Đúng lúc này, một nhóm người tay cầm vũ khí, tản ra sát khí vô tận xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
Người cầm đầu là một người mặc áo choàng máu, với đôi mắt đỏ rực và sát khí ngút trời.
Khí tức đẫm máu tỏa ra từ người đàn ông mặc áo choàng máu này vô cùng đáng sợ, khiến người ta có cảm giác rất ngột ngạt.
Phía sau người này còn có năm người với đôi mắt lạnh lùng đang đứng, khí thế sắc bén, thực lực đều vô cùng khủng bố, phía sau là hàng ngàn người mặc chiến giáp, tay cầm đao sắc bén, tràn ngập sát ý!
Lúc này đám người Diệp Phàm, Long Chiến Thiên, Hắc Uyên đều liếc nhìn đám người này.
"Các người chui từ góc xó xỉnh nào ra vậy?"
Diệp Phàm nhìn đám người này, hừ lạnh rồi nói.
"Thiên tướng Huyết Viêm của Thiên Thần Điện!"
Người đàn ông mặc áo choàng máu lạnh lùng nói.
"Thiên Thần Điện!"
Sau khi Long Chiến Thiên nghe được ba chữ Thiên Thần Điện, sắc mặt liền thay đổi, đồng tử co rút, vẻ mặt ngưng trọng.
"Lại là Thiên Thần Điện các người!"
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng.
"Nhóc con, cậu cũng khá có bản lĩnh đó, liên tiếp giết chết bốn vị chiến thần của Thiên Thần Điện!"
Thiên tướng Huyết Viêm nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Bản lĩnh của tôi không nhiều, nhưng cũng đủ đối phó với các người!"
Diệp Phàm cong môi.
"Đủ ngông cuồng!"
"Vậy để tôi xem thử rốt cuộc cậu tài giỏi đến mức nào!"
Thiên tướng Huyết Viêm hét lên lạnh lùng, chuẩn bị tấn công Diệp Phàm.
"Đây là lãnh thổ của Long Quốc, các người là thế lực ngoại vực mà dám ra tay ở đây, có vi phạm quy tắc không?"
Lúc này Long Chiến Thiên đứng ở trước mặt Thiên tướng Huyết Viêm, vẻ mặt uy nghiêm nói.
"Người này là người mà điện chủ của Thiên Thần Điện của tôi muốn, Long Quốc các người muốn che chở cho cậu ta sao?"
Thiên tướng Huyết Viêm nhìn thẳng vào Long Chiến Thiên, lạnh lùng nói.
"Vừa rồi chắc hẳn các người đã nghe ngóng được, hiện giờ cậu ta đã có cấp bậc tướng quân ba sao, là người của chiến bộ Long Quốc chúng tôi, nếu dám ra tay với cậu ta thì sẽ trở thành kẻ thù chiến bộ Long Quốc chúng tôi!"
Long Chiến Thiên nói.
"Các người thật sự muốn trở thành kẻ thù của Thiên Thần Điện chỉ vì tên nhãi ranh này không?"
“Có biết hậu quả của việc trở thành kẻ thù của Thiên Thần Điện chúng tôi là gì không?”
Thiên tướng Huyết Viêm hét lên với vẻ mặt lạnh lùng.
Ngay lúc Long Chiến Thiên còn đang muốn nói tiếp, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng: "Nói nhảm nhiều quá!"
Nói xong, thân hình lao về phía Thiên tướng Huyết Viêm.
Ánh mắt của Thiên tướng Huyết Viêm đanh lại, một cỗ sát khí đẫm máu khổng lồ bộc phát ra từ trên người hắn ta, thực lực của hắn ta đạt đến mức độ cực kỳ đáng sợ, đôi tay lóe lên ánh sáng như máu, như thể có ngọn lửa màu máu đang bốc cháy, lao thẳng về phía Diệp Phàm.
Bùm!
Hai đòn tấn công va chạm.
Thiên tướng Huyết Viêm kia trực tiếp bay ra ngoài, đánh bay toàn bộ năm vị chiến thần của Thiên Thần Điện và đám tinh anh của Thiên Thần Điện phía sau.
Phụt phụt phụt!
Cả đám người ngã xuống đất, nôn ra máu và chết ngay tại chỗ.
Thiên tướng Huyết Viêm ngã xuống đất, ôm ngực, mở to mắt nhìn Diệp Phàm: "Cậu..."
Tên Thiên tướng Huyết Viêm này chưa nói xong một câu đã trực tiếp tắt thở.
Lúc này đám người Long Chiến Thiên, Hắc Uyên nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều cứng lại, trong mắt đều có vẻ nặng nề.
"Giết!"
Sắc mặt Diệp Phàm rất lạnh nhạt nói.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám người Hoàng Bộ Thương lao ra ngoài và bắt đầu điên cuồng chém giết những người còn lại trong Thiên Thần Điện.
"Các cậu cũng lên đi!"
Long Chiến Thiên nói với đám người Hắc Uyên.
Đám người Hắc Uyên cũng lao ra, phối hợp với đám người Hoàng Bộ Thương bao vây tiêu diệt Thiên Thần Điện.
Cuối cùng, cả năm vị chiến thần và một ngàn tinh anh từ Thiên Thần Điện đều chết một cách bi thảm.
"Tại sao mới mấy ngày mà cậu đã đắc tội cả Thiên Thần Điện rồi?"
"Tên nhóc như cậu không đâm thủng trời chắc sẽ không dừng lại!"
Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ nói.
"Là bọn họ muốn gây rắc rối với tôi, việc này không liên quan gì đến tôi!"
Diệp Phàm xòe tay ra, vẻ mặt vô tội nói.
"Thiên Thần Điện là thế lực đứng đầu ở ngoại vực, trấn áp ngoại vực, ngay cả các quốc gia trên thế giới cũng không dám làm kẻ thù của Thiên Thần Điện, điện chủ của Thiên Thần Điện thậm chí còn nằm trên Thần bảng, có sức chiến đấu vô song!"
"Bây giờ cậu gây thù với bọn họ, sau này cậu sẽ phải nếm mùi đau khổ!"
Long Chiến Thiên trầm giọng nói.
"Muốn làm tôi chịu khổ cũng không dễ dàng như vậy đâu!"
Diệp Phàm khinh thường nói.
"Cậu cẩn thận một chút, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, thế giới này rất lớn, có vô số cường giả!"
"Sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì, cậu có thể trực tiếp liên hệ với tôi!"
Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm nhắc nhở, ánh mắt quét về phía đám người Hoàng Bộ Thương: "Các người mau chóng dẫn quân Thiên Sách về căn cứ, để chuẩn bị cho trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn sắp tới đi."
"Lần này Nội Các cùng nhau đưa ra thông báo, nếu như quân Thiên Sách của các người không thể giành được thắng lợi hoàn toàn ở trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn lần này, thì sẽ bị hủy bỏ phiên hiệu và quân chế!"
"Cái gì? Thắng lợi hoàn toàn?"
"Đây là cái thể loại quy tắc nhảm nhí gì vậy? Tại sao quân Thiên Sách của chúng tôi không giành được thắng lợi hoàn toàn thì phải hủy bỏ phiên hiệu và quân chế?"
Sắc mặt Đồ Phu thay đổi, bất mãn nói.
Các vài vị quân đoàn trưởng khác đều cau mày, vẻ mặt nặng nề.
Trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn là cuộc thi đấu long trọng nhất giữa các quân đoàn lớn của Long Quốc, được chia thành mấy chục hạng mục khác nhau.
Nếu như quân Thiên Sách ở thời kỳ đỉnh cao thì việc giành được thắng lợi trọn vẹn không phải chuyện to tát gì, nhưng hiện tại quân Thiên Sách đã không còn hùng mạnh như xưa nữa, các tài năng trẻ là cực kỳ hiếm, nếu muốn giành được vị trí đầu tiên trong tất cả các hạng mục của cuộc thi, là chuyện không thể được!
“Việc các người làm lần này đã khiến cho đám lão già trong Nội Các và quan viên trong triều bất mãn với các người, nhưng vì có tôi tồn tại nên bọn họ không thể trực tiếp ra tay với các người, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này để đối phó các người!"
Long Chiến Thiên nói.
"Đúng là đê tiện hèn hạ!"
Đoạn Đao không vui nói.
"Không phải chỉ là thắng lợi hoàn toàn ở trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn thôi sao, có gì phải sợ!"
"Trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn lần này, quân Thiên Sách sẽ cho tất cả mọi người biết cái gì gọi là vương giả trở về!"
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
"Vậy tôi sẽ chờ xem!"
Long Chiến Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, rồi dẫn theo đám người Hắc Uyên rời đi.
"Thiếu quân chủ, nếu muốn chiến thắng hoàn toàn trong trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn, với thực lực hiện tại của quân Thiên Sách thì khó có thể làm được!"
Mộ Bạch nói với Diệp Phàm.
“Cuộc tranh tài võ thuật trong quân đoàn phải thi cái gì?”
Diệp Phàm nói.
"Trận tranh tài võ thuật quân đoàn chia làm thi đấu cá nhân, thi đấu tổ đội và thi đấu tổng hợp!"
"Tuy nhiên, tranh tài võ thuật quân đoàn có một quy tắc, đó là người tham gia phải là binh lính dưới ba mươi tuổi, trên ba mươi tuổi thì không thể tham gia!"
"Trong quân Thiên Sách hiện nay, thực lực của binh lính dưới ba mươi tuổi đơn giản là không thể cạnh tranh với quân đoàn khác."
“Kể từ khi quân chủ biến mất, quân Thiên Sách đã bị các bên đàn áp, rất khó chiêu mộ được những người trẻ tài năng, hơn nữa, phía trên đã cắt giảm rất nhiều tài nguyên của quân Thiên Sách, kết quả là hiện nay quân Thiên Sách đã bị suy yếu, trong thế hệ trẻ, thực lực mạnh nhất cũng chưa vượt qua Nhân Cảnh thất trọng.”
"Mà trong các quân đoàn khác cũng có rất nhiều binh lính thiên tài như Nhân Cảnh cửu trọng, nửa bước Huyền Cảnh, thậm chí là cấp Huyền Cảnh."
"Ngay cả các quân đoàn lớn hàng đầu cũng đã đào tạo ra những chiến binh tài năng vượt qua cấp độ Huyền Cảnh, quân Thiên Sách của chúng ta căn bản không thể cạnh tranh với họ!"
Mộ Bạch trịnh trọng nói.
"Thì ra là vậy!"
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, nói: "Không sao, không phải chỉ là thực lực không đủ thôi sao? Thực lực không đủ, vậy chúng ta có thể tăng lên thực lực!"
"Nhưng không tới nửa tháng nữa trận tranh tài võ thuật quân đoàn sẽ diễn ra, hiện tại làm sao có thể tăng lên thực lực?" Đoạn Thiên Bằng nghi hoặc nói.
"Tôi có cách riêng của mình!"
Diệp Phàm tự tin nói.
...
Trong căn lều nơi quân Thiên Lang đóng quân,
Quan tài của Chu Thiên Lâm, quân chủ của quân Thiên Lang được đặt ở đây!
Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng ở đây, vẻ mặt u ám.
Ông ta là quân chủ tiền nhiệm của quân Thiên Lang và là cha của Chu Thiên Lâm, Chu Khiếu, ông ta giữ cấp bậc tướng quân sáu sao, nhưng đã nghỉ hưu!
Lúc này Long Chiến Thiên đi vào, đầu tiên là tế bái Chu Thiên Lâm, sau đó lại nói với Chu Khiếu: "Chu lão tướng quân, xin ngài bảo trọng thân thể!"
"Long Soái, con trai của tôi bị người đột nhập vào căn cứ giết hại, chuyện này chiến bộ của các người định xử lý như thế nào?"
Chu Khiếu nhìn chằm chằm Long Chiến Thiên hỏi.
"Tôi đã điều tra rõ ràng chuyện này, chính vì ân oán cá nhân mà Chu quân chủ đã ra tay chống lại chỉ huy Long Hồn, một vị tướng ba sao trong chiến bộ của tôi, nên vị chỉ huy Long Hồn mới đột nhập vào quân Thiên Lang và giết chết ông ta."
"Chuyện này song phương đều phải chịu trách nhiệm, tôi đã ra lệnh phong cho quân Thiên Lang danh hiệu vinh dự anh hùng hy sinh!"
Long Chiến Thiên nói.
“Còn bên kia thì sao?”
Chu Khiếu thờ ơ nói.
"Đối phương vừa mới lập được công lớn, tôi không tiện khiển trách, nên đã cho hắn một sự trừng phạt, hy vọng Chu lão tướng quân có thể thông cảm!"
Long Chiến Thiên bình tĩnh nói.
"Cho nên Long Soái muốn bao che cho hung thủ!"
Chu Khiếu lạnh lùng nói.
"Chu lão tướng quân, ông quá lo lắng rồi, tôi đã nói chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, không có việc bao che, hơn nữa, trước đó quân đoàn trưởng thân cận của Chu quân chủ đã cấu kết với người Anh bí mật khai thác quặng hiếm ở Tây Nam.”
"Việc này có ảnh hưởng rất lớn, nếu tiếp tục điều tra sâu hơn, e rằng sẽ không tốt cho danh tiếng của Chu quân chủ!"
Long Chiến Thiên nhìn Chu Khiếu, nói từng câu, câu cuối cùng của ông ta rõ ràng là đang cảnh cáo Chu Khiếu!
“Nếu Long Soái đã nói như vậy, một ông già như tôi còn có thể nói gì được!”
Chu Khiếu lạnh lùng nói.
"Tôi rất tiếc vì sự mất mát của ông!"
"Ngày mai tôi sẽ cử người đến đảm nhận vị trí quân chủ của quân Thiên Lang!"
Long Chiến Thiên nói một câu rồi rời khỏi đây.
Bùm!
Long Chiến Thiên vừa rời đi, trên người Chu Khiếu liền bộc phát ra một luồng sát khí đáng sợ.
"Long Chiến Thiên khinh người quá đáng!"
Vẻ mặt Chu Khiếu dữ tợn hét lên.
"Hắc Lang!" Chu Khiếu hét lớn.
"Chủ nhân!"
Một giây tiếp theo, một bóng người mặc đồ đen quỳ trước mặt Chu Khiếu, kêu lên.
"Lập tức liên lạc với chiến bộ của Lang Quốc, nói cho bọn họ tôi có một cuộc giao dịch muốn thương lượng với bọn họ!"
Chu Khiếu lạnh lùng hét lên, trong mắt mang theo sát ý lạnh lùng.
"Vâng!"
Bóng người áo đen gật đầu rồi biến mất.
"Thiên Lâm, con yên tâm, cha sẽ không để con và Xuyên Nhi chết vô ích!"
"Tên Diệp Phàm kia, cha nhất định phải làm cậu ta sống không bằng chết!"
Chu Khiếu nhìn bài vị của Chu Thiên Lâm, toát ra sát ý vô tận!
Mà ở Bách Hoa Lâu của Thục Châu,
"Cô chủ, cô có một lá thư!"
Hoa Hồng Đỏ cầm một lá thư đưa cho Cơ Như Yên.
Khi Cơ Như Yên mở thư ra đọc, sắc mặt cô ấy thay đổi, trở nên rất khó coi.
Chương 297: Bãi miễn Đường Sở Sở
“Đại tiểu thư, làm sao vậy?”
Hoa Hồng Đỏ dò hỏi.
“Hoàng tộc họ Cơ!!!”
Cơ Như Yên nắm chặt lá thư trong tay, hóa thành bột mịn, trong mắt lóe lên sát ý lạnh băng.
Lá thư này do hoàng tộc họ Cơ gửi đến, nội dung bên trong ghi mẹ của Cơ Như Yên, Trần Sư Sư bị người bắt đi, đối phương báo cho cô nếu muốn mẹ mình bình an không xảy ra chuyện thì lập tức trở về hoàng tộc họ Cơ!
“Đại tiểu thư…”
“Hoa Hồng Đỏ, từ giờ trở đi cô tạm thời phụ trách quản lý toàn bộ Bách Hoa Lâu!”
Hoa Hồng Đỏ vừa mở miệng, Cơ Như Yên nói thẳng.
“Cái gì?”
“Chuyện này…”
Ngay lập tức Hoa Hồng Đỏ kinh sợ nói: “Đại tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Mẹ của tôi bị người bắt đi, tôi muốn đi cứu bà ấy, sau khi tôi rời khỏi, Bách Hoa Lâu yêu cầu một người phụ trách, cô là người thích hợp nhất!”
Cơ Như Yên lạnh nhạt nói.
“Cái gì? Chưởng sự bị người bắt đi?”
“Ai làm?”
“Có cần thông báo cho thiếu chủ hay không?”
Nghe Cơ Như Yên nói, sắc mặt của Hoa Hồng Đỏ liên tục thay đổi!
“Hiện tại thiếu chủ cũng đang có một đống chuyện, không cần nói cho ngài ấy!”
“Cô chỉ cần nói với thiếu chủ tôi có việc phải rời đi, mặt khác không cần nhiều lời!”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
“Hoàng tộc họ Cơ ~”
Cơ Như Yên nắm chặt hai tay, bùng nổ sát ý!
Hôm sau.
Thục Châu, nơi ở của đám người Diệp Phàm.
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh đứng bên cạnh Tôn Tiểu Tiểu.
Diệp Phàm đi lên rửa sạch thuốc mỡ trên mặt Tôn Tiểu Tiểu.
Sau khi rửa sạch thuốc mỡ, dung nhan của Tôn Tiểu Tiểu xuất hiện.
“Thật xinh đẹp!”
Trần Tiểu Mạnh kinh ngạc thốt lên.
“Mặt của tôi…”
“Cô tự xem đi!”
Tôn Tiểu Tiểu thấp thỏm nói, Diệp Phàm cầm gương để trước mặt.
Tôn Tiểu Tiểu nhìn dung mạo trong gương của mình đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn trắng hơn, xinh đẹp hơn lúc trước, ánh mắt lộ ra sự kích động.
“Mặt của tôi khỏi rồi!”
Tôn Tiểu Tiểu vô cùng kích động.
Giây tiếp theo, Tôn Tiểu Tiểu ôm chặt Diệp Phàm: “Cảm ơn anh!”
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách khí!”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Tiểu, cô định đào góc tường của bà chủ nhà cô hả?”
Trần Tiểu Manh trêu chọc.
Tôn Tiểu Tiểu lấy lại phản ứng, vội vàng buông Diệp Phàm ra, nhìn Đường Sở Sở, nói: “Chủ tịch, xin lỗi, em chỉ…”
“Không sao, chị biết em chỉ muốn cảm ơn anh Tiểu Phàm, chị sẽ không để ý!”
Đường Sở Sở nói xong, nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, thuốc mỡ này là gì vậy, còn lợi hại hơn cửa cao trừ sẹo?”
“Thuốc dán này của anh lợi hại hơn cao trừ sẹo nhiều, cho dù hủy dung cũng có thể chữa trị!”
“Nhưng chế tác tương đối khó khăn, nếu muốn bán chỉ có thể đơn giản hóa cách làm, hiệu quả sẽ kém hơn nhưng cũng có thể chữa trị dung mạo của một người!”
Diệp Phàm nói.
“Anh rể, anh đúng là cao thủ!”
Trần Tiểu Manh kính nể nói.
“Thiếu Quân chủ, người của Long Tuyền Sơn Trang đến!”
Đúng lúc này, Mộ Bạch đến.
“Mấy người trò chuyện đi.”
Nói xong, Diệp Phàm đi ra ngoài.
“Tiểu Tiểu, cảm giác ôm anh rể tôi thế nào?”
Trần Tiểu Manh cười hì hì chọc ghẹo Tôn Tiểu Tiểu, Tôn Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt.
Ở bên ngoài, thủ hộ của Long Tuyền Sơn Trang đứng ở đó.
“Sao rồi? Nghĩ kỹ?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Long Tuyền Sơn Trang có thể nghe theo lệnh của cậu, nhưng cậu phải đảm bảo không động đến người của Long Tuyền Sơn Trang!”
Người thủ hộ nói.
“Chỉ cần Long Tuyền Sơn Trang ngoan ngoãn nghe lệnh, tôi sẽ không động vào mấy người!”
Diệp Phàm nói.
“Cậu muốn chúng tôi làm gì?”
Người thủ hộ dò hỏi.
Diệp Phàm nói thẳng: “Mấy người chế tạo ra một đám binh khí cho quân Thiên Sách, ít nhất mười vạn cái, còn có chiến giáp với số lượng tương đồng!”
“Nhiều như vậy?”
Người thủ hộ nhíu mày.
“Không làm được?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Có thể làm được, nhưng muốn chế tạo nhiều binh khí và chiến giáp như vậy yêu cầu một lượng lớn tài liệu rèn, Long Tuyền Sơn Trang không có nhiều như vậy!”
“Tôi sẽ cho người giải quyết chuyện tài liệu, mấy người chỉ cần phụ trách đúc là được, nhớ kỹ, tôi muốn binh khí tốt nhất!”
“Nếu làm không xong chuyện này, Long Tuyền Sơn Trang cũng không cần tồn tại!”
Diệp Phàm ra lệnh.
Mặc dù người thủ hộ rất khó chịu nhưng cũng đành phải đồng ý.
“Mộ Bạch, ông phái thêm một chi Thiên Sách Vệ đến chiếm giữ Long Tuyền Sơn Trang, vừa giám sát vừa phụ trách thu thập tài liệu rèn!”
Diệp Phàm nói.
“Rõ, nhưng Thiếu Quân chủ, muốn rèn nhiều binh khí và chiến giáp như vậy, tài liệu rèn là một con số thiên văn, rất khó tìm được hết trong thời gian ngắn, hơn nữa chúng ta không có con đường kia!”
Mộ Bạch nói.
Diệp Phàm nhíu mày, cầm điện thoại gọi điện.
“Alo, công tử, có chuyện gì vậy?”
Bên kia vang lên âm thanh của người phụ trách thương hội Thiên Long thường trú ở Tây Nam, Mai Hà.
“Tôi cần anh giúp một chuyện!”
Diệp Phàm nói yêu cầu về tài liệu rèn binh khí cho đối phương.
Thương hội Thiên Long là thương hội đứng đầu Long quốc, thu gom một đống tài liệu rèn binh khí là chuyện rất dễ dàng!
“Được!”
“Tôi lập tức cho người đi làm, bảo đảm công tử vừa lòng!”
Mai Hà đồng ý.
Xử lý xong chuyện này, Diệp Phàm lấy ra mấy phương thuốc giao cho Mộ Bạch: “Ông cho người đi phối chế dược dịch dựa theo phương thuốc này, sau đó lựa chọn một đám chiến sĩ trẻ ngâm khoảng 12 tiếng mỗi ngày, có thể làm bọn họ nhanh chóng kích phát tiềm lực trong khoảng thời gian ngắn, thực lực tăng mạnh, đến lúc đó đủ để chiến thắng trong lần đại hội đấu võ quân đoàn lần này.”
“Tôi còn viết thêm một phương thuốc mới cho các ông, chế tác nước thuốc theo phương thuốc này, mấy người cũng ngâm mỗi ngày, có thể trợ giúp các ông nhanh chóng tăng lên thực lực.”
“Chỉ cần thực lực của mấy người đủ mạnh, không ai dám tính kế quân Thiên Sách!”
Diệp Phàm dặn dò.
“Cảm ơn Thiếu Quân chủ!”
Đám người Hoàng Bộ Thương cung kính nói.
“Tần Thành, anh* cũng đi đến quân Thiên Sách luôn đi, sau này anh chính là một thành viên quân Thiên Sách!”
(* Từ chương này ad mới phát hiện ra ông này 30 tuổi. Do ông này mới 30t nên xin phép được đổi xưng hô từ tôi-ông thành tôi-anh)
“Hơn nữa anh cũng chưa đến 30 tuổi, anh cũng có thể đại diện cho quân Thiên Sách tham gia đại hội đấu võ quân đoàn lần này!”
“Anh cầm cuốn tâm pháp này đi, tu luyện theo nó, nó đủ để anh đột phá xiềng xích gông cùm!”
Diệp Phàm nhìn về phía Tần Thành, giao một quyển tâm pháp do hắn sao chép cho đối phương.
“Rõ!”
Tần Thành gật đầu.
“Thiếu Quân chủ, có cần chúng tôi để lại ít người cho cậu không?”
Hoàng Bộ Thương dò hỏi.
“Không cần, mấy người có thể trở lại nơi dừng chân, toàn lực nghênh đón đại hội đấu võ quân đoàn, đến lúc đó tôi cũng sẽ đến xem.”
“Nhớ kỹ, các người là quân Thiên Sách, là vương giả quét ngang liên quân năm nước!”
Diệp Phàm nói.
“Rõ!”
Đám người Hoàng Bộ Thương cùng kêu lên, âm thanh to lớn vang dội.
Sau đó các quân đoàn trưởng dẫn quân rời đi.
Hoa Hồng Đỏ đi đến nói: “Thiếu chủ, đại tiểu thư có việc phải rời khỏi, tôi sẽ phụ trách xử lý mọi chuyện của Bách Hoa Lâu, ngài có yêu cầu gì có thể trực tiếp nói cho tôi!”
“Rời khỏi?”
“Cô ấy đi đâu?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Chuyện này tôi cũng không rõ!”
Hoa Hồng Đỏ lắc đầu.
Diệp Phàm lạnh lùng quát to.
“Vâng!”
Hoa Hồng Đỏ gật đầu, ánh mắt lóe lên.
“Anh Tiểu Phàm, có phải chúng ta nên trở về Thiên Hải rồi không!”
Lúc này Đường Sở Sở đi ra nói với Diệp Phàm.
“Ừ, hôm nay sẽ trở về!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Xin lỗi, sợ rằng hôm nay mấy người không đi được!”
Một giọng nói non nớt của một thiếu nữ vang lên.
Một thiếu nữ tết tóc xuất hiện.
Tay cầm lục lạc màu tím, lớn lên rất trong sáng, không rành thế sự.
“Cô là ai?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Anh giết chú Miêu Thiên, đại trưởng lão vô cùng tức giận muốn giết anh nên phái tôi đến!”
Thiếu nữ nói.
“Miêu Thiên?”
“Cô là ai?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, nhíu mày.
“Anh có thể gọi tôi là Linh Nhi!”
“Được rồi, tôi muốn ra tay, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh quá đau khổ!”
“Chỉ cần để nó cắn nhẹ một cái, anh sẽ mất đi tri giác!”
Nói xong thiếu nữ vươn tay phải, một cổ trùng màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Cổ trùng màu vang bay thẳng về phía Diệp Phàm, tốc độ có thể sánh ngang với tia chớp!
“Cẩn thận!”
Đường Sở Sở và Hoa Hồng Đỏ vội vàng kêu lên.
Ầm!!!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Diệp Phàm vung tay đánh bay cổ trùng ra ngoài.
Nhưng con cổ trùng này rất lợi hại, ăn một chưởng của Diệp Phàm vẫn chưa chết.
“Tiểu Kim!”
Thiếu nữ nhìn cổ trùng bị đánh, biến sắc, vội vàng đỡ cổ trùng, đau lòng nói.
“Nhóc con, chỉ dựa vào một con cổ trùng mà cũng muốn giết tôi, suy nghĩ thật kỳ lạ!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Anh dám làm Tiểu Kim bị thương, tên xấu xa!”
Thiếu nữ tức giận kêu lên.
Khóe miệng của Diệp Phàm co giật, không còn gì để nói.
Rõ ràng đối phương muốn giết hắn, kết quả hắn lại biến thành người xấu.
“Chờ đó, tôi còn sẽ đến tìm anh!”
Thiếu nữ nhìn Diệp Phàm, mang theo cổ trùng rời đi,
“Thiếu chủ, có lẽ đó là người Miêu tộc!”
Hoa Hồng Đỏ nói.
“Miêu tộc?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Miêu tộc là một chủng tộc cổ xưa ở khu vực Tây Nam, bọn họ ẩn cư sâu trong núi, không tiếp xúc với người ngoài, am hiểu dưỡng cổ, cực kỳ thần bí, nghe nói cùng một mạch với Vu Môn Man Quốc.”
Hoa Hồng Đỏ nói.
“Thảo nào sẽ thao tác cổ trùng, tôi còn tưởng cô ta là người Vu Môn!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Có cần tôi cho người bắt lấy cô ta không?”
“Cô nhóc này không phải người mấy người có thể đối phó!”
Diệp Phàm lắc đầu.
Mặc dù cổ trùng trong tay cô nhóc kia không làm Diệp Phàm bị thương, nhưng đối phó với những người khác lại ít người có thể đỡ được!
“Được rồi, chúng ta chuẩn bị trở về!”
Sau đó đám người Diệp Phàm rời khỏi Thục Châu, trở về Thiên Hải.
Trong lúc bọn họ trở về Thiên Hải, trong sở giám sát ở Đế Đô.
Du Thiên Hành quỳ gối trước một người áo đen ngồi xe lăn, nói: “Cục trưởng, xin lỗi, thuộc hạ vô dụng!”
“Không ngờ tên Long Chiến Thiên lại chạy đến Tây Nam, không trách ngươi được!”
“Nhưng tên nhóc này có chút thú vị, chỉ trong mấy ngày đã đắc tội Thần Điện, quả nhiên là con trai của Diệp Thiên Long!”
Cục trưởng sở giám sát ngồi trên xe lăn lạnh lùng nói.
“Hiện tại cứ âm thầm giám sát hắn ta, chờ thời điểm thích hợp, hắn ta và Long Tỷ đều sẽ trở thành vật trong tay ta!”
Vị cục trưởng này lạnh lùng nói.
…...
Thiên Hải!
Đoàn người Diệp Phàm đi ra từ sân bay Thiên Hải.
“Cuối cùng cũng trở về!”
Trần Tiểu Manh cảm thán.
Hành trình đến Tây Nam lần này của bọn họ chín sống một chết!
“Đến công ty trước, mấy ngày nay bên công ty không có người báo cáo, em có dự cảm không tốt!”
Đường Sở Sở nói.
Ngay sau đó, đám người Diệp Phàm đi đến tập đoàn Đường thị.
“Chủ… Chủ tịch!”
Đường Sở Sở đi vào trong tập đoàn, lễ tân nhìn cô với sắc mặt vô cùng quái dị.
“Tập đoàn xảy ra chuyện gì?”
Đường Sở Sở hỏi.
“Sở đổng đang mở hội đồng quản trị chuẩn bị bãi miễn chủ tịch, đồng thời tuyển chọn chủ tịch mới!”
Lễ tân nói.
Nghe vậy sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi, Diệp Phàm cũng nhíu mày.
Đường Sở Sở không nói gì, đi thẳng đến phòng họp, Diệp Phàm đi theo sau.