Chương 289 "Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Quân đoàn trưởng Mục, bây giờ ông có thể thử cử động cánh tay rồi!"Sau đó hắn nói với Mục Kình Thiên.
Mục Kình Thiên cử động tay phải một cách cẩn thận.
Không lâu sau, cánh tay phải vốn bị dập xương đứt gân của Mục Kình Thiên bắt đầu cử động.
Mục Kình Thiên khẽ dùng sức, tay phải siết lại thành nắm đấm.
Ông ta tung ra một quyền, tức thì không khí chấn động!
"Lành rồi, tay phải của tôi lành lại rồi!"
"Ha ha ha!"
Mục Kình Thiên nhìn tay phải nguyên vẹn như xưa, reo lên đầy vui mừng.
"Kình Thiên, chúc mừng ông!"
Mộ Bạch và Đồ Phu thấy vậy cũng vui thay cho Mục Kình Thiên.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Xin thiếu quân chủ hãy nhận một lạy của tôi!"
Mục Kình Thiên lập tức quỳ xuống dập đầu với Diệp Phàm.
"Quân đoàn trưởng Mục, ông làm thế này thì vãn bối giảm thọ mất!"
"Ông là thuộc hạ của Lục sư phụ, đây là việc tôi nên làm."
Diệp Phàm vội vàng nâng Mục Kình Thiên dậy.
"Hiện giờ quân đoàn trưởng Mục và quân đoàn trưởng Đồ Phu đều đã hồi phục, các ông cũng nên trở về quân Thiên Sách chuẩn bị cho đại hội đấu võ giữa các quân đoàn. Còn các vị quân đoàn trưởng khác, tôi cũng phải mau chóng tìm họ!"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Rõ, thưa thiếu quân chủ!"
Ba quân đoàn trưởng sôi nổi gật đầu.
"À đúng rồi, đây là mấy tâm pháp tu luyện mà tôi chép lại tối qua, các ông cầm lấy tu luyện cho tốt. Chúng có thể giúp các ông nâng cao thực lực đấy."
"Ngoài ra tôi cũng tạo riêng một phương pháp nâng cao thực lực cho Thiên Sách Vệ, tất cả đều ở đây, các ông cầm đi!"
Diệp Phàm lấy ra một cuốn sách đưa cho Mộ Bạch.
"Cảm ơn thiếu quân chủ!"
"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng!"
Mộ Bạch trịnh trọng hứa hẹn.
"Thiếu quân chủ, khi nào thì ngài trở về quân thiên Sách? Nếu ngài trở về quân Thiên Sách thì nhất định có thể giúp quân Thiên Sách sục sôi ý chí chiến đấu!"
Đồ Phu hỏi Diệp Phàm.
"Chờ khi nào đại hội đấu võ giữa các quân đoàn bắt đầu, tôi sẽ trở về quân Thiên Sách một chuyến!"
Diệp Phàm trả lời.
"Được, chúng tôi ở quân Thiên Sách chờ thiếu quân chủ!"
Đồ Phu mỉm cười đáp.
"Thiếu quân chủ, nếu ngài cần gì thì hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, quân Thiên Sách vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh nhất của ngài!"
Mộ Bạch nhìn Diệp Phàm và nói.
"Ừm!"
Diệp Phàm nở nụ cười.
Sau đó, đám Mộ Bạch dẫn Thiên Sách Vệ rời khỏi Kim Lăng.
Còn Diệp Phàm thì về thẳng Thiên Hải.
Có điều khi Diệp Phàm vừa mới trở lại Thiên Hải, hắn lập tức nhận được điện thoại của Xuân Lan.
"Thiếu chủ, thiếu phu nhân bị bắt rồi!"
Xuân Lan nói.
Tức thì trên người Diệp Phàm tỏa ra sát khí ngập trời khiến thiên địa biến sắc!
Chương 290 "Không ai có thể uy hiếp tao!"
Trong biệt thự xa hoa nào đó ở Thiên Hải.Đường Sở Sở bị trói chặt hai tay, ngồi trên ghế sofa.
u Dương Mục ngồi đối diện, tay cầm một ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư, mắt nhìn Đường Sở Sở với vẻ tán thưởng.
"Đúng là sắc nước hương trời, không thua kém gì Vân Hi!"
"Nhưng thằng nhãi kia cũng háo sắc thật đấy, đã có bạn gái xinh đẹp như cô rồi mà còn cặp kè với người phụ nữ của tôi!"
u Dương Mục nhìn Đường Sở Sở, lạnh lùng hừ mũi.
"Thằng nhãi kia dám dụ dỗ người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi muốn cho gã chống mắt nhìn bạn gái của mình bị tôi chơi thế nào!"
"Người đẹp à, hôm nay bản thiếu gia sẽ để cho cô hưởng thụ sung sướng, để xem giữa tôi và thằng nhãi Diệp Phàm kia rốt cuộc ai lợi hại hơn!"
u Dương Mục vươn tay nâng cằm Đường Sở Sở, nở nụ cười dâm dê.
Đường Sở Sở lạnh lùng nhìn u Dương Mục, trên người phát ra khí tức lạnh như băng.
"Thiếu gia, thực lực của cô ả này không thấp, ngài phải cẩn thận chút!"
Lúc này, một lão giả mang vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.
Người này có thực lực Huyền Cảnh, hơn nữa còn là cường giả Huyền Cảnh tầng ba trở nên. Lão ta là cường giả phục vụ cho gia tộc u Dương.
Cũng chính lão ta là người đã bắt Đường Sở Sở.
Nếu không, với thực lực hiện tại của Đường Sở Sở thì không đời nào có chuyện cô bị bắt dễ dàng như vậy!
"Còn là một người đẹp biết võ công cơ à, tôi thích!"
u Dương Mục cười gằn.
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên bên ngoài biệt thự vang lên tiếng nổ.
Ngay sau đó, cánh cổng được làm bằng kim loại cứng vỡ tan tành, mảnh vụn văng tung tóe, gió lớn nổi lên.
Một luồng khí thế sát phạt ngút trời ập tới.
Diệp Phàm hừng hực sát khí đi vào.
"Anh Tiểu Phàm!"
Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm xuất hiện, lập tức ho to.
"Nhãi ranh, mày đến nhanh đấy!"
Thấy Diệp Phàm xuất hiện, u Dương Mục hừ lạnh.
Hơn trăm người mặc đồ đen cầm súng từ trong biệt thự xông ra.
Vũ khí trong tay bọn họ đều chĩa vào Diệp Phàm.
Trong đó còn có mười mấy võ giả thực lực Nhân Cảnh và Huyền Cảnh.
Rõ ràng là u Dương Mục đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ để đối phó với Diệp Phàm.
"Mày muốn tìm chết thật à?"
Diệp Phàm nhìn u Dương Mục, hờ hững cất lời.
"Nhãi ranh, kẻ dám đối địch với bản thiếu gia đều phải chết, bao gồm cả mày!"
u Dương Mục hừ mũi nhìn Diệp Phàm.
Anh ta duỗi một tay bóp cổ Đường Sở Sở, lạnh lùng nói: "Bây giờ mày tự phế hai chân đi, không thì tao sẽ giết bạn gái của mày ngay lập tức!"
Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, trên người tỏa ra sát ý khiến người ta khó thở.
"Không ai có thể uy hiếp tao!"
Chương 291: Long Tuyền Sơn Trang!
Giữa một chỗ sườn núi ở Tây Nam, nơi đây có một tòa sơn trang mang đầy hơi thở cổ xưa của lịch sử.
Có một tấm bảng hiệu treo trên cánh cửa bằng đồng cổ của sơn trang, trên đó viết bốn chữ "Long Tuyền Sơn Trang"!
Đây là nơi tọa lạc của Long Tuyền Sơn Trang, một trong bốn bá chủ lớn ở phía Tây Nam.
Tổ tiên của Long Tuyền Sơn Trang là một thợ rèn đã rèn ra vô số vũ khí thần kỳ sắc bén, trong đó nổi tiếng nhất là thanh kiếm Long Tuyền có tiếng tăm vang dội trong lịch sử Long Quốc!
Chính vì sự tồn tại của thanh kiếm Long Tuyền nên mới có sự tồn tại của Long Tuyền Sơn Trang.
Sau này, Long Tuyền Sơn Trang được truyền từ đời này sang đời khác, họ kiếm sống bằng nghề rèn vũ khí qua nhiều thế hệ.
Long Tuyền Sơn Trang cũng nhờ vào kỹ thuật rèn cao siêu mà tích lũy được tài nguyên dồi dào, ví dụ như có ai cần Long Tuyền Sơn Trang rèn vũ khí, thì cần phải trả thù lao tương ứng, thù lao này không chỉ là tiền tài, mà còn có các loại công pháp võ đạo, thiên tài địa bảo, vân vân.
Bởi vì những tài nguyên này tăng trưởng nhanh chóng, Long Tuyền Sơn Trang không chỉ bồi dưỡng một lượng lớn thợ rèn mà còn bồi dưỡng một nhóm cao thủ võ đạo.
Suy cho cùng, kỹ năng rèn của Long Tuyền Sơn Trang cực kỳ mạnh mẽ, vũ khí họ rèn ra cũng có chất lượng cực cao, nếu không có lực lượng mạnh mẽ hỗ trợ, e là kỹ năng rèn của họ đã bị người khác cướp đi từ lâu!
Cho đến ngày nay, Long Tuyền Sơn Trang đều hợp tác với tất cả các tông môn và gia tộc võ đạo lớn trong giới võ đạo Tây Nam, vũ khí của họ đều đến từ Long Tuyền Sơn Trang.
Thậm chí phần lớn vũ khí lạnh thuộc sở hữu của quân đội Thiên Lang và chiến khu Tây Bộ cũng đều đến từ Long Tuyền Sơn Trang.
Vì vậy thế lực của Long Tuyền Sơn Trang vô cùng hùng mạnh, được mệnh danh là một trong bốn bá chủ lớn ở Tây Nam!
Ngay cả ba vị bá chủ lớn còn lại cũng không dám đắc tội Long Tuyền Sơn Trang.
Một khi đắc tội với Long Tuyền Sơn Trang, cũng tương đương với việc đắc tội toàn bộ giới võ đạo ở Tây Nam!
Hôm nay là ngày cưới của thiếu chủ Long Tuyền Sơn Trang và con gái của tông chủ Vạn Kiếm Tông, một trong những tông môn đứng đầu giới võ đạo ở Tây Nam!
Tất cả các thế lực võ đạo nổi tiếng ở giới võ đạo Tây Nam đều đã được mời, bao gồm cả các gia tộc giàu có lớn ở khu vực Tây Nam và các thế lực khác đều tới tham dự!
Hôm nay, ở Long Tuyền Sơn Trang tràn ngập niềm vui, đầy đủ quan khách và bạn bè!
Trong sơn trang này được bày hàng trăm bàn tiệc rượu.
Phía trước những bàn tiệc này là hai chiếc ghế bành, Đặng Vi, trang chủ của sơn tranh Long Tuyền, và Ngô Thành, tông chủ của Vạn Kiếm Tông, đang ngồi trên đó, cả hai đều cười rất vui vẻ!
Đặng Hải, thiếu chủ của Long Tuyền Sơn Trang và Ngô Yến, con gái của tông chủ Vạn Kiếm Tông, mặc đồ cưới, tay trong tay bước đi trên thảm đỏ dài hàng chục mét, đi về phía trưởng.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến trước mặt Đặng Vi và Ngô Thành và hành lễ với hai người họ.
"Hải Nhi, Tiểu Yến, từ nay về sau các con đã là vợ chồng, phải tôn trọng nhau như khách, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại!"
Đặng Vi nhìn hai người nói.
"Vâng thưa cha!"
Đặng Hải gật đầu, Ngô Yến cũng thưa vâng.
Ngay sau đó, bọn họ sẽ bắt đầu bái đường thành thân.
Bùm!
Đúng lúc này, một tiếng gầm rú vang lên từ bên ngoài sơn trang,
Một cỗ quan tài màu đen từ bên ngoài bay vào, rơi xuống giữa sơn trang, đập nát mấy cái bàn, những vị khách có mặt ở đây đều hoảng sợ!
Khi mọi người nhìn thấy cỗ quan tài này, vẻ mặt của họ thay đổi.
Tại hôn lễ của thiếu chủ Long Tuyền Sơn Trang, lại có người dám mang quan tài đến, đây chẳng phải là đang khiêu khích toàn bộ Long Tuyền Sơn Trang sao?
Lúc này, sắc mặt của Đặng Vi và Ngô Thành đều tối sầm xuống, trông rất khó coi, Đặng Hải thậm chí còn hét lên: "Ai dám gây rối trong đám cưới của bổn thiếu chủ, đứng ra cho tôi!"
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ bên ngoài sơn trang,
Một bóng người với mái tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, mặc quần áo rách rưới bước vào, phía sau người đó là thi thể của hộ vệ Long Tuyền Sơn Trang đang nằm la liệt trên mặt đất!
"Người này là ai?"
Mọi người có mặt đều nhìn người đàn ông này với vẻ mặt bối rối.
Bóng người có đầu tóc rối bù này đi thẳng đến trước quan tài, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lạnh lùng khát máu nhìn chằm chằm Đặng Hải, hét lớn: "Hôm nay là ngày cưới của thiếu chủ Long Tuyền Sơn Trang, Tần Thành tôi đặc biệt đưa tặng một cỗ quan tài như một món quà, hy vọng vui lòng nhận cho!”
Người này không ai khác chính là chiến vương chín ngón, Tần Thành!
"Là cậu!"
“Cậu thực sự đã ra khỏi nhà tù?”
Đặng Hải nhìn Tần Thành, đồng tử co rút, kinh hãi nói.
"Đúng vậy, tôi đã ra khỏi nhà tù Tây Nam, anh rất thất vọng đúng không!"
"Năm đó, anh đã làm nhục vị hôn thê của tôi, thậm chí còn ép cô ấy nhảy lầu tự tử, mối thù này tôi đã nói chắc chắn sẽ trả!"
"Suốt ba năm, không có ngày nào trôi qua mà tôi không nghĩ đến cách giết anh!"
"Đúng lúc hôm nay anh kết hôn, để tôi tiễn anh một đoạn đường!"
Tần Thành nhìn chằm chằm Đặng Hải bằng vẻ mặt đầy sát khí, hắn ta dùng chân đá ra một cú, cỗ quan tài kia bay về phía Đặng Hải.
Sắc mặt Đặng Hải biến đổi, tung ra một chưởng, đánh cho cỗ quan tài này vỡ nát, mảnh vụn bay đầy trời.
Lúc này, Tần Thành nhanh chóng lao tới, tung một cú đấm chết chóc về phía Đặng Hải.
Khi Tần Thành tung ra cú đấm này, vẻ mặt Đặng Hải thay đổi, cảm nhận được cảm giác nguy hiểm chết chóc mãnh liệt.
Vèo!
Vào thời khắc mấu chốt, một tia kiếm quang đột nhiên xuất hiện, đâm về phía Tần Thành, buộc hắn ta phải lùi lại vài bước.
Chủ nhân của tia kiếm quang này không ai khác chính là Đặng Vi, trang chủ của Long Tuyền Sơn Trang.
Đặng Vi cầm một thanh kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn Tần Thành chăm chú:
“Nhóc con, lúc trước nếu không phải thấy cậu cũng được coi là anh hùng của Long Quốc, cậu đã chết từ ba năm trước, vậy mà bây giờ cậu còn không sợ chết dám đến tấn công con trai tôi, vậy thì hôm nay tôi không thể giữ cậu lại được!"
Xoẹt!
Nói xong, ông ta vung kiếm chém về phía Tần Thành.
Tần Thành nắm chặt nắm đấm, bộc phát ra sát khí ngút trời, vung nắm đấm điên cuồng đấm ra, đối đầu trực diện với thanh kiếm trong tay Đặng Vi!
Bùm bùm bùm!
Sau một trận giao tranh ác liệt, cả hai bên đều lui về phía sau.
"Cổ trùng trong cơ thể cậu đã không còn nữa?"
"Ai đã giúp cậu giải quyết nó?"
Đặng Vi nhìn Tần Thành, kinh ngạc nói.
Bùm!
Tần Thành không lãng phí thời gian, lần nữa xông ra, trong mắt hắn ta tràn ngập sát khí lạnh lùng, sức mạnh toàn thân bộc phát ra ngoài mà không hề giữ lại, tấn công điên cuồng.
Với đòn tấn công điên cuồng của Tần Thành, cả hắn ta và Đặng Vi đều chiến đấu rất quyết liệt, ngang tài ngang sức.
Vút vút!!
Lúc này, lại một tia kiếm quang chói mắt lóe lên rồi biến mất, lao thẳng về phía Tần Thành.
Sắc mặt Tần Thành thay đổi, hắn ta đang chiến đấu kịch liệt với Đặng Vi, không kịp ngăn cản một kiếm này, hắn ta chỉ có thể dùng hết toàn lực làm chệch thân thể sang một bên, một kiếm kia trực tiếp đâm vào bả vai.
Tần Thành lập tức rên rỉ một tiếng, Đặng Vi nhân cơ hội này đá một chân vào người hắn ta.
Phụt!
Tần Thành bị đá bay ra ngoài, lăn lộn ngã xuống đất, nôn ra máu, máu từ bả vai không ngừng chảy ra.
Chủ nhân của một kiếm vừa rồi là Ngô Thành, tông chủ của Vạn Kiếm Tông.
"Anh Ngô, cảm ơn anh!"
Đặng Vi nhìn Ngô Thành nói.
Ngô Thành nhìn Tần Thành, lạnh lùng quát: "Nhãi ranh, tôi mặc kệ cậu có thù oán gì với Đặng Hải, nhưng hôm nay là ngày cưới của con gái tôi, ai dám phá rối đám cưới của con gái tôi, thì người đó phải chết!"
Nói xong, ông ta dùng kiếm chém về phía Tần Thành.
Vèo!
Đúng lúc này, một cây kim châm nhanh chóng phóng tới, trực tiếp đánh vào thanh kiếm trong tay Ngô Thành.
Rắc!
Trong nháy mắt, thanh kiếm trong tay Ngô Thành bị kim châm đâm gãy.
Lúc này, Ngô Thành và những người có mặt đều bị chấn động.
Cộp cộp cộp!
Bên ngoài Long Tuyền Sơn Trang, Diệp Phàm chắp tay đi vào, theo sau là đám người Hoàng Bộ Thương!
Tần Thành nhìn Diệp Phàm xuất hiện, trong mắt lóe lên tia sáng.
Vào lúc này, trong Long Tuyền Sơn Trang, tất cả những người đứng đầu của các thế lực đều đang nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, rất nhiều người trong số họ thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy Diệp Phàm, chẳng hạn như gia chủ của gia tộc Cô Tô.
"Cậu ta vẫn còn sống!"
Cô Tô Thành nhìn Diệp Phàm, kinh ngạc nói.
Trước đó ông ta biết được Diệp Phàm đã giết ba nhân vật lớn là Xuyên Vương, Mục Chiến và Lý Nguyên, và đã bị phía trên bắt giữ, ông ta còn tưởng rằng đối phương đã chết, không ngờ chỉ mới được một ngày thì đối phương lại xuất hiện!
Ngay cả giết Vương gia và tướng quân mà vẫn bình yên vô sự, thì bản lĩnh phải lớn đến mức nào?
Lúc này Cô Tô Thành nhìn Diệp Phàm, tim đập thình thịch, vô cùng chấn động!
"Ông không sao chứ?"
Diệp Phàm đi tới bên cạnh Tần Thành, nhìn hắn ta hỏi.
"Cảm ơn!"
"Sao cậu lại tới đây?"
Tần Thành nhìn Diệp Phàm nói.
"Tôi nghe nói hôm nay thiếu chủ của Long Tuyền Sơn Trang kết hôn, muốn tới uống một chén rượu mừng!"
Diệp Phàm cười nói.
"Không phải ai cũng có thể uống rượu mừng của Long Tuyền Sơn Trang này!"
Đặng Vi nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát.
"Vậy sao?"
Diệp Phạm khẽ mỉm cười nói: "Nếu đã như vậy, tôi thấy cũng không cần kết hôn nữa, dù sao hôm nay chú rể cũng không sống nổi!"
Xoẹt!
Diệp Phàm vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người có mặt đều chấn động.
Đặng Vi tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm: "Nhãi ranh, xem ra cậu và tên Tần Thành này là cùng một nhóm, nếu đã như vậy thì hôm nay các người cùng chết đi!"
Ngay lập tức, tất cả các hộ vệ cao thủ của Long Tuyền Sơn Trang lao ra với vũ khí trong tay, bao vây đám người Diệp Phàm với vẻ mặt đầy sát khí!
"Giết!"
Đặng Vi trực tiếp hét lên.
Nhóm hộ vệ cao thủ của Long Tuyền Sơn Trang này, đều tấn công về phía Diệp Phàm và Tần Thành.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám người Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu trực tiếp ra tay, giết chết hết những hộ vệ của Long Tuyền Sơn Trang.
Nhìn thấy các hộ vệ cao thủ của Long Tuyền Sơn Trang lần lượt ngã xuống đất, sắc mặt Đặng Vi rất khó coi, ông ta trực tiếp ra hiệu cho người bên cạnh, sau đó nhìn về phía Ngô Thành: "Anh Ngô, xem ra hôm nay chúng tôi phải cần Vạn Kiếm Tông giúp đỡ!"
"Những kẻ này dám phá hoại hôn lễ của con gái yêu quý của tôi, bọn họ đều đáng chết!"
"Đệ tử Vạn Kiếm Tông nghe lệnh, giết cho tôi!"
Ngô Thành trực tiếp hét lên.
Ông ta ra lệnh một tiếng, các đệ tử của Vạn Kiếm Tông xung quanh rút kiếm và tấn công về phía đám người của Diệp Phàm.
Trong lúc nhất thời, hôn lễ này trực tiếp biến thành một cuộc chiến lớn.
Chương 292: Không xứng làm tướng quân!
Phụt phụt phụt!
Nhưng ngay cả khi các đệ tử của Vạn Kiếm Tông ra tay, cũng không phải là đối thủ của đám người Hoàng Bộ Thương.
Lúc này, tất cả trưởng lão hộ pháp của Vạn Kiếm Tông đều đồng loạt ra tay, tấn công về phía bọn họ.
Hô hô hô!
Đối mặt với đám cường giả của Vạn Kiếm Tông này, Diệp Phàm vung tay lên, hàng chục mũi kim châm nhanh chóng bắn ra, đâm vào cơ thể bọn họ ngay tại chỗ!
Bùm bùm bùm!
Những cường giả của Vạn Kiếm Tông còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Xoẹt!
Tất cả mọi người có mặt đều chấn động, những người đứng đầu các thế lực võ đạo trong giới võ đạo Tây Nam, đều tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn chiêu thức của Diệp Phàm.
Vẻ mặt của Ngô Thành và Đặng Vi trông rất nặng nề, hai người trực tiếp lao tới tấn công về phía Diệp Phàm.
Hai người này, một người là Địa Cảnh cấp bảy, một người là Địa Cảnh tầng chín, hai người cộng lại có thể so sánh với cường giả nửa bước Thiên Cảnh!
Nhưng hai người họ chẳng khác gì con kiến trước mặt Diệp Phàm!
Bùm!
Diệp Phàm đánh ra một chưởng, đem hai người này đánh bay ra xa.
Phụt, Phụt!
Cơ thể của hai người ngã xuống đất, miệng điên cuồng nôn ra máu.
"Ba!"
Lập tức, sắc mặt Đặng Hải và Ngô Yến thay đổi, đi về phía hai người bọn họ.
Vào lúc này, các cao thủ, hộ vệ và đệ tử của Long Tuyền Sơn Trang và Vạn Kiếm Tông đều đã bị giết.
"Đi trả thù cho vị hôn thê của ông đi!"
Diệp Phàm nhìn Tần Thành nói.
Tần Thành nghe được lời nói của Diệp Phàm, có chút giật mình, sau đó gật đầu, hắn ta đứng dậy, nhìn chằm chằm Đặng Hải, trực tiếp đi về phía đối phương.
"Cậu... Cậu định làm gì?"
Đặng Hải nhìn thấy Tần Thành tới gần, sắc mặt thay đổi, hét lớn.
"Đi chết đi!"
Tần Thành nhìn Đặng Hải giận dữ gầm lên, sau đó trực tiếp lao thẳng về phía hắn ta, trong mắt tràn ngập sát ý vô tận.
"Không được!"
Đặng Vi nằm trên mặt đất, hai mắt đỏ đậm hét lên.
Keng!
Đột nhiên, một âm thanh kiếm trong trẻo và dễ nghe vang lên,
Một thanh kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo lao ra từ trong Long Tuyền Sơn Trang, như một sao băng lao thẳng về phía Tần Thành.
Tần Thành nhìn thanh kiếm đang lao nhanh tới, hai mắt nheo lại, đột nhiên lui về phía sau tránh né, tránh đi thanh kiếm này.
Xoẹt!
Lúc này, một bóng người lao ra, chộp lấy thanh kiếm này, tản ra kiếm ý lạnh lùng!
Người này có mái tóc bạc trắng và trông đã hơn bảy mươi tuổi.
Nhưng thanh kiếm ông ta cầm trong tay đã mang lại cho ông ta một khí thế phi thường, giống như một kiếm khách!
"Người bảo vệ, mau giết bọn họ!"
Đặng Vi nhìn ông lão này, nhanh chóng hét lên.
Người này là người bảo vệ thanh kiếm Long Tuyền và cũng là người bảo vệ Long Tuyền Sơn Trang.
Kiếm Long Tuyền là một thanh kiếm thần kỳ sắc bén, trong Long Tuyền Sơn Trang luôn có người bảo vệ qua nhiều thế hệ, và người này cũng là nhân vật mạnh nhất trong Long Tuyền Sơn Trang!
Ông lão này là người bảo vệ thanh kiếm Long Tuyền.
Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng sắc lạnh trong tay ông ta là thanh kiếm Long Tuyền, có thể chém sắt như chém bùn, thổi một sợi tóc vào lưỡi kiếm là đứt ngay!
"Kẻ xâm phạm Long Tuyền Sơn Trang, giết!"
Ông lão lạnh lùng hét lên.
Nói xong ông ta cầm thanh kiếm Long Tuyền lao về phía Tần Thành chém giết.
Bùm!
Một kiếm này vung ra, trực tiếp xé nát thanh kiếm trống rỗng, một luồng kiếm khí sắc bén bộc phát ra.
Tuy rằng thực lực của người này còn chưa tiến vào Thiên Cảnh, nhưng thanh kiếm Long Tuyền mà ông ta cầm trong tay, lại có thể thi triển ra kiếm khí mà chỉ có cường giả Thiên Cảnh mới có thể thi triển, đây chính là uy lực của thanh kiếm Long Tuyền!
"Đó chính là thanh kiếm Long Tuyền sao? Mạnh quá!"
Lúc này, những người đứng đầu của các thế lực võ đạo lớn đang có mặt đều nhìn thanh kiếm Long Tuyền với vẻ mặt kinh ngạc.
Tần Thành nhìn thấy thanh kiếm Long Tuyền đang vút tới, sắc mặt thay đổi, cảm giác được áp lực rất lớn.
Khi uy lực của thanh kiếm Long Tuyền bộc lộ ra, kiếm ý vô hình trực tiếp áp chế Tần Thành, khiến động tác của hắn ta bị chậm lại.
Xoẹt!
Diệp Phàm tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Tần Thành,
Với một cái vẫy tay, hắn đã phá hủy luồng kiếm khí kia,
Lúc này, thanh kiếm Long Tuyền đã xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Phàm cử động hai ngón tay, trực tiếp kẹp lấy lưỡi kiếm của thanh kiếm Long Tuyền, khiến nó không thể động đậy.
Sắc mặt của người bảo vệ thay đổi, tất cả mọi người có mặt đều bị kinh hãi.
Bắt lấy thanh kiếm Long Tuyền có danh tiếng lừng lẫy bằng hai ngón tay?
Làm sao có thể?
Tất cả mọi người có mặt ở thế giới võ đạo Tây Nam và các gia tộc giàu có lớn ở khu vực Tây Nam đều bị thực lực của Diệp Phàm làm cho chấn động.
"Thanh kiếm là một thanh kiếm tốt, nhưng người sử dụng nó thì không ra gì!"
"Thanh kiếm này bị lãng phí trong tay của ông!"
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Bùm!
Hắn trực tiếp chộp lấy thanh kiếm Long Tuyền, đồng thời đá ra một chân, khiến người bảo vệ thanh kiếm Long Tuyền này bị bay ra ngoài và rơi xuống đất nôn ra máu.
"Kiếm này từ nay sẽ là của cậu!"
Diệp Phàm trực tiếp đưa thanh kiếm Long Tuyền cho Tần Thành.
Hử?
Tần Thành sững sờ khi nghe Diệp Phàm định đưa thanh kiếm này cho mình!
"Cầm nó, đi báo thù cho vị hôn thê của ông, thể hiện tâm huyết của một người đàn ông ra đi!"
Diệp Phàm nhìn Tần Thành, hét lớn.
Ánh mắt Tần Thành lóe lên, dùng bàn tay phải bị chặt đứt một lóng tay nắm lấy thanh kiếm Long Tuyền, trực tiếp chém về phía Đặng Hải.
Phụt!
Lần này Đặng Hải còn chưa kịp mở miệng đã bị Tần Thành cầm thanh kiếm Long Tuyền chém làm đôi.
"Hải Nhi!"
Đặng Vi nhìn con trai mình bị giết, khuôn mặt như muốn nứt ra mà hét lên.
"Tao muốn mày chết!"
Lập tức, Đặng Vi nhìn Tần Thành tức giận gầm lên.
Cộp cộp cộp!
Từng nhóm binh lính được trang bị vũ khí từ bên ngoài sơn trang lao vào, dẫn đầu là Miêu Thiên, vị quan chỉ huy duy nhất hiện tại của chiến khu Tây Bộ!
"Miêu tướng quân, đến vừa lúc, giết bọn họ cho tôi!"
"Tôi muốn chúng bị xé thành từng mảnh!"
Đặng Vi nhìn thấy Miêu Thiên xuất hiện liền hét lên với vẻ mặt dữ tợn.
"Miêu tướng quân!"
Tần Thành nhìn chăm chú vào Miêu Thiên, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy hận ý.
Miêu Thiên nhìn Tần Thành, sắc mặt hơi thay đổi,
Nhưng khi ông ta nhìn thấy đám người Diệp Phàm và Hoàng Bộ Thương, ông ta cau mày, nhưng cũng không nói gì mà nhìn Tần Thành hét lớn: "Tần Thành, cậu thật to gan, dám vượt ngục, cậu muốn bị bắn sao?"
"Bây giờ tôi đã báo thù xong, muốn bắn chết thì bắn đi!"
"Nhưng Miêu Thiên, ông không xứng làm tướng quân!"
Tần Thành nhìn Miêu Thiên, lạnh lùng nói.
"Cậu..."
Sắc mặt Miêu Thiên trầm xuống, ông ta đang muốn nói gì đó, thì giọng nói của Diệp Phàm vang lên.
"Ông cũng có thù oán với ông ta à?"
Diệp Phàm liếc nhìn Tần Thành.
"Năm đó ông ta đã cấu kết với Long Tuyền Sơn Trang để bỏ cổ vào người tôi, hơn nữa còn tước bỏ chức vụ của tôi trong quân đội, đưa tôi đến nhà tù Tây Nam!"
Tần Thành nhìn Miêu Thiên, lạnh lùng nói.
“Ông cũng biết bỏ cổ sao?”
Diệp Phàm kinh ngạc liếc nhìn Miêu Thiên!
"Người đâu, bắt Tần Thành lại!"
Miêu Thiên trực tiếp hét lên.
"Để tôi xem ai dám động?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Hắn ra lệnh một tiếng, khiến nhóm binh lính của chiến khu Tây Bộ sợ hãi.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Miêu Thiên, đi về phía ông ta.
Vèo!
Miêu Thiên nhìn thấy Diệp Phàm tới gần, vẻ mặt nặng nề, vung tay lên, một tia sáng màu đen bắn nhanh về phía Diệp Phạm, chính là cổ trùng!
phun!
Diệp Phàm vung tay lên, một thanh kiếm ngắn màu đen đột nhiên xuất hiện, trực tiếp chém cổ trùng ra làm đôi.
Lập tức Miêu Thiên lại ra tay, phóng một đám cổ trùng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm vung vẩy thanh kiếm ngắn màu đen, giết hết đám cổ trùng này từng con một, Miêu Thiên nhân cơ hội này dùng tay bắt ấn và lao về phía hắn!
"Cẩn thận, thiếu quân chủ!"
Sắc mặt đám người Hoàng Bộ Thương thay đổi, bọn họ định trực tiếp ra tay.
Trong trận chiến đêm qua, Miêu Thiên không hề ra tay, đám người Hoàng Bộ Thương không ngờ người này lại có bản lĩnh như vậy!
Nhưng rõ ràng đám người Hoàng Bộ Thương đã quá lo lắng, Miêu Thiên không thể nào làm tổn thương Diệp Phàm được.
Phụt!
Thanh kiếm ngắn màu đen trong tay Diệp Phạm lấy tốc độ cực nhanh đâm xuyên cái ấn do Miêu Thiên tạo ra, đâm thẳng vào cổ ông ta, một kiếm giết chết ông ta!
Miêu Thiên mở to mắt nhìn Diệp Phàm, lộ ra vẻ không thể tin được.
Ông ta trực tiếp ngã xuống đất và chết không nhắm mắt!
Shhhh!
Khi vị quan chỉ huy của chiến khu Tây Bộ bị giết, mọi người có mặt đều hít một hơi thật sâu.
Đặng Vi càng sốc đến ngẩn người!
Về phần các binh lính của chiến khu Tây Bộ, tất cả bọn họ đều vô cùng chấn động!
"Ông cũng đi chết luôn đi!"
Diệp Phàm nhìn Đặng Vi lạnh lùng nói.
Hắn vung thanh kiếm trong tay lên, một tia kiếm khí bắn ra, trực tiếp giết chết Đặng Vi.
“Kiếm khí?”
Các cường giả của giới võ đạo Tây Nam nhìn kiếm khí mà Diệp Phàm chém ra, cả đám đều lộ vẻ kinh ngạc.
Kiếm khí này chỉ có võ giả đạt tới tu vi Thiên Cảnh mới có thể sử dụng được,
Tất nhiên, nếu có vũ khí thần kỳ sắc bén như thanh kiếm Long Tuyền, thì cũng có thể sử dụng nó.
Nhưng thanh kiếm ngắn màu đen trong tay Diệp Phàm lại không giống một thanh kiếm quý báu gì, nhưng hắn vẫn có thể thi triển kiếm khí, vậy chẳng phải chứng tỏ...
Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt đều không dám nghĩ tiếp nữa, thật sự không thể tưởng tượng được!
"Ông muốn chết hay muốn sống?"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn về phía người bảo vệ kia, lạnh lùng nói.
"Nếu thanh kiếm Long Tuyền đã thất lạc trong tay tôi, vậy tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, muốn giết cứ giết!"
Người bảo vệ này hét lên lạnh lùng.
"Mặc dù thanh kiếm Long Tuyền đã không còn, nhưng Long Tuyền Sơn Trang vẫn còn đó, ông muốn toàn bộ người Long Tuyền Sơn Trang cùng chết với ông sao?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Xoẹt!
Sắc mặt người bảo vệ thay đổi, nói: "Muốn giết thì cứ giết tôi đi, không liên quan gì tới những người khác trong Long Tuyền Sơn Trang!"
"Nếu hôm nay người của Long Tuyền Sơn Trang muốn sống sót, vậy từ nay về sau nhất định phải tuân theo lời nói của tôi, nếu không trên thế giới này sẽ không còn Long Tuyền Sơn Trang nữa!"
"Tôi cho ông một ngày để suy nghĩ, ngày mai cho tôi đáp án!"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn người bảo vệ, trực tiếp rời đi.
Sắc mặt của người bảo vệ kia liên tục thay đổi!
Về phần đám người Diệp Phàm rời khỏi sơn trang, Tần Thành quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm nói: "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi nhiều lần như vậy, tôi sẽ không bao giờ quên ân đức lớn lao của cậu, từ nay về sau, mạng sống của tôi thuộc về cậu.”
"Nếu đã như vậy, tôi sẽ không khách sáo, từ nay về sau ông sẽ đi theo tôi!"
Diệp Phàm nói thẳng.
Sở dĩ hắn đặc biệt đi đến Long Tuyền Sơn Trang này là vì hắn rất tán thưởng vị chiến vương chín ngón này, không muốn một vị anh hùng của Long Quốc cứ vậy mà chết đi, hơn nữa hắn cũng muốn thu đối phương về dưới trướng của mình!
"Vâng thưa cậu!"
Tần Thành gật đầu.
Ngay sau đó, bọn họ trở về Thục Châu,
Khi Diệp Phàm trở về chỗ ở, hắn đảo mắt nhìn qua, sắc mặt lại thay đổi!
Chương 293: Tứ đại ác nhân!
Lúc này, bên ngoài nơi ở của Diệp Phàm và Đường Sở Sở, một đám người mặc đồ đen đang bao vây Đường Sở Sở, Cơ Như Yên, Hoa Hồng Đỏ và U Ảnh. Cuộc chiến giữa bọn họ vô cùng khốc liệt
Cách đó không xa có một bóng người mặc áo choàng đen đeo mặt nạ, hai tay cầm dao, đang quan sát trận chiến trước mặt!
Ầm!!!
Sau trận chiến đấu ác liệt, đám Cơ Như Yên giết chết mười mấy người, ai nấy đều mình đầy vết thương, không ngừng thở dốc.
“Tôi nhắc lại lần nữa, người thanh niên tên Diệp Phàm kia ở đâu?”
Lúc này, người mặc áo choàng đen nhìn mấy người Đường Sở Sở lạnh lùng quát.
Đường Sở Sở, Cơ Như Yên, Hồng Hoa Hồng đều mang vẻ mặt lạnh như băng, không trả lời.
“Không nói?”
“Giết, không trừ một ai!”
Người khoác áo choàng ra lệnh.
Lúc này, đám người mặc đồ đen tản ra sát khí vô cùng đáng sợ, bọn họ giống như sát thần đến từ địa ngục!
Vút vút vút!
Khi đối phương chuẩn bị xông về phía bốn người, từng tia sáng sắc bén bắn tới, đâm thẳng vào trong cơ thể những người mặc đồ đen.
Ngay lập tức, từng người từng người ngã xuống.
Bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện, ánh mắt lóe ra vẻ sắc .
“Các người là ai?”
Diệp Phàm hung ác nhìn đám người đối diện.
“Thiếu chủ, bọn họ là người của Đồ Long Sơn Trang!”
Cơ Như Yên nói.
“Đồ Long Sơn Trang!”
“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện!”
Người đàn ông mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm.
“Ngươi muốn chết thế nào?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói.
Vụt!
Cơ thể người đàn ông khẽ động, di chuyển như một tàn ảnh lao về phía Diệp Phàm, thực lực của hắn đã đạt tới Thiên Cảnh nửa bước, hơn nữa tốc độ ra tay rất nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Phàm
Thanh đao trong tay hắn đã rút khỏi vỏ, đâm tới chỗ trí mạng của Diệp Phàm.
Người này ra tay có thể nói là nhanh, tàn nhẫn, chính xác!
Keng!!!
Ngay khi người này đánh tới, không đợi Diệp Phàm ra tay, Hoàng Phố Thương đã rút kiếm.
Hoàng Phố Thương cầm kiếm ngắn đánh lệch đao của đối phương, sau đó đâm vào ngực hắn ta!
Người này phản ứng cũng rất nhanh, xoay người né kiếm của Hoàng Phố Thương rồi lui về phía sau mấy bước.
Vút vút vút!!!
Lúc này, đám người Mộ Bạch, Đồ Phu, Tần Thành cũng xông về phía đối phương.
Keng keng keng!!!
Hai bên chiến đấu kịch liệt, truyền ra liên tiếp tiếng kim loại leng keng.
Gã cường giả khoác áo choàng đen, mang mặt nạ của Đồ Long Sơn Trang có thực lực rất mạnh, hơn nữa còn ra tay quyết đoán nhanh chóng, nhưng đối thủ của hắn là quân đoàn trưởng đầy kinh nghiệm chiến trường của quân Thiên Sách và Chiến Vương chín ngón cầm trong tay bảo kiếm Long Tuyền, dù cho sức chiến đấu có mạnh tới đâu thì cũng không kiên trì được bao lâu!
Bịch!!!
Rất nhanh, vũ khí trong tay người này đã bị bảo kiếm Long Tuyền của Tần Thành đánh văng, Đồ Phu nhân cơ hội đánh một chưởng trúng ngực, khiến hắn bay ra ngoài.
Phụt!
Đối phương nằm trên mặt đất, miệng phun ra máu, ngực như lõm vào, lộ cả xương trắng ra bên ngoài!
Diệp Phàm đi về phía đối phương, chân giẫm lên người hắn ta: : “Là ai sai khiến chúng mày tới giết tao?”
“Đồ Long Sơn Trang chỉ lấy tiền làm việc, chưa bao giờ hỏi khách hàng là ai!”
“Nếu Đồ Long Sơn Trang đã nhận đơn hàng, vậy thì ngươi nhất định phải chết!”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
Phụt!
Dương Bách Xuyên không nói nhảm, hắn giẫm nát tim đối phương, máu tươi văng khắp nơi!
“Mọi người sao rồi?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm đi tới cạnh các cô gái quan tâm nói.
“Anh Tiểu Phàm, bọn em không sao, không cần phải lo lắng!”
Đường Sở Sở lắc đầu.
Bịch bịch bịch!!!
Lúc này, một nhóm người đi từ xa tới.
Người đứng đầu không ai khác chính là một trong tứ đại hộ pháp của Thiên Võng, người mà trước đó đã đối phó với quân Bạch Long – Cửu Tiễn hộ pháp, phía sau hắn còn có bốn vị thiên vương và hơn trăm cường giả của Thiên Võng!
Mà mục đích bọn họ xuất hiện ở đây đương nhiên là vì Long Tỷ!
“Người của Thiên Võng?”
Diệp Phàm nhìn Cửu Tiễn hộ pháp, liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.
“Long Tỷ đang ở trong tay ngươi?”
Cửu Tiễn hộ pháp lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
“Hóa ra tới đây vì Long Tỷ!”
“Không sai, Long Tỷ đang ở trong tay ta!”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Giao Long Tỷ ra đây!”
Cửu Tiễn hộ pháp lạnh giọng quát.
“Nếu ta không giao ra thì sao?”
Diệp Phàm hờ hững đáp.
“Vậy thì chết!”
Cửu Tiễn hộ pháp trực tiếp rút một mũi tên từ sau lưng, giương cung bắn tên, ngay sau đó, mũi tên sắc bén lao nhanh về phía Diệp Phàm với tốc độ cực nhanh!
Diệp Phàm vừa vung tay đã bắt được mũi tên của đối phương.
Nhìn thấy Diệp Phàm dễ dàng bắt được mũi tên của Cửu Tiễn hộ pháp như vậy, vẻ mặt của đám cường giả Thiên Võng kia đều thay đổi, ai nấy đều vô cùng khiếp sợ.
Tốc độ bắn tên của Cửu Tiễn hộ pháp còn kinh khủng hơn cả đạn, gã này lại dễ dàng bắt được, sao có thể như vậy được?
Cửu Tiễn hộ pháp thấy cảnh tượng này thì khựng lại, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh.
“Tốc độ bắn tên cũng tạm, nhưng mà vẫn quá chậm!”
Diệp Phàm lắc đầu.
Vút!!!
Ngay lập tức, Cửu Tiễn hộ pháp lại bắn một mũi tên về phía Diệp Phàm, tốc độ lần này nhanh hơn, xé rách không gian, truyền ra âm thanh chói tai.
Vút !!!
Diệp Phàm vung mũi tên đang cầm trong tay, trực tiếp bắn về phía Cửu Tiễn hộ pháp.
Keng!!!
Hai mũi tên va chạm trực tiếp với nhau, vang lên tiếng leng keng.
Ngay sau đó, cảnh tượng khiến người ta không thể tin nổi đã xảy ra.
Mũi tên Diệp Phàm ném ra chẻ đôi mũi tên của đối phương rồi bắn nhanh về phía Cửu Tiễn hộ pháp.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sợ hãi!
Tiện tay ném một mũi tên mà còn kinh khủng hơn cả tay bắn cung chuyên nghiệp, có vẻ không thực tế lắm thì phải?
Cửu Tiễn hộ pháp nhìn thấy mũi tên Diệp Phàm ném đang lao nhanh về phía mình, vẻ mặt hắn thay đổi, không kịp rút tên, chỉ có thể quơ trường cung trong tay để ngăn cản.
Răng rắc!
Khi trường cung được đặc chế của Cửu tiễn hộ pháp đánh vào mũi tên, cung trong tay hắn đã gãy!
Phụt!
Mũi tên nhọn sắc bén xuyên thấu bả vai Cửu Tiễn hộ pháp, máu tươi ứa ra!
Bịch bịch bịch!!!
Cơ thể Cửu Tiễn hộ pháp liên tục lùi về sau, nếu hắn không lấy trường cung cản kịp thời, sợ là mũi tên kia đã xuyên qua ngực hắn rồi.
“Hộ pháp!”
Tứ Đại Thiên Vương nhìn Cửu Tiễn hộ pháp bị thương thì hô lên.
“Xin lỗi nhé, lại làm hỏng cung tên của ngươi rồi, cái cung này chất lượng cũng kém thật!”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn Cửu Tiễn hộ pháp.
Lời này khiến hai mắt của Cửu Tiễn hộ pháp híp lại, hắn nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Ngân châm kia là cho ngươi phóng ra?”
Dương Bách Xuyên lạnh lùng đáp: “Không sai!”
Lúc này, Cửu Tiễn hộ pháp nhìn Diệp Phàm với ánh mắt nghiêm túc, hắn trực tiếp hô: “Rút!”
“Cửu Tiễn hộ pháp?”
“Cứ rút lui như vậy sao? Vậy còn Long Tỷ?”
Vẻ mặt của mấy thiên vương đều thay đổi khi nghe Cửu Tiễn hộ pháp nói.
“Rút!”
Cửu Tiễn hộ pháp lại ra lệnh.
Ngay lập tức, đám người Thiên Võng chỉ có thể lựa chọn rút lui!
Bọn họ vừa rời đi, tiếng vỗ tay vang lên.
“Thú vị, không hổ là thiên tài Thiên Cảnh, quả nhiên lợi hại!”
Đi kèm tiếng vỗ tay là một giọng nói truyền tới.
Lại thêm một nhóm người xuất hiện, trên người bọn họ tản ra khí tức lạnh lẽo, người thì mang vẻ mặt như hung thần, người lại đầy sát ý, thậm chí còn toát ra hơi thở lạnh lẽo và khát máu, nhưng không ai trong số họ là người tốt!
Trong đám người này có năm người dẫn đầu, một người trong đó là Ngọc Diện Thư Sinh của Ác Nhân Cốc!
Lúc trước hắn muốn cướp đoạt Long Tỷ, sau khi chứng kiến bản lĩnh khủng bố của Diệp Phàm thì chạy trốn, không ngờ lại xuất hiện rồi!
“Các ngươi là người của Ác Nhân Cốc?”
Diệp Phàm lướt qua Ngọc Diện Thư Sinh, sau đó lại nhìn qua những người khác, hắn hừ lạnh hỏi.
“Tứ đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, phụng mệnh ác chủ tới đây mang Long Tỷ đi!”
“Ranh con, không muốn chết quá khó coi thì ngoan ngoãn giao Long Tỷ ra, nếu không đừng trách bốn người chúng ta không khách khí, bọn ta cũng không giống Ngọc Diện Thư Sinh, chỉ được cái mã!”
Một gã đầu trọc miệng lớn, mặt mũi hung ác nhìn Diệp Phàm quát lớn.
Ngọc Diện Thư Sinh nghe gã đầu trọc kia nói vậy thì khóe miệng co quắp, nhưng không dám phản bác.
Mặc dù hắn và đối phương đều là một trong thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc.
Nhưng thập đại ác nhân lại chia làm hai nhóm, trong đó mạnh nhất là bốn vị tự xưng tứ đại ác nhân, bọn họ được ác thủ chỉ điểm toàn bộ tấn thăng làm cao thủ Thiên Cảnh.
Mà sáu người còn lại chỉ là Địa Cảnh, không cùng một cấp bậc với tứ đại ác nhân, vì thế nên Ngọc Diện Thư Sinh đối mặt với lời chê bai của cường giả Thiên Cảnh, hắn cũng không dám nói gì!
“Một đám ác nhân, không sống cho tốt ở trong Ác Cốc, còn dám chạy tới gây sự, ta thấy các ngươi đây là chán sống rồi nhỉ!”
Đồ Phu chỉ tay về phía đối phương.
“Nói nhảm với bọn họ làm gì, trực tiếp giết là được!”
“Vừa vặn vì dân trừ hại!”
Đoàn Đao hừ lạnh nói.
Bọn họ trực tiếp xông lên, chiến đấu ác liệt với mấy vị ác nhân và hàng trăm người của Ác Nhân Cốc.
Hoàng Phố Thương cùng Mộ Bạch đối chiến với tứ đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, hai bên giao đấu vô cùng kịch liệt!
Diệp Phàm không tham gia mà lẳng lặng quan sát.
Tuy thực lực của đám người Ác Nhân Cốc này mạnh, nhưng không thương tổn được đám Hoàng Phố Thương, vừa vặn để cho bọn họ rèn luyện thực lực!
Khi nhóm người này đang chiến đấu quyết liệt thì từ xa lại truyền đến tiếng bước chân nặng nề.