• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71: Ta muốn chém ngươi, hôm nay không ai cản được

Các thế lực lớn nhìn thấy cửa vào di tích Vô Cực xuất hiện dị tượng, lại lòi ra thêm một bóng người, cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Nhưng khi thấy dáng vẻ tức giận của tam hoàng tử.

Bọn họ mới vô cùng ngạc nhiên.

‘Chính là hắn???’

Người này làm sao?

Không phải chỉ là một thiếu niên tu vi Luân Hải Cảnh tầng thứ tư thôi sao? Thường thôi mà?

Dựa vào mặt bằng chung của người tiến vào thăm dò di tích Vô Cực lần này, loại tu vi này thuộc kiểu trung bình thấp.

Sao trông tam hoàng tử như là có thâm thù đại hận gì với hắn vậy.

Lúc thiếu niên kia đi ra, liền thi triển thân pháp, xông ra ngoài.

Động tác của hắn vô cùng nhanh.

Nhưng hắn nhanh thì lại có người còn nhanh hơn hắn.

Một ông lão mặc áo bào đen, ngay khi tam hoàng tử hét lên, đã lập tức bay ra ngoài.

“Đứng lại đó cho lão phu!” Ông lão mặc áo bào đen hô lên.

Đồng thời đánh ra một đại thủ ấn hướng về phía thiếu niên.

Uy thế hung bạo, không khí xung quanh gào thét, hóa thành lực công kích, trấn áp tới.

Trong ánh mắt thiếu niên chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Nắm trong tay một thanh linh kiếm, nhưng không đợi hắn ra tay, có một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt hắn.

Tiếp đó, lại xuất hiện một thân ảnh khác đứng chắn một bên kia cho hắn.

“Phá!” Bóng người đầu tiên xuất ra một quyền hướng về phía đại thủ ấn.

Quyền và chưởng va vào nhau.

Uỳnh!

Một âm thanh vang vọng.

Thế lực ngang nhau, hai chiêu võ thần thông tiêu diệt lẫn nhau, hóa thành linh khí vụn vỡ.

Các thế lực lớn vây xem đều bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi.

Không ít người còn há hốc mồm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng bọn họ nhận ra những người kia là ai.

Lão già mặc áo bào đen ra tay đầu tiên chính là người thủ đạo của tam hoàng tử, tu vi chí ít là Toàn Đan Cảnh viên mãn.

Người thứ hai ra tay, ngăn cản giúp thiếu niên kia, chính là Phương tông chủ của Kiếm Ma tông, tu vi Toàn Đan Cảnh viên mãn.

Người thứ ba đứng bên cạnh thiếu niên, làm người bảo vệ, chính là tông chủ của Lưu Vân Tông, tu vi cũng là Toàn Đan Cảnh viên mãn.

Trời ạ!

Đây là các vị thần tiên đánh nhau đấy ư.

Ở nơi này, thực lực tu vi cao nhất, cũng chính là ba người này.

Sao lại đánh nhau chứ.

Quan trọng nhất là, tất cả hình như đều có liên quan tới thiếu niên vừa mới ra khỏi di tích Vô Cực.

Thiếu niên này là ai vậy?

Sao hắn lại có thể diện lớn đến vậy?

Hơn nữa, trước đó bọn họ rất tò mò về một chuyện.

Chỉ là một cuộc thăm dò di tích thông thường, đa số các tông môn đều chỉ phái một hai trưởng lão dẫn đội.

Nhưng hai môn phái đứng top mười của vương triều Đại Ngụy là Kiếm Ma tông và Lưu Vân Tông, lại là tông chủ tự mình dẫn đội.

Đây hoàn toàn là chuyện không cần thiết, đúng là đem dao mổ trâu đi giết gà!

Bây giờ nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều không khỏi nghĩ tới một trường hợp hết sức hoang đường.

Chắc không phải là vì thiếu niên này, cho nên hai tông chủ mới đích thân dẫn đội đấy chứ.

Vậy thiếu niên kia rốt cuộc là ai?

“Vị tiền bối này, Lâm Tiêu chính là đệ tử của Kiếm Ma tông ta, ngài làm vậy là có ý gì?” Phương tông chủ lạnh mặt chất vấn.

Ông biết người này là người hộ đạo của hoàng thất Đại Ngụy, địa vị cao quý.

Nếu như đối phương ra tay với đệ tử khác, có lẽ ông ta sẽ trưng ra khuôn mặt cười cho qua chuyện.

Nhưng lão già này lại ra tay với Lâm Tiêu. Vậy thì ngại quá. Kiếm Ma tông của ông đây vốn là ma giáo, khách khí với hoàng thất Đại Ngụy các ngươi là nể mặt các ngươi rồi.

Ngươi không cần mặt mũi, vậy thì đừng trách ông đây trở mặt.

Mọi người đều là cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn, ai mạnh ai yếu còn chưa nói trước được.

“Kẻ này, lão phu muốn, ngươi có ý kiến gì sao?” Người hộ đạo nhìn ba người kia lạnh lùng nói.

Lời của lão ta vô cùng kiên định, không hề chừa lại đường cho mà thương lượng.

Phương tông chủ và Lạc Hải Thành nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.

Hai người tới giờ vẫn còn đang mông lung. Hoàn toàn không rõ tam hoàng tử và người hộ đạo này sao lại cứ cố chấp muốn tóm Lâm Tiêu như vậy.

Lẽ nào là nhìn trúng tư chất yêu nghiệt của Lâm Tiêu?

“Có ta ở đây, sẽ không thể nào để ngươi đưa hắn đi.” Phương tông chủ chắn ở trước mặt Lâm Tiêu, thái độ kiên quyết.

Lạc Hải Thành thở dài, không nói gì, nhưng cũng không rời đi.

Lâm Tiêu có ơn cứu con gái ông hai lần, cho dù lần này ông có không muốn nhúng tay vào vũng nước đục thì cũng chẳng có cách nào khác rồi.

“Hahaha.” Lão già hộ đạo cười lạnh, nhìn hai người họ khinh bỉ nói.

“Các ngươi cũng xứng sao!”

Ngay sau đó, lão già hộ đạo này từ cách xa, đánh một chưởng về phía hai người.

Chưởng ấn cực lớn, ngưng tụ, xuất ra, bao hàm trong đó là ý cảnh mạnh mẽ.

Nơi chưởng ấn đánh qua, hư không đều giống như vỡ vụn, chấn động không ngừng.

“Không ổn! Chưởng Ý bậc tám, người này là.....Bán Hóa Đỉnh rồi!!”

Phương tông chủ cảm nhận được điều này, bỗng chốc biến sắc.

Lạc Hải Thành ở bên cạnh còn phản ứng nhanh hơn.

Ông ta kéo Lâm Tiêu ra phía sau rút lui, muốn tránh khỏi chưởng này.

Nhưng tốc độ của chưởng ấn kia quá nhanh, hơn nữa còn có một uy năng giam cầm.

Hai người dưới năng lượng đè ép của chưởng ý, trực tiếp bị đánh bay đi gần trăm mét.

Mà Lâm Tiêu thì bị chưởng ý này trấn áp ngay tại chỗ.

Trận chiến này bắt đầu vô cùng đột ngột, kết thúc cũng ngoài dự đoán của mọi người.

Thực lực hai bên căn bản là không cùng một đẳng cấp.

“Trời ạ!!! Người hộ đạo kia của tam hoàng tử lại là cường giả Bán Hóa Đỉnh, thế này, thế này cũng quá kinh khủng rồi.”

“Sư tôn, Bán Hóa Đỉnh là cảnh giới gì vậy ạ?”

“Trên Toàn Đan Cảnh chính là Hóa Đỉnh Cảnh, nhưng muốn đột phá Hóa Đỉnh Cảnh, không chỉ cần tu vi đạt tới Toàn Đan Cảnh viên mãn, còn nhất định phải lĩnh ngộ được một loại Ý Cảnh tới bậc tám, mà người thủ đạo kia đã đạt đủ hai điều kiện kia rồi, chỉ thiếu một thời cơ, khi thời cơ tới, ông ta sẽ có thể đột phá Hóa Đỉnh Cảnh.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Đúng vậy, Hóa Cảnh một nửa so với Toàn Đan Cảnh viên mãn, thực lực hơn kém nhau không chỉ một hai điểm đâu.

“Không ngờ, thật sự không ngờ, Ngụy Vương lại phái ra một tuyệt thế cao thủ bán Hóa Đỉnh tới bảo vệ bên cạnh tam hoàng tử,”

“Xem ra tam hoàng tử này rất được Ngụy Vương xem trọng đấy.”

Người của các thế lực lớn đều kinh hãi với cảnh giới tu vi và thực lực của người thủ đạo này.

Quá mạnh.

Mạnh đến đáng sợ.

Tam hoàng tử lúc này cũng nhảy xuống khỏi hoàng liễn, bước tới chỗ cách Lâm Tiêu ba mươi mét thì dừng lại.

Theo bản năng, hắn vẫn phải giữ một khoảng cách nhất định với tên điên này.

“Chủ động giao truyền thừa Vô Cực ra đây, ta có thể cho ngươi chết toàn thây!” tam hoàng tử truyền âm tới cho Lâm Tiêu, giọng lạnh lùng.

Nghe thấy truyền âm của tam hoàng tử, Lâm Tiêu từ từ quay đầu lại về phía đối phương.

Tiếp đó, hắn nở nụ cười kì quái, mở miệng nói với ý sâu xa.

“Ngươi cảm thấy ngươi thắng rồi ư???”

Ánh mắt của tam hoàng tử trong nháy mắt liền tối xuống.

Cái tên điên này!

Giả ma giả quỷ!

Tới giờ còn cứng miệng như vậy.

Không phải chỉ là tu vi đột phá Luân Hải Cảnh tầng thứ tư thôi sao?

Đối diện với thực lực tối cao, ngươi có phản kháng thế nào cũng vô dụng thôi.

Tam hoàng tử nghĩ tới người hộ đạo của mình là cường giả bán Hóa Đỉnh, một giây sau liền không còn hoảng sợ nữa.

Nhưng ngay lúc này.

Lâm Tiêu chợt vung linh kiếm lên, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng nói.

“Ta muốn chém ngươi, hôm nay ai cũng không cản được!”

Kiếm nâng lên, chém xuống!

Xoẹt!

Một kiếm khí mang thanh thế cực lớn, trong chốc lát hóa thành hàng vạn kiếm quang, giống như tiên kiếm, đâm thẳng về phía tam hoàng tử.

Kiếm khí khủng bố này, không chứa bất cứ kiếm ý nào.

Nhưng uy lực vốn có của bản thân kiếm khí lại ép thẳng tới Toàn Đan Cảnh viên mãn.

Tam hoàng tử ngơ ngác.

Hắn CMN gặp ma rồi à.

Điều này, điều này không thể nào.

“Người hộ đạo, cứu ta!” tam hoàng tử một bên liều mạng rút lui, một bên kêu cứu, một bên lại lấy ra ngọc phù hộ thân.

Thằng điên!

Đúng là thằng điên!

Người hộ đạo đứng trong không trung nhìn thấy kiếm khí này, cũng nhíu mày.

Nhưng ông ta không nghĩ nhiều nữa, bèn dùng tốc độ nhanh nhất, xông tới chỗ của tam hoàng tử.

Kiếm khí ở trình độ này, ông ta có thể dễ dàng ngăn lại.

Lâm Tiêu ở cách đó không xa nhìn thấy vậy, ánh mắt lại càng trở nên điên cuồng hơn.

Thật sự cho rằng mục tiêu của hắn chỉ là tam hoàng tử thôi sao?

“Chém tiếp!!!”
Chương 72: Tam hoàng tử, vỡ vụn! Lão cẩu, ngươi cảm thấy ta sẽ chết sao

Ngay lúc Lâm Tiêu thấy người hộ đạo xông về phía tam hoàng tử.

Linh kiếm trong tay lại vung lên một lần nữa.

“Chém tiếp!”

Soạt!!!

Một luồng kiếm khí ba màu bỗng nhiên xuất hiện, sau đó lập tức hóa thành kiếm quang cao vạn trượng.

Dải ngân hà rộng lớn, chạy xuyên qua bầu trời.

Kiếm ý này chợt khiến cho toàn bộ trời đất mất đi màu sắc.

“Đây, đây là thứ gì vậy!!! Tại sao linh hồn của ta cũng bị chấn động!”

“Ta cảm thấy chân đứng không vững nữa rồi.”

“Đây tuyệt đối không phải sức mạnh mà cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn có thể thi triển ra được.”

“Uy lực Hóa Đỉnh Cảnh! Chiêu này cực giống với một chiêu của cường giả Hóa Đỉnh Cảnh mà ta từng nhìn thấy nhiều năm về trước.”

“Nhưng, nhưng hắn mới chỉ là Luân Hải Cảnh tầng thứ tư thôi mà, sao có thể thi triển ra một chiêu khủng bố như vậy chứ.”

“Cơ duyên trong di tích Vô Cực!”

“Đúng, đúng, không sai, đây tuyệt đối là cơ duyên mà thiếu niên kia có được từ trong di tích!”

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu, bọn họ cũng đoán ra được một vài chuyện.

Một chiêu kinh hãi thế gian như vậy, tuyệt đối không phải sức mạnh của bản thân thiếu niên.

Chắc chắn chỉ có thể sử dụng một lần.

Loại cơ duyên như vậy, bọn họ cũng từng nghe qua rồi.

Ngẫu nhiên lấy được một vật, bên trong chứa một chiêu tấn công mà một cường giả nào đó lưu lại.

Thuộc về vật phẩm dùng một lần.

Dùng một lần là hết tác dụng.

Thiếu niên này chín mươi chín phần trăm là lấy được một thứ như vậy.

Chỉ là...kẻ điên này....!

Hiện tại ở trong mắt mọi người, Lâm Tiêu chính là một kẻ điên.

Hắn lại đi dùng lá bài giữ mạng như vậy lên người tam hoàng tử và người hộ đạo kia.

Hắn nghĩ cái quái gì vậy hả.

Đó là tam hoàng tử và người hộ đạo của vương triều Đại Ngụy đó.

Hắn có biết hậu quả là gì không?

Ở bên kia,

Người hộ đạo đang xông về phía tam hoàng tử, chuẩn bị hóa giải kiếm khí. Lúc này, chợt cảm thấy toàn thân rét run, da đầu tê dại.

Cỗ uy lực uy hiếp tới tính mạng này ở ngay phía sau hắn truyền tới.

Theo bản năng, người hộ đạo này huy động toàn bộ linh lực của bán Hóa Đỉnh, sau đó đánh về phía sau một chưởng.

“Cái gì....kiếm khí này là...... Hóa Đỉnh Cảnh.....”

Uỳnh!!!

Chưởng ấn đã đánh ra rồi, người hộ đạo mới nhận ra. Đáng tiếc, đã quá muộn.

Một chưởng dùng hết sức đánh ra kia, chỉ như bùn đất ven đường, củi mục cành khô, bị kiếm khí kia nghiền nát thành tro bụi.

Kiếm khí cao vạn trượng bổ thẳng xuống, nặng nề chém người hộ đạo vào trong lòng đất.

Ầm ầm một trận núi rung đất lở.

Trời đất đều bị chém làm đôi, tạo ra hai rãnh nứt khổng lồ.

Mà người hộ đạo kia cũng không rõ sống chết.

Tất cả các thế lực lớn nhỏ nhìn thấy cảnh này, đều kinh hãi không nói nên lời.

Đây là siêu cấp cường giả bán Hóa Đỉnh đó nha.

Nhưng sau đó.

Xuất hiện một cảnh khiến người ta càng chấn động hơn.

“A!!!!!”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Bởi vì không có sự giúp đỡ của người hộ đạo.

Cho nên luồng kiếm khí chém về phía tam hoàng tử trước đó, lúc này đã ép lên lớp bảo hộ của ngọc trúc hộ thể của hắn.

Rắc rắc.

Lớp bảo hộ vỡ vụn trong nháy mắt. Ngay cả chút xíu lực phản kháng cũng không có.

Tiếp đó, ngọc trúc hộ thể cũng bị chấn động đến vỡ nát.

Mà kiếm khí kia lại chưa hề dừng lại.

Phụt phụt!!

Kiếm quang lóe sáng.

Mặc cho tam hoàng tử kia cuối cùng phản kháng kiểu gì, luồng kiếm khí sắc bén ẩn chứa thực lực của Toàn Đan Cảnh viên mãn này, vẫn trực tiếp chém xuống làm đôi.

Chết không kịp ngáp.

Tam hoàng tử, của vương triều Đại Ngụy, vỡ vụn!

Yên lặng!!!

Bầu không khí yên ắng, chết lặng.

Bao gồm cả Phương tông chủ và Lạc Hải Thành sau khi bị đánh bay cả trăm mét, vừa bò dậy.

Tất cả bọn họ đều ngẩn ngơ nhìn Lâm Tiêu.

Giết rồi?

Lâm Tiêu vậy mà lại dám chém chết tam hoàng tử rồi.

Đây….thế này…quá điên cuồng rồi.

Toang rồi ông giáo ơi.

Rắc rối to rồi.

Sắc mặt của đại đa số người ở đây đều biến sắc.

Không ít thế lực đã truyền âm cho người nhà mình, lập tức, nhanh chóng, rời khỏi nơi này.

Vị hoàng tử có khả năng tranh chấp hoàng vị sau này chết rồi, chuyện này tuyệt đối không hề nhỏ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ánh mắt của mỗi người nhìn Lâm Tiêu đều tràn ngập kinh dị, e ngại, kiêng kị, sợ hãi, thán phục.

“Lâm Tiêu, ngươi như này….” Phương tông chủ khóc không ra nước mắt, không biết nói gì nữa.

Đột nhiên,

Một tiếng gào rú cực kỳ phẫn nộ vang lên.

“A!!! Tam hoàng tử!!! Đáng chết…!!!

Một bóng dáng tàn tạ, máu me be bét, từ dưới mặt đất bay thẳng lên không trung.

Đó là người hộ đạo của tam hoàng tử.

Hắn, hắn vậy mà lại vẫn còn sống.

Tất cả quần chúng lại một lần nữa bất ngờ.

Không hổ là siêu cấp cường giả bán Hóa Đỉnh Cảnh, cho dù bị một đòn công kích cấp Hóa Đỉnh Cảnh chém trúng, cũng chỉ bị trọng thương, lại không hề mất mạng.

Đôi mắt của người hộ đạo kia đỏ ngầu nhìn Lâm Tiêu, trong đôi mắt tràn đầy sự căm hận, lại có chút kiêng kị.

Nếu không phải trên người ông ta có một bộ linh giáp cực phẩm, chỉ e là trúng một đòn như vậy, ngay cả xác cũng chẳng còn.

Cái tên đáng chết này, lại có thể tìm được một thứ khủng bố như vậy ở trong mộ kiếm Vô Cực.

“Cái tên khốn nạn đáng chết nhà ngươi, ngươi lại dám giết chết hoàng tử, ngươi và cả thế lực phía sau ngươi nhất định sẽ bị hoàng thất Đại Ngụy đuổi cùng giết tận!!!!” trong mắt người hộ đạo tràn ngập sát ý, mở miệng uy hiếp.

Lâm Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu.

Quả nhiên, cường giả bán Hóa Đỉnh không hề dễ giết.

Linh lực trong cơ thể trống rỗng và năng lượng khí huyết suy yếu, đều thể hiện trạng thái của hắn, không hề khá hơn người hộ đạo kia bao nhiêu.

Tuy rằng vừa rồi thi triển giải phóng ra không phải năng lượng của chính bản thân hắn, nhưng hắn cũng phải trả một cái giá tương đương.

“Khốn kiếp, khốn kiếp mà!!! Không phải ngươi có thể thi triển đòn công kích Hóa Đỉnh Cảnh hay sao? Ngươi lại thi triển thêm lần nữa cho lão phu xem nào!!”

Ánh mắt người hộ đạo hiện lên vẻ khiêu khích rõ ràng, đương nhiên ông ta có thể nhìn ra vài điểm trên người Lâm Tiêu.

Biết đối phương đã không còn sức lực để tiếp tục được nữa.

Lão ta ở trên không, bước từng bước về phía Lâm Tiêu.

Mỗi một bước đi, sát ý lại nồng đậm thêm một phần.

Vừa rồi là bị tập kích, ông ta muốn tránh cũng không được.

Nhưng bây giờ ông ta đã tập trung dồn toàn lực chú ý, cho dù không ngăn được loại kiếm khí khủng bố kia, vậy thì tránh đi chẳng phải là được rồi sao.

Tam hoàng tử chết rồi.

Ông ta cũng khó rũ bỏ trách nhiệm.

Lần này quay về, ông ta sẽ phải chịu trọng phạt từ Đại Ngụy.

Bây giờ cơ hội bù đắp duy nhất chính là bắt tên tiểu tử khốn kiếp này về.

Truyền thừa Vô Cực!

Trên người tên tiểu tử này rất có thể là có truyền thừa Vô Cực.

Phải giao nộp tên tiểu tử khốn kiếp này lên, thì tình cảnh của lão ta mới khá hơn một chút.

Lâm Tiêu nhìn thấy người hộ đạo từng bước tiến về phía mình.

Hắn đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lườm lại.

“Lão cẩu, ngươi đoán xem, tới cuối cùng, ta và ngươi…”

“Ai sống!!! Ai chết!!!”

Linh kiếm trong tay Lâm Tiêu lắc một cái.

Tất cả khí tức trên người hắn bỗng chốc biến mất, giống như người phàm.

“Giả vờ giả vịt, lão phu lần này phải tự tay giết ngươi, kẻ nào ngăn cản, kẻ đó phải chết!!”

Người hộ đạo cắn răng, gằn lên từng chữ.

Thấy thái độ của đối phương, lúc này hắn đã có chút muốn thay đổi ý định rồi.

Tâm tính và tâm cơ của người thiếu niên này, tuyệt đối không thể giữ lại.

Nếu không, nhất định sẽ mang tới đại họa cho quốc gia.

Lão ta thà chịu trọng phạt, cũng phải giết chết kẻ này!

Ngay lúc lão giơ tay chuẩn bị xuất ra một chiêu đoạt mạng, một bóng người đỏ rực, chen vào giữa hai người.

“Hì hì hì, mạng của kẻ này, là của ta!!” Thiếu nữ mặc váy đỏ cười rộ lên.

Lúc người hộ đạo nhìn rõ người đứng ra ngăn cản, ông ta nhíu chặt lông mày.

“Yêu nữ Đại Can, ngươi chắc chắn muốn ngăn cản ta sao?” Sát ý trong mắt người hộ đạo không giảm, lạnh lùng nói.

Thiếu nữ váy đỏ nghe thấy lời này, nghiêng đầu nhìn người hộ đạo, cất giọng thanh thúy hỏi một câu.

“Lão già, không phải chứ, không lẽ ngươi cho rằng chỉ có hoàng tử nhà các ngươi mới có người hộ đạo sao?”
Chương 73: Tiểu tử Đại Ngụy, tay của ngươi đang làm gì vậy?

Mọi người đều sửng sốt khi nghe những lời này của yêu nữ vương triều Đại Can.

Người hộ đạo? !

Đúng rồi! Tam hoàng tử cũng có người hộ đạo.

Vậy thì làm sao Can Anh Túc, thân là trưởng công chúa của vương triều Đại Can lại không có người hộ đạo chứ.

Sắc mặt người hộ đạo của tam hoàng tử trở nên khó coi.

“Yêu nữ, tránh ra cho lão phu, hôm nay ta không thể bỏ qua cho người này.” Người hộ đạo của tam hoàng tử trầm giọng nói.

"Nếu ta không tránh thì sao?" Can Anh Túc chớp chớp con ngươi màu đỏ nói.

"Chuyện này ngươi buộc phải làm vậy!"

Người hộ đạo của tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng.

Hắn vung một chưởng lên không trung, muốn đánh bay Can Anh Túc trước, sau đó mới xử lý tiểu tử kỳ dị đó.

Tuy nhiên, đối mặt với một đòn khủng khiếp của cường giả bán bộ Hoá Đỉnh, Can Anh Túc làm như không nhìn thấy, hoàn toàn không có ý né tránh.

Thấy vậy, người hộ đạo của tam hoàng tử hộ pháp cắn răng nhưng cũng không thu tay lại.

Đắc tội với một yêu nữ Đại Can thì sao chứ. Hôm nay, bất luận thế nào, hắn cũng phải giết tiểu tử khốn kiếp đó.

"Ôi!~~"Một tiếng thở dài truyền đi khắp nơi.

Sau đó, một ông lão cao và gầy xuất hiện trước mặt Can Anh Túc.

"Bà cô nhỏ ơi, đây đều là chuyện của nhà người ta, ngươi góp vui làm cái gì?" Ông lão cao gầy bất lực than thở.

Bùm! ! !

Ấn chưởng mà người hộ đạo của tam hoàng tử thi triển đã đánh trúng người ông ta.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, ông lão cao gầy không bị đánh bay, cũng không hét lên, ông ta không có phản ứng gì cả.

Thậm chí đến cơ thể cũng không có chút chuyển động nhỏ nào.

Đòn đánh vào người ông ta giống như không phải là võ công thần thông mà là một cục bông gòn.

Người này, người này là ai?

Có thể dễ dàng đỡ được một đòn của cường giả bán bộ Hoá Đỉnh.

Chẳng lẽ ông lão cao gầy này chính là người hộ đạo của yêu nữ đó sao? !

"Lộc Trường Chung?! Ngươi là Lộc Trường Chung của vương triều Đại Can, ngươi không những không chết mà còn đột phá đến Hóa Đỉnh cảnh sao???" Người hộ đạo của tam hoàng tử lui về phía sau mấy bước, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, kêu lên.

Hoá Đỉnh cảnh? !

Cái gì! Ông già cao gầy này là Hóa Đỉnh Cảnh sao? !

Không thể nào, bọn họ căn bản không cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực nào trên cơ thể người này.

Đây là cường giả siêu cấp của Hoá Đỉnh cảnh sao?

Những người có mặt xong nghe lời này đều như chết lặng.

Ông già cao gầy được gọi là Lộc Trường Chung nghi ngờ liếc nhìn người hộ đạo Đại Nguỵ đó.

"Ngươi còn biết ta, ngươi là ai?" Lộc Trường Chung không xem trọng nói.

"Năm đó ta và ngươi cùng xếp vào bảng Chân Long, ngươi đứng thứ ba, ta đứng thứ chín." Người hộ đạo Đại Ngụy trầm giọng nói.

"Ồ! Thứ chín à, chẳng trách không quen." Mặt Lộc Trường Chung không biểu cảm liếc hắn một cái, sau đó quay đầu không để ý tới hắn nữa.

Người hộ đạo Đại Ngụy: "..."

“Bà cô nhỏ ơi, làm loạn thì cũng đã làm rồi, chơi cũng chơi rồi, chúng ta trở về Đại Can đi.” Khi Lộc Trường Chung nhìn Can Anh Túc, ánh mắt trở nên ôn tồn và bất lực.

"Được thôi!" Can Anh Túc nở nụ cười và đồng ý.

“Hả???” Thấy đối phương dễ dàng đồng ý như vậy, Lộc Trường Chung nhíu mày.

Có gì đó không đúng. Bà cô nhỏ này đã vui vẻ như vậy từ khi nào.

Quả nhiên.

Can Anh Túc nhìn người hộ đạo Đại Ngụy đó, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.

Nàng ta nhẹ giọng nói: "Giết hắn, ta sẽ lập tức rời đi."

Người hộ đạo Đại Ngụy cảm nhận được ánh mắt của Can Anh Túc, toàn thân trở nên run rẩy.

Toàn thân hắn giống như bị con rắn độc nhìn chằm chằm.

"Bà cô nhỏ, dù sao đối phương cũng là người hộ đạo của hoàng thất Đại Ngụy, chuyện này. . . " Lộc Trường Chung có chút khó xử.

Yêu cầu này có hơi quá đáng.

Mặc dù ông ta là cường giả Hóa Đỉnh cảnh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể làm bừa với người của vương triều khác.

“Không muốn sao, vậy được, vừa hay ta muốn đên hoàng thất Đại Ngụy một thời gian.” Can Anh Túc nhún nhún vai, cũng không có ép buộc đối phương.

Nàng ta vừa dứt lời, bóng dáng của Lộc Trường Chung đã biến mất.

Sau khi xuất hiện trở lại, ông ta đã đứng giữa không trung trước mặt người hộ đạo Đại Nguỵ.

“Xin lỗi, vậy ngươi đi chết đi.” Lộc Trường Chung đưa tay ra túm lấy đối phương.

Lúc này, người hộ đạo Đại Nguỵ cảm thấy một mối uy hiếp giết chết mạnh mẽ.

Không chút do dự, hắn xoay người, dùng hết sức lao ra ngoài, không dám quay đầu lại.

Nhưng chuyện khiến người ta cảm thấy sợ hãi đã xảy ra. Bất luận người hộ đạo Đại Ngụy có chạy nhanh đến đâu, tay của Lộc Trường Chung cũng luôn ở phía sau hắn nửa mét.

Càng ngày càng gần, sau đó, người hộ đạo Đại Ngụy bị ông ta bắt được.

"Lộc Trường Chung, nếu như ngươi giết ta, Ngụy Vương —— "

"Bùm bùm!!"

Người hộ đạo Đại Ngụy chỉ mới kịp thốt ra mười từ trước khi bị Lộc Trường Chung nghiền nát đầu.

Vút! ! Một viên toàn đan màu xanh lam đột nhiên bay ra từ trên thi thể người hộ đạo nhưng Lộc Trường Chung đã lường trước được cảnh tượng này.

Ông ta tiện tay đánh ra một chưởng.

Viên toàn đan màu xanh bị chưởng ý của ông ta đập vỡ tan tành.

Người hộ đạo Đại Ngụy, bất ngờ!

Tất cả mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc nhìn cảnh này, không dám phát ra âm thanh vì sợ rằng ánh mắt đối phương sẽ nhìn vào mình.

Lộc Trường Chung này chỉ dùng một đòn để giết chết cường giả bán bộ Hoá Đỉnh, vì vậy tu vi thực lực ông ta chắc chắn phải là cường giả siêu cấp của Hoá Đỉnh cảnh.

Hoá Đỉnh! Đây là một cấp trong truyền thuyết.

Trong vương triều Đại Ngụy bọn họ có những cường giả như vậy tồn tại không?

Lộc Trường Chung ở giữa không trung đã giải quyết xong người hộ đạo Đại Ngụy.

Can Anh Túc ở bên dưới, quay người lại và đi đến trước mặt Lâm Tiêu.

"Ngươi đột phá đến Luân Hải cảnh tầng thứ tư nhanh như vậy, xem ra ngươi đã có thu hoạch không nhỏ ở di tích Vô Cực! ~~~" Can Anh Túc cười hỏi.

"A, ta thu hoạch được một chút, cảm ơn các hạ ra tay giúp đỡ." Lâm Tiêu nhìn đối phương với ánh mắt kiêng dè, nói một câu cảm ơn.

Hắn không hề mất cảnh giác.

Người phụ nữ này không phải người tốt đẹp gì.

"Cứ gọi ta là Can Anh Túc được rồi, ngươi không cần cảm ơn ta, vừa rồi ta đã nói rồi, mạng của ngươi là... của ta!" Can Anh Túc thản nhiên nói.

Một giây sau, xung quanh người nàng ta toả ra màn sương màu máu, cả người hóa thành một đạo huyết quang lao tới.

'Xé! ! '

Y phục của Lâm Tiêu ngay lập tức bị xe rách, một bàn tay mảnh khảnh muốn tiếp tục xuyên vào trong nhưng bộ linh giáp trên bề mặt da đã chặn sự tấn công của nàng ta lại.

Nhân lúc này, Lâm Tiêu lại nắm chặt tay nàng ta.

“Ngươi điên rồi sao!!” Hắn cạn lời, lớn tiếng mắng.

Mẹ kiếp! !

Hắn biết, yêu nữ này thực sự bị điên rồi.

Mỗi khi một lời không hợp là sẽ khai chiến.

"Bây giờ ngươi mới biết ~~~ hả?!" Can Anh Túc tỏ vẻ thích thú và hưởng thụ.

Đến rồi đến rồi! !

Đúng đúng, chính là cảm giác này! !

Thoải mái, thật sự rất thoải mái! ~~

Khoảnh khắc cả hai nắm tay nhau, màn sương màu máu trên cơ thể Can Anh Túc bắt đầu tan nhanh và Lâm Tiêu hút vào cơ thể.

Đồng tử của nàng ta đỏ lên rồi dần nhạt đi.

"Tiểu tử Đại Ngụy, tay của ngươi đang làm cái gì vậy! ! !"

Lộc Trường Chung hét lên một câu và giơ tay tách hai người ra.

Nhưng sau khi nhận thấy khí tức sát sinh trên cơ thể của Can Anh Túc nhanh chóng biến mất thì ông ta hoàn toàn chết lặng.

Chuyện gì vậy?

Tiểu tử Đại Nguỵ này thực sự đã trấn áp được Sát Sinh Ý Cảnh của bà cô nhỏ rồi.

Không thể nào! Chuyện mà toàn bộ vương triều Đại Can không thể làm được.

Làm sao có thể chứ!

Kỳ lạ!

Toàn thân tiểu tử này đều kỳ lạ! Dù sao thì ông ta cũng không hiểu.

Lộc Trường Chung không nói và không làm phiền nữa, thay vào đó, ông ta lặng lẽ đứng bên cạnh hai người họ.

Ông ta muốn xem xem rốt cuộc hai người này nắm tay nhau được bao lâu.
Chương 74: Phần thưởng cuối cùng của mộ kiếm Vô Cực

Tay Lâm Tiêu và công chúa Can Anh Túc nắm chặt lấy nhau. Hai người cùng nhắm mắt lại giống như đang cảm nhận điều gì đó. Bầu không khí có chút kỳ quái, hai người này lúc nãy còn một lời không hợp lao vào đánh nhau.

Sao bây giờ lại như thế này? Đây là đang làm cái gì đây?

Những người của thế lực khác nhau lục đục định rời đi, cường giả Hoá Đỉnh cảnh còn chưa nói gì thì bọn họ dám nói gì đâu.

Hộ đạo giả của Đại Nguỵ bị hắn giết một cách dễ dàng vậy thì bọn họ có là gì.

“Đáng ghét thật, nữ nhân Đại Can kia tại sao lại nắm tay Lâm Tiêu. Tông chủ, ta cảm thấy đến lúc chúng ta nên đưa Lâm Tiêu về rồi.”

“Cha, ngài chả phải bảo là cần tìm Lâm Tiêu để bàn chuyện sao? Ngài đi gọi hắn đi.”

Lục Minh Nguyệt và Lạc Vũ Thương vừa ghen tị lại vừa sầu não. Phương tông chủ và cả Lạc tông chủ đều trầm mặc không nói gì.

Các ngươi còn nhớ tới cha/tông chủ ta sao.

Nhưng mà kẻ đứng bên tên tiểu tử kia hình như là cường giả Hoá Đỉnh cảnh. Người ta còn có lòng kiên nhẫn đứng đợi, bọn họ dám tới làm phiền chắc.

Sau vài phút Can Anh Túc chủ động buông Lâm Tiêu ra. Trong mắt nàng không còn màu đỏ nữa, sát khí trên người cũng tiêu tan hoàn toàn.

Người nào không biết còn nghĩ đây chỉ là một nữ nhân bình thường. Lâm Tiêu cũng từ từ mở mắt ra, ánh mắt có chút kỳ quái.

Lần đầu tiếp xúc hắn vô tình hấp thụ Sát Sinh cảnh ý bậc 2. Lần này tiếp xúc Sát Sinh cảnh ý đã tăng thêm một bậc nữa. Ba bậc cảnh ý này cứ như được cho không vậy.

Đến lúc này Lâm Tiêu còn chưa dùng thử cái Sát Sinh cảnh ý này. Lúc tu vi còn là Tụ Linh cảnh hắn không dám dùng, bây giờ đã tăng lên nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng.

“Cám ơn nhá ~~~ như thế này đến lúc ta đột phá Toàn Đan cảnh sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Can Anh Túc cười nói giả lả, nhảy nhót đi ra ngoài.

Đi được vài bước lại quay đầu nhìn Lâm Tiêu cười một cái.

“Đừng có chết trong tay kẻ khác đấy, ta đợi ngươi ở bảng Chân Long!”

Nói xong Can Anh Túc quay qua nhìn Lộc Trường Chung. Lộc Trường Chung thấy thế cũng lập tức hiểu được.

Hắn lấy ra chiếc thuyền phi hàng phương, đưa vị tổ tông này ngồi lên. Trước khi rời đi còn nhìn Lâm Tiêu một cái, sau đó mới điều khiển phi thuyền bay về vương triều Đại Can.

Các thế lực lớn nhỏ đã bắt đầu rời đi, cũng không còn gì để lưu lại xem. Mã xa của hoàng thất rời đi đầu tiên, tốc độ di chuyển còn cực kỳ nhanh. Có thể nói là chớp mắt một cái là không thấy đâu.

Người ở lại cuối cùng chính là Kiếm Ma tông và Lưu Vân tông.

“Lâm tiểu hữu, lần này ngươi lỗ mãng rồi.” Lạc Hải Thành thở dài một hơi.

Chém chết tam hoàng tử, bây giờ đúng là chỉ có đợi hoàng thất Đại Ngụy tới báo thù, chứ hoàn toàn không có khả năng hóa giải thù hận rồi.

Đặc biệt là trong vương triều Đại Ngụy, Lâm Tiêu nhất định sẽ trở thành mục tiêu bị đuổi giết.

“Xì! Sợ gì, người hoàng thất Đại Ngụy chả nhẽ dám xông vào Kiếm Ma tông chắc?”

“Chỉ cần Lâm Tiêu có đủ thời gian, hắn sẽ trở thành một cường giả, đến lúc đó thì hoàng thất Đại Ngụy sẽ chả là gì.”

Phương tông chủ sắc mặt bình thường chả có chút gì gọi là lo lắng, ông ấy tự tin vào Kiếm Ma tông, cũng tự tin với Lâm Tiêu.

“Ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng, thế còn những đệ tử Kiếm Ma tông khác thì sao? Ngươi nghĩ với tính cách của hoàng thất Đại Ngụy, sẽ không giận cá chém thớt sao?” Lạc Hải Thành nói.

Phương tông chủ im lặng. Lúc này Lâm Tiêu mới mở miệng.

“Cảm ơn Phương tông chủ và Lạc tông chủ đã quan tâm, tiểu bối bây giờ chưa định quay về Kiếm Ma tông, tiểu bối đã nghĩ xong sẽ đi đâu tiếp theo rồi.” Lâm Tiêu ánh mắt lấp lánh nói.

Lần đi di tích Vô Cực này với hắn chỉ là khởi đầu, nếu có được chọn lại lần nữa hắn sẽ vẫn làm như thế.

Phương tông chủ và Lạc tông chủ nghe thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc.

“Ngươi nói xem ngươi định đi đâu?”Cả hai người cùng hỏi.

“Thành Thiên Nguyên.” Lâm Tiêu nói ra một cái tên.

“Thành Thiên Nguyên???” Cả hai vị tông chủ trợn tròn cả mắt.

“Thành Thiên Nguyên là nơi giao dịch những trân bảo dị phẩm của ba nước đúng không, ngươi tới đó làm gì?” Phương tông chủ nghi ngờ hỏi.

Hơn nữa nơi đó cực kỳ loạn lạc, mà thời gian đi tới đó cũng phải mười ngày.

Lạc Hải Thành hình như nghĩ ra gì đó, mắt sáng lên kinh ngạc nói: “Nếu ta nhớ không sai, tổng hội của luyện đan sư ở Thành Thiên Nguyên, Lâm Tiêu ngươi là muốn……?”

Lâm Tiêu gật đầu: “Vâng, tiểu bối định đi tới tổng hội luyện đan sư một chuyến.”

Nói về sự lớn nhỏ của những thế lực thì tổng hội luyện đan sư so với hoàng thất Đại Nguỵ thì lớn hơn rất nhiều. Hoàng thất Đại Ngụy chỉ xếp thứ nhất ở vương triều Đại Ngụy. Nhưng tổng hội luyện đan sư thì ở cả khu phía đông này là thế lực lớn nhất.

Hắn chỉ cần trở thành một luyện đan sư cao cấp ở tổng hội luyện đan sư, thì cả hoàng thất Đại Ngụy sẽ không dám làm gì hắn, cũng không dám làm gì tông môn của hắn. Vậy là đã đủ rồi.

Bây giờ hắn cần phải trưởng thành, hắn suýt quên mất mạng của hai vị tông chủ này.

Lâm Tiêu là một kẻ tu hành, cũng là một luyện đan sư. Hơn nữa dưới cái nhìn của bọn họ, thiên phú luyện đan của Lâm Tiêu còn mạnh hơn cả thiên phú tu hành. Có thể trực tiếp coi là một quái vật được sinh ra để luyện đan.

Người như vậy nếu được ở trong tổng bộ, nhất định sẽ được trọng dụng. Đến lúc đó nguy cơ sẽ được hóa giải hoàn toàn.

Ha ha! Tâm tình hai vị tông chủ nhất thời được thả lỏng. Đặc biệt là Phương tông chủ, đừng nhìn thấy lúc nãy ông ta mạnh miệng như vậy. Nhưng khi nói tới việc phải đối mặt với thế lực hoàng thất Đại Ngụy, lòng ông ta vẫn có chút bất an.

Bây giờ cũng coi như bỏ được hòn đá trong lòng, đợi lần này quay về tông phải hạ lệnh cho tất cả các đệ tử, nội trong vòng một tháng không được ra khỏi tông, tất cả tông bế quan tu luyện.

Thời gian một tháng khẳng định đủ để giải quyết tất cả vấn đề.

Kế hoạch vừa được thống nhất, Lâm Tiêu liền cáo từ với hai vị tông chủ, Lạc Vũ Thương và cả Lục Minh Nguyệt. Trước ánh mắt của mọi người, hắn bắt đầu bay về phương xa.

Lạc Vũ Thương và Lục Minh Nguyệt đứng mãi cho tới khi không nhìn thấy bóng lưng Lâm Tiêu đâu mới chịu rời đi. Lòng cả hai đều trùng xuống.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lạc Hải Thành thấy con gái như vậy thì nói: “Lần này quay về tông phải dốc sức tu luyện đột phá cảnh giới, nếu không khoảng cách của ngươi và Lâm Tiêu sẽ ngày càng xa.”

“Vâng!!” Lạc Vũ Thương gật đầu lia lịa, cắn răng hạ quyết tâm.

Phương tông chủ cũng lắc đầu nhìn Lục Minh Nguyệt: “Nha đầu này, nhìn tuổi ngươi xem, nếu chăm tu luyện chắc giờ cũng đột phá được luyện đan sư cấp 6, được trọng dụng ở tổng hội.”

Lục Minh Nguyệt sững sờ. Đúng vậy! nhưng bây giờ không phải lúc thương tâm, nếu bản thân có thể đột phá được luyện đan sư cấp 6 thì có thể đến Thành Thiên Nguyên tìm Lâm Tiêu.

Đúng vậy! phải quyết tâm!

……

Trong chiếc phi thuyền đang hướng về vương triều Đại Can. Nữ nhân mặc hồng ý lúc này đang quay đầu nhìn về hướng di tích Vô Cực. Ánh mắt nàng phức tạp lòng cũng thấy lạ thường.

“Lộc lão, ngươi nghĩ Lâm Tiêu có thể tham gia bảng Chân Long lần này không?” Nữ nhân hồng y hỏi.

Lão giả cao gầy đứng sau nàng nghe xong câu này cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn trả lời một câu.

“Có thể.”

Sau đó lại tới nữ nhân hồng y kinh ngạc. Sao Lộc lão có thể trả lời dứt khoát như vậy nhỉ.

Bảng Chân Long không phải do một vương triều nào quyết định, mà bảng Chân Long này là do cả một khu hình thành. Lâm Tiêu mặc dù lợi hại nhưng hắn cũng đâu đánh thắng được mình.

Hình như nhìn được ra sự do dự của nữ nhân hồng y, ánh mắt Lộc lão loé lên mở miệng giải thích.

“Ngài có nhớ lúc hộ đạo giả của hoàng triều Đại Ngụy đánh một chiêu cuối về phía Lâm Tiêu, tất cả linh lực trên người Lâm Tiêu đều đã tan biến?”

Nữ nhân hồng y gật đầu, nàng ta có nhớ chuyện đó, vậy nên mới cảm thấy Lâm Tiêu cũng chả có gì, lúc đó nàng ta còn đứng ra mà. Chả nhẽ lại nhìn một tên thú vị như vậy chết ở trước mặt mình.

“Thực ra, lúc đó ngài ra tay là chuyện thừa. Nếu ngài không ra tay, người chết là hộ đạo giả kia, hơn nữa chết không kịp phản kháng.” Lộc lão nói.

“Hả? tại sao?” nét mặt nàng ta hiện lên sự kinh ngạc.

“Bởi vì, lúc đó ta có thể cảm nhận được một chút khí tức uy hiếp sinh mạng từ trên người hắn.” Lộc lão thành thật nói.

“Cái gì!!” Nàng ta càng mơ hồ.

Nàng cũng không nghĩ tới Lộc lão sẽ nói vậy, nhưng nàng ta tin Lộc lão không nói đùa.

“Cho nên, lúc ngài giao chiến với hắn, là hắn nhường ngài.” Lộc lão nhún vai một cái.

Sau vài giây im lặng, nữ nhân hồng y ngồi xuống, khí tức tự nhiên bạo phát tứ phương.

“??? Tổ tông nhà tôi ơi, ngài lại làm sao vậy.” Lộc lão trợn cả mắt.

“Đột phá Toàn Đan, ngay bây giờ!”

Nữ nhân hồng y nói xong thì bắt đầu cưỡng chế khai mở cảnh giới.

Lộc lão: “…….”

……

Phía bên kia Lâm Tiêu đã tìm một nơi vắng vẻ không người ngồi xuống. Lúc trước hắn phát động một đạo kiếm khí Toàn Đan cảnh viên mãn, và một đạo kiếm khí Hoá Đỉnh cảnh, bây giờ đã làm hắn ta kiệt sức.

Bây giờ cần bổ sung đan dược để hồi phục thể trạng. Sau khi lấy đan dược ra, Lâm Tiêu nhắm mắt dưỡng thần, đưa thần thức vào xem tình hình cơ thế.

Ở trong mộ kiếm Vô Cực 10 mười mấy ngày, hắn đã tinh thông mọi loại kiếm, kiếm khí cũng nhận được thu hoạch lớn, cuối cùng đạt được phần thưởng cao nhất.

Tất cả có thể nói là mãn nguyện mỹ mãn.

Trước mắt, kiếm khí trong cơ thể hắn đã lên Hoá Đỉnh, còn là bậc 2. Toàn Đan cảnh viên mãn kiếm khí cũng là bậc 9. Còn thừa ra đến 3 thành kiếm ý để luyện Thiên Khôi Kiếm Điển. Cho nên, tu vi của hắn từ Tụ Linh cảnh viên mãn đột phá lên Luân Hải cảnh tầng 4.

Tại sao chỉ dùng có ba thành kiếm ý, thế còn bảy thành kiếm ý thì làm gì. Lâm Tiêu lại đưa thần thức kiểm tra đan điền, hắn nhìn thấy một thanh kiếm đen lơ lửng trong thức hải rộng lớn.

Ngoài 7 thành kiếm ý bên cạnh còn có tới 100 vạn đạo kiếm khí bao quanh, tất cả đều bị vật này hút vào. Thanh kiếm đen này chính là phần thưởng cao nhất của mộ kiếm Vô Cực. Một thanh bản mệnh đạo khí thượng phẩm.

Chỉ là bây giờ vẫn đang trong thời gian ngưng tụ. Hôm nay nếu không có Can Anh Túc ra tay có lẽ hắn sẽ phải ép bản thân kích hoạt thanh kiếm này, có thể dẫn đến vỡ đan điền.

Không nghĩ nhiều nữa, bây giờ hắn cần hồi phục lại bản thân. Lần này hắn đến thành Thiên Nguyên, thực chất vẫn còn một nguyên nhân nữa. Hắn khám phá được một chuyện trong mộ kiếm Vô Cực, cho nên mới cần tới thành Thiên Nguyên để điều tra.
Chương 75: Bộ kiếm quyết giá trên trời, mười tỷ

Mười ngày sau, Lâm Tiêu đã tới thành Thiên Nguyên. Trên đường đi hắn không dừng lại giây phút nào, tam hoàng tử và cả Hộ Đạo giả của hắn đều chết, có lẽ chứ tới hai ngày chuyện này sẽ truyền ra khắp vương triều Đại Ngụy.

Hắn phải mau chóng hoàn thành kế hoạch, nếu đợi người hoàng thất Đại Nguỵ tìm được tung tích của hắn, hắn nhất định sẽ bị truy sát.

Từ chỗ Phương tông chủ và Lạc tông chủ hắn biết, trong hoàng thất Đại Ngụy có rất nhiều cường giả Hoá Đỉnh cảnh. Chỉ cần như vậy cũng đủ gây áp lực cho tông môn bọn họ, kể cả có là một đại tông phái đứng đầu Đại Ngụy.

Lâm Tiêu đúng là lợi hại, nhưng muốn đối đầu với cường giả Hoá Đỉnh cảnh thì đúng là hơi khó.

Thành Thiên Nguyên, có thể nói là giáp với cả vương triều Đại Ngụy, Đại Can và Đại Châu. Còn có một bên liền với dãy núi Yêu Thú có thể nói dài vô tận.

Khi tiến vào thành Thiên Nguyên, Lâm Tiêu phát hiện bên trong khác hoàn toàn so với vương triều Đại Ngụy. Đầu tiên là thành Thiên Nguyên rất lớn, lớn hơn gấp 4 5 lần so với một thành bình thường của Đại Ngụy, dân số phải lên tới 300 triệu người.

Linh khí dồi dào, nếu có thể ở đây tu luyện 1 năm, thì phải bằng luyện ở nơi khác 2 năm. Cho nên Lâm Tiêu gần như không nhìn thấy người thường trên đường phố, hầu như đều là người tu hành. Hơn nữa cảnh giới khá cao.

Lâm Tiêu chỉ mới vào thành vài phút đã đếm được trên dưới 10 cường giả Luân Hải cảnh trung kỳ rồi. Những cường giả này mà ở vương triều Đại Ngụy thì đúng là thu hút ánh mắt cung kính của người đi đường. Nhưng mà ở đây thì có vẻ chỉ là một chuyện rất bình thường.

Lâm Tiêu không vội tới tổng hội luyện đan sư, hắn tiêu mười mấy viên linh thạch để mua tin tức tình báo.

Vài phút sau Lâm Tiêu có mặt ở một tòa lầu nguy nga. Đấu giá Thiên Nguyên.

Trong khu vực phía đông rộng lớn, là nơi đấu giá tốt nhất. Nơi này một tháng chỉ mở 4 ngày. Cứ một lần đấu giá quy mô nhỏ lại tới một lần đấu giá quy mô lớn.

Hôm nay chính là ngày đấu giá quy mô lớn, một tiếng nữa sẽ bắt đầu.

“Nghe nói lần này sẽ đấu giá một bộ kiếm quyết, thể nào cũng bị ế.”

“Đúng vậy, bộ kiếm quyết đó không có người nào luyện được. Nghe nói là đã lưu hành tới các khu khác, nhưng cũng chả ai mua, đã lâu như vậy vẫn chưa đấu giá được.”

“Mười tỷ linh thạch hạ phẩm, có là đỉnh cấp tông môn cũng chả thể mua được ngay lập tức.”

“Mười tỷ linh thạch mua một bộ kiếm quyết không thể tu luyện được, là ta thì ta cũng không muốn bỏ tiền, chỉ sợ xui xẻo mất tiền mà chả được gì.”

“Nói cứ như ngươi có mười tỷ ấy.”

Nghe được mấy người ở cửa nơi đấu giá nói chuyện, mắt Lâm Tiêu lập tức phát sáng. Hắn không chút do dự đi thẳng vào trong.

Đúng vậy.

Mục đích của hắn tới đây chính là để mua bộ kiếm quyết này. Chính bởi vì 100 năm nay chả ai tu luyện nổi bộ kiếm quyết này, cho nên Lâm Tiêu mới thấy tò mò, chứng tỏ nó rất thú vị. Người khác không được đâu có đại biểu hắn không được.

Hơn nữa cái giá khởi điểm đúng là đắt tới dọa người. 10 tỷ linh thạch hạ phẩm.

Tính một chút thì chính là 1000 viên linh thạch cực phẩm. Quá là bảo người ta đi cướp.

Lâm Tiêu tự hỏi cái giá của bộ kiếm quyết này có phải do nơi đấu giá cố tình tăng lên. Dù không ai mua nhưng cũng không bớt giá, đây đúng là một cái giá trên trời.

Đối với hắn, cả người trên dưới cũng chưa tới 1 tỷ. Lấy được ở chỗ tam hoàng tử hơn ba mươi viên linh thạch cực phẩm. Sau đó vừa cướp vừa giết thì lấy được trong nhẫn của tam hoàng tử thêm 250 viên.

Cộng thêm cướp của mười mấy đệ tử hoàng thất, tổng cộng thêm 100 viên. Cộng tất cả lại thì được có khoảng 400 viên.

Tính đi tính lại vẫn còn cách rất xa con số 10 tỷ. Nhưng mà Lâm Tiêu không lo lắng, linh thạch cực phẩm không đủ thì hắn có đan dược mà.

Dù gì hắn cũng phải có bộ kiếm quyết 10 tỷ này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lâm Tiêu đã đủ bộ công pháp phòng ngự, Cửu U Trấn Ma Ấn và bộ giáp là quá đủ dùng rồi. Tốc độ thì có Thiên Lý Đằng Quang Quyết. Tu luyện có Thiên Khôi Kiếm Điểm. Chỉ có công kích là vẫn thiếu.

Bởi vì mới có kiếm ý, không có công pháp hay quyết pháp gì phù hợp cho nên sức mạnh phát huy vẫn chưa tốt. Hơn nữa nói về kiếm pháp, hắn mạnh nhất vẫn là kiếm pháp Thiên Minh, nhưng mới chỉ ở cấp trung phẩm.

Ở trong mộ kiếm Vô Cực, không biết là do thời gian cách quá xa, hay là do quy định. Hắn không thu được bất kỳ bộ kiếm pháp nào. Cho nên Lâm Tiêu mới quyết định đến chỗ đấu giá ở thành Thiên Nguyên để hỏi thăm về bộ kiếm quyết này.

Nói là giá bán trên trời, thật giả ra sao chưa biết được.

“Kính chào khách quan, ngài lần đầu tới đây đúng không, xin qua bên kia báo danh.” Người làm trong toà lâu khách khí đón tiếp.

“Được, xin dẫn đường cho ta.” Lâm Tiêu nói.

Sau đó người kia đưa Lâm Tiêu tới một căn phòng yên tĩnh ở bên cạnh. Phía bên trong còn có một lão giả Toàn Đan cảnh trung kỳ đang ngồi.

Lão giả này thấy có người vào thì nói: “Cần làm báo danh gì.”

Lúc Lâm Tiêu đi qua thì nghe được một ít thông tin từ mồm người làm. Nơi đấu giá của thành Thiên Nguyên này sẽ làm một cái thẻ báo danh, không cần nộp phí gì, chỉ cần báo số tài sản tương đương là được.

Có 100 vạn linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ báo danh trắng, có thể vào phòng đấu giá chung.

Có 1000 vạn linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ báo khách quý, có thể vào đình ngồi riêng.

Có 1 tỷ linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ báo khách quý cao cấp, có thể vào phòng riêng.

Có 10 tỷ linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ thân phận tôn quý, có thể vào phòng chữ Thiên.

“Khách quý cao cấp đi.” Lâm Tiêu nói một câu sau đó giơ tay phải ra.

Trước mặt hắn xuất hiện một đống linh thạch, là linh thạch cực phẩm.

Chuyện này làm cho người dẫn đường và cả lão giả kia vô cùng kinh ngạc. Một đống linh thạch cực phẩm, ít cũng phải là 100 viên,

Khách quý cao cấp???

Bọn họ không ngờ tới, một thiếu niên trẻ tuổi Luân Hải cảnh tầng 4 lại có thể làm thẻ khách quý cao cấp.

Xem ra người thiếu niên này phải là con cháu hoặc đệ tử thiên kiêu của một môn phái đỉnh cấp nào đó.

“Được, được khách nhân, ta lập tức làm thẻ khách quý cao cấp cho ngài.” Lão giả Toàn Đan cảnh kia cười nói ôn hoà.

Khách quý cao cấp đối với bọn họ mà nói đã được xếp vào hạng quan trọng rồi. Còn về kiểu khách tôn quý thì cực kỳ hiếm gặp. Nói trắng ra là từ trước tới giờ chưa gặp.

“Đợi chút, ở đây ta có hai viên đan dược muốn gửi đấu giá, không biết có được không?” Lâm Tiêu gọi lão giả kia lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK