• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241 : Thánh tử Dao Trì sắp phát điên rồi! Đại lực xuất kỳ tích

Ở lối ra vào cấm chế Tuế Nguyệt, hai Sinh Tử cảnh đại năng và các trận pháp tông sư đang toàn lực thao tác thông thiên đại trận để trấn áp quái vật Tuế Nguyệt.

Con quái vật Tuế Nguyệt này đang không ngừng giãy giụa trong đại trận, trán của mọi người đều đã đổ mồ hôi.

Sắc mặt mỗi vị trận pháp tông sư đều là cực kỳ nghiêm trọng, một chút cũng không dám buông lỏng.

Họ vốn cho rằng lần này là một nhiệm vụ dễ dàng. Trấn áp dị thú, ngay cả những dị thú Sinh Tử cảnh trung kỳ và hậu kỳ cũng có thể bị áp chế hoàn toàn bằng cách dựa vào sức mạnh thần thông đại trận của các tông sư. Nhưng không ngờ rằng quái vật Tuế Nguyệt này lại mạnh đến mức như vậy.

Rõ ràng là đã bị áp chế dưới đại trận nhưng lực đạo phản kháng chống lại họ vẫn khiến khí huyết toàn thân mỗi tông sư đều cuồn cuộn.

Lúc này.

"A!!--!!"

"Ai, là ai! Không còn nữa, là ai!"

"Chết tiệt! Còn lấy đi tất cả cơ duyên của ta! A!!!" Một tiếng gầm đầy oán hận và tức giận phát ra từ phía dưới đám đông.

Toàn bộ khoáng động bắt đầu rung chuyển, thậm chí vách đá ở cửa cấm chế Tuế Nguyệt cũng đang dần sụp xuống.

Sau đó, mọi người nhìn thấy bóng của Thánh tử đại nhân từ bên dưới đã vội vã quay trở lại lối vào.

Lúc này, đôi mắt Thánh tử đỏ rực, hắn vô cùng tức giận, sát khí trong mắt hắn gần như đông đặc lại. Một luồng khí thế vô cùng đáng sợ đánh thẳng vào mặt mọi người.

Mọi người đều chết lặng.

Thánh tử đại nhân luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình. Đây là lần đầu tiên họ thấy Thánh tử tức giận như vậy.

“Thánh tử đại nhân, phía dưới đã xảy ra chuyện gì vậy?” Một vị Sinh Tử cảnh đại năng nghi hoặc hỏi.

Những người khác cũng vểnh tai lên nghe ngóng, trong lòng vô cùng tò mò.

"Ngươi dẫn theo mấy người canh giữ lối vào Dược Sơn, từ giờ trở đi, bất cứ ai cũng không thể ra vào Dược Sơn! Bất luận kẻ nào muốn xông ra ngoài đều giết không tha!!"

"Đi, đi ngay đi!!" Thánh tử Dao Trì không trả lời, mà là lạnh giọng trực tiếp ra lệnh.

"Rõ, Thánh tử đại nhân!" Sinh Tử cảnh đại năng không chút do dự, bay tới lối ra vào cấm chế Tuế Nguyệt, làm theo yêu cầu của Thánh tử.

Hắn ta có thể cảm nhận nếu mình hỏi thêm một vài câu nữa, e rằng có thể khơi dậy cơn tức giận không tên.

"Thánh tử đại nhân, vậy quái vật Tuế Nguyệt đó chúng ta nên làm thế nào?" Một Sinh Tử cảnh đại năng khác hỏi.

Xoạt! !

Khi hắn ta đang hỏi thì Thánh tử Dao Trì đã bay đến lối vào cấm chế Tuế Nguyệt.

"Mặc kệ nó, hiện tại nhiệm vụ của các ngươi chính là dẫn người tìm người khả nghi trong Dao Trì Dược Sơn, thà bắt nhầm một ngàn một vạn chứ không thể bỏ sót một người!" Nói xong, hắn đã bay ra ngoài.

"Trăm năm, tròn trăm năm!! Ta đã đợi trăm năm rồi nhưng lại làm chuyện tốt cho người khác!"

"A! Đợi bắt được ngươi, ta sẽ lăng trì ngươi vạn đao, tra tấn ngươi ngàn lần, vạn lần!" Thánh tử Dao Trì vừa nghiến răng ken két vừa triển khai khả năng nhận thức Tuế Nguyệt gần 100 mét của mình.

Đến bây giờ hắn vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ, không dán tin và không thể tin được.

Ngay cả khi biết rằng có một kẻ giả mạo đã chạy ra khỏi hang Tuế Nguyệt, hắn vẫn cho rằng rằng đối phương chỉ đánh cắp một vài miếng mạ vàng Tuế Nguyệt.

Nhưng không bao giờ hắn nghĩ rằng, toàn bộ, toàn bộ mỏ vàng Tuế Nguyệt trong hang này đã biến mất. Không còn lại dù chỉ một chút.

Hắn vẫn nhớ hình như lúc đó mình đang nằm mơ.

Trong mở không thể có một cảnh như vậy. Đó là mỏ vàng Tuế Nguyệt!

Hoàn toàn không thể đặt vào nhẫn trữ vật. Làm thế nào mà tên trộm đó có thể ăn cắp toàn bộ mỏ vàng Tuế Nguyệt chứ?

Điều này hoàn toàn là chuyện không thể. Trừ khi được hấp thụ luyện hoá.

Nhưng nếu muốn hấp thụ và luyện hoá năng lượng Tuế Nguyệt, hắn hiểu rõ hơn ai hết những khó khăn và trở ngại trong đó.

Đừng nói một hai ngày, thậm chí một hai tháng cũng không thể hấp thụ hết mỏ vàng Tuế Nguyệt.

Rốt cuộc đó là ai! ? Đã dùng phương pháp nào?!

Thánh chủ Dao Trì nắm chặt tay đến nỗi phát ra những tiếng răng rắc.

Bây giờ cuối cùng hắn đã ý thức được rồi. Ngay khi bản thân vừa bước vào lối vào cấm chế Tuế Nguyệt, đã bị quái vật thủ hộ tấn công bất ngờ.

Chuyện này thực sự quá trùng hợp. Trùng hợp đến mức dường như có người đã dẫn dụ hắn đến đây từ trước, đợi hắn đi vào.

"A!! Chết tiệt!!!" Thánh tử Dao Trì dùng hết sức giáng một chưởng xuống phía dưới.

Ngay lập tức, đỉnh núi gần nhất nổ tung, đất đá sụp xuống, toàn bộ khu rừng bên cạnh bị gãy vụn tung tóe.

Như vậy, Dao Trì Dược Sơn đã bị khoá lại. Thánh tử Dao Trì dẫn theo rất nhiều người, vào trong núi bắt đầu tìm kiếm và bắt người.

Ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

.……

Tròn mười ngày trôi qua.

Dao Trì Dược Sơn đã gần như đã bị Thánh tử dẫn theo người sới tung lên hai lần nhưng không tìm được gì cả.

Điều này khiến sắc mặt Thánh Tử Dao Trì mấy ngày nay vốn âm trầm lại càng trở nên u ám hơn.

Chẳng lẽ là chạy trốn rồi? !

Hắn không khỏi thắc mắc.

Bởi vì trong hai ngày điều tra này, hắn phát hiện, cách cửa ra vào cấm chế Tuế Nguyệt không xa, có một đường hầm thông từ mặt đất đến một bên khác của cấm chế.

Nếu như hắn đoán đúng, có lẽ tên tiểu tặc đó đã đào xuống từ đây, sau đó dùng phương pháp nào đó phá vỡ cấm chế Tuế Nguyệt.

Cũng chính vì phát hiện này khiến Thánh tử Dao Trì một lần nữa vô cùng tức giận. Hắn đã đợi một trăm năm và nghiên cứu một trăm năm mới có thể phá vỡ cấm chế Tuế Nguyệt. Không ngờ người khác lại có thể phá vỡ nó dễ dàng như vậy.

Chuyện này chuyện này……

Người có thể dễ dàng phá vỡ cấm chế Tuế Nguyệt như vậy, mấy tầng kết giới Dao Trì Dược Sơn mỏng như tờ giấy, làm sao có thể ngăn cản đối phương chứ.

E rằng……

Sau khi tên trộm đánh cắp mỏ vàng Tuế Nguyệt, hắn phải rời khỏi Dao Trì Dược Sơn càng sớm càng tốt.

Thánh Tử Dao Trì càng nghĩ càng cảm thấy rằng khả năng này rất gần với sự thật.

Nếu đổi lại là hắn, sau khi có được một chí bảo như vậy, làm sao hắn có thể tiếp tục ở lại Dao Trì Dược Sơn chứ?

Cơn tức giận trong lòng Thánh tử Dao Trì, căn bản không thể nuốt trôi.

Sau ba ngày phong tỏa Dao Trì Dược Sơn, Thánh tử Giao Trì đành phải gỡ bỏ phong toả.

Đương nhiên, hắn không rời đi, mà đứng canh ở lối vào Dược Sơn.

Trong lòng hắn chỉ còn lại một tia hy vọng, ánh mắt nhìn chằm chằm từng người tìm thuốc từ Dược Sơn đi ra.

Hắn tin rằng nếu gặp được tên trộm đó, hắn sẽ lập tức nhận ra.

Ở phía khác, trong trận pháp ở một nơi bí mật.

Sau hơn mười ngày hấp thu và luyện hóa, cuối cùng Lâm Tiêu đã hấp thụ năng lượng Tuế Nguyệt đến giới hạn tối đa mà cơ thể hắn có thể chịu đựng được.

Năng lượng Tuế Nguyệt mà mấy ngày nay tiêu hao chưa bằng 1/10 năng lượng Tuế Nguyệt mà bản thân hấp thụ.

Lâm Tiêu hơi nắm chặt tay và di chuyển tay chân khiến khoảng không xung quanh mơ hồ hồi một như có hiện tượng muốn nứt ra.

Hắn cho rằng với lực lượng hiện tại của mình, chỉ cần một quyền là có thể giết chết hai cường giả Hoá Đỉnh.

Đây là biểu hiện cực hạn của một loại lực lượng, ẩn chứa ngàn vạn quân chi lực!

Đại lực xuất kỳ tích!

Nếu gặp phải con quái vật Tuế Nguyệt đó lần nữa, nhất định sẽ cho nó biết nắm đấm to bằng bao cát là như thế nào!

Sau khi hội tụ tất cả lực lượng, Lâm Tiêu gỡ bỏ trận pháp, lang thang xung quanh và tìm kiếm thiên tài địa bảo.

Hắn chắc chắn sẽ lại đến hang động Tuế Nguyệt đó, nhưng không phải bây giờ.

Dựa vào sự mạnh mẽ của quái vật Tuế Nguyệt, trừ phi thần tộc Giao Trì thỉnh động đạo khí nếu không cũng sẽ bó tay với nó.

Cho dù lần này có thể hàng phục quái vật, nhưng Tuế Nguyệt Chi Lực cuồng bạo trong cơ thể quái vật cũng đủ để thần tộc Dao Trì hú hồn.

Vì vậy, Lâm Tiêu không hề vội vàng với chuyện đó.

Sau khi lấy hơn chục thiên tài địa bảo, Lâm Tiêu bắt đầu đi về phía lối ra vào Dược Sơn.
Chương 242: Không ngờ, Thánh tử này thật kiên nhẫn

Chỉ có Lâm Tiêu có thể cảm nhận ra, sau khi hắn lấy đi tất cả các mỏ vàng Tuế Nguyệt, khí tức Tuế Nguyệt trong Dao Trì Dược Sơn cũng bắt đầu dần dần tiêu tan. Chỉ là tốc độ tiêu tan rất chậm, người bình thường đều không phát hiện ra.

Có thể mười, hai mươi năm nữa, Dao Trì Dược Sơn sẽ trở thành một phúc địa bình thường, ngoại trừ nồng độ linh khí cao một chút thì cũng không có gì đặc biệt. Đương nhiên, sẽ không còn sinh ra nhiều thiên tài địa bảo như vậy nữa.

Lâm Tiêu không cảm thấy tội lỗi về điều đó. Khiến một thần tộc Dao Trì trở nên mạnh mẽ như vậy sẽ chỉ gây hại cho hắn chứ không có lợi.

Chẳng mấy chốc, Lâm Tiêu đã đến nơi rời Dược Sơn, đây cũng là nơi thiên tài địa bảo đổi lấy điểm tích luỹ Dao Trì.

Điều khiến hắn bất lực là, ở đây vẫn còn một hàng dài bất tận.

Khi bước vào, cũng xếp hàng dài.

Không ngờ, khi ra ngoài còn cần phải xếp hàng.

Hơn nữa, hàng dài rời khỏi Dược Sơn thậm chí còn khoa trương hơn hơn. Nhìn xung quanh, không đến ba nghìn người thì cũng là hai nghìn người.

"Có chuyện gì vậy, sao lại xếp hàng dài như vậy?"

"Khi vào xếp hàng thì ta có thể nhịn, tại sao khi rời khỏi Dược Sơn cũng phải xếp hàng chứ? Ta đã đến Dược Sơn nhiều lần thì đây là lần đầu tiên ta nghe nói khi rời khỏi đây cũng phải xếp hàng. "

"Phía trước đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, trong tình huống bình thường, rời khỏi Dược Sơn sẽ không phải xếp hàng."

"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, nghe nói Thánh tử đại nhân đang kiểm tra từng người một ở lối ra vào."

"Cái gì? Thánh tử Dao Trì đích thân kiểm tra ư??"

"Ta nói nhỏ cho ngươi biết, ta nghe nói có người sau khi cướp cơ duyên của Thánh tử Dao Trì đã trốn vào Dược Sơn cho nên hiện tại Dược Sơn bị phong tỏa rất nghiêm ngặt."

"Chuyện này. . . Vị thần nhân đó là ai, đến cả cơ duyên của Thánh tử cũng dám cướp, lợi hại, quá lợi hại!"

Trong hàng ngũ thảo luận rất nhiều sôi nổi, đương nhiên là Lâm Tiêu nghe thấy cuộc thảo luận của họ.

Nhưng sau khi khóe miệng hơi nhếch lên, hắn lại trở về trạng thái bình thường trở.

Thánh tử Dao Trì này thực sự kiên nhẫn. Mười ngày đã trôi qua mà vẫn chưa bỏ cuộc. Nhưng Lâm Tiêu cảm thấy rằng đối phương chỉ muốn thử vận may cuối cùng mà thôi.

Nếu không có mục đích khác, hắn đã sớm chuồn ròi, ai mà lại tiếp tục ở lại Dược Sơn này chứ?

Sau khi Lâm Tiêu biết rằng có người đang kiểm tra lối ra vào, hắn không định tìm kiếm những người đầu cơ nữa mà chậm rãi xếp hàng.

Sau hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Tiêu . Khoảnh khắc bước ra khỏi Dược Sơn, hắn cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang dán chặt vào mình.

Không cần nhìn, Lâm Tiêu cũng biết, chắc chắn là Thánh tử Dao Trì đó.

"Xin chào, mời các hạ kiểm kê tất cả thiên tài đại bảo mà mình đã tìm được ra, ta sẽ đổi chúng lấy điểm tích luỹ Dao Trì." Một người phụ trách nói với Lâm Tiêu .

"Được!" Lâm Tiêu trả lời, mở bao tải trên người ra, từ bên trong lấy ra một hộp ngọc.

Mười.

Hai mươi.

Ba mươi.

Tổng cộng có ba mươi tư hộp ngọc có kích cỡ và độ dày khác nhau được xếp chồng lên nhau trên mặt đất.

Người phụ trách:"???"

Những người tìm thuốc khác: "? ? ?"

Đây là gì? ?

Đừng nói là trong những chiếc hộp này chứa đầy thiên tài địa bảo đấy nhé.

Phía trước có nhiều người tìm thuốc như vậy. Tính toán về số lượng, người tìm được nhiều thiên tài địa bảo nhất cũng chỉ tìm được mười hai. Đó là bởi vì đối phương đã ở trong Dược Sơn cả tháng rồi.

Còn tình huống của người này là sao đây?

Hơn ba mươi hộp ngọc? Không thể đều là thiên tài địa bảo được.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Hả!? Người này... hình như là có tư chất luyện đan đỉnh cấp, người có độ thân cận cao với thiên tài địa bảo."

"Đúng vậy, chính là hắn!"

"Thì ra là hắn, chẳng trách, độ thân thiết với thiên tài địa bảo lợi hại như vậy, thật sự là khiến người ta ghen tị!"

"Mặc dù tu vi của tiểu tử này chỉ là Toàn Đan cảnh sơ kỳ, nhưng sau lần này, hắn nhất định sẽ là cá chép hoá rồng."

Lúc này, người phụ trách cũng nhận ra Lâm Tiêu, thiên tài trước đó trông có vẻ bình thường nhưng hóa ra lại là một thiên tài khảo thí song hạng đỉnh cấp.

Mặc dù người này không phải người hắn tiếp đón khí đó, nhưng hắn cũng chứng kiến cảnh tượng đó.

"Được, các hạ chờ một chút, bây giờ ta bắt đầu kiểm tra thiên tài địa bảo, sau đó đổi cho ngài từng cái một." Người phụ trách cũng không nói nhiều nữa mà nhanh chóng bắt tay vào làm.

"Linh chi tử huyết trăm năm, 300 điểm tích luỹ Dao Trì."

"Đây là. . . Ly hoả quả it nhất cũng 450 năm, 560 điểm tích luỹ Dao Trì."

"Thiên kim đằng 300 năm, 400 điểm tích luỹ Dao Trì. . . "

Người phụ trách lần lượt mở từng hộp ngọc ra, bắt đầu thẩm định thiên địa địa bảo bên trong và đổi lấy điểm tích luỹ Dao Trì.

Những người tìm thuốc khác bên cạnh họ đều trố mắt nhìn.

Hay lắm!

Quá mạnh.

Chúng đều là thiên tài địa bảo tương đối quý hiếm, tuổi đời cũng không thấp.

Bọn họ đến Dược Sơn tìm kiếm một lần, nếu có thể đạt được một ngàn điểm bọn họ đã cười rất to rồi. Nhưng đối với thiên tài song hạng này, chỉ cần lấy ra hai thiên tài địa bảo đã có thể có hơn một ngàn điểm tích luỹ rồi.

Người với người không thể nào so sánh được!

Ngay khi mọi người kinh ngạc trước thu hoạch của Lâm Tiêu thì chỉ có ánh mắt của một người dần thay đổi. Đó là thánh tử Dao Trì

Từ sau khi nhìn thấy người này đi ra, hắn chỉ là trừng mắt nhìn rồi bỏ qua.

Bởi vì hắn cảm thấy đối phương chỉ có tu vi Toàn Đan cảnh sơ kỳ, một tên nhãi nhép như vậy không thể nào là tiểu tặc kia.

Không chỉ có thể phá vỡ cấm chế Tuế Nguyệt, mà còn có thể dẫn động quái vật Tuế Nguyệt, thực lực của tiểu tặc như vậy ít nhất cũng phải là Hóa Đỉnh trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí không thấp hơn hắn là bao.

Về phần tu vi dưới Hóa Đỉnh cảnh, hắn căn bản không nghĩ tới. Quá yếu nên không được tính vào phạm vi theo dõi.

Nhưng sau khi biết rằng người này là một tài năng song hạng đỉnh cấp, lại tìm được số lượng thiên tài địa bảo với chất lượng vượt trội như vậy khiến trong lòng Thánh tử Dao Trì có chút nghi ngờ.

Chỉ với một chút nghi ngờ này, hắn đã quyết định bắt giữ người này và kiểm tra một cách cẩn thận. Thà rằng bắt hụt chứ không bỏ qua.

Còn việc đối phương có bằng lòng hay không cũng mặc kệ.

Sau khi đếm vài phút, người phụ trách Dược Sơn cuối cùng cũng đếm được tất cả thiên tài địa bảo của Lâm Tiêu .

"Các hạ, ngài đã đổi được tổng cộng 15.300 điểm tích luỹ Dao Trì, nếu ngài cần đổi lấy vật thật hoặc phần thưởng khác, ngài có thể đến bên kia để đăng ký đổi." Người phụ trách vô cùng khách khí nói với Lâm Tiêu .

Lời này vừa nói ra, đã khiến xung quanh vang lên tiếng cảm thán.

Hơn 15.000 điểm tích lũy.

Trời ơi! !

Cho dù họ có đến mười lần thì họ cũng không thể lấy được nhiều như vậy.

“Được rồi, vậy ta đến đó đổi.” Lâm Tiêu bình tĩnh gật đầu, không hề cảm thấy bất ngờ.

Với nhiều điểm tích lũy như vậy, hắn có thể trực tiếp đổi lấy danh ngạch luyện đan phong ở thánh địa Dao Trì

Hừm, chí bảo Dao Trì, ta đến đây!

Nhưng lúc này, một giọng nói lạnh lùng cương quyết ngăn hắn lại.

"Này! Bản thánh tử cảm thấy thân phận của ngươi khả nghi, cần phải tiến hành kiểm tra ngươi!"
Chương 243: Luyện đan lợi hại cũng chả để làm gì, võ đạo mới là gốc

Thánh Tử Dao Trì vừa nói xong câu này thì tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là mấy người phụ trách, có người định mở mồm khuyên can vài câu nhưng lại nghĩ tới đối phương là Thánh Tử đại nhân. Vậy nên đành ngậm ngùi im mồm.

Mấy ngày nay Thánh Tử đại nhân đã ở chỗ cửa vào Dược Sơn kiểm tra hơn ngàn người, nhưng căn bản toàn kiểm tra những người cấp Hoá Đỉnh cảnh vào Dược Sơn tìm đồ.

Hôm nay lại đổi phương hướng kiểm tra những người là Huyền Đan cảnh sơ kỳ, đây…đây có hơi quá đáng.

Chủ yếu cũng là vì người kia có song đỉnh cấp, Thánh Tử đại nhân chả nhẽ định cướp cơ duyên của đối phương?

Bước chân của Lâm Tiêu cũng dừng lại lúc đó, sắc mặt của hắn vẫn bình thường nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc. Bản thân hắn để lộ sơ hở gì sao? Bị tra ra rồi?

Chắc không phải đâu nhỉ?

Dựa vào năng lực của Thánh Tử Dao Trì, sao có thể phát hiện hắn giả mạo thân phận được?

“Tham kiếm Thánh Tử đại nhân, xin hỏi ta có chỗ nào đáng nghi sao? Thánh Tử đại nhân muốn kiểm tra ta thế nào?” Lâm Tiêu không phản kháng cũng không sợ hãi nhìn Thánh Tử, nghi ngờ hỏi một câu.

Với tình hình hiện giờ càng muốn lùi bước lại càng dễ bại lộ. Hơn nữa không có cách nào trốn tránh được, chỉ còn cách đối diện trực tiếp.

Thánh Tử Dao Trì nghe thấy Lâm Tiêu dùng ngữ khí này để hỏi mình thì sắc mặt thêm vài phần u ám. Hắn là lần đầu gặp một tên Huyền Đan cảnh mà lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.

Chả nhẽ tên này tưởng bản thân song đỉnh cấp mà là nhất sao?

“Bản Thánh Tử cảm thấy nghi ngờ ngươi thôi, còn về tra xét thế nào, ngươi cứ giao nhẫn trữ vật của ngươi ra đây!” Thánh Tử Dao Trì híp mắt lại nhìn Lâm Tiêu.

Những người tìm đồ bên cạnh nghe thấy yêu cầu này của Thánh Tử đều cau hết cả lông mày lại.

Muốn kiểm tra nhẫn trữ vật của người khác, cái loại đối đãi này có đặt vào đâu đi chăng nữa cũng là thiếu sự tôn trọng với người khác, đây chính là có ý xúc phạm người khác. Ai mà chả có bí mật của riêng mình.

Mọi người đều âm thầm than thở, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lâm Tiêu. Có biết là thiếu tôn trọng nhưng bọn họ thì dám làm gì. Dù gì cũng là địa bàn của thần tộc Dao Trì, đây lại còn là Thánh Tử Dao Trì. Đối phương có vô lý thì cũng có ai làm được gì hắn đâu.

“Muốn kiểm tra nhẫn trữ vật của ta?” Lâm Tiêu híp mắt lại nói.

“Vậy, nếu ta nói không thì sao!!!”

Mọi người im lặng nín thở, kể cả những người phụ trách đứng quanh đó cũng ngỡ ngàng. Đây là Thánh Tử đại nhân đó, ngươi là ai dám trái mệnh lệnh của Thánh Tử đại nhân.

“Các hạ, ngươi hãy mau thu lại lời vừa nói đi, mau giao nhẫn trữ vật ra đi!”

“Đúng vậy, đừng đắc tội Thánh Tử đại nhân, ngài ấy không cần biết ngươi là thiên tài đâu.”

“Các hạ, nhịn một chút cho êm chuyện.”

Mọi người lập tức đi tới khuyên can Lâm Tiêu, nhưng sắc mặt của Lâm Tiêu không nhìn ra biểu cảm gì, hình như cũng không có ý sửa lại câu vừa nói.

“Haha, to gan thật! ngươi cũng xứng sao, vậy bản Thánh Tử đành tự tay tới kiểm tra vậy.” Trong mắt Thánh Tử loé lên sự khinh bỉ, cười lạnh nói.

Nói xong hắn lập tức bước tới chỗ Lâm Tiêu, khí tức trên thân hắn cũng bạo phát như muốn áp chế tất cả mọi người. Đại bộ phận người có mặt ở đấy đều bị cỗ khí tức này làm cho lùi lại đằng sau vài bước.

Riêng Lâm Tiêu đứng ở trung tâm, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thì hắn cũng lùi lại khoảng mười mấy bước mới ‘miễn cưỡng’ đứng vững.

Lâm Tiêu cúi đầu nên không có ai nhìn thấy biểu cảm bây giờ của hắn. Nhưng hình ảnh của hắn bây giờ chính là thể hiện một đấng nam nhi không cúi đầu trước cường quyền. Người như vậy mọi người có ngưỡng mộ nhưng lại không dám làm theo.

Bởi vì đối với bọn họ đắc tội với Thánh Tử Dao Trì đồng nghĩa với việc không còn tương lai. Nếu bây giờ đổi lại là bọn họ đương nhiên sẽ hết sức phối hợp với Thánh Tử đại nhân. Mạng vẫn là quan trọng nhất.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trong lúc không ai để ý Lâm Tiêu lén tập hợp một cỗ sức mạnh, chỉ cần Thánh Tử Dao Trì đi tới trước mặt hắn, hắn sẽ cho đối phương cảm nhận thế nào gọi là….. Một chiêu phá vạn pháp!

Hắn tự tin vào đòn đánh bất ngờ của bản thân, chắc chắn còn mạnh hơn con quái vật Thái Tuế kia, có khi còn làm đối phương trọng thương nghiêm trọng. Nhưng nếu làm như thế thì kế hoạch xâm nhập vào Thánh Địa Dao Trì coi như đi tong.

Muốn mượn được chân linh đạo khí trong Thánh Địa Dao Trì sẽ càng thêm khó thực hiện. Từ lúc tiểu nha đầu Đại Can kia bị bắt đi, đã nhiều ngày như vậy nhất định phải hành động nhanh hơn chút nữa.

Đầu óc Lâm Tiêu điên cuồng nghĩ cách, một bên tiếp tục tập hợp sức mạnh, một bên lại suy nghĩ xem làm cách nào vào được Thánh Địa.

Tuy nhiên lúc Thánh Tử Dao Trì đi tới trước mặt Lâm Tiêu, thì từ đâu một lão giả xuất hiện chặn đường Thánh Tử.

“Hả? Hàn nguyên lão, ngươi có ý gì?” Thánh Tử mặt mày nhăn nhó, lông mày cau lại nhìn lão giả.

“Là Hàn nguyên lão của luyện đan phong, tham kiến Hàn nguyên lão!”

“Tham kiến Hàn nguyên lão.”

“Hàn nguyên lão tới đúng lúc lắm, tên tiểu tử kia chắc thoát rồi.”

“Đúng vậy, có Hàn nguyên lão, khẳng định tên này có thể sống.”

Thánh Tử Dao Trì nghe thấy mọi người nói vậy thì sắc mặt lại càng âm trầm, nhưng lại không có cách nào phản bác. Ở thần tộc Dao Trì người dám ngăn cản hắn không có nhiều. Ngoài Thánh Chủ và Thái Thượng Đại Trưởng Lão ra, thì có vị Hàn nguyên lão cai quản luyện đan phong này.

Đối phương có địa vị trong thần tộc Dao Trì, so với hắn thì không thấp hơn, thậm chí còn là người vô cùng quan trọng không thể thiếu trong thần tộc.

“Lão phu nghe thấy Thánh Tử gặp chút chuyện rắc rối, nhưng bắt người là bắt người, xin đừng làm liên lụy người vô tội, Thánh Tử cảm thấy thế nào?” Hàn nguyên lão nói.

Thánh Tử nhìn Hàn nguyên lão một cái, nghe ra ý tứ trong câu nói này, chả nhẽ hôm nay ông ấy định bảo vệ tên tiểu tử này sao?

“Hàn nguyên lão quản nhiều việc thật đấy? giao tên tiểu tử sau lưng ngươi ra đây, những người khác ta không quan tâm.” Thánh Tử Dao Trì coi như nhượng bộ nói.

Thật đáng ghét, đã dình bao nhiêu ngày lại chả có chút thu hoạch nào. Xem ra tên trộm kia sớm đã chạy thoát rồi. Món nợ này không bao giờ quên, đừng để hắn tra ra thân phận của tên trộm lần này.

“Thánh tử, thật ngại quá, tên tiểu tử này hôm nay lão phu nhất định đưa đi rồi. Không giao được cho ngài đâu.” Hàn nguyên lão không đáp ứng lời của Thánh Tử, hơn nữa còn ra sức bảo vệ Lâm Tiêu.

“Ngươi…..” Thành Tử Dao Trì trợn mắt.

“Được rồi, nếu có gì không vừa ý, Thánh Tử cứ đi nói với Thánh Chủ, người này lão phu xin phép đưa đi.” Hàn nguyên lão nói xong thì mặc kệ thái độ của Thánh Tử, kéo Lâm Tiêu vèo cái biến mất.

Chỉ còn mỗi Thánh Tử sắc mặt khó coi đứng ở đó. Hắn không ngờ Hàn nguyên lão bình thường dễ thương lượng là thế, vậy mà bây giờ lại có thể làm ra chuyện này.

Không phải chỉ là một tên song đỉnh cấp thôi sao! Luyện đan thì có cái gì ghê gớm, võ đạo mới là gốc.

Thánh Tử Dao Trì hừ lạnh một câu, hắn cũng không kiểm tra người khác nữa mà quay người bỏ đi.

Hắn sẽ tiếp tục tìm manh mối về tên trộm này, còn về tên tìm đồ lúc nãy Hàn nguyên lão đưa đi, nhất định sẽ gặp lại trong địa phận thần tộc. Đợi sau khi giải quyết xong việc trước mắt, tìm tên kia tính sổ sau cũng chưa muộn.
Chương 244: Nguyên liệu phụ đã đủ, ngươi đoán xem nguyên liệu chính là gì?

Lâm Tiêu bị Hàn nguyên lão đưa đi, cả đường bị lôi lôi kéo kéo về tới đỉnh phong. Ở đây linh khí nồng đậm, hương thơm đan dược phiêu đãng trong không khí, không cần nói cũng biết đây là đỉnh phong chuyên dùng luyện đan.

Lòng Lâm Tiêu lại phải cảm khái một câu, còn chưa kịp dùng 15 ngàn Dao Trì tích phân đã được đưa tới đây rồi, đợi khi nào trở về phải nghĩ cách tiêu số điểm kia mới được. Đúng là không thiệt thòi gì khi làm công hộ thần tộc.

“Tiểu tử, ngươi xưng hô thế nào?” Hàn nguyên lão sau khi bước vào một tòa lầu cao ngất thì lên tiếng hỏi.

“Ta họ Tiêu tên Lâm, cảm tạ Hàn nguyên lão đã ra tay cứu giúp.” Lâm Tiêu nói một câu cảm ơn.

Lúc này lòng hắn thật sự cảm kích hành động của lão giả này. Nếu không có đối phương kịp thời tới sợ rằng thân phận của hắn đã bại lộ từ lâu rồi, lúc đó chắc chắn phải đánh một trận với Thánh Tử.

“Chuyện nên làm, nếu ngươi rơi vào tay đám người Thánh Tử, đương nhiên sẽ phí phạm nhân tài. Đan đạo không dễ đi, có một người tài như ngươi khó mà cầu được.” Hàn nguyên lão đưa mắt đánh giá Lâm Tiêu một lượng, trong mắt lóe lên sự tính toán.

Sau khi liếc đối phương một cái Lâm Tiêu cũng thu hồi ánh mắt của mình.

“Vậy càng phải cám ơn Hàn nguyên lão rồi, đúng rồi, không biết Hàn nguyên lão mang ta tới đây, là chuẩn bị……?” Lâm Tiêu làm bộ dạng không hiểu chuyện gì hỏi.

Tu vi của Hàn nguyên lão đã đạt tới Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ, Lâm Tiêu đã luyện hóa nhiều năng lượng Thái Tuế tới vậy nên hắn có tự tin có thể giải quyết đối phương. Nhưng trước khi nhìn thấy thần khí lò luyện đan của thần tộc Dao Trì, thì hắn không định ra tay làm gì đối phương.

Hơn nữa Lâm Tiêu cũng cảm nhận được, gần đây có cường giả đại năng đang ẩn nấp, chắc là để bảo vệ cho Hàn nguyên lão. Nếu hẳn thi triển Thiên Cấp Long Nhãn chắc chắn tìm được vị trí ẩn nấp, nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa bản thân hắn bị bại lộ. Cho nên việc Lâm Tiêu có thể làm bây giờ chính là chờ đợi thời cơ.

“Tiêu tiểu tử, lão phu có thể cảm nhận được, lĩnh ngộ ý cảnh đan dược của ngươi không hề thấp, sư phụ ngươi ở đâu?” Hàn nguyên lão hỏi.

“Thưa Hàn nguyên lão, ta chỉ là một tán tu, không có sư phụ. Kỹ thuật luyện đan học được đều từ kinh nghiệm những tiền bối đi trước và từ sách vở mà lĩnh ngộ được.” Lâm Tiêu nửa giả nửa thật nói.

“Ồ! Không có sư phụ?” mắt Hàn nguyên lão sáng hẳn lên, ánh mắt lão ta nhìn Lâm Tiêu lại càng thêm kỳ quái.

Lâm Tiêu cau mày, không biết tại sao hắn luôn cảm thấy Hàn nguyên lão cướp hắn từ tay Thánh Tử, không đơn giản là muốn thu người về dưới trướng.

“Thế ngươi thấy lão phu thế nào, có thể nhận ngươi làm đồ đệ không?” Hàn nguyên lão nói như vẻ yêu mến nhân tài.

“Này…..” Lâm Tiêu do dự nhưng không trả lời.

Hắn đang đợi đối phương lộ ra mục đích thật.

“Không vội, nào, lão phu đưa ngươi đi nhìn luyện đan chân chính là thế nào!” Hàn nguyên lão nở một nụ cười, lão ta dẫn Lâm Tiêu đi vào sâu bên trong tòa lầu.

Lâm Tiêu ừ hữ một tiếng rồi đi theo sau, cả đường đi những người nhìn thấy Hàn nguyên lão thì luôn cung kính hành lễ. Hơn nữa khi nhìn thấy Lâm Tiêu đi đằng sau thì ai cũng dùng ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ nhìn hắn.

Hai người cứ đi từ tầng này lên tầng khác cho tới lúc lên tới đỉnh của tòa lầu này. Lâm Tiêu cảm nhận được thực lực và trình độ của luyện đan sư xung quanh đây, hình như là luyện đan sư cấp 8.

Hơn nữa tuỳ tiện nhìn một lượt cũng phải có tới hơn 5 luyện đan sư cấp 8. Chuyện này lại làm Lâm Tiêu cảm thán thêm một trận nữa, luyện đan sư cấp 8 của cả khu Đông Vực ngoài hắn ra thì chỉ có Kiều trưởng lão của Kiếm Ma Tông, hội trưởng Mặc và phó hội trưởng Mã của công hội luyện đan.

À không, hội trưởng Mặc vừa lên luyện đan sư cấp 9 rồi.

Thế mà bây giờ thần tộc Dao Trì chỉ tuỳ tiện nhìn quanh thôi cũng ra nhiều luyện đan sư cấp 8 như vậy, Hàn nguyên lão này ít nhất cũng phải là luyện đan sư cấp 9.

Vậy những khu vực khác của Thiên Vực Thương Lan thì sao nhỉ? Đông Vực so với những nơi khác cũng không mạnh hơn là bao.

Lúc những người đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, thì hình như hắn phát hiện ra một số điều kỳ lạ. Chính là những luyện đan sư cấp 8 dùng một ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn hắn. Ánh mắt của bọn họ có chút thương hại lại có chút thương tiếc.

Nhìn thấy vậy trong lòng Lâm Tiêu liền biết chuyến này chắc chắn có vấn đề, mà kẻ có vấn đề lớn nhất chính là Hàn nguyên lão.

Lâm Tiêu vẫn bình tĩnh mặt không đổi sắc đi theo sau Hàn nguyên lão, rất nhanh bọn họ đã đi tới tầng cao nhất của toà lầu này.

Đây là một gian phòng cực kỳ rộng rãi chuyên dùng luyện đan, xung quanh đều là trận pháp ngăn cách, trận pháp tăng phúc và một số linh trận cực phẩm. Thứ bắt mắt nhất trong phòng chính là lò luyện đan nằm chính giữa phòng.

Quanh lò được khắc những hoa văn thần bí, có bốn con thần thú được trạm nổi ở trên đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Dù lò chưa được kích hoạt mà mùi đan dược đã phảng phất xung quanh.

Đây đúng là linh đạo khí! Mắt Lâm Tiêu cũng sáng rực lên.

Cuối cùng hắn cũng tìm được rồi, thời gian qua đã gặp được nhiều linh đạo khí nên bây giờ hắn vừa nhìn là biết được ngay. Hơn nữa sau khi hai người vào phòng rồi đóng cửa lại, cảm giác bị theo dõi của Lâm Tiêu lập tức biến mất.

Điều này chứng tỏ cường giả đại năng đi theo bảo vệ Hàn nguyên lão không vào phòng theo, chắc là đứng thủ hộ phía bên ngoài. Nghĩ đi nghĩ lại thấy thế cũng hợp lý, khi luyện đan sư luyện đan không thích bị người khác làm phiền, đặc biệt là những loại đan dược quan trọng.

Với tình huống bây giờ, Lâm Tiêu định trực tiếp ra tay với Hàn nguyên lão sau đó cưỡng chế luyện hoá linh đạo khí, sau khi luyện hoá mới có thể hiến tế đạo khí.

Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, nếu làm liều dễ bị mắc sai lầm. Chủ phong của thần tộc cách luyện đan phong rất gần, mà muốn hiến tế đạo khí thì phải luyện hoá nó trước đã. Nhưng việc luyện hoá này lại bị mất thời gian.

Cho nên nếu hắn khống chế Hàn nguyên lão rồi luyện hoá đạo khí mà gây ra động tĩnh quá lớn vậy sẽ kinh động tới cường giả ngoài cửa, như vậy sẽ gặp bất lợi lớn. Đúng là không may rồi.

Lúc Lâm Tiêu còn đang mải nghĩ cách thì Hàn nguyên lão đã lấy từ trong nhẫn trữ vật ra những thiên tài địa bảo.

“Tiêu tiểu tử, ngươi nhìn xem. Lão phu bây giờ sẽ tuỳ tiện luyện đan cửu phẩm, xem xong ngươi có thể quyết định có bái lão phu làm sư phụ hay không.” Hàn nguyên lão nở nụ cười kỳ quái.

“vâng!” Lâm Tiêu nghe xong thì nhìn qua.

Hả?

1.500 gốc Hàn Linh U Ma Hoa?

Huyết Tinh Yêu Quả hai ngàn năm tuổi?

Ma Anh Thảo hai ngàn năm tuổi?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

……

Này……

Lâm Tiêu trợn cả mắt lên, những thiên tài địa bảo mà Hàn nguyên lão vừa lấy ra, mỗi một thứ đề vô cùng quý giá, đến hắn nhìn cũng phải động lòng.

Vậy mà nói tuỳ tiện? Thế này cũng quá là ‘tuỳ tiện’ rồi.

Lấy ra nhiều nguyên liệu quý giá như vậy để làm gì? Lão đầu gian trá này, ta tin ông mới là gặp quỷ!

Sau đó hai tay Hàn nguyên lão bắt ấn, mồm bắt đầu niệm khẩu quyết. Một ngọn lửa xanh ngay lập tức bùng lên từ người lão ta rồi lao thẳng vào trong lò luyện.

Ù ù~~

Nhiệt độ của cả căn phòng tăng lên nhanh chóng, ánh sáng của ngọn lửa xanh le lói ở trong lò chiếu sáng cả căn phòng.

Xanh, cực kỳ xanh. Xanh tới mức làm người ta rợn người.

Hàn nguyên lão không nói nhiều lời, bắt đầu cho các nguyên liệu vào trong lò rồi làm từng bước tuần tự như đang luyện đan.

Lâm Tiêu nhìn mấy cái là có thể cảm nhận được trình độ luyện đan của Hàn nguyên lão này đúng là số một, thậm chí còn cao hơn hội trưởng Mặc rất nhiều.

Sau khi Hàn nguyên lão cho hết nguyên liệu vào lò thì quay qua nhìn Lâm Tiêu hỏi một câu: “Tiểu tiểu tử, cảm thấy trình độ luyện đan của ta thế nào?”

“Rất mạnh, là người mạnh nhất trong những người ta từng gặp.” Lâm Tiêu thành thật nói, đương nhiên không có hắn trong đó rồi.

“Haha, vậy ngươi có biết lão phu đang định luyện đan gì không?” Hàn nguyên lão hỏi tiếp.

“Không biết, ta chưa bao giờ nhìn thấy.” Lâm Tiêu cụp mắt xuống nói.

“Là một loại cửu phẩm linh đan hiếm có, tên nó là Cửu m Hoàng Toàn Đan. Lão Phu đã mất rất nhiều năm để tìm được đầy đủ nguyên liệu, hôm nay cũng coi như hoàn thành rồi, hahaha.” Hàn nguyên lão không nhịn được cười lớn.

“Cửu m Hoàng Toàn Đan? Ta chưa bao giờ nghe thấy.” Lâm Tiêu nói.

“Tiêu tiểu tử, những nguyên liệu phụ đều trân quý như thế, ngươi không tò mò xem nguyên liệu chính là gì à?” Hàn nguyên lão tự nhiên hỏi một câu.

“À? Xin Hàn nguyên lão chỉ điểm?” Lâm Tiêu làm bộ nói.

Ầm! Hàn nguyên lão dùng cả hai tay bắt lấy Lâm Tiêu, ngọn lửa xanh lại bùng lên bao lấy Lâm Tiêu.

“Nguyên liệu chính là ngươi đó, một kẻ có tư chất đỉnh cấp.” Hàn nguyên lão không giả vờ nữa, bây giờ trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nham hiểm.

Nếu không hắn phí công đắc tội với Thánh Tử cướp người này về để làm gì. Hahaha hôm nay cũng luyện thành công Cửu m Hoàng Toàn Đan!!

Hai tay Hàn nguyên lão kéo một cái cả ngọn lửa xanh lẫn Lâm Tiêu đang ở trong đều bị vứt vào trong lò luyện đan.
Chương 245: Không muốn thăng lên đạo khí, vậy thì thôi vậy

Hàn nguyên lão nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu và đánh ra nhiều pháp quyết cùng một lúc.

Lò luyện đan đạo khí đó cũng đang bùng nổ, uy năng bộc phát và toàn lực bắt đầu vận chuyển.

Đôi mắt màu xanh của Hàn nguyên lão bắt đầu chuyên tâm dựa theo từng bước trong thượng cổ đan phương để tiến hành.

Chỉ cần dùng Cửu m Hoàng Tuyền Đan, lão ta nhất định có thể đột phá ranh giới luyện đan sư cửu phẩm, đột phá đến một cảnh giới luyện đan mới.

Ở một phía khác, Lâm Tiêu bị ném vào lò luyện đan, sau khi cảm thấy lò luyện đan hoàn toàn đóng lại mới buông lỏng áp chế lên người mình.

Đột nhiên, ngọn lửa màu xanh lục trên người hắn như bị kinh ngạc, toàn bộ đều lui về vị trí cách hắn một mét. Điều này khiến một không gian kỳ lạ xuất hiện trong lò luyện đần đầy lửa và nóng.

Lâm Tiêu không bất ngờ với điều này.

Mặc dù hắn không nhận ra loại linh hoả màu xanh lá cây này, nhưng xem ra nó có vẻ rất phổ biến.

Cho dù hắn không có lửa Hoàng Hồng Dương, chỉ dựa vào lĩnh ngộ Hỏa Chi Ý Cảnh, này linh hỏa cũng sẽ không làm gì được hắn.

Nhìn tình hình xung quanh, sắc mặt Lâm Tiêu lộ ra vẻ kỳ quái.

Tại sao cốt truyện này lại quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng phải luyện từ bảy bảy bốn chín ngày mới có thể luyện ra Hoả Nhãn Kim Tinh sao.

Phải nói một điều rằng, điều này là không cần thiết. Thiên Cấp Long Đồng của hắn không hề yếu hơn Hoả Nhãn Kim Tinh là bao.

"Lão già này đúng là có ý định xấu!"

Hắn đã nói mà. Dao Trì Dược Sơn mở cửa với thế giới bên ngoài, điều này có hơi kỳ lạ.

Nếu lo lắng lực lượng Tuế Nguyệt bị ăn mòn, chắc chắn có thể bắt giữ một số người về hoạt động bí mật, không cần phải phô trương như vậy.

Bây giờ xem ra, ý nghĩa thực sự của việc Dao Trì Dược Sơn mở cửa với thế giới bên ngoài là để chờ đợi một người có tư chất kép hàng đầu như hắn rơi vào bẫy.

Tính toán của ông già này thật là khôn ngoan.

Nhưng may mắn là, lão già này muốn mưu hại hắn, nếu không, Lâm Tiêu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để tha cho lão già này một con đường sống.

Suy cho cùng, đối phương đã giải cứu hắn khỏi tay Thánh tử Dao Trì. Ít nhiêu cũng coi như nợ một ân tình.

Còn bây giờ, Lâm Tiêu cũng nghĩ kỹ rồi. Hắn muốn đạo khí, mạng của lão ta, hắn cũng muốn!

Nghĩ vậy, Lâm Tiêu vung tay phải của mình lên.

Tất cả dược dịch trong lò luyện đan đều tụ lại xung quanh Lâm Tiêu. Sau đó, hắn trực tiếp đưa tay vào trong dược dịch và cảm nhận. Vài giây sau, Lâm Tiêu khẽ lắc đầu.

Mặc dù dược dịch này được ngưng luyện từ các thiên tài địa bảo đỉnh cấp, nhưng nó không hề có tác dụng đối với hắn.

Năng lượng Tuế Nguyệt trong cơ thể hắn đã được thăng lên đến trạng thái cực điểm hiện tại. Ngay cả năng lượng Tuế Nguyệt cũng không thể tiếp tục tăng lên, dược dịch này lại càng không thể.

Nhưng nếu hắn không làm được, cũng không có nghĩa là sẽ lãng phí những dịch dược này.

Lâm Tiêu lật tay phải lên, Xích Viêm Trường Kiếm xuất hiện trên tay hắn.

"Chủ nhân, chủ nhân, ngài thế nào rồi? Quái vật Tuế Nguyệt đâu? Ngài đã đánh bại nó chưa?" Giọng nói mềm mại như bông của Tiểu Hoả vang lên.

"Yên tâm đi, tạm thời giải quyết ổn thỏa rồi. Hơn nữa, trạng thái bơ phờ của ngươi, không có thói nói lảm nhảm nữa rồi." Lâm Tiêu cười nói.

Thực ra trong lòng hắn vẫn có chút cảm động.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khi đó nếu không phải Tiểu Hỏa trong nháy mắt biến hóa, ngăn cản quái vật Tuế Nguyệt, nhắc nhở hắn thì hắn sẽ là người bị đánh bay.

Bây giờ câu đầu tiên Tiểu Hỏa nói ra lại là quan tâm hắn, điều này khiến trong lòng Lâm Khiếu cảm thấy rất ấm áp.

“Chủ nhân nói đùa rồi, sau đó khi đợi ta hồi phục lại sẽ tiếp tục ở bên cạnh chủ nhân lải nhải.” Tiểu Hỏa cũng nghe ra là chủ nhân đang nói đùa.

Nhưng lần này bản thân bị thương không nhẹ, cũng không biết phải mất bao lâu để hồi phục. Ít thì một năm rưỡi, nhiều thì ba đến năm năm.

"Ồ, ngươi nói đấy nhé. Vốn dĩ, ta định giúp ngươi hồi phục hoàn toàn và nâng cấp lên trình độ đạo khí, xem ra thôi vậy." Lâm Tiêu nói rồi giả vờ thu nó trở lại nhẫn trữ vật.

"A!? Hồi phục hoàn toàn ư? Còn nâng cấp lên trình độ đạo khí? !"

"Đừng, đừng, đừng thu ta trở lại. Chủ nhân tốt, chủ nhất tốt nhất thiên hạ, ta sai rồi, ta sai rồi!!!"

"Cầu xin ngài mau hồi phục cho ta đi, bây giờ ta cảm thấy linh hồn suy yếu, nói năng cũng không có sức lực, khó chịu quá..." Tiểu Hoả nói rất nhanh với giọng điệu cầu xin.

Lâm Tiêu cong môi, dừng động tác và ngừng đùa giỡn với nó.

"Được rồi, chỉ trêu chọc ngươi thôi. Tiểu Hoả ngươi có thể cảm thấy còn cần thêm những gì để khôi phục hoàn toàn và thăng cấp lên đạo khí." Lâm Tiêu hỏi.

Hắn giỏi luyện đan nhưng hắn không biết nhiều về luyện khí.

"Chủ nhân tốt, đa tạ chủ nhân, lần này Tiểu Hỏa trở thành đạo khí, ta nhất định sẽ vì chủ nhân mà xông vào nước sôi lửa bỏng nhiều hơn, xả thân vì chính nghĩa!"

"Hả?! Chủ nhân, chủ nhân bây giờ ngài đang ở đâu? Đây... năng lượng chứa đựng trong dược dịch này... thật mạnh... thật dày, vừa vặn để khôi phục linh hồn lực của ta. Đợi đã... Đây. .. sao đây hình như là ở trong lò luyện đan vậy?"

Tiểu Hoả vừa mới vực dậy tinh thần và quan sát tình hình xung quanh, vừa nhìn, nó đã giật mình.

Đầu tiên nó bị giật mình bởi loại dược dịch cực mạnh trước mặt, sau đó nó chấn động bởi môi trường có một người và một khí này.

"Tiểu Hỏa chính là Tiểu Hỏa, mặc dù khô héo, nhưng nhãn lực vẫn còn, đây chính là lò luyện đan. . ." Lâm Tiêu giải thích các vấn đề trong và ngoài thông qua truyền âm.

"Hừ! Chết tiệt, dám mưu hại chủ nhân của ta, xem ra lần này ta không thể tha cho ngươi rồi."

"Chủ nhân, ta đã có cách, lấy những này dược dịch này phối hợp với năng lượng Tuế Nguyệt, cũng đủ để ta khôi phục và hoàn thành lột xác. Về phần khí thể của trường kiếm này, chúng ta không cần nữa. Hì hì, có thuộc tính lửa giống như một lò luyện đan này chính khí thể tốt nhất để ta nương thân dưỡng lão, ai còn cần linh kiếm nát đó chứ!” Tiểu Hoả vừa nói vừa cười, càng cười lại càng phấn khích.

Nghe Tiểu Hỏa nói như vậy, Lâm Tiêu có chút kinh ngạc nói: "Cái này có thể tùy tiện đổi sao?"

Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về một tình huống khí linh của linh khí còn có thể hoán đổi 'thân thể'.

"Ha ha, chủ nhân, trong tình huống bình thường chắc chắn là không thể. Nhưng chủ nhân đã nắm giữ lực lượng Tuế Nguyệt, chỉ cần ngài can thiệp một chút, sẽ vô cùng dễ dàng..." Tiểu Hỏa nói, đồng thời giải thích nguyên nhân.

Hai mắt Lâm Tiêu sáng lên khi nghe Tiểu Hỏa nói như vậy. Nếu như vậy, hắn lại có một kế hoạch mới.

"Tiểu Hỏa, chờ ngươi hồi phục rồi, chúng ta hãy nâng cấp Xích Viêm Trường Kiếm này lên trình độ đạo khí, bất luận là phẩm chất gì, chỉ cần là đạo khí là được." Lâm Tiêu nói.

"Hả? Chủ nhân, thăng cấp làm gì chứ? Tiểu Hắc Kiếm mạnh hơn nó rất nhiều, nếu nó vô dụng thì quá lãng phí tài nguyên!" Tiểu Hỏa khó hiểu nói.

"Bảo ngươi làm thì cứ làm, nhiều lời như vậy làm gì, lát nữa sẽ biết!" Lâm Tiêu lười giải thích.

“Ồ ồ ồ! ~~ Tuân mệnh chủ nhân!!” Tiểu Hỏa không nghĩ ngợi nữa, chủ nhân nói gì thì chính là như vậy.

Dù sao nó cũng sẽ sớm có thể hồi phục, hơn nữa sẽ có một khí thân tốt hơn.

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu khôi phục lực lượng linh hồn của ngươi!..."

"Được, chủ nhân! ~~~"

Hành động bắt đầu, một người một khí linh, nhiệt huyết bắt đầu sôi lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK