• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366: Cánh cổng phong ấn bạo khí rồi

Trên cơ thể con người có bao nhiêu tế bào, đáp án là 50-60 nghìn tỷ tế bào. Qua lần cường hóa đầu tiên tế bào trên cơ thể Lâm Tiêu đã cắn nuốt vô số năng lượng tinh khiết. Bây giờ lại thêm một lần nữa vậy nên cường độ càng lúc càng nhiều.

Bây giờ hắn cảm thấy như bản thân vừa được sinh ra lần nữa, đồng thời cơ thể cũng có sự biến hoá khó tưởng tượng được. Luyện thép lúc nóng, đặc biệt là khi hiệu quả cường hóa cực kỳ rõ ràng. Lâm Tiêu không hề do dự bước ra khỏi vòng bảo vệ của Thiên Đạo tháp, lại một lần nữa bị làn khí đen kia bao lấy.

Một vòng cường hóa cơ thể lại bắt đầu.

Rắc rắc rắc! Dù cơ thể Lâm Tiêu đã được cường hóa một lần thì cũng chỉ chịu được lực công kích từ luồng khí đen này trong vòng vài giây.

Vài giây sau, sự đau đớn tột cùng bắt đầu kích thích tới từng sợi thần kinh của hắn. Mà Lâm Tiêu vẫn mở to mắt nhìn sự biến hoá của cơ thể mình. Nó cứ không ngừng vớ nát, sau đó lại thêm cường đại, lập đi lập lại.

Lần cường hóa thứ hai.

Lần cường hóa thứ ba.

Lần cường hóa thứ tư.

Khi Lâm Tiêu không biết mình đã trải qua lần cường hóa thứ bao nhiêu thì hắn cảm nhận được mỗi tế bào trong cơ thể đang trở nên sống động. Mỗi lần hấp thụ năng lượng đều nghe thấy âm thanh của phong điện, quy luật của thiên địa.

Hình như mỗi lần tôi luyện cơ thể của hắn ở Huyền Thiên Giới này đều đưa hắn tới mức cực hạn. Một khi hắn bạo phát toàn bộ sức mạnh liền có thể cùng người khác bùng nổ thần thông cường đại.

Cánh cổng phong ấn, có thể coi như bản thân hắn được tặng một lần tạo hoá đi.

……

Khi Lâm Tiêu còn đang điên cuồng tôi luyện bản thân trong luồng khí đen thì sức mạnh bùng nổ của cánh cổng phong ấn đã lan ra hơn một nửa Huyền Thiên Giới. Nó cũng thành công thu hút sự chú ý của những thế lực lớn ở Thiên Vực khác.

Có thể làm lòng những cường giả khác trấn kinh một trận, thì chắc chắn không phải đại cơ duyên cũng là đại kiếp nạn. Không cần biết là dạng gì cũng đã khiến cho bọn họ khiếp vía một phen.

Lúc này, mọi người ở phía dưới cánh cổng đột nhiên phát hiện ra dị tượng. Cánh cổng bị luồng khí đen bao lấy xung quanh lúc trước không ngừng biến to ra thì bây giờ đã ngừng lại. Không, hoặc là nói……quả cầu khí đen này bắt đầu từ từ biến nhỏ đi.

“Hả? đây là chuyện gì vậy?”

“Kết thúc rồi sao?”

“Sắp kết thúc rồi à? Không giống với suy nghĩ của ta.”

“Như vậy cũng tốt, xuất hiện đột ngột, tiêu biến cũng tốt.”

Mọi người thấy động tĩnh của luồng khí đen thì mau chóng lùi lại 100m. Bọn họ đã chuẩn bị nếu như luồng khí đen này to hơn thì lập tức tìm đường chạy. Giống như việc thổi một quả bóng, một quả bóng khí quá lớn, vậy ai mà biết lúc nào nó sẽ nổ? Nó nổ sẽ gây ra chuyện gì?

Nhưng điều bất ngờ là nó không nổ mà hình như còn bị xì hơi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

……

Trong luồng khí đen Lâm Tiêu hình như cảm nhận được cái gì, đầu lông mày của hắn khẽ nhíu lại. Năng lượng tinh khiết lần này hình như bị cánh cổng hút ngược lại. Tốc độ lại có vẻ rất nhanh, chả nhẽ bắt đầu rút lui?

Muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Đúng là nằm mơ.

Xoẹt! thân thể Lâm Tiêu động một cái liền lao ra ngoài. Chỗ nào có năng lượng tinh khiết nồng đậm nhất hắn sẽ lao vào đó. 60 nghìn tỷ tế bào trên khắp cơ thể không ngừng cắn nuốt năng lượng tinh khiết trong luồng khí đen kia. Điều này làm cho tốc độ rút lui của luồng khí đen còn nhanh hơn lúc trước.

Lâm Tiêu híp mặt lại. Thật đáng ghét! Cơ thể hắn còn chưa cường hóa xong.

Tiếp đó một luồng chớp điên cuồng xoẹt qua. Lâm tiêu từ bỏ việc đuổi theo luồng khí đen này mà trực tiếp lao thẳng về phía cánh cổng. Khí huyết trong cơ thể biến thành một con rồng lao lên như muốn xuyên qua cả Nhật Nguyệt.

Xoẹt! Lâm Tiêu tung ra một nắm đấm công kích, năng lượng vô tận trong khí huyết lao tới như muốn đập tan tất cả.

Mười phương rung chuyển, đất trời quay cuồng. Mỗi một tế bào đều phát ra ánh sáng chói mắt bộc phát sức mạnh cực hạn.

Ầm! đòn công kích này đánh thẳng vào cánh cổng. Một tiếng nổ lớn vang lên, cảm giác đau đớn lập tức truyền vào tay Lâm Tiêu. Tay hắn nứt toạc ra lộ ra những mảnh xương trắng, máu tươi đua nhau chảy xuống.

Cánh cổng phong ấn bị đánh một đấm này cũng phát sinh biến hoá. Xiềng xích phong ấn như đang rút vào khoảng không, ấn chú bốn góc cổng hình như cũng đang mờ dần đi. Nhưng Lâm Tiêu cũng không quan tâm những chuyện này.

Hắn kinh ngạc phát hiện sau nắm đấm này, luồng khí đen bị cánh cổng thu hồi đã trào ra, độ nồng đậm của năng lượng tinh khiết có thể nói làm hắn kinh hãi trợn cả mắt. Không chút do dự hắn vừa điên cuồng hấp thu năng lượng vừa dồn hết sức.

Cánh cổng phong ấn: “…….”

Ầm!

Ầm! Ầm!

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng cú đấm rơi xuống, cả khoảng không cũng bắt đầu rung chuyển, cánh cổng phong ấn thì không ngừng nôn ra những luồng khí đen. Mỗi một đấm của hắn đều dồn toàn bộ sức lực, máu thịt trên tay cũng lẫn lộn.

Nhưng mặt trước tay hắn lại cũng trở thành nơi mạnh nhất, cứ vỡ ra lại hồi phục, cường hóa rồi lại bắt đầu lặp lại. Phải biết rằng những nắm đấm Lâm Tiêu hạ xuống thì đòn sau mạnh hơn đòn trước.

Nhưng có là như vậy thì cánh cổng phong ấn vẫn không chút hao tổn, cánh cổng này quá cứng, hình như cứng hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Tiêu. Cũng không biết làm từ chất liệu gì.

Sau khoảng vài chục đấm, Lâm Tiêu mới ngừng lại một chút, cứ mỗi đòn công kích lại là một lần hấp thụ, lần sau cường hóa không kém lần trước là bao. Hắn cảm thấy bản thân sắp chạm tới điểm giới hạn, giống như một chiếc bình vậy.

Mà điều quan trọng là hắn cảm nhận được phong ấn trên cánh cổng đã mờ đi rất nhiều rồi.

“Muốn chạy?” Lâm Tiêu nhẹ giọng.

Ầm!!

Lâm Tiêu lùi lại một bước.

Kiếm, hoả, đan, hoang, sát sinh, trọng lực, nho đạo, Phật đạo, đặc biệt. Chín loại ý cảnh lại thêm sức mạnh Thái Tuế bốc từ người hắn ra ngoài.

Mười luồng ánh sáng huy hoàng bao lấy, bỗng chốc hắn như một vị tiên tôn chuyển thế. Sức mạnh quy tắc thiên địa cũng được tụ hội lại trên tay hắn.

“Đến đây, đừng hòng chạy!”

Ầm! Lâm Tiêu dồn toàn lực đánh ra, tiếng nổ vang lên. Trời đất rung chuyển, các loại quy tắc cũng có thứ tự mà xuất hiện. Đòn đánh này của hắn như muốn xé toạc ngân hà, xuyên qua trời đất.

Bùm!!

Rắc, rắc rắc……

Nứt rồi! nắm đấm của Lâm Tiêu lại nứt ra, nhưng lần này vang lên cùng lúc với tiếng tay hắn gãy nát còn có cả tiếng cánh cổng phong ấn vỡ ra một vết.

Một luồng khí đen trào ra ngoài, cơ thể Lâm Tiêu không chút do dự mà lập tức hấp thụ. Đồng thời có một luồng hào quang mờ nhạt mang theo khí tức một loại vật chất bất diệt trào ra.

Ngay lập tức những khí đen xung quanh như cảm nhận được cái gì không bình thường, bọn chúng liều mạng xông vào trong cơ thể Lâm Tiêu. Chỉ trong khoảng ba cái chớp mắt Lâm Tiêu bị đám khí đen bao lấy như một cái “kén”.

Hắn chỉ quan tâm tới luyện hoá, biến đổi và đột phá.

Rắc rắc…rắc rắc…..

Vết nứt trên cổng dần dần lan rộng. Cuối cùng bùm một tiếng…một trong ba cánh cổng phong ấn của Huyền Thiên giới, vỡ nát.

Mà đám khí đen bao lấy Lâm Tiêu như cái kén kia lại giống như một cái lỗ đen hút mọi thứ xung quanh về phía nó. Cùng lúc đó ở mọi ngóc ngách bí mật trên khắp Huyền Thiên giới, toàn bộ Đại Đế, Lão Đế đồng loạt mở mắt.

“Hả? cấm chế kìm hãm Đại Đế của thời đại này, vậy mà…giải trừ rồi?”
Chương 367: Thứ này, hôm nay ai cũng đừng hòng mang đi

Đông Vực, bên trên hoàng cung Đại Can.

Dị tượng thiên địa biến mất rồi.

Cơn thủy triều bóng đêm khủng bố biến mất rồi.

Cánh cổng kỳ dị cũng biến mất rồi.

“Trên không trung chỉ còn sót lại một tinh thể hình thoi màu đen cao chừng hai mét.”

“Đây là cái gì vậy?”

“Cánh cổng lớn vậy mà lại biến mất rồi, thế những người bị nó nuốt vào thì sao?”

“Xem ra, tất cả những người bị cơn thủy triều hắc ám bao phủ đều lành ít dữ nhiều rồi.”

“Khí tức mà tinh thể này tỏa ra có chút khiến người ta mê đắm.”

“Thiếu niên vừa mới đột phá Sinh Tử Cảnh kia, e là cũng không còn sống nữa rồi.”

Tất cả mọi người phía dưới đều thở dài, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian mà cánh cổng kỳ lạ kia xuất hiện không hề dài, nhưng lại cắn nuốt hai ba trăm người, còn đều là những kẻ tu luyện có thực lực mạnh mẽ.

May mà cánh cổng này đã biến mất rồi, nếu không thì không biết nó còn nuốt bao nhiêu người nữa đây.

Sắc mặt của người vương triều Đại Can đều trở nên khó coi.

Thủy triều hắc ám và cánh cổng đều biến mất rồi.

Nhưng thân ảnh của Lâm Tiêu thì đâu rồi?

Không lẽ đã.....

“Phụ hoàng, không cần lo lắng, bên trong tinh thể hình thoi màu đen kia chắc chắn là Lâm Tiêu. Con có thể cảm nhận được khí tức của huynh ấy, còn về tại sao lại thành ra như này, thì con không rõ lắm.” Can Anh Túc truyền âm nói với quân chủ Đại Can.

Quân chủ Đại Can nghe con gái nói vậy, đôi mắt cũng sáng lên.

Lúc ông ta nhìn thấy tinh thể hình thoi màu đen, liền có một suy nghĩ, bên trong đó liệu có người hay không, liệu có khi nào là Lâm Tiêu ở bên trong không.

Nhưng bao gồm cả mấy vị cường giả Sinh Tử Cảnh bên trong, nhiều người như vậy đều bị nuốt vào thì chuyện này có thể hay không?

“Túc Nhi, bên trong tinh thể hình thoi này nếu thực sự là Lâm Tiêu, vậy thì khi nào hắn mới có thể ra ngoài được?” Quân chủ Đại Can hỏi.

“Xem tâm trạng huynh ấy thế nào đã, chắc là Lâm Tiêu đã gặp được cơ duyên nào đó ở bên trong rồi.” Can Anh Túc đoán.

Với tính cách của Đại Tiêu Tiêu, nếu không phải gặp được cơ duyên thì nhất định là đã ra từ lâu rồi.

Quân chủ Đại Can gật đầu.

Cơ duyên?

Khả năng này đối với Lâm Tiêu mà nói thì lại khá là lớn.

Tên nhóc này thật đúng là cái số có phúc.

“Phụ hoàng, con cảm thấy hiện tại tốt nhất là người dẫn theo những người khác tạm thời rời khỏi vương triều Đại Can.” Can Anh Túc do dự một lát rồi nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Hả? Tại sao vậy?” Quân chủ Đại Can không hiểu.

Cánh cổng kỳ dị đã biến mất.

Các thế lực khác cũng chuẩn bị giải tán rồi.

Chẳng lẽ bọn họ không nên trở về hoàng cung để chỉnh đốn lại hay sao?

Cơn thủy triều hắc ám kinh khủng trước đó, tuy không ập xuống hoàng cung, nhưng khí thế mạnh mẽ đó vẫn khiến không ít kiến trúc xuất hiện trạng thái bị hủy hoại.

“Bởi vì thời đại này...sắp thay đổi rồi.” Can Anh Túc nghiêm túc nói.

Nàng ta không có chứng cứ, nhưng sau khi cơn thủy triều hắc ám và cánh cổng lớn biến mất, một loại trực giác đã xuất hiện trong đầu nàng.

“Cái này...thôi được rồi, phụ hoàng hiểu rồi!” Quân vương Đại Can tuy là không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Ngay khi quân vương Đại Can và các thế lực khác muốn nhanh chóng rút lui thì.

Ầm!!

Giữa không trung xuất hiện một tia dao động, tức là ở trên đầu mọi người, phía dưới tinh thể hình thoi.

Tiếp đó, hư không bị nứt ra, một hư ảnh từ bên trong bước ra.

Hư ảnh này không hề có chút khí tức che giấu bản thân nào, một luồng khí tức mạnh mẽ khiến người ta bất giác muốn quỳ lạy, trong nháy mắt bao phủ khắp nơi,

Khí tức mạnh mẽ này khiến người ta không cách nào phản kháng.

Mà chỉ có những cường giả Sinh Tử Cảnh có tư lịch đủ thâm sâu, lúc này chợt trợn trừng mắt, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng.

“Đại Đế? Tại sao lại xuất hiện khí tức Đại Đế ở đây vậy!”

“Đúng đúng, không sai, đây tuyệt đối là khí tức của Đại Đế.”

“Trời ạ! Sự xuất hiện của cánh cổng lớn kia lại cưỡng chế đánh thức một Đại Đế rồi sao?”

“Mau đi thôi, mau chạy đi, nơi này không thể ở lại lâu. Cho dù là hư ảnh của Đại Đế thì những cường giả Sinh Tử Cảnh như chúng ta cũng không đối phó được đâu.”

Hàng loạt tiếng hò hét vang lên.

Trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người đều thay đổi hoàn toàn.

Hư ảnh của Đại Đế?

Đại Đế hiện thân?

Tại sao vậy?

Đây chính là Đại Đế sao?

Tất cả mọi thế lực đều kinh hồn táng đảm.

Hư ảnh Đại Đế xuất hiện ở nơi này, biểu thị Đại Đế thực sự còn ở cách chỗ này rất xa, nhất thời không thể tự mình chạy tới, cho nên ngưng tụ ra một hư ảnh thần niệm.

Còn chưa đợi mọi người hết kinh hãi thì...

Xoạt một tiếng, ở một nơi khác trong không trung cũng bị xé ra.

Tiếp đó, lại thêm một hư ảnh xuất hiện.

Từ khí tức trên hư ảnh phát ra, quả nhiên là không yếu hơn so với hư ảnh trước đó.

Điều này chứng tỏ điều gì....

Lại là một hư ảnh của Đại Đế nữa sao?

Trời ơi!!!

Hai chiếc hư ảnh của Đại Đế hiện thân ở Đông Vực, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

Rắc rắc....rắc rắc....

Cảnh tượng kinh hoàng vẫn chưa kết thúc.

Hư ảnh thứ ba, thứ tư, thứ năm.

Mãi tới khi trên bầu trời xuất hiện năm hư ảnh của Đại Đế mới dừng lại.

“Hahaha, thì ra mấy lão già các ngươi cũng tỉnh rồi, xem ra cấm chế Đại Đế của thời đại này đã được phá bỏ rồi.”

Vậy con đường thông đến Tôn Hoàng Giới thì sao? Ta cảm nhận thấy nó đã biến mất rồi.”

“Nào có đơn giản như vậy, chuyện giải cấm chế này e chỉ là bước đầu, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đây, ta rất tò mò đó.”

“Ta cũng cảm nhận được một chút khí tức của Tôn Hoàng Giới, các ngươi đều là vì vậy mà tới đúng không.”

“Xem ra Huyền Thiên Giới sắp đại loạn rồi...ủa? Kia là...kia là cái gì!!”

“Khí tức dao động này, đó...đó hình như là kết tinh tiên khí thượng đẳng?”

“Shh...không, không phải chứ, có kết tinh tiên khí nào lớn đến vậy sao?”

Năm hư ảnh Đại Đế chỉ mải nói chuyện của mình, căn bản không thèm quan tâm những ánh mắt phía bên dưới.

Trong mắt bọn họ, đám người này chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy tinh thể hình thoi cực lớn, lơ lửng trên đỉnh đầu, sắc mặt đều đồng loạt thay đổi 180 độ.

Cho dù đây không phải là bản thể của bọn họ, nhưng trong ánh mắt của hư ảnh đều bắn ra ánh sáng nóng rực.

“Đây, đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Tỏa ra tiên khí nồng đậm như vậy, nhưng bên trong lại còn ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng hơn nữa.”

Một hư ảnh Đại Đế từ từ di chuyển bước chân, ánh mắt dán chặt vào khối tinh thể hình thoi.

“Dù sao thì thần niệm của ta cũng không nhìn thấy được, trông các ngươi có vẻ cũng thế nhỉ.”

“Đừng kích động, nơi này là Đông Vực!! Các ngươi đừng có làm bừa!”

“Đúng vậy, đây là Đông Vực, chi bằng năm người chúng ta nghĩ cách mang thứ này ra khỏi Đông Vực trước đã, sau đó rồi mới thương lượng, có được không?”

Bọn họ càng nhìn càng kinh ngạc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Không ngờ vừa mới tỉnh lại đã gặp được bảo bối tốt thế này.

Sở dĩ khiến cho năm hư ảnh Đại Đế vui mừng như vậy cũng là vì lúc bọn họ đặt thần thức lên khối tinh thể hình thoi, xiềng xích trói buộc tu vi của bọn họ lại có dao động nhẹ.

Đây là chuyện lớn đấy, chuyện lớn tày đình đấy.

Bọn họ không còn nhớ rõ lần trước xiềng xích nới lỏng là vào bao nhiêu nghìn năm, vạn năm trước rồi.

Nếu có thể hấp thu và luyện hóa bảo vật lớn như vậy, thế thì chẳng phải chính là cơ duyên siêu to khổng lồ sao.

Nếu đổi lại là nơi khác, bọn họ đã sớm thi triển thần thông để tranh đoạt rồi.

Nhưng đây là Đông Vực, bọn họ tới đây đã là vô cùng mạo hiểm rồi.

Nhất định phải nghĩ cách lén mang bảo vật này đi trước đã rồi mới tính tiếp.

Ngay lúc năm hư ảnh Đại Đế còn đang nghi kỵ lẫn nhau, vừa bay về phía tinh thể hình thoi, vừa để phòng mấy lão già bên cạnh giở trò cướp mất.

Thì ở một bên khác, một bóng người màu đỏ yêu kiều bay tới phía trước tinh thể hình thoi.

“Thứ này, hôm nay ai cũng đừng hòng mang đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK