• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226: Sát ý bộc phát, Lâm Tiêu bị trộm đồ rồi

Các Nho gia kinh ngạc, Phật chủ? Cách xưng hô này……sao cứ kỳ quái thế nhỉ?

Lâm Tiêu tiểu hữu là bán thánh của Nho đạo, sao lại thành Phật chủ rồi.

“Hả???” Lâm Tiêu cũng có chút khó hiểu.

Phật chủ là có ý gì? Chả nhẽ tám hoà thượng này thấy hắn hấp thụ xá lợi nên nghĩ hắn là người của Phật môn, hắn thật sự không có hứng thú với Phật đạo lắm.

Ăn chay, niệm phật không sắc không dục? Lâm Tiêu nghĩ bản thân mình còn chưa được tới cảnh giới đấy.

“Ta hiện giờ có việc bận, không đi được.” Lâm Tiêu quả quyết từ chối.

“Không ngại, chúng ta đợi Phật chủ, đợi lúc Phật chủ có thời gian giải quyết xong chuyện cũng không sao.” Sư huynh hòa thượng mặt không đổi kiên trì nói.

Phật sống chuyển thế, vậy nhất định có thể dẫn dắt Phật môn bước lại lên đỉnh vinh quang lúc thượng cổ. Ở thời đại này đã có quá nhiều người tới cả Phật môn là gì cũng không biết.

Đức Phật từ bi phổ độ thiên hạ, lòng mang chúng sinh. Thế giới này nên có một chỗ đứng cho Đức Phật, người trong thiên hạ đều có công lợi vậy Phật môn của bọn họ cũng có.

Chỉ là lý tưởng của Phật môn chính là không tranh đoạt với đời, hơn nữa chỉ cho mọi người biết tới Phật pháp nhiều hơn, truyền bá Phật đạo để trong lòng mọi người đều có Đức Phật.

Lâm Tiêu trợn mắt nhìn sự kiên trì của tám hoà thượng này, hắn cũng lười nói. Mấy con lừa đầu trọc ngoan cố này, chỉ sợ từ chối trăm ngàn lần cũng vẫn lẽo đẽo theo sau. Muốn đi theo thì cứ đi theo.

Đợi lúc về đến vương triều Đại Can, tìm một cơ hội trốn đi là được. Lâm Tiêu nhún vai không nói gì, chỉ cần không hỏi về chuông trấn hồn vậy thì kệ bọn họ.

Nguy cơ tà ma đã được hóa giải, dị tượng thiên địa cũng tan biến, mọi người đều thu được lợi ích từ dị tượng. Tất cả Nho gia đều đến chào hỏi Lâm Tiêu, đây là điều cần phải làm!

Sau khi các Nho gia nói vài câu cung kính thì ai về vương triều của người nấy, còn Lâm Tiêu thì ngồi phi thuyền về lại Đại Can với Đằng lão.

Tất nhiên tám vị hoà thượng dưới cái nhìn ngạc nhiên của Lâm Tiêu cũng lẽo đẽo theo hắn lên phi thuyền. Lâm Tiêu vốn định trên đường về Đại Can sẽ luyện hóa đội quân tà ma đang bị nhốt trong tháp Chân Long.

Nhưng nhìn bên cạnh có nhiều người như vậy, lại còn có tám vị hoà thượng. Nghĩ một lát hắn tính về Đại Can sẽ luyện hóa sau. Hắn cả đường đi không nói gì nữa.

Ba ngày sau.

Lão Đằng điều khiển phi thuyền về tới vương triều Đại Can. Vừa ra khỏi thuyền lão Đằng mặt biến sắc.

“Không xong, xảy ra chuyện rồi!” Lão Đằng thất kinh hét lên, nộ ý bạo phát bay nhanh về phía hoàng cung điện Đại Can.

Lâm Tiêu không nói gì cũng nhanh chóng bay theo, nhưng sát ý ở trong mắt hắn đã dâng lên cuồn cuộn.

Nguyên nhân gây ra phản ứng cho hai người thế này vì hoàng cung Đại Can đang có đại biến. Chỉ có mấy ngày vắng mặt một phần ba cung điện đã trở thành tàn tích, khắp nơi đều có dấu vết của chiến tranh, khung cảnh đổ nát.

Nếu chỉ có vậy cũng không làm Lâm Tiêu thay đổi tâm tình nhiều đến thế, mà là vì hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc.

Thần tộc Dao Trì!

Nghĩ đến thánh nữ và hai cường giả đại năng từng muốn cướp bảo tháp của hắn, lần này lại tới công kích Đại Can, chắc chắn nguyên nhân có liên quan tới hắn.

Đại Can là vương triều trong hạng 10 của khu Đông Vực, thực lực đương nhiên không bình thường. Lại thêm lần này Can Anh Túc đứng thứ 2 của bảng Chân Long cho nên khí vận dồi dào.

Trong vài năm tới chỉ cần vương triều Đại Can thuận lợi phát triển nhất định sẽ hưng thịnh vô cùng. Nếu bình thường thần tộc Dao Trì có tấn công cũng không thể đánh được vào hoàng cung Đại Can.

Nhưng thời cơ này thật thích hợp, tà ma quấy phá Đại Can làm tổn thất mất một vị Hoá Đỉnh cảnh, sau đó lại có bạo phát ở chiến trường ngoại ma làm cho người của Văn Cung phải đi ứng chiến.

Đây là lúc vương triều Đại Can thiếu người nhất.

Rất nhanh sau đó Đằng lão và Lâm Tiêu đã tới trước của cung điện. Bọn họ đưa mắt nhìn một lượt thì thấy một bóng người đi ra. Đây chính là quân vương Đại Can.

“Khụ khụ…..Đằng lão các ngươi về rồi à.” Quân vương Đại Can nhìn lão Đằng nói.

Nói xong lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tiêu, định mở mồm ra nói gì đó nhưng lại thở dài rồi không nói nữa.

Lúc hai người trạm mặt quân vương Đại Can đều cảm nhận được ngoại thương nội thương trên người ông ta đều là vết thương mới.

Điều này cũng làm cho không khí bớt căng thẳng hơn, Lâm Tiêu bị nhìn như vậy cũng thấy lạ, hắn như chợt nghĩ ra cái gì liền dùng linh thức quét một lượt quanh hoàng cung.

Hả? Nha đầu kia đâu rồi?

Hắn không phát hiện ra Can Anh Túc, theo như tính cách của nha đầu kia lúc này chắc chắn sẽ lao ra. Hơn nữa nghĩ tới ánh mắt lúc nãy của quân vương Đại Can nhìn hắn.

“Bệ hạ, Can Anh Túc đâu rồi??” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Không biết.” Quân vương Đại Can thấp giọng nói.

“Không biết?” Đáp án này làm Đằng lão và cả Lâm Tiêu hết sức kinh ngạc.

“Bệ hạ, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Đằng lão vội vã hỏi.

Quân vương Đại Can dừng một lúc rồi mới nói.

Hoá ra sau khi lão Đằng và Lâm Tiêu dẫn người đi, vào ngày chiến trường ngoại ma có bạo phát, hai cường giả đại năng và vài cường giả Hoá Đỉnh cảnh của thần tộc Dao Trì tới hoàng cung Đại Can đòi ngươi.

Đòi bọn họ giao Lâm Tiêu ra, giao thánh nữ thần tộc ra rồi đòi giao cả thánh khí của thần tộc. Nếu không bọn họ sẽ không khách khí nữa.

Quân vương Đại Can lúc đó cực kỳ ngơ ngác vì ông ta căn bản chả biết thánh nữ và thánh khí là cái gì.

Đương nhiên Lâm Tiêu biết.

Với thực lực của đám người thần tộc, lại thêm không có lão Đằng trấn thủ nên bọn họ không thể chống cự được. Quân vương Đại Can muốn kéo dài thêm vài ngày để tìm kế gọi Đằng lão về, nhưng đám thần tộc không nói nhiều lời lập tức công kích.

Ngay khi bọn chúng dừng tấn công để tiếp tục tra hỏi về Lâm Tiêu và thánh nữ thì nha đầu Can Anh Túc từ một bên khác tấn công vào. Nàng dùng toàn bộ sức bình sinh và cả lôi điện dồn vào một chiêu làm bị thương nặng một cường giả cấp đại năng.

Đến khi người của thần tộc kịp phản ứng thì Can Anh Túc đã bắt đầu tấn công dữ dội, sau khi Can Anh Túc bị áp chế thì nói ra một chút thông tin về thánh nữ và thánh khí rồi biến thành một màn sương máu chạy được khỏi đây.

Về phần chạy đi đâu thì không ai biết, ông ấy chỉ biết cách làm của con gái nhà mình chính là vì bảo vệ Đại Can, bảo vệ ông ấy cũng như bảo vệ Lâm Tiêu. Nếu như bị đám người thần tộc kia bắt được, sợ rằng hậu quả rất thảm khốc.

…….

Nghe quân vương Đại Can thuật lại mọi chuyện Lâm Tiêu vẫn không nói câu gì, nhưng sát ý trong mắt hắn như muốn tuôn ra ngoài.

Một lúc sau Lâm Tiêu mới nói, “Bệ hạ yên tâm, ta nhất định đưa Can Anh Túc quay về.”

“Nếu nàng ấy mất một sợi tóc, ta sẽ để cả thần tộc kia bồi thường.”

Quân vương Đại Can và lão Đằng nghe thấy thế thì lòng đầy kinh ngạc. Nếu người khác nói vậy bọn họ sẽ không tin, nhưng người trước mặt là Lâm Tiêu nên bọn họ tin tưởng hoàn toàn!

“Lâm Tiêu, ngươi có biết nha đầu kia ở đâu không?” Quân vương Đại Can hỏi.

Lâm Tiêu chỉ lắc đầu một cái.

“Không biết.”

“Nhưng không cần rắc rối như vậy, ta có một cách rất nhanh.” Nói xong câu này chỉ thấy Lâm Tiêu giơ tay lên, một đóa yêu liên hoả yêu xuất hiện.

“Hiến tế!!!” trong lòng Lâm Tiêu niệm một tiếng.
Chương 227: Tôn thượng đại nhân, thuộc hạ sai rồi

Sau khi sức mạnh hiến tế thôn phệ yêu hỏa Thanh Liên, một cánh cổng truyền tống màu xanh lam cực kỳ to lớn và xinh đẹp bất chợt xuất hiện.

Lần hiến tế này, có thể là do Ý Cảnh Đặc Biệt đã đạt tới bậc bảy, cho nên căn bản chẳng rút đi bao nhiêu năng lượng từ Lâm Tiêu.

Tốc độ hình thành cổng truyền tống cực nhanh, trạng thái càng thêm ổn định.

Viu!!

Một âm thanh vút lên kèm theo đó là sức mạnh đè nén khủng bố từ trong cổng truyền tống màu xanh lam bùng nổ ra.

Bóng người còn chưa rõ, sức mạnh đè nén đã tới trước.

Đằng lão trong nháy mắt, cầm bút ngọc lục bích trong tay, thi triển Nho đạo thần thông chắn trước bản thân và quân chủ Đại Can.

Sắc mặt của hai đại lão hoàn toàn biến sắc.

Yêu thú!

Còn không phải là yêu thú thông thường, mà là khí tức của một yêu vương Sinh Tử Cảnh.

Chỉ dựa vào sức ép phát ra từ bọn chúng là có thể thấy được, thực lực của yêu vương này, bọn họ tuyệt đối không thể nào chống đỡ được.

Thậm chí có thể nói, cho đến thời điểm hiện tại, khí tức này là loại kinh khủng nhất mà bọn họ từng thấy.

Cho dù là hai đại năng Sinh Tử Cảnh của thần tộc Dao Trì lần này tới, hay là lão đại Tà Ma mạnh nhất của chiến trường ngoại ma kia. Cũng còn lâu mới sánh bằng khí tức của yêu vương này.

Yêu....yêu vương này, chỉ e là đã đạt tới Sinh Tử Cảnh hậu kỳ, thậm chí là viên mãn.

Đáng sợ!

Cực kỳ đáng sợ!

Soạt!!

Sau tiếng chim kêu, một bóng hình màu xanh lam u tối từ trong cổng truyền tống vọt ra, bay vào thiên giới.

Bóng dáng này cực lớn, đôi cánh mở ra cũng phải dài tới mấy trăm trượng, toàn thân cháy lên ngọn lửa màu xanh tím sẫm, sức ép hung dữ, ác liệt che phủ bầu trời, tỏa ra tứ phía.

Hoàng cung Đại Can lúc này nhiệt độ đã tăng vọt.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, rõ ràng là nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao, nhưng trong lòng lại cảm thấy rét lạnh.

Loại tương phản này khiến người ta rùng mình.

“Tiểu Chu Tước, ngươi biến to thế làm gì, xuống đây!”

Lâm Tiêu nhìn Tiểu Chu Tước uy phong lẫm liệt mà mặt thì lạnh lùng trên bầu trời kia, từ tốn nói.

Chu Tước nghe vậy, cả người rung lên, vội vàng cúi đầu xuống nhìn.

“Thật sự là tôn...tôn thượng đại nhân?”

Chu Tước hô lên một câu, toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt.

Tiếp đó, nó vừa bay xuống vừa thu nhỏ thân hình lại.

Đợi tới khi Chu Tước tới trước mặt Lâm Tiêu, Chu Tước đã biết thành một thanh niên anh tuấn, phong độ.

Chu Tước bất ngờ nhìn lên người tôn thượng nhà mình, ánh mắt lóe sáng.

Mới mấy ngày không gặp, tôn thượng đại nhân hình như lại mạnh lên rồi.

Dù sao thì tôn thượng đại nhân hiện giờ, cho dù là hắn, cũng hoàn toàn không nhìn ra được thực lực ở mức độ nào.

“Chu Tước bái kiến tôn thượng đại nhân, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo!” Chu Tước cung kính hành lễ một cái, sau đó vội vàng nói.

Cảnh này, khiến quân chủ Đại Can và Đằng lão đều trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể nào tin nổi.

Chuyện gì vậy?

Lâm Tiêu vậy mà lại có thể gọi ra một yêu vương Chu Tước Sinh Tử Cảnh, mà thái độ của đối phương còn cung kính như vậy.

Bọn họ đã gặp qua vô số người, đương nhiên là nhìn ra được, Chu Tước này đối với Lâm Tiêu là tôn kính và sùng bái từ tận đáy lòng.

Lâm Tiêu gần như là cha của đối phương vậy.

Chuyện này cũng quá là khó tin rồi.

Mối quan hệ giữa nhân loại và yêu thú tuy là không tới nỗi không đội trời chung như Nho đạo và Tà ma.

Nhưng cũng không tính là hòa bình.

Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu rốt cuộc là làm cách nào vậy?

Sau khi biết là bạn, không phải địch, hai người cũng khẽ thả lỏng.

Dù gì, đây chí ít cũng là một yêu thú mạnh mẽ Sinh Tử Cảnh hậu kỳ.

Chỉ e là tùy ý phất cánh một cái là có thể tiễn luôn một đám cao thủ của vương triều Đại Can rồi.

Ở một bên khác.

Lâm Tiêu nghe thấy Chu Tước có việc cần bẩm báo, ánh mắt đã lạnh lại.

Hắn đã đoán được đại khái là gì rồi....

“Là thần tộc Dao Trì phải không.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

“Ủa? Tôn thượng đại nhân, ngài biết rồi à?” Chu Tước chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi.

“Không phải ta biết, mà là người của thần tộc Dao Trì mấy ngày trước từng tới đây rồi!” Lâm Tiêu chỉ chỉ vào công trình kiến trúc hoàng cung gần đó đã bị phá hủy.

Chu Tước nhìn sang, quả nhiên ở gần đó vẫn còn chút khí tức lưu lại sau cuộc chiến với thần tộc Dao Trì.

“Ngươi nói tiếp đi!” Lâm Tiêu nói.

“Tôn thượng đại nhân, sau khi ngài rời khỏi Kiếm Ma tông, thuộc hạ liền nghe theo lời ngài, lợi dụng dị hỏa trong thiên địa kia tự lột xác...”

“Hai ngày sau, lúc thuộc hạ đã lột xác xong, Kiếm Ma tông đã ngênh đón một đội ngũ có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Là người của thần tộc Dao Trì, có hai cường giả Sinh Tử Cảnh và hai mươi mấy cường giả Hóa Đỉnh...”

“Lúc đó, tông chủ Kiếm Ma tông và Cảnh lão bị thương nhẹ, Mục lão thì đang chiến đấu với người của bọn chúng. Thuộc hạ thấy tình hình như vậy, tức không chịu nổi, chuẩn bị bắt toàn bộ người của thần tộc Dao Trì lại...”

“Nhưng tiếc là, Chu Tước vô dụng, cuối cùng chỉ giết được mười mấy cường giả Hóa Đỉnh Cảnh, để cho hai cường giả Sinh Tử cảnh và những kẻ khác chạy mất rồi....”

Chu Tước càng nói càng cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt hổ thẹn và buồn khổ vô cùng.

Cho dù thực lực của hắn đã có sự đột phá, nhưng đối mặt với một đội ngũ mạnh như vậy do thần tộc Dao Trì phái tới, vẫn không cách nào xử lý gọn một mẻ được.

Quân chủ Đại Can nghe thấy lời của Chu Tước, trong lòng nổi cơn sóng dữ.

Thì ra kẻ mà mấy ngày trước tới hoàng cung Đại Can gây chuyện chính là đám người của thần tộc Dao Trì, đã bị yêu vương này chỉnh đốn cho một trận.

Giết mười mấy cường giả Hóa Đỉnh Cảnh ư?

Thế...thế này....thật quá kinh khủng rồi!

Đó là thần tộc Dao Trì đó.

Nghe nói thần tộc Dao Trì có đặc tính bất tử, ngươi có thể đánh bại hắn, nhưng căn bản không cách nào giết được hắn.

Mà yêu vương này lại trực tiếp giết chết mười mấy người của thần tộc Dao Trì, lại còn đều là cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.

Thực lực của yêu vương này, còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của bọn họ nhiều.

Lâm Tiêu ở bên cạnh, yên tĩnh lắng nghe, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng lại xiết chặt nắm đấm, cùng với sát ý ngày càng nồng đậm ở trong ánh mắt, còn có bầu không khí áp lực vô tận.

Đều khiến người ta cảm thấy tâm trạng hắn không hề nhẹ nhàng như bề ngoài.

Trộm cướp!

Thần tộc Dao Trì các ngươi đúng là một phường trộm cướp lợi hại nhỉ!

Giỏi, giỏi, vô cùng giỏi đấy!

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Tiêu đến thế giới huyền huyễn tới nay, cảm thấy tức giận như vậy.

“Tôn...tôn thượng đại nhân! Ngay hôm qua, thần tộc Dao Trì kia lại phái người mang tới Kiếm Ma tông một tin, nói là phải chuyển lời tới ngài!” Chu Tước run rẩy nói.

“Ngươi nói đi!” Trong mắt Lâm Tiêu là sự lạnh giá đến vô tận.

“Người của thần tộc Dao Trì nói, muốn nữ nhân của tôn thượng bình an vô sự, thì ngài phải đem thánh nữ Dao Trì cùng với thánh khí tới thánh địa Dao Trì, chịu đòn nhận tội!”

Chu Tước nói xong, bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lâm Tiêu.

“Chu Tước có tội, xin đại nhân trách phạt!!!”

Hắn thật sự buồn khổ. Tôn thượng đại nhân dốc lòng giúp đỡ hắn như thế, nhưng hắn lại chẳng làm được việc gì cho ra hồn.

“Đứng dậy đi, ngươi có biết thánh địa Dao Trì ở đâu không?” Lâm Tiêu lạnh lùng hỏi.

Giọng nói như tới từ mười tám tầng địa ngục, lạnh buốt thấu xương.

“Được, ngươi đưa ta qua đó, ngay bây giờ!” Lâm Tiêu hờ hững nói.

Viu!!

Chu Tước không chút do dự, trực tiếp biến về nguyên hình.

Chỉ là hình thể lần này duy trì độ lớn khoảng chừng một phần mười.

Kích thước này giúp hắn có thể đạt được tốc độ tối đa.

Lâm Tiêu bước về phía trước, bước lên tấm lưng dày rộng của Chu Tước.

“Bệ hạ, cho ta vài ngày, bây giờ ta sẽ đi đón Anh Túc trở về.” Lâm Tiêu khách khí nói với quân chủ Đại Can.

“Tiểu bằng hữu đi đi, trẫm tin tưởng ngươi!” Quân chủ Đại Can nhận lời.

Vừa dứt lời, đôi cánh Chu Tước dang rộng, hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất trước mắt mọi người.
Chương 228: Làm thế nào để đối chọi với thần tộc Dao Trì? Thế này chẳng phải là vừa khéo hay sao

Chỉ trong nháy mắt, Chu Tước và Lâm Tiêu đã rời khỏi hoàng cung Đại Can.

Tốc độ này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ.

“Bệ hạ, người cảm thấy tiểu bằng hữu Lâm Tiêu có thể đưa công chúa về không?” Đằng lão ở bên cạnh thấp thỏm hỏi.

“Nếu tiểu bằng hữu Lâm Tiêu không thể thì chỉ e là không ai có thể làm được.” Quân chủ Đại Can dõi mắt nhìn về hướng Chu Tước bay đi, thấp giọng đáp.

Mà lúc Chu Tước mang theo Lâm Tiêu bay đi, trên một phi thuyền gần đó, có tám bóng người đuổi theo.

Là tám người của Phật môn.

Sau khi bọn họ đuổi theo hai bước thì bất đắc dĩ dừng lại.

Nhanh!

Quá nhanh rồi.

Với tốc độ của bọn họ, hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ bay của yêu vương.

Hai bên cách biệt một trời một vực. Không thể đem ra so sánh.

“Sư huynh, khí tức của Lâm Tiêu Phật chủ hình như bị sát ý chiếm lĩnh rồi, vậy không sao chứ?”

“Dường như ta đã nhìn thấy máu chảy thành sông, thi cốt chất thành núi rồi.”

“Lâm Tiêu Phật chủ rõ ràng là Phật sống chuyển thế, tại sao lại có sát niệm nồng đậm như vậy, thật khiến người ta không tài nào hiểu nổi.”

Mấy hòa thượng nghi hoặc, kinh ngạc, lại giống như đã hiểu ra điều gì đó.

Hòa thượng sư huynh bất đắc dĩ nhìn vài lần về phương hướng mà Lâm Tiêu Phật chủ biến mất, lại thở dài thêm mấy cái.

“Haizzz, Phật chủ đây là vẫn chưa dứt bỏ hồng trần, vẫn còn đang lịch luyện tại hồng trần đó mà.”

“Đi thôi! Chúng ta bây giờ lập tức trở về Phật môn, báo cáo chuyện này với sư phụ.”

“Có một vài quyết định chỉ có các sư phụ mới có thể đưa ra, chúng ta đừng nghĩ nhiều mà làm gì.”

Những hòa thượng khác nghe vậy đều gật đầu, lập tức chào hỏi với Đằng lão một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.

.............

Ở một nơi khác, Lâm Tiêu đang đứng trên lưng Chu Tước, thu hồi toàn bộ phòng ngự và linh lực bảo hộ, mặc cho gió lạnh vù vù cắt qua da.

Thế này khiến tâm trạng hắn bình ổn lại không ít.

Hắn không trách Chu Tước.

Với thực lực của Chu Tước, nếu như truy sát đám thần tộc Dao Trì kia, nói không chừng có thể giết sạch toàn bộ.

Như vậy sẽ không có chuyện phía sau tại vương triều Đại Can nữa.

Nhưng nếu lúc đó Chu Tước đuổi theo, lỡ mà có người của thần tộc Dao Trì khác canh ở bên cạnh, chờ để xử lí Kiếm Ma tông. Nếu vậy thì Kiếm Ma tông chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc người chém giết cả.

Chu Tước ở điểm này đã làm rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Lâm Tiêu an ủi hắn mấy câu, Chu Tước nghe xong thì kích động không thôi.

Rõ ràng là bản thân làm việc không tốt, tôn thượng đại nhân không chỉ không trách tội, mà ngược lại còn khen và an ủi hắn.

Điều này khiến hắn càng thêm kính phục và tín ngưỡng tôn thượng đại nhân.

“Chu Tước, ngươi hiểu bao nhiêu về thần tộc Dao Trì?” Lâm Tiêu lên tiếng hỏi.

“Thần tộc Dao Trì?” Chu Tước lẩm bẩm một tiếng rồi suy tư.

“Tôn thượng đại nhân, thần tộc Dao Trì ở thời kỳ thượng cổ cực kỳ mạnh mẽ, ở thời đại này tuy là đã xuống dốc không ít, nhưng ở Thương Lan Thiên Vực cũng có thể coi như nằm trong top 10 các thế lực mạnh rồi. Chỉ riêng số lượng cường giả Sinh Tử Cảnh thôi đã có không dưới mười người.” Chu Tước nói.

“Hử? Thương Lan Thiên Vực mạnh như vậy sao?” trong lòng Lâm Tiêu chợt thấy bất ngờ.

Thế lực có mười cường giả Sinh Tử Cảnh mới có thể tiến vào top 10.

Phải biết là Đông Vực bọn họ còn chưa thực sự có nổi một cường giả Sinh Tử Cảnh đâu.

Sự chênh lệch này, quá rõ ràng rồi!

“Vâng thưa tôn thượng đại nhân, chiến trường thượng cổ chính là ở Thương Lan Thiên Vực. Lúc đó gần như là hang ổ của những bộ tộc mạnh nhất đều ở Thương Lan Thiên Vực.” Chu Tước giải thích.

“Vậy ngươi cảm thấy với sức mạnh của hai chúng ta, có thể hủy đi thần tộc Dao Trì này không?” Lâm Tiêu hỏi thẳng.

Vù vù!

Chu Tước đang bay với tốc độ cao, nghe thấy mấy lời này, suýt chút nữa thì bay lệch quỹ đạo.

“Tôn thượng đại nhân nói đùa rồi, thực lực của thần tộc Dao Trì nếu như chỉ có mười mấy cường giả Sinh Tử Cảnh vậy thì đã đơn giản rồi. Nhưng Dao Trì thánh chủ và mấy lão già ẩn cư trong đó, thực lực tu vi chỉ e đã đạt tới bán Đế Cảnh rồi.” Chu Tước vội vàng nói.

“Bán Đế Cảnh?” Lâm Tiêu lặp lại một lần nữa.

Chu Tước nghe thấy tôn thượng đại nhân lẩm bẩm, liền biết tôn thượng đại nhân vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, những ký ức này vẫn chưa khôi phục.

“Tôn thượng đại nhân, bán Đế Cảnh là một kỳ quá độ, cảnh giới chân chính bên trên Sinh Tử Cảnh, gọi là Đại Đế Cảnh.”

“Nhưng không biết có phải vì quy định giới hạn của thiên địa hay không, đã vạn năm nay không có ai có thể đột phá tới năng giả Đại Đế Cảnh. Người của tất cả các tộc chỉ cần là sau khi đạt tới đỉnh cao Sinh Tử, liền rơi vào bình cảnh trở ngại, không cách nào đột phá, sau đó chỉ có thể bước tới giai đoạn quá độ bán Đế Cảnh này. ”

“Một người thành đế, vạn tộc lên hương! Ai mà có thể trở thành Đại Đế ở cái thời đại này, thì chính là người tụ hợp toàn bộ vận khí của vạn tộc trong thiên hạ, nắm được bí ẩn của thời gian vạn năm, là người thực sự nắm giữ được thiên mệnh.”

“Đương nhiên rồi tôn thượng đại nhân, nếu ngài có thể tìm được thời cơ khôi phục hoàn toàn trạng thái, vậy thì chính là cảnh giới Đại Đế, căn bản không chịu bất cứ giới hạn nào.”

“Cái giới hạn này, chỉ nhắm vào tân đế!”

Chu Tước bla bla bla nói hết những gì mình biết ra. Khiến Lâm Tiêu giống như là được mở ra một cánh cửa tu luyện mới.

Đại Đế Cảnh?

Một người thành Đế, vạn tộc lên hương ư?

“Thực lực của bán Đế Cảnh như nào vậy?” Lâm Tiêu lại hỏi.

“Bẩm tôn thượng, nếu như thuộc hạ đối đầu với thánh chủ Dao Trì, chỉ e là phải dốc toàn lực chạy trốn. Nếu không, trong vòng mười chiêu, ắt sẽ bại!” Chu Tước do dự một lúc rồi nói.

Đây hoàn toàn là dựa trên tình hình của hắn từ sau khi lột xác mà trả lời.

Nếu là trước kia khi chưa lột xác, vậy thì đoán chừng bản thân căn bản không chịu nổi một chiêu của thánh chủ Dao Trì.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Tiêu nghe vậy, rơi vào trầm tư.

Như vậy xem ra, tỉ lệ thắng của hai người bọn họ có hơi thấp rồi.

Hắn có tự tin có thể đối đầu với vài cường giả Sinh Tử Cảnh, nếu không có gì bất ngờ, nói không chừng còn có thể tóm đi hoặc trấn áp một hai tên.

Nhưng nghe Chu Tước nói vậy.

Nếu cường giả bán Đế Cảnh của thần tộc Dao Trì ra tay, vậy thì bọn họ liền toi đời rồi.

Lâm Tiêu híp mắt lại, dần dần, hắn nhếch khóe miệng.

Vậy thì Hóa Đỉnh trước!

Chỉ cần mượn thêm một chí bảo trân linh của thần tộc Dao Trì, vậy thì Ý Cảnh Đặc Biệt của hắn có thể đạt tới bậc tám.

Nếu như hắn có thể thuận lợi đột phá Hóa Đỉnh Cảnh, lực chiến đấu tuyệt đối có thể bước một bước lớn, tới lúc đó, nói không chừng lại có thể tìm ra cơ hội xoay chuyển.

Còn về an nguy của tiểu cô nương kia, Lâm Tiêu lại không quá lo lắng.

Trên tay đối phương có Can Anh Túc.

Nhưng trên tay hắn lại có thánh nữ Dao Trì và thánh khí.

Nói thế nào thì quân bài trong tay hắn có trọng lượng hơn nhiều.

Hơn nữa, thần tộc Dao Trì nếu đã chuyển lời tới hắn như vậy, thế thì chứng tỏ trước khi gặp được hắn, tiểu cô nương chắc chắn là bình an vô sự.

“Chính là không biết thần tộc Dao Trì này có yếu điểm gì hoặc là thiên địch nào không. Nếu có thể công kích vào yếu điểm của đối phương, nói không chừng có thể tìm được biện pháp tốt hơn.” Lâm Tiêu lẩm bẩm.

Chu Tước sau khi nghe Lâm Tiêu lẩm bẩm, trong đầu khẽ lóe lên một ý, nói: “Tôn thượng đại nhân, thuộc hạ chưa từng nghe nói thần tộc Dao Trì có yếu điểm gì. Nhưng nếu nói về thiên địch thì chỉ e là ở thời đại này không tìm ra được rồi.”

“Ồ? Lẽ nào trước kia thì có thiên địch của thần tộc Dao Trì sao?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.

“Có, là tộc Tà Ma! Tộc Tà Ma không chỉ là thiên địch của thần tộc Dao Trì, còn là thiên địch của mấy thần tộc khác. Nhưng tộc Tà Ma từ sau trận đại chiến thượng cổ, đã biến mất không rõ tung tích, chỉ e là chết sạch rồi.....” Chu Tước vừa nghĩ vừa nói.

Lâm Tiêu lại sững lại, sắc mặt kỳ lạ.

Tộc Tà Ma?

Thế chẳng phải là vừa khéo hay sao!
Chương 229: Tà ma, đôi khi cũng không tệ

Hàng vạn tà ma ở nơi phong ấn, sau khi rút hết tinh hoa và loại bỏ sự cặn bã đều bị Lâm Tiêu trấn áp vào trong tháp Chân Long.

Đó là lý do tại sao Lâm Tiêu sắc mặt kỳ lạ sau khi biết rằng kẻ thù của thần tộc Dao Trì là tà ma nhất tộc. Đây là... một sự trùng hợp kỳ lạ!

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Lâm Tiêu đột nhiên thay đổi.

Tháp Chân Long? !

Hỏng rồi! !

Ngay khi ý niệm Lâm Tiêu vừa động, linh thức của hắn đã nhanh chóng tiến vào linh hải.

Tháp Chân Long là khiến mọi người lo lắng, ngay cả những thứ của chủ nhân cũng thường xuyên bị cướp đoạt. Hơn nữa, tháp Chân Long và tà ma còn không đội trời chung.

Chuyện này... chuyện này... tự mình thu phục hàng vạn tà ma không thể để nó nuốt trọn!

Trên linh hải nào đó, hai ngày qua tháp Chân Long thật sự vô cùng đắc chí, trong tháp trấn áp nhiều tà ma như vậy, mỗi ngày đều có thể lén luyện hóa một chút.

Ban đầu, nó vẫn chỉ luyện hóa một vài tên. Sau này thấy chủ nhân không để ý, nó mạnh dạn luyện hóa hàng chục, hàng trăm tên.

Hôm nay, sau khi luyện hóa thêm ba trăm tà ma, đang chuẩn bị luyện hóa hàng ngàn tà ma trong một nhịp thở.

"Nghiệt tháp!! Dừng lại!!!" Một tiếng hét giận dữ vang vọng trong linh hải, sau đó hàng ngàn tà ma bị Lâm Tiêu chộp lấy, cướp đi.

Tháp Chân Long rung chuyển, như thể sợ hãi.

Sau đó, không có động tĩnh gì nữa, như thể không hề làm gì, không có gì xảy ra.

Lâm Tiêu biến thành hình người và đứng ở tầng 1 nơi trấn áp tà ma, triển khai linh thức và nhanh chóng kiểm tra.

Xì xì--

Hắn có chút sững sờ, hơn 10 000 tà ma tinh anh, bây giờ chỉ còn lại 8.000! Tháp Chân Long đã nuốt chửng ít nhất 3.000 tên rồi.

Hay lắm!

Đây còn là kịp thời phát hiện, nếu không kịp thời phát hiện, chẳng phải sẽ bị nó nuốt sạch sẽ sao? !

Sắc mặt Lâm Tiêu tối sầm lại.

Khi hắn định dùng tháp Chân Long để rửa linh hải, nuốt chửng, mặt trời thiêu đốt, biểu diễn thanh kiếm đen xuyên vào tháp thì hắn đột nhiên cảm nhận được có sự liên hệ của mình và tháp Chân Long so với hai ngày trước gần hơn vài bước.

Điều này khiến Lâm Tiêu tạm thời từ bỏ ý định biểu diễn.

Hắn không rõ tháp Chân Long thuộc cấp chân linh đạo khí nào. Nhưng từ linh tính có thể thấy, nó mạnh hơn đạo khí thanh kiếm nhỏ màu đen của hắn một chút.

Mặc dù nó chưa đạt đến cấp độ như Tiểu Hỏa, nhưng chắc chắn là đạo khí thông thường không thể so sánh với nó. Bởi vậy, việc luyện hóa tháp Chân Long luôn là một vấn đề khó.

Nhưng hôm nay Lâm Tiêu cảm thấy một người và một tháp dường như rất nhiều. Chẳng lẽ tà ma cũng có thể tăng trình độ luyện hóa của tháp Chân Long.

Đây thực sự là một bất ngờ thú vị.

Nhưng ngay cả như vậy, Lâm Tiêu cũng không có ý định dùng tà ma bón cho tháp Chân Long ăn, ít nhất hiện tại cũng không có ý định này. Phải đợi cho đến khi giải quyết được thần tộc Dao Trì rồi tính tiếp.

Lâm Tiêu trừng mắt nhìn tháp Chân Long và bay đến trước mặt đại quân tà ma.

May thay ba tà ma Sinh Tử cảnh lão đại, lão nhị và lão tứ trong đại quân tà ma vẫn còn sống và chưa bị tháp Chân Long luyện hóa.

Sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu xuất hiện ba tà ma Sinh Tử cảnh trong đại quân tà ma đều vô cùng kinh hãi và sợ sệt.

Ma quỷ!

Con người trước mặt này trong lòng họ chính là một sự tồn tại ma quỷ. Không chỉ dựa vào đại thần thông trấn áp tà ma nhất tộc mà còn giam cầm bọn họ ở đây.

Hơn nữa, đã nhiều ngày như vậy, lúc nào cũng hành hạ tà ma nhất tộc bọn họ, ngay cả khi họ là tà ma

Đã có rất nhiều nhân tộc đang trên bờ vực sụp đổ linh hồn. Không ai biết người bị nuốt chửng, phân giải trong giây tiếp theo có phải là mình hay không.

"Loài, loài người, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, tà ma nhất tộc ta, tâm phục khẩu phục, hi vọng ngươi có thể cho chúng ta một sự thoải mái!" Tà ma lão đại trầm giọng nói với Lâm Tiêu.

Lời của tà ma lão đại ngay lập tức nhận được sự đồng tình của những tà ma khác.

"Đúng vậy, muốn giết chúng ta thì mau giết đi. Ta thật không ngờ một con người lại có lòng dạ hiểm ác, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy!"

"Hoặc giải trừ hạn chế của chúng ta để chúng ta tự sát cũng được."

"Ma quỷ!! Ngươi thực sự là một con quỷ!"

"Làm ơn mau chóng giải quyết chúng ta đi, ta thật sự chịu không nổi nữa."

Lâm Tiêu nhìn trạng thái của những tà ma này và lắng nghe những phát ngôn đầy đau đớn của họ, cảm thấy có chút không nói nên lời.

Điều này không quá liên quan đến hắn!

Hắn không có sở thích hành hạ người khác, nếu muốn trách thì phải trách bản thân tháp Chân Long. Có điều, Lâm Tiêu không có ý định đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Muốn hiểu lầm thì cứ để họ hiểu lầm.

“Ở đây ta cho các ngươi một cơ hội sống, các ngươi có muốn nghe không?” Lâm Tiêu nhàn nhạt hỏi.

Tất cả tà ma đều sửng sốt, sau đó trả lời.

"Ta cảm ơn ngươi, không cần đâu, cứ để chúng ta thoải mái đi!"

"Cho chúng ta một cơ hội sống sao?! Không, ta lựa chọn chết, lập tức chết! !"

"Đến đi, ta đã sẵn sàng rồi, ban chết đi!"

"Mau lên, kiếp sau ta vẫn nguyện làm tà ma!"

Tất cả những tà ma đều từ chối, ngay cả ba tà ma Sinh Tử cảnh cũng như vậy. Không ai tin rằng con người này lại có trái tim nhân hậu và hy vọng sống sót như vậy.

Tên này chắc chắn có điều gì đó không ổn. Nói không chừng để họ sống chỉ để tiếp tục hành hạ họ cho vui.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chết vẫn là thoải mái nhất.

Lâm Tiêu: "..."

Tháp Chân Long! Hãy nhìn chuyện tốt mà ngươi đã làm đi!

"Hừm!! Được rồi, bây giờ ta sẽ cho các ngươi hai lựa chọn."

"Lựa chọn sống thì đứng ở chỗ này, ta sẽ rót ngự ma ấn vào trong cơ thể các ngươi, nô dịch các ngươi, sau đó ta dẫn dắt các ngươi tiến vào thời đại mới này, chờ thành công thì có thể trả tự do cho các người."

"Kẻ nào lựa chọn chết, đứng ở đây, ta lập tức sẽ cho các ngươi chết một cách vui vẻ!"

Sau khi Lâm Tiêu nói xong, hắn vẽ ra một ranh giới giữa sự sống và cái chết, để cho những tà ma lựa chọn. Cùng lúc đó, hắn vung tay phải lên , vô số ngự ma ấn được tập hợp lại.

Những tà ma chết lặng.

Ngự ma ấn? ! Đây không phải là thần thông riêng của tà ma nhất tộc quỷ bọn họ sao?!

Làm sao một tên loài người hắn có thể biết được? Điều này làm họ ngạc nhiên không thôi.

Bây giờ sự lựa chọn bày ra trước mặt những tà ma, một là sống, một là chết.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đừng nhìn vừa rồi có vài tà ma muốn chết kích động đến mức nào, nhưng khi đến lúc quyết định sinh tử, tất cả đều sẽ do dự.

"Đại nhân, lời ngươi nói là nghiêm túc sao? !" Tà ma lão đại trầm giọng hỏi.

"Ngươi cứ chọn đi thì biết!" Lâm Tiêu liếc mắt nhìn đối phương một cái nói.

“Vậy ta chọn sống!” Tà ma lão đại không chần chừ nữa, hắn chủ động nắm giữ ngự ma ấn và nhận chủ.

Càng mạnh mẽ thì càng không muốn chết. Nếu chết rồi sẽ chẳng còn gì cả, còn sống, vẫn còn hy vọng tự do. Ngay cả rất nhỏ, hắn không có lý do gì để từ bỏ.

Hai tà ma Sinh Tử cảnh khác: "..."

Những tà ma khác: "..."

Lão đại... Ngươi như vậy thì những người sẵn sàng lựa chọn chết ngay lập tức phải làm sao đây? ! Đã nói là chết cùng nhau, kiếp sau sẽ cùng nhau trở thành tà ma một lần nữa.

Bởi vì hắn đã chủ động tiếp nhận ngự ma ấn, chủ động nhận chủ cho nên quá trình tương đối nhanh chóng và không có trở ngại.

Sau vài nhịp thở, tà ma lão đại Sinh Tử cảnh có thực lực mạnh nhất trở thành nô dịch của Lâm Tiêu.

"Xin chào chủ nhân!" Tà ma lão đại cung kính nói.

"Ừm, tiếp theo, đến lượt các ngươi rồi!" Lâm Tiêu liếc nhìn những tà ma khác, nhàn nhạt hỏi.

"Ta, ta cũng lựa chọn sống!"

"Ta cũng vậy!"

Tà ma lão nhị và lão tứ cũng vội vàng đi theo và giật lấy hai ngự ma ấn. Lão đại của họ đã chọn sống nên họ cũng phải đuổi kịp tốc độ của lão đại.

Những tà ma khác thấy vậy, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

"Nếu đã như vậy, vậy thì ta cũng lựa chọn sống."

"Không phải vừa rồi ngươi nói nhất định phải chết, chết ngay lập tức sao?"

"Cái rắm! Đó là ngươi nghe lầm rồi, có thể sống tốt, ta tại sao phải chết chứ? Ngươi muốn chết thì tự mình chết đi!"

"Đừng nói nữa, lão đại bọn họ cũng đã chọn sống rồi, ta nhất định sẽ theo họ!"

Tất cả tà ma đều chạy tới, tranh giành lấy ngự ma ấn như thể sợ mất.

"Đừng lo lắng, có đủ ngự ma ấn!"

Lâm Tiêu mỉm cười nhẹ, vung tay một cái lại tụ ra vô số ngự ma ấn.

Có đôi khi tà ma cũng không tồi!
Chương 230: Kế hoạch tiêu diệt, bước đầu tiên, bắt đầu

Không có gì ngoài bất ngờ, tất cả tà ma đều chọn sống.

Những tà ma trước đó kích động nhất cầu xin chết đều xông lên trước nhất để tranh giành ngự ma ấn.

Sau một lúc, tất cả tà ma đã hoàn thành nhận chủ. Một đại quân tà ma thực sự thuộc về Lâm Tiêu đã được hoàn thành.

Thông qua trò chuyện với một vài tà ma, Lâm Tiêu cũng hiểu được phương thức nâng cao thực lực của tà ma nhất tộc.

Hấp thu một loại năng lượng ít ỏi giữa trời đất, từ từ trưởng thành, từ từ đột phá.

Loại năng lượng ít ỏi đó mỏng manh hơn nhiều so với linh lực cho nên tà ma muốn trưởng thành một cách tự nhiên sẽ rất khó khăn, tốc độ sẽ rất chậm.

May mắn thay, tuổi thọ của chúng rất dài, có thể nói là tương đương với tuổi thọ của một tộc.

Tất nhiên, ngoại trừ cách tu luyện này, tà ma nhất tộc vẫn có hai cách để nâng cao thực lực. Một là đấu đá và nuốt chửng lẫn nhau.

Hai là... hấp thu oán niệm!

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến tà ma nhất tộc thích phát động chiến tranh giữa với vạn tộc.

Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh là những gì họ giỏi nhất.

Trong chiến tranh vạn tộc, họ mới có thể phát triển và đột phá với tốc độ nhanh nhất.

"Chiến tranh vạn tộc sao?!" Tiêu lầm bầm.

Sau khi mở khóa năng lực phục hồi của tà ma nhất tộc, hắn liền rời khỏi tầng này của tháp Chân Long.

Tất nhiên, Lâm Tiêu cũng đã thử một chút trước khi rời đi.

Sau khi tà ma nhận chủ nhân, tháp Chân Long không thể luyện hóa được nữa.

Một khi bị cưỡng ép luyện hóa, hắn có thể lập tức cảm nhận được. Khi đó, chỉ cần một ý niệm, hắn có thể làm cho tháp Chân Long nhổ hết tà ma ra ngoài.

Thân hình Lâm Tiêu vừa động, liền tiến vào một tầng khác của tháp Chân Long. Đó là tầng nơi giam giữ Sinh Tử cảnh đại năng của thần tộc Dao Trì.

Khoảnh khắc Lâm Tiêu xuất hiện, không nói một lời nào mà đã đánh chết hai cường giả Sinh Tử Cảnh này bán sống bán chết.

Không có cách nào khác, vừa nhìn thấy họ, hắn đã cảm thấy vô cùng tức giận. Sau khi cảm thấy thoải mái hơn, Lâm Tiêu đi thẳng vào vấn đề chính.

Hắn tới đây không phải chỉ để đánh người, mà là muốn hỏi hai người này một vài bí mật của thần tộc Dao Trì, liên quan tới chân linh đạo khí.

Ban đầu hai Sinh Tử cảnh đại năng này rất bướng bỉnh, nhưng sau khi Lâm Tiêu gọi lão đại tà ma đến để chiêu đãi họ một hồi rất nhanh chóng đã có được tin tức về chân linh đạo khí.

Thần tộc Dao Trì có tổng cộng bốn đạo khí chân chính.

Một trong những cự đỉnh đã bị hắn hiến tế. Ba kiện còn lại, một kiện nằm trong tay Thánh chủ, một kiện nằm trong tay thái thượng trưởng lão đã bế quan trăm năm.

Hai người này là hai người có thực lực mạnh nhất của thần tộc Dao Trì- cường giả Bán Đế cảnh.

Rất khó để mượn được chân linh đạo khí từ trong tay họ. Tiêu dứt khoát từ bỏ.

Mục tiêu của hắn là kiện chân linh đạo khí cuối cùng của thần tộc Dao Trì. Đó là một chân linh đạo khí được gọi là lò tụ linh ngũ hành.

Mà đạo khí này cũng không phải dùng để chiến đấu hay phòng ngự, công năng chủ yếu của nó là... luyện đan! !

Thông thường, sử dụng lò luyện đan thượng phẩm để luyện chế đan dược có thể tăng tỷ lệ thành đan và công hiệu của đan dược.

Như vậy nếu chân linh đạo khí là lò luyện đan, hiệu quả nhất định sẽ ngoài sức tưởng tượng.

Khi Lâm Tiêu nghe nói thần tộc Dao Trì có một lò luyện đan chân linh đạo khí, hắn cũng vô cùng sửng sốt.

Chẳng trách thần tộc Dao Trì sớm trở lại hơn các thần tộc ẩn thế khác. Xem ra lò luyện kim này cũng đóng một vai trò lớn trong đó.

Đương nhiên, nơi cất giữ chân linh đạo khí của thần tộc Dao Trì chính là trong khu vực trung tâm của thánh địa, đừng nói là người thường, ngay cả đệ tử hạch tâm bình thường cũng không được vào.

An ninh bên trong khá nghiêm ngặt. Nhưng Lâm Tiêu không còn lựa chọn nào khác.

Hai kiện chân linh đạo khí đầu tiên đều ở trong cơ thể của Bán Đế cảnh. Nếu muốn tiếp xúc, cần phải ép đối phương phải hiến ra chí bảo. Chỉ có cái lò luyện đan này là quanh năm để bên.

Làm thế nào có thể tiếp cận với lò luyện đan này đây?

Lâm Tiêu ra khỏi tháp Chân Long và bắt đầu suy nghĩ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mười ngày sau, chu tước bay hết tốc lực trong mười ngày mới có thể đến Thương Lan Thiên Vực, gần thánh địa Dao Trì.

Sau khi tiến vào Thương Lan Thiên Vực, Lâm Tiêu cảm thấy rằng nồng độ linh khí tổng thể ở đây mạnh hơn nhiều so với Đông Vực.

Nếu hai người có tư chất giống nhau, lần lượt là Thương Lan Thiên Vực và Đông Vực vậy thì nói không chừng người ở Đông Vực mới phát triển đến Toàn Đan Cảnh thì người Thương Lan Thiên Vực đã sắp Hóa Đỉnh rồi.

Khoa trương đến mức như vậy.

Linh khí nồng đậm và bên trong phi phầm. Đây là một nơi vô cùng thách thức.

Sau khi Lâm Tiêu rút ra vài tia Thanh Liên Yêu Hỏa từ cơ thể của chu tước ra thì tạm thời để nó rời đi.

Mặc dù ở Thương Lan Thiên Vực không dễ thấy yêu thú, nhưng trên đường phố vẫn có những yêu thú được thuần hóa, đó đều là những yêu thú cấp thấp.

Khi một thú vương Sinh Tử cảnh giống như chu tước xuất hiện, e rằng các trấn bên dưới sẽ ngay lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Lâm Tiêu tùy ý biến thành một đạo nhân ảnh, khí tức Toàn Đan cảnh trung kỳ.

Loại tu vi này sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý nhưng cũng không dễ bị bắt nạt.

Thành Dao Trì - Một tòa thành có thể so sánh với một nửa Đại Can, thành chính của vương triều Đại Ngụy.

Ở giữa thành là thánh địa Dao Trì, là nơi bách tính Dao Trì sùng bái và tôn thờ.

Lâm Tiêu không hành động hấp tấp, cũng không lén lút xâm nhập thánh địa vào ban đêm.

Lỡ như hành tung của hắn bị phát hiện, chí bảo lò luyện đan bị dịch chuyển, hắn sẽ khóc mất.

Nhiệm vụ khẩn cấp nhất là không được đánh rắn động cỏ.

Trước khi lấy được lò luyện đan thì mục tiêu của hắn là tuyệt đối không thể phạm sai lầm nào. Do đó, mọi việc nên thận trọng và dè dặt.

Hừ, đời sau khi hắn có được lò luyện đan, hừ, còn phải dè chừng người khác sao.

Lâm Tiêu ở lại thành Dao Trì ba ngày, cuối cùng, sau khi tiêu tốn một chút linh thạch, hắn đã có được một tin tức rất hữu ích.

Một vị trưởng lão luyện đan của thần tộc Dao Trì đang tuyển những người có thiên phú luyện đan ở thành Dao Trì. Mục đích là để những người này vào Dược Sơn Dao Trì và giúp thần tộc Dao Trì tìm kiếm thiên tài địa bảo.

Nếu có sự thể hiện tốt, nói không chừng có thể được chọn vào luyện đan phong của Thánh địa Dao Trì để đào tạo. Nếu như vậy, tiền đồ sáng lạn, tương lai rộng mở.

Sau khi Lâm Tiêu nghe tin này, trong lòng hắn đã có một ý tưởng.

Cứ chờ đó!

Sau khi bí mật thảo luận kế hoạch với chu tước, Lâm Tiêu cũng lập tức đến bảo danh.

Kế hoạch tiêu diệt, bước đầu tiên, bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK