• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 166: Sinh Tử đại năng tái hiện, linh hải dị động

Bốn thiên kiêu Hoá Đỉnh và Lâm Tiêu bắt đầu chiến đấu.

Họ hoàn toàn thả lỏng tay chân rồi nhưng càng chiến đấu, họ càng trở nên sợ hãi.

Thay vì gặp bất lợi, ngược lại Lâm Tiêu càng chiến đấu càng dũng mãnh.

Họ là thiên kiêu Hoá Đỉnh của thần tộc Dao Trì sở hữu lực lượng huyết mạch và thể chất vượt xa người thường. Nhưng lực lượng thần bí ẩn chứa trong cơ thể Lâm Tiêu còn mạnh hơn và hùng hậu hơn bọn họ.

Họ hoàn toàn không thể thăm dò ra chiều sâu của của đối phương.

Đông Vực, tại sao Đông Vực lại có thể có người đáng sợ như vậy. Hay nói cách khác là Đông Vực có những thần tộc khác??

Sau lưng bốn người đều đã toát mồ hôi lạnh, trong lòng run lên.

Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy thánh nữ điện hạ bắt đầu thi triển một loại bí pháp gì đó, ánh mắt họ lại trở nên kiên định.

Hôm nay, cho dù Lâm Tiêu bản lĩnh đến đâu, hắn chắc chắn vẫn sẽ thua!

Can Anh Túc nhìn chằm chằm vào thánh nữ Dao Trì với sát khí trong mắt.

Nàng ta không biết đối phương đang làm gì, nhưng dựa vào khí tức khiến nàng ta còn cảm thấy kinh hãi mà nói, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp.

Ngay khi nàng ta vừa động, đang định nghĩ cách ngăn lại thì giọng nói cảnh báo của Lâm Tiêu lọt vào tai nàng ta.

"Nữ nhân kia rất kỳ quái, đừng lại gần, ta tự có biện pháp đối phó."

Nghe thấy vậy, Can Anh Túc lùi lại.

Sau đó, nàng ta vẫn tiếp tục tin tưởng, tin những gì Lâm Tiêu nói.

Bùm bùm bùm! !

Hai bên giao chiến mấy hiệp, Lâm Tiêu dựa vào năng lực khôi phục cường đại vô địch của mình, gần như trấn áp được đối phương.

Sắc mặt của bốn thiên kiêu Hoá Đỉnh ngày càng trở nên khó coi

"Đây là loại thần tộc huyết mạch gì? Tại sao lại có cảm giác vô cùng vô tận!" Một người trong số đó thất thủ, kinh hãi không thôi.

Ánh mắt Lâm Tiêu trở nên sắc bén.

Nắm bắt cơ hội ra một kiếm toàn lực ở một góc độ khó.

Cho dù khi đối phương phản ứng lại thì đã quá muộn rồi.

"A!!" Tiếng hét vang lên.

Lại giải quyết được một người nữa.

Lâm Tiêu mỉm cười, vung kiếm và tiếp tục tấn công ba người còn lại.

Có vẻ như khả năng hồi phục của thần tộc Dao Trì cũng có hạn.

Hai người trước đó trọng thương vẫn nằm trên mặt đất, có vẻ như trong thời gian ngắn sẽ không có khả năng chiến đấu.

Đương nhiên, Lâm Tiêu cũng có thể cảm nhận được rằng rất khó để thực sự giết chết người của thần tộc Dao Trì.

Dường như trong huyết mạch của họ có một sức mạnh đặc biệt nào đó có thể bảo vệ sự sống sót cuối cùng.

Nếu đã như vậy, vậy thì hãy khiến toàn bộ trọng thương đưa về Kiếm Ma tông, nói không chừng tông chủ bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp để xử lý những người này.

Trên thực tế, nếu hỏi nguyên tố lửa trong Xích Diễm Trường Kiếm về vấn đề này thì sẽ chắc chắn hơn. Nó hiểu biết nhiều, nói không chừng có thể biết.

Nhưng sau khi hấp thụ xong lực lượng do bảng Chân Long ban, nguyên tố lửa chìm vào giấc ngủ sâu, cũng không biết khi nào sẽ thức dậy.

Cầm Xích Diễm Linh Kiếm, không nghe thấy tên đó càu nhàu, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Ngay sau đó, Lâm Tiêu lại nhận một đòn mạnh mẽ khác từ ba thiên kiêu Hoá Đỉnh, cơ th bị thương không nhẹ nhưng kim quang thần quang trong mắt hắn đã sẵn sàng trở lại.

Một kích linh hồn, phát động! !

"Không được!!"

"Huyết mạch chi lực quá ít, không thể chống lại một kích này."

"Hỏng rồi!!"

Sắc mặt ba người thay đổi rõ rệt.

Huyết mạch chi lực trong cơ thể họ gần như đã cạn kiệt trong vài hiệp đấu này.

Bây giờ làm sao có thể chống lại công kích linh hồn của đối phương.

Chết tiệt! Người này quá xảo quyệt.

Trước đó đối phương vẫn không thi triển công kích linh hồn, vốn nghĩ rằng nó bị hạn chế và không thể thi triển.

Thật không ngờ, người này lại định sau khi vắt kiệt huyết mạch chi lực rồi mới thi triển.

Ù!! Cả ba muốn chống cự một cách tuyệt vọng nhưng không có bất cứ cơ hội nào.

Ánh mắt của bọn họ mơ hồ, bóng người lấp lóe, lại từ giữa không trung rơi xuống.

Xoạt! !

Lâm Tiêu vung linh kiếm lên.

Một tỷ kiếm quyết, Hư Kiếm Trảm vung lên, bóng tối và hư không bao phủ nhấn chìm ba thiên kiêu Hoá Đỉnh.

Bùm bùm!

Ba người họ cũng bay lộn ngược và trọng thương.

Ngay khi Lâm Tiêu muốn lấy hơi thì đột nhiên hắn cảm thấy một cảm nhận được một luồng nguy cơ chưa từng có.

Hắn nhìn một lượt, chỉ thấy là một bàn tay đen khổng lồ đang hướng về phía hắn.

Hư không rung chuyển, giống như một mảnh thủy tinh mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Lâm Tiêu muốn né tránh nhưng hắn phát hiện toàn thân đều bị một luồng lực lượng khủng khiếp giam cầm, không thể động đậy.

Cảm giác này… là lĩnh vực chi lực.

Có một tiếng nổ cực lớn.

Khắp nơi rung chuyển.

Vào lúc này, hàng vạn cự lực và hàng vạn đạo thần quang bùng phát.

Ở dưới đất Lâm Tiêu bị tát mạnh đến mức kinh thiên động địa.

Những viên gạch đá trên mặt đất ở vài dặm xung quanh vỡ nát và sụp đổ, toàn bộ không gian dường như bị phá vỡ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Can Anh Túc kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Chỉ nhìn thấy trước mặt thánh nữ Dao Trì có thêm một đạo hư ảnh hình người từ khi nào.

Đứng sừng sững trong hư không, trên khuôn mặt mờ ảo, đôi mắt tỏa ra những tia thần vận.

Trên đạo hư ảnh này toát ra một luồng khí tức không thể chống lại giống như thần minh, cực kỳ khủng khiếp.

“Xin chào thánh tôn.” Thánh nữ Dao Trì cung kính hành lễ.

"Xin chào thánh tôn!" Mấy thiên kiêu Hoá Đỉnh trọng thương cũng cố hết sức quỳ xuống để cung kính hành lễ với đạo hư ảnh này.

“Chỉ vì loại nhãi nhép này mà ngươi gọi bản tôn tới đây ư?” Đạo hư ảnh liếc nhìn thánh nữ, bất mãn nói.

"Thánh tôn, người này tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài..." Thánh nữ Dao Trì nhanh chóng giải thích chuyện ở tháp Chân Long và thực hư huyết mạch thần tộc.

"Ồ!? Huyết mạch thần tộc? Thiên mệnh khí vận?" Trong mắt hư ảnh hình người cũng lộ ra một chút kinh ngạc.

Lúc này, chỗ mặt đất bị sụt lún tơi xốp có một bóng người từ từ đứng dậy.

Là Lâm Tiêu.

Chỉ có điều thoạt nhìn hắn trông vô cùng nhếch nhác, thương thế còn chưa hoàn toàn hồi phục.

Phải biết rằng vừa rồi do sáu thiên kiêu Hoá Đỉnh liên hợp công kích đã tạo nên thương thế như thế nào.

Hắn cũng hồi phục cực kỳ nhanh chóng nhưng có thể thấy đòn tấn công của hư ảnh hình người này khủng khiếp đến mức nào.

"Ừm!! Cho dù không phải huyết mạch thần tộc, cũng nhất định là thân thể bất phàm." Hư ảnh hình người gật đầu thừa nhận.

Khi hư ảnh hình người nhìn Lâm Tiêu thì hắn cũng nhìn đối phương.

Một chưởng khủng khiếp vừa rồi là do nhân ảnh này giải phóng ra, cộng thêm chưởng chứa trong chưởng ấn này.

Nhân ảnh này là - Sinh Tử cảnh đại năng.

Sau Toàn Đan cảnh là Hoá Đỉnh, sau Hoá Đỉnh chính là Sinh Tử cảnh cảnh!

Thấy nhân ảnh này nhéo bằng một tay, trên tay hắn nổi lên một ấn ký màu xanh đậm.

"Ngươi đầu hàng thần tộc Dao Trì ta, ta có thể tha mạng cho ngươi." Hắn lạnh lùng nói.

Lâm Tiêu nhìn đối phương một cách dè chừng.

Đây là lần thứ hai hắn gặp nhân vật Sinh Tử cảnh.

Lần trước là gặp chu tước ở Thái Tuế thánh địa. Nhưng có lẽ vì lí do huyết mạch tôn thượng nên vốn dĩ hắn không cảm thấy bất kỳ sự uy áp nào cả.

Nhưng lần này thì hoàn toàn khác, Sinh Tử cảnh đại năng tuyệt đối Hóa Đỉnh cảnh không thể so sánh được.

Tuy nhiên, ngay sau đó, sắc mặt Lâm Tiêu trở nên kỳ lạ.

Sau đó, sự kiêng dè và căng thẳng trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là một sự bình tĩnh ung dung.

"Chỉ là một đạo ảnh thần niệm mà muốn giết chết ta ư?! Chắc là ngươi ăn nhiều rồi!" Lâm Tiêu cà khịa nói.

"Hả?!" Ánh mắt của hư ảnh hình người trở nên sắc bén hơn.

"Vậy thì tùy ngươi!" Tay phải hắn vung lên, một đạo ấm ký xanh đậm kỳ dị bắn về phía Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu không hề sợ hãi.

Hắn không định né tránh, hắn biết mình tránh không nổi. Hơn nữa, tại sao hắn phải tránh.

Bỗng nhiên, một luồng khí thế kinh người phát ra từ Lâm Tiêu.

Thanh kiếm nhỏ màu đen trên linh hải trong thân thể hắn khẽ rung lên, nóng lòng muốn thử.

Sự ung dung, bình tĩnh của hắn đến từ đây.

Sau khi cảm nhận được sự khiêu khích của sinh tử đại năng, bản mệnh đạo khí của hắn hiếm khi muốn chủ động một lần.

Đây không kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu nhưng ngay khi bản mệnh đạo khí sắp bay ra khỏi linh hải thì ngay sau đó, Lâm Tiêu chết lặng.

Bởi vì……

Một luồng ánh sáng đầy mê hoặc đột nhiên từ dưới linh hải phá sóng mà ra.

Nó còn lao ra nhanh hơn một bước so với thanh kiếm nhỏ màu đen.

Lâm Tiêu: "? ? ?"
Chương 167: Chí bảo tháp Chân Long, lần đầu thể hiện uy năng

Trong chớp mắt, trong lòng bàn tay của Lâm Tiêu giống như có thêm một thứ gì đó.

Đó là tháp Cửu Bảo Lưu Ly, tỏa ánh sáng vàng trong thời gian linh vận chuyển.

Khi Lâm Tiêu nhìn rõ tòa tháp nhỏ trước mặt mình, đồng tử của hắn như muốn rơi ra ngoài.

Mặc dù dáng vẻ của tòa tháp này đã thay đổi nhưng ngay cả khi thay đổi vẻ bề ngoài hắn vừa nhìn cũng nhận ra ngay.

Nếu đây không phải là tháp Chân Long Thiên Mệnh thì là cái gì!

Sao thứ này xuất hiện ở đây? !

Đợi đã……

Lâm Tiêu đột nhiên phản ứng lại.

Chí bảo mà một trăm ngàn điểm tích lũy chân long có thể đổi được đây sao?

Thứ bản thân đã tìm kiếm vài ngày, lẽ nào là...

Không phải đã vứt đi.

Xem ra, đây chính là tháp Chân Long Thiên Mệnh.

Lâm Tiêu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Hắn đã tự mình trải nghiệm sự thần kỳ của tháp Chân Long. Hắn thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể sở hữu một chí bảo như vậy.

Khi cầm tháp Chân Long trong tay, những tia huyền bí tràn ngập trong tâm trí hắn.

Luyện hoá sơ bộ!

Tháp Chân Long đã ẩn nấp dưới linh hải của hắn ba ngày rồi, nhưng hắn không ngờ vừa vào tay thì nó đã đạt đến trình độ luyện hóa sơ bộ.

Tại thời điểm tiếp xúc, hắn đã nắm vững sách hướng dẫn sử dụng của Tháp Chân Long.

Ánh mắt Lâm Tiêu càng ngày càng sáng, nhưng không biết có phải là bởi vì thực lực hắn không đủ hay là chưa hoàn toàn luyện hóa mà công năng của tháp Chân Long này còn hạn chế.

Hắn chỉ có thể sử dụng một phần. Nhưng cho dù như vậy, tháp Chân Long cũng là một bảo vật không thua gì bản mệnh đạo khí.

Nếu như có thể hoàn toàn tháp Chân Long, nói không chừng sẽ vượt qua bản mệnh đạo khí của chính mình.

Lúc này, ấn ký màu xanh đậm do hư ảnh hình người Sinh Tử Cảnh đó bắn ra đã lên đến đỉnh đầu của Lâm Tiêu.

Nếu hắn đoán không nhầm thì đây là một loại nô ấn nào đó.

Lâm Tiêu còn chưa kịp ra tay, bề ngoài của tháp Chân Long lóe lên, xuất hiện một tầng gợn sóng.

Phụt! Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Ấn ký màu xanh đậm như thể bong bóng đã bị chọc thủng rồi biến mất.

"Hả? Đây là... Chân linh đạo khí!!!" Trong mắt hư ảnh hình người tràn đầy vẻ thèm muốn, vô cùng kích động.

Một Toàn Đan cảnh nhỏ bé cũng có thể có thứ như vậy sao.

Là thế lực phía sau hắn, hay tiểu tử nhãi nhép này tình cờ có được nó? !

Cướp, hay là không cướp!

Sau khi do dự một lúc, hư ảnh hình người trở nên kiên định.

Cướp! !

Loại bảo vật này! Nhất đinh phải cướp lấy!

Về phần nó có thuộc về thế lực đứng sau tên nhãi nhép này hay không, he he, mặc kệ đi.

Cơ duyên bảo vật, người có thể có được nó.

Muốn tìm lại thì đến thần tộc Dao Trì của bọn họ mà tìm.

"Người ngoại tộc, bản tôn muốn tha mạng cho ngươi, nhưng nếu ngươi không quý trọng, không phối hợp, vậy cũng đừng trách bản tôn." Hư ảnh hình người lạnh lùng nói.

Sau đó, tay phải hắn đánh ra vài chưởng.

Một loạt bàn tay đen khổng lồ đủ mạnh để chấn động thiên địa giáng xuống bùm bùm.

Mỗi bàn tay khổng lồ màu đen mạnh hơn nhiều lần so với trước đó.

Nếu nhiều bàn tay như vậy đánh vào trúng mục tiêu, nhất định hắn sẽ không còn xương cốt.

Hư ảnh hình người Sinh Tử cảnh nghĩ như vậy, thánh nữ Dao Trì và thiên kiêu Hoá Đỉnh khác cũng nghĩ như vậy.

Tại hiện trường, chỉ có ánh mắt của Can Anh Túc lấp lánh, tràn đầy tự tin nhìn về phía Lâm Tiêu.

Bởi vì chân long long huyết mạch, nàng ta cũng nhận ra tòa tháp chín tầng trong tay Lâm Tiêu chính là tháp Chân Long Thiên Mệnh.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sao thứ này lại rơi vào tay của Đại Tiêu Tiêu? Can Anh Túc vô cùng khó hiểu.

Nhưng nếu như vậy, nếu đối phương chỉ dựa vào thần niệm Sinh Tử cảnh thì vĩnh viễn không đủ.

Phía Lâm Tiêu, ngay khi vài bàn tay khổng lồ màu đen cùng với sức mạnh của núi non trấn áp toàn diện xuống cơ thể, Lâm Tiêu tâm niệm vừa động thì Trọng Lực Ý Cảnh đã dồn vào tháp Chân Long.

Ngay lập tức, tháp Chân Long nở rộ hắc quang và tỏa sáng rực rỡ.

Vài bàn tay khổng lồ màu đen đánh xuống đỉnh đầu hắn như thể bị ấn nút dừng lại.

Không thể nào ấn xuống được nữa.

"Hả? Làm sao lại như vậy, ngươi còn chưa đạt tới Hóa Đỉnh cảnh, sao có thể chủ động kích phát chân linh đạo khí?! Chẳng lẽ. . . Đây, đây không phải chân linh đạo khí bình thường, nó là. . . ." Sự kinh ngạc trong mắt hư ảnh hình người thay đổi liên tục.

"Câm miệng đi, bây giờ đến lượt ngươi rồi!"

"Trấn!!" Lâm Tiêu hét lên một tiếng.

Ánh sáng đen trên tháp Chân Long bùng phát, bao trùm bán kính một nghìn mét.

Xì xì!

Bàn tay khổng lồ màu đen trên đầu lập tức bị nghiền nát thành tro.

Khoảnh khắc khi thánh nữ Dao Trì và thiên kiêu Hoá Đỉnh khác bị ánh sáng đen ảnh hưởng tới.

Sau đó cảm nhận được một luồng đạo ngất trời áp xuống.

Vài tiếng tõm.

Bọn họ bị đè bẹp xuống đất mà không có bất kỳ sự kháng cự nào.

“Đây, đây chính là lực chi ý cảnh đại thành?” Hư ảnh hình người kinh ngạc.

Hắn dùng cả hai tay vung ra một pháp quyết, đồng thời ngưng ra một mặt nạ hộ thể, ngăn chặn ánh sáng đen do Lâm Tiêu bắn ra.

"Không kiến thức, vậy thì tạm biệt!"

"Hủy cho ta!" Lâm Tiêu cười chế nhạo, truyền bá toàn bộ Trọng Lực Ý Cảnh.

Hắn không tin, chỉ là một tia thần niệm Sinh Tử cảnh, có thể mạnh đến mức nào chứ?

Một luồng ánh sáng đen mạnh mẽ lại phát ra từ tháp Chân Long, tạo thành một bàn tay đen khổng lồ dưới sự kiểm soát của Lâm Tiêu.

Xoạt!!

Bàn tay đen khổng lồ đập vào hư ảnh hình người.

Khí thế chấn thiên cuồn cuộn, chấn động hư không.

Bùm!

"Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể..."

Trong mắt hư ảnh hình người tràn đầy kinh ngạc, mặt nạ hộ thân trên người trong nháy mắt vỡ nát, hư ảnh trực tiếp bị nổ làm đôi.

"Ngươi, ngươi còn huỷ thần niệm của ta, ngươi cứ đợi đó." Sinh Tử cảnh đại năng tức giận hét lên một tiếng, nửa thân hư ảnh kia hóa thành một chùm sáng, bay lên trời, lao về phía xa.

Tốc độ cực nhanh.

Dù chỉ là một tia thần niệm nhưng nếu mất đi sẽ khiến thần hồn bất ổn. Cũng giống như con người có 10 ngón tay, đứt 1 ngón thì cũng là tàn phế khiếm khuyết rồi.

"Muốn chạy sao? Đã muộn rồi!!" Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng.

Sau đó, hắn lại rót một loại ý cảnh khác vào tháp Chân Long.

Kiếm Chi Ý Cảnh.

Xoạt! !

Một luồng kiếm quang chấn động bóp méo khoảng không xung quanh, xuyên qua chấn vũ, ngay lập tức chém vào thần niệm Sinh tử Cảnh đang chạy trốn.

"A!! Tên nhãi nhép, ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu, ta nhất định sẽ tìm được —— " Thần niệm Sinh Tử cảnh đại năng trực tiếp tan vỡ.

Thánh nữ Dao Trì chết lặng, thiên kiêu Hoá Đỉnh khác cũng chết lặng.

Bị huỷ diệt rồi? !

Lâm Tiêu thực sự đã huỷ diệt thần niệm của thánh tôn bọn họ?

Điều này, điều này là không thể nào!

Đó chính là Sinh Tử cảnhđại năng, cho dù là một đạo thần niệm thì một Toàn Đan Cảnh cũng không thể nào chạm vào.

Đừng nói là Toàn Đan Cảnh, cho dù là cường giả Hóa Đỉnh Cảnh cũng không có sự phản kháng đối với loại thần niệm này.

Nhưng, nhưng Lâm Tiêu thực sự ...

Sắc mặt của thánh nữ Dao Trì bọn họ đã thay đổi.

Chấn động, sợ hãi, kinh hoàng, hối hận...

Họ muốn chạy, nhưng họ gần như không thể dưới sức nặng to lớn áp xuống cơ thể.

Đừng nói là chạy, ngay cả nói chuyện cũng có chút mất sức.

Lúc này, Lâm Tiêu cũng đưa mắt nhìn xung quanh, liếc nhìn họ và cuối cùng đưa ánh mắt về phía thánh nữ Dao Trì.

"Này, không phải thần tộc Dao Trì các ngươi có pháp thuật thần thông gì sao? !" Lâm Tiêu rất có hứng thú nói.

"Ngươi, ngươi. . . Không liên quan đến ngươi, ta nói cho ngươi biết, ta là người thừa kế của thần tộc Dao Trì, ngươi tốt nhất là lập tức thả ta ra, nếu không ——" Thánh nữ Dao Trì tức giận trừng mắt nhìn Lâm Tiêu.

"Bụp!!"

Nhưng nàng ta còn chưa nói hết câu thì cả người bị đánh bay mấy chục mét, một dấu tay lớn xuất hiện trên má phải.

"Bây giờ ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ? !" Lâm Tiêu thu tay lại, cười hỏi.
Chương 168: Thần tộc cẩn trọng, quay về Kiếm Ma tông

Nam nhân có thể đánh nữ nhân hay không, Lâm Tiêu không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Bởi vì tình huống khác nhau, đáp án cũng sẽ khác nhau.

Nhưng thánh nữ Dao Trì này, trong mắt hắn chỉ là kẻ địch mà thôi, căn bản không coi là nữ nhân.

Hắn mà không ra tay, thì sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân.

Thánh nữ Dao Trì vừa bị đánh bay, liền ngơ ngác tại chỗ.

Bao nhiêu năm, kể từ bé đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta bị đánh.

“Cái đồ chết tiệt này, ngươi lại dám ra tay với thánh nữ điện hạ của chúng ta sao, ta sẽ không tha cho ngươi!!!” Một thiên kiêu Hóa Đỉnh trong đám người tức giận rống lên.

Lâm Tiêu lập tức đánh ra một chưởng ẩn chứa Trọng Lực Ý Cảnh.

Dưới hiệu quả tăng cấp của tháp Chân Long, thiên kiêu Hóa Đỉnh kia bị đánh cho hộc máu mồm, khí tức hao hụt.

Lâm Tiêu vẫn chưa dốc toàn lực.

Trước khi tháp Chân Long xuất ra, hắn không có cách nào tấn công triệt để đám thần tộc Dao Trì này.

Nhưng bây giờ đã khác, hắn có lòng tin, có thể tiêu diệt triệt để đám người này khỏi thế giới này.

Nhưng mà Lâm Tiêu còn có kế hoạch khác, cho nên mới giữ lại mạng cho đối phương.

Lâm Tiêu từ từ bước tới bên cạnh thánh nữ Dao Trì, lên tiếng: “Ngươi nói cho ta biết một loại thần thông của thần tộc, rồi ta sẽ thả một người trong các ngươi, thế nào? Cuộc trao đổi này rất có lời phải không?”

Thánh nữ Dao Trì lúc này mới lấy lại tinh thần.

Nàng ta nhìn chằm chằm Lâm Tiêu với vẻ khiếp sợ.

Kẻ...kẻ này lại dám mưu đồ quyết pháp thần thông của thần tộc Dao Trì bọn họ.

Thật đúng là gan to tày trời.

Lâm Tiêu nhìn ra được suy nghĩ của đối phương, chế giễu nói: “Lẽ nào chỉ cho phép các ngươi cướp của người khác, mà không cho phép người khác cướp của các ngươi sao?”

Thánh nữ Dao Trì hung hăng lườm Lâm Tiêu, không nói nên lời.

Sau khi lườm mấy giây, nàng ta nghiến răng lên tiếng.

“Yêu cầu này của ngươi, ta không cách nào thực hiện được. Thần thông truyền thừa của thần tộc Dao Trì bọn ta, đều là thánh tôn tự mình điểm hóa truyền thụ, bọn ta không thể tự ý truyền thụ.” thánh nữ Dao Trì hằn học đáp.

“Thật vậy ư? Sao ta lại không tin nhỉ?” Lâm Tiêu nhìn nàng ta, nói.

“Ngươi, ngươi không tin, ta cũng hết cách!!!” thánh nữ Dao Trì cảm thấy vô cùng ấm ức.

Nàng đã bao giờ trải nghiệm qua cảm giác bị kẻ khác giám sát như tù nhân này đâu.

“Thôi vậy, giờ ta chẳng rảnh để mà ở đây quan tâm các ngươi, đợi khi nào các ngươi nghĩ thông suốt rồi tới nói cho ta biết đáp án.” Lâm Tiêu tỏ vẻ sao cũng được, nói.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” thánh nữ Dao Trì không rõ ý của đối phương.

Lâm Tiêu không thèm để ý tới nàng ta.

“Thu!!!” hắn phất tay về phía tháp Chân Long, khẽ nói.

Sau đó, một lực giam cầm vô cùng đáng sợ truyền tới.

Thiên kiêu Hóa Đỉnh kia kinh hoảng hét lên một tiếng thảm thiết, rồi hóa thành một luồng sáng, bị hút vào trong tháp Chân Long.

“Đây....đây là cái gì?....Ngươi....” thánh nữ Dao Trì cũng kinh hoàng không thôi.

Sau đó nàng ta liền cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ bao phủ lên toàn thân, không cách nào kháng cự, thân thể biến mất ngay tại chỗ.

Làm xong những chuyện này, Lâm Tiêu mới hít sâu một hơi. Thả lỏng cơ thể.

Sử dụng ý niệm ra hiệu, tháp chân lại một lần nữa tiến vào trong cơ thể hắn, sau đó chìm sâu vào trong linh hải.

Lâm Tiêu đối với lần đầu tiên sử dụng tháp Chân Long, vô cùng hài lòng.

Từ mức độ hiểu biết trước mắt, thì tháp Chân Long chắc hẳn là một vật phẩm thiên về phòng ngự, còn kèm theo chí bảo tăng cấp.

Đồng thời, nó còn sở hữu sức mạnh trấn áp và giam cầm.

Cũng coi như một kiện chí bảo có nhiều tính năng.

So với đạo khí bản mệnh chỉ có một tính công kích thì tốt hơn nhiều.

Tiểu vũ khí màu đen: “???”

“Tiêu Tiêu, ngươi đúng là lợi hại hơn xưa nhiều nha!” Can Anh Túc cười nói.

Lâm Tiêu” “....”

Sao lời phát ra từ miệng tiểu cô nương này, nghe cứ có gì đó sai sai.

“Không có gì muốn hỏi sao?” Lâm Tiêu thắc mắc nhìn đối phương.

“Hỏi gì cơ? Ngươi càng lợi hại, ta càng mừng chứ sao!”

“Đi thôi, chúng ta mau chóng quay về thôi. Không phải ngươi đã nói, còn phải tiễn ta về vương triều Đại Can sao? Không được hối hận đâu đấy! ~~~”

Can Anh Túc tươi cười nói, rồi lại bay về phía vương triều đại Ngụy.

Lâm Tiêu nhìn bóng lưng của đối phương, mỉm cười.

Tiểu cô nương này, ở chung với nàng ta cũng rất thoải mái.

.................

Ngay khi bảng Chân Long kết thúc, từng tin tức chấn động trong Đông Vực, được lưu truyền khắp các thế lực.

Tên tuổi của Lâm Tiêu phải nói là danh chấn thiên hạ.

Kẻ có Ý Cảnh song tu đại thành, chỉ cần đợi tu vi của Lâm Tiêu tăng lên Toàn Đan Cảnh viên mãn, lại thêm nhân tố như khí vận Chân Long,... Nói không chừng, có thể trực tiếp hóa đỉnh thành công, trở thành cường giả Hóa Đỉnh Ý Cảnh song tu luôn ấy chứ.

Tất cả mọi người đều chấn động trước thành tích đầu bảng và thực lực mạnh mẽ của Lâm Tiêu.

Tuy bọn họ không được chứng kiến tận mắt, nhưng từ lời tường thuật của các thế lực, cũng vẫn kinh ngạc.

Thực lực của Lâm Tiêu này không thể nào là giả được.

Cũng chính vào lúc này.

Mạc hội trưởng của công hội Luyện Đan Đông Vực tự mình truyền ra một tin.

Kể từ hôm nay, chính thức tuyên bố, Lâm Tiêu đầu bảng Bảng Chân Long, được chứng thực là luyện đan sư cửu phẩm.

Thân phận nâng lên thành hội trưởng số một của công hội luyện đan.

Bản thân ông trở thành hội trưởng số hai, phó hội trưởng Mã trước kia trở thành hội trưởng thứ ba.

Tin này vừa tung ra, bỗng chốc thiên hạ nhốn nháo hết cả lên, gây ra một trận sóng lớn.

Không cần nói gì thêm, đây chính là một cơn động đất siêu siêu lớn.

Lâm Tiêu? Luyện đan sư?

Còn là luyện đan sư cửu phẩm.

Các người đang đùa đấy ư?

Hắn không phải là song tu Kiếm Ý và Hỏa Chi Ý Cảnh hay sao?

Nếu hắn là luyện đan sư cửu phẩm, vậy thì chắc chắn là đã lĩnh ngộ Đan Chi Ý Cảnh rồi.

Thế chẳng phải, Lâm Tiêu là tam tu ý cảnh sao.

Chuyện này có thể sao?

Đừng nói là Đông Vực ngay cả song tu ý cảnh còn không có, ngay cả những thiên vực khác cũng không tìm ra một kẻ tam tu ý cảnh đâu.

Nhưng tin tức này là do Mạc hội trưởng của Công Hội Luyện Đan tự mình nói, quả thực chuẩn xác, không cách nào nghi ngờ được.

Sau khi tất cả mọi người chứng thực lần nữa về độ tin cậy của thông tin này.

Ai nấy đều đần cả mặt ra.

Tu sĩ và luyện đan sư, có thể nói là hai loại người trái ngược nhau.

Ngươi là luyện đan sư mạnh mẽ, thì nhất định sức chiến đấu sẽ kém hơn một chút.

Ngươi là tu sĩ mạnh mẽ, thế thì năng khiếu luyện đan nhất định chẳng thể nào cao nổi.

Hai loại người này gộp lại thành một ư?

Thế thì bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

……

Mấy ngày sau,

Lâm Tiêu và Can Anh Túc cuối cùng cũng về tới Kiếm Ma tông.

Sau khi nhìn thấy linh khí nồng đậm quấn quanh, khí vận cao ngút trời, dáng vẻ phồn vinh, hân hoan tại Kiếm Ma tông lúc này, khác biệt một trời một vực so với trước kia.

Lâm Tiêu vẫn rất kinh ngạc.

Dù gì cũng là sư môn của hắn, Lâm Tiêu vẫn hi vọng Kiếm Ma tông trở nên mạnh mẽ, hưng thịnh hơn.

“Người phía trước xin dừng bước, Kiếm Ma tông gần đây không tiếp bất cứ ai, xin mời về cho.”

Một đệ tử nội môn Luân Hải Cảnh hậu kỳ hô lên với Lâm Tiêu và Can Anh Túc vừa từ không trung đáp xuống kia.

Có thể phi hành, ắt là cường giả Toàn Đan Cảnh.

Nếu là trước kia, cường giả Toàn Đan như này, hắn tuyệt đối không dám nói chuyện kiểu đó.

Nhưng xuân nay đã khác xuân xưa.

Kiếm Ma tông của bọn hắn có thể nói là đệ nhất môn phái ở vương triều Đại Ngụy.

Tông chủ đại nhân và hai vị trưởng lão khác đều đã đột phá Hóa Đỉnh cảnh.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lại còn có đại sư huynh là người đứng đầu bảng Chân Long.

Kiếm Ma tông sau này, ắt sẽ rẽ sóng đạp gió mà phất lên.

Cho nên, sau khi tông chủ hạ lệnh đóng cửa sơn môn.

Đừng nói là cường giả Toàn Đan Cảnh, cho dù là cường giả bán Hóa Đỉnh tới, hắn cũng dám mở miệng tiễn về.

“Ồ! ~ Ngươi là đệ tử nội môn của tòa chủ phong nào vậy?” Lâm Tiêu mở miệng hỏi.

Bị chặn ngay trước cửa nhà, khiến hắn đến cạn lời.

Can Anh Túc thì bụm miệng cười, cảm thấy vô cùng thú vị.

Không chờ tên đệ tử nội môn kia lên tiếng, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người đá bay hắn ra ngoài.

“Ngô, Ngô sư huynh, huynh đang làm gì vậy....” tên đệ tử nội môn kia ăn một cú đau điếng, mặt đần thộn ra, hỏi.

Nhưng người vừa mới đột nhiên xông ra kia căn bản không thèm để ý tới hắn.

Mà cực kỳ cung kính hành lễ với người phía trước: “Ngô Tông Thừa bái kiến Lâm Tiêu đại sư huynh.”
Chương 169: Không khí tông môn làm tiểu nha đầu ngưỡng mộ

“Ngươi là……”

Thấy bản thân được người khác nhận ra Lâm Tiêu cũng cảm thấy chút ngạc nhiên. Người ở trước mặt hắn có hơi quen mắt, hắn cố lục trí nhớ của mình để xem người này là ai.

“Ngươi có phải vị ‘sư huynh’ ta giúp chỉ điểm Liệt Hoả kiếm pháp đúng không.” Lâm Tiêu cười cười.

Ở chợ giao dịch lúc trước vì kiếm chút linh thạch nên hắn thi triển tinh hoa của mấy bộ kiếm pháp, thu được chút tiền. Ngô Tông Thừa này là người đầu tiên hắn làm giao dịch cho nên cũng có chút ấn tượng.

Lúc đó hắn mới ở Tụ Linh cảnh tầng 3, còn chưa bò được lên Luân Hải cảnh. Mà Ngô Tông Thừa lúc đấy đã ở Luân Hải cảnh rồi.

Lúc hắn chỉ điểm kiếm pháp đối phương cứ một câu sư đệ hai câu sư đệ, gọi đến thuận miệng.

“Đại sư huynh, ta…..đây……lúc đó, ta không biết đại sư huynh……” Ngô Tông Thừa có chút hoảng loạn.

Hắn thấy đại sư huynh Lâm Tiêu nhớ hắn là ai, trong lòng có chút kinh hỉ. Nghe thấy Lâm Tiêu nhắc tới chữ sư huynh, hắn lại thấy có chút hoảng.

Lâm Tiêu sư huynh bây giờ là nhân vật cấp thần của cả Kiếm Ma tông. Hắn làm sao dám tuỳ tiện.

“Đừng căng thẳng, chỉ là đùa thôi mà. Đã lâu như vậy Liệt Hoả kiếm pháp của ngươi sao rồi? thi triển thử cho ta xem.” Lâm Tiêu nói.

Dù gì đây cũng là người đầu tiên hắn chỉ điểm cho, hơn nữa đó là 1000 linh thạch đầu tiên hắn kiếm được. Chút ký ức này đáng để nhớ cũng đáng để coi trọng.

“Hả….? À à, được, vậy phiền đại sư huynh rồi.” Ngô Tông Thừa kích động hẳn lên.

Đây là đại sư huynh Lâm Tiêu đó, cường giả Toàn Đan cảnh, đối với lĩnh ngộ kiếm ý đã đạt tới cảnh giới Hoá Đỉnh cảnh. Được đại sư huynh Lâm Tiêu chỉ điểm đúng là có phúc phận.

“Ừ!” Lâm Tiêu gật đầu.

Ngô Tông Thừa không có chút gì do dự, rút linh kiếm ra thi triển bộ kiếm pháp hắn giỏi nhất.

“Đại sư huynh Lâm Tiêu?”

“Trời ơi! Ta vừa mới gọi được đại sư huynh Lâm Tiêu.”

“Đó có phải đại sư huynh Lâm Tiêu không, cảnh tượng này đúng là vô địch tuyệt đối.”

Các đệ tử Kiếm Ma tông đều ngơ ngác, không ngờ có thể gặp được đại sư huynh Lâm Tiêu. Đặc biệt là đệ tử nội môn bị đá bay lúc nãy, hắn muốn khóc luôn rồi.

Hắn nghĩ bản thân đã quá to gan rồi, vậy mà dám gọi đại sư huynh Lâm Tiêu lại. Mong sư huynh không chấp nhặt hắn.

Lúc này, Ngô Tông Thừa đang thi triển Liệt Hoả kiếm, kiếm pháp trôi chảy đong đầy linh tính.

“Tinh Tinh Chi Hoả, Liệu Nguyên!!” Hắn khẽ quát một tiếng.

Liệt Hoả kiếm pháp như sống động hẳn lên, lửa và kiếm khí hoà quyện với nhau bùng lên công kích bốn phương tám hướng.

Lúc này Lâm Tiêu giơ một tay lên, một tia kiếm khí thuần khiết lao tới công kích đối phương. Bất luận ngọn lửa trên kiếm của Ngô Tông Thừa lớn thế nào, thì tia kiếm khí của hắn cũng chỉ nhẹ nhàng uốn lượn bay tới như một con rồng.

“Lửa, có thể thẳng, có thể cong, có thể mạnh cũng có thể yếu. Quan trọng nhất là sự biến hoá, hãy cảm ngộ đi.”

Lâm Tiêu nói xong câu này thì tay lại phất lên, một luồng ý cảnh Hoả và cả một luồng kiếm ý của hắn tuôn ra nhập vào tia kiếm khí vừa nãy.

Lúc này, từ một đốm lửa nhỏ nó từ từ to dần lên, phút chốc như muốn thiêu đốt hết mọi thứ xung quanh.

Ngô Tông Thừa đứng sững sờ tại chỗ, trong não hắn lập đi lập lại lời đại sư huynh vừa nói, hắn đang cố gắng cảm ngộ lời này.

Chỉ trong chốc lát, khí tức quanh thân hắn bỗng chốc thay đổi, toàn thân giống như một thanh kiếm vừa chui ra khỏi vỏ, ẩn chứa sự sắc bén. Linh kiếm trong tay không ngừng rung động.

Một luồng sức mạnh ý cảnh từ bên trong dần dần lớn lên.

“Đây là……hình thành kiếm ý sao?”

“Ngô sư huynh vậy là ở Luân Hải cảnh hậu kỳ lĩnh ngộ được kiếm ý rồi, cũng thật là lợi hại.”

“Đó là nhờ có đại sư huynh Lâm Tiêu đó! Tiện tay giúp đỡ mà giúp lĩnh ngộ kiếm ý luôn, đại sư huynh giỏi thật!”

“Lúc nào ta cũng phải nhờ đại sư huynh chỉ điểm mới được, tổn thọ vài năm ta cũng đồng ý.”

Ngô Tông Thừa lĩnh ngộ được kiếm ý làm cho các đệ tử Kiếm Ma tông đứng xung quang cũng ngạc nhiên không thôi.

Nhưng Lâm Tiêu lúc này đã dẫn theo Can Anh Túc bay về chủ phong rồi.

“Hehe, không nghĩ tới Đại Tiêu Tiêu ở Kiếm Ma tông được mọi người yêu quý tới vậy!” Can Anh Túc ngưỡng mộ nói.

“Không khí của Kiếm Ma tông rất được, các đệ tử cũng rất hoà thuận. Làm sao? Chả nhẽ ngươi ở vương triều Đại Can không được thoải mái lắm à?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.

“Ta á…. Người người kính sợ tránh xa, gặp được ta chả khác nào gặp sát tinh. Từ nhỏ tới lớn, ta chả có ai nói chuyện cùng.”

Can Anh Túc nói với ngữ khí bình thản, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Cứ như đang nói về người khác chứ cả phải bản thân.

Lâm Tiêu nghe thấy thế cũng gập đầu: “Chắc chắn! là ta. Ta cũng tránh ngươi.”

Can Anh Túc: “???”

Nàng trợn trừng mắt nhìn hắn, tên này chả biết thế nào gọi là an ủi à. Lại còn gật đầu tán thành nữa.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Tiêu chớp mắt còn muốn nói lại, chả nhẽ không đúng sao? Ngươi cứ gặp người là lại động thủ, một khi động thủ thì chỉ có nước đưa người ta vào ranh giới sống chết.

Ai mà còn dám nói chuyện với ngươi nữa.

Thấy trong mắt tiểu nha đầu này sắp dâng lên một tầng sương đỏ, Lâm Tiêu mới vuốt đầu đối phương nói.

“Đó là lúc trước, bây giờ ngươi đã có thể khống chế Sát Sinh ý cảnh rồi.”

“Ta tin mọi chuyện sẽ tốt dần lên, ít nhất là đã có một bằng hữu rồi phải không?”

Lâm Tiêu mở miệng an ủi một câu.

Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng yêu nữ nổi tiếng khắp Đông Vực này. Muốn triệt để chấm dứt vấn nạn hở ra là giết này chắc cũng phải 10 năm nữa.

Can Anh Túc nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy thì sững sờ tại chỗ.

Bằng hữu? Đại Tiêu Tiêu nói bọn họ là bằng hữu?

Câu này cứ bay qua bay lại trong đầu nàng. Nàng ta còn nghĩ rằng cả đời này chắc sẽ chả có bằng hữu.

Không nghĩ tới……bây giờ có rồi!

Mắt Can Anh Túc sáng lên, lòng cũng thấy vui vẻ. Tầng sương đỏ trong mắt biết thành tầng nước như muốn trào ra ngoài.

Nàng lén đưa tay lên lau.

Cùng lúc này ánh mắt Can Anh Túc nhìn Lâm Tiêu cũng có sự biến hoá, nó mang theo sự kiên định, cũng mang theo một chút khó nói.

……

Lúc hai người bay tới chủ phong Kiếm Ma tông thì có một bóng người bay tới, sau đó quỳ một chân trước mặt Lâm Tiêu.

“Dạ Cô Thành, tham kiến tiền bối!” Bóng người đó cung kính nói.

Người này hoá ra là Dạ Cô Thành, là người đứng thứ 18 trong bảng xếp hạng Chân Long, cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh. Cũng chính là người lúc ở hội đấu giá Lâm Tiêu đã dùng một viên Tam Khí Đan Vụ Huyền Minh đan để đổi lấy một năm bảo vệ cho Kiếm Ma tông.

Sau này lúc ông ta tới đây, Dạ Cô Thành bị Ngụy Vương đã chết kia dùng chiêu làm trọng thương. Sau khi hắn chữa trị cho đối phương, chưa đợi được đối phương tỉnh lại hắn đã phải rời đi.

“Vết thương lần trước sao rồi?” Lâm Tiêu hỏi.

“Đa tạ tiền bối quan tâm, đã hồi phục hoàn toàn rồi.” Dạ Cô Thành cung kính đáp.

Ông ta bây giờ càng lúc càng nể phục tiền bối Lâm Tiêu. Không những luyện đan như thần, võ đạo cũng làm người ta ngạc nhiên không thôi.

Bây giờ còn đứng thứ nhất bảng Chân Long, đây là chuyện ông ta có nằm mơ cũng chả dám mơ tới.

“Phương tông chủ có ở trong tông không?” Lâm Tiêu hỏi.

Có thể nguyên nhân là vì bảng Chân Long nên dạo này khí vận trong Kiếm Ma tông có vẻ nồng đậm hơn. Linh khí cũng dồi dào hơn những chỗ khác.

“Phương tông chủ có ạ, nhưng Phương tông chủ vừa đột phá Hoá Đỉnh cảnh nên đang bế quan.” Dạ Cô Thành vội vã đáp.

“Ồ? Hoá ra là Hóa Đỉnh cảnh???” Lâm Tiêu có chút ngạc nhiên.

Lần trước gặp mặt rõ ràng còn cách rất xa, ước chừng 10 năm nữa vẫn còn khó. Sao bây giờ lại đột phá thành công nhỉ.

Phương tông chủ, có chút nhanh đó!

“Vậy Cảnh lão và Mục lão chắc là có trong tông chứ.” Lâm Tiêu lại hỏi.

“Khụ……thưa tiền bối, hai vị này cũng vừa đột phá thành công Hoá Đỉnh cảnh, cũng đang bế quan ạ.” Dạ Cô Thành đáp.

Lúc này thì Lâm Tiêu ngốc hoàn toàn.

Ba người cùng đột phá Hoá Đỉnh cảnh? mới có mấy ngày chưa gặp. Hơn nữa tu vi của hai lão đầu này còn kém Phương tông chủ.

Chả nhẽ……

Lâm Tiêu hình như đoán ra cái gì đó, chả nhẽ là hiệu quả cho mình đạt hạng nhất bảng Chân Long.

Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc truyền từ trong chủ phong ra.

“Ái dà, tên nhóc nhà ai quay về thế này!! Ha ha ha!”
Chương 170: Nhanh lên, tiểu gia hoả! Cách giải quyết Sát Sinh Ý Cảnh

Chưa nhìn thấy người đâu mà đã nghe thấy giọng trước.

Với giọng điệu lười biếng như vậy, Lâm Tiêu không cần đoán cũng biết đó là ai.

Ngay sau đó, ba bóng người xuất hiện trước mặt hắn.

"Đệ tử Lâm Tiêu, xin chào Phương tông chủ, Cảnh lão và Mục lão!" Lâm Tiêu cực kỳ nghiêm túc và khách khí nói.

Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây.

Cả ba người họ đã giúp đỡ hắn ở những mức độ khác nhau trên con đường tu luyện.

Huống chi bản thân bây giờ còn chưa đạt đến Hoá Đỉnh, tức là tương lai trở thành Sinh Tử cảnh đại năng, hắn cũng sẽ không quên ba người này.

"Tiểu tử thối, ngươi khách khí như vậy làm gì, cũng không phải người ngoài!" Mục lão cười nói.

"Lâm Tiêu, đừng để ý lão già này, lần này ba người chúng ta coi như nợ ngươi một ân tình." Ánh mắt Phương tông chủ nhìn Lâm Tiêu sáng lên.

“Đúng vậy, nếu như lần này không phải tiểu tử ngươi đoạt được vị trí đứng đầu bảng Chân Long thì ba người chúng ta đời này cũng không biết có hi vọng trở thành Hoá Đỉnh hay không.” Lão Cảnh cũng tán đồng nói.

"Ba người chê cười rồi, Lâm Tiêu vẫn luôn là người của Kiếm Ma tông, đây đều là chuyện nên làm mà." Lâm Tiêu khiêm tốn nói.

Lúc này, một bóng người khác cũng hành lễ với ba người Phương tông chủ kia.

"Tiểu nữ, Can Anh Túc xin chào ba vị tiền bối." Can Anh Túc ngoan ngoãn nói.

Sau đó, ba người Phương tông chủ mới nhận ra rằng Lâm Tiêu đã mang về một nha đầu xinh đẹp.

Can Anh Túc...? ?

Đợi đã……

Nha đầu này chẳng phải là tiểu tai tinh của vương triều Đại Can sao? !

Chuyện này……

Ba đại lão đã nhận ra thân phận của Can Anh Túc, ánh mắt họ nhìn Lâm Tiêu đã hoàn toàn thay đổi.

Tiểu tử này, được lắm, quá được.

Nhìn ánh mắt của nha đầu này, ba người nhanh chóng hiểu ra.

Thật không ngờ, tiểu tử này lại thực sự khuất phục được nha đầu cố chấp này. Chuyện này bọn họ thực sự không ngờ tới.

"Trưởng công chúa khách khí rồi, không biết trưởng công chúa tới Kiếm Ma Tông là để...?" Phương tông chủ hỏi một câu.

Lỡ như bọn họ hiểu lầm thì không hay.

"Tiểu nữ chỉ trở về cùng Lâm Tiêu thôi, không có việc gì khác." Can Anh Túc rất lịch sự và nói chuyện rất có quy tắc.

Lâm Tiêu nghe xong cảm thấy toàn thân nổi da gà. Khi cô gái này trở nên nghiêm túc, hắn cảm thấy rất kỳ lạ, không hề quen chút nào.

Ba đại lão sau khi nghe những lời của Can Anh Túc nói thì nhìn nhau, tất cả đều không nói gì. Sau đó, họ lại nhìn Lâm Tiêu.

"Lâm Tiêu, ba người chúng ta cũng đã thương lượng rồi, hay là... Hay là trực tiếp giao vị trí tông chủ Kiếm Ma tông lại cho ngươi?" Phương tông chủ nói.

Chuyện này thực sự chấn động.

Lâm Tiêu lại như chết lặng.

Cái quái gì thế?

Vị trí tông chủ?

"Đừng, đừng, đừng. . . Phương tông chủ, nói thật, tiểu tử thích tự do và không bị ràng buộc, hoàn toàn không muốn làm tông chủ."

"Ngài nên tìm người khác đi, hơn nữa ngài vừa mới đột phá tới Hóa Đỉnh, tiếp tục làm hai ba trăm năm nữa rồi tính sau cũng không muộn." Lâm Tiêu từ chối thẳng thừng.

Hắn không có hứng thú với việc phát triển tông môn.

Khi tu sĩ đột phá đến Toàn Đan cảnh, tuổi thọ có thể tăng lên đến năm trăm năm. Đột phá Hóa Đỉnh cảnh, tuổi thọ ít nhất có thể đạt tới ngàn năm. Cho nên Phương tông chủ hiện tại vẫn coi như còn trẻ khỏe, từ chức thoái vị vẫn là sớm.

“Ha ha ha, thế nào, ta lại thắng rồi, hai người các ngươi nợ ta một lần cược, nhớ kỹ đấy!” Mục lão cười lớn, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Cả Phương tông chủ và Cảnh lão đều nhìn chằm chằm vào Mục lão, tỏ ra bất lực.

Tại sao lại cược không thắng với Mục lão quỷ này vậy!

Lâm Tiêu: "..."

Can Anh Túc ở bên cạnh mỉm cười, tận hưởng bầu không khí thoải mái này.

Đây là điều nàng ta chưa từng thấy hay cảm nhận được trong vương thất Đại Can. Nếu xung quanh nàng ta có một bầu không khí như vậy thì tốt biết bao.

...

Chính là như vậy, Lâm Tiêu đã trở về Kiếm Ma tông.

Ba vị đại lão cũng chính thức xuất quan.

Sơn môn của Kiếm Ma tông cũng không phong bế nữa, bắt đầu khai sơn đón khách.

Sau khi bảng Chân Long được công bố, mỗi ngày có vô số người đến thăm Kiếm Ma tông.

Ai lại không muốn nhanh chóng thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với cự long sắp bay lên này chứ. Đặc biệt là các thế lực tông môn của vương triều Đại Ngụy, bọn họ chạy vô cùng cần mẫn, hận không thể một ngày chạy mấy lần.

Đâu đâu cũng là tặng quà, bảo bối, đệ tử.

Sau khi biết Kiếm Ma tông bế quan tạ khách, bọn họ cũng không từ bỏ ý định. Thay vào đó, họ sắp xếp người ở lại trước cửa núi của Kiếm Ma tông và bí mật quan sát.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chỉ cần có tin tức, bọn họ sẽ cố gắng trở thành người đầu tiên xông tới.

Chẳng mấy chốc, vài ngày trôi qua.

Ngày nào, Kiếm Ma tông cũng chật kín người, vô cùng náo nhiệt. Số người đến chúc mừng ngày một đông.

Sau đó, Kiếm Ma tông đã giới thiệu một quy định đặc biệt về số thứ tự xếp hàng.

Mỗi ngày chỉ có 100 số, ai đến trước được trước, quá số rồi thì vô hiệu. Kết quả là chỉ hai ngày sau khi quy tắc này được triển khai, giá của một số đã tăng lên 10 vạn viên linh thạch, hơn nữa nó vẫn đang tăng không ngừng.

Điều này khiến nhiều người chấn động, không thể tin nổi.

Sau khi ở Kiếm Ma tông bảy ngày, Lâm Tiêu và Can Anh Túc cũng đang chuẩn bị xuất phát thêm lần nữa.

Hắn định đưa Tiểu Ni Tử này trở về vương triều Đại Can, không chỉ vì hắn đã đồng ý với đối phương, mà còn vì Lâm Tiêu muốn tìm hiểu về chuyện năng lượng sát sinh trong cơ thể của Can Anh Túc.

Từ sau khi ra khỏi tháp Chân Long, Lâm Tiêu đã từng thử rồi. Ngay cả khi hắn nắm tay Tiểu Ni Tử này, hắn sẽ không thể tùy ý hấp thụ năng lượng sát sinh như trước đây nữa.

Điều này cho thấy khả năng khống chế năng lượng sát sinh của Tiểu Ni Tử đã được cải thiện rất nhiều.

Mà hắn muốn tiếp tục thăng cấp Sát Sinh Ý Cảnh thì hắn cần phải liên tục sát sinh đại lượng sinh linh, từ từ tích lũy và thăng cấp.

Quá trình này vừa chậm vừa có nhiều sinh linh rơi vào cảnh lầm than.

Bởi vì không ai biết cần phải giết bao nhiêu sinh linh mới có thể tăng đến Sát Sinh Ý Cảnh lên bậc 8. Đó hẳn là một con số khủng khiếp.

Nếu hắn không đạt được Sát Sinh Ý Cảnh lên bậc 8 thì chắc chắn không thể Hóa Đỉnh.

Đây là một vấn đề mà Lâm Tiêu nhất định phải khắc phục. Vì vậy, hắn mới muốn cùng Can Anh Túc đến vương triều Đại Can một chuyến.

Chỉ cần có thể tìm ra gốc rễ vấn đề của Tiểu Ni Tử này, nói không chừng Sát Sinh Ý Cảnh của hắn có thể được giải quyết một cách hoàn hảo.

"Hơ hơ, tiểu gia hỏa, có một số chuyện nhất định phải ra tay nhanh, biết không! Nhanh thì được, chậm thì mất!" Mục lão nghiêng người về phía Lâm Tiêu nói.

"Hả? Mục lão, ý của ông là...?" Lâm Tiêu không hiểu.

“Được rồi, đừng giả vờ nữa, cố lên!!” Mục lão không chỉ rõ mà chỉ vỗ vỗ vai Lâm Tiêu đầy ẩn ý.

Lâm Tiêu: "? ? ?"

Ý của ông là gì? ! Ông đang chơi trò đố chữ sao?

Lâm Tiêu có chút bất lực.

Tuy nhiên, ngay khi cả hai chuẩn bị nói cáo từ.

Đột nhiên, một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ bộc phát, che trời rợp đất, khủng khiếp không thôi.

Ngay lập tức, trong bán kính trăm dặm của Kiếm Ma tông bị bao phủ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một hỏa hồng bảo đỉnh cực lớn từ trên trời giáng xuống và toạ trấn trên không trung của Kiếm Ma tông.

Kích thước của đỉnh này thậm chí còn lớn hơn một nửa Kiếm Ma tông.

Có thể thấy nó đồ sộ đến mức nào.

"Là chân linh đạo khí! ! !" Sắc mặt Phương tông chủ đại biến, thất thanh hét lớn.

Mặt Mục lão và Cảnh lão cũng biến sắc.

Đó, đó là một chí bảo chỉ Sinh Tử đại năng mới có thể nắm giữ.

Loại uy thế của chân linh đạo khí giống như đại đỉnh trên trời này, một khi phóng ra thần uy thì ngay cả Kiếm Ma tông cũng không thể cản lại.

"Lâm Tiêu ở đâu, cút ra đây!!!" Một tiếng hét đầy oán hận chấn động vạn dặm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK