“Em ở trong xe đợi anh!”
Diệp Phàm trực tiếp xuống xe, ánh mắt nhìn về phía trước.
Lúc này, đứng trước xe của Diệp Phàm là một thanh niên ăn mặc rất bình thường.
“Đêm hôm, cậu muốn giả đụng xe hay muốn chết?”
Diệp Phàm nhìn thanh niên trước mặt, hừ lạnh nói.
“Cậu chính là con trai của Diệp Thiên Long?”
Người thanh niên nhìn Diệp Phàm lên tiếng hỏi.
Hắn chính là đồ đệ của người đứng đầu Thiên Phạt – Thiên Tiêu!
“Cậu là ai?”
Diệp Phàm nghe thấy đối phương nói như vậy, vẻ mặt hắn trầm xuống, ánh mắt lóe ra tia lạnh lẽo.
“Thiên Phạt!”
Thiên Tiêu nói thẳng.
Lại là người của Thiên Phạt!
“Người Thiên Phạt các người đúng là không biết sợ chết nhỉ!”
Diệp Phàm quát với vẻ lạnh như băng.
“Tôi đã cũng từng nghe truyền thuyết về ba cậu, đáng tiếc còn chưa kịp nhìn thấy phong thái đó thì ông ta đã chết trong tay sư tôn!”
“Hôm nay, hy vọng cậu sẽ không khiến tôi quá thất vọng!”
Thiên Tiêu nhìn Diệp Phàm, bình tĩnh nói.
Câu nói cuối cùng của đối phương đã làm vẻ mặt của Diệp Phàm càng trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm người đối diện: “Ba tôi là do sư tôn của mấy người giết?”
“Không sai, sư tôn chính là chủ nhân của Thiên Phạt, năm đó ông ấy đã tự tay giết chết Diệp Thiên Long, hôm nay mạng của cậu cũng sẽ do tôi kết thúc!”
Thiên Tiêu nói.
Ầm!!!
Trong nháy mắt, cơ thể Diệp Phàm bộc phát ra một cỗ sát khí ngút trời.
Sát khí khủng bố bao phủ bốn phía, khiến không khí trong đêm tối hoàn toàn ngưng đọng lại!
Tến tận lúc này, Diệp Phàm mới biết rốt cuộc ai đã giết chết ba mình!
Thì ra là chủ nhân của Thiên Phạt!
Lúc này, sự hận thù của Diệp Phàm với Thiên Phạt đã lên tới cực điểm!
Hắn muốn giết sạch tất cả người của Thiên Phạt!
“Thiên Phạt mấy người đều đáng chết!!!”
Đôi mắt Diệp Phàm đỏ ngầu nhìn thiếu chủ của Thiên Phạt trước mặt, gằn từng câu từng chữ.
“Vậy sao?”
Đối với cơn giận của Diệp Phàm, Thiên Tiêu có vẻ rất bình tĩnh, không hề để ý lửa giận và sát ý.
Vụt!
Diệp Phàm trực tiếp giết về phía đối phương.
Bịch!!!s
Đối mặt với đòn tấn công của Diệp Phàm, Thiên Tiêu phản ứng lại rất nhanh, hắn đánh một chưởng ra đón lấy công kích của Diệp Phàm.s
Theo đó là một tiếng vang như sấm.
Cơ thể Diệp Phàm khẽ run lên.
Thiên Tiêu lùi về phía sau, kéo lê trên mặt đất, hằn lên hai vệt dấu chân.s
Thân thể run rẩy, kêu lên một tiếng đau đớn, con ngươi co rụt lại, hắn đưa mắt nhìn Diệp Phàm: “Thực lực của cậu vậy mà đạt tới trình độ này?”
“Mày đáng chết!”
Diệp Phàm hờ hững nhìn Thiên Tiêu, toàn thân tràn ngập sát khí.
Ầm!!!
Vẻ mặt Thiên Tiêu cứng lại, trên người bộc phát ra một cỗ uy áp cực kỳ khủng bố.
Cỗ uy áp này vượt qua Địa Cảnh, khiến không khí trong phạm vi nghìn mét ngưng đọng lại.
Toàn bộ cây cối xung quanh bị đè gãy.
Ngay cả mặt đất cũng bị cỗ uy áp này đè lún xuống mấy cm.
Tất cả công trình cũng bị bị đè thành hư vô!
Giờ phút này, vị thiếu chủ Thiên Phạt này mới bày ra thực lực chân chính.
Nếu là có cường giả khác ở đây, chắc chắn sẽ bị dọa tới ngây người!
Thực lực của Thiên Tiêu rất mạnh mẽ, đã đạt tới trình độ khiến cho người ta kinh sợ!
Lúc này, toàn bộ võ giả trong Thiên Hải đều cảm nhận được một cỗ áp bách vô hình, ai nấy đều rất khiếp sợ!
Chưa xong đâu.
Trong mắt Thiên Tiêu bắt đầu hiện ra lôi quang, trên người lóe ra tia sấm sét đáng sợ!
Ngay sau đó, bầu trời sấm chớp rền vang.
Những ngôi sao vốn đang lấp lánh trên bầu trời đêm tối ở Thiên Hải, đột nhiên vang lên những tiếng sấm, mang lại cho người ta một cảm giác bị đè nén!
Giống như mây đen muốn phá hủy thành phố này!
Quanh người Thiên Tiêu, toàn bộ sức mạnh tự nhiên mang thuộc tính lôi vô hình đều hội tụ về phía hắn, tạo thành sấm sét khủng bố, làm nền cho một Lôi Thần tối cao!
Vị này thiếu chủ của Thiên Phạt không chỉ có là một cường giả võ đạo, hắn ta còn là một vị thuật sĩ, chính là thuật võ song tu cực kỳ hiếm thấy!
Bình thường thuật sĩ và võ giả là một sự tồn tại độc lập, trở thành thuật sĩ, thì sẽ không tu luyện võ đạo nữa, dù sao thì cũng không thể bao đồng mọi mặt.
Một khi đồng thời tu luyện cả hai, sẽ làm cho thực lực bản thân tăng lên một cách chậm chạp!
Nhưng vị thiếu chủ Thiên Phạt này không chỉ có thuật võ song tu, bất kể là võ đạo hay là thuật sĩ thì thực lực đều đạt tới trình độ cực cao, có thể nói hắn ta giống như yêu nghiệt!
“Lôi Thần Quyền!”
Thiên Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lớn giọng quát.
Hắn đánh một quyền về phía Diệp Phàm.
Một quyền này không chỉ ẩn chứa lực lượng võ đạo, mà còn ẩn chứa sức mạnh thuật pháp, xen lẫn thuộc tính Lôi khủng bố ở bên trong tự nhiên.
Thiếu chủ thiên pháp trực tiếp kết hợp cả võ đạo và thuật pháp, đòn tấn công này bộc phát ra sức mạnh vô cùng đáng sợ!
Bất kể ai khi nhìn vị thiếu chủ Thiên Phạt này cũng không thể không nói một câu đúng là là thiên tài yêu nghiệt!
Diệp Phàn cũng đánh ra một quyền, đỡ lại đòn tấn công này!
Một quyền này của hắn không có chút lực lượng nào bộc phát ra, nhìn qua chẳng khác nào cú đánh hết sức bình thường.
Nhưng ngay khi nắm đấm của hai người chạm nhau!
Cú đấm trông có vẻ đơn giản của Diệp Phàm trực tiếp phá hủy toàn bộ lực lượng thuật pháp ẩn chứa trong nắm tay đối phương.
“Phụt!”
Ngay tại chỗ, Thiên Tiêu bị đánh bay ra ngoài, cơ thể nện xuống nền đất, cả hai tay của hắn ta đều bị đánh gãy.
Ngay cả thiếu chủ của Thiên Phạt có thực lực yêu nghiệt, nhưng khi ở trước mặt Diệp Phàm lại không chịu nổi một đòn!
Ánh mắt hắn lạnh như băng, bước từng bước về phía Thiên Tiêu.
“Thiếu chủ, đi!”
Vút!
Đúng lúc này, một bóng dáng mặc đồ đen đột ngột xuất hiện, muốn mang Thiên Tiêu rời đi!
Thực lực của hắn ta cũng rất mạnh, rõ ràng cũng là người của Thiên Phạt!
“Hôm nay các người, ai cũng đừng mơ rời đi!”
Vẻ mặt của Diệp Phàm lạnh như băng.
Ầm!!!
Trên người hắn trực tiếp bộc phát ra một cỗ uy áp khủng bố, áp xuống hai người đối diện.
“Phụt!”
“Phụt!”
Trong nháy mắt, cường giả vừa xuất hiện và Thiên Tiêu bị cỗ uy áp này đè quỳ dưới đất, miệng phun ra máu.
Lúc này, cả hai đều lộ ra biểu cảm vô cùng đáng sợ, nhìn về phía Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin nổi.
Bọn họ vốn cho là thực lực của mình đã đủ mạnh, không ngờ đối phương đã đạt tới trình độ mà cả hai không thể nào sánh kịp!
Hắn ta mới chỉ hai mươi mấy tuổi, thực lực đã tới cấp độ như vậy, đơn giản là nghịch thiên!
Tin tức này mà truyền ra bên ngoài cũng đủ cho thế giới chấn động!
“Cậu...thực lực của cậu sao có thể mạnh như vậy?”
Vị cường giả của Thiên Phạt nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin
Ầm!!!
Diệp Phàm đi tới trước mặt đối phương, vỗ một chưởng lên khiến đầu của hắn ta bị nát bấy như quả dưa hấu.
Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng về phía Thiên Tiêu, lạnh lùng nói: “Nói, tổng bộ Thiên Phạt ở đâu?”
“Nói ra, có lẽ tao tha cho mày một mạng!”
Diệp Phàm hờ hững nhìn chằm chằm Thiên Tiêu.
Hiện tại hắn chỉ muốn tìm ra tổng bộ Thiên Phạt, sau đó giết chết toàn bộ người của Thiên Phạt, bao gồm cả người đứng đầu để báo thù cho cha hắn.
“Không ngờ thực lực của cậu đã cao như vậy, không hổ là con trai của Diệp Thiên Long, tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng cậu muốn biết tổng bộ Thiên Phạt thì tự mình điều tra đi!”
Thiên Tiêu lãnh đạm nhìn Diệp Phàm.
Răng rắc!
Diệp Phàm trực tiếp vặn gãy cổ Thiên Tiêu, không nói nhảm.
Cứ như vậy, đường đường là thiếu chủ Thiên Phạt – tổ chức cấp SSS thế giới đã chết trong tay Diệp Phàm.
Sau khi Diệp Phàm giết chết Thiên Tiêu, hắn lập tưcs liên lạc với Xuân Lan.
Rất nhanh Xuân Lan xuất hiện, Diệp Phàm phân phó cô một số chuyện, đối phương mang theo thi thể Thiên Tiêu rời đi.
“Anh Tiểu Phàm, anh không sao chứ?”
Khi Diệp Phàm trở lại xe, Đường Sở Sở nhìn hắn quan tâm nói.
“Anh không sao!”
Diệp Phàm đè lại cảm xúc trong lòng, lên tiếng đáp.
“Anh Tiểu Phàm, anh nhất định có thể báo thù cho chú và dì, không cần gấp gáp!”
Đường Sở Sở an ủi.
“Ừ!”
Diệp Phàm gật đầu, nói: “Đáng tiếc ba mẹ anh không có cơ hội nhìn thấy em, nếu không bọn họ nhất định sẽ thích người con dâu này!”
“Em tin linh hồn chú dì ở trên trời sẽ nhìn thấy!”
Đường Sở Sở nắm chặt tay Diệp Phàm.
Lâm phiệt, một trong cửu đại môn phiệt.
Phiệt chủ Lâm phiệt ngồi trước mặt Lâm Báo.
“Phiệt chủ, thật sự muốn làm như vậy sao?”
Lâm Báo nhìn phiệt chủ Lâm phiệt hỏi.
“Uy nghiêm của Lâm Phiệt không thể khiêu khích, Bách Hoa Lâu lại dám xuống tay với thế lực Lâm phiệt, vậy thì càng không thể tha thứ, triệu tập đội ngũ, tự mình đi một chuyến, nếu bọn họ ngoan ngoãn đồng ý thần phục Lâm Phiệt, thì tha cho họ một mạng, phản kháng giết không tha!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt uy nghiêm quát.
“Rõ!”
“Phiệt chủ, vậy gã Diệp Phàm kia nên xử trí như thế nào?”
Lâm Báo lên tiếng.
“Người này có quan hệ không đơn giản với Bách Hoa Lâu, trước tiên chiếm lấy Bách Hoa Lâu, sau đó mới giải quyết hắn!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh lùng nói.
“Tôi hiểu rồi!”
Lâm Báo gật đầu.
“À còn nữa, tôi nhận được tin tức, ở Tây Nam xuất hiện một gốc Hỏa Linh Chi, mau lập tức phái người đi tìm, mang về đây!”
“Có Hỏa Linh Chi ngàn năm, thực lực của Lang Thiên chắc chắn sẽ tiến thêm một bước, đến lúc đó nhất định sẽ đứng đầu Thanh Bảng năm nay!”
Phiệt chủ Lâm Phiệt nhìn Lâm Báo nói.
“Hỏa Linh Chi ngàn năm?”
Lâm Báo đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức gật đầu.
Cùng lúc, trong phủ trang viên nào đó ở đế đô.
Người đàn ông trung niên để râu mặc áo khoác dài đang ngồi uống trà, nghe người mặc đồ đen ở phía đối diện báo cáo, ánh mắt ông ta híp lại, trầm giọng nói: “Có chắc thông tin này là thật?”
“Chủ nhân, đây là thông tin Ám Ảnh tra được, vô cùng chính xác!”
Người đàn ông mặc áo đen quỳ trên mặt đất nói.
“Không ngờ chủ nhân lại có đệ tử rồi, hơn nữa còn đã xuất hiện?”
“Lẽ nào chủ nhân muốn hắn trở về kế thừa điện Long Vương.”
Ánh mắt người đàn ông không ngừng lóe lên.
“Không được, vất vả lên kế hoạch mấy chục năm, sắp ngồi tới vị trí Long Vương, sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người khác!”
Lập tức, vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
“Chủ nhân, tôi có thể đi giết hắn!”
Người mặc đồ đen lên tiếng.
“Không thể giết hắn!”
Người đàn ông trầm giọng nói.
“Vì sao? Một khi hắn trở lại điện Long Vương, kế hoạch của chủ nhân chẳng phải là...”
Người kia khó hiểu nói.
“Từng nghe qua ‘Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu chưa?’
Người đàn ông nhếch khóe miệng
Chủ nhân đây là muốn...
“Đúng vậy, khống chế hắn ta, để hắn trở thành con rối trong tay, như vậy mới càng dễ nắm điện Long Vương trong tay!”
Người đàn ông khẽ vuốt chòm râu, cười lạnh.
“Chủ nhân cao minh!”
“Nhưng mà theo những gì Ám Ảnh điều tra, thực lực của người này không đơn giản, thậm chí hắn cũng có liên hệ với nhiều điện chủ phân điện ở các quận, muốn khiến hắn nghe theo lời của chúng ta, chỉ sợ là không dễ!”
Người đối diện lên tiếng.
“Có giỏi tới đâu cũng chỉ là ranh con vắt mũi chưa sạch, nếu ngay cả hắn chúng ta cũng không khống chế được, thì nói gì tới việc tóm lấy toàn bộ điện Long Vương!”
Người đàn ông tự tin nói, dặn đi dặn lại: “Chuyện này phải giữ bí mật nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể để cho những người khác ở điện Long Vương biết được sự tồn tại của hắn!”
Chương 232: Cuộc chiến Thanh Bảng
Trong một thung lũng nào đó ở Long Quốc.
Một cơn gió lạnh thổi tới, một áp lực khủng khiếp bộc phát trong hang động của thung lũng, khiến mọi người trong thung lũng phải quỳ xuống.
Một bóng người chậm rãi bước ra.
Toàn thân người này tràn ngập khí độc, những chỗ người đó đi qua, mỗi cọng cây ngọn cỏ, ngay cả không khí cũng bị ăn mòn hết.
"Chúc mừng tông chủ xuất quan!"
Trong thung lũng, đám người đang quỳ cùng hét lên.
Họ chính là đệ tử của Độc Tông, mà người vừa bước ra chính là tông chủ của Độc Tông Khâu Thiên Nhẫn!
"Phong Nhi đâu?"
Khâu Thiên Nhẫn nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi.
Nghe tông chủ hỏi, sắc mặt các đệ tử Độc Tông biến đổi.
"Nói!"
Khâu Thiên Nhẫn quát lên, khí thế trấn áp tuyệt đối.
Lúc này đại trưởng lão của Độc Tông mới kể lại chuyện đã xảy ra.
Bốp!
Lúc Khâu Thiên Nhẫn biết con trai mình bị giết thì khí độc trên người tỏa ra, tiêu diệt sạch tất cả động thực vật trong phạm vi mấy dặm xung quanh.
"Dám giết con ta, to gan thật! Xem ra bây giờ ai cũng có thể cưỡi trên đầu Độc Tông ta!"
"Đại trưởng lão, ông đích thân dẫn theo người bắt hung thủ lại cho ta. Bắt không được thì ông cũng đừng quay lại nữa!"
Khâu Thiên Nhẫn lạnh lùng quát lên.
"Vâng, tông chủ!"
Đại trưởng lão của Độc Tông gật đầu.
"Đúng rồi, bên Quỷ Cốc có động tĩnh gì không?"
Khâu Thiên Nhẫn hỏi tiếp.
"Vừa nhận được tin, Quỷ Cốc đã phái đệ tử tham gia cuộc thi Thế Giới Y Đạo!"
Đại trưởng lão nói.
"Vậy sao? Vậy chúng ta cũng góp vui đi!"
Khâu Thiên Nhẫn quát lên, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa quỷ dị.
Trong một cung điện trên ngọn núi nào đó ở Long Quốc.
Một thanh niên mặc đồ huấn luyện màu đen ngồi xếp bằng, mặt mũi lạnh lùng, cương nghị, cả người toát ra khí thế bá đạo.
Máu trong cơ thể thanh niên sôi sục, mang một khí thế đáng sợ, khiến không khí trong cung điện bị đóng băng!
Lúc này, một ông lão đi đến.
Vụt!
Người thanh niên mở mắt nhìn ông lão, đứng dậy chào: "Tham kiến sư tôn!
"Không tệ, với thực lực hiện giờ của con có lẽ đã đứng trong top 5 người trẻ tuổi đứng đầu toàn Võ Minh rồi!"
Ông lão nhìn thanh niên rồi nói.
"Con không muốn đứng top 5, con muốn đứng nhất!"
Người thanh niên nói với vẻ mặt lạnh lùng.
"Với thiên phú của con cùng với huyết mạch của bộ tộc Hạng thị, vi sư tin rằng con có thể trở thành thiên tài đứng đầu Võ Minh!"
"Nhưng hôm nay vi sư đến đây là muốn nói cho con một tin xấu!"
Ông lão lên tiếng.
"Chuyện gì ạ?"
Thanh niên tò mò hỏi.
"Cha con bị người ta giết rồi!"
Ông lão nói.
"Cái gì? Cha con bị giết? Sao có thể? Ai làm?"
Mặt thanh niên sầm lại, đôi mắt lạnh lùng, cả người tỏa ra khí thế đáng sợ.
Mà cậu ta chính là con trai của môn chủ Bá Môn, Hạng Thiếu Kiệt!
"Theo tin tức Bá Môn truyền tới thì cha con đi đối phó với một thanh niên tên là Diệp Phàm, nhưng bị giết chết trong một vụ nổ, đến xương cũng không còn. Còn việc vụ nổ đó có liên quan tới Diệp Phàm kia không thì tạm thời chưa biết được!"
Ông lão bình thản đáp.
"Diệp Phàm!"
Hạng Thiếu Kiệt nắm chặt hai tay, trong mắt là sát ý lạnh lẽo.
"Sư tôn, con muốn xuống núi!"
Hạng Thiếu Kiệt lạnh lùng hô lên.
"Vi sư biết tâm trạng của con, nhưng bây giờ cuộc chiến Thanh Bảng sắp mở rồi, đại trưởng lão truyền tin, đệ tử của Võ Minh nào đứng nhất cuộc chiến Thanh Bảng lần này sẽ được chấp chưởng Võ Thần Lệnh, trở thành thiếu chủ của Võ Minh, tương lai sẽ trở thành Minh Chủ Võ Minh mới!"
"Vì vậy con không được phân tâm trong thời điểm mấu chốt này."
"Vốn vi sư không muốn nói tin này với con nhưng vi sư cảm thấy con có thể quản lý cảm xúc của mình nên mới nói cho con biết, con đừng làm vi sư thất vọng!"
"Còn Diệp Phàm kia, vi sư đã phái người xử lý, con đừng lo nữa!"
Ông lão nhìn Hạng Thiếu Kiệt, nói một cách nghiêm túc.
"Sư tôn dạy phải!"
"Thiếu Kiệt hiểu rồi ạ!"
Cơn tức của Hạng Thiếu Kiệt dần dịu xuống, cậu ta nói: "Đệ tử nhất định không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn, con nhất định sẽ lấy hạng nhất của Thanh Bảng!"
"Tốt, đây mới là đệ tử của ta chứ!"
Ông lão vui mừng nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng quỷ dị.
Ngày hôm sau, trong biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm, Đường Sở Sở và A Cơ ăn sáng.
Trần Tiểu Manh chạy tới, kéo tay Đường Sở Sở làm nũng: "Chị họ à, em có thể xin chị một việc không?"
"Việc gì?"
Đường Sở Sở hỏi.
"Chị có thể kêu Tô Nhược Tuyết tham gia lễ kỷ niệm 100 năm của trường chúng em không?"
Trần Tiểu Manh nói.
"Sao em lại muốn Tô tiểu thư tham gia lễ kỷ niệm trường em?"
Đường Sở Sở khá ngạc nhiên.
"Không phải do em khoe khoang trong trường là Tô Nhược Tuyết đang quay quảng cáo cho công ty chị họ em ở Thiên Hải sao. Sau đó lãnh đạo trường biết được liền đến tìm em, kêu em nhờ chị họ nói với tnt có thể tới tham gia lễ kỷ niệm của trường không, để tăng độ phổ biến cho lễ kỷ niệm trường!"
Trần Tiểu Manh ngượng ngùng đáp.
"Nếu vậy sao lãnh đạo trường em không liên hệ với Tô tiểu thư?"
"Với độ hot hiện giờ của Tô Nhược Tuyết sao có thể tới tham gia lễ kỷ niệm trường chứ. Nên trường mới kêu em nhờ chị giúp đó."
"Chị họ à, chị phải giúp em, nếu không em không còn mặt mũi ở trường nữa!"
Trần Tiểu Manh kéo tay Đường Sở Sở làm nũng.
"Con bé này, tự mình gây rắc rối, còn bắt chị họ lấp hố cho em!"
Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh.
"Được rồi, chị sẽ nói với Tô tiểu thư, nhưng cô ấy có bằng lòng tới không thì chị cũng không chắc đâu!"
Đường Sở Sở nói.
"Chị họ, chị đã ra mặt thì chắc chắn có thể, cảm ơn chị!"
"Đúng rồi, chị họ, tối nay chị cũng tới xem em biểu diễn nhé!"
Trần Tiểu Manh hưng phấn hôn lên má Đường Sở Sở.
"Em không mời anh à?"
Diệp Phàm nhìn Trần Tiểu Manh, cô ấy nói: "Hừ, anh rể thối, vừa rồi anh hung dữ với em, em không thèm mời đâu!"
Con bé kia nói xong liền kiêu ngạo rời đi.
"Con bé này..."
Diệp Phàm tức giận nói.
Lúc này điện thoại của Đường Sở Sở reo lên, sau khi bắt máy thì cô lập tức nhíu mày, nói: "Được, tôi biết rồi, tôi về công ty ngay!"
"Công ty lại xảy ra chuyện gì à?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở.
"Là anh họ và chị họ em gây rối!"
"Em phải đi xem xem!"
Đường Sở Sở bất đắc dĩ nói.
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lẽo: "Anh đi với em!"
Hai người họ đi đến tập đoàn Đường thị.
Mà trên đường phố Thiên Hải, năm bóng người mặc đồ cổ trang bước tới, hơi thở toát ra từ người họ rất đặc biệt.
"Đại nhân, chúng ta có nên đến tìm con gái ở chi thứ không?"
"Không vội, xem tình hình trước đã, nếu cô ta thích hợp, không có vấn đề gì thì đưa về!"
Một người trong năm người hỏi người đàn ông ở giữa, người này thờ ơ đáp.
Bốn người còn lại gật đầu.
Cùng lúc đó, toàn bộ Ám Võng cũng nổ tung!