Diệp Phàm nói: "Quân đoàn trưởng Mục, xương tay phải của ông đã nát toàn bộ, kinh mạch đã đứt hết, quả thật rất khó khôi phục!"
Nghe Diệp Phàm nói vậy, ánh sáng trong mắt Mục Kình Thiên một lần nữa tắt ngấm. Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Phàm lại làm ông ta cực kỳ vui mừng.
"Nhưng tôi có chữa trị cánh tay cho ông, giúp tay phải của ông lành lại."
Diệp Phàm nhìn Mục Kình Thiên và nói.
"Thật sao thiếu quân chủ?"
Mục Kình Thiên kích động nhìn Diệp Phàm.
"Tất nhiên, tôi nói được làm được."
"Nhưng tôi cần điều chết một loại thuốc mới thì mới có thể chữa trị cho cánh tay này của ông khỏi hoàn toàn."
"Lát nữa tôi sẽ cho người đi mua dược liệu cần thiết rồi tiến hành điều chế. Đến lúc đó, tay phải của quân đoàn trưởng Mục sẽ lành lại như ban đầu!"
Diệp Phàm khẳng định.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Thiếu quân chủ, xin hãy nhận của tôi một lạy!"
Nói xong Mục Kình Thiên quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.
"Quân đoàn trưởng Mục là tiền bối, sao lại quỳ trước tôi chứ, ông mau đứng lên đi!"
Diệp Phàm vội vàng cất lời.
"À đúng rồi Kình Thiên, ông ta chôn cất con gái chưa?"
Lúc này, Mộ Bạch lên tiếng hỏi.
"Chưa, thi thể của Tú Tú vẫn đang nằm ở nhà tang lễ. Vốn dĩ tôi định báo thù cho con bé rồi mới chôn cất, nào ngờ bản thân lại bị bắt giam!"
Mục Kình Thiên thở dài.
"Tôi sẽ cho người chọn một nghĩa trang tốt nhất, ngày mai chúng ta cùng đi đưa tiễn Tú Tú mồ yên mả đẹp."
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Được!"
Mục Kình Thiên gật đầu.
Ở một nơi khác, trụ sở chính của Thanh Môn.
Sau khi Hồng Thiên Sinh biết tin gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt, sắc mặt cực kỳ u ám.
"Không ngờ quân Thiên Sách lại có thực lực mạnh như vậy!"
Hồng Thiên Sinh lạnh lùng quát.
"Môn chủ, chúng ta có cần tiếp tục ra tay không?"
Một vị trưởng lão Thanh Môn dò hỏi.
"Tất nhiên là cần. Lần này cho dù chiến thần Thiên Sách tới, tôi cũng phải khiến quân Thiên Sách trả giá đắt!"
"Thông báo phong tỏa Kim Lăng, tuyệt đối không được để cho lũ quân Thiên Sách kia chạy mất. Đợi mười vạn đệ tử Thanh Môn đến đủ, tôi sẽ bắt đám người này chôn cùng con trai tôi!"
Hồng Thiên Sinh gầm lên, trên mặt lộ rõ sát ý.
Trong phân điện điện Long Vương ở quận Giang Bắc.
Chủ phân điện Tống Mạch vô cùng kinh ngạc khi biết tin gia tộc Hoàng Bộ bị diệt.
Lúc này, điện thoại của hắn ta đổ chuông. Hắn ta vừa mới bắt máy, sắc mặt lập tức thay đổi, gật đầu lia lịa nói: "Vâng, Long Thủ đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ, tuyệt đối không để cho bọn chúng chạy thoát!"
"Thông báo triệu tập toàn bộ thành viên của phân điện đi tìm hung thủ đã tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ, tuyệt đối không được để cho bọn họ chạy thoát. Ngày mai Long Thủ đại nhân sẽ đến đây!"
Tống Mạch lập tức dặn dò thuộc hạ.
Trong một biệt thự nào đó ở Đế Đô.
"Khốn kiếp! Người của quân Thiên Sách đúng ta to gan liều lĩnh, dám động vào gia tộc Hoàng Bộ!"
Một lão giả râu tóc bạc phơ đập tách trà trong tay xuống đất, giận dữ quát.
Ông ta là Hoàng Bộ Quyền, chú ruột của Hoàng Bộ Thánh. Ông ta là quan nhị phẩm, nắm giữ chức vị quan trọng ở Long quốc, quyền lực cực lớn!
"Quân đoàn nào cách Kim Lăng gần nhất?"
Hoàng Bộ Quyền hỏi thuộc hạ.
"Thưa đại nhân, là quân Bạo Hùng. Bọn họ trú quân ở nơi cách Kim Lăng chưa đầy hai trăm kilomet."
Thuộc hạ báo cáo.
"Lập tức liên lạc với quân chủ quân Bạo Hùng cho tôi!"
"Còn nữa, lập tức thông báo cho sở tuần tra phái cao thủ tới Kim Lăng, tuyệt đối không được để cho một tên hung thủ nào chạy thoát, nếu không tôi sẽ tố cáo bọn họ trước mặt bệ hạ!"
Hoàng Bộ nghiêm nghị nói.
Nhà họ Dương ở Đế Đô.
"Gia chủ, nhị gia đã trở về sở giám sát rồi."
Lúc này, một người hầu của nhà họ Dương bước nhanh tới báo cáo cho gia chủ, người mà y nhắc đến là Dương Lâm, cha của Dương Mạc.
"Cuối cùng lão nhị cũng về rồi."
Dương Lâm đanh mặt nói: "Mạc Nhi yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho con. Con ở dưới đó chờ nhé, Diệp Phàm sẽ xuống đó theo con nhanh thôi!"
Sau đó, Dương Lâm chạy tới sở tuần tra!"
Thanh Phong Môn thuộc giới Võ đạo Long quốc.
"Tao chỉ có một đứa cháu ngoại là Kỳ Nhi, vậy mà chúng mày cũng dám giết cháu ngoại của tao. Thật to gan!"
"Lập tức thông báo cho đại hộ pháp, bảo hắn dẫn theo ba trăm đệ tử Thanh Phong Môn đến Kim Lăng, nhất định phải bắt được hung thủ cho ta!"
Môn chủ Thanh Phong Môn biết tin gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt cũng giận dữ hét lên.
Gia tộc Hoàng Bộ bị tiêu diệt đã dẫn tới sóng gió lớn hơn!
Chương 177: Thân bại danh liệt
Chớp mắt đã qua ngày mới!
Quận Giang Nam, Thiên Hải!
Ba chiếc xe thương vụ dừng trước cửa lớn tập đoàn Đường Thị.
Đám người mặc âu phục màu đen bước xuống từ hai chiếc xe thương vụ, hơi thở sắc bén.
Bọn họ đi quanh chiếc xe ở giữa, vẻ mặt cảnh giác.
Ngồi trong xe chính là Tô Nhược Tuyết và người đại diện Hồ Cầm.
“Con nhóc này, vì sao lại muốn tới làm người phát ngôn cho tập đoàn Đường thị, còn không tiếc đi tìm ông cụ đến yêu cầu gia chủ thả em ra?”
Hồ Cầm tò mò nhìn Tô Nhược Tuyết.
Tô Nhược Tuyết kể lại chuyện Diệp Phàm gọi điện thoại tìm cô cho Hồ Cầm nghe.
“Anh ta lại là bạn trai của chủ tịch tập đoàn Đường thị?”
Hồ Cầm giật mình rồi nhìn về phía Tô Nhược Tuyết: “Em còn đồng ý làm người phát ngôn cho công ty của người phụ nữ kia.”
Dù sao thì anh ta đã cứu em hai lần, em cũng phải biết ơn báo đáp chứ!
Tô Nhược Cầm bĩu môi.
“Em có ý gì khác không đấy?”
Hai mắt Hồ Cầm lóe lên nhìn chằm chằm Tô Nhược Tuyết.
Chị Hồ, em thì có ý gì được, chị đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đi xuống đi!
Ánh mắt Tô Nhược Tuyết mập mờ, cô mỉm cười nói.
“Nhưng mà chị nghe nói Chu Doãn Nhi đã tuyên bố trong giới giải trí, ai dám trở thành người phát ngôn của tập đoàn Đường thị thì chính là kẻ địch của cô ta!”
Em làm như vậy chính là đang kết thù kết oán!
Hồ Cầm thản nhiên nói.
“Em cũng chẳng có thiện cảm gì với cô ta, kết oán thì kết oán! Tô Nhược Tuyết không cho là đúng.
Sau đó hai người trực tiếp xuống xe.
“Đây là tập đoàn Đường thị sao? Rất khí thế!”
Tô Nhược Tuyết xuống xe, cô tò mò nhìn tập đoàn Đường Thị ở trước mặt.
“Trước kia tập đoàn Đường thị chỉ là một công ty bình thường, nhờ có đan Trú Nhan mà trở thành tập đoàn lớn, chạm tay có thể bỏng của giới kinh doanh Long Quốc!”
Hồ Cầm nói.
Thì ra đan Trú Nhan là do công ty bọn họ sản xuất, lúc trước em còn muốn mua thử xem!
Tô Nhược Tuyết ngạc nhiên.
“Ừ, bây giờ Đường thị có độ chú ý rất cao ở Long Quốc độ chú ý rất cao, nhất là cái kia đan Trú Nhan trở thành sản phẩm hot nhất. Muốn mua cũng không có hàng.”
“Lần này em trở thành người phát ngôn của bọn họ, với em mà nói thì danh tiếng cũng sẽ tăng lên không ít!"
Hồ Cầm thản nhiên nói.
“Có thể trở thành chủ tịch của một công ty lớn như vậy, vị họ Đường kia hẳn là cũng không đơn giản!”
“Không biết cô ấy và Thiên Ca ai lợi hại hơn?”
Tô Nhược Tuyết tò mò nói.
“Cô Sở là nữ vương trong giới kinh doanh ở Long Quốc, vị chủ tịch họ Đường này cũng chỉ có thể xem như nhân tài mới xuất hiện, không thể so sánh!”
Hồ Cầm đáp.
Lúc này, đoàn người của bọn họ đã tiến vào trong tập đoàn Đường Thị.
“Kia không phải Tô Nhược Tuyết sao?”
“Thật sự là nữ thần Tô Nhược Tuyết!”
Sao cô ấy lại tới đây?
Lúc này, trong tập đoàn Đường thị, đám nhân viên nhìn thấy Tô Nhược Tuyết xuất hiện thì kích động thét chói tai.
Đường Sở Sở dẫn theo Tôn Tiểu Tiểu tới.
“Chào cô Tô, tôi là chủ tịch của tập đoàn Đường thị Đường Sở Sở, hoan nghênh cô đã đến!”
Đường Sở Sở đi tới chỗ Tô Nhược Tuyết, cô mỉm cười đưa tay ra bắt.
Ánh mắt Tô Nhược Tuyết nhìn Đường Sở Sở lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Trông cô ấy thật đẹp!”
Tô Nhược Tuyết âm thầm cảm thán nói.
Từ trước tới nay, cô vẫn luôn tự tin vào dung mạo và dáng người của mình.
Trong tất cả những người đẹp mà cô gặp qua, chỉ có chị Thiên Ca là hơn nàng một chút.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Đường Sở Sở, gương mặt, dáng người, khí chất của đối phương, bất kể phương diện nào cũng không kém cô, nhất là khí chất đặc biệt của đối phương, mạnh hơn cô rất nhiều!