• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131: Muốn đánh ư? Vừa khéo ta đang muốn luyện tay! Xoay chuyển tình thế

Ba vị cường giả Hóa Đỉnh đều vừa nhìn một cái là nhận ra luôn.

Người này chẳng phải chính là thiếu niên có khí vận bùng nổ, đi cướp cơ duyên trong bí cảnh kia sao?

Hắn vậy mà lại chưa chết?

Hơn nữa, hiện giờ cảnh giới tu vi đã đạt tới Toàn Đan Cảnh tầng thứ tư, đã bắt kịp yêu nữ Đại Can kia rồi, thế này...

Bọn họ nhớ là cái tên này lúc mới bước vào bí cảnh, cảnh giới tu vi hình như chỉ vừa mới đột phá Toàn Đan Cảnh.

Giờ mới qua mười mấy hôm thôi mà. Xem ra những cơ duyên cướp được kia đã khiến thực lực của hắn tăng vọt như vậy.

Thậm chí, bọn họ còn cảm nhận được một sự uy hiếp nho nhỏ từ trên người thiếu niên kia.

“Ỷ lớn bắt nạt bé thì thôi đi, các vị còn muốn ỷ đông hiếp ít sao? Haha, vương triều Đại Hạ chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.” Thiếu niên đứng trước mặt ba người cười lạnh, nói.

“Ngươi....bọn ta chỉ là....” Ba cường giả Hóa Đỉnh bị nói đến á khẩu, không nói nổi một câu phản bác hoàn chỉnh.

Lão Mạnh đối phó với yêu nữ kia, quả thực là ỷ lớn bắt nạt bé rồi.

Nếu đổi lại lúc bình thường, một tên Toàn Đan Cảnh trung kỳ hoàn toàn không thu hút được một chút sự chú ý nào từ bọn họ.

Chỉ khổ là, thực lực của yêu nữ kia quá mức quỷ dị, bọn họ mà không ra tay, lão Mạnh không chết thì cũng trọng thương.

“Tiêu Tiêu! ~~~ Cuối cùng thì ngươi cũng ra rồi à, người ta đợi ngươi đến sốt cả ruột rồi đó!”

Từ phía sau Lâm Tiêu truyền đến một âm thanh yêu kiều, lời nói thì trêu ghẹo, nhưng ngữ khí lại như trút được một gánh nặng.

Viu!!

Một ông lão y phục rách rưới bị ném như ném rác về phía ba cường giả Hóa Đỉnh.

Ba người ngẩn ra, lập tức tiếp lấy người này.

Là lão Mạnh.

Chỉ là lão Mạnh bây giờ đã bầm dập hết cả mặt mũi, rơi vào hôn mê rồi.

Ba người lập tức kiểm tra thương thế của đối phương.

Vẫn may, chỉ là gãy mười mấy cái xương, nội tạng bị tổn thương không nhẹ, nhưng đối với một cường giả Hóa Đỉnh, thì không nguy hiểm đến tính mạng.

Dưỡng thương mấy tháng là có thể hoàn toàn khôi phục rồi.

Trong lòng ba vị đại lão Hóa Đỉnh run lên, thực lực của yêu nữ này, quá....quá ghê gớm rồi.

Tuy rằng lão Mạnh vì khinh địch nên mới trúng chiêu, nhưng trong tình huống bất ngờ, không kịp trở tay đó, nếu ba người bọn họ không ra tay giúp đỡ, nếu không có thiếu niên thần bí kia xuất hiện bảo yêu nữ dừng tay.

Chỉ có lão Mạnh với yêu nữ kia đối chiến. Hậu quả khó mà tưởng tượng được.

“Tiểu cô nương, ngươi đúng là gặp ai cũng dám đánh, nếu như ta không xuất hiện kịp thời, ngươi cảm thấy ngươi có thể lấy một địch bốn sao? Đánh với bốn cường giả Hóa Đỉnh sao?” Lâm Tiêu cạn lời, hỏi.

Cảnh tượng này, Lâm Tiêu thấy hơi quen quen.

Ban đầu khi vừa từ bí cảnh Vô Cực ra, chẳng phải cũng như vậy sao?

Chỉ là khi đó, tiểu cô nương này đứng chắn trước người hắn, đối thủ là một cường giả bán Hóa Đỉnh.

Bây giờ đổi lại là hắn đứng chắn trước người tiểu cô nương, đối phương là ba cường giả Hóa Đỉnh cảnh.

Đây chính là nhân quả hay sao?

“Hihihi, Tiêu Tiêu, chẳng phải ngươi đã ra rồi hay sao?” Can Anh Túc vô tâm vô tư, cười hì hì đáp, sau đó tiếp tục nói: “Hơn nữa, là bọn họ ép ta quá đáng, mà ta cũng có tự tin tóm được hai tên trong đó, chỉ là xem xem kẻ nào xui xẻo thôi!”

Ba cường giả Hóa Đỉnh kia nghe vậy, ánh mắt run rẩy, trong lòng càng thêm bất ngờ.

Không hiểu sao, bọn họ có cảm giác, lời này là thật.

“Được rồi, chuyện mạo hiểm như vậy, sau này bớt bớt lại giùm cái.” Lâm Tiêu lườm nàng ta một cái rồi nói.

Xem ra khi nào có thời gian phải tới vương triều Đại Can một chuyến rồi, tính cuồng giết chóc này của tiểu cô nương là một loại bệnh, cần phải trị.

Hắn có thể cảm nhận được sự ràng buộc giữa hai người càng ngày càng sâu. Hắn không đi tìm nhân quả, nhân quả sẽ tự tìm đến hắn.

Tiếp đó, Lâm Tiêu nhìn ba vị cường giả Hóa Đỉnh, mở miệng nói: “Ba vị, chúng ta có tiếp tục nữa không, vừa khéo, đúng lúc ta cũng đang muốn tìm người luyện tập một chút.”

Trường kiếm Xích Viêm trong tay hắn khẽ vung lên.

Không gian xung quanh đều có chút run rẩy, co rút.

Cơ duyên mà nguyên tố lửa kia mang tới, còn phong phú hơn so với tưởng tượng của hắn.

Chí ít, cũng mạnh hơn gốc tiên thảo kia nhiều nhiều lần.

Chưa nói đến việc tu vi bản thân thăng cấp, chỉ với linh kiếm thuộc tính lửa trong tay này thôi cũng đã là một niềm vui bất ngờ rồi.

Không ngờ, nguyên tố lửa kia còn là chuyên gia luyện chế nữa. Trước kia, linh kiếm này cũng chỉ là một linh kiếm thượng phẩm bình thường.

Nhưng bây giờ sau khi cải tạo, cho dù không so được với đạo khí bản mệnh kia của hắn, thì cũng không kém bao nhiêu.

Hơn nữa, bên trong thanh kiếm này còn chứa một nguyên tố lửa nữa đó. Kiếm mà có linh, thì không hề tầm thường rồi!

Ý chí chiến đấu trên người Lâm Tiêu tăng vọt, ánh mắt lóe sáng nhìn ba người trước mặt.

Một vị cường giả Hóa Đỉnh cảnh, hắn chê ít.

Mà ba người thì hắn phải cố hết sức mà thử liều một phen thôi.

Hắn cũng muốn biết giới hạn sức chiến đấu của bản thân hiện tại đã đạt tới mức độ nào rồi.

“Tiểu bằng hữu, chúng ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng các ngươi ở trong bí cảnh đã giết vô số đệ tử thiên kiêu của các tông môn chúng ta, kiểu gì cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ.” lão Từ của thánh địa Thái Tuế đứng ra, thấp giọng nói.

Đây là kết quả thương lượng của ba vị đại lão. Thiếu niên trước mặt, thực lực phi phàm. Mà năng lực luyện đan tuyệt đối đạt trên mức luyện đan sư bát phẩm.

Thiên tài yêu nghiệt như vậy, nói không chừng chính là người truyền thừa của một thế lực ẩn cư lớn nào đó, bọn họ thật sự không muốn đắc tội.

Nhưng nghĩ tới những đệ tử thiên kiêu của tông môn nhà mình biến mất một cách kỳ lạ, bọn họ cũng nuốt không trôi cục tức này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Hử??? Giết vô số đệ tử thiên kiêu của tông môn các vị ư???” Lâm Tiêu nhướng mày, quay đầu lại nhìn tiểu cô nương bên cạnh.

“Tiểu cô nương, ngươi đã giết bao nhiêu người vậy???”

Can Anh Túc xòe tay ra đếm, không thèm để ý, nói: “Sau khi ngươi vào trong núi lửa, ta thấy đám người kia muốn tiếp cận núi lửa, làm phiền tới ngươi, cho nên đã ra tay xử lý. Chắc khoảng....hai, ba mươi người đó.”

“Ngươi, ngươi nói vớ vẩn! Bọn ta không nói tới đám người đó, mà nói lúc các ngươi tranh đoạt tiên thảo, trong đó tập trung toàn bộ các đệ tử tinh anh của bốn thế lực lớn!” cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm môn tức giận nói.

Cái đám tép riu, lén la lén lút, bị giết ngày hôm nay là cái thá gì chứ. Dù sao cũng không phải người của Huyền Kiếm môn bọn họ.

Những đệ tử thiên kiêu tham gia tranh đoạt tiên thảo kia mới là trọng điểm.

“Xí, đám người đó sống hay chết thì liên quan gì tới ta.” Can Anh Túc bĩu môi, cạn lời, đáp.

“Ngươi....” cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm môn trừng mắt.

Chính vào lúc này, một bóng người bay lên, đứng giữa không trung gần chỗ bọn họ.

“Vãn bối Khương Lãng bái kiến các vị trưởng lão, công chúa Đại Can nói không sai, những người kia quả thực không phải bọn họ giết.”

Lời này vừa nói ra, ba vị cường giả Hóa Đỉnh đều ngẩn ra.

Người đầu tiên phản ứng, đương nhiên là Từ trưởng lão của thánh địa Thái Tuế.

“Khương Lãng, ngươi biết bản thân đang nói gì không! Hai người này.....Ủa? Ngươi, tu vi của ngươi sao lại hồi phục tới Toàn Đan Cảnh rồi vậy???”

Từ trưởng lão vốn định giáo huấn mấy câu, Khương Lãng trước khi bước vào bí cảnh, trạng thái vẫn đang như ‘phế vật’. Chỉ e là cả đời này cho dù có tu luyện lại từ đầu thì cũng chỉ có tư chất bình thường mà thôi.

Nhưng bây giờ, ông ta lại cảm nhận rõ ràng sinh cơ dồi dào và tiềm lực vô cùng mạnh mẽ trên người đối phương.

Chuyện...chuyện này là sao vậy?

Lẽ nào Khương Lãng đoạt được cơ duyên to lớn gì ở trong bí cảnh Tử Vân sao?

“Từ trưởng lão, ta có thể trò chuyện riêng với ngài một lát không.” Khương Lãng nói nhỏ.

“Được!” Từ trưởng lão của thánh địa Thái Tuế đồng ý, rồi đi tới bên cạnh Khương Lãng.

Hai người bắt đầu truyền âm nói chuyện.

Cũng không biết Khương Lãng nói gì, chỉ thấy biểu cảm trên mặt Từ trưởng lão càng ngày càng kinh hãi, càng ngày càng chấn động.
Chương 132: Lời xin lỗi của cường giả Hoá Đỉnh cảnh, bảng chân long xuất hiện

Thấy thần sắc trên mặt của lão Từ thay đổi, mấy cường giả Hóa Đỉnh cảnh cũng không hiểu chuyện gì cả. Lão Từ nghe thấy cái gì vậy? Sao lại ngạc nhiên tới thế?

Bốn người bọn họ quen biết từ lâu mà chưa bao giờ thấy cảnh Lão Từ ngạc nhiên tới thế này. Khoảng hai phút sau lão Từ mới trầm mặt đi tới cạnh họ.

Chỉ là lúc nhìn thấy Lâm Tiêu thì ánh mắt hoàn toàn thay đổi, vừa có vài phần kính nể lại thêm vài phần kích động.

Sau đó chỉ thấy ông ấy nói: “Từ hôm nay trở đi, vị thiếu niên này chính là khách mời tôn quý của Thái Tuế thánh địa chúng ta. Ai dám đắc tội với hắn thì chính là đắc tội với Thái Tuế thánh địa, không cần biết phải trả giá thế nào bọn ta cũng làm cho người đó phải đền tội.”

Lão Từ dùng linh lực của một cường giả Hoá Đỉnh cảnh, truyền âm trong vòng 100 dặm.

Một lúc sau mọi người nghe thấy lời này đều sững sờ. Đây là cái tình huống gì vậy? Lúc nãy còn sắp rút kiếm chém nhau, sau bây giờ lại thay đổi. Hơn nữa còn tuyên bố một lời thề trước mặt rất nhiều người.

Phải biết rằng với lời nói như vậy không thể nói bừa được, đã nói ra là phải làm. Nếu không sẽ bị thiên địa trừng phạt.

Lão Từ nói lời này xong thì lập tức kéo cậu thiếu niên lên phi thuyền của Thái Tuế thánh địa. Thái Tuế thánh địa được coi là tông phái lớn nhất của vương triều Đại Hạ.

Kể cả ba tông môn lớn còn lại cò liên thủ sợ rằng cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang nhau.

“Lão Từ, ngươi điên rồi hả!! kẻ kia giết nhiều thiên tài của chúng ta như vậy, Thái Tuế thánh địa của ngươi muốn gánh tội cùng sao!” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn phẫn nộ.

“Ta không điên, nguyên nhân ra sao ta không tiện tiết lộ cho các ngươi, nhưng ta chỉ có thể nói với các ngươi rằng không ai có thể đưa người thiếu niên này đi, đừng trách Thái Tuế thánh địa không nể tình cũ.”

Lão Từ nói xong thì bộc phát uy áp của một cường giả Hoá Đỉnh cảnh, thực lực của ông ta so với vị công chúa vừa mới bị công kích mạnh hơn rất nhiều.

“Hơn nữa, các đệ tử thiên tài của các ngươi đâu có chết dưới tay bọn họ, chúng chết vì kiếp nạn.” Lão Từ lại nói thêm một câu.

“Kiếp nạn?” Một vị cường giả Hoá Đỉnh cảnh khác cau mày.

“Các ngươi hỏi đệ tử khác thì biết, khẳng định có người chạy thoát khỏi kiếp nạn kia.” Lão Từ trả lời.

Nói tới đây rồi ông ấy cũng lười giải thích thêm, chỉ có thể nói lẫn này bọn họ thật sự đắc tội với vị thiếu niên này và công chúa Đại Can.

“Lâm Tiêu, Can công chúa, lão phu có chút lỗ mãng mong hai người đừng để bụng. Khi quay về thánh địa lão phu sẽ xin lỗi hai người.” Lão Từ nghiêm túc cúi đầu trước hai người Lâm Tiêu.

Chỉ có ông ấy và Khương Lãng biết, ngoài ra có thêm Lâm Tiêu biết rằng cái cúi đầu này, không chỉ là xin lỗi cho chuyện vừa nãy. Còn là cảm ơn vì Lâm Tiêu đã giúp thánh tử cũng như các đệ tử khác.

Phần ân tình này đúng là không hề nhỏ.

Nhìn thấy cảnh này, hai cường giả Hoá Đỉnh cảnh bên cạnh chuyển từ nghi ngờ sang tin tưởng hoàn toàn, có thể làm cho lão Từ thành tâm như thế này thì chắc chắn không thể là giả được.

Bên trong chuyện này chắc có ẩn tình khác. Hoặc có thể nói, Lão Từ này biết được thế lực sau lưng hai người này?

Sau vài giây do dự, hai người cũng biểu hiện thái độ.

“Xin lỗi hai vị, là chúng ta lỗ mãng, chỗ này coi như bồi thường cho các ngươi, xin hai người đừng trách tội.” Hai cường giả này cũng cúi đầu.

Với thân phận của lão Từ mà ông ấy còn làm được tới bước này. Thì bọn họ có là gì, cứ làm theo cũng chả chịu thiệt cái gì.

Cảnh này vừa diễn ra làm cho những người khác ngơ ngác hoàn toàn. Thế nào gọi là sự việc đảo chiều, thế nào gọi là trong chỗ chết tìm đường sống.

Trong mắt bọn họ, nếu ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh này liên thủ thì người thiếu niên kia chắc chắn không phải đối thủ của họ. Vậy mà bọn họ lại như vậy, điều này làm cho tất cả đều ngơ ngác ngỡ ngàng không dám tin.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.



Dù có chuyện gì nhưng cảnh này đã làm cho tất cả hết sức kinh ngạc rồi.

Lâm Tiêu và Can Anh Túc cũng hoàn toàn sửng sốt trước cái cúi đầu của ba người trước mặt. Can Anh Túc thì nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, nàng ta biết việc bà người này đang làm hoàn toàn là vì người nam nhân này.

Lâm Tiêu trợn mắt nhìn hai vị cường giả còn lại. Lão Từ cúi đầu cảm ơn thì hắn hiểu, nhưng hai người kia đâu cần làm tới mức này.

Ầm ầm!

Đúng lúc này cửa vào của bí cảnh Tử Vân bắt đầu rung chuyển rồi từ từ biến mất. Lần thám hiểm bí cảnh Tử Vân này chính thức kết thúc.

Lần sau vào bí cảnh cũng là chuyện 60 năm nữa. Nhưng Lâm Tiêu không quan tâm, hắn biết rằng cơ duyên lớn nhất trong bí cảnh đã bị hắn lấy đi mất rồi.

60 năm sau thì trong bí cảnh này cũng chả còn gì trân quý nữa.

Đoong!

Đoong!

Đoong!

Ba tiếng chuông từ trên trời vọng xuống, nó vang vọng khắp khu Đông Vực. Mỗi một địa phương dù là xa xôi nhất cũng có thể nghe rõ ba tiếng chuông này.

“Mọi người mau nhìn kìa, trên trời hiện ra một hàng chữ!”

“Hả, là thật kìa!”

“Không cần nhìn cũng biết, bảng Chân Long bắt đầu rồi.”

“Thật sao!”

“Dù gì, những người ở bảng dự bị cũng đã rất nhiều rồi, cũng tới lúc bắt đầu.”

Lâm Tiêu và Can Anh Túc quay đầu nhìn lên trời, ba cường giả kia cũng vội vã nhìn theo hướng bọn họ đang nhìn. Chỉ nhìn thấy một hàng chữ vàng óng trên bầu trời.

(Tổng cộng có 279 người trong danh sách dự bị của bảng Chân Long ở khu Đông Vực, tất cả những người có tên trong danh sách phải tới địa điểm được chỉ định trong vòng 10 ngày, không được chậm trễ!)

(Sau 10 người bảng Chân Long của Đông Vực, chính thức bắt đầu.)

Hàng chữ màu vàng này hiện nên đúng một phút, khi nó biến mất thì hoá thành 279 luồng ánh sáng bay ra tứ phía. Trong đó có hai luồng bay vòng quanh Lâm Tiêu và Can Anh Túc.

Thấy vậy thì hai người cũng đoán ra đây là chuyện gì, cho nên cũng không phản kháng lại mà để hai luồng sáng này nhập vào người.

Một lúc sau, chả có gì bất thường đối với họ, chỉ có một địa điểm xuất hiện trong thần thức và cả những con số đang đếm ngược.

Thời gian đếm ngược là 10 ngày, còn có cảm ứng vị trí. Giống như muốn nói với họ, muốn tham gia bảng Chân Long thì nên đi theo hướng này.

“279 người? đúng là nhiều thật!” Lâm Tiêu than thở một câu.

Hắn nhớ là lúc bản thân vào bí cảnh Tử Vân bảng dự bị Chân Long mới có khoảng 40 người gì đó. Không ngờ mới qua mười mấy ngày đã thêm bao nhiêu người.

Hơn nữa……Lâm Tiêu nhìn đệ tử của 4 môn phái lớn. Triệu Kiếm Hải là Toàn Đan cảnh viên mãn, tiểu tông chủ của Quy Nguyên Tông cũng là Toàn Đan cảnh viên mãn, vậy mà còn chưa đủ tư cách tham gia bảng Chân Long.

Theo như hắn hiểu, thiên tài như Triệu Kiếm Hải có thể lọt vào hạng 30 của bảng Chân Long trước đó, nhưng lần này đến tư cách tham gia cũng không đủ. Xem ra những thiên kiêu ở trong khu Đông Vực này còn nhiều hơn tưởng tượng của hắn.

Thật thú vị!

Cũng không biết lần này mà lấy được vị trí cao trên bảng Chân Long sẽ nhận được phần thưởng gì. Nghĩ tới đây thôi cũng làm Lâm Tiêu phấn kích vô cùng.
Chương 133: Chủ nhân, vận may của nữ nhân này tốt thật

Sau khi thông báo trên trời biến mất, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người Lâm Tiêu và Can Anh Túc.

Dù gì hai người này cũng có mặt ở bảng dự bị Chân Long, đặc biệt là thân phận của Can Anh Túc thì mọi người cũng đã đoán ra được. Trưởng công chúa của vương triều Đại Can, lại là người xếp thứ 2 trên bảng dự bị.

Thiếu niên kia cũng có mặt trên bảng dự bị, nhưng điều làm bọn họ tò mò chính là thân phận của thiếu niên này. Bảng dự bị Chân Long phải trải qua nhiều ngày mới có thể quyết định là ai.

Những người trên bảng này đều là yêu nghiệt tu luyện. Nhưng thiếu niên trước mắt này bọn họ lần đầu nhìn thấy hắn.

“Lâm huynh, thật ngưỡng mộ người có thể tham gia bảng Chân Long, xem ra ta chỉ có thể cố gắng lần sau.” Khương Lãng đứng bên cạnh chúc mừng.

“Với thực lực của Lâm Tiêu, nhất định có thể giành hạng cao trên bảng Chân Long!” Lão Từ nói.

Lâm Tiêu? Bảng Chân Long?

Hả?

Người xếp hạng nhất của bảng dự bị Chân Long không phải cũng tên Lâm Tiêu sao? Hơn nữa hắn là do chém chết một cường giả Hoá Đỉnh cảnh nên giành được tư cách tham gia.

Hoá ra là hắn!!

Thảo nào, thảo nào thiếu niên này có thể mạnh tới vậy!

Sau khi nghe thấy lời của Lão Từ mọi người đứng xung quanh bắt đầu huyên náo hẳn nên. Phải biết rằng người có thể chém chết cường giả Hoá Đỉnh cảnh giành tư cách vào bảng dự bị Chân Long, không vượt quá được mười người.

Còn đâu đều là những kiểu khiêu chiến khác, nếu không phải là đánh ngang cơ với cường giả Hoá Đỉnh cảnh thì cũng là chém chết vào vị Toàn Đan cảnh viên mãn.

“Khương huynh, Từ lão đừng khách khí. Đúng rồi, lần này chỗ khiêu chiến bảng Chân Long hình như xa hơn Thái Tuế thánh địa.”

“Cho nên ta muốn hỏi là bọn ta có thể ngồi phi thuyền của thánh địa không?” Lâm Tiêu khách khí hỏi.

Cái này gọi là giơ tay không đánh người đang cười. Mấy người này đối với họ vừa tươi cười vừa khách khí, Lâm Tiêu tự nhiên cũng không vòng vo nữa. Duy trì quan hệ với Thái Tuế thánh địa với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không thiệt.

“Lâm Tiêu đạo hữu nói vậy thì đương nhiên là được, quá được. Không cần biết đạo hữu đi tới đâu, bọn ta nhất định đưa ngươi đi.”

“Nếu ta có quyền hạn to hơn thì ta nhất định đưa luôn chiếc phi thuyền này cho ngươi.”

Lão Từ nở một nụ cười, nhiệt tình đáp ứng. Lâm Tiêu nhìn đối phương một cái, lão hồ ly đúng là lão hồ ly, không biết được ông ta đang nghĩ gì. Không sợ hắn mở miệng đòi lấy phi thuyền thật sao?

Lâm Tiêu cười thầm hai cái, hắn đương nhiên thèm nhỏ dãi cái phi truyền này. Một chiếc phi thuyền của Thái Tuế thánh địa tốc độ phải ngang với Hoá Đỉnh cảnh, hơn nữa có thể chứa rất nhiều người.

Nếu theo như địa điểm mà trong thần thức của hắn thì bọn họ phải mất 7 ngày để bay tới đó. Nhưng có chiếc phi thuyền này, cùng lắm 3 ngày là tới.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lão Từ và Khương Lãng cười ngượng một cái, bọn hắn đương nhiên hiểu cái ánh mắt của Lâm Tiêu.

Sau một hồi do dự lão Từ bèn nói: “Khụ khụ, Lâm Tiêu đạo hữu, thực ra Thái Tuế thánh địa chúng ta chỉ có một cái phi thuyền cấp bậc này, những cái khác thì nhỏ hơn một chút, nếu như đạo hữu thấy thích, cũng có thể bán lại cho đạo hữu.”

“Chỉ là chuyện này cần phải bàn bạc với thánh chủ, ta không thể quyết định được.”

Lâm Tiêu mắt sáng ngời, “Được, vậy làm phiền rồi.”

“Không phiền không phiền, đi thôi đạo hữu, thời gian không nhiều chúng ta phải xuất phát thôi.” Lão Từ cười nói.

Ông ta cũng rất coi trọng thực lực của Lâm Tiêu. Nói không quá thì với kinh nghiệm tu luyện gần 300 năm của bản thân, Lâm Tiêu là thiếu niên xuất sắc nhất mà ông từng gặp.

Nếu đứa trẻ này có thể đi đúng đường, thì sau này có thể trở thành niềm hy vọng của cả Đông Vực. Đông Vực đã im ắng quá lâu rồi, hơn nữa bọn họ cần một thế hệ trẻ như thế này.

Cứ như vậy Lâm Tiêu và Can Anh Túc bay lên phi thuyền phía trước. Những người khác cũng bắt đầu trở về đoàn của mình. Bí cảnh Tử Vân hoàn toàn kết thúc.

Đối với ba thế lực lớn khác, lần này đi bí cảnh đúng là tổn thất nặng nề. Đã chẳng thu được gì mà còn mất nhiều đệ tử giỏi. Chỉ có mỗi lão Từ là được mừng thầm trong lòng.

Tuy cũng mất đi một số đệ tử dự bị và mấy thiên tài, nhưng đứa nhỏ Khương Lãng coi như gặp được quý nhân, thu hoạch được cơ duyên, cũng coi như sống lại lần nữa. Bất kể là tư chất hay thực lực đều vượt xa trước đây.

Còn có thiếu niên Lâm Tiêu này cũng coi như thu hoạch lớn.

Phi thuyền dùng tốc độ cực nhanh lao về phía trước, Lâm Tiêu và Can Anh Túc được đưa tới chung một phòng nghỉ lớn. Lâm Tiêu vốn dĩ muốn một mình một phòng, tại nữ nhân này cứ bám mãi không buông.

Hắn cũng bắt đầu chuyên tâm tu luyện không nghĩ nhiều nữa. Hắn cảm thấy sau khi Can Anh Túc dùng tiên thảo, thực lực hình như tăng lên nhiều.

Có lẽ chưa ổn định được cơ thể nên trên người nữ nhân này còn phát ra sức mạnh áp bức, khiến cho hắn cũng có phần ngạc nhiên. Đặc biệt là khả năng khống chế cảnh ý Sát Sinh của nàng ta, hình như nàng ta đã bắt đầu khống chế được bản thân mình.

“Chủ nhân, nữ nhân này may mắn thật, sau khi dùng tiên thảo thì thức tỉnh chân long huyết thuần khiết.”

“Chuyện này gần như trong vạn người mới có một người.”

Lâm Tiêu hơi run lên một cái, một giọng nói hết sức kinh ngạc chuyền vào tai hắn.

“Im mồm, ai cho ngươi nói bừa, quên rồi à! còn lắm lời bản tôn trực tiếp nhét ngươi vào nhẫn trữ vật!” Lâm Tiêu lạnh giọng.

Giọng nói này chính là nguyên tố Hỏa trong Xích Viêm linh kiếm, nó nói quá nhiều, nếu hắn không doạ nó thì nó có thể nói từ sáng tới tối.

Sau khi Lâm Tiêu luyện hóa xong nguồn năng lượng này ở chỗ Hoả Sơn, tên này cứ luyên thuyên mãi. Hình như đã mấy ngàn năm không ai nói chuyện với nó, mọi người không ai có thể tưởng tượng được nó khao khát được nói chuyện tới mức nào.

“Huhu~ ta biết rồi! Ta im mồm! ta khẳng định không nói gì nữa, ta đợi lần sau chủ nhân gọi, lần sau ta……”

Lâm Tiêu tâm động một cái trực tiếp nhét nó lại nhẫn trữ vật.

Yên tĩnh, thật thoải mái!

Nhưng lời của nguyên tố Hoả làm cho Lâm Tiêu lại nhìn nữ nhân bên cạnh mình nhiều hơn chút nữa.

Lâm Tiêu và Can Anh Túc cùng ngồi trong một gian phòng nhưng lại không nói gì với nhau, thực ra hai người đang tự mình tu luyện để ổn định lại cơ duyên vừa mới nhận được.

Bảng Chân Long đã bắt đầu, bây giờ từng giây từng phút đâu cần nắm chắc.

Một ngày, hai ngày trôi qua. Bọn họ cuối cùng cũng về tới Thái Tuế thánh địa.

Lâm Tiêu không chút do dự nắm lấy tay Can Anh Túc đang tu luyện. Cửu U Trấn Ma Ấn hiện lên kim sắc bao lấy hai người.

“Hả? Lâm Tiêu, ngươi, ngươi làm gì ngươi ta vậy?” Can Anh Túc mặt đỏ ửng nhưng lại không có ý tránh.

Lâm Tiêu nhíu mày nói: “Đừng náo loạn, có gì đó không đúng.”

Can Anh Túc phì cười, nói: “Là do ngươi không đúng, hay là ta không đúng?’

Ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén, trong chốc lát hắn huy động linh lực chém ra một đạo kiếm quang. Can Anh Túc thấy đạo kiếm quang chém ra theo hướng bức tường trên gian phòng.

Bang!

Một cái lỗ lớn xuất hiện.

Lâm Tiêu kéo Can Anh Túc mau chóng bay ra khỏi phi thuyền, hắn nhìn xung quanh. Cảnh tượng xung quanh làm cả hắn và Can Anh Túc đều kinh ngạc.

Phía đằng xa kia chính là Thái Tuế thánh địa, nhưng lúc này đang bị một dòng thú triều bao vây kín mít. Mà phi thuyền của bọn họ, đang trên đầu một con yêu thú Hóa Đỉnh cảnh, đằng sau còn dẫn theo một đoàn yêu thú Toàn Đan cảnh viên mãn biết bay.
Chương 134: Đây là. . . Yêu tộc đại năng

Khi chiếc thuyền bị yêu thú công kích, Lão Từ và một nhóm đệ tử lao ra khỏi hòm.

Họ sững sờ khi nhìn thấy đàn yêu thú hàng vạn con cách đó không xa.

Những yêu tộc này muốn làm gì! !

"Chết tiệt!! Yêu tộc các ngươi muốn làm gì! Các ngươi muốn gây chiến giữa hai tộc sao!" Lão Từ tức giận quát yêu thú Hoá Đỉnh đang cản đường.

"Hừm! Điều này thì ta phải hỏi loài người các ngươi rồi!"

Yêu thú Hoá Đỉnh đó không nói thêm một lời nào, giơ móng vuốt khổng lồ lên và xông tới.

Cả hai ngay lập tức chiến đấu với nhau.

Những yêu thú Toàn Đan cảnh hậu kỳ và viên mãn khác ở xung quanh thấy lão đại của mình đã ra tay, bọn chúng cũng bắt đầu tấn công chiếc thuyền.

Chiếc thuyền này của Thái Tuế thánh địa có khả năng phòng thủ tốt, nhưng lại không thể chống lại sự tấn công của nhiều yêu thú mạnh như vậy.

Sau khi trở tay không kịp trước làn sóng tấn công này, bên ngoài của chiếc thuyền không bị tổn hại gì nghiêm trọng nhưng động năng của nó trực tiếp bị ảnh hưởng khiến nó không thể vận chuyển nữa.

Ầm ầm ầm.

Chiếc thuyền bay bắt đầu hạ xuống cùng với tiếng nổ cực lớn.

Chiếc thuyền đáp xuống đất, nhiều đệ tử của Thái Tuế thánh địa đã thoát ra khỏi nó trong lúc nó rơi xuống.

Những người không thoát ra được, dưới chấn động mạnh như vậy ít nhất cũng trọng thương.

"Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra vậy!! Tại sao lại có nhiều yêu thú tấn công thánh địa của chúng ta như vậy?"

"Các người nhìn xem, kẻ tấn công thuyền của chúng ta là một con hổ Thương Thiên Hóa Đỉnh cảnh, ôi trời ơi!! Sao lại xuất hiện tồn tại mạnh mẽ như vậy.

"Chết tiệt! Đó là rắn U Mặc Hoá Đỉnh cảnh và gấu Thái Thản Hoá Đỉnh cảnh. Ít nhất, ít nhất cũng có ba tên Hoá Đỉnh cảnh rồi!!"

"Sao có thể như vậy chứ! Dãy núi yêu thú không hề gần Thái Tuế thánh địa chúng ta mà!"

Các môn đệ vừa thoát ra khỏi thuyền đều ngạc nhiên.

Mọi người đều không thể ngờ được, Yêu tộc phái ra đội ngũ mạnh như đến vây đánh Thái Tuế thánh địa, ngàn vạn năm đây mới là lần đầu tiên.

Lâm Tiêu và những người khác nhìn xung quanh một vòng và phát hiện lần này trong bầy yêu thú ba yêu thú Hoá Đỉnh cảnh.

Về phần yêu thú có thực lực bán bộ Hoá Đỉnh cũng không dưới mười con.

Yêu thú có thực lực Toàn Đan cảnh hậu kỳ và viên mãn có hơn một trăm con.

Những yêu thú khác có tổng cộng có ít nhất 40.000 đến 50.000 con.

Lực lượng yêu thú cường đại như vậy, cho dù tiêu diệt thế lực hạng nhất bình thường, e rằng cũng chỉ mất vài phút.

Cho dù là đối với Thái Tuế thánh địa mà nói, đợt sóng yêu thú này cũng đủ sự uy hiếp căn bản rồi.

Mọi người không biết làn sóng thú này từ đâu tới, cũng không biết làn sóng quái thú này đã đến bao lâu rồi.

Nhưng từ khi Thái Tuế thánh địa mở hộ tông đại trận, xung quang có rất nhiều xác người và yêu thú.

Làn sóng yêu thú này đã tấn công được một khoảng thời gian rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lúc này……

" Thái Tuế thánh địa ta và yêu tộc các ngươi từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay các ngươi làm như vậy, thật sự cho rằng Thái Tuế thánh địa chúng ta không có người sao? !"

Trong hộ tông đại trận của Thái Tuế thánh địa vang lên tiếng hét giận dữ.

"Nhân loại giả tạo, Thái Tuế thánh địa các ngươi bắt cóc tôn thượng yêu tộc ta, các ngươi thật sự cho rằng yêu tộc ta không phát hiện ra sao?" Một cường giả yêu tộc Hoá Đỉnh cảnh hét to.

"Ta đã nói rồi, chúng ta cũng không biết tôn thượng gì cả, cũng chưa từng nhìn thấy." Cường giả Hóa Đỉnh của Thái Tuế thánh địa bất lực nói.

"Chưa từng nhìn thấy? Vậy tại sao ta lại cảm nhận được khí tức lưu lại của tôn thượng ta ở trong Thái Tuế thánh địa các ngươi." Yêu tộc Hoa Đỉnh chất vấn.

"Gây sự vô lý, yêu tộc ngươi chỉ là muốn nhân cơ hội cướp giết, hà tất phải bịa ra lý do vô lý như vậy."

"Thánh chủ Thái Tuế thánh địa ta cùng những cường giả khác sắp tới, nếu các ngươi còn không rút lui, đừng trách chúng ta giữ các ngươi ở lại nơi này!" Cường giả Hoá Đỉnh trong hộ tông đại trận của Thái Tuế tánh địa tức giận cảnh cáo yêu Tộc.

Khi hai thế lực đối đang đầu nhau cách đó không xa, khoảnh khắc Lão Từ buộc yêu thú Hoả Đỉnh phải lùi lại, ông ta nhanh chóng bay đến trước mặt đám đông đang sững sờ.

"Nơi này không thích hợp ở lại lâu, nhân lúc những yêu thú đó chưa phát hiện ra chúng ta, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi nơi này đi!" Vẻ mặt Lão Từ nghiêm túc nói.

May mắn thay, chiếc thuyền bay đã không bay qua bầu trời thánh địa.

Nếu không, nếu bị kẹt ở giữa bầy yêu thú thì ngay cả ông ta cũng khó thoát thân.

Tuy nhiên, lúc này, một cỗ uy áp đáng sợ đột nhiên từ phía trên trút xuống đám đông.

Uy thế đó khiến tất cả mọi người đều cảm thấy tim đập thình thịch, tóc gáy dựng đứng lên.

Không chỉ có nhân loại, mà yêu thú Hoá Đỉnh cảnh, bán bộ Hoá Đỉnh lúc này cũng không còn công kích nữa.

Họ lần lượt hướng mắt qua đó, nhìn về hướng trên trời với một sự vô cùng tôn kính.

Một thanh niên mặc đồ trắng khôi ngô tuấn tú từ giữa không trung từ từ hạ xuống.

"Chuyện này, chuyện này. . . Yêu Vương Bất Diệt! Tại sao hắn lại tới nơi này!" Hai mắt Lão Từ lão kinh hãi, thất thanh nói.

Lâm Tiêu ở bên cạnh cau mày.

Yêu Vương Bất Diệt? ! Đó là yêu thú cấp độ gì vậy?

Tuy hắn cảm nhận được luồng khí tức cực kỳ mạnh phát ra từ trên cơ thể đối phương nhưng cũng chỉ có như vậy, hắn cũng không có bất kỳ cảm giác sợ hãi nào khác.

"Lão Từ, yêu thú này—" Lâm Tiêu đang định hỏi tình hình.

Thấy thanh niên mặc đồ trắng- Yêu Vương Bất Diệt, khẽ vung tay phải về phía Thái Tuế thánh địa, lập tức có một luồng sáng trắng lao qua đó

Răng rắc răng rắc! !

Hộ tông đại trận của Thái Tuế thánh địa ngay lập tức bị xé nát vô cùng dễ dàng, hoàn toàn bị phế rồi.

Kinh ngạc !

Cho dù là người của Thái Tuế thánh địa, hay là Lão Từ và Lâm Tiêu sững sờ.

Chỉ với một kích mà hộ tông đại trận của Thái Tuế thánh địa đã bị phá hủy.

Đây là thánh địa tông phái mạnh nhất của vương triều Đại Hạ!

Vậy thực lực của thanh niên áo trắng này rốt cuộc mạnh cỡ nào? !

"Thánh chủ của các ngươi khi nào thì tới, ta ở đây chờ hắn!" Thanh niên áo trắng lên tiếng.

Giọng nói trầm và nhẹ nhàng, nhưng mang theo sát ý.

"Không, Yêu Vương Bất Diệt, chúng ta đã nói rồi, tôn thượng gì đó của các ngươi căn bản không ở thánh địa chúng ta, ngươi có thể điều tra rõ ràng được không?" Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Thái Tuế thánh địa nén cơn giận, nói một câu.

"Hừ!!!"

Yêu Vương Bất Diệt hừ lạnh một tiếng, một luồng sáng đỏ khó giải thích từ cơ thể hắn ta lan ra xung quanh với tốc độ cực cao.

Ngay lập tức, luồng đỏ bao trùm toàn bộ Thái Tuế thánh địa.

Tất cả mọi người bao gồm Lão Từ, Lâm Tiêu và những người khác đều bị bao phủ trong đó.

"Mau bảo thánh chủ của các ngươi trở về đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu như đến quá muộn, ta không ngại giết vài người để giết thời gian đâu." Nói xong, hắn chỉ vào cường giả Hóa Đỉnh cảnh vừa lên tiếng.

Bùm một tiếng.

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cường giả Hóa Đỉnh cảnh của Thái Tuế thánh địa này lập tức bị đánh bay ra xa hàng trăm mét, máu chảy khắp nơi.

Đã trọng thương rồi.

"Ngươi ——" Vị cường giả Hóa Đỉnh cảnh bị trọng thương ngẩng đầu lên một cách khó khăn, còn muốn nói gì đó.

Thế nhưng, ông ta lại bị sát khí trong mắt thanh niên áo trắng làm cho giật mình mà lùi lại.

Ông ta cảm thấy rằng nếu mình nói một câu nữa, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ.

Mọi người đều lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đây chính là đại lão Hoa Đỉnh cao cao tại thượng của thánh địa bọn họ? !

Tại sao lại...

Ngay khi thanh niên áo trắng mỉm cười và muốn tiếp tục nói.

Hắn ta chợt nhíu mày, sau đó, di chuyển thân ảnh và biến mất.

Khi xuất hiện một lần nữa, hắn ta đã đứng ở trước mặt đám người cách Thái Tuế thánh địa không xa. Đó chính là Lão Từ, Lâm Tiêu và những người khác đã trở lại trong ngồi trong thuyền.

Có điều, ánh mắt hắn ta chỉ dán chặt vào một người, không phải Lâm Tiêu hay Lão Từ, mà là Can Anh Túc ở bên cạnh Lâm Tiêu.

"Chân long huyết mạch thuần khiết như vậy?! Ngươi. . . Ngươi là ai?" Vẻ mặt thanh niên áo trắng nghi ngờ hỏi.
Chương 135: Hai tay nắm chặt, loại ý cảnh thứ sáu

Nhìn thấy thanh niên áo trắng đáng sợ kia đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đám người Lão Từ cảm thấy tim của họ đột ngột ngừng đập và hô hấp bị tắc nghẽn.

Đây là sự tồn tại có thể đánh trọng thương một cường giả Hoá Đỉnh cảnh chỉ bằng một đòn duy nhất. Bây giờ họ đang cảm thấy cái chết cận kề.

"Yêu Vương Bất Diệt, hai người này không phải là người Thái Tuế thánh địa, xin mời ngươi—— "

Lão Từ còn chưa nói xong, thanh niên áo trắng khẽ phẩy ngón tay lên. Ông ta giống như gặp phải pháo nổ, đập mạnh xuống mặt đất.

"Ta không hỏi ngươi, câm miệng!" Thanh niên áo trắng cảnh cáo một câu.

Rồi hắn ta lại hướng ánh mắt về phía thiếu nữ mặc đồ đỏ trước mặt.

"Ngươi là ai? ?" Hắn hỏi lại câu này.

“Ta…tại sao ta phải nói với ngươi!!” Can Anh Túc không hề sợ hãi, đi thẳng qua đó.

Mọi người và Lão Từ đều kinh ngạc nhìn nàng ta.

Đại tỷ ơi! Biết rằng bình thường ngươi không sợ trời không sợ đất nhưng vị trước mặt là một yêu tộc đại năng!

Lỡ như chọc giận đối phương, người ta niệm một cái, tất cả mọi người sẽ đi đời.

"Vậy để ta đổi một câu hỏi khác, chân long huyết mạch trên người ngươi là từ đâu tới?" Thanh niên áo trắng không hề tức giận, ngược lại còn nheo mắt nhìn đối phương, dáng vẻ rất hứng thú.

Can Anh Túc lạnh lùng nhìn đối phương, không trả lời.

Nàng ta đương nhiên biết thực lực của đối phương rất đáng sợ nhưng khi sự sống và cái chết nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân, nàng ta càng không có ý định cúi đầu.

Muốn giết thì giết.

Nàng ta thà chết để giữ được con người thật của mình cũng không muốn chịu uất ức rồi lại bị giết.

"Rất tốt, ngươi là con người đầu tiên ta gặp sau nhiều năm dám coi thường ta như vậy." Thanh niên áo trắng khen ngợi một câu, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.

Không ngờ vẫn chưa tìm được tôn thượng mà lại tìm được một nhân loại thú vị.

Ánh sáng đỏ trên người hắn ta loé lên.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy không thể động đậy, một luồng lực lượng mạnh mẽ đến mức không cách nào phản kháng đang trói chặt lấy bọn họ. Nó như một bàn tay vô hình giữ chặt lấy họ.

Sau đó, thanh niên mặc đồ trắng từ từ giơ tay lên và túm lấy Can Anh Túc.

Con người này rất đáng để mang về nghiên cứu một chút.

Thấy vậy, sát khí trên người Can Anh Túc tụ lại. Con ngươi trong mắt dần dần biến thành màu đỏ như máu, sương khí màu máu trên người nàng ta đang giãy giụa để thoát khỏi lực lượng trói buộc.

"Ồ? ~~" Thanh niên áo trắng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Dường như trên cơ thể của con người có điều gì đó không đúng nhưng trước mắt nó vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.

Ngay khi hắn ta chuẩn bị tóm lấy nữ nhân này, đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh thò ra.

Ngay lập tức, hai bàn tay đan vào nhau.

(??w??)?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Một là thanh niên áo trắng, Yêu Vương Bất Diệt người còn lại là thiếu niên bên cạnh Can Anh Túc.

Hai mắt thanh niên áo trắng trợn tròn, sững sờ.

Xảy ra chuyện gì vậy? !

Không thể nào! !

Làm sao mà một tên nhân loại nhãi nhép ở Toàn Đan cảnh tầng thứ tư lại có thể thoát khỏi sự trói buộc của lĩnh vực chi lực của mình chứ?

Chưa kể đến là Toàn Đan cảnh nhãi nhép mà ngay cả những người ở Hoá Đỉnh cảnh tiền trung kỳ cũng sẽ không thể thoát khỏi lĩnh vực chi lực của hắn ta.

Loại chuyện nhận thức hoàn toàn bị lật ngược này này khiến cho thanh niên áo trắng quên thu tay lại.

Ánh mắt của Can Anh Túc tập trung, sát khí đậm hơn!

"Thực lực mạnh hơn một chút, muốn làm gì thì làm sao?" Lâm Tiêu lãnh đạm nói.

"Ngươi, ngươi tại sao có thể thoát khỏi lĩnh vực chi lực của ta." Thanh niên áo trắng vội vàng thu tay lại, kinh ngạc hỏi.

Hắn ta lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.

"Tại sao à?! Ta nghe nói các ngươi tới đây để tìm người?" Lâm Tiêu hỏi.

“Ngươi muốn nói gì?!” Thanh niên áo trắng cau mày nói.

Lâm Tiêu không trả lời trước, mà triển khai toàn bộ Hoang Chi Ý Cảnh

"Có khả năng nào là các ngươi đang tìm bản tôn không?" Lâm Tiêu thông qua linh thức truyền âm nhẹ giọng nói.

Hắn đã thử rất nhiều lần rồi, Hoang Chi Ý Cảnh có thể giải phóng một luồng lực lượng khác trong cơ thể.

Con người khó có thể cảm nhận được luồng lực lượng đó, nhưng yêu thú thì cực kỳ nhạy cảm.

"Tôn--" Mặt thanh niên áo trắng lộ ra vẻ khó tin.

“Câm miệng!” Lâm Tiêu thông qua truyền âm khiển trách.

Trong tình huống này, nếu muốn thoát thân thì phải liều mạng và giả làm tôn thượng gì đó một lần nữa. Chuyện này tốt nhất là đừng để người ngoài biết được.

Có quỷ mới biết thân phận tôn thượng này sẽ mang đến cho hắn tai họa gì.

Thanh niên áo trắng lùi lại vài bước, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, ánh mắt lần lượt thay đổi. Cuối cùng, trên mặt hắn ta lộ ra biểu cảm phức tạp, vừa hưng phấn vừa nghi ngờ và lo lắng.

Thanh niên áo trắng hít sâu vài hơi, thông qua truyền âm chậm rãi hỏi: "Làm sao ngươi có thể chứng minh!"

Bây giờ đến lượt Lâm Tiêu sững sờ.

Chứng minh ư? !

Chuyện này... Con yêu thú đỉnh cấp này thực sự thận trọng.

Trước đây, hắn chỉ cần giải phóng ra luồng khí tức đó, về cơ bản là đã xong chuyện.

Lần này lại còn bắt hắn phải chứng minh, chuyện này chứng minh như thế nào đây? Hắn chứng minh quả bóng à.

Ngay cả khi gặp phải nguyên tố lửa, cũng không yêu cầu hắn phải chứng minh.

Đợi đã, nguyên tố lửa.

Hai mắt Lâm Tiêu sáng lên, dường như nghĩ tới điều gì đó. Bản thân không biết phải chứng minh chuyện này như thế nào nhưng nguyên tố lửa có thể sẽ biết.

Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu vung tay phải lên và cầm Xích Viêm Linh Kiếm trong tay.

"Hu hu hu! ~~ Chủ nhân, ta sai rồi, lần sau sẽ không nhiều lời nữa, nhất định ta sẽ nghe lời." Ngay khi Xích Viêm Linh Kiếm được lấy ra, nguyên tố lửa bắt đầu xin lỗi thông qua truyền âm.

"Chuyện đó tạm thời không nói tới, ngươi nhìn xem người trước mắt này là ai!" Lâm Tiêu truyền âm nói.

"Hả? Rõ ràng là một tiểu chu tước, trông có vẻ như sau khi đột phá Sinh Tử cảnh, gặp phải trở ngại này, đây là thủ hạ của chủ nhân sao?" Nguyên tố lửa có chút kinh ngạc nói.

Lâm Tiêu hơi nheo mắt lại.

Yêu Vương Bất Diệt? !

Chu Tước?

Sinh Tử cảnh?

Trong một câu, Lâm Tiêu đã chú ý đến một số thông tin quan trọng.

"Không phải là thuộc hạ của bản tôn nhưng hắn chất vấn thân phận của bản tôn, yêu cầu bản tôn chứng minh bản thân. Ngươi bản tôn nên chứng minh như thế nào đây?" Lâm Tiêu hỏi.

Đó rõ ràng là một câu nghi vấn, nhưng sao được nói với giọng điệu khẳng định vậy.

Nguyên tố lửa sửng sốt.

Kiểm tra! Đây phải là chủ nhân đang kiểm tra mình.

"Chủ nhân, bây giờ ngài đang hồi phục thực lực nên ở trước mặt yêu thú khác có lẽ không dễ chứng minh, nhưng trước mặt chu tước, lại là cực kỳ dễ dàng, ngài chỉ cần để hắn giải phóng ra Tịnh Liên Yêu Hỏa là được."Nguyên tố lửa vội vàng nói.

Một người, một nguyên tố đều dùng ý niệm để trao đổi nên nói như vậy chỉ có thể trong chốc lát.

Sau khi Lâm Tiêu đang từ từ tiêu hóa câu cuối cùng, hắn nói với thanh niên mặc đồ trắng.

"Chứng minh sao? Ngươi là một tiểu chu tước, muốn bản tôn chứng minh sao? Thôi bỏ đi, ngươi giải phóng Tịnh Liên Yêu Hỏa ra thử xem!"

Nghe được câu này, đồng tử của thanh niên mặc đồ trắng rung lên.

Những con người biết danh tính của hắn ta, không quá con số 5 nhưng 5 người đó không thể nào có mặt ở đây.

Những con người biết về Tịnh Liên Yêu Hoả hoặc là chưa được sinh ra, hoặc là đã chết thành tro bụi rồi.

Thiếu niên bí ẩn trước mặt không chỉ biết thân phận thực sự của mình mà còn biết cả Tịnh Liên Yêu Hoả, chẳng lẽ... hắn thật sự là tôn thượng? !

Chỉ do dự hai tức, thanh niên áo trắng xòe tay phải ra.

Một ngọn lửa u ám màu xanh sẫm cỡ lòng bàn tay bắt đầu bùng cháy trên tay hắn ta.

Khoảnh khắc ngọn lửa nhỏ màu xanh này xuất hiện, trong phạm vi 10 km của Thái Tuệ thánh địa, nhiệt độ đột ngột tăng mạnh.

Linh lực trong không khí sục sôi.

Mọi người nhìn chằm chằm về phía thanh niên áo trắng, nhất thời cảm thấy miệng khô khốc, thậm chí đến máu cũng bắt đầu lưu thông nhanh hơn.

Đò, đó là thứ gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Qua đây cho ta!” Lâm Tiêu khẽ nói.

Hắn nhón tay về phía ngọn lửa màu xanh đậm trong hư không.

Cùng lúc đó, trong cơ thể có một luồng ý cảnh màu đỏ bắt đầu điên cuồng dâng trào, một màu đỏ khác với Sát Sinh Ý Cảnh.

Đây là lúc Lâm Tiêu hấp thụ lực lượng của nguyên tố lửa và nắm chặt Xích Viêm Linh Kiếm.

Lĩnh hội loại ý cảnh thứ sáu.

Hoả Chi Ý Cảnh, cấp ý cảnh hiện tại là... bậc 9.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK