• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Không có chó cản đường, vậy ta cũng không cần giả vờ nữa

Lâm Tiêu cau mày, vốn dĩ đây là địa bàn nhà người ta, hắn còn có chuyện cần cầu tình vốn không định quan tâm tới mấy kẻ râu ria này.

Nhưng cái phiên bản huyền huyễn cẩu huyết, đúng là không biết nên làm thế nào. Lần này mà không xử lý khẳng định kẻ này sẽ không từ bỏ.

Nói về công phu chửi người, Lâm Tiêu mà nhận số hai thì thế giới này không ai dám nhận số một.

“Xin hỏi, Lưu Vân tông nuôi chó à? Tại sao ta cứ nghe thấy tiếng chó sủa nhỉ?” Lâm Tiêu lớn tiếng hỏi.

Vừa nói xong thì đưa mắt lên nhìn nam tử đen mặt phía trên Thiên Thê.

Chó, đương nhiên cái thế giới huyền huyễn này cũng có. Lại còn được xếp vào hạng động vật cấp thấp của cấp thấp.

Đáng chết, dám chửi hắn là chó.

“Ngươi tiêu đời rồi!! ta không tha cho ngươi đâu!” Nam tử kia truyền âm, sau đó tiếp tục chuyên tâm leo lên Thiên Thê, lòng nghĩ chắc chắn cuộc khiêu chiến kết thúc sẽ báo thù thằng ranh này.

Haha, Lâm Tiêu thầm cười trong lòng, cái loại ngu ngốc này, mắng cho một trận thật sảng khoái. Đợi lúc được đánh hắn một trận cho tâm phục khẩu phục.

Tuy nhiên có một số tình huống làm cho hiệu quả càng thêm phóng đại, vượt qua cả dự tính. Bởi vì câu nói vừa rồi của Lâm Tiêu không phải truyền âm. Cho nên phía dưới bắt đầu có tiếng mắng lại.

“Tên ngoại lai kia nói gì? Lưu Vân tông nuôi cái loại chó cấp thấp lúc nào?”

“Ngươi ngu à! hắn rõ rằng đang chửi chúng ta, mắng chúng ta là chó.”

“Khốn kiếp! thảo nào ta cũng thấy vậy.”

“Tên ngoại lai này kiêu căng quá rồi, hắn nghĩ hắn là ai.”

“Chỉ là một Thể Tu để xem chịu được áp lực lớn bao nhiêu?”

“Đúng vậy, tu vi cũng chỉ là Tụ Linh cảnh viên mãn, còn dám nói chúng ta là chó.”

“Vậy mà dám mắng chúng ta, hắn cứ đợi đấy, có cơ hội ta sẽ xử hắn.”

“Sư huynh Tiêu Minh Triết cố lên, nhất định có thể bỏ xa hắn!”

“Đúng vậy! Tiêu sư huynh cố lên!”

“Cho tên ngoại lai này thấy thực lực Lưu Vân tông chúng ta!”

Một lát sau càng có nhiều người chửi mắng Lâm Tiêu hơn. Cũng nhiều người cổ vũ cho kẻ vừa truyền âm khiêu khích hắn, chính là Tiêu sư huynh kia hơn.

Lâm Tiêu: “……”

Hay lắm.

Hắn đương nhiên nghe thấy tiếng chửi mắng ở phía dưới kia, hoá ra mấy người trong thế giới huyền huyễn cũng vô duyên vô cớ chửi người.

Hắn hít một hơi rồi nói: “Yên tâm, ta có nói bọn ngươi đâu, dù sao thì chó cũng đâu thể mở mồm nói tiếng người được.”

Lâm Tiêu giải thích, mấy đệ tử Lưu Vân tông mặt mới hoà hoãn một chút. Nhưng chả biết tại sao, càng giải thích lại càng thấy kỳ.

Giải thích rồi lại giống như chưa giải thích gì cả. Nói tóm lại là mang một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Nhưng kẻ khó chịu cũng có cả Tiêu Minh Triết. Chó không nói tiếng người? Đây không phải là cố tình chửi đểu hắn à.

Hắn truyền âm, vậy ý nói hắn là chó? Nghe cũng có lý đấy.

Kẻ này đúng là kiêu ngạo. Chỉ là một tên tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn, có thể leo lên hơn 30 bậc mà đã cho mình giỏi? Nhưng kể cả có thế thì khi bị áp chế dưới người có thực lực thật sự thì cũng chỉ là cặn bã mà thôi!

Tiêu Minh Triết sắc mặt âm trầm, lửa giận trong lòng bùng lên. Nhưng hắn không dám lên tiếng. Kẻ này miệng lưỡi giảo biện, sợ rằng hắn đấu mồm không lại.

Sau một tiếng hừ lạnh thì Tiêu Minh Triết lại dồn sức bước lên Thiên Thê. Lâm Tiêu nhìn thấy phản ứng của đối phương thì cũng chỉ cười khẩy hai cái. Không vội, chuyện hay còn phía sau.

“Oa, Tiêu sư huynh lợi hại quá, đã lên được bậc thứ 40 rồi, huynh ấy phá vỡ kỷ lục năm trước của bản thân.”

“Đại sư tỷ năm trước cũng là 41 bậc, xem ra sư huynh có thể vượt qua.”

“Tiêu sư huynh cố lên!”

“Tên ngoại lai kia đã là bậc thứ 35 rồi, nhưng nhìn hắn có vẻ sắp tới giới hạn.”

Rất nhanh sau đó Tiêu Minh Triết bước lên bậc thứ 41.

Bậc thứ 41. Kỷ lục của đại sư tỷ Lạc Vũ Thương.

Toàn bộ đệ tử Lưu Vân tông đều nín thở. Trên mặt Tiêu Minh Triết mang một nụ cười nhạt, quay đầu nhìn đối thủ ở bậc thứ 35 với ánh mắt khinh bỉ.

Mới chỉ là bậc thứ 35.

Cứ mười bậc của Thiên Thê sẽ có một chướng ngại lớn, từ bậc 39 tới 40 được coi như một nút thắt. Nếu không có thiên phú xuất chúng và khổ luyện chăm chỉ thì sẽ chả bao giờ bước được qua bậc này.

Chỉ cần thêm một bậc nữa là hắn sẽ vượt qua Vũ Thương, trở thành đại sư huynh. Lúc này Vũ Thương chắc chắn đang nhìn hắn.

Sau khi nghĩ như vậy Tiêu Minh Triết cả người như có thêm động lực, vận chuyển võ kỹ Thân Pháp, dốc sức bước về phía trước.

Cạch!

Chân phải nặng nề đưa lên, trọng lực của bậc tiếp theo tăng lên. Cả cơ thể Tiêu Minh Triết trầm xuống, có chút đứng không vững. Hắn kiên trì từ từ đứng thẳng lưng lên.

Đứng, đứng vững rồi.

Hắn thành công bước lên bậc thứ 42. Toàn bộ đệ tử Lưu Vân tông hô hào, kích động vì Tiêu sư huynh.

Tiêu Minh Triết kiên trì đứng được khoảng mười mấy giây. Cuối cùng bị áp lực to lớn bức lui lại bậc 41. Sau bước lùi lại đó coi như cuộc khiêu chiến Thiên Thê của hắn đã kết thúc.

Nhưng mà hắn đã thành công đứng vững trên bậc thứ 42. Tiêu Minh Triết dùng tâm trạng của kẻ chiến thắng từ từ bước xuống dưới.

Lúc đi qua người nào đó ở bậc 35 không nhịn được mà nói nhỏ: “Đừng có cố quá mà thành phế nhân, ta đợi ngươi ở phía dưới.”

Nói xong thì kiêu ngạo đi qua, từng bước từng bước đi xuống.

“Đã không có chó cản đường thì ta đây cũng chả cần giả bộ nữa, đi lên thôi.” Lâm Tiêu than thở.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tiêu Minh Triết đang đi xuống nghe thấy câu này suýt chút nữa ngã trượt chân. Hắn quay phắt đầu lại lườm Lâm Tiêu.

Nhưng bây giờ Lâm Tiêu đã chả thèm để ý tới hắn mà đang đi lên trên.

Tiêu Minh Triết cắn răng, nuốt cục tức xuống bụng, khó chịu tới cực hạn.

Giả bộ!

Phải tiếp tục giả bộ!

Với tu vi của tên nhãi này thì có thể bước thêm bao nhiêu bậc nữa. Đột phá Thiên Thê, chính là bậc thứ 39.

Sau khi Tiêu Minh Triết đi xuống hắn trở thành người đứng đầu trong bảng khiêu chiến Thiên Thê này.

Một giây tiếp theo Lâm Tiêu đi từng bước lớn đi lên từng bậc một.

Bậc thứ 37 trọng lực càng thêm lớn nhưng Lâm Tiêu vẫn không do dự tiếp tục bước lên.

Bậc thứ 38.

Lại thêm bậc nữa.

Bậc thứ 39.

Ba bước lớn này làm cho các đệ tử Lưu Vân để sững sờ.

???

Chuyện gì thế này?

Trọng lực của Thiên Thê mất tác dụng à? Sao tên này bước lên như không vậy, không bị ảnh hưởng bởi trọng lực sao?

Vèo cái đã tới bậc 39 của Thiên Thê rồi? có nhanh quá không? Hắn định cứ thế bước thẳng lên bậc 40 à?

Tiêu Minh Triết lạnh mặt nhìn lên, cười lạnh rồi nói: “Những giây phút giãy giụa cuối cùng, ta xem ngươi bước lên bậc 40 rồi ngã xuống thảm thế nào.”

Tất cả mọi người đều nhìn theo.

“Cạch!”

Lâm Tiêu vẫn không chút do dự, trực tiếp bước lên bậc thứ 40 Thiên Thê. Cơ thể hắn chỉ hơi lung lay chút, nhưng rất nhỏ gần như không thể nhìn được. Sau đó……lại tiếp tục bước lên.

“Cạch!”

Bậc thứ 41 Thiên Thê.

“Cạch!”

Bậc thứ 42 Thiên Thê.

Cạch! Cạch! Cạch!

Bậc thứ 43.

Bậc thứ 44.

Bậc thứ 45.

Tiêu Minh Triết: “?????”

Đệ tử Lưu Vân tông: “?????”

Các trưởng lão Lưu Vân tông: “?????”

Cha con Lạc tông chủ: “?????”
Chương 47: Cầu xin ngươi, dừng lại đi

Toàn bộ người của Lưu Vân tông há hốc miệng không thể tin nổi.

Bọn họ đã nhìn thấy gì.

Người ngoài này thực sự đã bước sáu bước lớn từ bậc ba mươi chín đến bậc bốn mươi lăm.

Toàn bộ quá trình không có tạm nghỉ, cực kỳ trôi chảy.

Mọi người đều như chết lặng.

Trong Lưu Vân tông có ai có thể làm được điều này không?

Có, nhưng chỉ có những đại lão từ Luân Hải cảnh hậu kỳ trở lên mới có thể làm được

Ngay cả khi Lạc Vũ Thương và Tiêu Minh Triết có tu vi Luân Hải cảnh tầng thứ bảy, coi như vừa bước vào Luân Hải cảnh hậu kỳ thì họ cũng không thể làm được.

Mà giờ đây người đã tạo ra thành tựu này tu vi còn chưa đến mức đó.

Tụ Linh cảnh viên mãn, thậm chí còn chưa đến Luân Hải cảnh.

Cái Thiên Thê này... hỏng rồi sao. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu họ.

Dường như để kiểm chứng cho suy nghĩ này, khi Lâm Tiêu đang hít một hơi và chuẩn bị leo lên thì một bóng người xuất hiện trên bậc thang thứ bốn mươi.

Người đó là một vị trưởng lão nội môn có tu vi Toàn đan cảnh.

Lông mày hắn vốn đã nhíu lại giờ đây lại càng sâu hơn.

Tất cả các đệ tử Lưu Vân tông đều mong đợi trưởng lão nói một câu rằng Thiên Thê có vấn đề nhưng không.

Vị trưởng lão nội môn bất lực lắc đầu, trầm giọng nói: "Tất cả trên thang đều bình thường!"

Xì xì--

Tất cả đệ tử và các cấp cao không nhịn được hít một hơi.

Thiên Thê không có vấn đề.

Nói cách khác, người ngoài chỉ có Tụ Linh cảnh đó quá mạnh.

Lâm Tiêu ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này cũng nở một nụ cười.

Đến kiểm tra nhanh như vậy sao?Hắn mới leo đến bậc bốn mấy thôi mà.

Lâm Tiêu cười và tiếp tục leo lên, tốc độ vẫn như cũ, bước những bước lớn, mỗi bước một bậc.

Bậc bốn mươi sáu.

Bậc bốn mươi bảy.

...

Trong nháy mắt, Lâm Tiêu đã bước tới bước bậc năm mươi.

Vù ! !

Trọng lực đột nhiên được nâng cấp lên và trở nên mạnh hơn.

Ngoài việc toàn thân bị áp chế bởi trọng lực gấp năm mươi lần, Lâm Tiêu cảm thấy rằng linh hồn của mình sắp bị bóp nghẹt.

Qua bậc thang thứ năm mươi thì đây là độ khó mới sao? ! Thật sự rất mạnh nhưng thì sao chứ? Cũng chỉ thế mà thôi!

“Xông lên!!” Lâm Tiêu thầm hét một câu.

Cả người tiếp tục tiến về phía trước.

Bậc năm mươi mốt.

Bậc năm mươi hai.

Bậc mươi ba.

...

Lần này, Lâm Tiêu không nghỉ lấy hơi nữa.

Hắn bước liền mười bậc, trực tiếp giẫm vào bậc thứ sáu mươi của Thiên Thê.

Hàm răng nghiến chặt, mồ hôi đầm đìa và cơ thể không ngừng run rẩy, tất cả đều đang nói với bản thân và mọi người rằng hắn cũng không thoải mái gì.

Môi trường trọng lực khổng lồ thách thức giới hạn của Lâm Tiêu mọi lúc.

Sau khi bước lên bậc thứ sáu mươi, thân thể Lâm Tiêu rung lắc dữ dội, hướng xuống phía dưới.

Cả người bị trọng lực ép đến mức không thể đứng thẳng lên được nhưng Lâm Tiêu vẫn nghiến răng và kiên trì.

Thẳng lưng lên từng chút một.

Các đệ tử của Lưu Vân tông hoàn toàn chết lặng rồi.

Dưới Thiên Thê không ai chế nhạo Lâm Tiêu nữa, chỉ có kinh ngạc và bái phục.

Kẻ mạnh luôn đáng được tôn trọng.

Lâm Tiêu dựa vào tu vi Tụ Linh cảnh có thể đạt đến bậc thang như vậy đã đủ để nhận được sự tôn trọng của họ rồi.

"Bậc thứ sáu mươi! Đây là bậc thứ sáu mươi của Thiên Thê, có nằm mơ ta cũng thực sự không bao giờ nghĩ rằng người ngoài có thể đạt đến bước này."

"Ngay cả giới hạn của Luân Hải cảnh viên mãn thì cũng ở đây thôi."

"Đúng vậy, từ bậc sáu mươi trở lên, chỉ có cường giả Toàn Đan cảnh mới bước thể bước lên được."

"Người ngoài này có thể kiên trì ở tầng sáu mươi lâu như vậy, hắn đã đủ tự hào rồi."

"Phù! Cuối cùng hắn cũng quay đầu rồi. Nếu như hắn tiếp tục bước tiếp, ta thật sự hoài nghi bản thân mình đang nằm mơ, kể cả nằm mơ cũng không dám mơ như vậy."

"Nhìn dáng vẻ của hắn đã sắp không thể kiên trì nổi nữa rồi."

"Hả!?"

"Hả!? Đợi đã, các người nhìn xem."

"Hắn đang làm gì vậy? Hắn đang muốn làm gì?"

"Chết tiệt! Hắn lại chuyển động, lại chuyển động rồi!"

Trên Thiên Thê, Lâm Tiêu đã bước tới bậc thứ sáu mươi. Cuối cùng, với sự nghị lực và kiên trì hắn đã duỗi thẳng lưng và đứng thẳng lên.

"Ở bậc thứ sáu mươi thực sự quá miễn cưỡng." Lâm Tiêu cảm thán nói, nhưng câu cảm thán này không có nghĩa là muốn bỏ cuộc.

Chỉ là Lâm Tiêu không định tiếp tục chỉ dựa vào linh lực mà bước tiếp.

"Cửu U Trấn Ma Ấn!" Hắn nhỏ giọng nói ra vài từ.

Ngay sau đó, một ánh sáng xanh phát ra từ cơ thể hắn, đột nhiên Lâm Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái giống như được giải thoát.

Đúng vậy, từ khi bắt đầu đến giờ, hắn luôn khắc chế bản thân không sử công pháp luyện thể.

Hắn chỉ muốn xem mình có thể đi bao xa khi chỉ dựa vào cơ thể và linh lực. Câu trả lời chính là bậc thứ sáu mươi.

Điều tiếp theo cần phải kiểm tra đó là sau khi thi triển Cửu U Trấn Ma Ấn hắn có thể kiên trì bước đến bậc bao nhiêu.

Lâm Tiêu trở lại trạng thái thoải mái.

Lại bước một bước về phía trước.

Thử thách, tiếp tục!

Bịch bịch bịch!

Bậc thứ sáu mươi mốt.

Bậc thứ sáu mươi hai.

Bậc thứ sáu mươi ba.

...

Ngay lập tức, tất cả mọi người bên dưới đã sững sờ lại càng thêm sững sờ, tiếng cảm thán vang lên khắp nơi.

Điên rồi sao!

Người trên Thiên Thê này thực sự là người sao?

Lẽ nào hắn đã là cường giả Toản Đan cảnh rồi, ẩn giấu thực lực tới đây trêu đùa bọn họ.

Người của Lưu Vân Tông đều nhìn bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Chỉ có hai người có biểu cảm khác lạ.

Một là Lạc Vũ Thương, đôi mắt đẹp của nàng ta chăm chú nhìn Lâm Tiêu.

Tên này quả nhiên đúng là một quái vật.

Khi ở trong hang động, dường như đối phương chỉ dùng vài giây để giết Tư Không Hạo thì nàng ta đã biết.

Màn thể hiện của người này trên Thiên Thê chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc. Quả nhiên, hắn đã thật sự làm được.

Không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt không tập trung vừa rồi của Lạc Vũ Thương lại như sắp bốc cháy.

Biểu cảm khác lạ của người còn lại chính là Lạc Hải Thành- Lạc tông chủ.

Ken két ken két.

Ông ta nghiến răng ken két.

Ánh sáng xanh rực rỡ?

Cửu U Trấn Ma Ấn tầng thứ tư ư? ? ?

Mục lão đầu, ông tìm đâu ra một đồ đệ quái vật như vậy?

Kiếm Ma Tông các ngươi vì đồ đệ này đã tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết và tài nguyên vậy?

Thảo nào, chẳng trách giọng điệu của Mục lão trong thư lại kiêu ngạo và tự tin như vậy.

Sơ suất rồi, lại bị lão già này dạy cho một bài học.

Chết tiệt! !

Lần này... lần này thật sự sẽ lại thua sao?

Lạc tông chủ cũng chăm chú nhìn Lâm Tiêu vẫn đang leo lên, ánh mắt bất lực và vô vàn suy nghĩ.

Trong lòng ông ta thầm hét lên: Tiểu tử, cầu xin ngươi, hãy dừng lại đi.
Chương 48: Người này điên rồi sao

Khi người của Lưu Vân tông lại một lần nữa rơi vào tình trạng bối rối, Lâm Tiêu cũng không quan tâm đến cảm nhận của họ nữa.

Sau khi kích hoạt Cửu U Trấn Ma Ấn, hắn tiếp tục lao lên phía trên.

Tốc độ thậm chí còn nhanh hơn trước.

Lâm Tiêu có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đang nhanh chóng tiêu hao, nếu không nhanh lên, e rằng sẽ không thể duy trì được Trấn Ma Ấn lâu nữa.

Bậc thứ bảy mươi.

Bậc thứ bảy mươi ba.

Bậc thứ bảy mươi tám.

Lâm Tiêu hết lần này đến lần khác thách thức điểm giới hạn tâm lý của mọi người trong Lưu Vân tông.

Sau một vài lần, tất cả mọi người đã tê liệt.

Nói đi, rốt cuộc ngươi có thể bước đến bậc bao nhiêu.

Cho một con số đi, nếu không, bọn họ thực sự không thể đoán ra.

Đoán một lần rồi lại sai một lần nữa.

Lẽ nào, ngươi muốn thông quan Thiên Thê sao?

Bây giờ Lâm Tiêu không có tâm trí để nghĩ về những thứ khác.

Khi bước đến bậc thứ tám mươi, cho dù hắn đã thi Trấn Ma Ấn thì trọng lực nặng nề áp xuống vẫn khiến tốc độ của hắn chậm lại.

Ở bậc tám mươi ba, Lâm Tiêu đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Ở bậc tám mươi sáu, Lâm Tiêu bắt đầu bước đi khó khăn, mỗi lần nhấc chân đều như một loại tra tấn.

Ở bậc tám mươi chín, Lâm Tiêu lại một lần bị trọng lực ép đến mức không thể đứng thẳng chứ đừng nói là đi về phía trước.

Lâm Tiêu cố gắng nghỉ lấy vài hơi, ngẩng đầu nhìn tấm bia đá màu đen phía trên cách đó không xa.

Thứ này có lẽ chính là nguồn trọng lực.

Phải bước mười một bước nữa mới có thể chạm được vào nó.

Chết tiệt! Có chút xa.

Đúng vậy, mục tiêu của Lâm Tiêu là chạm vào tấm bia thần bí này.

Ngộ tính của hắn mãn cấp khi chạm vào trường kiếm dài và thử kiếm thạch đều có thể cảm ngộ được gì đó. Vậy thì tấm bia đá thần bí này, liệu có thu hoạch được gì không.

Thật tiếc, khoảng cách bây giờ vẫn hơi lớn.

Cửu U Trấn Ma Ấn có thể đạt đến tầng thứ năm thì tốt rồi.

Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Khiếu hiện lên một tia kiên định. Để trở nên mạnh mẽ hơn, phải liều thôi! !

Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, khí huyết và linh lực toàn thân dâng trào, nghiến răng nghiến lợi tiến lên một bước.

Bịch!

Bậc thứ chín mươi của Thiên Thê!

Đã bước đến!

"Bùm!"

Khi Lâm Tiêu bước lên bậc thứ chín mươi của Thiên Thê, trọng lực gấp đôi đã trực tiếp đè hắn xuống đất.

Không thể dịch chuyển.

Khi những người bên dưới nhìn thấy cảnh tượng này, họ kêu lên kinh hãi.

Bọn họ đều cảm thấy bàng hoàng, tiếc nuối và vui mừng.

Kết thúc rồi! Cuối cùng đã kết thúc rồi.

Người ngoài giống như quái vật này cuối cùng đã dừng lại ở bậc thứ chín mươi.

Sẽ không ai chế giễu Lâm Tiêu nữa, kết quả này xứng đáng được bọn tôn trọng một cách chân thành.

"A!! Cha, hắn ngã xuống rồi, cha hãy đi giúp hắn đi. . . . . trọng lực ở bậc chín mươi sẽ ép chết hắn mất." Trong vô thức, Lạc Vân Thương nắm lấy cánh tay của cha mình- Lạc Hải Thành, lo lắng nói.

Nàng ta đã bị trọng lực ép đến bị thương nên đương nhiên biết thứ này lợi hại đến mức nào nhưng nàng ta chỉ ở bậc thứ mấy còn Lâm Tiêu ở bậc chín mươi.

Lạc Vân Thương nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lâm Tiêu, bản thân nàng ta cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho một người ngoài như vậy.

Nhìn thấy phản ứng của khuê nữ, Lạc Hải Thành thở dài mấy hơi.

Đây có phải là lý do tại sao con gái lớn rồi không thể giữ trong nhà không?

"Ta biết rồi." Lạc Hải Thành trả lời, bóng dáng ông ta biến mất.

Quả thực, cho dù nha đầu này không cầu xin ông ta thì ông ta cũng sẽ đi cứu người đó.

Nếu không, nếu căn cơ của tiểu tử này bị trọng lực ép hỏng, e rằng Mục lão đầu sẽ đến đây liều mạng với ông ta.

Khi Lạc Hải Thành một lần nữa hiện thân, ông ta đã xuất hiện ở bậc tám mươi của Thiên Thê.

Tại sao ông ta không đến thẳng bậc chín mươi.

Bởi vì trọng lực của bậc tám mươi có tính năng đặc biệt là cấm bay, ngay cả ông ta- một cường giả Toàn Đan cảnh hậu kỳ cũng không thể vi phạm.

Lạc Hải Thành bước nhanh về phía Lâm Tiêu, chuẩn bị cứu đối phương xuống. Nhưng khi ông ta đến bậc chín mươi và định kéo hắn lên thì một giọng nói bướng bỉnh vang lên.

"Lạc tông chủ... mặc kệ ta... Ta còn có thể làm được."Lâm Tiêu nói một câu.

Khi Lạc Hải Thành nghe vậy thì có chút bái phục.

Tâm tính của tiểu tử này thực sự rất tốt, chẳng trách khi hắn trở thành đồ đệ của Mục lão đầu đó.

"Ngươi đã thắng rồi, ngươi đã là đệ nhất rồi. Hơn nữa ta tin rằng, những thanh niên cùng thế hệ sẽ không có người có thể vượt qua thành tích của ngươi." Lạc Hải Thành cảm thán một câu, nói ra sự thật.

Nếu kết quả Thiên Thê này nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc.

"Ha ha... Lạc tông chủ, thanh niên cùng thế hệ thì có gì đáng so sánh chứ... Ta chỉ muốn vượt qua chính mình." Lâm Tiêu lại nặn ra một câu nữa.

Lạc Hải Thành dùng linh thức để quan sát đối phương một lần nữa.

Trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Độ mạnh của cơ thể này cũng thật biến thái, dưới sự áp chế của trọng lực chín mươi tầng mà hắn không bị thương.

"Ngươi, ngươi thật sự muốn tiếp tục kiên trì sao?" Lạc Hải Thành nhìn đối phương thật sâu rồi hỏi.

“Ừ.” Lâm Tiêu đáp ứng.

"Vậy được, đợi ngươi không kiên trì được nữa thì hãy gọi ta." Lạc Hải Thành nói xong thì xuống khỏi Thiên Thê.

Những gì cần phải nói cũng đã nói rồi, tiểu tử này không nghe lời thì cũng không thể làm gì khác.

Lâm Tiêu cảm nhận được trạng thái của bản thân mình. Sau ba hơi nghỉ ngơi, hắn lấy hai chiếc bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật ra.

Sau khi nghiêng đầu một cách khó khăn và uống cạn một hơi, chiếc bình ngọc rơi xuống đất và biến thành bột.

Ngay lập tức, một luồng năng lượng tinh thuần khổng lồ pha trộn cùng một chút tinh hoa sinh mệnh bắt đồng lưu chuyển trong cơ thể hắn, không ngừng chạm vào thất kinh bát mạch.

Vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn!

Sau khi những nguồn năng lượng này vận chuyển một vòng, Lâm Tiêu cảm thấy áp lực trên cơ thể mình được giải tỏa phần nào.

Trong mắt hắn lộ ra sự kinh ngạc. Đây là hiệu quả hấp thu! !

Khi tu luyện trong môi trường trọng lực cao như vậy, năng lượng hấp thụ được khi vận chuyển một vòng mạnh hơn bình thường gấp mười lần.

Tiêu hao nhanh cũng có nghĩa là tu luyện nhanh và hiệu quả cao hơn.

Vậy thì luyện nó!

Lâm Tiêu bắt đầu tu luyện khiến những người bên dưới một lần nữa chết lặng.

Mẹ kiếp! !

Huynh đệ này đang làm gì vậy? Họ không nhìn nhầm chứ.

Tu luyện trên bậc Thiên Thê thứ chín mươi ư? Điên rồi sao! !

Trong môi trường có trọng lực khủng khiếp này, ngay cả hô hấp và lưu thông máu cũng khó khăn. Tại sao hắn vẫn còn đang tu luyện chứ? !

Điều này ... điều này là quá khoa trương rồi.

Lạc Hải Thành vừa bước xuống bậc Thiên Thê thứ tám mươi cũng nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt kinh ngạc.

Cái quái gì vậy! !

Vốn dĩ Mục lão đầu đã rất điên rồi, sao đồ đệ này này còn điên hơn ông ta nữa.

Tiêu Minh Triết nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt căm hận, rất căm hận.

Đồ điên! Thật sự biết khoe khoang.

Tốt nhất là tu luyện đến khi tẩu hoả nhập ma và chết trên Thiên Thê luôn đi.

Trên bậc chín mươi của Thiên Thê, không biết Lâm Tiêu đã vận chuyển bao nhiêu chu kỳ, đã miễn cưỡng có thể ngồi thẳng rồi.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cửu U Trấn Ma Ấn của hắn đã được tăng cường rất nhiều.

"Lên!" Lâm Tiêu nói một tiếng.

Cả người hắn chống lại trọng lực mà đứng lên.

Điều này khiến những người bên dưới kêu lên.

Người vừa rồi bị ép xuống không thể nhúc nhích bây giờ đã có thể đứng dậy.

Chuyện này chuyện này…

Ngay sau đó, Lâm Tiêu lại lấy ra hai chai dịch thạch nhũ và uống một hơi cạn sạch.

Cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể, hắn tiếp tục tiến về phía trước.

Bịch! !

Bước một bước nặng nề về phía trước, Lâm Tiêu đã đến bậc thứ 91 của Thiên Thê.

Răng rắc răng rắc. Xương trong cơ thể phát ra âm thanh tách như ra khỏi người.

"Ha ha ha, chính là?" Lâm Tiêu kêu lên một tiếng.

Hắn vừa điên cuồng vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn, vừa thêm một bước.

Bịch!

Bậc Thiên Thê chín mươi hai!
Chương 49: Thu hoạch phong phú, có được bí pháp thiên giai

Trước khi Lâm Tiêu khiêu chiến Thiên Thê, vẫn còn chín bình Thạch Chung Nhũ Dịch.

Vừa rồi dùng hết hai bình, bây giờ lại dùng hai bình, còn lại năm bình.

Hi vọng năm bình này có thể duy trì tới cuối cùng.

Mượn sức mạnh to lớn mà Thạch Chung Nhũ Dịch mang lại, Lâm Tiêu không ngừng tiến về phía trước.

Bang!

Tầng thứ chín mươi ba.

Còn bảy tầng nữa.

Xương cốt trên người hắn vang lên tiếng răng rắc cực kỳ rõ rệt, nghe cứ như muốn gãy ra tới nơi vậy.

Cơn đau đớn kịch liệt không ngừng kích thích Lâm Tiêu.

Nhưng ánh mắt kiên định của Lâm Tiêu thì chưa từng thay đổi.

Hắn vốn có chút bệnh ám ảnh cưỡng chế.

Một trăm tầng giờ đây chỉ còn lại bảy tầng, nếu lúc này mà từ bỏ, thì sau này tu luyện nhất định sẽ bị phân tâm.

Mà ở cái thế giới huyền huyễn này, thực lực càng mạnh thì mới có thể bảo vệ được bản thân.

Bây giờ hắn mới chỉ là Tụ Linh Cảnh, trong mắt thiên hạ, chỉ là con sâu cái kiến.

Trở nên mạnh mẽ mới là chuyện quan trọng nhất.

Bang!!

Tầng thứ chín mươi tư.

Cơ thể Lâm Tiêu bắt đầu run rẩy không ngừng, rất nhiều mao mạch trong cơ thể bắt đầu nứt vỡ.

Cũng may mà Thạch Chung Nhũ Dịch vẫn có hiệu quả trị thương nhất định.

Sau khi vận chuyển mấy Chu Thiên, huyết quản đã hoàn toàn được chữa lành.

Nhưng cũng chính vì vậy mà năng lượng của Thạch Chung Nhũ Dịch cũng đã bị tiêu hao cạn kiệt.

Lâm Tiêu nhíu mày.

Càng tiến lên phía trên, Thạch Chung Nhũ Dịch càng không duy trì được lâu.

Chỉ cân nhắc nửa giây, Lâm Tiêu trực tiếp lấy toàn bộ năm bình Thạch Chung Nhũ Dịch ra, đổ hết vào miệng.

Uỳnh!!

Năng lượng thuần khiết bành trướng và khí tức sinh mệnh dồi dào, tràn vào cơ thể hắn.

Trông có vẻ như muốn căng nứt, tràn ra.

Tiếp tục xông về phía trước!!

Lâm Tiêu không hề chần chừ, dốc toàn lực vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn, đồng thời, tiếp tục tiến bước lên trên.

Bang!

Bang bang!!

Tầng thứ chín mươi lăm.

Tầng thứ chín mươi sáu.

Tầng thứ chín mươi bảy.

“Đây tuyệt đối là cảnh tượng chấn động nhất mà cả đời này ta từng chứng kiến đấy.”

“Hắn thực sự muốn vượt qua Thiên Thê, thật là quá ngông cuồng rồi.”

“Nếu ta nhớ không nhầm, tông môn chúng ta vẫn chưa có một ai bước qua một trăm tầng Thiên Thê đâu đấy.”

“Ta chỉ muốn biết là hắn uống thứ gì vậy, trông như một loại linh dịch nào đó.”

“Xời!! Dựa vào dược mà xông lên Thiên Thê thì là cái thá gì chứ.”

“Ngươi nói khùng nói điên gì vậy, người ta không dùng linh dịch cũng đã xông được lên tới tầng thứ chín mươi rồi, ngươi ngon thì ngươi lên đi.”

“Đúng vậy, ghen ăn tức ở cái gì, cho dù có cho ngươi uống đan dược tốt hơn thì ngươi cũng chẳng lên được đâu.”

Dần dần, đại đa số đệ tử của Lưu Vân Tông đều đã bị tinh thần gian nan không lùi bước của Lâm Tiêu chinh phục rồi.

Nếu đổi lại là bọn họ, cho dù có được thực lực như vậy, tố chất thể lực như vậy, bọn họ cũng không thể nào đạt tới trình độ như vậy.

Bang! Bang!

Tầng thứ chính mươi chín.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Tiêu mượn năng lượng bùng nổ của Thạch Chung Nhũ Dịch, một hơi leo lên tới tầng thứ hai tính từ trên xuống.

Ngay lúc mọi người đang nghĩ xem, liệu hắn có bước được tới tầng cuối cùng kia không.

Thì Lâm Tiêu lại đột nhiên bất động.

Hắn đứng ở tầng thứ chín mươi chín, tròn mười phút, không hề động đậy.

Một dòng năng lượng kỳ lạ ấp ủ, biến hóa trong cơ thể hắn...

Mấy giây sau, Lâm Tiêu đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lẽo hướng thẳng tới bầu trời.

“Phá cho ta!!”

Hắn gầm lên giận dữ.

Rắc rắc!!

Nghe như có thứ gì đó bị vỡ ra.

Sau đó, vầng sáng màu xanh lục trên người hắn dần dần biến đổi màu sắc, bị thay thế toàn bộ bởi màu xanh biển đậm.

Từng sợi khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn tỏa ra.

“Ủa? Vụ gì vậy? Sao ta nhìn cái người này cảm giác cứ như nhìn thấy hung thú vậy ta?”

“Ngươi cũng có cảm giác này à, ta cũng vậy đây này.”

“Lạ ghê, rõ là tu vi của người này không hề thay đổi, nhưng sao lại vậy nhỉ.”

Dường như không ai giải thích được chuyện gì đang xảy ra trên người Lâm Tiêu.

Ngoại trừ một người.

Lạc tông chủ, Lạc Hải Thành.

Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt ông ta cực kỳ rõ ràng, hoàn toàn là không thể tin nổi.

“Hoang Chi Ý Cảnh, trời ạ!!! Tên tiểu tử này còn chưa đạt tới Luân Hải Cảnh đã lĩnh hội được Luyện Thể Ý Cảnh.” Lạc Hải Thành lẩm bẩm.

Ông ta nhớ, cho dù là tư chất như lão Mục kia, cũng phải đến khi đột phá tới Toàn Đan Cảnh, mới lĩnh ngộ sâu sắc được Hoang Chi Ý Cảnh này.

Quái vật!

Gọi tên tiểu tử này là yêu nghiệt thì đúng là oan cho hai chữ yêu nghiệt này rồi.

Người này rốt cuộc là tìm ở đâu ra vậy.

Còn có một vấn đề nữa.

Phải thả cho hắn ta đi sao?

Quái vật như vậy, một khi trưởng thành...

Lạc Hải Thành rơi vào trầm tư.

Ở bên kia.

Lâm Tiêu sau khi vận chuyển nguồn năng lượng kỳ lạ kia, trọng lực khủng bố xung quanh dường như đã suy yếu đi vô số lần, căn bản không thể tạo thành áp lực gì đối với hắn.

Thần kỳ!

Đây rốt cuộc là sức mạnh gì vậy?

Xem ra phải đợi đến lúc gặp Mục lão, hỏi mới biết được.

Bởi vì nguồn sức mạnh này sinh ra trong quá trình tu luyện Cửu U Trấn Ma Ấn, nên Mục lão nhất định là biết rõ.

Không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, Lâm Tiêu nhìn về phía tấm bia đá màu đen gần ngay trước mắt.

Ngẩng đầu chạm vào.

Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?

Lại có thể sinh ra thứ trọng lực khủng bố đến vậy?

Ngay sau đó.

Cả tòa Thiên Thê bắt đầu rung chuyển.

Một luồng khí lưu không ai nhìn thấy, từ bốn hướng tụ lại đây, bao lấy Lâm Tiêu ở bên trong.

Khí tức nồng đậm ồ ạt xông vào trong cơ thể hắn, sau cùng tiến vào trong đan điền, ngưng tụ thành một hạt châu trong suốt, rồi ẩn đi.

Mà Lâm Tiêu không hề chú ý tới những chuyện này, hắn chỉ cảm thấy linh hồn như được gột rửa, cả tâm hồn và thể xác đều đắm chìm vào trong quá trình này.

Người, người này dùng tay chạm vào bia đá, hắn đang làm gì vậy?

Thiên Thê sao trông như đang chấn động vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?

Đây là điềm báo gì đó hay sao? Thật kỳ lạ quá đi à?

Đệ tử của Lưu Vân tông đều ngỡ ngàng.

Các trưởng lão lại đầy nghi ngờ.

Bia đá Thiên Thê này, dựa vào phương pháp thông thường, bọn họ đều không thể từng bước từng bước trèo lên giống như cách của Lâm Tiêu.

Phải lợi dụng đạo cụ che giấu đặc biệt, mỗi một người trong số bọn họ đều đã từng sờ qua tấm bia đá này rất nhiều lần.

Nhưng chẳng có tác dụng gì, chẳng có gì xảy ra cả.

Vậy tại sao người thiếu niên này vừa chạm vào đã xảy ra phản ứng lớn đến thế?

Bọn họ hoàn toàn không hiểu.

Rất nhanh sau đó.

Cơn chấn động của Thiên Thê dần dần biến mất.

Trọng lực ở mỗi một tầng vẫn còn đó.

Giống như có gì đó đã thay đổi, lại giống như chưa từng có điều gì thay đổi.

Lâm Tiêu mở mắt ra một lần nữa.

Không ai chú ý tới, thần vận trong mắt hắn lóe lên rồi biến mất.

Tiếp đó.

Lâm Tiêu nhảy xuống, từ tầng thứ một trăm của Thiên Thê, xuyên trở lại dưới chân Thiên Thê.

Khóe miệng hắn không nhịn được mà nhấc lên một ý cười.

Lần này.

Thu hoạch cực lớn.

Không chỉ Cửu U Trấn Ma Ấn đột phá tầng thứ năm, lại lĩnh ngộ được một thứ kì lạ.

Mà còn từ tấm bia đá trên đỉnh Thiên Thê, hấp thu được một loại...ý cảnh.

Tạm gọi là Ý Cảnh đi.

Bây giờ nếu bảo hắn đối chiến với Tư Không Hạo một lần nữa.

Hắn dám nói.

Đó là thứ tép riu gì vậy?

Kẻ đó xứng sao?

Cho dù không dùng tới kiếm, lại chấp hắn một tay, thì cũng chỉ một giây là giết chết được rồi.

Di tích Vô Cực, lần này không cần lo lắng nữa rồi.

Đương nhiên, bí pháp thân pháp thiên giai của Lưu Vân Tông vẫn nhất định phải đoạt về tay rồi.

Bí pháp đó, nếu tu luyện tới cực điểm, thì bất kể vào lúc nào cũng đều có tác dụng lớn.

“Lâm Tiêu phải không, ngươi coi như là người đầu tiên leo lên tới tầng thứ một trăm của Thiên Thê trong Lưu Vân tông ta, đây là thẻ ngọc truyền thừa, ghi chép , ngươi giữ lấy.”

Lạc Hải Thành xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, trên mặt mang theo ý cười, tuyên bố kết quả cuối cùng, rồi đưa thẻ ngọc kim sắc tới.

Thẻ ngọc truyền thừa, sau khi xem, nội dung sẽ tự động dung nhập vào thức hải, thuộc loại đồ truyền thừa dùng một lần, cực kỳ quý báu.

Các đệ tử Lưu Vân tông nghe thấy lời này của tông chủ nhà mình, trực tiếp bùng nổ.

Cái gì?

Tông chủ lại muốn đem bí thuật trấn tông truyền thụ cho một người ngoài?

Vậy sao được hả giời?

Cho dù tên tiểu tử này là kẻ đầu tiên trèo lên được Thiên Thê đi chăng nữa, nhưng hắn là người ngoài mà.

“Tông chủ, đệ tử không đồng ý, dựa vào cái gì mà giao < Thiên Lý Đằng Quang Quyết> cho người ngoài như hắn chứ!”

Tiêu Minh Triết xếp thứ hai trên Thiên Thê đứng ra, la lớn.
Chương 50: Ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta đang bảo vệ ai

Tiêu Minh Triết bây giờ đang cảm thấy đầu ong ong, trong lòng tràn ngập lửa giận.

Thiên Lý Đằng Quang Quyết, đây tuyệt đối là bảo vật trấn tông của Lưu Vân tông.

Kể từ ngày hắn trở thành đệ tử nội môn cho tới giờ, vẫn luôn thèm nhỏ dãi đối với bí pháp này.

Trong kế hoạch cuộc đời hắn.

Đợi khi tu vi của hắn đột phá Toàn Đan Cảnh, sẽ nhắc chuyện này với tông chủ.

Thuận tiện đề cập luôn tới chuyện hỏi cưới Lạc Vũ Thương.

Đại sư tỷ, bí pháp trấn tông, còn có tương lai của Lưu Vân tông, hắn đều muốn có!

Khiêu chiến Thiên Thê hôm nay, hắn đã âm thầm chuẩn bị từ rất lâu, dự định trong cuộc khiêu chiến Thiên Thê làm một cú vang dội, khiến người người kinh hãi.

Nhưng không ngờ, giữa chừng lại nhảy ra một người ngoài.

Không chỉ ẵm mất đại sư tỷ, xông lên Thiên Thê, ngay cả bí pháp trấn tông cũng hốt mất.

Tới nước này, hắn thực sự nhịn không nổi nữa rồi.

“Tông chủ, đệ tử tin rằng, các đệ tử khác trong tông môn cũng không muốn nhìn thấy bí pháp trấn tông bị một người ngoài đạt được.” Tiêu Minh Triết tiếp tục nói.

Bất luận thế nào, hắn cũng phải ngăn cản chuyện này.

“Minh Triết à, chuyện này không phải là chuyện mà ngươi có thể quyết định được, nếu ta đã đem bí pháp giao cho Lâm Tiêu, thì ắt có tính toán của ta.” giọng của Lạc Hải Thành không lớn, nhưng hàng vạn người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Ngoài mặt là ông ta nói cho Tiêu Minh Triết nghe, thực tế là nói cho tất cả mọi người nghe.

Chuyện này ông ta đã quyết định rồi.

Mọi người nghe thấy tông chủ nhà mình đã nói vậy rồi, cũng bất lực mà lắc đầu.

Vậy thì chẳng còn cách nào khác nữa.

Ai bảo người ta dùng bản lĩnh mà leo lên một trăm tầng Thiên Thê cơ chứ.

Nếu đổi lại là các đệ tử Lưu Vân tông khác, tin chắc rằng cũng sẽ có đãi ngộ như vậy.

“Tông chủ, chuyện này thực sự không ổn. Đệ tử thân là đại sư huynh của Lưu Vân tông, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, nếu người ngoài này muốn lấy được bí pháp trấn tông của chúng ta, trừ khi đánh bại được đệ tử.”

Tiêu Minh Triết bước lên hai bước, đứng trước mặt Lạc tông chủ, dáng vẻ đại nghĩa, lẫm liệt.

Hành động này đã lấy được cảm tình của các đệ tử khác trong Lưu Vân tông.

Bọn họ thật sự không ngờ rằng, lúc này đại sư huynh sẽ đứng ra, đối đầu với tông chủ.

Lạc Hải Thành nhìn Tiêu Minh Triết đầy thâm ý, ông ta cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Một người bình thường nhìn thành thật, trung thực, bây giờ đột nhiên lại nói ra những lời khác thường như này, có chút kì lạ rồi đây.

“Làm loạn gì vậy, mau lui xuống.” Tông chủ trầm giọng nói.

Tiêu Minh Triết không động đậy, thái độ cứng rắn.

Nếu đổi lại là thường ngày, hắn ở trước mặt tông chủ, tuyệt đối không dám hỗn xược dù chỉ một chút.

Nhưng Tiêu Minh Triết hôm nay bị cơn giận làm mờ mắt, đã không còn để ý nhiều đến vậy nữa rồi.

Cướp đi vinh quang, cướp đi người trong lòng, cướp đi cả bí pháp mà hắn mong ngóng đã lâu, thù này quyết không đội trời chung.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ngươi.....” Lạc Hải Thành có chút tức giận.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, ông cũng không thể nói ra chân tướng.

Đương nhiên, nếu không có ai, ông cũng không định nói ra.

Quá mất mặt rồi.

“Lạc tông chủ, ta chấp nhận lời khiêu chiến của hắn. Nếu ta thua, bí pháp này ta cũng không lấy nữa.” giọng nói của Lâm Tiêu đúng lúc vang lên.

“Lâm Tiêu, người này là đại sư huynh nội môn của Lưu Vân tông, ngươi đừng chấp nhặt với hắn. Bí pháp ta đã nói là đưa cho ngươi thì chính là cho ngươi rồi.” Lạc Hải Thành vội vàng khuyên một câu.

Hai người này vẫn là không phát sinh xung đột thì tốt hơn.

“Tông chủ, hắn đã đồng ý rồi, đệ tử cũng muốn xem xem, người có thể thông qua ải Thiên Thê này có bản lĩnh tới đâu.” Tiêu Minh Triết lập tức mở miệng nói.

Hắn mừng thầm trong lòng.

Người này quá trẻ người non dạ rồi.

Không chịu nổi chiêu khích tướng.

Xem ra, bí pháp trấn tông có thể giữ lại rồi.

Nói không chừng, sau khi bản thân hắn đánh bại người này, tông chủ một khi vui mừng, lại đem bí pháp giao lại cho hắn thì sao.

Tiêu Minh Triết không chú ý tới.

Lạc Vũ Thương ở cách hắn không xa, đang nhìn hắn với biểu cảm như nhìn một thằng đần vậy.

Tên Tiêu Minh Triết này có phải là bị úng não rồi không vậy.

Sao cứ một mực ngăn cản Lâm Tiêu vậy.

Lâm Tiêu kia trước khi xông lên Thiên Thê, đã có thể dùng một kiếm chém chết Tư Không Hạo.

Lẽ nào ngươi cảm thấy bản thân ngươi có thể đánh bại Tư Không Hạo sao???

Mà Lâm Tiêu sau khi xông lên Thiên Thê, dường như thực lực càng thêm tiến bộ vượt bậc.

Ngươi như này...có khác nào đi chịu chết không cơ chứ.

Người có cùng suy nghĩ với Lạc Vũ Thương, còn có cha nàng ta.

Vừa rồi lúc Lâm Tiêu xông lên tầng cuối cùng của Thiên Thê, Lạc Vũ Thương đã đem chuyện xảy ra trước đó hai ngày tại hang đá nói hết cho phụ thân của mình nghe.

Lạc Hải Thành lúc này mới hiểu, thì ra Lâm Tiêu đã gián tiếp cứu nữ nhi bảo bối nhà mình một lần.

Bằng không, nếu Lâm Tiêu không xuất hiện.

Lúc ở trong hang đá, nữ nhi bảo bối nhà mình và ba cô nương khác đã bị đám người Tư Không Hạo của Huyền Âm Tông làm nhục rồi.

Nữ tử nếu như gặp phải chuyện như vậy, chẳng khác nào sống không bằng chết.

Hừ!!

Huyền Âm Tông đáng chết.

Thù này, ta ghim lại rồi.

Chính vì nguyên nhân này.

Sau cuộc khiêu chiến Thiên Thê, Lạc Hải Thành mới thay đổi hoàn toàn thái độ với Lâm Tiêu, thậm chí là trực tiếp đưa bí pháp trấn tông cho đối phương.

Coi như là báo đáp chuyện kia.

Nếu không, cho dù là cá cược thua lão Mục, ông cũng không nỡ từ bỏ bí pháp trấn tông.

Ai mà ngờ, mọi chuyện vốn đang tiến hành thuận lợi.

Cái tên Minh Triết này lại đột nhiên nhảy ra, còn hùng hồn tuyên bố muốn xử lí đối phương, không đánh bại hắn thì không được đưa bí pháp trấn tông ra.

Lạc Hải Thành quá là cạn lời rồi. Ông ta muốn hét lên với Tiêu Minh Triết một câu.

Một người mà ngay cả Tư Không Hạo cũng bị đối phương chém chết.

Ngươi chọc vào hắn làm cái mẹ gì vậy!

Ta ngăn cản hai ngươi ước chiến, đó là muốn bảo vệ ngươi đó, cái tên ngu xuẩn này!!!

“Haizzz!!!” Lạc Hải Thành lại thở dài.

Tất cả mọi sự trùng hợp, khiến ông bây giờ không thể không đồng ý cho hai người ước chiến.

“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu này, Tiêu Minh Triết này tuy là....haizzz, thôi bỏ đi, vẫn mong tiểu bằng hữu giơ cao đánh khẽ.” Lạc tông chủ chỉ nói vậy, cũng không muốn nói gì thêm.

Có một vài đệ tử, tính cách có hơi ảo tưởng, gặp chút trắc trở cũng tốt.

Lời này của Lạc tông chủ khiến người khác nghi hoặc không thôi.

Những lời này lẽ ra phải nói với Tiêu sư huynh mới đúng chứ?

Lâm Tiêu gật đầu.

Hắn đại khái cũng hiểu rồi, chắc chắn muội tử kia đã nói hết mọi chuyện với cha nàng ta rồi.

Thật ra ấn tượng của Lâm Tiêu về Lạc Hải Thành vẫn khá tốt.

Trầm ổn, bình tĩnh, phân rõ đúng sai.

Giống như lúc trên Thiên Thê, hắn ôm lấy Lạc Vũ Thương đã rất quá đáng rồi.

Nhưng Lạc Hải Thành lại không nổi điên với hắn ngay tại chỗ.

Đây đã là chuyện hiếm thấy rồi.

Rất nhanh sau đó.

Dưới sự chỉ huy của tông chủ, đám người lùi lại một không gian cho Lâm Tiêu và Tiêu Minh Triết.

Cuộc chiến vì vinh dự tông môn của hai người, chính thức bắt đầu.

“Lấy việc luận bàn làm trọng, tới điểm mấu chốt thì dừng, bắt đầu đi.” Lạc Hải Thành hô lên.

Vừa dứt lời, Tiêu Minh Triết đã xông tới, nâng trường kiếm, thi triển kiếm pháp địa giai.

Trường kiếm như gió, vô thanh vô tức.

Tốc độ của hắn cực nhanh.

Các đệ tử xung quanh cho dù có tập trung quan sát, cũng chỉ nhìn thấy một tàn ảnh.

Ngay sau đó.

Hắn xuất hiện ở bên cạnh Lâm Tiêu, trường kiếm hung hăng đâm tới.

Vị trí tấn công nhắm vào eo.

Bang!!!

Một âm thanh vang lên.

Không phải âm thanh khi trường kiếm đâm trúng. Mà là Lâm Tiêu dùng tay bắt lấy trường kiếm của Tiêu Minh Triết.

“Hử??? Chuyện gì vậy???” Tiêu Minh Triết biến sắc, khuôn mặt lộ ra sự kinh hãi.

Cho dù người này có thể chống lại được sức ép kinh khủng của trọng lực, nhưng cơ thể vẫn bằng da bằng thịt mà.

Độ sắc bén của thanh kiếm này, hắn rất rõ.

Trên trường kiếm phát ra kiếm khí, khi tiếp xúc nhất định sẽ bị thương.

Sao có thể trực tiếp dùng tay túm lấy chứ? Hơn nữa, tay lại không hề bị thương.

Chuyện này là không thể nào!

“Lần sau nhớ rõ lấy, đừng có dùng mắt chó mà coi thường người khác!” Lâm Tiêu khẽ phun ra một câu.

Sau đó chân của hắn dịch chuyển.

Bùm!

Một bóng người dùng tốc độ đạn bắn mà bay ra ngoài.

Đập lên vách tường cách đó mấy trăm mét.

Nhìn lại một lần nữa, người kia đã ngất lịm rồi.

Tiêu Minh Triết thảm bại trong tích tắc.

(Cảnh giới: Luyện Khí Cảnh - Tụ Linh Cảnh – Luân Hải Cảnh – Toàn Đan Cảnh)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK