• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236: Quái vật không thể đánh bại! Vậy thì chỉ có thể...

Lâm Tiêu đã chọn một góc có mạ vàng Tuế Nguyệt và bắt đầu hấp thụ lực lượng. Tiểu Hoả, Tiểu Tháp và Tiểu Kiếm bay xung quanh Lâm Tiêu để bảo vệ hắn.

"Hơ hơ, chủ nhân lại có thể đốn ngộ lực lượng Tuế Nguyệt, vậy thì ba chúng ta đều có cơ hội tăng cảnh giới lên đạo khí chi thượng rồi. Đến lúc đó ta làm đại ca, các ngươi sẽ lần lượt làm lão nhị, lão tam, thấy thế nào?"

Sau khi Tiểu Hoả nhìn thấy chủ nhân của mình bắt đầu hấp thụ sức mạnh Tuế Nguyệt, nó đã truyền đạt suy nghĩ của mình cho hai đạo khí bên cạnh.

Sau khi nghe những lời này của Tiểu Hoả, thanh kiếm màu đen nhỏ rung lên không ngừng vì phấn khích.

Đạo khí chi thượng, đó là thứ chúng đều mơ ước. Thông thường mà nói, đạo khí không thể thăng cấp. Nhưng lần này chủ nhân nắm giữ lực lượng Tuế Nguyệt, mọi thứ đều từ không thể trở thành có thể.

Khi tháp Chân Long nghe thấy những gì Tiểu Hoả nói, nó quay thân lại và hướng về phía khác. Dường như có chút khinh thường, hoặc là hoài nghi.

Tiểu Hoả rất hài lòng với phản ứng của Tiểu Kiếm, cảm thấy sau này đạo khí này trở thành tiểu đệ của mình cũng không tồi. Còn phản ứng của tháp Chân Long khiến nó không hài lòng.

Tiểu Hoả biết rằng đối phương là tháp Chân Long và cũng cảm thấy thân phận thực sự của đối phương có thể không đơn giản như vậy. Nhưng ở chỗ chủ nhân, nó mới là kẻ có linh trí cao nhất.

Bất kể ngươi có thân phận gì, biết nói, biết giúp chủ nhân giải quyết vấn đề và làm hài lòng chủ nhân mới được.

Chính là giống như nó. Mặc dù nó vẫn chỉ là một chuẩn đạo khí, phẩm cấp không bằng thanh kiếm nhỏ màu đen và tháp Chân Long nhưng nó có tiềm năng phát triển cao và đầy linh tính.

Chủ nhân cũng đã đạt được một cái mỏ vàng Tuế Nguyệt, đến lúc đó lợi dụng lực lượng Tuế Nguyệt để thăng cấp nó thành đạo khí chỉ là chuyện đơn giản như một cái búng tay.

Hừ!

Cứ để tháp Chân Long đắc ý thêm một thời gian nữa.

Chờ đến lúc nó trở thành đạo khí, sau đó trở thành đạo khí khí chi thượng, nó nhất định sẽ khiến tháp Chân Long này trở đệ của đệ!

Ngay khi ba chí bảo đang suy nghĩ, tuần tra và bảo vệ xung quanh Lâm Tiêu.

Tại một góc của hang mỏ vàng Tuế Nguyệt, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt to như đèn lồng phát ra ánh sáng màu đen.

Tiểu Hoả đang chém gió không ngừng thì dừng lại, dường như ngửi thấy một khí tức gì đó nguy hiểm.

“Này, các ngươi cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn sao?” Tiếu Hỏa điều khiển Xích Viêm Trường Kiếm nhìn chung quanh, ngữ khí tràn đầy cảnh giác.

Tháp Chân Long và thanh kiếm nhỏ màu đen lắc lư, ý là chúng không cảm nhận gì.

"Kỳ lạ! Ta cảm giác được một loại mùi giống như nguyên tố." Tiếu Hỏa cũng không buông lỏng cảnh giác,quan sát đến mọi ngóc ngách của mỏ vàng Tuế Nguyệt.

Lúc này.

"Gầm!!" Một tiếng gầm cùng với một bóng đen lao thẳng về phía Lâm Tiêu.

"Không ổn rồi! Địch tấn công!"

"Chủ nhân, mau tỉnh lại, có nguy hiểm!" Ngay lập tức Tiểu Hoả truyền tín hiệu nguy hiểm cho hai chí bảo khác và chủ nhân. Đồng thời, nó đã biến thành một nguyên tố lửa hình người để chặn bóng đen đó.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bóng quái vật màu đen đó không nghĩ ngợi đã vung một chưởng và đánh mạnh qua.

Phụt! !

Nguyên tố lửa bị đánh bay ra xa hơn mười mét, đập mạnh vào mỏ vàng Tuế Nguyệt, cơ thể gần như bị tan thành từng mảnh.

Hai tiếng leng keng.

Tháp Chân Long và thanh kiếm nhỏ màu đen đã kịp thời chặn bóng đen đó lại. Hai kiện chí bảo đã toàn lực triển khai uy năng, vật lộn với bóng đen quái thú đó.

Khi Tiểu Hoả phát ra cảnh báo, Lâm Tiêu cũng tỉnh dậy. Ngay khi mở mắt ra, hắn đã thấy Xích Viêm Trường Kiếm cùng Tiểu Hoả bị đánh bay ra ngoài.

Thực thể quái vật màu đen xám đó, thân hình cường tráng, cao gần ba mét, nhìn tổng thể có chút giống tinh tinh nhưng ngũ quan trên khuôn mặt không được rõ ràng lắm.

Vấn đề là, quái vật màu đen này cũng phát ra khí tức Tuế Nguyệt, cực kỳ nồng đậm.

Đây là gì? !

Lâm Tiêu cau mày. Quái vật này khiến hắn cảm giác giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiểu Hoả.

"Chủ nhân, chủ nhân... Đây là ý chí nguyên tố thế được sinh ra từ mỏ vàng Tuế Nguyệt. Mặc dù linh trí của nó kém xa ta, nhưng cực kỳ nguy hiểm! Đặc biệt đây là ý chí Tuế Nguyệt, chủ nhân không thể nào đánh bại!" Giọng nói yếu ớt của Tiểu Hỏa truyền đến.

Nó đã tự động trở lại bên trong Xích Viêm Trường Kiếm.

Một đòn của quái vật màu đen này chứa đựng toàn bộ ý nghĩa phân chia Tuế Nguyệt, suýt nữa biến nó thành tro bụi.

Sau khi tháp Chân Long và thanh kiếm đen nhỏ thấy Tiểu Hoả bị trúng một chưởng thì thận trọng xoay quanh quái vật màu đen dựa vào phẩm chất của đạo khí.

Thấy vậy, Lâm Tiêu lập tức triệu ba kiện chí bảo này về. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào quái vật màu đen xám do ý chí Tuế Nguyệt ngưng tụ thành.

Tiểu Hoả đã bị một đòn đả thương nên hắn không muốn hai đạo khí còn lại bị hư hại gì nữa.

Thấy thứ đáng ghét như con ruồi vừa nãy đã biến mất, quái vật màu đen hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu với đôi mắt to như đèn lồng.

"Gầm!!" Nó gầm lên một tiếng, thân thể hóa thành hắc quang lao tới.

Lâm Tiêu không lùi mà tiến lên, huyết khí chi lực trong cơ thể dâng trào, cộng thêm Hoang Chi Ý Cảnh, Trọng Lực Ý Cảnh và Sát Sinh Ý Cảnh được truyền vào cánh tay phải của hắn.

Hắn muốn thử xem xem, quái vật được hình thành bởi ý chí Tuế Nguyệt này có thể mạnh đến mức nào.

Nếu có thể luyện hóa thứ này, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.

Uỳnh! ! Bàn tay cực lớn của quái vật và nắm đấm của Lâm Tiêu va vào nhau.

Lâm Tiêu khịt mũi, một ngụm máu bị ép đến tận cổ họng. Toàn thân hắn giống như một quả đạn pháo, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Xương của toàn bộ cánh tay phải bị vỡ vụn, khí huyết toàn thân phân tán.

Điều may mắn duy nhất còn sót lại là, Lâm Tiêu đã đốn ngộ Tuế Nguyệt Chi Lực.

Trong một chưởng của quái vật màu đen này, ngoại trừ lực đạo cực mạnh, còn có một luồng lực lượng Tuế Nguyệt cuồng bạo.

Lực lượng Tuế Nguyệt này muốn ăn mòn thân thể Lâm Tiêu, nhưng lại bị lực lượng Tuế Nguyệt trong cơ thể Lâm Tiêu ngăn lại.

Chỉ cần một đòn, uy năng cực đại và thể chất cực mạnh của con quái vật đen chắc chắn đã được bộc lộ!

Bùm! !

Lâm Tiêu bị ném vào trong mỏ vàng Tuế Nguyệt.

Con quái vật màu đen phấn khích đến mức tự đánh vào người mình, như thể nó đã thắng trận, vui mừng khôn xiết.

Nhưng chỉ sau hai nhịp thở, bóng người Lâm Tiêu bắn ra. Cánh tay phải của hắn đã hồi phục như trước, vết thương trên người cũng đã lành lại một cách tương đối.

Nhìn thấy cảnh tượng này, con quái vật màu đen trừng to hai mắt, trong mắt đầy vẻ khó hiểu. Sau đó, nó lại vung tay lên và lao về phía Lâm Tiêu.

Lần này, Lâm Tiêu không đối đầu trực diện với nó nữa.

Thay vào đó, ngay khi thân hình vừa động, anh ta đã né tránh và lao vào hang của mỏ vàng Tuế Nguyệt.

Chỉ cần tiếp xúc một hiệp, hắn đã có thể cảm nhận được thực lực của con quái vật này, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Sinh Tử cảnh đại năng. Đặc biệt là độ cứng của cơ thể đối phương, không hổ là từ sinh linh từ mỏ vàng Tuế Nguyệt sinh ra.

Cứng! Thực sự rất cứng! ! Nhưng cơ thể của nó vẫn tràn đầy sức mạnh Tuế Nguyệt. Điều này làm cho nhiều ý cảnh chi lực của Lâm Tiêu trở nên vô dụng.

Lực lượng Tuế Nguyệt đã khắc chế phần lớn ý cảnh chi lực.

Thấy mình không thể đánh trúng người, quái vật màu đen nổi giận, gầm lên hai tiếng rồi đuổi theo.

Một người một thú, một chạy một đuổi. Hai bên đấu với nhau trong hơn một giờ đồng hồ.

Dựa vào lĩnh vực trọng lực, tốc độ của Lâm Tiêu hoàn toàn vượt qua con quái vật màu đen đó trong vài giây. Trong khoảng thời gian này, Lâm Tiêu cũng đã thi triển không ít công kích thần thông, nhưng không đòn nào có thể làm quái vật bị thương.

Từng hỏi Tiểu Hoả, nó cũng đã nói rằng thứ này, đặc biệt là trong môi trường này là tồn tại bất khả chiến bại.

Chưa nghĩ ra cách giải quyết khiến cho Lâm Tiêu cau mày lại. Sau khi cầm cự thêm mười phút, hắn hơi nheo mắt lại.

"Đánh, đánh không thắng,trốn thì trốn không thoát, vậy thì. . . "

Lâm Tiêu từ xa xa nhìn lối vào phía trên mỏ vàng Tuế Nguyệt. Vào thời điểm này, có vẻ như trời sắp tối! Vậy thì... các ngôi sao nhất định sẽ rất đẹp!
Chương 237: Thánh tử Dao Trì: Đêm nay, ta nhất định phá giải cấm chế này

Lâm Tiêu sau khi lượn vòng vòng quanh quái vật màu đen này lâu như vậy, cũng đã phát hiện ra một chút khuyết điểm của đối phương.

Đầu tiên chính là linh trí không cao, đầu óc trì độn, đã nhắm trúng ai là kiên quyết không từ bỏ.

Tiếp đến là cách sử dụng sức mạnh Tuế Nguyệt của quái vật này vẫn ở giai đoạn thấp. Không hề biết nhiều thần thông đạo pháp gì cả.

Nếu không, với lượng sức mạnh Tuế Nguyệt khổng lồ trong cơ thể quái vật, Lâm Tiêu sẽ không dễ dàng đối phó được như vậy.

Hehe!

Cái đặc điểm này, đúng là chó ngáp phải ruồi, thật là tốt đến không thể tốt hơn.

Nghĩ vậy, Lâm Tiêu vừa tránh né đòn tấn công của quái vật màu đen, vừa bắt đầu liên hệ với tháp Chân Long và lão đại Tà Ma.

Hai bên sau khi truyền âm vài câu.

Ngay khi Lâm Tiêu chạy tới góc cua, quái vật màu đen lập tức đuổi theo.

Một cái bóng đột nhiên xuất hiện tại góc cua, chạy về hướng ngược lại.

Quái vật màu đen sững lại.

Sao lại đột nhiên chuyển hướng rồi?

Nó cũng không nghĩ gì nhiều, hú lên một tiếng rồi lại dốc toàn lực đuổi theo cái bóng kia.

Đợi sau khi cái bóng và quái vật màu đen hoàn toàn biến mất khỏi quanh đây.

Ở góc cua mới xuất hiện một bóng người.

Chính là Lâm Tiêu.

Cái bóng vừa rồi mới xông ra chính là lão đại Tà Ma hóa thành Lâm Tiêu.

Lão đại Tà Ma lúc này đã nhận chủ, mà thực lực cũng đã hoàn toàn khôi phục trạng thái ban đầu.

Với tâm tư giảo hoạt của Tà Ma, chơi đùa với quái vật màu đen có linh trí không cao, thật đúng là quá đơn giản rồi.

Lâm Tiêu bước ra vài bước, tới nơi bí ẩn dày đặc mỏ vàng Tuế Nguyệt.

Hắn trực tiếp ngồi xuống đất, tâm thần hợp nhất, phát ra toàn bộ Hoang Chi Ý Cảnh.

Công pháp siêu thiên giai Cửu U Trấn Ma Ấn bắt đầu dốc toàn lực vận chuyển.

Khoảng thời gian này, hắn đều phát triển Ý Cảnh lại một lần nữa.

Mà công pháp này đều tự mình vận hành, tập trung hấp thụ linh khí cho Lâm Tiêu.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng chủ động vận chuyển được một lần.

Ngay lập tức, mỏ vàng Tuế Nguyệt xung quanh Lâm Tiêu chấn động, toàn bộ linh lực liên kết lại với nhau, một lực hút cực kỳ mạnh mẽ tác động lên trên.

Từng lượng Tuế Nguyệt Chi Lực bị Lâm Tiêu hút vào trong cơ thể, giống như giữa biển lớn hình thành một vòng xoáy khổng lồ, trăm biển đổ về, vô cùng vô tận.

Nhanh!

Lúc này hắn bắt buộc phải nhanh!

Cho dù chỉ là hút vào trong cơ thể thôi cũng được, tạm khống chế ở trong linh hải trước, đợi có thời gian rồi từ từ tiêu hóa sau.

Cứ như vậy, trong linh hải của Lâm Tiêu lại phát sinh một dị tượng.

Bên trên linh hải mênh mông, bỗng bắt đầu hình thành từng ngọn núi lớn, trùng trùng điệp điệp đến vô tận.

Cảnh tượng như vậy, người biết thì nói là linh hải.

Người không biết, còn tưởng đây là một thế giới mới đấy.

Có biển, có mặt trời, có tháp, có kiếm, có mây, bây giờ còn có cả núi nữa.

Vậy tiếp theo còn có gì nữa đây?

Trong vài giây.

Mỏ vàng Tuế Nguyệt xung quanh Lâm Tiêu đã biến thành sương mù giăng lối, giống như tiên cảnh.

Mà hình ảnh thiếu niên đứng trong đó, trên cơ thể bằng da bằng thịt ấy lại vang lên những âm thanh rắc rắc.

Cơ thể hắn càng thêm óng ánh trong suốt, tỏa sáng rực rỡ, giống như từng tấc da thớ thịt đều ẩn chứa năng lượng khổng lồ.

Lâm Tiêu quả thực là đã thu thập toàn bộ Tuế Nguyệt Chi Lực vào trong linh hải, nhưng cơ thể vẫn còn đang trong quá trình hấp thu một chút Tuế Nguyệt Chi Lực.

Sau đó sức mạnh cơ thể bắt đầu không ngừng tăng lên.

Soạt!

Lâm Tiêu còn chưa mở mắt, cơ thể đã nhanh như một tia cực quang, tới phía trước một nơi có mỏ vàng Tuế Nguyệt dày đặc, tiếp tục hấp thu.

Ba trăm luồng Tuế Nguyệt Chi Lực.

Bốn trăm luồng Tuế Nguyệt Chi Lực.

Năm trăm luồng Tuế Nguyệt Chi Lực.

Mỗi một lần hấp thu đều có hàng trăm luồng Tuế Nguyệt Chi Lực bị Lâm Tiêu rút ra từ mỏ vàng Tuế Nguyệt hút vào trong cơ thể.

Trong đó, ngoại trừ sức mạnh Tuế Nguyệt, còn có nguồn năng lượng khổng lồ được Cửu U Trấn Ma Ấn thuận tiện hút vào.

Điều này khiến Hoang Chi Ý Cảnh của Lâm Tiêu vào lúc này cũng bắt đầu nhanh chóng thăng cấp.

Hoang Chi Ý Cảnh, mỗi lần thăng cấp đều cần có một nguồn năng lượng ý cảnh cực kỳ kinh khủng.

Khoảng thời gian này, hắn chỉ nghĩ tới việc nâng cấp những ý cảnh khác, hoàn toàn không hề nghĩ tới việc tìm một nơi thích hợp để nâng cấp Hoang Chi Ý Cảnh.

Không ngờ, lần này gặp được mỏ vàng Tuế Nguyệt.

Bên trong mỏ vàng Tuế Nguyệt này chứa đựng nguồn năng lượng to lớn, không hề kém cạnh so với nguồn linh mạch thông thường đâu.

Nhanh!

Nhanh hơn chút nữa!

Cùng với độ rắn chắc của cơ thể không ngừng tăng lên, tốc độ Lâm Tiêu hấp thu sức mạnh Tuế Nguyệt cũng tăng lên theo.

Trong cấm chế Tuế Nguyệt, có động tĩnh đuổi đánh, có động tĩnh do liều mạng hấp thụ mỏ, cho nên động tĩnh không hề nhỏ.

Mà ở một nơi khác.

Chỉ cách một tầng cấm chế Tuế Nguyệt.

Ba người thánh tử Dao Trì ở bên ngoài cấm chế Tuế Nguyệt, lại chẳng hề phát giác ra điều gì.

Thánh tử Dao Trì trải qua mấy tiếng chuyên tâm bố trí, cuối cùng đã chuẩn bị xong các bước để phá bỏ cấm chế rồi.

Khoảng cách tới lúc thất tinh xếp thành một hàng vẫn còn mấy nén hương nữa.

Hôm nay, không thành công thì sẽ chết.

Không, phải nói là trong mắt thánh tử Dao Trì tràn đầy tự tin.

Hôm nay, hắn tin bản thân nhất định có thể phá bỏ cấm chế, tiến vào nơi chứa cơ duyên lớn này.

Đại năng Sinh Tử Cảnh ở bên cạnh thấy thánh tử Dao Trì nghỉ ngơi rồi, liền mở miệng hỏi.

“Thánh tử đại nhân, nghe nói dạo gần đây các thiên vực lớn đều đồng loạt có yêu nghiệt xuất thế, có thiếu ma chủ của Vạn Ma tông, còn có truyền nhân của Đăng Tiên môn..., điều này liệu có ý nghĩa gì không???”

“Ồ, bọn chúng hả, ta đã nghe nói rồi. Chẳng có gì kỳ lạ cả, từ sau thời thượng cổ hưng thịnh, bây giờ hẳn là lại lần nữa nổi lên một thời đại mới rồi.” Thánh tử Dao Trì kiêu ngạo, tự cao nói.

Đám thiên kiêu đó xuất thế thì đã sao.

Đợi đến khi hắn xuất thế, nhất định có thể khiến cho vạn tộc kinh hãi!

“Thời đại mới? Thánh tử đại nhân muốn nói là tân Đế sao? Ai có thể trở thành tân Đế của thời đại này, ai lại có thể dẫn dắt vòng tròn thiên đạo của thời đại này chứ!” Một đại năng Sinh Tử Cảnh khác đoán.

“Tân Đế? Có lẽ vậy!” Thánh tử Dao Trì không thảo luận thêm về vấn đề này.

Nhưng tia lửa trong mắt hắn rõ ràng đang nói.

Tân Đế!

Không ai khác ngoài hắn, ai cũng không thể ngăn cản hắn!

Ngay sau khi ba người bọn họ trao đổi được mấy câu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ầm!!

Thất tinh liên châu bắt đầu ngưng tụ, tinh thần chi lực từ trên bầu trời giáng xuống.

Những tinh quang óng ánh mà thánh tử Dao Trì bố trí, chiếu sáng lẫn nhau, kết thành một trận pháp tại lối vào của tấm chắn Tuế Nguyệt.

“Tới rồi, thời cơ tới rồi, mong hai vị hãy giúp đỡ ta thủ hộ một phen. Lần này trở về, nhất định có trọng thưởng!” Thánh tử Dao Trì khách sáo nói với hai người kia.

“Thánh tử đại nhân nói đùa rồi, chúng ta đều làm việc vì thần tộc Dao Trì, giúp thánh tử đại nhân đúc ra thần thể là chức trách của chúng ta!”

“Đúng vậy, thánh tử đại nhân khách sáo rồi, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực thủ hộ cho thánh tử đại nhân, không để bất cứ kẻ nào quấy rầy.”

Hai đại năng Sinh Tử Cảnh cười đáp.

“Vậy thì làm phiền hai vị rồi!” Thánh tử Dao Trì nói xong, liền bắt đầu dốc toàn lực khống chế đại trận tinh thần mà mình đã bố trí.

Cùng với Thất Tinh Liên Châu, tinh thần chi lực càng lúc càng nồng đậm.

Uy lực của tinh thần đại trận ở lối vào cấm chế Tuế Nguyệt này cũng càng mãnh liệt.

“Phá cho ta!!!” Thánh tử Dao Trì trở tay dốc hết sức đánh ra vô số pháp ấn.

Đại trận tinh thần bắt đầu mạnh mẽ phát động tấn công lên cấm chế.

Ầm ầm ầm!!!

Cấm chế Tuế Nguyệt liên tục chấn động.

Rắc! ~~

Một âm thanh khẽ vang lên.

Bề mặt tầng cấm chế Tuế Nguyệt đã xuất hiện một vết nứt.

Điều này khiến trong mắt thánh tử Dao Trì lộ vẻ điên cuồng vui mừng.

Có hi vọng rồi!

Cùng với tinh thần chi lực càng ngày càng ngưng tụ và tăng lên.

Hắn tin tưởng, qua đêm nay, hắn nhất định có thể phá bỏ cấm chế Tuế Nguyệt!!
Chương 238: Phá rồi!! Cuối cùng cũng phá bỏ được cấm chế rồi

Rắc rắc!!

Sau khi thánh tử Dao Trì đánh vỡ được một chút ở bề mặt cấm chế Tuế Nguyệt.

Không ít khí lưu Tuế Nguyệt màu hắc ám xông ra, quấn lấy những tinh thần chi lực kia.

Một lúc sau tinh thần chi lực liền trở nên ảm đạm, năng lượng bắt đầu giảm sút.

Việc này khiến sắc mặt thánh tử Dao Trì trở nên trầm xuống, tiếp tục khống chế tinh thần chi lực khác bổ sung vào, không ngừng phát động tấn công.

Giữa hắn và những khí lưu Tuế Nguyệt này cũng duy trì một khoảng cách an toàn.

Tuy rằng trong cơ thể hắn có một phần sức mạnh Tuế Nguyệt, nhưng cũng chỉ là tạm thời duy trì trạng thái ổn định, dùng để luyện hóa cơ thể mà thôi.

Giống như dạng khí lưu Tuế Nguyệt đang ‘hoạt động’ này, lại hoàn toàn không phải thứ mà hắn có thể tùy ý phá giải.

Nếu may mắn thì có thể chống cự lại nó, nếu không may mắn thì sẽ bị Tuế Nguyệt ăn mòn.

Giống như một chất kịch độc vậy.

Chỉ là, loại độc thông thường thì có thuốc giải hoặc có thể điều chế được thuốc giải.

Còn mà bị sức mạnh Tuế Nguyệt này ăn mòn thì không thuốc nào chữa được.

Nếu không, thần tộc Dao Trì bọn họ việc gì phải mở núi thuốc ra, sao phải cho nhiều người ngoài tiến vào như vậy chứ.

Còn chẳng phải là vì để đám người ngoài kia chịu đựng sự ăn mòn của Tuế Nguyệt, mà những thiên tài địa bảo trong đó sẽ thuộc về bọn họ hay sao!

“Còn kiên cố hơn dự tính của ta!!!” Thánh tử Dao Trì cắn răng nói, khí tức trên người toàn bộ bùng nổ.

Vô số thần thông Dao Trì kết hợp với tinh thần chi lực, đánh vào cửa cấm chế Tuế Nguyệt.

Liên tiếp công kích mấy trăm lần, lớp cấm chế đã bị bào mòn từng chút một.

Trong ánh mắt hắn ngoại trừ sự kiên định, điên cuồng, còn có một chút mệt mỏi.

Dù gì thì mỗi một đòn đánh ra đều là hắn dốc toàn lực mà đánh, nếu đổi lại là núi đá thông thường, thì đã sớm vỡ vụn không biết bao nhiêu ngọn núi rồi.

Nhưng mà cấm chế Tuế Nguyệt này thật sự quá kiên cố.

“Chết tiệt!!! Hôm nay, ta nhất định phải đánh vỡ cái thứ này!” Thánh tử Dao Trì tức giận hét lên một câu, sau đó lấy ra một bình dịch thể màu đỏ thẫm, uống cạn một bình.

Khí tức trên cơ thể hắn càng nồng đậm hơn, giống như phục hồi được hơn phân nửa sức mạnh vậy.

Lại một đợt tấn công nữa bắt đầu.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Ba canh giờ.

..........

Ngay khi màn đêm dần trôi qua, tinh thần chi lực bắt đầu dần hao hụt.

Rắc rắc!

Rắc rắc rắc!

Cái cấm chế Tuế Nguyệt không biết chịu bao nhiêu đòn tấn công kia rốt cuộc cũng đã vỡ.

Ánh sáng hắc ám chói mắt kia chiếu ra từ lối vào.

Một loại khí tức Tuế Nguyệt cực kỳ ổn định cũng từ cửa động tràn ra.

Vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt thánh tử Dao Trì đã tiêu tan hoàn toàn, trong mắt ngoại trừ kích động cũng chỉ có kích động.

“Hahahahahaha!! Cuối cùng, cuối cùng ta cũng phá được rồi! Đợi ta tạo được thần thể, đột phá Sinh Tử Cảnh, ta xem ai có thể ngăn cản được ta!!! Hahahaha!!!!” thánh tử Dao Trì hãnh diện, ngẩng mặt lên trời cười lớn.

Tiếp đó, hắn hít sâu một hơi.

Tuế Nguyệt vô cùng ổn định tràn vào cơ thể.

Khiến cơ thể hắn khẽ run lên.

Thoải mái!

Quá thoải mái rồi!

Không uổng công ta kiên trì suốt trăm năm.

Chỉ cần có được mỏ vàng Tuế Nguyệt, đừng nói là trăm năm, đợi thêm trăm năm nữa hắn cũng cảm thấy đáng giá!

“Chúc mừng thánh tử đại nhân!”

“Từ nay trở đi, thánh tử đại nhân nhất định có thể đứng trên vạn tộc!!” Hai đại năng Sinh Tử Cảnh lập tức nịnh hót.

Mà cơ thể bọn họ lại lùi xa vài bước.

Cho dù là sức mạnh Tuế Nguyệt ổn định ở trong cấm chế Tuế Nguyệt này, cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể tiếp xúc.

Bọn họ đâu có thể chất mạnh mẽ như thánh tử đại nhân.

“Được rồi, hai người đợi ở đây đi, ta đi vào trong một chuyến!” Thánh tử Dao Trì nói xong, liền gấp gáp xông vào trong cửa động.

Nhưng khi hắn xông vào trong chưa được trăm mét, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Tiếp đó, một quái thú màu đen, khuôn mặt hung dữ đã nhảy bổ tới trước mặt hắn.

“Hừ!! Lại còn có thú bảo vệ, muốn chết ư!” Thánh tử Dao Trì nắm trường đao trong tay, đang định thi triển thần thông.

Hắn không hề cảm thấy bất ngờ.

Nơi có bảo vật quan trọng, ắt đi kèm với nguy hiểm.

Hoặc là cơ quan chí mạng, hoặc là thú bảo vệ, hắn đã quen rồi.

Ầm ầm!

Thanh linh đao cực phẩm chấn động.

Từng đạo thần văn hiện lên trên thân đao, lưỡi đao xuất ra bá khí sắc bén khiến không gian xung quanh đều có chút vặn vẹo.

Cũng khiến cho khí tức trên người thánh tử Dao Trì tăng lên một bậc.

Hắn không chuyên về đao tu.

Nhưng đao pháp đã sớm đạt đại thành, lại kết hợp với thể chất cơ bắp rắn chắc, cho dù là đối mặt với cường giả đao tu có tu vi cùng cấp độ, thánh tử Dao Trì cũng hoàn toàn không sợ.

“Chém cho ta!!!” Thánh tử Dao Trì hét lên một tiếng, đã xuất ra toàn lực.

Lúc lưỡi đao chém xuống, đao khí dường như hóa thành hung thú, há mồm cắn xuống.

Ầm!!

Hai bên va vào nhau.

Một tiếng rắc vang lên.

Trường đao linh khí cực phẩm kia trực tiếp gãy thành nhiều đoạn.

Sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên.

“A!!!!...............” Thánh tử Dao Trì đột nhiên phun ra một bụm máu, cả người bay ra khỏi cửa động cấm chế.

Lại thấy hai cánh tay hắn đã hoàn toàn gãy nát không ra hình dạng gì nữa rồi.

Còn về nội thương thì càng không phải nói.

Sức mạnh Tuế Nguyệt cuồng bạo tiến vào trong cơ thể, đang không ngừng ăn mòn cơ thể hắn.

Nếu không phải cơ thể hắn ngay từ đầu đã được sức mạnh Tuế Nguyệt luyện hóa, chỉ e một đòn này cũng đủ để khiến thánh tử Dao Trì này chịu trọng thương.

“Thánh tử đại nhân!!!”

“Thánh tử đại nhân, ngài sao thế này???”

Hai đại năng Sinh Tử Cảnh vội vàng đón lấy thánh tử Dao Trì vừa bị đánh bay ra.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Khụ khụ....” Thánh tử Dao Trì lại ho ra một bụm máu.

Hắn lập tức ngồi tại đất, bắt đầu vận công trị thương và chấn áp sức mạnh Tuế Nguyệt vừa tràn vào cơ thể.

Hai đại năng Sinh Tử Cảnh nhìn nhau.

Người này là thánh tử Dao Trì đấy, năng lực chiến đấu thâm sâu khôn lường.

Cho dù là hai người bọn họ cùng liên thủ, cũng khó mà chiến thắng được yêu nghiệt thiên tài này.

Sao vừa mới vào cửa động đã bị thương thành ra thế này chứ.

Bên trong rốt cuộc là có thứ đáng sợ gì vậy.

Bất giác, ánh mắt hai người nhìn vào cửa động càng thêm thận trọng và kiêng kỵ.

Một nén hương chầm chậm trôi qua.

Sắc mặt thánh tử Dao Trì mới hồi phục lại, thương thế cũng khôi phục được kha khá.

“Thánh tử đại nhân, ngài ở bên trong đã gặp phải chuyện gì vậy?” Một đại năng Sinh Tử Cảnh hỏi.

“Là một con thú bảo vệ Tuế Nguyệt, thực lực vô cùng mạnh, đặc biệt là độ rắn chắc của da thịt, ngay cả thanh linh đao cực phẩm của ta cũng bị gãy trong nháy mắt.”

“Ta...ta có thể không phải là đối thủ của nó...!!” Thánh tử Dao Trì lắp bắp nói.

Nghe thấy vậy, hai đại năng Sinh Tử Cảnh kinh hãi ngây ra.

Thánh tử đại nhân trước giờ đều vô cùng tự tin, nay lại thừa nhận không đánh lại đối phương.

Đây...đây....thú bảo vệ trong này xem ra thật sự là vô cùng mạnh rồi.

Thánh tử Dao Trì đã khôi phục được phân nửa lại lần nữa tiến vào cửa của cấm chế Tuế Nguyệt, muốn thử uy lực của con thú bảo vệ kia.

Nhưng chưa quá ba giây...

Một bóng người nhuốm máu lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

“A!! Đáng ghét quá mà!!!”

“Hai ngươi ở đây trấn thủ, ta đi tìm thánh chủ một chuyến!” Thánh tử Dao Trì nói xong, thân hình nhoáng một cái, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chỉ để lại hai đại năng Sinh Tử Cảnh với vẻ mặt đầy kinh hãi.
Chương 239: Ngươi, ngươi là ai? Ngươi là Thánh Tử đại nhân?

Hai cường giả đại năng cũng không dám đến gần cửa vào, nơi cửa vào tràn ra khí tức Tuế Nguyệt nồng đậm, luồng khí tức này làm bọn họ rợn đến tận xương, sắc mặt cũng trở nên kinh hoàng.

Đó là lý do tại sao họ chỉ đứng ngoài nhìn mà không dám bước vào, nếu hai người bọn họ đi theo Thánh Tử vào trong vậy toàn bộ sức mạnh của họ chỉ để dùng chống lại khí tức Thái Tuế này.

“Thật không dám tin trong Dược Sơn lại tồn tại một thứ đáng sợ đến thế.”

“Đến cả Thánh Tử cũng không làm gì được nó, ngoại trừ Thánh Chủ thì chắc chả ai dám tiến vào trong.”

Hai cường giả đại năng không ngừng cảm thán, tuy nhiên vào chính lúc này, một bóng người vô cùng quen thuộc bay tới.

Là, là Thánh Tử đại nhân?

Hai cường giả: “????”

Sao…….sao chuyện này cứ sai sai thế nhỉ. Không phải Thánh Tử vừa mới bay đi tìm Thánh Chủ sao? Thế đây…..là ai nhỉ?

Sao bây giờ lại bay từ trong cửa vào ra đây vậy, mà nhìn có vẻ thê thảm hơn lúc nãy. Nửa người như muốn gục hẳn xuống, hơi thở hỗn loạn.

Hai cường giả đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.

“Thứ chết tiệt, sao lại mạnh tới vậy!” Thánh Tử Dao Trì nhổ ra một ngụm máu ánh mắt không can tâm.

Hắn nói xong câu này nhưng hai kẻ đối diện không ai đáp lại, Thánh Tử cau mày hoài nghi nhìn lại hai cường giả đại năng. Hắn bị đánh bay ra ngoài thế này, chả nhẽ hai tên này không nhìn thấy gì?

Nhưng lúc Thánh Tử thấy được sự nghi ngờ và khó hiểu trong mắt hai người đối diện, lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng.

“Hai người các ngươi làm sao vậy?” Thánh Tử hỏi.

“Ngài, ngài là Thánh Tử đại nhân?” Một trong hai người nghi ngờ lên tiếng.

Thánh Tử Dao Trì nghe thấy lời này thì mặt lại càng nhăn nhó, tự nhiên trong lòng thấy kỳ quặc.

“Bản Thánh Tử bây giờ không có tâm trạng nói đùa.” Thánh Tử trợn mắt nói.

“Khụ, Thánh Tử đại nhân, ngài, ngài tu luyện bí thuật phân thân gì?” Cường giả đại năng vội vàng lên tiếng hỏi.

“Không có, hai ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?” Thánh Tử bối rối.

Hai người này lúc trước vẫn bình thường, tại sao sau khi hắn từ trong kia bay ra đây lại biến thành bất thường thế này.

“Đây….đây đúng là Thánh Tử đại nhân rồi, bất luận là khí tức hay là ngữ khí nói chuyện, vậy, vậy người vừa nãy…..”

“Thưa Thánh Tử đại nhân, vài phút trước, có một kẻ giống y hệt ngài từ cách ăn mặc, thậm chí là khí tức và giọng nói. Cũng từ trong kia bay ra. Hắn….hắn nói đánh không lại mấy thứ ở trong kia, bảo là phải đi tìm Thánh Chủ….”

Hai cường giả đại năng dùng tốc độ nhanh nhất kể lại mọi chuyện.

“Cái gì!!”

Thánh Tử Dao Trì đang chuẩn bị ngồi xếp bằng điều hoà khí tức, nghe thấy lời này thì lập tức đứng lên.

Một kẻ giống y hệt bản thân hắn? Cũng từ trong kia bay ra? Này…..chuyện này….

Mặt Thánh Tử âm trầm tới cực điểm, hình như hắn đã nghĩ ra chuyện gì đó. Một lát sau hắn vội vã bay về một hướng.

“Thánh Tử đại nhân, ngài đi đâu đấy?” Một trong hai người vội vã hỏi.

“Ta phải phong bế Dược Sơn, kẻ mạo danh ta, có lẽ muốn trộm cơ duyên Thái Tuế kia đi!”

“Người này, không thể để thoát được.”

“Hai ngươi cứ ở đây, cấm để kẻ khác tới gần. nếu có người từ trong đi ra, không cần biết thân phận gì, không cần biết là ai đều bắt lại cho ta!!”

Thánh Tử Dao Trì sau khi phân phó cho hai người xong thì vội vã bay về phía Dược Sơn.

Một lát sau hắn đã có mặt tại chỗ ra vào của Dược Sơn.

“Các hạ đưa tất cả thiên tài địa bảo trên người đây, ta sẽ đổi thành…hả? Thánh…..Thánh Tử đại nhân, bái kiến Thánh Tử đại nhân!!”

“Hoá ra là Thánh Tử đại nhân!”

“Đây là thiên kiêu chi tử nổi danh Thánh Tử Dao Trì của Thiên Vực Thương Lan, thực lực của hắn có thể nói là đứng đầu trong thế hệ thiếu niên bây giờ.”

“Thật vinh hạnh, vậy mà ta có thể nhìn thấy Thánh Tử Dao Trì.”

Sự xuất hiện của Thánh Tử thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Kể cả là những người ngoại lai từ bên ngoài vào Dược Sơn tới những người phụ trách được thần tộc phái tới đây. Bọn họ đều dùng ánh mắt tôn kính nhìn Thánh Tử, cung kính chào hỏi.

“Trong vòng nửa nén nhang, có người nào từ trong Dược Sơn đi ra không!” Thánh Tử hỏi người phụ trách.

“Thưa Thánh Tử, có một người từ Dược Sơn đi ra, nhưng là 1 tiếng trước!” Người phụ trách lập tức đáp.

Thánh Tử nghe xong câu trả thời thì thở phào một hơi.

“Được, trong Dược Sơn có chút chuyện xảy ra, từ bây giờ cấm tất cả mọi người ra vào!”

Trong vòng nửa nén nhang không có ai rời đi, vậy chứng minh tên giả mạo kia vẫn ở trong Dược Sơn.

Hừ! Dám giả mạo hắn! dám cướp cơ duyên của hắn! Lần này có phải lật tung cả Dược Sơn cũng phải bắt được tên giảo hoạt này.

Lúc Thánh Tử chuẩn bị rời đi thì hình như lại nghĩ ra chuyện gì đó.

“Đúng rồi, lệnh bài này ngươi nhận ra không!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hắn lấy một lệnh bài từ trong người ra, quanh lệnh bài vẫn còn linh khí màu vàng kim.

“Nhận ra, thuộc hạ đương nhiên nhận ra rồi, là lệnh bài của Thánh Tử!” Người phụ trách vội vàng nói.

Nhưng hắn không hiểu tại sao Thánh Tử lại hỏi như vậy.

“Nhớ lấy, bây giờ trong Dược Sơn có kẻ giả mạo ta. Sau này nếu gặp một Thánh Tử mà yêu cầu rời khỏi đây, ngươi nhất định kiểm tra lệnh bài của hắn, biết chưa!” Thánh Tử Dao Trì nghiêm giọng nói.

“Hả? giả mạo? có kẻ dám giả mạo Thánh Tử đại nhân……thuộc hạ biết rồi, tuân mệnh!” Người phụ trách vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Nếu lúc bình thường hắn sẽ không dám như vậy, nhưng bây giờ Thánh Tử đã ra lệnh, hắn nhất định không làm cho Thánh Tử đại nhân thất vọng.

Sau khi phân phó xong mọi chuyện Thánh Tử mới cảm thấy có chút yên tâm. Mặc dù lực lượng phòng thủ ở Dược Sơn không được đông lắm, nhưng kể cả là một cường giả đại năng cũng không thể chốc lát mà thoát ra ngoài được.

Nếu đối phương là một kẻ có năng lực tới vậy thì đã sớm thoát ra khỏi đây rồi. Sau đó hắn lấy ra một tấm bùa truyền âm, sau khi thì thầm gì đó vào lá bùa thì hắn dùng linh lực kích hoạt bùa.

Tấm bùa phát ra ánh sáng trắng rồi lập tức lao về phía Huyền Trận Phong ở Thánh Địa Dao Trì. Hắn đúng là không thể đánh bại sức mạnh kỳ quái Thái Tuế này được, sợ rằng chỉ còn cách gọi Thánh Chủ tới.

Nhưng chút chuyện này còn không làm nổi thì cũng đừng mong có thể làm Thánh Tử Dao Trì.

Ngoài ra còn một cách nữa, đó chính là gọi một số trận pháp sư tới để phong ấn quái vật Thái Tuế lại. Nhưng phong ấn chỉ là tạm thời, muốn tiến vào sâu trong để hấp thụ sức mạnh Thái Tuế vẫn phải tìm cách khác.

Đợi sau khi hắn luyện thể xong, hắn nhất định có thể giết chết con quái vật kia, dùng nó để tu luyện!
Chương 240: Thần thể dần hình thành, quái vật Thái Tuế bị áp chế

Khi Thánh Tử đại nhân còn đang mải miết nghĩ kế hoạch thì kẻ giả mạo hắn đã biến lại về hình dáng cũ khi vào Dược Sơn. Người này không phải là Lâm Tiêu thì là ai!

Đương nhiên hắn không muốn lộ khuôn mặt này với đám người của Thánh Tử Dao Trì, sau khi hắn hấp thu xong Thái Tuế muốn quay lại đường cũ thì phát hiện, lối vào mà hắn phí công mở ra đã hoàn toàn hồi phục lại như cũ.

Nếu muốn đi ra thì chỉ có cách ra bằng cửa hoặc phải dùng sức phá thêm lần nữa. Nhưng tiểu hoả bị quái vật Thái Tuế làm trọng thương nhất thời chưa thể phục hồi lại ngay, không còn cách nào khác hắn mới phải đưa ra hạ sách này.

Dùng huyễn thuật biết thành Thánh Tử Dao Trì sau đó đợi đối phương xông vào đánh nhau với quái vật thêm lần nữa thì nhân cơ hội đi ra ngoài.

Đối diện với hai cường giả đại năng Lâm Tiêu cũng có chút căng thẳng, sợ bị bọn họ nhận ra, không cẩn thận sẽ bại lộ thân phận. Cho nên sau khi đi ra từ cửa hắn lập tức tìm cơ rời đi ngay lập tức.

May mà hắn rời đi sớm, chỉ cần thêm vài phút nữa là Thánh Tử thật bị quái vật đánh bay ra ngoài. Đến lúc đó thật giả gặp nhau muốn giả vờ cũng không được.

Sau khi rời khỏi chỗ quái vật Thái Tuế, Lâm Tiêu không ngay lập tức quay lại kết giới vào Dược Sơn. Hắn không dám chắc Thánh Tử Dao Trì có phục kích hay không, dù sao đây cũng là địa bàn của thần tộc Dao Trì, hắn phải cẩn thận.

Trong Dược Sơn có hàng ngàn người đang tìm thuốc, muốn tìm thấy hắn là chuyện rất khó, như thế khác nào mò kim đáy bể. Hơn nữa hắn đã thay đổi ngoại hình thu lại khí tức trên người. Cho nên Lâm Tiêu không hề bị hoảng loạn.

Hắn lợi dụng sức mạnh dự cảm của Thái Tuế, cảm nhận khoảng mấy chục món chí bảo gần đó. Hắn nhổ nguyên vẹn mấy món chí bảo này để vào trong hộp ngọc ở sau lưng.

Sau khi Lâm Tiêu tìm được nơi ẩn thân hắn lập ra vài trận pháp rồi bắt đầu hấp thụ sức mạnh Thái Tuế vào trong linh hải. Bây giờ sức mạnh Thái Tuế trong cơ thể Lâm Tiêu có hơi chút khoa trương……có thể nói là một con số vượt mức tưởng tượng.

Sức mạnh Thái Tuế trong linh hải của hắn đã hình thành được một dãy núi. Nếu đứng ở trên đỉnh đưa mắt nhìn theo thì sẽ không nhìn thấy điểm cuối cùng của dãy núi này.

Hắn cũng hết cách, tại vì không thể từ từ luyện hóa sức mạnh Thái Tuế ở chỗ quái vật Thái Tuế được, cho nên hắn chỉ còn cách nhét hết vào trong linh hải.

Ong ong ong!

Từng cỗ sức mạnh Thái Tuế bao lấy Lâm Tiêu như một cái kén màu đen xám. Những luồng sức mạnh này ngấm vào từng thớ da thịt trên người hắn. Chúng nhanh chóng dung hợp, nâng cấp, cường hoá…..

Sức mạnh vật lý trong cơ thể hắn đang thay đổi với một tốc độ nhanh chóng, Lâm Tiêu nhắm mắt lại hấp thụ năng lượng Thái Tuế đang chảy trong người hắn. Lần thu hoạch này không thể nói là nhiều, mà đơn giản phải dùng từ bùng nổ để miêu tả.

Dựa theo tốc độ tăng lên như thế này, hắn tự tin rằng lần tới khi gặp quái vật Thái Tuế hắn có thể hấp thụ nó. Nhưng cũng chính lúc này Lâm Tiêu không hề biết cơ thể của hắn đang toả ra bảy loại ánh sáng, tứ chi biến thành trong suốt như pha lê, vừa bí ẩn lại vừa huyễn hoặc.

Cùng với sự thay đổi của cơ thể, tốc độ hấp thụ sức mạnh Thái Tuế cũng nhanh hơn.

1 ngàn luồng khí tức, 2 ngàn luồng, ba ngàn……

……

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cũng cùng lúc đó.

Thánh Tử Dao Trì đã gọi vài trận pháp sư tới nơi, một hàng dài người đứng ở chỗ cửa động quái vật Thái Tuế.

Theo như cách nhìn của Thánh Tử Dao Trì mặc đây là chuyện phát sinh bất ngờ, nhưng tới thời điểm này mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Tên nhãi trộm đồ Thái Tuế kia cũng không thể chạy thoát khỏi Dược Sơn.

Đợi sau khi thần thể của hắn hình thành, việc đầu tiên làm chính là luyện hoá con quái vật Thái Tuế kia, sau đó là xử lý tên trộm.

“Sau đây làm phiền các vị rồi.” Thánh Tử Dao Trì khách khí nói với mấy người đối diện.

“Thánh Tử khách sáo rồi.”

“Có thể giúp Thánh Tử là phúc của bọn ta.”

“Đúng vậy, Thánh Tử dẫn quái vật tới gần cửa hang chúng ta sẽ dùng đại trận vây khốn nó lại.”

Mấy trận pháp sư vội vã lên tiếng, Thánh Tử gật đầu đồng ý. Sau khi bàn bạc xong kế hoạch thì bọn họ bắt đầu thực hiện. Hai cường giả đại năng cũng tham gia vào đội ngũ này.

Hai cường giả đại năng thi triển thần thông đưa trận pháp sư tới gần cửa hang.

Xoẹt!

Thánh Tử Dao Trì lấy ra linh đao cực phẩm, lại một lần nữa bước vào trong. Những người khác cũng từ từ đi theo sau.

Gầm! gầm! những tiếng gầm gừ vang lên.

Từ tiếng gầm này mọi người có thể cảm nhận được sự tức giận của con quái vật Thái Tuế.

“Súc sinh! Bản Thánh Tử còn chưa nổi cáu, ngươi nổi cáu cái gì chứ!!” Thánh Tử bực mình quát một câu.

Ầm! ầm!

Hai bên lao vào đánh nhau, sau hai lần chiến đấu trước Thánh Tử không dám đối đầu trực diện với con quái vật này nữa.

Hắn liên tục thu hút quái vật để nắm rõ hướng tấn công của nó. Sau khoảng chục chiêu thì Thánh Tử thành công thu hút được con quái vật.

“Ngay lập tức!” Thánh Tử hét lớn một câu.

Đám trận pháp sư không chút do dự, lập tức kích hoạt đại trận đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Vô số sợi xích ánh sáng trắng muốt ngay lập tức xuất hiện từ mọi hướng trói chặt con quái vật lại. Sau đó hàng loạt văn trận vàng kim lao tới phong ấn con quái vật lại.

Quái vật Thái Tuế điên cuồng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra ngoài.

“Gầm! gầm! gầm!”

Sau đó người nó bắt đầu tỏa ra ánh sáng, nó lập tức há mồm phun ra một đạo quang mang chói mắt.

“A….”

Một trận pháp sư bị đạo quang mang bắn trúng. Hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi toàn thân biến thành một bộ xương trắng, xương trắng lập tức biến thành tro tàn, rồi tro tàn tiêu tan vào hư vô.

“Đáng chết, vậy mà còn dám manh động!”

Thánh Tử Dao Trì trợn cả mắt lên, hắn rút ra một pháp bảo đỏ rồi ném về phía con quái vật. Thân là Thánh Tử Dao Trì đương nhiên pháp bảo trên người hắn nhiều vô kể.

Ầm! ầm

Con quái vật vừa xuất toàn lực công kích, bây giờ còn chưa kịp phục hồi nên bị pháp bảo đánh cho hai cái.

“Chư vị, nhốt nó lại.”

“Vâng!” Những trận pháp sư còn lại lập tức đáp lời.

Con quái vật gầm lên một tiếng rồi bị các trận pháp sư phong ấn lại trong đại trận.

Mọi người thở phào một hơi, sức mạnh của con quái thú Thái Tuế này mạnh tới đáng sợ, dù đối mặt với nhiều người như vậy mà nó vẫn có sức để lật ngược lại tình thế.

“Cảm tạ chư vị.” Thánh Tử Dao Trì thở phào một câu rồi nói câu cảm tạ.

Những người khác cũng mau chóng hành lễ lại với Thánh Tử, đây cũng là việc họ nên làm.

Thánh Tử Dao Trì không nói thêm nữa, hắn mau chóng bay vào trong. Nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này chính là đi cường hoá thần thể.

Nhưng thứ làm hắn nghi hoặc nhất chính là tại sao nguồn sức mạnh Thái Tuế để cường hoá thần thể ở đây, đi đâu mất rồi. Có lẽ……vẫn còn lại một chút chứ nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK