việc hít thở cũng toàn là hơi nóng.

Vậy mà chỉ trong một nhịp thở ‘mặt trời’ trong tay Lâm Tiêu đã to lên đến chục mét. Lúc này nó phải to bằng một tòa nhà.

“Trời ạ!! Đây là……cảnh giới Hoả.”

“Không, không đúng, ta đã từng gặp cường giả cảnh giới Hoả, nhưng không thể mạnh thế này được.”

“Lâm Tiêu lấy tay không điều khiển ngọn lửa, đây là đặc tính của nguyên tố hoả, so với ngọn lửa bình thường thì độ nóng của nó hơn gấp nhiều lần.”

“Ngăn hắn lại! nếu hắn ném thứ đó ra, thì chả ai đỡ được đâu.”

“Quá đáng sợ, muốn ngăn các ngươi đi mà ngăn, ta chạy đây.”

“Ta cũng vậy, nơi này không thể ở lâu, ta cũng đi đây.”

Nhóm người này mới đầu là bị cưỡng ép tụ họp lại với nhau, cho nên khi gặp tai hoạ thì người nào lo thân người ấy. Lúc cảm nhận được sức mạnh từ ‘mặt trời’ trên tay Lâm Tiêu bọn họ đều muốn bỏ chạy.

Chạy.

Lập tức chạy.

Bảy tám kẻ trong nhóm đều bỏ chạy, mỗi người một hướng.

“Đến cũng đã đến rồi, sao vội đi thế.” Lâm Tiêu cười lạnh.

Khoảnh khắc này chân trái của hắn dùng sức giậm xuống mặt đất một cái, tính Lâm Tiêu là trung tâm mặt đất quanh hắn khoảng 1000 mét đều sụp đổ.

Tất cả những kẻ vừa muốn bỏ chạy bỗng chốc bay lên không trung. Lúc này bọn chúng đều quay lại nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Đây là chuyện gì vậy.

Những mảnh đất đá trên mặt đất giống như bị một sức mạnh nào đó tác động, sau khi bay lên thì vỡ tan dung nhập vào trong ‘mặt trời’. ‘Mặt trời’ dùng tốc độ nhanh tới mức chóng mặt lớn lên. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lên tất cả.

Điên rồi.

Kẻ này điên thật rồi phải không?

Hắn đang muốn làm cái gì vậy?

“Lên! Lâm Tiêu định đồng quy vu tận với chúng ta hả!”

“Chuyện này…chuyện này cũng có thể đó!”

“Kẻ điên! Tên này đúng là một kẻ điên!”

“Ngăn hắn lại! mau!”

Tất cả mọi người vội vã hò hét, bọn họ quay qua nhìn nhau rồi đồng loạt bạo bát linh lực và sức mạnh trong cơ thể.

Oanh!

Xoẹt!

Ầm ầm!!

Từng đợt tiếng nổ vang lên, Lãnh Vô Lệ chém ra một luồng đao khí, đao khí mạnh mẽ như muốn xé toạc bầu trời lao thẳng về phía Lâm Tiêu.

Một tên thiên kiêu khác cũng dùng pháp tướng khổng lồ sau lưng mình vung tới một bàn tay to đen xì, như muốn đập chết Lâm Tiêu bằng sức mạnh khổng lồ này. Còn có một cường giả khác dùng trường thương đâm tới, mũi thương đi tới đâu không khí toạch ra tới đó.

……

Những thiên kiêu này đều ra tay cùng một lúc, kẻ nào kẻ nấy đề dùng hết những kỹ nghệ thần thông của bản thân.

Ánh mắt Lâm Tiêu từ từ chuyển màu vàng, chuẩn bị thi triển ngộ tính Cửu Long.

“Gầm!!”

Một con rồng vàng huyết sắc kim long xuất hiện, tiếng gầm của nó vang vọng cả trời đồng thời chặn lại mọi công kích của những kẻ kia.

Là Can Anh Túc.

“Đại Tiêu Tiêu, ngươi làm gì thì làm nhanh đi chứ!”

Cùng mấy cường giả tranh đấu mà cứ lề mề thì đến mạng cũng chả còn nữa rồi.

Lâm Tiêu chỉ cười cười ánh vàng trong mắt cũng từ từ rút đi.

“Dù gì cũng là lần đầu, chứ được quen lắm, lần sau sẽ thuận lợi hơn.” Lâm Tiêu nói xong thì tay phải vung lên.

Lúc này ‘mặt trời’ đã được hắn ném lên trên cao.

“Bạo phát, Lưu Tinh Hoả Sơn.” Lâm Tiêu nói nhẹ một câu.

Đồng thời cả cảnh giới Hoả, cảnh giới trọng lực tất cả cùng bạo phát.

Ầm ầm ầm!

‘Mặt trời’ vang lên một tiếng nổ, những quả cầu lửa thi nhau rơi xuống. Toàn bộ không gian tầng 8 bỗng chốc biến thành một biển lửa.

“Đây…..?” Can Anh Túc cũng trợn cả mắt.

Sao cái cảnh này thấy quen thế nhỉ, hình như là giống Hoả Sơn ở trong bí cảnh Tử Vân. Đúng, Đại Tiêu Tiêu mà đánh ra công kích thì đúng là thế này rồi.

Đến Can Anh Túc cũng cả mặt kinh ngạc, thì khỏi cần nói tới mấy thiên kiêu kia. Trong mắt bọn họ đều tràn ngập sự khó tin và kinh hãi.

Mặc dù những thiên kiêu này cũng là những người đi nhiều biết rộng, nhưng cảnh này thì bọn họ vẫn chưa được nhìn thấy bao giờ. Thảo nào Lâm Tiêu phải tập trung năng lượng lâu tới vậy.

Cảnh này……cũng quá kinh khủng rồi.

“Không phải cầu lửa thôi à, nhìn ta chém nó đây này.” Một thiên kiêu lên tiếng.

Hắn vung đao chém vào quả cầu lửa, nhưng khi linh đao của hắn chạm vào quả cầu lửa thì hắn ngã phịch xuống đất. Khuôn mặt đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Đây, quả cầu lửa này có vấn đề, bên trong có ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp đến nỗi đao của hắn không thể chạm nổi.

“A! cẩn thận…..cầu lửa này…….” Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng thì đã bị cầu lửa nuốt chửng rồi hóa thành tro.

Những thiên kiêu khác thấy vậy vội vã thi triển trận pháp hộ thân, thế nhưng khi bị cầu lửa chạm vào cũng chả có tác dụng hộ thân là mấy. Tất cả đều bị cầu lửa thôn phệ, những tiếng hét thất thanh cũng cứ thế thi nhau vang lên.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hơn nữa sức ảnh hưởng của Lưu Tinh Hoả Sơn cũng rất lớn. Chỉ có một số ít thiên kiêu có thể chạy thoát.

Những thiên kiêu này cũng cảm thấy may mắn vì đã trốn được. Nhưng ngay lập tức có một thiếu niên và một nữ nhân mặc hồng y xuất hiện trước mặt họ.

Kẻ đi săn và kẻ bị săn thay đổi vị trí cho nhau.

Đuổi giết! bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Ánh mắt nữ nhân hồng y loé lên sát khí, sau khi bị Lâm Tiêu dẫn dắt chém chết 2 tên thiên kiêu thì nàng ta cũng bắt đầu chủ động hơn. Kéo Lâm Tiêu đuổi theo mấy tên kia, bởi vì nếu không đưa Lâm Tiêu theo thì sẽ bị cầu lửa công kích. Nếu không phải vậy thì nàng ta muốn được tự do giết người hơn.

Thời gian khoảng một nén hương thì trận chém giết cũng kết thúc, hiện trường hỗn loạn, không bị cháy sém thì cũng bị chém giết, chả còn chỗ nào hoàn chỉnh.

Nhóm người kia bị tiêu diệt hoàn toàn không một ai trốn thoát.

Dưới sự truy đuổi của Can Anh Túc mà trốn được thì đúng là trời giúp.

Trên bảng điểm có sự thay đổi lớn.

(Hạng nhất, Lâm Tiêu, 247000 Chân Long tích phân)

(Hạng nhì, Can Anh Túc, 215600 Chân Long tích phân)

(Hạng ba, u Dương Vận, 17400 Chân Long tích phân)

(Hạng tư, Tề Phi Bạch, 11500 Chân Long tích phân)

Bốn người! bây giờ cả tầng 8 này chỉ còn lại 4 người.

Ngoài hai người Lâm Tiêu ra thì còn hai người nữa, bởi vì bọn họ không tham ra vào nhóm người kia cho nên mới thoát được.

Cứ như vật khảo nghiệm sinh tồn chỉ còn lại 1 ngày nữa. Muốn tìm được hai người kia chắc chắn rất khó. Hơn nữa Lâm Tiêu và Can Anh Túc cũng không có ý định đi tìm hai người này.

Có tìm được cũng chỉ lấy được thêm có 30000 tích phân, thế thôi cứ để họ đi giết ma vật còn hơn.

Cứ vậy khảo nghiệm sinh tồn kết thúc, ánh sáng quen thuộc lại lóe lên.

Lâm Tiêu và Can Anh Túc, cả hai người còn lại kia cùng nhau xuất hiện trong một tòa cung điện.

(Tầng 9, hoán đổi không gian)

(Sau khi đổi điểm tích phân xong, sẽ được chuyển dịch tức thời.)

(Bảng xếp hạng Chân Long được công khai một cách công bằng, đồng thời nhận thưởng cùng lúc.)
Chương 159: Số mệnh của Chân Long, vận mệnh của trái đất

Khi bốn người ở tầng thứ tám của tháp Chân Long Thiên Mệnh được truyền tống tới tầng thứ chín. Hình ảnh trên Thiên Màn cũng biến mất.

Tất cả những người tham gia bảng Chân Long bị loại, cùng với những đại lão của các thế lực đều ngây ra tại chỗ.

Kết thúc rồi ư?

Bảng Chân Long Thiên Mệnh mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, cứ vậy mà kết thúc sao?

Thế này cũng quá là nhanh rồi.

Luận về mức độ tàn khốc và độ đặc sắc thì so với bảng Chân Long thông thường còn không bằng nữa đó.

Bảng Chân Long thông thường mười năm có một lần, những người tham dự chém giết lẫn nhau, tính kế, lừa gạt nhau, chết còn không ít.

Nhưng lần này, gần như có thể nói là không có bất cứ sự hồi hộp nào.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Chính là vì Lâm Tiêu quá mạnh.

Thực lực của hắn đã hoàn toàn vượt xa các thiên kiêu của Đông Vực.

Mạnh đến mức cho dù là bị hai ba chục người bao vây tấn công, cũng chẳng thể làm gì được hắn.

Nếu bảng Chân Long lần này không có sự xuất hiện của Lâm Tiêu, vậy thì sẽ hoàn toàn khác.

Thiên tài yêu nghiệt như này, là may mắn và hi vọng của Đông Vực, nhưng lại là ác mộng của các thiên kiêu đồng trang lứa khác.

Có Lâm Tiêu ở đây, bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể đứng đằng sau mà ngước nhìn.

Ngọn núi này, đối với bọn họ mà nói, quá cao.

Mà người dám bò lên trên, lại quá ít.

Sau khi nửa nén hương trôi qua.

Tháp Chân Long Thiên Mệnh lấp lóe sáng lên hai cái. Có hai bóng người từ trong bị truyền tống ra ngoài.

Đây là hai thiên kiêu xếp thứ ba và thứ tư.

Sắc mặt hai người lộ vẻ hân hoan, vui sướng, hiển nhiên là đã thu hoạch được không ít.

Những kẻ bị loại khác đều nhìn hai người họ với vẻ ngưỡng mộ, nếu sớm biết Lâm Tiêu kia biến thái và khó giết như vậy, bọn họ đã trốn đi, đi giết ma vật rồi, im lặng tới cuối cùng, chưa biết chừng còn có thể bò lên trên một bậc nữa.

Hiện giờ, bọn họ chẳng có gì cả.

Lại qua nửa tiếng nữa.

Một bóng người váy đỏ từ bên trong bị truyền tống ra, đó là yêu nữ Đại Can, Can Anh Túc.

Khí tức trên người nàng ta càng khiến người ta khó nắm bắt, cho dù là những cường giả Hóa Đỉnh ở xung quanh, cũng cảm thấy tim đập nhanh.

Nữ nhân này, trở nên càng đáng sợ hơn rồi.

Nàng ta đã thế này rồi.

Vậy người đứng đầu bảng Chân Long Thiên Mệnh lần này, Lâm Tiêu thì sao?

……

Trong tháp Chân Long Thiên Mệnh.

Hạng hai, ba, bốn sau khi đổi điểm tích lũy xong, bị truyền tống ra ngoài.

Nhưng Lâm Tiêu vẫn còn ngẩn ngơ đứng trong cung điện.

Không phải hắn không đổi. Mà là kể từ sau khi hắn tiến vào tầng thứ chín, trong đầu liền giống như được chiếu một bộ phim điện ảnh, nhanh chóng chuyển cảnh, tới một khung cảnh nào đó.

Đó chắc là thuộc về một đoạn lịch sử thời kỳ thượng cổ.

Ở thế giới này có hàng vạn tộc người.

Nhân loại hưng thịnh, yêu tộc mạnh mẽ, vu tộc thần bí, nguyên tố tộc biến hóa khôn lường.....

Giữa các tộc tuy là có tranh đấu, nhưng lại duy trì một loại khế ước cân bằng.

Mãi tới một ngày, một nhóm sinh vật ma tính ngoại vực, không biết từ đâu tới, đánh vỡ cục diện này.

Bọn chúng gần như bất tử bất diệt, không chỉ thực lực bản thân mạnh mẽ, còn có thể dụ ra lòng tham và tà niệm của kẻ khác.

Mâu thuẫn và tranh chấp của vạn tộc, lần lượt bị khơi dậy.

Chiến tranh vạn tộc bùng nổ trong nháy mắt.

Thời đại thượng cổ thịnh thế, dưới sự trả giá nặng nề, cùng với kết quả gần đi tới sự hủy diệt, cứ vậy kết thúc trong âm vang.

Hình ảnh trong đầu Lâm Tiêu, sau khi thời kỳ thượng cổ kết thúc, dần dần biến mất.

Hắn cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi, lại giống như chỉ vừa mới trôi qua trong nháy mắt.

Vốn cho rằng đã kết thúc rồi, nhưng lát sau, trong đầu lại một lần nữa xuất hiện một khung cảnh khác.

Khi nhìn thấy khung cảnh này, Lâm Tiêu cả người sững lại.

Bởi vì....

Cảnh tượng này, hắn quá quen thuộc mà.

Đó là......trái đất.

Đó là quê hương thật sự, là nơi mà sau khi hắn sinh ra, đã sống hai mươi năm ở nơi đó.

Điều khiến Lâm Tiêu kinh ngạc nhất, vẫn chưa phải là cái này.

Mà là bóng dáng quen thuộc trong khung hình kia, không phải là bản thân hắn thì là ai!

Lúc này, khung cảnh thay đổi.

Một luồng kim quang đem hắn từ trái đất nuốt vào, sau đó biến mất giữa hư không.

Hả?

Đây là.....

Lâm Tiêu chau mày.

Đây là cảnh tượng khi hắn xuyên không???

Tại sao tháp Chân Long lại chiếu ra ký ức của chính hắn?

Nhưng sau đó, chuyện khiến Lâm Tiêu kinh hãi còn chưa kết thúc.

Sau khi ‘hắn’ trên trái đất biến mất, cảnh tượng vẫn chưa dừng lại.

Tầm nhìn được nâng lên cao, có thể nhìn thấy toàn bộ trái đất.

Lâm Tiêu bất ngờ phát hiện, ngoại trừ hắn, những nơi khác nhau trên toàn quốc, toàn thế giới, đều liên tục sáng lên các luồng kim quang cắn nuốt.

Có tới hàng trăm luồng như vậy.

Chỉ là, những người kia sau khi bị nuốt vào kim quang, thì phương hướng biến mất trong không trung lại không giống nhau.

Và cùng với sự xuất hiện của kim quang, còn có không ít hắc quang.

Những hắc quang đó xé ra một lỗ thủng trong hư không.

Không ít bóng đen ở bên trong tranh đấu một lúc, sau đó tràn ra ngoài.

Mắt Lâm Tiêu híp lại.

Thứ, thứ này....nó gần giống thứ sinh vật ma tính ngoại vực ở thời kỳ thượng cổ, nhưng mà nhỏ và yếu hơn nhiều.

Đồng thời, vô số năng lượng linh khí huyền ảo từ trong vết nứt tuôn ra, chảy xuống trái đất.

Thời khắc này, thời gian bỗng trôi nhanh hơn.

Trong tầm mắt của Lâm Tiêu, trái đất dường như bị ấn vào nút tua nhanh gấp trăm lần.

Toàn bộ trái đất giống như được thứ gì đó chăm bón, bắt đầu khuếch trương, nở ra với tốc độ nhanh tới mức có thể nhìn rõ mồn một.

Gấp đôi.

Gấp năm.

Gấp mười.

Sau khi trái đất trải qua ba năm, kích thước của trái đất đã tăng lên gấp trăm lần, hiện tượng biến dị mới dừng lại.

Trên trái đất lúc này, mọi trật tự đều bị đảo loạn. Thứ tràn ra từ trong vết nứt, không chỉ có bóng đen ma tính, còn có một vài ma vật, hung thú không biết tên.

Địa vị thống trị của loài người trong nháy mắt bị sụp đổ.

Vũ khí nóng ở trước mặt đám quái vật này không chịu nổi một đòn.

Cho dù là vũ khí hạt nhân cũng chỉ có thể đẩy lui được đám ma vật, chứ không thể diệt trừ hoàn toàn.

Điều may mắn duy nhất là, nhân loại ở trong hoàn cảnh đặc biệt này, cũng bắt đầu biến dị, xuất hiện một vài người khác thường.

Nhưng nhiêu đó còn lâu mới đủ. Những vết nứt trong không gian kia ngày một lớn, không một ai biết được một giây sau sẽ có thứ gì từ trong đó chui ra.

Cảnh tượng này dần dần biến mất.

Soạt!

Lâm Tiêu chợt mở mắt, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng.

Hiện giờ hắn vẫn còn ở trong đại điện tầng thứ chín của tháp Chân Long Thiên Mệnh.

Nhưng mà, Can Anh Túc và hai người khác đều không thấy đâu nữa.

Lâm Tiêu nhíu chặt mày.

Là mơ?

Hay là thật?

Hiện tại đã trôi qua bao lâu rồi?

Lâm Tiêu hít thở mấy cái, dần dần bình tĩnh lại.

Những cảnh tượng thời thượng cổ kia tuyệt đối là thật.

Bởi vì loại cảnh tượng hùng vĩ oanh liệt kia hắn chưa từng thấy bao giờ, căn bản không thể nào dựa vào trí tưởng tượng của hắn mà có thể tạo ra được.

Còn về cảnh tượng của trái đất sau đó.

Nếu như cảnh tượng của thời kỳ thượng cổ là thật. Vậy thì cảnh tượng trên trái đất kia....cũng rất có khả năng là thật.

Sau khi hắn biến mất, trái đất đã tiến vào giai đoạn khôi phục linh khí sao?

Vậy người nhà và bạn bè của hắn hiện giờ sao rồi?

Hắn tới thế giới huyền huyễn này cũng gần một năm rồi, mà trái đất bên kia đã trôi qua ba năm rồi sao???

Những bóng đen ma tính kia rốt cuộc là thứ gì?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nếu như thật sự giống với ma vật ngoại vực thời thượng cổ, thế thì trái đất thật sự lâm nguy rồi.

Còn có những người cũng bị nuốt vào kim quang cùng thời điểm với hắn, bọn họ đã đi đâu?

Là không gian song song khác sao? Hay là dị giới khác?

Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu Lâm Tiêu.

Điều này khiến sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.

Trái đất gặp nguy hiểm là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.

Nhưng mà, trong mơ hồ, hắn dường như hiểu ra được sứ mệnh trong âm thầm của hắn.

Đồng thời, chính vì những cảnh tượng này, trong lòng Lâm Tiêu âm thầm tuôn ra một cảm xúc mãnh liệt.

Bản thân hắn, còn có thể trở về sao?

(Mỗi một lần tháp Chân Long Thiên Mệnh xuất hiện, chính là điềm báo cho một tai họa diệt thế. Tháp Chân Long Thiên Mệnh sẽ chọn ra người thích hợp để tiếp nhận phần cơ duyên này. Có được cơ duyên, tạo nên nhân quả. Ngược lại, khi tạo thành nhân quả, mọi thứ sẽ xoay chuyển tuần hoàn.)

(Mời hạng nhất bảng Chân Long Thiên Mệnh, bắt đầu đổi điểm tích lũy.)

(Chú ý: Mục lục đổi của hạng nhất không giống với người khác, là tính duy nhất.)
Chương 160: Giải thưởng Chân Long, ý cảnh đặc biệt và chí bảo đặc biệt

Trong cung điện vang lên âm thanh hư ảo, đánh gãy suy nghĩ của Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu lúc này mới ngẩng đầu.

Đi bước nào hay bước nấy.

Cùng với sự trưởng thành mạnh mẽ của bản thân, hắn tin rằng hắn cách đáp án không còn quá xa.

“Bắt đầu đổi đi!” Lâm Tiêu lên tiếng.

Hắn cũng không biết nói như vậy có tác dụng gì không.

Hắn vừa nói xong, từng hàng văn tự màu vàng kim xuất hiện trong đại điện.

(Điểm tích lũy Chân Long hiện tại: 247000 điểm)

(1, Cường hóa khí vận)

(2, Cường hóa ý cảnh)

(3, Cường hóa thể chất)

(4, Lĩnh ngộ một loại ý cảnh đặc biệt ngẫu nhiên)

(5, Đạt được một vật chí bảo đặc biệt ngẫu nhiên)

Hử?

Lâm Tiêu ngẩn ra.

Thế này thì đổi kiểu gì.

Khi hắn tập trung chú ý vào một mục lựa chọn, một dòng giải thích hiện ra trong ý thức của hắn.

(Cường hóa khí vận, có thể tiêu hao số điểm tích lũy bất kỳ để tăng khí vận.)

Nhìn xuống dưới, cũng có lí giải như vậy.

(Cường hóa ý cảnh, có thể tiêu hao số điểm tích lũy bất kỳ để tăng ý cảnh.)

(Cường hóa thể chất, có thể tiêu hao số điểm tích lũy bất kỳ để tăng thể chất.)

Mục 1,2,3 gần như là có cùng một ý.

Nhưng tới mục số 4,5 thì lại khác.

(Tiêu hao mười vạn điểm tích lũy, có thể lĩnh ngộ một loại ý cảnh đặc biệt ngẫu nhiên.)

(Tiêu hao mười vạn điểm tích lũy, có thể có được một vật chí bảo đặc biệt ngẫu nhiên.)

Thì ra là vậy. Lâm Tiêu coi như đã hiểu ra rồi.

Mục 4 và 5 này chắc hẳn chính là phần thưởng đặc biệt của hạng nhất bảng Chân Long.

Không hề do dự, Lâm Tiêu sử dụng ý niệm, lựa chọn mục số 4.

Xác định!

Ngay sau đó, một luồng khí thanh mát tràn vào cơ thể. Lâm Tiêu rùng mình một cái.

Tế bào trong khắp cơ thể, giây phút này giống như được giải thoát, vô số năng lượng màu xám trắng, từ một nơi vô định cuồn cuộn chảy vào cơ thể hắn.

Hắn dường như vừa mới mở ra một cánh cửa mới.

Bỗng nhiên, ngón tay Lâm Tiêu khẽ vạch lên không trung một đường.

Một vết nứt chỉnh tề xuất hiện ngay giữa không trung.

Hư Không Chi Lực cuồng bạo trước kia, giờ đây, trong cảm nhận của Lâm Tiêu lại trở nên thân thiết và nhu hòa.

Đây là....ý cảnh gì vậy?

Lâm Tiêu nhíu chặt đôi lông mày.

Đây là không gian ư?

Không, không phải là không gian.

Hắn dám khẳng định đây không phải là ý cảnh không gian, mà là một loại ý cảnh đặc biệt nào đó tương tự như không gian.

Lâm Tiêu có chút mờ mịt!

Rút được một ý cảnh đặc biệt, nhưng lại không biết đó rốt cuộc là ý cảnh gì.

Thôi, bỏ đi.

Dù sao thì hắn cũng đã có tới sáu loại ý cảnh rồi, giờ thêm một loại nữa cũng có sao đâu.

Hơn nữa, sáu loại ý cảnh trước kia cũng tu luyện kha khá rồi.

Tiếp theo chỉ cần nghĩ cách nâng cao loại ý cảnh này thôi, vậy là khoảng cách tiến tới hóa đỉnh không còn xa nữa rồi.

Lâm Tiêu lại lần nữa hướng tầm mắt lên danh mục phần thưởng.

Vốn dĩ có năm hạng mục lựa chọn, giờ chỉ còn lại bốn cái.

Nếu đã như vậy, vậy thì không còn gì phải cân nhắc thêm nữa.

“Tiêu hao mười vạn điểm tích lũy, có được một vật chí bảo đặc biệt ngẫu nhiên, xác định!” Lâm Tiêu lần nữa mở miệng nói.

Vừa dứt lời.

Vù...vù...

tháp Chân Long Thiên Mệnh lung lay hai cái, sau đó....không có sau đó nữa.

Ủa ủa? Cái gì vậy?

Lâm Tiêu chớp chớp mắt, nhìn trái, nhìn phải.

Chí bảo đâu???

Lại nhìn xem điểm tích lũy còn dư trên mục phần thưởng.

Đã bị trừ từ 247000 điểm xuống còn 47000.

Mười vạn điểm đổi lấy một loại ý cảnh đặc biệt không biết tên thì đúng rồi.

Thế nhưng mười vạn điểm tích lũy kia của ông đâu?

Lâm Tiêu hạn hán lời.

Á đù!!!

CMN không phải là có bug, nuốt mẹ nó mất phần thưởng của ông rồi đấy chứ?

Hay là phải chờ tới khi rời khỏi tháp Chân Long Thiên Mệnh, mới đưa phần thưởng cho hắn?

Lâm Tiêu lắc đầu bó tay.

Tiếp đó, hắn trực tiếp lấy bốn vạn bảy điểm tích lũy còn lại đổi toàn bộ để cường hóa khí vận.

Ý cảnh và thể chất đều có thể nghĩ cách gia tăng ở bên ngoài. Chỉ có thứ khí vận này là hư không, vô định, khó nắm bắt.

Tăng thêm khí vận chắc chắn là không sai.

Tới đây, toàn bộ điểm tích lũy của Lâm Tiêu đều đổi xong.

Luồng sáng trắng quen thuộc bắt đầu chiếu lên người hắn.

Lâm Tiêu cảm nhận được một lực hút, hắn biết bản thân chuẩn bị được truyền tống ra ngoài rồi.

Mà lúc này, bên ngoài tháp, tháp Chân Long Thiên Mệnh cũng phóng ra một đợt ánh sáng chói mắt, bên dưới ánh sáng này, ngăn cách mọi tầm nhìn và linh thức.

Bóng hình Lâm Tiêu lần nữa xuất hiện ở bên ngoài.

Long khí dưới lòng đất cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, điên cuồng xông vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu được tầng tầng lớp lớp long khí ấm áp bao bọc, tử kim quang trên cơ thể hắn tỏa ra vạn trượng, khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không chú ý tới.

Tháp Chân Long Thiên Mệnh vào lúc này hóa thành một luồng sáng trắng, xông vào trong linh thức của hắn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau đó trốn vào dưới đáy linh thức, lẳng lặng nằm ở đó.

Ngoại trừ kiếm nhỏ-đạo khí bản mệnh màu đen phía trên linh hải đang lắc lư như chào hỏi, không một ai phát giác ra được.

Đợi khi màn ánh sáng kia tan đi, mọi người mới nhìn thấy bóng dáng Lâm Tiêu.

“Ra rồi! Lâm Tiêu kia ra rồi.”

“Hạng nhất bảng Chân Long lần này, vương triều Đại Ngụy và Kiếm Ma Tông sắp phất rồi!”

“Phải biết lần này chính là bảng Chân Long Thiên Mệnh đấy nhá!”

“Mà còn là lần đầu tiên trong lịch sử bảng Chân Long mà chỉ có đúng bốn người trên bảng xếp hạng.”

Đám người của thánh địa Thái Tuế, ngay khi Lâm Tiêu vừa ra, đã đứng bên cạnh hắn rồi.

“Tiền bối Lâm Tiêu, lần này thật sự chúc mừng tiền bối!”

“Chúc mừng tiền bối Lâm Tiêu, ngài thực sự quá lợi hại rồi!”

“Trước khi bảng Chân Long bắt đầu, bọn ta đúng là không ngờ tiền bối có thể giành ngôi đầu bảng!”

“Đúng vậy, bọn ta lần này đúng là được mở mang tầm mắt rồi, tiền bối Lâm Tiêu sau lần này, nhất định vang danh Đông Vực, không, còn cả ở các Thiên Vực khác nữa!”

Lâm Tiêu gật đầu với nhóm người tới chúc mừng này, nhưng tâm trí lại không đặt trên người bọn họ.

Hắn dùng linh thức kiểm tra trên người vô số lần.

Chí bảo đặc biệt kia đâu?

Đó là mười vạn điểm tích lũy đó!

Bảng Chân Long Thiên Mệnh, mi đùa ta à?

Sau khi Lâm Tiêu ra ngoài, trên bầu trời Đông Vực xuất hiện một bảng danh sách cực lớn.

(Hạng nhất bảng Chân Long lần này, vương triều Đại Ngụy, Kiếm Ma Tông, Lâm Tiêu.)

(Hạng hai, vương triều Đại Can, hoàng thất Đại Can, Can Anh Túc.)

(Hạng ba, vương triều Đại Vệ, Hàn Băng Sát, Âu Dương Vận.)

(Hạng tư, vương triều Đại Tề, hoàng thất Đại Tề, Tề Phi Bạch.)

Đồng thời, năm con Khí Vận Kim Long hình thể khổng lồ, dưới sự ngưng tụ sức mạnh của bảng Chân Long.

Gầm lên một tiếng, sau đó bay về phía bốn người.

Hai con Khí Vận Kim Long hơi nhỏ hơn một chút, một con bay về phía vương triều Đại Vệ, một con bay về phía vương triều Đại Tề.

Một con Khí Vận Kim Long to khác lại bay về phía vương triều Đại Can.

Khí Vận Kim Long to thứ hai thì bay về phía vương triều Đại Ngụy.

Mà con Khí Vận Kim Long to nhất trên bầu trời, trong mắt rồng lóe lên tia kim quang sắc bén. Nó ngẩng đầu lên trời gầm một tiếng dài, nháy mắt liền phá vỡ hư không, xuyên vào một không gian khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK