Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 109: Thay đổi sắc mặt

Lúc này, trong sảnh chính nhà họ Đường, vợ chồng Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan cầu xin lão phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng đuổi bọn con ra khỏi nhà họ Đường, bọn họ cũng là một phần của nhà họ Đường mà!”

“Không cần nói, ý tôi đã quyết, muốn trách thì trách con gái cưng của các người tìm thằng đàn ông tốt kia.”

“Nhà họ Đường chúng ta bị hắn ta liên lụy nhiều lần, lần này còn giết con trai của quân chủ quân Thiên Lang, mang đến mối họa cực lớn cho nhà họ Đường.”

“Nếu tôi không đuổi các người ra khỏi nhà họ Đường, cắt đứt quan hệ, chắc chắn sẽ liên lụy đến cả nhà họ Đường, đến lúc đó nhà họ Đường sẽ chôn cùng với các người!”

Lão phu nhân lạnh lùng quát,

“Bà nội, xin người suy xét lại một chút, chuyện này…”

Đường Sở Sở xuất hiện, nhìn Đường lão phu nhân, nói.

“Đều do mày, đều do mày làm hại!”

“Cút cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày!”

Dương Ngọc Lan tức giận chỉ vào Diệp Phàm, quát .

“Mẹ, mẹ đừng kích động!”

Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Lan, nói.

“Con ranh chết tiệt, đã đến lúc này mày còn che chở tên phế vật vô dụng chỉ biết gây chuyện này.”

“Mày thật sự muốn nhìn nó hại chết toàn bộ nhà họ Đường, mày mới vừa lòng sao?”

Dương Ngọc Lan khó thở nói.

“Mấy người không cần lo nhiều như vậy, quân Thiên Lang sẽ không động đến các người.”

“Một mình tôi sẽ gánh vác chuyện này, không liên lụy đến các người.”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Gánh vác? Một thằng ranh không quyền không thế như vậy, lấy cái gì gánh vác?”

“Bọn mày cút khỏi nhà họ Đường cho tao!”

Đường lão phu nhân quát.

“Lão phu nhân, đại gia nhà họ Minh xin gặp!”

Lúc này, một người hầu xuất hiện, nói.

“Đại gia nhà họ Minh!”

Đường lão phu nhân ngẩn người.

“Nhà họ Minh? Không lẽ là nhà họ Minh, hào môn đỉnh cấp ở Đế Đô?”

Đường Chính Nhân kinh ngạc nói.

“Mày biết nhà họ Minh?”

Đường lão phu nhân nhìn Đường Chính Nhân.

“Vâng, nhà họ Minh chính là hào môn đỉnh cấp Đế Đô, ông cụ nhà họ Minh là một đại tướng bốn sao, đại gia nhà họ Minh là một quan viên tứ phẩm!”

Đường Chính Nhân nói.

“Lợi hại như vậy!”

“Nhanh mời vào!”

Đường lão phu nhân kinh ngạc thốt lên.

Rất nhanh, đại gia nhà họ Minh mang theo người đi vào.

“Lão thân bái kiến đại nhân!”

Đường lão phu nhân nhìn lão đại nhà họ Minh, vội vàng đứng dậy chào hỏi.

“Lão phu nhân, bà quá khách khí, xin đứng lên!”

Lão đại nhà họ Minh vội vàng nói.

Ông ta biết lão phu nhân này là bà nội của người phụ nữ của Diệp Phàm, cũng không dám chậm trễ.

“Không biết hôm nay đại nhân đến đây vì chuyện gì?”

Đường lão phu nhân tò mò hỏi.

“Diệp công tử, ngài cũng ở đây!”

Lão đại nhà họ Minh chú ý đến Diệp Phàm, vội vàng ôm quyền chào hỏi.

“Sở Sở, nếu bà nội em muốn đuổi chúng ta đi, chúng ta cũng không cần ăn vạ ở đây, đi thôi!”

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, nói thẳng.

“Cả nhà mấy người nhanh cút đi, đừng đứng chỗ này cản trở đại nhân!”

Đường lão phu nhân lạnh lùng nói.

“Lão phu nhân, bà muốn đuổi Diệp công tử đi?”

Lão đại nhà họ Minh thấy vậy, sắc mặt thay đổi.

Ông ta còn định lấy lòng nhà họ Đường để đạt được cảm tình của Diệp Phàm, kết quả nhà họ Đường lại muốn đuổi Diệp Phàm đi?

“Đại nhân, người này không có quan hệ gì với nhà họ Đường, nếu cậu ta đắc tội ngài, xin ngài đừng giận chó đánh mèo nhà họ Đường!”

Đường lão phu nhân cho rằng lão đại nhà họ Minh đến đây vì Diệp Phàm đắc tội ông ta, vội vàng phủi sạch quan hệ.

“Lão phu nhân, hôm qua Diệp công tử đã cứu cha tôi, tôi muốn mang quà đến cảm ơn, nhưng nếu mấy người đã muốn đuổi Diệp công tử đi, tôi cũng không cần ở đây nữa!”

Lão đại nhà họ Minh lạnh lùng nói.

“Cái gì? Cậu ta cứu ông cụ nhà họ Minh?”

Đường lão phu nhân khiếp sợ nói.

“Đúng vậy!”

Lão đại nhà họ Minh nói.

“Đại nhân, ngài đừng hiểu lầm, cậu ta là chồng của cháu gái tôi, là người một nhà với tôi, vừa rồi là hiểu lầm!”

Đường lão phu nhân thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

Mặc dù bà ta không biết Diệp Phàm cứu kiểu gì, nhưng bây giờ có một cơ hội để leo lên hào môn Đế Đô, không thể bỏ lỡ.

Đường lão phu nhân vứt bỏ mặt mũi, nhìn Diệp Phàm và Đường Sở Sở, nói: “Sở Sở, Diệp Phàm, các cháu đừng hiểu lầm, vừa rồi bà nội hơi nóng giận, các cháu vĩnh viễn đều là người nhà họ Đường, ngàn vạn đừng nóng giận!”

“Hả hả, thay đổi sắc mặt rất nhanh!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, dẫn Đường Sở Sở rời đi.

“Hai đứa đừng đi!”

Đường lão phu nhân vội vàng kêu lên.

“Lão phu nhân, tạm biệt!”

Lão đại nhà họ Minh cũng nói một câu rồi rời đi.

Sắc mặt của Đường lão phu nhân cực kỳ khó coi, nhìn về phía vợ chồng Đường Chính Nhân, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm hai người dùng cách gì, nhất định phải làm Sở Sở và thằng ranh kia trở lại nhà họ Đường, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội phất lên như này!”

Màn đêm buông xuống.

Long Quốc, trong Lâm Phiệt.

“Con xác định vết thương của Lâm Lang Thiên thật sự khỏi? Hơn nữa còn có thể khôi phục thực lực?”

Lâm Báo nhìn Lâm Phong, khiếp sợ nói.

“Cha, chắc chắn, thằng nhãi kia không chỉ có thực lực khủng bố, y thuật cũng rất lợi hại, thật sự trị khỏi vết thương trên người Lâm Lang Thiên!”

“Cha, bây giờ phải làm sao đây? Nếu Lâm Lang Thiên khôi phục thực lực, vậy…”

Lâm Phong sốt ruột nói.

“Hắn khôi phục thực lực thì làm sao?”

Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên.

Sắc mặt của Lâm Báo và Lâm Phong thay đổi, vội vàng nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen, sắc mặt lạnh lùng, tản ra uy áp đáng sợ!

“Bái kiến Phiệt chủ!”

Hai cha con quỳ xuống trước mặt người đàn ông trung niên này.

“Các người cũng rất to gan, dám không báo cáo chuyện Lâm Hổ bị giết!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt uy nghiêm nói.

“Phiệt chủ, chúng tôi biết sai rồi!”

Thân thể Lâm Báo run lên, vội vàng nói.

“Ngươi vừa nói vết thương của Lâm Lang Thiên đã khỏi hẳn?”

Phiệt chủ Lâm Phiệt nhìn về phía Lâm Phong, Lâm Phong điên cuồng gật đầu.

Trong mắt Phiệt chủ Lâm Phiệt lóe lên tia sáng.

“Phiệt chủ, nếu Lâm Lang Thiên khôi phục thực lực, sợ rằng hắn sẽ trở lại Lâm Phiệt, chúng ta có cần ra tay trước không?”

Lâm Báo nhìn Phiệt chủ Lâm Phiệt, nói.

“Hắn không trở về Lâm Phiệt được!”

“Ngươi đi báo cho những người đó, bọn họ càng muốn giết Lâm Lang Thiên!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh nhạt nói.

“Nhưng người đó?”

“Lâm Báo đã rõ!”

Ban đầu Lâm Báo hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt toát lên sự khiếp sợ, vội vàng nói.

“Sau này nếu có việc, còn dám không báo, giết!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh lùng nói, quay người rời đi.

Trên trán của Lâm Báo và Lâm Phong đổ mồ hôi.

“Thực lực của Phiệt chủ lại khủng bố lên rồi!”

Lâm Phong chấn động nói.

“Đúng vậy, xem ra vị Phiệt chủ này vẫn luôn che giấu!”

Lâm Báo nói.

“Nhưng ông ta cũng đủ tàn nhẫn, vậy mà lại muốn mượn tay những người đó để diệt trừ Lâm Lang Thiên.”

Trong quân Thiên Lang.

Cùng ngày Lang Quân quân chủ biết được con trai mình bị giết, lập tức muốn điều động quân Thiên Lang xông đến Thiên Hải.

“Quân chủ, người đừng xúc động, hôm qua chiến bộ mới ra lệnh, trước khi cuộc tỷ võ quân đoàn kết thúc, không ai được phép rời khỏi nơi dừng chân, kẻ nào không tuân tức là cãi quân lệnh!”

Quân đoàn trưởng quân đoàn 1 quân Thiên Lang khuyên can.

“Không lẽ thù của con trai ta cứ để vậy?”

Quân chủ Thiên Lang quát.

“Quân chủ đừng lo, mặc dù chúng ta không thể ra tay, nhưng có thể cho những người khác ra tay.”

“Vừa lúc những người đó muốn hợp tác với chúng ta, vậy để bọn họ đi giải quyết những người này, cũng coi như để bọn họ tỏ chút thành ý!”

Trong mắt quân đoàn trưởng quân đoàn 1 quân Thiên Lang lóe lên sát ý.

“Được, vậy làm như vậy!”

“Nói cho đám người kia, mang theo đầu của người kia đến đây, nếu không cũng đừng mong hợp tác!”

Quân chủ Thiên Lang quát.

Hôm sau!

Diệp Phàm dẫn theo Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh và A Cơ trở về Tô thị, chuẩn bị tham gia lễ khai trương chi nhánh của tập đoàn Đường thị.

Lúc này, sân bay Tô thị đã bị giới nghiêm.

Ở trong sân bay này, ngoại trừ máy bay, còn có một đám người đứng ở đó, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, giống như đang chờ ai đó!
Chương 110: Chín thần tài!

Một chiếc máy bay hạ xuống sân bay Tô thị.

Xung quanh máy bay, một đám chiến sĩ, vệ sĩ vác súng, đạn lên nòng canh gác nghiêm ngặt!

Ngoài cửa khoang, một hàng dài người mặc vest đen xếp thành hàng.

Những người này chính là các chủ tịch, giám đốc của các tập đoàn lớn quận Giang Nam.

Tất cả những đại lão thương giới lệ thuộc vào thương hội Giang Nam đều xuất hiện ở đây.

Thậm chí ngay cả các quan viên và quận thủ quận Giang Nam cũng đến.

Hiển nhiên bọn họ đang chào đón một đại nhân vật.

Rất nhanh, cửa khoang bị mở ra.

Đầu tiên là một đám vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm, khí thế sắc bén đi ra.

Đám vệ sĩ này không phải vệ sĩ bình thường.

Trên người tản ra hơi thở lạnh băng, tất cả đều bước vào Nhân cảnh.

Sau đám vệ sĩ này là một người đàn ông mặc vest trắng, khoảng 30 tuổi bước ra, trên người tản ra uy thế đứng đầu.

“Chào mừng tổng giám đốc Hứa!”

Đám đại lão thương giới và Tô Lâm - quận thủ quận Giang Nam cùng với một đám quan viên đang đứng chờ cung kính cúi người chào.

Người đàn ông mặc vest trắng liếc nhìn mọi người, nói: “Tôi đã nói không muốn khoe khoang cơ mà, việc gì phải phô trương như vậy!”

Mặc dù đang răn dạy, nhưng sắc mặt của người đàn ông này lại cực kỳ hưởng thụ.

“Tổng giám đốc Hứa, chào mừng đến quận Giang Nam, tôi là Tô Lâm, quận thủ quận Giang Nam!”

Tô Lâm đi lên, vươn tay về phía người đàn ông này.

“Quận thủ Tô, chào ông!”

Người đàn ông này duỗi tay hơi nắm tay với Tô Lâm, sau đó buông lỏng ra.

“Tổng giám đốc Hứa, lần này đến, ngài phải ra mặt cho chúng tôi!”

Tổng giám đốc của tập đoàn Từ thị, Từ Uy đi đến trước mặt người đàn ông này, tố khổ.

“Tôi đã biết chuyện của các người!”

“Người của điện Long Vương cũng dám uy hiếp, rất lớn mật!”

“Lần này đến đây là để lấy lại thể diện cho mấy người!”

Người đàn ông này lạnh nhạt nói.

“Tổng giám đốc Hứa, điện Long Vương uy hiếp chúng tôi đến tham gia lễ khai trương của chi nhánh tập đoàn Đường thị, khẳng định do Đường thị sai khiến!”

Từ Uy nói tiếp.

“Đường thị ~”

“Đi, đi đến hiện trường lễ khai trương chi nhánh Đường thị!”

Trong mắt người đàn ông này lóe lên ánh sáng, đi thẳng ra bên ngoài.

Tổng đốc Tô thị đi phía sau, tò mò hỏi Tô Lâm: “Quận thủ, người này là ai vậy? Phô trương lớn như vậy, hơn nữa đám người của thương hội Giang Nam cũng đều nghe người này!”

“Người này đến từ thương hội Thiên Long!”

Tô Lâm nói.

“Thương hội Thiên Long?”

Sắc mặt tổng đốc Tô thị thay đổi, lộ ra sự khiếp sợ.

Thương hội Thiên Long là khủng long khổng lồ của thương giới Long Quốc, chiếm giữ một nửa GDP của Long Quốc.

Chỉ cần thương hội Thiên Long dậm chân một cái, đủ khiến giới tài chính Long Quốc nổi gió lốc.

Đây là chỗ đáng sợ của thương hội Thiên Long!

Hơn nữa thương hội Thiên Long không chỉ có mặt ở lĩnh vực kinh tế, còn trải rộng khắp các ngành nghề.

Thậm chí không ít hào môn, thế gia, thậm chí sau lưng các đại thân đều có bóng dáng của thương hội Thiên Long.

Nguyên nhân là vậy cho nên triều đình không dám dễ dàng đắc tội thương hội Thiên Long.

“Không lẽ chủ nhân đứng sau thương hội Giang Nam là thương hội Thiên Long?”

Tổng đốc Tô thị khiếp sợ nói.

“Đúng vậy, không chỉ có thương hội Giang Nam, các thương hội ở các quận Long Quốc đều nằm dưới sự khống chế của thương hội Thiên Long!”

Tô Lâm nói.

Nghe đến đây, cuối cùng tổng đốc Tô thị cũng nhận thức sâu sắc đến sự đáng sợ của thương hội Thiên Long!

“Vậy vị này có vị trí gì ở thương hội Thiên Long?”

Tổng đốc Tô thị tò mò hỏi.

“Người này là Hứa Thế Thần, em trai của Hứa Thế Thiên, một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long!”

Tô Lâm nói.

Chín thần tài của thương hội Thiên Long chính là chín vị đại lão.

Chín người bọn họ cùng quản lý các sản nghiệp lớn ở thương hội Thiên Long, có quyền lực to lớn, có địa vị cực cao ở trong thương hội Thiên Long.

Với thân phận của bọn họ, cho dù là đám quan viên tam tứ phẩm, thậm chí là gia chủ của các hào môn thế gia ở Đế Đô cũng phải cung kính ba phần!

Đây là sự khủng bố của chín thần tài!

Hứa Thế Thần này là em trai của một trong chín thần tài, có thể thấy được thân phận cực kỳ cao, thảo nào ngay cả một quận thủ như Tô Lâm cũng phải tự mình đến chào đón!

“Hứa Thế Thần này đến để đối phó với Đường thị sao?”

“Một Đường thị cỏn con lại có thể để em trai của một vị thần tài ra tay, đúng là đủ mặt mũi!”

Tổng đốc Tô thị nói.

“Sợ rằng lần này sẽ có rắc rối lớn đây!”

Tô Lâm cau mày, sắc mặt khó coi.

Ông ta biết rõ người đàn ông của chủ tịch Đường thị là Diệp Phàm.

Với tính cách của người này, nếu hắn đối đầu với Hứa Thế Thần, không cần nghĩ cũng biết kết quả!

Lúc này, Tô Lâm lại cảm thấy đầu đau tim mệt!

Cùng lúc đó, khu thương nghiệp Tô thị, bên ngoài tòa nhà của chi nhánh Đường thị.

Nơi này xếp đầy lẵng hoa, biểu ngữ, đứng đầy người!

Đám người Diệp Phàm và Đường Sở Sở xuất hiện ở đây.

“Chủ tịch Đường, chúc mừng, tôi đại biểu cho nhà họ Cảnh đến chúc mừng chi nhánh khai trương rực rỡ, đồng thời còn chuẩn bị một món quà, hy vọng nhận lấy!”

Gia chủ nhà họ Cảnh, Cảnh Mộc dẫn theo con gái mình, Cảnh Nhã xuất hiện ở đây, chúc mừng Đường Sở Sở.

“Cảnh gia chủ, ngài có thể đến là vinh hạnh của Đường thị, còn chuẩn bị quà làm gì!”

Đường Sở Sở mỉm cười nói.

Hai cha con nhìn về phía Diệp Phàm, hơi gật đầu.

Lần này bọn họ đến cũng vì Diệp Phàm

Sau đó, một hào môn lớn khác ở quận Giang Nam, người nhà họ Vương cũng đến chúc mừng, tặng quà.

Sau đó là lão đại nhà họ Minh.

Lão đại nhà họ Minh biết được hôm nay chi nhánh Đường thị khai trương, cũng đặc biệt chạy đến chúc mừng.

“Minh đại nhân!”

Đường Sở Sở nhìn lão đại nhà họ Minh, vội vàng đi đến, cung kính chào hỏi.

Hôm qua nghe cha nói, cô mới biết vị này chính là một quan lớn tứ phẩm, bởi vậy biểu hiện cực kỳ cung kính.

“Chủ tịch Đường, chúc mừng!”

“Sau này có gì cần hỗ trợ cứ việc nói, đây là số của tôi!”

Lão đại nhà họ Minh, Minh Hách lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Đường Sở Sở.

“Diệp công tử!”

Minh Hách nhìn về phía Diệp Phàm, cung kính nói.

“Không lẽ vị kia là lão đại nhà họ Minh, một trong số các hào môn ở Đế Đô, quan viên tứ phẩm, Minh Hách!:

“Ngay cả nhà họ Minh ở Đế Đô cũng đến, xem ra bối cảnh của Diệp Phàm này rất khủng bố!”

Cảnh Mộc nhìn Minh Hách xuất hiện, khiếp sợ nói.

“Chủ tịch, các tập đoàn top 10 ở quận Giang Nam và một số người chúng ta mời vẫn chưa đến!”

Lúc này, người phụ trách chi nhánh Đường thị đi đến trước mặt Đường Sở Sở, nói.

“Chưa đến?”

Diệp Phàm nhăn mày lại, lúc trước hắn đã bảo Khương Uyên đi thông báo những người đó, nếu ai không đến sẽ giết không tha, bọn họ sẽ không không đến!
Chương 111: Mày dám giết tao chắc?

“Thiếu chủ!”

Lúc này, Khương Uyên xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.

“Không phải tôi đã bảo ông đi thông báo cho những người kia rồi sao?”

“Tại sao họ không đến?”

Diệp Phàm hỏi.

“Tôi đã thông báo cho tất cả mọi người.”

“Bọn họ hẳn là không có lá gan dám chống lại mệnh lệnh của điện Long Vương, tôi lập tức cho người đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì!”

Khương Uyên đáp.

Kít kít kít!!!

Lúc này, một loạt xe sang dừng bên ngoài, cộng lại cũng phải hơn trăm chiếc, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng, khiến cho mọi người xung quanh phải trầm trồ!

Cửa xe mở ra, từng người mặc vest đi giày da, khí thế bất phàm bước xuống, bọn họ là các đại lão giới kinh doanh của quận Giang Nam, phần lớn trong số đó đều là hội viên của thương hội Giang Nam!

“Bọn họ tới rồi!”

Khương Uyên nhìn đám người nói.

“Sợ là những người tới đây đều không có ý tốt!”

Diệp Phàm lạnh giọng.

Ngay sau đó, đám người Từ Uy đi tới trước chiếc xe Rolls-Royce Phantom.

Từ Uy đích thân bước lên đích thân mở cửa cho Hứa Thế Thần.

Thân là tổng giám đốc Từ thị, một trong những tập đoàn đứng đầu quận Giang Nam, Từ Uy có danh tiếng rất lớn.

Vì vậy, hắn ta vừa xuất hiện thì người khác đã nhận ra.

Chỉ là khi nhìn thấy một ông trùm kinh doanh, sở hữu tài sản trăm tỷ như Từ Vũ lại tự mình mở cửa xe, tất cả đều mang vẻ mặt rất ngạc nhiên!

Người có thể được ông trùm mở cửa xe, thân phận sẽ đáng sợ tới mức nào?

Ánh mắt của Diệp Phàm, Đường Sở Sở, Khương Uyên, Minh Hách, đám người Cảnh Thiên đều nhìn về phía Hứa Thế Thần bước ra từ Rolls-Royce.

“Người này là ai? Sao lạ mặt như vậy?”

Mọi người đều nghi ngờ.

“Anh ta là ai mà có thể khiến cho Từ Uy đích thân mở cửa?”

Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên.

“Xem ra là tìm được chỗ dựa rồi!”

Diệp Phàm cười khẩy.

Ngay sau đó, đám người Từ Uy đã đi về phía Đường Sở Sở.

“Từ Uy, tôi đã nói rồi, nếu hôm nay ai dám không tới, vậy thì đừng trách tôi không khách khí, có vẻ như cậu không xem lời tôi nói ra gì!”

Khương Uyên nhìn đám người Từ Uy, lớn giọng nói.

Chuyện mà Diệp Phàm giao cho ông làm, vậy mà lại xảy ra sai sót.

Điều này khiến Khương Uyên lo lắng Diệp Phàm sẽ trách mình, đồng thời cũng rất tức giận đám người Từ Uy.

“Ông là người của điện Long Vương?”

Hứa Thế Thần liếc về phía Khương Uyên.

“Cậu là ai?”

Khương Uyên lạnh giọng nhìn đối phương.

“Người của thương hội Thiên Long còn chưa tới phiên ông dạy dỗ.”

“Điện Long Vương của các người cho rằng thiên hạ này là của mình sao?”

Vẻ mặt Hứa Thế Thần kiêu căng nói.

“Thương hội Thiên Long~”

“Cậu là người của thương hội Thiên Long!”

Sắc mặt Khương Uyên thay đổi, ánh mắt khẽ lóe lên.

Ông ta đương nhiên biết thương hội Thiên Long, hơn nữa còn hiểu rõ mức độ kinh khủng của bọn họ.

Hiện tại, thế lực thương hội Thiên Long nắm trong tay không thua kém gì điện Long Vương, thậm chí bởi vì điện chủ điện Long Vương không còn, điện Long Vương bây giờ còn yếu thế hơn cả thương hội Thiên Long!

“Đứng sau Thương hội Giang Nam thực chất là Thương hội Thiên Long!”

Ánh mắt Khương Uyên lóe lên vẻ ngạc nhiên.

“Không sai, chủ nhân của thương hội Giang Nam chính là thương hội Thiên Long, điện Long Vương các người lại dám uy hiếp thương hội Thiên Long, đúng là ngông cuồng!”

“Còn các cô nữa, một lễ khai trương chi nhánh cỏn con của Đường Thị cũng dám ép toàn bộ thương hội Giang Nam tới tham gia, lá gan của mấy người cũng không nhỏ!”

Hứa Thế Thần hừ lạnh với đám người Khương Uyên, Đường Sở Sở.

Lão đại nhà họ Minh, họ Cảnh, người nhà họ Vương sau khi nghe thấy cái tên thương hội Thiên Long, vẻ mặt của tất cả bọn họ đều thay đổi.

“Thế thì sao?”

Diệp Phàm liếc mắt nhìn người này, hắn hờ hững nói.

“Con người tôi từ xưa đến nay luôn rất độ lượng, tôi có thể cho các người một cơ hội!”

Hứa Thế Thần nhìn về phía Đường Sở Sở và Diệp Phàm, hắn ta kiêu ngạo nói.

“Cơ hội gì?”

Đường Sở Sở tò mò.

“Đường Thị lập tức gia nhập thương hội Thiên Long, do thương hội Thiên Long phụ trách quản lý, đương nhiên các người vẫn có thể tiếp tục sử dụng cái tên Đường thị, nhưng mọi thứ về phụ trách, phát triển đều phải nghe theo sắp xếp của thương hội Thiên Long!”

Hứa Thế Thần trực tiếp nói.

Soạt!

Nghe hắn ta nói vậy, vẻ mặt Đường Sở Sở cực kỳ khó coi.

Vậy khác nào cướp cả Đường Thị?

“Xin lỗi, tôi không đồng ý!”

Đường Sở Sở đáp.

Đường Thị là tâm huyết của nhà họ Đường, cũng là công sức của cô.

Cô tuyệt đối không cho phép một ai cướp đi Đường Thị!

“Không đồng ý!”

“Cô cảm thấy mình có tư cách không đồng ý?”

“Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho Đường Thị, nếu cô không đồng ý, vậy thì ngày mai Đường Thị sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Long Quốc!”

Hứa Thế Thần cao ngạo nói.

“Đường Sở Sở, chỉ bằng một Đường Thị cỏn con cũng dám từ chối thương hội Thiên Long, tôi thấy cô cũng thật không biết lượng sức!”

Từ Uy khinh thường nhìn Đường Sở Sở.

“Thương hội Thiên Long mấy người làm vậy cũng thật quá đáng!”

Lúc này, lão đại nhà họ Minh – Minh Hách đi tới, trầm giọng nói.

“Ông là ai?”

Hứa Thế Thần nhìn qua Minh Hách.

“Con trưởng của nhà họ Minh ở Đế Đô – Minh Hách!”

Minh Hách đáp.

“Hóa ra là Minh đại nhân!”

“Sao nào? Minh lão đại không ở Đế Đô, sao lại chạy tới nơi này? Còn đi nói giúp một công ty tiểu tốt!”

Hứa Thế Thần nhìn Minh Hách, đối mặt với vị quan tứ phẩm, con trưởng nhà quyền thế ở Đế Đô nhưng hắn ta cũng không có ý kính trọng.

“Tôi và Chủ tịch Đường là bạn bè, nên đương nhiên không thể nhìn các cậu bắt nạt người khác như vậy được!”

“Mặc dù thương hội Thiên Long cường thế, nhưng cũng không thể làm loạn ở Long Quốc!”

“Hơn nữa tôi cũng có quen biết với mấy vị phụ trách của thương hội Thiên Long, ai phái cậu tới!”

Minh Hách uy nghiêm nhìn Hứa Thế Thần.

“Anh trai phái tôi tới đây!”

Hứa Thế Thần đáp.

“Anh cậu tên gì? Tôi cũng muốn hỏi xem ai cho phép hắn ta làm loạn!”

Minh Hách oai phong nói.

“Anh tôi tên là Hứa Thế Thiên!”

Hứa Thế Thần cười khinh thường.

“Hứa…Hứa Thế Thiên?”

Lúc này, vẻ mặt Minh Hách thay đổi, ông ta khiếp sợ nhìn về phía Hứa Thế Thần.

Ông ta không ngờ anh trai của đối phương lại là Hứa Thế Thiên, hắn ta chính là một trong chín người giàu có nhất của thương hội Thiên Long, thân phận địa vị của hắn ta, cho dù là con trưởng của nhà họ Minh, quan viên tứ phẩm cũng không thể so sánh được.

Nếu như thần tài của thương hội Thiên Long muốn ra tay với Đường thị, nếu là nhà họ Minh thì cũng không gánh nổi.

“Minh đại nhân, ông định đi hỏi anh tôi, xem ai cho phép anh ấy làm loạn sao?”

Hứa Thế Thần cười lạnh nhìn Minh Hách.

“Được rồi, đừng phí lời nữa!”

Lúc này, cuối cùng Diệp Phàm cũng lên tiếng.

Hắn nhìn chằm chằm Hứa Thế Thần: “Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một là cút khỏi đây, hai là tự chuẩn bị cho mình một chỗ quan tài!”

Hừ!

Nghe Diệp Phàm nói vậy, vẻ mặt Hứa Thế Thần trầm xuống, hắn nói: “Ranh con, cũng lớn giọng đấy, sao nào? Mày còn định giết tao chắc?”

“Anh rất thông minh!”

Diệp Phàm đáp.

“Hứa tổng, thằng ranh này quá khinh người, nhất định không được tha cho hắn!”

Từ Uy chỉ tay vào Diệp Phàm.

“Tao cũng muốn xem, mày có bản lĩnh gì mà dám ngông cuồng như vậy!”

“Người đâu, bắt hắn ta lại!”

Hứa Thế Thần trực tiếp ra lệnh.

Ngay lập tức, vệ sĩ mà hắn mang theo đã tấn công về phía Diệp Phàm.

Vụt vụt vụt!

Diệp Phàm phất tay, vô số ngâm châm bay ra đâm vào tử huyệt của đám người này.

Lập tức, tất cả vệ sĩ trợn trừng mắt rồi ngã xuống đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Hứa Thế Thần và những người khác đều thay đổi!

“Mày…”

Hứa Thế Thần u ám nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Bịch!!!

Diệp Phạm đạp tên này ra ngoài, đập hắn ta xuống đất nôn ra máu.

“Người dám khoe khoang trước mặt tôi, đều đã đi gặp Diêm Vương rồi!”

Diệp Phàm lạnh giọng nói.
Chương 112: Trên đời này không có ai là tôi không thể đắc tội!

Lúc này, đám người của thương hội Thiên Long đều ngây ra.

Bọn họ không ngờ, ngay cả em trai của một trong chín thần tài thương hội Thiên Long mà hắn cũng dám đánh!

“Diệp công tử, anh trai của hắn ta là một trong chín người giàu có nhất của thương hội Thiên Long – Hứa Thế Thiên, không thể đắc tội!”

Minh Hách vội vàng nhắc nhở Diệp Phàm.

Ở Long Quốc, đắc tội với cửu đại thần tài, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Với năng lực của thương hội Thiên Long, cho dù là nhà giàu quyền thế nhất Đế Đô cũng có thể bị xóa sổ ngay lập tức!

“Trên đời này không có ai là tôi không thể đắc tội!”

Diệp Phàm khinh thường đáp.

Dứt lời, hắn bước về phía Hứa Thế Thần.

“Mày…mày không được qua đây!”

“Anh trai tao là thần tài của thương hội Thiên Long, mày dám đụng đến tao, anh ấy sẽ không tha cho mày!”

Hứa Thế Thần nhìn Diệp Phàm đang đi về phía mình, hắn mạnh miệng gào lên.

“Cậu đừng làm bậy!”

“Thân phận của hắn ta không tầm thường, nếu cậu giết chết hắn thì toàn bộ nền kinh tế của Long Quốc cũng sẽ rung chuyển!”

Lúc này, Tô Lâm xuất hiện, trầm giọng nói với Diệp Phàm.

Một khi Hứa Thế Thần chết đi, anh trai Hứa Thế Thiên của hắn ta chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Lấy thân phận thần tài thương hội Thiên Long.

Nếu hắn ta ra tay, kinh tế của Long Quốc cũng sẽ rối loạn!

“Nếu ông còn dám ngăn tôi, cả ông cũng sẽ đi chết!”

Diệp Phàm lạnh giọng quát.

Gương mặt Tô Lâm khẽ thay đổi, trông thấy ánh mắt của Diệp Phàm, trong lòng ông ta không ngừng run rẩy.

Ông ta có dự cảm, nếu như còn tiếp tục ngăn cản người này thì mình cũng phải bỏ mạng ở đây.

Cuối cùng, Tô Lâm lùi về sau.

Diệp Phàm tiếp tục đi về phía Hứa Thế Thần.

Lúc này, bầu không khí ở hiện trường vô cùng áp lực.

Cộc cộc cộc!!!

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía sau Hứa Thế Thần.

Một ông già đứng bên cạnh hắn ta.

Người này chính là đấu giá viên của thương hội Thiên Long – Nhan Hòa.

“Nhan lão, ông…”

Hứa Thế Thần ngẩng đầu nhìn Nhan Hòa, vẻ mặt hắn thay đổi, ngạc nhiên vì sao đối phương lại xuất hiện ở nơi này.

“Nhan lão, ông tới đúng lúc lắm, mau giết chết thằng ranh này, hắn ta muốn giết tôi!”

Hứa Thế Thần vội vàng cầu cứu Nhan Hòa.

Hắn ta biết thân phận của Nhan Hòa còn cao hơn địa vị của anh trai mình.

Hơn nữa Nhan lão còn là cao thủ hàng đầu, nếu như ông ấy ra tay thì nhất định sẽ giết được người kia!

“Cậu không nên tới đây!”

Nhan Hòa nhìn Hứa Thế Thần, thản nhiên nói một câu. Đột nhiên ông ta ra tay, bóp nát cổ Hứa Thế Thần.

Lúc này, đầu Hứa Thế Thần vẹo sang một bên, nằm trên mặt đất, hai mắt trừng lớn tràn đầy vẻ không thể tin nổi, chết không nhắm mắt.

Hắn ta không ngờ Nhan lão lại ra tay với mình!

Vì sao?

Trong lòng Hứa Thế Thần có hàng vạn câu hỏi tại sao nhưng lại không có câu trả lời!

Những người khác trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều mang vẻ mặt khiếp sợ.

Người của thương hội Giang Nam cũng ngây người.

Ánh mắt Diệp Phàm cũng có chút ngạc nhiên nhìn Nhan Hòa.

Nghe danh Nhan Hòa và thủ đoạn ra tay quyết đoán của ông ta, xem ra đối phương không đơn giản chỉ là một đấu giá viên tầm thường!

“Diệp công tử, ngại quá, chuyện này chỉ là hiểu nhầm, tất cả chỉ là hành vi cá nhân của Hứa Thế Thần, không liên quan gì tới thương hội Thiên Long, xin cậu thứ lỗi!”

Nhan Hòa bước lên nói với Diệp Phàm.

“Nếu ông đã giết hắn rồi, vậy cũng không có gì cần nói thêm nữa!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Hôm nay, tôi thay mặt cho thương hội Thiên Long tới chúc mừng Đường thị khai trương chi nhánh thành công!”

“Chúng tôi đặc biệt đưa tới một phần lễ vật chúc mừng!”

Nhan Hòa nói.

Nói xong, hơn chục người xuất hiện mang theo hai con sư tử làm bằng vàng ròng.

Mọi người nhìn thấy hai con sư tử vàng kim khí phách này, ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Hai tượng sư tử làm bằng vàng ròng, chỗ này phải bao nhiêu tiền đây?

Vậy cũng quá hào khí rồi!

Tất cả mọi người xung quanh đều chấn động không thôi!

“Lễ vật này của ông cũng đủ nặng đấy!”

Diệp Phàm nhìn Nhan Hòa, hờ hững nói.

“Có hai pho tượng sư tử trấn giữ, Đường thị nhất định sẽ vẻ vang thắng lợi, không còn kẻ xấu tới xâm phạm!”

Nhan Hòa mỉm cười nói.

Tặng xong sư tử, ánh mắt Nhan Hòa liếc sang đám người Từ Vũ: “Kể từ ngày hôm nay, mấy người không còn bất cứ quan hệ gì với thương hội Giang Nam và thương hội Thiên Long”

Dứt lời, ông ta trực tiếp rời đi.

Biểu cảm của đám Từ Uy cực kỳ khó coi, cơ thể bọn họ run lên, gương mặt tái nhợt!

Bây giờ thương hội Thiên Long không cần bọn họ nữa, đối mặt với điện Long Vương chẳng khác nào chờ chết?

“Anh Tiểu Phàm, anh quen với ông ấy sao?”

Đường Sở Sở tò mò hỏi Diệp Phàm.

“Không quen!”

Diệp Phàm lắc đầu, hắn quả thật không quen ông ta, nhưng đối phương không chỉ tự tay giết chết em trai của thành viên cấp cao thương hội Thiên Long vì đắc tội với hắn, còn tặng đại lễ hai tượng sư tử bằng vàng ròng, chắc chắn mục đích không hề đơn giản!

“Lẽ nào, ông ấy quen biết với các sư phụ?”

Diệp Phàm thầm suy đoán.

Nếu như hắn đã không quen đối phương.

Cách giải thích duy nhất là đối phương biết một trong những sư phụ nên mới giúp đỡ hắn như vậy!

Nhưng hiện tại hắn cũng không cách nào có được câu trả lời, không nghĩ những chuyện này nữa, Diệp Phàm liếc mắt về phía đám người Từ Uy.

“Xin…Xin lỗi!”

Khi Diệp Phàm nhìn tới, Từ Uy và đám người thương hội Giang Nam bị dọa tới quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm xin tha thứ.

“Tôi đã từng cơ hội rồi, đáng tiếc mấy người lại không biết quý trọng!”

“Khương Uyên, giao bọn họ lại cho ông đó!”

“Dạy dỗ bọn họ tốt vào!”

Diệp Phàm hừ lạnh.

“Rõ!”

Khương Uyên gật đầu, hắt phất tay, người của điện Long Vương mang toàn bộ người của thương hội Giang Nam đi.

“Được rồi, lễ khai trương tiếp tục!”

Diệp Phàm lên tiếng.

Tiếp theo, lễ khai trương chi nhánh Đường Thị tiếp tục diễn ra.

Mặc dù không có người của thương hội Thiên Long ở đây.

Nhưng buổi lễ khai trương vẫn rất náo nhiệt.

Và sau chuyện vừa xảy ra, không ai dám coi thường Đường thị nữa.

Dù sao thì ngay cả người của thương hội Thiên Long cũng đích thân mang lễ tới chúc mừng.

Chỉ một câu của Diệp Phàm đã bắt toàn bộ người của thương hội Giang Nam.

Ai còn dám đối đầu với Đường thị nữa?

Lúc này, Minh Hách, Cảnh Thiên và người nhà họ Vương, còn có cả Tô Lâm đều vô cùng chấn động.

Bọn họ không ngờ, Diệp Phàm còn quen biết với cả thành viên cấp cao của thương hội Thiên Long.

Hơn nữa, Nhan Hòa còn dám giết chết em trai của một trong chín tài thần.

Điều này chứng minh, thân phận và địa vị của ông ta tuyệt đối không thấp hơn, nếu không thì đối phương cũng sẽ không dám làm như vậy!

Vậy mà người có thân phận địa vị cao quý như Nhan Hòa lại cung kính với Diệp Phàm như vậy, có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng Diệp Phàm đáng sợ tới mức nào!

Giờ phút này, trong lòng tất cả bọn họ đều có suy nghĩ phải quan hệ thật tốt với Diệp Phàm!

Nếu có thể bám lấy người này, tương lai gia tộc của họ sẽ có vô số lợi ích!

Một tiếng sau.

Buổi lễ khai trương kết thúc, phân bộ Đường Thị bắt đầu làm việc bình thường!

“Thiếu chủ, đây là giấy chuyển nhượng tài sản của từng người, bọn họ giao ra toàn bộ gia tài, muốn giữ lấy cái mạng!”

“Nên xử lý thế nào, xin thiếu chủ định đoạt!”

Khương Uyên lấy ra một xấp giấy chuyển nhượng tài sản giao cho Diệp Phàm.

Số này cộng lại cũng phải tương đương với cả cái thương hội Giang Nam!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK