Diệp Phàm bị người của sở tuần tra mang ra khỏi Thiên Hải.
Bên trong Bách Hoa Lâu ở Thiên Hải.
“Chị cả, xảy ra chuyện rồi!”
Hạ Trúc vội vã chạy tới trước mặt Xuân Lan.
“Sao thế?”
Xuân Lan hỏi Hạ Trúc.
“Thiếu chủ bị người của sở tuần tra mang đi rồi!”
Hạ Trúc đáp.
“Người của sở tuần tra mang thiếu chủ đi?”
“Mang đi đâu?”
Vẻ mặt Xuân Lan thay đổi, cô trầm giọng hỏi.
“Chắc là dẫn tới phân bộ sở tuần tra ở quận Giang Nam!”
Hạ Trúc đáp.
“Bọn họ dẫn thiếu chủ đi, có lẽ là vì thiếu chủ đã diệt nhà họ Bạch!”
Thu Cúc đi tới nói.
“Thiếu chủ không thể xảy ra chuyện gì được!”
Đông Mai lạnh lùng nói.
“Lập tức liên hệ với Bách Hoa Lâu ở thành phố Tô, điều động người, nhất định phải bảo đảm an toàn cho thiếu chủ, chúng ta cũng lên đường đi tới đó!”
Xuân Lan nói.
“Vâng!”
Ba người Xuân Trúc đều gật đầu.
Bên trong điện Long Vương thuộc phân bộ Giang Nam.
“Hắn ta bị người của sở tuần tra dẫn đi rồi?”
Khóe mắt Tả Thiên Dương lóe lên.
“Đúng vậy, thưa chủ nhân!”
Khương Uyên gật đầu đáp.
“Xem ra cơ hội của chúng ta tới rồi!”
“Đi, theo ta đi nghênh đón Long Vương tân nhiệm của điện Long Vương!”
Ánh mắt Tả Thiên Dương âm u, cười lạnh nói.
Ngoại ô thành phố Tô, quận Giang Nam, có một tòa kiến trúc bí mật.
Tòa nhà này không mở cửa công khai, trong bán kính một dặm đều có trạm gác ngầm và người tuần tra, không ai được phép đến gần.
Nơi này chính là phân bộ sở tuần tra ở quận Giang Nam.
Mỗi một quận ở Long Quốc đều có phân bộ sở tuần tra, chịu trách nhiệm xử lý các công việc của từng quận.
Lúc này, phía dưới tòa kiến trúc bí mật có một không gian ngầm được làm bằng vật liệu kim loại cao cấp nhất.
Đây là nơi giam giữ tất cả những loại người có nguy hại lớn đối với xã hội của Long Quốc, ví dụ như những cường giả.
Xem xét từ vật liệu của tòa kiến trúc này, chắc chắn là tường đồng vách sắt, cho dù là cường giả, một khi đã tiến vào đây thì đều không thể chạy thoát.
Diệp Phàm bị dẫn tới một không gian u ám.
Gã đàn ông có vẻ mặt lãnh khốc dẫn Diệp Phàm tới cũng đứng ở đây, gã ta đang quan sát hắn.
Ngay sau đó, gã đàn ông bị Diệp Phàm đánh bị thương ở nhà họ Bạch tiến vào cùng người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam – Lý Kiến.
“Ranh con, không ngờ mày cũng bị bắt vào đây!”
“Dám chống đối với sở tuần tra, lá gan của mày thật không nhỏ!”
Gã cầm đầu nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt giễu cợt.
“Nếu không vì không muốn để các người làm ảnh hưởng tới buổi họp báo của bà xã tôi, ông nghĩ đám vô dụng như mấy người có thể bắt được tôi sao?”
Diệp Phàm bĩu môi nói.
“Mày...”
Gã đàn ông kia căm phẫn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, gã ta nhìn Lý Kiến ở bên cạnh: “Đại nhân, thằng ranh này quá huênh hoang, chúng ta phải dạy cho hắn một bài học!”
Lý Kiến quan sát Diệp Phàm: “Người trẻ tuổi, nơi này là sở tuần tra, người bước vào đây thì đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài, cậu vẫn nên thành thật khai báo thân phận của mình đi!”
“Chẳng có gì để nói cả, hiện tại các người chỉ có hai lựa chọn, một là đưa tôi rời khỏi đây, hai là tôi đánh tất cả các người, tự chọn!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Nghe hắn nói như vậy thì Lý Kiến nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ không vui.
“Người trẻ tuổi, cậu nghĩ đây là nơi nào, chợ bán thức ăn sao? Cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
“Đúng là làm càn!”
Lý Kiến quát Diệp Phàm với vẻ mặt uy nghiêm.
“Đại nhân, đừng phí lời, để tôi tới dạy dỗ hắn ta!”
Dứt lời, gã đàn ông cầm đầu kia lấy dụng cụ tra tấn đi về phía Diệp Phàm.
“Xem ra các người đây là đang lựa chọn phương án thứ hai rồi!”
“Vậy thì không được trách tôi đâu đấy!”
Diệp Phàm hờ hững nói.
Bộp!
Dứt lời, ánh mắt hắn cứng lại, trực tiếp ra tay.
Ầm!!!
Lập tức, gã đàn ông kia bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, đập lên vách tưởng đối diện, sau đó nằm trên mặt đất hộc máu!
Lý Kiến trầm mặc nói: “Cậu dám ra tay ở đây, Lãnh Phong!”
Lý Kiến vừa dứt lời, ánh mắt người đàn ông mang Diệp Phàm tới đây trở nên sắc như dao, gã ta xông thẳng tới phía Diệp Phàm.
Ầm!!!
Người đàn ông kia vừa ra tay, một cỗ sắc khí bén nhọn bùng phát ra, bầu không khí như nứt toác, truyền tới tiếng nổ chói tai.
“Nhân Cảnh ngũ trọng!”
“Quá yếu!”
Diệp Phàm nhìn đòn tấn công của gã đàn ông rồi lắc đầu nói.
Ầm!!!
Dứt lời, hắn ta đánh ra một chưởng.
Người đàn ông kia còn chưa nhìn rõ Diệp Phàm ra tay thế nào thì đã bay ngược ra ngoài, giống bị đánh một cực mạnh, đập xuống đất rồi nôn ra máu.
Bụp!
Vẻ mặt của Lý Kiến thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn về phía Diệp Phàm: “Người trẻ tuổi, xem ra là thôi xem thường cậu rồi!”
“Ông có định ra tay không? Không đánh là tôi đi đấy nhé!”
Diệp Phàm đứng dậy nói.
“Đại nhân, người của Bạch Hoa Lâu và điện Long Vương đến rồi!”
Bỗng nhiên, một thành viên của sở tuần tra vội vàng chạy tới, báo cáo với Lý Kiến.
“Người của Bạch Hoa Lâu và điện Long Vương tới đây?”
“Bọn họ đến đây làm gì?”
Trong mắt Lý Kiến hiện vẻ ngạc nhiên.
“Họ tới đón một người tên là Diệp Phàm, hơn nữa còn là đích thân người phụ trách Bách Hoa Lâu và chủ điện Long Vương ở quận Giang Nam tới đón!”
Thành viên kia lên tiếng.
“Diệp Phàm?”
“Đó không phải là...”
Lý Kiến ngẩn người, ánh mắt quét về phía Diệp Phàm.
“Bọn họ tới đón tôi!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Cậu còn có quan hệ với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương?”
Lúc này, biểu cảm của Lý Kiến hoàn toàn thay đổi, nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.
Có thể nói, hai thế lực này là sự tồn tại hết sức đáng sợ ở Long Quốc, cho dù là sở tuần tra thì cũng sẽ không tùy ý đi trêu chọc bọn họ.
Nhưng Lý Kiến không ngờ, Diệp Phàm lại có quan hệ với cả hai thế lực này.
Thậm chí, đích thân người phụ trách Bách Hoa Lâu và điện chủ điện Long Vương tới đón tiếp hắn, chứng minh quan hệ của người này với cả hai thế lực kia không hề đơn giản!
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lý Kiến quan sát Diệp Phàm, trầm giọng nói.
“Tôi là Diệp Phàm!”
Diệp Phàm hờ hững nói ra bốn chữ, sau đó đi ra ngoài.
“Đại nhân, cứ như vậy mà thả hắn ta đi sao?”
Gã đàn ông bị Diệp Phàm đánh trọng thương không cam lòng nói.
“Người phụ trách Bách Hoa Lâu và điện chủ điện Long Vương cũng đã tới rồi, không thả hắn ta đi thì e là hôm nay, phân bộ sở tuần tra của chúng ta sẽ xảy ra một cuộc chiến lớn!”
Lý Kiến nghiêm mặt nói.
“Người đâu!”
Ngay sau đó, Lý Kiến gọi người.
“Đại nhân!”
Rất nhanh, thành viên của sở tuần tra đã tới trước mặt Lý Kiến.
“Điều động tất cả lực lượng của sở tuần tra, điều tra thân phận, lai lịch thực sự của người tên là Diệp Phàm này, tôi muốn biết cậu ta rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương!”
Lý Kiến lạnh lùng ra lệnh.
“Rõ!”
Thành viên kia gật đầu.
Bên ngoài phân bộ sở tuần tra.
Bốn người Xuân Lan dẫn đầu đoàn người, bên cạnh bọn họ còn có đám người Tả Thiên Dương và Khương Uyên.
“Người này lại còn có quan hệ với cả Bách Hoa Lâu?”
Tả Thiên Dương liếc nhìn đám người Xuân Lan, ánh mắt khẽ lóe lên.
“Chủ nhân, xem ra vị Long Vương tân nhậm này không hề đơn giản!”
Khương Uyên nói.
“Hừ, không đơn giản tới đâu thì cũng chỉ có thể trở thành con rối của chúng ta!”
Tả Thiên Dương khinh thường nói.
Ngay sau đó, Diệp Phàm bước ra ngoài.
“Thiếu chủ!”
Bốn người Xuân Lan bước lên gọi Diệp Phàm.
“Sao các cô lại tới đây?”
Diệp Phàm hỏi.
“Chúng tôi nhận được tin thiếu chủ bị người của sở tuần tra đưa đi, nên lập tức chạy tới!”
Xuân Lan đáp.
“Vất vả cho các cô rồi!”
Diệp Phàm khẽ cười nói.
“Thuộc hạ tới trễ, để công tử bị dọa sợ, xin công tử trách phạt!”
Lúc này, Tả Thiên Dương đi tới trước mặt Diệp Phàm, dáng vẻ cung kính nói.
“Anh là ai?”
Diệp Phàm nhìn về phía Tả Thiên Dương.
“Thuộc hạ là người phụ trách điện Long Vương phân điện quận Giang Nam, đây là cấp dưới của tôi – Khương Uyên!”
Tả Thiên Dương khom người nói.
Diệp Phàm liếc sang Khương Uyên, biết đối phương đã nói với người phụ trách phân điện chuyện hắn có nhẫn Long Vương.
“Tôi không sao rồi, các người có thể trở về!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Công tử, thuộc hạ có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc, không biết công tử có thể tới trụ sở phân điện một chuyến!”
Tả Thiên Dương nói với Diệp Phàm.
“Chuyện gì?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Chuyện này liên quan tới toàn bộ điện Long Vương, rất quan trọng, e là không thể nói rõ trong thời gian ngắn được!”
Tả Thiên Dương đáp.
“Vậy thì đi thôi!”
Diệp Phàm gật đầu nói.
“Thiếu chủ!”
Lúc này, Xuân Lan gọi Diệp Phàm.
“Các cô về trước đi!”
Diệp Phàm phân phó.
“Vâng, thưa thiếu chủ!”
Xuân Lan liếc mắt nhìn Tả Thiên Dương, gật đầu một cái.
Tiếp đó, Diệp Phàm rời đi cùng đám người Tả Thiên Dương.
“Thiếu chủ còn có quan hệ với điện Long Vương?”
Hạ Trúc ngạc nhiên.
“Tôi cảm thấy điện chủ phân điện Long Vương này không có ý tốt, liệu hắn ta có gây bất lợi cho thiếu chủ không?”
Thu Cúc nói.
“Phái người theo dõi điện Long Vương ở quận Giang Nam, có tình huống gì thì lập tức hành động!”
Xuân Lan phân phó.
Chương 37: Anh quá yếu!
Trong một trang viên xa hoa nằm trong điện Long Vương ở quận Giang Nam!
Lúc này, Diệp Phàm đang đi theo Tả Thiên Dương đến trang viên này.
Vừa đi vào nơi này, nhìn thấy một đám đàn ông mặc quần áo vest đeo kính đen, ánh mắt sắc bén, khí thế ngút trời.
Những người này đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sức chiến đấu mạnh hơn chiến sĩ quân Bạch Hổ lúc trước nhiều.
Thậm chí trong đó còn có không ít cao thủ sắp nhập cảnh trở thành Nhân cảnh.
Tất nhiên trong trang viên này cũng ẩn giấu rất nhiều cao thủ Nhân cảnh!
Có thể nói trình độ bảo an ở nơi này cao hơn sở tuần tra, cho dù quân đoàn một vạn người cũng không thể công phá nơi này!
Mà đây mới chỉ là một phân điện của điện Long Vương!
Lúc này, Diệp Phàm đi theo Tả Thiên Dương vào trong một căn biệt thự xa hoa trong trang viên.
Cả căn biệt thự được trang trí giống như hoàng cung, rực rỡ huy hoàng, thực sự chỉ có thể được hình dung bằng một từ giàu!
“Người phụ trách phân điện điện Long Vương ở quận Giang Nam, Tả Thiên Dương bái kiến điện chủ!”
Lúc này, Tả Thiên Dương khom người với Diệp Phàm.
“Tôi không phải điện chủ, không cần hành lễ kiểu này!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Nhưng trong tay ngài chính là nhẫn Long Vương, chỉ có điện chủ điện Long Vương mới có thể đeo được tín vật!”
Tả Thiên Dương nói.
“Đây là Ngũ sư phụ cho tôi, nhưng tôi không muốn làm điện chủ điện Long Vương!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Thì ra là đệ tử của lão điện chủ!”
“Thuộc hạ bái kiến thiếu chủ!”
Tả Thiên Dương hiểu ra.
“Đúng rồi, anh tìm tôi để thương lượng chuyện gì?”
Diệp Phàm ngồi trên sô pha, nhìn Tả Thiên Dương!
“Thiếu chủ, mặc dù ngài không muốn làm điện chủ, nhưng bây giờ điện Long Vương chia năm xẻ bảy, cần thiết phải có một chủ nhân đứng ra ổn định cục diện.”
“Nhưng bây giờ lão điện chủ không ở, cho dù thiếu chủ có được nhẫn Long Vương, sợ rằng sẽ có không ít người của điện Long Vương không thừa nhận thân phận của thiếu chủ, thậm chí còn muốn tiêu diệt thiếu chủ.”
“Tất nhiên, nếu thiếu chủ nguyện ý nghe theo sắp xếp của thuộc hạ, Tả Thiên Dương này sẽ dốc hết tất cả thế lực của phân điện để trợ giúp thiếu chủ ngồi lên vị trí điện chủ điện Long Vương, trở thành tân Long Vương, chưởng quản toàn bộ điện Long Vương!”
Tả Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, nói.
“Nghe theo sắp xếp của ngươi?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Đúng vậy, vì đảm bảo sự an toàn của thiếu chủ, xin thiếu chủ hãy ở lại nơi này đừng rời khỏi trong một đoạn thời gian, nghe theo sự sắp xếp của thuộc hạ, đến lúc đó chắc chắn thuộc hạ sẽ trợ giúp thiếu chủ trở thành tân Long Vương của điện Long Vương!”
Tả Thiên Dương nói.
“Ý của anh là anh muốn khống chế tôi, mượn thân phận của tôi để nâng đỡ tôi ngồi lên vị trí kia, bảo tôi làm con rối của anh?”
Diệp Phàm nhìn Tả Thiên Dương, lạnh nhạt nói.
“Thiếu chủ hiểu lầm, thuộc hạ chỉ muốn trợ giúp thiếu chủ, dù sao thiếu chủ cũng không quen thuộc điện Long Vương, giao tất cả cho thuộc hạ làm, như vậy thiếu chủ sẽ bớt lo hơn phải không!”
Tả Thiên Dương mỉm cười nói.
“Tôi nố, tôi không có hứng thú với vị trí điện chủ điện Long Vương, nếu anh không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây!”
Diệp Phàm nói thẳng, nói xong đứng dậy ddingj rời đi.
Rầm rầm rầm!!!
Diệp Phàm còn chưa đi ra khỏi biệt thự, Khương Uyên dẫn theo một đám người vọt vào, chặn cửa.
“Anh có ý gì?”
Diệp Phàm nhìn Tả Thiên Dương.
“Thiếu chủ, bên ngoài quá nguy hiểm, ngài vẫn nên ở lại đây, để bọn họ bảo vệ ngài!”
Tả Thiên Dương nói, tỏ vẻ vì tốt cho Diệp Phàm.
“Xem ra anh thật sự muốn biến tôi thành con rối của mình để trợ thiên tử chinh phục chư hầu!”
Diệp Phàm nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Quả nhiên là đệ tử của lão điện chủ, đủ thông minh!”
“Nếu thiếu chủ đã nhìn thấu, tôi cũng không che giấu!”
“Đúng là tôi có quyết định này!”
Tả Thiên Dương không hề che giấu, đi thẳng vào vấn đề.
“Từ Thiên nói không sai, bây giờ người của điện Long Vương ai cũng mang quỷ thai trong lòng, dã tâm bừng bừng, muốn ngồi lên vị trí Long Vương!”
Diệp Phàm nở nụ cười lạnh lùng.
“Nếu thiếu chủ đã biết, vậy xin thiếu chủ phối hợp, như vậy đều tốt cho mọi người!”
Tả Thiên Dương nói.
“Nếu anh đã biết tôi là đệ tử của lão điện chủ, còn dám làm vậy, vậy anh không sợ lão điện chủ đến tính sổ sao?”
Diệp Phàm nhìn chăm chú vào Tả Thiên Dương.
“Chỉ cần khống chế ngài ở trong tay, cho dù lão điện chủ xuất hiện thì có thể làm gì chứ?”
Tả Thiên Dương không cho là đúng, nói.
“Ha hả.”
Diệp Phàm lắc đầu, mỉm cười.
“Ngài cười cái gì?”
Tả Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, nhăn mày lại.
“Tôi cười anh quá ngây thơ!”
“Chỉ bằng anh cũng muốn trợ thiên tử chinh phục chư hầu, anh cảm thấy mình đủ tư cách không?”
Diệp Phàm nhìn Tả Thiên Dương, khinh thường nói.
Tả Thiên Dương lạnh lùng nói: “Có đủ tư cách hay không, rất nhanh cậu sẽ biết!”
Nói xong, búng tay.
“Bắt lấy!”
Khương Uyên hô lên.
Ngay lập tức đám người phía sau Khương Uyên lao đến chỗ Diệp Phàm.
Nhóm người này đều là cao thủ đã nhập cảnh Nhân cảnh, mạnh nhất trong đó đã đạt đến Nhân cảnh tứ trọng, hơn nữa có nhiều người!
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Diệp Phàm vung tay lên, mười mấy ngân châm bắn ra, trực tiếp đâm vào trong cơ thể của nhóm người này.
Trong nháy mắt, nhóm người này không thể động đậy.
Tả Thiên Dương thay đổi sắc mặt.
Lúc này, Khương Uyên bước ra, bay về phía Diệp Phàm, tung ra một chưởng.
Thực lực của người này mạnh hơn những người khác, đã đạt đến Nhân cảnh lục trọng, mạnh hơn Lãnh Phong của sở tuần tra!
Nhưng trong mắt Diệp Phàm, Nhân cảnh lục trọng không không khác gì con kiến.
Bốp!!!
Diệp Phàm tung ra một cái tát, tát Khương Uyên bay ra ngoài.
Phụt!
Khương Uyên bị Diệp Phàm tát bay ra xa mấy mét, đâm vỡ một cái ngăn tủ, nằm trên mặt đất phun máu.
Sắc mặt của Tả Thiên Dương cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Thực lực của cậu mạnh như vậy?”
Diệp Phàm chỉ mới hai mươi mấy tuổi, có thể trở thành cao thủ Nhân cảnh, thiên phú cực kỳ mạnh.
Bây giờ đối phương lại có thể nhẹ nhàng đánh bại cao thủ Nhân cảnh lục trọng, thiên phú này cũng quá mạnh rồi?
“Quả nhiên là đệ tử của lão điện chủ, có chút bản lĩnh!”
Tả Thiên Dương khiếp sợ xong, sắc mặt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
“Mặc dù tôi không muốn làm điện chủ điện Long Vương, nhưng điện Long Vương là tâm huyết cả đời của sư phụ, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn thấy nó bị phá hủy, hôm nay tôi sẽ thay mặt sư phụ rửa sạch nơi này!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, đưa mắt về phía Tả Thiên Dương.
“Hừ!”
Tả Thiên Dương lạnh lùng hừ một cái, trên người hắn ta bộc phát ra áp lực cực kỳ khủng bố, không khí xung quanh bị trấn áp đọng lại.
“Muốn rửa sạch nơi này, cậu còn non lắm!”
Tả Thiên Dương lạnh lẽo quát to.
Ầm!!!
Lập tức, Tả Thiên Dương tung ra một quyền như đạn pháo, kình khí ngập trời tản ra, đánh thẳng đến điểm yếu của Diệp Phàm!
Một quyền này tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc trong không trung, không khí bị đánh nứt, giống như một ngọn núi đè xuống, cực kỳ khủng bố!
Bốp!!!
Đối mặt với một quyền này của Diệp Phàm, không tránh không né, giơ một tay chém ra, trong nháy mắt đã chặn đứng một quyền nặng tựa Thái Sơn này của đối phương!
Tả Thiên Dương nhìn Diệp Phàm cản lại một quyền này của mình, hắn ta không ngừng điều động sức mạnh muốn phá hủy một chưởng này của đối phương, nhưng cho dù hắn ta dùng lực mạnh đến mức nào đều không thể làm bàn tay của Diệp Phàm dịch chuyển!
“Anh chỉ có chút thực lực này thôi sao?”
Diệp Phàm nghiền ngẫm nhìn Tả Thiên Dương, ánh mắt lộ ra sự thất vọng.
Tả Thiên Dương nghe giọng nói khinh bỉ của Diệp Phàm, lửa giận bùng lên, tức giận gầm lên, dùng toàn lực đánh vào người Diệp Phàm.
“Anh quá yếu!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nói xong, giơ tay nhẹ nhàng đẩy ra.
Chương 38: Qua cầu rút ván!
Răng rắc!
Trong nháy mắt, lòng bàn tay Diệp Phàm bộc phát ra một lực lượng cuồng bạo, đánh tan nát nắm đấm của Tả Thiên Dương, toàn bộ cánh tay phải cũng nổ tung ngay tức thì.
Một quyền này của Diệp Phàm đánh vào người Tả Thiên Dương chỉ giống như trẻ che.
Uỵch uỵch!
Tả Thiên Dương bị đánh bay khỏi chỗ, đập lên vách tường đối diện, sau đó quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu, lồng ngực hoàn toàn tan nát.
“Mày…”
Lúc này, Tả Thiên Dương mở to hai mắt nhìn Diệp Phàm, hắn ta muốn nói cái gì nhưng vừa nói ra một chữ đã tắt thở!
Lúc này Tả Thiên Dương cúi đầu, hai tay rũ xuống, chết thẳng cẳng rồi!
Mà Khương Uyên nhìn thấy cảnh tượng này, cả người ngây ngốc như gà gỗ, hoàn toàn sợ đến ngây dại!
Tả Thiên Dương là người phụ trách phân điện quận Giang Nam của điện Long Vương, thực lực đương nhiên không kém, ít nhất là cường giả Nhân cảnh thất trọng trở lên, nếu không cũng không làm được chức phụ trách này.
Nhưng hiện giờ đối phương lại bị một hậu bối trẻ tuổi dùng một chiêu giết chết ngay tức khắc, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, điều này khiến người ta chấn động!
Lúc này, ánh mắt Khương Uyên tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Diệp Phàm, trong lòng không ngừng run rẩy.
“Ông cũng muốn đi cùng hắn ta sao?”
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Khương Uyên, lạnh lùng nói.
“Kính xin thiếu chủ tha mạng, mọi chuyện thuộc hạ đều nghe theo mệnh lệnh của Tả Thiên Dương, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ nào phản bội thiếu chủ!”
Khương Uyên lập tức quỳ gối trước mặt Diệp Phàm, dập đầu cầu xin tha thứ.
“Còn các người thì sao?”
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía đám người bị hắn dùng kim châm chế trụ, hắn vung tay lên, châm bạc rời khỏi cơ thể bọn họ.
Mà đám người cường giả này lại không chút do dự, lập tức quỳ gối trước mặt Diệp Phàm cầu xin tha thứ.
“Tôi có thể cho các người một cơ hội, nhưng nếu các người còn dám có ý đồ khác, vậy kết cục của các người tuyệt đối còn thảm hơn hắn ta!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Sau này chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình thiếu chủ, nếu làm trái ý ngài sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Khương Uyên thẳng thắn thề thốt, những người khác cũng đều thề theo.
“Được rồi, đừng lấy những thủ đoạn lừa gạt người này ra nữa, dù sao nếu các người không muốn chết thì tốt nhất là thành thật nghe theo!”
“Xử lý thi thể tên này đi, nhìn ghê tởm quá!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, thi thể của Tả Thiên Dương đã được nâng ra ngoài.
“Ông tên là Khương Uyên đúng không?”
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía Khương Uyên.
“Đúng vậy, thiếu chủ!”
Khương Uyên gật đầu.
“Nói cho tôi biết một chút về tình hình phân điện của các người đi!”
Diệp Phàm nói.
“Khởi bẩm thiếu chủ, phân điện chúng ta hiện giờ có tổng cộng hơn một vạn thành viên ở các thành phố của quận Giang Nam cộng lại, thành viên nòng cốt đạt tới ba ngàn người. Trong đó có hơn bốn trăm cao thủ tiếp cận cấp độ Nhân cảnh, tổng cộng có hơn chín mươi cường giả Nhân cảnh.”
“Ngoài ra, điện Long Vương ở các thành phố của quận Giang Nam đều có các loại sản nghiệp, bao gồm năm tập đoàn niêm yết, ba mươi ba khách sạn cao cấp năm sao và hơn trăm câu lạc bộ, tài sản cộng lại đạt tới bảy trăm tỷ, hơn nữa các ngành nghề ở quận Giang Nam đều có người của chúng ta!”
Khương Uyên báo cáo lại chi tiết.
“Điện Long Vương lợi hại vậy sao?”
Nghe xong lời giới thiệu này, Diệp Phàm hơi kinh ngạc.
Điện Long Vương này thật đúng là quá lợi hại!
Mà đây chỉ là một phân điện trong điện Long Vương, vẫn còn tám cái phân điện khác như thế này, cộng thêm tổng điện nữa, khó có thể tưởng tượng được thế lực của điện Long Vương khủng bố cỡ nào!
“Chẳng trách Ngũ sư phụ đã nói, trở thành điện chủ của điện Long Vương sẽ có tất cả quyền lợi, thế lực và tiền tài!”
Diệp Phàm khẽ cười.
“Thiếu chủ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Khương Uyên nói với Diệp Phàm.
“Bây giờ ông chính là người phụ trách phân điện của điện Long Vương ở quận Giang Nam!”
Diệp Phàm nhìn Khương Uyên nói thẳng.
Mà Khương Uyên nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, mặt mày mừng rỡ nhìn Diệp Phàm: “Cảm ơn thiếu chủ!”
“Nhưng mà thiếu chủ, hiện giờ Tả Thiên Dương đã chết, chỉ e không bao lâu nữa bên phía tổng điện sẽ biết được, đến lúc đó tôi nên giải thích thế nào đây?”
Khương Uyên hỏi.
“Giải thích? Có gì mà giải thích!”
“Không cần để tâm!”
Diệp Phàm dứt khoát nói.
“Vâng!”
Khương Uyên gật đầu.
Sau khi Diệp Phàm và Khương Uyên nói chuyện với nhau một hồi thì rời khỏi nơi này, trở về Thiên Hải.
Ở Thiên Hải, khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm về đến đây thì mặt trời chiều đã ngã về tây, màn đêm buông xuống!
Hắn vừa đi vào biệt thự đã nhìn thấy Đường Sở Sở ngồi trên ghế sô pha.
“Bà xã!”
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở kêu lên.
“Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm về đến, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, nói: “Anh Tiểu Phàm, anh không sao chứ? Em lo lắng cho anh lắm đấy!”
“Cô bé ngốc này, anh làm sao có chuyện được chứ!”
Diệp Phàm cưng chiều xoa xoa đầu Đường Sở Sở!
“Đúng rồi, hôm nay ra mắt sản phẩm mới thế nào rồi? Không có bị ảnh hưởng gì đúng không?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm hỏi.
“Không có, buổi họp báo rất thuận lợi, chỉ là...”
Tâm trạng của Đường Sở Sở đột nhiên trầm xuống.
“Làm sao vậy?”
Diệp Phàm hỏi thẳng.
“Sau khi buổi họp báo kết thúc, bà nội đã lấy thân phận Chủ tịch Hội đồng quản trị của Đường Thị cắt chức Chủ tịch của em rồi, sau đó để chú Hai đảm nhiệm chức Chủ tịch, đồng thời còn phụ trách niêm yết và tiêu thụ đan Trú Nhan ngoài thị trường, hơn nữa bọn họ cũng đoạt đi công thức của đan Trú Nhan rồi!”
Đường Sở Sở thở dài nói.
“Bọn họ đúng là qua cầu rút ván, quá vô sỉ rồi!”
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh.
“Anh Tiểu Phàm, có phải em quá vô dụng không!”
Đường Sở Sở rầu rĩ nói.
“Sao lại thế chứ? Em chính là người giỏi nhất trong lòng anh.”
“Em yên tâm, anh sẽ khiến cho bọn họ phải ngoan ngoãn cầu xin em trở về làm vị trí Chủ tịch này!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Anh Tiểu Phàm, dù sao bọn họ cũng là người nhà của em, anh...”
“Em không cần lo lắng, anh sẽ không làm gì bọn họ, anh có cách khác khiến cho bọn họ phải cầu xin em trở về!”
“Em chỉ cần ở nhà chờ bọn họ tới cửa là được!”
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Ngày hôm sau.
Văn phòng Chủ tịch Đường Thị.
Đường Chính Nghĩa ngồi ở đây, vẻ mặt tươi cười, có thể nói là mặt mày rạng rỡ!
“Ba, chúc mừng ba cuối cùng cũng rốt trở thành Chủ tịch Đường Thị, tương lai Đường Thị chính là của hai ba con chúng ta rồi!”
Đường Phong ngồi ở một bên, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, vẻ mặt đắc ý nói.
“Đây mới chỉ là mới bắt đầu, tiếp theo chỉ cần đợi đến khi đan Trú Nhan được tiêu thụ trên thị trường, tập đoàn Đường Thị lập tức có thể lên một tầng cao mới, đến lúc đó, số tài sản mà chúng ta có được sẽ khó có thể tưởng tượng được!”
Vẻ mặt Đường Chính Nghĩa mong chờ nói.
“Không sai, Đường Sở Sở kia, còn tưởng là có đan Trú Nhan thì có thể ngồi vững vị trí Chủ tịch, cuối cùng còn không phải vẫn bị chúng ta chiếm lợi sao, chỉ e là bây giờ nhóc con kia đang uất ức đến mức khóc oa oa ở nhà rồi!”
“Ha ha!!”
Đường Phong nhịn không được cười to nói.
Lúc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
Đường Chính Nghĩa nói.
Ngay sau đó, cửa văn phòng được mở ra, thư ký của Đường Chính Nghĩa đi vào và nói với Đường Chính Nghĩa: “Chủ tịch, Chủ tịch Tập đoàn Thiên Dương tới, nói muốn tìm Chủ tịch bàn chuyện hợp tác!”
“Tập đoàn Thiên Dương?”
“Cô chắc chắn chứ?”
Sắc mặt Đường Chính Nghĩa thay đổi, khiếp sợ nói.
“Đúng vậy, đối phương đang ở trong phòng họp!”
Thư ký gật đầu.
“Ba, tập đoàn Thiên Dương ghê gớm lắm sao?”
Lúc này, Đường Phong tò mò hỏi.
“Tập đoàn Thiên Dương chính là tập đoàn siêu cấp đứng thứ ba quận Giang Nam, sản nghiệp trải rộng khắp các thành phố ở quận Giang Nam, tổng tài sản trong thị trường gần bốn trăm tỷ, con nói xem có ghê gớm hay không?”
Đường Chính Nghĩa nói thẳng.
“Khủng khiếp vậy sao?”
Vẻ mặt Đường Phong khiếp sợ nói.
Giá trị thị trường của toàn bộ tập đoàn Đường Thị cộng lại mới chỉ có mấy chục tỷ, đem so sánh với tập đoàn Thiên Dương, quả thực không đáng nhắc tới!
“Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương tự mình đến đây, xem ra là muốn thương lượng với chúng ta chuyện hợp tác lớn, chắc là đến đây vì đan Trú Nhan rồi, lần này tập đoàn Đường Thị chúng ta thật sự sắp bay lên trời rồi!
Đường Chính Nghĩa kích động nói, ông ta vội vàng chạy vội về phía phòng họp.
Chương 39: Tự mình đến mời!
Trong phòng họp của tập đoàn Đường Thị.
Giờ phút này, ở đây có một người đàn ông trung niên, cả người mặc tây trang, đeo một cặp mắt kính, vô hình trung bày ra khí thế của người cấp cao.
Ông ta chính là Nhậm Trường Phong, Chủ tịch của một trong ba tập đoàn lớn nhất quận Giang Nam.
“Chủ tịch Nhậm!”
“Chào mừng ông đại giá đến tập đoàn Đường Thị tôi, ông có thể đến tập đoàn Đường Thị tôi, đúng là phước đức ba đời của tập đoàn Đường Thị tôi rồi!”
Đường Chính Nghĩa đi vào phòng họp, vẻ mặt ân cần nói với Nhậm Trường Phong.
“Ông là ai?”
Ánh mắt Nhậm Trường Phong quét về phía Đường Chính Nghĩa, nói.
“Kẻ hèn này chính là Đường Chính Nghĩa - Chủ tịch của tập đoàn Đường Thị, tôi nghe nói tập đoàn Thiên Dương muốn đàm phán một vụ hợp tác lớn với tập đoàn Đường Thị chúng tôi, không biết Chủ tịch Nhậm muốn hợp tác thế nào?”
Đường Chính Nghĩa nhìn Nhậm Trường Phong nói.
“Tôi muốn hợp tác với tập đoàn Đường Thị, nhưng đối tượng tôi muốn hợp tác chính là cô Đường của tập đoàn Đường Thị chứ không phải ông!”
“Cô Đường đâu?”
Nhậm Trường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa, lạnh lùng nói.
“Đường Sở Sở?”
Sắc mặt Đường Chính Nghĩa thay đổi, nói: “Đường Sở Sở bởi vì làm việc thất trách nên đã bị tập đoàn bãi bỏ vị trí Chủ tịch, hiện giờ tập đoàn Đường Thị là do tôi phụ trách, Chủ tịch Nhậm có bất kỳ hợp tác nào, đều có thể thương lượng với tôi!”
“Thật ngại quá, sở dĩ tôi muốn hợp tác với Đường Thị mấy người là vì tôi tin tưởng và vừa ý về thiên phú buôn bán và năng lực làm việc của cô Đường với tư cách Chủ tịch Đường Thị. Còn về những người khác, tôi không sự tin tưởng, nếu các người bãi nhiệm cô Đường, vậy chuyện hợp tác lần này cũng không cần nghĩ đến nữa!”
Nhậm Trường Phong nói xong, lập tức muốn đứng dậy rời đi.
“Chủ tịch Nhậm, ông đừng nóng vội đi thế, chúng ta vẫn có thể bàn bạc lại mà!”
Đường Chính Nghĩa vội vàng nói.
“Nhớ kỹ, muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Dương, tôi chỉ nói chuyện với cô Đường.”
“Nếu mấy người không muốn vụ hợp tác này thì tôi sẽ đi tìm tập đoàn Cung Thị để nói chuyện, chắc là bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú!”
Nhậm Trường Phong để lại một câu rồi rời khỏi phòng họp.
Mà sắc mặt Đường Chính Nghĩa lại có vẻ rất khó coi.
“Ba, sao Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương kia lại đi rồi?”
Lúc này, Đường Phong đi vào, nghi ngờ hỏi.
Đường Chính Nghĩa lập tức nói lại câu vừa rồi của Nhậm Trường Phong.
“Cái gì? Chỉ hợp tác với Đường Sở Sở?”
“Từ khi nào mà con nhóc này lại có quan hệ với tốt với Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương như vậy? Không ngờ ông ta lại còn nói không phải cô ta thì không hợp tác!”
Vẻ mặt Đường Phong kinh ngạc.
“Xem ra ba đã coi thường con nhóc này quá rồi!”
Sắc mặt Đường Chính Nghĩa lạnh như băng nói.
“Ba, nếu tập đoàn Thiên Dương không muốn hợp tác thì đừng hợp tác nữa, dù sao bây giờ chúng ta cũng có đan Trú Nhan rồi, cho dù không có tập đoàn Thiên Dương cũng có thể kiếm được một khoản lớn!”
Đường Phong thản nhiên nói.
“Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương nói, nếu chúng ta không hợp tác với họ, vậy bọn họ sẽ đi tìm tập đoàn Cung Thị để hợp tác, một khi tập đoàn Cung Thị và tập đoàn Thiên Dương hợp tác thành công, như vậy sẽ có bất lợi cực kỳ lớn đối với Đường Thị chúng ta!”
Đường Chính Nghĩa trầm giọng nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại phải mời con nhóc kia quay về làm Chủ tịch? Con kiên quyết không đồng ý!”
Lúc này, vẻ mặt Đường Phong kiên quyết nói.
Lúc này, điện thoại của Đường Chính Nghĩa vang lên, vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của bà cụ Đường.
“Chính Nghĩa, mẹ đã biết chuyện Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương đến nói chuyện hợp tác, được hợp tác với tập đoàn Thiên Dương chính là một cơ hội cực kỳ quan trọng đối với Đường Thị đấy.”
“Có đan Trú Nhan và tập đoàn Thiên Dương tương trợ, không bao lâu nữa, Đường Thị sẽ trở thành tập đoàn lớn số một quận Giang Nam, vì vậy lần hợp tác này tuyệt đối không được bỏ lỡ!”
Bà cụ Đường dùng giọng điệu trịnh trọng nói.
“Nhưng mà...”
Đường Chính Nghĩa vừa mới lên tiếng đã bị bà cụ Đường cắt ngang: “Mẹ biết, Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương nói chỉ hợp tác với Sở Sở, mẹ đã bảo chị dâu của con đi tìm Sở Sở, khuyên con bé trở về bàn chuyện hợp tác lần này với tập đoàn Thiên Dương, còn về chuyện con có được tiếp tục làm Chủ tịch hay không thì không cần lo lắng!”
“Vâng, mẹ!”
Lập tức, Đường Chính Nghĩa gật đầu.
Mà sau khi ông ta cúp điện thoại, ánh mắt lại sáng lên.
Nửa tiếng sau.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm và Đường Sở Sở đang ngồi trong biệt thự xem ti vi, kết quả là Dương Ngọc Lan tới.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Đường Sở Sở hỏi Dương Ngọc Lan.
“Bà nội nói Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương ở quận Giang Nam đến Đường Thị muốn hợp tác với chúng ta, chỉ có điều bên kia họ đã chỉ đích danh là chỉ nói chuyện với con, vì vậy bà nội đã bảo mẹ tới gọi con quay về giúp Đường Thị lấy được vụ hợp tác này!”
Dương Ngọc Lan nói thẳng.
“Tập đoàn Thiên Dương?”
“Còn chỉ đích danh muốn nói chuyện với con ư?”
Vẻ mặt Đường Sở Sở bất ngờ, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
Tập đoàn Thiên Dương chính là tập đoàn siêu cấp đứng thứ ba quận Giang Nam, vốn hóa thị trường gần bốn trăm tỷ, Đường Thị ở trước mặt bọn họ cũng chỉ là một con muỗi bé tí.
Trước kia, ngay cả tư cách gặp mặt Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương một lần mà Đường Sở Sở cũng không có, hiện giờ Chủ tịch bên đó lại tự mình đến, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn đàm phán hợp tác với cô sao?
Điều này làm cho Đường Sở Sở bị bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm.
Trực giác của cô nói với cô là chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh Tiểu Phàm.
“Mẹ, con...”
Đường Sở Sở vừa định lên tiếng, giọng nói của Diệp Phàm đã vang lên.
“Hiện giờ Sở Sở đã không còn là người của Đường Thị, dựa vào cái gì cô ấy phải trở về giúp bọn họ đàm phán chuyện hợp tác!”
“Không đi!”
Diệp Phàm thẳng thắn nói.
Này!
Sắc mặt Dương Ngọc Lan thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Thằng nhãi con, chuyện này có liên quan gì đến cậu? Một phế vật chỉ biết dựa vào con gái của tôi bao nuôi thì không có tư cách nói chuyện!”
“Sở Sở, tuy là bà nội con đã đuổi con ra khỏi Đường Thị, nhưng hôm nay có được cơ hội này, con nhất định phải biết nắm bắt, nếu có thể đàm phán thành công khoản hợp tác này, bà nội con sẽ vui vẻ, nói không chừng sẽ cho con trở về Đường Thị làm việc, cho dù không được làm Chủ tịch nữa thì dù gì cũng có thể làm quản lý gì đó!”
Dương Ngọc Lan nói với Đường Sở Sở.
“Dì quay về nói cho bà lão kia biết, nếu bà ta muốn Sở Sở trở về, rất đơn giản, để Đường Chính Nghĩa và bà lão kia tự mình đến mời bà xã của tôi trở về, đồng thời phải trả lại vị trí Chủ tịch tập đoàn Đường Thị cho Sở Sở. Còn phải ký kết một bản cam đoan, cam đoan sẽ không hủy bỏ vị trí Chủ tịch của bà xã tôi nữa, làm được những việc này, Sở Sở mới có thể trở về Đường Thị và đàm phán chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Dương, những người khác thì miễn bàn!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Này!
Nghe Diệp Phàm nói, sắc mặt Đường Sở Sở và Dương Ngọc Lan đều thay đổi.
“Làm sao có thể như thế?”
Dương Ngọc Lan nói thẳng.
“Không thể thì thôi!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Sở Sở, con thật sự muốn nghe theo lời cậu ta nói sao?”
Ánh mắt Dương Ngọc Lan quét về phía Đường Sở Sở.
“Con...”
“Vợ tôi sẽ nghe theo tôi!”
Đường Sở Sở vừa mở miệng, Diệp Phàm lên tiếng cắt ngang.
“Mẹ, mọi chuyện con đều nghe theo anh Tiểu Phàm!”
Lúc này Đường Sở Sở thản nhiên nói.
“Con nhóc này, con bị cậu ta mê hoặc tâm trí rồi sao?”
“Bà nội và chú Hai của con đều là bậc cha chú của con, bọn họ làm sao có thể tự mình đến mời con? Bọn họ cũng phải có mặt mũi chứ?”
Dương Ngọc Lan bất mãn quát lên.
“Mặt mũi quan trọng hay là chuyện hợp tác quan trọng, để bọn họ tự mình lựa chọn đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mẹ, mẹ cứ làm theo lời anh Tiểu Phàm nói đi!”
Đường Sở Sở nói với Dương Ngọc Lan.
“Các người... đúng là muốn làm tôi tức chết mà!”
Dương Ngọc Lan tức giận rời khỏi đây.
“Anh Tiểu Phàm, chuyện tập đoàn Thiên Dương là do anh làm sao?”
Lúc này, ánh mắt Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm.
“Anh đã nói rồi, anh sẽ khiến cho bọn họ phải ngoan ngoãn đến cầu xin em trở về!”
Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở, cưng chiều nói.
“Nhưng muốn bà nội em và chú Hai của em buông thể diện xuống tự mình đến mời em, còn phải trả lại vị trí Chủ tịch cho em thì chỉ e là không thực tế lắm!”
Đường Sở Sở nói.
“Không có gì là không thực tế cả, chỉ cần lợi ích đủ lớn, đối với bọn họ thì thể diện tính là cái gì chứ?”
Diệp Phàm cười lạnh và nói.
Chương 40: Xin lỗi đi, không thì cút ra ngoài!
Nhà họ Đường.
Sau khi Dương Ngọc Lan thuật lại lời của Diệp Phàm cho bà cụ Đường, bà cụ Đường giận tới nỗi vỗ xuống bàn!
"Dương Ngọc Lan, chị nhìn đứa con gái ngoan mà mình dạy dỗ đi, còn yêu cầu trưởng bối là tôi đi mời nó, thể diện lớn ghê!"
Bà cụ Đường lạnh lùng quát.
"Thưa mẹ, con..."
Dương Ngọc Lan lúng túng, trong lòng mắng Diệp Phàm té tát. Tất cả là tại thằng khốn này, nếu không bà ta sẽ không bị mắng.
"Bà nội, con nhóc Đường Sở Sở quá kiêu ngạo, nó tưởng Đường Thị không có nó thì không được chắc? Chúng ta không cần vụ hợp tác này nữa là được mà!"
Lúc này, Đường Phong đã trở về lập tức hừ mũi. Đường Chính Nghĩa cũng đang ngồi ở đây.
"Không được, việc hợp tác với tập đoàn Thiên Dương liên quan đến sự phát triển của Đường Thị trong tương lai. Hơn nữa, hiện tại đan Trú Nhan của Đường Thị vừa mới ra mắt thị trường, cần gấp một tập đoàn lớn giúp chúng ta nhanh chóng mở rộng các con đường tiêu thụ. Tập đoàn Thiên Dương vừa vặn thích hợp, vì vậy tuyệt đối không thể từ bỏ mối hợp tác này."
Bà cụ Đường trầm giọng nói.
"Vậy lẽ nào bà muốn cùng ba cháu đích thân đi mời con nhóc kia trở về? Còn trả lại vị trí chủ tịch cho nó?"
Đường Phong không cam lòng.
"Chính Nghĩa à, chúng ta phải suy nghĩ cho công ty, chỉ đành để con ấm ức thôi!"
Bà cụ Đường nói với Đường Chính Nghĩa.
"Mẹ à, con không ấm ức. Chỉ cần công ty tốt, bảo con làm gì cũng được!"
Đường Chính Nghĩa thản nhiên nói.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Bà cụ Đường lập tức nói.
Một đám người rời khỏi nhà họ Đường.
Nhà họ Cung.
"Giờ phải làm sao đây ba? Tập đoàn Đường Thị sản xuất ra đan Trú Nhan, hiệu quả còn tốt hơn Hồi Xuân Sương của chúng ta. Hơn nữa, bên Hạ đại sư đã mất kiên nhẫn rồi!"
Cung Thanh sốt sắng nhìn ba mình là Cung Thắng.
"Bây giờ xem ra chỉ có thể ra tay với Đường Sở Sở. Tuy cô ta đã bị cách chức, nhưng chắc chắn biết công thức điều chế đan Trú Nhan. Chúng ta bắt cô ta lại, ép hỏi công thức điều chế, sau đó giao cho Hạ đại sư, một công đôi việc."
Cung Thắng lạnh lùng trả lời.
"Ý hay! Nhưng tên Diệp Phàm bên cạnh cô ta rất khó đối phó!"
Cung Thanh trầm giọng nói.
"Vậy thì ra tay nhân lúc anh ta không ở bên cạnh Đường Sở Sở!"
Trong mắt Cung Thắng lóe lên vẻ lạnh lùng.
Đế đô của Trung Quốc.
Trong một câu lạc bộ xa hoa cao cấp.
Một thanh niên ăn mặc lộng lẫy, khí chất bất phàm đang uống một ly rượu Lafite có giá mấy trăm nghìn.
"Nhà họ Bạch bị tiêu diệt rồi ư?"
Thanh niên nhấp một ngụm rượu, nhướng mày.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt thanh niên, trả lời: "Thưa thiếu gia, theo điều tra của chúng tôi, người tiêu diệt nhà họ Bạch là một thanh niên tên Diệp Phàm, quan hệ giữa anh ta và đại tiểu thư nhà họ Đường ở Thiên Hải không đơn giản. Trước đây, bởi vì đại thiếu gia nhà họ Bạch tỏ tình với đại tiểu thư nhà họ Đường nên anh ta đã giết đối phương trước mặt mọi người. Có lẽ thực lực của người này đã bước vào Nhân cảnh."
"Tuổi còn trẻ mà đã bước vào Nhân cảnh, là một nhân tài. Bản thiếu gia không nỡ giết anh ta! Sai người nói với anh ta, cho anh ta hai lựa chọn. Một là thần phục bản thiếu gia, phục vụ cho bản thiếu gia. Hai là chôn cùng nhà họ Bạch! Mất một nhà họ Bạch nhưng có được một thiên tài Nhân cảnh, có thể nói là một vụ mua bán lời!"
Thanh niên cười xấu xa, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang trong tay.
Gã chính là chỗ dựa thần bí phía sau nhà họ Bạch, cũng là người ở đế đô mà Bạch Khôn Sơn nhắc tới trước khi chết.
Đương nhiên Bạch Khôn Sơn không biết rằng chỗ dựa sau lưng ông ta không có ý định báo thù cho nhà họ Bạch, mà định chiêu mộ Diệp Phàm!
Trong quân Bạch Hổ.
"Diệp Phàm? Một thằng nhãi mà dám giết ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ chúng ta, đây là nỗi nhục nhã to lớn của quân Bạch Hổ chúng ta!"
Quân chủ Dương Thiên Hổ của quân Bạch Hổ giận dữ quát.
Rõ ràng là ông ta đã điều tra được Diệp Phàm giết chiến sĩ quân Bạch Hổ.
"Quân chủ, theo tin tình báo, trước đó sở tuần tra đã bắt người này, nhưng không ngờ người của Bách Hoa Lâu và phân điện điện Long Vương lại đích thân ra mặt đón cậu ta ra ngoài. Có thể thấy thân phận của người này không đơn giản!"
Lúc này, một người đàn ông với mái tóc muối tiêu nói với Dương Thiên Hổ.
"Bất kể cậu ta có thân phận gì, dám đánh vào mặt quân Bạch Hổ ta thì phải chết!"
"Nếu việc này truyền ra ngoài, quân Bạch Hổ ta sao có thể đặt chân trong chín quân đoàn lớn được nữa, Dương Thiên Hổ tôi còn mặt mũi nào làm quân chủ?"
Dương Thiên Hổ lạnh lùng nói.
"Quân chủ tính làm thế nào?"
Người đàn ông kia dò hỏi.
"Báo cho Chiến Hổ, bảo cậu ta triệu tập một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh, xách đầu thằng nhãi kia về đây cho tôi. Nếu không làm được thì đừng về nữa!"
Vẻ mặt Dương Thiên Hổ đằng đằng sát khí.
"Quân chủ, thật muốn huy động chiến sĩ Bạch Hổ Doanh sao?"
Mặt người đàn ông kia biến sắc.
Trong Bạch Hổ Doanh tập trung các chiến sĩ tinh nhuệ nhất, hung ác nhất của quân Bạch Hổ, ai nấy đều đáng sợ hơn cả sát thủ, sức chiến đấu mạnh gấp mười chiến sĩ quân Bạch Hổ bình thường!
Chỉ khi nổ ra đại chiến mới có thể huy động chiến sĩ Bạch Hổ Doanh, bình thường không thể nhìn thấy bọn họ.
Một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh này có chiến lực tương đương một quan đoàn mười nghìn người của quân Bạch Hổ. So với chiến sĩ của quân đoàn bình thường, bọn họ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
"Đi truyền lệnh đi!"
Dương Thiên Hổ kiên quyết nói.
"Vâng!"
Người đàn ông kia gật đầu.
Trong biệt thự của Đường Sở Sở ở Thiên Hải.
Đoàn người bà cụ Đường đi thẳng tới đây.
"Cháu chào bà, chào chú hai, chú ba!"
Đường Sở Sở chào hỏi.
Đường Chính Nghĩa và Đường Chính Đạo đều đi cùng bà cụ Đường.
"Sở Sở, giờ bà và chú hai của cháu đã tới rồi, hi vọng cháu trở về tập đoàn Đường Thị đảm nhiệm chức vụ chủ tịch!"
Bà cụ Đường nhìn Đường Sở Sở, trầm giọng nói.
"Các ngươi không xin lỗi vợ tôi à? Vừa mới mở họp báo xong đã ăn cháo đá bát, đúng là vô tình!"
Diệp Phàm hừ lạnh.
"Đây là chuyện của nhà họ Đường chúng tôi, liên quan gì đến cậu?"
Đường Chính Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.
"Sở Sở là vợ tôi, ông nói xem có liên quan không? Muốn Sở Sở trở về Đường Thị thì hãy ngoan ngoãn xin lỗi Sở Sở, không thì cút ra ngoài!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Cậu..."
Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm chòng chọc, trong mắt lộ sát ý.
"Xin lỗi Sở Sở!"
Bà cụ Đường khom lưng xin lỗi Đường Sở Sở.
"Sở Sở à, chú hai có lỗi với cháu, mong cháu đừng giận nữa!"
Đường Chính Nghĩa cũng khom lưng.
"Thưa bà, thưa chú hai, cháu không giận. Cháu cũng là một thành viên của nhà họ Đường, bây giờ Đường Thị cần cháu, tất nhiên cháu sẽ giúp đỡ!"
Đường Sở Sở vội vàng nói.
"Giấy cam đoan đâu?"
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
"Không cần giấy cam đoan chứ?"
Đường Chính Nghĩa nói.
"Không ký giấy cam đoan, ai biết liệu sau này các người có tiếp tục ăn cháo đá bát không?"
Diệp Phàm hừ lạnh.
"Lúc về bà sẽ cho người chuẩn bị giấy cam đoan. Ngày mai cháu đến công ty đi, mọi việc giao hết cho cháu. Sau này cháu là chủ tịch duy nhất của Đường Thị, sẽ không có ai cách chức cháu nữa!"
Bà cụ Đường trịnh trọng hứa hẹn.
"Cháu cảm ơn bà!"
"Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ lấy được mối hợp tác với tập đoàn Thiên Dương!"
Đường Sở Sở nói.
"Tốt lắm, đừng để bà thất vọng!"
Nói xong bà cụ Đường liếc nhìn Diệp Phàm rồi mới xoay người đi ra ngoài.
"Anh Tiểu Phàm quá đỉnh!"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, khẽ nở nụ cười.
"Dám bắt nạt vợ anh, bọn họ đáng đời!"
Diệp Phàm cười gằn.
Bên ngoài biệt thự, bà cụ Đường sa sầm sắc mặt, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và ngùn ngụt lửa giận.
"Mẹ đừng giận. Con thấy tất cả là ý của thằng nhãi kia, Sở Sở cũng chỉ là nghe theo sự sắp xếp của cậu ta mà thôi."
Đường Chính Đạo nói với bà cụ Đường.
"Chính Đạo, con xử thằng nhãi kia đi, mẹ không muốn nhìn thấy nó nữa!"
Sắc mặt bà cụ Đường lạnh như băng."
"Mẹ yên tâm, con đảm bảo thằng nhãi kia sẽ nhanh chóng biến mất trên cõi đời này."
Trong mắt Đường Chính Đạo lộ rõ sát ý lạnh như băng.
Đường Chính Nghĩa ỏ bên bên cạnh, trong mắt cũng tràn đầy sát ý.