“Là mày đã giết con trai tao? Mày cũng là người của Thiên Sách vệ?”
Hồng Thiên Sinh lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
“Tôi chính là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
Diệp Phàm lớn tiếng nói.
“Mày là đồ đệ của chiến thần Thiên Sách?”
Lúc này, vẻ mặt của Hồng Thiên Sinh thay đổi, ông ta khiếp sợ nói.
“Người của Thanh Môn giết hại quân đoàn trưởng quân Thiên Sách và con gái của ông ấy, các người còn muốn quân Thiên Sách chôn cùng tên cầm thú kia, đúng là hoang đường, Thanh Môn có chết vạn lần cũng chưa đền hết tội!”
“Hôm nay tôi sẽ để khối u ác tính như Thanh Môn biến mất hoàn toàn khỏi Long Quốc!”
Vẻ mặt Diệp Phàm tràn đầy sát ý, giống như đang tuyên án!
“Hừ, đồ đệ của chiến thần Thiên Sách thì thế nào?”
“Hôm nay tao phải khiến cho mày chết không có chỗ chôn!”
“Giết!!!”
Hồng Thiên Sinh hung ác quát lớn.
“Ông ta vừa hạ lệnh, mười vạn đệ tử Thanh Môn trực tiếp giết về phía Diệp Phàm.”
Lúc này, đám người Mộ Bạch vọt ra, đang định ra tay thì bị Diệp Phàm ngăn lại.
“Hôm nay cứ để tôi lấy thân phận đệ tử chiến thần Thiên Sách, tự tay giải quyết hết đám tai họa của Long Quốc đi!”
“Coi như là không phụ lòng Lục sư phụ!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Keng!
Hắn vung đoản kiếm màu đen, lao thẳng vào trong đội ngũ đệ tử Thanh Môn.
Phụt phụt phụt!!!
Ngay sau đó Diệp Phàm như hóa thân thành Sát Thần, điên cuồng chém giết đệ tử Thanh Môn.
Trong mắt Diệp Phàm, đám đệ tử này không khác gì lũ kiến hôi.
Nhưng người ta vẫn hay nói, kiến nhiều cũng có thể thắng được voi.
Mười vạn đệ tử Thanh Môn cùng tiến lên, cho dù có giỏi đánh giết tới đâu thì cũng không trụ nổi.
Dù sao thì sức lực của con người cũng có hạn.
Cho dù là võ giả thì cũng có lúc kiệt sức.
Đến lúc đó đối mặt với nhiều người như vậy chẳng khác nào là cừu non đợi làm thịt!
Một người chém giết mười vạn người.
Chỉ sợ ngoại trừ chiến thần Thiên Sách năm đó, chưa có ai có thể đạt tới thành tựu này!
Nhưng hôm nay, Diệp Phàm lại muốn một người địch mười vạn người!
Phụt phụt phụt!!!
Máu tươi văng khắp nơi, thi thể không ngừng ngã xuống đất.
Đệ tử Thanh Môn người sau nối tiếp người trước, nhưng không một ai tiếp được kiếm thứ hai của Diệp Phàm, tất cả đều là một kiếm lấy mạng!
Chưa đầy ba phút, trên mặt đất đã có mấy ngàn người nằm xuống.
Tốc độ giết người còn nhanh hơn cả nháy mắt, trung bình một giây phải giết được mười mấy người!
Lúc này, Diệp Phàm như hóa thân trở thành Tứ sư phụ - sát thần Tu La, thực hiện một cuộc chém giết điên cuồng.
Nhìn cảnh tượng Diệp Phàm giết người.
Vẻ mặt của Hồng Thiên Sinh và tám vị trưởng lão Thanh Môn vô cùng khó coi.
Bọn họ chưa từng gặp qua người nào đáng sợ như vậy.
Người này giống như là một ác quỷ đến từ địa ngục, quá đáng sợ!
Ngay cả đám người Mộ Bạch, Đồ Phu và Mục Kình Thiên cũng sợ ngây người!
Mười phút sau.
Đệ tử Thanh Môn đã chết hơn vạn người!
Chỉ mười phút, một người giết chết vạn người.
Tin này mà truyền ra ngoài, sợ là không ai tin!
Nhưng sự thật lại chính là như vậy!
“Tám người các ông cùng lên đi!”
Lúc này, Hồng Thiên Sinh không đợi thêm được, ông ta quay sang nói với với tám vị trưởng lão Thanh Môn.
Tám vị trưởng lão của Thanh Môn đều có thực lực từ Huyền Cảnh lục trọng đến Huyền Cảnh bát trọng.
Ngoại trừ Huyền Thiên Sinh là cao thủ Huyền Cảnh cửu trọng thì tám vị kia chính là những người có thực lực mạnh nhất ở Thanh Môn!
Mặc dù họ nhìn thấy bộ dáng lúc này của Diệp Phàm cũng không dám ra tay, nhưng mệnh lệnh của Hồng Thiên Sinh, bọn họ không thể không nghe.
Ngay sau đó, tám người cầm vũ khí trong tay xông về phía Diệp Phàm.
Bọn họ thừa dịp Diệp Phàm đang điên cuồng chém đệ tử Thanh Môn, nhân cơ hội đánh lén sau lưng hắn.
Tám người liên thủ, chuẩn bị cho Diệp Phàm một đòn trí mạng!
Nhưng ngay lúc bọn họ dùng hết toàn lực, cầm vũ khí đánh về phía Diệp Phàm thì đối phương lại đột nhiên quay đầu nhìn họ.
Hai tròng mắt Diệp Phàm đỏ ngầu, giống như Tu La, làm cho da đầu người ta tê dại, chân tay run rẩy!
Chỉ một ánh mắt đã khiến tám vị trưởng lão của Thanh Môn toát mồ hôi lạnh, bị dọa sợ tới bay cả ba hồn bảy vía!
Keng!!!
Ngay khi tám người này đang bị ánh mắt của Diệp Phàm hù dọa.
Diệp Phàm vung con dao găm màu đen trong tay, kiếm quang vô hình bắn ra.
Chương 181: Một kiếm phanh thây!
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Chỉ trong nháy mắt, đầu của tám vị trưởng lão bay lên, lăn xuống đất.
Cổ của bọn họ phun máu tươi, ngã xuống đất.
Chỉ trong mấy giây, toàn bộ tám trưởng lão Huyền cảnh của Thanh Môn đều bị giết!
Lúc này, sắc mặt của Hồng Thiên Sinh cực kỳ khó coi, các đệ tử khác cũng ngạc nhiên ngây người!
Tiếp theo, Diệp Phàm tiếp tục điên cuồng giết chóc!
Theo thời gian dần trôi, số lượng đệ tử Thanh Môn chết càng ngày càng tăng, thi thể trên mặt đất chất như núi!
Lúc này, bên ngoài mộ địa biến thành địa ngục nhân gian!
Chưa đến nửa tiếng, mười vạn đệ tử Thanh Môn chết hơn nửa, số còn lại bị Diệp Phàm dọa vỡ mật, hoảng sợ chạy trốn.
“Giết hắn, giết hắn!”
Nhìn đệ tử Thanh Môn chạy trốn, Hồng Thiên Sinh hét lớn.
Nhưng đám đệ tử kia bị dọa vỡ mật, không ai để ý đến mệnh lệnh của Hồng Thiên Sinh.
Lúc này bọn họ chỉ muốn giữ được mạng!
“Ai giế hắn, ta khen thưởng một trăm triệu, một trăm triệu!”
Nhìn thấy mệnh lệnh của mình vô dụng, Hồng Thiên Sinh tung ra sát chiêu mạnh nhất!
Hồng Thiên Sinh vừa dứt lời, không ít đệ tử Thanh Môn đang định chạy trốn đứng ngây ra, do dự.
Diệp Phàm lao đến, giết chết đám đệ tử Thanh Môn đang dơ dự.
Sau đó, đám đệ tử kia hoàn toàn từ bỏ ảo tưởng.
Đối mặt với sát thần, nhiều tiền cũng vô dụng.
Tên này không phải người, hắn là ác ma, là Tử Thần!
Lúc này, trên mặt đất, máu chảy thành sông, máu tươi nhiễm đỏ mấy ngàn mét đất, thi thể chồng chất như núi, giống như biến thành một bãi tha ma!
Hình ảnh này cực kỳ máu me, giống như đang ở trong địa ngục!
Gió thổi qua, lúc này chỉ còn lại một mình Hồng Thiên Sinh.
Cả người Hồng Thiên Sinh toàn máu, nhìn Diệp Phàm, cả người run lên.
Cho dù ông ta là Huyền cảnh cửu trọng, nhưng sau khi chứng kiến sự đáng sợ của Diệp Phàm, ông ta hoàn toàn không có dũng khí đánh một trận với hắn!
Lúc này, Diệp Phàm cầm kiếm, bước về phía Hồng Thiên Sinh.
Diệp Phàm đến càng gần, sắc mặt của Hồng Thiên Sinh càng khó coi, trái tim đập liên hồi!
Ông ta thở gấp, có cảm giác không thở được.
Mặc dù Diệp Phàm chưa ra tay, nhưng sát khí tản ra trên người đối phương làm Hồng Thiên Sinh sợ hãi!
“Mày…”
Hồng Thiên Sinh thở dốc, nhìn Diệp Phàm.
Lúc này, một đoán chiến sĩ mặc áo chiến đấu màu nâu chạy đến.
Bọn họ là chiến sĩ quân đoàn Bạo Hùng.
Cầm đầu là đoàn trưởng quân đoàn ba của quân đoàn Bạo Hùng, Bắc Đồ!
“Là cậu?”
Bắc Đồ nhìn thấy thi thể khắp nơi, sắc mặt thay đổi, cực kỳ chấn động.
Sau đó, bọn họ nhìn về phía Diệp Phàm, đồng tử co rụt lại, ánh mắt khiếp sợ.
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Bắc Đồ nhìn Diệp Phàm, hỏi.
Lần này hắn ta vâng lệnh của quân chủ Bạo Hùng, dẫn binh đi bắt hung thủ hủy diệt toàn bộ Hoàng bộ!
Hắn ta đi vào Kim Lăng, nhận được tin tức quân Thiên Sách ở đây nên chạy đến, không ngờ gặp được Diệp Phàm!
“Anh đến đây làm gì?”
Diệp Phàm nhìn Bắc Đồ.
“Tôi vâng lệnh đến bắt phản đảng quân Thiên Sách!”
Bắc Đồ nói thẳng.
Sắc mặt của Diệp Phàm cực kỳ lạnh lùng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Đúng vậy, quân Thiên Sách tự ý rời khỏi nơi đóng quân, chạy đến Kim Lăng tàn sát người trong gia tộc Hoàng bộ, tạo thành ảnh hưởng cực lớn, bên trên hạ lệnh gán tội phản đảng, quân Bạo Hùng nhận nhiệm vụ tróc nã phản đảng!”
Bắc Đồ lạnh lùng nói.
“Mấy người đến rất đúng lúc, tên này chính là người của quân Thiên Sách, chính hắn dẫn người tiêu diệt gia tộc Hoàng bộ, còn giết rất nhiều người, nhanh bắt hắn lại!”