• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306: Các tộc trưởng tính sai, làm người không thể quá phách lối

Triều Khôn, thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc sau khi tính toán xong liền không tiếp tục che dấu tung tích nữa, ngang nhiên xông về phía đám người của yêu tộc.

Khi hắn lại gần tộc trưởng đầu trâu trong phạm vi trăm mét, Triều Khôn mới dừng bước.

“Này đầu trâu, bảo các tộc trưởng yêu tộc khác của các ngươi lại đây hết đi. Cái đám tôm tép các ngươi đối với ta cũng chẳng có tác dụng gì.” Triều Khôn khinh bỉ nói với tộc trưởng đầu trâu.

“Ngươi mới là tên đầu trâu, cả nhà ngươi đều là đầu trâu. Nhớ cho kỹ, ông đây là Hồng Ngưu!!!” Tộc trưởng đầu trâu trừng mắt quát Triều Khôn.

Vèo vèo!

Lúc này, những tộc trưởng yêu tộc khác cũng đã vây xung quanh Triều Khôn, phong tỏa mọi đường lui của hắn.

“Lão Ngưu, đừng phí lời với hắn, lời của tôn thượng đại nhân, lão đã quên rồi sao?”

“Đối phó với con cá to này, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không được để cho hắn kịp thở.”

“Đúng vậy, lên đi, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, giải quyết hắn.”

Mấy vị tộc trưởng Yêu Tộc đồng loạt nói.

Nói xong, bọn họ đã lấy hết vũ khí ra cầm trên tay, khí tức hung hãn đã phát ra từ sớm.

Nhưng Triều Khôn lúc này đang bị bao vây ở giữa lại không hề có chút vẻ hoảng hốt nào trên mặt.

Ánh mắt hắn có chút nghiền ngẫm.

“Đám Yêu Tộc các ngươi xem ra là chưa từng nghe qua Bất Tử Cốc bọn ta rồi.” Triều Khôn cười, nói.

Tộc trưởng đầu trâu và các tộc trưởng khác hơi khựng lại.

Sao người này lại nói lời đầy ẩn ý vậy. Lẽ nào hắn có thủ đoạn đặc biệt gì?

Nhưng ở trước mặt thế lực áp đảo, một chút thủ đoạn nhỏ cũng chẳng đáng để nhắc tới.

Khí tức, tu vi của Triều Khôn, thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc này, cũng chỉ là Luân Hải Cảnh trung hậu kỳ.

Giống với cảnh giới tu vi của lão Ngưu.

Nhưng trong mắt các tộc trưởng Yêu Tộc khác, nếu như để một người một trâu này đơn độc đấu với nhau thì lão Ngưu chưa chắc đã thua đâu.

Huống hồ bây giờ bọn họ còn đông người như vậy.

Cho dù Triều Khôn này xếp thứ năm trên bảng xếp hạng điểm tích lũy, thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy.

“Bớt phí lời, hôm nay Ngưu gia gia nhà ngươi sẽ túm toàn bộ điểm tích lũy của ngươi gỡ xuống.” Tộc trưởng đầu trâu vung cây gậy linh mộc trong tay nhào tới.

Trông lão Ngưu hùng hổ vậy thôi, chứ một gậy này đánh ra chỉ dùng bảy phần sức lực, nếu có chuyện gì bất thường, lão liền có thể lập tức thu hồi đòn tấn công.

Nếu không có gì bất ngờ, thiếu cốc chủ Bất Tử Cốc này nhất định sẽ thành đống thịt vụn.

Nhưng sau đó, khi cây gậy mang theo khí huyết dồi dào, vụt một đường đánh xuống.

Phía trước thiếu cốc chủ Bất Tử Cốc kia đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tộc trưởng đầu trâu giật mình, đang định thu hồi lại cây gậy linh mộc. Nhưng lúc bóng người kia xuất hiện, liền nâng tay phải lên đầy khí thế, đỡ lấy cây gậy linh mộc của tộc trưởng đầu trâu.

“Hử? Hừ, muốn chết sao!” Tộc trưởng đầu trâu trừng mắt một cái.

Dám dùng tay không tóm lấy cây gậy linh mộc của mình sao? Đối thủ thế này, đã rất nhiều năm rồi lão ta không gặp phải.

Kẻ lần trước lão gặp, trên đầu đã xanh cỏ rồi.

Nhưng khi tộc trưởng đầu trâu dùng sức lôi về, lão ta nghĩ, trực tiếp lôi người kia lại, sau đó đập thêm hai phát, là giải quyết xong.

Nhưng một giây sau, lão liền đần mặt ra.

Cây gậy linh mộc thế mà lại không kéo về được.

Không những không kéo về được, còn không động đậy được cơ.

Sức...sức của người này hơi bị lớn nhỉ!

Tộc trưởng đầu trâu lúc này mới hướng mắt lên nhìn người đang túm cây gậy linh mộc của mình.

“Ủa? Đây...đây không phải là người sống, người này đã chết rồi mà!!!” Tộc trưởng đầu trâu càng ngơ ngác hơn.

Người đứng trước mặt Triều Khôn, túm lấy cây gậy linh mộc của lão, vẻ mặt cứng ngắc, trên người không có chút hơi thở của sự sống nào.

Đặc biệt là trong mắt, chỉ có một vầng sáng xanh, hoàn toàn là một người chết.

“Hahaha, chiến trường vạn tộc không thể mang theo linh khí, đạo khí vào, thậm chí nhẫn trữ vật cũng không thể sử dụng. Nhưng không ngờ, con rối bản mệnh của Bất Tử Cốc chúng ta lại không phải chịu sự hạn chế này.” Triều Khôn cười âm hiểm, rất tà ác.

“Con rối bản mệnh của Bất Tử Cốc???”

“Ta nhớ ra rồi, đây là một bí pháp đặc biệt của Bất Tử Cốc bọn hắn. Hơn nữa, thực lực tu vi của con rối bản mệnh có đặc tính phát triển nhất định, về cơ bản sẽ không thấp hơn tu vi của người sử dụng chúng.”

“Thế này...thế này....có khác nào ăn gian đâu, khí tức tỏa ra trên người con rối này tuyệt đối là Sinh Tử Cảnh hậu kỳ, thậm chí là viên mãn.”

“Thế chẳng phải là, thực lực tu vi của tất cả chúng ta đều biến mất, trở về trạng thái bắt đầu. Mà thực lực của con rối bản mệnh này lại không hề biến mất?”

“Cái gì!!! Còn có thể như vậy sao, thứ này sao có thể được phép tiến vào chiến trường vạn tộc chứ, quá bất công rồi!”

“Hoàn toàn không công bằng mà, chúng ta cao nhất cũng chỉ có Luân Hải Cảnh trung hậu kỳ, sao có thể đối phó với con rối Sinh Tử Cảnh này được?”

Sắc mặt của các tộc trưởng Yêu Tộc đều trở nên vô cùng khó coi.

Sự cách biệt về thực lực hai bên như trời với đất, không chút hi vọng.

Chẳng trách mà thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc này từ sau ngày xếp hạng bắt đầu, điểm tích phân liền tăng lên nhanh chóng đến như thế.

Hoàn toàn không thua kém đại trận giăng lưới bắt cá của bọn họ.

Có cần thông báo tôn thượng ngừng hành động, mau chóng xách dép chạy không nhỉ?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, con rối bên kia đã hành động rồi, nó xông về phía tộc trưởng đầu trâu.

“Hừ! Chẳng qua chỉ là một con rối từ người chết thôi mà, chống mắt lên mà xem ta đập nát ngươi.” Tộc trưởng đầu trâu quyết đoán buông cây gậy linh mộc ra, dốc toàn lực vung nắm đấm phi tới.

Bang!!!

Một âm thanh vang lên.

Tộc trưởng đầu trâu bị đánh văng đi mười mấy mét, hét lên đau đớn rồi ngã nhào xuống đất.

Con rối kia cũng chạy theo, tốc chiến, nhanh chóng triển khai hành động chiến đấu với tộc trưởng đầu trâu.

“Các huynh đệ, tấn công thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc kia!”

“Đúng đúng, nhược điểm chí mạng của thế lực Bất Tử Cốc này chính là, chỉ cần chủ nhân chết, con rối sẽ lập tức bất động.”

“Vậy còn nói gì nữa, lên thôi, xử chết cái tên kia nào.”

Những tộc trưởng khác còn chưa hiểu rõ chuyện gì, sau khi nghe lời này thì đôi mắt lập tức sáng lên.

Đối phó với con rối Sinh Tử Cảnh kia, bọn họ hữu tâm vô lực, thực sự không địch lại được.

Nhưng đối phó với người cùng tham gia chiến trường vạn tộc thì bọn họ chẳng ngán bố con thằng nào hết.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ba vị tộc trưởng Yêu Tộc bao gồm tộc trưởng Chu Tước, đều xông về phía thiếu cốc chủ Triều Khôn của Bất Tử Cốc.

Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là, đối mặt với tộc trưởng yêu tộc sát khí bừng bừng, Triều Khôn này lại không chút sợ hãi.

Quả nhiên, ngay lúc ba vị tộc trưởng tới gần, bên cạnh Triều Khôn lại xuất hiện một bóng người nữa.

Đó....vậy mà lại là một con rối Sinh Tử Cảnh hậu kỳ khác.

“Cái gì!!!”

“Không ổn!”

“Sao vẫn còn nữa vậy? Chưa xong chuyện nữa sao!”

Ba vị tộc trưởng Yêu Tộc ngẩn ra, đồng loạt ngạc nhiên hô lên.

Nếu là bên ngoài chiến trường vạn tộc, bọn họ chẳng thèm quan tâm đối phương có mấy con rối bản mệnh.

Thứ như vậy, tới bằng nào giết bằng nấy.

Nhưng trong chiến trường vạn tộc này, thứ rác rưởi này lại khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.

Con rối bản mệnh này chợt cử động. Năng lượng màu đen cuồn cuộn trào ra, ầm ầm lao về phía ba vị tộc trưởng.

Ầm ầm ầm!!!

Trạng thái hiện tại của ba vị tộc trưởng sao có thể đỡ được đòn tấn công ở mức độ này.

Không chút sức phản kháng mà bị đánh bay về phía sau.

“Hahaha, trận này ta sẽ trực tiếp giành hạng nhất rồi. Chỉ tiếc là để xổng một tên thủ lĩnh yêu tộc Lâm Tiêu, coi như cái mạng chó của hắn gặp may!” Triều Khôn cười lên dữ dằn.

Nhưng sau đó, chính vào lúc này, một âm thanh quỷ dị chợt vang lên bên tai hắn.

“Ngươi hống hách cái con mẹ nhà ngươi ấy!!”

Phụt!!

Hàn quang lóe lên.

Triều Khôn trợn trừng mắt, đầu lìa khỏi cổ.

Đầu văng lên cao cả mười mấy mét.
Chương 307: Ngươi thật đúng là tự tin mà

Khi cái đầu của Triều Khôn rơi xuống đất, phía sau phần thân của hắn xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên.

“Là tôn thượng đại nhân!!!”

“Tạ ơn tôn thượng đại nhân ra tay tương trợ!”

“Huhu...may mà có tôn thượng đại nhân ở đây, nếu không thì hai con rối kia đã lấy đi mấy cái mạng già của chúng ta rồi.”

“Quả đúng là không nên sơ suất, là lỗi của ta.”

Tộc trưởng đầu trâu và những tộc trưởng khác lúc này mới thở phào một hơi.

Hai con rối kia kể từ lúc đầu của Triều Khôn bay lên thì đã đứng yên tại chỗ không nhúc nhích rồi.

Giống như là mất đi sự khống chế.

“Kẻ có thể xếp hạng đầu thì chẳng có ai là đơn giản đâu.” Lâm Tiêu thu hồi trường kiếm, cười nhạt, nói.

Hắn cũng không ngờ thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc này lại có thứ như con rối bản mệnh này.

Nếu để hắn đơn độc đấu với người này, có lẽ cũng phải tốn chút sức lực đấy.

“Hề hề, bọn chúng dù có không đơn giản cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không địch lại tôn thượng đại nhân ngài mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy, có tôn thượng đại nhân ngài ở đây, mấy vị trí đứng đầu bảng xếp hạng sẽ bị Yêu Tộc chúng ta bao trọn thôi!”

Mấy trưởng lão Yêu Tộc bắt đầu nịnh hót.

Nhưng ngay sau đó.

“Hử? Đợi chút...không đúng.” Lâm Tiêu khẽ chau mày.

“Sao thế? Tôn thượng đại nhân?” Mấy vị trưởng lão Yêu Tộc vội vàng hỏi.

“Rõ ràng đã giết tên Triều Khôn kia rồi, nhưng lại chỉ nhận được một vạn ba điểm tích lũy, Triều Khôn này rõ ràng là có hai vạn sáu điểm tích lũy cơ mà, ta chỉ lấy được một nửa!” Lâm Tiêu nghi ngờ nói.

“Hả? Chỉ lấy được một nửa thôi á, tôn thượng đại nhân có khi nào ngài nhớ nhầm rồi không? Thi thể của Triều Khôn này còn đang ở đây mà...ủa? Thi thể đâu? Thi thể của tên đó đâu?” Lão Ngưu bất giác trợn trừng mắt hoảng hốt nói.

Cái thi thể đã lìa đầu kia rõ ràng đã ngã xuống đất, bây giờ lại biến mất một cách quỷ dị.

Chuyện kỳ lạ còn chưa hết.

Hai con rối vừa rồi còn bất động, cũng trong nháy mắt liền bạo phát tốc độ, dốc toàn lực lao về một hướng.

Lúc này, một con rối trong số đó hung ác nhìn Lâm Tiêu, mở miệng nói: “Vậy mà lại ép được ta phải dùng tới lá bài giữ mạng, Lâm Tiêu ngươi đợi đó cho ta, Yêu Tộc các ngươi cũng vậy!!”

Nói xong câu này, hai con rối kia liền bộc phát tốc độ cực nhanh của cường giả Sinh Tử Cảnh, nháy mắt liền biến mất ngay trước mặt mọi người.

“Cái đó, con rối đó vậy mà nói chuyện được, mà nghe giọng hình như là Triều Khôn.”

“Chuyện gì vậy, hắn không phải đã bị tôn thượng đại nhân chém chết rồi hay sao?”

“Quá kỳ dị rồi, người của Bất Tử Cốc lại còn có thủ đoạn này nữa ư?”

Đám tộc trưởng Yêu Tộc dù sao cũng đã sống hơn ngàn năm.

Rất nhanh sau đó bọn họ liền hiểu rõ nguyên nhân bên trong.

Triều Khôn vừa rồi chắc là vào lúc cận kề cái chết đã kích hoạt một bí pháp nào đó trong cơ thể, mới có thể hồi sinh, thần hồn xuất hiện trên thân con rối bản mệnh.

Hơn nữa, chiến trường vạn tộc cũng vì vậy mà đánh giá là Triều Khôn đã chết một nửa, khấu trừ một nửa điểm tích lũy của hắn ta.

Trên bản đồ nhỏ, ký hiệu của Triều Khôn kia lại xuất hiện một lần nữa, còn dùng tốc độ nhanh đến kinh người mà rút lui.

“Đáng tiếc, còn hơn một vạn điểm tích lũy nữa, lại để hắn thoát mất rồi!”

“Cái tốc độ chạy trốn này cũng nhanh thật đấy, dù sao thì ta cũng không đuổi kịp.”

“Xem ra thứ thần thông giữ mạng này của Triều Khôn này cũng có tác dụng phụ, nếu không, với tính cách hống hách của đối phương, chắc chắn sẽ không dễ dàng rút lui như vậy.”

“Tôn thượng đại nhân, vậy chúng ta có cần...hả? Tôn thượng đại nhân đâu rồi?’

“Cái này...tôn thượng đại nhân vừa rồi vẫn còn đang ở đây cơ mà.”

“Chắc không phải là, tôn thượng đại nhân đã đi truy đuổi tên kia rồi đấy chứ.”

“Có khả năng, mà khả năng này còn rất lớn ấy chứ.”

Các tộc trưởng Yêu Tộc đều không phát hiện được ký hiệu của tôn thượng đại nhân ở trên bản đồ nhỏ, điều này chứng tỏ tôn thượng đại nhân lại khởi động chế độ ẩn, che giấu tung tích rồi.

Bọn họ biết thời hạn của chế độ ẩn không còn lại nhiều.

Cho nên lúc này tôn thượng đại nhân khởi động nó, mục đích chỉ có một.

Truy đuổi.....thiếu cốc chủ Triều Khôn.

……

Ở một nơi khác, hai con rối Sinh Tử Cảnh đang dùng tốc độ cực nhanh để trốn đi.

Trong lúc chạy trốn, biểu cảm, ánh mắt, thần thái của một con rối trong số đó, đều dần chuyển từ cứng ngắc sang nhân tính hóa, tứ chi trên cơ thể cũng dần mềm mại hơn.

Mấy giây sau, biểu cảm của con rối đó tràn đầy tức giận.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!! Khó khăn lắm mới hoàn toàn thích ứng được với cơ thể có phẩm chất cực tốt kia, vậy mà lại bị tên Lâm Tiêu khốn kiếp kia hủy hoại rồi.”

“Hơn nữa, chiến trường vạn tộc dựa vào đâu mà trừ một nửa điểm tích lũy của ta, dựa vào cái gì chứ!!!!!”

Con rối tức giận hét lên, hắn phất tay một cái, phá tan núi sông ở gần đó.

“Thời gian chỉ còn lại nửa ngày, ta nhất định phải tranh thủ, lấy không được hạng nhất, ta cũng phải chen chân vào top 3.” Con rối này gằn giọng nói.

Hắn đứng lại, bắt đầu kiểm tra bản đồ nhỏ, chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu.

Lâm Tiêu và đám tộc trưởng Yêu Tộc tạm thời không trong phạm vi suy xét, đám người đó khó đối phó hơn nhiều so với hắn tưởng.

Trước mắt cứ tìm mấy tên dễ đối phó, nâng cao điểm tích lũy lên rồi tính.

Nhưng ngay vào lúc này.

Một giọng nói quỷ dị quen thuộc lại lần nữa vang lên bên tai hắn.

“Ngươi thật đúng là CMN tự tin gớm!”

Giọng nói này vừa phát ra, một bóng hình thiếu niên đã xuất hiện phía sau hắn.

Hàn quang lại lóe lên.

Ầm!!!

Con rối này chịu một đòn nặng nề đánh gục xuống đất.

“Ngươi, ngươi là Lâm Tiêu!!!”

“Chết tiệt, ngươi còn dám tới đấy, chết đi cho ta!!!”

Con rối bị đánh gục xuống đất, không một chút chần chừ, trở mình một cái liền xông ngược về phía Lâm Tiêu.

Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện, trên phần gáy của con rối, xuất hiện một vết thương nhạt, lại không hề có dấu hiệu bị cắt ra.

Mà ngược lại, thanh linh kiếm thượng phẩm trong tay Lâm Tiêu đã bị nứt ra một vết.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Có thể thấy độ cứng của con rối tương đối cao.

“Độ cứng của con rối bản mệnh này của ta thậm chí có thể so với đạo khí chân linh, ngươi có thể làm gì được ta!” Con rối này của Triều Khôn ngoác miệng cười, trong mắt đầy sát ý.

Soạt!

Con rối này của Triều Khôn và một con rối khác đồng loạt phát ra kình khí màu đen, hóa thành ma đao, chém về phía Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu nhanh chóng lùi về sau, nhưng lại không tránh được hai nhát kình khí ma đao này.

Xem ra cơ hội của mình đã bị đối phương chặt đứt rồi.

Vào lúc này, cho dù sử dụng thuật ẩn thân thì cũng không tránh được.

Tránh không được, vậy thì không tránh.

Cả người Lâm Tiêu khựng lại, hai tay xuất quyền, vung nắm đấm ra.

“Hừ, trong chiến trường vạn tộc mà ngươi lại định lấy thân thể mà chống lại một đòn của con rối bản mệnh Sinh Tử Cảnh này của ta sao, thật đúng là ngu xuẩn!” Triều Khôn nói với giọng trào phúng.

Nhưng khi nắm đấm và đao kia va vào nhau, ma đao kình khí của con rối bản mệnh trực tiếp tiêu tán, biến mất.

Mà nắm đấm của Lâm Tiêu, đừng nói là thương thế, ngay cả một vết hằn cũng chẳng có.

“Điều này...điều này sao có thể! Độ cứng của thân thể ngươi sao có thể kinh khủng như thế được?” Triều Khôn đần mặt ra.

Độ cứng thân thể này, con người căn bản là không thể có được.

Con rối này của hắn, phải dùng vô số nguyên liệu quý giá và công nghệ đặc biệt mới có thể biến thành như vậy.

Người sống sao có thể đạt được trình độ này chứ?

Nhưng mà, sau khi nghĩ tới điểm này, ánh mắt Triều Khôn sáng rực lên trong nháy mắt.

Cơ thể bằng xương bằng thịt như này trước giờ hắn chưa từng gặp, nếu như có thể chiếm được cơ thể này, thế chẳng phải là...một cơ duyên cực kỳ lớn hay sao!
Chương 308: Đại đế……tỉnh rồi

Triều Khôn sau hai giây suy nghĩ liền hạ quyết tâm, cái cơ thể này của Lâm Tiêu, hắn nhất định phải có!

Ầm ầm ầm! hai bên không ngừng gia tranh, Triệu Khôn điều khiển hai con rối bản mệnh không ngừng tấn công Lâm Tiêu.

Trong lúc giao tranh hắn phát hiện Lâm Tiêu chỉ có sức mạnh cơ bắp siêu việt, còn tu vi vẫn chỉ là Luân Hải cảnh, trận chiến này đã không còn ý nghĩa nữa. Hắn cũng âm thầm thu lại lực đánh.

Một là hắn sợ làm hỏng mất cái cơ thể trước mắt, hai là muốn tìm cơ hội một quyền hạ gục đối phương. Sau khoảng mười hiệp lúc Lâm Tiêu chặn chiêu của hắn, biểu hiện lộ ra một chút lảo đảo.

Mắt Triệu Khôn sáng lên, điều khiển hai con rồi phát huy hết tốc độ và sức mạnh. Một trước một sau quây Lâm Tiêu vào giữa. Còn chưa đợi Lâm Tiêu phản ứng lại mắt hai con rối đã phát ra ánh sáng xanh, xanh tới mức làm người ta rợn người.

“Một cỗ cơ thể tốt thế này, để ngươi dùng thật lãng phí, để ta cho!” Trần Khôn kích động.

Ánh sáng xanh từ trong con ngươi của hắn bắn ra trực tiếp bay về phía mắt Lâm Tiêu. Hai bên khoảng cách vô cùng gần, Lâm Tiêu lại bị quây ở giữa không có cách nào tránh được.

Triệu Khôn trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là thành công rồi. Cơ thể cực phẩm này sẽ thuộc về hắn. Có thể nói, đây là thu hoạch lớn nhất trong cái chiến trường vạn tộc này.

“Lâm Tiêu ơi Lâm Tiêu, cỗ cơ thể này của ngươi ta nhận……”

Triệu Khôn còn đang điên cuồng nói thêm hai câu, kết quả bị giọng của Lâm Tiêu cắt ngang.

“Khó quá khó quá, nhưng mà không phí công ta diễn lâu như vậy.”

“Triệu Khôn đúng không, nói thật nhé, ngươi mà cứ trốn trong cái mai rùa của mình thì ta cũng chả làm gì được ngươi, may là ngươi không phụ công ta diễn.”

Lâm Tiêu bộ dạng nhẹ nhõm, hắn vì 1 vạn điểm này cũng coi như đã liều mạng.

“???” Triệu Khôn ngơ ngác.

Cái gì vậy? diễn kịch? Biểu diễn? đây là ý gì.

Lâm Tiêu dụ hắn tới đoạt xá? Nhưng tại sao hắn phải làm như vậy, thần hồn ở trạng thái Bán Đế, mặc dù ở trong chiến trường vạn tộc bị hạn chế bởi các quy tắc nhưng vẫn hơn hẳn những người khác.

Tuy nhiên một giây tiếp theo Triệu Khôn cảm nhận được thần hồn của hắn đang bị cắn nuốt. một cảm giác trống rỗng tới đáng sợ. Giống như thứ hắn đang đối mặt lúc này không phải là người, mà là Đại Đế, giống như phụ thân Đại Đế của hắn.

“Không, không thể nào, sao ngươi lại có sức mạnh thần hồn Đại Đế, không thể nào!!” Trần Khôn kinh hoàng nhìn Lâm Tiêu hét lên.

Lâm Tiêu chỉ nhàn nhạt nở một nụ cười, hắn cũng lười giải thích.

Đoạt xá thần hồn? Sức mạnh thể chất của hắn có thể làm mọi người kinh ngạc. Nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, cái sức mạnh thể chất này chỉ là trò trẻ con.

Trần Khôn cảm nhận được sự suy yếu, thần hồn bị cắn nuốt, nỗi kinh hoàng bao trùm lấy hắn, không cần biết hắn dùng thủ đoạn gì, dùng cách thức gì cũng không thể ngăn đối phương lại.

“Tha, tha cho ta lần này, Lâm Tiêu. Phụ thân ta là cường giả Đại Đế. Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ gặp rắc rối.” Trần Khôn cuối cùng cũng bắt đầu cầu xin.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hắn hoảng loạn, từ lúc được sinh ra tới giờ, đây là lần đầu hắn cảm nhận được cái chết đang cận kề. Ở bên ngoài chiến trường vạn tộc, kể cả gặp được những cường giả đại năng hắn cũng không cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.

Bản thân hắn có con rối bản mệnh, bối cảnh môn phái lớn, thậm chí còn có phụ thân là Đại Đế đang ngủ sâu. Có thể nói hắn chính là thiên chi kiêu tử, có thể nói là tung hoành ngang dọc không ai cản nổi hắn.

Chỉ có chiến trường vạn tộc này là nằm ngoài kế hoạch của hắn.

“Phụ thân ngươi là Đại Đế?” Lâm Tiêu nghe thấy thế thì kinh ngạc.

Đại Đế cảnh, đó là thứ nằm ngoài sự tồn tại của thời đại này. Bán Đế cảnh và Đại Đế cảnh mặc dù chỉ kém nhau có một từ nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực. Hoàn toàn là hai khái niệm khác hẳn nhau.

Nếu nói người ở Bán Đế đã đạt đến đỉnh phong. Còn Đại Đế, chính là….Thần!

Trong sách cổ ghi chép có một câu tương truyền như sau ‘Dưới Đại Đế tất cả chỉ là loại tôm tép’. Nghĩ cũng biết Đại Đế trong lòng mọi người đã đạt tới mức nào.

“Đúng đúng đúng, bây giờ ngươi tha cho ta, chúng ta cùng nhau giành hạng 1 hạng 2. Đợi khi rời khỏi chiến trường vạn tộc ta nhất định đề cử ngươi với phụ thân ta. Đợi tới lúc đó ngươi muốn gì cũng được.” Triệu Khôn dùng giọng điệu thành khẩn nói.

“Thật không?” Lâm Tiêu hỏi lại.

“Thật, nếu không tin ta sẽ thề. Ngươi biết nếu cường giả vi phạm lời thề sẽ bị thiên địa trừng phạt.” Trần Khôn cảm thấy Lâm Tiêu đã bị động lòng, liên tục nói.

“Thái độ của Trần huynh thành khẩn như vậy, không cần thề thốt. Nhưng ta muốn hỏi một câu?” Lâm Tiêu bộ dạng nghi ngờ hỏi.

“Lâm huynh cứ nói.” Trần Khôn đè nén sự vui sướng trong lòng lại vội vã nói.

“Ở thời đại này, sợ rằng phụ thân ngươi cũng khó mà tự bản vệ bản thân đúng không?” Ánh sáng trong mắt Lâm Tiêu loé lên, ngữ nghĩ nghiêm lại.

“Ngươi, sao ngươi biết……không, phụ thân ta vẫn tốt. Nếu ngươi giết ta, hậu quả ngươi sẽ không gánh nổi.” Trần Khôn thần sắc kinh hoàng, sắc mặt đại biến.

Hắn nói xong lời này thì thấy hai mắt Lâm Tiêu nổi lên ánh sáng vàng kim. Hơi thở khủng bố cũng bạo phát gấp mười lần.

“Phụ thân ngươi là Đại Đế, cho nên ngươi càng phải chết.”

“Chết đi!”

Thiên Cấp Long Nhãn!

Ầm! Một đạo thần thông vàng kim tạo thành một cái lồng giam Trần Khôn vào trong. Lâm Tiêu phải cảm ơn Trần Khôn, lúc cắn nuốt thần hồn của đối phương Thiên Cấp Long Nhãn của hắn được giải phong ấn tới hai phần.

“Không, không, không……!!!” Cùng với hàng loạt tiếng kêu thảm thiết, thần hồn của Triệu Khôn bị Lâm Tiêu hoàn toàn nuốt chửng.

Lạch cạch! Hai con rối bản mệnh vì mất chủ mà rơi xuống đất.

Lâm Tiêu cũng chả khách sáo hắn giơ tay đặt lên con rối, trong lòng cẩn thận cảm nhận. Chỉ qua hai phút đã lĩnh ngộ được kỹ năng luyện rối đỉnh cao. Lĩnh ngộ kỹ năng điều khiển rỗi, lĩnh ngộ kỹ năng phân thân hoán hồn.

Lúc này Lâm Tiêu mới vừa lòng thu tay lại, sau khi kiểm tra lại những thứ đã thu được. Lâm Tiêu bị thuật phân thân hoán hồn thu hút. Chỉ là sau khi xem kỹ thì hắn bĩu môi chả thèm quan tâm nữa.

Phân chia linh hồn sẽ gây tổn thương bản thân. Sau khi sử dụng phân thân hoán hồn thì thần hồn không còn hoàn chỉnh nữa. Vậy đến lúc đột phá Đại Đế sẽ là kết cục vong mạng. Trừ phi bản thân mãi mãi bảo toàn tu vi ở Bán Đế thì thuật hoán hồn này sẽ biến người dùng thành trường sinh bất lão.

Tóm lại đối với Lâm Tiêu thì cái thuật này thật vô vị, hắn sẽ không dùng nó. Sau khi đưa tay chạm vào hai con rối, lòng hắn niệm một cái hai con rối lại đứng lên lần nữa.

Thao tác điều khiển rối vô cùng đơn giản, không cần phân chia thần hồn mới điều khiển được. Lâm Tiêu vừa đi về hướng mấy tộc trưởng vừa luyện tập điều khiển rối. Chỉ nghịch có vài phút hắn đã thành thạo mọi thao tác. Thậm chí còn linh hoạt hơn cả lúc Trần Khôn điều khiển.

……

Cùng lúc đó ở bên ngoài chiến trường vạn tộc.

Một bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ khu vực cấm địa.

“Con trai ta chết rồi! kẻ nào, kẻ nào giết con ta!!...” Giọng nói mang theo tiếng gầm grừ.

Toàn bộ cấm địa như rung chuyển, bóng đen lao lên trời mang theo một cỗ khí tức đáng sợ. Sau đó không chỉ vùng trời ở khu cấm địa đến các Thiên Vực lân cận cũng bắt đầu rung chuyển.

Các cường giả của những Thiên Vực khác đều cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ như sắp huỷ diệt toàn thế giới này.

“Đây là…..Đại Đế thức tỉnh?”

“Không, không phải là thức tỉnh, chỉ là trả một cái giá để tạm thời tỉnh lại.”

“Đây…..đây, hắn muốn làm gì?”
Chương 309: Món nợ này nên tính rồi

Khi các đại thiên vực chấn động bởi sự trấn áp từ sự thức tỉnh của đại đế. Bảng xếp hạng này trong chiến trường vạn tộc đã kết thúc.

Lâm Tiêu và tộc trưởng của các yêu tộc khác, với chiến thuật câu cá và sự giúp đỡ của hai khôi lỗi Sinh Tử cảnh, gần như bất khả chiến bại.

Điểm của toàn đội đã tăng vọt. Lâm Tiêu thậm chí còn bắt được hai con cá lớn, và trực tiếp vượt qua tộc trưởng đầu trâu về số điểm tích luỹ, trở thành người đứng thứ hai.

Người đầu tiên tự nhiên là Huyết Đồ, tông chủ của U Minh tông, người đã vượt xa một khoảng cách.

Trong thời gian câu cá, lúc đầu, mọi người liên tục mạo hiểm, Lâm Tiêu và đầu trâu đều cố gắng thu hoạch điểm tích lũy. Nhưng theo tiết tấu một con sóng tới và một con sóng chết, hầu như tất cả những người sống sót đều thấy rằng có điều gì đó không ổn.

Đội lớn mà Lâm Tiêu tham gia chắc chắn là đội số 1, khó khăn và nguy cơ khó hơn nhiều so với họ tưởng tượng.

Hầu như đám người Lâm Tiêu đi đến đâu, những người sống sót ở đó sẽ ngay lập tức rút lui và tránh né, không dám tiếp xúc trực tiếp với họ.

Lúc này, thứ hạng của bảng xếp hạng đã có thể gián tiếp giải thích sức mạnh toàn diện của một người hoặc một thế lực.

(Số người sống sót: 437)

Mọi người cũng đại khái suy luận rằng số lượng người vào chiến trường vạn tộc lúc đầu là khoảng 40.000 người. Sau bao nhiêu ngày, đến giây phút cuối cùng của bảng xếp hạng ngày, chỉ còn lại chưa đầy 400 người.

Điều này tương đương với một phần trăm cơ hội. Phải biết rằng, bảng xếp hạng vẫn chưa kết thúc.

(Xếp hạng điểm tích luỹ hiện tại:

1, Huyết Đồ, tông chủ của U Minh tông, với 763 vạn điểm tích luỹ.

Lâm Tiêu, thủ lĩnh của yêu tộc, 612 vạn điểm tích luỹ.

3. Đầu trâu, thủ lĩnh yêu tộc Khai Sơn Man Ngưu với 568 vạn điểm tích luỹ.

4. Triệu Hàn Văn, cốc chủ Diệt Yêu Cốc, với 422 vạn điểm tích luỹ.

5. Triệu Cảnh Tân, phó cốc chủ Diệt Yêu Cốc, với 397 vạn điểm tích luỹ.

6, Chu Tước Điểu, tộc trưởng của yêu tộc Chu Tước, 374 vạn điểm tích luỹ.

7. Đại Viên hầu, tộc trưởng của tinh tinh màu tím, với 341 vạn điểm tích luỹ.

8. Ứng Phong Sơn, đại trưởng lão Diệt yêu Cốc, 299 vạn điểm tích luỹ.

... …)

Cho đến bây giờ, chiến trường của vạn chủng tộc đã thu nhỏ lại rất nhỏ, tương đương với quy mô của một thành trì.

Nhưng đối với bốn trăm người, điều này chắc chắn là khá lớn. Ít nhất là không dễ bị bắt nếu bỏ chạy. Từ tấm bản đồ nhỏ lúc này có thể thấy được có ba vòng tròn trống.

Cái gọi là vòng tròn trống là một khu vực trống lớn và hầu hết mọi người không dám đến gần nó.

Xung quanh đám Lâm Tiêu có một vòng tròn trống như vậy, bất kể họ di chuyển như thế nào, những người sống sót sẽ luôn giữ khoảng cách an toàn với họ.

Các tộc trưởng của yêu tộc đã cố gắng truy kích nhưng hiệu quả không lớn.

Vòng tròn trống còn lại thuộc về Diệt Yêu Cốc. Vòng tròn trống nhỏ hơn cuối cùng đương nhiên là tông chủ của U Minh tông.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Vào buổi trưa đám người Lâm Tiêu đã tình cờ gặp Diệt Yêu Cốc một lần. Nhưng không bên nào được lợi, Diệt Yêu Cốc dẫn đầu rút lui, rồi nhanh chóng tách ra.

"Tôn thượng đại nhân, còn có nửa canh giờ mới kết thúc bảng xếp hạng, những người sống sót kia cũng không dám đối đầu với chúng ta, đi đến đâu là chỗ đó chạy trốn." Tộc trưởng lão Ngưu bất mãn nói.

"Gấp gáp cái gì, nửa canh giờ ta có thể làm rất nhiều chuyện." Lâm Tiêu thoải mái nói.

"Tôn thượng đại nhân, ngài còn không vội sao, người đứng thứ nhất chính là tông chủ của U Minh tông, chúng ta vì sao không đi giành lấy vị trí thứ nhất?" Tộc trưởng đầu trâu không cam tâm nói.

"Vậy ngươi đi đi, có lẽ lão ngưu vừa ra đối phương đã bị doạ cho sợ hãi." Lâm Tiêu nói đùa.

Tộc trưởng đầu trâu sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói: "Tôn thượng đại nhân nói đùa rồii, ta làm sao có thể là đối thủ của tên kia được?"

Bảo ông ta đối phó với Diệt Yêu Cốc ông ta còn có chút hứng thú nhưng đối phó với tông chủ của U Minh tông thì thôi vậy.

Bản năng của yêu thú mạnh hơn nhiều so với con người, bản năng của bản thân nói với ông ta rằng nếu một mình mà gặp tông chủ của U Minh tông, nếu không chạy trốn thì chỉ có chết. Người như vậy chỉ nên giao cho tôn thượng đại nhân mà thôi. Hắn là hồng ngưu, phụ trách khí vận mạnh mẽ của đội.

“Yên tâm đi, ta chắc chắn tên kia sẽ tới, sẽ tới ngay lập tức!!” Trên tấm bản đồ nhỏ, Lâm Tiêu nhìn trên bản đồ thấy tông chủ của U Minh tông vẫn đang điên cuồng bắt giết người.

Tên này thật sự là khát máu, xem ra sau khi tiến vào vạn tộc chiến trường vẫn chưa từng dừng lại. Không biết hắn ta đã giết bao nhiêu người. Có một số thứ, nói đến cái gì thì cái đó sẽ tới.

Sau khi Lâm Tiêu và tộc trưởng yêu tộc thảo luận vài câu. Một vòng tròn trống đang hướng về phía họ, nhanh chóng lao tới. Đó là tông chủ của U Minh tông.

"Đến rồi đến rồi, tôn thượng đại nhân, tông chủ của U Minh tông đang xông tới."

"Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi!"

"Tôn thượng đại nhân liệu sự như thần, đã đoán được một bước này."

"Nhìn dáng vẻ tự tin của tôn thượng đại nhân, có lẽ là nắm chắc phần thắng." Thấy vậy, các tộc trưởng yêu tộc trở nên phấn khích.

Theo quan điểm của họ, tông chủ của U Minh tông thực sự đáng sợ, nhưng họ không dễ bắt nạt. Có tôn thượng đại nhân và nhiều tộc trưởng yêu tộc như vậy, ai sợ ai chứ?

Nhưng lúc này, Lâm Tiêu khua tay về hướng bọn họ nói: "Các ngươi đi đi, một mình ta đối phó hắn là được rồi."

"Hả? Một mình tôn thượng đại nhân, ngài quá lơ là rồi, ta không đồng ý, cũng sẽ không rời đi!" Tộc trưởng đầu trâu là người đầu tiên nhảy ra phản đối.

Sau đó là tộc trưởng Chu Tước và các tộc trưởng yêu tộc khác.

"Đúng vậy, tôn thượng đại nhân, tông chủ của U Minh tông cực kỳ khó đối phó, nếu là một mình ngài thì quá mạo hiểm, không cần thiết phải như vậy!"

"Có chúng ta ở bên cạnh, tông chủ của U Minh tông có bản lĩnh cỡ nào cũng không làm gì được chúng ta."

"Tôn thượng đại nhân, xin hãy suy nghĩ lại." Các tộc trưởng có chút lo lắng, lần lượt phản đối.

Thấy các tộc trưởng yêu tộc đứng yên tại chỗ, trong mắt Lâm Tiêu hiện lên một tia bất lực.

Hắn nhìn tông chủ của U Minh tông đang lao về phía họ. Lập tức, ánh mắt hắn kiên định, ngữ khí nghiêm túc, lại nói:

"Các ngươi lùi lại, trận chiến này ta một mình chiến, ai không tuân lệnh, đừng coi ta là thủ lĩnh yêu tộc này nữa."

Tất cả tộc trưởng yêu tộc mặt đều biến sắc khi nghe tôn thượng đại nhân nói như vậy, bọn họ biết hắn không nói đùa. Chỉ không biết tại sao tôn thượng đại nhân lại làm như vậy.

Cùng nhau giải quyết đối phương không tốt hơn sao?

“Lui đi!” Lâm Tiêu lại nói.

"Rõ! Tôn thượng đại nhân." Các tộc trưởng yêu tộc không còn cách nào khác đành phải rút lui.

Nhưng họ không hoàn toàn rời đi mà bọn họ lui ra ngoài mười dặm, dựa vào thực lực khôi phục hiện tại của bọn họ, khoảng cách này vẫn có thể hoàn toàn nhìn rõ.

Thấy vậy, Lâm Tiêu không nói gì nữa, khoảng cách xa như vậy là đủ rồi. Hắn bảo tộc trưởng yêu tộc rút lui, đương nhiên hắn có ý tưởng của riêng mình.

Tông chủ của U Minh tông đã dám đến một cách quang minh chính đại như vậy, điều đó có nghĩa là hắn ta không sợ bị các tộc trưởng yêu tộc bao vây.

Đối với loại cường giả này mà nói, số lượng đã không còn có thể quyết định thắng bại.

Có những tộc trưởng này ở đây, rất có thể sẽ trở thành gánh nặng và trở ngại. Thay vì cho đối phương điểm tích lũy, tốt hơn là nên rút lui trước. Hắn cũng có thể hoàn toàn buông lỏng tay chân.

"Lâm Tiêu, ngươi giết con trai của ta, đoạt đạo khí tông ta, món nợ này tên tính rồi?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chương 310: Đợt miễn phí cực hạn, xếp hạng kết thúc

Tông chủ của U Minh tông đã đến rồi. Sau khi nghe điều này, Lâm Tiêu nhìn về một hướng. Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc rối bù, trên khuôn mặt u ám không còn chút huyết sắc, khắp người tỏa ra sát khí nồng nặc.

"Thì sao chứ! Thân phận hiện tại của ta là thủ lĩnh yêu tộc, toàn bộ yêu tộc đều thuộc về ta."

"Con trai ngươi điều khiển U Minh chiến hạm, mang theo nhiều thiên kiêu và cường giả như vậy tiến vào địa bàn của ta, muốn cưỡng đoạt, chẳng lẽ ta cung kính nhường cho hắn sao?"

"Hơn nữa, dù thế nào cũng là con trai ông đã ra tay trước, phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nhiều nhất ta chỉ là chống cự một cách bị động, ở quê ta cái này được gọi là phòng vệ chính đáng, vô tội, ông hiểu không?"

Lâm Tiêu giải thích một hồi chân tướng.

Điều này làm cho các tộc trưởng yêu tộc đang ở bên ngoài hơn mười dặm chết lặng. Tài hùng biện của tôn thượng đại nhân cũng khá mạnh.

Nói một cách ngắn gọn, hắn đã đẩy hết lỗi lầm cho đối phương. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại cũng hoàn toàn hợp lý, lỗi là của đối phương. Ngay cả khi họ giết tất cả những người đó, nó cũng không liên quan gì đến họ.

"Được, được, hay cho cái gọi là phòng vệ chính đáng đó, hay cho sự vô tội đó!" Sát khí trong mắt tông chủ của U Minh tông trực tiếp tăng gấp bội.

Sau đó, tông chủ của U Minh tông biến mất ngay trước mặt Lâm tiêu. Bất kể là khí tức, sát khí hay điểm sáng trên bản đồ nhỏ, tất cả đều đã biến mất.

Lâm Tiêu nheo mắt lại. Hắn đã quen thuộc với chiêu này rồi. Có vẻ như tông chủ của U Minh tông cũng đã giành được mật chương bí ẩn hoặc một đạo cụ có chức năng tương tự.

Lâm Tiêu khẽ mỉm cười.

Nếu như trước khi gặp được Triều Khôn, tông chủ của U Minh tông dùng cách này để báo thù hắn, thì nhất định hắn sẽ tay chân luống cuống, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.

Nhưng bây giờ… Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, quang vận màu vàng trong mắt lấp lánh.

Kế tiếp, hắn lùi sang phải một bước, đồng thời tung ra một quyền.

Bùm!

Một đạo nhân ảnh từ trong hư không đã bị hắn đanh bay ra. Đó là tông chủ của U Minh tông.

"Ngươi, ngươi làm sao có thể nhìn thấu được vị trí của ta! !" Tông chủ của U Minh tông nhịn đau đớn, sắc mặt biến đổi.

Ông ta đã sử dụng đạo cụ này vô số lần trong ngày hôm nay và chưa một lần nào thất bại.

Che lấp tất cả cộng với khí tức, cộng với thực lực của bản thân, gần như không ai có thể ngăn cản. Nhưng tại sao khi gặp Lâm Tiêu lại xảy ra vấn đề.

Là một sự trùng hợp sao?

Tông chủ của U Minh tông nhìn Lâm Tiêu đầy hung dữ và thân ảnh lại biến mất một lần nữa.

Lâm Tiêu cau mày.

Lại nữa sao? !Không tin tà có đúng không? !

Vậy thì tiếp tục! Lâm Tiêu cũng vui vẻ với điều này. Đối phương đã cho hắn cơ hội, có kẻ ngốc mới không nắm bắt.

Thiên Cực Long Đồng, mở! Kim quang dưới đáy mắt Lâm Tiêu từ từ mở ra.

Sau đó, hắn nhìn thấy trong hư không một thân ảnh đang không ngừng thay đổi vị trí, hướng hắn đi tới. Thân ảnh đó không phải là tông chủ của U Minh tông, thì là ai chứ?

Lâm Tiêu mỉm cười.

Tên này thực sự muốn chết mà! Thiên Cực Long Đồng của hắn ban đầu bị hạn chế trong chiến trường vạn tộc và không thể sử dụng được.

Nó được kích hoạt lại khi nuốt chửng sức mạnh thần hồn của Triều Khôn, thiếu cốc chủ của Bất Diệt Cốc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mặc dù chưa thể đạt tới trạng thái hoàn hảo, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua hư không và phát hiện ra thật giả.

Mặt Lâm Tiêu không thay đổi, ánh mắt nhìn về phía trước. Còn tông chủ của U Minh tông đã vòng ra phía sau hắn. Thấy Lâm Tiêu không quay đầu lại, ông ta mới lộ ra biểu cảm hung ác.

Quả nhiên vừa rồi thực sự là trùng hợp. Bây giờ là lúc để kết thúc với Lâm Tiêu rồi!

Một vài kim tiêm độc dài 30 cm đã được lấy ra, bên trên đều nhiễm một loại chất độc cực độc không thể hoá giải, nó nhắm vào thần hồn. Chỉ bị đâm một chút thôi, chắc chắn sẽ chết.

Xoạt! !

Tông chủ của U Minh tông đã tìm thấy vị trí và thời điểm tốt nhất. Cây kim độc được ném ra ngay lập tức, tốc độ nhanh chóng kinh người. Thân ảnh của ông ta xuất hiện trở lại vào thời điểm tấn công.

Tuy nhiên, ngay khi kim độc chuẩn bị đâm vào Lâm Tiêu thì thân ảnh của Lâm Tiêu biến mất, không một dấu vết. Bất kể là khí tức hay điểm sáng trên bản đồ nhỏ.

"Hả!? Đây là... mật chương ẩn giấu!!!" Tông chủ của U Minh tông kêu lên.

Ông ta không bao giờ nghĩ rằng Lâm Tiêu sẽ có được đạo cụ này. Vậy kim độc của ông ta có trúng không? !

Có lẽ là ... trúng rồi!

Tông chủ của U Minh tông liếc nhìn vị trí ban đầu của Lâm Tiêu và kim độc không rơi xuống mặt đất. Điều đó có nghĩa là kim độc đã xuyên qua Lâm Tiêu, sau đó hắn mới mở mật chương ẩn giấu.

Bây giờ, không biết người đã bỏ trốn đến nơi nào rồi. Tông chủ của U Minh tông nở một nụ cười độc ác.

Người đã trúng kim độc còn muốn bỏ chạy sao? !

Chưa đếm đến 10, Lâm Tiêu này chắc chắn đã ngã xuống đất và biến thành nước đặc. Chưa kể trong chiến trường vạn tộc, tu vi và thực lực của mọi người đều biến mất.

Ngay cả khi cường giả Bán Đế cảnh bị kim đâm trúng, cũng sẽ không sống được bao lâu.

Nhưng ngay sau đó.

Phụt phụt phụt...

Tông chủ của U Minh tông cảm thấy đau râm ran ở một số nơi trên cơ thể. Như thể có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình.

"Chậc chậc chậc chậc, độc tính của kim độc này nhìn có vẻ không đơn giản, rất có tâm! Xem ra tốn đã rất nhiều công sức!" Một giọng khen ngợi vang lên.

Tông chủ của U Minh tông ngay lập tức quay đầu lại.

"Ngươi, sao ngươi còn ở đây!! Đợi đã... A!! Độc, kim độc...!! Đau, ta đau chết mất... A!!" Tông chủ của U Minh tông đang muốn chất vấn đối phương, nhưng đột nhiên cảm thấy sức mạnh trong cơ thể không ngừng bị dung hoá, khí huyết nhanh chóng bị rút cạn, toàn thân tê liệt.

Ông ta muốn phản kháng, rời đi và trả thù, nhưng lại không thể vận chuyển sức mạnh của mình.

Kim độc!

Bản thân đã trúng phải kim độc mà mình đã làm ra.

"Lâm Tiêu, mẹ kiếp, ta…." Tông chủ của U Minh tông muốn nói gì đó, nhưng chỉ sau vài từ, miệng của ông ta đã tan chảy và đóng lại. Sau đó đến mắt, mũi và v..v.

Chỉ sau vài nhịp thở.

Đây là vua giết người của chiến trường vạn tộc, nhân vật có điểm xếp hạng cao nhất, đã cho điểm miễn phí như vậy.

Khó chịu đến cực điểm.

Ngay cả bản thân Lâm Tiêu cũng không ngờ tới, hắn vốn tưởng rằng đây là một trận chiến khốc liệt, nhưng cuối cùng lại được giải quyết dễ dàng như vậy.

Triều huynh, cảm ơn nhé!

Trong lòng Lâm Tiêu chân thành hát một bài hát cho Triều huynh. Về lời bài hát, hắn có chút mơ hồ.

Lúc này thông tin trên màn trời đã được cập nhật.

(Xếp hạng điểm hiện tại:

1. Lâm Tiêu, thủ lĩnh của yêu tộc, 1375 vạn điểm tích luỹ.

2. Đầu Trâu, tộc trưởng của yêu tộc Khai Sơn Man Ngưu, với 568 vạn điểm tích luỹ.

...

... …)

Thứ hạng của mọi người đã tăng lên một bậc bởi vì thứ hạng đầu tiên... biến mất rồi.

Điểm hiện tại của Lâm Tiêu đã trực tiếp vượt qua tộc trưởng đầu trâu đang đứng thứ hai gần 100.000 điểm. Khoảng cách này là không thể ngăn cản.

"Hả?! Tông chủ U Minh tông đâu? Chết rồi sao??? Lại bị Lâm Tiêu giết sao?"

"Chuyện này, chuyện này quá khoa trương."

"Ta không dám tin. Điều này đã vượt quá dự liệu của ta."

"Ta nghĩ vị trí đầu tiên bảng xếp hạng này phải là Huyết Đồ."

"Hừ, Huyết Đồ quá bất cẩn, nếu không với thực lực của Huyết Đồ chắc chắn sẽ không thua Lâm Tiêu."

"Còn một chút thời gian nữa mới kết thúc xếp hạng, Huyết Đồ chịu đựng một chút có phải tốt rồi không."

"Là ta, ta nhịn để qua xếp hạng rồi tính, đứng đầu không phải rất tốt sao? !"

Trong tiếng cảm thán và kinh ngạc của mọi người, xếp hạng đã kết thúc.

( Xếp hạng ngày kết thúc, bắt đầu tính điểm tích lũy và xếp hạng để đổi lấy phần thưởng!)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK