"Anh..."
Đối mặt với câu hỏi của Đường Sở Sở, nhất thời Diệp Phàm không biết trả lời thế nào.
Nếu nói Diệp Phàm không có bất kỳ tâm tư gì với Đại sư phụ nghiêng nước nghiêng thành, thần bí như tiên kia thì chắc chắn là nói dối.
Hồi nhỏ hắn nhìn thấy Đại sư phụ đều nói là sau này lớn lên muốn cưới Đại sư phụ.
Nhưng hắn dần trưởng thành, không còn to gan như hồi nhỏ nữa.
Bởi vì hắn phát hiện Đại sư phụ chính là tiên nữ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.
Mặc dù Diệp Phàm tự thấy bản thân đủ mạnh, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình không xứng với Đại sư phụ.
"Anh Tiểu Phàm, em đã sống trên núi Cửu Long ba năm, có thể nhìn ra anh có tình cảm đặc biệt với Đại sư phụ."
"Em không hy vọng xa vời mình có thể thay thế vị trí của Đại sư phụ trong lòng anh, chỉ cần trong lòng anh có một vị trí cho Sở Sở là em đã thỏa mãn rồi."
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt thâm tình.
"Cô ngốc này, trong lòng anh luôn có em."
"Em và Đại sư phụ đều là người quan trọng nhất trong lòng anh."
"Còn tại sao anh không làm chuyện đó với em, thật ra là bởi vì thể chất của em."
"Đại sư phụ từng nói thân thể Huyền Âm của em là thể chất tu luyện tuyệt vời."
"Chỉ điều nếu em phá trinh thì hiệu quả tu luyện sẽ giảm rất nhiều, cho nên anh mới không làm chuyện đó với em."
Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở giải thích.
"Có thật không?"
Đường Sở Sở mở to mắt nhìn Diệp Phàm.
"Đương nhiên là thật, anh đã lừa em bao giờ đâu!"
Diệp Phàm khẽ véo mũi Đường Sở Sở.
"Vậy khi nào em mới thật sự trở thành người phụ nữ của anh?"
Đường Sở Sở tò mò hỏi.
"Đợi khi nào thực lực của em lên đến một cảnh giới nhất định là được."
"Bây giờ em có thể bắt đầu tu luyện chưa?"
Đường Sở Sở sốt sắng muốn tu luyện.
"Đừng vội, chờ đến đêm trăng tròn, lực lượng Huyền Âm trong cơ thể em sẽ tích lũy đến cực hạn. Tới lúc đó em bắt đầu tu luyện thì hiệu quả tốt hơn."
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
"Vâng!"
"Nhưng mà anh Tiểu Phàm này, tối nay em muốn anh ôm em ngủ!"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm làm nũng.
"Vậy chẳng phải là em đang thử thách anh sao?"
"Chẳng may anh không nhịn được ăn em thì sao?"
Diệp Phàm cười bất đắc dĩ.
"Vậy thì ăn thôi. Trong lòng em, trở thành người phụ nữ của anh còn quan trọng hơn tu luyện!"
Đường Sở Sở tỏ vẻ dửng dưng.
Sau đó, cô ôm eo Diệp Phàm, nằm trong lòng hắn.
Người đẹp nằm trong lòng, là đàn ông bình thường thì ai mà chẳng rục rịch chứ, Diệp Phàm cũng không ngoại lệ.
Nhưng vì tương lai của Sở Sở, hắn chỉ có thể nhịn, làm Liễu Hạ Huệ!
Trong một căn phòng khác của nhà họ Trần.
Gia đình ba người Trần Thiên Nam, Đỗ Khanh và Trần Tiểu Manh đều có mặt.
"Ba mẹ gọi con tới đây làm gì vậy ạ?"
Trần Tiểu Manh ngồi càu nhàu.
"Tiểu Manh à, con và Diệp công tử đã sống dưới một mái nhà lâu như vậy, con có suy nghĩ gì không?"
Trần Thiên Nam hỏi Trần Tiểu Manh.
"Suy nghĩ? Suy nghĩ gì cơ?"
Trần Tiểu Manh kinh ngạc.
"Con không nảy sinh tình cảm với Diệp công tử sao?"
Trần Thiên Nam tiếp tục nói.
"Ba nói linh tinh gì thế? Anh ấy là bạn trai của chị họ đấy!"
Trần Tiểu Manh lập tức đen mặt.
"Có gì đâu, hai đứa nó chưa kết hôn mà!"
"Phải đó, lúc nãy mẹ chuẩn bị phòng cho hai đứa nó, mẹ thấy hình như hai đứa nó chưa ngủ với nhau đâu."
Đỗ Khanh xen lời.
"Tiểu Manh à, Diệp công tử còn trẻ, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn có y thuật cao siêu, chắc chắn tương lai đầy triển vọng. Cậu ấy là con cưng của trời đấy, con nhất định phải nắm lấy cơ hội!"
Trần Thiên Nam khuyên nhủ.
"Ba mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, con sẽ không cướp bạn trai của chị họ đâu. Con sẽ không làm con giáp thứ mười ba!"
Trần Tiểu Manh lập tức tỏ rõ thái độ.
"Nếu con có tình cảm với cậu ấy thì đừng bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cùng lắm thì con và Sở Sở có thể chung chồng, chuyện này rất phổ biến trong các thế gia vọng tộc như chúng ta."
"Người ưu tú như Diệp công tử không có khả năng tương lai chỉ có một cô vợ!"
Trần Thiên Nam khuyên nhủ Trần Tiểu Manh.
"Ba nói linh tinh gì thế! Con không nói chuyện với ba mẹ nữa đâu, con đi ngủ đây."
Trần Tiểu Manh lập tức chạy ra ngoài.
"Thiên Nam à, cái cậu Diệp Phàm kia thật sự tốt như vậy sao? Đáng để Tiểu Manh nhà chúng ta chung chồng với người phụ nữ khác sao?"
Đỗ Khanh nhìn Trần Thiên Nam.
"Tôi có dự cảm tương lai cậu ấy chắc chắn là rồng trong biển người, có thành tựu to lớn!"
"Tiểu Manh làm vợ cậu ta tuyệt đối không thiệt!"
"Hơn nữa, tôi thấy con nhóc này cũng có ý với cậu ấy, chẳng qua nó chưa phát hiện ra thôi."
Trần Thiên Nam cười khẽ.
...
Trong một căn biệt thự xa hoa nào đó ở Long quốc.
"Xin lỗi em trai, tất cả là tại anh không bảo vệ em thật tốt." Một người đàn ông mặc đồ trắng, khí thế phi phàm đang quỳ dưới đất, ôm thi thể của Hứa Thế Thần, trong mắt ngùn ngụt sát ý, sắc mặt xanh mét.
Người này chính là Hứa Thế Thiên, một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long.
"Xin chủ nhân nén đau buồn!"
Một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ nho nhã đứng sau Hứa Thế Thiên, Hắn ta tên Tôn Bân, là trợ thủ và cũng là thuộc hạ đắc lực nhất của Hứa Thế Thiên.
"Không ngờ Nhan lão lại mặc cho một người ngoài giết em trai của tôi, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?"
Hứa Thế Thiên đấm xuống sàn nhà, lạnh lùng nói.
"Theo tôi phân tích thì tên Diệp Phàm này không đơn giản, hơn nữa cậu ta còn tham dự buổi đấu giá tối hôm đó, mua được ngọc Rồng và cỏ Thiên Tủy."
"Mà lần này Nhan lão đột nhiên chạy tới thành phố Tô làm đấu giá viên cho buổi đấu giá ấy chưa biết chừng có liên quan đến người này. Chẳng qua chúng ta vẫn chưa biết cụ thể giữa bọn họ có quan hệ gì mà thôi."
"Nhưng mà chủ nhân tuyệt đối đừng kích động. Dù sao với thân phận của Nhan lão, nếu ngài gây sự thì sẽ gặp rắc rối lớn!"
Tôn Bân đẩy kính phân tích.
"Lẽ nào cứ bỏ qua mối thù của em trai tôi như thế?"
"Tôi chỉ có một người thân này thôi!"
Hứa Thế Thiên hét lên, vẻ mặt u ám.
"Nếu chủ nhân thật sự muốn bào thù thì phải leo lên vị trí cao hơn trong thương hội Thiên Long, nắm giữ quyền lợi và địa vị cao hơn Nhan lão. Đến lúc đó, cho dù ngài giết hắn cũng không sao!"
Tôn Bân lên tiếng.
"Nói thì dễ. Mặc dù hiện tại tôi là thần tài, nhưng thế lực trung tâm chân chính của thương hội Thiên Long đều nằm trong tay Nhan Hòa và bốn nguyên lão còn lại, làm sao tôi có thể nắm giữ quyền lợi cao hơn bọn họ?"
Hứa Thế Thiên lạnh lùng nói.
"Nếu chủ nhân hợp tác với hắn thì chắc hẳn có hi vọng. Nói không chừng đến lúc đó cả thương hội Thiên Long đều thuộc về chủ nhân!"
Tôn Bân thình lình nói.
"Hắn?"
Hứa Thế Thiên nghĩ tới ai đó, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt lấp lóe không ngừng.
"Chủ nhân, chuyện này rất quan trọng, ngài phải suy nghĩ thật kỹ!"
"Không cần suy nghĩ, anh thay tôi liên lạc với hắn ngay đi!"
"Nhan Hòa bất nhân với tôi thì đừng trách tôi bất nghĩa!"
Hứa Thế Thiên lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy sát ý nồng đậm.
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Tôn Bân gật đầu.
...
Trong một căn nhà nào đó ở Đế Đô.
Một cô gái mặc váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa, ngoại hình xinh xắn, dáng vẻ thùy mị nho nhã đang thu xếp hành lý.
Một nữ sinh khác mặc áo da, thân hình nóng bóng, tóc tết thừng nằm trên chiếc giường bên cạnh.
"Vân Hi, cậu thật sự muốn đi Thiên Hải sao? Cậu đi thì tớ biết tìm ai chơi bây giờ?"
Nữ sinh mặc áo da ngồi dậy, hỏi cô gái đang thu xếp hành lý.
"Lần này Thiên Hải xuất hiện một vị thần y, tớ nhất định phải đến gặp anh ấy. Nếu có cơ hội học Đông y từ anh ấy thì có thể tạo phúc cho bách tính một phương!"
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa trả lời, giọng nói êm tai như tiếng sơn ca.
"Vân Hi, không phải cậu bị lừa chứ? Trên đời này làm gì có thần y!"
Nữ sinh mặc áo da bĩu môi, tỏ vẻ không tin.
"Không sai đâu. Tớ đã xem đoạn video trên mạng về vị thần y kia ở bệnh viện Nhân dân Thiên Hải. Y thuật của người này còn cao siêu hơn viện trưởng Hoa, chắc chắn là một vị thần y. Hơn nữa, lúc đó viện trưởng Hoa cũng có mặt, không giả được đâu."
"Tớ nhất định phải bái anh ấy làm sư phụ, học y thuật cứu người chân chính!"
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa trầm giọng nói.
"Vậy khi nào thì cậu về?"
Cô gái mặc áo da hỏi.
"Khi nào học xong tớ sẽ về."
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thản nhiên đáp.
"Vân Hi, không phải cậu thích vị thần y kia đấy chứ? Tớ nói cho cậu biết, cậu là người có hôn ước rồi đấy."
Đột nhiên cô gái mặc áo da nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa và nói.
"Cậu nói linh tinh gì thế?"
Gương mặt của cô gái buộc tóc đuôi ngựa đỏ bừng: "Tớ chỉ muốn học y thôi."
"Hôn ước của tớ do ông nội tớ và điện chủ điện Long Vương quyết định, không liên quan gì tới tớ hết."
"Huống chi điện chủ điện Long Vương đã mất tích nhiều năm, hôn ước này đã bị hủy bỏ từ lâu rồi!"
"Tớ muốn tự làm chủ hôn nhân của mình, người chồng tương lai của Khương Vân Hi này chỉ có thể là người tớ yêu, không phải là một người lạ chưa từng gặp mặt!"
Đôi mắt của cô gái này sáng lấp lánh, vẻ mặt cực kỳ kiên định!
Mà lúc này, tại gia tộc Công Tôn - một trong mười gia tộc lớn nhất Đế Đô.
Khi Công Tôn phu nhân biết nhà ngoại bị tiêu diệt, bà ta nổi trận lôi đình!
"Phu nhân đừng tức giận, coi chừng ảnh hưởng tới sức khỏe!"
Tộc trưởng của gia tộc Công Tôn là Công Tôn Hằng an ủi.
"Phu quân, anh cả của tôi và Tiểu Thừa đều chết rồi, người thân của tôi đều mất rồi, ông bảo tôi không giận sao được?"
Công Tôn phu nhân đau khổ nói.
"Phu nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho bà. Đối phương không chỉ có tiêu diệt nhà họ Ngô mà còn giết người của gia tộc Công Tôn chúng ta. Nếu không báo mối thù này, chuyện đồn ra ngoài thì gia tộc Công Tôn chúng ta còn mặt mũi nào tồn tại?"
"Thống lĩnh quân quận vệ quận Thiên Phủ là người của gia tộc chúng ta. Tôi đã liên lạc với ông ta, yêu cầu ông ta lập tức tra rõ hung thủ là ai, sau đó bắt tên hung thủ này lại, đến lúc đó sẽ giao người cho phu nhân đích thân xử lý!"
Công Tôn Hằng nói.
"Được, cảm ơn phu quân."
Công Tôn phu nhân gật đầu.
"À đúng rồi phu quân, có cần báo chuyện này cho Thiên Kiếm không?"
Công Tôn phu nhân hỏi.
"Chờ bắt được hung thủ rồi tính sau. Nếu Thiên Kiếm biết, e là Long quốc sẽ nổi gió tanh mưa máu!"
Công Tôn Hằng trầm giọng đáp.
Chương 118: Quân Thiên Sách đã nhắm tới vị trí thứ nhất
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, bên ngoài nhà họ Trần xuất hiện mấy nghìn chiến sĩ được vũ trang đầy đủ. Tất cả đều là quân quận vệ quận Thiên Phủ.
"Bao vây nhà họ Trần cho tôi, một con ruồi cũng không để lọt!"
Một người đàn ông trung niên mang sắc mặt lạnh lùng ra lệnh.
Ông ta là thống lĩnh quân quận vệ quận Thiên Phủ, còn là người của gia tộc Công Tôn, tên là Công Tôn Vệ.
Sau khi nhận được tin tức từ Công Tôn Hằng, Công Tôn Vệ tức tốc tiến hành điều tra chuyện nhà họ Ngô diệt vong. Tất nhiên kết quả tra được nhà họ Trần là hung thủ lớn nhất.
Nhà họ Trần lập tức bị bao vây.
Công Tôn Vệ đạp một phát mở cổng nhà họ Trần, sau đó dẫn theo các chiến sĩ của quân quận vệ xông vào nhà họ Trần.
Nhiều chiến sĩ quân quận vệ được vũ trang đầy đủ như vậy xông vào làm nhà họ Trần hoảng loạn.
Hộ vệ của nhà họ Trần còn chưa ra tay đã bị quân quận vệ đè xuống đất.
Lúc này, đám người Trần Thiên Nam đi ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ấy chợt biến sắc.
"Các người muốn làm gì?"
Trần Thiên Nam gằn giọng chất vấn.
"Trần Thiên Nam, ông to gan thật đấy, nhà họ Ngô mà ông cũng dám diệt!"
Công Tôn Vệ nhìn Trần Thiên Nam, lạnh lùng nói.
"Gia tộc Công Tôn phái ông tới ư?"
Trần Thiên Nam hỏi.
"Đúng vậy. Tộc trưởng ra lệnh cho tôi điều tra hung thủ, đưa toàn bộ hung thủ về gia tộc Công Tôn giao cho phu nhân xử lý!"
"Bắt hết bọn họ lại, không tha cho một ai. Kẻ nào dám chống cự thì giết không tha!"
Công Tôn Vệ ngang ngược quát.
Các chiến sĩ quân quận vệ chuẩn bị ra tay bắt người.
"Các người muốn làm gì?"
Trần Tiểu Manh đi ra, hét to với đám người này.
"Mới sáng sớm đã quấy rầy mộng đẹp của người ta."
"Các người bị điên à?"
Diệp Phàm dụi mắt đi ra ngoài, bộ dạng ngái ngủ.
Đêm qua Diệp Phàm phải thầm niệm Đạo Đức Kinh cả đêm để khắc chế bản thân, ngăn mình hóa sói ăn bé cừu non Đường Sở Sở. Có thể nói cả đêm qua hắn không sao ngủ được, khó khăn lắm mới sắp chìm vào giấc ngủ thì lại bị quân quận vệ đánh thức.
"Bắt hết bọn họ lại!"
Công Tôn Vệ chỉ vào đám người Trần Thiên Nam, Trần Tiểu Manh, Diệp Phàm.
Một đám chiến sĩ xông tới.
"Cút hết cho tôi!"
Diệp Phàm hét lên, một luồng uy lực vô hình phóng ra đánh lên người các chiến sĩ quân quận vệ.
Phụt phụt phụt!
Cả đám bay ra ngoài, đập xuống đất hộc máu.
Vèo!
Một giây sau, Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt Công Tôn Vệ. Hắn duỗi một tay bóp cổ và nhấc bổng đối phương lên, đồng thời lạnh lùng nói: "Khó khăn lắm tôi mới ngủ được, kết quả là bị người ta đánh thức. Ông nói xem phải làm sao đây?"
"Thả thống lĩnh ra!"
Các chiến sĩ quân quận vệ khác lập tức chĩa súng vào Diệp Phàm.
"Các người muốn tên này chết thì nổ súng thử xem!"
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Hai anh em Đại Hổ, Nhị Hổ cũng có mặt, lạnh lùng nhìn các chiến sĩ này, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
"Thả thống lĩnh Công Tôn ra!"
Bên ngoài nhà họ Trần lại xuất hiện thêm một đoàn chiến sĩ quân quận vệ, bao vây nơi này kín kẽ.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ đi vào.
"Quận trưởng đại nhân!"
Nhìn thấy người đàn ông này, các chiến sĩ lập tức hô.
Người đàn ông bụng phệ này chính là Quách Do, quận trưởng quận Thiên Phủ.
"Chàng trai à, cậu to gan lắm, dám ra tay với thống lĩnh Công Tôn. Lập tức thả thống lĩnh Công Tôn ra!"
Quách Do nhìn Diệp Phàm, nghiêm nghị quát.
"Nếu tôi không thả thì sao?"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Vậy thì hôm nay cậu và tất cả mọi người nhà họ Trần có mặt ở đây đều phải chết!"
Quách Do thẳng thừng nói.
Tức thì toàn bộ súng trong tay các chiến sĩ quân quận vệ phía sau Quách Do đều chĩa vào người nhà họ Trần.
Sắc mặt của người nhà họ Trần hết sức khó coi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
"Quận trưởng Quách, ông làm vậy hơi tuyệt tình đấy!"
Trần Thiên Nam sầm mặt nhìn Quách Do.
"Xin lỗi gia chủ nhà họ Trần, muốn trách thì hãy trách các ông đã giết người không nên giết, lần này không ai cứu được các ông đâu."
Quách Do lạnh lùng nói.
Nếu là trước đây, Quách Do tuyệt nhiên không dám ăn nói như vậy với Trần Thiên Nam. Dù sao ở quận Thiên Phủ nhà họ Trần cũng có thế lực khổng lồ, không dễ chọc vào.
Nhưng lần này gia tộc Công Tôn đã ra tử lệnh, nếu nhà họ Trần không chết thì người chết sẽ là ông ta!
Rắc!
Diệp Phàm thẳng tay vặn gãy cổ Công Tôn Vệ rồi ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Không ai có thể uy hiếp tôi!"
"Bắn!"
Thấy Công Tôn Vệ bị giết, Quách Do sầm mặt ra lệnh.
Tức thì hơn một nghìn chiến sĩ quân quận vệ định nổ súng.
"Đừng!"
Trần Thiên Nam hô to. Người nhà họ Trần lộ ánh mắt tuyệt vọng, không ít người sợ đến mức khóc lớn.
"Không được nổ súng!"
Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng Quách Do.
Một người đàn ông mặc chiến phục, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện.
Người này là Quân Đao.
"Cậu là ai? Ai cho phép cậu xuất hiện ở đây?"
Quách Do chất vấn Quân Đao.
"Ông mù à, vị này là Quân Đao đại nhân của căn cứ Chiến Bộ!"
Một thuộc hạ bên cạnh Quân Đao chỉ vào Quách Do mà mắng.
"Quân Đao đại nhân?"
Quách Do biến sắc, thốt lên đầy kinh ngạc.
Ông ta là quận trưởng một quận, tất nhiên từng nghe danh Quân Đao của căn cứ Chiến Bộ. Đối phương là một cao thủ đỉnh cấp của căn cứ Chiến Bộ, còn là kiện tướng đắc lực bên cạnh Long Soái, thân phận cao hơn quận trưởng nhiều!"
"Hạ quan bái kiến Quân Đao đại nhân. Hạ quan có mắt không tròng, không biết đại nhân đến nên đã xúc phạm đến đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi."
Quách Do dứt khoát quỳ xuống nhận lỗi với Quân Đao.
"Dẫn theo người của ông cút đi."
Quân Đao lạnh lùng quát.
"Nhưng."
Quách Do biến sắc, còn muốn nói gì đó.
"Tôi sẽ nói chuyện với gia tộc Công Tôn, ông không cần xen vào."
Quân Đao cất lời.
"Vâng, thưa đại nhân."
Nghe vậy Quách Do mới yên tâm, dẫn theo các chiến sĩ quân quận vệ và mang xác của Công Tôn Vệ rời đi.
"Cảm ơn Quân Đao đại nhân!"
Trần Thiên Nam vội vàng đi tới cảm ơn.
Nhưng Quân Đao lại đi thẳng tới chỗ Diệp Phàm: "Cậu đúng là gây chuyện khắp nơi. Vừa mới chọc vào Bá Vương Minh ở quận Nam Thiên, giờ lại chạy đến quận Thiên Phủ!"
"Anh có việc gì không? Không có việc gì thì có thể biến!"
"Tôi còn phải trở về ngủ nữa!"
Diệp Phàm ngáp một cái.
Trần Thiên Nam rất kinh ngạc khi thấy Diệp Phàm dám nói năng với Quân Đao như vậy.
"Lần này tôi đến là để nhắc nhở cậu, còn nửa tháng nữa là tới trận đấu lớn giữa chín quân đoàn lớn nhất Long quốc. Đó là lúc quyết định số phận của quân Thiên Sách."
"Nếu cậu biết chiến thần Thiên Sách ở đây, xin hãy nhanh chóng báo cho ông ấy, bảo ông ấy xuất hiện. Nếu không, quân Thiên Sách sẽ bị xóa sổ đấy!"
Quân Đao nhìn Diệp Phàm, gằn giọng nói.
"Cảm ơn nhắc nhở, nhưng anh cứ yên tâm, quân Thiên Sách vĩnh viễn trường tồn!"
"Trong trận đấu lần này, quân Thiên Sách đã nhắm tới vị trí thứ nhất, không nhường ai hết!"
Diệp Phàm tự nói với vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Nói xong hắn xoay người về phòng ngủ tiếp.
Ánh mắt Quân Đao lóe lên ba giây, sau đó xoay người rời đi.
"Quân đoàn thi đấu? Chiến thần Thiên Sách?"
"Lẽ nào Diệp Phàm có quan hệ với chiến thần Thiên Sách?"
Trần Thiên Nam nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, mắt không ngừng lấp lóe.
Nháy mắt địa vị của Diệp Phàm trong lòng ông ấy lại tăng vọt.
Nếu Diệp Phàm thật sự có quan hệ với chiến thần Thiên Sách, thì địa vị của hắn quá lớn!
Dù sao chiến thần Thiên Sách cũng đứng đầu bốn chiến thần của Long quốc, được mệnh danh là thần bảo vệ Long quốc.
Năm xưa chiến thần Thiên Sách dẫn quân Thiên Sách quét sạch liên quân năm nước, cứu Long quốc thoát khỏi nguy nan, có địa vị cực cao ở Long quốc.
Nếu Diệp Phàm có quan hệ với chiến thần Thiên Sách, thì danh gia vọng tộc hiện nay ở Long quốc chẳng là gì trong mắt hắn.
"Hèn chi người này to gan như vậy, không coi gia tộc Công Tôn ra gì."
Trần Thiên Nam lẩm bẩm.
...
Trong gia tộc Công Tôn ở Đế Đô.
Sau khi Công Tôn Hằng nhận được cuộc gọi từ Quân Đao, sắc mặt ông ta lập tức tối sầm, trong mắt bập bùng lửa giận.
"Phu quân sao vậy?" Công Tôn phu nhân hỏi Công Tôn Hằng.
"Quân Đao bên Chiến Bộ gọi điện tới, yêu cầu chúng ta dừng truy cứu chuyện nhà họ Ngô."
Công Tôn Hằng gằn giọng nói.
"Sao người của Chiến Bộ lại can thiệp vào chuyện này? Tôi không nghe nói nhà họ Trần và Chiến Bộ có qua lại mà?"
Mặt Công Tôn phu nhân biến sắc.
"Không phải nhà họ Trần. Hung thủ thật sự tiêu diệt nhà họ Ngô là một thanh niên tên Diệp Phàm."
"Hôm nay cậu ta còn giết tộc nhân nhà chúng ta đang giữ chức thống lĩnh quân quận vệ quận Thiên Phủ. Quân Đao gọi điện cho tôi vì thanh niên này."
Công Tôn Hằng lạnh lùng nói.
"Diệp Phàm!"
"Là cậu ta tiêu diệt nhà họ Ngô ư?"
"Phu quân, lẽ nào chúng ta bỏ qua cho cậu ta như thế?"
"Anh trai và cháu trai của tôi chết thảm quá, tôi không cam lòng!"
Nét mặt Công Tôn phu nhân trở nên dữ tợn, trong mắt chất chứa cảm xúc không cam lòng.
"Quân Đao là người của Long Soái, cậu ta đã lên tiếng mà chúng ta còn ra tay tức là đối địch với Chiến Bộ, không đáng!"
"Đành giao chuyện này cho Thiên Kiếm vậy. Thiên Kiếm ra tay giết Diệp Phàm, Quân Đao không thể đổ tội lên đầu gia tộc Công Tôn chúng ta."
Công Tôn Hằng nói.
"Bây giờ tôi sẽ liên lạc với thằng ba ngay!"
Công Tôn phu nhân lập tức lấy điện thoại gọi cho em trai thứ ba là Ngô Thiên Kiếm.