Bịch!!!
Diệp Phạm đạp chân xuống đất, giẫm nát sàn nền đá cẩm thạch, vô số đá vụn bay lên, bắn thẳng về phía hàng nghìn quận vệ.
Bịch Bịch Bịch!!!
Chớp mắt, đống đá vụn lập tức nện lên người đám quận vệ, bọn họ còn chưa kịp nổ súng thì toàn bộ đã bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất phun ra máu.
Chỉ trong chốc lát, cả đội quân đã bị Diệp Phàm giải quyết, ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có!
Lúc này, tất cả trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!
Mọi người trợn mắt không thể tin nổi.
Bây giờ bọn họ đã bị thực lực của Diệp Phàm dọa cho khiếp sợ.
Sự khủng bố của người này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ!
Cả người Tô Lâm như ngây ra.
Ánh mắt Diệp Phàm liếc về phía Ngụy Thiên Hiền trên đài rồi bước từng bước về phía đối phương.
“Ranh con, dám bất kính với lão Ngụy, muốn chết!”
Ngay lúc Diệp Phàm chuẩn bị bước lên đài thì một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Long tướng Thương Liệt đột nhiên ra tay, tấn công Diệp Phàm.
Ông ta vừa ra tay, sức mạnh bắn ra bốn phía, không khí như bị xé toạc.
Ầm!!!
Diệp Phàm không thèm nhìn, vung tay đánh một chưởng, cơ thể long tướng Thương Liệt trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Phụt!
Vị long tướng Thương Liệt này đến nhanh mà đi cũng nhanh, nháy mắt đã bay ra xa mấy chục mét, rơi xuống đất không ngừng nôn ra máu.
“Khương Uyên, bắt ông ta về!”
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
“Rõ!”
Khương Uyên gật đầu, phất tay.
Lúc này, hai thành viên của điện Long Vương bắt lấy long tướng Thương Liệt.
Ông ta đã bị Diệp Phàm đánh cho bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu, căn bản không thể phản kháng.
“Khương Uyên, ông đúng là to gan, ông muốn làm cái gì?”
Long tướng Thương Liệt hô lên.
Khương Uyên không thèm để ý tới lời long tướng Thương Liệt, trực tiếp áp giải người đi.
“Xem ra, lão phu đã đánh thấp cậu rồi!”
“Tuổi còn trẻ đã có thực lực mạnh như vậy, có lẽ bối cảnh cũng không tầm thường.”
“Nói ra xem, rốt cuộc cậu có lai lịch gì? Không chừng lão phu còn có thể tha cho cậu một mạng!”
Ngụy Thiên Hiền nhìn Diệp Phàm nói.
Hiển nhiên, sau khi nhìn thấy thực lực của Diệp Phàm, trong lòng đã có chút cảnh giác, dù sao có thể bồi dưỡng được một thiên tài võ học như vậy, thế lực sau lưng tuyệt đối không đơn giản.
Mặc dù, Ngụy Thiên Hiền tự nhận thân phận của mình không thấp, nhưng Long Quốc có rất nhiều quý tộc vương triều và những thế lực lánh đời, ông ta không thể tùy ý đắc tội.
Vậy nên ông ta muốn biết thế lực sau lưng Diệp Phàm rồi mới quyết định xử trí!
“Nhưng tôi không có ý định bỏ qua cho ông!”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Ngụy Thiên Hiền, hắn giẫm lên đài, thẳng tay tấn công về phía ông ta.
Ầm!!!
Vẻ mặt Ngụy Thiên Hiền lạnh lẽo, vung tay đánh ra một chưởng, sau khi chạm nhau, xung quanh bộc phát ra một sức mạnh kinh khủng.
Vị này từng là tổng quản hoàng cung, thực lực đã sớm vượt qua Nhân cảnh, đạt tới bậc cao hơn.
Trong phút chốc, hai bên va chạm truyền ra tiếng nổ lớn.
Giây tiếp theo, bục dưới chân họ vỡ vụn rồi sụp đổ.
Một chưởng này khiến cơ thể Ngụy Thiên Hiền lùi về phía sau, tóc tai rối bời, ông ta kêu lên đau đớn, máu tràn ra từ khóe miệng.
“Thái giám già, thực lực không tệ nha!”
Diệp Phàm cười lạnh nhìn Ngụy Thiên Hiền.
Ánh mắt Ngụy Thiên Hiền nhìn Diệp Phàm chằm chằm Diệp Phàm, sau đó nói với Độc Tông thiếu chủ - Khâu Phong: “Khâu thiếu, Độc Tông các người không định ra tay sao?”
“Độc Tông?”
Diệp Phàm nhìn về phía Khâu Phong.
Lúc này, Khâu Phong dẫn theo năm cao thủ Độc Tông đi tới, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lẽo: “Không giờ trên đời này còn có thiên tài như vậy, nhưng đáng tiếc, giết người của Độc Tông chúng ta thì nhất định phải chết, nếu không thì bản thiếu chủ cũng muốn thu nhận cậu!”
“Không ngờ, Độc Tông ngoại trừ lão già kia, vậy còn có dư nghiệt còn sót!”
Diệp Phàm nhìn Khâu Phong, lạnh giọng nói.
Khâu Phong nhíu mày nhìn Diệp Phàm: “Cậu biết Độc Tông?”
“Năm đó Độc Tông làm hại bách tính, bị Quỷ Cốc tiêu diệt, sao tôi lại không biết được!”
“Lúc trước, Quỷ Cốc chưa diệt sạch mấy người, hôm nay vừa vặn, để tôi tiễn các người lên đường!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
“Lẽ nào...”
Ánh mắt Khâu Phong nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
Đột nhiên hắn nghĩ tới vừa rồi Diệp Phàm bắn ra ngân châm, đồng tử co rút: “Cậu là người của Quỷ Cốc?”
“Người chết không cần phải biết những chuyện này!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
Hắn vọt về phía Khâu Phong.
Bộp bộp bộp !!!
Ngay lập tức, năm cao thủ Độc Tông đứng sau Khâu Phong tấn công về phía Diệp Phàm.
Mỗi người đều sử dụng độc, bao gồm khí độc, khói độc, độc chưởng và những chiêu thức độc ác khác.
Nhưng Diệp Phàm chỉ đánh từng quyền từng, hắn cũng không thèm để ý tới những chiêu thức dùng độc của năm người kia, đánh nổ tung tất cả bọn họ.
Ngũ độc chưởng!
Lúc này, Khâu Phong cũng lao tới phía Diệp Phàm, trên bàn tay của hắn ta chứa năm loại kịch độc, dung hợp lại với nhau, độc tích của nó vô cùng đáng sợ bất cứ cao thủ nào dính phải đều sẽ chết!
Ầm!!!
Hai quyền của Diệp Phàm và Khâu Phong chạm nhau.
Phụt!
Cơ thể của Khâu Phong bị đánh bật ra phía sau, trọng miệng phun ra máu, nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh như băng: “Ranh con, cậu chúng ngũ độc chưởng của tôi, cho dù thực lực của cậu có mạnh tới đâu thì cũng phải chết!”
“Ngũ độc chưởng? Nghe cũng dọa người đấy!”
“Anh xem tôi là trẻ con ba tuổi sao?”
Diệp Phàm khinh thường.
“Sao cậu lại không việc gì?”
Khâu Phong trông thấy Diệp Phàm không có phản ứng gì, vẻ mặt của hắn ta tay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bất cứ cường giả nào dính phải Ngũ Độc Chưởng của hắn ta, chưa tới ba giây đã mất mạn!
Nhưng người này lại giống như không có chuyện gì xảy ra?
“Tôi đương nhiên không sao!”
“Chỉ dựa vào Ngũ Độc Chưởng cũng muốn giết tôi, nếu để Tam sư phụ tôi biết được thì ông ấy sẽ bị tức chết!”
Diệp Phàm đi tới trước mặt Khâu Phong, chế nhạo hắn ta.
“Tam sư phụ của cậu là ai?”
Khâu Phong trầm mặt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Anh nói xem?”
Diệp Phàm cười giỡn.
“Chẳng lẽ là...”
Ngay lập tức, Khâu Phong thay đổi sắc mặt, hai mắt mở to nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.
Tam sư phụ của người này là Quỷ Cốc Y Thánh?
Không sai, chỉ có cách này mới có thể giải thích vì sao đối phương không sợ Ngũ Độc Chưởng của hắn.
“Cậu...”
Khiếp sợ qua đi, Khâu Phong đang định nói gì đó với Diệp Phàm, kết quả đối phương đã xuất hiện trước mặt, giơ tay bóp cổ hắn.
“Độc Tông mấy người còn dư nghiệt nào nữa không?”
Diệp Phạm bóp cổ đối phương, lạnh lùng nói.
“Cậu dám giết tôi, ba tôi xuất quan nhất định sẽ không tha cho cậu!”
Mặt Khâu Phong đỏ nghẹn.
“Vậy tôi đợi ba anh tới!”
Rắc rắc!
Dứt lời, cổ vị thiếu chủ Độc Tông lệch sang một bên, tắt thở tại chỗ.
Làm xong Diệp Phàm ném xác hắn xuống đất, ngay lúc chuẩn bị đối phó Ngụy Thiên Hiền thì đột nhiên có bóng dáng cầm vũ khí xông vào, ước chừng một nghìn người.
“Lão gia!”
“Gia chủ!”
Người dẫn đầu đi tới trước mặt ông cụ Thẩm và Thẩm Toàn Sơn.
“Bằng mọi giá, giết chết cậu ta cho tôi!”
Ông cụ Thẩm giận dữ, chỉ tay về phía Diệp Phàm.
Ngay cả khi biết thực lực của Diệp Phàm, nhưng nỗi đau mất đi hai đứa cháu trai, ông cụ Thẩm đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ muốn Diệp Phàm chết!
“Rõ!”
Ngay lập tức, cả nghìn người của nhà họ Thẩm cùng xông về phía Diệp Phàm, trực tiếp nổ súng.
Trong phút chốc, đạn khắp bầu trời bắn về phía Diệp Phàm, dày đặc đến mức muốn biến hắn thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng những viên đạn này bay tới cách hắn nửa tấc thì đột nhiên dừng lại.
Không sai, chính là dừng lại giữa không trung!
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người trong sơn trang như ngây ra.
“Chết!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát ra một chữ, trên người hắn bắn ra một luồng sức mạnh vô hình.
Đàn bay đầy trời quay ngược về hướng ban đầu, bắn về phía nhóm người nhà họ Thẩm.
Phụt phụt phụt!!!
Đạn bắn lên người bọn họ, từng người từng người ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Trong chớp mắt, người nhà họ Thẩm gọi tới đã bị chính viên đạn mình bắn ra tiễn xuống địa ngục.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này chẳng khác nào như đang nằm mơ.
Vẻ mặt ông cụ Thẩm cứng đờ.
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía bọn họ.
Hắn phất tay bắn ra ngân châm, đâm vào trong cơ thể ông cụ Thẩm, Thẩm Toàn Sơn và những thành viên cấp cao khác của nhà họ Thẩm, tiễn tất cả bọn họ xuống địa ngục!
Nếu như đám người nhà họ Thẩm này đã muốn giết hắn, tất nhiên Diệp Phàm sẽ không khách khí!
Diệt cỏ không diệt tận gốc thì sẽ để lại hậu họa về sau!
Đây là đạo lý mà các sư phụ đã nói cho hắn biết!
“Thái giám già, ông muốn chạy đi đâu?”
Bỗng nhiên, Diệp Phàm lạnh giọng quát lớn.
Chương 92: Nếu không phục thì ông cũng chết cùng! (1)
Ngụy Thiên Hiền muốn nhân cơ hội chạy thoát, nhưng sao hắn có thể để ông ta chạy được?
Vụt!
Trong nháy mắt, Diệp Phàm như một bóng ma xuất hiện trước mặt Ngụy Thiên Hiền.
“Ranh con, mày đừng có khinh người quá đáng, tốt xấu gì lão phu cũng là tiền tổng quản đại nội, có cơ hội gặp mặt bệ hạ, nếu mày dám...”
Ngụy Thiên Hiền u ám nhìn Diệp Phàm.
Ông ta còn chưa nói xong thì Diệp Phàm đã đánh ra một quyền bay thẳng về phía Ngụy Thiên Hiền.
Lúc này, Ngụy Thiên Hiền bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của cơ thể để chống đỡ.
Bịch!!!
Giây sau, cả người ông ta bị đánh bay ra xa mấy chục mét, nện trên cửa sơn trang.
Phụt phụt phụt ~
Ngụy Thiên Hiền rơi xuống đất, miệng không ngừng phun ra máu, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Ngụy tổng quản!”
Lúc này, người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam– Lý Kiến xuất hiện, nhìn thấy bộ dạng này của Ngụy Thiên Hiền, vẻ mặt ông ta thay đổi rồi hô lên.
Nhưng đòn vừa rồi của Diệp Phàm đã đánh nát lục phủ ngũ tạng của Ngụy Thiên Hiền, cho dù thực lực của ông ta có mạnh tới đâu thì cũng chỉ còn con đường chết!
“Ngụy tổng quản!”
Lý Kiến gọi Ngụy Thiên Hiền.
Vút!
Sau đó, ánh mắt Lý Kiến nhìn về phía Diệp Phàm, ông ta lạnh giọng nói: “Là cậu giết chết Ngụy tổng quản?”
“Là tôi giết!”
Diệp Phàm không quan tâm đáp.
“Cậu biết Ngụy tổng quản là ai không?”
Lý Kiến tức giận quát.
“Biết, chỉ là một lão thái giám mà thôi!”
Diệp Phàm hờ hững đáp.
“Ông ấy chính là tiền tổng quản đại nội, phụ trách quản lý mọi việc quan trọng trong hoàng cung, thân phận cao quý, cho dù là đại thần trong triều cũng không dám tùy ý đắc tội với ông ấy, vậy mà cậu dám giết?”
“Chẳng lẽ cậu cho rằng mình có Quân Đao bảo vệ thì có thể muốn làm gì thì làm?”
“Nếu chuyện này truyền tới tai Hoàng Đế, cho dù là Quân Đao cũng không che chở được cho cậu!”
Lý Kiến nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh như băng.
“Tôi cũng không cần hắn ta che chở!”
“Một tên thái giám mà thôi, muốn giết thì giết!”
“Nếu ông không phục thì đi chết cùng ông ta!”
Diệp Phàm khinh thường nói.
Lúc này trên người Diệp Phàm toát ra sự kiêu ngạo, coi thường tất cả!
“Cậu...”
Lý Kiến nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tức tới suýt chút nữa đã ra tay.
Nhưng ông ta không nhịn được.
Ông ta biết rất rõ thực lực của Ngụy Thiên Hiền, thân là tổng quản hoàng gia Long Quốc, đương nhiên sức mạnh không thể kém, sớm đã đột phá qua Nhân Cảnh, ông ta căn bản không chống lại được.
Nhưng ngay cả Ngụy Thiên Hiền cũng chết trong tay tên tiểu tử này, nếu ông ta ra tay thì cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục!
“Nếu có người dám nói lung tung chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi sẽ không khách khí!”
Diệp Phàm liếc nhìn đám người sơn trang Ngụy Thị, hắn đi tới trước mặt Đường Sở Sở: “Bà xã, chúng ta đi thôi!”
“Dạ!”
Đường Sở Sở gật đầu, cô khoác cánh tay Diệp Phàm đi ra ngoài.
Cứ như vậy, sau khi Diệp Phàm giết chết Ngụy Thiên Hiền, hắn đường đường chính chính rời hỏi sơn trang Ngụy Thị, không một ai dám ngăn cản.
Tô Lâm, thế tử Đoạn Vương phủ, Lý Kiến, bao gồm rất nhiều các đại lão quyền quý đang có mặt ở đây, tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Phàm rời đi.
Mộc Thần nhìn bóng lưng Diệp Phàm, ánh mắt không ngừng lóe lên.
“Ba, xem ra chúng ta phải qua lại thân thiết với hắn ta rồi!”
Trong đội ngũ nhà họ Cảnh, Cảnh Nhã trầm giọng nói.
“Không được!”
Cảnh Mộc quát.
“Ặc? Ba sao thế?”
Cảnh Nhã nhìn ba mình với vẻ mặt ngơ ngác.
“Mặc dù người này có thực lực rất mạnh, giết chết lão Ngụy, nhưng hắn ta cũng đắc tội với quận trưởng quận Giang Nam, thế tử Đoạn Vương phủ, thậm chí là điện Long Vương, bao gồm cả thế lực đứng sau lưng lão Ngụy, nếu bây giờ chúng ta thân thiết với hắn, vậy chẳng khác nào ngang nhiên với những thế lực này?”
Ánh mắt Cảnh Mộc lóe lên rồi nói.
“Ba nói đúng!”
Nghe xong lời Cảnh Mộc nói, Cảnh Nhã như bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô gật đầu lia lịa.
“Nếu như tất cả bọn họ không làm gì được hắn, vậy mới xứng đáng cho nhà họ Cảnh chúng ta qua lại!”
Cảnh Mộc trầm giọng nói.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang bàn tán về Diệp Phàm.
“Thằng ranh chết tiệt, bản thế tử tuyệt đối sẽ không tha cho mày!”
Gương mặt thế tử Đoạn Vương phủ dữ tợn quát lớn.
Sắc mặt quận trưởng quận Giang Nam – Tô Lâm cũng cực kỳ khó coi.
Bên kia, Diệp Phàm đưa Đường Sở Sở rời khỏi sơn trang Ngụy Thị thì đi thẳng tới phân điện Long Vương ở quận Giang Nam.
Diệp Phàm ngồi trong phân điện, Khương Uyên đứng một bên.
Long tướng Thương Liệt bị áp giải quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.
“Khương Uyên, đồ khốn nạn, ông dám phản bội điện Long Vương, Phần Diễm Long Thủ sẽ không tha cho ông!”
Long tướng Thương Liệt giận dữ gào thét về phía Khương Uyên.
Bốp!
Khương Uyên giáng một cái tát lên mặt long tướng Thương Liệt: “Phản bội điện Long Vương? Tôi thấy ông mới là người phản bội điện Long Vương mới đúng, hay cả thiếu chủ cũng dám ra tay, lá gan của ông cũng to thật đấy!”
“Thiếu chủ điện Long Vương?”
“Cậu?”
Long tướng Thương Liệt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
“Ông biết người này?”
Diệp Phàm duỗi ngón tay đang đeo nhẫn Long Vương ra.
Long tướng Thương Liệt nhìn thấy nhẫn Long Vương thì thay đổi sắc mặt, hai mắt trừng lớn, ông ta không thể tin nổi: “Đây...đây là...nhẫn Long Vương?”
“Không sai!”
“Đây chính là nhẫn Long Vương!”
Diệp Phàm hờ hững nói.
“Cậu...rốt cuộc cậu là ai? Sao cậu lại có nhẫn Long Vương của lão điện chủ?”
Long tướng Thương Liệt ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
“Thiếu chủ chính là đệ tử thân truyền của điện chủ, cũng chính là người kế nhiệm của điện Long Vương!”
“Ông dám ra tay với thiếu chủ, dĩ hạ phạm thượng, tội đáng chết!”
Khương Uyên quát từng câu từng chữ với long tướng Thương Liệt.
“Cái gì? Cậu là đệ tử thân truyền của lão điện chủ?”
Long tướng Thương Liệt khiếp sợ.
“Sao nào? Không giống?
Diệp Phàm cười lạnh.
“Tham khiến thiếu chủ, lúc trước thuộc hạ có mắt như mù, không biết thiếu chủ, mạo phạm tới thiếu chủ, xin người thứ tội!”
Ngay lập tức long tướng Thương Liệt quỳ xuống bái lạy Diệp Phàm.
“Ông không phải người của Phần Diễm Long Thủ sao? Nghe nói Phần Diễm Long Thủ muốn tranh giành vị trí Long Vương, ông phải lập tức giết chết người kế nhiệm là tôi đây mới đúng chứ?”
Diệp Phàm cười khẩy nhìn về phía long tướng Thương Liệt.
Soạt!
Nhất thời, cơ thể long tướng Thương Liệt run rẩy, mặt tái nhợt, trên trán toát cả mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng khấu đầu: “Mặc dù thuộc hạ là người của Phần Diễm Long Thủ, nhưng cũng là người của điện Long Vương, thuộc hạ vĩnh viễn trung thành với lão điện chủ, nếu như thiếu chủ là đệ tử thân truyền, đồng thời cũng là người kế nhiệm Long Vương, vậy thì người chính là chủ nhân của thuộc hạ, thuộc hạ tuyệt đối không dám có suy nghĩ gian dối!”
“Ông cũng khá tức thời đấy!”
“Nhưng tôi không yên tâm lời ông nói!”
“Nếu như ông thật sự trung thành với tôi, vậy thì nuốt viên thuốc này xuống!”