Nội dung chính của tin tức này là một đống ảnh thân mật, có ảnh hôn, thậm chí còn có cả ảnh giường chiếu.
Nhà gái trong bức ảnh chính là ngôi sao lớn chạm tay là bỏng của ngành giải trí Long Quốc, người được gọi là nữ thần quốc dân, Tô Nhược Tuyết.
Nhà trai là người đàn ông bí ẩn bị chụp ôm ấp ngoài đường với Tô Nhược Tuyết, cũng chính là Diệp Phàm.
Những bức ảnh nóng này vừa được tung ra, Long Quốc lập tức bùng nổ.
Bảng hotsearch lập tức nổ tung, thậm chí ngay cả server Weibo cũng bị lag!
Vô số truyền thông và cánh nhà báo đổ xô về Thiên Hải vì muốn phỏng vấn Tô Nhược Tuyết.
Hình tượng nữ thần quốc dân của Tô Nhược Tuyết lập tức sụp đổ, dưới Weibo đều là những lời mắng chửi của cư dân mạng, thậm chí còn có một lượng lớn người hâm mộ thoát fan.
Giờ phút này, trong căn biệt thự số ba khu biệt thự Tử Kinh, một tiếng hét chói tai đột ngột xuất hiện.
“Anh rể, thật không ngờ anh lại thật sự ngoại tình luôn đấy!”
Trong biệt thự, Trần Tiểu Manh cầm điện thoại đọc tin tức, vừa đọc xong lập tức hét to.
“Con nhóc này, em nói linh tinh cái gì vậy?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Tự anh đi mà xem, có cả ảnh chụp luôn rồi nè!”
Trần Tiểu Manh ném điện thoại cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhận điện thoại nhìn, mày hơi nhíu lại.
“Ảnh chụp này là giả.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Ngoài lần ôm ở bên ngoài kia ra thì giữa hắn và Tô Nhược Tuyết vốn không có lần tiếp xúc nào khác, sao có thể có những hành động thân mật này được!
“Giả? Nhìn rất chân thực mà, hoàn toàn không giống giả chút nào!”
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
Lúc này Đường Sở Sở với vẻ mặt nghiêm trọng đi ra.
“Chị họ, chị đọc tin rồi phải không?”
“Chị đừng tức giận, em đang giúp chị mắng anh rể rồi!”
Trần Tiểu Manh nói với Đường Sở Sở.
“Vợ, ảnh chụp này là giả!”
Diệp Phàm giải thích với Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, em tin anh!”
“Nhưng chuyện này đã tạo nên sóng gió rất lớn, bây giờ toàn bộ người dân Long Quốc đều đang theo dõi vụ này, một khi xử lí không tốt thì không chỉ ảnh hưởng lớn đến danh dự của anh và Tô tiểu thư mà còn hình ảnh của tập đoàn Đường Thị cũng sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng!”
Đường Sở Sở nghiêm trang nói.
“Anh ngược lại muốn xem là ai đang làm trò!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, hắn liên hệ thẳng với Xuân Lan, nói đối phương lập tức điều tra rõ ràng xem ai là người làm chuyện này!
Dám bôi nhọ sự trong sạch của hắn, điều này khiến Diệp Phàm rất tức giận!
Đường Sở Sở cũng lập tức nhận được một cuộc điện thoại, cô nhíu mày nhìn Diệp Phàm nói: “Anh Tiểu Phàm, bây giờ có rất nhiều phóng viên chặn Tô tiểu thư ở ngoài khách sạn, họ muốn phỏng vấn cô ấy, em phải đến đó một chuyến!”
“Anh đi với em.”
Diệp Phàm nói.
“Bây giờ anh đang là người có độ chú ý cao, nếu anh xuất hiện chỉ sợ không cản được việc những kí giả kia sẽ chụp ảnh.”
Đường Sở Sở lo lắng nói.
“Yên tâm, anh sẽ cho người xử lí đám phóng viên đó.”
Diệp Phàm nói.
Họ lập tức đến khách sạn Tô Nhược Tuyết đang ở.
Khi họ vào khách sạn lại không thấy phóng viên và truyền thông, bên ngoài khách sạn là một đoàn người mặc tây trang màu đen.
“Thiếu chủ!”
Người phụ trách điện Long Vương quận Thiên Hải Từ Thiên đứng bên ngoài, thấy Diệp Phàm thì vội vàng nói.
“Mọi chuyện đều xong rồi?”
Diệp Phàm hỏi.
“Thiếu chủ yên tâm, cam kết không có phóng viên trong phạm vi ba kilomet quanh khách sạn."
Từ Thiên cung kính nói.
“Đi thôi.”
Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi thẳng đến phòng của Tô Nhược Tuyết trong khách sạn.
Bên ngoài phòng là một dàn vệ sĩ của Nhà họ Tô.
“Tôi là tổng giám đốc của Đường Thị, Đường Sở Sở, tôi đến gặp Tô tiểu thư!”
Đường Sở Sở lên tiếng.
Cửa phòng mở ra, Hồ Cầm bước ra, thấy Đường Sở Sở thì nói: “Tổng giám đốc Đường, cô đến rồi!”
“Sao anh lại ở đây?”
Nhưng khi Hồ Cầm thấy Diệp Phàm thì vẻ mặt thay đổi.
“Tôi không tới sao?”
Diệp Phàm nói rồi bước vào trong phòng.
Tô Nhược Tuyết ngồi trong phòng, vẻ mặt vô cùng khó coi, ánh mắt mang theo sự tức giận.
“Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”
Đường Sở Sở bước đến hỏi thăm.
“Đường…”
“Anh đến rồi?”
Tô Nhược Tuyết thấy Đường Sở Sở, đang định nói chuyện thì thấy Diệp Phàm, ánh mắt cô hiện lên sự vui mừng.
Đột nhiên Tô Nhược Tuyết nghĩ đến chuyện gì đấy, cô cúi đầu nói: “Tổng giám đốc Đường, tôi rất xin lỗi về chuyện ngày hôm nay, tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, đã khiến hai người gặp phiền phức rồi.”
“Nhưng tổng giám đốc Đường, ảnh chụp thân mật của tôi và anh Diệp đều là giả, chúng tôi không có bất kì quan hệ nào!”
“Tô tiểu thư, tôi tin anh Tiểu Phàm, tôi cũng tin cô!”
“Đương nhiên cho dù hai người có gì thì cũng không sao, tôi không ngại.”
Đường Sở Sở mỉm cười nói.
Tô Nhược Tuyết nghe được câu sau của Đường Sở Sở không khỏi kinh ngạc.
Cô không ngờ vị tổng giám đốc Đường thị này lại bao dung như vậy!
“Lúc này anh không nên xuất hiện ở đây, một khi bị phóng viên chụp được sẽ càng phiền phức hơn!”
Hồ Cầm trách Diệp Phàm.
“Phóng viên bên ngoài tôi đã cho người xử lí, về phần người đứng sau tung tin đồn tôi đã cho người điều tra.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Đúng lúc này điện thoại Diệp Phàm vang lên, hắn vừa nhận được thông tin ánh mắt đã trở nên sắc lạnh: “Giải trí Đế Vương?”
“Đúng vậy thiếu chủ, những bức ảnh photoshop này do người của giải trí Đế Vương tung ra, hơn nữa họ còn tuyên truyền một cách trắng trợn nữa!”
Xuân Lan đáp lời.
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Tô Nhược Tuyết: “Cô có thù với giải trí Đế Vương sao?”
“Giải trí Đế Vương?”
“Chẳng lẽ chuyện này do giải trí Đế Vương làm?”
Tô Nhược Tuyết kinh ngạc nói.
“Không sai, họ cho người photoshop những bức ảnh này rồi đăng lên!”
Diệp Phàm nói.
“Tôi nên sớm nghĩ đến bọn họ mới đúng!”
“Không ngờ lần này đám người kia lại to gan như vậy, bọn họ không sợ nhà họ Tô nổi giận ư?”
Hồ Cầm tức giận quát.
“Đối phương làm vậy còn không phải vì chúng ta hủy hợp đồng với Chu Doãn Nhi rồi mời Tô tiểu thư làm người đại diện? Vậy nên họ muốn trả thù?”
Đường Sở Sở nhíu mày trầm giọng nói.
“Trả thù?”
“Bọn họ cũng gan đấy!”
Diệp Phàm hừ lạnh.
Hắn cầm điện thoại lên nói với Xuân Lan ở đầu dây bên kia: “Không tiếc bất cứ giá nào, tôi muốn giải trí Đế Vương hoàn toàn biến mất, đương nhiên trước khi bọn họ biến mất phải để bọn họ làm rõ chuyện này!”
“Vâng thiếu chủ.”
Xuân Lan trả lời.
“Anh muốn đối phó giải trí Đế Vương? Giải trí Đế Vương là công ty giải trí lớn nhất cả nước, sau lưng còn có thế lực ở Đế Đô làm chỗ dựa, không dễ đối phó như vậy đâu!”
“Tôi đi liên hệ với ba tôi để ông ấy xử lí!”
Tô Nhược Tuyết nhìn Diệp Phàm nói.
“Yên tâm, chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi.”
Diệp Phàm tự tin nói.
Nhà họ Tô tại Đế Đô.
“Sao lại thế này!”
“Rốt cuộc là ai làm? Lập tức điều tra cho tôi!”
Gia chủ nhà họ Tô, Tô Uy vô cùng tức giận nói khi biết tin tức ngày hôm nay.
“Gia chủ, tôi đã cho người điều tra, rõ ràng lần này đối phương nhằm vào đại tiểu thư, hơn nữa chúng ta không hề giấu diếm thân phận đại tiểu thư nhà họ Tô, đối phương biết mà vẫn dám làm vậy, chỉ sợ lai lịch không nhỏ.”
Quản gia nhà họ Tô nói.
“Không cần tra, chuyện này chắc chắn liên quan đến đám người kia!”
Lúc này một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.
Một ông lão chống gậy đi đến, đó chính là ông cụ nhà họ Tô, Tô Định Sơn.
“Cha, sao cha lại đến đây?”
Tô Uy nhìn Tô Định Sơn vội vàng nói.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cha có thể không đến được?”
“Bên phía Nhược Tuyết sao rồi?”
Tô Định Sơn trầm giọng.
“Con đã liên lạc với Nhược Tuyết, tạm thời con bé không sao.”
“Cha, cha yên tâm đi, con đã cho người xóa hết những tấm hình kia xuống rồi, đồng thời cũng đã cảnh cáo những trang web truyền thông kia để họ lập tức xóa hết tin tức đi.”
Tô Uy nói, ánh mắt nhìn Tô Định Sơn: “Nhưng mà cha, vừa rồi ba nói chuyện này liên quan đến đám người kia, ý của cha là…”
“Chính là bọn họ, lúc trước muốn bắt cóc Nhược Tuyết, bây giờ lại muốn phá hủy danh dự của con bé, tất cả đều là muốn cảnh cáo chúng ta!”
Tô Định Sơn lạnh nhạt nói.
“Không ngờ đám người kia lại dám đánh chủ ý lên người Nhược Tuyết, đúng là buồn cười!”
Tô Uy tức giận nói lớn.
“Mục đích của họ cũng chỉ vì muốn những tài liệu trong sở nghiên cứu mà thôi!”
Tô Định Sơn gằn giọng.
Ầm!
Vẻ mặt Tô Uy căng lại, ông nói: “Cha, chúng ta tuyệt đối không được đưa những tài liệu kia cho bọn họ, nếu không Long Quốc sẽ chịu tổn thất rất lớn!”
Tô Định Sơn trừng mắt với con trai: “Chuyện này còn cần con nói à? Lòng yêu nước của ông già này còn lớn hơn con nhiều, nhà họ Tô chúng ta trung thành với tổ quốc, vất vả lắm mới có địa vị như ngày hôm nay, sao cha có thể làm ra chuyện bán nước cầu vinh này được!”
“Cha, bây giờ chúng ta làm gì đây? Có cần liên lạc với bên trên không? Chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý định, cha sợ lúc đó họ lại làm ra chuyện có hại cho nhà họ Tô chúng ta!”
Vẻ mặt Tô Uy lúc này vô cùng nghiêm trọng.
“Liên hệ Long Soái giúp cha!”
Ánh mắt Tô Định Sơn khẽ lóe lên, ông nói.
Mà tại trụ sở chính của tập đoàn giải trí Đế Vương, trong văn phòng chủ tịch, giám đốc Vương bụng phệ đang đứng trước mặt chủ tịch Hà Thiên.
“Chủ tịch, Tô Nhược Tuyết này xem như đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi!”
Tên giám đốc Vương kia mỉm cười báo cáo với Hà Thiên.
“Hừ, cái cô Tô Nhược Tuyết này ỷ vào việc có nhà họ Tô chống lưng nên nhiều lần khiến chúng ta bẽ mặt. Lần này còn công khai vả mặt giải trí Đế Vương, không dạy cho cô ta một bài học thì chắc cô ta nghĩ chúng ta không có bản lĩnh gì hết!”
Hà Thiên khinh thường hừ một tiếng.
Uỳnh!!!
Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị đá toang, một đám người vọt vào trong.