Trong đại sảnh của sơn trang Ngụy Thị.
Ngụy Thiên Hiền và một thanh niên mặc trường sam màu đen, mặt mày u ám, môi tím đen ngồi đó.
"Ngụy lão, những gì ông nói đều là thật sao? Tôn chấp sự bị tên Diệp Phàm kia giết thật ư?"
Thanh niên hỏi Ngụy Thiên Hiền.
"Chắc chắn 100%. Ngay cả con nuôi của lão phu cũng chết trong tay thằng nhãi này!"
Ngụy Thiên Hiền hời hợt nói.
"Ngọc Rồng thì sao?"
Thanh niên lạnh lùng hỏi.
"Không phải trong tay nhà họ Giang thì là ở trong tay thằng nhãi này!"
Ngụy Thiên Hiền trả lời.
"Bây giờ tôi sẽ dẫn người đi xử lý thằng nhãi kia và nhà họ Giang!"
Trong mắt thanh niên lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
"Khâu thiếu đừng vội. Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão phu, lão phu đã mời thằng nhãi kia và người nhà họ Giang đến dự. Tới lúc đó, bọn họ chết chắc!"
Ngụy Thiên Hiền nói.
"Tốt lắm."
"Tôi muốn xem rốt cuộc thằng nhãi này có bản lĩnh gì mà ngay cả Tôn Chấp sự cũng chết trong tay anh ta."
Trong mắt thanh niên hiện ra sát khí lạnh lẽo.
Hắn ta là Khâu Phong, thiếu chủ của Độc Tông.
"Ngày mai là ngày tổ chức buổi đấu giá Thiên Long, đến lúc đó Khâu thiếu có thể lấy được một viên ngọc Rồng nữa!"
Ngụy Thiên Hiền nhìn Khâu Phong và nói.
"Chỉ cần lấy được hai viên ngọc Rồng từ nhà họ Giang và buổi đấu giá, Độc Tông sẽ có ba viên ngọc Rồng. Tiếp tục tìm tất cả những viên ngọc Rồng còn lại, mở ra kho báu, đến lúc đó Độc Tông sẽ tiêu diệt Quỷ Cốc, rửa mối nhục lúc trước!"
Ánh mắt Khâu Phong lạnh lùng u tối như bò cạp.
"Khâu thiếu, đến lúc đó nếu bảo tàng mở ra, các người đừng quên lời hứa với sư phụ tôi!"
Ngụy Thiên Hiền hờ hững nói.
"Ngụy lão yên tâm, chỉ cần mở được bảo tàng, ông cứ tùy ý lấy những linh đan diệu dược bên trong, nhất định có thể trọng chấn hùng phong, khôi phục thành một người đàn ông chân chính!"
Khâu Phong đáp lời Ngụy Thiên Hiền.
Trong khi đó, bên ngoài sơn trang.
Diệp Phàm đã lái xe đến đây.
"Diệp thiếu!"
Bọn họ vừa xuống xe đã nhìn thấy Giang Thiên Thành và con gái Giang Tuyết đi tới.
"Giang gia chủ và Giang tiểu thư, hai người cũng tới rồi à."
Đường Sở Sở chào hỏi.
"Chào chủ tịch Đường."
Giang Thiên Thành và Giang Tuyết chào Đường Sở Sở.
Sau đó, Giang Thiên Thành nói với Diệp Phàm: "Diệp thiếu, xem chừng hôm nay chúng ta vào trong, e là khó mà rời đi trong bình an."
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, mọi người không chết được!"
Diệp Phàm nói dửng dưng.
"Diệp thiếu!"
Lúc này, lại có một tiếng gọi vang lên.
Diệp Phàm ngoảnh đầu nhìn thì thấy hai người đang đi tới, là Cảnh Nhã và em trai Cảnh Vũ.
Thiếu gia nhà họ Cảnh Cảnh Vũ gặp lại Diệp Phàm, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
"Diệp thiếu, không ngờ nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp lại. Các anh cũng đến tham dự tiệc mừng thọ của Ngụy lão sao?"
Cảnh Nhã mỉm cười nhìn Diệp Phàm.
"Ừm!"
Diệp Phàm gật đầu.
"Diệp thiếu, các anh không chuẩn bị quà mừng thọ sao?"
Đột nhiên Cảnh Nhã chú ý tới mấy người Diệp Phàm đều đi tay không, cô không kìm được bèn hỏi.
"Quà mừng thọ? Quà mừng thọ gì?"
Diệp Phàm ngạc nhiên.
"Hôm nay là đại thọ của Ngụy lão, ai đến chúc thọ cũng chuẩn bị một món quà mừng thọ tặng cho Ngụy lão. Lẽ nào Diệp thiếu quên chuẩn bị quà.
Cảnh Nhã tò mò hỏi.
"Một kẻ sắp chết thì cần quà mừng thọ gì chứ!"
Diệp Phàm bĩu môi, nói xong liền đi vào sơn trang.
Hả?
Nghe thấy câu nói này của Diệp Phàm, Cảnh Nhã lập tức sửng sốt.
"Chị cả, tên này có ý gì? Cái gì mà người sắp chết?"
Cảnh Vũ không hiểu.
"Cảnh Nhã!"
Lúc này, một tiếng gọi đầy chững chạc vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới. Đây là Cảnh Mộc, gia chủ của nhà họ Cảnh - một trong ba gia tộc lớn nhất quận Giang Nam.
"Thưa ba, e là bữa tiệc mừng thọ hôm nay sẽ xảy ra chuyện!"
Cảnh Nhã nghiêm mặt nói với ba mình.
"Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?"
Cảnh Mộc tò mò hỏi. Cảnh Nhã bèn ghé vào tai ông ta nói thầm.
Tức thì sắc mặt Cảnh Mộc sa sầm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
"Tên này to gan đến vậy ư?"
Cảnh Mộc cực kỳ sốc.
"Ba, con cảm thấy chúng ta nên giao hảo với anh ta. Con có dự cảm nếu chúng ta giao hảo với anh ta thì nhà họ Cảnh chúng ta sẽ có lợi ích cực lớn!"
Cảnh Nhã đè thấp giọng nói.
"Nếu hôm nay cậu ta có thể sống sót ra khỏi sơn trang này, vậy thì cậu ta đáng để nhà họ Cảnh kết giao!"
Trong mắt Cảnh Mộc lóe lên tia sáng.
Trong sơn trang.
Mấy người Diệp Phàm đưa thiệp mời.
Lúc này, trong sơn trang đã có hơn một nghìn vị khách, ai cũng có thiệp mời. Thậm chí bên ngoài còn có nhiều người không có thiệp mời nên không thể vào trong. Nếu không phải số lượng thiệp mời có hạn, thì e là hôm nay sơn trang sẽ bị chen sập.
"Tên lão thái giám này tổ chức đại thọ phô trương như vậy sao?"
Diệp Phàm nhìn cảnh tượng người đông như kiến trước mắt, buông lời cảm thán.
"Dù sao trước kia Ngụy lão cũng là tổng quản đại nội trong hoàng thất, tuy chỉ là thái giám nhưng địa vị cực cao, tất nhiên có không ít người muốn nịnh bợ ông ta."
Giang Thiên Thành đáp.
Sau đó, nhóm Diệp Phàm tìm vị trí trống ngồi xuống. Diệp Phàm bắt đầu cắn hạt dưa.
Tiếp theo còn có không ít người xuất hiện ở đây.
Trong ba gia tộc lớn nhất quận Giang Nam, ngoài nhà họ Cảnh ra, người nhà họ Thẩm và nhà họ Vương đều đã tới.
Ông cụ nhà họ Thẩm và gia chủ Thẩm Toàn Sơn cũng có mặt trong đội ngũ nhà họ Thẩm.
Bên cạnh hai người là một thanh niên mặc trường sam màu trắng, búi tóc, ăn mặc kiểu phục cổ. Ánh mắt bình tĩnh lộ vẻ kiêu ngạo, trên người tỏa ra khí tức lạnh lùng, rõ ràng không phải là người bình thường.
Người này chính là Thẩm Thiên Hạo, con trai trưởng nhà họ Thẩm.
"Ông nội và ba tham gia bữa tiệc mừng thọ này là được rồi, sao phải bắt con đến? Con còn định đi giết thằng nhãi kia báo thù cho em trai!"
Thẩm Thiên Hạo lạnh nhạt nói.
"Thiên Hạo, Ngụy lão không phải nhân vật tầm thường, hôm nay ông dẫn cháu đến làm quen với Ngụy lão sẽ tốt cho cả cháu và nhà họ Thẩm."
"Dù sao cháu không thể ở trong sư môn mãi được. Nếu cháu trở về, có Ngụy lão dẫn dắt thì không chừng cháu có thể vào triều làm quan đấy. Còn tên Diệp Phàm kia cứ để cho nó sống thêm một lúc!"
Ông cụ Thẩm hờ hững cất lời.
"Ba nói rất đúng."
Thẩm Toàn Sơn gật đầu.
"Với thực lực của con lại thêm sư phụ, một tổng quản đại nội là cái thá gì chứ?"
Thẩm Thiên Hạo coi thường ra mặt.
"Thiên Hạo có khí phách như vậy, rất tốt!"
Ông cụ Thẩm khẽ mỉm cười.
Ở một bên khác, Khương Uyên và long tướng Thương Liệt cũng có mặt.
Bên cạnh bọn họ là chủ tịch tập đoàn Thiên Dương và mấy người phụ trách công ty lớn của điện Long Vương ở quận Giang Nam.
"Hôm nay nhiều người thật đấy!"
Long tướng Thương Liệt lạnh nhạt cất lời.
Khương Uyên vô tình trông thấy Diệp Phàm, sắc mặt thay đổi.
"Sao vậy?
Long tướng Thương Liệt nhìn Khương Uyên.
"Ồ, không có gì đâu Long Tướng đại nhân!"
Khương Uyên lắc đầu.
"Hôm nay nếu nhận được sự ủng hộ của Ngụy lão thì Long Thủ đại nhân sẽ có thêm một cơ hội cạnh tranh vị trí long vương. Vì vậy tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót!"
"Cầm quà mừng thọ cho cẩn thận, đây là món quà mà Long Thủ đại nhân đích thân chọn!"
Long tướng Thương Liệt vừa nói với Khương Uyên vừa liếc nhìn món quà mừng thọ trong tay đối phương.
"Tôi biết rồi."
Khương Uyên gật đầu.
Tất nhiên Diệp Phàm cũng nhìn thấy Khương Uyên. Hắn liếc nhìn long tướng Thương Liệt bên cạnh Khương Uyên.
Tuy hắn không quen biết đối phương, nhưng nhanh chóng đoán được đối phương hẳn là long tướng Thương Liệt dưới trướng long thủ Phần Diễm!
"Thực lực không tệ!"
"Vậy thì ra tay từ ông trước!"
Diệp Phàm lẩm bẩm.
"Diệp công tử, thật trùng hợp, anh cũng ở đây!"
Đột nhiên một giọng nói sang sảng vang lên.
Chương 88: Mọi người chúc thọ!
Lúc này, một thanh niên đi về phía Diệp Phàm, một người đàn ông mặc đồ đen đi theo sau.
Người này chính là Mộc Thần mà Diệp Phàm từng gặp mấy lần.
"Sao chỗ nào cũng có mặt anh thế?"
Diệp Phàm nhìn Mộc Thần, hờ hững nói.
"Đây cũng là duyên phận của chúng ta!"
Mộc Thần mỉm cười đáp.
"Anh Tiểu Phàm, vị này là?"
Đường Sở Sở tò mò nhìn Mộc Thần.
"Một người không quen biết."
Diệp Phàm nói.
"Xin chào Đường tiểu thư, tôi là Mộc Thần sinh viên đại học Thiên Hải. Trước đây tôi từng gặp Diệp công tử mấy lần."
Mộc Thần chào hỏi Đường Sở Sở.
"Anh đã điều tra người bên cạnh tôi?"
Diệp Phàm lập tức nhướng mày, lạnh lùng nhìn Mộc Thần.
"Diệp công tử hiểu lầm. Đường tiểu thư là chủ tịch xinh đẹp nổi tiếng Thiên Hải."
"Hiện tại đan Trú Nhan của Đường Thị vô cùng hot, e là không ai không biết Đường tiểu thư!"
Mộc Thần cười khẽ.
"Tốt nhất là anh đừng nhằm vào người bên cạnh tôi, nếu không anh sẽ biết hai chữ hối hận viết như thế nào!"
Diệp Phàm cảnh cáo.
Lúc này, một nhóm người mặc quân phục xuất hiện ở cổng sơn trang.
Trên trang phục của mỗi người đều có một chữ Hùng, ai nấy đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ và hung ác.
Người đàn ông dẫn đầu cao lớn như gấu, da ngăm đen, râu tóc bờm xờm, toát ra khí tức dũng mãnh!
"Đây chẳng phải là người của quân đoàn Bạo Hùng sao? Hình như người đàn ông dẫn đầu kia là Bắc Đồ, quân đoàn trưởng số ba thuộc quân đoàn Bạo Hùng sao? Không ngờ Ngụy lão mừng thọ, quân đoàn trưởng của một trong chín quân đoàn lớn của Long quốc là quân đoàn Bạo Hùng lại đích thân đến dự. Thể diện lớn thật đấy!"
Không ít người nhìn thấy nhóm người mặc quân phục này bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Hoan nghênh quân đoàn trưởng Bắc Đồ!"
Một người phụ trách sơn trang bước nhanh tới trước mặt quân đoàn trưởng số ba Bắc Đồ của quân đoàn Bạo Hùng.
"Quân chủ của chúng tôi bận rộn việc quân nên không thể đích thân tới chúc thọ Ngụy lão, vì vậy phái tôi tới chúc thọ."
Bắc Đồ nói.
"Quân đoàn trưởng Bắc Đồ tới dự, chắc chắn Ngụy lão sẽ rất vui. Mời vào trong!"
Người phụ trách khẽ mỉm cười.
Sau đó lại có thêm một đoàn người xuất hiện.
Dẫn đầu là một chàng trai trẻ ăn mặc lộng lẫy, tay cầm quạt lông, toàn thân toát ra khí chất cao quý. Đám người phía sau mặc cổ trang gọn nhẹ, tay cầm vũ khí, ánh mắt sắc bén, khí thế phi phàm!
"Nhóm người này là ai? Mang theo vũ khí đến chúc thọ đúng là quá to gan!"
Khách khứa xung quanh đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngay cả người của quân đoàn Bạo Hùng cũng không mang theo vũ khí.
Vậy mà nhóm người này lại cầm vũ khí xuất hiện ở tiệc mừng thọ của Ngụy lão, hành vi này rất bất kính!
"Tham kiến Thế Tử đại nhân!"
Trong lúc những người có mặt ở đây đang bàn tán, người phụ trách sơn trang đón tiếp Bắc Đồ lúc nãy vội vàng tiến đến, quỳ xuống chào chàng trai trẻ cầm quạt lông kia.
"Thế tử?"
"Không ngờ anh ta lại là thế tử!"
Tức thì khách khứa ở đây đều giật mình.
Ở Long quốc, người được gọi là thế tử chỉ có con trai trưởng của thân vương.
Thân phận này quá khủng!
Lúc này cuối cùng các vị khách cũng hiểu ra tại sao đám người này lại dám mang theo vũ khí đến dự. Thì ra là Thế Tử đại nhân tới, tất nhiên hộ vệ bên cạnh phải mang theo vũ khí.
"Không ngờ tên này cũng tới."
Mộc Thần nhìn vị thế tử này, ánh mắt lấp lóe.
"Đứng lên đi!"
"Hôm nay bản thế tử đến đây là để chúc thọ Ngụy tổng quản."
Thế tử kiêu ngạo nói.
"Thế tử đích thân tới chúc thọ lão phu, lão phu vô cùng vinh hạnh!"
Lúc này, Ngụy Thiên Hiền xuất hiện, đi tới trước mặt thế tử, khiêm tốn nói.
"Ngụy tổng quản khách sáo rồi. Ông phục vụ trong hoàng thất nhiều năm như vậy, là người quen cũ của ba tôi. Lần này Ngụy tổng quản đại thọ, tôi nên đến chúc mừng. Viên dạ minh châu phỉ thúy này là quà mừng mà Đoàn vương phủ chúng tôi chuẩn bị cho Ngụy tổng quản, xin vui lòng nhận cho."
Thế tử lấy ra một chiếc hộp rồi mở ra. Bên trong là một viên dạ minh châu lấp lánh có giá trên trời!
"Cảm ơn thế tử, cảm ơn Đoàn vương gia!"
"Mời thế tử."
Ngụy Thiên Hiền khom lưng nhận dạ minh châu, mỉm cười nói.
"Ngay cả thế tử của Đoàn vương phủ cũng tới chúc thọ, thể diện của Ngụy lão lớn thật đấy!"
"Phải đó! Lần này nhất định phải nịnh bợ Ngụy lão thật tốt!"
Khách khứa xung quanh bàn tán sôi nổi.
"Đúng là một tên thái giám, nhưng võ công của lão thái giám này không thấp. Lẽ nào ông a luyện Quỳ Hoa Bảo Điển?"
Diệp Phàm nhìn Ngụy Thiên Hiền, lẩm bẩm nói.
"Diệp thiếu, Quỳ Hoa Bảo Điển không phải là võ công trong tiểu thuyết sao?"
Giang Tuyết tò mò nhìn Diệp Phàm.
"Không chừng ngoài đời cũng có đấy!"
Diệp Phàm cắn hạt dưa, nói đùa.
Sau đó, hơn ba trăm bàn trong sơn trang Ngụy Thị đều đầy chỗ.
Ngụy Thiên Hiền đứng ở chiếc bàn màu đỏ trên cùng nhìn mọi người, đồng thời phát biểu: "Hôm nay lão phu Ngụy Thiên Hiền đại thọ bảy mươi tuổi, cảm ơn các vị đã đến chúc thọ lão phu. Mọi người hãy ăn uống thoải mái nhé!"
"Tại hạ là Thẩm Toàn Sơn gia chủ nhà họ Thẩm, thay mặt cho nhà họ Thẩm chúc Ngụy lão phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn. Xin dâng tặng một bức tranh chữ Thọ!"
Lúc này, Thẩm Toàn Sơn lên tiếng chúc mừng.
"Gia chủ nhà họ Thẩm có lòng!"
Ngụy Thiên Hiền mỉm cười đáp.
"Tại hạ là Vương Tuyên gia chủ nhà họ Tuyên, chúc Ngụy lão hồng phúc ngang trời, sống lâu trăm tuổi. Xin dâng tặng một bức tranh nổi tiếng thời Đường!"
Kế tiếp, gia chủ nhà họ Vương - một trong ba gia tộc lớn quận Giang Nam cũng cất lời.
Sau đó, các nhân vật quyền quý có mặt ở đây đều đứng lên chúc thọ và nhao nhao tặng quà mừng mà mình đã chuẩn bị.
Quà của bọn họ đều có giá trị trên trăm triệu, thậm chí có cả đống tranh chữ cổ hơn trăm triệu.
"Long thủ Phần Diễm điện Long Vương chúc Ngụy lão phúc thọ an khang. Xin tặng một chuỗi tràng hạt của chùa Vạn Phật. Tràng hạt này có thể diệt trừ tà tiêu tai, tĩnh khí ngưng thần. Mong Ngụy lão vui lòng nhận cho!"
Lúc này, long tướng Thương Liệt đứng dậy nói với Ngụy Thiên Hiền, đồng thời bảo Khương Uyên dâng hộp quà. Ông ta mở hộp ra, bên trong là một chuỗi tràng hạt sáng bóng, tỏa ra một mùi hương đặc biệt khiến người ta lập tức cảm thấy lòng an bình, quên hết tất thảy!
"Tràng hạt của chùa Vạn Phật, đây là chí bảo ngàn vàng khó mua!"
Nhất thời các nhân vật lớn có mặt ở đây đều chấn động khi nhìn thấy chuỗi tràng hạt này.
Chùa Vạn Phật là ngôi chùa đứng đầu Long quốc, tràng hạt trong chùa đều được cao tăng chùa Vạn Phật làm phép, nghe nói có thể chữa bệnh, trừ tà tránh nạn, cực kỳ linh nghiệm.
Vô số nhân vật quyền quý đến chùa Vạn Phật cầu một tràng hạt phòng thân nhưng không thành công.
Vì thế, tràng hạt của chùa Vạn Phật tuyệt đối là bảo vật ngàn vàng khó mua.
Bây giờ bảo vật ngàn vàng khó mua xuất hiện ở đây khiến người ta chấn động.
Tuy nhiên, mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc khi thấy người của điện Long Vương tặng món quà này.
Với địa vị và thực lực của điện Long Vương ở Long quốc, kiếm được một chuỗi tràng hạt của chùa Vạn Phật không phải chuyện khó.
"Thay tôi cảm ơn long thủ Phần Diễm, cảm ơn quà mừng thọ của ông ấy."
Ngụy Thiên Hiền nhìn chuỗi tràng hạt kia, trên gương mặt nở nụ cười.
"Ngụy lão khách khí rồi!"
Thương Liệt khẽ thở phào.
Tiếp đó, các vị khách ở đây nối tiếp nhau chúc thọ và tặng quà mừng thọ.
"Cảm ơn các vị đã chúc phúc ngày hôm nay."
"Có điều trước khi mở tiệc, lão phu còn muốn làm một chuyện!"
Sau khi mọi người chúc thọ xong, Ngụy Thiên Hiền nhìn mọi người ở đây rồi nói.
Ồ?
Mọi người đều tò mò muốn biết Ngụy lão muốn làm gì.
"Lúc trước con nuôi của lão phu bị người ta sát hại, lão phu vô cùng đau lòng."
"Hôm nay hung thủ sát hại con nuôi của lão phu cũng có mặt ở đây, vì vậy lão phu dự định giết tên hung thủ này trước mặt mọi người để an ủi linh hồn của con nuôi trên trời. Như vậy thì lão phu mới yên tâm trải qua bữa tiệc mừng thọ này."
Ngụy Thiên Hiền lạnh lùng nói.
Ông ta nói xong, các vị khách ở đây đều giật mình.
Có người dám giết con nuôi của Ngụy lão ư?
To gan thế?
Đúng là nhổ răng trong miệng cọp mà!
Hơn nữa, tên hung thủ này còn có mặt tại hiện trường, to gan quá nhỉ?
Mọi người tò mò nhìn xung quanh, muốn biết tên hung thủ gan to hơn trời này là ai.
"Lão thái giám, cuối cùng thì ông không nhịn được nữa rồi!"
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Diệp Phàm truyền khắp sơn trang Ngụy Thị!