Ngay sau đó, Diệp Phàm và Đại Hổ cùng với các cô gái nước ngoài mang theo rương tiền mặt một trăm triệu đến bệnh viện Nhân dân Thiên Hải.
Ở hành lang của bệnh viện này có một người đàn ông người đầy máu me đang nằm trên một băng ca.
“Em trai!”
Đại Hổ thấy người đàn ông kia thì mau chóng chạy tới.
“Cuối cùng anh cũng đến, mau kéo em trai của anh đi đi, đừng để ở đây chướng mắt tôi!”
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, thấy Đại Hổ thì lạnh lùng nói.
“Bác sĩ, sao các người không phẫu thuật cho em trai tôi mà còn để nó nằm ở hành lang thế này? Các người mau phẫu thuật cho em trai tôi nhanh lên!”
Đại Hổ hét lên với bác sĩ.
“Phẫu thuật cái gì? Anh đã trả tiền phẫu thuật chưa? Chưa trả tiền mà đòi chúng tôi phẫu thuật, anh nghĩ bệnh viện của chúng tôi là tổ chức từ thiện à!”
Bác sĩ kia tỏ vẻ khinh bỉ nói.
“Tiền à, tôi đã mang tới rồi đây, các người mau phẫu thuật cho em trai tôi đi!”
Đại Hổ vội vàng nói.
“Đã muộn rồi, em trai của anh không cứu được nữa, trực tiếp đưa anh ta đến lò hoả táng đi!”
Bác sĩ hừ lạnh nói.
“Làm sao có thể như thế được? Trước đó tôi đưa em trai tới đây, các người còn nói có cứu được mà, sao bây giờ lại nói không cứu được nữa, là mấy người đã hại chết em trai của tôi!”
Sắc mặt Đại Hổ thay đổi, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm bác sĩ kia.
“Là do anh không nộp được phí phẫu thuật, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
“Tôi nói cho anh biết, ở đây là phải có tiền mới có thể sống sót, không có tiền thì mau cút đi!”
Bác sĩ này dùng vẻ mặt khinh thường lạnh lùng nói.
Bốp!!
Diệp Phàm tát bác sĩ này ngã xuống đất, lạnh lùng quát: “Lương y như từ mẫu, thế mà ông lại nói ra những lời như vậy, ông có xứng đáng mặc cái áo blouse trắng này không?”
“Thằng nhóc này, cậu xuất hiện từ đâu ra thế? Cậu dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?”
“Bảo vệ, mau gọi bảo vệ đến đây!”
Bác sĩ này nằm trên mặt đất ôm mặt, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Đột nhiên, một giọng nói trầm khàn vang lên.
Một người đàn ông tóc xám trắng, thoạt nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, trên người mặc áo blouse trắng, trước ngực đeo nhãn hiệu bác sĩ chủ nhiệm, vội vàng đi tới.
“Anh rể, anh tới đúng lúc lắm, thằng nhóc khốn khiếp này dám đánh em, anh chóng sai người bắt cậu ta lại đi!”
Bác sĩ kia thấy vị chủ nhiệm này thì vội vàng kêu lên.
“Bệnh viện là nơi quan trọng, ai cho cậu cái quyền đánh người đấy? Lập tức thông báo cho bộ phận bảo vệ để họ gọi cảnh sát tới đây ngay!”
Vị chủ nhiệm này nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt uy nghiêm nói.
“Bác sĩ, chuyện này không liên quan đến ân nhân của tôi, là do anh ta không phẫu thuật cho em trai tôi, còn nói là em trai tôi không thể cứu được nữa, cho nên ân nhân của tôi mới tức giận đánh người!”
Đại Hổ vội vàng nói.
“Là do anh không nộp phí phẫu thuật, cho nên tôi mới không phẫu thuật cho em trai anh, hơn nữa em trai anh đích thật không thể cứu được nữa, tôi nói sai sao?”
Bác sĩ kia nói với vẻ mặt không cam lòng.
Người chủ nhiệm kia đến trước mặt em trai Đại Hổ, kiểm tra sơ qua rồi nói: “Toàn bộ các cơ quan trong cơ thể của em trai anh đã suy kiệt, thậm chí tim cũng đã ngừng đập, anh ta quả thật không thể cứu được nữa.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Về phần phẫu thuật, anh không nộp phí phẫu thuật, dựa theo quy định thì chúng tôi đích thật không thể phẫu thuật cho em trai anh, cho nên các bác sĩ của chúng tôi không làm sai, nhưng mà các anh lại đánh người ở nơi công cộng thì nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc!”
“Đã là bác sĩ thì việc cần làm chính là cố gắng hết sức cứu chữa cho mọi bệnh nhân, thế mà mấy người lại trơ mắt nhìn bệnh nhân chết đi mà không làm gì cả, mấy người không xứng làm bác sĩ chút nào!”
“Rõ ràng bệnh nhân vẫn có thể cứu được, mấy người lại nói không cứu được nữa, đúng là những tên lang băm!”
“Mấy người đúng là nỗi nhục của ngành bác sĩ!”
Diệp Phàm nhìn chủ nhiệm này, quát lên từng chữ rất thấm thía.
Người vây xem xung quanh nghe nói như vậy, tất cả đều ngạc nhiên, thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là điên rồi, lại dám nhục mạ một bác sĩ chủ nhiệm như vậy.
Phải biết rằng, bệnh viện Nhân dân này chính là bệnh viện lớn nhất Thiên Hải, người có thể trở thành bác sĩ chủ nhiệm ở đây thì chắc chắn phải là một ngôi sao sáng trong ngành y học, sao có thể tùy ý nhục mạ?
“Cậu…”
Vị chủ nhiệm này bị Diệp Phàm làm cho tức giận nói không nên lời.
“Ranh con, cậu có tư cách gì mà nói anh rể của tôi là tên lang băm? Anh ấy chính là giáo sư y học cao cấp nhất Thiên Hải, anh ấy nói không cứu được nữa thì chính là không cứu được nữa, có năng lực thì cậu cứu sống anh ta xem?”
Lúc này, bác sĩ kia bất mãn quát lên với Diệp Phàm.
“Hôm nay tôi sẽ cho mấy người xem thế nào mới gọi là thầy thuốc!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Hắn nhìn em trai của Đại Hổ, sau đó vung ra ba cây châm bạc, đâm vào ba huyệt quan trọng khác nhau trên người đối phương.
Sau đó, Diệp Phàm khẽ lung lay ba cây châm bạc này với một loại tần suất đặc biệt, trên châm bạc bắt đầu lóe lên từng tia sáng, tiến vào trong cơ thể em trai của Đại Hổ.
“Nội tạng của người này đã suy kiệt, nhịp tim cũng ngừng đập rồi, cho dù là Hoa Đà còn sống cũng không cứu nổi đâu!”
Bác sĩ kia nói với vẻ mặt khinh thường.
“Cố ý lừa bịp!”
Chủ nhiệm kia cũng hừ lạnh, không cảm thấy Diệp Phàm có thể cứu sống người đã bị kết án tử hình.
Lúc này, người tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều.
Cách đó không xa có một đoàn người đi tới.
Người dẫn đầu chính là viện trưởng của ngự y viện tên là Hoa n, người đi theo bên cạnh ông ấy chính là Hứa Thanh Lai, còn có viện trưởng bệnh viện Nhân dân Thiên Hải.
“Viện trưởng Lưu, bệnh viện là nơi quan trọng mà để tụ tập nhiều người như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao? Ông là viện trưởng mà làm ăn kiểu gì đấy?”
Hoa n nhìn thấy phía trước có rất đông người tụ tập thì nhướng mày.
Mà viện trưởng Lưu Hải của bệnh viện Nhân dân thì thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Lão Hoa, ngài nói rất đúng, là do tôi sơ suất trong việc quản lý, tôi sẽ đi xử lý ngay!”
“Lão Chu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có nhiều người tụ tập ở đây vậy? Coi đây là cái chợ bán thức ăn à?”
Lưu Hải vội vàng đi vào trong đám người, lúc ông ta nhìn thấy chủ nhiệm kia thì trực tiếp quát mắng.
“Viện trưởng, ngài tới rồi, chuyện này không thể trách tôi, mọi chuyện đều là do thằng nhóc kia làm ra!”
Chủ nhiệm kia vội vàng chỉ vào Diệp Phàm rồi nói, sau đó nói lại sơ qua một lượt những chuyện xảy ra vừa rồi.
“Làm càn? Làm sao có thể để cho người khác tùy tiện châm cứu bệnh nhân ở bệnh viện, lỡ như xảy ra chuyện gì rồi ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện thì làm sao bây giờ? Mau đuổi bọn họ đi đi, giải tán đám đông, đừng tụ tập nữa!”
Nghe vậy, ánh mắt của Lưu Hải nhìn lướt qua Diệp Phàm đang châm cứu, trực tiếp quát lên.
“Vâng, người đâu, mau đuổi tất cả bọn họ ra ngoài nhanh!”
Vị chủ nhiệm kia kêu to lên.
Ngay sau đó, một đám bảo vệ lập tức xuất hiện ở đây, muốn ra tay với Diệp Phàm.
“Mấy người không được động đến ân nhân của tôi!”
Đại Hổ dứt khoát chắn trước mặt đám bảo vệ kia.
“Đuổi tất cả đi mau!”
Lưu Hải lạnh lùng quát.
“Dừng tay!”
Lúc này, Hoa n và Hứa Thanh Lai xuất hiện ở đây.
“Viện trưởng, cậu ta chính là Diệp Phàm?”
Hứa Thanh Lai chỉ vào Diệp Phàm và nói với Hoa n.
Này!
Ánh mắt Hoa n tập trung, chăm chú nhìn Diệp Phàm, khi ông ấy nhìn thấy phương pháp thi châm của Diệp Phàm, đồng tử ông ấy co rụt lại, khiếp sợ nói: “Quả nhiên là châm pháp Quỷ Cốc!”
“Lão Hoa, là người này đã tùy tiện châm cứu cho bệnh nhân mới dẫn đến nhiều người tụ tập như vậy, tôi sẽ sai người đuổi bọn họ ra ngoài!”
Lưu Hải nói với Hoa n.
“Để cho cậu ta tiếp tục châm cứu đi!”
Hoa n thẳng thắn nói.
“Hả?”
Lưu Hải sửng sốt, nói: “Lão Hoa, bệnh nhân này đã không thể cứu được nữa, thằng nhóc này chỉ ở đây cố ý làm ra vẻ lừa gạt thôi!”
“Mau nhìn đi, người kia động đậy rồi!”
Đột nhiên có người hét lên.
Giờ phút này, dưới sự cứu chữa của Diệp Phàm, nhịp tim của em trai Đại Hổ đã hồi phục nhịp đập, thân thể bắt đầu có phản ứng.
“Làm sao có thể?”
Lưu Hải nhìn thấy điều này, sắc mặt thay đổi vô cùng khó coi.
Ông ta vừa mới nói người này không thể cứu được nữa, kết quả đối phương lại sống lại.
Đây chẳng phải là ông ta tự tát vào mặt mình sao?
Hơn nữa còn là tự làm bẽ mặt mình ở trước mặt viện trưởng của ngự y viện!
Chủ nhiệm kia và bác sĩ em vợ của ông ta đều thể hiện vẻ không thể tin được.
Chương 75: Ăn may rồi!
Phụt!
Lúc này, Diệp Phàm rút châm bạc ra, đỡ em trai Đại Hổ dậy, đối phương trực tiếp phun máu bầm ra, hơi thở khôi phục như bình thường, hai mắt cũng đã mở ra.
“Em trai!”
Đại Hổ nhìn em trai tỉnh lại, vẻ mặt kích động gọi.
“Anh cả!”
“Em vẫn còn sống sao?”
Em trai Đại Hổ nhìn anh cả của mình, vẻ mặt khó có thể tin được, hỏi.
“Ừ, là ân nhân đã cứu sống em!”
Đại Hổ hứng khởi nói.
“Vậy mà cứu sống thật rồi sao?”
“Cậu ta là thần tiên sao?”
Lúc này, tất cả bệnh nhân, người nhà, bác sĩ, y tá vây xem xung quanh đều ngạc nhiên đến ngây người, ai nấy đều vô cùng chấn động.
Cứu sống một người chết?
Đây không phải là thần tiên thì là gì?
“Quả nhiên y thuật Quỷ Cốc rất lợi hại!”
Sắc mặt Hoa n cứng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“ n nhân, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu sống em trai tôi!”
“Xin hãy nhận một lạy của tôi!”
Đại Hổ quỳ thẳng xuống dập đầu với Diệp Phàm
“Không cần khách sáo như vậy!”
Diệp Phàm vội vàng nói, ánh mắt hắn liếc về phía chủ nhiệm kia và em vợ ông ta, lạnh lùng nói: “Nhìn rõ ràng chưa? Người này là chết hay là sống?”
Ngay sau đó, sắc mặt của chủ nhiệm này và em vợ ông ta đều vô cùng khó coi.
“Bây giờ các người nói cho tôi biết, các người không phải lang băm, vậy ai là lang băm?”
Diệp Phàm nhìn hai người, khiển trách.
“Thanh niên…”
“Im miệng!”
Lúc này, Lưu Hải vừa nói chuyện, Diệp Phàm đã lạnh lùng quát lên, ánh mắt hắn nhìn đối phương: “Ông là viện trưởng của bệnh viện này đúng không? Bệnh viện các ông đào ra loại lang băm vàng đỏ nhọ lòng son, chỉ biết tiền này sao? Tôi thấy ông cũng là lang băm!”
“Cậu…”
Ngay lập tức Lưu Hải không vừa lòng nhìn Diệp Phàm.
“Nói hay lắm!”
Đúng lúc Lưu Hải muốn phát cáu, một câu của Hoa n đã khiến ông ta phải nhịn lại rồi.
“Viện trưởng Lưu, xem ra ông không còn thích hợp với vị trí viện trưởng này nữa rồi, từ giờ phút này, ông không còn là viện trưởng của bệnh viện Nhân dân Thiên Hải.”
“Còn cả hai người các ông, không đoái hoài đến tính mạng người bệnh, không xứng làm bác sĩ, tôi tuyên bố hủy bỏ chứng chỉ hành nghề y của các ông!”
Hoa n nhìn ba người, lạnh nhạt nói.
“Ông là ai hả? Có tư cách gì mà hủy bỏ chứng chỉ hành nghề y của chúng tôi?”
Bác sĩ kia không cam lòng nhìn Hoa n nói.
“Câm miệng!”
Lưu Hải quát người này, ánh mắt ông ta liếc nhìn về phía Hoa n: “Lão Hoa, xin lỗi, là tôi sai rồi, vẫn mong ông cho tôi một cơ hội nữa.”
Thân phận viện trưởng ngự y viện thu lại chứng chỉ hành nghề y của một viện trưởng bệnh viện và hai bác sĩ, hoàn toàn là việc cỏn con.
“Các ông không còn cơ hội!”
“Người đâu, dẫn bọn họ đi!”
Hoa n lạnh nhạt nói.
“Thần y, chữa bệnh cho tôi đi!”
“Thần y, thần y, cứu con của tôi đi!”
Bỗng nhiên, những người nhà người bệnh ở hiện trường kia như tổ ong lao về phía Diệp Phàm, hy vọng hắn có thể ra tay chữa bệnh giúp bọn họ.
Thấy vậy, Diệp Phàm cau mày.
“Diệp công tử, mời đi theo tôi!”
“Hãy tới an ủi bọn họ!”
Hoa n nói thẳng.
Sau đó Diệp Phàm đến một phòng làm việc với Hoa n, còn những người nhà người bệnh kia đều bị chặn lại rồi.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm nhìn Hoa n.
“Tôi là viện trưởng ngự y viện Long Quốc, Hoa n, xin chào Diệp công tử!”
Hoa n tràn đầy lòng tôn kính, nói với Diệp Phàm.
“Viện trưởng ngự y viện?”
“Ông là đến vì ngự y kia à?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, Vương ngự y bị một châm bạc của Diệp công tử làm cho biến thành người thực vật, khiến chúng tôi đều bó tay hết cách. Vì vậy tôi chỉ có thể đích thân tới tìm Diệp công tử, hy vọng Diệp công tử đại nhân đại lượng, tha cho Vương ngự y một mạng!”
Hoa n nói.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Lời nói vừa rồi của Diệp công tử đủ để nhìn ra Diệp công tử có một trái tim nhân y, hơn nữa Diệp công tử đường đường là người của Quỷ Cốc, nhân vật như Vương ngự y, hoàn toàn không đáng để Diệp công tử so đo, vẫn mong Diệp công tử ban ơn!”
Hoa n nói.
“Ông còn biết Quỷ Cốc ư?”
Nghe lời nói của Hoa n, Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Hai mươi năm trước, tại hạ may mắn từng gặp Y Thánh Quỷ Cốc một lần!”
“Ông còn từng gặp tam sư phụ của tôi?”
“Diệp công tử là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc sao? Chẳng trách y thuật lại giỏi như vậy!”
Vẻ mặt Hoa n kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, nội tâm vô cùng chấn động.
“Bây giờ nể mặt của ông, tôi sẽ tha cho lão già kia một lần, nhưng lần sau ông ta còn dám đối địch với tôi, thì ông ta không chỉ đơn giản là biến thành người thực vật như vậy đâu!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Cảm ơn Diệp công tử!”
Ngay sau đó Hoa n khom người nói.
Tiếp theo, Diệp Phàm đã theo Hoa n đến một phòng bệnh khác, gặp Vương ngự y kia, hắn vừa vung tay, châm bạc trong người đối phương đã bắn nhanh ra ngoài.
Vương ngự y thở dốc, cả người khôi phục như bình thường.
“Viện trưởng!”
Vương ngự y nhìn Hoa n, vội vàng kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm của ông ta hiện ra chút oán hận.
“Lão Vương, mau cảm ơn Diệp công tử, Diệp công tử là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc, hôm nay Diệp công tử đã tha cho ông, đó là ông gặp may!”
Hoa n nói thẳng với Vương ngự y.
“Cái gì? Hắn là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc?”
Lúc này, vẻ mặt Vương ngự y kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
Ở giới y đạo Long Quốc, Y Thánh Quỷ Cốc chính là tồn tại giống như thần thoại, là thần tượng sùng bái ở trong lòng của vô số y giả, tất nhiên Vương ngự y này cũng không ngoại lệ.
Nhưng ông ta không ngờ, người ông ta vẫn luôn đối địch lại sẽ là đệ tử của thần tượng ông ta sùng bái!
“Lão hủ kính chào Diệp công tử, lúc trước là lão hủ có mắt không tròng, đắc tội với công tử, mong công tử thứ lỗi!”
Vương ngự y vội vàng xuống giường, khom người với Diệp Phàm, nói.
“Tôi không muốn gặp lại ông nữa!”
Diệp Phàm nói một câu, rồi quay người rời đi.
“Viện trưởng, bây giờ đệ tử của Y Thánh xuất hiện, nếu như hắn tham gia cuộc thi đấu kia, vậy có phải chúng ta sẽ có hy vọng chiến thắng không?”
Lúc này, ánh mắt Vương ngự y liếc nhìn Hoa n, hỏi.
“Nếu hắn ra tay, thì thắng chắc!”
“Nhưng muốn hắn ra tay, e là không dễ như vậy!”
Ánh mắt Hoa n lấp lóe.
Trong một phòng bệnh khác, Đại Hổ và em trai anh ta, còn có cô gái ngoại quốc đang chờ ở đây.
Diệp Phàm bước vào, ánh mắt liếc nhìn Đại Hổ và em trai anh ta.
“ n nhân, cảm ơn cậu đã cứu Nhị Hổ tôi!”
Em trai của Đại Hổ, Nhị Hổ nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt cảm kích nói.
“Các người đừng gọi tôi là ân nhân nữa, gọi tôi Diệp Phàm là được!”
Diệp Phàm nói.
“Chúng tôi gọi cậu là Diệp công tử!”
“Dù thế nào, bây giờ Diệp công tử chính là đại ân nhân của hai anh em tôi rồi.”
“Sau này cậu có bất cứ chuyện gì cần hai anh em tôi, thì cứ việc nói, mặc dù chúng tôi không có bản lĩnh gì, nhưng chúng tôi vẫn có chút sức lực, nếu cậu có việc gì cần làm, cứ việc tìm hai anh em tôi!”
Đại Hổ nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt thật thà phúc hậu nói.
“Em trai anh cũng có sức mạnh lớn như anh sao?”
Diệp Phàm liếc nhìn Nhị Hổ.
“Ừ, từ nhỏ sức lực của hai anh em tôi đã mạnh, tảng đá hơn trăm cân cầm thoải mái!”
Đại Hổ gật đầu.
“Lúc trước tôi và anh tôi lên núi săn bắn gạp một con hổ, con hổ kia còn không đỡ nổi một quyền của tôi và anh tôi đã bị đánh chết rồi, người trong thôn chúng tôi đều nói tôi và anh tôi là Võ Tòng tái thế đấy!”
Nhị Hổ gãi đầu, cười ngây ngô.
Lúc này, Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ hai anh em này lại đều là người thần lực bẩm sinh.
Người thần lực bẩm sinh vốn hiếm thấy, kết quả bây giờ đã để Diệp Phàm một lúc gặp hai người, hắn đúng là ăn may rồi.
Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ: “Bây giờ các anh đang làm gì?”
“Lúc trước hai anh em tôi vẫn luôn sống ở nông thôn, về sau mẹ tôi bảo chúng tôi ra ngoài mở mang kiến thức, tôi và em trai tôi đã đến Thiên Hải, lúc trước vẫn chuyển gạch ở công trường!”
Đại Hổ nói.
“Lãng phí quá!”
Diệp Phàm lập tức lắc đầu. Đường đường là người thần lực bẩm sinh lại đến công trường chuyển gạch, đúng là lãng phí.
“Hai các anh có chịu đi theo tôi không?”
“Tôi có thể cho các anh gấp mười lần số tiền chuyển gạch!”
Diệp Phàm nhìn hai người, nói.
“Diệp công tử, cậu là ân nhân của hai anh em chúng tôi, cậu bảo chúng tôi làm gì cũng được, nhưng mà ngoài chút sức lực ra thì chúng tôi chẳng có gì cả, không biết Diệp công tử có cần không?”
Đại Hổ lo lắng hỏi.
“Đương nhiên là cần, tương lai các anh sẽ có tác dụng lớn!”
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Với thiên phú của hai anh em này, chỉ cần trải qua đào tạo của Diệp Phàm, tương lai sẽ có thành tựu không thể hạn chế trên con đường võ đạo!
Hắn hoàn toàn là nhặt được hai bảo bối rồi!
“Vậy chúng tôi đồng ý đi theo cậu Diệp, không cần tiền cũng được, chỉ cần có thể cho chúng tôi miếng cơm ăn là được!”
Hai anh em này vội vàng nói.
“Được!”
Diệp Phàm gật đầu, sau đó ánh mắt của hắn liếc nhìn cô gái ngoại quốc kia.