Mục lục
Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84: Tề tựu ở thành phố Tô (1)

Lúc này, một chàng trai mặt mày thờ ơ bước vào.

Chàng trai trẻ đó không phải ai khác mà chính là Lâm Phong, người đứng đầu thế hệ thứ ba của dòng thứ của Lâm Phiệt.

"Cậu là ai?"

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Nếu tao đoán không lầm thì mày chính là kẻ đã giết chú hai tao phải không?”

Lâm Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

"Cậu là Lâm Phong, con trai của Lâm Báo hả?"

Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Phong, hỏi.

Tuy rằng ông ta đã rời khỏi nhà họ Lâm nhiều năm, nhưng Lâm Phong vẫn ra đời trước khi ông ta đi, cho nên ông ta vẫn biết Lâm Phong.

"Ông chính là Lâm Lang Thiên?"

Lâm Phong nhìn Lâm Lang Thiên, gọi tên ông ta.

"Dù sao tôi cũng là chú của cậu đấy, đây là cách Lâm Báo dạy cậu đấy hả?"

Lâm Lang Thiên cau mày, lạnh lùng nói.

"Hừ, ôn đã không còn là người nhà họ Lâm nữa rồi, chẳng có quan hệ gì với tôi cả."

"Còn ba tôi dạy tôi như thế nào, còn chưa đến lượt ông lên tiếng."

"Hôm nay tôi tới, thứ nhất là để báo thù cho chú hai, thứ hai là để dạy cho ông một bài học. Dù sao nguyên nhân cái chết của chú hai tôi cũng là vì ông."

Lâm Phong tỏ vẻ ngang ngược, quát lên lạnh lùng mà kiêu ngạo.

"Đã nhiều năm như vậy rồi, không ngờ bây giờ thế hệ trẻ nhà họ Lâm lại điên cuồng thế này đấy."

Lâm Lang Thiên lạnh lùng nói: "Nhóc con, chịu chết đi."

Lâm Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đang định ra tay, đột nhiên Lâm Lang Thiên phóng ra một luồng năng lượng đáng sợ, trực tiếp khóa chặt anh ta.

Soạt.

Lâm Phong biến sắc, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn Lâm Lang Thiên: "Ông..."

Anh ta không ngờ Lâm Lang Thiên lại có thể phóng thích ra năng lượng mạnh như vậy, chẳng phải đối phương đang bị thương nặng, chỉ còn lại chút sức lực sao?

"Nể mặt cậu là con trai của Lâm Báo, cậu đi đi, đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa, nếu không..."

Lâm Lang Thiên không nói ra mấy chữ cuối cùng, nhưng tất nhiên Lâm Phong cũng hiểu được ý ông ta muốn nói gì, anh ta đưa mắt nhìn Diệp Phàm, trong ánh mắt vẫn có chút không cam lòng, xoay người đi ra ngoài.

"Đóng cửa vào."

Lâm Lang Thiên lạnh lùng nói.

Lâm Phong lập tức dừng lại, kìm nén lửa giận trong lòng, đóng cửa lại.

"Được rồi Tiểu Phàm, chúng ta ăn cơm tiếp thôi."

Trên mặt Lâm Lang Thiên lại tươi cười như cũ, ba người ngồi xuống ăn tiếp.

Mà về Lâm Phong, Lâm Thi m cũng không hỏi nhiều.

"Nào, nếm thử món Thi m nấu đi, thấy sao?"

Lâm Lang Thiên gắp rất nhiều thức ăn cho Diệp Phàm.

"Ừm, khá lắm."

Diệp Phàm gật đầu, mặc dù kỹ năng nấu nướng của cô ấy không tốt bằng anh nhưng cũng không tồi chút nào.

Mặt Lâm Thi m ửng đỏ khi nghe Diệp Phàm khen mình.

Bên kia, Lâm Phong đi ra khỏi khu dân cư thì đấm vào tường, tạo thành một lỗ thủng trên tường.

"Lão già chết tiệt!"

Lâm Phong mặt mày hung tợn gầm lên.

"Cậu chủ Lâm."

Một người đàn ông mặc vest nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Phong, nhìn sắc mặt của anh ta thì hơi căng thẳng.

"Cử người theo dõi bọn họ sát sao cho tôi, bao gồm cả thằng nhóc đó nữa."

Lâm Phong lạnh lùng nói.

"Vâng."

Người đàn ông mặc vest gật đầu.

"Đi thôi, chúng ta đến thành phố Tô."

Sau đó, Lâm Phong lạnh nhạt nói.

Hôm nay có Lâm Lang Thiên ở đó, anh ta rất khó ra tay, chỉ có thể bắt giữ Long Ngọc trước, sau đó mới tìm cơ hội đối phó thằng nhóc kia.

Theo thông tin anh ta nhận được, cuộc đấu giá Thiên Long được tổ chức ở thành phố Tô, quận Giang Nam.

Cùng lúc đó, trong phòng VIP của bệnh viện Nhân dân ở Thiên Hải.

Nằm trên chiếc giường trong phòng bệnh này là một ông già tóc bạc phơ, trên mặt có nhiều vết đồi mồi, đang đeo máy thở, trông đã già lắm rồi.

Có tới mười mấy người đứng trong phòng này, tất cả đều ăn mặc sang trọng, khí chất phi phàm, trong số đó còn có người tỏa ra khi chất uy nghiêm của kẻ bề trên, rõ ràng đây đều không phải là người bình thường.

Hoa n, giám đốc bệnh viện Hoàng gia đang đứng trước giường bệnh, kiểm tra sưc khỏe cho ông cụ.

Những người còn lại đều nhìn Hoa n với vẻ mặt lo lắng.

Một lúc sau, Hoa n kiểm tra xong, ánh mắt lóe lên.

"Thế nào rồi viện trưởng Hoa?"

Lúc này, người đàn ông trung niên toát ra vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên hỏi Hoa n.

"Tình trạng của Minh Lão rất nghiêm trọng, toàn bộ nội tạng của ông cụ đều đã suy kiệt hoàn toàn, đén giờ này ông cụ chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi."

Hoa n thở dài.

"Viện trưởng Hoa, là giám đốc bệnh viện Hoàng gia, ông có y thuật siêu phàm, chẳng lẽ không có cách nào có thể cứu được ba tôi sao?"

"Tôi không cầu ông ấy phải sống quá lâu, tôi chỉ cầu ông cụ sống được thêm mấy năm nữa thôi, nhà họ Minh hiện giờ không thể thiếu ba tôi được."

Người đàn ông trung niên nôn nóng nói.

"Với y thuật của tôi, tối đa chỉ có thể để hắn sống thêm mấy ngày nữa thôi."

Hoa n nói.

“Sống được bao nhiêu ngày nữa?”

Sắc mặt của người đàn ông trung niên và những người khác trong phòng bệnh đều thay đổi.

Một vài ngày hoàn toàn chẳng có ích gì với bọn họ.

Là trụ cột của nhà họ Minh, một khi ông cụ Minh không còn nữa, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với nhà họ Minh.

"Nhưng có lẽ có người sẽ cứu được Minh Lão."

Ngay lúc người nhà họ Minh rơi vào tuyệt vọng, Hoa n đột nhiên nói.

"Ai cơ?"

Tất cả mọi người trong nhà họ Minh đều nhìn về phía Hoa n.

"Một chàng trai trẻ tên là Diệp Phàm, nếu cậu ta ra tay, Minh Lão sẽ bình an vô sự."

Hoa n nói.

"Diệp Phàm? Chàng trai trẻ?"

"Viện trưởng Hoa, ông đang đùa tôi đấy hả? Một chàng trai trẻ sao có thể cứu được ba tôi đây?"

Một người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng khác trong phòng cau mày hỏi.

"Sao nào? Ông không tin những gì tôi nói à?"

Sắc mặt Hoa n sa sầm xuống.

"Viện trưởng Hoa đừng tức giận, anh ba tôi không có y nghi ngờ ông mà."

"Nếu viện trưởng Hoa đã nói như vậy thì hẳn là không sai đâu."

"Chỉ là không biết hiện giờ Diệp Phàm đang ở đây?"

Người đàn ông trung niên nhanh chóng nói.

"Tôi có thể nói cho ông biết cậu ta ở đâu, nhưng muốn cậu ta ra tay giúp thì không dễ dàng như vậy đâu."

Hoa n bình tĩnh nói.

"Để tôi đi tìm cậu ta, chắc chắn sẽ đưa cậu ta đến chữa trị cho ba tôi."

Lúc này người vừa lên tiếng kia nói luôn.

Mấy tiếng sau, Diệp Phàm chữa trị cho Lâm Lang Thiên xong thì lái xe trở về biệt thự.

Mà trước cửa biệt thự có một đám người đang đứng đó, dẫn đầu là người con trai thứ ba mặt lạnh của nhà Minh.

"Ông là ai? Tại sao lại đứng trước cửa nhà tôi?"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn nhóm người này.

"Cậu là Diệp Phàm?"

Người con trai thứ ba của nhà họ Minh nhìn Diệp Phàm, hỏi.

"Đúng vậy."

Diệp Phàm đáp.

"Mau đi theo tôi."

Lập tức, người con trai thứ ba nhà họ Minh nói thẳng.

"Ông là ai? Tại sao tôi lại phải đi với ông?"

Diệp Phàm cau mày.

"Ba tôi bị bệnh nặng đang nằm ở bệnh viện Nhân dân, đang chờ cậu đến cứu chữa, cậu mau theo tôi đến bệnh viện."

Người con trai thứ ba của nhà họ Minh nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói
Chương 84: Tề tựu ở thành phố Tô (2)

"Ba ông bệnh tình nguy kịch thì liên quan quái gì tới tôi hả? Tránh ra."

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Cậu..."

"Cậu có đi cùng tôi không thì bảo?"

"Đừng có ép tôi phải ra tay."

Người con trai thứ ba của nhà họ Minh nhìn Diệp Phàm, sắc mặt sa sầm, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Rầm!

Diệp Phàm trực tiếp ra tay, nắm lấy cổ áo đối phương, ném ông ta ra ngoài.

Ầm một tiếng thật lớn, cơ thể của người con trai thứ ba nhà nhà họ Minh văng ra xa mười mấy mét rơi xuống đất, nôn ra máu, tất cả những người ông ta mang theo đều bị ném ra ngoài, cũng ói ra máu.

Còn Diệp Phàm thì đi thẳng vào biệt thự, hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ.

"Khốn kiếp."

Người con trai thứ ba nhà họ Minh tức giận chửi bới.

Cùng với đó, tại bệnh viện Nhân dân.

Khi người con trai thứ ba nhà Minh mình đầy thương tích quay về, sắc mặt của mọi người trong nhà họ Minh đều thay đổi.

“Thằng nhóc này to gan thật đấy, dám từ chối chữa bệnh cho ông cụ, lẽ nào cậu ta không muốn sống nữa sao?”

Nghe ông ba nói như thế, ai nấy trong nhà họ Minh đều tỏ vẻ tức giận.

Với danh tiếng và địa vị của nhà họ Minh ở Trung Quốc, thật khó có thể tưởng tượng được lại có người dám từ chối chữa trị cho Minh Lão.

Ngay cả Hoa n, bác sĩ số một Trung Quốc cũng không dám làm vậy.

Hiện giờ lại có một thằng nhóc miệng còn hôi sữa dám tát vào mặt nhà họ Minh như thế, đương nhiên là khiến bọn họ cực kỳ tức giận rồi.

"Anh cả, em sẽ điều động quân đội đi bắt thằng nhóc đó ngay bây giờ."

Người con thứ ba nhà Minh nói với anh cả.

"Đừng làm bậy, lúc này mà chú còn dám tự ý điều động quân đội, chú thấy nhà họ Minh còn chưa đủ lắm chuyện hả?"

Người đàn ông trung niên kia, cũng chính là anh cả của nhà họ Minh quát lên.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Người con trai thứ ba của nhà Minh trầm giọng nói.

"Bác cả, sao bác không thử dùng đan Trú Nhan xem thế nào? Con thấy sau khi uống đan Trú Nhan, rất nhiều người đều trẻ ra mười tuổi, có lẽ thứ này sẽ có ích với ông nội đấy."

Lúc này, một con cháu đời thứ ba của nhà Minh nói với anh cả nhà họ Minh.

"Đan Trú Nhan?"

Ánh mắt anh cả nhà họ Minh lóe lên.

"Anh cả, có thể thử cái này xem sao, biết đâu nó lại có thể cứu được ba đấy."

Người con trai thứ ba nhà họ Minh lên tiếng.

"Vậy thì thử xem, đi mua ngay một viên đan Trú Nhan ngay cho tôi."

Anh cả nhà họ Minh trầm giọng nói.

Chớp mắt, một ngày đã trôi qua.

Ngày hôm sau, Diệp Phàm sẽ đến thành phố Tô cùng Đường Sở Sở để tham dự bữa tiệc sinh nhật của lão thái giám kia.

Nhưng A Cơ cũng muốn đi cùng Diệp Phàm.

Thế là Diệp Phàm chỉ có thể đưa cả Sở Sở và A Cơ cùng đi Tô Thành.

Mà trong một biệt thự ở Thiên Hải, một cô bé loli đến từ xứ sở hoa anh đào cắn một cây kẹo mút, nói: "Ngày mai là ngày hội đấu giá bắt đầu, có vẻ như chúng ta cũng nên đến thành phố Tô rồi."

"Đi thôi."

Cô bé loli đi thẳng ra ngoài, một nhóm người đi theo cô ta.

Soạt soạt.

Lúc này, Dương Mạt dãn một nhóm người của đội tuần tra xuất hiện ở đây, nhìn cô bé loli chăm chú: "Cô là ninja à?"

Anh ta không thể nào tưởng tượng nổi cô bé loli trước mặt mình lại có thể là một ninja.

Nhưng theo tình hình do đội tuần tra điều tra được, những ninja đó đều đang ẩn náu ở đây.

"Cô chủ, đây là đội tuần tra của Trung Quốc."

Một người đàn ông đứng cạnh cô gái loli lên tiếng.

"Bây giờ mới phát hiện ra chúng ta, xem ra đội tuần tra nổi tiếng của Trung Quốc cũng chẳng ra làm sao cả."

Cô bé loli bĩu môi.

"Hừ, nhóc con cũng mạnh miệng ra phết nhỉ."

"Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy đội tuần tra mạnh cỡ nào."

Dương Mạt trực tiếp tấn công cô bé loli.

Lúc này, cô bé loli nhìn Dương Mạt bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó cả người anh ta run lên, ánh mắt trở nên tan rã.

"Giết chúng."

Cô bé loli chỉ vào nhóm người của đội tuần tra, nói.

Đột nhiên, Dương Mạt quay lại đánh giết người chính của đội tuần tra.

"Đội trưởng, anh bị sao vậy?"

Sắc mặt các thành viên của đội tuần tra thay đổi, họ hét lên với Dương Mạt, nhưng dường như người kia không nghe thấy gì cả.

Vèo vèo!

Trong chớp mắt, một nhóm thành viên của đội tuần tra đã chết trong tay Dương Mạt.

"Tỉnh lại đi."

Phút chốc, một tiếng hét lớn vang lên bên tai Dương Mặc, thân thể anh ta run lên, ánh mắt dần tỉnh táo trở lại.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc quần áo nai nịt gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng xuất hiện ở đây.

"Tam sư huynh, sao huynh lại tới đây?"

Dương Mặc tỉnh táo lại, nhìn người đàn ông mà kêu lên, người đàn ông này là đệ tử thứ ba của sư phụ anh ta.

"Nếu tôi không tới, chắc cậu đã giết toàn bộ thành viên trong đội của mình rồi."

Người đàn ông lạnh lùng nói.

Khi Dương Mạt nhìn các thành viên của đội tuần tra chết thảm thì biến sắc, nói: "Tôi bị sao vậy?"

"Cậu bị trúng đồng thuật rồi."

Người đàn ông vừa nói vừa liếc nhìn cô bé loli, mặt mũi nghiêm trọng hỏi: “Thế mà cô lại biết cả đồng thuật nữa, cô là ai?”

"Anh đoán xem?"

Cô bé loli mỉm cười nói.

"Tôi không cần biết cô là ai, nơi này là Trung Quốc, nếu cô dám làm loạn, đội tuần tra nhất định sẽ không tha cho cô đâu!."

"Rút."

Người đàn ông nhìn cô bé loli, lạnh lùng quát lên, sau đó dẫn đám người Dương Mạt rút lui, hiển nhiên anh ta cũng không chắc chắn sẽ đối phó được với với cô bé loli này.

"Vô vị."

"Chung quy vẫn là anh trai kia chơi vui hon."

"Đợi ta lấy được Ngọc Rồng rồi sẽ đi chơi với anh ấy."

Cô bé loli liếm cây kẹo mút, chu môi nói.

Tiếp theo đó, cô ta đến thành phố Tô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK