"Nhà họ Tôn, nhà họ Lý, nhà họ Tiết!"
"Người của ba thế gia Y đạo Hạnh Lâm Giới cũng đến rồi!"
Thấy ba nhóm người này xuất hiện, Hoa Ân không giấu được biểu cảm kinh ngạc.
Hạnh Lâm Giới là tên khác của giới y học Long Quốc thời cổ đại.
Mặc dù hiện nay Long Quốc đã trở thành xã hội hiện đại, nhưng Hạnh Lâm Giới vẫn luôn tồn tại giống như giới Võ đạo.
Chỉ có điều bọn họ giống với thế lực giới Võ đạo, đều sống ẩn dật, rất ít hiện thế.
Nhưng chắc chắn là y thuật của thế lực Y đạo Hạnh Lâm Giới cao siêu hơn y thuật hiện đại rất nhiều. Tất nhiều sách thuốc cổ thất truyền của Long Quốc chỉ có thể tìm thấy ở Hạnh Lâm Giới.
Ba nhóm người này là người của ba thế gia Y đạo truyền thừa lâu đời của Hạnh Lâm Giới.
Đây cũng là lần đầu tiên ba thế gia Y đạo chính thức xuất hiện một cách công khai, vì vậy không có nhiều người biết bọn họ, chỉ có Hoa Ân và Biên Mục nhận ra.
"Không ngờ ngay cả người của Hạnh Lâm Giới cũng tới. Cuộc thi Y đạo ngày hôm nay náo nhiệt thật đấy!"
Biên Mục mỉm cười nói.
"Vậy thì phải cảm ơn mấy món chí bảo mà các chủ Biên cung cấp, nếu không sẽ không thu hút nhiều người tới đây như vậy!"
Hoa Ân hờ hững cất lời.
Nói xong ông ấy bước đến chào hỏi người của ba thế gia Y đạo.
"Quỷ Cốc đến!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Người của ba thế gia, người của Y Các, người của Đường môn, thậm chí thầy thuốc của các quốc gia khác đều trở nên nghiêm túc, đồng loạt đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy một đám người đi vào, ai nấy đều mặc trang phục đặc biệt. Đây chính là đệ tử Quỷ Cốc!
Bởi vì năm đó danh tiếng của Y Thánh Quỷ Cốc cực cao, dẫn đến danh tiếng của Quỷ Cốc cũng cực kỳ vang dội.
Nhưng kể từ khi Y Thánh Quỷ Cốc biến mất, đệ tử Quỷ Cốc chưa từng xuất hiện. Hôm nay người của Quỷ Cốc tới tất nhiên khiến mọi người kinh ngạc.
"Các người là người của Quỷ Cốc ư?"
Không đợi những người khác lên tiếng, một người đàn ông tóc vàng, mặt mày lạnh lùng kiêu ngạo đã bước ra, chỉ vào đám người Quỷ Cốc và hỏi.
"Hả?"
Đám đệ tử Quỷ Cốc sửng sốt nhìn người này.
Dẫn đầu Quỷ Cốc là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, người này hỏi: "Cậu là?"
"Tôi là Tel, nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trẻ tuổi nhất Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh. Nghe nói y thuật của Quỷ Cốc các ông rất lợi hại, hôm nay gặp nhau, vừa hay tôi muốn chỉ giáo!"
Tel nhìn đệ tử Quỷ Cốc với vẻ kiêu ngạo, buông lời khiêu khích.
"Chỉ bằng anh mà cũng muốn đấu y thuật với Quỷ Cốc chúng tôi?"
Một đệ tử Quỷ Cốc nói bằng giọng điệu khinh thường.
"Tôi thì làm sao?"
"Tôi chính là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trẻ tuổi nhất Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh."
"Mười ba tuổi tôi đã được Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh đặc cách tuyển chọn."
"Mười bảy tuổi tham gia vào dự án nghiên cứu y học đỉnh cấp quốc tế, nhận được giải thưởng y học đỉnh cấp quốc tế."
"Hai mươi tuổi có luận văn y học được phát hành trên The Lancet, tuần san y học đỉnh cấp vương quốc Anh."
"Hai mươi lăm tuổi, nữ hoàng Anh đích thân gặp tôi tại cung điện Buckingham và trao tặng huân chương kỵ sĩ, trở thành người đoạt giải huân chương kỵ sĩ trẻ nhất trong lịch sử vương quốc Anh."
Tel vô cùng kiêu ngạo nói về thành tựu và vinh quang của mình.
Mọi người nghe Tel nói xong đều lộ vẻ chấn động.
Bọn họ không ngờ đối phương còn trẻ mà lại có thành tựu huy hoàng như vậy.
Đây đúng là thiên tài trong thiên tài!
Chỉ riêng thành tựu này thôi cũng đủ hạ gục người cùng thế hệ, thậm chí cây đa cây đề trong giới y học nhìn thấy cũng phải tự ti mặc cảm!
Một đám thầy thuốc trẻ tuổi và lớn tuổi ở đây đều bị đả kích trước thành tựu của Tel.
Đúng là người so với người phải tức chết!
"Bây giờ anh đã cảm thấy tôi có tư cách đấu y thuật với Quỷ Cốc các anh chưa?"
Tel nhìn vị đệ tử Quỷ Cốc trẻ tuổi kia, lạnh lùng quát. Sau đó, anh ta đưa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây, lạnh giọng nói: "Nói thật là trong mắt tôi, các ngươi đều là rác rưởi, không xứng đánh đồng với tôi!"
Nghe thấy câu nói khinh bỉ tập thể này của Tel, mọi người đều thầm thấy kinh ngạc, cũng hơi tức giận, nhưng không thể phản bác!
So với Tel thì bọn họ đúng là rác rưởi. Ngay cả nhị thiếu gia Đường Môn và đại đệ tử Y Các cũng im như thóc.
"Vừa mới vào đã nghe thấy tiếng vo ve, ồn ghê!"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Sau đó, một cây kim bạc bay vèo tới, đâm vào người Tel.
Một giây sau, Tel há miệng nhưng không nói ra lời, bị biến thành câm luôn.
Mọi người thấy vậy đều giật mình.
Ánh mắt đổ dồn vào người vừa lên tiếng, chính là Diệp Phàm.
Diệp Phàm đi tới, vừa nhìn Tel vừa lạnh lùng hừ mũi: "Anh nói mình giỏi lắm kia mà, vậy thì chữa trị cho mình trước đi, để cho chúng tôi xem y thuật của anh giỏi cỡ nào."
Tel há miệng, giận dữ nhìn Diệp Phàm, nhưng không nói được câu nào.
"Anh đã làm gì ngài Tel?"
Lúc này, người đi cùng Tel chỉ vào Diệp Phàm mà hét.
"Chẳng phải anh ta nói những người khác là rác rưởi, không xứng đánh đồng với anh ta ư? Tôi cho anh ta cơ hội thể hiện thực lực mà."
"Tôi tin rằng vị thiên tài y học giỏi nhất vương quốc Anh này có thể chữa khỏi cho mình, mở miệng nói chuyện."
Diệp Phàm nhìn Tel, cười khẽ.
Sau đó, hắn nhìn sang đám người Quỷ Cốc: "Các anh là người Quỷ Cốc ư?"
"Đúng vậy!"
Người đàn ông dẫn đầu Quỷ Cố gật đầu với Diệp Phàm.
Diệp Phàm lại liếc nhìn đám người này, không nói gì thêm mà đi thẳng đến chỗ đám Hoa Ân.
Tel trừng mắt nhìn Diệp Phàm đăm đăm, nhưng không làm được gì.
"Diệp thần y!"
"Diệp thần y, cuối cùng anh cũng tới rồi!"
Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên nhìn Diệp Phàm, rối rít chào hỏi.
Nghe cách gọi của hai cô gái, người của Y Các và người của Đường Môn đều nhìn Diệp Phàm, trong đó có mấy người nhận ra Diệp Phàm, ai nấy đều kinh ngạc.
"Lại là thằng nhãi này!"
"Anh hai, tối qua chính thằng nhãi này đã cướp mất Hỏa Linh Chi nghìn năm."
Đường Thiên Phong hừ lạnh, nói với anh hai của mình.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Phàm.
"Cậu chính là Diệp thần y mà viện trưởng Hoa nhắc tới? Quả nhiên phi phàm!"
Biên Mục nhìn Diệp Phàm và nói.
"Diệp công tử, vị này là Biên Mục, các chủ Y Các!"
"Các chủ Biên, đây là Diệp Phàm Diệp công tử!"
Hoa Ân giới thiệu cho hai người làm quen.
Lúc này, Thôi lão và Cung lão đứng hai bên trái phải ghé vào tai Biên Mục nói thầm. Biên Mục nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lấp lóe.
"Cuộc thi Y đạo vẫn chưa bắt đầu sao? Mau bắt đầu đi, thi xong tôi còn phải về với vợ!"
Diệp Phàm thẳng thừng nói.
Sau đó, Hoa Ân đứng dậy, nói với mọi người: "Chào mừng các vị tới tham gia cuộc thi Y đạo thế giới lần này. Tôi là Hoa Ân trong ban tổ chức cuộc thi Y đạo lần này. Người đứng thứ nhất trong cuộc thi Y đạo lần này không chỉ nhận được tiền thưởng, mà còn nhận được một chí bảo mà Y Các cung cấp. Chí bảo này là gì, xin mời các chủ Biên nói!"
"Chí bảo này là Thần Nông Y Điển, cuốn sách y hay nhất Long Quốc."
Biên Mục lập tức lấy ra một cuốn sách y ố vàng tràn đầy hơi thở cổ kính, trên đó viết bốn chữ Thần Nông Y Điển.
"Thần Nông Y Điển?"
"Là Thần Nông Y Điển do Thần Nông Thị biên soạn!"
Nhất thời không ít người ở đây chấn động khi nhìn thấy cuốn sách y này.
Thần Nông Thị là nhân vật thần thoại của Long Quốc thời cổ đại, y thuật cực kỳ cao siêu.
Truyền thuyết Thần Nông nếm thử hàng trăm loại cây cỏ để nhận biết dược liệu trên đời được lưu truyền rộng rãi.
Đồn rằng Thần Nông Thị ghi lại toàn bộ y thuật, cảm ngộ và các phương thuốc thần kỳ của mình vào một cuốn sách, đó chính là cuốn Thần Nông Y Điển!
Đối với thầy thuốc mà nói, Thần Nông Y Điển có tầm quan trọng giống như thần công tuyệt thế đối với võ giả.
Tuy nhiên, trước nay Thần Nông Y Điển chỉ có trong truyền thuyết, chưa có ai chân chính nhìn thấy.
Nhưng hôm nay Thần Nông Y Điển đã xuất hiện, tất nhiên khiến mọi người chấn động.
"Quả nhiên Thần Nông Y Điển ở trong tay Y Các!"
Lúc này, trong đội ngũ nhà họ Tôn - một trong ba thế gia Y đạo Hạnh Lâm Giới, một người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm cuốn Thần Nông Y Điển trong tay Biên Mục, trong mắt lóe lên tia sáng.
"Thần Nông Y Điển!"
Người nhà họ Lý và người nhà họ Tiết cũng dán chặt mắt vào Thần Nông Y Điển, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Lần này ba thế gia Y đạo xuất thế là vì Thần Nông Y Điển!
Không chỉ có các thầy thuốc Long Quốc kích động khi nhìn thấy Thần Nông Y Điển, ngay cả các thầy thuốc nước ngoài nhìn thấy cuốn sách y này cũng lộ vẻ hưng phấn.
Nhưng trong những người này, Diệp Phàm lại cực kỳ bình tĩnh.
"Thì ra chí bảo này là Thần Nông Y Điển, tôi còn tưởng cái gì!"
Diệp Phàm bĩu môi nhìn Thần Nông Y Điển, có hơi thất vọng, như thể hắn không để mắt tới Thần Nông Y Điển.
"Diệp thần y, đây là Thần Nông Y Điển mà đại năng Thần Nông Thị để lại đấy! Trong đó ghi lại tinh hoa Y đạo cả đời của ông ấy!"
Hoa Ân nhìn dáng vẻ cụt hứng của Diệp Phàm, bèn lên tiếng.
"Ồ!"
Diệp Phàm thì lại hờ hững đáp.
Thật sự là hắn không có hứng thú với Thần Nông Y Điển, dù sao y thuật của hắn chẳng thua kém gì y thuật được ghi trong Thần Nông Y Điển.
"Được rồi, mọi người đã nhìn thấy phần thưởng của người đứng đầu trong cuộc thi Y đạo lần này. Bây giờ tôi chính thức tuyên bố cuộc thi Y đạo thế giới lần này chính thức bắt đầu!"
"Bây giờ xin mời tất cả các tuyển thủ dự thi bước lên đăng ký, bắt đầu phần thi đấu y thuật của cuộc thi Y đạo lần này!"
Lúc này, Hoa Ân lại lên tiếng.
Tiếp theo, các tuyển thủ Y đạo mà các quốc gia cử tới bắt đầu lần lượt bước lên đăng ký.
Phía Long Quốc, người của ba thế gia Y đạo, Diệp Phàm, Thanh Vân, đệ tử Thần Tinh của đại trưởng lão Y Các, nhị thiếu gia Đường Môn và các đệ tử Quỷ Cốc lần lượt bước lên đăng ký.
Sau khi báo danh xong, Hoa Ân ra hiệu cho người bên cạnh. Không lâu sau, có mười chiếc xe đẩy được đẩy tới, trên mỗi chiếc xe có một người nằm.
Mười người này vô cùng hôi thối, toàn thân thối rữa, sắc mặt tái nhợt, tóm lại là không phải người bình thường.
"Mười người này mắc các bệnh đặc biệt, việc các tuyển thủ phải làm là kiểm soát bệnh tình của họ, thậm chí làm cho bọn họ có dấu hiệu chuyển biến tốt!"
"Trong số các vị, ai thể hiện xuất sắc nhất sẽ là người đứng đầu cuộc thi Y đạo lần này!"
Hoa Ân chỉ vào mười người trên xe đẩy rồinói với các thầy thuốc dự thi.
Các thầy thuốc dự thi đi tới chỗ mười người này.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ kiểm tra bệnh tình của mười người này, ai nấy đều nhíu mày ủ rũ, không nhìn ra manh mối.
Bệnh của mười người này không phải bệnh thường gặp, thậm chí có nhiều chứng bệnh mà các thầy thuốc chưa từng nghe bao giờ, càng khỏi cần nói chữa trị ra sao.
Nhất thời một đám thầy thuốc chìm vào suy tư.
Chốc lát sau, đại đệ tử Thanh Vân của Y Các, nhị thiếu gia Đường Thiên Thần của Đường Môn, hai đệ tử Quỷ Cốc và tuyển thủ mà ba thế gia Y đạo phái ra bắt đầu tiến hành điều trị, mỗi người một bệnh nhân.
Các tuyển thủ dự thi mà Phái Âm Dương của Anh Quốc, Vu Môn của Man Quốc, Bà Sa Môn của Thiên Trúc Quốc phái ra cũng chọn một bệnh nhân và tiến hành chữa trị.
Mười bệnh nhân vừa đủ chia cho mười người bọn họ.
Mà phương pháp chữa trị của bọn họ nhiều vô kể, khiến người ta cảm thán không thôi!
Còn Diệp Phàm thì chỉ bình tĩnh đứng đó, vẫn chưa hành động.
"Diệp công tử, cậu không ra tay à?"
Hoa Ân hỏi Diệp Phàm.
"Hừ, nhất định là thằng nhãi này không biết chữa trị thế nào nên mới không ra tay, vậy mà còn tự xưng là thần y gì đó. Thật nực cười!
Lúc này, cô gái Y Các cãi nhau với Lý Tử Huyên lúc nãy lập tức hừ mũi khinh bỉ.
"Dù sao bọn họ cũng không thể chữa khỏi cho nhóm bệnh nhân này, tôi không vội."
"Cứ để cho bọn họ thể hiện trước đi. Nếu không, tôi mà ra tay thì bọn họ không có cơ hội thể hiện!"
Diệp Phàm cười khẽ.
Lời nói ngông cuồng của hắn lọt vào tai mọi người, khiến mọi người cực sốc.
Người này ngông quá đấy!
Chương 257: Diệp Phàm khinh thường!
Trong lúc nhất thời, người của ba đại thế gia Y đạo và Y Các với cả đại diện Y đạo của các nước khác đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt bất mãn.
"Người trẻ tuổi, cuồng vọng quá mức cũng không phải là chuyện tốt!"
Đại trưởng lão của Y Các nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!"
Diệp Phàm không cho là đúng, nói.
"Hừ, nếu thằng nhãi nhà cậu có bản lĩnh thì làm thử coi, đừng có đứng đây chỉ tay năm ngón như vậy, định lừa ai chứ?"
Đường Thiên Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng hừ một tiếng.
Không ít người bắt đầu chế giễu Diệp Phàm, cảm thấy hắn chỉ đang giả vờ giả vịt, hoàn toàn không có bản lĩnh gì hết.
Nhưng Diệp Phàm lại chẳng bị ảnh hưởng mảy may, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn.
Chẳng bao lâu sau, hơn mười phút đã trôi qua.
Đột nhiên một tiếng kêu to truyền tới: "Mau nhìn xem, hình như bệnh tình của bệnh nhân kia khống chế được rồi kìa!"
Ánh mắt mọi người quét về phía bệnh nhân mà đệ tử của các chủ Y Các - Thanh Vân đã điều trị.
Bệnh nhân kia bị mắc chứng hôi thối hiếm thấy, toàn thân thối vô cùng, khó có thể trị tận gốc.
Nhưng hôm nay dưới sự điều trị của Thanh Vân, mặc dù chứng bệnh hôi thối kỳ lạ của đối phương vẫn chưa được trị dứt điểm, nhưng mùi thối trên người đã giảm bớt không ít, đạt tới mức độ có thể làm cho người ta chấp nhận được.
"Vẫn là đại sư huynh lợi hại, không giống như vài người chỉ biết khoác lác!"
Đám đệ tử của Y Các nhao nhao nhìn Thanh Vân bằng ánh mắt sùng bái, thuận tiện đạp cho Diệp Phàm một phát.
(*) ý là nâng người này lên hạ người kia xuống, câu trước khen người này câu sau đâm chọc chửi xéo người kia.
Tiếp theo, đám người Đường Thiên Thần, con cháu của ba đại thế gia Y đạo và hai đệ tử của Quỷ Cốc đều lần lượt trị liệu xong.
Mà dưới sự điều trị của bọn họ, triệu chứng của mấy bệnh nhân kia đều giảm bớt không ít và đã được khống chế.
Về phần tình trạng của bệnh nhân mà ba đại đệ tử phái m Dương, Vu Môn và Bà Sa Môn đã trị liệu cũng nhanh chóng chuyển biến tốt, mặc dù chưa triệt được tận gốc nhưng cũng đã khống chế được phần nào!
Một màn này làm cho đám đại sư Y đạo ở đây rung động không thôi.
Với bệnh tình của mười người này, phần lớn y giả ở đây đều phải bó tay chịu chết, mà mấy người Thanh Vân lại có thể khống chế bệnh tình của mười người này hơn nữa còn giảm bớt, không thể không nói y thuật của bọn họ rất mạnh.
Chủ yếu nhất chính là bọn họ còn đều chưa đầy ba mươi tuổi mà y thuật đã mạnh đến nhường đó rồi, đúng là yêu nghiệt mà!
Trong các trận so tài Y đạo trước đây, yêu nghiệt như vậy chỉ xuất hiện cùng lắm là một đến hai người, hôm nay lại xuất hiện một phát mười người lận, quả thực đúng là thần tiên đánh nhau!
Nhưng ngay khi mọi người đang chấn động trước y thuật cao siêu của đám Thanh Vân, Đường Thiên Thần, một câu nói của Diệp Phàm đã làm cho bầu không khí tại hiện trường khựng lại!
"Mấy người chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?"
Diệp Phàm vừa nói ra những lời này, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
Ánh mắt của bọn họ tức khắc liếc về phía Diệp Phàm, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Người này lại dám khiêu khích mấy yêu nghiệt Y đạo này ư, cũng điên cuồng quá rồi đó!
"Nhãi con, cậu nói cái gì đó?"
Đường Thiên Phong lập tức bất mãn chỉ vào Diệp Phàm quát.
Đường Thiên Thần, Thanh Vân, con cháu của ba đại thế gia Y đạo, đệ tử của phái m Dương, Vu Môn, Bà Sa Môn đều liếc mắt nhìn về phía Diệp Phàm, trong mắt có không thể tin nổi, có bất mãn, thậm chí còn có cả tức giận.
"Chẳng lẽ vị công tử này có thể chữa trị tốt hơn bọn tôi ư?"
Một vị y giả trẻ tuổi của Tiết gia - một trong ba đại thế gia Y đạo, nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Với y thuật này của mấy người mà còn đến tham gia thi đấu à!"
Diệp Phàm bĩu môi, khinh thường nói.
"Có bản lĩnh thì anh làm thử xem!"
Nhất thời có không ít người nhao nhao chỉ vào Diệp Phàm, gào to.
"Hôm nay tôi sẽ cho mấy người được chiêm ngưỡng cái gì mới gọi là y thuật thực sự."
Diệp Phàm lắc đầu, phun ra một câu.
Hắn nói xong thì vung ngón tay lên, mười cây ngân châm lập tức lao vút ra ngoài, đâm thẳng vào huyệt vị nào đó của mười bệnh nhân này một cách chuẩn xác không sai một ly.
Cảnh tượng này đã khiến cho đám y giả trẻ tuổi và các đại sư giáo sư Y đạo đều phải giật mình kinh hãi.
Thuật châm cứu, không phải là phương pháp trị liệu mới lạ gì.
Nhưng cách xa tận mấy mét mà lại có thể ghim ngân châm vào huyệt vị trên cơ thể người một cách chính xác, hơn nữa còn là mười cây ngân châm đồng thời ghim vào các huyệt vị khác nhau của những người khác nhau, đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được!
Chiêu thức ghim ngân châm vào huyệt từ khoảng cách xa này, ở đây không ai có thể làm được!
Người đàn ông trung niên dẫn đầu Quỷ Cốc nhìn chiêu thức đó của Diệp Phàm, nheo mắt lại, chợt có cảm giác quen thuộc!
Nhưng rất nhanh sau đó, chuyện khiến người ta càng khiếp sợ hơn đã xảy ra.
Theo mười cây ngân châm của Diệp Phàm đâm vào cơ thể của mười bệnh nhân này, triệu chứng bệnh của mười bệnh nhân này đang nhanh chóng biến mất.
Mùi thối trên người bệnh nhân mắc chứng hôi thối đó lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, không còn chút hôi thối nào nữa.
Có bệnh nhân bị thối rữa khắp người, chỗ thối rữa trên cơ thể đang nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuối cùng đã khôi phục bình thường.
Trước đó, mười bệnh nhân này dưới sự điều trị của Thanh Vân thì triệu chứng chỉ mới được giảm bớt và khống chế, nhưng sau khi bị ngân châm của Diệp Phàm ghim vào người, cơ thể của bọn họ đã hoàn toàn khôi phục bình thường, những chứng bệnh kỳ lạ đặc biệt kia đều biến mất toàn bộ.
Chẳng bao lâu, mười bệnh nhân này đã bình thường trở lại giống như người bình thường.
"Chuyện này..."
Thời khắc này, các giáo sư đại sư thiên tài trong giới y học kia đều kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, lộ ra ánh mắt khó có thể tin được.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Diệp Phàm chỉ lấy ra mười cây ngân châm đâm vào huyệt vị nào đó, lại có thể khiến cho mười bệnh nhân này khôi phục bình thường, đây quả thật là kỳ tích trong kỳ tích!
Giờ phút này, đám y sư, giáo sư, mấy người chức cao vọng trọng của giới y học tựa như thấy được thần tích, cả đám đều kích động đến mức toàn thân run hết cả lên.
"Đỉnh quá rồi đó, đây không phải là y thuật nữa, phải là tiên thuật mới đúng!"
Một vị đại sư trong giới y học kích động đến mức ngay cả nói cũng nói không xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, tràn ngập sự sùng bái.
Thanh Vân, Đường Thiên Thần và mười y giả thiên tài, giờ phút này cũng đều bị chấn động không nói lên lời.
Biên Mục và một đám trưởng lão Y Các đều sốc toàn tập nhìn Diệp Phàm.
Trong số những người ở đây cũng chỉ có mấy người Hoa n, Vương ngự y, Khương Vân Hi là tương đối bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng đã được chứng kiến y thuật thần kỳ của Diệp Phàm rồi!
"Thấy chưa, đây mới gọi là thần y!"
Lúc này Lý Tử Huyên nhìn mấy đệ tử Y Các vừa chế giễu Diệp Phàm, vẻ mặt đắc ý hừ một tiếng.
Mà mấy đệ tử của Y Các nhìn thấy y thuật của Diệp Phàm, nhất thời cảm thấy xấu hổ không có cái lỗ nào để chui xuống, mặt bị vả bôm bốp!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, y thuật của người này lại mạnh đến đáng sợ như vậy!
"Diệp thần y, quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là gánh được cái danh thần y này!"
Các chủ của Y Các - Biên Mục nhìn Diệp Phàm, cảm thán nói.
Hiện giờ mọi người đều không có bất kỳ ý kiến nào đối với việc Diệp Phàm được xưng là thần y.
Chỉ cần một chiêu này của hắn, đủ để xưng là thần y rồi!
Mười y giả thiên tài kia mà so với hắn, lập tức trở nên yếu hơn hẳn!
Các đại y giả nước ngoài đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt sùng bái.
Về phần người của m Dương Phái, Vu Môn và Bà Sa Môn thì trong mắt đều hiện lên ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Mà người của ba đại thế gia Y đạo nhìn Diệp Phàm, ánh mắt không ngừng lóe lên.
"Trận đấu kết thúc rồi đúng không?"
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía Hoa n.
"Kết thúc rồi!"
Hoa n tươi cười phun ra một câu:
Ngay khi ông ấy muốn tuyên bố kết quả của trận đấu lần này, đột nhiên một giọng nói âm trầm truyền đến từ bên ngoài.
"Đường đường là một trận so tài Y đạo mà chỉ so những cái này, sao có thể bộc lộ hết y thuật của mấy người?"
"Hay là để bản tông chủ ra đề thi cho mấy người đi!"
Cùng với giọng nói âm trầm đó truyền đến, hiện trường đột nhiên xuất hiện một tầng khói mù màu đen, tràn ngập mỗi một ngóc ngách.
"Không hay rồi, là khí độc!"
"Mọi người cẩn thận!"
Sắc mặt Hoa n và Biên Mục chìm xuống, lập tức kêu lên.
Nhưng giờ phút này đã có không ít người bị trúng khí độc này, ngã lăn ra đất, chết ngay tại chỗ!
Cùng với khí độc khủng khiếp này, tông chủ của Độc Tông - Khâu Thiên Nhận dẫn theo một đám cường giả Độc Tông xuất hiện.
"Là người của Độc Tông!"
"Bọn họ vẫn chưa bị diệt sạch!"
Người Quỷ Cốc thấy Độc Tông xuất hiện, khiếp sợ nói.
"Mau ăn đan Tị Độc này đi!"
Ngay sau đó, một đệ tử của Quỷ Cốc lấy ra một đống đan dược đưa cho những người khác.
Đường Thiên Thần, Thanh Vân, người của ba đại thế gia Y đạo và phái m Dương cùng các thế lực lớn đều bắt đầu dùng các loại phương pháp để giải độc.
"Độc Tông, rốt cuộc cũng tới!"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Khâu Thiên Nhận một cái, cười lạnh.
"Không phải Độc Tông đã bị Quỷ Cốc tiêu diệt rồi sao? Sao vẫn còn sống thế!"
Mấy vị trưởng lão của Y Các vừa chống chọi với khí độc, vừa nghiêm trọng nói.
"Người của Quỷ Cốc!"
Ánh mắt Khâu Thiên Nhận liếc về phía đám đệ tử của Quỷ Cốc, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo.
"Năm đó Quỷ Cốc chúng mày diệt Độc Tông của tao, hôm nay bản tông chủ sẽ đòi lại món nợ máu này!"
"Người Quỷ Cốc chúng mày, đều phải chết!!!"
Khâu Thiên Nhận đằng đằng sát khí quát.
Tức khắc, khí độc đáng sợ kia điên cuồng lao về phía đám đệ tử của Quỷ Cốc, muốn cắn nuốt bọn họ.
"Tông chủ của Độc Tông phải không, ông có thể đi cùng với con trai của ông!"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng quanh quẩn bên tai Khâu Thiên Nhận.
Chương 258: Sư huynh đệ gặp mặt!
Ánh mắt Khâu Thiên Nhận tập trung, lúc ông ta đang muốn tìm ai là người nói chuyện thì một người đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta một cách kì dị, tay người kia nắm lấy cổ ông ta trực tiếp bóp nát!
Chuyện này xảy ra rất nhanh!
Nhanh đến mức tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng, bao gồm cả vị tông chủ của Độc Tông này.
Khâu Thiên Nhận thậm chí còn không thấy rõ khuôn mặt Diệp Phàm đã trực tiếp bị bóp chết!
Ầm!
Diệp Phàm hất tay, thi thể Khâu Thiên Nhận bị ném xuống đất, chết không nhắm mắt.
Mà Khâu Thiên Nhận đến lúc chết cũng không ngờ rằng đời này của ông ta cứ như vậy mà chấm dứt.
Ông ta bế quan tu luyện nhiều năm như vậy chỉ vì muốn hủy diệt Quỷ Cốc, rửa sạch nhục nhã, kết quả vừa mới lên sàn chưa được ba phút đã chết thảm ở đây, có thể nói là cực khổ đến cùng cực!
Lúc này từng cường giả của Độc Tông đều mở to mắt, một lúc sau cũng không phản ứng lại kịp.
Vút vút vút!
Diệp Phàm vung tay lên, một đống ngân châm lập tức được phi ra, đám người Độc Tông này bị giết sạch!
Lúc này khí độc trên bầu trời đã biến mất, tất cả đều khôi phục lại như cũ, ngoài việc thi thể bên ngoài Độc Tông ra thì dường như không có gì thay đổi!
Những người khác lại vì quá chấn động mà ngây ra như phỗng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ngay lúc khắp nơi đang chìm vào yên tĩnh, một tiếng vỗ tay vang lên.
Một đám người khác xuất hiện, đi đầu là đồ đệ mà Thánh Y Quỷ Cốc đã từng nhận, Phong Vô Tích!
Phong Vô Tích nhìn bàn tay vừa ra đòn của Diệp Phàm, vẻ mặt tán thưởng nói: “Lợi hại, quá lợi hại!”
Vù!
Diệp Phàm nhìn Phong Vô Tích, trong mắt hiện lên ánh sáng.
Mặc dù hắn chưa từng gặp Phong Vô Tích nhưng từ lần đầu tiên gặp đối phương trong lòng hắn đã xuất hiện địch ý!
“Ông là ai?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng quát.
“Là…Là ông!”
“Phong Vô Tích!”
Lúc này trong Quỷ Cốc, người đàn ông trung niên dẫn đầu nhận ra Phong Vô Tích, vẻ mặt không thể tin nổi nói lớn.
Năm đó khi Phong Vô Tích vẫn còn là thiếu chủ Quỷ Cốc, người đàn ông kia vẫn chỉ là một đệ tử bình thường của Quỷ Cốc, đương nhiên đã từng gặp qua hắn ta!
Mặc dù thời gian đã trôi qua nhiều năm nhưng bề ngoài Phong Vô Tích không có quá nhiều thay đổi, vậy nên người kia vừa nhìn qua đã nhận ra.
“Phong Vô Tích~”
Diệp Phàm nghe ba chữ này, ánh mắt ngưng lại, nhìn đối phương không chớp mắt.
Hắn không ngờ người này chính là đồ đệ năm đó Tam sư phụ đã thu nhận.
“Quan hệ của cậu và Quỷ Cốc là gì?”
Phong Vô Tích chăm chú nhìn Diệp Phàm, thản nhiên hỏi.
Rõ ràng hắn ta cũng nhìn ra gì đó từ Diệp Phàm.
“Ông cảm thấy thế nào?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Nếu như tôi đoán không sai thì chắc cậu là đồ đệ mới mà ông già kia mới thu nhận!”
Phong Vô Tích nói thẳng.
Ông già trong miệng hắn ta đương nhiên là Thánh Y Quỷ Cốc.
Ầm!
Nghe được lời Phong Vô Tích, người đàn ông trung niên của Quỷ Cốc đột nhiên nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt hiện ra sự kinh ngạc.
Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn Phong Vô Tích mà nói: “Người tự xưng là lão Quỷ Cốc ở nhà họ Hoàng Bộ là ông?”
“Hóa ra cậu chính là Diệp thiếu?”
“Tiểu sư đệ, chúng ta đúng là lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà mà lại không nhận ra nhau!”
Phong Vô Tích cười nhẹ một tiếng.
“Ông đã không phải người của Quỷ Cốc nữa rồi, đừng có nhận vơ!”
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
“Tính cách tiểu sư đệ thật kiêu ngạo, không hổ là đồ đệ lão già kia dạy dỗ!”
Phong Vô Tích nghiền ngẫm nhìn Diệp Phàm.
“Bớt nói nhảm đi!”
Diệp Phàm vung tay, một cây ngân châm lập tức bắn về phía Phong Vô Tích.
Nhưng cây ngân châm này căn bản không lại gần hắn ta được, khi còn cách Phong Vô Tích ba tấc đã tự động chia làm đôi.
“Tiểu sư đệ, chút thủ đoạn này của cậu không đối phó được với sư huynh đâu!”
“Lấy bản lĩnh thật sự ra đi, để tôi xem đồ đệ mới mà lão già kia thu nhận kế thừa được những gì!”
Phong Vô Tích lạnh nhạt nói.
Ầm!
Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo, hắn lao thẳng về phía Phong Vô Tích để tấn công.
Rầm rầm rầm!
Chỉ trong nháy mắt, hai sư huynh sư đệ trực tiếp giao chiến với nhau.
Hai bên cứ anh đến tôi đi, tiếng động không ngừng vang lên.
Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc đến ngây người!
Rầm!
Một tiếng động lớn nhanh chóng vang lên.
Phong Vô Tích bị đẩy mạnh về phía sau.
Diệp Phàm cũng kêu lên một tiếng đau đớn, hắn hơi nhướng mày.
Phong Vô Ngân tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất mà Diệp Phàm từng gặp từ khi xuống núi đến nay, so với mấy người Long Hồn, Long Vệ và Bạch Ưng Long Quân đều mạnh hơn nhiều!
Khó trách Tam sư phụ từng nói, trước khi gặp Diệp Phàm, đây chính là yêu nghiệt có thiên phú mạnh nhất Quỷ Cốc trăm ngàn năm nay, quả nhiên có chút bản lĩnh!
Phong Vô Tích bị Diệp Phàm đánh lùi, vẻ mặt hắn ta cứng lại, nói: “Không ngờ cậu…”
Rầm!!!
Diệp Phàm căn bản không cho đối phương cơ hội nói hết câu, trực tiếp đánh một chưởng ra muốn bắt hắn ta lại.
Nét mặt Phong Vô Tích cứng lại, hắn ta vung tay một, một viên bi đen nhanh chóng bắn ra rồi nổ tung trước mặt Diệp Phàm, một làn khói đen kịt xuất hiện ngăn cản tầm mắt của Diệp Phàm.
Đến khi Diệp Phàm xua tan được làn khói đen này thì Phong Vô Tích và thuộc hạ của hắn ta đã biến mất không dấu vết.
“Tên này…”
Diệp Phàm cau mày, mặc dù Phong Vô Tích cứ như vậy mà chạy trốn nhưng hắn lại không thể nào vui nổi.
Vì trong trận chiến vừa rồi, Diệp Phàm phát hiện trong cơ thể Phong Vô Tích có một sức mạnh vô cùng đáng sợ, chỉ là không hiểu tại sao đối phương không thể điều động được sức mạnh này.
Một khi sức mạnh này bùng nổ, cho dù là Diệp Phàm cũng không hoàn toàn chắc chắn về chuyện đánh bại Phong Vô Tích.
Hơn nữa người tên Phong Vô Tích này lại rất khôn khéo, vừa gặp nguy hiểm đã lập tức rút lui, không cho người khác có cơ hội ra tay giết hắn ta.
Loại người này mới là đáng sợ nhất!
Bây giờ hắn đã gặp Phong Vô Tích, dựa vào tâm tư và thực lực của đối phương mà nói, đây tuyệt đối là một quả bom hẹn giờ.
Diệp Phàm lập tức phân phó cho Hoa Hồng Đỏ đi thăm dò tung tích của Phong Vô Tích.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Hoa Ân: “Không còn chuyện gì thì tôi đi trước!”
“Chờ chút!”
“Cuốn Thần Nông Y Điển này thuộc về cậu!”
Biên Mục ở bên nói, ông ta đưa cuốn Thần Nông Y Điển cho Diệp Phàm.
“Tôi không có hứng thú với thứ đồ chơi này, cho cô đấy!”
Diệp Phàm nhận Thần Nông Y Điển, hắn không thèm nhìn, cứ như vậy ném cuốn sách thuốc vô số bác sĩ mơ ước cho Khương Vân Hi.
Khương Vân Hi được cưng chiều mà lo sợ, cô ngẩn người đứng đó.
Những người khác có mặt ở đây thấy Diệp Phàm tùy ý ném Thần Nông Y Điển quý giá như vậy cho người khác thì không khỏi kinh ngạc.
Ngay cả Biên Mục và Hoa Ân cũng sững sờ, họ hoàn toàn không ngờ Diệp Phàm sẽ làm vậy.
Những người khác đều nhìn Khương Vân Hi với vẻ mặt hâm mộ.
Còn có một số người nhìn chằm chằm Thần Nông Y Điểu trong tay Khương Vân Hi với ánh mắt tỏa sáng, rõ ràng bọn họ đã có kế hoạch, ví dụ như ba thế gia Y đạo của Hạnh Lâm Giới.
“Diệp thần ý, Thần Nông Y Điển này…”
Khương Vân Hi nhìn Thần Nông Y Điển trong tay, vô cùng chấn động nhìn Diệp Phàm.
“Không phải cô muốn học sâu hơn về y thuật sao, đúng lúc có thể học từ cuốn sách này, cô cũng không cần tìm tôi để bái sư nữa!”
Diệp Phàm tùy ý nói.
“Cảm ơn!”
Khương Vân Hi cảm kích nhìn Diệp Phàm, trong lòng cực kì cảm động.
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía đám người Quỷ Cốc, hắn đang định nói gì đó, Hoa Hồng Đỏ ở một bên đột nhiên nhận được điện thoại, cô ta vội vàng nói với Diệp Phàm: “Thiếu chủ, phía Tổng đốc Đoạn Thiên Bằng xảy ra chuyện rồi!”
Vù!
Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, hắn nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói Tổng đốc Đoàn vì muốn gây bất lợi cho quận chúa phủ Xuyên Vương nên đã bị bắt đến phủ Xuyên Vương, bây giờ sống chết không rõ!”
Hoa Hồng Đỏ nói.
Ầm!!!
Quanh người Diệp Phàm lập tức xuất hiện sát khí ngập trời.
“Phủ Xuyên Vương!!!”
Diệp Phàm nhấn mạnh từng chữ, sát khí trong mắt tỏa ra khắp nơi.
Hắn và Hoa Hồng Đỏ lập tức biến mất khỏi nơi này.
Chương 259: Xông vào vương phủ!
Xuyên vương phủ nằm ở phía Đông Thục Châu, diện tích mấy ngàn mẫu.
Xuyên vương phủ được thiết kế như một vương phủ thời cổ đại, vô cùng huy hoàng xa hoa!
Lấy Xuyên vương phủ làm trung tâm, phạm vi mười dặm xung quanh đều là cấm địa, đều có thủ vệ vương phủ canh gác, người thường không được tự tiện đến gần.
Làm một trong tám vương gia của Long quốc, Xuyên vương phủ là Hoàng đế ở quận Thiên Thục.
Rất nhanh, một chiếc xe lao đến khu vực cấm của Xuyên vương phủ với tốc độ tia chớp.
“Dừng xe!”
Một đám thủ vệ xông ra, tay cầm vũ khí chắn trước chiếc xe này.
Kết quả tốc độ của chiếc xe này không hề giảm, ngược lại còn tăng tốc, đâm bay đám thủ vệ này, tất cả đều chết thảm!
Ngồi trong xe này là Diệp Phàm và Hoa Hồng Đỏ.
Diệp Phàm lái xe, Hoa Hồng Đỏ chỉ đường!
“Thiếu chủ, có cần tôi triệu tập toàn bộ nhân viên Bách Hoa Lâu quận Thiên Thục đến không?”
Hoa Hồng Đỏ nói.
“Không cần!”
“Đây là chuyện của tôi, không cần liên lụy đến Bách Hoa Lâu!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
“Thiếu chủ, Xuyên Vương là tước vị được triều đình ban cho, hơn nữa ông ta có rất nhiều môn sinh, ngay cả mấy tướng lĩnh ở chiến khu phía Tây cũng là môn sinh của Xuyên Vương, quân chủ quân Thiên Lang đóng tại khu vực Tây Nam có quan hệ rất tốt với Xuyên Vương, chúng ta…”
Hoa Hồng Đỏ nhắc nhở Diệp Phàm.
Cô ta biết rõ mục đích lần này của Diệp Phàm, muốn xốc loạn Xuyên vương phủ, hậu quả của việc này cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả Hoa Hồng Đỏ cũng không khiêng được!
Bởi vậy cô ta không thể không nói rõ tính nghiêm trọng của việc này cho Diệp Phàm!
Nhưng cô ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm ngắt lời.
“Tôi biết cô lo lắng, nếu cô sợ hãi, bây giờ có thể xuống xe!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Hoa Hồng Đỏ mỉm cười nói: “Thiếu chủ không cần sợ thì tôi còn sợ gì!”
Cùng lúc đó trong Xuyên vương phủ.
Một người bị trói trên cột, trên người chồng chất vết thương, máu tươi đầm đìa.
Người này là Đoạn Thiên Bằng, quân đoàn trưởng quân đoàn 6 của quân Thiên Sách!
Quận chúa Xuyên vương phủ đang không ngừng vung roi quất lên người Đoạn Thiên Băng, phát tiết lửa giận!
Cách đó không xa, Xuyên Vương đang ngồi uống trà, Lý Nguyên cung kính đứng một bên!
Một người vội vã đi vào, quỳ xuống nói: “Bẩm vương gia, bên ngoài truyền tín có một chiếc xe đang xông qua trạm kiểm soát, lao thẳng vào vương phủ!”
Lý Nguyên nói: “Vương gia, có lẽ thằng nhãi kia đến!”
“Lá gan rất lớn.”
“Xem ra tên nhóc đó và Đoạn Thiên Bằng quen biết nhau.”
Xuyên Vương lạnh nhạt nói.
“Cuối cùng tên khốn kia cũng đến!”
“Con muốn băm xác tên đó thành vạn mảnh!”
Quận chúa lạnh lùng quát to.
“Nếu mấy người dám động vào thiếu chủ, quân Thiên Sách sẽ không buông tha cho các người!”
Đoạn Thiên Bằng ngẩng đầu nói.
“Quân Thiên Sách?”
“Tên đó và quân Thiên Sách có quan hệ gì?”
Lý Nguyên nhíu mày, hỏi Đoạn Thiên Bằng.
“Ngài ấy chính là đệ tử của quân chủ quân Thiên Sách, mấy người dám động vào ngài ấy, quân Thiên Sách sẽ bắt các người trả giá!”
Đoạn Thiên Bằng hét lớn.
Nghe vậy Lý Nguyên biến sắc, vô cùng khiếp sợ.
Xuyên Vương nhíu mày, ánh mắt lóe lên.
“Không ngờ hắn ta lại là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
“Không phải chiến thần Thiên Sách đã chết từ lâu rồi sao?”
Lý Nguyên nói.
“Quân chủ anh dũng thần võ, sao có thể chết được?”
“Mấy người dám động vào đệ tử của quân chủ, chờ hối hận đi!”
Đoạn Thiên Bằng lạnh nhạt nói.
Bốp!!!
Quận chúa vung roi quất lên người Đoạn Thiên Bằng, da tróc thịt bong, lộ ra xương trắng.
“Đệ tử quân Thiên Sách thì sao? Ba ta còn là vương gia kìa!”
Quận chúa khinh thường nói.
“Vương gia…”
Lý Nguyên lo lắng nhìn về phía Xuyên Vương.
“Sợ cái gì?”
“Con gái của ta nói đúng, hắn ta là đệ tử của chiến thần Thiên Sách thì sao?”
“Không lẽ bổn vương còn thua kém chiến thần Thiên Sách?”
Xuyên Vương uy nghiêm quát.
Lý Nguyên run lên, cúi người nói: “Vương gia mạnh hơn chiến thần Thiên Sách kia rất nhiều!”
"Thời đại của chiến thần Thiên Sách đã hết, hơn nữa chiến thần Thiên Sách dám xuất hiện, có rất nhiều người đuổi giết ông ta, cho dù ta giết đệ tử của ông ta thì ông ta có thể làm gì được ta?”
Xuyên Vương khinh thường nói: “Còn quân Thiên Sách, ha hả!”
“Sợ rằng 1 tháng sau Long quốc sẽ không còn ba chữ quân Thiên Sách nữa, còn muốn đối phó với ta, nằm mơ giữa ban ngày!”
Lý Nguyên nghe Xuyên Vương nói vậy cũng dần bình tĩnh lại.
“Nghe thấy không?”
“Hôm nay không ai có thể cứu được thiếu chủ của ngươi, ta sẽ làm ngươi chính mắt nhìn thấy thiếu chủ của ngươi chết trong tay ta!”
Quận chúa ác độc nói, không ngừng vung roi đánh lên người Đoạn Thiên Bằng, đánh đến mức ông ta không ngừng hộc máu, hơi thở thoi thóp!
Ầm!
Lúc này cánh cửa mạ vàng của Xuyên vương phủ dập nát, mảnh vụn văng khắp nơi.
Một đám thủ vệ bay vào, nện mạnh trên mặt đất, hộc máu bỏ mình!
Diệp Phàm cầm thanh kiếm ngắn màu đen, đằng đằng sát khí đi đến, Hoa Hồng Đỏ theo sát phía sau!
Đám người Xuyên Vương, Lý Nguyên, quận chúa nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Cuối cùng cũng đến!”
Quận chúa thấy Diệp Phàm xuất hiện, lạnh lùng quát to.
Diệp Phàm nhìn thấy quận chúa cầm roi, lại nhìn thấy Đoạn Thiên Bằng bị trói trên cột, vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa, đồng tử co rụt lại, trong mắt lóe lên sát ý vô tận.
“Đáng chết!”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm quận chúa, hai mắt đỏ đậm, gằn từng chữ một.
Lời của hắn truyền vào trong tai của quận chúa, cả người vô thức run lên, tim đập nhanh, cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này, mấy ngàn quân quận vệ của Xuyên vương phủ xông đến, bọn họ cầm súng ống chĩa thẳng vào Diệp Phàm!
“Thiếu chủ, đi nhanh đi!”
Đoạn Thiên Bằng thoi thóp nói.
“Thằng ranh, mày là người đã đánh con gái tao?”
“Có vài phần gan dạ sáng suốt, quả nhiên là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
Xuyên Vương đứng dậy, uy nghiêm nói!
“Tất cả các người đều đáng chết!”
Diệp Phàm lao thẳng về phía Đoạn Thiên Bằng.
“Lập tức chịu trói, nếu không đừng trách tao không khách khí!”
Lý Nguyên chỉ tay vào Diệp Phàm, quát to.
Diệp Phàm như không nghe thấy đối phương nói gì, tiếp tục đi về phía Đoạn Thiên Bằng.
“Nổ súng!”
Lý Nguyên hét lên.
Đùng đùng đùng!!!
Mấy ngàn chiến sĩ quân quận vệ bóp cò súng, vô số viên đạn bắn về phía Diệp Phàm, muốn bắn hắn thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng những viên đạn đó cách Diệp Phàm 1cm thì đều dừng lại.
Diệp Phàm bùng nổ một kình khí khủng bố, những viên đạn đó quay ngược lại, bắn ngược về phía đám quân quận vệ kia.
Phụt phụt phụt!
Chỉ trong nháy mắt, mấy ngàn quân quận vệ đã bị viên đạn bắn thành cái sàng, ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng!
Lý Nguyên biến sắc, cả người chấn động mắt dại ra.
Ngay cả quận chúa cũng bị dọa ngây người.
Xuyên Vương vung tay lên, lại có 3000 chiến sĩ mặc chiến giáp, tay cầm trường đao xông ra.
3000 người này tản ra khí thế sắc bén, đều là người đã được huấn luyện, tất cả đều là võ giả, còn có không ít cao thủ cửu trọng Nhân cảnh hoặc Bán Bộ Huyền cảnh!
“Bọn họ…”
Lý Nguyên kinh sợ thốt lên.
“Bọn họ là quân đoàn Xuyên vương phủ do ta hao tâm tổn sức tiêu phí suốt 10 năm để bồi dưỡng!”
“10 năm mài kiếm, hôm nay là lúc kiểm tra thành quả!”
“Giết!”
Xuyên Vương lạnh nhạt nói.
Ngay lập tức 3000 chiến sĩ Xuyên vương phủ cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.
3000 người cũng lên nhưng lại không hề hỗn loạn, bọn họ tạo thành một trận hình, tấn công Diệp Phàm!
Hiển nhiên Xuyên Vương tốn không ít công sức để chế tạo ra quân đoàn này!
Nhưng cho dù bọn họ có mạnh đến thế nào, đứng trước mặt Diệp Phàm đều là con kiến!
Diệp Phàm cầm kiếm ngắn màu đen lao vào trong đội ngũ 3000 người này, mở ra cuộc tàn sát.
Chương 260: Có thể động vào hắn, nhưng động vào người của hắn, chết!
Phụt phụt phụt!!!
Diệp Phàm không ngừng chém giết, 3000 người này liên tục ngã vào vũng máu.
Cho dù bọn họ không sợ sống chết, tre già măng mọc nhưng vẫn không cản được Diệp Phàm!
“Cùng lên đi!”
Thấy vậy, sắc mặt của Xuyên Vương vô cùng khó coi, hét lên.
Xuyên Vương vừa ra lệnh, lại thêm một đám người lao ra.
Nhóm người này đều là cao thủ từ Bán Bộ Huyền cảnh trở lên, trong đó phần lớn là cao thủ Huyền cảnh, còn lại là cao thủ từ Địa cảnh trở lên.
Bọn họ đều là cao thủ võ đạo do Xuyên Vương tuyển chọn, từ lúc bị tuyển vào vương phủ, gần như chưa từng ra tay.
Hôm nay bọn họ ra tay cùng một lúc, tấn công về một mục tiêu.
Đám cao thủ võ đạo này gia nhập chiến trường những vẫn không thay đổi được chiến cuộc, một cao thủ Địa cảnh vừa mới vọt đến bên cạnh Diệp Phàm đã bị hắn cắt đứt cổ!
Diệp Phàm vung tay, máu tươi bắn tung tóe, vô số thi thể ngã xuống đất.
Lúc này Diệp Phàm giống như một Sát Thần, vô cùng khủng bố!
Tất cả đám người của Xuyên vương phủ đều bị Diệp Phàm giết chết!
Chỉ trong nháy mắt, thi thể trong vương phủ chồng chất như núi.
Sắc mặt của Xuyên Vương, Lý Nguyên và quận chúa cực kỳ khó coi.
“Lập tức triệu tập tất cả quân quận vệ, thông báo cho sở tuần tra, bảo bọn họ lập tức đến đây!”
Xuyên Vương ra lệnh cho Lý Nguyên, Lý Nguyên vội vàng gật đầu liên hệ người.
Chỉ trong chớp mắt, quân đoàn tiêu tốn 10 năm của Xuyên Vương bị Diệp Phàm giết gần hết, bao gồm cả đám cao thủ võ đạo do ông ta mới đến!
Lúc này, Diệp Phàm cầm đoản kiếm, đằng đằng sát khí, bước từng bước về phía Đoạn Thiên Bằng.
“Tùy Phong, giữ hắn lại!”
Xuyên Vương nhìn chằm chằm Đoạn Thiên Bằng, ra lệnh.
Một trận gió thổi qua.
Một bóng người mặc đồ xanh xuất hiện bên cạnh Đoạn Thiên Bằng muốn bắt cóc ông ta để uy hiếp Diệp Phàm.
Kết quả Diệp Phàm vung đoản kiếm lên, xông về phía người kia.
Người mặc đồ xanh biến sắc, muốn trốn tránh nhưng bị đoản kiếm đen đâm thủng người, máu bắn tung tóe, đôi mắt mở to.
Sắc mặt của Xuyên Vương cực kỳ khó coi.
Tùy Phong là cao thủ khinh công do ông ta mời chào, khinh công cực nhanh, ngay cả cao thủ ngũ trọng cũng không đuổi kịp, nhưng bây giờ lại bị Diệp Phàm giết chết trong nháy mắt.
Tại sao thực lực của tên này lại khủng bố như vậy?
Diệp Phàm bước về phía Đoạn Thiên Bằng, cứu ông ta xuống, dùng ngân châm thi triển Cửu Châm Quỷ Cốc chữa trị vết thương trong cơ thể cho ông ta.
“Chết đi!”
Quận chúa thấy Diệp Phàm tiến hành trị liệu cho Đoạn Thiên Bằng, vung roi về phía đầu của Diệp Phàm.
Nếu roi này nện xuống đầu, sợ rằng sẽ nát đầu ngay lập tức!
Lúc này Hoa Hồng Đỏ xuất hiện, bắt lấy cái roi kia.
“To gan, dám đối địch với ta?”
Quận chúa trừng mắt nhìn Hoa Hồng Đỏ.
Hoa Hồng Đỏ vung tay, quận chúa bị ném ra ngoài.
“Con à!”
Xuyên Vương vội vàng vọt qua đỡ lấy con gái của mình.
Dưới sự trị liệu của Diệp Phàm, vết thương ngoài da của Đoạn Thiên Bằng đã dần kết vảy, nội thương cũng dần khôi phục.
“Cảm ơn thiếu chủ!”
Đoạn Thiên Bằng nói.
“Hoa Hồng Đỏ, chăm sóc tốt quân đoàn trưởng Đoạn!”
Diệp Phàm nói xong, nhìn về phía ba con Xuyên Vương.
“Mấy người muốn chết kiểu gì?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Muốn giết ta?”
Xuyên Vương nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Ông và con gái ông đều đáng chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt vô tình nói.
Đối với Diệp Phàm, có thể động vào hắn, nhưng động vào người của hắn, chết!
Ở trong lòng Diệp Phàm, Đoạn Thiên Bằng là trưởng bối của hắn, không ai được phép động đến!
Xuyên Vương lạnh lùng nói: “Muốn giết ta, còn non lắm!”
Diệp Phàm lao về phía Xuyên Vương.
“Xuyên Tương Tứ Qủy!”
Xuyên Vương kêu lên.
Giây tiếp theo, bốn bóng người xuất hiện từ bốn hướng vọt về phía Diệp Phàm.
Bốn bóng người này như bóng ma, tốc độ cực nhanh.
Sức chiến đấu của bọn họ cũng cực mạnh, toàn bộ đều trên Địa cảnh ngũ trọng.
Bốn người này liên thủ tạo thành một trận pháp công kích áp chế Diệp Phàm.
Ngay cả cao thủ Địa cảnh cửu trọng cũng khó cản được một đòn này của họ!
Xuyên Tương Tứ Qủy là át chủ bài lớn nhất của Xuyên vương phủ, được ông ta mời từ một thế lực siêu cấp đến bảo vệ vương phủ!
Đối mặt với bốn người này, Diệp Phàm vẫn lạnh nhạt thờ ơ.
Diệp Phàm tung ra bốn quyền liên tiếp, va chạm với bốn người này, đánh bay bọn họ.
Diệp Phàm đang định lao về phía một người trong đó, người kia lại biến mất, giống như đối phương thật sự là quỷ hồn, không có thật thể!
Diệp Phàm tấn công mấy lần nhưng đều thất bại.
Bốn người này thật sự giống như quỷ hồn, không bắt được, giống như không tồn tại.
Thấy vậy Xuyên Vương thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn về phía Xuyên Tương Tứ Qủy: “Giết hắn!”
Xuyên Vương vừa ra lệnh, Xuyên Tương Tứ Qủy lại biến mất.
Giây tiếp theo, bọn họ xuất hiện trên đỉnh đầu của Diệp Phàm, thi triển đạo ấn tổ hợp thành một đạo ấn pháp tối tăm như quỷ ấn, đánh về phía Diệp Phàm!
Ầm!
Diệp Phàm vung quyền, va chạm với đòn tấn công của bốn người này.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Xuyên Tương Tứ Qủy tập thể hộc máu, bay ra ngoài, nện trên mặt đất, thống khổ kêu rên.
“Không phải rất giỏi trốn sao?”
“Hiện tại tôi muốn nhìn xem mấy người trốn kiểu gì!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nói xong, hắn vung tay lên, bắn ra bốn ngâm châm.
Xuyên Tương Tứ Qủy muốn tránh lại không thể động đậy, trơ mắt nhìn ngân châm chui vào trong cơ thể.
Bốn người này tử vong tại chỗ, mắt trừng to, tràn ngập không cam lòng!
Xuyên Vương thấy Xuyên Tương Tứ Qủy đã chết, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Ngươi có thể giết được Xuyên Tương Tứ Qủy, ngươi cũng biết bọn họ đến từ nơi đó?”
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Không muốn biết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt vô tình nói, hắn tiếp tục đi về phía Xuyên Vương và quận chúa.
“Người trẻ tuổi, đừng xúc động, nếu cậu giết Xuyên Vương và quận chúa, cậu sẽ phạm phải tội nặng.”
“Đến lúc đó cậu sẽ không còn chỗ dung thân, thậm chí cho dù chiến thần Thiên Sách rời núi cũng không giữ nổi cậu!”
“Cậu phải suy nghĩ cẩn thận!”
Lý Nguyên hét lớn.
Nghe thấy vậy, Diệp Phàm vẫn không dừng lại, tiếp tục đi đến.
Hắn đi đến trước mặt Xuyên Vương và quận chúa, một tay bóp cổ một người, nhấc bổn đôi ba con này lên cao.
Hai người bọn họ không ngừng giãy giụa, sắc mặt nghẹn đỏ, hít thở không thông.
Lý Nguyên thấy vậy, cả người run lên.
Nếu Xuyên Vương và quận chúa chết ở đây, toàn bộ quận Thiên Thục sẽ bị đảo loạn, ông ta cũng không giữ nổi chức quận thủ!
“Thiếu chủ, xin hãy nương tay!”
Đoạn Thiên Băng kêu lên.
“Quân đoàn trưởng Đoạn, hai người bọn họ hại ông, đáng chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Thiếu chủ, tôi không sao, thả bọn họ đi.”
“Tôi không muốn liên lụy đến thiếu chủ, nếu không tôi vĩnh viễn không thể yên lòng!”
Đoạn Thiên Bằng liếc nhìn hai ba con Xuyên Vương, nói với Diệp Phàm.
“Ông đừng lo liên lụy tôi!”
Diệp Phàm nói.
“Thiếu chủ, thôi!”
Đoạn Thiên Bằng lắc đầu.
“Được!”
Diệp Phàm gật đầu, nhìn về phía hai ba con Xuyên Vương: “Nể mặt quân đoàn trưởng Đoạn, hôm nay tôi tha cho các người một mạng!”
Nói xong hắn vứt hai ba con này xuống đất.
“Chúng ta đi!”
Diệp Phàm nói xong, quay người rời đi.
“Tên khốn, ngươi lợi hại thì sao chứ? Còn không phải không dám giết ta!”
“Chờ đó, ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”
Quận chúa nhìn Diệp Phàm, kiêu căng ngạo mạn hét lên.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn về phía quận chúa.