Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Ra giá một đồng!

Soạt soạt soạt!!!

Đúng lúc này, một đám người mặc chiến phục, khí tức mạnh mẽ xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một người thanh niên mặc trang phục đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.

“Tôi lấy Hỏa Linh Chi nghìn năm này!”

Người thanh niên này trực tiếp quát lên.

“Không biết vị công tử này định ra giá bao nhiêu?”

Ánh mắt của gia chủ nhà họ Trương nhìn về phía người thanh niên.

Người thanh niên giơ một ngón tay ra.

“Công tử muốn ra giá một trăm tỉ ư?”

Gia chủ nhà họ Trương kinh ngạc hỏi.

Một ngón tay có thể đại diện cho tồn tại lớn hơn ba mươi tỉ chỉ có thể là một trăm tỉ!

Nghe thấy người thanh niên muốn ra giá một trăm tỉ, mọi người có mặt ở đây đều vô cùng hoảng sợ.

“Không, là một đồng!”

Người thanh niên lạnh lùng nói.

Nghe vậy, sắc mặt mọi người chợt thay đổi.

“Một đồng? Công tử đang nói đùa sao?”

Gia chủ nhà họ Trương cau mày.

“Thế nào? Một đồng không được sao?”

Người thanh niên lạnh lùng nhìn gia chủ nhà họ Trương.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”

Thấy khí thế phi phàm của người thanh niên này, phía sau còn dẫn theo một đám chiến sĩ, gia chủ nhà họ Trương đoán thân phận của đối phương không tầm thường, không khỏi hỏi.

“Mục Thiên Lăng!”

Người thanh niên này kiêu ngạo nói.

“Họ Mục? Lẽ nào là…”

Lúc này, gia chủ nhà họ Trương nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ông ta thay đổi, kinh ngạc nhìn người thanh niên: “Lẽ nào cậu là con trai của Mục tướng quân chiến khu Tây Bộ?”

“Đúng vậy, Mục Chiến chính là cha tôi!”

Người thanh niên kiêu ngạo nói.

Ngay lập tức, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, đều là biểu cảm kinh ngạc.

Mục Chiến là một trong ba quan chỉ huy lớn chiến khu Tây Bộ của một trong năm chiến khu lớn của Long Quốc, hơn nữa còn có tướng hàm ba sao, là đại lão Chiến Bộ chân chính.

Nhân vật lớn như vậy hoàn toàn không phải người bọn họ có thể đánh đồng.

Người thanh niên ở trước mắt lại là con trai của Mục Chiến, đúng là làm người ta giật mình!

Lúc này, cuối cùng mọi người đã hiểu tại sao người thanh niên này dám nói ra lời ngông cuồng một đồng đã muốn có được Hỏa Linh Chi nghìn năm, hóa ra lai lịch của đối phương lại ghê gớm như vậy.

Mục Thiên Lăng rõ ràng cũng không muốn tốn tiền để có được Hỏa Linh Chi này, mà là định ỷ thế đoạt thuốc!

“Bây giờ, một đồng của tôi có thể mua được Hỏa Linh Chi này chưa?”

Mục Thiên Lăng nhìn gia chủ nhà họ Trương, lạnh lùng hỏi.

“Chuyện này…”

Sắc mặt gia chủ nhà họ Trương hơi thay đổi, ánh mắt của ông ta liếc về phía Diệp Phàm.

Không thể đắc tội với Mục Thiên Lăng nhưng Diệp công tử lại có quan hệ với thương hội Thiên Long, cũng không đắc tội được với hắn!

“Hỏa Linh Chi này tôi mua rồi, hoặc là cậu ra giá cao hơn tôi rồi lấy đi, hoặc là cút ngay lập tức!”

Lúc này, Diệp Phàm liếc nhìn Mục Thiên Lăng, lạnh lùng quát.

“Anh mà dám nói chuyện với tôi như vậy?”

“Người đâu, bắt hắn lại!”

Thấy có người dám nói chuyện như vậy với mình, Mục Thiên Lăng trực tiếp nói.

Lập tức mấy người đàn ông mặc chiến phục kia đều xông về phía Diệp Phàm.

“Cút!!!”

Diệp Phàm khinh thường quát, trực tiếp chấn bay mấy người này ra ngoài.

“Anh…”

Thấy vậy, sắc mặt Mục Thiên Lăng tối sầm, cậu ta đánh một quyền về phía Diệp Phàm, thực lực của cậu ta là Nhân Cảnh lục trọng.

Bịch!!!

Kết quả Diệp Phàm vừa giơ chân lên đã đá tên này bay ra ngoài, đập xuống đất, hộc máu.

Sau khi Mục Thiên Lăng bị đánh, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Diệp Phàm.

Người này lại dám đánh con trai của Mục Chiến - một trong ba quan chỉ huy lớn chiến khu Tây Bộ, có tướng hàm ba sao, hắn điên rồi à?

Ngay cả Đường Thiên Phong cũng bị làm cho giật mình.

Cho dù anh ta vẫn luôn hống hách, cũng không dám tùy tiện đắc tội với đại thiếu có bối cảnh khủng như Mục Thiên Lăng.

Dù sao đối địch với Long Quốc và Chiến Bộ sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng!

Một khi đối mặt với mười mấy vạn đại quân, thì cho dù thế lực Đường Môn có mạnh hơn cũng bị tan thành mây khói trong vài phút!

Lúc này, Mục Thiên Lăng bị đá bay, miệng phun máu, vẻ mặt cậu ta đau khổ nhìn Diệp Phàm, cũng hơi kinh ngạc.

Với thân phận của cậu ta đủ để tung hoành khắp Tây Nam, chưa từng có ai dám bất kính với cậu ta.

Nhưng hôm nay lại có người dám ra tay với cậu ta?

Điều này đúng là nằm ngoài tưởng tượng của Mục Thiên Lăng.

“Công tử!”

Đám người mặc chiến phục còn lại vội vàng chạy đến bên cạnh Mục Thiên Lăng.

“Đánh cho tôi!”

Mục Thiên Lăng dữ tợn chỉ vào Diệp Phàm, tức giận gào lên.

Đám người có khí tức mạnh mẽ kia lập tức xông về phía Diệp Phàm.

Bịch bịch bịch!!!

Chưa đợi Diệp Phàm ra tay, Hoa Hồng Đỏ đã ra tay, đánh bay bọn họ ra ngoài một cách gọn gàng sạch sẽ.

“Cậu muốn bị đá tiếp sao?”

Diệp Phàm liếc nhìn Mục Thiên Lăng.

Mục Thiên Lăng vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Bộp bộp bộp!!!

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập nặng nề ở bên ngoài truyền tới.

Một giây sau, mấy trăm chiến sĩ trang bị đủ vũ trang, tay cầm vũ khí xông thẳng vào.

Sau đó, một người đàn ông trung niên đi theo một cô gái trẻ tuổi, sắc mặt u ám xuất hiện ở nơi này.

Cô gái này chính là quận chúa của Xuyên vương phủ kia!

Quận chúa này vừa xuất hiện, đôi mắt đã nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt tràn đầy sát ý.

Thấy quận chúa này xuất hiện, mấy người Đường Sở Sở đều thay đổi sắc mặt.

“Tên khốn chết tiệt, cuối cùng cũng để bổn quận chúa tìm được anh rồi!”

Quận chúa này nhìn Diệp Phàm, tức giận quát.

Mọi người ở đây đã nhận ra vị quận chúa của Xuyên vương phủ này.

Bọn họ thấy quận chúa quát Diệp Phàm, trong lòng từng người đều không khỏi suy đoán, không lẽ tên này còn đắc tội với cả quận chúa Xuyên vương phủ à?

Nếu đúng là như vậy, thì tên nhóc này muốn phản trời rồi!

Tam thiếu Đường Môn, con trai tướng lĩnh ba sao, cộng thêm một quận chúa, bất cứ một ai trong số ba người đều là tồn tại có bối cảnh và thân phận ngút trời, bây giờ lại bị cùng một người đắc tội, người này trâu bò cỡ nào?

Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều nhìn Diệp Phàm chăm chú, thầm nói rốt cuộc gan của tên này to thế nào, lại dám đắc tội người như vậy!

“Tổng đốc Đoạn, lập tức bắt lấy tên nhóc này cho tôi, đưa đến Xuyên vương phủ, tôi muốn hắn sống không bằng chết, còn cả mấy người phụ nữ kia, dẫn đi cùng!”

Quận chúa ra lệnh với người đàn ông trung niên ở bên cạnh.

Người đàn ông này chính là Tổng đốc Thục Châu - Đoạn Thiên Bằng!

Nhưng lúc Đoạn Thiên Bằng thấy Diệp Phàm, sắc mặt ông ta chợt thay đổi, trong mắt tỏ ra chút kinh ngạc.

“Tổng đốc đoạn, ông ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau bắt người?!”

Thấy Đoạn Thiên Bằng không động đậy, quận chúa kia không hài lòng quát.

“Xin lỗi quận chúa, người này, tôi không thể bắt!”

Đoạn Thiên Bằng nói thẳng.

“Tổng đốc Đoạn, ông nói cái gì? Không thể bắt?”

“Ông có ý gì?”

“Bây giờ tôi lấy thân phận quận chúa ra lệnh cho ông, lập tức bắt hắn lại cho tôi!”

Nghe Đoạn Thiên Bằng nói, sắc mặt quận chúa tối sầm, phẫn nộ quát.

“Xin lỗi, quận chúa!”

Đoạn Thiên Bằng nói xong rồi sải bước đến bên cạnh Diệp Phàm, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, cậu mau rời khỏi đây đi!”

“Ông là?”

Diệp Phàm nhìn đối phương, tò mò hỏi.

“Thiếu chủ, cậu rời khỏi đây trước, còn không đi thì sẽ phiền phức đấy!”

Đoạn Thiên Bằng sốt ruột nói với Diệp Phàm.

“Đoạn Thiên Bằng, ông đang làm cái gì?”

Đột nhiên, một tiếng quát lạnh băng tràn đầy uy nghiêm truyền tới.

Ngay sau đó, lại có hơn nghìn chiến sĩ cầm vũ khí, trang bị đủ vũ trang, bao vây cả trong lẫn ngoài đại sảnh, con kiến cũng không chui lọt!

Cảnh này khiến tất cả mọi người chấn động!
Chương 252: Uy hiếp Quận trưởng!

Khi hàng ngàn chiến sĩ xông vào hội trường của tiệc tối từ thiện, bầu không khí tại hiện trường lập tức trầm xuống.

Ngay sau đó, một người đàn ông gần năm mươi tuổi, mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc bạc phơ bước vào, trên người ông ta toát ra áp lực của người có địa vị cao, tạo cho người ta cảm giác không giận mà uy!

Ông ta là Lý Nguyên, Quận trưởng quận Thiên Thục!

"Lý đại nhân, ngài đến thật đúng lúc, chuyện gì đã xảy ra với thuộc hạ của ngài vậy? Thế mà lại chống đối bổn quận chúa, không lẽ đây là ý của ngài?"

Vẻ mặt quận chúa lạnh băng nhìn Lý Nguyên hét lên.

"Quận chúa, xin bớt giận, là tôi quản lý cấp dưới không nghiêm, xin quận chúa thứ lỗi!"

Lý Nguyên khiêm tốn nói với quận chúa, sau khi nói xong, ông ta nhìn về phía Đoạn Thiên Bằng, vẻ mặt lạnh lùng: "Đoạn Thiên Bằng, ông biết mình đang làm gì không?"

"Quận trưởng, ông ..."

"Người đâu, dẫn ông ta đi!"

Đoạn Thiên Bằng đang định nói gì đó thì bị Lý Nguyên cắt ngang.

Một nhóm chiến sĩ quân Quận Vệ của quận Thiên Thục tiến về phía Đoạn Thiên Bằng.

"Quận trưởng, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho các người làm tổn thương hắn!"

Vẻ mặt Đoạn Thiên Bằng cứng rắn, đứng trước mặt Diệp Phàm, lạnh lùng hét lên.

"Ông..."

Lý Nguyên tức giận nhìn chằm chằm Đoạn Thiên Bằng.

"Hóa ra ông là quân đoàn trưởng Đoạn!"

Lúc này Diệp Phàm nhìn Đoạn Thiên Bằng nói.

Đoạn Thiên Bằng là quân đoàn trưởng số 6 của quân Thiên Sách.

Trước đây Mộ Bạch đã liên lạc với Đoạn Thiên Bằng, cũng nói với ông ta những sự việc liên quan đến Diệp Phàm, vì vậy, lần đầu tiên Đoạn Thiên Bằng nhìn thấy Diệp Phàm, đã biết đối phương là đệ tử của quân chủ.

"Thiếu chủ, tôi sẽ yểm trợ người rời đi!"

"Quân đoàn trưởng Đoạn, ông đừng can thiệp vào chuyện này, bọn họ không thể làm tổn thương tôi được!"

Diệp Phàm nhìn Đoạn Thiên Bằng nhẹ giọng nói, ánh mắt quét về phía Lý Nguyên, đi về phía ông ta.

Khi Diệp Phàm đi về phía Lý Nguyên, súng trong tay của các chiến sĩ quân Quận Vệ đều chĩa vào Diệp Phàm, đồng thời kéo chốt an toàn, trong tư thế có thể nổ súng bất cứ lúc nào!

"Ông muốn bắt tôi?"

Diệp Phàm nhìn Lý Nguyên, lạnh lùng nói.

"Cậu đánh quận chúa, nhất định phải bị nghiêm trị!"

Lý Nguyên nhìn Diệp Phàm, sắc mặt uy nghiêm hét lên.

Bốp!!!

Đột nhiên, Diệp Phàm tát Lý Nguyên một cái khiến Lý Nguyên bị đánh bay ra ngoài.

Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều sợ ngây người, kể cả quận chúa.

Bọn họ không ngờ người này còn dám đánh cả Quận trưởng!

Người đứng đầu của một quận giống như đại tướng ở biên cương, có quyền lực và địa vị cực cao!

Không ai dám đắc tội với một quan chức cấp cao như vậy!

Nhưng bây giờ Diệp Phàm lại tát vào mặt Quận trưởng quận Thiên Thục ngay trước mặt mọi người, lá gan thật sự rất lớn!

"Cậu..."

Lý Nguyên bị Diệp Phàm tát ngã xuống đất, miệng phun ra máu, nửa mặt đỏ bừng sưng tấy, ánh mắt vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

"Bắn hắn đi!"

Lập tức, Lý Nguyên trực tiếp ra lệnh.

Những chiến sĩ quân Quận Vệ đang định bóp cò súng trong tay, trong khi những người khác thì sợ hãi lùi lại vì sợ bị ảnh hưởng.

"Dừng tay!"

Đột nhiên giọng nói của Hoa Hồng Đỏ vang lên.

Cô ta búng tay một cái, một nhóm người khác xuất hiện, giằng co với chiến sĩ quân Quận Vệ.

"Hoa Hồng Đỏ?"

"Cô muốn làm gì? Cô muốn đối địch với triều đình à?"

Vẻ mặt Lý Nguyên lạnh lùng nhìn Hoa Hồng Đỏ, lớn tiếng hét lên.

"Lý đại nhân, tôi đương nhiên không dám đối địch với triều đình, nhưng tôi và công tử này có mối quan hệ không đơn giản, ông không thể động vào hắn!"

Hoa Hồng Đỏ nói.

"Nếu tôi nhất định phải đụng thì sao?"

Lý Nguyên lạnh lùng hét lên.

"Nếu Lý đại nhân nhất quyết đụng vào Diệp công tử thì tất cả sản nghiệp và chi nhánh của thương hội Thiên Long ở quận Thiên Thục của chúng tôi sẽ rút khỏi quận Thiên Thục!"

Lúc này Mai Hà nhìn Lý Nguyên, bình tĩnh nói.

"Mai tiên sinh~"

Lý Nguyên nhìn Mai Hà với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Nếu hôm nay Lý đại nhân muốn động đến Diệp công tử, thì tôi e rằng mọi hợp tác giữa thương hội Thiên Long của chúng tôi và quận Thiên Thục sẽ bị chấm dứt, bao gồm cả việc phát triển và đầu tư các sản nghiệp lớn đều sẽ dừng lại hết, thậm chí rút khỏi quận Thiên Thục!"

Mai Hà đẩy cặp kính gọng vàng lên, nhìn Lý Nguyên và nói.

Ôi!

Nghe được lời nói của Mai Hà, sắc mặt của Lý Nguyên trông rất xấu xí, những người khác thì đều ngạc nhiên.

Thương hội Thiên Long đã phát triển một số lượng lớn các dự án và chi nhánh sản nghiệp lớn ở quận Thiên Thục, chiếm 40% toàn bộ nền kinh tế của quận Thiên Thục.

Một khi thương hội Thiên Long chấm dứt tất cả các dự án sản nghiệp lớn ở quận Thiên Thục và rút khỏi Quận Thiên Thục, chắc chắn đó sẽ là một đòn chí mạng đối với nền kinh tế của quận Thiên Thục, sẽ trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ kinh tế của quận Thiên Thục, thậm chí gây ra tình trạng hỗn loạn lớn!

Hậu quả này cho dù Lý Nguyên là Quận trưởng cũng không thể chấp nhận được!

"Mai tiên sinh, lẽ nào cậu và tên này có quan hệ gì?"

Lúc này, Lý Nguyên kinh ngạc nhìn Mai Hà.

"Diệp công tử là khách quý hàng đầu của thương hội Thiên Long chúng tôi, ông động đến hắn tức là đánh vào mặt thương hội Thiên Long, đương nhiên thương hội Thiên Long chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn!"

"Một khi thương hội Thiên Long của chúng tôi rút khỏi quận Thiên Thục, hậu quả sẽ ra sao, tốt nhất Lý đại nhân nên suy nghĩ kỹ!"

Mai Hà lạnh lùng, đầy uy nghiêm nhìn Lý Nguyên hét lên.

Là người phụ trách khu vực phía Tây Nam của thương hội Thiên Long, thân phận và địa vị của Mai Hà không hề thấp hơn Quận trưởng!

Hơn nữa vì sự phát triển kinh tế của quận Thiên Thục, Lý Nguyên còn phải nịnh bợ Mai Hà.

Nghe thấy sự nguy hiểm trong lời nói của Mai Hà, sắc mặt Lý Nguyên vô cùng khó coi, lông mày nhíu lại, ánh mắt liên tục lóe lên, trong lòng đang suy nghĩ.

Nếu hôm nay ông ta không bắt giữ Diệp Phàm, không chỉ không thể bàn giao với Xuyên Vương, ngay cả phía Hoàng Bộ Quyền cũng không bàn giao được.

Người chống lưng cho ông ta trong triều là Hoàng Bộ Quyền, đối phương đã phái người đến thông báo với ông ta đối phó Diệp Phàm, nếu ông ta không giải quyết được tên này thì ông ta sẽ gặp rắc rối.

Nhưng một khi ông ta bắt được Diệp Phàm, thương hội Thiên Long sẽ rút khỏi quận Thiên Thục, toàn bộ nền kinh tế của quận Thiên Thục sẽ hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó những ảnh hưởng và hỗn loạn phát sinh, e rằng chức quận trưởng này của ông ta cũng xong đời ngay lập tức.

Lúc này, Lý Nguyên rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan!

Hử?

Lý Nguyên suy nghĩ mấy chục giây, chợt nghĩ tới cái gì, đột nhiên trừng mắt, ngã xuống đất ngất đi.

"Quận trưởng!"

Những người khác khi nhìn thấy Lý Nguyên ngất xỉu trên mặt đất đều giật mình, lần lượt hét lên.

Thấy vậy Diệp Phàm cười lạnh, tên này đúng là giỏi thật, còn nghĩ ra chiêu giả vờ ngất xỉu.

Đúng vậy, Lý Nguyên đang giả vờ ngất xỉu.

Trong tình huống này, ông ta chỉ có thể giải quyết vấn đề nan giải này bằng cách giả vờ ngất xỉu.

Đến lúc đó, cho dù Xuyên Vương và Hoàng Bộ Quyền trách phạt xuống, ông ta cũng có lý do để lấp liếm cho qua.

"Quận trưởng ngất xỉu, còn không mau đưa Quận trưởng đến bệnh viện!"

Lúc này, Đoạn Thiên Bằng kêu lên.

Bây giờ Lý Nguyên đã ngất đi, thân phận cao nhất là Tổng đốc Đoạn Thiên Bằng.

Ông ta ra lệnh, chiến sĩ nhanh chóng khiêng Lý Nguyên lên rồi rời khỏi đây.

"Tất cả mọi người lập tức rút lui!"

Ngay lập tức, Đoạn Thiên Bằng ra lệnh, ánh mắt quét về phía quận chúa: "Quận chúa, tôi sẽ đưa người về!"

"Ông... ông thật sự muốn trở thành kẻ thù của phủ Xuyên Vương sao?"

Quận chúa chỉ vào Đoạn Thiên Bằng hét lên.

"Quận chúa, mời quay về!"

Đoạn Thiên Bằng lạnh lùng nói.

"Ông... ông chờ đó cho bổn quận chúa!"

Quận chúa chỉ vào Đoạn Thiên Bằng tức giận hét lên, quay người rời khỏi đây.

Đoạn Thiên Bằng nhìn Diệp Phàm một cái rồi mang người rời đi.

Mọi người trong đại sảnh thấy cảnh này đều rất kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy, tên này lại không gặp vấn đề gì cả!

Trong lúc này, mọi người đều nhìn Diệp Phàm với những biểu cảm khác nhau.

Về phần Mục Thiên Lăng, con trai của Mục tướng quân, ánh mắt âm trầm nhìn Diệp Phàm, không nói một lời, được người của mình giúp đỡ rời đi.

Nhưng rõ ràng, khoản nợ này chắc chắn sẽ không được giải quyết như vậy!

Nhưng Diệp Phàm lại không để ý tới điểm này, hắn nhìn về phía gia chủ nhà họ Trương: "Gốc Hoả Linh Chi ngàn năm này chắc là thuộc về tôi chứ?"

"Đúng... đúng!"

Gia chủ nhà họ Trương phản ứng lại sau khi kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm gật đầu liên tục.

Khi Diệp Phàm chuẩn bị lấy thẻ để thanh toán 30 tỷ, Mai Hà vội vàng tiến lên nói: "Diệp công tử, sao có thể để ngài trả được, 30 tỷ này tôi sẽ thanh toán, ngài chỉ cần đến lấy gốc Hỏa Linh Chi ngàn năm đó là được!"

Những người khác nghe Mai Hà nói vậy, đều ghen tị không thôi, là 30 tỷ đó, lại có người muốn dành trả, đãi ngộ này tốt quá!

Nhưng có thể làm cho Mai Hà coi trọng đến mức không ngần ngại uy hiếp quận trưởng, còn bỏ ra 30 tỷ, điều này cho thấy thân phận của Diệp Phàm cao đến mức nào!

"Vậy thì cảm ơn nhé!"

Diệp Phàm nhìn thoáng qua Mai Hà, nói: "Tôi nhớ anh rồi!"

"Công tử khách sáo rồi!"

Mai Hà khiêm tốn nói, nghe được câu nói tiếp theo của Diệp Phàm, trong lòng cảm thấy vui mừng,

Y đã giúp Diệp Phàm đến thế, hơn nữa còn cố tình bỏ ra 30 tỷ là để được Diệp Phàm thưởng thức, rút ngắn quan hệ với hắn, từ đó nâng cao địa vị của y trong thương hội Thiên Long.

Dù sao có thể được Nhan Lão coi trọng không ngần ngại đắc tội với Hứa Tài Thần, thân phận nhất định cực kỳ bất phàm, nếu có thể thiết lập quan hệ, đó sẽ là một cơ hội lớn!

Nghe được câu này của Diệp Phàm, Mai Hà biết mình đã nhận được sự thưởng thức của đối phương, trong lòng đương nhiên mừng rỡ!

Tiếp theo, Diệp Phàm lấy được Hoả linh Chi ngàn năm rồi cùng các cô gái rời khỏi nơi này.

Khi Diệp Phàm rời đi, mọi người ở hiện trường đều có biểu cảm khác nhau, rất nhiều người trong số họ đang lén lút nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Ngay khi đám người Diệp Phàm bước ra khỏi câu lạc bộ bữa tối từ thiện, Đoạn Thiên Bằng đã đi tới, cung kính kêu hắn: "Thiếu chủ!"

"Quân đoàn trưởng Đoạn, bây giờ quân đoàn trưởng Đồ Phu, quân đoàn trưởng Mục đều đã trở về quân Thiên Sách, ông không có ý định quay về sao?"

Diệp Phàm dò hỏi Đoạn Thiên Bằng.

"Tôi thực sự đã định xin chuyển về quân Thiên Sách, chỉ là phía trên không đồng ý!"

Đoạn Thiên Bằng nói.

"Không đồng ý?"

Diệp Phàm nhướng mày.

"Không nói về chuyện này nữa, thiếu chủ ngài mau rời khỏi quận Thiên Thục càng sớm càng tốt."

"Ngài đã đắc tội với con gái của Xuyên Vương, Xuyên Vương sẽ không từ bỏ ý định, Xuyên Vương là một trong tám thân vương của Long Quốc, quyền thế đầy trời, Tây Nam là địa bàn của Xuyên Vương, nếu ông ta muốn ra tay thì thiếu chủ sẽ gặp nguy hiểm!"

Đoạn Thiên Bằng đối mặt với Diệp Phàm, vẻ mặt lo lắng nói.

"Quân đoàn trưởng Đoạn, ông không cần lo lắng, tôi không sao!"

"Ông đổi đến nơi khác, tôi sẽ tìm người hỗ trợ!"

"Ngược lại là ông, lần này ông làm trái lệnh quận chúa, ông phải cẩn thận!"

Diệp Phàm nói.

"Được!"

Đoạn Thiên Bằng gật đầu.

Sau đó, Diệp Phàm và Đoạn Thiên Bằng tách ra, trực tiếp đi về phía trụ sở.

"Chàng trai trẻ, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chương 253: Cửu Đại Thiên Vương!

Lúc này Mộ Dung Vân Thiên dẫn theo một đoàn người xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.

Mỗi một người bên cạnh anh ta đều là võ giả Nhân Cảnh cửu trọng trở lên, trong đó còn có người cầm súng ống chĩa về phía Diệp Phàm.

“Là anh à!”

Diệp Phàm bĩu môi nhìn Mộ Dung Vân Thiên.

“Ranh con, tao còn chưa tìm mày báo thù thì mày đã tự mình dâng tới tận cửa, vừa lúc, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bày học!”

“À đúng rồi, quên nói cho mày biết, Lưu Ly sắp gả cho tao rồi!”

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thiên lạnh lẽo.

“Thế à? Vậy thì chúc mừng hai người, nhưng mà cũng phải làm sáng tỏ một chút, tôi và cô Thượng Quan không có bất cứ quan hệ gì!”

Diệp Phàm đáp.

“Ranh con, mày nghĩ nói như vậy thì tao sẽ bỏ qua cho mày sao?”

“Lên hết cho tôi!”

Mộ Dung Vân Thiên khinh thường nhìn Diệp Phàm.

Hắn ra lệnh cho đám người đi theo mình.

Đám võ giả kia trực tiếp lao về phía Diệp Phàm.

Lúc này, Hoa Hồng Đỏ ra tay đánh ngã toàn bộ đám võ giả, cho dù là võ giả có thực lực Huyền Cảnh thì cũng không chịu nổi một đòn tấn công!

“Nổ súng!”

Thấy vậy, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thiên lạnh đi, hắn hô lớn.

Mấy tay súng bên cạnh chuẩn bị nhắm thẳng vào Diệp Phàm!

Phụt phụt phụt!!!

Đúng lúc này, một tia sắc lẹm chợt lóe ngang trước mắt bọn họ rồi biến mất.

Bàn tay cầm súng của họ đồng loạt bị cắt đứt, máu tươi phun ra.

Vụt!

Lại là một tia sáng lạnh lẽo vút qua, trên cổ họng của đám tay súng này đã ứa máu.

Tất cả đều không kịp phản ứng, ngã trên mặt đất chết không nhắm mắt!

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thiên thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Khi hắn hoàn hồn thì một con dao găm đã kề ở trên cổ, người ra tay chính là U Ảnh.

“Các người muốn làm gì? Tôi là đại thiếu gia nhà Mộ Dung!”

Mộ Dung Vân Thiên lập tức kêu lên.

“Tôi đã nói tôi và Thượng Quan Lưu Ly không có quan hệ gì, nhưng anh còn muốn ra tay với tôi, nếu đã thì cũng không trách được tôi!”

“Giết!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Ầm!!!

Ngay lúc U Ảnh chuẩn bị giết Mộ Dung Vân Thiên.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện đánh về phía U Ảnh, vẻ mặt người nọ như cứng lại, sau đó vung dao găm để ngăn cản.

Đòn tấn công này khiến cơ thể U Ảnh lùi về phía sau, ông khẽ rên một tiếng, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.

“Vân Thiên không sao chứ?”

Người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh Mộ Dung Vân Thiên.

“Con không sao, chú hai, sao chú lại tới đây?”

Mộ Dung Vân Thiên ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa mới tới.

Người này chính là chú hai của Mộ Dung Vân Thiên - Mộ Dung Thần.

“Ba cháu lo lắng cho cháu nên bảo chú tới xem, không ngờ là thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện!”

Mộ Dung Thần nói.

“Chú hai, chú tới đúng lúc lắm, giết chết tên khốn kiếp này cho cháu!”

Ngay sau đó, Mộ Dung Vân Thiên chỉ vào Diệp Phàm nói với vẻ mặt lạnh như băng.

“Người trẻ tuổi, dám ra tay với thiếu gia nhà Mộ Dung, lá của cậu cũng ngươi không nhỏ đấy!”

Ánh mắt Mộ Dung Thần nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

“Anh ta cứ thích trêu chọc tới tôi, vậy thì cũng không thể trách tôi được !”

Diệp Phàm lạnh lùng đáp.

“Dám động đến người nhà Mộ Dung, nhất định phải trả giá lớn!”

Mộ Dung Thần trực tiếp quát.

Dứt lời, ông ta lao nhanh tới, đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.

Ầm!!!

Đối mặt với đòn tấn công của Mộ Dung Thần, Diệp Phàm cũng đánh trả một chưởng, khiến đối phương bay ngược ra ngoài.

Phụt phụt!!!

Cơ thể Mộ Dung Thần lui mấy chục mét về phía sau, ông ta quỳ trên mặt đất hộc máu, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Thực lực của ông ta đã đạt tới Huyền Cảnh bát trọng, nhưng ngay cả một chiêu của Diệp Phàm cũng không đỡ được.

Sao có thể như vậy?

Người này tuổi còn trẻ mà sao lại có thể lợi hại như thế?

Diệp Phàm đi về phía chú cháu nhà này.

Ngay lúc mọi người đang chú ý đến Mộ Dung Thần và Mộ Dung Vân Thiên thì.

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng Diệp Phàm, thanh kiếm sắc bén muốn đâm vào nơi trí mạng của hắn.

Thanh kiếm này có tốc độ nhanh đến cực hạn, giống như tia chớp lóe lên rồi biến mất, căn bản khiến cho người khác không phát hiện được.

Nhưng khi thanh kiếm sắp đâm trúng Diệp Phàm, bóng người lại biến mất tại chỗ một cách quỷ dị.

Người phía sau chém trượt, thanh kiếm như xé rách không khí, sức mạnh tỏa ra xung quanh

Lúc này, U Ảnh, Hoa Hồng Đỏ, đám người Đường Sở Sở mới kịp phản ứng, vẻ mặt ai nấy đều thay đổi.

Bọn họ nhìn qua thì thấy một người đàn ông mặc đồ đen, hai tay cầm kiếm, trên người cũng không để lộ bất cứ hơi thở nào.

Người này chính là kiếm khách mạnh nhất của gia tộc Ito - Ito Ichiken!

Sau khi chém Diệp Phàm thất bại, hai mắt hắn trừng lớn, lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đây là lần đầu tiên hắn ra tay thất bại.

Trước kia, cho dù gặp phải cường giả nào thì đều ngăn không nổi một kiếm của hắn!

Nhưng hôm nay, kiếm của hắn lại chém vào khoảng không!

Nhưng mà tốc độ phản ứng của Ito Ichiken cũng rất nhanh.

Sau khi chém vào khoảng không, hắn muốn rút lui nhưng đã muộn.

Vụt!

Ngay khi Ito Ichiken chuẩn bị rút lui thì một thanh kiếm khác đã đặt ở trên cổ, Diệp Phàm cầm trong tay thanh kiếm ngắn màu đen đang đứng cạnh hắn.

Chỉ trong vòng một giây đồng hồ, Diệp Phàm đã biến mất khỏi tầm mắt của Ito Ichiken rồi lại xuất hiện sau lưng hắn ta, tốc độ này có thể nói như là dịch chuyển tức thời.

Ito Ichiken căn bản không nhận ra Diệp Phàm đã ở phía sau.

Kết quả trong nháy mắt hắn đã bị bắt!

Điều này khiến trong lòng Ito Ichiken như cơn sóng ngầm, thậm chí còn có chút sợ hãi!

Người này thật đáng sợ!

“Nói ra lai lịch!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Tôi sẽ không trả lời!”

Ito Ichiken lạnh giọng đáp.

Phụt!!!

Trong nháy mắt, Diệp Phàm vung một kiếm giết chết kiếm khách mạnh nhất được gia tộc Ito bồi dưỡng, không một chút dây dưa!

Không nói thì đi chết đi!

Đây chính là nguyên tắc của Diệp Phàm!

Điều tra rõ ràng thân phận của hắn!

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hoa Hồng Đỏ.

“Vâng, thưa thiếu chủ!”

Hoa Hồng Đỏ gật đầu.

Lúc này, Mộ Dung Thần đã nhân cơ hội mang theo Mộ Dung Vân Thiên chạy trốn.

Bịch bịch bịch!!!

Ngay khi đám Diệp Phàm chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, bọn họ muốn đến xem thử.

Một đám người đang đánh nhau cách dạ hội từ thiện không đến ba trăm mét.

Thực lực của hai bên đều rất mạnh, trong đó một bên chính là Bạch Ưng Long Quân và cường giả của điện Long Vương, bên còn lại thì mặc đồ giống nhau.

Cả hai bên có tổng cộng có hơn trăm võ giả đang chém giết lẫn nhau.

Bạch Ưng Long Quân đối phó với ba người đàn ông khoác áo choàng.

Thực lực của cả bốn người này đều vượt trên Địa Cảnh, sức chiến đấu cực kỳ khủng bố, đánh cho mặt đất xuất hiện cả vết nứt, mọi thứ xung quanh đều bị phá hủy.

“Vậy mà lại có người dám ra tay với Long Quân của điện Long Vương?”

“Kẻ nào to gan như vậy?”

Hoa Hồng Đỏ nhìn thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên.

Ầm!!!

Lúc này, Bạch Ưng Long Quân tung móng vuốt đấu lại đòn tấn công của ba người. Hai bên chạm nhau truyền ra một tiếng vang thật lớn.

Bịch bịch bịch!!!

Cả bốn người đều lui về phía sau, trên mặt đất in hằn dấu bàn chân!

“Không hổ là Bạch Ưng Long Quân, quả nhiên lợi hại, Tam Đại Thiên Vương cùng lên mà cũng không chiếm được thế thượng phong!”

Một trong ba người này nhìn Bạch Ưng Long Quân lạnh lùng nói.

“Chỉ để đối phó với tôi mà Thiên Võng phái cả ba trong Cửu Đại Thiên Vương, tôi đây quả thật là rất được Thiên Võng xem trọng!”

Bạch Ưng Long Quân cười lạnh nói.

“Bất kể là ai của điện Long Vương thì Thiên Võng chúng tôi đều rất coi trọng, nếu là Bạch Ưng Long Quân bằng lòng gia nhập Thiên Võng, tôi tin là chủ nhân sẽ còn xem trọng ông hơn cả mấy đại thiên vương như tôi!”

Một người khác lên tiếng.

Ba người bọn họ chính là Thiên Vương thứ tư, thứ năm và thứ sáu trong Cửu Đại Thiên Vương của Thiên Võng.

“Tôi cũng đã đến tuổi này rồi, làm một Long Quân nho nhỏ là đủ, được Thiên Võng các người xem trọng, tôi sợ mình nhận không nổi!”

Bạch Ưng Long Quân lạnh giọng đáp.

“Bạch Ưng Long Quân, chỉ cần ông đồng ý quy thuận Thiên Võng, tổ chức có thể giúp ông ngồi lên cái ghế Long Vương, quản lý điện Long Vương, vụ giao dịch này ông cảm thấy thế nào?”

Tứ Thiên Vương nhìn Bạch Ưng Long Quân nói.

“Bản Long Quân nếu muốn ngồi lên ghế Long Vương, chỉ cần bản lĩnh của ông đây là đủ, không cần Thiên Võng các người nhọc lòng!”

“Nhưng mà Thiên Võng lại dám bước chân vào Long quốc, lẽ nào các người đã quên cảnh cáo của điện chủ Long Vương ta năm đó sao?”

“Chẳng lẽ Cửu Đại Thiên Vương lại muốn đổi mới thêm lần nữa?”

Bạch Ưng Long Quân lạnh lẽo nhìn Tam Đại Thiên Vương.

Ba người này nghe Bạch Ưng Long Quân nói xong thì vẻ mặt đều thay đổi.

Mười tám năm trước, vì để Thiên Võng phát triển thế lực ở Long Quốc, bọn họ muốn diệt trừ điện Long Vương, kết quả chọc cho điện chủ tức giận, một mình đối phương tàn sát mấy vạn cường giả của Thiên Võng, giết sạc Cửu Đại Thiên Vương, hơn nữa còn cảnh cáo, nếu Thiên Võng còn dám bước chân vào Long Quốc thì sẽ tự tay diệt sạch Thiên Võng!

Trận chiến đó, Thiên Võng tổn thất nghiêm trọng, Cửu Đại Thiên Vương chết hết.

Cửu Đại Thiên Vương bây giờ đều là thượng vị sau trận chiến năm đó!

Đoạn quá khứ này là một nỗi sỉ nhục lớn với Thiên Võng!

Hôm nay Bạch Ưng Long Quân nhắc tới khiến cho vẻ mặt của Tam Đại Thiên Vương vô cùng khó coi.

“Bạch Ưng Long Quân, ông đã không biết đầu như vậy thì đừng trách chúng tôi!”

Tứ Thiên Vương lạnh lùng quát.

Cả ba cầm vũ khí tấn công về phía Bạch Ưng Long Quân.

“Hừ!”

Bạch Ưng Long Quân nhìn ba người đang vọt tới, ông hừ lạnh một tiếng, hai tay hóa thành móng vuốt rồi ra tay điên cuồng.

Bịch bịch bịch!!!

Lúc này, Bạch Ưng Long Vương dùng móng vuốt sắc bén tấn công Tam Đại Thiên Vương, thậm chí còn liên tục đánh lui họ.

Ầm ầm ầm!!!

Rất nhanh, tiếng vang như sấm truyền ra.

Tam Đại Thiên Vương bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất hộc máu.

“Mấy người còn kém xa Cửu Đại Thiên Vương năm xưa!”

“Chỉ dựa vào ba người cũng muốn đối phó bản Long Quân? Thiên Võng coi ông đây già không làm ăn được gì sao?

Bạch Ưng Long Quân khinh thường nói.

Vút!!!

Đúng lúc này, tiếng xé gió chói tai đột ngột vang lên.
Chương 254: Đại đồ đệ của Y Thánh Quỷ Cốc

Lúc này, một mũi tên sắc bén lao về phía Bạch Ưng Long Quân.

Mũi tên xé gió mà đến, mang theo năng lượng vô cùng đáng sợ.

Vẻ mặt Bạch Ưng Long Quân cứng lại, thân thể chợt lóe tránh thoát được mũi tên.

Vút vút vút!!!

Nhưng ngay sau đó, ba mũi tên bắn ra cùng lúc hướng về phía Bạch Ưng Long Quân, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh!

Bạch Ưng Long Quân trực tiếp ra tay hủy đi ba mũi tên.

Kết quả, một mũi tên màu đen đột ngột xuất hiện, hoàn toàn không cho ông ta cơ hội phản ứng, mũi tên đâm thẳng vào giữa ngực.

Nhưng dù sao Bạch Ưng Long Quân cũng đường đường là Long Quân, phản ứng vẫn rất nhanh, ở thời điểm then chốt ông nghiêng người, mũi tên kia đâm vào bả vai khiến ông liên tục lui về phía sau, nửa quỳ trên mặt đất!

Phụt!

Bạch Ưng Long Quân phun ra máu, ánh mắt híp lại, trầm giọng nói: “Kẻ nào lén lút bắn tên, đi ra!”

Bịch bịch bịch!!!

Một người mặc đồ đen bước ra từ trong tối, một tay hắn cầm cây cung đen, một tay cầm mũi tên, sau lưng còn dắt theo ba tên chưa bắn!!!

“Cửu Tiễn hộ pháp!”

Ba bị Thiên Vương nhìn vị người cầm cung thì ngạc nhiên nói.

Người này chính là Cửu Tiễn hộ pháp, một trong tứ đại hộ pháp của Thiên Võng, khả năng bắn cung của hắn ta còn kinh khủng hơn cả súng ống.

Đối phương chỉ bắn chín mũi tên, không một ai sống sót dưới chín mũi tên này.

Vậy nên tự xưng là Cửu Tiễn!

“Ông rất khá, có thể khiến tôi bắn liên tục năm mũi tên mới trúng được!”

Cửu Tiễn hộ pháp nhìn Bạch Ưng Long Quân lạnh lùng nói.

“Xem ra hiện tại Thiên Võng có không ít cường giả nhỉ!”

“Đúng là đổi giang sơn mới xuất hiện nhân tài!”

“Khụ khụ!!!”

Bạch Ưng Long Quân lạnh nhạt nhìn Cửu Tiễn rồi ho khan một trận.

Mà vị Cửu Tiễn hộ pháp này trực tiếp đi về phía Bạch Ưng Long Quân.

Thuộc hạ của Long Quân đều bị cường giả Thiên Võng cuốn lấy không thể phân thân!

Vút!!!

Ngay khi Cửu Tiễn chuẩn bị bắt lấy Bạch Ưng Long Quân thì lại có một tiếng xé gió truyền đến.

Tiếng xé gió này không phải mũi tên nhọn, mà là tới từ một cây châm bạc còn nhỏ hơn vô số lần.

Châm bạc như mũi tên bắn về phía Cửu Tiễn hộ pháp.

Lúc này, hai mắt Cửu Tiễn hộ pháp trừng lớn, hắn không kịp bắn tên, chỉ có thể vung trường cung trong tay.

Châm bạc siêu nhỏ lại xuyên thủng trường cung được đặc chế trong tay hắn.

Răng rắc!

Cây trường cung lập tức gãy nát, trở thành đồ bỏ đi!

Vẻ mặt Cửu Tiễn hộ pháp lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn quanh, nói: “Rút lui!”

Cửu Tiễn hộ pháp ra lệnh một tiếng, trực tiếp rút lui.

Ba vị Thiên Vương cũng có biểu cảm tương tự, bọn họ đứng dậy rút quân, các cường giả Thiên Võng khác cũng ngừng chiến đấu.

“Long Quân đại nhân, ông không sao chứ?”

Lúc này, điện chủ phân điện Long Vương ở quậnThiên Thục – Từ Xuyên bước nhanh tới, lo lắng hỏi.

“Xin hỏi vị cao nhân nào vừa ra tay?”

Ánh mắt Bạch Ưng Long Quân nhìn xung quanh.

“Đi thôi!”

Diệp Phàm ở phía xa thản nhiên nói.

Cây châm bạc vừa rồi là do hắn bắn ra, nhưng hiện tại hắn cũng không có ý định gặp mặt vị Long Quân này.

“Đi!”

Bạch Ưng Long Quân kêu vài tiếng thấy không ai xuất hiện, ánh mắt ngưng tụ rồi trầm giọng nói.

Đoàn người bọn họ cũng nhanh chóng rời đi.

Cùng lúc đó, phủ Xuyên Vương.

Khi Xuyên Vương chuyện xảy ra trong tiệc từ thiện, vẻ mặt ông trầm xuống, giận dữ quát: “Gọi Lý Nguyên tới đây, nếu ông ta không đến thì không cần phải làm cái chức quận trưởng nữa!”

Chưa đến mười phút, Lý Nguyên đã xuất hiện ở phủ Xuyên Vương.

“Xin lỗi vương gia, vừa rồi tôi đột nhiên té xỉu, chậm trễ việc Vương gia giao phó, xin Vương gia giáng tội!”

Lý Nguyên trực tiếp quỳ xuống nói với Xuyên Vương.

“Hừ, Lý Nguyên ông cũng thật biết kiếm cớ đấy!”

“Ông sợ thương hội Thiên Long uy hiếp, lẽ nào không sợ bổn vương sao?”

“Có tin bây giờ bản vương lấy mạng của ông hay không?”

Xuyên Vương hung ác nói.

“Vương gia bớt giận!”

Lý Nguyên vội vàng lên tiếng.

“Ông để kẻ làm con gái tôi bị thương chạy mất, hiện tại ông chỉ có hai con đường, một là tìm được người kia, hai là ông phải chết!”

Xuyên Vương lạnh lùng quát.

Vẻ mặt Lý Nguyên thay đổi, toàn thân run rẩy nói: “Vương gia, tôi nhất định sẽ tìm được người!”

“Ông tìm bằng cách nào?” Xuyên Vương nhìn chằm chằm Lý Nguyên.

Lý Nguyên lập tức nói với Xuyên Vương.

“Được, cứ làm theo cách của ông, nhớ kỹ, nếu ngày mai bản vương không gặp được người, thì ông sẽ phải chết!”

Xuyên Vương uy nghiêm quát lớn.

Lý Nguyên vội vàng gật đầu.

Nhà họ Trương, gia chủ đi vào một căn phòng bí mật ở bên trong.

Nơi này có một bóng người đang ngồi.

“Đại nhân, Hỏa Linh Chi ngàn năm đã bị người ta lấy mất, hiện tại tất cả các thế lực đều đang để ý tới!”

Gia chủ nhà họ Trương khom người nói.

“Được, đi chuẩn bị một chút, lui đi!”

Người này có giọng nói khàn khàn, toàn thân được bao phủ bởi một chiếc áo choàng màu đen, không thấy rõ hình dáng, lộ ra vẻ vô cùng bí hiểm!

Cùng lúc, đâu đó ở Tây Nam.

Đệ nhất quân đoàn trưởng quân Thiên Lang – Mạc Lâm và Sơn Dương Hồ của nhà Ito lại gặp nhau.

“Quân chủ, vừa mới nhận được tin tức, chiến bộ đã phái tiểu đội Long Hồn đến Tây Nam, sợ là phát hiện ra chuyện của chúng ta, tạm thời dừng hợp tác lại!”

Mạc Lâm nói với đối phương.

Ngay lập tức, vẻ mặt của ông ta thay đổi: “Mạc quân đoàn trưởng, quặng mỏ kia đang khai thác, nếu bây giờ dừng lại e là sẽ chậm trễ thời gian, tới khi đó khả năng bị phát hiện sẽ cao hơn!”

“Nhưng bây giờ người của Long Hồn đến, nếu không dừng lại, một khi bị phát hiện thì chúng ta đều phải chết!”

Mặc Lâm quát lớn.

Tôi có cách đối phó với người của Long Hồn!

Sơn Dương Hồ nói.

“Chỉ bằng tộc Ito các người cũng muốn đối phó với Long Hồn?”

Mạc Lâm nhíu mày, nhìn đối phương.

“Chúng tôi không đối phó được, nhưng có người có thể đối phó!”

Lão giả vuốt vuốt chòm râu rồi đáp…

“Ai?”

Mạc Lâm tò mò.

“Sợ là Mạc quân đoàn trưởng cũng không biết, chiến bộ của Lưu Ly quốc và Anh quốc chúng tôi, còn cả sáu nước còn lại đều đã phái một đội ngũ cường giả tinh nhuệ đến Tây Nam, nếu như có bọn họ ra tay, đối phó với Long Hồn chỉ là việc dễ như trở bàn tay!”

Đối phương lên tiếng đáp.

“Cái gì?”

“Có chuyện này? Tám nước các người muốn làm gì?”

Nghe được tin tức này, Mạc Lâm khiếp sợ nói.

“Mạc quân đoàn trưởng cũng không cần quan tâm tới chuyện này, chỉ cần biết đám người của Long Hồn phải chết, hơn nữa cũng sẽ không liên lụy đến chúng ta là được!”

Sơn Dương Hồ thản nhiên đáp.

Chớp mắt, một ngày mới đã đến!

Diệp Phàm tỉnh dậy nói chuyện với Đường Sở Sở một lúc liền bị Hoa Hồng Đỏ dẫn tới một nơi.

Nơi hắn đến là địa điểm tổ chức cuộc thi y đạo thế giới lần này.

Cùng lúc đó, đoàn người bước ra khỏi sân bay Thục Châu, dẫn đầu là một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quanh tỏa ra hơi thở vô cùng thần bí.

“Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi thẳng tới điểm tổ chức cuộc thi y đạo sao?”

Người đàn ông mặc đồ đen ở phía sau lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên, chắc là người của Quỷ Cốc đã đến, hôm nay để cho đại sư huynh này đi mở mang kiến thức kiến thức một chút, xem bọn họ giỏi tới đâu!”

Người đàn ông cười gian tà, ánh mắt lóe lên vẻ yêu dị.

Hắn ta chính là đại đồ đệ từng được Y Thánh Quỷ Cốc thu nhận - Phong Vô Ngân!
Chương 255: Thầy thuốc tề tựu

Thục Châu, cả trong lẫn ngoài tòa nhà nào đó được một đám người canh phòng bảo vệ.

Bất cứ ai ra vào đều vào phải trình giấy chứng nhận. Đây là nơi tổ chức cuộc thi Y đạo thế giới!

Lúc này, mấy trăm thầy thuốc thiên tài đến từ trong và ngoài nước, cùng với các giáo sư, bậc thầy Y khoa đều tề tựu về đây. Những người này đều là nhân tài kiệt xuất trong giới Đông Tây y!

Chỉ cần có giấy phép hành nghề y hoặc được bậc thầy y học giới thiệu là có thể tham gia cuộc thi Y đạo này.

Mà cuộc thi Y đạo còn là một cơ hội hiếm có để nâng cao trình độ y thuật và mở mang kiến thức.

Mỗi lần tổ chức cuộc thi Y đạo sẽ có đông đảo thầy thuốc đến dự, cho dù không giành được thứ hạng cao thì cũng có thể mở mang kiến thức, thậm chí học tập y thuật cao siêu!

Trong tòa này này chia thành từng khu vực dành cho các tinh anh Y đạo của các quốc gia khác nhau.

Cuộc thi Y đạo lần này có khoảng hơn hai mươi quốc gia cử đại biểu đến tham dự.

Khu vực trung tâm tất nhiên là dành cho thầy thuốc của Long quốc.

Trong đó, mấy người viện trưởng ngự y viện Hoa Ân, Khương Vân Hi, Lý Tử Huyên đều xuất hiện ở đây.

Hứa Thanh Lai trước đây từng xích mích với Diệp Phàm và Vương ngự y cũng có mặt. Tất nhiên còn có các ngự y khác.

"Viện trưởng, ông nói xem hôm nay Diệp thần y có đến không?"

Vương ngự y lên tiếng.

Sau sự việc lần trước, Vương ngự y vô cùng kính nể Diệp Phàm!

"Yên tâm đi, cậu ấy nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến!"

Hoa Ân đáp.

"Coi bộ các thầy thuốc mà các quốc gia cử tới lần này đều khó chơi. Nếu Diệp thần y không ra tay, e là Long Quốc chúng ta có giành được vị trí đầu!"

Một vị ngự y khác nhìn các thầy thuốc được các quốc gia cử tới, nét mặt nặng nề.

"Có Diệp thần y thì lần này chúng ta nhất định có thể giành vị trí thứ nhất!"

Khương Vân Hi tràn đầy lòng tin.

"Thời giờ đúng là ai cũng dám gọi thần y, không sợ người ta cười rụng răng!"

Lúc này, một giọng nói mỉa mai xen lẫn coi thường vang lên.

Một đoàn người đi tới.

Bọn họ chính là người của Y Các, dẫn đầu là mấy vị trưởng lão của Y Các.

Cung lão có thù oán với Diệp Phàm và Thôi lão có mặt trong tiệc tối từ tiện tối qua đều ở đây, ngoài ra còn có nhiều nam nữ trẻ tuổi, trong đó có hai đệ tử Y Các trước kia Diệp Phàm từng gặp.

Người vừa nói chuyện là một thanh niên lộ vẻ kiêu ngạo trong đội ngũ Y Các.

"Anh là ai mà nói nhảm ở đây?"

Lý Tử Huyên nhìn thanh niên này, bất mãn hừ mũi.

"Vị này là Thần Tinh, thầy thuốc thiên tài xếp thứ hai trong thế hệ trẻ Y Các chúng tôi!"

Người đàn ông thuộc Y Các, trước đây từng bị Diệp Phàm làm bẽ mặt, lập tức giới thiệu. Thanh niên kia vừa được giới thiệu thân phận, dáng vẻ càng kiêu ngạo hơn.

"Thầy thuốc thiên tài? Thôi đi, trước mặt Diệp thần y anh ta chả là cái thá gì!"

Lý Tử Huyên phản bác ngay.

Vẻ mặt của thầy thuốc thiên tài Thần Tinh trở nên lạnh lùng, mắt nhìn Lý Tử Huyên đăm đăm: "Diệp thần y mà cô vừa nhắc tới là một người trẻ tuổi?"

"Đúng vậy!"

Lý Tử Huyên trả lời.

"Ngay cả các chủ Y Các chúng tôi cũng không dám tự xưng là thần y. Một hậu bối trẻ tuổi như anh ta mà cũng xứng được gọi là thần y?"

"Thật nực cười!"

Thần Tinh khinh miệt ra mặt, lạnh lùng quát.

"Anh..."

Lý Tử Huyên còn muốn nói gì đó, nhưng bị Khương Vân Hi kéo lại.

"Thẩm lão, Thôi lão, Cung lão, đã lâu không gặp!"

Hoa Ân cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, cất tiếng chào mấy vị trưởng lão Y Các.

"Viện trưởng Hoa, đã lâu không gặp!"

Một vị trưởng lão Y Các dẫn đầu đáp lại. Ông ta là Thẩm Tòng Văn, đại trưởng lão của Y Các.

"Thần Tinh, không được ăn nói lung tung!"

Thẩm Tòng Văn quở trách Thần Tinh, sau đó nhìn Hoa Ân và nói: "Viện trưởng Hoa, đệ tử này của tôi thiếu lễ phép, mong ông thứ lỗi."

"Không sao, người trẻ tuổi mà, nóng tính chút cũng là chuyện bình thường!"

Hoa Ân cười khẽ.

"Nhưng mà viện trưởng Hoa này, ông phải dạy dỗ người bên cạnh mình đi, danh xưng thần y không phải ai cũng có thể gọi đâu!"

Thẩm Tòng Văn liếc nhìn Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên, lên tiếng nhắc nhở.

"Thẩm lão à, hai cô bé không nói sai, vị Diệp công tử kia quả thật đủ tư cách được gọi là thần y, hơn nữa còn là lá bài tẩy lớn nhất để giới Y đạo Long Quốc chúng ta thi đấu với thầy thuốc của các quốc gia khác trong lần này.

Hoa Ân nói thẳng.

"Ồ, vậy ư? Thế thì lão phu cũng muốn xem rốt cuộc người như thế nào mà được viện trưởng Hoa gọi là thân y."

Thẩm Tòng Văn trầm giọng nói.

"Cậu ấy sắp tới rồi."

Hoa Ân đáp.

"Hừ, có đại sư huynh của chúng tôi ở đây, không cần người khác thi đấu với thầy thuốc của các nước khác. Ở Long Quốc, trong số các thầy thuốc thế hệ trẻ có ai giỏi y thuật hơn đại sư huynh của chúng tôi chứ?"

Lúc này, một cô gái trẻ thuộc Y Các hừ mũi, vẻ mặt sùng bái.

Các đệ tử Y Các khác nhao nhao gật đầu tỏ ý tán thành.

Mà đại sư huynh trong lời nói của bọn họ chính là đệ tử thân truyền của các chủ Y Các, cũng là thầy thuốc thiên tài giỏi nhất Y Các, thậm chí y thuật còn giỏi hơn cả một đám bậc thầy Y đạo thế hệ trước, rất được các đệ tử Y Các sùng bái, còn được cho là ứng cử viên duy nhất cho vị trí đầu tiên của cuộc thi Y đạo.

"Xời, đại sư huynh gì chứ, chẳng là gì so với Diệp thần y của chúng ta!"

Lý Tử Huyên hừ mũi không chút khách khí.

"Cô..."

Cô gái Y Các kia trợn mắt trừng Lý Tử Huyên, hai bên không chịu lép vế!

"Hai cô ồn ào cái gì thế?"

Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Hai bóng người đi tới.

Một người mặc trường sam màu trắng, tóc mai hai bên bạc trắng, khoảng năm mươi tuổi.

Người còn lại khoảng hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt sắc nét, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng chững chạc.

Hai người này chính là các chủ Y Các Biên Mục và đệ tử thân truyền Thanh Vân của ông ta.

"Các chủ, đại sư huynh!"

Người của Y Các nhìn thấy hai người này liền rối rít chào hỏi.

"Các chủ Biên, đã lâu không gặp."

Hoa Ân nhìn Biên Mục, chắp tay chào.

"Viện trưởng Hoa, đã lâu không gặp!"

Biên Mục cũng chắp tay đáp lại.

"Trước mặt bao nhiêu người mà hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì nữa?"

Sau đó, Biên Mục khiển trách nữ đệ tử Y Các kia.

"Các chủ, tại bọn họ coi thường đại sư huynh mà!"

Nữ đệ tử kia ấm ức tố cáo.

"Đại sư huynh của các người vốn không bằng Diệp thần y của chúng tôi!"

Lý Tử Huyên khoanh tay, hừ mũi.

"Diệp thần y?"

"Không biết vị Diệp thần y này là..."

Biên Mục tò mò hỏi.

"Các chủ Biên, Diệp thần y là tuyển thủ mà ngự y viện chúng tôi cử tới tham gia cuộc thi Y đạo lần này. Bởi vì cậu ấy rất giỏi Y thuật nên được gọi là Diệp thần y!"

Hoa Ân giải thích.

"Tuyển thủ tham gia cuộc thi Y đạo? Vậy chẳng phải là cậu ấy chưa đến ba mươi tuổi sao?"

Biên Mục kinh ngạc nói.

Theo quy định, chỉ có người dưới ba mươi tuổi mới có tư cách tham gia cuộc thi Y đạo.

"Đúng vậy, cậu ấy mới hai mươi tuổi!"

Hoa Ân gật đầu.

"Hai mươi tuổi mà đã được gọi là thần y, xem ra vị Diệp công tử này không đơn giản!"

Trong mắt Biên Mục lóe lên tia sáng.

"Hừ, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng dám tự xưng là thần y, đúng là mặt dày!"

Đột nhiên, một giọng nói khinh bỉ vang lên. Lại có thêm một đám người đi vào.

Dẫn đầu là hai chàng trai trẻ, một người là tam thiếu gia Đường Môn Đường Thiên Phong, chàng trai còn lại mang vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt lạnh nhạt.

Mà người vừa lên tiếng là Đường Thiên Phong.

"Người của Đường Môn?"

"Vị này hẳn là nhị thiếu gia Đường Môn kế thừa y thuật Đường Môn phải không?"

Đầu tiên Biên Mục đưa mắt nhìn đám người này một lượt, sau đó nhìn chàng trai bên cạnh Đường Thiên Phong.

Chàng trai gật đầu. Anh ta chính là Đường Thiên Thần, anh hai của Đường Thiên Phong.

Đường Môn không chỉ có một tông môn Võ đạo, mà còn giỏi y thuật.

Ba thiếu gia của Đường Môn:

Địa thiếu gia kế thừa Võ đạo Đường Môn.

Nhị thiếu gia kế thừa Y đạo Đường Môn.

Tam thiếu gia phụ trách quản lý nghiệp vụ bên ngoài của Đường Môn.

Đường Thiên Phong lập tức hừ mũi: "Diệp thần y chó má gì chứ, bảo cậu ta ra so tài với anh hai tôi đi. Dám tự xưng là thần y, thật nực cười!"

"Anh không được mắng Diệp thần y!"

Nghe Đường Thiên Phong nói vậy, Khương Vân Hi nhíu mày nhìn chằm chằm đối phương.

"Tôi cứ mắng đấy, thì sao nào?"

Đường Thiên Phong cười khinh khỉnh.

"Vân Hi, chúng ta mặc kệ anh ta, chờ Diệp thần y tới rồi chỉnh anh ta!"

Lý Tử Huyên bĩu môi.

"Đoàn đại biểu của Anh Quốc đến!"

"Đoàn đại biểu của Man Quốc đến!"

"Đoàn đại biểu của Thiên Trúc Quốc đến!"

Đột nhiên, từng tiếng hô vang lên.

Một đám người có màu da khác nhau, ăn mặc khác nhau đi đến.

Bọn họ là đội ngũ thầy thuốc đến từ Anh Quốc, Man Quốc, Thiên Trúc Quốc.

Đây là ba quốc gia có thầy thuốc trình độ cực cao, từng xuất hiện rất nhiều thầy thuốc giỏi.

Lúc này, trong đội ngũ của ba quốc gia xuất hiện một đám người ăn mặc quái dị.

"Lẽ nào bọn họ là phái Âm Dương, Vu Môn và Bà Sa Môn?"

Vương ngự y nhíu mày.

Mấy người Hoa Ân, Biên Mục, Thẩm Tòng Văn đều nghiêm mặt nhìn đám người ăn mặc quái dị trong đội ngũ ba nước này.

Bọn họ đã nhận được tin tức từ trước, lần này ba quốc gia phái ra thầy thuốc không đơn giản, mà là thầy thuốc thuộc thế lực Y đạo đứng đầu trong ba quốc gia.

Thế lực Y đạo mạnh nhất Anh Quốc là phái Âm Dương, am hiểu phương pháp chữa trị âm dương.

Thế lực Y đạo mạnh nhất Man Quốc là Vu Môn bí ẩn, Vu thuật tổ truyền của bọn họ cực kỳ lợi hại, có thể chữa trị các bệnh nan y.

Thế lực mạnh nhất giới Y đạo Thiên Trúc Quốc là Bà Sa Môn, có thuật pháp kỳ lạ có thể chữa trị các loại bệnh!

Tuyển thủ được ba quốc gia cử tới tham gia cuộc thi Y đạo lần này chính là người của ba thế lực này.

Trước kia, người của ba thế lực Y đạo này không đến tham dự cuộc thi Y đạo!

Nhưng hôm nay bọn họ đều tới!

"Phái Âm Dương, Vu Môn, Bà Sa Môn đều khó chơi!"

Thôi lão thuộc Y Các nhíu mày, trầm giọng nói.

"Có Thanh Vân ở đây, chắc là có thể đối phó với bọn họ!"

Cung lão liếc nhìn Thanh Vân rồi nói.

Lúc này, trong mắt vị đại sư huynh Y Các Thanh Vân lóe lên tia sáng, chăm chú nhìn người của ba thế lực kia. Đường Thiên Thần cũng đưa mắt nhìn người của ba thế lực ấy.

Tiếp theo còn có thế lực Y đạo của các quốc gia khác xuất hiện.

Không lâu sau lại có ba nhóm người xuất hiện ở đây, tất cả đều mặc đồ cổ trang.

Nhìn thấy lối ăn mặc cổ trang của ba nhóm người này, ai nấy đều sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK