"Bà nội, ba, mẹ!"
Lúc này, Đường Sở Sở nôn nóng đi tới.
"Con bé này còn biết xuất hiện cơ à, đi suốt hai ngày trời, cả nhà bị nhốt vào tù cũng không thấy mày đâu hết. Nếu không phải may mắn nhờ Chu thiếu giúp đỡ thì giờ vẫn chưa ra được đâu!" Dương Ngọc Lan bất mãn.
"Chu thiếu?"
Đường Sở Sở khó hiểu, không phải anh Tiểu Phàm kêu thống đốc Thiên Hải thả người à? Sao lại biến thành Chu thiếu giúp đỡ rồi?
"Sở Sở, đây là con trai của quân đoàn chủ quân Thiên Lang, tên là Chu Xuyên. Rất cảm ơn Chu thiếu đã giúp đỡ nhà họ Đường chúng tôi!" Đường Chính Đạo nói.
"Thật xinh đẹp!" Chu Xuyên kia nhìn Đường Sở Sở, hai mắt lóe sáng.
"Chú ba, là anh Tiểu Phàm yêu cầu thống đốc Thiên Hải thả người nhà họ Đường mà, sao lại..." Đường Sở Sở ngạc nhiên, thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị bà cụ Đường ngắt lời.
"Thằng nhóc kia dựa vào tư cách gì mà kêu Thống đốc thả người? Con đó, cứ thiên vị cậu ta, đúng là con gái như bát nước đổ đi!" Bà cụ Đường lạnh lùng mắng.
"Đúng vậy, tên đó hả, một kẻ lang thang thất nghiệp, sợ là đến mặt Thống đốc tròn méo thế nào còn chưa nhìn thấy, yêu cầu Thống đốc thả người gì chứ, mơ hả?"
"Sở Sở, đừng để thằng nhóc đó lừa gạt! Hôm nay nhờ có Chu thiếu, chúng ta phải cảm tạ Chu thiếu thật tốt!" Dương Ngọc Lan giải thích với Đường Sở Sở.
"Hay là tối nay nhà chúng ta mời Chu thiếu một bữa cơm đi, Sở Sở, con đi cùng!" Đường Chính Đạo lên tiếng.
"Nhưng..."
"Thế nào? Giờ con còn không thèm nghe lời chú ba luôn à?"
Đường Sở Sở vừa định mở miệng thì ánh mắt lạnh lẽo của bà cụ Đường đã lướt qua.
"Dạ, chú ba!"
Cuối cùng, cô đành phải đồng ý.
Về phần thiếu chủ quân Thiên Lang kia, anh ta cứ nhìn Đường Sở Sở chằm chằm, ánh mắt lấp lóe.
Một giờ sau, Diệp Phàm xuất hiện ở tập đoàn Đường Thị.
"Anh Tiểu Phàm thế nào rồi?" Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm, vội vàng hỏi.
"Anh đã giải độc cho những người trúng độc do dùng đan Trú Nhan rồi, bọn họ đều không sao, có điều anh kiểm tra qua thì trong đan Trú Nhan bán ra hôm nay thật sự có độc." Diệp Phàm nói.
"Sao lại như vậy?"
"Nguyên liệu chế đan Trú Nhan đều do chuyên gia kiểm định, sao có thể xảy ra chuyện này được?" Đường Sở Sở nhíu mày.
"Anh đã sai người đi điều tra rồi, có kẻ mua lại nhà xưởng, đổi dược liệu trong đan Trú Nhan thành thuốc độc, hơn nữa còn cố ý châm lửa đốt luôn nhà xưởng. Về phần là ai nấp sau màn quấy rối, chắc sẽ nhanh chóng có kết quả thôi!"
"Anh cũng kêu người đè mấy tin tức truyền thông kia xuống rồi!" Diệp Phàm nói.
"Rốt cuộc là ai muốn nhắm vào Đường Thị chứ?" Ánh mắt Đường Sở Sở trần ngập tức giận.
"Tổng giám đốc, không xong rồi!" Đột nhiên thư ký của cô Tôn Tiểu Tiểu vội vã chạy vào.
"Lại xảy ra chuyện gì?" Đường Sở Sở hỏi.
"Các nhà cung cấp nguyên dược liệu lớn đã hợp tác với chúng ta trước đó bỗng dưng tuyên bố chấm dứt hợp đồng với mình, sẽ không tiếp tục cung cấp cho chúng ta bất cứ nguyên liệu dược liệu nào để sản xuất đan Trú Nhan và kem trị sẹo nữa. Ngoài ra, các nhà cung cấp dược liệu khác ở quận Giang Nam cũng gửi email hồi âm sẽ không hợp tác với chúng ta." Tôn Tiểu Tiểu nói.
"Tại sao lại như vậy?" Đường Sở Sở nhíu mày.
"Xem ra thật sự có người muốn hạ bệ Đường Thị!" Diệp Phàm cười lạnh.
"Tiểu Tiểu, em lập tức liên lạc với những nhà cung ứng kia, chị sẽ đích thân bàn bạc với bọn họ!" Đường Sở Sở nói.
"Vợ, chuyện này không cần em ra tay đâu, giao cho anh!" Diệp Phàm vừa nói vừa gọi điện thoại cho Khương Uyên.
"Thiếu chủ!" Khương Uyên nghe máy, cung kính gọi.
"Thông báo cho tất cả những nhà cung ứng dược liệu ở quận Giang Nam, ai dám không cung cấp dược liệu cho nhà họ Đường, giết không tha!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vâng, thiếu chủ, tôi đi làm ngay đây!" Khương Uyên gật đầu.
"Được, xong rồi." Diệp Phàm cúp điện thoại nói.
"Anh gọi một cú điện thoại là có thể giải quyết những nhà cung ứng kia á? Đừng bảo là anh đang bốc phét đấy!" Tôn Tiểu Tiểu nhìn Diệp Phàm đầy nghi ngờ.
Cái vị bám váy tổng giám đốc này có bản lĩnh như thế à?
Kết quả chưa tới ba phút sau, điện thoại Tôn Tiểu Tiểu không ngừng đổ chuông, chờ sau khi cô nàng nói chuyện xong, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Sao thế?" Đường Sở Sở hỏi.
"Tổng giám đốc, những nhà cung ứng đã khôi phục hợp tác với chúng ta, hơn nữa còn chiết khấu 40% giá dược liệu!" Tôn Tiểu Tiểu kinh ngạc nói.
"Cô còn nghĩ tôi đang khoe mẽ nữa không?" Diệp Phàm nhìn Tôn Tiểu Tiểu, hừ một tiếng.
"Anh..."
Tôn Tiểu Tiểu trừng Diệp Phàm, thoáng chốc không biết nên nói gì, cô ấy luôn cho rằng Diệp Phàm chỉ là một thằng trai bao bám váy tổng giám đốc mà thôi.
Không ngờ, đối phương có thể khiến tất cả các nhà cung ứng của quận Giang Nam đồng ý hợp tác lại với Đường Thị chỉ bằng một cú điện thoại, thậm chí còn chiết khấu 40% giá dược liệu, đúng là khó tin!
"Nhóc con, sau này đừng xem thường anh đây!" Diệp Phàm vỗ vai Tôn Tiểu Tiểu.
Tôn Tiểu Tiểu: "..."
Trong một căn biệt thự ở quận Hoài Giang, đột nhiên, có tiếng ly rượu vỡ tan:
"Tại sao chứ?"
Liễu Như Thị đứng trong biệt thự, vẻ mặt dữ tợn, dưới đất vương vãi vụn thủy tinh.
"Tiểu thư, nghe nói Diệp Phàm đã cứu chưa những người trúng độc kia, hơn nữa cũng không biết hắn đã dùng cách gì mà đè hết tin tức xuống, còn thả người nhà họ Đường ra tù."
"Về phần các nhà cung ứng dược liệu, phân điện Long Vương ở quận Giang Nam đã hạ lệnh cho bọn họ, ai không hợp tác với Đường Thị giết không tha, bọn họ đành phải khôi phục hợp tác với nhà họ Đường!"
Lúc này, một người phụ nữ đứng trước mặt Liễu Như Thị bẩm báo.
"Điện Long Vương? Không ngờ hắn lại có quan hệ với điện Long Vương điện! Ta đã đánh giá thấp hắn rồi!" Liễu Như Thị lạnh lùng nói.
Rõ ràng một loạt hành vi chống lại nhà họ Đường gần đây đều do Liễu Như Thị thao túng sau màn.
"Đi, đến biệt thự Kim Sơn!" Liễu Như Thị mở miệng.
"Tiểu thư, cô thật sự muốn đến chỗ đó ư? Nghe nói vị kia vô cùng biến thái, rất nhiều cô gái không chịu nổi sự làm nhục của gã, cô là tiểu thư nhà họ Liễu, cần gì phải làm thế? Với thực lực của nhà họ Liễu, giải quyết một nhà họ Đường nho nhỏ đâu có khó khăn."
Cô gái kia không đành lòng nhìn Liễu Như Thị bước vào con đường kia.
"Cô nghĩ nhà họ Liễu có thể chống lại điện Long Vương không? Muốn đối phó Diệp Phàm, chỉ người kia mới có thể!"
"Huống hồ ta còn chịu được cảnh bị mười tên đàn ông làm nhục, giờ thêm một người có xá gì?"
Liễu Như Thị cười giễu, trong đầu hiện lên nỗi khuất nhục phải chịu đựng tại buổi tối ở Thiên Hải đó, hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt đầy rẫy thù hận và căm ghét như rắn độc.
Sau đó, Liễu Như Thị bước vào một căn biệt tự nguy nga lộng lẫy.
"Cô đến rồi!"
Từ trong truyền ra một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo, khiến người khác không rét mà run.
Liễu Như Thị đi thẳng vào, cửa biệt thự từ từ khép lại
Chương 104: Lệnh Bá Vương
Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống, nhà họ Đường.
Bà cụ Đường, vợ chồng Đường Chính Nhân, Đường Chính Đạo và Chu Xuyên đang quây quần bên bàn ăn.
"Cô Đường vẫn chưa đến à?" Chu Xuyên hỏi.
"Chu thiếu, cậu yên tâm, Sở Sở nhất định sẽ tới!" Đường Chính Đạo vội vàng nói.
"Bà nội, ba, mẹ!"
Chẳng lâu sau, Đường Sở Sở đã xuất hiện, Diệp Phàm theo sau lưng cô.
"Cậu tới làm gì?" Bà cụ Đường vừa thấy Diệp Phàm đã lớn giọng mắng.
"Bà nội, là con gọi anh Tiểu Phàm đến đây, cũng may hôm nay nhờ có anh Tiểu Phàm mới hóa giải được nguy cơ của Đường Thị và nhà họ Đường." Đường Sở Sở nói.
"Chỉ dựa vào nó? Nó có bản lĩnh này à? Hôm nay mọi người có thể bình an ngồi ở đây đều nhờ công lao của Chu thiếu, con lập tức đuổi thằng nhóc này ra đường, sau đó nghiêm túc cảm tạ Chu thiếu!" Bà cụ Đường lạnh lùng nói.
"Sở Sở, nghe bà nội nói chưa con, mau đuổi thằng nhóc này đi đi, đừng khiến cả nhà mất hứng!" Dương Ngọc Lan vội vàng khuyên nhủ Đường Sở Sở.
"Chu thiếu?"
"Chui ra từ đâu thế?"
Diệp Phàm đánh giá Chu Xuyên.
"Diệp Phàm, vị này chính là con trai của đoàn chủ quân Thiên Lang, cũng là con rể tương lai của tôi. Nếu như cậu biết điều thì tốt nhất mau cút đi!" Đường Chính Đạo lạnh lùng nói.
"Anh là bạn trai của cô Đường nhỉ? Người như anh vốn không xứng với cô Đường, người đâu, đuổi ra ngoài đi!" Chu Xuyên liếc Diệp Phàm, vẻ mặt đầy miệt thị.
Vèo! Vèo!
Hai chiến sĩ quân Thiên Lang vọt vào, lao về phía Diệp Phàm.
Răng rắc!
Răng rắc!
Diệp Phàm thẳng tay bẻ gãy cổ hai người kia, những người đang có mặt ở đây lập tức biến sắc.
"Mày dám giết người quân Thiên Lang?" Chu Xuyên lạnh lùng trừng Diệp Phàm.
Diệp Phàm phớt lờ, đi vòng qua anh ta.
"Diệp Phàm, cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm loạn!" Đường Chính Đạo vội vàng đứng dậy, chỉ vào hắn gầm lên.
Bốp!!!
Diệp Phàm vung tay, tát ông ta bay ra ngoài.
Ầm!
Đột nhiên Chu Xuyên tung quyền về phía Diệp Phàm.
Rắc!
Hắn trực tiếp bóp nát nắm đấm của đối phương.
"Á!!!!" Chu Xuyên kêu thảm.
"Mau thả thiếu chủ ra!" Mấy chiến sĩ quân Thiên Lang ngoài nhà hàng vọt vào hết, công kích về phía Diệp Phàm.
Rầm rầm!!!
Diệp Phàm ném Chu Xuyên đi, đập đám chiến sĩ quân Thiên Lang ngã sấp mặt.
"Trong vòng ba giây, lập tức cút xéo khỏi mắt tôi, ai không đi, giết không tha!"
"Ba!"
"Hai!"
Hắn lạnh lùng quát.
"Tao sẽ không tha cho mày!!!" Chu Xuyên bò dậy khỏi đám quân Thiên Lang, chỉ vào Diệp Phàm gằn từng chữ.
"Một!"
Anh ta vừa dứt lời, Diệp Phàm cũng đếm đến một, hắn xuất hiện ngay trước mặt thiếu chủ quân Thiên Lang, bẻ gãy cổ đối phương.
"Diệp Phàm, cậu lại dám giết Chu thiếu?" Thấy Chu Xuyên bị giết, Đường Chính Đạo khó tin trợn mắt trừng Diệp Phàm.
"Tôi đã cho anh ta cơ hội rời đi rồi." Diệp Phàm hừ lạnh.
"Về phần ông, nể tình ông là chú ba của Sở Sở, hôm nay tôi chỉ tặng ông một cái tát, nếu ông còn dám tìm người đi đào góc tường của tôi thì đừng trách sao tôi không khách khí!"
Diệp Phàm liếc Đường Chính Đạo, cảnh cáo ông ta.
"Sở Sở, chúng ta đừng ăn bữa cơm này, về nhà anh nấu cho em ăn!"
Ngay sau đó, hắn nắm tay Đường Sở Sở rời đi.
Đường Chính Đạo nhìn thi thể Chu Xuyên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ông ta biết đoàn chủ cưng chiều đứa con trai này cỡ nào, bây giờ Chu Xuyên chết rồi, ai cũng không đỡ nổi lửa giận của đoàn chủ, nói không chừng ông ta và cả nhà họ Đường đều bị lửa giận của đối phương nuốt chửng.
Đám người bà cụ Đường đều dại ra, rất lâu sau vẫn không thể hồi phục tinh thần!
Bá Vương Minh, quận Nam Thiên.
"Kẻ nào dám giết con trai ta, ta muốn băm hắn thành nghìn mảnh!"
Minh chủ Bá Vương Minh Hạng Thiên Kình tức giận nhìn thi thể con trai, cả người bùng nổ sát khí ngút trời, không khí xung quanh như ngưng đọng.
"Minh chủ, đã điều tra được thân phận hung thủ sát hại thiếu chủ, hắn tên là Diệp Phàm, bạn trai của tổng giám đốc tập đoàn Đường Thị ở quận Thiên Hải!"
Một cấp dưới run cầm cập báo cáo với Hạng Thiên Kình, ông ta giống như một đầu sư tử nổi điên, không ai dám nhìn nhiều một giây.
"Diệp Phàm!!!"
Hạng Thiên Kình nghiến răng nghiến lợi: "Thông báo xuống dưới, treo lệnh Bá Vương, tất cả thành viên Bá Vương Minh tập trung tại Thiên Hải, ta muốn bầm thây tên Diệp Phàm này thành nghìn mảnh!"
"Vâng, minh chủ!" Cấp dưới gật đầu.
Chẳng lâu sau, Bá Vương Minh lập tức treo lệnh Bá Vương.
Lệnh Bá Vương vừa ra, toàn bộ quận Nam Thiên dậy sóng.
Lệnh Bá Vương chỉ xuất hiện khi Bá Vương Minh gặp chuyện cực kỳ quan trọng, một khi đã ra, hễ là người Bá Vương Minh, bất kể đang ở nơi nào đều phải lập tức có mặt.
Lần trước lệnh Bá Vương được treo là mười năm trước, đối phó một thế lực khổng lồ ở quận Nam Thiên, triệu tập nhân sự tiêu diệt một gia tộc lớn hơn trăm năm truyền thừa.
Từ đó về sau, không ai ở quận Nam Thiên dám đối nghịch với Bá Vương Minh!
Mười năm sau, lệnh Bá Vương lại xuất hiện, tất nhiên đã gây náo động khắp quận Nam Thiên rồi.
Thoáng chốc, các thế lực lớn ở quận Nam Thiên đều xôn xao đi tìm hiểu tin tức, muốn biết Bá Vương Minh đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại treo lệnh Bá Vương.
Sau khi bọn họ biết được tin thiếu chủ Bá Vương Minh bị giết, tất cả đều kinh ngạc đến nhảy dựng.
Đường đường là thiếu chủ Bá Vương Minh, thế mà lại bị giết rồi?
Chẳng trách Bá Vương Minh lại treo lệnh Bá Vương.
Có điều, rốt cuộc kẻ nào can đảm dám đối nghịch với Bá Vương Minh thế?
Theo sự xuất hiện của lệnh Bá Vương, tất cả các thành viên Bá Vương Minh ở quận Nam Thiên đều tiến thẳng về phía quận Thiên Hải.
Đế Đô.
Người được Phần Diễm Long Thủ sai đi cướp Long Ngọc quay về bẩm báo, Phần Diễm Long Thủ nhướn mày: "Lại là Diệp Phàm? Thực lực của hắn đã mạnh như thế à? Ngay cả Phong Kiếm Long cũng bị hắn giết!"
"Đúng vậy chủ nhân, thực lực của người này rất mạnh, ngay cả thuộc hạ cũng không chống cự được một chiêu trong tay hắn!" Cấp dưới quỳ trên đất nói.
"Điều tra rõ thân phận của người kia chưa?" Phần Diễm Long Thủ hỏi.
"Không thể tra được bất cứ thông tin nào của người này trước khi đến Thiên Hải, giống như đối phương bất ngờ hiện ra vậy." Cấp dưới bẩm.
"Thú vị! Chuẩn bị sẵn sàng, bổn Long Thủ tự mình đi gặp hắn!" Phần Diễm Long Thủ lạnh nhạt nói.
"Chủ nhân, ngài muốn tự mình đi?" Cấp dưới ngạc nhiên.
"Thiên phú của người này mạnh như vậy, nếu có thể thu phục hắn sẽ là một trợ lực không nhỏ. Hơn nữa người Kiếm Lãng chết trên tay hắn, chắc chắn Kiễm Lang sẽ không bỏ qua chuyện này, hắn đang giữ Long Ngọc, không thể để Kiếm Lãng lấy được Long Ngọc!"
Bên trong Vũ Phiệt, một trong cửu đại môn phiệt ở Long Quốc, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Đụng đến người Vũ Phiệt, giết không tha, thông báo cho Vũ Vệ, giết đối thủ đoạt lại Long Ngọc!"