Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107: Chết toàn bộ!

Vèo vèo vèo!

Nháy mắt lại có thêm gần vạn người xuất hiện ở đây.

Tất cả đều mặc đồng phục thống nhất, trên đồng phục thêu một con rồng vàng.

Ai nấy đều cầm thanh đao sắc bén, tỏa ra khí tức lạnh như băng. Trong đó có không ít cao thủ Nhân Cảnh, người dẫn đầu là Khương Uyên.

Những người này là thành viên của điện Long Vương ở khắp quận Giang Nam.

Mà Lý Kiến, Tô Lâm, Hạng Thiên Kình thấy người của điện Long Vương xuất hiện ở đây, mặt lập tức biến sắc.

"Điện Long Vương?"

"Các người có ý gì?"

Hạng Thiên Kình nhìn trang phục liền nhận ra đây là người của điện Long Vương.

"Trước đây tôi vẫn luôn nghe nói Bá Vương Minh cực kỳ phách lối ngang ngược, hôm nay điện Long Vương chúng tôi muốn mở mang tầm mắt!"

Khương Uyên lên tiếng.

"Tôi quen biết chủ phân điện quận Nam Thiên trực thuộc điện Long Vương các người đã lâu, các người nhất quyết muốn đối địch với Bá Vương Minh sao?"

Hạng Thiên Kình lạnh lùng nói.

"Ông quen chủ phân điện quân Nam Thiên thì liên quan gì đến phân điện quận Giang Nam chúng tôi?"

"Nếu hôm nay ông không ngoan ngoãn đưa người của mình về quận Nam Thiên thì tất cả phải ở lại, đừng hòng đi nữa!"

Khương Uyên thẳng thừng quát.

"Ăn nói ngông cuồng!"

"Ông cho rằng Bá Vương Minh tôi sợ điện Long Vương các người sao?"

"Ông đã muốn đấu với Bá Vương Minh thì tôi sẽ cho ông toại nguyện!"

"Giết!"

Hạng Thiên Kình hô.

Người của Bá Vương Minh lập tức lao ra.

"Giết hết không chừa một tên!"

Khương Uyên cũng ra lệnh, thành viên của điện Long Vương phía sau hắn ta tức khắc xông lên.

Hơn vạn người của hai tổ chức chém giết lẫn nhau.

Tô Lâm và Lý Kiến thấy vậy, sắc mặt hết sức khó coi.

Không lâu sau, Diệp Phàm dẫn theo Đại Hổ, Nhị Hổ và mấy nghìn người của Bách Hoa Lâu tới đây.

Tuy Bách Hoa Lâu chỉ có mấy nghìn người, nhưng tất cả đều là quân tinh nhuệ được Bách Hoa Lâu bồi dưỡng đặc biệt, sức chiến đấu còn mạnh hơn thành viên bình thường của điện Long Vương và Bá Vương Minh!

"Xông lên!"

Xuân Lan ra lệnh.

Hơn một nghìn quân tinh nhuệ của Bách Hoa Lâu gia nhập cuộc chiến, điên cuồng tấn công người của Bá Vương Minh.

"Giờ đã đến lúc hai người thực chiến. Có sợ không?"

Diệp Phàm hỏi Đại Hổ và Nhị Hổ.

"Không sợ!"

Đại Hổ trả lời.

"Đúng vậy, hồi còn ở gia tộc, anh em chúng tôi thường xuyên đánh giết dã thú."

"Đám dã thú kia còn dữ hơn những người này, anh em chúng tôi chưa từng sợ hãi!"

Nhị Hổ kiêu ngạo nói.

"Tốt lắm. Mục tiêu của hai người là những người này. Bắt đầu trận chiến đầu tiên của hai người đi!"

Diệp Phàm chỉ vào người của Bá Vương Minh.

Vèo!

Đại Hổ và Nhị Hổ lập tức xông ra.

Bộp bộp!

Khi hai người vung nắm đấm vào người của Bá Vương Minh, hai thành viên Bá Vương Minh còn chưa kịp phản ứng đã bị một cú đấm của bọn họ đánh nát cơ thể.

Thấy sức lực mà mình bộc phát ra, hai anh em nhà này cũng giật mình.

Sau đó, thành viên khác của Bá Vương Minh bắt đầu cầm vũ khí tấn công bọn họ.

Đại Hổ và Nhị Hổ tỉnh táo lại, nện nắm đấm lên người các thành viên của Bá Vương Minh, đánh nát toàn bộ!

Tiếp theo, hai anh em giống như xe tăng hình người, bắt đầu nghiền ép thành viên của Bá Vương Minh. Thành viên của Bá Vương Minh trúng nắm đấm bọn họ dù không chết cũng tàn phế.

Lực sát thương của hai người khiến mọi người ở đây cực sốc.

Bốn chiến tướng dưới trướng Hạng Thiên Kình dứt khoát tấn công hai anh em.

Thực lực của bốn người bọn họ đều nằm trong khoảng Nhân Cảnh cấp bảy đến Nhân Cảnh cấp chín!

Bốn người này và hai anh em Đại Hổ, Nhị Hổ chiến đấu dữ dội!

Lúc này, Lý Kiến đi tới trước mặt Diệp Phàm: "Cậu triệu tập người của điện Long Vương đúng không? Không ngờ cậu lại có thể điều động người của điện Long Vương tại phân điện quận Giang Nam. Rốt cuộc và điện Long Vương có quan hệ gì?"

Tô Lâm cũng kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Ông ta chỉ biết thân phận của Diệp Phàm không đơn giản, nhưng không ngờ đối phương lại có quan hệ mật thiết với điện Long Vương như vậy.

Chỉ có lãnh đạo cấp cao của điện Long Vương mới có thể điều động người của điện Long Vương ở phân điện một quận!

"Ông đoán xem?"

Diệp Phàm cười khẽ.

Lý Kiến nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt không ngừng lóe sáng.

Tên này vô cùng bí ẩn, không thể nhìn thấu. Thậm chí bộ phận tình báo của sở tuần tra cũng không tra được bất kỳ thông tin gì về đối phương.

Người này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn quen Quân Đao của căn cứ Chiến Bộ, thậm chí còn có quan hệ mờ ám với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương. Rốt cuộc hắn là ai?

Lý Kiến có một dấu hỏi chấm to đùng về Diệp Phàm.

"Bất kể cậu có thân phận gì, bây giờ cậu hãy bảo họ dừng tay ngay lập tức. Nếu tiếp tục chém giết thì nơi này sẽ trở thành nghĩa địa đấy!"

Lý Kiến quát Diệp Phàm.

"Bọn họ muốn giết tôi mà, không liên quan gì đến tôi hết."

Diệp Phàm bĩu môi, bày ra vẻ mặt vô tội.

Bộp!

Đột nhiên Khương Uyên bị Hạng Thiên Kình đánh bay, ngã xuống đất hộc máu.

Hạng Thiên Kình cầm thanh trường đao dày rộng, thẳng tay chém về phía Khương Uyên.

Khi Khương Uyên cho rằng mình sẽ chết dưới lưỡi đao này, hai ngón tay thình lình xuất hiện kẹp lấy trường đao khiến nó không thể nhúc nhích.

Chủ nhân của hai ngón tay này là Diệp Phàm.

Hạng Thiên Kình nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Mày là ai?"

"Chẳng phải ông tới giết tôi ư? Thế mà không biết tôi là ai!"

Diệp Phàm cười gằn.

"Diệp Phàm!"

"Mày giết con trai tao?"

Hạng Thiên Kình nhìn Diệp Phàm chòng chọc, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh như băng

"Hôm qua tôi tiễn con trai ông xuống địa ngục, hôm nay đến lượt ông!"

Diệp Phàm hờ hững cất lời.

Rắc.

Hắn nói xong, hai ngón tay vặn mạnh.

Thanh trường đao dày rộng của Hạng Thiên Kình bị hai ngón tay của Diệp Phàm vặn gãy.

Mà hai ngón tay ấy kẹp nửa lưỡi đao xẹt qua cổ của Hạng Thiên Kình.

Hạng Thiên Kình đã cảm nhận được hơi thở tử vong vô cùng rõ ràng. Ông ta hét lên một tiếng, dốc toàn bộ sức lực muốn tránh khỏi một kích này của Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm tấn công nhanh như chớp, không để cho Hạng Thiên Kình bất kỳ cơ hội né tránh nào.

Phụt!

Nháy mắt nửa lưỡi đao kẹp giữa hai ngón tay Diệp Phàm đã cắt qua cổ Hạng Thiên Kình, máu bắn tung tóe.

Nửa thanh đao trong tay Hạng Thiên Kình bỗng rơi xuống đất. Hai bàn tay của ông ta bịt chặt cổ, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra giữa kẽ tay. Ông ta mở trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

Bịch!

Hạng Thiên Kình ngã ra đất, tắt thở!

Đường đường là minh chủ của Bá Vương Minh, vậy mà bị Diệp Phàm giết trong một chiêu!

Lúc này, Lý Kiến, Tô Lâm và người của Bá Vương Minh đều ngây ra vì kinh ngạc.

Dường như không khí đã đóng băng tại khoảnh khắc này.

Trong mắt mọi người đều tràn đầy vẻ khó tin.

Nhất là người của Bá Vương Minh, bọn họ cảm thấy như đang nằm mơ vậy!

Minh chủ của bọn họ chết rồi ư?

Cái chết đến đột ngột và đơn giản như vậy ư?

Sao có thể chứ?

Không ít người của Bá Vương Minh đều dụi mắt xác nhận thi thể của Hạng Thiên Kình hết lần này đến lần khác.

"Anh phải tăng cường thực lực lên!"

Diệp Phàm nói với Khương Uyên, đồng thời phóng ra một cây kim bạc châm vào người đối phương, chữa khỏi vết thương.

"Vâng!"

Khương Uyên đứng dậy, xấu hổ gật đầu.

Bộp bộp bộp!

Ở bên kia, hai anh em Đại Hổ và Nhị Hổ đã đánh nát bốn chiến tướng dưới trướng Hạng Thiên Kình.

Sau khi Hạng Thiên Kình và bốn chiến tướng mất mạng, người của Bá Vương Minh hoàn toàn hoảng loạn.

"Giết!"

Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.

"Tất cả các thành viên điện Long Vương nghe lệnh, giết!"

Khương Uyên lập tức hô.

Nhất thời người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu lại điên cuồng chém giết người của Bá Vương Minh.

Hôm nay Bá Vương Minh đã mất đi trụ cột, sĩ khí không còn, trở nên hỗn loạn, không thể tổ chức bất kỳ một đợt tiến công hữu hiệu nào, thậm chí rất nhiều người bắt đầu chạy trốn khắp nơi.

Hai mươi phút.

Người của Bá Vương Minh chết toàn bộ.

Lúc này, vùng ngoại ô đầy rẫy xác chết, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh, mùi máu tươi trong không khí vô cùng gay mũi, hệt như cảnh tượng dưới địa ngục!

Tô Lâm và Lý Kiến nhìn cảnh tượng này, sắc mặt hết sức khó coi.

Người của quân quận vệ và sở tuần tra đều lộ vẻ chấn động.

Bọn họ chưa từng thấy hình ảnh đẫm máu và thảm thiết như thế này bao giờ!

Trận chiến này tương đương với một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ đấy!

Hiện tại, người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu ai nấy đều toàn thân dính máu, hừng hực sát khí. Mà tổng thương vong của phe bọn họ không quá ba nghìn người.

Trong trận đấu này, hai anh em Đại Hổ và Nhị Hổ đã trải qua lễ rửa tội, còn là lễ rửa tội bằng máu tươi!

Qua cuộc chém giết lần này, bọn họ đã hoàn toàn khống chế được thần lực tăng vọt rong cơ thể, khí thế của hai người cũng có sự thay đổi lớn!

Không một ai biết rằng tại khoảnh khắc này, hai tên sát thần đồ tể bên cạnh Diệp Phàm trong tương lai đã xuất thế!

"Đưa tất cả những người bị thương tới bệnh viện, chôn cất những người đã hi sinh."

Lúc này, Diệp Phàm nói với Khương Uyên và Xuân Lan.

Hai người gật đầu, bắt đầu kiểm kê người bị thương và người chết của phe mình.

"Những tên Bá Vương Minh này thì giao cho các ông xử lý!"

Diệp Phàm liếc Tô Lâm và Lý Kiến.

Tô Lâm và Lý Kiến nghe vậy, khóe miệng giật liên hồi.

Hai người bọn họ, một người đường đường là người đứng đầu một quận, một người là người phụ trách phân bộ sở tuần tra, vậy mà bây giờ lại sa sút đến nông nỗi xử lý thi thể cho người khác!

Thật nực cười!

Nhưng bọn họ không dám ho he gì, dù sao biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm cũng quá đáng sợ. Hơn nữa, thân phận thần bí của đối phương cũng khiến bọn họ vô cùng e ngại, không dám đắc tội!

Sau đó, Khương Uyên và Xuân Lan đưa tất cả người bị thương đến bệnh viện Thiên Hải.

Diệp Phàm viết hai tờ công thức điều chế thuốc giao cho hai người họ.

"Các người cầm lấy hai tờ công thức điều chế thuốc này, điều chế thuốc tắm dựa theo liều lượng dược liệu bên trong, sau đó cho người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu tắm ba lần mỗi ngày là có thể tăng cường thực lực!"

"Cảm ơn thiếu chủ!"

Xuân Lan và Khương Uyên vội vàng cảm ơn.

"Nhớ là không được tiết lộ công thức điều chế này, hai người tự giữ đi."

"Hơn nữa, chỉ được phép cho thuộc hạ đáng tin của hai người tắm!"

Diệp Phàm dặn dò.

Công thức điều chế này là bài thuốc bí mật độc nhất vô nhị của Tam sư phụ, có trợ giúp rất lớn trong việc tăng cường thực lực của võ giả, cực kỳ đáng quý!

"Tôi hiểu rồi!"

Hai người gật đầu.

Sau đó, Diệp Phàm và hai người họ tách ra.

Về phần Đại Hổ và Nhị Hổ, Diệp Phàm sắp xếp cho họ sống trong khu biệt thự Tử Kinh, như vậy cũng tiện cho hắn điều động bất cứ lúc nào.

Mà Diệp Phàm vừa mới trở lại khu biệt thự Tử Kinh thì thấy Triệu Hữu Dung.
Chương 108: Tôi vừa mới giết người!

"Cô lại tới làm gì? Lẽ nào anh trai cô lại gặp nguy hiểm?"

Diệp Phàm nhìn Triệu Hữu Dung.

"Anh nói linh tinh gì thế!"

"Lần này tôi cố ý đến mời anh ăn cơm để báo đáp việc anh đã cứu mạng anh trai tôi lúc trước."

"Không biết anh có nể mặt tôi hay không?"

Triệu Hữu Dung nhìn Diệp Phàm, ánh mắt có phần căng thẳng xen lẫn chờ mong.

"Đúng lúc đã tới giờ ăn, có cơm miễn phí thì tất nhiên không thể lãng phí. Đi thôi!"

Diệp Phàm bĩu môi.

Sau đó, Triệu Hữu Dung dẫn Diệp Phàm tới một nhà hàng khá sang trọng.

"Thưa anh chị, gần đây nhà hàng chúng tôi mới đưa ra một combo tình nhân rất ngon. Anh chị có muốn nếm thử không ạ?"

Nhân viên phục vụ đi tới chỗ hai người và hỏi.

"Chúng tôi không phải tình nhân!"

Triệu Hữu Dung lập tức lúng túng nói.

"Ôi, tôi xin lỗi. Đây là thực đơn, mời anh chị xem."

Nói xong nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Diệp Phàm và Triệu Hữu Dung.

"Cô mời khách thì cô gọi món đi."

Diệp Phàm hờ hững cất lời.

Triệu Hữu Dung dứt khoát gọi mấy món ăn đặc sắc.

Chẳng mấy chốc món ăn đã được bưng lên.

Diệp Phàm và Triệu Hữu Dung bắt đầu ăn.

Triệu Hữu Dung muốn nói gì đó nhưng bị cắt ngang.

"Hữu Dung!"

"Em từ chối đi ăn với tôi, vậy tại sao em lại dùng bữa với cậu ta?"

Một giọng nói tức giận vang lên.

Đội trưởng sở tuần tra Dương Mạc xuất hiện, nhìn Triệu Hữu Dung và Diệp Phàm, bất mãn chất vấn.

"Dương Mạc, sao anh lại ở đây? Anh theo dõi tôi ư?"

Triệu Hữu Dung nhìn Dương Mạc với vẻ mặt lạnh lùng.

Mặt Dương Mạc biến sắc: "Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi!"

"Hữu Dung, lẽ nào em thích tên nhãi này?"

Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

"Chuyện này thì liên quan gì đến anh hả Dương Mạc?"

"Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, mời anh đi đi."

Triệu Hữu Dung lạnh lùng quát.

"Nhãi ranh, tôi muốn quyết đấu với cậu!"

"Tôi muốn Hữu Dung thấy rốt cuộc ai mới xứng với cô ấy!"

Dương Mạc nhìn Diệp Phàm, thẳng thừng nói.

"Tôi không muốn tham dự vào chuyện giữa hai người, tôi chỉ muốn yên ổn ăn cơm, đừng ép tôi ra tay. Tôi vừa mới giết người đấy, không ngại giết thêm một người nữa đâu."

Diệp Phàm vừa ăn vừa nói.

"Nhãi ranh, cậu tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi chắc? Lại còn vừa mới giết người? Cậu giết ai? Không phải chó hoang mèo hoang đấy chứ?"

Giọng điệu của Dương Mạc lộ rõ sự mỉa mai và khinh thường.

"Người kia là minh chủ Bá Vương Minh!"

Diệp Phàm trả lời vô cùng bình tĩnh.

Nét mặt của Dương Mạc và Triệu Hữu Dung lập tức cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Minh chủ Bá Vương Minh bị Diệp Phàm giết rồi?

Sao có thể chứ!

"Ha ha ha, thằng nhãi này chém gió kinh thật!"

"Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn giết minh chủ Bá Vương Minh? Cậu có biết Bá Vương Minh rất lợi hại không?"

"Cậu nói dối mà không tìm hiểu trước, đúng là cái gì cũng dám nói!"

Dương Mạc cười to, trong mắt tràn đầy vẻ chế giễu.

Bá Vương Minh là bá chủ quận Nam Thiên, minh chủ là cao thủ hàng đầu, làm sao có thể bị thằng nhãi này giết chứ? Đúng là lời nói vô căn cứ!

Đột nhiên, điện thoại di động của Dương Mạc đổ huông.

Anh ta vừa bắt máy thì nụ cười lập tức đóng băng, thót lên đầy kinh ngạc: "Gì cơ? Cậu nói minh chủ Bá Vương Minh vừa mới bị giết ở ngoại ô thành phố Thiên Hải? Bá Vương Minh chết hết rồi ư?"

Triệu Hữu Dung nghe thấy tiếng hét của Dương Mạc, sắc mặt chợt thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Phàm.

Minh chủ Bá Vương Minh thật sự đã chết?

Triệu Hữu Dung nghĩ đến thực lực Diệp Phàm bộc lộ lần trước, vì vậy hơi tin tưởng lời nói của đối phương.

Dương Mạc cúp điện thoại với vẻ mặt tràn đầy khó tin, sau đó nhìn Diệp Phàm.

Vừa rồi thằng nhãi này nói hắn đã giết minh chủ Bá Vương Minh, kết quả là minh chủ Bá Vương Minh thật sự chết rồi?

Lẽ nào là hắn giết?

Không thể nào!

Dương Mạc lập tức gạt bỏ ý nghĩ điên rồ này.

Cho dù minh chủ Bá Vương Minh chết cũng tuyệt đối không phải do thằng nhãi này ra tay.

Nói không chừng thằng nhãi này trùng hợp biết được tin tức này, bèn mượn danh tiếng để khoe mẽ mà thôi!

"Nhãi ranh, cậu..."

"Dương Mạc, mời anh biến khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức, không thì đừng trách tôi bất lịch sự với anh!"

Dương Mạc đang định lên tiếng thì Triệu Hữu Dung lạnh lùng quát, dáng vẻ cực kỳ tức giận.

Thấy Triệu Hữu Dung giận thật, Dương Mạc chỉ có thể đè nén nỗi bất mãn trong lòng. Anh ta lườm Diệp Phàm một cái rồi mới xoay người rời đi.

"Nếu vừa rồi cô lên tiếng muộn hơn một phút, anh chàng kia đã đi cùng minh chủ Bá Vương Minh rồi!"

Diệp Phàm ăn xong một miếng, sau đó nhìn Triệu Hữu Dung và nói.

"Anh đã giết minh chủ Bá Vương Minh thật sao?"

Triệu Hữu Dung nhìn Diệp Phàm chòng chọc.

"Ông ta muốn giết tôi, vì vậy tôi đã giết ông ta."

Diệp Phàm hờ hững trả lời, tựa hồ việc giết minh chủ Bá Vương Minh đơn giản như ăn cơm uống nước.

Nhưng hắn không biết là tin tức Hạng Thiên Kình bị giết và Bá Vương Minh chết sạch được không chỉ gây chấn động ở quận Giang Nam mà còn gây chấn động ở quận Nam Thiên.

Thậm chí các khu vực khác của Long quốc đều chấn động.

Dù sao Bá Vương Minh cũng là bá chủ quận Nam Thiên, không chỉ có uy danh cực lớn ở quận Nam Thiên mà còn nổi tiếng ở các quận khác.

Tối qua Bá Vương Minh vừa mới phát Bá Vương Lệnh triệu tập toàn bộ người của Bá Vương Minh đi báo thù cho con trai, hôm nay Bá Vương Minh đã chết sạch, ngay cả minh chủ cũng mất mạng. Tin tức này quá chấn động!

Nhất thời cả quận Nam Thiên đều xôn xao.

Bá Vương Minh xưng bá quận Nam Thiên nhiều năm như vậy, thế mà bị người ta tiêu diệt rồi?

Thật sự khiến người ta khó tin!

"Lão gia chủ, xảy ra chuyện rồi!"

Sâu bên trong phủ đệ của nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên, quản gia nhà họ Hạng vội vã đi vào một cánh rừng trúc, ở đây có một ngôi nhà tranh.

Người sống trong ngôi nhà tranh này là Hạng Viễn Sơn - gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Hạng, ba của Hạng Thiên Kình.

Sau khi Hạng Thiên Kình tiếp nhận vị trí chủ nhà họ Hạng và minh chủ Bá Vương Minh, Hạng Viễn Sơn vẫn luôn sống ở đây, gần như không xuất đầu lộ diện.

"Đã xảy ra chuyện gì mà ông cuống lên thế?"

Cửa nhà tranh mở ra, một ông lão mặc trường bào màu trắng, tóc búi cao, râu bạc phơ đi ra.

Lão ta chính là Hạng Viễn Sơn!

"Lão gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Quản gia báo cho Hạng Viễn Sơn tin tức Hạng Hào bị giết, sau đó Hạng Thiên Kình phát Bá Vương Lệnh, hôm nay Bá Vương Minh gần như chết sạch.

Ầm!

Tức thì sắc mặt Hạng Viễn Sơn đen như mực, toàn thân tỏa ra khí tức ngập trời.

Trúc xung quanh bị một sức mạnh vô hình đánh gãy ngang thân.

Lúc này, trong mắt Hạng Viễn Sơn ngùn ngụt sát ý, lửa giận thiêu đốt trong cơ thể.

Con trai, cháu trai và cơ nghiệp nhà họ Hạng đều mất rồi, làm sao lão ta không giận cho được?

"Lão gia chủ, ngài phải giữ gìn sức khỏe!"

Quản gia kia nhắc nhở.

"Giết con trai và cháu trai của tôi, tiêu diệt Bá Vương Minh của tôi, thù này không báo Hạng Viễn Sơn thề không làm người!"

"Lập tức truyền lệnh của tôi, triệu tập tất cả người nhà họ Hạng ở nước ngoài về đây. Còn nữa, viết một lá thư gửi cho Bá Môn báo cho hắn biết tình hình ở đây!"

"Uy nghiêm của nhà họ Hạng tuyệt đối không thể bị sỉ nhục, nếu không chúng ta dựa vào đâu mà xưng là hậu duệ Bá Vương?"

Hạng Viễn Sơn gằn từng câu từng chữ, trên người tỏa ra sát ý ngập trời!

"Vâng, thưa lão gia chủ!"

Quản gia gật đầu.

Bá Vương Minh bị tiêu diệt, các thế lực ở quận Nam Thiên bắt đầu rục rịch.

Trong khi đó ở Thiên Hải, Diệp Phàm dùng bữa với Triệu Hữu Dung xong thì nhận được tin nhắn của Đường Sở Sở, hắn lập tức chạy về nhà họ Đường.

"Sao vậy em?"

Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.

"Bà nội muốn cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta, đồng thời đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Đường."

Đường Sở Sở sốt ruột nói.

"Bà già này lại muốn làm gì thế?"

Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK