• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 387: Trưởng công chúa bị người khác cướp đi rồi?

Tiếng cảnh báo của Thiên Địa Văn cung đây là thứ hiếm khi nghe thấy được. Một khi nó kêu lên có nghĩa đã xảy ra việc lớn. Nếu không phải kiểu chuyện xấu như tà ma quấy phá thì cũng là kiểu chuyện tốt thiên giáng hồng phúc.

Nhưng lần này tiếng cảnh báo kêu lên mặc dù không phải kiểu gấp gáp thúc giục nhưng vẫn làm cho mọi người trong Thiên Địa Văn Cung kinh ngạc. Không ít người trong hoàng cung Đại Can cũng vội vã đi tới, muốn biết rõ xem đang xảy ra việc gì.

Xoạt xoạt!

Chỉ trong chớp mắt đã có hai bóng người xuất hiện, mau chóng bay tới Thiên Địa Văn cung.

“Tham kiến bệ hạ, tham kiến Đằng lão.”

“Tham kiến bệ hạ.”

“Tham kiến Đằng thủ tọa.”

Mọi người vội vã hướng người cung kính hai người vừa tới. Người vừa tới đương nhiên là quân vương Đại Can và thủ tọa của Thiên Địa Văn Cung Đằng lão. Biểu cảm trên mặt của Đằng lão lúc này có thể nói là vô cùng đặc sắc.

Mấy ngày nay ông ấy đều ở trong Thiên Địa Văn cung cũng chưa hề đi ra ngoài, hôm nay cũng vì tên tiểu gia hỏa Lâm Tiêu mới ra ngoài gặp bệ hạ. Không ngờ vừa mới nói chuyện với bệ hạ được hai câu thì đã bị tiếng cảnh báo của Thiên Địa Văn cung cắt ngang.

“Yên lặng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có tiếng cảnh báo!” Đằng lão bộc phát chính khí trong cơ thể để ổn định lại tình cảnh rối loạn của mọi người.

“Thưa, thưa bệ hạ và Đằng thủ toạ, vừa nãy chúng thần…..phát hiện không thấy trưởng công chúa đâu.” Thủ lĩnh hộ vệ Toàn Đan cản ánh mắt nghiêm túc bẩm báo.

Hả……lời vừa nói xong thì toàn bộ khung cảnh bỗng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều chết sững. Không thấy trưởng công chúa điện hạ?

Cái này……cái này đúng là được coi như một việc lớn rồi. Nếu như đổi lại là người khác mất tịch chắc chắn không tới mức chuông cảnh báo vang lên. Nhưng đây là trưởng công chúa đấy.

Hôm qua trưởng công chúa đại nhân còn huỷ diệt thuộc hạ của một thế lực lớn.

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì!! Các ngươi đường đường là hộ vệ hoàng thất, thực lực Toàn Đan cảnh, tới một đứa trẻ bảy tuổi cũng không giữ nổi sao!!”

Quân vương Đại Can ánh mắt lạnh lùng, trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ. Anh Túc mặc dù nghịch ngợm ngỗ nghịch, nhưng trong lòng ông ấy vẫn là một bảo bối.

“Điện hạ, có chút kỳ quái, trong tĩnh thất trưởng công chúa ở có vô số trận pháp phòng ngự, cường độ mạnh tới mức trừ phi đạt tới Toàn Đan cảnh nếu không không cách nào mở được.

“Hả? ý của Đằng đại nho là, có cường giả phá vỡ cấm chế trong tĩnh thất đưa trưởng công chúa rời đi?” Quân vương Đại Can nhíu chặt lông mày lại.

Nếu là như vậy thì sự việc lại càng thêm nghiêm trọng.

“Bệ hạ theo ta một chuyến, chỉ cần kiểm tra một chút sẽ rõ nguyên nhân.” Đằng lão nói xong thì vội vã bay về phía tĩnh thất.

Quân vương Đại Can cũng không nhiều lời lập tức đi theo. Rất nhanh sau đó bọn họ có mặt ở tĩnh thất nơi nhốt trưởng công chúa. Càng nhìn tình hình đầu lông mày của ông ấy càng thêm nhíu lại.

“Bệ hạ, đúng là có người thông qua trận pháp phá giải cấm chế của tĩnh thất đưa trưởng công chúa đi. Hơn nữa…hơn nữa trận pháp này tốt tới mức không có khuyết điểm vẫn còn nguyên vẹn chưa mất đi. “ Sắc mặt Đằng lão càng thêm khó coi.

“Hả?” Quân vương Đại Can nghe thấy thế thì ánh mắt càng thêm kỳ quái nhìn Đằng lão.

Cấm chế của gian tĩnh thất này là do ông ấy và Đằng đại nho cùng nhau lập lên. Đến cả trận pháp sư cũng không thể biết cơ quan cài đặt cấm chế ở đâu. Mà trận pháp cấm chế không bị phá huỷ nhưng trưởng công chúa lại mất tích. Vậy thì ngươi mở cấm chế phải biết cách mở sau đó đưa trưởng công chúa đi.

“Bệ, bệ hạ, ta chưa từng nói cho ai biết trận pháp cấm chế này.” Đằng lão cười khổ giải thích.

Chuyện này mà to ra thì thể nào ông ấy cũng bị tính sổ.

“Là sao, ý Đằng đại nho là, ta chính là người sai người khác thả trưởng công chúa ra?” Quân vương Đại Can trợn mắt hỏi lại.

“Không không, không, bệ hạ, còn có một khả năng nữa, đó là người khác dùng trận pháp cao cấp hơn mở cấm chế sau đó đưa trưởng công chúa đi.” Đằng đại nho giải thích.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Muốn phá giải cấm chết vậy cần tới gần nơi thiết lập cấm chế. Muốn vậy thì phải lẩn trách được nhiều tầng hộ vệ. Ngoài những người quen thuộc. Vậy còn ai trong hai ngày nay tới gần tĩnh thất, có bao nhiêu người, thân phận ra sao.” Quân vương Đại Can hỏi thủ lĩnh hộ vệ.

“Thưa bệ hạ, khoảng thời gian này ngoài Đằng thủ toạ thì không có ai tới gần tĩnh thất, không, còn một người nữa, mấy tiếng trước Đằng thủ tọa đưa một đứa bé trai vào trong tĩnh thất.” Thủ lĩnh đội hộ vệ chợt nhớ ra vội vã bẩm báo.

Quân vương Đại Can gật đầu một cái, chuyện này Đằng đại nho đã nói lại với ông ấy. Lúc trước đưa yêu nghiệt thiên tài Lâm Tiêu vào trong tĩnh thất, hắn và Túc nhi nói chuyện hoà hợp với nhau. Vậy thì cũng thật kỳ quái, Túc nhi được ai thả ra, hiện tại đang ở đâu.

“Đúng rồi, Đằng đại nho, tiểu gia hỏa Lâm Tiêu ở đâu?” quân vương Đại Can hỏi.

Lúc nãy hai người chỉ nói được vài câu cũng chưa nói được nhiều chuyện.

“Bệ hạ, tiểu gia hỏa Lâm Tiêu được ta an bài trong thư phòng xem sách, hơn nữa cũng phái hai người tới chăm sóc rồi.” Đằng đại nho đáp.

“Vậy ngươi thả gia hoả kia để đến tìm ta là vì sao? Chỉ để nói với ta về những thứ kinh người gia hoả kia làm ra thôi sao?” Quân vương Đại Can nghi ngờ hỏi.

Thực tế là Đằng đại nho vừa rời khỏi Thiên Văn Cung đã xảy ra chuyện, cái này cũng quá là trùng hợp rồi.

“không, không phải, bệ hạ. Là tiểu gia hoả kia muốn đưa trưởng công chúa đi ra ngoài vài ngày, muốn ta thương nghị với bệ hạ…..” Đằng lão đang nói dở thì dừng lại.

Ánh mắt của ông ấy dần dần trợn to ra. Từ lúc nghe thấy tiếng cảnh báo cho tới lúc điều tra cấm chế, và đến lúc này thì hình như mọi chuyện đã diễn ra theo một cách có lý. Ông ấy luôn để tên tiểu tử kia ra ngoài mọi chuyện, nguyên nhân chủ yếu là vì đó chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.

Một đứa trẻ con thì có thể làm ra chuyện gì chứ. Nhưng bây giờ khi xâu chuỗi tất cả lại thì chuyện này……chắc không phải có liên quan tới tên nhóc kia chứ.

Còn chưa đợi Đằng lão tới thư phòng tìm tên nhóc Lâm Tiêu thì mọi người đã nhìn thấy hai nho gia đang hớt hải chạy tới đứng trước mặt Đằng lão. Dáng vẻ gấp gáp, sắc mặt tái nhợt.

“Đằng, Đằng thủ toạ, không thấy tiểu các hạ Lâm Tiêu đâu ……!!!” hai ngươi vội vã bẩm báo.

Vừa nói xong câu này, những người khác cũng không có phản ứng gì bởi họ không biết những tầng sự việc khác. Chỉ có quân vương Đại Can và Đằng lão thì quay lại nhìn nhau, sau đó cả hai người đều lộ ra vẻ chấn kinh.

Nếu đúng như họ dự đoán thì thủ phạm thả trưởng công chúa có thể là gia hỏa Lâm Tiêu kia, hoặc là có thế lực lớn đứng sau lưng giúp đỡ.

“Đằng đại nho, này, tên gia hoả nay còn nói cái gì nữa không!!” quân vương Đại Can bất lực hỏi.

“Khụ, thưa bệ hạ, tên gia hoả này bảo mượn trưởng công chúa ba ngày, ba ngày sau sẽ trả lại một vị trưởng công chúa hoàn toàn khác trước.” Đằng lão đầu đầy mồ hôi.

“Hai kẻ này luôn làm người khác lo lắng, lại chạy vào đúng lúc này! Thế lực sau lưng Lôi Hổ Trại đã có động tĩnh rồi.” Quân vương Đại Can lên tiếng.

“Cái gì!! Vậy, vậy lúc này trưởng công chúa chạy loạn không phải là…..”Mặt Đằng lão càng thêm lo lắng.

“Được rồi, ta bây giờ sẽ phái ảnh vệ toàn lực đi tìm.” Quân vương Đại Can lắc đầu u sầu nói.
Chương 388: Để ta làm ảo thuật cho ngươi xem

Khi người trong hoàng thất Đại Can và Thiên Địa Văn Cung đang vội vã, nhốn nháo tìm kiếm xung quanh thì hai đứa nhỏ, Lâm Tiêu và ni tử Anh Túc đã thay một bộ quần áo của người bình thường và bước lên phố của vương triều Đại Can.

Bây giờ là sau bữa tối, trên phố có rất nhiều người.

Cô bé trong tịnh thất có thể cáu kỉnh mắng nho gia, đại nho trước đó, lúc này lại đang túm lấy vạt áo của Lâm Tiêu một cách khác thường.

Ánh mắt cô vừa hồi hộp vừa phấn khích, điều này khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên.

"Tiểu ni tử, tại sao ngươi lại trở thành người có hội chứng sợ xã hội rồi?" Lâm Tiêu tò mò hỏi.

"Hả?! Sợ gì cái gì chứ." Anh Túc tiến lại gần Lâm Tiêu vài bước.

"Ý của ta là ngươi căng thẳng gì chứ? Không phải là trốn khỏi cung thôi sao? Đây cũng không phải là lần đầu tiên." Lâm Tiêu cười nói.

“Bản, bản công chúa, hừm…không phải lần đầu tiên ta trốn ra ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên đi trên phố, cũng là lần đầu tiên bên cạnh có nhiều người bình thường như vậy.” Tiểu ni tử Anh Túc nhìn ngó xung quanh, có chút tò mò.

"Hả? Đây là ngươi lần đầu tiên lên phố sao... ồ đúng, thân phận của ngươi quả thực không thích hợp tiếp xúc nhiều người bình thường như vậy." Lâm Tiêu thoạt kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức hiểu ra.

Hay là do Sát Sinh Ý Cảnh.

Bây giờ cô gái này đang khống chế Sát Sinh Ý Cảnh theo bản năng, một khi cảm xúc của cô kích động, có thể sẽ dẫn đến Sát Sinh Ý Cảnh, chứ đừng nói đến là bùng phát sát sinh.

Nếu Sát Sinh Ý Cảnh bộc phát giữa đám người bình thường, chỉ riêng sát khí ngập trời cũng có thể xuyên thủng tuyến phòng ngự tâm lý của tất cả những người bình thường. Những người yếu tim có thể trở thành kẻ ngốc ngay tại chỗ.

"Chỉ cần nắm tay ta là được rồi, có ta ở đây, khí tức sát sinh của ngươi sẽ không đả thương bất cứ ai." Lâm Tiêu đưa tay ra, cười nói.

"Ừm, được rồi!" Tiểu ni tử Anh Túc không từ chối, cô nhảy đến bên cạnh Lâm Tiêu và nắm lấy tay hắn.

Quả nhiên, sau khi nắm lấy tay Lâm Tiêu, cô cảm thấy căng thẳng trong lòng đột nhiên biến mất. Điều này làm cho Anh Túc không khỏi sững sờ nhìn Lâm Tiêu.

Nếu như sau này luôn có Lâm Tiêu ở bên thì tốt quá rồi.

“Ọc ọc ọc ọc! ~~” Một âm thanh truyền tới.

Lâm Tiêu quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào bụng của ni tử Anh Túc.

"Đây là người... đang muốn đi vệ sinh sao?!" Lâm Tiêu cau mày hỏi.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô bé bảy tuổi, những nhu cầu hàng ngày vẫn rất cần thiết.

Chẳng lẽ ăn phải cái gì hỏng sao?

"Không phải! Ta chỉ là đói bụng, lúc lẻn ra ngoài còn chưa ăn cơm, sau đó bị bắt nhốt hai ngày qua cũng chưa ăn, bây giờ bụng đói rồi. . ." .!" Anh Túc nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt ấm ức.

Lâm Tiêu liếc nhìn, lẽ nào đây không phải là tự làm tự chịu sao? !

Hắn vô thức lật tay, cố gắng lấy một ít thức ăn từ trong nhẫn trữ vật ra nhưng sau đó nhớ ra, sau khi dùng Đại Luân Hồi Thuật trở lại nơi này, không chỉ có lực lượng trong cơ thể bị phong ấn, đạo khí tiểu kiếm và nhẫn trữ vật cũng tạm thời biến mất.

"Trên người ngươi có mang theo tiền không?" Lâm Tiêu hỏi.

Khi Anh Túc nghe vậy, cô mở to mắt nhìn hắn, nói: "Ta chưa từng dùng tiền bao giờ..."

Lâm Tiêu: "..."

Dù sao cô ấy cũng là trưởng công chúa, mới bảy tám tuổi, chuyện này cũng có thể hiểu được.

"Vậy thì nhịn đói đi, dựa vào tu vi thực lực hiện tại của người, nhịn đói hai ngày chắc cũng không sao." Lâm Tiêu nhún nhún vai nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nếu đổi lại là nơi nào khác, dễ dàng giết chết hai yêu thú có thể bán được không ít tiền. Nhưng đây là nơi ở gần hoàng cung Đại Can, thật sự không có yêu thú, dã thú xuất hiện.

Có lẽ lúc này, phía hoàng cung Đại Can đã phát hiện sự biến mất của họ, chắc hẳn đã phái rất nhiều người để truy tìm họ. Hắn không muốn bị phát hiện sớm như vậy.

“Ọt ọt ọt!” Âm thanh đó lại vang lên.

Ngay khi Lâm Tiêu đang định trêu trọc thêm vài câu thì mới phát hiện âm thanh kia không phải phát ra từ bụng đối phương, mà là —— từ chính bụng của mình.

Hả! ? Lúc này hắn cũng cảm thấy hơi đói.

Điều này làm cho Lâm Tiêu cảm thấy có chút thú vị, lần trước khi hắn cảm thấy đói đã là hơn trăm năm trước rồi.

Thật không ngờ, Đại Luân Hồi Thuật còn chú ý đến khía cạnh này.

"Hì hì, xem ra có ngươi có thể cùng ta nhịn đói rồi." Tiểu ni tử Anh Túc hả hê cười nói.

Tiếng bụng ọc ọc của hai người khiến sự căng thẳng của Anh Túc biến mất.

Đi được một lúc, hai người đến một hội chợ đêm. Đèn ở đây sáng rực và đầy màu sắc, không khí tràn ngập mùi của các loại đồ ăn vặt.

Anh Túc nhìn trái nhìn phải, thứ gì cũng cảm thấy rất mới mẻ. Đối với cô, nơi này giống như một thiên đường, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó kể từ khi sinh ra.

So với hoàng cung mà trong mắt Anh Túc, nó chẳng khác gì ngục tù lạnh lẽo. Từ sáng đến tối đều bị theo dõi, trông chừng với danh nghĩa chăm sóc cô. Ngay cả khi cô tìm được cơ hội ra ngoài để chứng tỏ bản thân thì cũng sẽ bị bắt về ngay lập tức.

Không ai tin cô cả, ngay cả phụ hoàng cô cũng vậy, vì sợ giây tiếp theo cô sẽ lại bộc phát, hại người khác cho nên đến tận bây giờ cô vẫn không có một người bạn nào cả. Cô cảm thấy trái tim mình như đang dần đóng băng.

Cho đến khi tiểu gia hoả trước mặt xuất hiện, bàn tay nắm lấy tay cô không lớn, nhưng vô cùng ấm áp.

"Lâm Tiêu, đó, đó là cái gì? Trông ngon quá!!!" Tiểu ni tử Anh Túc nhìn chằm chằm quầy bán đồ ăn vặt, không thể bước chân đi.

"Cái này ở thế giới này có lẽ là bánh bao nướng, bên ngoài giòn bên trong mềm, thịt thơm ngon ngọt nước, cắn một miếng giống như là uống canh." Mũi của Lâm Tiêu cũng khẽ động đậy, cảm giác như tiết nhiều nước bọt hơn.

Chưa kể, khi đói nhìn thứ gì cũng đều rất ngon.

Ọt ọt! ~~

Ọt ọt ọt! ! ~~Bụng hai người réo lên ầm ĩ.

“Hay là chúng ta đến bờ sông đi dạo một chút đi, có lẽ ở đó yên tĩnh hơn, hơn nữa cũng sẽ không có những mùi này.” Lâm Tiêu đề nghị.

Nếu cứ ngửi những mùi vị hấp dẫn này, mà trên người không có tiền, hắn sợ tiểu ni tử không nhịn được liền trực tiếp đi cướp lấy.

“Không, khó khăn lắm mới đến được nơi như vậy, ta không muốn đi.” Tiểu ni tử Anh Túc lắc đầu, cô cảm thấy rất thích bầu không khí ở đây.

Ở đây không ai biết cô, không ai nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, hơn nữa...còn có rất nhiều món ăn ngon. Chỉ là không có tiền thôi! ! ! Hu hu!

Hơn nữa, thông qua lời giới thiệu của Lâm Tiêu, cô mới biết, hóa ra những thứ nhìn ngon mắt này đều có giá cả rất rẻ, chỉ cần một viên linh thạch hạ phẩm là có thể mua được tất cả những thứ bày bán ở những quầy đồ ăn này.

Sớm biết như vậy khi ra ngoài đã mang theo linh thạch rồi, thật hối hận!

Hay là! ~~ lẻn về hoàng cung lấy một linh thạch ra đây?

Đối với những việc như trộm, cướp và lấy không đồ, với thân phận là trưởng công chúa, cô vẫn sẽ không làm.

Cứ như vậy, hai tiểu tử nhìn chằm chằm vào quầy đồ ăn bên cạnh, không rời mắt đi chỗ khác.

Hai người mặc dù mặc quần áo của người bình thường, nhưng dáng vẻ và khí chất thì người khác đều không thể so được. Một tiểu mỹ nhân như viên ngọc được chạm khắc tinh xảo, nhỏ nhắn xinh đẹp. Một tiểu tử anh tuấn, khí chất phi phàm, làn da trắng mịn. Thoạt nhìn, đã biết không phải là một đứa trẻ con nhà bình thường.

"Hai cháu nhỏ, đây, đây là kẹo bà tự tay làm, rất ngọt, các cháu ăn thử đi." Một bà lão bán kẹo đi tới trước mặt hai người, cười hiền từ nói.

"Hả!? Cho, cho cháu sao?" Vẻ mặt Anh Túc vô cùng kinh ngạc, trong mắt cô có những cảm xúc rất phức tạp.

Từ trên người bà lão này, cô lại cảm nhận được một loại ấm áp hoàn toàn khác.

"Cầm lấy đi, cháu gái của ta cũng tầm tuổi cháu, nhưng cháu xinh hơn cháu gái ta nhiều, nhìn đã biết là một đứa trẻ ngoan!" Bà lão cười nói rồi nhét mấy viên kẹo tự làm vào tay Tiểu Anh Túc.

Nghe những lời này, nhận lấy kẹo, nhất thời Tiểu Anh Túc cảm nhận được tay mình nặng hơn trái tim cô lại có một dòng điện ấm áp chạy qua.

“Cảm ơn… bà, cháu sẽ ăn thật ngon.” Giọng nói của Tiểu Anh Túc có chút run rẩy.

Bà lão đó ừ một tiếng, xoa đầu Tiểu Anh Túc, cười nói: "Không có gì, cháu muốn ăn thì qua chỗ bà."

Tiểu Anh Túc lặng lẽ gật đầu, cắn nhẹ môi và điều chỉnh cảm xúc trong lòng mình.

Giây tiếp theo, cô chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên một cái, viên kẹo trong tay biến mất.

"Lâm--- Tiêu!! Trả lại kẹo cho ta!!!" Anh Túc hét lên và xông qua đó. Sát ý trong người cô gần như bị khơi dậy.

"Muốn ăn bánh bao nướng à, chờ một chút, ta sẽ làm ảo thuật cho ngươi xem." Lâm Tiêu ngăn Anh Túc lại, giải thích nói.
Chương 389: Bánh, bánh bao nướng của ta

Ngay lúc cô bé Anh Túc nghe thấy ba chữ bánh bao nướng, lập tức đứng im tại chỗ.

Lời nói của cái người trước mặt này, cô bé vẫn rất tin tưởng.

So với kẹo thủ công thì bánh bao nướng có sức hút không chỉ lớn hơn mười lần đâu.

Nếu như có bánh bao nướng để ăn, cô bé nhất định có thể ăn mười cái, à không, là mười lăm cái!

“Nhưng, nhưng chúng ta không có tiền mà!” Cô bé Anh Túc thắc mắc hỏi.

“Không có tiền, có thể kiếm! Thôi đi, có nói thì một cô bé như muội cũng chẳng hiểu được.

Lâm Tiêu không nói gì thêm, trực tiếp bắt tay vào hành động.

Đầu tiên, hắn bẻ mấy cành cây sạch sẽ ở cái cây bên cạnh xuống, bẻ xuống một miếng kẹo nhỏ cỡ ngón tay cái.

“Cô bé, nhìn cho kỹ nhé!”

Nói xong, bàn tay đang cầm kẹo thủ công của Lâm Tiêu bắt đầu từ từ nhào nặn, một tia sáng mờ nhạt ẩn hiện giữa các ngón tay của hắn.

Cô bé Anh Túc hoàn toàn không biết Lâm Tiêu đang làm gì.

Ma thuật? Trò chơi?

Đó là thứ gì vậy?

Ngay khi mặt cô bé ngơ ngác đầy dấu hỏi chấm, còn định cướp lấy một miếng kẹo thủ công thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Bàn tay kia của Lâm Tiêu tự nhiên lại bốc khói, mà lại còn là những làn khói mỏng manh, mềm mại như tấm vải tuyn trắng.

Sau đó chỉ thấy Lâm Tiêu lấy ra một cành cây, đem những sợi tơ mềm mại trắng như tuyết kia quấn từng tầng, từng tầng lên cành cây, tạo thành một quả cầu tuyết nho nhỏ.

Quả cầu tuyết càng quấn càng to, trong không khí cũng dần dần tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, thấm vào lòng người.

Cũng thu hút không ít người xung quanh. Đặc biệt là các bạn nhỏ, tụi nhỏ không nhịn được mà chẹp chẹp miệng, giống như đang ăn cái hương vị đó vậy.

“Xong rồi, nếm thử đi, ăn như này chắc là sẽ ngon hơn là trực tiếp ăn kẹo thủ công nhiều.” Lâm Tiêu khẽ cười, đem thành phẩm trong tay mình đưa cho cô bé Anh Túc còn đang ngơ ngác.

“Lâm Tiêu, đây, đây là cái gì vậy? Thần kỳ quá! Chút xíu kẹo như vậy mà có thể biến thành nhiều ơi là nhiều như này!!” Cô bé Anh Túc tròn mắt kinh ngạc hỏi.

“Cái này gọi là kẹo bông gòn, muội là người đầu tiên trên thế giới này được ăn nó đó nha.” Lâm Tiêu nói.

Cô bé Anh Túc nhận lấy cây kẹo bông gòn, nó mềm mại, mịn màng, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay đi vậy.

“Kẹo bông gòn? Ta rất thích cái tên này.” Nói xong câu này, cô bé Anh Túc không nhịn được mà há miệng cắn một miếng.

Giống y như cô bé nghĩ, cái kẹo bông gòn này chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi là lập tức lõm vào một miếng rồi.

cô bé Anh Túc liếm môi, đó là một vị ngọt ngào tan trên đầu lưỡi mà cô bé chưa bao giờ được nếm, nó kích thích vị giác của cô bé.

Sau đó, miếng thứ hai, miếng thứ ba,.... cô bé Anh Túc hoàn toàn không thể dừng lại được.

Một cây kẹo bông gòn siêu to, trong nháy mắt đã bị ăn gần hết.

“Nương, cái thứ ngọt ngọt, trắng trắng kia là gì vậy???”

“Cha, con...con cũng muốn cái kia!!”

“Nương, cái kia trông ngon quá, mua cho con đi, mua cho con đi mà.”

“Ngọt quá, con chưa ăn đã cảm thấy cực kỳ ngon rồi, cha mua cho con một cái đi.”

Người bên cạnh cũng nhìn đến ngơ ra.

Mãi tới khi cây kẹo bông gòn bị cô bé Anh Túc ăn mất một nửa, mấy đứa nhỏ mới kịp phản ứng. Ồn ào đòi người lớn ở bên cạnh mua thứ này cho chúng nó.

Những người lớn này sắc mặt đều lộ vẻ khó xử, thứ này bọn họ đều không biết nó là gì thì sao mà mua?

Huống hồ bọn họ sống mấy chục năm ở vương triều Đại Can này rồi, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này.

Cuối cùng, có hai người lớn không chịu nổi đứa nhỏ nhà mình lèo nhèo, chỉ đành tới bên cạnh hai người Lâm Tiêu.

“Xin chào, ta muốn hỏi một chút, thứ này là gì vậy? Các ngươi mua ở đâu vậy??” Một người lên tiếng hỏi.

Lúc Lâm Tiêu làm kẹo bông gòn, không mấy ai chú ý.

“Thứ này là kẹo bông gòn, là ta tự mình làm ra, nơi khác chắc là không có bán đâu.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng đáp.

Người khác nghe vậy liền ngẩn ra.

Đứa nhỏ này tự làm á?

Tay nghề được đấy chứ!

Bọn họ đúng là lần đầu nhìn thấy.

“Vậy, vậy có thể bán cho ta một cái không??” Người kia khó xử nói.

“Có thể, năm đồng tiền.” Lâm Tiêu giơ năm ngón tay đáp.

“Được được được, vậy ta lấy hai cái.” Người này tỏ vẻ vui mừng, nhanh chóng lấy ra mười đồng đưa cho Lâm Tiêu.

Điều này khiến cho cô bé Anh Túc bên cạnh kinh ngạc không thôi.

Cái gì?

Năm đồng tiền?

Lâm Tiêu này thật xấu xa!

Cô bé vốn dĩ không có khái niệm về giá trị đồng tiền, nhưng vừa rồi cũng hiểu được một ít, một cái bánh nướng mất ba đồng, một viên kẹo thủ công thì một đồng.

Mà vừa rồi Lâm Tiêu chỉ dùng một phần năm của viên kẹo thủ công để làm ra một cái kẹo bông gòn mà thôi.

Điều này tức là gì, cô bé Anh Túc niết ngón tay, ánh mắt mở lớn.

Lợi nhuận gấp hai mươi lần đó nha!!!

Xấu xa, thật quá là xấu xa!!!

Cô bé Anh Túc lại ăn thêm một miếng kẹo bông gòn. Chuyện này chẳng liên quan gì tới cô bé cả, trọng điểm bây giờ là, Lâm Tiêu có mười đồng rồi, bọn họ có thể mua bánh bao nướng để ăn rồi.

Vừa nghĩ tới bánh bao nướng, cô bé Anh Túc lại chảy nước miếng.

Nhưng mà, Lâm Tiêu lại không mang số tiền này đi mua bánh bao nướng, mà lại quay về cái sạp nhỏ của bà lão bên cạnh, mua nốt mấy miếng kẹo thủ công còn lại.

Sau đó, đương nhiên là làm kẹo bông gòn rồi.

Chỉ thấy Lâm Tiêu lại bẻ xuống một miếng kẹo, khẽ miết miết, sợi bông trắng như tuyết, ngọt ngào, lại xuất hiện.

Lúc này, mọi người xung quanh đều quan sát rất chăm chú.

Vốn dĩ bọn họ còn muốn học lỏm, dù sao thì thứ mà một đứa bé bảy tuổi có thể làm ra được, thì người lớn như bọn họ sao lại không làm được cơ chứ.

Nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy đứa nhỏ này làm ra kẹo bông gòn thì bọn họ cũng đã hoàn toàn ngơ luôn rồi.

Đây là cái gì vậy?

Làm sao mà làm được vậy?

Phương pháp làm thật là đẹp mắt. Chuyện này quá là thần kỳ.

Các loại âm thanh ngạc nhiên vang lên.

Cứ như vậy, kẹo bông gòn của Lâm Tiêu cứ từng cái từng cái được tiêu thụ ra bên ngoài một cách nhanh chóng.

Mỗi một người sau khi nếm thứ kẹo bông gòn đều khen không dứt lời.

Đoàn người xếp hàng mua kẹo bông gòn càng ngày càng dài.

Cô bé Anh Túc đứng bên cạnh cứ như một công cụ hình người, hết chặt cành cây rồi lại thu tiền, giao kẹo bông gòn.

Trong mắt cô bé, số tiền này đều là bánh bao nướng!

Hehehe, ngày tháng sau này bọn họ chẳng cần lo lắng chuyện ăn uống nữa rồi.

Lúc này, khi Lâm Tiêu đang làm kẹo bông gòn, cũng phát hiện ra một vấn đề.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hắn có thể làm ra kẹo bông gòn, đương nhiên là vì sử dụng một ít năng lượng của Hỏa Chi Ý Cảnh.

Lúc mới bắt đầu thì không có cảm giác gì, thế nhưng sau khi làm mười mấy cái kẹo bông gòn, hắn đã có chút phát hiện, ý cảnh chi lực tuy là có thể sử dụng, thế nhưng mà sẽ ảnh hưởng tới thời gian tồn tại của hắn ở trong ‘quá khứ’ này.

Lâm Tiêu âm thầm cảm nhận được, vốn dĩ bản thân có thể ở trong này ba ngày, thì bây giờ, sau khi làm mười mấy cái kẹo bông gòn, thì thời gian rút lại mất mười mấy phút rồi.

Tuy không nhiều, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Xem ra, mức độ sử dụng ý cảnh chi lực có liên quan tới thời gian tồn tại.

Ngay khi Lâm Tiêu và cô bé Anh Túc bán ra hơn ba mươi cái kẹo bông gòn, chuẩn bị nghỉ ngơi, mua vài cái bánh bao nướng lót dạ. Một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện trong lòng Lâm Tiêu.

Không đợi hắn kịp phản ứng, sức mạnh cực lớn, kèm theo ánh sáng chói mắt và áp lực hung hăng đè xuống con phố đêm.

Ầm ầm ầm!!!

Toàn bộ con đường đều hóa thành tro bụi.

“Khà khà khà...cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Yêu nữ Đại Can!”
Chương 390: Ta, ở tương lai đợi ngươi đến

“Từ sư huynh, huynh không phải là định thẳng tay chém chết yêu nữ Đại Can đấy chứ.”

“Nghĩ gì vậy, có thể một mình giết hết cả cái Lôi Hổ Trại, giết đệ đệ của ta, một chiêu vừa nãy của ta cũng chỉ làm trọng thương là cùng.”

“Từ sư huynh lợi hại, yêu nữ Đại Can này cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Không trốn trong hoàng cung Đại Can đi chạy ra ngoài cho chúng ta cơ hội này.”

“Đúng vậy, nếu như cứ trốn trong hoàng cung Đại Can chúng ta đúng là không thể giết chết nàng ta.”

“Hừ! Dám giết đệ đệ ta, kể cả trốn trong hoàng cung Đại Can ta cũng phải phá huỷ cả cái hoàng cung Đại Can, sau đó đích thân giết từng kẻ một trước mặt yêu nữ đó.”

Ở một vùng đất hoang phế nào đó trên lãnh thổ vương triều Đại Can, ba nam nhân cơ thể tràn đầy linh lực đang nói cười rôm rả. Đối với tình hình thảm khốc ở phía dưới không hề có chút để tâm.

Nếu giống như suy tính của ba kẻ này, một chiêu vừa này đối với người thường chắc chắn chết tan xương, nhưng tiểu Can Anh Túc thì không chết. Hơn nữa còn vượt ra khỏi suy tính của bọn họ, không những không chết mà đến một vết thương cũng không có.

Bởi vì……rắc rắc!! Lâm Tiêu vươn người rũ bỏ đống đổ nát đang đè lên người, từ từ thả người được bảo vệ trong lồng ngực hắn ra, đó chính là tiểu Anh Túc.

Cơ thể nàng ngoài bụi đất ra thì không có bất kỳ thương tích nào. Thời khắc nguy hiểm khi nãy Lâm Tiêu còn chưa kịp lo cho bản thân hắn đã theo bản năng bảo vệ tiểu nha đầu này.

Cơ thể hắn đã trải qua trăm tu ngàn luyện, kể cả có là trước đây cũng mạnh hơn những cường giả bình thường gấp ngàn lần. Lâm Tiêu đưa mắt nhìn ba kẻ kia.

Cường giả sinh tử cảnh, mặc dù không có cách nào dùng thần lực để kiểm tra nhưng chỉ cần dùng mắt thường và trực giác phán.

Lúc Lâm Tiêu đang nghĩ cách làm thế nào để giải quyết ba kẻ kia.

Ầm!

Một loại khí tức sát sinh xộc thẳng lên trời, tràn ra khắp cả vùng hoang phế này. Chỉ trong khoảng 1 giây lấy Lâm Tiêu là trọng tâm xung quang hắn khoảng 100m đã ngập trong màu đỏ của máu tiếng nổ vang khắp bốn phương.

Một giây trước còn là hoàng hôn, một giây sau là đêm máu.

Ba cường giả sinh tử cảnh sững sờ, Lâm Tiêu cũng sững sờ tại chỗ.

“Lão bà bán kẹo, bánh bao nhân thịt, lại còn nhiều trẻ con đến chơi với ta như vậy, đều chết rồi, chết rồi.” Can Anh Túc mắt đỏ toàn thân phát ra khí tức thê lương, nhìn chằm chằm vào ba kẻ kia.

“Hả? Thật kỳ quái, rõ ràng chỉ là một Luân Hải cảnh sơ kỳ, vậy mà có thể tạo ra khí tức kinh người tới vậy.

“Bảo sao đệ đệ ta chết trong tay ngươi, không nghĩ tới yêu nữ Đại Can lại còn có trò này.”

“Cứ cảm thấy có chút không yên lòng, chúng ta mau động thủ bắt yêu nữ lại.”

Ba cường giả sinh tử cảnh nhìn thấy ánh mắt của Can Anh Túc biểu cảm trên mặt lại càng thêm trầm xuống.

“Bọn họ chỉ là những người vô tội, tại sao lại giết bọn họ?” Tiểu Anh Túc bay lên trên biểu cảm lạnh lùng hỏi.

“Vô tội? Thì có làm sao, liên quan gì tới bọn ta, chỉ là những con kiến hôi tầm thường, chết cũng đã chết rồi. Yêu nữ, chả nhẽ ngươi đang thương cảm cho bọn chúng? Nói vậy ngươi cũng đã giết bao nhiêu người vô tội rồi?” Một kẻ trong số đó lên tiếng hỏi.

Tiểu Anh Túc nghe thấy thế thì toàn thân run lê phản bác: “Kẻ ta giết đều là kẻ đáng chết, kẻ ác ôn. Còn các ngươi chính là giết người vô tội!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Hahaha, các ngươi đi tranh luận với một con nha đầu có tác dụng gì, giết cũng đã giết. Ta nói cho yêu nữ nhà ngươi. Ngươi ở Lôi Hổ Trại giết đệ đệ ta. Hôm nay ta sẽ phá nát hoàng cung Đại Can, giết tất cả người thân của ngươi, đến cả thằng nhóc đứng bên cạnh ngươi ta cũng sẽ dùng dao lóc từng miếng trên người nó trước mặt ngươi.”

Kẻ kia dùng ánh mắt lang sói nhìn chằm chằm tiểu Anh Túc. Mặc dù hắn cảm thấy điều bất thường trên người yêu nữ này nhưng cũng chả có lòng đi để ý. Thực lực tu vi chỉ là Luân Hải cảnh sơ kỳ trong mắt cường giả sinh tử cảnh chính là một hạt cát nhỏ, không có chút gì đáng để ý.

Tuy nhien sau khi hắn nói ra lời này chỉ nghe một tiếng vang. Làn sương đỏ từ trong cơ thể tiểu Anh Túc như thông qua từng lỗ chân lông bạo phát ra ngoài mái tóc đen dài cũng biến thành màu đỏ máu.

Lúc này một chiếc bóng quỷ thần màu đỏ cũng xuất hiện sau lưng nàng ta đồng thời sức mạnh bản thân cũng tăng lên gấp bội lần.

Bỗng một thân ảnh nhỏ bé đứng chắn trước mặt nàng trực tiếp ôm nàng vào trong ngực. Đó chính là Lâm Tiêu, hơn nữa lúc Lâm Tiêu chạm vào Can Anh Túc hắn cũng hấp thụ hết sự bạo phát của năng lượng sát sinh.

Đổi lại nếu là người khác làm như vậy chính là đi tự sát, nhưng ý cảnh sát sinh trên người hắn và tiểu nha đầu lại cùng chung một nguồn gốc. Cho nên với một kẻ ý cảnh sát sinh viên mãn như Lâm Tiêu kể cả tiểu nha đầu có bạo phát mạnh hơn nữa thì cũng không có vấn đề gì.

Tiểu Anh Túc mắt đang đỏ như máu dần dần thanh tỉnh.

“Lâm Tiêu, ngươi, ngươi đang làm cái gì? Tại sao trên người ngươi lại có nguồn năng lượng như của ta?” Tiểu Anh Túc kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì chúng ta có mối quan hệ không hề bình thường, sau này ngươi sẽ hiểu. Hôm nay, để ta ra tay.” Lâm Tiêu xoa đầu tiểu Anh Túc cười nhẹ nói.

Hắn đại khái đã hiểu ra vì sao bản thân lại xuất hiện đúng khoảng thời gian này. Ba kẻ này có lẽ chính là người tạo ra tâm ma cho Can Anh Túc. Nếu bản thân hắn không xuất hiện ở đoạn thời gian này có lẽ ba tên này đã vào trong hoàng cung Đại Can, sau đó làm những việc đáng sợ trước mặt tiểu Anh Túc.

Từ đó làm nàng ấy bạo phát năng lượng sát sinh đáng sợ, tính cách cũng đại biến triệt để đi vào con đường giết chóc. Vậy hôm nay bản thân hắn phải diệt đi gốc rễ chuyện này rồi.

“Ngươi muốn ra tay! Nhưng, nhưng thực lực của ngươi có mạnh thì cũng không thể thắng được bọn họ” Tiểu Anh Túc kéo tay Lâm Tiêu, không muốn để hắn đi.

“Yên tâm, đối phó với mấy thứ rác rưởi này không có vấn đề gì. Chỉ là, lần sau muốn gặp mặt phải đợi tới lúc ngươi trưởng thành rồi.” Lâm Tiêu cười nói.

Sử dụng ý cảnh sẽ làm hao mòn thời gian hắn xuất hiện ở đây, muốn giải quyết ba tên cường giả sinh tử sợ rằng thời gian hắn còn ở đây sẽ chả còn là bao.

“Ngươi, ngươi muốn rời đi? Ngươi đi đâu? Ta, ta cũng đi cùng.” Tiểu Anh Túc nắm chặt tay Lâm Tiêu.

Hai người là lần đầu gặp mặt mặc dù lúc mới đầu không mấy vui vẻ nhưng sau một ngày nàng chợt phát hiện, ngày hôm nay là ngày vui nhất trong trí nhớ của nàng. Nghe thấy Lâm Tiêu nói muốn đi nàng đột nhiên cảm thấy không nỡ.

“Yên tâm, ta ở tương lai đợi ngươi.” Lâm Tiêu nói xong thì vỗ vào người tiểu Anh Túc một cái.

Tiểu Anh Túc bị vỗ một cái thì quay trở lại mặt đất, còn chưa đợi nàng nói gì Lâm Tiêu đã hướng tới ba kẻ kia. Tiểu Anh Túc muốn bay lên nhưng không còn ở trạng thái bạo phát lúc nãy, năng lượng sát sinh ban nãy đã bị Lâm Tiêu hấp thụ hết.

Nhìn thấy Lâm Tiêu ngày càng xa nàng không nhịn được hét lên: “Lâm Tiêu, ngươi nhất định phải đợi ta, ta còn muốn ăn kẹo bông do ngươi làm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK