Nháy mắt màn đêm đã buông xuống.
Trong một trụ sở mà Bách Hoa Lâu bố trí ở thành phố Hoài.
Diệp Phàm đang chữa chân cho Đồ Phu.
Ngay cả viện trưởng Ngự Y Viện cũng không thể chữa khỏi chân cho Đồ Phu, nhưng Diệp Phàm với sự hỗ trợ của Cửu Châm Quỷ Cốc và thảo dược đã làm được điều đó.
"Phù!"
Diệp Phàm thở hắt ra, sau đó nói: "Được rồi đó quân đoàn trưởng Đồ Phu, bây giờ ông thử ném gậy đi xem nào!"
"Chân tôi khỏi thật rồi ư?"
Đồ Phu nhìn cái chân tật nguyền đã mấy chục năm, nói với vẻ không dám tin.
"Đương nhiên, ông phải tin tưởng y thuật của tôi chứ!"
Diệp Phàm mỉm cười đáp.
"Được!"
Đồ Phu gật đầu, hít sâu mấy hơi mới chậm rãi đứng dậy, sau đó ném gậy đi, bắt đầu đi lại tự do.
"Khỏi thật rồi này!"
Đồ Phu tự mình bước đi, cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì. Trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, tâm trạng trở nên kích động.
"Ha ha ha, chân của tôi khỏi rồi!"
"Tôi không còn là một kẻ tàn phế nữa!"
Đồ Phu hét lên đầy kích động. Hắn ta nhảy lên nhảy xuống, thậm chí còn đánh một bài quyền, di chuyển liên tục như một con ngựa đứt cương.
Diệp Phàm thấy vậy, trên mặt nở nụ cười.
Quân đoàn trưởng Đồ Phu đi theo Lục sư phụ của hắn vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, đã lập bao chiến công hiển hách cho Long Quốc. Diệp Phàm cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được chữa trị cho một vị anh hùng như thế.
Sau một hồi hoạt động gân cốt, Đồ Phu quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm: "Thiếu quân chủ, xin nhận một lạy của Đồ Phu!"
"Quân đoàn trưởng Đồ Phu đâu cần phải làm vậy. Ông là tiền bối, bái lạy tôi sao được?"
Diệp Phàm vội vàng bước tới ngăn cản.
"Thiếu quân chủ, tôi bái lạy ngài không phải vì ngài là đệ tử của quân chủ, mà là vì ngài chữa khỏi chân cho tôi, ngài là ba mẹ tái sinh của tôi, tôi nhất định phải bái lạy."
Đồ Phu khăng khăng phải bái lạy Diệp Phàm!
Thấy Đồ Phu kiên quyết như vậy, Diệp Phàm không biết phải nói sao.
"Quân đoàn trưởng Đồ Phu à, về công ông là anh hùng bảo vệ Long Quốc, về tư ông là thuộc hạ của Lục sư phụ. Xét về công lẫn về tư, tôi cứu ông là việc nên làm, ông không cần khách khí như vậy đâu!"
"Thiếu quân chủ đúng là người tốt, quân chủ nhận ngài làm đồ đệ này quả không sai!"
"Nếu mấy lão già quân Thiên Sách kia biết quân chủ có một đệ tử xuất sắc như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui mừng!"
Đồ Phu nhìn Diệp Phàm khen ngợi.
"À đúng rồi quân đoàn trưởng Đồ Phu, tôi nghe nói quân Thiên Sách có mấy vị quân đoàn trưởng cũng đã giải ngũ. Ông có biết tại sao mấy quân đoàn trưởng khác lại giải ngũ không?"
Diệp Phàm hỏi.
"Thiếu quân chủ muốn gọi họ trở về quân Thiên Sách sao?"
Đồ Phu nói.
"Đúng vậy. Trong trận đấu giữa các quân đoàn lần này, nếu quân Thiên Sách không đạt được thành tích tốt thì sẽ bị xóa bỏ danh hiệu, sáp nhập vào quân đoàn khác. Tôi là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, tất nhiên không thể để tình huống này xảy ra."
"Nếu cả chín quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách đều trở lại vị trí, chắc chắn bên trên sẽ không tùy tiện vứt bỏ quân Thiên Sách!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Trong trận chiến với liên quân năm nước hồi xưa, quân Thiên Sách là chủ lực nên thương vong rất lớn, lực lượng trung kiên gần như không còn, chín quân đoàn trưởng chúng tôi đều bị thương nặng, mặc dù được chữa trị kịp thời nhưng trên người vẫn còn bệnh tật và khuyết tật.
"Về sau quân chủ đột nhiên mất tích, mấy quân đoàn trưởng thương tật nghiêm trọng như chúng tôi đành lựa chọn giải ngũ, rời khỏi quân Thiên Sách để tránh làm liên lụy tới quân Thiên Sách."
"Nhiều năm qua chúng tôi không liên lạc nhiều, nhưng tôi có thể liên lạc với họ."
"Có điều tình trạng thương tật của mấy người họ còn nghiêm trọng hơn tôi, e là..."
Đồ Phu nói.
"Chỉ cần quân đoàn trưởng Đồ Phu tìm được họ, tôi có thể giúp họ khôi phục sức khỏe như người bình thường."
Diệp Phàm lập tức lên tiếng.
"Được, có câu này của thiếu chủ thì tôi yên tâm rồi."
"Tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với họ."
"Một khi chín quân đoàn trưởng chúng tôi tập hợp, tôi muốn xem còn ai dám coi thường quân Thiên Sách!"
Đồ Phu nói rất hùng hồn.
"Kẻ nào?"
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng quát đinh tai.
Ánh mắt chợt đóng băng, Diệp Phàm nhìn ra bên ngoài.
Mấy cao thủ Bách Hoa Lâu được Bách Hợp sắp xếp canh gác bên ngoài trụ sở đã nằm dưới đất.
Một kẻ mặc đồ đen che mặt, tay cầm loan đao vẫn còn đang nhỏ máu đứng trước mặt bọn họ.
"Mày là ai?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng quát.
Vèo!
Đối phương không nói gì, thân hình như chớp chém một đao về phía Diệp Phàm.
"Thiếu quân chủ cẩn thận!"
Đồ Phu hét lên, lập tức xông ra ngoài, vung quyền tấn công tên mặc đồ đen kia.
Mặc dù đã mấy chục năm không tu luyện, nhưng Đồ Phu là quân đoàn trưởng số 4 của quân Thiên Sách, sức lực vẫn cực kỳ đáng gờm.
Hắn ta tung ra một quyền này, ngay cả cao thủ Huyền Cảnh bình thường cũng không đỡ nổi.
Ầm!
Một quyền của Đồ Phu đánh trúng loan đao của tên áo đen, đánh cho đối phương liên tục lùi về sau.
"Mấy chục năm nay tao không động võ, đang muốn tìm người luyện tay thì mày tự dâng đến cửa!"
"Xem chiêu này!"
Đồ Phu hừ lạnh nhìn tên mặc đồ đen, đồng thời xông tới thi triển các loại chiêu thức, hơn nữa chiêu nào cũng là sát chiêu trí mạng, không rườm rà dây dưa!
Ầm ầm ầm!
Sau một loạt đòn tấn công, tên mặc đồ đen kia bị đánh hoàn toàn không có sức phản kháng.
Ngay sau đó Đồ Phu vung một quyền xuyên qua lớp phòng ngự loan đao, nện trúng ngực đối phương. Tên mặc đồ đen bị đánh bay, ngã dập xuống đất hộc máu.
"Quả nhiên quân đoàn trưởng Đồ Phu rất lợi hại!"
Diệp Phàm khen Đồ Phu.
"Già rồi, mấy chục năm không tu luyện nên thực lực đã giảm sút. Nếu là ngày xưa thì tên này chẳng đỡ nổi một quyền của tôi."
Đồ Phu lắc đầu.
Lúc này, tên mặc đồ đen chịu đựng thương tích, đứng dậy toan chạy trốn.
Vút!
Diệp Phàm phóng ra một cây kim bạc đâm trúng người đối phương, làm đối phương ngã ra đất.
"Nói đi, ai sai mày tới đây?"
Diệp Phàm đi đến trước mặt đối phương rồi hỏi.
Người này nhìn Diệp Phàm rồi cắn lưỡi tự sát luôn!
"Xem ra là tử sĩ!"
Đồ Phu lên tiếng.
"Tôi vừa mới tới thành phố Hoài mà đã có người dùng đến tử sĩ mạnh như vậy để đối phó tôi?"
Diệp Phàm hừ khẽ.
"Lẽ nào là tàn dư nhà họ Trình?"
Đồ Phu đưa ra phán đoán.
"Chắc là không phải đâu."
Diệp Phàm lắc đầu, sau đó gọi Bách Hợp tới.
"Xin lỗi thiếu chủ vì thuộc hạ không bảo vệ tốt cho ngài, khiến ngài sợ hãi."
Bách Hợp tới trình diện. Sau khi biết chuyện, cô ta vội vàng xin lỗi Diệp Phàm.
"Nơi này là cô sắp xếp, chắc hẳn ngoài cô ra không còn ai biết tôi đang ở đây nhỉ?"
Diệp Phàm nhìn Bách Hợp, hờ hững cất lời.
Bách Hợp nghe vậy thì mặt biến sắc, lập tức quỳ xuống trước Diệp Phàm: "Thưa thiếu chủ, thuộc hạ tuyệt đối không có ý nghĩ hại ngài. Nếu thuộc hạ hai lòng thì trời tru đất diệt!"
"Nếu tên này thật sự có liên quan đến cô thì hiện tại cô đã chết rồi."
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
"Tạ ơn thiếu chủ!"
Bách Hợp dập đầu cảm ơn.
"Nhưng tên này tìm được đến đây, chắc hẳn lai lịch không nhỏ!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Thưa thiếu chủ, nơi này do tôi tìm người sắp xếp, không có mấy người biết. Người có thể tìm được thiếu chủ trong thời gian ngắn như vậy, còn phái ra tử sĩ mạnh cỡ này, e là cả quận Hoài Giang này chỉ có một người làm được."
Bách Hợp nghiêm túc trả lời.
"Ai?"
Diệp Phàm nhìn đối phương.
"Người này là Kim thiên sư!"
Bách Hợp đáp.
"Kim thiên sư? Là ai?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Lai lịch của Kim thiên sư rất thần bí, ngay cả Bách Hoa Lâu cũng không tìm ra lai lịch cụ thể của ông ta, chỉ biết Kim thiên sư thần thông quảng đại, thực lực rất đáng gờm, hơn nữa còn có năng lực khống chế người khác."
"Ở quận Hoài Giang, Kim thiên sư chính là chúa tể, không một ai dám đối nghịch với ông ta."
"Thậm chí ông ta còn trên cơ quận trưởng quận Hoài Giang, đến quận trưởng cũng không dám làm trái ý Kim thiên sư."
"Ngay cả Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ở quận Hoài Giang cũng không dám đối địch với Kim thiên sư."
"Tóm lại, Kim thiên sư là chúa tể của quận Hoài Giang, ông ta chỉ cần nói một câu là có thể lấy mạng bất kỳ ai trong quận Hoài Giang."
"Cũng chỉ có ông ta mới có thể tìm được thiếu chủ trong thời gian ngắn như vậy, còn phái tử sĩ mạnh cỡ này ra tay."
Bách Hợp giảng giải.
"Kim thiên sư này lợi hại thế cơ à?"
Diệp Phàm cười khẩy.
"Tôi ở thành phố Hoài cũng từng nghe đồn về vị Kim thiên sư này. Nghe nói ông ta có thể giết người trong vô hình, sở hữu thần thông vô thượng, vì vậy được mọi người gọi là thiên sư, cực kỳ đáng sợ!"
"Nhưng tại sao Kim thiên sư lại ra tay với thiếu quân chủ?"
Đồ Phu nhíu mày thắc mắc.
"Thiếu chủ, liệu có phải là do Liễu Như Thị không?"
Bách Hợp bất chợt lên tiếng.
"Liễu Như Thị?"
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng.
"Lúc trước Xuân Lan tiểu thư cử người đi xử lý Liễu Như Thị, kết quả là bị người thần bí giết chết, mà Bách Hoa Lâu chúng tôi mãi vẫn chưa tìm ra tung tích của Liễu Như Thị. Ở quận Hoài Giang, chỉ có Kim thiên sư mới làm được!"
Bách Hợp trầm giọng nói.
"Ý cô là ả Liễu Như Thị kia đi theo Kim thiên sư nên Kim thiên sư mới sai người đối phó tôi?"
Diệp Phàm hỏi.
"Khả năng cao là thế."
Bách Hợp gật đầu.
Diệp Phàm cười khẩy: "Thú vị đấy."
"Thiếu chủ, Kim thiên sư cực kỳ đáng sợ, nếu ông ta muốn xử ngài thì ngài sẽ gặp nguy hiểm. Để đảm bảo an toàn cho thiếu chủ, tôi sẽ lập tức cử người hộ tống thiếu chủ rời khỏi quận Hoài Giang!"
Bách Hợp lên tiếng.
"Phải đó thiếu quân chủ. Hiện tại chúng ta thế yếu lực mỏng, chi bằng trở về quân Thiên Sách trước rồi tính sau. Đến quân Thiên Sách, cho dù Kim thiên sư có lợi hại đến mấy cũng không làm gì được thiếu quân chủ."
Đồ Phu nói với Diệp Phàm.
Bách Hợp nghe thấy câu này, hai mắt lấp lóe.
"Chỉ là một tên thiên sư chó má mà muốn dọa tôi à, còn khuya nhé!"
"Ông ta muốn xử tôi, vậy thì cứ để ông ta đến!"
"Bách Hợp, cô hãy tung tin ngày mai tôi sẽ đi diệt nhà họ Liễu!"
"Nếu cô ả Liễu Như Thị thật sự đi theo tên thiên sư chó má kia, thì tôi sẽ chờ bọn họ ở nhà họ Liễu."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vâng!"
"Vâng!"
Bách Hợp nhìn Diệp Phàm rồi gật đầu.
Chương 132: Thiên Sách Vệ!
Sau đó, Diệp Phàm và Đồ Phu lần lượt về phòng.
Đồ Phu trở về phòng mình liền lấy điện thoại ra gọi cho số thuê bao đã mấy chục năm không liên lạc.
"Alo!"
Một giọng nói trầm thấp truyền qua điện thoại.
"Tôi đây lão Mộ!"
Đồ Phu mở lời.
"Đồ Phu đấy à, cuối cùng thì ông cũng chịu gọi điện cho tôi."
"Giờ ông đang ở đâu? Ông có biết các anh em đều rất nhớ ông không hả?"
Người ở đầu dây bên kia kích động nói.
"Tôi đang ở quận Hoài Giang. Tôi muốn báo cho các ông một tin, đệ tử của quân chủ xuất hiện rồi!"
Đồ Phu nói.
"Gì cơ? Đệ tử của quân chủ?"
"Ý ông là quân chủ đã nhận đồ đệ?"
Người ở đầu dây bên kia thốt lên đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy, hơn nữa quân chủ còn giao Thiên Sách Lệnh cho ngài ấy, không giả được."
Đồ Phu trầm giọng nói.
"Vậy hiện giờ thiếu quân chủ đang ở đâu?"
"Thiếu quân chủ đang ở quận Hoài Giang. Cậu ấy đã chữa khỏi chân cho tôi, nhưng mà..."
Đồ Phu nói tiếp.
"Nhưng mà sao?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghi vấn.
Sau đó, Đồ Phu thuật lại chuyện về Kim thiên sư.
"Gì cơ? Có kẻ muốn giết thiếu quân chủ ư? Thật to gan!"
"Đây là bắt nạt quân Thiên Sách chúng ta không có người hả?"
Người ở đầu dây bên kia trở nên lạnh lùng quát.
"Mặc dù thiếu quân chủ có thực lực phi phàm, nhưng tôi vẫn lo lắng."
"Dù sao nơi này cũng là quận Hoài Giang, là địa bàn của tên Kim thiên sư kia."
"Chẳng may thiếu quân chủ có gì bất trắc thì chúng ta biết ăn nói với quân chủ thế nào?"
"Vì vậy tôi cố ý gọi điện cho ông!"
Đồ Phu trầm giọng nói.
"Bất kể kẻ nào dám động đến thiếu quân chủ, quân Thiên Sách chúng ta tuyệt đối không cho phép!"
"Tôi sẽ dẫn binh đến quận Hoài Giang. Tôi muốn xem tên Kim thiên sư này lợi hại cỡ nào!"
Người ở đầu bên kia điện thoại lạnh giọng nói.
...
Sau cuộc điện thoại này, trong tổng bộ quân Thiên Sách.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, toàn thân toát ra khí tức tàn khốc đáng sợ.
Khí tức tàn khốc này phủ khắp tổng bộ quân Thiên Sách, khiến người ta tin tưởng.
Người này chính là Mộ Bạch, quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách.
"Mộ Bạch, đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, hai người khác cảm nhận được khí tức của Mộ Bạch nên tới hỏi thăm.
Hai người này lần lượt là quân đoàn trưởng số năm Thẩm Thanh Y và quân đoàn trưởng số tám Đoàn Đao của quân Thiên Sách.
Mộ Bạch lập tức thuật lại lời của Đồ Phu một lượt.
"Gì cơ? Đệ tử của quân chủ xuất hiện rồi ư? Hơn nữa cậu ấy còn thể chữa khỏi chân cho Đồ Phu?"
"Tốt quá!"
"Đúng lúc giờ đang là thời điểm sống còn của quân Thiên Sách, thiếu quân chủ xuất hiện vào lúc này nhất định là quân chủ phái tới chấn hưng quân Thiên Sách!"
"Tôi biết là quân chủ sẽ không vứt bỏ quân Thiên Sách mà!"
Trên gương mặt bình tĩnh của Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao cũng lộ vẻ kích động.
"Có điều hiện tại thiếu quân chủ đang gặp nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối không thể để cho thiếu quân chủ xảy ra chuyện!"
Mộ Bạch lạnh lùng nói.
"Nếu tên Kim thiên sư chó má kia dám làm thiếu quân chủ bị thương, tôi sẽ chém chết gã!"
Vẻ mặt Đoàn Đao dữ tợn.
"Bây giờ tôi lập tức triệu tập đại quân tới quận Hoài Giang!"
Thẩm Thanh Y lên tiếng
"Tự ý triệu tập đại quân mà bị Chiến Bộ biết thì sẽ phạm tội lớn đấy."
"Hiện tại Chiến Bộ và triều đình đang muốn xóa bỏ quân Thiên Sách, tuyệt đối không thể để bọn họ nắm được bất kỳ điểm yếu nào!"
Mộ Bạch ngăn cản.
"Vậy thì phải làm sao?"
Đoàn Đao hỏi.
"Lẽ nào ông không nghĩ đến chuyện điều động Thiên Sách Vệ?"
Thẩm Thanh Y nhìn Mộ Bạch, trong mắt lóe lên tia sáng.
"Đúng rồi, Thiên Sách Vệ không thuộc biên chế quân đoàn, cho dù bên trên biết cũng chẳng sao. Tôi sẽ đích thân dẫn ba nghìn Thiên Sách Vệ đến quận Hoài Giang!"
"Có ba nghìn Thiên Sách Vệ, không ai có thể đả thương thiếu quân chủ!"
Mộ Bạch lạnh lùng nói.
Thiên Sách Vệ là đội quân tinh nhuệ nhất trong quân Thiên Sách, do chiến thần Thiên Sách một tay tạo lập.
Ba nghìn Thiên Sách Vệ có thể chống lại mười vạn đại quân!
Mà Thiên Sách Vệ chỉ xuất động một lần duy nhất trong trận liên quân năm nước ngày xưa.
"Chúng tôi cũng đi!"
Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao nhao nhao lên tiếng.
"Không được, quân Thiên Sách cần có người trấn giữ, các ông ở lại đi!"
Mộ Bạch ra lệnh.
"Rõ!"
Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao chấp hành mệnh lệnh của Mộ Bạch.
Hiện giờ quân chủ quân Thiên Sách và quân đoàn trưởng số một, số hai không có mặt, Mộ Bạch là người có quyền quyết định tối cao trong quân Thiên Sách, Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao cực kỳ phục tùng mệnh lệnh của Thẩm Bạch.
...
Nháy mắt một ngày mới đã đến!
Thành phố Hoài.
Trong một hồ nước ở biệt thự Kim Sơn.
Một người đàn ông không rõ tuổi tác có mái tóc dài đen nhánh đang dựa lưng vào bờ hồ, toàn thân toát ra khí tức thần bí.
Gã chính là Kim thiên sư!"
Một cô gái trần truồng, trên người đầy vết thương giống như bị hành hạ một trận nằm ở bên cạnh. Người này là Liễu Như Thị.
"Bẩm chủ nhân, Ám Cửu đã bị giết!"
Lúc này, một cô gái mặc đồ đen xuất hiện, quỳ xuống bẩm báo.
"Bị giết rồi ư?"
"Xem ra Diệp Phàm có chút bản lĩnh đấy!"
Kim thiên sư mở mắt, trong mắt lóe lên tia sáng hút hồn.
"Hôm qua tên này ở trụ sở mà Bách Hoa Lâu sắp xếp, vì vậy rất có thể là Ám Cửu bị người của Bách Hoa Lâu giết!"
Cô gái mặc đồ đen nói.
"Bách Hoa Lâu..."
Kim thiên sư nghe thấy ba chữ này, trong mắt lóe lên vẻ dâm tà: "Bản thiên sư đã nhớ nhung Bách Hợp của Bách Hoa Lâu từ lâu. Đã vậy thì lần này xử bọn họ một thế. Đúng lúc tôi đã chơi chán ả đàn bà này, nên thay người chơi đùa rồi."
Liễu Như Thị đã tỉnh, nghe vậy cô ta thoáng run lên, nhưng không dám nói gì.
"À phải rồi chủ nhân, tôi còn nhận được tin hôm nay Diệp Phàm sẽ đi tiêu diệt nhà họ Liễu. Hình như cậu ta cố ý tung tin cho chúng ta biết."
Cô gái mặc đồ đen tiếp tục nói.
"Gì cơ? Anh ta muốn tiêu diệt nhà họ Liễu?"
Liễu Như Thị biến sắc, ngồi bật dậy, cầu xin Kim thiên sư: "Cầu xin chủ nhân cứu nhà họ Liễu!"
"Xem ra thằng nhãi này muốn khiêu khích bản thiên sư!"
"Vậy thì tôi sẽ cho cậu ta xem ở quận Hoài Giang này, ai là người quyết định!"
Kim thiên sư cười gằn.
"Báo cho quận trưởng quận Hoài Giang điều động quân quận vệ, phong tỏa toàn thành phố Hoài, không cho phép bất kỳ một ai rời khỏi thành phố Hoài."
"Báo cho người của ba bang, bốn môn, sáu tộc triệu tập toàn bộ lực lượng tới nhà họ Liễu giết thằng nhãi này cho tôi. Còn nữa, bảo Ám Minh dẫn theo ám vệ đi bắt cô ả kia của Bách Hoa Lâu về đây cho bản thiên sư!"
Kim thiên sư hờ hững ra lệnh.
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Cô gái mặc đồ đen gật đầu.
Nửa tiếng sau.
Quận trưởng quận Hoài Giang triệu tập quân quận vệ phong tỏa toàn thành phố Hoài, không cho phép bất kỳ ai rời đi.
Người của ba bang, bốn môn, sáu tộc triệu tập toàn bộ lực lượng tới thành phố Hoài.
Ở quận Hoài Giang, ngoài ba thế gia vọng tộc ra còn có mười ba thế lực lớn khác gồm ba bang, bốn môn, sáu tộc.
Mười ba thế lực lớn này không hề thua kém ba thế gia vọng tộc.
Bọn họ có thể phất lên là vì có Kim thiên sư làm chỗ dựa.
Vì vậy, bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh của Kim thiên sư.
Hôm nay ba bang, bốn môn, sáu tộc đều điều động toàn bộ lực lượng của mình tới thành phố Hoài, khiến cả quận Hoài Giang chấn động.
Nhất thời mọi người ở quận Hoài Giang đều bàn tán rốt cuộc thành phố Hoài đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến mười ba thế lực này đồng thời xuất động.
Lúc này, trong phân bộ sở tuần tra quận Hoài Giang.
"Quân quận vệ đã phong tỏa thành phố Hoài, người của ba bang, bốn môn, sáu tộc đã tới tới thành phố Hoài ư?"
"Thành phố Hoài đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Hải nghe thuộc hạ báo cáo, kinh ngạc hỏi.
Ông ta là chủ phân bộ sở tuần tra quận Hoài Giang.
"Chuyện xảy ra gần đây thành phố Hoài chỉ có hôm qua nhà họ Trình bị tiêu diệt, ngoài ra không có chuyện gì khác."
Thuộc hạ báo cáo.
"Người có thể điều động quân quận vệ và ba bang, bốn môn, sáu tộc chỉ có vị kia!"
"Lẽ nào thành phố Hoài có người đối địch với vị kia?"
Ánh mắt Lâm Hải cứng lại, giọng điệu nặng nề.
Vị kia trong lời nói của ông ta chính là Kim thiên sư!
"Đại nhân, vậy chúng ta phải làm gì?"
"Chúng ta không thể xen vào chuyện của vị kia, chỉ có thể lẳng lặng quan sát."
Lâm Hải lắc đầu.
Mặc dù ông ta là chủ phân bộ sở tuần tra một quận, nhưng không dám đắc tội Kim thiên sư.
Người này quá đáng sợ!
Trừ khi cao thủ của tổng bộ sở tuần tra tới, nếu không thì chẳng có ai làm gì được người này!
"Đi thôi, tới thành phố Hoài!"
"Tôi muốn xem rốt cuộc là ai có gan đối địch với Kim thiên sư!"
Lâm Hải trầm giọng nói.
Trong phân điện điện Long Vương quận Hoài Giang.
Chủ phân điện quận Hoài Giang là Cung Kiếm đã nhận tin tức, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Có người dám đối địch với Kim thiên sư? Thú vị đấy!"
"Đi thôi, tới thành phố Hoài!"
Chủ phân điện điện Long Vương này cũng dẫn người đến thành phố Hoài.
Nhất thời cả quận Hoài Giang đều đổ dồn ánh mắt vào thành phố Hoài.