“Cậu đi theo tôi!”
Lúc này, người đàn ông nhìn Diệp Phàm nói.
“Vì sao tôi lại phải đi theo ông?
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Xem ra, cậu muốn tôi tự mình ra tay rồi!”
Gương mặt người đàn ông khoác áo choàng trở nên lạnh lẽo, bàn tay trực tiếp chộp về phía Diệp Phàm.
Răng rắc!
Giây sau, tiếng xương gãy vang lên.
Bàn tay của người đàn ông bị Diệp Phàm bóp nát, cơ thể cũng bị đánh bay ra ngoài.
Phụt!
Người mặc áo choàng bay ngược ra mấy mét rồi rơi xuống đất, nôn ra máu, ông ta trợn tròn mắt nhìn Diệp Phàm, chết không nói một lời.
“Đại nhân!”
Yến Nam Thiên và đám thuộc hạ kia nhìn thấy người đàn ông chết thảm thì thay đổi sắc mặt, bọn họ hét lên.
“Chết rồi sao?”
“Yếu như vậy!”
Diệp Phàm lắc đầu nói.
“Mày...mày giết đại nhân, mày chết chắc rồi!”
Yến Nam Thiên nhìn Diệp Phàm vừa sợ vừa giận hô lên.
“Nói nhảm nhiều làm gì!”
Diệp Phàm vung tay, ngân châm nhanh chóng bắn ra, giết chết đám người Yến Nam Thiên tại chỗ.
Hắn gọi Từ Thiên tới xử lý mấy người này.
“Không ngờ anh còn đắc tội với Âu Dương Mục, ngay cả Thiên Võng cũng muốn xuống tay với anh!”
“Kẻ địch của anh cũng nhiều thật đấy!”
Lúc này, Thượng Quan Lưu Ly ở sát vách đi tới, nhìn Diệp Phàm nói.
“Đẹp trai quá cũng bị người ta ghen tị!”
Diệp Phàm không khỏi cám thán nói.
“Phụt!”
Nha hoàn bên cạnh Thượng Quan Lưu Ly bị lời nói không biết xấu hổ của Diệp Phàm chọc cười.
“Thiên Võng không phải thế lực bình thường, bọn họ là tổ chức đứng đầu thế giới, phân bố rải rác khắp các quốc gia, kẻ mạnh nhiều vô số, tốt nhất anh nên cẩn thận một chút!”
Thượng Quan Lưu Ly nhắc nhở Diệp Phàm.
“Cảm ơn đã nhắc nhở!”
Diệp Phàm nói.
“À đúng rồi, không biết ngày mai anh có thời gian không?”
Ngay sau đó, Thượng Quan Lưu Ly hỏi Diệp Phàm.
“Có chuyện gì à?”
Diệp Phàm nhìn đối phương.
“Ngày mai tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, không biết công tử có nể mặt hay không?”
Thượng Quan Lưu Ly thản nhiên đáp.
“Người đẹp mời ăn cơm, tôi còn phải vui mừng mới đúng!”
Diệp Phàm tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy được, ngày mai gặp!”
Thượng Quan Lưu Ly khẽ cười, cô xoay người đi về phía biệt thự.
“Cô chủ, ngày mai chẳng phải là? Lẽ nào cô muốn?”
Bên trong biệt thự, người hầu ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Lưu Ly.
“Anh ta là sự lựa chọn không tồi!”
Lúc này Thượng Quan Lưu Ly nhẹ giọng đáp, ánh mắt hiện ra tia sáng kỳ dị.
Đương nhiên Diệp Phàm không biết trong lòng Thượng Quan Lưu Ly đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh, Từ Thiên đã mang người tới xử lý thi thể
“Từ Thiên, anh có biết Thiên Võng không?”
Diệp Phàm hỏi Từ Thiên.
“Thiên Võng? Đó là một tổ chức nước ngoài hàng đầu có tầm ảnh hưởng trên toàn thế giới. Sao tự dưng thiếu chủ lại hỏi chuyện này?”
Từ Thiên đáp.
“Thiên Võng có quan hệ gì với điện Long Vương?”
Diệp Phàm trực tiếp nói.
Người của Thiên Võng không chỉ nhận ra được nhẫn Long Vương mà còn muốn bắt hắn, điều này khiến Diệp Phàm cảm thấy có gì đó không ổn.
“Thiên Võng vẫn luôn muốn phát triển thế lực của mình thành Long Quốc, nhưng bị chủ điện ngăn cản, hai bên đã đánh nhau nhiều lần, cuối cùng Thiên Võng thua, tuyên bố kết thúc.”
“Cũng chính bởi vì điện Long Vương nên Long Quốc đã trở thành quốc gia duy nhất mà Thiên Võng không thể phát triển thế lực, vì vậy mối thù giữa hai bên không hề nhỏ!”
Từ Thiên giải thích.
“Hóa ra là như vậy!”
Diệp Phàm tỏ vẻ hiểu rõ.
Xem ra Thiên Võng này vẫn luôn nhớ thương tới điện Long Vương.
Hiện tại, nội bộ điện Long Vương có người soán ngôi đoạt vị, ngoài có kẻ mạnh nhìn chằm chằm như hổ đói, đúng là trong ngoài đều là địch!
Ngay sau đó, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Giang Tuyết, nói xe đã sửa xong đưa tới trước cửa biệt thự, hắn đi thẳng ra bên ngoài.
Chiếc McLaren của Diệp Phàm đang đậu ngoài cổng biệt thự Tử Kinh, lái xe chính là người đã bảo vệ Giang Tuyết lúc trước – chú Cung.
“Diệp công tử, xe của cậu đã được sửa xong rồi, cô chủ bảo tôi tới giao cho cậu!”
Chú Cung nhìn Diệp Phàm nói.
“Cảm ơn!”
Diệp Phàm nhận lấy chìa khóa, chú Cung gật đầu chào rồi rời đi.
“Là anh!”
Đúng lúc Diệp Phàm đang định lái xe vào thì đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau.
Hắn vừa quay đầu đã trông thấy một thanh niên vẻ mặt hớn hở đang đi tới.
“Cậu không phải là…”
“Tạ Hạo, chủ tịch câu lạc bộ võ đạo của đại học Thiên Hải!”
“Không ngờ lại gặp được tiền bối, hóa ra tiền bối sống ở nơi này, tôi có người thân cũng ở đây!”
Người thanh niên nhìn Diệp Phàm, nhiệt tình nói.
Anh ta chính là chủ tịch câu lạc bộ võ thuật của đại học Thiên Hải – Tạ Hạo.
“Đừng có gọi tiền bối, tôi cũng không lớn tuổi hơn cậu!”
Diệp Phàm nhìn Tạ Hạo nói.
“Người luyện võ, lấy thực lực để bàn bối phận, thực lực của anh mạnh như vậy, tôi đương nhiên nên gọi anh một tiếng tiền bối, nếu như tiền bối không thích tôi gọi như vậy, không biết nên xưng hô như thế nào?”
Tạ Hạo nhìn Diệp Phàm đáp.
“Tôi tên Diệp Phàm, cậu cứ gọi tùy tiện, dù sao cũng đừng gọi tôi già như thế!”
Diệp Phàm hừ lạnh.
“Vậy thì gọi tiền bối là Diệp thiếu đi!”
“Diệp thiếu, tôi định tới một chỗ rất vui, anh có muốn đi cùng không?” Tạ Hạo nói.
“Nơi vui vẻ? Ở đâu?”
Diệp Phàm tò mò.
“Diệp thiếu cứ đi là sẽ biết, đảm bảo sẽ rất thú vị !”
Tạ Hạo nở nụ cười thần bí.
Diệp Phàm cũng không có chuyện gì nên đi cùng đối phương.
Bọn họ đi thẳng tới một khách sạn, người phụ trách dẫn hai người xuống tầng ngầm thứ ba, xuyên qua hành lang có một cánh cửa sắt.
Khi cánh cửa sắt kia được mở ra, bên trong truyền đến tiếng reo hò huyên náo, đi cùng đó là tiếng va chạm.
Diệp Phàm liếc nhìn, bên trong là một không gian rất lớn.
Ở giữa trung tâm có một võ đài quyền anh, từng dãy bàn ghế được xếp xung quanh, thậm chí còn có cả phòng bao độc lập, có thể quan sát đấu trường trực tiếp.
Lúc này xung quanh đã đầy người, trên võ đài có hai người đàn ông chỉ mặc quần đùi, đeo găng tay đọ sức, mỗi cú đấm đều là máu bắn tung tóe!
“Đây là nơi nào?”
Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên.
“Đây là võ đài ngầm lớn nhất Thiên Hải. Rất nhiều cao thủ quyền anh hoặc cao thủ võ thuật đều đến đây để đọ sức.”
“Trận đấu lần này còn mời cao thủ nổi danh nhất giải đấu UFC của Thành Quốc, chỉ cần có người đánh thắng được hắn ta thì sẽ lấy được một trăm triệu tệ, còn có phần thưởng đặc biệt!”
Tạ Hạo nói.
Lúc này, bọn họ bước vào trong, trận đấu đã kết thúc, trong đó có một người bị đánh xuyên qua xương ngực, đạp xuống phía dưới, không chết thì cũng tàn tật!
“Các vị, nhân vật chính của trận đấu hôm nay tới rồi!”
“Để mang đến cho các bạn một trận đấu đặc sắc, chúng tôi đặc biệt mời võ sư quyền anh nổi tiếng nhất của Thịnh Quốc – Đồ Phu.”
“Đồ Phu chính là quyền thần bất bại của cuộc thi đấu UFC Thịnh Quốc, lập kỷ lục thắng 300 trận, trong đó, một nửa người bị hắn giết chết chỉ bằng một quyền, vậy nên mới được xưng là Đồ Phu!”
“Hiện tại, xin mời Đồ Phu của chúng ta!”
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng trên võ đài cầm micro nói.
Giây sau, một gã da ngăm đen, thân hình to lớn, cao gần hai mét đang dẫm từng bước lên lôi đài, toát ra khí thế hung hãn và tàn bạo, ánh mắt khát máu khiến cho người ta không dám nhìn.
Trong lúc nhất thời, khán giả xung quanh không ngừng hô to “Ông xã”
“Hắn ta là Đồ Phu?”
Diệp Phàm liếc nhìn người đàn ông kia.
“Đúng vậy, hắn là là Đồ Phu, nghe nói hắn ta là ác mộng của vô số quyền thủ, người bị hắn ta đánh, nhẹ thì bị thương, nặng thì trực tiếp đi gặp Diêm Vương, thậm chí hắn ta còn một mình đấu với một nghìn quân đội đặc chủng, kết quả toàn thắng, rất khủng bố!”
“Diệp thiếu, anh cảm thấy thế nào?”
Tạ Hạo hỏi Diệp Phàm.
“Không thấy thế nào cả?”
Diệp Phàm lắc đầu.
Tạ Hạo giật mình khi trông thấy ánh mắt khinh thường của Diệp Phàm, hắn nghĩ thầm, vị Diệp thiếu này rốt cuộc mạnh như thế nào?
“Các vị, hôm nay bất cứ ai đánh thắng được Đồ Phu sẽ có thể nhận được một trăm triệu tiền thưởng, hơn nữa còn có thêm một phần thưởng đặc biệt!”
“Ngay sau đây, mời phần thưởng đặc biệt của chúng ta!”
Lúc này, người đàn ông trung niên cầm micro trên võ đài lên tiếng.
Ngay sau đó, hai nhân viên công tác đẩy một chiếc lồng sắt phủ vải đỏ đi ra.
Nhất thời, tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc lòng sắt, ánh mắt tràn đầy tò mò.
“Không biết phần thưởng đặc biệt kia là gì nhỉ?”
Tạ Hạo cũng tò mò nói.
Soạt!
Một nhân viên trực tiếp vén tấm vải đỏ lên.
Lập tức, tất cả mọi người dưới lôi đài đều bị giật mình.
Ngay cả Diệp Phàm cũng có chút ngạc nhiên.
Chương 71: Sức mạnh tiềm ẩn!
Tấm vải đỏ được vén lên, bên trong lồng sắt là một người phụ nữ nửa nằm, hơn nữa còn là người ngoại quốc.
Người phụ nữ này có mái tóc vàng tới ngang vai, đôi mắt xanh, sống mũi cao và khuôn miệng nhỏ như quả anh đào, đây là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp!
Cô ta không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà còn có thân hình nóng bỏng, eo thon mảnh khảnh, trên người mặc một chiếc váy khoét dệt kim, tràn đầy sự cám dỗ khó tả!
Lúc này, ánh mắt người phụ nữ hiện lên một tia bối rối và bất lực, mang lại cho người khác cảm giác điềm đạm đáng yêu, tim đập thình thịch.
Khán giả xung quanh nhìn người phụ nữ tới phát ngốc.
Không ít đàn ông nuốt nước miếng, ánh mắt lộ ra dục vọng không hề che giấu!
“Cô gái đẹp quá!”
Tạ Hạo nhìn người phụ nữ, không khỏi cảm thán một tiếng.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm người phụ nữ, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Ngạc nhiên không phải vì vẻ bề ngoài của đối phương.
Hắn cảm nhận được một luồng hơi thở đặc thù trên người đối phương, bên trong ẩn chứa một lực lượng vô cùng đáng sợ.
Chỉ là sức mạnh này được ẩn giấu trong cơ thể người phụ nữ, chưa được kích phát ra!
“Cô gái này không đơn giản!”
Diệp Pàm tự lẩm bẩm.
“Các vị, cô gái xinh đẹp này chính là phần thưởng đặc biệt của ngày hôm nay, nếu ai đánh thắng được Đồ Phu, không chỉ lấy được một trăm triệu mà còn được hưởng thụ người đẹp thỏa thích!”
Người dẫn chương trình nói.
Lúc này, rất nhiều khán giả đều bày ra vẻ mặt tiếc nuối.
Bọn họ đều muốn có được người đẹp cực phẩm này, nhưng bảo họ đi đánh nhau với tên ác ma Đồ Phu kia thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!
“A Báo, có tự tin đánh thắng được gã này không?”
Lúc này, phòng bao phía trên, một thanh niên hút xì gà hỏi người đàn ông gầy gò bên cạnh.
“Thiếu gia, mặc dù người này trông có vẻ rất lợi hại, nhưng chỉ là một kẻ lỗ mãng mà thôi, thực lực nhiều lắm cũng Nhân Cảnh nhất trọng, nhị trọng, đối phó với gã ta chỉ cần ba chiêu!”
Người đàn ông gầy gò nhìn Đồ Phu trên lôi đài với vẻ mặt khinh thường.
“Tốt, đợi lát nữa anh xuống giải quyết hắn ta, đem cô gái ngoại quốc kia về cho bổn thiếu!”
Chàng trai thổi ra một làn khói, lạnh giọng nói.
“Vâng thưa thiếu chủ!”
Người đàn ông gầy gò đáp.
Hiện tại, không ít cao thủ bị một trăm triệu và người đẹp khích lệ, bọn họ nhao nhao xông lên lôi đài.
Dù sao, chỉ cần đánh thắng được Đồ Phu thì bọn họ sẽ có tất cả, bao gồm: Tiền tài, người đẹp, danh tiếng. Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là không thể bỏ qua!
Nhưng khi đám quyền thủ hung hãn, cao nhân võ thuật đối mặt với Đồ Phu, nắm đấm còn chưa đỡ được đã bay đầu.
Chẳng mấy chốc, máu bắn tung tóe khắp lôi đài!
Đồ Phu vung hai nắm đấm, tiễn từng kẻ khiêu chiến hắn xuống địa ngục.
“Một đám bỏ đi!”
Đồ Phu giẫm chân lên người một quyền sư, sau khi nghiền nát đầu của đối phương, hắn ta khinh thường nói.
Ngay lập tức, tất cả mọi người xung quanh đều ngây người, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi
.
Tên Đồ Phu này quá kinh khủng!
Những người đấu với gã ta đều là cao thủ hạng một hạng hai trong giới quyền anh ngầm, vậy mà lại bị Đồ Phu giết trong nháy mắt.
“Long Quốc các người không có ai giỏi hơn à? Đúng là khiến tôi quá thất vọng!”
Đồ Phu đứng trên lôi đài, dùng vốn tiếng Long Quốc bập bẹ mỉa mai.
“Tên ngoại quốc này cũng thật kiêu ngạo!”
Tạ Hạo tức giận bất bình nói.
“Không ưa thì lên dạy dỗ hắn ta đi!”
Diệp Phàm nhìn Tạ Hạo nói.
“Cái đó...”
Tạ Hạo lúng túng gãi đầu một cái, ánh mắt nhìn sang Diệp Phàm: “Diệp thiếu, người kia quá kinh khủng, đối phó với loại như hắn ta vẫn nên để Diệp thiếu, hay là anh lên dạy dỗ gã đi, cho gã biết sự lợi hại của anh!”
Diệp Phàm lắc đầu.
“Diệp thiếu, đánh thắng sẽ lấy được một trăm triệu với cô nàng ngoại quốc xinh đẹp kia đó!”
“Anh không suy nghĩ một chút sao?”
Tạ Hạo khích lệ.
“Cậu cảm thấy tôi giống như thiếu tiền, thiếu người đẹp sao?”
Diệp Phàm khinh thường liếc Tạ Hạo.
“À, không giống!”
Tạ Hạo xấu hổ lắc đầu.
“Còn người nào muốn lên khiêu chiến không? Một trăm triệu tiền thưởng và người đẹp cực phẩm đang ở ngay trước mắt, cơ hội không được phép bỏ qua!”
Lúc này, người dẫn chương trình không thấy ai lên lôi đài.
Nhưng hiện trường hoàn toàn im lặng, lặng ngắt như tờ.
“Tôi lên!”
Ngay khi thanh niên trong phòng bao chuẩn bị cho cấp dưới ra tay, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.
Một người đàn ông cao mét tám mét chín bước ra rồi đi về phía lôi đài.
Người đàn ông này tuy vóc dáng cao lớn nhưng nhìn có vẻ lương thiện, hắn ta mặc một bộ vải thô, chân mang giày dệt thủ công, trông giống như một người nông dân bình thường.
“Gã nhà quê ở đâu chui ra vậy, chỉ dựa vào hắn ta cũng dám lên lôi đài, đây là thèm tiền đến mạng cũng không cần nữa sao!”
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu thảo luận ầm ĩ.
Người đàn ông kia đã leo lên võ đài, ánh mắt dán chặt vào Đồ Phu, hắn ta hít sâu một hơi, đôi tay đầy vết chai siết chặt, vẻ mặt hiện ra vài phần căng thẳng.
“Vị huynh đệ này, anh nhất định phải khiêu chiến Đồ Phu sao?
Người dẫn chương trình đi tới cạnh hỏi.
Hiển nhiên người dẫn chương trình cũng nhìn ra người đàn ông này không phải là võ sĩ chuyên nghiệp hay võ sĩ quyền anh, cùng lắm chỉ là người bình thường, kiểu như vậy bước vào võ đài chẳng khác nào tìm chết!
“Đánh thắng anh ta là sẽ có được một trăm triệu tiền thưởng sao?”
Người đàn ông hỏi người dẫn chương trình, ánh mắt có chút khẩn trương.
“Không sai!”
“Nhưng thực lực của người này rất mạnh, anh suy nghĩ kỹ chưa?”
Người dẫn chương trình hỏi.
“Ừ!”
Người đàn ông chậm chạp gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đồ Phu.
“Ranh con, đi chết đi!”
Đồ phu nhìn người đàn ông với vẻ mặt khinh thường.
Hắn ta tung cú đấm, muốn hạ gục đối thủ chỉ với một đòn.
Mọi người có mặt đều không đành lòng nhìn, cho rằng thiếu niên ăn mặc như nông dân này chắc chắn sẽ chết.
Ầm!!!
Ngay lúc này, một tiếng va chạm vang lên.
Mọi người nhìn ngẩn cả người.
Chỉ thấy người đàn ông có bộ dáng nông dân giơ tay đỡ nắm đấm của Đồ Phu.
“Người này vậy mà chặn được nắm đấm Đồ Phu?”
Khán giả xung quanh đều mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Những người lên khiêu chiến vừa rồi không một ai có thể đỡ được cú đấm của Đồ Phu.
Người đàn ông này lại đỡ được, điều này khiến cho mọi người không thể tin nổi!
Ánh mắt Đồ Phu cũng lộ ra vẻ sửng sốt nhìn người đàn ông, hắn lạnh giọng nói: “Ranh con cũng có chút bản lĩnh, xem đây!”
Ầm!!!
Trên người Đồ Phu tản ra một cỗ hơi thở hung hãn, lại vung ra một đấm, hư không như truyền tới tiếng xé gió.
Cú đấm này cực kỳ mạnh, giống như đạn pháo giết về phía người đàn ông.
Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, anh ta cũng tung ra một đấm, đối đầu trực tiếp với cú đấm của Đồ Phu.
Ầm!!!
Tiếng nổ vang lại truyền ra.
Bịch bịch bịch!!!
Hai nắm đấm chạm nhau, một bóng người liên tục lùi về phía sau.
Người này không phải người đàn ông kia mà là Đồ Phu.
Đồ Phu lại bị người đàn ông kia đánh lùi về phía sau?
Sao có thể?
Người xem có cảm giác như đang nằm mơ!
“Nhìn dáng vẻ người này rõ ràng là không biết võ công, sao có thể lợi hại như vậy được?”
Tạ Hạo nhìn người trên lôi đài, ngạc nhiên nói.
Diệp Phàm nhìn người đàn ông, ánh mắt lóe lên, hắn cười khẽ: “Giới quyền anh ngầm này cũng có chút thú vị!”
“Khốn khiếp!”
Đồ Phu thấy bản thân bị một gã vô danh đánh lùi, ánh mắt hắn ta tràn đầy lửa giận, vẻ mặt tàn nhẫn, trên người hắn ta tản ra hơi thở hung ác!
“Đi chết đi!!!”
Lúc này, Đồ Phu nổi giận gầm lên một tiếng, cơ bắp toàn thân phồng lên, dùng hết sức lực tung một quyền về phía người đàn ông.
Cú đấm này, có thể nói Đồ Phu đã dùng hết sức lực, hổ nặng năm sáu trăm cân cũng không đỡ nổi.
Đồ Phu tung ra một đấm, không khí xung quanh như dao động, gió lớn rít gào, khiến người ta cảm thấy da tê dại.
“Đáng sợ thật, đầu người kia sợ là nổ tung rồi!”
Mọi người nhìn thấy cú đấm của Đồ Phu, nội tâm đều vô cùng sợ hãi.
“Người anh em này e là xong đời rồi!”
Tạ Hạo tiếc thay cho người đàn ông trên lôi đài.
“Cũng chưa chắc!”
Diệp Phàm nở nụ cười thần bí.
Người đàn ông kia thấy Đồ Phu dồn hết sức vung nắm đấm về phía này, hắn nhíu mày, vẻ mặt trầm xuống, trong miệng tự lẩm bẩm: “Không được thua, tuyệt đối không được thua, em trai còn đợi tiền để cứu mạng!”
A!!!
Người đàn ông trực tiếp hét lên, ánh mắt hiện ra tia máu, hắn cũng dốc toàn lực tung ra nắm đấm.
Ầm!!!
Trong khoảnh khắc, nắm đấm của hai người như thiên thạch va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Rắc rắc rắc!!!
Hai nắm đấm chạm nhau, lôi đài trực tiếp rạn nứt.