Ở phân bộ của sở tuần tra quận Giang Nam.
“Cái gì, tất cả đám người của thế giới ngầm đều bị tiêu diệt trong một đêm?”
Lý Kiến nghe cấp dưới báo cáo, khiếp sợ nói.
“Đúng vậy, dựa theo điều tra, tối qua người của Bách Hoa Lâu, điện Long Vương đều ra tay, còn có cả sự tham gia của quân Thiên Sách!”
Cấp dưới báo cáo.
“Quân Thiên Sách?”
“Tại sao bọn họ cũng ở đó?”
“Rốt cuộc tên Diệp Phàm này có địa vị gì, không chỉ có quan hệ với Bách Hoa Lâu, điện Long Vương, bây giờ còn kéo cả quân Thiên Sách vào!”
Lý Kiến nói.
Đột nhiên, điện thoại của ông ta reo lên, bắt máy, sắc mặt thay đổi.
“Vâng!”
Lý Kiến nghe điện thoại, cung kính nói.
Sau khi ông ta cúp máy, cấp dưới hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”
“Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm sắp đến quận Giang Nam!”
Lý Kiếm nói.
“Cái gì? Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm?”
Cấp dưới ngạc nhiên nói.
Sở trưởng sở tuần tra Hắc Kiếm là một trong năm người phụ trách sở tuần tra, quản lý tất cả chuyện lớn nhỏ ở sở tuần tra, quyền cao chức trọng, tại sao lại tự mình đến?
“Khả năng cao đến vì Diệp Phàm!”
Lý Kiến nói.
Ở một chỗ nào đó ở Thiên Hải, một vài bóng người đứng tụ lại.
“Đều chết hết?”
Một người đàn ông đeo nửa mặt nạ ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, đội trưởng, nhiều cao thủ thế giới ngầm như vậy nhưng lại bị rửa sạch chỉ trong một đêm!”
“Xem ra tên này không đơn giản!”
Một người đàn ông gầy ốm nói.
“Nếu cậu ta đơn giản, Long Soái cũng sẽ không phái chúng ta đến âm thầm bảo vệ cậu ta!”
Một người đàn ông lạnh lùng nói.
“Đội trưởng, có tin tức mới, người của tổ chức Cô Lang xuất hiện ở Thiên Hải!”
Lúc này, một người phụ nữ mặc đồ đen đeo kính xuất hiện, nói với người đàn ông đeo nửa mặt nạ.
“Tổ chức Cô Lang? Là tổ chức sát thủ cấp S trong giới sát thủ, không lẽ cũng đến đối phó với Diệp Phàm?”
Người đàn ông gầy ốm ngạc nhiên nói.
“Ai đến?”
Người đàn ông đeo mặt nạ hỏi.
“Sát thủ vương bài của tổ chức Cô Lang, U Ảnh!”
Người phụ nữ này trả lời.
“U Ảnh?”
Sắc mặt mấy người ở đây đều thay đổi.
“U Ảnh, sát thủ đứng thứ 17 của bảng Sát Thủ?”
Người đàn ông gầy ốm khiếp sợ nói.
“Đúng vậy!”
Người phụ nữ này gật đầu.
Bảng sát thủ là một bảng đơn trong thế giới ngầm.
Nhưng khác với bảng Đen, bảng Sát Thủ là một bảng đơn chuyên xếp hạng các sát thủ.
Bảng đơn này tổng hợp xếp hạng dựa theo lượng nhiệm vụ hoàn thành và khó khăn cùng với thực lực của sát thủ!
Bảng đơn này chỉ có 30 người, ít hơn cả số lượng ở bảng Đen.
Bởi vậy có thể đứng trên bảng Sát Thủ đều là sát thủ đứng đầu thế giới, mỗi người đều là nhân vật từng chém giết trăm ngàn người, cực kỳ đáng sợ!
U Ảnh, người đứng thứ 17 ở bảng Sát Thủ, tiếng tăm lẫy lừng trong thế giới sát thủ, được gọi là sát thủ Bóng Dáng.
Bởi vì hắn ta ra tay cực nhanh, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy bóng dáng, mục tiêu đã chết!
Đã 20 năm kể từ lúc U Ảnh xuất hiện, nhưng lại chưa ai nhìn thấy mặt của người này, cho dù tổ chức Cô Lang cũng không ai biết mặt hắn ta!
Tổ chức Cô Lang có thể trở thành tổ chức cấp S cũng vì có sự gia nhập của U Ảnh!
“Không ngờ ngay cả sát thủ lâu đời như U Ảnh cũng đến!”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Đội trưởng, theo tư liệu của U Ảnh, đây là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nếu hắn ta ra tay, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng không cứu được tên nhóc kia!”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn người đeo mặt nạ, nói.
“Dù thế nào, Long Soái đã ra lệnh, người này không thể xảy ra chuyện!”
“Nếu chúng ta ra tay, vậy tuyệt đối không thể để cậu ta chết, nếu không mặt mũi của Long Hồn để ở đâu!”
“Đi!”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
Bọn họ rời khỏi đây, đi đến khu biệt thự Tử Kinh.
Bọn họ chính là người của đội ngũ Long Hồn, vương bài thần bí nhất chiến bộ!
Cùng lúc đó.
Diệp Phàm đang chuẩn bị bữa sáng.
“Anh rể, anh lên hot search rồi kìa!”
Trần Tiểu Manh kinh ngạc reo lên, cầm điện thoại lao đến.
“Con nhóc này, sáng sớm tinh mơ gào cái gì?”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn cô nhóc này.
“Anh rể, anh và siêu sao Tô Nhược Tuyết ôm nhau?”
“Hai người có quan hệ gì vậy?”
Trần Tiểu Manh nhìn điện thoại, khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
“Tiểu Manh, sao vậy?”
Đường Sở Sở đi ra.
“Chị họ, chị xem này, anh rể và Tô Nhược Tuyết ôm nhau bị người chụp lại, bây giờ đang đứng ở vị trí đầu tiên của bảng hot search!”
Trần Tiểu Manh đưa điện thoại cho Đường Sở Sở xem.
Điện thoại hiển thị tin tức nữ thần quốc dân Tô Nhược Tuyết và bạn trai khác phái ôm nhau bên đường, hình như đang công khai tình yêu!
“Tô Như Tuyết, đây không phải là nữ thần quốc dân đang nổi trong giới giải trí sao?”
Đường Sở Sở nhìn tin tức trên hot search, ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, Tô Nhược Tuyết chính là thần tượng của vô số người trong trường bọn em, rất nhiều sinh viên nam coi cô ấy là nữ thần trong mơ, dán đầy ảnh trong ký túc xá!”
“Em còn định đi xem buổi biểu diễn của Tô Như Tuyết, không ngờ anh rể và cô ấy lại có một chân với nhau!”
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
“Con nhóc này, đừng nói vớ vẩn.”
“Đưa anh xem nào!”
Diệp Phàm cầm điện thoại của Trần Tiểu Manh.
Ảnh chụp là hắn và Tô Như Tuyết, có lẽ là chụp lúc Tô Nhược Tuyết ôm hắn ở Hoài Thành.
“Người phụ nữ này nổi tiếng như vậy sao? Nhiều người chú ý như vậy?”
Diệp Phàm tò mò nói.
“Tất nhiên, Tô Nhược Tuyết chính là siêu sao nổi tiếng nhất giới giải trí Long Quốc bây giờ, không chỉ xinh đẹp quyến rũ, còn là có tài múa hát, diễn kịch rất lợi hại!”
“Bây giờ cô ấy chính là siêu sao toàn năng, được vô số cư dân mạng gọi là nữ thần quốc dân, nổi tiếng cả ra nước ngoài!”
Trần Tiểu Manh nói.
“Anh Tiểu Phàm, anh quen Tô Nhược Tuyết này sao?”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm.
“Không thân, mới gặp hai lần!”
Diệp Phàm lắc đầu.
“Hừ, anh rể, anh coi bọn em ngốc hả, mới gặp mặt hai lần, hai người đã ôm nhau trên đường cái?”
“Nếu gặp thêm vài lần, chẳng lẽ con cũng có luôn?”
Trần Tiểu Manh không tin, nói.
“Cô ấy ôm anh, không liên quan đến anh!”
Diệp Phàm vội vàng làm rõ.
“May mắn ảnh chụp không chụp rõ mặt anh, nếu không anh đi trên đường, sợ rằng sẽ bị fans của Tô Nhược Tuyết chém chết!”
Trần Tiểu Manh trêu chọc.
Đế Đô, nhà họ Tô!
“Hồ Cầm, chuyện này là sao?”
Một người đàn ông trung niên, khí thế uy nghiêm nhìn người phụ nữ mặc vest, quát to.
Người phụ nữ này là người đi theo Tô Nhược Tuyết.
“Ba, chuyện này không liên quan đến chị Hồ!”
Tô Nhược Tuyết đứng bên cạnh, nói.
“Câm mồm, con nhóc này, ôm ấp trên đường lớn với người khác còn ra thể thống gì?”
Người đàn ông trung niên trách mắng Tô Nhược Tuyết.
“Gia chủ, tôi đã cho người đi xử lý đống ảnh chụp kia, nhưng không biết bị ai tuôn ra, tôi lập tức cho người đi xử lý!”
Chị Hồ nói.
“Lập tức xử lý tin tức này cho tôi, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhược Tuyết, điều tra rõ xem ai đứng sau tin nóng này, dám nhằm vào con gái tôi, lá gan không nhỏ!”
Người đàn ông trung niên uy nghiêm quát.
“Vâng!”
Hồ Cầm gật đầu, xoay người rời đi.
“Ba, ba đừng tức giận!”
Tô Nhược Tuyết lôi kéo cánh tay của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này chính là Tô Uy, ba của Tô Nhược Tuyết.
“Con nhóc này, ba đã nói gì, con là đại tiểu thư nhà họ Tô, sao lại không chút rụt rè như vậy?”
“Người kia là ai?”
Tô Uy nhìn Tô Nhược Tuyết, hỏi.
“Anh ấy là người đã cứu con hai lần, tên là Diệp Phàm.”
“Hôm qua con ôm anh ấy vì để cảm ơn, không có ý gì khác.”
“Ba, ba đừng nghĩ nhiều.”
Tô Nhược Tuyết vội vàng nói.
“Diệp Phàm.”
Tô Uy nhớ kỹ tên này.
“Con cũng không còn nhỏ, nếu yêu đương, ba cũng không phản đối!”
“Nhưng nhà họ Tô chúng ta không phải gia đình bình thường, không phải ai cũng có tư cách làm con rể nhà họ Tô!”
Tô Uy nhắc nhở Tô Nhược Tuyết.
“Vâng, con biết rồi.”
Tô Nhược Tuyết chu miệng, nói.
“Đúng rồi, vẫn chưa điều tra ra thủ phạm đứng sau lưng đám người bắt cóc kia, trong khoảng thời gian này con ở lại Đế Đô, đừng chạy lung tung, nếu con xảy ra chuyện gì, ông cụ sẽ lột da ba!”
Tô Uy nghiêm túc nói.
“Vâng!”
Mặc dù trong lòng Tô Nhược Tuyết không muốn, nhưng đành phải đồng ý!”
“A Tam, đi điều tra tất cả thông tin liên quan đến Diệp Phàm!”
Sau đó, Tô Uy nói với người đàn ông đứng bên cạnh.
“Vâng, gia chủ!”
Người đàn ông này gật đầu.
….…
Thiên Hải, khu biệt thự Tử Kinh.
Biệt thự số 3.
Hai bóng người đi vào nơi này, chính là Hoa n và Khương Vân Hi.
“Ông Hoa, vị thần y kia ở đây?”
Khương Vân Hi nói.
“Ừ!”
Hoa n gật đầu, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa biệt thự mở, Diệp Phàm đi ra.
“Thần y!”
Khương Vân Hi nhìn thấy Diệp Phàm, nhận ra đối phương chính là thần y từng ra tay ở bệnh viện.
“Là ông?”
“Sao ông lại đến đây?”
Diệp Phàm nhìn Hoa n, nói.
“Diệp công tử, lần này tôi đến dẫn theo một người đến gặp cậu!”
“Đây là cháu gái một người bạn cũ của tôi, tên là Khương Vân Hi, lần này con bé đến để bái cậu làm thầy!”
Hoa n chỉ vào Khương Vân Hi, nói.
“Bái tôi làm thầy?”
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi, sửng sốt.
“Xin chào thần y, tôi tên Khương Vân Hi, là một bác sĩ, tôi từng xem video cứu người của ngài, vô cùng sùng bái y thuật của ngài, vì vậy cố ý đến đây, hy vọng có thể bái thần y làm sư phụ, truyền thụ y thuật cứu người!”
Khương Vân Hi cúi người nói.
“Xin lỗi, tôi không thu đồ đệ!”
“Cô muốn học y, tìm vị bên cạnh cô là được!”
“Mặc dù y thuật của ông ấy không cao, nhưng dạy cô vẫn thừa sức!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Diệp công tử, con nhóc Vân Hi này chướng mắt y thuật của ông già này, con bé muốn học y thuật có thể khởi tử hồi sinh của cậu!”
Hoa n nói.
“Tôi không dạy được!”
“Cô đi đi!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Thần…”
Khương Vân Hi còn định nói thêm, đột nhiên một đoàn người xuất hiện ở đây.
Chính là đám người Long Hồn.
“Mấy người lại là ai?”
Diệp Phàm nhìn đám người này, hỏi.
“Diệp công tử, tổ chức Cô Lang phái U Ảnh đến giết cậu, mong cậu rời đi cùng chúng tôi!”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Tổ chức Cô Lang? U Ảnh?”
Diệp Phàm lẩm bẩm, nhìn đối phương: “Anh lại là ai?”
“Chúng tôi là thành viên Long Hồn lệ thuộc vào chiến bộ, vâng mệnh bảo vệ sự an toàn của cậu!”
“Hiện tại cậu rất nguy hiểm, xin rời đi với chúng tôi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ vội vàng nói.
“U Ảnh kia muốn giết tôi, vậy để hắn đến!”
Diệp Phàm không để ý, nói.
“Sắp chết đến nơi rồi còn ngông cuồng như vậy, anh biết U Ảnh đáng sợ đến mức nào không?”
“Nếu hắn ta ra tay, chắc chắn anh sẽ chết.”
“Nếu muốn sống, nhanh chóng đi cùng chúng tôi!”
Trong đội ngũ Long Hồn, một người phụ nữ đeo kính không vui nhìn Diệp Phàm, quát.
“Vậy hả? Vậy tôi càng muốn xem xem U Ảnh này lợi hại đến mức nào!”
Diệp Phàm mỉm cười.
“Người trẻ tuổi, rất kiêu ngạo!”
Đột nhiên, một giọng nói âm u lạnh lẽo quanh quẩn trong biệt thự.