• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 347: Đây chỉ là cách dùng ý cảnh sơ cấp, để tôi thăng cấp cho mọi người xem

Ý cảnh trọng lực vừa được triển khai toàn bộ mọi người đổ rạp như domino. Lấy Lâm Tiêu làm trung tâm, tất cả mọi người ở khu vực xung quanh đều quỳ xuống đất.

“A! đây, đây là sức mạnh gì!”

“Uy thế? Không, không phải uy thế, tôi có thể cảm nhận được một cỗ sức nặng đang đè lên người mình.”

“Đây là ý cảnh sao? Có phải là tiên pháp trong cách tu tiên nói không.”

“Quá mạnh, tôi phục rồi.”

Chỉ khoảng 5 giây mà hơn 100.000 đều phải quỳ xuống đất, mà điều làm người ta ngạc nhiên là chỉ có 100.000 học viên của Lăng Tiêu các quỳ. Những người của bên phương tiện truyền thông hoặc nhân viên bên ngoài lại có những cảm nhận khác nhau.

Kiểu kiểm soát sức mạnh này đúng là làm người ta không ngừng cảm thán. Không quỳ xuống không có nghĩa không cảm nhận được trọng lực. Ngay lúc này đây chân của bọn họ cũng đã run rẩy.

Cậu học viên Từ Hâm cắt đầu đinh là người đầu tiên bị đè bẹp xuống đất. Ánh mắt cậu ta kinh ngạc vô cùng, trong lòng cũng phẫn nộ, kể cả có đối mặt với các chủ hay các phó cậu ta cũng không cảm thấy bất lực như thế này.

Vậy thì tại sao khi đối diện với thiếu các chủ cậu ta lại như vậy. Từ Hâm điên cuồng vận chuyển linh lực trên cơ thể muốn ngóc đầu dậy.

Lúc này giọng nói của thiếu các chủ cũng vang lên.

“Hy vọng không làm mọi người bị thương, tôi đã khống chế sức ở mức yếu nhất rồi.” Lâm Tiêu mặt mày không biểu cảm hờ hững nói.

Cha và mẹ hắn: “……”

Hai người quay qua nhìn nhau thêm mấy cái, không cần nói cũng hiểu ý của đối phương. Hơn 100.000 học viên của Lăng Tiêu các cắn răng đứng dậy, mặc dù cảm nhận được đối phương mạnh nhưng vẫn không thấy vui lắm.

Chỉ có mỗi bên truyền thông và những cư dân mạng là phản ứng trái ngược. Ý cảnh trọng lực là một loại sức mạnh vô hình, dùng mắt bình thường không thể nhìn thấy. Người có mặt trực tiếp có thể cảm nhận được. Nhưng những người xem qua màn ảnh và cư dân mạng lại không cảm nhận được.

“Là thật hay giả vậy, hay là mấy người của Lăng Tiêu các phối hợp diễn.”

“Đúng đấy, tôi cũng không tin chỉ dựa vào ý cảnh của một người mà đè được 100.000 người.”

“Những cái khác không nói, nhưng cái kiểu vương giả trên người thiếu các chủ này quá mạnh, hình như không chịu nổi.”

“Giả quá đi, tôi bằng lòng gọi cậu ta và giả vương.”

Lâm Tiêu không nhìn thấy bình luận trên màn hình nhưng cái cách anh hùng bàn phím bình luận thì hắn biết. Hôm nay hắn không chỉ có đám người Lăng Tiêu các mở mang tầm mắt, mà cho cả Hoa Hạ này biết.

Muốn bảo vệ trái đất thì cần phải cho bọn họ một mục tiêu rõ ràng. Nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ của đám người Lăng Tiêu các hắn lại cảm thấy buồn cười. Một lũ trẻ con.

Lòng hắn vừa động một cái đã thu lại ý cảnh trọng lựa. 100.000 học viên ‘thiên kiêu’ của Lăng Tiêu các cảm nhận được trọng lực đè lên cơ thể mình đang dần tiêu tan, lập tức đứng dậy.

Có người phục nhưng cũng có người không phục. Cái kiểu này đợi bọn họ tu luyện mạnh lên cũng có thể làm được.

“Lúc nãy chỉ là các dùng sơ cấp của ý cảnh trọng lực, có thể tức khắc đè ép được kẻ địch tìm ra điểm yếu của đối phương để tấn công.”

“Tiếp theo, tôi sẽ thi triển cách dùng cao cấp hơn của ý cảnh này.”Miệng Lâm Tiêu nở một nụ cười nhàn nhạt nói.

100.000 học viên thiên kiêu Lăng Tiêu các: “???”

Sơ cấp? cái thứ này còn phân cấp sao?

“Bốp!!”

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, chỉ thấy Lâm Tiêu nhẹ nhàng giơ tay lên. Đám học viên của Lăng Tiêu các như chim sợ cành cong, vội vã dùng linh lực bao phủ toàn thân. Không cần biết nói cái gì, nhưng ít nhất phải để tinh thần vững đã, cả người có bị đè xuống đất cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng đợi vài giây sau cũng không thấy trọng lực đè lên người. Mọi người lúc này hoài nghi. Chuyện gì vậy? chả nhẽ là bịp bợm?

Chắc không phải vậy đâu, chắc chắn tìm thời cơ công kích bất ngờ. Tuy nhiên vào đúng lúc này mọi người lại cảm nhận được bầu trời tối sầm lại.

Hả?

Hôm nay dự báo thời tiết nói trời nắng sao tự nhiên lại biến thành âm u rồi. Quả nhiên là không thể tin được dự báo thời tiết.

Có một số người ngẩng đầu nhìn lên trời. Lúc nhìn lên mới trợn cả mắt lên, tim trong lồng ngực cũng đập điên cuồng.

“Nguy rồi!!!!!kia, kia là cái gì!!”

“Amen, đây là…….đây……”

“A! mẹ kiếp! chạy……mau chạy…..”

Sau vài tiếng hét lên thì tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn theo. Không có gì ngoài dự đoán, biểu tình của mọi người đều biến hoá. Kinh ngạc, sợ hãi, hoang mang……Đến cả Lâm Hải Thịnh và Châu Tuyết Bình cũng phải mở to mắt.

“Đây……con trai định chơi lớn à.”

“Này cũng có chút lớn, nhưng mà, tôi tin con trai có thể thu dọn đại cục.”

Ầm ầm ầm! Cả bầu trời vang lên tiếng nổ.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn đều lộ ra biểu tình khiếp sợ. Là bởi vì…….trên bầu trời ở độ cao khoảng 10.000m lúc này xuất hiện một thiên thạch có đường kính ít nhất là 3.000m.

Đúng, chính là thiên thạch.

Bầu trời tối sầm đi là vì bóng của thiên thạch này. Chỉ một thiên thạch đã kiến cho bầu trời thay đổi từ sáng thành tối.

“Nguy rồi! tại sao lại xuất hiện thiên thạch?”

“Chạy, mau chạy đi! Sắp rơi xuống rồi, nhất định không thể chết.”

“Thật kỳ quái, theo lý mà nói thiên thạch lớn thế này sớm đã bị đài thiên văn quan sát được.”

“Không chạy nổi đâu, thiên thạch to thế này mà rơi xuống thì tất cả vùng lân cận đều bị tàn phá, đừng nói là chạy, cả vùng bờ sông phía bắc thành phố cũng không thoát.”

Đám người bên dưới hoàn toàn tuyệt vọng và hoảng loạn. Tại sao số phận của trái đất lại cay đắng như vậy? hang động yêu thú còn chưa giải quyết xong, lại thêm thiên thạch.

Một giọng nói bình tĩnh bất chợt vang lên bên tai mọi người.

“Đây là cách dùng cao cấp hơn một chút của ý cảnh trọng lực.”

Mọi người lập tức ngơ ngác, trong đầu bọn họ chỉ toàn là dấu hỏi chấm.

???? Cái gì vậy? Cái thứ này là do thiếu các chủ làm ra? Còn người có thể làm ra thiên thạch sao?

Đùa cái gì vậy.

Có thể sao? Hợp lý sao?

“Bốp!” Lâm Tiêu vỗ tay một cái.

Thiên thạch đang rơi xuống lập tức dừng lại, lúc này tất cả phía bên dưới đều lặng ngắt. Mọi người há hốc mồm.

Là thật, vậy mà là thật! thiên thạch này là do thiếu các chủ làm ra? Thứ đồ chơi này là do người làm ra? Cách dùng cao cấp hơn một chút của ý cảnh trọng lực?

Đại ca ơi, cái này là cao quá rồi đó. Bọn họ thiếu chút nữa tưởng rằng không còn nhìn thấy ngày mai rồi.

Lâm Hải Thịnh và Châu Tuyết Bình cười khổ.

Rừ rừ rừ! lúc này điện thoại của hai người không ngừng rung lên. Ban đầu bọn họ không định nghe máy nhưng nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình.

“Lão Tiền gọi điện cho tôi.” Lâm Hải Thịnh bất lực nói.

“Tôi cũng thế, lão Lý gọi cho tôi.” Châu Tuyết Bình lắc đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK