• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86: Lão rùa già họ Mục, ông thực sự cho rằng ta không gõ nát được cái mai rùa của ông hả

Lâm Tiêu quan sát kỹ ngọc giản chứa bộ kiếm quyết 10 tỷ, cổ kính, thăng trầm, chắc hẳn đã trải qua không biết bao nhiêu là năm tháng rồi.

Ý niệm trong đầu hắn vừa hiện ra, liền có thể đọc được nội dung trong ngọc giản.

Từng hàng chữ lộ ra, lại không phải ở trên ngọc giản, mà là trực tiếp hiện ra trong đầu Lâm Tiêu.

Từng câu từng chữ đều bất phàm, giống như ẩn chứa một loại hàm ý nào đó.

Lâm Tiêu chợt hiểu ra, đây là....ngọc giản truyền thừa.

Mỗi một chữ đều là do siêu cấp cường giả kia dùng ý niệm để viết xuống.

Sở dĩ nó quý giá như vậy là vì không có cách nào phục chế lại.

Nếu chỉ biết nội dung kiếm quyết mà không có ngọc giản, vậy thì cho dù ngộ tính của ngươi có mạnh cỡ nào cũng không thể lĩnh ngộ được.

Dùng hết một khắc, Lâm Tiêu đã xem xong toàn bộ nội dung cuốn kiếm quyết 10 tỷ.

Sắc mặt hắn trở nên kì quái.

Không phải quá khó, mà là có gì đó không đúng.

Hắn lấy linh kiếm ra, nắm trong tay, dựa theo những chiêu thức vừa ngộ ra, thi triển một lần.

Kiếm quang rực rỡ, mang theo mấy phần sắc bén. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bộ, bộ kiếm quyết 10 tỷ này sao mà thi triển ra chỉ tương đương với kiếm pháp địa giai vậy?

Đúng vậy, sau khi xem một lượt, Lâm Tiêu đã lĩnh ngộ được sơ bộ rồi. Cho nên hắn mới cảm thấy kỳ lạ như vậy.

Mười tỷ mà có vậy thôi sao?

Không, không đúng.

Nếu chỉ là kiếm pháp địa giai, thì sao phải dùng tới ngọc giản truyền thừa.

Một tấm ngọc giản truyền thừa có thể mua được mấy bộ kiếm pháp địa giai ấy chứ.

Lâm Tiêu thu kiếm, trầm tư suy nghĩ.

Xem lại bộ kiếm quyết 10 tỷ một lần nữa, dựa vào những dòng ý niệm trên kiếm quyết thì không thể nào chỉ là kiếm pháp địa giai được.

Trong chốc lát, Lâm Tiêu đã hoàn toàn đắm chìm vào trong bộ kiếm quyết 10 tỷ. Một ngày dài đằng đẵng trôi qua, Lâm Tiêu cũng không dừng lại.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Vào lúc Lâm Tiêu dốc toàn lực nghiên cứu bộ kiếm quyết 10 tỷ, ở một nơi khác, Dạ Cô Thành đã đem Huyền Minh Phá Cảnh Đan tam khí sương đan đưa cho con trai mình uống.

Kết quả còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn.

Ngay trong ngày hôm đó, con trai nhà hắn đã đột phá lên Toàn Đan Cảnh, hơn nữa còn thuận lợi lĩnh ngộ được ba phần của Đao Ý một bậc rưỡi.

Hắn còn có thể cảm nhận được, con trai mình sau khi dùng đan dược, mức độ gắn kết với đao ý còn liên tục tăng lên.

Có thể nói, chỉ cần đợi đến khi con trai hắn trưởng thành, khi đó, thành tựu nhất định sẽ không kém hơn hắn đâu.

Điều này khiến Dạ Cô Thành vui mừng vượt ngoài kỳ vọng, trong lòng càng thêm kính trọng và cảm kích vị tiền bối kia.

Không chút do dự, sau khi để con trai ở lại Thiên Nguyên thành củng cố cảnh giới, hắn liền cấp tốc tiến về vương triều Đại Ngụy ngay trong đêm.

Chỉ mất hai ngày, hắn đã tới nơi phụ cận Kiếm Ma tông.

Còn chưa tiếp cận Kiếm Ma tông, hắn đã trông thấy một đại quân đang bao vây Kiếm Ma tông.

Nhóm đại quân này có gần vạn người, đa số đều là tu sĩ Luân Hải Cảnh, lĩnh quân có năm vị Toàn Đan Cảnh viên mãn, và một cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Cảnh.

Thấy trận thế này, Dạ Cô Thành vẫn có chút bất ngờ.

Sau khi hắn tiến vào vương triều Đại Ngụy, cũng tùy tiện tìm vài người để thăm dò tình hình giữa Kiếm Ma tông và hoàng thất Đại Ngụy.

Trong Kiếm Ma tông có ba cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn. nhưng không nghe nói có cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Cảnh.

Mà hoàng thất Đại Ngụy, thực lực đâu phải chỉ mạnh hơn đôi chút.

Nghe nói quân chủ Ngụy Vương chính là cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.

Thuộc hạ là cường giả bán Hóa Đỉnh thì có ba người. Trước đó, tại di tích Vô Cực một người đã chết, còn lại hai người.

Toàn Đan Cảnh viên mãn thì còn nhiều hơn cơ, không dưới mười người.

Dạ Cô Thành cười lạnh vài tiếng.

Hoàng thất Đại Ngụy phái ra đại binh như này, xem ra là không muốn cho Kiếm Ma tông tiếp tục tồn tại rồi.

Hắn dám khẳng định, nếu như không có đại trận hộ tông kia, thì Kiếm Ma tông này không kiên trì quá vài ngày là sẽ bị san bằng thôi.

Rắc!!! Rắc rắc rắc!!!!

Vừa nghĩ tới đây, Dạ Cô Thành đã nghe thấy một loạt âm thanh vỡ vụn cực kỳ lớn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đại trận hộ tông vỡ rồi!

“Hahaha, các vị ở Kiếm Ma tông thân mến, đại trận hộ tông đã không còn, các vị vẫn còn muốn phản kháng hay sao?”

“Ngụy Vương chúng ta nói rồi, đem Lâm Tiêu giao ra đây, mọi chuyện đều dễ thương lượng. Nếu không, các vị cảm thấy, Kiếm Ma tông của các vị còn có thể kiên trì mấy ngày nữa?”

Một vị thủ lĩnh Toàn Đan Cảnh viên mãn hô lên cảnh cáo.

Phương tông chủ ở đối diện, sắc mặt đã tối sầm xuống, ánh mắt lạnh như băng.

Giao nộp Lâm Tiêu?

Tha cho bọn họ một con đường sống?

Loại lời nói này có quỷ mới tin.

Bất luận là chiến trường ở nơi nào, chỉ có kẻ thắng mới có quyền đặt ra quy định.

Không đợi Phương tông chủ lên tiếng, một ông cụ tóc bạc ở bên cạnh bước ra.

Ông cụ tóc bạc này, vừa nhìn đã biết là một người nóng tính.

“Ngươi sủa loạn cái gì vậy, trừ khi một đấu một mà thắng ta, bằng không, đừng hòng ta giao đồ đệ ra.” ông lão tóc bạc cười lạnh nói.

“Lão rùa già họ Mục, ông thực sự cho rằng ta không gõ nát được cái mai rùa của ông hả?” Một cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn của hoàng thất Đại Ngụy đáp lại.

Người của Kiếm Ma Tông vừa mở miệng chọc tức người khác chính là lão Mục trước giờ vẫn luôn canh gác Tàng Công Các.

“Vậy ngươi có dám lên nghênh chiến không?” lão Mục bịch bịch bịch bước lên ba bước, dùng kế khích tướng mà hô lên.

“Chiến thì chiến, ta còn sợ lão chắc.” Cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn kia, cùng với cường giả bán bộ Hóa Đỉnh bên phe mình, nhìn nhau một cái, sau đó rút trường đao xông tới.

Bỗng chốc lão Mục bắt đầu lao vào chiến nhau với đao tu Toàn Đan Cảnh viên mãn.

Một tới một lui.

Một công một thủ.

Lão Mục dùng Cửu Âm Trấn Ma Ấn màu xanh lam, xoay quanh lưỡi đao một cách dễ dàng.

Mà đao tu Toàn Đan Cảnh viên mãn kia lại càng đánh càng kinh hãi.

Hắn ta đã sớm nghe qua, lực phòng ngự của lão Mục ở Kiếm Ma tông rất kinh khủng.

Nhưng sau khi đấu qua vài chiêu, hắn ta mới phát hiện, đối phương không chỉ có năng lực phòng ngự kinh người, mà khí lực cũng vượt qua người thường, tốc độ càng là nhanh hơn lão ta gấp nhiều lần.

Tính sai rồi.

Không ngờ lão già này lại lợi hại đến vậy.

Đao tu Toàn Đan Cảnh viễn mãn liên tiếp bị đánh lùi, sau khi chiến đấu vài hiệp, dường như hắn ta nghe được mệnh lệnh gì đó.

Cơ thể hắn ta chợt lui về phía sau.

Một thanh trường thương đen như mực, từ bên cạnh chợt lao tới.

Trên lưỡi thương ẩn chứa một cỗ thương ý mạnh mẽ như vũ bão.

Vút!!

Cùng với tiếng xé gió bén nhọn, trường thương kia sau khi phi ra liền đâm sâu vào ngực lão Mục.

Răng rắc!!!

Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

Trước ngực lão Mục lún xuống, phun ra một ngụm máu tươi, cả người đổ uỳnh xuống đất.

“Mục lão quỷ!”

“Lão Mục!!”

“Mục trưởng lão!”

Người của Kiếm Ma tông đều kinh hô, đồng loạt lo lắng nhìn xuống đất, sau đó căm hận nhìn về phía hoàng thất Đại Ngụy bên kia.

“Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Cảnh mà lại ra tay đánh lén, ngươi còn biết xấu hổ không vậy???” Phương tông chủ tức giận quát người đối diện.

Vừa rồi chính là cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Cảnh, nhân lúc hai người lão Mục đang chiến đấu mà ra tay đánh lén. Một đòn đánh vỡ phòng ngự của lão Mục.

Đây là điều mà bọn họ không hề ngờ tới.

“Hừ, có vấn đề gì sao? Dù gì thì kết cục của các ngươi cũng là chết hết, quá trình có gì quan trọng đâu?” Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Cảnh hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ về hành động này.

Kiếm Ma Tông tổng cộng có ba tên phiền phức.

Giải quyết được một tên, hai tên còn lại càng không đáng nhắc tới rồi.

“Ngươi...!!!” Phương tông chủ vô cùng tức giận, nhưng lại không làm gì được.

Thực lực hai bên chênh lệch lớn, không cách nào nói đến quy tắc được.

“Tông chủ!”

Lúc này một ông lão mặc áo bào trắng chầm chậm bước tới bên cạnh ông ta.

Ông lão này cao gầy, vẻ mặt tiều tụy, trông không có chút tinh thần nào.

“Cảnh lão, mời ngài nói.”

Nhưng ánh mắt Phương tông chủ nhìn ông lão này lại mang theo vài phần tôn kính.

“Người này giao cho ta đi, chỉ là Phạm Thiên mộ kiếm sau này, vẫn cần tông chủ quan tâm nhiều hơn.” Ông lão áo bào trắng từ tốn nói.
Chương 87: Tiền bối nói với ta, các người tới rồi thì đừng đi nữa

“Cảnh lão ngài, đây là....haizzz!!”

Phương tông chủ muốn ngăn cản đối phương nhưng lại không biết phải lấy lí do gì.

Cảnh lão không nói nhiều, mà chầm chậm bước về phía trước.

Khí thế trên người ông cũng từng bước, từng bước phát ra. Giống như kiếm rút ra khỏi bao.

“Cảnh lão quỷ, ông gấp gì chứ, ta...khụ khụ khụ, ta còn chưa chết đâu, ông đợi chút đi.”

Nơi mặt đất bị sụp đổ, một bóng người máu me be bét từ từ bò lên.

Chính là lão Mục vừa bị đánh bay.

“Ta biết ông chưa chết, vậy nên, tên tiểu tử Lâm Tiêu kia, sau này giao cho ông đấy!” Cảnh lão hiếm khi nở ra một nụ cười.

Khóe miệng lão Mục khẽ giật, lại không có ý định rút lui.

“Không cần tranh nhau, các ngươi sẽ chết cùng nhau thôi, cả cái Kiếm Ma tông này đều sẽ đi cùng các ngươi xuống suối vàng.” Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh Thương Ý lạnh lùng nói.

Hắn ta nhìn ông lão mặc áo bào trắng với vẻ kiêng kỵ.

Vừa động ý niệm, trên người hắn ta liền xuất hiện một bộ linh giáp hắc quang.

“Ám diệu linh giáp!!!”

Phương tông chủ khẽ hô lên, sắc mặt càng thêm khó coi.

Cảnh lão sau khi nhìn thấy linh giáp trên người đối phương, lông mày cũng nhíu chặt.

Đối phương đã có chuẩn bị từ trước.

Nếu một cường giả bán bộ Hóa Đỉnh mặc linh giáp cực phẩm, thì cho dù ông có dốc toàn lực bạo phát cũng không thể giết chết đối phương rồi.

Hoàng thất Đại Ngụy này thật đúng là dự định hủy diệt toàn bộ Kiếm Ma Tông của bọn họ rồi.

Nhưng mà,

Cái gì cũng phải thử một lần mới biết được.

Ánh mắt Cảnh lão càng thêm lạnh lẽo.

Lúc này, lão Mục đã hoàn toàn đứng dậy rồi.

Ông hướng về phía cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý chế giễu: “Ta và ngươi đánh cược nhé, hôm nay Kiếm Ma tông ta bất luận là sống hay chết, tồn hay vong, hoàng thất Đại Ngụy các ngươi cũng đều chỉ còn lại không tới ba năm. Trong vòng ba năm, vương triều Đại Ngụy ắt sẽ đổi tên.

“Ngươi ngoại trừ cứng miệng thì còn cái gì nữa!” Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý nghe lời này, căn bản là bỏ ngoài tai.

“Trên người ta chỗ nào cũng cứng, ngươi muốn thử không?” lão Mục cười lạnh, đáp.

“Chết đi cho ta!!!” Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý lạnh lùng hô lên.

Linh thương trong nháy mắt xuất ra, khí thế như vũ bão!

Một chiêu này vô cùng khủng bố, giống như muốn xé rách không gian, đâm thủng mọi thứ.

Ánh mắt Cảnh lão tối lại, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trên tay, chuẩn bị đón đỡ lấy một thương kia.

Sau đó.

Thương nhanh,

Kiếm cũng nhanh.

Nhưng có một bóng người so với bọn họ còn nhanh hơn.

Đùng!!

Một âm thanh nặng nề kèm theo tiếng hét đau đớn vang lên. Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Người bên phía hoàng thất Đại Ngụy, chấn kinh nhìn bóng người vừa mới đột nhiên xuất hiện kia.

Sao có thể!

Chỉ một chiêu đã đánh bay cường giả bán bộ Hóa Đỉnh của bọn họ?

Người này rốt cuộc có thực lực gì vậy?

Kiếm Ma Tông chẳng phải là không có cường giả bán bộ Hóa Đỉnh sao?

Không chỉ bọn họ ngơ ngác. Cho dù là người của Kiếm Ma Tông cũng đều kinh ngạc không thôi khi nhìn bóng dáng kia.

Người này là ai???

Dù gì, chắc chắn không phải người của Kiếm Ma Tông bọn họ rồi.

Vậy sao lại muốn giúp bọn họ.

Giúp đỡ Kiếm Ma Tông bọn họ, tương đương với đối nghịch với hoàng thất Đại Ngụy.

Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Cảm tạ các hạ đã ra tay tương trợ, xin hỏi các hạ là....?” Phương tông chủ nhìn đối phương, tò mò hỏi.

Vô duyên vô cớ tới giúp đỡ, khiến bọn họ rất khó hiểu, đồng thời cũng rất thấp thỏm.

“Bái kiến Phương tông chủ, tại hạ Dạ Cô Thành, nhận sự ủy thác của người khác, tới bảo vệ sự an toàn cho Kiếm Ma tông!”

Người ra tay chính là Dạ Cô Thành.

Vị tiền bối kia tuy không nói gì nhiều, nhưng từ thái độ và giọng điệu của tiền bối, hắn ta có thể cảm nhận được Kiếm Ma tông đối với tiền bối rất quan trọng.

Nếu đã vậy, hắn ta không thể để người của Kiếm Ma tông chết trước mặt mình được.

“Dạ Cô Thành??”

“Dạ Cô Thành!!”

“Người thứ mười tám trên Chân Long Bảng lần trước, Dạ Cô Thành?”

“Sao lại là hắn chứ? Tại sao hắn lại giúp Kiếm Ma tông!”

“Không ổn, nếu hắn đứng về phía Kiếm Ma tông, vậy thì chỉ e là hôm nay khó mà san bằng được Kiếm Ma tông rồi.”

Người của hoàng thất Đại Ngụy nghe danh của Dạ Cô Thành đều chấn động trong lòng.

Người thuộc top hai mươi của Chân Long Bảng, có kẻ nào mà không phải là thiên tài, yêu nghiệt.

Kiếm Ma tông vậy mà lại mời được loại người này.

Phương tông chủ cũng không khỏi kinh ngạc.

Chịu sự ủy thác từ người khác, bảo vệ sự an toàn của Kiếm Ma tông, khẩu khí này không hề tầm thường nha.

“Thì ra là Dạ các hạ, ngưỡng mộ đã lâu. Vậy có thể nói cho ta biết, là ai ủy thác không???” Phương tông chủ hiếu kỳ hỏi.

Đây là một ân tình lớn đấy. Nếu lần này Kiếm Ma tông có thể bảo toàn, ông ấy nhất định sẽ đích thân đi cảm tạ.

“Cái này à, vậy thì ta phải hỏi ý của vị tiền bối kia đã.” Dạ Cô Thành bình tĩnh đáp.

Phương tông chủ ngẩn ra.

Tiền bối???

Người mà ngay cả Dạ Cô Thành cũng phải gọi là tiền bối?

Vậy thì chắc chắn phải là cường giả Hóa Đỉnh Cảnh rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng, nhưng mà Kiếm Ma tông bọn họ từng kết giao với một cường giả Hóa Đỉnh Cảnh từ khi nào vậy?

Phương tông chủ nghĩ nửa ngày, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra chút manh mối nào.

Nhưng mà, có Dạ Cô Thành ra tay. Cảnh lão cũng thu trường kiếm lại, khí thế trên người cũng rút lại, lại biến trở lại thành một ông lão tiều tụy.

Ông lôi lão Mục đứng còn không vững, ở bên cạnh dậy, đưa về phía trận doanh của Kiếm Ma tông.

“Haha, sao nào Cảnh lão quỷ, tôi đã nói mà, tôi đây cá cược vô địch, trăm cược trăm thắng. Thế nào, có muốn cược thêm với tôi mấy vụ khác không hả.” Tâm trạng lão Mục vô cùng tốt, bắt đầu trêu chọc, đùa giỡn.

Bất kể thế nào, đã có Dạ Cô Thành ra tay, trừ khi Ngụy Vương đích thân tới, nếu không thì Kiếm Ma tông bọn họ được an toàn rồi.

Cảnh lão lườm ông ta một cái, lạnh lùng đáp: “Mai rùa cũng bị người ta đánh vỡ rồi, có gì đáng để mà đắc ý cơ chứ.”

“Cái gì mà bị đánh vỡ chứ, hắn ta có bản lĩnh thì một chọi một với ta đây này, ta chấp hắn mấy chục chiêu luôn.” lão Mục chậm rãi nói.

Dù sao thì giờ ông đây cũng đã bị thương rồi, đợi thương thế khỏi hẳn còn chưa biết đến năm nào tháng nào, cứ chém gió thoải mái thôi.

“Dạ Cô Thành!!! Nếu ngươi giúp đỡ Kiếm Ma tông, thì chính là đối nghịch với hoàng thất Đại Ngụy ta, hậu quả này ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy.”

Một giọng nói phẫn nộ vang lên.

Chính là của cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý vừa bị đánh bay.

Hai cánh tay hắn ta tới giờ vẫn còn đang run rẩy, vết thương nứt toác, chảy máu.

Nghĩ thôi cũng biết, một đòn vừa rồi đã ảnh hưởng không nhỏ tới hắn ta.

Trong lòng hắn cũng biết rõ.

Không hổ là cường giả của Chân Long bảng.

Đánh không lại, vậy thì giải quyết trên phương diện khác vậy.

“Đối nghịch với hoàng thất Đại Ngụy các người thì đã sao?” Dạ Cô Thành lạnh lùng nhìn sang.

“Ngươi....chết tiệt, vậy ngươi nói xem, người kia đã cho ngươi thứ gì, để ngươi bảo vệ Kiếm Ma tông như vậy? hoàng thất Đại Ngụy ta có thể ra giá gấp đôi.” cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý nói.

“Gấp đôi? Hahaha, các ngươi thực sự không trả nổi đâu!” Dạ Cô Thành bật cười.

Lại còn gấp đôi?

Tiền bối có ơn với hắn, nào có phải thứ mà một hoàng thất Đại Ngụy có thể trả giá được.

“Dạ Cô Thành, ngươi đừng quá xấc xược, nơi này là vương triều Đại Ngụy ta. Ngươi cho rằng hoàng thất Đại Ngụy ta không có cường giả Hóa Đỉnh cảnh sao?”

Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý thấy đối phương cứng mềm gì đều không chịu, bắt đầu uy hiếp trực tiếp.

Dạ Cô Thành nghiêng đầu, dường như nghĩ tới điều gì đó. “Suýt nữa thì ta quên mất, tiền bối từng nói với ta một câu.”

Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý lộ vẻ vui mừng. Hắn ta còn tưởng đối phương nghe thấy danh cường giả Hóa Đỉnh cảnh thì chùn rồi, sợ rồi.

Bên phía Kiếm Ma tông đều nhíu chặt mày lại.

Dạ Cô Thành tiếp tục nói: “Vị tiền bối kia nói với ta, nếu có người tới xâm phạm Kiếm Ma tông, vậy thì không cần để bọn chúng trở về nữa!!!”
Chương 88: Nên đón tôn thượng về nhà rồi

Cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý nghe thấy lời này cảm thấy da đầu tê dại.

Ngay sau đó, bóng dáng của Dạ Cô Thành biến mất.

Hả! ? Hắn ta muốn làm gì!

"A!!" Có một tiếng hét vang lên.

Một cường giả Toàn Đan cảnh của hoàng thất Đại Nguỵ đã bị đạo đao khí chém làm hai và chết ngay tại chỗ.

"Chết tiệt, Phá Vân Phá Nguyệt!"

"Mọi người, giải quyết Dạ Cô Thành này trước rồi tính sau!"

Cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý huy động toàn bộ thương ý, thi triển ý pháp.

Một mình hắn ta không phải là đối thủ của Dạ Cô Thành. Bây giờ hắn ta có thiên quân vạn mã, còn phải sợ Dạ Cô Thành sao?

“Đến hay lắm!!” Dạ Cô Thành hét lên, mắt hắn ta chợt sáng lên.

Kể từ khi con trai bị thương, hắn ta đã kìm nén sự tức giận của mình, cúi đầu cầu xin thuốc bằng nhiều cách khác nhau, kìm nén ấm ức đến cùng cực rồi. Bây giờ, cuối cùng cũng có thể trút giận.

Đây phải đa tạ tiền bối mới phải.

"Trục Nhật Phá Hiểu!!"

Tất cả đao ý trên người Dạ Cô Thành đều bộc phát ra, giống như cầu vồng xuyên qua mặt trời, xuyên thủng mây đen và sương mù dày đặc.

"Trảm!!"

Rào rào!

Mây mù cuồn cuộn xoáy tròn, những dải sương mù lớn bị luồng đao mang xua tan.

Dưới vô số đao mang hào hùng bá khí, thần thông được cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý thi triển đã ngay lập tức bị một kích phá vỡ.

Không có chút dấu hiệu của sự phản kháng.

Quân lính của hoàng thất Đại Nguỵ đã bị đánh bại tan tác, vô số thương vong.

Đặc biệt là những cường giả Toàn Đan cảnh viên mãn, họ hoàn toàn không thể đỡ được một đao tùy ý của hắn ta.

Các đòn tấn công của Dạ Cô Thành vô cùng chuẩn xác, tất cả những người bị giết đều là những cường giả Toàn Đan cảnh trở lên.

Hắn ta không thèm giết người ở Luân Hải cảnh.

Bảng Chân Long! Bảng Chân Long để làm gì! Đây là cường giả bảng Chân Long.

"Đến ngươi rồi!"

Ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Cô Thành lóe lên, hắn ta đưa mắt nhìn về phía cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý đang sững sờ.

Người này... quá đáng sợ.

Chạy thôi! !

Cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý bị ánh mắt này dọa cho sợ mất mật.

Hắn ta quay người và chạy như bay về phía xa, không có bất kỳ ý định chiến đấu nào.

"Ôi, quá yếu." Dạ Cô Thành thở dài một tiếng.

Hắn ta không chọn tha cho đối phương, dùng toàn lực vung trường đao lên, đao ý bậc 8 ngưng trên mũi đao.

Kết thúc rồi!

Nâng đao lên và hạ xuống.

Một đạo đao quang vạn trượng lập tức phóng tới, chém lên người cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý đang bỏ chạy.

“Ken két!” m thanh bộ linh giáp đen kịt vỡ tan.

Bùm!

Đao quang hung hăng chém xuyên qua người cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý.

Các tầng không gian không ngừng chấn động, cả cơ thể người náy nứt toác thành màn sương máu, hóa thành những vết máu vụn rơi vãi trên mặt đất.

"Phương tông chủ, người còn lại giao cho ông, ông có thể sắp xếp nơi yên tĩnh để cho Dạ mỗ nghỉ ngơi không?" Dạ Cô Thành cười nói với Phương tông chủ.

"Đồng ý đồng ý, Cảnh lão vậy ông hãy xử lý nốt đi, ta đi tìm một chỗ để Diệp các hạ nghỉ ngơi? !" Phương tông chủ vội vàng nói.

“Rõ, tông chủ!” Cảnh lão đáp một tiếng, sau đó xông về phía những người của hoàng thất Đại Ngụy còn sót lại.

Đối phó với những người còn lại, thậm chí ông ta còn không cần sử dụng kiếm.

Rất nhanh.

Hoàng thất Đại Ngụy ban đầu vốn đã nắm chắc phần thắng bây giờ ngoài những tên nhãi nhép đã bỏ chạy thì toàn quân đã bị quét sạch.

Tin tức kinh người này nhanh chóng truyền đến trụ sở của hoàng thất Đại Ngụy.

Ngụy vương ở trong đại điện hoàng cung vô cùng tức giận.

Sau khi mắng chửi sự bất tài của trăm quan, lệnh cho mọi người đều lui xuống.

Hai trong số ba cường giả bán bộ Hóa Đỉnh lại chết trong tay Kiếm Ma Tông. Tuy rằng hai người này đều không phải là bị người của Kiếm Ma Tông giết, nhưng bọn họ cũng là vì Kiếm Ma Môn mà chết.

Bảng Chân Long, Dạ Cô Thành? !

Chết tiệt!

Tại sao Kiếm Ma tông có thể thu hút một loại tồn tại như vậy?

Mười năm trước, hắn ta xếp thứ 18 ở bảng Chân Long, hôm nay, sau mười năm ngay cả ông ta cũng không có tự tin giữ lại người này.

Hơn nữa, bảng Chân Long năm nay sắp bắt đầu rồi. Ông ta không muốn lúc này phân tâm đi đối phó với Dạ Cô Thành.

Chết tiệt!!

"Ha ha ha ha, cũng không có gì đáng phiền não, chỉ là một Dạ Cô Thành thôi mà, khi toàn thịnh bản tôn có thể giết chết hắn chỉ trong một hơi!"

"Người này ở bảng Chân Long lần trước xếp hạng 18, trong nội thể nhất định còn có một tia quốc chi khí vận, nếu như hấp thu được nó, tu vi của ngươi liền có thể tiến thêm một bước." Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Ngụy Vương.

Ngụy Vương híp mắt, liếc nhìn chiếc nhẫn hình rồng kỳ dị trên tay mình, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng bản vương không muốn sao?! Nhưng bản vương không có tự tin thắng được người này."

"Yên tâm đi, bây giờ bản tôn truyền cho ngươi một đạo bí pháp, đối phó với một kiếm tu nhỏ bé dễ như chở bàn tay."

"Ngươi hãy nghe bản tôn, có bản tôn trợ giúp ngươi, top 10 bảng Chân Long thì có là gì?" Giọng nói đó lại vang lên.

“Được, nói đi, bản vương nghe đây.” Ngụy Vương đáp.

Chiếc nhẫn hình rồng kỳ lạ đột nhiên sáng lên.

"Được, dựa vào tư chất của ngươi, trong vòng mười ngày có lẽ có thể tu luyện, bây giờ để Kiếm Ma Tông và Dạ Cô Thành lớn tiếng thêm vài ngày, ha ha ha." Giọng nói đó lại nói.

“Ừm!” Ngụy Vương trả lời, lòng trầm xuống tiếp nhận bí pháp trong đầu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

...

Ở phía khác, trong phòng dành cho khách quý cấp cao của trường đấu giá Thiên Nguyên, Lâm Tiêu đã đọc suốt ba ngày.

Trong ba ngày, không biết hắn đã đọc kiếm quyết 10 tỷ bao nhiêu lần.

Chẳng trách quyển kiếm quyết này không bán được nhiều lần ở các thiên vực khác.

Với lĩnh ngộ mãn cấp của mình, hắn xem mấy ngàn lần cũng không thể lĩnh ngộ, huống chi là người bình thường.

Khi tham ngộ kiếm quyết 10 tỷ đến ngày thứ ba, mắt của Lâm Tiêu đột nhiên sáng lên.

"Thì ra, thì ra là như vậy!!" Hắn đã hiểu.

Nhìn bề ngoài, kiếm quyết 10 tỷ là một bộ kiếm pháp cấp địa giai. Nhưng thực ra, nó chỉ là một chiêu kiếm thức.

Nếu muốn thi triển nó thì phải diễn hóa cả bộ kiếm pháp thành một chiêu!

Mắt Lâm Tiêu càng ngày càng sáng lên, thanh trường kiếm lại được cầm trên tay. Ngay lập tức tầng tầng lớp lớp bóng kiếm chồng lên nhau, lấp đầy mật thất.

Một lần thất bại.

Hai lần thất bại.

Mười lần.

Một trăm lần.

Một ngàn lần.

Cuối cùng, sau bốn canh giờ, sắc mặt Lâm Tiêu trắng bệch, ánh mắt sáng ngời.

"Mở ra cho ta!!!" Hắn hét lên một tiếng.

Ngọc giản truyền thừa ghi chép kiếm quyết 10 tỷ trực tiếp bị vỡ vụn.

Một tia thần vận màu trắng bạc từ phía trên xông vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Chỉ có điều khi vừa vào trong cơ thể liền bị tiểu kiếm bản mệnh đạo khí màu đen trên khí hải hoàn toàn hấp thu.

Răng rắc-

Một vết nứt nhỏ xuất hiện trong khoảng không của căn phòng dành cho khách quý.

Ngay lập tức, hư vô và hắc ám vô tận tràn vào, đồng thời có một luồng khí tức cuồng bạo đáng sợ khí tức không ngừng tràn ngập.

Mọi thứ trong phòng dành cho khách quý đều bị hút vào trong đó, bị phá hủy và tan tành. Ngay cả trận pháp trong phòng lúc này cũng bị phá hủy hoàn toàn.

"Hợp!!" Lâm Tiêu nhanh chóng vung kiếm thêm lần nữa.

Vết nứt hư không và lực lượng đáng sợ này đã biến mất.

Một cảm giác tim đập nhanh phát ra từ lồng ngực anh.

Nguy hiểm.

Đó là khí tức mạnh mẽ và nguy hiểm.

Với tu vi hiện tại của hắn, không nên thi triển kiếm thức này của kiếm quyết 10 tỷ thì tốt hơn.

Nói cách khác, trước khi hoàn toàn lĩnh ngộ được nó vẫn không tùy tiện sử dụng.

"Khách quý, ngài, chỗ của ngài sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Người phụ trách nơi đấu giá lập tức chạy tới, lo lắng nói.

"Thực xin lỗi, nhất thời ta không khống chế được, bao nhiêu tiền ta đền các ngươi." Lâm Tiêu xin lỗi nói.

...

Cũng vào lúc này, ở sâu trong dãy núi yêu thú xa hàng ngàn dặm.

Một con yêu thú khổng lồ toàn thân đen kịt nói với hai con yêu thú lớn hơn ở bên cạnh: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đã đến lúc đón tôn thượng trở về rồi!"
Chương 89: Cảnh báo cấp 1 của Thành Thiên Nguyên vang lên rồi

"Rất tốt, Mộng Yểm."

"Lần này, chúng ta không chỉ đón tôn thượng trở về an toàn, mà đồng thời cũng không thể tha cho con người ở thành Thiên Nguyên!"

Đôi mắt của hai con quái vật khổng lồ kia tỏa ra luồng sát khí tanh mùi máu.

"Ha ha ha, yên tâm đi, ta đã điều tra rồi, hai ngày nay mấy vị cường giả của thành Thiên Nguyên đều không có ở trong thành, không ai có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta!"Mộng Yểm cười dữ tợn nói

"Vậy thì tốt rồi, hành động?"

"Hành động!!"

...

Lâm Tiêu ra khỏi nơi đấu giá, mặc dù hắn đã làm hỏng một căn phòng dành cho khách quý đến mức rất tệ hại, nhưng người phụ trách không yêu cầu hắn bồi thường mà còn gập người và cúi đầu mời Lâm Tiêu lần sau lại đến.

Suy cho cùng một phòng dành cho khách quý cũng chỉ chỉ tốn vài vạn viên linh thạch.

Lâm Tiêu tuỳ tiện lấy được thứ gì có thể khiến họ kiếm được hàng trăm, hàng nghìn phòng dành cho khách quý như vậy.

Tiếp theo, đã đến lúc nên về Kiếm Ma tông một chuyến rồi.

Không biết Dạ Cô Thành đã đi chưa? ! Tình hình hiện tại của Kiếm Ma tông nhưu thế nào?

Tuyệt đối đừng đợi hắn trở về, chỉ thấy một đống phế tích, vậy thì quá tệ.

Nghĩ đến đây, bước chân của Lâm Tiêu càng nhanh hơn, về trước rồi tính sau.

Nhưng khi hắn chưa đi được bao xa, Lâm Tiêu ổn định thân hình của mình, khẽ cau mày và nhìn về một hướng xa.

Cửu U Trấn Ma Ấn lại động rồi. Hay nói cụ thể hơn, đó là Hoang Chi Ý Cảnh lại động rồi.

Sau lần trước khi ăn Phong Lang biến dị trong hang thạch chung nhũ và lần này luyện hoá được quả trứng khổng lồ thần bí, Lâm Tiêu đã tìm ra một lối tắt để nhanh chóng thăng cấp Hoang Chi Ý Cảnh.

Yêu thú!

Giết yêu thú, ăn thịt yêu thú và luyện hoá yêu thú có thể nhanh chóng nâng cao Hoang Chi Ý Cảnh.

Về phần nguyên nhân, có thể là bởi vì yêu thú tu luyện chi đạo và Hoang Chi Ý Cảnh có một số điểm tương đồng.

Ngay khi Lâm Tiêu di chuyển, hắn đã qua đó. Hướng đến là cổng thành.

Càng đến gần, hắn càng cảm thấy sự phấn khích của Cửu U Trấn Ma Ấn thậm chí còn phấn khích hơn cả khi nhìn thấy quả trứng khổng lồ thần bí.

Đột nhiên.

"U u tu tu -"

Một tiếng còi cực kỳ chói tai vang lên khắp thành Thiên Nguyên.

Lâm Tiêu đi chậm lại, cảm thấy khó hiểu.

Chuyện gì vậy?Xảy ra chuyện rồi sao?

Đây là thành Thiên Nguyên, nơi tụ tập hàng vạn cường giả thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?

"Thú đang đến, một bầy thú khổng lồ, mọi người hãy chuẩn bị biện pháp đề phòng cao nhất."

"Mau! Kích hoạt thủ thành đại trận!"

"Trời ơi! Gấu thiết bối thương, hổ bạo phong, đại bàng thiết sư... sáu, bảycon!! Sao lại có nhiều yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh như vậy?"

"Mau đi bẩm báo thành chủ, xin chi viện, nếu không mau chi viện, thành Thiên Nguyên sẽ đi đời."

"Đừng hoảng hốt, thành Thiên Nguyên chúng ta có vô số cường giả, bất luận bầy thú lớn như thế nào, chỉ cần những cường giả kia động thủ, đều khiến cho bọn chúng chết tại đây."

Thành Thiên Nguyên giáp với dãy núi yêu thú, cứ hai năm sẽ có một bầy yêu thú xuất hiện.

Có điều chỉ là cấp độ nhỏ, hàng ngàn con xông đến cổng thành và gây rắc rối.

Còn giống như làn sóng yêu thú hoàn toàn không thể nhìn thấy bờ này thì là lần đầu tiên xuất hiện ở thành Thiên Nguyên.

Mặt đất bắt đầu khẽ rung chuyển, sự chú ý của tất cả các tu luyện giả trong thành Thiên Nguyên đều bị cảnh tượng này thu hút.

Xa xa, ùn ùn kéo đến, trên bầu trời là những con bay, dưới đất thì là những con chạy, có vô số không thể đến nổi.

Vù! !

Cổng thành lập tức bị đóng lại, một bức màn ánh sáng trong suốt bao phủ khắp thành Thiên Nguyên.

Đây là hộ thành đại trận, nó được coi là trận pháp cấp cao nhất. Nó mạnh hơn nhiều so với hộ tông đại trận bình thường.

Những con yêu thú này điên rồi!

Sắc mặt của mọi người thay đổi rõ rệt.

Nhưng khi họ nghĩ đến thành Thiên Nguyên có ba cường giả trong Hoá Đỉnh cảnh toạ trấn thì trong lòng họ đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng sự bình tĩnh này chỉ kéo dài trong vài phút.

Một tin xấu không biết từ đâu truyền tới, truyền khắp nửa thành Thiên Nguyên.

"Hỏng rồi!! Thành chủ hôm nay cùng một số đại lão của một vài thế lực ra ngoài có chút chuyện, trong một hai ngày sẽ không trở về."

"Cái gì! Ngươi nói cái gì?"

"Vào thời khắc quan trọng như vậy, thành chủ và người của các thế lực lớn đều không có ở đây. Chuyện này. . . chuyện này quá vô lý."

"Hỏng rồi, hỏng rồi, mấy phút nữa đàn thú sẽ xông vào đây."

"Ngay cả khi có hộ hành đại trận thì làm sao có thể ngăn chặn được nhiều yêu thú như vậy?"

Mọi người đều chết lặng.

Đại lão Hoá Đỉnh cảnh đều đã ra ngoài?

Đây là đang nói đùa sao?

Chẳng mấy chốc, một bóng người thấp thoáng trên tường thành.

Bốn vị cường giả bán bộ Hóa Đỉnh cùng với hơn 20 vị cường giả Toàn Đan Cảnh xông tới hiện trường.

Họ nhìn vào đội quân yêu thú hùng hậu, đặc biệt là bảy con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh, vẻ mặt của mọi người nhanh chóng thay đổi.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một thế trận như vậy.

"Phiền phức rồi, đây, có cơ hội thắng không?" Một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh kinh hãi nói.

"Có cơ hội thắng hay không thì ta không biết nhưng chúng tôi không có đường lui rồi."

"Sau lưng chúng ta là thế lực của chính chúng ta, cũng chính là bách tính của thành Thiên Nguyên, lẽ nào ngươi muốn rút lui sao?"

"Ta đã truyền tin cho thành chủ bọn họ rồi, chỉ cần chúng ta kiên trì được một ngày, bọn họ sẽ nhanh chóng trở về."

Nghe được câu phía sau, sắc mặt những người có mặt ở đó tốt hơn một chút.

Nếu kiên trì trong một ngày thì chuyện đó không khó.

Đợi khi thành chủ và những người khác trở về, nguy hiểm sẽ được giải quyết.

Ngay cả khi họ không cần động thủ, chỉ dựa vào hộ thành đại trận là đủ để kiên trì trong một hoặc hai ngày.

Chính là như vậy, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến, mọi người đều vực dậy tinh thần.

Bùm! ! Có một tiếng nổ cực lớn.

Bầy yêu thú khổng lồ này tấn công lá chắn bảo vệ ngoài cùng của hộ thành đại trận và yêu thú tiếp tục phát động tấn công vào đại trận.

Tiếng nổ bùm bùm bùm vang lên không dứt.

Hộ thành đại trận của thành Thiên Nguyên có hai tầng.

Một tầng cách mười dặm, một tầng cách ba dặm.

Sau khi nhìn thấy bầy thú bị trận pháp phòng ngự cách xa mười dặm ngăn cản, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù có tiếng nổ bùm bùm liên tục, nhưng không có nghĩa là trận pháp phòng ngự kiên cố này đã bị phá vỡ.

Dù lớp lá chắn bảo vệ này có bị phá vỡ thì vẫn có lớp khác. Đến lúc đó, họ sẽ phái người đến ngăn chặn.

Thời gian một ngày không phải là vấn đề lớn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Tiêu cũng đứng trên tường thành và nhìn thấy cảnh tượng này, vừa cảm thấy vui mừng vừa có chút đáng tiếc.

Hoang Chi Ý Cảnh trong cơ thể hắn không ngừng động, như thể hận không thể lao tới ngay lập tức.

Điều này làm cho Lâm Tiêu đảo mắt nhiều lần.

Hắn cũng muốn nhanh chóng tăng cường thực lực của mình, nhưng hắn không phải là kẻ ngốc.

Một bầy thú ở cấp này đã không còn có thể dùng hai từ đáng sợ để miêu tả nữa.

Hắn là tu luyện giả ở Luân Hải cảnh tầng thứ năm, cho dù hắn có rất nhiều át chủ bài nhưng nếu hắn xông tới đó cùng là tự xông vào chỗ chết.

Chờ đợi và nhìn là được rồi.

Nếu như thành chủ cùng hai cường giả Hoá Đỉnh khác tới, bọn họ sẽ dẫn những người khác đi tấn công bầy thú.

Sau đó, hắn sẽ đi theo và kiếm lời một cách âm thầm.

Nếu hộ thành đại trận hoàn toàn bị phá vỡ trước khi họ đến thì hắn cũng không phải là thánh nhân gì.

Sau khi giết một vài yêu thú, có thể trực tiếp bỏ chạy.

Mạng của bản thân là trên hết.

Lâm Tiêu tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống, vừa tu luyện vừa âm thầm đàn yêu thú không ngừng tấn công hộ thành đại trận ở phía xa.

Nhưng lúc này, một màn sương đen lặng lẽ từ ngoài thành len lỏi vào, hoàn toàn không chịu sự ngăn cản nào của hộ thành đại trận.

"Hả?! Tại sao trên tường thành lại xuất hiện ấn ký của tôn thượng?"

Sau khi màn sương đen cảm nhận được vị trí ấn ký của tôn thượng thì vô cùng kinh ngạc.
Chương 90: Ở mộng cảnh của ta, ngươi muốn chơi ta sao?

Sau khi hết thấy bỡ ngỡ, màn sương đen thuận thế leo lên một góc tối của bờ tường. Giây phút này sự tập trung của mọi người đang dồn vào thú triều, căn bản không ai để ý tới nó. Đừng nói là lúc này không để ý, kể cả lúc thường cũng khó ai chú ý tới một cái bóng.

Sau đó màn sương đen này bò tới vị trí được đánh dấu trên đất, nhìn trái rồi lại nhìn phải……

Nó đang xem tôn thượng đâu rồi?

Ở đây ngoài loài người ra thì hình như không thấy tôn thượng ở đâu cả. Khi nó ở trong trạng thái trứng yêu thú, không có cách nào cất vào nhẫn trữ vật được. Cho nên nó mới cố gắng đánh dấu mọi thứ.

Sau đó lên kế hoạch ‘phục thù yêu thú’ và ‘ăn cắp trứng Hỗn Thuỷ Mặc Ngư’. Kế hoạch nghe có vẻ hoàn hảo nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc.

Tôn thượng, ngài ở đâu? Sau khi tìm kiếm một vòng, làn sương đen này lại đứng nhìn chằm chằm loài người.

Ký hiệu tôn thượng để lại sao có trên người nhân loài. Sao lại vậy, thế thì nói không chừng bọn họ lại biết tung tích của tôn thượng ấy nhỉ.

Nghĩ như vậy làn sương đen không chút do dự. Vừa hay gần đó không có người, cho nên nó vội vã đột nhập vào mộng giới, khi tiến vào mộng giới của một người.

Dù gì cũng chỉ là một con tép tu vi Luân Hải cảnh tầng 5, có chết cũng không ai để ý đâu.

“Nhập mộng!!”

Làn sương đen âm thầm nói. Sau đó nó từ từ thâm nhật vào thức hải của vị tu sĩ Luân Hải cảnh tầng 5 có chút kỳ quái này.

Vô thanh vô thức, không ai phát hiện.

Lâm Tiêu đang tu luyện chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người như được một vầng sáng bao quanh. Đâu là thế giới huyền huyễn nên mọi cảm giác có chút không chân thật.

Sau khi cảm nhận được tình hình xung quanh, Lâm Tiêu xác định hình như mình đang ở trong mộng cảnh, hoặc là có thể gọi nó là thế giới tinh thần. Bản thân hắn đang tu luyện sao tự nhiên lại chuyển thành ngủ thế này.

“Nói cho ta, ngươi có nhìn thấy một quả trứng yêu thú to màu đỏ không?” Một âm thanh như truyền từ hư vô đến.

“Hả? ngươi là cái thứ gì?” Đột nhìn có âm thanh truyền tới làm cho Lâm Tiêu giật mình.

“Ta là người quản lý mộng cảnh, ta cần ngươi trả lời câu hỏi.” m thanh lại truyền tới.

Lâm Tiêu cau mày, quản lý mộng cảnh là cái khỉ gì, mộng cảnh của hắn thì hắn tự quản lý chứ.

“Cút ra đây!” Lâm Tiêu quát.

“Nhãi ranh, ta khuyên ngươi không nên đắc tội với người quản lý mộng cảnh, nếu không trả lời đoàng hoàng ta sẽ cho ngươi mất nhận thức.” m thanh lại truyền đến cùng với lời uy hiếp.

Câu này làm cho mặt của Lâm Tiêu tối sầm lại. Trong giấc mơ của hắn mà dám uy hiếp hắn.

Hắn hơi nhắm mắt lại, trong lòng động một cái.

“Hehehe, không cần phản kháng vô ích thế đâu, ta là……” m thanh vô cùng tự mãn và vênh váo.

Nhưng còn chưa nói hết đã bị tiếng hừ lạnh của Lâm Tiêu cắt ngang.

“Cút ra đây!”

Lâm Tiêu vươn tay vào trong hư vô, một làn sương đen xì bị hắn túm ra ngoài. Lần này tới lượt làn sương đen kinh ngạc.

“Hả? ngươi, ngươi sao có thể? Sao tìm được chỗ của ta, không, không thể! Ngươi là tu vi Luân Hải cảnh mà?” Làn sương đen hét lên.

Lâm Tiêu nhìn làn sương đen trên tay mình, ánh mắt có chút nghiêm túc. Hắn bị cái thứ này ám vào cơ thể lúc nào?

Vừa nhìn đã biết là thứ chả tốt đẹp.

“Ta cho ngươi một cơ hội, nói đi, ngươi rốt cuộc là cái gì?” Lâm Tiêu cao giọng nhìn đối phương.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

“Xí!! Còn cho ta cơ hội á?? Loài người kia, ngươi nghĩ tìm được ra ta là ghê gớm lắm hả? tới đây, ta là kẻ không đối thủ.” Làn sương đen khiêu khích.

Sau đó nó bắt đầu biến lớn, khí tức bao quanh nó cũng trở nên hung bạo. Lúc đầu là một làn sương đen, bây giờ đã biến thành một con quái thú to lớn hàng chục mét. Con quái thú đi từng bước tới gần Lâm Tiêu, nhìn như muốn nuốt chửng hắn.

Lâm Tiêu không động đậy, hắn bị một lực lớn kìm lại thân thể không có cách nào động đậy.

“Cảm giác này kỳ lạ thật?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.

Ở đây hắn không thể dùng nhẫn trữ vật, cũng không có cách nào tạo ra vũ khí bằng tưởng tượng.

Nhưng mà…….

Có một nguồn sức mạnh, hắn cảm nhận được có thể dùng nó.

Nhìn con quái vật đang há to mồm đi tới gần, Lâm Tiêu nhẹ nhàng đưa tay ra.

Trọng lực cảnh ý, phát động!

Bang!

Con quái thú tự nhiên gầm lên một tiếng đau đớn rồi ngã vật xuống đất.

“Hả? Trọng lực cảnh ý, một Luân Hải cảnh tầng 4 mà lại có trọng lực cảnh ý.” Con quái thú rít lên.

“Xem ra trọng lực cảnh ý là đủ áp chế ngươi.” Lâm Tiêu nở một nụ cười.

Lúc đầu cũng có chút sợ hãi, hắn công nhận khi mới phát hiện ra thứ này, lòng có chút hoang mang. Nhưng sau khi phát hiện điểm yếu của đối phương thì kẻ hoang mang hình như đã đổi thành con quái thú.

“Áp chế? Tên ranh loài ngươi, ngươi nghĩ hay thật, chỉ là chút trọng lực thôi, ta là vương giả mộng cảnh, ngươi coi thường ai đấy.”

Con quái thú gầm lên một tiếng rồi lại biến to hơn, màn sương đen trên người nó bốc lên như đang thiêu đốt, sau đó nó đứng lên lần nữa.

“Thật không?” Lâm Tiêu cười cười nhìn nó.

Chỉ một chút trọng lực cảnh ý?

Đúng rồi, trọng lực cảnh ý của hắn mới tầng 1, cho nên có chút yếu. Vậy thì đổi cái khác thôi.

Mắt Lâm Tiêu đỏ lên, giây tiếp theo quang cảnh xung quanh như to ra. Bóng tối vô tận thay thế tất cả, bầu không khó tràn ngập sự chết chóc. Sau đó những đám mây máu lơ lửng chút xuống những hạt mưa đỏ như máu tươi.

Vô số thi thể bò lên lúc nhúc đếm không xuể. Trong chớp mắt chúng bu vào con quái thú, cắn rỉa nó, cào cấu nó.

“A!!! đây là cái quái gì vậy! thả ta ra, cút màu, đau quá…. Cút hết đi! A! A! A!” con quái thú hét lên thảm thiết,

Nó muốn chạy nhưng cơ thể bị vô số bộ xương bao vậy.

“Đây là cái loại sức mạnh gì, ngươi, ngươi chỉ là một nhân loài, sao lại có sức mạnh này.” Con quái thú lần này hoảng loạn thật sự.

Lâm Tiêu cười.

“Đây chỉ là chút Cốt Khí, ta còn tưởng ngươi cứng thế nào.” Lâm Tiêu có chút thất vọng.

“Tiểu tử nhân loại, ngươi chớ vội đắc ý.”

“Ta hỏi ngươi lần cưới, tôn thượng ở đâu!!!” Con quái thú nhịn đau mở miệng hỏi.

Lâm Tiêu ngỡ ngàng.

“Tôn thượng nào? Tôn thượng gì cơ?” Lâm Tiêu không hiểu.

Cái thứ này dám đột nhập vào thế giới của hắn, bây giờ lại hỏi một câu rất khó hiểu?

“Chính là quả trứng yêu thú ở hội đấu giá lần này.” Còn quái thú gào lên.

Lâm Tiêu bây giờ mới hiểu hắn muốn hỏi gì.

“Ăn mất một nửa, một nửa luyện hoá rồi.” Lâm Tiêu trả lời thành thật.

Quái thú: ?????

“Ngươi, ngươi nói gì cơ?”

“Thảo nào, thảo nào.”

“Thảo nào trên người ngươi lại có khí tức của tôn thượng, hoá ra…..”

“Tôn thượng không thể chết, ngài nhất định sẽ ký sinh trên người ngươi.”

“Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy rồi.”

“Tôn thượng sao có thể chết được.”

Con quái thú hình như thất thần, cứ lẩm bẩm một mình.

Lâm Tiêu dùng ánh mắt như nhìn đứa điên đánh giá nó, sau đó mở miệng nói: “Ta trả lời ngươi rồi, ngươi trả lời ta đi.”

“Tôn thượng này rốt cuộc là thứ gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK