• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136: Kế hoạch của bản tôn, là thứ mà ngươi có thể nhìn ra được sao

Lời của Lâm Tiêu vừa nói ra, ngọn lửa màu xanh thẫm dường như nhận được một lệnh triệu hoán kỳ lạ nào đó. Trước ánh mắt kinh ngạc của thanh niên bạch y, nhanh chóng lao về phía Lâm Tiêu.

Sau đó, ngọn lửa xanh thẫm giống như tìm được người thân, bay hai vòng quanh người Lâm Tiêu, rồi tiến vào trong cơ thể hắn, biến mất không còn tăm hơi.

Thanh niên bạch y đứng đực ra tại chỗ.

Một giây sau,

Hắn định quỳ xuống đất, lại bị Lâm Tiêu kêu dừng lại.

“Dừng lại cho bản tôn.” Lâm Tiêu hô lên.

Thanh niên bạch y không dám động đậy, đứng đực mặt ra. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.

Đúng là tôn thượng rồi!

Hơn nữa, trạng thái này còn nhanh hơn so với dự kiến của tất cả Yêu Vương!

Bọn họ còn tưởng tôn thượng vẫn còn đang ở trạng thái con non yếu ớt cơ, không ngờ lại trưởng thành tới mức này rồi.

“Xin lỗi tôn thượng đại nhân, thuộc hạ đáng chết, lại dám chất vấn thân phận của tôn thượng, thuộc hạ....” thanh niên bạch y hoảng hốt thừa nhận lỗi lầm.

“Kẻ nào bảo ngươi đến tìm bản tôn vậy, kế hoạch của bản tôn là thứ mà ngươi có thể nhìn ra được sao?” Lâm Tiêu trực tiếp giáo huấn.

Đã diễn tới mức này rồi, nếu không diễn tiếp, chỉ e sẽ bại lộ.

“Thuộc hạ biết lỗi rồi, chúng thuộc hạ chỉ là lo lắng cho sự an nguy của tôn thượng thôi.” Thanh niên bạch y vội vàng truyền âm, nói.

Trong giờ phút này.

Dường như một vài nghi vấn trong lòng của thanh niên bạch y đều đã được giải đáp.

Tại sao lâu như vậy vẫn chưa tìm ra được tôn thượng?

Tại sao tôn thượng lại xuất hiện với hình dạng nhân loại?

Tại sao nhân loại bên cạnh tôn thượng lại có huyết mạch chân long?

Những thứ này nhất định là đều nằm trong kế hoạch vĩ đại của tôn thượng, sự xuất hiện và tìm kiếm của bọn hắn, nói không chừng đang làm loạn kế hoạch to lớn của tôn thượng.

Hẫng một cái.

Thanh niên bạch y chỉ cảm thấy bản thân như một tội đồ với tội nghiệt nặng nề, không thể tha thứ.

Cả người đều thấp thỏm.

“Ngươi rảnh như vậy, bình cảnh sinh tử của tộc Chu Tước, có lòng tin là sẽ vượt qua được sao??” Lâm Tiêu từ tốn truyền âm hỏi.

Câu hỏi này, khiến cơ thể thanh niên bạch y khẽ run lên một cái, tinh thần lập tức thay đổi.

Tôn thượng đại nhân đúng là tôn thượng đại nhân, loại bí mật tu luyện này mà đại nhân cũng biết.

Mà tôn thượng đại nhân hỏi như vậy, không lẽ là.....

Nghĩ tới đây, thanh niên bạch y nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt đầy tôn kính, kính ngưỡng và sùng bái.

“Xin tôn thượng hãy ra lệnh!” thanh niên bạch y cung kính truyền âm.

“Ừm, rút bầy thú về đi, sau đó trở về nói với cái đám kia, không cần tới tìm bản tôn nữa, bản tôn còn có việc của bản tôn, bảo bọn chúng tự lo chuyện của mình đi. Cuối cùng, đừng có tiết lộ thân phân của bản tôn ra, ngươi rõ chưa?” Lâm Tiêu nói.

“Rõ! Thưa tôn thượng đại nhân!” thanh niên bạch y truyền âm đáp lại.

Khi tất cả mọi người còn đang khiếp sợ trước uy lực của ngọn lửa xanh thẫm, thanh niên bạch y đã âm thầm phát tín hiệu cho bầy thú.

Tiếp đó, bầy thú như một đợt triều cường rút xuống, rút về phía sau cực nhanh.

Trong nháy mắt, tất cả yêu thú đều bị mấy con yêu thú Hóa Đỉnh kia đưa đi, rời khỏi chiến trường, biến mất trong tầm mắt của thánh địa Thái Tuế.

Đợt triều thú này, tới một cách kỳ lạ, rời đi còn kỳ lạ hơn. Tổn thất của hai bên cũng không có gì, chỉ là có một số pháo hôi chịu đen đủi thôi.

Một đợt triều thú khủng bố như vậy, mà tổn thất còn không hao bằng một lần tiến vào bí cảnh thông thường đâu.

Nguyên nhân chủ yếu là vì thanh niên bạch y kia sau khi phá vỡ hộ tông đại trận, thì không hề tiếp tục tấn công nữa.

Bằng không, hậu quả khôn lường.

Nhưng mà, triều thú rút đi rồi, người của thánh địa Thái Tuế lại không hề buông lỏng cảnh giác chút nào.

Nguyên nhân chỉ có một.

Tuy là tất cả yêu thú đều đã rời đi, nhưng có một bóng dáng duy nhất vẫn còn ở lại. Đó chính là thanh niên bạch y kia.

Chỉ cần có kẻ này ở đây, áp lực trong lòng bọn họ không hề nhẹ hơn so với đợt triều thú vừa rồi. Thậm chí là chỉ có hơn chứ không có kém.

Thực sự là, thanh niên bạch y này quá mạnh.

“Ta đã biết đây là một sự hiểu nhầm, gốc linh thảo này có thể chữa trị thương thế của các ngươi, còn có những yêu đan này, coi như là đền bù cho vụ này nhé!” Tay phải của thanh niên bạch y phất lên, một gốc linh thảo cùng mười mấy viên yêu đan đã được ném cho cường giả Hóa Đỉnh cảnh bị trọng thương kia.

Bỗng chốc, tất cả mọi người lại lần nữa ngẩn người ra.

Trò gì vậy trời?

Vừa rồi còn bày ra bộ dạng như muốn hủy diệt thánh địa, giờ tự nhiên lại đền bù xin lỗi vậy?

Yêu tộc các ngươi trở mặt cũng nhanh quá rồi đấy.

Hơn nữa, bọn họ còn là lần đầu tiên nghe thấy yêu tộc nói xin lỗi đấy. Thật là quá vi diệu!

Vị cường giả Hóa Đỉnh cảnh bị trọng thương của thánh địa Thái Tuế kia, vẻ mặt kiêng kỵ mà tiếp nhận linh thảo cùng yêu đan.

Vừa nhìn, ông ta đã hết cả hồn.

Linh thảo này là Hỏa Dương Linh Chi, ít nhất cũng phải ba nghìn năm tuổi, yêu đan này lại là một viên yêu đan Toàn Đan cảnh viên mãn thuần sắc.

Những thứ này cho dù là đối với thánh địa Thái Tuế mà nói, cũng là giá trị liên thành.

Dùng những thứ này để đền bù, có thể nói là vô cùng có thành ý rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng, nhưng vì sao một vị Yêu Vương lại đột nhiên thay đổi ý định chứ.

Trong lòng ông ta đầy thắc mắc.

Không chỉ có ông ta, còn có những người khác thuộc thánh địa Thái Tuế đều vô cùng nghi hoặc.

Sau đó, ánh mắt bọn họ đặt lên người Lâm Tiêu và Can Anh Túc.

Hai người này không phải là người của thánh địa Thái Tuế.

Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, vị Yêu Vương này đổi ý, chính là vì hai người bọn họ.

Hai người họ là ai vậy nhỉ?

Sao họ lại có năng lực ghê gớm đến vậy?

Lão Từ chầm chậm từ dưới đất bay lên, ông ta bị đánh một cú bay thẳng xuống đất, nhưng cũng không bị thương gì.

“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu, đây....đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?” lão Từ thắc mắc hỏi.

“Chắc là Yêu Vương lầm đường lạc lối nhưng biết quay đầu là bờ, ăn năn hối lỗi đó mà.” Lâm Tiêu xua tay nói.

Khóe miệng lão Từ giật giật.

Nhảm c*t vừa thôi!!

Ngươi nói mấy lời này định lừa ai đấy???

Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Tiêu và Can Anh Túc.

Bây giờ chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là, hai người này có thể là người có bối cảnh đặc biệt lớn nào đó, lớn tới mức Yêu Vương cũng phải e sợ ba phần mà lựa chọn rút lui.

Nhưng thân phận như thế nào mới có thể khiến Yêu Vương cũng phải kiêng kỵ như vậy chứ?

Lão Từ nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra.

Còn về manh mối ‘tôn thượng’ này thì ông ta căn bản không cân nhắc tới.

Thanh niên bạch y và triều thú là vì tôn thượng mà tới, tôn thượng kia nhất định cũng là yêu thú.

Nhưng Lâm Tiêu và Can Anh Túc lại là người trong danh sách dự bị của Chân Long bảng, vậy thì chắc chắn trăm phần trăm là người rồi, cái này không có gì phải nghi ngờ cả.

Cho nên, khả năng là ‘tôn thượng’ này, ông ta bỏ qua theo bản năng luôn.

Một bên khác, cường giả Hóa Đỉnh cảnh của thánh địa Thái Tuế nhận đền bù của Yêu Vương, thắc mắc hỏi thanh niên bạch y: “Yêu Vương các hạ, vậy xin hỏi ngài còn có chuyện gì sao?”

“Ờ, đây chẳng phải là một sự hiểu nhầm hay sao? Ta đợi thánh chủ của các ngươi về, giải thích với hắn đôi chút, khỏi ảnh hưởng tới quan hệ của hai tộc.” thanh niên bạch y ngoài cười nhưng trong không cười.

Cường giả Hóa Đỉnh cảnh của thánh địa Thái Tuế: “..........”

Chúng đệ tử: “..........”

Quan hệ giữa nhân tộc và yêu tộc vẫn luôn rất căng thẳng.

Chuyện này có gì để mà giải thích chứ.

Quần chúng cạn lời, đồng thời trong lòng lại cảm thán. Yêu Vương này đúng là thực lực mạnh nên gan cũng to, không hề lo lắng thánh chủ đại nhân sẽ làm gì hắn.

“Tiểu Chu Tước này, ngươi ở lại nơi này làm cái gì vậy???” Lâm Tiêu thấy vậy, truyền âm từ xa, thắc mắc hỏi một câu.

“Tôn thượng đại nhân, ban nãy người của yêu tộc chẳng phải đã đánh hỏng chiếc phi thuyền kia rồi hay sao? Ngài muốn đi đâu, thuộc hạ đưa ngài đi, cái phi thuyền rách đó có là gì, tốc độ của thuộc hạ nhanh hơn nhiều! ~~” Ngữ khí của thanh niên bạch y khi truyền âm tương đối cung kính, thậm chí có chút hèn mọn nói.
Chương 137: Xin nhắc trước, lúc ta luyện đan có hơi kinh dị

Lâm Tiêu sau khi nghe nói yêu vương bất tử sẽ đi theo mình thì hơi cau mày, hắn đồng ý nguyên tố Hoả đi theo hắn, bởi vì tính chất đặc biệt của nguyên tố Hoả. Hơn nữa nguyên tố Hoả có cấp bậc cao, nhận hắn làm chủ nhân sẽ không dám phản bội hắn.

Nhưng tên yêu vương bất tử này sẽ không giống vậy, đừng nghe những lời đối phương nói bây giờ, chỉ cần có lúc bản thân để lộ sơ hở. Chắc chắn đối phương sẽ chở mặt.

“Ngươi cứ quay về trước đi, bản tôn có chuyện lớn cần làm, nếu vì ngươi mà để lộ thân phận vậy bao công sức coi như đổ bể.” Lâm Tiêu nghiêm giọng nói.

Thiếu niên mặc bạch y nghe thấy lời này vội đáp: “Vâng, tôn thượng đại nhân, bây giờ ta sẽ lập tức rời đi. Nếu tôn thượng cần ta chỉ cần kích hoạt đóa liên yêu hoả này. Ta sẽ lập tức có mặt.”

Đúng vậy, so với kế hoạch của tôn thượng thì chuyện của hắn chỉ là việc nhỏ. Đã đợi được bao năm, cuối cùng cũng đợi được ngày tôn thượng thức tỉnh, đợi thêm vài năm nữa cũng có sao đâu.

Lâm Tiêu gật đầu ừ hữ một tiếng. “Thánh chủ của các ngươi làm gì mà lâu thế, ta không đợi nữa. Nếu hắn cảm thấy hoài nghi vì hành vi lần này của yêu tộc, hoan nghênh tới tìm. Yêu vương bất tử ta xin tiếp.” Thiếu niên bạch y chỉ lưu lại một câu rồi lập tức rời đi.

Người của Thái Tuế thánh địa: “????”

Vị yêu vương bất tử này có bệnh à? Sao đổi thái độ nhanh vậy? vài phút trước còn đòi chém đòi giết, vài phút sau đã cho thu binh lại còn xin lỗi.

Lúc trước thì nói đợi thánh chủ bằng được, lúc sau chỉ lưu lại một câu nói rồi quay người bỏ đi.

Nhưng đây cũng coi là thiện ý của đối phương, những người có mặt mau chóng nở một nụ cười. Cũng chả ai dám nói câu gì, đây đúng là bị thế lực lớn đe doạ.

Khi mọi người chắc chắn thanh niên mặc bạch y và đám quái thú đã đi, mọi người và vài trưởng lão mới thở phào một hơi.

Lần gặp nguy hiểm này của Thái Tuế thánh địa bây giờ mới coi là kết thúc.

Sau khi lão Từ nói hết những nguyên nhân, hậu quả cũng như thu hoạch lần đi bí cảnh Tử Vân này với mấy vị trưởng lão cao cấp trong thánh địa. Bọn họ đều nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt cảm kích.

“Lâm Tiêu tiểu hữu, chuyện phi thuyền cần phải đợi bọn ta bàn bạc với thánh chủ, sẽ rất nhanh có câu trả lời.”

“Ngoài ra còn cần gì khác nữa không? Ta sẽ đi sắp xếp cho tiểu hữu.”

Lão Từ sau khi nói chuyện xong với các trưởng lão thì quay lại hỏi han Lâm tiêu. Thái độ của ông ta càng thêm kính trọng và cả khách khí.

Lần này yêu tộc rút quân, yêu vương rời đi. Có khi có liên quan tới hai người Lâm Tiêu, Thái Tuế thánh địa đúng là nợ ơn lớn với hai người này.

Thử nghĩ mà xem, nếu lần này không đưa hai người này về thánh địa, vậy Thái Tuế thánh địa dưới đợt tấn công này sẽ thành cái dạng gì? Chả dám nghĩ nữa.

“Lão Từ nói vậy thì ta vẫn còn một yêu cầu nữa.” Lâm Tiêu nghĩ một lúc rồi nói.

“Tiểu hữu mời nói!” Lão Từ lập tức đáp.

“Ta cần một số nguyên liệu quý để luyện đan, thánh địa cứ cho ta một mức giá là được, không biết vậy có được không?” Lâm Tiêu hỏi.

Chỉ các ngày đấu bảng Chân Long 8 ngày, từ đây tới chỗ được chỉ định cần phải ngồi phi thuyền mất 1 ngày. Cho nên Lâm Tiêu muốn tranh thủ thời gian để tăng cảnh giới luyện đan.

“Nguyên liệu luyện đan? Bảo vật? được được. Mời tiểu hữu nói tên, chỉ cần thánh địa bọn ta có liền đưa cho tiểu hữu.” Lão Từ không chút do dự.

Ông ấy còn định nói là giá cả cái gì, cho không cũng được. Nhưng Lâm Tiêu đã nói ra một loạt tên nguyên liệu hắn cần.

“Tinh Huyết Liên Tinh, Băng Linh Diễm Thảo, Bạch Lan Quả, Tử Lam Diệp khoảng mười lá là được. Bạch Linh Sâm, Tuý Long Thảo, Hồi Linh Xích Quả, Xà Dục Quả, Tử Yên Quả cái này khoảng 20 quả. Hoả Tâm Thất, Huyết Tinh Thảo, đá Lam Nham Tâm, Sá Chi Mạn Đà La, Địa Hoả Liên Tử……”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Tiêu nói ra một loạt, lão Từ càng nghe mắt càng trợn ngược lên. Mặc dù ông ta không phải luyện đan sư nhưng sau khi nghe mấy cái tên này thì cũng biết đây đều là nguyên liệu quý.

Đây, tất cả đều là linh thảo linh quả cao cấp, giá cả đương nhiên không hề rẻ. Hơn nữa mở mồm là đòi 10 với 20 quả.

May mà ông ta chưa nói ra câu cho không. Nếu không sau khi đưa hết từng đấy đồ thì Thái Tuế thánh địa cũng phải đóng cửa mất vài năm. Bọn họ đâu có nhiều tiền đến mức thế.

Nhìn thấy mắt lão Từ đầy kinh ngạc, Lâm Tiêu mới đưa nhẫn trữ vật ra, nói là trả tiền cho nguyên liệu.

Lão Từ ngơ ngác một lát rồi đưa tay ra nhận. Vừa nhìn một cái thì…….

Hay lắm tên nhóc này, tất cả là 700 viên linh thạch cực phẩm, chỗ này bằng với 7 tỷ viên linh thạch hạ phẩm.

Tên Lâm Tiêu này đúng là có tiền thật.

“Được được, tiểu hữu đợi chút, ta đi lấy nguyên liệu cho ngươi.”

Sau nửa tiếng có thể nói là lão Từ vét sạch kho của thánh địa mới đủ nguyên liệu mà Lâm Tiêu cần. Nếu có không đủ thì bọn họ cũng chả biết làm thế nào nữa. Đống nguyên liệu này là tích cóp bao năm của thánh địa.

Sau khi nhìn thấy nguyên liệu Lâm Tiêu cực kỳ hài lòng. Lúc hắn nói nguyên liệu, hắn cố tình báo nhiều hơn. Không ngờ có đủ, đúng là vô cùng hài lòng.

Sau đó Lâm Tiêu tới chỗ luyện đan phong mượn phòng luyện đan của thánh địa. Can Anh Túc cũng đi theo, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

Đại Tiêu Tiêu vậy mà còn biết luyện đan, đúng là nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng ta.

Lâm Tiêu nhìn thấy bộ mặt kinh ngạc của đối phương mới nhớ ra bản thân hắn chưa bao giờ luyện đan trước mặt nàng ta.

“Nha đầu, ngươi vẫn nên kích hoạt trạng thái phòng ngự thì hơn.” Trước khi luyện đan Lâm Tiêu nhắc nhở.

“Tại sao?” Can Anh Túc hỏi lại.

“Lúc ta luyện đan, có chút kinh dị.” Lâm Tiêu rất thành thật nói.

“Kinh dị?”

“……”

……

Sau khi Lâm Tiêu vào phòng luyện đan không lâu, vài cường giả cũng vội vã đuổi tới Thái Tuế thánh địa.

“Yêu thú đâu? Yêu thú ở đâu?” cường giả cần đầu mặc y phục hoa lệ vội vã hỏi.

“Tham kiến thánh chủ, yêu thú đã rút quân rồi ạ!” một vị trưởng lão cung kính trả lời.

“Hả? rút rồi?” thánh chủ có chút khó hiểu.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này.

“Nói xem nào, rốt cuộc là chuyện gì?” Thánh chủ vội vã hỏi.

Mấy vị trưởng lão kể lại những chuyện vừa nãy.

Đột nhiên trên bầu trời của thánh địa xuất hiện kiếp vân, từng tầng mây tụ lại một chỗ, những tia sét đã bắt đầu xuất hiện.

“Hả? là kiếp vân! Không, đây không thể là kiếp vân của tu sĩ độ kiếp được, mà là…..Đan kiếp?” Mắt thánh chủ loé sáng.

Ông ấy cũng phát hiện kiếp vân bắt đầu tậo trung về đỉnh luyện đan phong.

Luyện đan sư cấp 8?

Để có lôi kiếp thì ít nhất phải là luyện đan sư cấp 8. Chả nhẽ là người của luyện đan sư công hội của thành Thiên Nguyên sao?

Hay là vị trưởng lão luyện đan nào đột phá cảnh giới?

“Đi, chúng ta đi xem một chút!” Thánh chủ nói với các trưởng lão ở bên cạnh. Sau đó một đoàn người kéo nhau lên đỉnh luyện đan phong.
Chương 138: Đan kiếp không ngừng giáng lâm, hắn đang...

Khi thánh chủ Thái Tuế xông lên luyện đan phong, Lão Từ đang đợi ở cửa một căn phòng yên tĩnh để chào đón ông ta.

“Thánh chủ, cuối cùng ngài cũng đã trở về rồi.” Trong giọng điệu của Lão Từ có chút oán hận.

Thái Tuế thánh địa xảy ra chuyện lớn như vậy, người cầm quyền bây giờ mới trở về. Nếu không phải có tiểu hữu Lâm Tiêu, e rằng bây giờ khi quay về ông ta cũng sẽ không thể gặp bọn họ nữa.

"Lão Từ, đây, đây là trưởng lão luyện đan nào đã đột phá vậy?" Thánh chủ Thái Tuế không để ý tới sự tức giận của đối phương, trực tiếp hỏi.

"Thánh chủ, ngài nghĩ nhiều rồi, người dẫn đan kiếp tới không phải trưởng lão của thánh địa chúng ta, mà là một người ngoài." Lão Từ nói ra.

"Người ngoài? Chuyện, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Thánh chủ Thái Tuế cảm thấy khó hiểu.

"Thánh chủ, là như vậy. . ."

Vài phút sau, thánh chủ Thái Tuế hít sâu vài hơi, biểu cảm cực kỳ phức tạp.

Không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

"Thật sự là không thể tin được, một vương triều Đại Ngụy nhỏ bé như vậy lại có thể bồi dưỡng ra một thiên kiêu yêu nghiệt như vậy." Thánh chủ Thái Tuế thở dài nói.

Sau khi nghe tất cả mọi chuyện, ông ta trở cảm thấy rất tò mò về Lâm Tiêu này.

"Đúng vậy, thánh chủ, lần này bảng Chân Long nhất định là cơ hội bật lên của Lâm Tiêu." Lão Từ gật đầu nói.

"Ngươi nói, Lâm Tiêu này có thể chiêu nạp không?" Thánh chủ Thái Tuế nhìn chằm chằm vào tịnh thất luyện đan và hỏi.

Lão Từ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tuy rằng ta không biết quá nhiều về Lâm Tiêu, nhưng ta có thể nhìn ra tên này không dễ chiêu nạp, kết bạn với hắn mới là lựa chọn tốt nhất."

"Ừm! Đúng vậy, loại yêu nghiệt này không phải là thứ mà Thái Tuế thánh địa chúng ta có thể sở hữu." Thánh chủ Thái Tuế gật đầu, cũng đồng tình với quan điểm này.

Ông ta nói tiếp: "Thông báo cho tất cả mọi người, sau này không được đắc tội với Lâm Tiêu và bất cứ người nào của Kiếm Ma tông, nếu đối phương cần giúp đỡ, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.

“Rõ, thánh Chủ minh giám.” Lão Từ trả lời.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào đan kiếp trên bầu trời.

Bùm bùm bùm! !

Sau khi hai đạo lôi kiếp với uy lực không nhỏ giáng xuống và chẻ mái của tịnh thất luyện đan ra, kiếp vân mới dần dần mờ đi, có chút dấu hiệu tan ra.

Mọi người đều muốn thông qua mái nhà đổ nát để kiểm tra tình hình bên trong.

Từ mái nhà nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy sương mù màu trắng dày đặc.

Huyễn trận? !

Trong tịnh thất luyện đan có rất nhiều trận pháp phụ trợ nhưng không có huyễn trận. Xem ra nó đã được luyện đan sư bên trong tự thiết lập.

Vì không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong nên những người của Thái Tuế thánh địa muốn đợi người bên trong đi ra và tận mắt chứng kiến phong thái luyện đan sư bát phẩm.

Suy cho cùng trong Thái Tuế thánh địa của họ chỉ có một luyện đan sư bát phẩm.

Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa thánh chủ và các trưởng lão khác, luyện đan sư dẫn ra đan kiếp không phải người đến từ thánh địa của họ.

Ở phía khác, sau khi cảm nhận được cường độ lôi kiếp, thánh chủ Thái Tuế kinh ngạc nói: "Đây, đây không phải là luyện đan sư bát phẩm!"

"Hả!? Thánh chủ không phải ngài muốn nói Lâm Tiêu là luyện đan sư cửu phẩm đó chứ? Xem ra đã rất lâu Đông Vực chúng ta không xuất hiện luyện đan sư cửu phẩm." Lão Từ kinh ngạc nói.

"Ta không thể nói rõ ràng nhưng một luyện đan sư bát phẩm chắc chắn không có khả năng đạt tới trình độ như vậy." Thánh chủ Thái Tuế nói ra.

Hai người nhìn nhau đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Nếu Lâm Tiêu là một luyện đan sư cửu phẩm thì địa vị của hắn sẽ hoàn toàn khác. Ngay cả khi đối phương chưa từng giúp Thái Tuế thánh địa thì thánh địa bọn cũng sẽ cố gắng hết sức để kết bạn với Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu này ... thực sự là yêu nghiệt.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Rầm ầm ầm!!

Lúc này, kiếp vân vừa mới phân tán lại tập trung lại và mang theo nhiều sấm sét.

Thánh chủ Thái Tuế và tất cả trưởng lão đều trừng mắt nhìn.

Lại đến rồi? ? ? Chẳng phải vừa dẫn đến lôi kiếp sao?

Phải biết rằng luyện chế cùng loại đan dược không thể liên tục dẫn đến lôi kiếp.

Trừ phi là luyện chế lần này đan dược cấp phẩm, đột phá lần trước luyện chế đan dược phẩm cấp.

Cửu phẩm! !

Chắc chắn đây là luyện kim cấp phẩm, không nghi ngờ gì nữa!

Trong lòng thánh chủ Thái Tuế chấn động

Trong một khoảng thời gian ngắn cách nhìn của ông ta về Lâm Tiêu đã được nâng cấp lên rất nhiều lần nhưng ông ta vẫn đánh giá thấp trình độ luyện đan của hắn.

Đánh giá vô cùng thấp.

Lần thứ hai đan kiếp xuất hiện và giáng xuống ba đạo lôi kiếp.

Kiếp vân không những không tiêu tan mà càng ngày càng đậm.

Ban đầu lôi kiếp vốn có màu xanh lam dần dần đậm hơn và biến thành một màu xanh thẳm.

Lôi kiếp thứ ba bắt đầu hình thành.

Thánh chủ Thái Tuế: "? ? ?"

Các trưởng lão: "? ? ?"

Đây có nghĩa là gì vậy?

Bọn họ chưa bao giờ từng trải qua hai lần đan kiếp liên tiếp, huống chi là ba lần đan kiếp liên tiếp.

Điều này có nghĩa là gì, bọn họ cũng không biết.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

Từng đợt đan kiếp liên tiếp không hề dừng lại.

Bên ngoài Thái Tuế thánh địa cũng thu hút không ít người và thế lực vây xem.

Họ cho rằng một loại bảo bối nào đó sắp ra đời nhưng nơi này dù sao cũng là Thái Tuế thánh địa cho dù có bảo vật sinh ra, cũng không có ai dám tranh đoạt.

Vào ngày thứ tư, một chiếc thuyền bay nhỏ lao tới và dừng lại trên không của Thái Tuế thánh địa.

Hai ông lão vội vàng bay xuống.

"Hai người này là ai? Không chào hỏi gì đã dừng ở Thái Tuế thánh địa rồi sao?"

"Đó chính là hội trưởng đại nhân và hội phó công hội luyện đan Đông Vực, hai người đều là luyện đan sư bát phẩm!"

"Luyện đan sư bát phẩm!? Không phải Đông Vực chúng ta chỉ có hai luyện đan sư bát phẩm sao?"

"Ai nói như vậy, bây giờ có luyện đan sư thứ ba rồi!"

"Xin chào Mã trưởng lão, xin chào Mặc trưởng lão!"

"Xin chào hai vị trưởng lão đại nhân."

Khi mọi người đang thảo luận, hai ông lão đã bay đến luyện đan phong.

"Mặc hội trưởng, đã lâu không gặp, ta biết động tĩnh này sẽ thu hút hai người qua đây." Thánh chủ Thái Tuế khách khí chào hỏi.

“Xin chào thánh chủ.” Hội phó Mã nhanh chóng trả lời.

Ông ta là trưởng lão của Thái Tuế thánh địa và cũng là hội phó công hội luyện đan sư.

"Thánh chủ, đây là ai đang luyện đan vậy?" Mặc hội trưởng trực tiếp hỏi.

Hiện tại sự chú ý của ông ta đều tập trung vào tịnh thất luyện đan.

Sự chấn động trong lòng không thể hơn được nữa, gần đây Đông Vực làm sao vậy.

Ban đầu nghĩ rằng Lâm Tiêu tiền bối đã là tài năng đáng kinh ngạc, là luyện đan sư tài năng nhất và trẻ tuổi nhất ở Đông Vực. Chưa được mấy ngày, lại xuất hiện thêm một biến thái nữa rồi.

Hơn nữa, thậm chí ở thành Thiên Nguyên bọn họ còn có thể lờ mờ cảm nhận được sự chấn động cho nên mới lái phi thuyền đến đây với tốc độ cực nhanh.

Điều đó có thể chứng minh, luyện đan sư ở đây ít nhất cũng là cửu phẩm.

Trình độ và tài năng luyện đan của luyện đan sư này nói không chừng còn mạnh hơn Lâm Tiêu tiền bối một bậc.

Thực sự là chuyện lạ hàng năm, trong năm nay vô cùng nhiều.

“Đây, đây không phải là người của thánh địa chúng ta mà là một vị ân nhân của thánh địa chúng ta.” Thánh chủ Thái Tuế nói.

Hai vị kia gật đầu đồng tình.

Họ cũng đoán được vị luyện đan sư này chắc chắn không phải người của Thái Tuế thánh địa.

"Đây là đợt đan kiếp thứ bao nhiêu rồi?" Mặc hội trưởng nghĩ tới gì đó, đột nhiên hỏi.

“Đợt thứ tám.” Thánh chủ Thái Tuế trả lời.

Mặc hội trưởng giật mình, cả người khẽ run lên, mắt ông ta sáng lên.

Hội phó Mã dường như cũng đã nhớ ra điều gì đó, cũng lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc và khó tin.

Ông ta lẩm bẩm: "Hội trưởng, tiền bối này—"

Mặc hội trưởng hít sâu mấy hơi, chậm rãi nói: "Đúng vậy, vị tiền bối này không chỉ đang luyện đan mà còn đang đột phá gông cùm đan đạo."
Chương 139: Chín đợt lôi kiếp, bảy bảy bốn chín luồng

Phó hội trưởng Mã nghe thấy lời này của hội trưởng Mặc, trong nháy mắt liền cảm thấy toàn thân nổi da gà.

“Hội trưởng, Đông Vực chúng ta thật sự có luyện đan sư như vậy hay sao?” phó hội trưởng Mã lẩm bẩm, không dám tin.

“Ta cũng không tin, nhưng chuyện này đã bày ra ngay trước mắt chúng ta rồi. Chúng ta chỉ có thể chờ xem thôi....” hội trưởng Mặc nhìn chằm chằm vào đan kiếp trên bầu trời.

Đợt đan kiếp thứ tám chuẩn bị giáng xuống rồi.

Thánh chủ Thái Tuế và những người khác nghe mà mù mờ chẳng hiểu gì cả.

Cái gì mà phá bỏ sự trói buộc của Đan đạo, thế là ý gì?

Thấy hội trưởng Mặc không có ý muốn giải thích, thánh chủ Thái Tuế chỉ đành ném ánh mắt khó hiểu về phía lão Mã.

Lão Mã chỉ truyền âm cho hắn mấy chữ, rồi cùng hội trưởng Mặc tập trung nhìn lên đám mây độ kiếp trên bầu trời.

Thánh chủ Thái Tuế trong lòng khiếp sợ, ánh mắt kinh hãi không thôi, không hỏi gì thêm nữa

Ầm ầm!!!

Từng đạo lôi kiếp hiên ngang giáng xuống. Toàn bộ phòng luyện đan đều nằm trong huyễn cảnh, lại không hề phát ra một tiếng nổ nào. Giống như chìm sâu dưới đáy biển, bặt vô âm tín.

Đợt đan kiếp thứ tám tổng cộng có tám luồng lôi kiếp. Luồng sau mạnh hơn luồng trước.

Thánh chủ Thái Tuế đã giải tán hết đệ tử thông thường ở luyện đan phong, chỉ giữ lại những người có cấp bậc trưởng lão.

Đợt thứ tám kết thúc, vân kiếp lại bắt đầu cuộn lại.

“Đợt đan kiếp thứ chín, thật sự, thật sự tiếp nhận tới chín đợt đan kiếp rồi!!!”

“Vị tiền bối này, bất luận ngài là ai, Đông Vực lần này coi như là được dựa hơi ngài rồi.” Ánh mắt hội trưởng Mặc kích động, miệng thì lẩm bẩm.

Phó hội trưởng Mã cũng siết chặt nắm đấm. Luyện đan sư của Đông Vực có thể trở mình hay không, hoàn toàn dựa vào một phen này.

So với sự phấn khởi và kích động của hai người, những người khác lại càng kinh hãi hơn trước uy lực của đợt đan kiếp thứ chín này.

Cái này không hề kém cạnh so với lôi kiếp của Toàn Đan, Hóa Đỉnh đâu nhỉ.

Từ khi nào mà đan kiếp lại có thể đạt tới trình độ đáng sợ như vậy chứ.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Bầu trời đã bắt đầu chấn động, màu sắc của đám mây độ kiếp đã chuyển từ xanh lam sang tím, vô số tia sét trong đám mây phát ra sức mạnh điên cuồng, cuồn cuộn mà tới.

Uỳnh!!!

Lôi kiếm màu tím nhạt đầu tiên, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh xuyên vào trong phòng luyện đan.

Huyễn trận bắt đầu rung động kịch liệt, cảnh tượng trong phòng luyện đan lấp ló.

Oành!

Uỳnh uỳnh!!

Luồng thứ hai.

Luồng thứ ba.

Luồng thứ tư.

Luồng thứ năm.

Ngay khi luồng lôi kiếp thứ năm oanh liệt giáng xuống, uy lực đã đạt tới mức độ khủng bố rồi.

Ngay cả cường giả Hóa Đỉnh cảnh ở gần đó, ánh mắt cũng trở nên thận trọng.

Uỳnh!!

Cùng với tiếng nổ vang, toàn bộ phòng luyện đan đã bị nổ tan tành.

Một bóng người bay vọt ra giữa không trung, y phục trên người hắn đã nát đến không thể nát hơn, còn mang theo vô số tia điện màu tím.

Hơn nữa, một lò luyện đan không trọn vẹn, mờ ảo, tỏa sáng lấp lánh, xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Mà lúc phòng luyện đan nổ tung, còn có một bóng hình màu đỏ khác xông ra, bay tới bên cạnh.

Ánh mắt nàng ta mang theo sự lo lắng, yên tĩnh nhìn về phía thiếu niên giữa không trung kia.

“Lão Từ, là hắn ư?” Thánh chủ Thái Tuế dõi mắt về phía thiếu niên giữa không trung, kinh ngạc hỏi.

Lâm Tiêu này còn trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.

“Vâng, thưa thánh chủ!” lão Từ đáp lại trong sự chấn động.

“Hội trưởng Mặc, ngài cảm thấy người thiếu niên này như thế nào? ....Hửm? Hội trưởng Mặc???” Thánh chủ Thái Tuế gọi hai tiếng, đối phương vẫn không có phản ứng gì.

Ông ta lúc này mới nghi hoặc quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy hội trưởng Mặc và phó hội trưởng Mã nhà mình đều đang trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Lâm Tiêu, hóa ra là tiền bối Lâm Tiêu!!! Thật sự không ngờ, người đầu tiên thử đánh vỡ sự trói buộc của luyện đan sư ở Đông Vực, hóa ra lại là tiền bối Lâm Tiêu.” Hội trưởng Mặc lúc này mới lấy lại tinh thần, thất thanh nói.

“Hội trưởng, lần trước chúng ta gặp tiền bối Lâm Tiêu, năng lực luyện đan của tiền bối tuy là mạnh, nhưng còn lâu mới đạt tới mức này. Giờ mới qua chưa tới một tháng, sao lại....” phó hội trưởng Mã kinh sợ hỏi.

Hội trưởng Mặc vừa cung kính vừa sùng bái mà nhìn Lâm Tiêu, lẩm bẩm nói: “Trên thế giới này, thiên tài bất phàm, tiền bối Lâm Tiêu kia chính là người đứng đầu trong số tất cả thiên tài trong lĩnh vực luyện đan. Thiên tư bậc này, cho dù đặt ở bất cứ Thiên Vực nào khác, cũng là cấp độ Vấn Đỉnh đấy.”

Phó hội trưởng Mã bất giác gật đầu, đối với cách nói khoa trương đó của hội trưởng Mặc, ông ta cũng vẫn tin.

“Hội trưởng Mặc, Mã trưởng lão, các ngài cũng quen biết Lâm Tiêu ư??” thánh chủ Thái Tuế nghe cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng càng kinh ngạc hơn.

Hội trưởng Mặc gật đầu: “Không chỉ là quen biết, mà công hội luyện đan còn nợ tiền bối Lâm Tiêu một ân tình lớn nữa.”

“Thánh chủ, vị tiền bối Lâm Tiêu này, thành tựu sau này nhất định là không thể định lượng, ngài nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với người này đấy.” Mã trưởng lão nghiêm túc nói.

“Được, được, ta biết rồi!” thánh chủ Thái Tuế nghe thế, vội vàng gật đầu đồng ý.

Địa vị của luyện đan sư ở thế giới này, trong lòng ông ta hiểu rất rõ.

“Tiếp theo đây, chắc là sắp tới lôi kiếp thứ bảy của đợt thứ chín rồi, không biết tiền bối Lâm Tiêu có chống đỡ được không đây?” hội trưởng Mặc ánh mắt gắt gao nhìn về phía thiếu niên trên không trung.

Vừa nói xong.

Uỳnh một tiếng.

Luồng lôi kiếp thứ bảy của đợt thứ chín đã giáng xuống rồi.

So với luồng lôi kiếp thứ sáu, lại mạnh hơn không chỉ gấp đôi.

“Cái này...uy lực của luồng lôi kiếp này đã tương đương với một cú đánh dốc toàn lực của một cường giả Hóa Đỉnh cảnh trung kỳ rồi.” thánh chủ Thái Tuế đè thấp giọng nói.

Sắc mặt của hai vị hội trưởng cũng căng thẳng, ánh mắt không dám rời đi.

Ở một bên khác, Lâm Tiêu ở giữa không trung đang dồn toàn bộ lực chú ý lên lôi kiếp phía trên, căn bản không quan tâm những thứ khác.

Phía trước, luồng lôi kiếp thứ bảy có uy lực gấp bội đã tới rồi.

Hắn nhếch mép cười, không chỉ không hề lo lắng, mà ngược lại còn nở nụ cười.

“Tới!!! Tới tiếp đi nào!!!” Giọng điệu tiêu sái, ánh mắt lóe sáng.

Ngay lúc lôi kiếp chuẩn bị bổ trúng người hắn, Lâm Tiêu lại chủ động đưa tay ra, tóm lấy nó.

“Hả? Hắn, hắn làm gì vậy hả!!”

“Đừng mà, đó là lôi kiếp đó!!”

“Thiếu niên này, thiếu niên này điên rồi sao, hắn lại dám tay không bắt lôi kiếp.”

“Ta, ta còn tưởng hắn dùng lò luyện đan trên đỉnh đầu để chống đỡ lôi kiếp đấy, là ta nghĩ nhiều rồi sao!”

Xung quanh ai nấy đều kinh hô, ngay cả thánh chủ Thái Tuế và hai vị hội trưởng cũng căng thẳng không chịu nổi.

Duy chỉ có thiếu nữ váy đỏ kia, trong ánh mắt ngoại trừ sự lo lắng, còn có sự tín nhiệm vô tận.

Nàng ta tin, những lôi kiếp này đối với Lâm Tiêu, căn bản chẳng thấm vào đâu cả.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mà sau đó, chuyện sắp xảy ra, khiến mọi người đều chấn động, giống như chạm phải nút tắt âm, tất cả mọi âm thanh đều im bặt.

Chỉ thấy tay phải của Lâm Tiêu phát ra kim quang, sau đó hung hăng tóm lôi kiếp thứ bảy vào trong tay.

Lôi kiếp cuồng bạo kia không ngừng giãy giụa. Tay phải của hắn lập tức chảy máu đầm đìa, gần như có thể nhìn thấy cả xương cốt.

Nhưng sắc mặt của Lâm Tiêu lại chẳng có chút thay đổi nào, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng vẫn giữ nguyên.

Chỉ nghe hắn thấp giọng hô một tiếng. Lôi kiếp thứ bảy kia đã bị hắn bóp vỡ vụn, tan tác, hóa thành vô số tia điện màu tím, tiến vào trong cơ thể.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Bọn họ đã thấy rất nhiều người độ kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người dùng phương pháp đơn giản mà thô bạo đến vậy.

Người này là một kẻ điên sao?

Thiếu niên này không cần tay nữa hay sao?

Đột nhiên.

“Hú!!! ~~~~~”

Một tiếng rống chấn động tinh thần phát ra từ trong đám mây độ kiếp.

Dưới tầm mắt của mọi người, một con Lôi Thú màu tím nhảy ra, rống lên giận dữ.

“Đây, hóa ra đây là hình dạng của đám mây độ kiếp, lôi kiếp của Toàn Đan, Hóa Đỉnh cũng không thể gặp được hình dạng của lôi kiếp đâu, vậy mà giờ nó lại xuất hiện rồi!” thánh chủ Thái Tuế kinh ngạc nói.
Chương 140: Hắn dùng kiếm chém kiếp vân, hắn điên rồi sao?

Với sự xuất hiện của lôi thú kiếp vân trong đám mây, không khí tràn ngập khí tức lôi đình lạnh lẽo.

"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một hình dạng lôi kiếp như vậy."

"Ta gần như không thể thở được, thật kinh khủng."

"Chỗ của chúng ta sự khủng khiếp ở khu vực xung quanh bị ảnh hưởng. Thiếu niên đó đang ở trung tâm của lôi kiếp thì sẽ chịu áp lực đến mức nào đâu?"

"Lùi, lùi xa một chút, ta cảm giác nơi này vẫn rất nguy hiểm."

"Không biết thiếu niên đó sẽ chống đỡ như thế nào, tay phải của hắn đã. . . . . . . . hả? Tay phải của hắn hình như đã hồi phục rồi? !"

"Thật sao! Đây, đây là quá mạnh rồi, hắn lại còn có năng lực hồi phục như vậy, chẳng trách dám đương đầu với lôi kiếp."

Khi mọi người liên tực kêu lên thì ở phía khác, Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn về phía lôi thú kiếp vân.

Khi cảm giác được đối phương đang bộc phát ra một cỗ lực lượng hung hãn, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng hơn.

Chẳng lẽ đạo lôi kiếp thứ tám của đợt lôi kiếp thứ chín đã lợi hại như vậy rồi sao? !

Cho đến hiện tại, hắn đã tiếp được tổng cộng bốn mươi bảy đạo lôi kiếp.

Nếu như sau khi tiếp được đạo lôi kiếp này, có lẽ còn có một đạo cuối cùng cũng chính lôi kiếp thứ chín của đợt thứ chín.

Cộng lại, sẽ là bốn mươi chín đạo lôi kiếp.

Bốn mươi chín ư? ! Lâm Tiêu lầm bầm.

Biến số dựa vào đại đạo, 9/40, đây chính là số được thiên địa tạo ra.

Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là tất nhiên? !

"Gầm!!!"

"Bùm!!"

Một tiếng hét giận dữ.

Trong mắt con lôi thú có hình thể không nhỏ đó loé lên ánh sáng màu tím, nhảy tử kiếp vân xuống và lao về phía Lâm Tiêu

Cửu U Trấn Ma Ấn, toàn lực vận chuyển!

Lâm Tiêu vô cùng tập trung, ánh sáng màu vàng nổi lên từ bề mặt cơ thể hắn liên kết với nhau để tạo thành một ấn ký.

"Quỳ xuống cho ta! !" Hắn hét lớn rồi tung một chưởng đánh bay lôi thú.

Tất cả khí huyết chi lực và linh lực trong cơ thể đều điên cuồng dâng trào.

Sau khi hắn luyện hóa xong Giao Long Huyết Trì, Hoang Chi Ý Cảnh đã đạt tới bậc 7.

Sau đó, lại luyện hóa tất cả nguyên lực của nguyên tố lửa.

Mặc dù chủ yếu là Hoả Chi Ý Cảnh lĩnh ngộ khủng khiếp đến bậc 9 nhưng điều khiến hắn phấn khích là Hoang Chi Ý Cảnh cũng đã tấn công đến bậc 8 rồi.

Ngay cả bản thân Lâm Tiêu cũng không biết một chưởng của mình có thể mạnh đến mức nào sau khi bùng phát toàn bộ Hoang Chi Ý Cảnh. Ít nhất cũng lực lượng cũng không kém cường giả Hoá Đỉnh mới phải.

'Tùng! ! Một âm thanh chấn động cực lớn.

Một người và một thú va chạm với nhau.

Lâm Tiêu lùi lại phía sau ba bước.

Lôi thú cũng bị đánh lui ba bước.

Cả hai có lực lượng ngang nhau.

Nhưng thánh chủ Thái Tuế và các cường giả Hóa Đỉnh khác lại kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu.

Một là lực tấn công, một là khả năng phản kháng.

Trong lần giao thủ này, từ một góc nhìn nào đó, Lâm Tiêu đã thắng một phần rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trong trận chiến, Lâm Tiêu đã lùi lại ba bước mặt không có bất kỳ biểu cảm nào đang chuẩn bị tiếp tục ra tay nhưng lôi thú đã không ra bài theo lẽ thường.

Sau khi gầm lên một tiếng, thân hình của nó đột nhiên phồng lên, sau đó hóa thành một làn sóng lôi đình cực lớn và đánh qua.

Trong nháy mắt, Lâm Tiêu bị làn sóng thần này nuốt chửng và nhấn chìm, lôi lãng màu tím cuộn trào và bùng nổ.

"Lâm Tiêu!!!"

"Không ổn rồi, Lâm Tiêu tiền bối!"

"Rắc rối rồi, dù là Lâm Tiêu tiền bối có khả năng hồi phục kinh người cũng không chống đỡ nổi một đòn đáng sợ như vậy."

Mọi người bắt đầu hô hoán, sắc mặt thánh chủ Thái Tuế và hai vị hội trưởng hội phó càng thêm khó coi.

Thiếu nữ hồng y bên cạnh nghiến chặt hàm răng, sương khí màu máu trên người nàng ta bắt đầu rục rịch, nhưng đã bị nàng ta cưỡng bức trấn áp xuống.

Nàng ta đang đợi, đợi hình bóng ấy lại một lần nữa xuất hiện.

Sau vài giây trải qua bầu không khí căng thẳng này.

Bùm! !

Lôi lãng bắt đầu co lại, rồi đột nhiên bùng phát thành vô số mảnh vụn điện hồ, bóng dáng thiếu niên lại xuất hiện trước mặt mọi người.

Áo đã bị phá nát, dáng người đứng thẳng hiên ngang.

Cơ bắp trên người hắn giống như được tạc ra, không khoa trương mà cực kỳ mềm mại, mang đến cho người ta cảm giác thưởng thức một loại thẩm mỹ.

Có điều, chiếc quần của thiếu niên này lại mới tinh và không có nếp nhăn như thể mới mặc vào.

Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều chấn động và thở phào nhẹ nhõm.

Sống rồi!

Thiếu niên này vẫn còn sống. Hơn nữa, còn có sức lực và tư tưởng mặc quần thì có nghĩa là ảnh hưởng không lớn.

Mọi người đã cảm thấy yên tâm.

Nhưng lôi kiếp không hài lòng.

Một cảm giác áp bức khó tả dần dần hình thành từ trong kiếp vân như thể có cái gì đó khủng khiếp đang được hình thành.

"Gầm!!!" Một tiếng gầm mang đầy tính áp chế khiến tất cả mọi người run lên.

Đây là... rồng gầm!

Chỉ nhìn thấy một long trảo màu tím khổng lồ nhô ra từ những đám mây, xé toạc hư không.

"Vẫn còn có lôi kiếp, nhiều như vậy sao."

"Rồng?! Lôi kiếp biến thành rồng sao?"

"Vừa rồi chỉ là một con lôi thú bây giờ lại biến thành lôi long rồi sao?"

"Chỉ riêng một trảo này đã tương đương với kích thước của lôi thú kia, quá khoa trương rồi."

"Loại áp chế này, lôi thú kia căn bản không thể nào sánh được, ngay cả mười con cũng không sánh được."

Sau khi long trảo nhô ra, lôi vân dần dần không thể chứa đựng sự tồn tại của thứ này nữa và một con cự vật khổng lồ xuất hiện.

Sừng hươu, miệng cá sấu, tai voi, chân phượng, dưới miệng còn có ria, phun mây nhả sấm...

Đây không phải rồng thì là gì!

Cảm giác áp bức kinh hoàng, choáng ngợp đó có lẽ chính là long uy.

Tất cả mọi người sững sờ, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, toàn thân run rẩy, ngay cả thánh chủ Thái Tuế cũng không ngoại lệ.

Nếu như lúc bản thân ở Toàn Đan Hoá Đỉnh mà gặp phải thứ kinh khủng như vậy thì chắc chắn không có bản thân của hiện tại rồi.

Dưới kiếp vân, nhìn thấy cảnh tượng chấn động này, sắc mặt Lâm Tiêu cũng thay đổi, lông mày nhíu chặt lại.

Gây chuyện sao? !

Uy lực của lôi long này này hơi khoa trương rồi.

Vừa rồi hắn tiếp được một đòn của lôi thú, nhìn có vẻ dễ dàng tự tại nhưng sự khó khăn, nguy hiểm trong đó, e rằng chỉ có bản thân hắn biết.

Hơn nữa lực uy hiếp của lôi lông này vượt xa lôi thú, không thể so sánh được.

Đạo lôi kiếp thứ bốn mươi chín.

Sau đây sẽ xảy ra chuyện gì? !

Lâm Tiêu rất tò mò.

Lần này, hắn không nghĩ quá nhiều, cũng không lo lắng quá nhiều.

Hắn lật tay phải lên, lấy Xích Viên Linh Kiếm ra khỏi chiếc nhẫn lưu trữ.

"Chủ nhân, ta thật sự không nói nhiều nữa, ngươi có thể cứ để ta ở bên ngoài được không, trong nhẫn trữ vật không có không gian, nguyên tố lủa ta cũng... hỏng rồi!!! Lôi kiếp hoá rồng !!"

Nguyên tố lửa vừa ra là không ngừng nói, nhưng nói được nửa câu liền sững sờ.

"Sao vậy? Có giải quyết được không?" Lâm Tiêu nhìn thấy đối phương vừa nhận ra lôi long, vội vàng hỏi.

Trong lòng không khỏi cảm thán, nhà có nhất lão giống như có bảo bối.

Không biết nguyên tố lửa này đã sống bao nhiêu năm cũng có thể coi là lão gia hỏa thực thụ rồi.

"Chủ ngân, ngươi có thể vứt chữ “ được không” cuối cùng đi không."

"Mặc dù đây là lôi kiếp hoá rồng, nhưng may mắn uy lực của nó không mạnh, hơn nữa, đối với chủ nhân mà nói còn là vật rất bổ, nhưng chỉ dựa vào chủ nhân thì rất khó luyện hoá, còn cần. . . "

Nguyên tố lửa nói một hồi theo bản năng.

Bởi vì là truyền âm linh thức nên chỉ diễn ra trong chốc lát.

Nhưng sắc mặt Lâm Tiêu liên tục thay đổi.

Nghi ngờ, ngạc nhiên, khó tin, chết lặng.

“Tiểu Hỏa, ngươi chắc chứ?!” Lâm Tiêu cau mày hỏi.

“Lấy tính mạng ra đảm bảo!” Nguyên tố lửa nghiêm túc khẳng định.

"Được, ta biết rồi." Lâm Tiêu gật đầu.

Ngay sau đó, Lâm Tiêu di chuyển, chiến ý trong mắt hắn loé lên.

Không phải chỉ là một lôi long thôi sao?! Chỉ cần chém nó là xong!

Vẻ mặt của tất cả mọi người đang vô cùng không tin nổi.

Lâm Tiêu bay lên, tay cầm linh kiếm và lao về phía kiếp long.

Xì--

Lâm Tiêu này ... thực sự điên rồ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK