• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Dược Sơn Dao Trì, sức mạnh đáng sợ

Lâm Tiêu rất nhanh đã đi tới nơi báo danh của núi thuốc thần tộc Dao Trì. Nhưng việc làm hắn không ngờ tới là hàng người xếp hàng báo danh nhiều hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Một hàng dài cũng phải tới cả ngàn người, hơn nữa thực lực của những người này cũng phải Toàn Đan cảnh trung kỳ. Thậm chí hắn còn nhìn thấy vài cường giả Hoá Đỉnh cảnh ở trong hàng người này.

Thuận mồm hỏi vài câu Lâm Tiêu cũng có chút tin tức đáng dùng, mỗi đợt báo danh này sẽ kéo dài ba tháng, lần báo danh này đã được 2 tháng 20 ngày còn mười ngày nữa núi thuốc sẽ lại lần nữa đóng cửa.

Nếu muốn vào núi thì phải đợi tới năm sau, hơn nữa khi những người báo danh này vào núi tìm được bất kỳ bảo vật nào đều phải nộp lại cho thần tộc Dao Trì.

Chỉ có điều không phải giao nộp kiểu bình thường mà căn cứ vào giá trị bảo vật người đó thu hoạch được, sau đó thần tộc Dao Trì sẽ cho một số điểm tương ứng gọi là Dao Trì tích phân.

Dao Trì tích phân này có thể tới Dao Trì thánh địa đổi đồ vật. Ví dụ như đổi công pháp, đan dược, vũ khí hoặc những bảo vật khác. Cũng có thể đổi lấy sự lĩnh ngộ một lĩnh vực nào đó, hoặc tìm một cường giả thần tộc để thỉnh giáo một vấn đề nào đó. Thậm chí cả việc quan sát quá trình luyện đan trong lò luyện đan.

Vì những thứ này mà hàng năm có rất nhiều người tới núi thuốc Dao Trì báo danh. Chỉ cần đợt báo danh bắt đầu thì dù là ngày hay đêm cũng có rất nhiều người tới xếp hàng.

Sau khi nhìn danh sách đồ cần đổi mà thần tộc đưa ra, mặc dù Lâm Tiêu không biết ở trong núi có chí bảo gì, nhưng chỉ cần nhìn đống đồ cần tìm là biết đám người thần tộc này cực kỳ bắt chẹt người lao động.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Còn về phần tại sao những người vào đây khi tìm được bảo vật không lén lút mang đi mà phải nộp lại cho thần tộc. Đáp án đương nhiên là…….Ngọn núi này không hề đơn giản, quanh núi tràn ngập một loại khí tức kỳ quái.

Đến cả những cành cây ngọn cỏ bên trong núi cũng tràn ngập khí tức này, bởi vì tất cả đều có loại khí tức này nên không thể cất được vào nhẫn trữ vật. Hơn nữa loại khí tức này có hại cho cơ thể con người, giống như một loại độc mãn tính sẽ từ từ ăn mòn sức mạnh, tư chất, thiên phú thậm chí cả tuổi thọ.

Thần tộc Dao Trì đương nhiên biết điều này, bọn họ căn bản không giải quyết được vấn đề khí độc này cho nên công khai mở đường vào núi cho mọi người. Đợi những người kia tìm được đồ đem ra ngoài, lúc này người của thần tộc mới tập trung giải quyết khí độc bám quanh đồ đó.

Như vậy vừa thu được đồ tốt lại không bị nhiễm khí độc. Đám người thần tộc này cao tay thật. Nô lệ, đúng là một kiểu thu nạp nô lệ.

Phi! Nhưng nô lệ là những người bị ép buộc, không tình nguyện. Nhưng những người ở đây lại vô cùng tình nguyện tiến vào núi. Vậy thì có thể nói là chả bằng nô lệ.

Đây chính là thế giới huyền huyễn, cường giả mới là tôn chỉ.

Nếu có thể tìm được một thần tộc cường đại để dựa dẫm thì dù có làm nô lệ bọn họ cũng can tâm tình nguyện. Thế giới này so với thế giới trước càng tàn nhẫn hơn.

Sau khi Lâm Tiêu nhìn một lượt liền tiêu 1 vạn viên linh thạch hạ phẩm mua một chỗ ở gần đầu hàng ngũ. Đương nhiên là phải vào đội ngũ rồi, nếu không đợi lúc trời tối thì sẽ rắc rối to.

“Không có tư chất luyện đan, thiên tài địa bảo ở mức trung bình, vào Dược Sơn nhóm bốn .”

“Luyện đan tư chất thượng đẳng, thiên tài địa bảo hạ đẳng, vào Linh Thôn nhóm hai.”

Mấy người phụ trách báo danh đang xếp nhóm cho mọi người.

Linh Thôn? Dược Sơn? Sao lại chia nhóm khác nhau vậy?

Lâm Tiêu nhìn qua biểu tình khó hiểu.

“Lão đệ, nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là lần đầu tới đây hả!” Một người vừa mới mua chỗ ở bên cạnh Lâm Tiêu nói.

Người này nhìn cũng phải năm sáu mươi tuổi, Toàn Đan cảnh sơ kỳ, trên mặt còn có rất nhiều nếp nhăn, nhìn là biết người này ăn sương gió cuộc đời nhiều rồi.

“Lão ca thật có mắt, ta đúng là lần đầu tới đây.” Lâm Tiêu khách khí nói.

“Cái gì lão đệ, gọi ta là tiểu ca thôi, ta cũng đâu hơn ngươi là bao nhiêu.”Người này trợn mắt vội vã nói.

Lâm Tiêu nhìn đối phương thêm vài cái nữa, không hơn hắn là bao nhiêu tuổi? Nhìn bề ngoài ít cũng phải 40 tuổi?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tiêu người này thở dài một cái rồi nói.

“Lão đệ, ngươi không phát hiện ra những người xếp hàng ở đây, đại bộ phận đều còn trẻ sao?”

Nghe thấy người này nói thế Lâm Tiêu mới đưa mắt nhìn xung quanh, đúng vậy, hàng ngũ có khoảng nghìn người. Ngoài vài người trẻ tuổi thì đại đa số là trung niên và vài ông lão tóc đã lấm tấm bạc.

“Chả nhẽ cho sức mạnh kỳ lạ trong Dược Sơn này sao?” Lâm Tiêu đoán.

Người đối diện lúc này mới lên tiếng: “Đúng vậy, Dược Sơn này có một cỗ sức mạnh quái dị ăn mòn thiên phú, tư chất, tuổi thọ và cả dung mạo. Hơn nữa không có cách nào hồi phục lại được.”

Lâm Tiêu giật mình một cái, hoá ra là như vậy!!

Khí tức kỳ lạ kia, rốt cuộc là loại sức mạnh gì. Hoặc có thể nói là do hắn xem nhẹ ngọn núi này rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy, đến cả người của thần tộc còn không muốn bước vào đây, vậy thì nơi này sao có thể bình thường.

Sau khi nghe vị tiểu ca này giải thích Lâm Tiêu cũng coi như có chút hiểu biết về ngọn Dược Sơn này.

Báo danh phân nhóm chính là, nhóm Dược Sơn phụ trách vào núi tìm bảo vật đổi điểm. Nhóm Linh Thôn chính là nhóm phụ trách xử lý những bảo vật bị độc khí bao quanh, điểm số sẽ tính theo đồ vật mà họ xử lý được.

Lâm Tiêu: “……”

Cái thần tộc Dao Trì này cũng biết làm ăn thật đấy. Tất cả những việc bất lợi đều đùn cho người khác.

Lâm Tiêu híp mắt lại nghĩ, hắn cảm thấy người trong thần tộc này có vẻ sợ cỗ khí tức ở trong Dược Sơn kia. Vậy hắn có thể ở phương diện này……làm chút gì đó không nhỉ.

“Lão đệ, tiểu ca vào Dược Sơn này đã hơn mười lần, có lòng nhắc ngươi một câu.”

“Nếu được chọn vào nhóm Linh Thôn, xử lý những vật kia cho thần tộc thì số điểm đổi lại cũng không được nhiều, nhưng so với phải vào Dược Sơn thì lại tốt hơn nhiều.”

“Trong Dược Sơn nguy hiểm tứ phía, có một số chỗ cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần lỡ chân bước vào thì cả người sẽ biến thành đen xì tóc bạc phơ, tu vi mất sạch, dung nhan bị huỷ. Thậm chí còn không có cơ hội đi ra nữa.” vị tiểu ca chân thành nói.

“Được, cám ơn tiểu ca nhắc nhở.” Lâm Tiêu nói một câu cám ơn.

Lòng nghĩ bản thân không phí 1 vạn linh thạch rồi, coi như lời được phần tin tức này.

Vị tiểu ca kia vẫy vẫy tay rồi tiếp tục làm việc của mình. Rất nhanh sau đó đã tới lượt Lâm Tiêu. Dưới sự hướng dẫn của người phụ trách báo danh, Lâm Tiêu đặt tay lên khí cụ đo phẩm chất.

Một lúc sau mọi chuyện nằm trong sự sắp xếp của hắn. Khí cụ đo phẩm chất phát ra ánh sáng chói mắt.

“Đỉnh, đỉnh cấp luyện sư, đỉnh, đỉnh cấp thiên tài địa bảo!!!” người phụ trách hét lên.
Chương 232: Hấp thụ, lĩnh ngộ, loại sức mạnh vượt qua cả ý cảnh

“Cái gì! Vậy mà phát hiện được người có hai đặc tính đỉnh cấp!!”

“Người như thế này còn cần vào Dược Sơn làm gì, tuỳ tiện tìm một thế lực lớn nào rồi gia nhập là được rồi mà, thể nào chả được bồi dưỡng.”

“Hâm mộ thật, ta nhớ lần trước cũng có một kẻ đỉnh cấp tư chất luyện đan được trưởng lão của thần tộc nhận làm đệ tử chân truyền.”

“Phí lời! đỉnh cấp luyện đan đó, thiên hạ này có mấy kẻ như thế!”

“Người trẻ tuổi này không biết từ đâu tới.”

Toàn bộ mọi người như bùng nổ, thi nhau bàn luận. Vị tiểu ca lúc nãy đứng từ xa cũng trợn ngược cả mắt lên.

Trời ạ!

Song đỉnh cấp! vậy mà hắn vừa làm quen được một thiên tài song đỉnh cấp, tên tiểu tử này phát tài rồi, ngưỡng mộ quá đi!

Tiểu ca vừa ngưỡng mộ vừa âm thầm cảm thán.

“Các hạ, xin đợi một chút, chúng ta đi báo tin đã.” Người phụ trách vội vã nói.

Người này chính là nhân tài khó kiếm, đã bao nhiêu người tới báo danh vào Dược Sơn, nhưng đây là lần đầu có người là song đỉnh cấp.

“Ngươi cứ đi thông báo đi, ta đi vào Dược Sơn nhìn chút, có được không?” Lâm Tiêu nói.

“À? Các hạ vào Dược Sơn à? sợ là…..”Người phụ trách do dự một lát.

“Không được thì thôi, không làm phiền các ngươi nữa.” Lâm Tiêu nói xong thì quay người đi.

“Các hạ đợi chút, vào, có thể vào. Nhưng các hạ chú ý an toàn, khí tức bên trong Dược Sơn rất mạnh!” Người phụ trách vội vã gọi Lâm Tiêu lại sau đó đưa thẻ bài vào Dược Sơn cho hắn.

Đây….đây….tính người này làm gì mà vội thế!!

Nhưng hắn cũng chả dám tức giận, một thiên tài như thế này mà để đi mất. Mấy trưởng lão mà biết chuyện thì đời hắn cũng toi.

Không phải chỉ là vào Dược Sơn thôi sao, muốn vào thì cho vào. Dù gì trong Dược Sơn cũng không có nhiều nguy hiểm gây chết người. Những thiên tài thế này vận may cũng không hề kém, không thể chết ở trong Dược Sơn được.

Đội ngũ phía sau thì sững sờ, nhất là vị tiểu ca kia.

Dược Sơn, có song đỉnh cấp mà lại chọn vào Dược Sơn, cũng không biết người này tài nghệ cao hay là do gan lớn, hoặc là nghé con không sợ hổ dữ. Nếu đổi lại bọn họ có song đỉnh cấp, khẳng định đứng yên tại chỗ đợi người thần tộc tới đón về. Rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phạt.

Tên tiểu tử này đúng là trẻ người non dạ! Mọi người nhìn bóng lưng của Lâm Tiêu đều cảm khái lắc đầu.

Ngay sau đó chỉ thấy thân ảnh người phụ trách vừa nói chuyện với Lâm Tiêu động một cái bay nhanh về phía thần tộc báo tin.

Cùng lúc đó Lâm Tiêu đã cầm được thẻ bài vào Dược Sơn, sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, bước qua hai lớp kết giới thì vào được Dược Sơn. Hắn không lập tức hành động mà bay lên không trung quan sát.

Dược Sơn Dao Trì rộng không thấy biên giới, phải nói đây là một dãy núi mới đúng.

Thần tộc Dao trì lập kết giới quanh dãy núi này mà chiếm nó làm của riêng, một dãy núi lớn thế này không phải vương triều nào của Đông Vực cũng có thể khai thác hết được. Hoá ra đây là nền móng của thần tộc Dao Trì.

Thân hình Lâm Tiêu vèo cái bay tới giữa Sơn Dược bắt đầu tìm kiếm. Chưa tới mười phút sau hắn đã tìm được hơn trăm gốc Tử Huyết Linh Chi, đây là dược liệu của đan dược cấp 7, giá trị phải đến hàng vạn linh thạch.

Lâm Tiêu phất tay phải lên, linh khí ào ra.

Gốc Tử Huyết Linh Chi này đã bị cắt gốc, lúc hắn chuẩn bị cất linh chi vào hộp ngọc thì…..

Ong~~

Một luồng khí đen từ trong linh chi tuôn ra, chúng đan xen nhau một cách huyền bí, nhìn từ ngoài vào giống như từng làn sóng đen đan vào nhau.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lòng Lâm Tiêu có chút hồi hộp, hắn híp mắt lại, đây là……khí tức kỳ dị của Dược Sơn này?

Quả nhiên kỳ dị, linh lực của hắn còn không đấu lại được luồng khí đen này. Vậy thì thử cách khác, Lâm Tiêu chỉ tay một cái.

Một tia Hoàng Hồng Dương bắn ra, chỉ nghe thấy xèo xèo một tiếng.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt luồng khí đen lại phục hồi như cũ, không những vậy nó còn dập tắt cả lửa Hoàng Hồng Dương.

“Hả?” Lâm Tiêu kinh ngạc.

Đây là ngọn lửa xếp thứ hai trong bảng hoả diễm thiên địa đấy. Sao chưa kịp phản kháng đã tắt rồi. Luồng khí đen này xem ra thật sự rất khủng bố, thảo nào tới người của thần tộc cũng phải sợ.

Lâm Tiêu không tin, hắn lại thử thêm các loại ý cảnh khác, nhưng dùng cách nào cũng không đánh lại được luồng khí đen này.

Sát Sinh ý cảnh cũng chỉ làm rung luồng khí đen này một chút, nhưng Sát Sinh ý cảnh trong người hắn vẫn còn yếu. Nếu có Can Anh Túc ở đây thì hắn chắc sẽ có cách.

Sau lần thí luyện trong tháp Chân Long, Sát Sinh ý cảnh trong người nha đầu đó đã mạnh lên nhiều, còn có cả ý cảnh huỷ diệt nữa.

Cái ý cảnh huỷ diệt này Lâm Tiêu cũng không biết là kiểu sức mạnh gì. Nhưng hắn cảm nhận được loại ý cảnh này đặc biệt hơn những ý cảnh khác.

Nói là vậy nhưng trước mắt vẫn phải giải quyết luồng khí đen này, tại sao trong dãy Dược Sơn này lại có kiểu sức mạnh này?

Loại khí tức này không phải tự nhiên mà sinh ra, chả nhẽ ở đây có đồ gì mà mọi người không biết?

Chỉ trong chớp mắt không biết bao nhiêu ý niệm nảy sinh trong đầu Lâm Tiêu, nhưng có nghĩ thế nào hắn cũng nghĩ không thông. Nếu mà cứ đứng nghĩ thế này thì thà tự đi tìm hiểu cho rồi.

Lâm Tiêu gạt mọi suy nghĩ đi lại đưa mắt nhìn luồng khí đen kia, sau một lúc do dự hắn đưa tay qua.

Xèo! Lúc hắn chạm vào luồng khí đen nó lập tức chui vào cơ thể hắn. Lâm Tiêu ngay lập tức cảm thấy cơ thể cực kỳ bất thường. Da trên cánh tay nhăn lại bằng tốc độ cực nhanh, các tế bào trong cơ thể bắt đầu phân giã, cơ bắp nhanh chóng lão hoá, có thể nói sức mạnh yếu đi nhanh chóng.

Đây, đây là……Tuế Nguyệt!

Đây chính là Tuế Nguyệt hoặc có thể nói nó là sức mạnh của thời gian.

Hắn có thể cảm nhận được hướng đi của luồng khí đen này, nó giống như hoa tàn, càng giống như sinh mệnh đang đi tới giai đoạn lụi tàn. Hơn nữa lúc luồng khí đen tràn vào linh hải, bảo tháp và cả thanh linh kiếm cũng phản ứng dữ dội như gặp phải đại địch.

Nhưng còn chưa đợi hai thứ đấy phản ứng lại thì sức mạnh của các ý cảnh đồng loạt xuất hiện.

Xoẹt xoẹt xoẹt……!!!

Chín loại ý cảnh hội tụ lại với nhau, chúng cùng nhau toả chính vầng hào quang rực rỡ. Khi luồng khí đen gặp chín vầng ánh sáng này thì ngay lập tức đứng im.

Một lát sau nó bắt đầu vùng vẫy muốn chạy ra ngoài, nhưng xét cho cùng nó chỉ có một mình. Địch mạnh ta yếu.

Chín loại ý cảnh liên kết cùng nhau công kích luồng khí đen, sau đó bắt đầu luyện hóa và hấp thụ nó vào cơ thể Lâm Tiêu.

Lĩnh ngộ!! Một loại sức mạnh vượt qua cả ý cảnh.

Lâm Tiêu tạm thời gọi nó là sức mạnh Thái Tuế, ngay lúc này cơ thể hắn cũng xảy ra biến hoá.
Chương 233: Cơ duyên còn lợi hại hơn so với truyền thuyết kim sắc

Sau khi Tuế Nguyệt chi lực trong cơ thể Lâm Tiêu vận chuyển được một vòng.

Lớp da, tế bào, sức mạnh vốn đang khô kiệt, không chỉ khôi phục mà còn mạnh lên không ít.

Khắp các nơi trong cơ thể đều lưu lại dấu vết của Tuế Nguyệt chi lực.

Còn về dấu vết của Tuế Nguyệt chi lực này có tác dụng gì thì tạm thời Lâm Tiêu còn chưa rõ.

Đi hết một vòng chu thiên, Tuế Nguyệt chi lực này trong cơ thể cũng tiêu hao cạn kiệt.

Muốn tu luyện trở lại, chỉ có thể dựa vào sự lưu chuyển của Tuế Nguyệt từ từ tăng lên thôi.

Trước mắt, Lâm Tiêu còn chưa có công pháp tu luyện có liên quan tới Tuế Nguyệt chi lực.

Đừng nói là hắn, loại sức mạnh siêu nhiên này, ở thời đại này cũng chưa chắc có thể tìm thấy.

Ngoại trừ nơi này, còn có một cách khác càng đơn giản hơn, đó chính là ở trong núi thuốc Dao Trì này trực tiếp hấp thu Tuế Nguyệt chi lực.

Hấp thu được một sợi Tuế Nguyệt chi lực, là có thể khiến thân thể mạnh lên rồi.

Vậy nếu như khiến cơ thể tràn đầy Tuế Nguyệt chi lực thì sao?

Tác dụng của Tuế Nguyệt chi lực, Lâm Tiêu tạm thời biết rất ít.

Dùng Tuế Nguyệt chi lực vào đòn tấn công cực kỳ có hiệu quả đó.

Nghĩ tới bản thân mình, dưới quy luật của bản thân Tuế Nguyệt chi lực, cánh tay vô lực, tế bào lão hóa...

Nếu vừa rồi bản thân không thể nào lĩnh ngộ được sức mạnh của Tuế Nguyệt, thì chỉ e cũng sẽ giống như người khác, cứ mãi già đi mà không cách nào khôi phục về nguyên dạng.

Xem ra, nhất định phải thực sự nắm chắc Tuế Nguyệt chi lực mới được!

Lâm Tiêu nghĩ xong, đem Tử Huyết Linh Chi ném vào trong nhẫn trữ vật.

Thứ ẩn chứa Tuế Nguyệt chi lực không thể hấp thu vào trong nhẫn trữ vật.

Nhưng Tuế Nguyệt chi lực sau khi bị Lâm Tiêu hấp thụ, cái hạn chế này đã biến mất rồi.

Đương nhiên, loại thiên tài địa bảo này cũng không thể đem ra đổi lấy tích phân Dao Trì được.

Lâm Tiêu khẽ động thân hình, tiếp tục tìm kiếm thiên tài địa bảo và thứ có chứa Tuế Nguyệt chi lực khác.

Ở trong núi thuốc Dao Trì này, có lẽ là vì Tuế Nguyệt chi lực cho nên linh thức đã bị hạn chế cực lớn.

Nếu không, bất cứ một cường giả Sinh Tử Cảnh nào tới đây, dùng linh thức bao phủ cả ngọn núi này, vậy thì còn cần gì tới một tiểu đội tìm thuốc chứ.

Cứ giăng một mẻ lưới hốt sạch là xong.

Cho dù là Lâm Tiêu, linh thức cũng chỉ phóng ra được trong phạm vi mười mấy mét thôi.

Tìm cả một đoạn đường, hắn cũng phát hiện ra, những loại hoa cỏ, cây cối thông thường ở trong núi thuốc này cũng chẳng có gì khác biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có thiên tài địa bảo mới chứa đựng Tuế Nguyệt chi lực.

Vào khoảnh khắc nắm trong tay Thiên Linh Thảo, một cảnh tượng quen thuộc đã xuất hiện.

Một luồng khí hắc ám còn mạnh hơn ban nãy nhiều, tràn ra, xông vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Cánh tay của hắn bắt đầu lão hóa, hồi phục, lão hóa, hồi phục.

Sức mạnh Tuế Nguyệt trong cơ thể và sức mạnh Tuế Nguyệt mới bắt đầu xảy ra xung đột.

Cuối cùng vẫn là dưới sự hỗ trợ của sức mạnh chín đại ý cảnh, hắn mới hấp thu được sức mạnh Tuế Nguyệt mới vào trong cơ thể.

Lâm Tiêu khẽ cau mày.

Tuế... Tuế Nguyệt chi lực này, sao lại lì như trâu vậy.

Hắn vốn cho rằng bản thân sau khi lĩnh ngộ được sức mạnh Tuế Nguyệt, lại hấp thu thêm Tuế Nguyệt chi lực thì sẽ đơn giản và nhẹ nhàng hơn.

Nhưng không ngờ, còn tốn nhiều thời gian đến vậy.

Tiếp tục!

Hắn không tin, dựa vào hình thái biến hóa của sự vật, số lượng biến đổi có thể dẫn tới chất lượng cũng biến đổi theo.

Vậy thì đợi đến khi Tuế Nguyệt chi lực trong cơ thể hắn tích lũy đến một trình độ nhất định, nhất định sẽ có thay đổi khác.

Hai ngày tiếp theo, cùng với việc Lâm Tiêu tiến sâu vào trong núi thuốc, những thiên tài địa bảo mà hắn tìm được cũng dần dần nhiều lên.

Lâm Tiêu phát hiện, càng là thiên tài địa bảo quý hiếm, thì càng là thiên tài địa bảo có niên đại lâu đời, Tuế Nguyệt chi lực có chứa trong đó sẽ càng nhiều.

Ở trong này hai ngày, hắn cũng đụng phải mấy người vào núi tìm thuốc.

Dựa vào lĩnh ngộ Tuế Nguyệt chi lực, hắn có thể cảm nhận được, trong đó có hai người đã có thu hoạch, tìm được một vài gốc thiên tài địa bảo, giấu trên người.

Hắn chỉ đứng ở xa nhìn, sau đó rời đi, không hề tiến lên tranh đoạt.

Không phải Lâm Tiêu thay tính đổi nết.

Mà là hắn chê bai.

Chỉ một chút xíu Tuế Nguyệt chi lực đó, hắn mà ra tay cướp đoạt, cướp xong lại phải tìm một nơi yên tĩnh để luyện hóa, vậy thì thực sự là chẳng có chút hấp dẫn nào đối với hắn.

Thời gian đi cướp đoạt với kẻ khác, hắn cũng có thể dựa vào năng lực cảm ứng, tìm được thứ còn tốt hơn.

Lượng thiên tài địa bảo tích trữ trong núi thuốc Dao Trì còn phong phú hơn nhiều so với dự tính của hắn.

Chính vào ngày thứ năm, Lâm Tiêu cũng không biết đã hấp thụ bao nhiêu Tuế Nguyệt chi lực từ những thiên tài địa bảo.

Mấy chục sợi Tuế Nguyệt chi lực trong cơ thể hắn, từ màu hắc ám chuyển thành màu xám thuần khiết, đồng thời ngưng tụ thành một luồng Tuế Nguyệt chi lực nhỏ hoàn chỉnh.

Bề ngoài của Tuế Nguyệt chi lực ẩn hiện tỏa ra lưu ly quang trạch, huyền ảo lóng lánh.

Cùng lúc đó, năng lực cảm nhận của Lâm Tiêu đối với Tuế Nguyệt chi lực cũng mạnh lên cực kỳ nhiều.

Nếu nói ban đầu chỉ có phạm vi trăm mét, thì giờ đã tăng lên tới phạm vi nghìn mét rồi.

Trực tiếp tăng gấp mười lần.

Lâm Tiêu mỉm cười.

Không ngoài dự tính, biến đổi về lượng dẫn tới biến đổi về chất.

Lại qua ba ngày.

Vào lúc Lâm Tiêu sắp ngưng tụ được luồng Tuế Nguyệt chi lực nhỏ hoàn chỉnh thứ hai.

Đột nhiên, lông mày hắn giựt một cái.

Trong cảm nhận Tuế Nguyệt của hắn, lại thấy có một luồng Tuế Nguyệt chi lực không hề yếu đang tự mình...di chuyển?

Hả?

Chuyện gì vậy?

Thiên tài địa bảo biết đi sao?

Nếu như là thiên tài địa bảo, vậy thì cũng quá nồng đậm rồi.

Rõ ràng là mạnh hơn nhiều so với Tuế Nguyệt chi lực trong cơ thể mà hắn tìm kiếm và hấp thu trong mấy ngày qua nữa.

Thế này là thành tinh rồi sao?

Trong nháy mắt, Lâm Tiêu thu lại toàn bộ khí tức, chầm chậm đi theo.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi Nho đạo ý cảnh và Phật đạo ý cảnh viên mãn của hắn hóa thành lĩnh vực, bản lĩnh thu lại khí tức đã vượt xa người khác rất rất nhiều.

Chỉ cần không phải là ở trước mặt siêu cường giả bán Đế Cảnh, thì cho dù là cường giả Sinh Tử Cảnh cũng đừng hòng nhìn thấu hắn.

Ôm tâm trạng kích động, khoảng cách giữa Lâm Tiêu và luồng Tuế Nguyệt chi lực kia càng lúc càng gần.

Sau khi hắn đứng từ xa nhìn ‘chân thân’ của Tuế Nguyệt chi lực kia.

Lâm Tiêu sững lại, trợn trắng mắt.

Nào có phải là thiên tài địa bảo thành tinh.

Là do hắn nghĩ nhiều rồi.

Kia rõ ràng là ba người trung niên.

Tu vi đều là Sinh Tử Cảnh.

Người có Tuế Nguyệt chi lực không kém hắn, chính là một người thanh niên cầm đầu.

Chỉ nhìn một cái, Lâm Tiêu đã nhận ra thân phận của ba người đằng xa kia.

Là...người của thần tộc Dao Trì!

Lâm Tiêu khẽ híp mắt.

Người của thần tộc Dao Trì sao lại xuất hiện ở nơi này? Không phải là bọn họ không dám tiến vào hay sao?

Hơn nữa trong cơ thể người thanh niên này sao lại có Tuế Nguyệt chi lực, lẽ nào hắn cũng lĩnh ngộ được Tuế Nguyệt ư?

Lại nhìn thấy đằng sau người thanh niên này lại còn có hai cường giả Sinh Tử Cảnh đi theo, vậy thì thân phận của người này trong thần tộc Dao Trì tuyệt đối không thấp.

Thánh tử Dao Trì ư?

Trong đầu Lâm Tiêu lóe lên một đáp án.

Vừa nghĩ tới đây, vì để xác định suy đoán của bản thân, hắn trực tiếp kết nối hình ảnh của ba người kia truyền vào trong linh thức, tới trước mặt thánh nữ Dao Trì ở trong Chân Long tháp.

Rất nhanh, bên kia đã đưa ra phản hồi.

Đúng vậy, người này chính là thánh tử Dao Trì!

Người đứng đầu trong thế hệ thanh niên thánh địa Dao Trì.

Thực lực đạt tới Hóa Đỉnh cảnh viên mãn, từ trăm năm trước đã sớm có thể đột phá Hóa Đỉnh, đạt tới Sinh Tử Cảnh.

Nhưng thánh tử này lại không đột phá, mà lại tiếp tục tìm kiếm cơ duyên gì đó.

Còn về đang tìm gì, thánh nữ Dao Trì tỏ vẻ bản thân cũng không biết.

Lâm Tiêu không hỏi gì thêm.

Sau khi bị hắn hạ Ngự Ma Ấn, sẽ không thể nói dối.

Hơn nữa, cảm nhận được Tuế Nguyệt chi lực trên cơ thể thánh tử Dao Trì này, hắn cũng thầm hiểu rõ đối phương đang tìm kiếm điều gì.

Lâm Tiêu tích tụ Khí Vận Chi Lực, tập trung nhìn qua.

Thăm dò khí vận!

Trong chốc lát, ánh sáng màu tử kim suýt chút nữa thì chói mù mắt hắn.

Khí Vận Hồng Đoàn trên đỉnh đầu thánh tử này, thậm chí còn đậm hơn so với màu kim sắc trong truyền thuyết một bậc!
Chương 234: Thánh tử, người nhất định có thể đúc ra thần thể

Thánh tử Dao Trì quay đầu nhìn về một hướng, ánh mắt u ám.

“Thánh tử đại nhân, có gì bất thường sao? Sao trông người có vẻ bất an vậy?” Một vị cường giả Sinh Tử Cảnh ở bên cạnh thắc mắc hỏi.

“Các ngươi có cảm giác như đang bị thăm dò không?” Thánh tử Dao Trì hỏi hai người kia.

“Bị thăm dò ư? Không có mà.”

“Ta cũng không cảm nhận được, có cần ta qua đó xem không?” Hai cường giả Sinh Tử Cảnh hỏi.

“Không sao, có lẽ là ta nhầm thôi.” Thánh tử Dao Trì cố gắng cảm nhận, những chẳng phát hiện được gì.

Cảm giác vừa rồi, cũng chỉ lóe lên rồi thôi, giống như tồn tại, lại giống như chẳng có gì xảy ra cả.

Hoặc có lẽ là hắn thật sự cảm nhận sai rồi.

Phải biết rằng, trong núi thuốc Dao Trì này, còn có thứ gì có thể qua được mắt hắn chứ?

Còn về nguy hiểm và uy hiếp, ngoại trừ nơi đó, ở trong núi thuốc Dao Trì hắn có thể nói là tự do đi lại như sân nhà mình, không ai có thể ngăn cản.

Nói xong, ba người bắt đầu đi sâu vào trong núi thuốc, không ngừng đi thẳng về một hướng.

Sau hơn nửa canh giờ, ba người mới đi tới trước một cửa động.

Cái cửa động này không lớn, ước chừng có thể cho hai người tiến vào cùng lúc, thỉnh thoảng có ánh sáng hắc ám từ trong bắn ra.

Hai vị đại năng Sinh Tử Cảnh đứng tại vị trí cách cửa động chừng trăm mét, rồi dừng bước.

Ánh mắt nhìn cửa động không phải vẻ hân hoan và vui mừng, mà là đầy khiếp sợ.

Giống như nhìn thấy một hung thú tuyệt thế vậy, vô cùng kiêng kỵ.

Chỉ có ánh mắt của thánh tử Dao Trì là rực sáng như lửa, vô cùng hưng phấn.

“Đêm nay là Thất Tinh Liên Châu chi thế, là ngày mà Tinh Thần Chi Lực đạt tới mức mạnh nhất, ta nhất định có thể mượn sức mạnh của các vì sao để mở ra cấm chế Tuế Nguyệt này!!” thánh tử Dao Trì tinh thần phấn chấn nói.

Ngày này, hắn đã đợi tròn trăm năm.

“Đợi khi thánh tử đại nhân có thể khai thác được mỏ vàng Tuế Nguyệt, nhất định có thể đúc ra thần thể.”

“Ta xin chúc thánh tử đại nhân tạo thần thể thành công!!”

Hai cường giả Sinh Tử Cảnh vội vàng nịnh hót.

Bọn họ là người của thánh tử đại nhân, cũng biết rõ thánh tử đại nhân trăm năm nay lên kế hoạch cho việc gì.

Chỉ cần hoàn thành bước này thôi, thì đừng nói là ở Thương Lang Thiên Vực, mà ngay cả trong lớp trẻ của vạn tộc, thánh tử đại nhân cũng có thể bước lên hàng đầu, nghiền áp vạn người!

“Hai người các ngươi canh phòng cho cẩn thận, ta phải nhân lúc màn đêm sắp buông xuống, chuẩn bị tốt toàn bộ!” thánh tử Dao Trì thấp giọng nói.

“Rõ!” Hai cường giả Sinh Tử Cảnh cung kính đáp.

Thánh tử Dao Trì ngồi xuống tại chỗ, một cái bóng hình người đáng sợ từ trên cơ thể hắn hiện ra.

Khí tức cuồn cuộn phát ra, đem cửa động bao phủ bên trong.

Tiếp đó, những đốm đen được sắp xếp vào các vị trí trên cửa động, từng đạo thần thông được thi triển ấn vào bên trong.

Lúc thánh tử Dao Trì bắt đầu chuẩn bị, một ảo ảnh từ nơi cách bọn chúng mười mấy mét, nhanh chóng rời ra vị trí cách đó mấy ngàn mét.

Sau đó chầm chậm biến đổi hình dạng.

Tiếp theo, thân ảnh của Lâm Tiêu lại lần nữa xuất hiện.

“Cấm chế Tuế Nguyệt? Mỏ vàng Tuế Nguyệt?” ánh mắt Lâm Tiêu lộ vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

Hình như là hắn đã gặp phải chuyện gì đó rất ghê gớm.

Hơn nữa, cho dù hắn không nghe thấy đối thoại của ba người kia, thì trong sự cảm nhận Tuế Nguyệt của hắn, hắn có thể cảm nhận ra được, ở sâu phía dưới chân hắn, dường như âm thầm chứa một luồng Tuế Nguyệt chi lực khiến người ta kinh hãi.

Số lượng và chất lượng kia, căn bản không phải là thứ mà hắn có thể tưởng tượng ra được.

Đây...đây lại chỉ là một góc nhỏ của ngọn núi băng.

Phía dưới rốt cuộc là ẩn chứa thứ gì.

Chỉ có đi xuống dưới mới biết được.

Nhưng phải đi xuống bằng cách nào.

Thánh tử Dao Trì kia hình như là phát hiện ra lối vào rồi.

Nhưng phải đợi đến tối nay, khi có được bí pháp phá vỡ cấm chế mới có thể đi vào.

Lẽ nào hắn phải đợi sau khi đối phương tiến vào, rồi mới đi theo sau sao?

Không ổn.

Chỉ riêng hai cường giả Sinh Tử Cảnh này liên thủ thôi, đã có thể ngăn cản hắn rồi.

Càng đừng nói tới còn có một thánh tử Dao Trì thực lực thâm sâu khó lường nữa.

Đây là nơi nào chứ?

Là đại bản doanh của thánh địa Dao Trì!

Lôi kéo một chút thôi, chỉ bất cẩn một chút là có thể khiến hắn rơi xuống vực thẳm rồi.

Lần này chỉ có thể dùng trí cướp, không thể dùng lực đoạt!

Lâm Tiêu triển khai toàn bộ sức mạnh cảm nhận Tuế Nguyệt, thân thể liền chui xuống dưới lòng đất.

Đất đá nơi này rất kiên cố, Lâm Tiêu dốc toàn bộ Hoang Chi Ý Cảnh và Kiếm Ý mới miễn cưỡng tiến xuống được phía dưới.

Nửa canh giờ sau, đi sâu xuống trăm mét.

Một canh giờ sau, đi sâu xuống ba trăm mét.

Sắc mặt Lâm Tiêu đã trở nên nghiêm túc.

Từ giờ đến lúc trời tối còn nửa ngày nữa, nếu dựa vào tốc độ này thì chỉ e là thăm dò được tới vị trí của nơi cấm địa, thì trời cũng đã tối đen rồi.

Tới lúc đó, thánh tử Dao Trì kia liền hành động, cướp đoạt cơ duyên trước, lấy đi bảo vật, thế thì hắn chỉ đành bó tay thôi.

Nghĩ một lúc, ý tưởng trong đầu Lâm Tiêu lóe lên.

Một thanh kiếm nhỏ màu đen xuất hiện trong tay hắn.

“Tiểu kiếm, tiếp theo, hãy bắt đầu phần biểu diễn của ngươi nào!” Lâm Tiêu truyền âm khích lệ.

Thanh kiếm nhỏ màu đen, đạo khí bản mệnh của Lâm Tiêu.

Thân kiếm của nó khẽ rung lên, dường như rất kích động và hưng phấn.

Tới nó rồi.

Cuối cùng cũng tới lượt nó rồi.

Lâu như vậy rồi, cuối cùng chủ nhân cũng muốn dùng tới nó.

“Đi đi!”

Lâm Tiêu truyền toàn bộ Kiếm Ý, Hoang Chi Ý Cảnh, Trọng Lực Ý Cảnh vào bên trong.

Lập tức, kiếm khí cuồn cuộn tỏa ra, kiếm quang chiếu tứ phía, uy thế hừng hực.

Ngay khi nó chuẩn bị chiến một phen thì.

“Bốp!!!”

Lâm Tiêu vội vỗ một cái lên thân kiếm.

“Khiêm tốn chút đi, bây giờ đâu phải bảo mi đi giết người phóng hỏa, ngươi khua chiêng gõ trống vậy làm cái gì. Nếu vì động tĩnh của ngươi mà bị phát hiện, ta liền ném ngươi vào trong tháp Chân Long.” Lâm Tiêu truyền âm với giọng điệu hung dữ.

Kiếm nhỏ màu đen: “@#$%#$...”

Có lẽ là nó hiểu tiếng người.

Có lẽ là cái vỗ kia có tác dụng.

Kiếm nhỏ màu đen thu lại thần uy, chỉ có lưỡi kiếm là còn tỏa ra một ít kiếm quang.

Soạt!

Kiếm nhỏ màu đen phi xuống phía dưới.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Những đất đá kiên cố kia, dưới sự xông phá của kiếm nhỏ, không chịu nổi một đòn, gần như vỡ vụn.

Tốc độ lao xuống của Lâm Tiêu nhanh hơn gấp mấy lần.

Chỉ sau mười phút, hắn đã chạm vào tấm chắn chân không vô hình đầu tiên, bên trong chứa đựng Tuế Nguyệt chi lực nồng đậm.

Đây là một hiện tượng của tự nhiên mà thiên địa tạo ra.

Nếu nói Tuế Nguyệt chi lực trước kia hấp thu đều ở dạng khí, vậy thì tấm chắn cấm chế hiện tại chính là trạng thái sắt tinh chế.

Khiến người ta hoàn toàn không cách nào hấp thu.

Lâm Tiêu thử dùng kiếm đen nhỏ đâm xuyên qua, nhưng lại chỉ tạo thành vết xước nhỏ.

Xem ra, cấm chế có thể ngăn cản thánh tử Dao Trì suốt trăm năm cũng là có cái lí của nó.

Lâm Tiêu thử thêm vài cách khác, nhưng cũng vô ích.

Nhưng hắn không có cách, không có nghĩa là thật sự hết cách.

Trở tay phải, trường kiếm Xích Viêm xuất hiện.

“Tiểu hỏa, đừng nói nhiều, vào thẳng vấn đề, nói xem cấm chế này phá giải kiểu gì!” Lâm Tiêu giành hỏi trước.
Chương 235: Đồ tốt ngoài sức tưởng tượng

Tiểu Hỏa vừa ra ngoài đã bị chủ nhân mắng một trận, có chút bối rối và ấm ức.

Trong lòng thầm nghĩ bản thân chưa nói một lời nào. Nhưng khi nó cảm nhận được sức mạnh cấn chế trước mặt. Sự ấm ức ngay lập tức được thay thế bằng sự chấn động.

"Tuế.. Tuế Nguyệt.. Lực lượng Tuế Nguyệt mạnh như vậy, chủ nhân, hiện tại ngài đang ở nơi nào vậy! ?"

"Cấm chế Tuế Nguyệt này đã hình thành chí ít cũng phải vạn năm trở lên, muốn sản sinh ra thời gian cấm chế như vậy, bên trong nhất định phải cất giấu một cái chí bảo Tuế Nguyệt hoặc là mỏ vàng Tuế Nguyệt cực lớn."

"Chủ nhân, ngài nên tránh xa lực lượng này, lực lượng Tuế Nguyệt không dễ dàng tiếp xúc như vậy, nếu không cẩn thận sẽ bị thời gian nuốt chửng."

Tiểu Hoả bị chấn động đến mức sau khi nói hai câu thì đã dừng lại, sau đó quan tâm đến sự an toàn của chủ nhân.

Lâm Tiêu khẽ gật đầu. Có vẻ như ngay cả Tiểu Hoả đã sống một cuộc sống lâu dài như như cũng khá e sợ sức mạnh Tuế Nguyệt này.

"Yên tâm đi, ta đã bắt đầu đốn ngộ lực lượng Tuế Nguyệt rồi, nếu như cẩn thận một chút, lực lượng Tuế Nguyệt có thể được ta tận dụng." Lâm Tiêu nói.

"A!? Chủ nhân, ngài, ngài đang nói gì vậy...?? Ngươi đã đốn ngộ lực lượng Tuế Nguyệt, chuyện này... làm sao có thể! Lực lượng Tuế Nguyệt chính là... đây..."

Tiểu Hoả sững sờ.

"Chỉ là trùng hợp mà thôi, được rồi, chúng ta mau nói xem có biện pháp nào phá vỡ cấm chế Tuế Nguyệt không?" Lâm Tiếu giải thích rồi hỏi.

"Có! Nhưng cần sự giúp đỡ của chủ nhân."

"Ta sẽ sử dụng bản nguyên của ngọn lửa Hoàng Hồng Dương để đốt cháy và làm suy yếu cấm chế Tuế Nguyệt trong một khu vực nhỏ, sau đó chủ nhân, hãy để thanh kiếm nhỏ và tòa tháp nhỏ nhanh chóng khoan vào bên trong nhân lúc cấm chế Tuế Nguyệt suy yếu. "

"Như vậy, có lẽ sẽ không có vấn đề gì." Tiểu Hoả đã đưa ra phương án của riêng mình.

May mắn thay, trước đó lửa Hoàng Hồng Dương của chủ nhân đã giành được vị trí thứ hai trong bảng Thiên địa dị hỏa. Nếu không, nó thực sự không có cách nào để đối phó với cấm chế Tuế Nguyệt trước mặt.

"Được rồi! Vậy thì ngươi bắt đầu đi, ta sẽ điều khiển tiểu kiếm và tiểu tháp phối hợp tác với ngươi." Cuối cùng Lâm Tiêu cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời của Tiểu Hoả.

Có cách là tốt rồi. Dù không biết bên trong cấm chế có gì nhưng nếu có thể vào cấm chế sớm hơn một bước, nhất định có thể nắm bắt cơ hội ở mức độ lớn nhất và có được cơ duyên.

Điều đó là chắc chắn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tiểu Hoả dường như cũng cảm nhận được sự khẩn trương của Lâm Tiêu, vì vậy nó không nói thêm gì nữa.

Xích Viêm Trường Kiếm lơ lửng trước cấm chế.

Rào rào!

Một đống lửa nóng màu vàng kim phun ra, đánh vào cấm chế Tuế Nguyệt.

Âm thanh rẹt rẹt vang lên.

Vô số dòng khí lưu Tuế Nguyệt nổi lên từ bề mặt của cấm chế Tuế Nguyệt vô cùng kiên cố. Sau khi cảm nhận được ngọn lửa Hoàng Hồng Dương đang thiêu đốt, khí lưu Tuế Nguyệt muốn xông qua và dập tắt nó.

Lâm Tiêu thấy vậy thì nhanh hơn một bước, hấp thu toàn bộ khí lưu Tuế Nguyệt này vào trong cơ thể mình. Vừa nhanh chóng luyện hoá, hắn vừa đã ném tháp Chân Long và tiểu kiếm nhỏ ra để giúp Tiểu Hoả phá vỡ cấm chế.

Cứu như vậy, một người ba bảo vật, phân công rất rõ ràng. Hiệu quả cũng khá đáng kể.

Cấm chế Tuế Nguyệt bị phá vỡ từng chút một với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sau khoảng một giờ trôi qua, âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên, cấm chế Tuế Nguyệt đã bị khoan thủng một lỗ.

Lâm Tiêu tiến vào, sau đó nhanh chóng quay lại đánh ra vô số lực lượng Tuế Nguyệt để tạm thời bịt kín lỗ hổng.

Nếu không, nếu khí tức trong khu vực cấm chế bị rò rỉ ra ngoài sẽ khiến cho Thánh tử Dao Trì chú ý thì không ổn.

Sau khi làm xong điều này, Lâm Tiểu chuyển sự chú ý của mình sang xung quanh.

"Xì--"

"Mỏ vàng Tuế Nguyệt! Thực sự là mỏ vàng Tuế Nguyệt, một hang động chứa đầy mỏ vàng Tuế Nguyệt!!" Chưa đợi Lâm Tiêu ngạc nhiên thì Tiểu Hoả đã chấn động phát ra lời cảm thán.

Hoả quang phát ra từ Xích Viêm Trường kiếm chiếu sáng toàn bộ hang động, nhìn lên thì thấy tất cả chúng đều là quặng đen xám phát ra Tuế Nguyệt Chi Ý.

Xung quanh chúng có những dải mây xám đan xen, từ đó phát ra lực lượng Tuế Nguyệt nồng đậm.

Lâm Tiêu chỉ là tùy tiện hít một hơi, liền có thể cảm nhận được lực lượng Tuế Nguyệt trong cơ thể mình đang chậm rãi tăng lên.

"Hả?! Thật kỳ lạ, tại sao lực lượng Tuế Nguyệt ở đây lại ổn định như vậy? Căn bản không cần luyện hóa, có thể tự nhiên hấp thu ư! ?" Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.

Phải biết rằng lực lượng Tuế Nguyệt hấp thụ từ những thiên tài địa bảo đó đầy sức đề kháng. Mỗi lần hấp thu, Lâm Tiêu đều cần luyện hóa nhưng ở đây, những lực lượng Tuế Nguyệt này dường như đã được thuần hóa, rất ngoan ngoãn.

Lâm Khiếu dễ dàng hấp thu từng tia khí lưu Tuế Nguyệt trong không khí vào trong cơ thể.

"Chủ nhân, bởi vì đây là mỏ vàng Tuế Nguyệt! Mỏ vàng Tuế Nguyệt chứa đựng lực lượng Tuế Nguyệt, là nơi ổn định, dễ dàng hấp thu và luyện hóa nhất."

"Vào thời cổ đại, đây là một nguyên liệu tuyệt vời để rèn luyện thể chất và luyện chế đạo khí. Một khối mạ vàng có kích thước bằng nắm tay rất có giá trị, có thể thu hút rất nhiều cường giả tranh giành nó."

"Với quy mô mỏ vàng Tuế Nguyệt này là... là...ngoài sức tưởng tượng!!!"

Xích Viêm Trường Kiếm dừng lại giữa không trung đang không ngừng rung lên.

Có thể thấy nội tâm Tiểu Hoả đã chấn động đến mức nào.

Lâm Tiêu nghe vậy thì ánh mắt sáng rực lên.

Một cục đá mạ vàng to bằng nắm tay thời cổ đại rất quý giá ư? !

Đây...chẳng phải là phát tài rồi sao! ! Bây giờ ở trước mặt có hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn thứ như vậy trong mỏ vàng Tuế Nguyệt này. Sau khi đào xuống, không ai biết mỏ vàng này sâu bao nhiêu và to cỡ nào.

Lúc này Lâm Tiêu cũng nghĩ tới Thánh Tử Dao Trì, lực lượng Tuế Nguyệt trong cơ thể đối phương rất gần gũi với lực lượng Tuế Nguyệt ẩn chứa trong mỏ vàng Tuế Nguyệt trước mặt hắn.

So sánh như vậy, nếu hắn đoán không sai thì vị thánh tử này không đốn ngộ lực lượng Tuế Nguyệt giống như hắn, nhưng lại không biết mình có được miếng mạ vàng Tuế Nguyệt và hấp thụ lực lượng Tuế Nguyệt đó từ đâu.

Ngoài ra, đối phương có thể tìm thấy lối vào mỏ vàng Tuế Nguyệt này.

Lâm Tiêu cảm thấy rằng phỏng đoán trong đầu mình rất gần với sự thật.

Ngay khi hắn vừa di chuyển, hắn đã đến trước một viên mạ vàng Tuế Nguyệt có kích thước bằng quả bóng. Đặt tay phải của mình lên, tâm niệm vừa động.

Trong khoảnh khắc này, lực lượng Tuế Nguyệt này ngoan ngoãn hấp thu vào trong cơ thể hắn. Chưa đến một nhịp thở, lực lượng Tuế Nguyệt này đã hoàn toàn bị cơ thể hắn hấp thu.

Đôi mắt của Lâm Tiêu mở to.

Bối rối.

"Đây--!!"

Điều này quá dễ dàng!

Hắn ở Dao Trì Dược Sơn lăn lộn mười ngày, chạy tới chạy lui tìm gần trăm thiên tài địa bảo vật, sau đó dốc sức hấp thu luyện hóa hai luồng lực lượng Tuế Nguyệt nhỏ bé mà bây giờ trong mỏ vàng Tuế Nguyệt này...

Hắn chỉ ngẫu nhiên tìm thấy một viên mạ vàng Tuế Nguyệt để hấp thụ năng lượng. Trong nửa cái chớp mắt, một luồng lực lượng Tuế Nguyệt nhỏ đã được hấp thu và luyện hóa.

Hay lắm! !

Trong lòng Lâm Tiêu vừa vui mừng vừa không nói nên lời.

Tóm lại, cảm xúc khá phức tạp.

Bản thân đã làm gì trong mười ngày này chứ?

Lâm Tiêu muốn thử một lần nữa, cố gắng thu thập những viên mạ vàng Tuế Nguyệt này vào trong chiếc nhẫn trữ vật.

Đáng tiếc là không thể.

"Một mỏ vàng Tuế Nguyệt khổng lồ như vậy không thể lấy đi, cũng không thể khai thác." Lâm Tiêu tiếc nuối lắc đầu và nói nhỏ.

"Vậy thì chỉ có thể giải quyết tại chỗ thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK