• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 151: Sáu tầng liên tiếp đều là tượng, chuyện gì đang xảy ra?

Lâm Tiêu muốn làm gì? Không phải hắn cho rằng mình có thể ngộ được điều gì khi chạm vào pho tượng đó chứ?

Loại chuyện tham ngộ bí ẩn này chỉ liên quan đến ngộ tính.

Ngộ tính không tốt thì dù có đến gần đến đâu thì đào sâu vào pho tượng cũng sẽ không thể lĩnh ngộ được gì.

Tất cả thiên kiêu chỉ liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt và vội vàng tiếp tục tham ngộ pho tượng.

Nhưng một giây sau đó, pho tượng hình rồng thực sự bắt đầu chấn động.

Một đạo ánh sáng vàng cùng với tiếng rồng gầm vang lên.

Tất cả các thiên kiêu hoàn toàn chết lặng.

Không phải chứ! ? Đây chính là ngộ sao?

Vừa rồi Lâm Tiêu đã đi loanh quanh, nhưng bây giờ chỉ cần chạm vào pho tượng một chút mà đã tham ngộ ra điều bí ẩn rồi sao?

Thật hay giả vậy?

Lẽ đây mới là mở ra phương thức thật sự?

Sau khi ánh sáng vàng tràn vào cơ thể Lâm Tiêu, danh sách được cập nhật.

( Hạng nhất, Lâm Tiêu, 18.000 điểm tích luỹ chân long.)

( Hạng nhì, Can Anh Túc, 10600 điểm tích luỹ chân long.)

(Hạng ba, Lãnh Vô Lệ, 1450 điểm tích luỹ.)

Mẹ kiếp! ! !

Tám nghìn điểm?

Lâm Tiêu chỉ tuỳ tiện sờ một chút mà đã nhận được 8.000 điểm.

Quá là khoa trương rồi.

Rốt cuộc quy tắc tham ngộ của tầng thứ hai này là gì? Lẽ nào không phải là kiểm tra ngộ tính sao?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của thiên kiêu, thân thể Lâm Tiêu lóe lên bạch quang rồi biến mất ở tầng hai.

Mọi người im lặng hai giây.

Tất cả đổ xô về phía pho tượng, hàng trăm bàn tay chạm vào pho tượng hình rồng, sờ lấy sờ để.

Nhưng sau khi sờ trong vài phút, thực sự không có chút tác dụng nào.

Tại sao chứ?

Lâm Tiêu có thể, tại sao họ lại không thể? Đây rõ ràng là sự phân biệt đối xử.

Ngoại trừ một số người không bỏ cuộc, tiếp tục sờ thì hầu hết mọi người đều ngồi về chỗ cũ và dành thời gian để tham ngộ.

Khi mọi người trên tầng hai bắt đầu tham ngộ thì ở tầng thứ ba của tháp Chân Long Thiên Mệnh sau khi Lâm Tiêu xuất hiện ở đây, vẻ mặt hơi sửng sốt.

Hắn vô thức nhìn về tứ phía xung quanh mình.

Nếu không phải hắn chỉ nhìn thấy tiểu ni tử và Lãnh Vô Lệ ở đây thì hắn sẽ cảm thấy mình vẫn đang ở tầng hai.

Đúng vậy, bố cục của tầng ba giống hệt như tầng hai, gần như không có sự khác biệt.

Điểm khác biệt duy nhất là hình pho tượng được đặt ở trung tâm đã thay đổi. Đó là một pho tượng có đầu rồng, mình sư tử với khuôn mặt ung dung điềm tĩnh.

Khí tức tỏa ra từ đố khiến người ta có cảm giác thoải mái, vui vẻ và yên bình.

Lại là một bức tượng khác! ?

Lâm Tiêu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nhìn hình dáng của pho tượng này.

Nếu pho tượng ở tầng hai là rồng trợn mắt thì đây là con rồng khác Toan Nghê.

**Chú thích: Toan Nghê là một động vật thần thoại trong văn hóa Trung Quốc, là biến thể kết hợp từ lân (hay sư tử)

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Con rồng này có tên khác là Thuỵ Thú.

Toan nghê có hình dạng giống như một con sư tử, thích yên tĩnh bất động. Tĩnh này là của vô tư, không màng danh lợi, chỉ giữ cho mình đức tốt.

Nó ngồi đó, thích pháo hoa và để cầu may và tránh xui xẻo.

Đối với Lâm Tiêu mà nói, bài kiểm tra như vậy là tốt nhất.

Thấy tiểu ni tử và Lãnh Vô Lệ tập trung vào tham ngộ, hắn cũng không làm phiền.

Lần này, hắn trực tiếp bước tới và nhẹ nhàng chạm vào pho tượng.

Điều tương tự lại xảy ra, pho tượng rung lên, ánh sáng vàng bùng lên và đi vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Sau đó danh sách lặng lẽ cập nhật, ánh sáng trắng lập lòe trên người Lâm Tiêu, cả người hắn biến mất ở tầng ba.

Từ lúc Lâm Tiêu xuất hiện đến khi biến mất tổng cộng chưa đến ba giây.

Khoảnh khắc hắn biến mất, dường như Can Anh Túc cảm nhận được điều gì đó, nàng ta mở mắt ra và nhìn xung quanh một cách đầy nghi ngờ nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Ở tầng này, vẫn chỉ có nàng ta và đao tu tên là Lãnh Vô Lệ kia.

"Sao lại cảm thấy như là Đại Tiêu Tiêu ở đây nhỉ? Hình như mình bị ảo giác."

"Mặc kệ, phải nhanh lên, hiếm có chỗ nào mạnh hơn tên kia, hí hí ~~~"

Can Anh Túc thu hồi sự nghi ngờ của mình và tiếp tục tham ngộ. Nàng ta không nhận ra danh sách trên tường đã được cập nhật rồi

(Hạng nhất, Lâm Tiêu, 26.000 điểm tích luỹ chân long.)

Điểm tích luỹ của Lâm Tiêu lại tăng thêm tám nghìn.

Tầng thứ tư tháp Chân Long Thiên Mệnh.

Xoạt!

Một bóng người xuất hiện ở đây.

Hai mắt Lâm Tiêu sáng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Đúng như hắn nghĩ.

Bố cục của tầng thứ tư vẫn giống như hai tầng trước đó, ở giữa có một pho tượng chỉ là hình dáng của pho tượng lại thay đổi.

Lần này là thân rùa có sừng rồng, tỏa ra một luồng khí tức ổn định và ấm áp.

"Long Tử Bá Hạ, như rùa có răng, thích mang trọng trách, tuổi thọ dài, thần lực cực đại."

“Long chi cửu tử, nếu như đoán không lầm, những tầng còn lại đều có những pho tượng giống như vậy.”

"Kỳ lạ, sao bảng Chân Long lại làm như vậy."

"Đối với tu sĩ bình thường, điều này rất khó. Bởi vì đặc tính khí tức của mỗi pho tượng là khác nhau, nên cũng cần ngộ tính khác nhau."

"Cũng giống như tiểu ni tử kia, ở tầng hai bởi vì đặc tính phù hợp, có thể lập tức tham ngộ, nhưng ở tầng ba sẽ mất rất nhiều thời gian."

"Vậy tại sao lại phải thiết lập nhiều mức độ ngộ tính như vậy?" Lâm Tiêu không thể hiểu nổi vì vậy hắn chỉ có thể tham ngộ tất cả những pho tượng này trước.

Hắn có thể cảm nhận được ánh sáng vàng của những pho tượng ở mỗi tầng là một ý niệm tàn khuyết của một loại bí thuật.

Chỉ bằng cách tập hợp những ý niệm tàn khuyết này lại với nhau, người ta mới có thể lĩnh ngộ bí thuật một cách hoàn chỉnh.

Vậy thì tiếp tục!

Lâm Tiêu chạm vào pho tượng Bá Hạ, sau khi ánh sáng vàng lọt vào cơ thể hắn, ánh sáng trắng lại nhấp nháy và đưa hắn đến tầng tiếp theo.

Chỉ là khi Lâm Tiêu tới tầng thứ năm, có chút kinh ngạc bởi vì ở tầng này không có một mà là hai pho tượng.

Xem ra… Dự đoán của bản thân không hoàn toàn đúng.

Trên tháp Chân Long Thiên Mệnh này vẫn còn những thứ khác.

Lâm Tiêu lại chạm vào nó.

...

Lúc này, những người bên ngoài tháp Chân Long Thiên Mệnh, thông qua thuỷ màn nhìn thấy những chuyện đã xảy ra thì hoàn toàn sững sờ.

Vẻ mặt của tất cả bọn họ trông giống như đã nhìn ma.

Thật kỳ lạ, thực sự kỳ lạ. Chuyện gì đang xảy ra với Lâm Tiêu vậy?

Ăn cơm cũng phải nuốt mấy lần, nhưng ngươi, cái này... Đây không phải là xông vào tháp mà là trở về nhà của chính mình thì đúng hơn.

Nếu không, tại sao người khác đang liều mạng lĩnh ngộ mà Lâm Tiêu ngươi lại dễ dàng xông lên đến tầng thứ năm rồi.

Ngay cả đại yêu nữ Đại Can và Lãnh Vô Lệ vẫn đang tập trung lĩnh ngộ ở tầng ba.

Đừng nói tới những người khác, thậm chí bọn họ còn chưa thông qua tầng thứ hai.

Ngay cả những người của Thái Tuế thánh địa cũng kinh ngạc không thôi.

Tiền bối Lâm Tiêu mang đến quá nhiều bất ngờ. Họ gần như sắp tê liệt rồi.

"Ta thật sự hoài nghi Lâm Tiêu đã phát hiện bí mật nào đó có thể nhanh chóng lĩnh ngộ pho tượng, nếu không tại sao có thể nhanh như vậy? !"

"Một pho tượng không ngăn được hắn, bây giờ có hai pho tượng rồi, có thể sẽ ngăn cản hắn một chút."

"Cái gì gọi là đầu tàu làm gương? Lâm Tiêu này đã hơn người thứ hai 20.000 điểm rồi, những người còn lại thậm chí không bằng một phần đuôi lẻ của hắn."

"Trời ơi!! Lại thông qua rồi! Trong nháy mắt Lâm Tiêu này đã thông qua tầng thứ năm rồi."

"Tầng thứ sáu rồi, tầng thứ sáu cũng có hai pho tượng, mẹ kiếp, lại xuyên qua rồi, tên này còn là người sao?"

"Hỏng rồi, lần này đệ nhất bản Chân Long nhất định thuộc về hắn."

"Đã hết tượng chưa vậy, chỉ là những pho tượng sao?"

...

Khi những người bên ngoài kinh ngạc hết lần này đến lần khác, Lâm Tiêu cứ xông lên, thế như phá tre.

Chỉ mất chưa đầy hai phút để đến tầng thứ bảy. Ở đây cũng có hai pho tượng ở đây, lần lượt là Long Tử Bồ Lao và Long Tử Ly Vẫn.

Rồng sinh cửu tử nhưng không thành rồng. Bây giờ đây là pho tượng cuối cùng rồi, bí pháp kim quang sắp được hắn thu thập hoàn chỉnh rồi!
Chương 152: Thu thập Cửu Long Kim Quang, nhận đại lễ Chân Long

Lâm Tiêu không hề do dự lập tức chạm vào nó.

Hai pho tượng bắt đầu rung lên, dưới tác dụng của lĩnh ngộ mãn cấp, hai pho tượng không cần bất kỳ công phu nào, trong nháy mắt đã tham ngộ rõ.

Hai luồng sáng vàng từ pho tượng phóng ra, rót vào cơ thể Lâm Tiêu.

Thông tin trong danh sách được cập nhật.

(Hạng nhất, Lâm Tiêu, 64.000 điểm tích luỹ chân long)

Lĩnh ngộ ba tầng đầu tiên của pho tượng, mỗi tầng giành được 8000 điểm tích luỹ. Ba tầng cuối mỗi tầng giành được 10.000 điểm tích luỹ. Tổng cộng, hiện tại hắn có 64.000 điểm tích luỹ chân long.

Tuy rằng chưa biết tác dụng nhưng Lâm Tiêu không ngại, càng nhiều càng tốt.

Ngay lập tức, tầng thứ bảy bùng ánh sáng lên, che khuất mọi tầm nhìn.

Trong ánh sáng rực rỡ này, tất cả kim quang trên người Lâm Tiêu đều hội tụ vào trong mắt hắn.

Đôi mắt ban đầu tỏa ra ánh sáng đen kỳ lạ đã được thay thế bằng màu vàng.

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Lâm Tiêu có một chút màu vàng sáng chói lọi và thuần khiết, khiến cho khí chất ban đầu của hắn trở nên đẹp hơn một chút.

Một lúc sau, ánh sáng ở tầng thứ bảy dần biến mất, màu vàng trong mắt Lâm Tiêu cũng lại một lần nữa ẩn đi.

Chỉ có điều, lần này, Lâm Tiêu không được truyền tống đến tầng tiếp theo, mà vẫn ở lại tầng bảy.

"Xem ra còn cần chờ những người khác ở bảng Chân Long."

Lâm Tiêu lẩm bẩm, nhưng không hề quan tâm.

Hắn đã khá hài lòng rồi.

Sau khi tập hợp Cửu Long Kim Quang, không phải sẽ nhận một bí thuật nào đó mà là một loại thần thông.

Thiên Cấp Long Đồng.

Về phần uy lực của nó, Lâm Tiêu cũng chưa từng thử, khi nào thì tìm một cường giả Hóa Đỉnh để thử là được rồi.

Hắn mơ hồ cảm thấy rằng những bí ẩn mà mọi người lĩnh hội đều khác nhau.

Nếu hắn tập hợp Cửu Long Kim Quang để có được thần thông này nhưng những người khác thì chưa chắc.

Lúc này Lâm Tiêu liếc nhìn bảng xếp hạng, không khỏi bĩu môi.

Nó hoàn toàn không dịch chuyển.

Thực là chậm chạp quá.

May mắn thay, lĩnh ngộ có một thời hạn nhất định.

Nếu ba ngày không lĩnh ngộ được sự bí ẩn tất cả những người ở tầng đó sẽ bị loại.

Giả sử rằng mỗi tầng đều mất ba ngày vậy thì hắn sẽ phải đợi đến mười tám ngày.

Đến lúc đó, tất cả những người tham gia còn lại sẽ đến đây.

Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu tịnh tâm tu luyện.

Mười tám ngày, nếu như hắn toàn lực tu luyện, cũng đủ để hắn tăng lên một cái tiểu cảnh giới.

...

Khi Lâm Tiêu đang bắt đầu tu luyện, rất nhiều thiên kiêu trên tầng hai của tháp Chân Long Thiên Mệnh đã thảo luận xôn xao và tâm lý của họ bùng nổ.

"Cái quái quỷ gì vậy! Điểm tích luỹ chân long của Lâm Tiêu này chưa bao giờ dừng lại."

"64000 điểm tích luỹ, cái này. . . Cái này làm sao có thể đấu được đây."

"Ta đột nhiên cảm thấy không có động lực nữa."

"Không biết Lâm Tiêu đã tới tầng nào rồi."

"Ôi, chúng ta còn ở lầu hai, người ta đã thông quan rồi."

Ù! !

Lúc này pho tượng bắt đầu chấn động, một đạo kim quang phóng tới một nơi nào đó.

"Hả!?"

"Có người tham ngộ rồi."

"Bị Lâm Tiêu đả kích như vậy mà vẫn còn có tâm tư lĩnh ngộ pho tượng sao."

"Là Si A Ngưu, quả nhiên là thiên tài của Man Lực tông."

Sau khi ánh sáng vàng rót vào cơ thể Si A Ngưu, một bóng rồng dường như ngưng tụ từ phía sau hắn ta.

Si A Ngưu liếc nhìn những người kia và hừ lạnh một tiếng.

"Con đường tu luyện vốn dĩ là nghịch thiên, ở chư thiên vạn kiếp tìm kiếm cơ hội sống, siêu thoát thiên địa. Nếu sợ người khác, đố kỵ người khác, sợ hãi kiếp nạn thì làm sao có thể thành đạo?"

Ù...

Hắn ta vừa dứt lời, pho tượng lại rung chuyển, một tia sáng vàng lao về phía người bên cạnh Si A Ngưu.

" A Ngưu huynh, sao huynh lại nhắc nhở bọn họ, vốn dĩ ta muốn cảm ơn Lâm Tiêu vì đã giúp chúng ta tiêu diệt nhiều kẻ địch như vậy." Người đàn ông sau khi đứng dậy nhẹ giọng nói.

Ù! !

Hai đạo ánh sáng vàng khác bắn ra. Khí cơ có một chút kỳ diệu, nếu nó không động thì thôi, nếu đã động thì liên tục không ngừng.

"Các ngươi tiếp tục than thở và chán chường đi, ta không đợi các ngươi nữa!"

"Ha ha ha, chờ đạo tâm ngươi không ổn, liền rời đi, ta tiếp tục xông ên!"

Ánh sáng trắng bắt đầu nhấp nháy liên tục.

Bóng dáng của Si A Ngưu và vài người khác trong nháy mắt cùng lúc biến mất khỏi tầng hai.

Lức này thứ hạng trong danh sách cũng liên tục thay đổi.

Vị trí thứ nhất và thứ hai không thay đổi nhưng vị trí thứ ba không còn là Lãnh Vô Lệ nữa.

(Hạng nhất, Lâm Tiêu, 64.000 điểm tích luỹ chân long.)

(Hạng nhì, Cam Anh Túc, 10600 điểm tích luỹ chân long.)

(Hạng ba, Si A Ngưu, 3420 điểm tích luỹ chân long.)

( Hạng tư, Lãnh Vô Lệ, 1450 điểm tích luỹ chân long.)

...Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ba ngàn điểm tích luỹ? !

Lần này, Si A Ngưu thực sự đã nhận được ba nghìn điểm tích luỹ, nhiều gấp ba lần so với Lãnh Vô Lệ khi đó.

Xem ra hắn ta đã lĩnh hội được rất nhiều điều bí ẩn.

"A Ngưu huynh nói rất đúng, phải giữ vững tâm lý mới được, bảng Chân Long không chỉ nhìn những người đứng đầu, chỉ cần có thể đi đến cuối cùng sẽ có được phần thưởng tương ứng."

"Đừng nói nữa, ta đi thu tâm ngưng thần, lại bắt đầu lĩnh ngộ."

"Ta cũng vậy, không thể để bên ngoài quấy rầy."

Dưới phản ứng khích lệ của Si A Ngưu, những thiên kiêu đó đã lấy lại tự tin và bắt đầu tham ngộ pho tượng.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một.

Trong nửa ngày, đã có không ít thiên kiêu đã tham ngộ pho tượng ở tầng hai và bước vào tầng ba.

Bọn họ vốn là đệ tử thiên tài của các thế lực khác nhau, sự tự tin được khôi phục, lĩnh ngộ sự bí ẩn của pho tượng ầng thứ hai cũng không khó.

Chỉ là khi những người này đi tới tầng ba, sau khi nhìn thấy một pho tượng mới khác, nhất thời có chút sững sờ.

Đặc tính của các pho tượng khác nhau nên nhất phải tham ngộ lại.

Cũng giống như yêu nữ Đại Can và Lãnh Vô Lệ, tất cả họ đều ngồi đó ngoan ngoãn lĩnh ngộ.

Nhưng.. nhưng..

Nhưng còn Lâm Tiêu thì sao? Tại sao trong thời gian ngắn mà hắn có thể tham ngộ hết pho tượng này đến pho tượng khác như vậy? !

Một ngày sau, dựa vào ngộ tính của bản thân và chân long huyết mạch, Can Anh Túc là người đầu tiên tham ngộ pho tượng hình rồng trên tầng ba.

Hai ngày sau, Si A Ngưu, Lãnh Vô Lệ và những người khác cũng đã tham ngộ thành công.

Có áp lực thì có động lực, sau khi nhìn những người xung quanh mình tham ngộ thành công rồi biến mất thì những người còn lại cũng nín nhịn và cố gắng hết sức để tham ngộ.

Cứ như vậy, mười ngày sau, ở tầng bảy tháp Chân Long Thiên Mệnh xuất hiện bóng người thứ hai.

"Đại Tiêu Tiêu!? Ngươi vẫn ở đây, ngươi đang đợi ta à??" Can Anh Túc vừa đặt chân đến tầng bảy đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, vui vẻ nói.

"Đúng đúng đúng, chờ ngươi chờ tới hoa tàn rồi." Lâm Tiêu liếc nàng ta một cái, cạn lời nói.

Khi có người đến tầng thứ bảy, hắn đã tỉnh dậy sau khi tu luyện.

Mười ngày rồi! Tròn mười ngày, suýt chút nữa hắn cho rằng mình là người duy nhất có thể lên tới tầng thứ bảy. May mắn, bây giờ có thêm tiểu ni tử rồi.

"Vớ vẩn, ở đây làm gì có hoa! ~~" Can Anh Túc cười.

"Bây giờ không phải là lúc thả lỏng, trước tiên lĩnh ngộ hai pho tượng kia đi rồi tính, lĩnh ngộ xong sẽ có bất ngờ!" Lâm Tiêu nói.

"Bất ngờ ư?! Được rồi! ~~ Vậy thì ta sẽ lĩnh ngộ trước, Đại Tiêu Tiêu giúp ta xem chừng, đừng để ta bị bắt nạt và quấy rầy ~~" Can Anh Túc cười nói.

Lâm Tiêu: "..."

Bản thân không có mắt nhìn sao? Khi ngươi lĩnh hội ai mà không cách xa ngươi hàng trăm mét chứ!
Chương 153: Quy tắc khiến người ta kinh ngạc của tầng thứ tám, kẻ lười biếng lật ngược tình thế

Can Anh Túc ngồi tại vị trí cách pho tượng chừng mười mét, bắt đầu tập trung lĩnh hội.

Lâm Tiêu thì đứng cạnh nàng ta.

Nếu không thì cũng chẳng còn nơi nào để đi.

Sau hơn nửa ngày, tiểu cô nương này mới lĩnh ngộ được một trong số những pho tượng, sau đó mới tiếp tục lĩnh ngộ pho tượng tiếp theo.

Lại qua nửa ngày nữa, tầng thứ bảy này mới có thêm một vị trên bảng Chân Long tới tham gia.

Khi hắn ta vào tới tầng thứ bảy, nhìn thấy Lâm Tiêu mà giật mình

Hắn ta không ngờ, cái tên Lâm Tiêu biến thái này lại ở đây.

Đây là một kẻ khủng bố có số điểm tích lũy Chân Long lên tới bốn vạn tư đó.

Không có gì để giao lưu, thiên kiêu này rất nhanh liền tiến vào lĩnh hội hai pho tượng phía cuối.

Xoẹt!!

Kim quang từ pho tượng tỏa ra.

Tám tia kim quang trong cơ thể Can Anh Túc lần lượt tuôn ra, cuốn lấy những tia kim quang kia.

Ánh mắt Lâm Tiêu khẽ phát sáng, kiểu này là sắp đạt được ‘món quà của Chân Long’ rồi đây.

Còn về đó là kỹ năng hay bí pháp gì, thì chỉ có bản thân nàng ta mới biết được.

Trong tầng thứ bảy, người ban nãy cũng bị dị tượng này làm cho kinh ngạc, nhưng sau khi hắn ngẩng đầu nhìn một cái, lại vội vàng chuyên tâm tiếp tục lĩnh hội.

Thời gian không còn nhiều nữa, hắn bắt buộc phải tranh thủ lĩnh hội pho tượng.

Dị tượng trên người Can Anh Túc đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Sau khi kim quang tan đi hết, nàng ta lại nhảy nhót tới bên cạnh Lâm Tiêu, tâm trạng trông có vẻ là vô cùng tốt.

“Thức tỉnh năng lực gì rồi, sao trông vui vẻ thế?” Lâm Tiêu tò mò truyền âm hỏi.

“Hihi, đợi khi chỉ có hai chúng ta, ta sẽ thi triển cho ngươi xem nhé! ~~~” Can Anh Túc lém lỉnh đáp.

Lâm Tiêu không đáp lời, ai mà biết sau khi hắn đồng ý, tiểu cô nương này lại nói vớ vẩn linh tinh gì đó nữa.

Hai người đứng qua một bên chờ đợi.

Can Anh Túc lúc này mới xác định, thì ra, sau khi lĩnh hội xong tầng này, còn phải đợi những người khác kết thúc hoàn toàn mới khởi động tầng tiếp theo.

Hừ hừ! ~~ Cứ tưởng là Tiêu Tiêu cố ý ở lại đợi nàng ta nữa chứ.

Tám ngày cứ vậy trôi qua.

Những người tham gia bảng Chân Long khác đều đã lần lượt tiến tới tầng thứ bảy, bắt đầu lĩnh ngộ.

Trong vòng tám ngày, có người tới thời gian quy định vẫn chưa lĩnh ngộ được điều bí ẩn bên trong, liền bị truyền tống ra ngoài.

Cũng có người lĩnh ngộ thành công hai pho tượng, đứng ở bên cạnh chờ đợi.

……

Soạt!

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên.

Người cuối cùng không lĩnh hội được điều bí ẩn bị truyền tống ra ngoài.

Tới lúc này, thí luyện của bảy tầng đầu của tháp Chân Long Thiên Mệnh đã kết thúc.

Tổng cộng còn lại bốn mươi chín người.

So với hai trăm bảy mươi chín người tiến vào, đã giảm đi 4/5 rồi. Tỉ lệ loại đã đạt đến con số kinh khủng: 175.

Cũng may, từ tầng hai đến tầng bảy đều là khảo nghiệm ngộ tính, đối với những thiên tài như bọn họ mà nói, có thể trở thành những nhân tài xuất sắc, nổi bật nhất của các vương triều, thì ngộ tính nhất định là vượt qua người thường.

Bảng danh sách ở bên cạnh không ngừng phát sáng, có thể thấy từng cái tên một bên trên.

(Hạng nhất, Lâm Tiêu, 64000 điểm tích lũy Chân Long.)

(Hạng hai, Can Anh Túc, 34600 điểm tích lũy Chân Long.)

(Hạng ba, Trần Thanh Vân, 11400 điểm tích lũy Chân Long.)

(Hạng bốn, Si A Ngưu, 10200 điểm tích lũy Chân Long.)

(Hạng năm, Lãnh Vô Lệ, 8900 điểm tích lũy Chân Long.)

...............

Qua sáu vòng thí luyện ngộ tính, bất luận những thiên kiêu này đã dốc toàn lực ra sao, vẫn bị Lâm Tiêu và Can Anh Túc bỏ xa mười con phố.

Đặc biệt là thành tích của Lâm Tiêu, cho dù lấy thành tích của người từ hạng ba tới hạng mười cộng gộp lại, cũng vẫn cách biệt không ít.

Có thể nói đây đúng là một kẻ dẫn đầu.

Tiếp theo đây, còn có thí luyện tầng thứ tám và tầng thứ chín, nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Chỉ e là không ai có thể vượt qua hắn rồi.

Haizz!!!

Bốn mươi mấy người còn lại nhìn thứ hạng trên bảng danh sách, lắc đầu bất lực.

Lúc này, trên thân mọi người đều tỏa ánh sáng trắng.

Bọn họ biết, phải đi tới tầng tiếp theo rồi.

Soạt!!

Màn sáng trắng phủ lên toàn bộ tầng bảy, bóng hình của tất cả mọi người đều biến mất.

Khi bọn họ xuất hiện một lần nữa, đã ở trong một thành thị hoang phế rồi.

Trên đầu là bầu trời, dưới chân là mặt đất.

Dường như nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.

Những người tham gia bảng Chân Long vừa rồi còn đứng bên cạnh, giờ đã không thấy tăm hơi rồi.

Trên mặt mỗi người đều là sự kinh ngạc.

Đây là đâu? Có còn trong tháp Chân Long Thiên Mệnh không?

Chắc không phải là bọn họ bị truyền tống ra ngoài rồi chứ? Nếu không, tầng thứ tám sao lại rộng thế này?

Nhưng ngay sau đó,

Trên trời bỗng xuất hiện một dòng chữ màu vàng kim, nói cho họ biết đáp án.

(Tầng thứ tám, thí luyện sinh tồn.)

(Ở đây không có bất cứ hạn chế nào, người tham gia có thể tùy ý thi triển thủ đoạn của mình, săn giết ma thú sẽ đạt được điểm tích lũy.)

(Sau mười ngày, ba mươi người xếp hạng đầu sẽ được đi tiếp vào tầng sau.)

(Nhắc nhở 1: người nào chết tại tầng số tám, sẽ trực tiếp bị truyền tống ra ngoài, sẽ không chết thật.)

(Nhắc nhở 2: Giết người tham dự khác, có thể cướp số điểm tích lũy của đối phương.)

Tất cả những người tham dự nghe thấy điều này, đôi mắt lập tức phát sáng.

Nơi này vậy mà lại là tầng thứ tám, trong tháp lại có một thế giới như này ư.

Nhưng mà sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung ở hai dòng nhắc nhở kia.

Chết ở trong này sẽ không phải là chết thật sự?

Giết kẻ khác có thể đoạt được điểm tích lũy của kẻ đó?

Thế chẳng phải ý là có thể tranh cướp và chém giết lẫn nhau hay sao.

Dù sao thì cũng không chết thật, không có gì phải kiêng kị là được rồi.

Còn về việc sau khi bảng Chân Long kết thúc, ra ngoài sẽ thế nào thì ai mà quan tâm chứ.

Sự việc cấp bách, tranh đoạt vị trí trên bảng Chân Long mới là chuyện quan trọng nhất.

Lúc này, cho dù là những thiên kiêu có thứ hạng thấp, trong mắt cũng toát ra dục vọng mãnh liệt.

Nếu như không có cái quy tắc là ‘không chết thật’ kia, chắc bọn họ cũng chẳng còn ý chí tranh đoạt ở bảng Chân Long lần này.

Dù gì thì điểm tích lũy cũng cách biệt quá xa mà, hơn nữa, bọn họ cũng đều là nhân tài nổi bật của các vương triều và thế lực khác nhau, vì tranh đấu vị trí trên bảng mà đặt cả tính mạng vào, như vậy thì không đáng.

Nhưng bây giờ.

Cho dù chết cũng chẳng có tổn thất gì, điều đó đã cho bọn họ một tâm lí đặt cược.

Dù gì, cứ tiếp tục với tình trạng này thì sớm muộn cũng bị loại.

Thế thì chi bằng cược một ván.

Liều một lần, cược một ván.

Nghĩ thông suốt điểm này, mỗi một vị thiên kiêu có mặt ở tầng tám, trên người đều toát ra một ý chí chiến đấu mạnh mẽ.

..........

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ở một góc của phế tích.

Lâm Tiêu cũng nhìn thấy những hàng chữ trên bầu trời.

Mà bảng xếp hạng còn treo ngay bên cạnh cái lời nhắc nhở.

Từ tên và thứ hạng trên danh sách, có thể nhìn thấy số người may mắn còn lại và số điểm tích lũy thực tại.

Thật thú vị!

Với tình hình này, chỉ e rằng hắn đã trở thành mục tiêu tấn công của tất cả mọi người rồi.

Nhưng mà, như này cũng được lắm đấy.

Có đôi khi, thợ săn lại tồn tại dưới dạng con mồi đó.

Lâm Tiêu mỉm cười, không hề che giấu bản thân, cứ vậy mà bước ra.

Hắn muốn xem xem, ai sẽ là người đầu tiên tới tấn công mình.

Nhưng chưa đi được mấy bước, trong bóng tối liền xuất hiện một thân hình cao gần năm mét, đó là một sinh vật có đôi mắt đỏ thẫm, toàn thân vảy đen che kín, trên thân tỏa ra một loại ma tính.

Nhìn từ bề ngoài, thì chính là một người thú thằn lằn có thể bước đi thẳng lưng.

Đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của nó không ngừng thăm dò tứ phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lâm Tiêu lập tức phát hiện ra con quái vật này, nhưng hắn không biết nó là thứ gì.

Nếu theo như lời nhắc nhở của tháp Chân Long, thì chắc đây chính là ma vật nhỉ?

Từ khí tức của nó thì biết, con này đã tương đương với một yêu thú Toàn Đan Cảnh hậu kỳ rồi.

Khi Lâm Tiêu đang đánh giá con ma vật này.

Thì ma vật cũng đã phát hiện ra Lâm Tiêu rồi.
Chương 154: Thi triển đủ loại thần thông, hắn, không sợ lật thuyền à?

Ầm!! một tiếng vang lên.

Đôi mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn lao nhanh về phía Lâm Tiêu, tốc độ nhanh không tưởng. Chỉ với một nhịp thở hắn đã vọt tới trước mặt Lâm Tiêu.

Nhân loại!

Vậy mà là một nhân loài!

Ánh mắt người thằn lằn loé lên sự điên cuồng, nó không biết đã bao lâu rồi chưa được gặp nhân loại. Hơn nữa, trên người kẻ này còn có một mùi hương, linh khí trên người tên nhân loài này cũng yếu hơn hắn.

Đến nào bảo bối!

Xoẹt!!

Người thằn lằn giơ móng vuốt lên, nó còn đang nghĩ nên ăn từ đâu cho ngon, từ trên xuống hay từ dưới lên.

Vào đúng khoảnh khắc này, khi móng vuốt của nó chỉ còn cách khoảng 2m nữa, thì đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé của tên nhân loài kia bắt được.

Trong mắt của người thằn lằn lộ ra vẻ hoảng mang, chuyện gì thế này? Bị bắt được?

Một đạo kiếm khí sắc bén loé lên, đồng tử của người thằn lằn bỗng chốc co lại, từng lớp vảy trên người đều dựng lên như đang cảnh báo. Một loại……uy lực!

Không xong rồi!

Không thể cưỡng ép đối đầu!

Người thằn lằn phun ra một luồng sương, cả cơ thể nó nhanh chóng lùi lại mấy chục mét. Nhưng cái móng kia của nó vẫn đang nằm trong tay của tên nhân loại.

“Ô~ tự giật đứt tay để tìm đường sống, thằn lằn đúng là thằn lằn.” Lâm Tiêu vứt cái tay đi miệng lại lẩm bẩm một câu.

Một kiếm chưa đủ thì thêm kiếm nữa, Lâm Tiêu vung tay lên lại thêm một đạo kiếm quang được chém ra.

Người thằn lằn trợn mắt, mồm cũng muốn há hẳn ra.

Ầm ầm!

Một ngọn lửa tím cuồn cuộn tuôn ra từ người thằn lằn lao về phía nhân loài kia. Đây đã là chiêu cuối cùng của hắn, nếu không thể giết chết tên kia thì hắn chỉ còn nước chạy.

Sức mạnh của tên nhân loài này không phải đến từ sự linh lực. Tên này quá xảo quyệt, vượt qua cả dự liệu của nó.

Ngay cả khi nhìn thấy ngọn lửa tím này tên nhân loài kia cũng chả có chút gì biểu hiện vẻ sợ hãi, hơn nữa hắn còn chả có ý trốn tránh.

Hả?

Này, tên này định là cái gì vậy.

Đây là yêu hoả bảo mệnh của nó, nhân loại cấp từ Hoá Đỉnh cảnh trở xuống không thể phản kháng lại được. Nhưng mà khi ngọn lửa chạm vào kiếm quang, ngọn lửa mà nó vẫn luôn kiêu hãnh bị kiếm quang cắt ra làm đôi.

Kiếm quang xuyên qua ngọn lửa, uy lực vẫn mạnh như trước lao về phía nó.

Một tiếng kêu thảm vang lên.

Người thằn lằn bị kiếm quang chém qua người gục xuống ngay lập tức. Trước khi chết nó vẫn kịp nhìn thấy cảnh ngọn lửa bảo mệnh của mình bay về phía nhân loài kia, sau đó dừng lại một cách kỳ quái.

Vẻ mặt của tên nhân loài biểu hiện ra sự chán ghét, hắn giơ tay khẽ xua một cái, ngọn yêu hoả tan biến không còn chút gì.

Đây…….

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mắt người thằn lằn trợn trắng lên rồi tắt thở. Sau khi biến thành một cỗ thi thể, từ trong người nó bay ra một luồng ánh sáng.

Trên không trung số điểm tích phân của Lâm Tiêu liền thay đổi.

64.000 Chân Long tích phân biến thành 65.000 Chân Long tích phân.

“Người thằn lằn Toàn Đan cảnh hậu kỳ vậy mà chỉ được 1000 điểm?” Lâm Tiêu kinh ngạc.

Cách tính điểm này cũng quá keo kiệt rồi, hắn thể hiện việc chán ghét 1000 điểm này.

Thế nếu hắn tìm được nguyên một ổ thằn lằn thì có phải tăng được hẳn 10.000 điểm đúng không?

Nghĩ tới vậy hắn liền từ bỏ ý định ôm cây đợi thỏ. Hắn dùng linh thức bắt đầu tìm kiếm hang ổ thằn lằn gần đó.

Mấy người thân gia bảng Chân Long cùng hắn không biết trốn ở đâu mất rồi, có tìm được tên nào thì cùng lắm cũng chỉ thêm được có mấy nghìn điểm.

Hơn nữa trên người mấy tên này thể nào chả có bảo vật hộ thân, muốn giết bọn chúng chắc không dễ. Thôi thì cứ theo tính toán, bỏ chút công sức còn hơn.

…….

Ở phía ngoài tháp Thiên Mệnh Chân Long, mọi người đều theo dõi người thi từ tầng 1 lên tầng 7. Lâm Tiêu vẫn là người có thành tích cao nhất, đúng là quá chói mắt, vượt trội hơn tất cả thiên kiêu còn lại.

Chuyện này làm cho mấy trưởng lão của các môn phái khác bắt đầu đen mặt, có cần biến thái tới mức vậy không.

Nhìn là biết vị trí thứ nhất bảng Chân Long thuộc về hắn rồi.

Sau khi xuất hiện quy tắc của tầng 8, mấy người ở ngoài càng sững sờ. Không chết mà chỉ bị loại? giết người khác cướp tích phân?

“Đúng là trời giúp bọn ta, thiên kiêu nhà ta sức mạnh không được, ngộ tính không xong, nhưng không có nghĩa là yếu.”

“Đúng vậy, nhưng mà dùng cách này có chút đê hèn, không thể làm một mình được. Phải làm việc theo nhóm, lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh hiếp yếu.”

“Người khác thì ta không biết có làm việc theo nhóm hay không, các ngươi nhìn Lâm Tiêu định tự lấy mình làm mồi nhử kìa, hình như phát hiện ra một cái hang.”

“Lâm Tiêu là loại to gan lớn mật, không sợ lật thuyền trong mương à……hả? gặp yêu thú à, không, hình như không phải yêu thú.”

“Đây chắc là quái vật chứ, nhìn có vẻ mạnh, hả? …….chết rồi hả? coi như ta chưa nói gì, cũng vô dụng quá rồi.”

“Không phải con quái vật yếu, mà là Lâm Tiêu mạnh quá.”

“Đợi chút, Lâm Tiêu là Thể Tu à? tại sao lại thuận tay chém kiếm khí như vậy?”

Thời gian cứ từng chút trôi đi, bởi vì tầng 8 này quá rộng cho nên sau khi mọi người tiến vào, đều tự động bị truyền tống tới những nơi khác nhau, muốn chạm mặt nhau chắc cần có vận may.

Đây cũng coi như cơ chế bảo vệ mà tầng 8 thiết lập, nếu để những thiên kiêu này chung một chỗ với nhau, sợ rằng còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi.

Tròn một ngày trôi qua, các trưởng lão vẫn tập trung theo dõi. Những thiên kiêu cũng đã bắt đầu tụ tập lại để tạo nhóm với nhau.

Quái vật hình như có thể cảm ứng vị trí của mấy thiên kiêu này, không ít người bị quái vật công kích. Nếu phải đối mặt với hai con quái vật thì mấy người này đều đánh không nổi, vậy cách duy nhất chính là bỏ chạy.

Xoẹt!

Một luồng sáng trắng lao tới.

Hai người tham ra bảng Chân Long bị đưa ra ngoài.

“Chưa chết, đúng là chưa chết, quy định của tầng 8 là thật, thật thần kỳ.”

“Đáng ghét! Kia là Lục Thanh Vân của vương triều Đại Ngô, rõ ràng thực lực là bán bộ Hoá Đỉnh cảnh vậy mà cấu kết mấy kẻ khác cướp điểm số.”

“Đúng vậy, thật đáng ghét! Chúng ta khó khăn lắm mới giết được vài con quái vật. Vừa mới bước vào trong hạng 10.”

Hai thiên kiêu bị truyền tống ra ngoài phẫn nộ nói.

“Còn chưa đủ mất mặt, quay về ngay!”

“Thực lực không bằng ai lại còn thích đấu đá, ai thèm quan tâm các ngươi có dùng kế sách gì để có điểm hay không!”

Trưởng lão Hoá Đỉnh cảnh của tông môn hai kẻ này tức giận nói. Hai người này sững sờ một lát rồi mới phát hiện ra ở ngoài tháp Thiên Mệnh Chân Long có thể nhìn thấy tình hình bên trong tháp.

Mặt hai người đỏ bừng, lập tức quay về chỗ môn phái của mình không dám nhiều lời thêm.

Nhưng còn chưa qua được bao lâu, mặt hai thiên kiêu vừa bị loại ra ngoài bỗng biến sắc. Mà không chỉ có hai người bọn họ, những trưởng lão ở đó cũng thích thú nhìn vào bức màn nước phía trước.

Bởi vì trong tháp Thiên Mệnh Chân Long đang diễn ra một cảnh hết sức thú vị, đám Lục Thanh Vân vừa chặn giết hai người kia, bây giờ lại tiếp tục mai phục đợi người khác tới.
Chương 155: Xàm xí, đây là một chiêu khác rồi, Hoả Chi Ý Cảnh thượng

Người này không phải ai khác chính là Lâm Tiêu người đứng thứ nhất.

Phía Lục Thanh Vân đang mai phục ở bên cạnh có bốn người. Trong đó, Lục Thanh Vân có tu vi bán bộ Hoá Đỉnh, ba người còn lại có tu vi Toàn Đan cảnh viên mãn.

Đội ngũ tạm thời bao gồm bốn người này có thể nói là thực lực tương đối mạnh. Nếu không, hai thiên kiêu vừa rồi đã không bị bọn họ đánh lén, thậm chí cũng không kịp chạy trốn.

"Ha ha ha, tiếp theo thú vị rồi. Cho dù Lâm Tiêu có mạnh như thế nào, ngộ tính có cao như thế nào, tu vi của hắn cũng chỉ là Toàn Đan cảnh tầng thứ năm, đối mặt với sự phục kích của đám người Lục Thanh Vân, ta cảm thấy hắn cũng không có cơ hội chiến thắng."

"Đây là tất nhiên, tu vi chênh lệch không thể lấy sự mạnh mẽ bù lại."

"Sáu mươi lăm nghìn điểm tích luỹ chân long, đám người Lục Thanh Vân sắp phát đạt rồi."

"Hừ, điểm tích luỹ cũng không chia đều, nhưng cuối cùng thuộc về người giết chết Lâm Tiêu. Cho nên, lượng điểm khổng lồ này chắc chắn là củ từ nóng bỏng tay, ai sở hữu nó sẽ gặp phiền phức lớn!"

"Đúng vậy! Sau khi bốn người Lục Thanh Vân xử lý xong Lâm Tiêu, nhất định sẽ bắt đầu chém giết lẫn nhau."

Tất cả các cường giả nhìn thuỷ màn bên ngoài tháp đều cảm thấy lần này Lâm Tiêu nhất định sẽ gặp khó khăn.

Dù sao hắn cũng đối mặt với bốn nhân vật cấp thiên kiêu, dưới sự chênh lệch tu vi khó có thể chạy thoát.

Người của Thái Tuế thánh địa nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra sự bất lực và tức giận.

"Loại người như Lục Thanh Vân quá đáng khinh!"

"Ôi, không còn cách nào khác. Nếu là ta, ta cũng sẽ chọn phương thức ổn thoả nhất."

"Tại sao Lâm Tiêu tiền bối không tìm người lập nhóm, như vậy khả năng sống sót sẽ lớn hơn."

"Không phải không tìm, mà là không thể tìm, Lâm Tiêu tiền bối điểm cao như vậy, nếu thật sự lập đội, rất có khả năng sẽ bị đâm sau lưng, trừ khi... đó là với trưởng công chúa Đại Can."

"Ừm, đáng tiếc khoảng cách giữa hai người quá xa, cảm giác không dễ chạm mặt."

Không chỉ có những đại lão của các thế lực khác, mà tất cả mọi người ở Thái Tuế thánh địa đều cảm thấy rằng Lâm Tiêu lần này đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng.

Dù sao thì họ chỉ nhìn thấy cảnh tượng Lâm Tiêu tiền bối thể hiện thần uy của mình trên đan đạo. Về phần chiến lực thực sự, sẽ nào thánh tựu có thể lớn hơn so với đan đạo sao?

Vì vậy, khi Lâm Tiêu tiền bối sắp bước vào vòng vây của đám ngườiLục Thanh Vân, tất cả họ đều nắm chặt tay và trong lòng không ngừng hét lên.

Hy vọng rằng Lâm Tiêu tiền bối có thể kịp thời phát hiện ra đám người Lục Thanh Vân, sau đó thuận lợi trốn thoát.

Chỉ cần trải qua một lần phục kích, có lẽ Lâm Tiêu tiền bối sẽ trở nên cảnh giác hơn.

Tầng thứ tám của tháp Chân Long, bốn người Lục Thanh Vân đang ẩn nấp trên con đường duy nhất, trong lòng vẫn còn hưng phấn với sự thành công của cuộc phục kích vừa rồi.

Đặc biệt là Lục Thanh Vân, vừa bổ đao xuống đầu một trong những người đó mà hắn ta đã đạt được hơn 7.900 điểm tích luỹ.

Điều này nâng tổng số điểm tích luỹ của hắn ta lên 20.000.

Thứ hạng trong danh sách ở vị trí thứ ba, cách vị trí thứ tư một bậc.

Nếu mai phục thành công thêm vài người nữa, ha ha ha, nói không chừng hắn ta có thể đuổi kịp yêu nữ hạng hai.

"Thanh Vân huynh, vừa rồi huynh và Cao Nghị huynh chém một đao cuối cùng, chúng ta đã thống nhất, lần sau sẽ đến lượt ta và Kiến Trung huynh ra tay!" Một người trong đó thông qua truyền âm nói với những người khác.

"Chắc chắn là như vậy rồi, bây giờ chúng ta là một đội, nhất định phải tuân thủ quy tắc." Lục Thanh Vân cười khẳng định nới.

“Hơ hơ, dựa vào thực lực của bốn người chúng ta, bất luận là gặp phải ai, chỉ cần có một hai người, cũng chỉ có trở thành điểm tích luỹ của chúng ta thôi.” Một người khác cười nói.

"Những gì Kiến Trung huynh nói rất đúng. Nói không chừng lần này chúng ta sẽ là bốn người đứng đầu bảng Chân Long." Lục Thanh Vân đưa một bát canh gà lên.

Ba người còn lại cười lớn, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Chỉ là khi Lục Thanh Vân quay đầu lại, trong mắt lộ ra khinh thường và chế giễu. Mà ánh mắt của ba người còn lại... cũng vậy.

"Có người tới! Mọi người trốn đi."

"Chỉ có một người, ha ha, lần này lại ổn rồi."

"Chờ đã, người này hình như là... Lâm Tiêu đó!!"

"Trời ơi!! Thật sự là Lâm Tiêu!!"

Khi nhận ra Lâm Tiêu là ngươi đang từ phía xa đi tới, nhóm bốn người Lục Thanh Vân lập tức im lặng.

Trong mắt mỗi người bọn họ đều rực lửa. Đây là chuyến hành tẩu của 65.000 điểm tích luỹ!

Chỉ cần giết chết Lâm Tiêu và đoạt được điểm của đối phương thì dù có trốn trong chín ngày tới thì vẫn sẽ là người đứng thứ nhất.

Lâm Tiêu này thực sự quá gan dạ, rõ ràng hắn biết rằng mình có một số điểm rất cao, nhưng hắn lại không hề cố gắng che giấu điều đó.

Thực sự nghĩ rằng bản thân bất khả chiến bại sao?

"Ba vị, Lâm Tiêu này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, chúng ta không được phạm sai lầm, giải quyết hắn trước, sau đó lại thương lượng chuyện khác."

"Nếu không, nếu như để cho hắn chạy thoát, sau này sẽ không có cơ hội lớn như vậy nữa."

Lục Thanh Vân dường như cảm nhận được sự kỳ lạ của bầu không khí nên vội vàng thuyết.

"Ừm, được."

"Được, xử lý Lâm Tiêu trước rồi tính."

"Nghe Thanh Vân huynh." Sau khi ba người suy nghĩ một chút, họ cũng đồng tình.

Sau đó, tất cả họ đều nín thở và thu lại khí tức của mình. Họ định đợi đến khi Lâm Tiêu hoàn toàn bước vào vòng vây và tung ra một kích lôi đình để giết hắn.

Một nghìn mét.

Năm trăm mét.

Ba trăm mét.

Khi thấy Lâm Tiêu sắp bước vào vị trí tốt nhất để phục kích.

Tay bốn người đang cầm vũ khí có chút căng thẳng.

Nhưng mà không ngờ, Lâm Tiêu mới đi được vài bước đột nhiên dừng lại.

"Này, thật sự cảm thấy thủ đoạn ẩn nấp không có bị phát hiện sao!" Lâm Tiêu đứng tại chỗ giễu cợt nói.

Bốn người Lục Thanh Vân tim đập thình thịch.

Bị phát hiện rồi sao?

Không, nói không chừng là đang lừa họ. Hoặc có thể một trong bốn người họ đã bị phát hiện.

Không ai trong số bốn người di chuyển.

Đợi chút!

Mau!

Sắp rồi!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Cũng không biết bốn con rùa có bao nhiêu điểm tích luỹ nhỉ!?” Lâm Tiêu lầm bầm.

"Động thủ!!!" Sắc mặt Lục Thanh Vân đột nhiên biến đổi, hắn ta hét lớn một tiếng.

Vì Lâm Tiêu đã báo ra số người của bọn họ nên chắc chắn hắn đã nhận thấy sự tồn tại của họ thông qua phương thức nào đó.

Vậy nên nhất định phải động thủ.

"Chập Dực Trảm!"

Chỉ thấy tay Lục Thanh Vân đang cầm một thanh linh kiếm cấp phẩm, kiếm ý bậc 8 bùng nổ.

Hắn ta là người đầu tiên tấn công Lâm Tiêu.

Uy năng do kiếm quang mang theo khiến hư không chấn động không ngừng. Một kiếm này trực tiếp bùng phát ra một kích toàn lực của hắn.

"Hừ!!!" Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, vung tay lên ra một quyền.

Phác Thực Vô Hoá.

Bùm! !

Kiếm quang và nắm đấm va chạm vào nhau.

Răng rắc!

Kiếm quang ngay lập tức bị oanh tạc cho vỡ vụn.

Lục Thanh Vân lùi lại hàng chục bước trước mới có thể ổn định bóng dáng của mình. Ngoài sự kinh ngạc, ánh mắt hắn ta còn có sự thận trọng.

Mạnh!

Lâm Tiêu này mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng.

Lực lượng khổng lồ lên tới hàng chục triệu cân được hiển thị ở tầng một của tháp Chân Long thực sự là có thật. Nhưng ngay cả như vậy, Lục Thanh Vân vẫn không có ý định rút , bởi vì, hắn ta không chiến đấu một mình.

"Thanh Vân huynh cẩn thận, đừng đơn độc tấn công."

"Lên, nhất định không thể để cho hắn chạy trốn."

"Thực lực của Lâm Tiêu này thật đáng sợ, nói không chừng hắn cũng tu luyện Lực Chi Ý Cảnh. Mọi người, tránh xa hắn ra."

Lúc này ba bóng người khác cũng đã lao ra. Ánh mắt họ nhìn Lâm Tiêu kiêng dè không thôi.

Một cú đấm ngẫu nhiên đã đánh tan đòn mạnh mẽ vừa rồi của Lục Thanh Vân. Điều này đủ để cho thấy thực lực mạnh mẽ của đối phương.

Lục Thanh Vân đáp lại một tiếng rồi lạnh lùng nói.

"Hãy cùng nhau ra tay!"

Ngay sau đó, Lục Thanh Vân lại lấy đà, dùng hết sức để chém ra một đạo kiếm quang.

Uy năng thậm chí còn sắc bén hơn trước.

Ba người còn lại cũng không hề do dự, không hề có chút lưu thủ, tất cả bọn họ đều lấy ra tuyệt chiêu của riêng mình.

"Phá Vân Đoạn!"

"Liệt Không Chưởng!"

"Liệt Nhật Thương!"

Kiếm ý, đao ý, chưởng ý, thương ý, bốn loại tuyệt chiêu ý cảnh đều bộc phát ra.

Từ các vị trí khác nhau, họ tấn công Lâm Tiêu.

Với sự tấn công tổng hợp của bốn người họ, ngay cả những cường giả Hoá Đỉnh bình thường cũng khó có thể tránh được các mũi nhọn.

Nhưng Lâm Tiêu không có ý định rút lui.

Hắn giơ tay phải lên và đấm ra một lần nữa.

"Ha ha ha, ngươi chỉ biết duy nhất một chiêu này sao?! Vậy thì ngươi xong đời rồi!" Lục Thanh Vân thấy vậy, cười lạnh nói.

Uy lực của quyền vừa rồi của đối phương thực sự đáng sợ. Hắn ta phải thừa nhận rằng là bất khả chiến bại. Nhưng lần này, bốn người hợp lưc lại với nhau.

"Xàm xí, bây giờ là một chiêu khác rồi." Lâm Tiêu cười nhẹ.

Một luồng nóng thiêu đốt khủng khiếp toả ra từ cơ thể hắn.

"Hoả Quyền!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK